Thập Thế Ác Nữ
|
|
Chương 10: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (10): Ngồi lên dương vật hắn phá thân (H) "Anh trả lời em trước." Nàng thúc giục. Mộ Dung Thương nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, "Các nàng theo anh nhiều năm như vậy, nếu em không thích, anh có thể tận lực giảm đi......" Hắn cảm thấy mình luôn tách bạch tình yêu cùng tình dục, hắn thích Tần Trân, điểm này là không thể hoài nghi, những nữ nhân đó chỉ là công cụ ấm giường, hắn cho rằng nữ nhân dù có mị lực, mỗi ngày ở bên nhau cũng sẽ nhàm chán, hắn cảm thấy đây là chỗ lợi đối với bọn họ...... "Được, em đã biết." Tần Trân đình chỉ lời hắn, hắn là loại nam nhân xã hội thượng lưu có tiền, quan niệm đó cũng không phải một ngày có thể thay đổi. Hơn nữa hắn bao dưỡng tình nhân, nàng cũng không nhất thiết muốn thay đổi hắn, dù sao nhiệm vụ của nàng là cho hắn hạnh phúc, chỉ không hiểu tiêu chuẩn hạnh phúc của hắn là gì. Hiện tại hắn hai chân đã khỏe, nhưng giá trị hạnh phúc của hắn mới có 60, người bình thường tiêu chuẩn hạnh phúc, đơn giản là tình yêu mỹ mãn gia đình hạnh phúc sự nghiệp thành công đi...... "Hiện tại không nói vấn đề đó." Nàng câu môi cười quyến rũ, "Để em nhìn xem tiểu Mộ Dung thế nào?" Nói xong, đôi tay kéo quần hắn xuống, lộ ra cao độ mãnh mẽ bên trong "Không tồi, huyết khí thực tốt." Nàng duỗi tay đi cầm, vừa cứng vừa nóng, quá thô ráp, một tay nàng ko thể cầm hết được,nàng nhịn không được nhẹ nhàng bóp nhẹ 1 cái. Bộ vị quan trọng bị nàng niết như vậy khiến Mộ Dung Thương thở hổn hển,hắn muốn ngồi dậy, Tần Trân lại áp hắn xuống... "Tần Trân..."
"Anh đừng nhúc nhích, để em tới." Tần Trân trừng mắt nhìn hắn, một bên cởi ra quần áo, Mộ Dung Thương xem một màn trước mắt đến thiếu chút nữa phun máu mũi. Thiếu nữ còn thực non nớt, mặt mày lại tự mang vũ mị, trong vũ mị lại không mất sắc bén, da thịt nàng trong trắng hơi hồng nhìn phấn phấn nộn nộn, dưới xương quai xanh tinh xảo là cặp vú đầy đặn ngạo nghễ đứng thẳng, đỉnh là viên mâm xôi mê người...... Ánh mắt xẹt qua eo nàng mềm mại mảnh khảnh, dưới bụng nhỏ bằng phẳng, ở khu tam giác một cây tiểu mao mao cũng không có, tiểu đồi núi phình phình, kẹp chặt giữa hai chân là một khe thịt tinh tế...... Chân nàng theo nàng mở ra ở bên hông hắn, ẩn mật tiểu hoa huyệt bại lộ ra giữa hai chân, đại nụ hoa phấn nộn huyệt nhi thật dày, tựa như đóa tiểu hoa xinh đẹp, hoa tâm là phấn hồng nhục động...... Nam căn của Mộ Dung Thương càng hưng phấn, tuy là rất muốn nhào lên đè nàng ra, nhưng vẫn là kìm lại, nếu nàng muốn chủ động, hắn tự nhiên thỏa mãn nàng, Mộ Dung Thương vẻ mặt hứng thú, cầm gối đầu lót ở sau đầu, "Tiểu Trân nếu không hiểu, anh có thể hỗ trợ." Nàng hừ nhỏ, có cái gì không hiểu? Đời trước nàng mười bốn khai trai, muốn nói kinh nghiệm, nàng một chút cũng không thua hắn...... Tần Trân không kiên nhẫn làm màn dạo đầu, đôi tay banh ra tiểu huyệt, cầm côn thịt thẳng như kiếm của hắn, đem đầu nấm nhắm ngay cửa tiểu huyệt chậm rãi ngồi xuống... " n..." Mộ Dung Thương chau mày, không nghĩ tới nàng trực tiếp ngồi xuống như vậy, dù mới chỉ có quy đầu chen vào, hắn vẫn có thể cảm giác được bên trong có bao nhiêu chật hẹp...... Cực đại chợt xâm nhập, tuy mới chỉ có quy đầu tiến vào, vẫn khiến nàng cảm giác được hơi đau, Tần Trân nhíu chặt mi, cũng không định dừng lại, để thân thể hơi thả lỏng một chút, liền tiếp tục dùng sức ngồi xuống...... "Tiểu Trân!" Mộ Dung Thương bị kẹp đến sinh đau, khi nam căn càng tiến vào thâm nhập, hắn càng cảm giác được quy đầu đụng phá một tầng vách ngăn mỏng yếu ớt, lúc ý thức được đó là cái gì, trong lòng hắn mừng rỡ như điên, đôi tay giữ chặt eo nàng, "Tiểu Trân đừng nhúc nhích, chờ một chút, sẽ đỡ đau......" "Ngô......" Tần Trân đau đến nhíu mày, của cô thì quá chật mà côn thịt lại quá lớn, mới được có hai phần ba đã đâm thủng màng trinh, thiếu chút nữa đau đến ngất đi, nàng chỉ là gắt gao cắn môi, nghe thấy hắn vô nghĩa, nàng mắt trợn trắng, "Phá thân đương nhiên sẽ đau." Nói xong, một cổ làm khí hung hăng ngồi xuống, quy đầu đột nhiên đụng đến hoa tâm, khiến nàng cảm thấy đau nhức đồng thời cũng có cảm giác quen thuộc mềm mại...... Nàng cố nén đau, lại chậm rãi rút ra, Mộ Dung Thương thấy trên năm căn cương cứng mang theo máu tươi, trong lòng đầu tiên là vui sướng, sau lại đau lòng, "Tiểu Trân, trước chậm rãi đi......" "Anh thế nào lại rụt cổ, có phải nam nhân hay không?" Tần Trân trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, tiểu huyệt lại nhắm ngay quy đầu mang huyết hung hăng ngồi xuống, nàng sẽ không biết đau? Chính mình đau lòng nàng, nàng nhưng thật ra không kiên nhẫn, còn bị hoài nghi không phải nam nhân. Mộ Dung Thương sắc mặt tối sầm, đôi tay ôm eo nàng đột nhiên dùng một chút lực, Tần Trân bị hắn chợt đẩy ngã, biến thành hắn ở trên. "Tiểu Trân, loại việc này, vẫn là nam nhân đến đi. Bằng không, em lại nói anh không phải nam nhân......" Mộ Dung Thương gắt gao đè nặng hai vai nàng, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi. Tần Trân kêu rên, sắc mặt trắng bệch, động tác vừa rồi, cây gậy khổng lồ trong người khiến nàng đau đến cơ hồ chịu không nổi. "Ngoài miệng nói được dễ nghe, hay là ba giây liền bắn......" Nàng nói thầm, đau đến thanh âm cũng run run. Mộ Dung Thương đầu tiên là nghe được trên trán gân xanh thẳng nhảy, nha đầu này, lần nữa hoài nghi năng lực nam nhân của hắn, thật sự thực thiếu đòn! Nhưng lại thấy nàng đau đến trong mắt phiếm nước mắt, liền nhịn không được đau lòng, cúi đầu hôn lấy môi nàng... " n......" Tần Trân khẽ hừ một tiếng, cánh tay ở trên lưng hắn kéo xuống, "Anh cứ động tiếp đi, đừng quấy em." Đau dài không bằng đau ngắn. Nói xong, hai chân chủ động kẹp lấy eo hắn.
Tự chủ của Mộ Dung Thương đều bị nàng đánh trúng dập nát, lập tức gầm nhẹ một tiếng, tách ra chân nàng, rút ra nam căn cực đại nhiễm máu đầm đìa, hung hăng thọc sâu, lại không chút xót đau nàng, miễn cho nàng lại muốn hoài nghi chính mình...... " n ân...... Ngô...... Tê......" Nàng cắn chặt môi dưới, cái đó quá thô, động một chút liền đau đến nàng run rẩy. Mộ Dung Thương cũng biết đây là quá trình nhất định phải đi qua, đành cố nén đau lòng,đỡ lấy vòng eo nàng bắt đầu luật động...... Vì nhanh chóng gây tê tránh cho nàng đau đớn vì phá thân, cho nên hắn luật động đến cực nhanh, nhưng tiểu huyệt nàng thật sự thật chặt, hắn từng có nhiều nữ nhân như vậy, lần đầu tiên gặp phải chật hẹp như vậy...... "Tiểu Trân em thật chặt......" Hắn trên trán thấm ướt mồ hôi, dương cụ bị tiểu huyệt chặt hẹp của nàg kẹp đến ẩn ẩn làm đau, loại này tra tấn mất hồn này, quả thực là lần đầu trong đời của hắn " n...... n ân...... Ít nói nhảm...... A...... n......" Tần Trân đau đớn cắn nhẹ môi dưới, xoa xoa hai bầu ngực, một bên khẽ nâng mông đón lấy hắn. Mộ Dung Thương nghe ra nàng không kiên nhẫn, than nhẹ, nàng tính tình so với hắn còn kém...... Hắn thế nào sẽ thích nữ nhân như vậy. Miễn cho lại bị nữ nhân ghét bỏ, Mộ Dung Thương không hề nói thêm lời vô nghĩa, nâng mông nàng, vòng eo như con báo bùng nổ sức lực, mãnh mẽ ở thân thể nàng luật động, tiểu huyệt nàng chật hẹp mà mẫn cảm,đâm mấy chục cái, cũng đã bắt đầu có dâm thủy tiết ra...... " n...... n ân...... A...... n...... Mộ Dung Thương...... A...... n ân...... Mộ Dung Thương......" Nàng bị cọ đến thân thể mềm mại run rẩy, cơn đau lúc trước đã bị thay thế bởi sự tê dại trong cơ thể, căn cự vật ở trong thân thể đi qua, ma xát đến tiểu huyệt vừa nóng vừa tê, khi quy đầu quấy hoa tâm lại khiến nàng mềm nhũn tứ chi. Nghe nàng rốt cuộc biến điệu rên rỉ, Mộ Dung Thương nàng đã hết đau, lại càng luật động nhanh hơn "Tiểu Trân...... Hô......" Hắn điên cuồng ở trên người nàng luật động, đè nặng hai chân ở ngực nàng, cúi đầu hôn lấy một viên đầu vú, sữa tươi chảy xuống , khiến hắn một trận miệng khô lưỡi khô, đầu lưỡi hung hăng mút liếm viên màu đỏ " n ân...... Ngô......" Ngực sớm trướng đau khó chịu, bị hắn mút vào như vậy, mút đến từng đợt tê dại vọt tới, nàng thoải mái lại khó chịu hừ nhẹ, nắm ngực đưa tới miệng hắn, “ Em khó chịu a, lại hút hút......" "Về sau anh sẽ hút em mỗi ngày." Nàng nhẹ nhàng nhăn khuôn mặt hồng nhỏ lại , Mộ Dung Thương trong lòng rung động, bắt lấy hai luồng mềm mại, môi mỏng bao phủ liếm mút nhẹ nhàng, mà dưới thân cũng không ngừng chỉ khuấy đảo trong nàng " n ân......" Tần Trân thỏa mãn thở dài, móng tay cắm vào lưng hắn, dùng sức ấn xuống, hai chân lại gắt gao cuốn chặt eo hắn, đem hắn câu lấy, mông cũng phập phồng nhẹ nhàng vặn vẹo xoay tròn...... Hắn từ từ mút hai viên đầu vú, thẳng đến khi nó trở nên sưng đỏ không chịu được, cảm thấy không hề sưng to như trước, mới rốt cuộc buông nàng ra, trong miệng tràn đầy hương vị sữa của nàng, hắn thỏa mãn liếm liếm môi, "Hương vị Tiểu Trân thật đúng là ngọt......" Tần Trân ý thức đã tán loạn, chỉ là nắm chặt chăn, trong sự mạnh mẽ dập của hắn, eo đau chân cũng đã tê rần...... Mộ Dung Thương đỡ chân nàng lên thâm nhập từ mặt bên, nàng bị đâm đến cả người run rẩy, một tay vỗ tới hạ thân, vuốt ve chỗ 2 viên bi, phối hợp hắn đưa đẩy vuốt ve xoa nắn.
|
Chương 11: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (11): Bị dương vật hắn loạn tử cung (cao H) " n ân...... A a...... Nhanh nữa lên...... n...... Mộ Dung Thương...... n ân......" Người này ở trên giường so với nàng tưởng tượng còn muốn hung mãnh hơn, quấy đến bụng nàng đều sắp thủng...... Khoái cảm cũng theo tiết tấu cuồn cuộn mà đến...... Hoa tâm bị cọ đến bủn rủn, tê dại khiến tim nàng đập nhanh, mà bụng nhỏ càng là lượng lớn dâm dịch theo dương vật hắn rút ra mà trào ra. Tấm trải giường ướt đẫm bởi lượng lớn ái dịch của cô, Mộ Dung Thương hơi câu môi, "Tiểu Trân dâm thủy thật đúng là nhiều...... Tiểu Trân sinh cái bảo bảo cho anh đi......" Hắn đột nhiên buột miệng thốt ra, Tần Trân theo bản năng liền cự tuyệt, "Không cần......" Mộ Dung Thương mặt trầm xuống, nam căn thô to hung hăng thâm nhập, đem nàng xoay người đè ở trên lưng nàng, ôm lấy nàng điên cuồng ra vào, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì cái gì không muốn? Anh một hai phải để em sinh cho anh! Nữ nhân khác còn không có vinh dự này đâu." Hắn cũng chỉ là nhất thời xúc động nói ra, nhưng nghe thấy nàng cự tuyệt, lại thất vọng nói không nên lời. Nam căn khổng lồ chôn ở tiểu huyệt nàng tiếp tục quấy loạn, quy đầu điên cuồng chọc hoa tâm mẫn cảm...... " n ân...... Mộ Dung Thương anh nhẹ chút......" Nàng hơi cắn răng, cảm giác được người này tức giận, chọc đến nàng độn đau, chọc hoa tâm lại khiến nàng khó chịu Mộ Dung Thương cắn răng không nói, chỉ hạ quyết tâm muốn cho nàng mang thai, càng dùng sức xâm nhập chỗ sâu trong, quy đầu chạm được hoa tâm, hoa tâm không ngừng bị kích thích, tiểu huyệt hơi hơi co rút lại nổi lên, sau đó hắn tìm chỗ kia, quy đầu mạnh mẽ cọ xát…. "Dừng…. dừng lại...... n ân...... Mộ Dung Thương......" Nàng đau đến run run, nắm chặt chăn, muốn giãy giụa, lại bị hắn gắt gao đè xuống, hắn thân hình cao lớn nặng như núi đá, nàng không thể không thừa nhận, về phương diện sức lực, nam nhân trước sau đều thắng nữ nhân. "Anh muốn đi vào....." Mộ Dung Thương ôm chặt nàng, bá đạo nói ở bên tai nàng, nghe được nàng trong lòng chấn động. Lại khó chịu đến nhíu mày, người này quy đầu khều chọc vào hoa tâm,mạnh mẽ cường đạo đâm vào trong, cổ tử cung nhỏ hẹp quá phận, bị hắn mạnh mẽ đẩy ra...... "Ngô ngô...... Không từ bỏ...... n...... Đừng đừng đi vào a...... Hỗn đản...... Sẽ xé rách......" Nàng hoảng hốt, gia hỏa này nổi điên đi...... Mộ Dung Thương trên trán ướt đẫm mồ hôi, cũng bị cổ tử cung nhỏ bé mút đến mau nổi điên, lại mạnh mẽ nhịn xuống, một hai phải đi vào tử cung nàng mới bỏ qua, hắn muốn bắn vào bên trong, như vậy nàng liền mang thai, xem cô gái nhỏ này đến lúc đó còn trốn hắn thế nào. "A a...... Mộ Dung Thương...... Anh...... Anh hỗn đản...... n...... A a......" Hắn đột nhiên ngẩng đầu, quy đầu hoàn toàn xuyên qua nơi nhỏ hẹp,đi thẳng vào tử cung kiều nộn mềm mại, quy đầu ở bên trong bắt đầu điên đảo luật động. " n ân...... Đừng đừng...... Không muốn...... A a a......" Vách trong tử cung bị quy đầu chọc ghẹo, nàng thật sự chịu không nổi mãnh liệt khoái cảm như vậy, thân thể bị mạnh mẽ đâm chọc bắt đầu co giật......
"Gọi anh Thương!" Mộ Dung Thương muốn nghe cách nàng gọi mới lạ như vậy, đè ở trên người nàng dùng sức đảo quy đầu, cổ tử cung cùng âm đ*o hai lỗ nhỏ gắt gao ôm dương v*t hắn, khoái cảm ngập tràn mất hồn, làm hắn quả thực muốn hỏng mất, theo thọc vào rút ra, cổ tử cung nhỏ hẹp không gãi qua quy đầu, ma xát cán côn th*t mẫn cảm...... "Thương...... n ân...... Mộ Dung...... Mộ Dung...... A a...... Không muốn...... Em em chịu không nổi...... Ngô...... Em em sắp chết...... A a...... n ân...... Dừng... dừng lại a...... A a a......" Chính mình cầu xin, người này lại càng động càng nhanh, động đến thân hình nàng bắn về phía trước, trong đầu từng đợt bạch quang hiện ra, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, lỗ tai cũng ầm ầm vang lên...... Khoái cảm mãnh liệt như vậy, khiến linh hồn nàng như xuất khiếu, cả người tự do ở trong một mảnh hư không mơ hồ..... Không chỉ có nàng chịu không nổi, Mộ Dung Thương cũng đã nhẫn nại tới cực hạn, theo âm đ*o tử cung song trọng co rút, hắn bị kẹp đến một tiếng kêu rên, quy đầu rốt cuộc khống chế không được ở chỗ sâu trong tử cung nàng phun trào ra tinh dịch nóng chảy như lửa...... "A...... Nóng quá......" Đột nhiên tiếp nhận dòng chảy lạ, kỳ thật độ ấm cũng không cao lắm, nhưng vì tử cung vách trong mẫn cảm, cho nên kích thích đặc biệt mãnh liệt, làm nàng cảm thấy như bị nước ấm rửa sạch, bên trong thoải mái ấm áp nói không nên lời..... Mộ Dung Thương hôn lên tấm lưng đầy mồ hôi của nàng, ôm chặt lấy, "Tiểu Trân, anh đã bị em ép khô......" ý thức của nàng còn chưa khôi phục, nghe không rõ hắn nói cái gì, chỉ là vô lực ghé vào trên giường, đợi đến khi ý thức trở lại, nam nhân lại ôm nàng luật động lên...... Tuy nàng vô lực, nhưng lại mê luyến Mộ Dung Thương mang đến cho mình nhục dục cực lạc. Mộ Dung Thương lại muốn nàng mấy lần, lần lượt đem tinh dịch đổ đầy tử cung nàng, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn buông ra. Khi hắn đi tắm, Tần Trân run run chân bò lên, mặc vào quần áo liền ra cửa. Khi Mộ Dung Thương đi ra, phát hiện trên giường không có người, lập tức gọi điện thoại cho nàng: Ở đâu? Thấy nàng mệt nằm liệt trên giường,hắn vốn dĩ muốn để nàng nghỉ ngơi, kết quả nàng thế nhưng trực tiếp đi rồi...... "Cái gì ở đâu, đương nhiên là về nhà." Nàng thật sự không sức lực đi về, trực tiếp gọi xe, một bên lười biếng trả lời "Đem anh ăn sạch sẽ liền không nhận người?" Mộ Dung Thương sắc mặt biến thành màu đen, nhìn đến vệt hồng trên khăn trải giường sắc mặt hơi hòa hoãn hơn chút, "Cả thân thể em đều bị anh làm qua, còn không thừa nhận là nữ nhân của anh?" Nàng mắt trợn trắng "Nếu không phải không tìm thấy nam nhân mặt đẹp hơn a , dáng đẹp hơn anh thì em cũng sẽ không tìm anh phá thân, nhưng cái này không có nghĩa em là nữ nhân của anh." Mộ Dung Thương nghe được không biết nên vui vẻ hay là nên tức giận, chứng tỏ mình ở trong mắt nàng vẫn là tốt nhất, nhưng nghe thấy nàng nói muốn tìm người khác phá thân, lại tức đến bốc hỏa...... Hắn sắp bị nàng ghét bỏ đến mất tự tin, lại bắt đầu hoài nghi mị lực của chính mình -"Anh đã nói là vậy là vậy! Hôm nay tạm buông tha cho em, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ đi đón em, về sau em ở cùng anh......" - "Được rồi, nói sau." Nàng thật sự quá mệt mỏi, trực tiếp kết thúc trò chuyện. Mộ Dung Thương trừng mắt nhìn di động, cuối cùng phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ. Vừa mặc quần áo, vừa nhớ lại lời nàng nói lúc trước, nàng không đáp ứng, là vì mình không chính thức theo đuổi nàng sao? Hắn cho rằng chỉ cần có cảm giác muốn ở bên nhau, không cần theo đuổi, bất quá nếu nàng yêu cầu quá trình như vậy, hắn sẽ thỏa mãn nàng. Khi ra khách sạn lên xe, Mộ Dung Thương gọi điện thoại ra ngoài. "A Mạc, ngày mai giúp ta làm một chuyện." Ngày kế là cuối tuần, nàng muốn ngủ một giấc thật sâu , cố tình phòng khách truyền đến tiếng nhạc thật lớn, Tần Trân bực bội bò dậy, kéo cửa ra rống lên, - "Đem âm thanh giảm chút!" Tần Tương bị nàng rống đến rụt cổ xuống, nhưng hôm nay cha mẹ đều ở nhà, nàng liền có tự tin, "Mặt trời đều đã lên cao, chị là heo hay sao, còn không biết xấu hổ ngủ nướng?" Tần Trân bực bội tiến lên tắt nhạc. Tần Tương vẻ mặt bực bội, rống lớn, "Ba, Tần Trân khi dễ con, ba cũng không quản sao!" Tần Trân đang muốn mở miệng, chuông cửa chợt vang lên, nàng đen mặt, trước ra mở cửa, lại không nghĩ tới đứng trước cửa chính là A Mạc, hắn tay trái cầm hoa hồng, tay phải ôm một cái hộp nhung hồng. "Anh tới làm cái gì?" Nàng tức giận hỏi. A Mạc ngây người nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc đang xõa loạn trên vai, đem hoa hồng cùng hộp trong tay đưa cho nàng, "Đây là Mộ Dung tiên sinh phân phó tặng cho cô." Nàng nhíu mày, gọi điện thoại qua, giọng Mộ Dung Thương trầm thấp truyền đến: - "Tiểu Trân, em không phải nói anh không theo đuổi em sao, từ hôm nay anh liền chính thức theo đuổi em. Giữa trưa anh tới đón em đi ra ngoài ăn cơm?" - "Hôm nay em muốn nghỉ ngơi, ngày hôm qua anh làm chuyện tốt, lễ vật sẽ nhận, ăn cơm liền miễn." Nàng kết thúc trò chuyện, thu hoa cùng hộp trong tay A Mạc, phịch một tiếng đóng cửa lại. Tần Tương quên mất đang cãi nhau cùng nàng, vẻ mặt tò mò, nhịn không được hỏi, "Ai đưa cho chị, hộp là cái gì?" Đem hoa hồng cắm vào bình hoa sau đó Tần Trân mở hộp ra. Bên trong đặt một cái vòng cổ kim cương lóng lánh, viên kim cương tròn trịa cực to,mặt dây chuyền là một viên kim cương hình trái tim với kích thước trứng chim bồ câu, vòng cổ hoa lệ ở dưới ánh đèn lộng lẫy loá mắt. Tần Trân cùng đại bộ phận nữ nhân giống nhau, cũng thích châu báu, càng thích loại châu báu lóe sáng lóa mắt, cho nên ánh mắt đầu tiên trông thấy liền thích, hơi hơi câu môi, Mộ Dung Thương người này, lực hành động còn rất nhanh sao......
|
Chương 12: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (12): Quỳ dưới dung mạo và thân thể hắn Tần Tương thay đổi khẩu khí, cảm thấy thiếu chút nữa bị quang mang loá mắt chọc mù mắt, xông lên trước giật lấy, "Ai đưa cho chị, không nghĩ tới chị câu đến kẻ ngốc a, chị được lắm...... Này đến mấy trăm vạn đi?" Tần Trân giật giật khóe miệng: "Nhãn hiệu này mà nói, không chỉ trăm vạn......" Nói xong hướng nàng duỗi tay, "Trả lại cho tôi." Tần Tương hung hăng nuốt nước miếng một cái, "Không chỉ trăm vạn?" Hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vòng cổ trong tay lóe sáng lộng lẫy, nắm lấy càng chặt, "Đồ vật quý trọng như vậy, giao cho chị thế nào được, hẳn là nên giao cho ba mẹ!" Ba Tần vừa mới nghe thấy nàng thét chói tai, lúc này từ trong WC ra tới, nhíu mày nói: "Phát sinh việc gì?" Tần Tương còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Vương Mai phát ra một tiếng thét chói tai khoa trương, đem đồ ăn đặt lên bàn sau đó vọt lại, " Vòng cổ thật xinh đẹp! Đây là thiệt hay giả! Chói quá chói quá!" "Mẹ, là thật, giả không chói như vậy!" Vương Mai một phen lấy ra vòng cổ từ trong tay nàng, nhìn chằm chằm đến mức đôi mắt tỏa sáng. "Thật sự? Viên lớn như vậy, này đến mấy chục vạn đi!" "Không chỉ vậy đâu, đến mấy ngàn vạn! Tần Trân câu được kẻ ngốc có tiền, có người vừa mới mang tới...... Ba vậy nhưng nuôi dạy con gái tốt nha!" Tần Tương ghen tị nói. Ba Tần kích động đến run run, "Giá trị thật nhiều tiền như vậy? Có thể bán bao nhiêu tiền?" "Không chuẩn bán! Tần Hoa, lão nương cùng ngươi kết hôn như vậy nhiều năm, ông đã bao giờ đưa tôi thứ gì như vậy! Ông không thể bán nó lấy tiền! Tôi muốn giữ nó làm đồ gia truyền!" "Mẹ nó, tôi liền không hiểu nữ nhân các bà, châu báu đẹp có thể làm cơm ăn! Bán cải thiện sinh hoạt gia đình có gì không tốt?" "Mẹ, con cũng cảm thấy ba nói đúng, châu báu đẹp cũng không thể ăn." "Không được! Bảo tồn nó tăng giá trị mới đúng, Tần Hoa ông là đầu heo!" Tần Trân cau mày, xem mấy người vì bán hay không tranh đến mặt đỏ tai hồng, nhàn nhạt ra tiếng nói: "Đây là đồ của con, hiện tại xin trả con." Vương Mai lập tức nắm chặt ở trong tay, "Con mới bao nhiêu tuổi? Con cảm thấy con thích hợp mang vật như vậy sao? Đồ vật quý như vậy, đương nhiên là cho dì cùng ba con giữ giúp con." Tần phụ cũng là tức giận lườm nàng: "Ba là ai, là cha của con! Không có ba có thể có con sao? Đưa cho ba chính là của con? Dì con nói đúng, con còn nhỏ, ba giúp con bảo quản." Tần Trân sắc mặt bất biến, duỗi tay: "Việc bảo quản không cần ba với dì lo lắng, con sẽ tự xử lý tốt. Hiện tại trả con." Tần phụ tức giận, "Tiểu Trân con hôm nay sao thế, không nghe lời như vậy! Ba là vì tốt cho con!" Nói xong, quay đầu nói với Vương Mai: "Mặc kệ nó, đem đồ vật cất kỹ, đừng đánh mất." "Đây là đồ của con, ba dì không có quyền xử lý." Sắc mặt nàng hơi trầm xuống Tần phụ cả giận nói: "Của con chính là của ba, ba là cha của con! Tại sao không có quyền xử lý! Ba nuôi con mười mấy năm, con câu được cái kẻ ngốc, hiện tại dám uy phong cùng ba! Nếu tính là trên pháp luật, ba cũng là có lý! Con còn chưa thành niên, chúng ta đây là giúp con quản lý tài sản hợp pháp." "Các người đây là hành vi xâm phạm quyền lợi trái pháp luật!" Tần Trân nhíu mày nhàn nhạt nói, Điều 28 khoản 1 "Dân thông pháp tắc" quy định: "Người giám hộ cần thực hiện chức trách giám hộ, bảo hộ nhân thân, tài sản cùng quyền lợi hợp pháp khác của người được giám hộ, ngoại trừ trường hợp vì ích lợi của người được giám hộ, không được xử lý tài sản của người được giám hộ." "Căn cứ Điều 270 Hình pháp: "Chiếm giữ phi pháp tài sản của người khác làm của riêng, mức thông thường phạt tù dưới hai năm, cải tạo không giam giữ hoặc là phạt tiền; mức nặng nhất hoặc có tình tiết nghiêm trọng khác, phạt tù từ hai năm đến mười năm, cũng phạt tiền." "Nghe rõ không? Kể cả là cha mẹ, cũng không có quyền độc chiếm tài sản riêng của con, vòng cổ này giá trị hơn một ngàn vạn, ba dì phỏng chừng muốn ngồi mấy năm tù? Mười năm có đủ hay không? Ba và dì thật muốn đi ăn cơm tù miễn phí à?" Tần Trân mặt không biểu tình, trước là nói sự thật, sau là có chút xả giận. "Con nói mười năm liền mười năm? Con cho rằng con là thẩm phán sao!" Tần phụ trên mặt có chút lo lắng, nhưng vẫn nhịn không được lấy thêm can đảm rống lên trở về, mới có mấy ngày không thấy, nữ nhi ngày thường vâng vâng dạ dạ, hiện giờ sao lại khí thế mười phần như vậy? "Cho nên nói, ngày thường cần đọc nhiều sách, con đây là đang bảo hộ quyền lợi hợp pháp của mình." Nói xong, nàng duỗi tay về phía Vương Mai. Vương Mai vừa mới bị nàng giảng một hồi điều khoản pháp luật dọa sợ, nhưng tay cầm vòng cổ trong lòng lại có điểm không bỏ được. "Mười năm." Nàng lại lần nữa cường điệu. Vương Mai cắn răng một cái, không cam lòng đem vòng cổ đưa cho nàng, "Đồ vật chả ra gì, ai biết có phải hàng mỹ ký hay không, lão nương mới không hiếm lạ! Hiện tại năng lực của mày, đọc mấy quyển sách ghê gớm, liền lấy ra dọa lão nương, thứ lòng lang dạ sói, tiểu tiện hóa quả nhiên không lương tâm, lão nương tốt xấu nuôi mày mấy năm, mày liền như vậy hồi báo tao......" Tần Trân thu lại vòng cổ, đi đến cửa phòng ngủ, nghĩ nghĩ lại quay đầu, đối Vương Mai nói: "Nga, đúng rồi, căn cứ điều khoản mới ra năm ngoái của "Phản gia bạo pháp", đối với thành viên gia đình bất luận hành vi nhục mạ, ẩu đả thi bạo nào đều thuộc phạm vi trái pháp luật, cho nên bà vẫn là làm người văn minh đi." Nói xong liền đóng cửa, để lại mấy người trừng mắt giận dữ nhìn nhau "Mẹ, mẹ xem nó sao, hiện tại láo đến muốn chết, muốn cưỡi lên đầu chúng ta!" Tần Tương tức giận đến dậm chân, hiện tại nàng nhìn thấy Tần Trân liền sợ hãi. "Tần Hoa ông sinh được con gái ngoan, hiện tại tới ị phân trên đầu ông!" Vương Mai thở phì phì trừng mắt nhìn Tần phụ, mình thế nhưng bị tiểu nha đầu dọa sợ. Tần Trân ngủ một ngày giác, điện thoại Mộ Dung Thương gọi tới cũng không nghe, buổi sáng ngày hôm sau, Tần Trân mới vừa rửa mặt, khoác cặp sách chuẩn bị ra cửa, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. Ba người Tần phụ đang ăn bữa sáng, đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Tần Trân nhướng mày, tiến lên mở cửa, A Mạc mặt không biểu tình đứng ở cửa, tay trái ôm hoa hồng tay phải ôm hộp nhung hồng. Nàng giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, mới 7 giờ. "Vất vả cho anh, anh nên đòi Mộ Dung Thương tăng lương." Nàng tâm tình tốt nhận lấy hoa hồng, khi định nhận hộp, A Mạc trực tiếp đi vào nhà, đem hộp đặt ở trên bàn trà, lúc này mới cung kính hướng nàng hơi hơi khom người, sau đó rời đi. Tần Trân mở hộp, lần này bên trong là bốn khối vàng thỏi hình trái tim, mỗi khối đều có thủy mật đào lớn như vậy. Ba người bên cạnh xem đến mắt trợn to
Nàng hơi hơi mỉm cười, qua vài giây, di động vang lên, truyền đến giọng Mộ Dung Thương hớn ha hớn hở: "Em yêu, hôm nay giữa trưa bồi anh ăn cơm, em nếu lại không đáp ứng, đừng trách anh lại trở thành người dã man." Nàng cầm lấy thỏi vàng ước lượng, cười nói: "Mộ Dung Thương, anh thật không sợ phá sản sao?" "Em đang hoài nghi anh nuôi không nổi em sao?" Mộ Dung Thương hừ một tiếng, thúc giục, "Em còn chưa trả lời anh! Giữa trưa muốn bồi anh ăn cơm hay không " Nàng hơi nhướng mày, "Xem anh đủ thành ý như vậy, ăn cơm cũng không phải không thể, bất quá anh biết khẩu vị em sao?" "Này có gì khó, liệt kê danh sách những món em thích gửi cho anh, anh toàn bộ chiều theo ý em." Giọng Mộ Dung Thương mang theo mười phần khí phách cùng tự tin, cùng người lúc trước suy sụp đã hoàn toàn bất đồng. "Ngô, được, giữa trưa gặp lại." Nói xong nàng liền kết thúc trò chuyện, đem thỏi vàng cất kỹ trong phòng ngủ rồi ra cửa. Mộ Dung Thương cố ý chỉnh trang một chút, nhìn chính mình trong gương, ân, quả nhiên vẫn anh tuấnnhư vậy, khuôn mặt lãnh khốc gợi lên một tia cười, hôm nay quyết mê đảo tiểu nha đầu, không thể lại khiến nàng ghét bỏ mình! Tần Trân đi ra cổng trường, xa xa liền thấy Mộ Dung Thương, chung quanh rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt của hắn có chút xú, thẳng đến thấy nàng ra tới, sắc mặt mới hòa hoãn chút Lên xe, nàng nhịn không được cười nói: "Ai chọc anh vậy, mặt đen?" "Anh bị tới sớm." Bởi vì hưng phấn, mà nhìn lầm thời gian, đợi nàng một giờ, hơn nữa ngoại hình hắn đáng chú ý, xe cũng đáng chú ý, làm cho những người trông quái dị nhìn hắn chằm chằm, còn cầm di động chụp ảnh, làm hắn thập phần bực bội. "Đều bởi vì em, biến anh thành con khỉ trong vườn bách thú!" Hắn nghiến răng. "Vậy anh cũng là con khỉ soái nhất, có gì không tốt?"
Mộ Dung Thương xem biểu tình nàng hăng hái, âm thầm nghiến răng, chợt kéo mặt nàng gần sát, bá đạo áp sát hai cánh môi mềm mại,đói khát gặm cắn liếm mút, tay thon vuốt ve bộ ngực đầy đặn, thở hổn hển nói: "Đi đến chỗ anh, anh muốn được ôm em mỗi đêm..." "Ngô......" Nàng hơi hơi đẩy ra hắn, "Vậy anh cứ việc mua cái búp bê bơm hơi là được." "Búp bê bơm hơi nào được như em, đừng về nhà, dù sao bọn họ đối xử với em cũng không tốt. Anh thương em ở nhà làm cô bé lọ lem bị khi dễ, đi đến chỗ anh đi, anh nói thật." Hắn tận lực dùng phương thức văn minh thuyết phục nàng, miễn cho nàng lại mắng hắn dã man. "Anh cứ khéo lo."
"Tóm lại đêm nay em phải về nhà cùng anh, việc này không cần thương lượng." Thấy nàng không đồng ý, ngữ khí hắn lại trở nên bá đạo, hung hăng cắn ở trên môi nàng "Buổi tối một người ngủ, em không tịch mịch sao? Có Mộ Dung Thương anh làm ấm giường cho em, em còn không hài lòng? Người khác không có vinh dự này." Tần Trân nghe được liền cười. Xác thật một người ngủ rất dày vò, đặc biệt là sau khi ăn qua thịt hắn, người này năng lực tình dục mạnh, dáng người tốt, đúng thật là không lý do cự tuyệt. Bàn tay dán ở ngực hắn, sờ đến cơ ngực cuồn cuộn dưới áo sơmi, Tần Trân tự hỏi vài giây, vẫn là đầu hàng dưới sắc đẹp cùng thân thể dụ hoặc của hắn. "Em tạm thời không muốn ở lại nhà anh." "Trong trung tâm thành phố có chung cư, em sẽ thích nơi đó." Nhà cũ hắn cũng không phải mỗi ngày đều trở về, thời điểm công tác vẫn hay ở lại chung cư trong trung tâm thành phố, gần với công ty.
|
Chương 13: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (13): Sủng em vạn lần còn chưa đủ Hai người chính thức ở chung, thời gian ở chung được một tháng, Tần Trân cảm thấy, Mộ Dung Thương người này, trừ bỏ tác phong bá đạo làm người chịu không nổi, cái khác hết thảy quả thực hoàn mỹ. Mộ Dung Thương cũng cùng ý tưởng, cảm thấy Tần Trân, trừ bỏ tính cách bên ngoài cường thế, hết thảy hoàn mỹ...... Đặc biệt là tư vị thân thể của nàng, quả thực làm hắn thực tủy biết vị. Hiện tại giá trị hạnh phúc của Mộ Dung Thương, đã tăng vọt tới tám mươi, Tần Trân không biết còn phải làm gì, mới làm hắn cảm thấy trăm phần trăm hạnh phúc. "Mộ Dung Thương, anh còn có cái tâm nguyện gì chưa được được hay không, hoặc là nói xem anh muốn cái gì?" Buổi sáng khi rời giường, nàng ghé vào trong ngực hắn, ngón tay vừa ở đầu vú hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, vừa hỏi. Mộ Dung Thương ánh mắt hơi lóe, hai người vừa mới tiến hành một hồi tính ái vui sướng tràn trề, nha đầu này lại tiếp tục giở trò câu dẫn! Mà lời nàng nói khiến cho hắn hứng thú: "Thế nào, Tiểu Trân đây là muốn làm thiên sứ thu nhỏ?" "Mau nói, anh muốn làm gì mới có thể cảm thấy hạnh phúc?" Nàng không kiên nhẫn thúc giục. Thấy biểu tình nàng nghiêm túc như vậy, Mộ Dung Thương nghĩ nghĩ, biểu tình còn có chút mờ mịt, suy nghĩ vài giây, cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nếu em có thể yêu anh, anh nghĩ anh sẽ càng hạnh phúc......" Mặc kệ trên giường có bao nhiêu phù hợp, ôm nàng ôm đến chặt bao nhiêu, Mộ Dung Thương vẫn cảm thấy, nàng rất xa cách, nàng thích, có lẽ chỉ là thân thể mình đi, nàng nhìn vào mắt mình, không có nhiệt tình, cũng không có tình yêu...... Tần Trân một chút cứng đờ, trong đầu lập tức cùng Tiểu Bạch giao lưu: "Tiểu Bạch, thế này là sao? Còn muốn cho ta yêu đối tượng nhiệm vụ, việc này quá khó khăn đi?" Nàng tuy từng trải qua luyến ái, nhưng thật sự vẫn chưa từng yêu ai! "Bằng không cô nghĩ nam nhân là thằng ngốc sao? Cô không yêu hắn, hắn làm sao cảm giác được hạnh phúc? Nếu muốn tìm nữ nhân chơi bời, còn không bằng mua búp bê bơm hơi!" Tiểu Bạch quả thực muốn hộc máu, nói nửa ngày nữ nhân này cũng chưa biết rõ ràng tình huống sao! "Vốn cho rằng cô thực thông minh, không nghĩ tới cô thế nhưng ngu như vậy." Tiểu Bạch nhịn không được trào phúng "Nhưng chính ta cũng chưa từng yêu, làm thế nào yêu hắn? Mày nhưng thật ra nói xem, yêu là cái gì? Mày là một con thỏ mà dám nói ta ngu? Có lầm hay không?" "Con thỏ thì sao, con thỏ cũng có tình yêu được chưa, thỉnh không cần kỳ thị con thỏ!" Tiểu Bạch phát hỏa, sau đó vô lực nói: "Chờ cô ngày nào đó, sẽ bởi vì một người nam nhân đau lòng, vì hắn rớt nước mắt, ước chừng chính là yêu." "Đánh rắm! Tần Trân ta mới sẽ không vì ai rớt nước mắt! Con thỏ như mày biết yêu đương gì." Kết thúc đối thoại, Tần Trân nhìn Mộ Dung Thương, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực, nàng thật sự chưa từng yêu ai, cho nên không biết làm sao yêu hắn, bất quá nếu như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng không thể không làm. "Mộ Dung Thương, em chưa từng yêu ai, không biết làm thế nào để yêu anh." Nàng thành thật trả lời. Mộ Dung Thương trong lòng vẫn luôn treo, nghe thấy lời nàng nói, ngược lại cười, "Rất đơn giản, đừng có tâm lý kháng cự anh, thuận theo tự nhiên là được......" Chỉ cần trong lòng nàng không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, hắn liền nắm chắc, nàng sẽ yêu mình. "Xem ra anh phải đối xử với em càng tốt một chút." Tần Trân cười, nội tâm lại bi gào, phải vì hắn rớt nước mắt, phải vì hắn đau lòng mới gọi là yêu, sao cứ phải khổ bi như vậy? "Đương nhiên, anh muốn cho em không thể rời bỏ anh." Mộ Dung Thương bị nàng kích khởi ý chí chiến đấu, nếu có thể giữ được tim nàng, nghĩ đến so với hợp đồng trăm triệu còn có cảm giác thành tựu hơn Từ sau lần nói chuyện này với nhau, hai người đã có sự thay đổi tinh tế trong tâm trí. Mộ Dung Thương bị nàng kích khởi ham muốn chinh phục, dùng hết khả năng sủng ái nàng, thề khiến cho nàng yêu mình đến chết đi sống lại. Mà Tần Trân lại là vì nhiệm vụ, nỗ lực tìm kiếm điểm tốt của hắn, khai quật càng nhiều hảo cảm của mình đối với hắn, làm mình buông tâm lý thành kiến cùng phòng ngự đối với nam nhân...... Hôm nay Tần Trân tan học, ra cổng trường, liền thấy Mộ Dung Thương đang chờ mình, nàng kéo khăn quàng, che lại cổ, trong miệng thở ra một đoàn sương trắng. Thành thị này thời tiết ôn hòa, cũng ở phía nam, chưa từng có tuyết, nhưng mùa đông lạnh đến muốn mạng người, tuy mặc nhiều quần áo, nàng vẫn cảm thấy trong thân thể lạnh tận xương. "Thực lạnh?" Mộ Dung Thương thấy nàng run run, mày rậm nhíu lại. Nàng gật đầu thật mạnh, "Cũng không hẳn, nhưng lạnh chết em, nửa tháng sau thi cuối kỳ, đến lúc đó sẽ lạnh hơn, có thể ảnh hưởng thành tích hay không nhỉ......" Mộ Dung Thương cởi găng tay của nàng, sờ sờ tay nàng, quả nhiên thực lạnh lẽo. Tần Trân lại bất mãn nắm lấy tay hắn "Tay anh vì sao lại ấm như vậy? Không công bằng! Em thì sắp bị đông lạnh thành chó!" "Anh là người trưởng thành, sức đề kháng cao, hơn nữa thân thể khỏe hơn em. Em nên tích cực vận động gia tăng sức chống cự." Kéo nàng lên xe, không gian nhỏ hẹp, bên trong ấm áp hơn nhiều. "Anh cũng đừng cười nhạo em." Tần Trân không khách khí đưa tay vào trong áo khoác tây trang của hắn, bàn tay lạnh băng dán ở ngực cùng bụng nhỏ, "Thân thể anh ấm quá thật thoải mái......" Xoa đến rớt tay, nháy mắt được làn da hắn truyền một chút ấm áp, dần dần có tri giác. Mộ Dung Thương bị nàng dán tay lên lạnh đến cả người run lên, người này thân thể lạnh đến giống như tảng băng, hắn duỗi tay đem nàng ôm vào trong ngực, "Như vậy thoải mái hơn chứ?" " n, thoải mái nhiều." Tần Trân rúc ở trong lòng ngực hắn, hưởng thụ cái ôm ấm áp, hai tay lấy hết hơi ấm từ ngực và bụng hắn, sau lại trượt trên lưng, cảm giác được hắn đang run rẩy, nàng khẽ nâng đầu: "Thực lạnh phải không?" "Ngô, vẫn ổn. Em thoải mái là được." Mộ Dung Thương ôm chặt nàng, lại bảo tài xế chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên. Sờ da thịt ấm áp của hắn, qua vài phút sau, Tần Trân cảm thấy bàn tay không còn lạnh băng. Tay ấm áp lên, nàng liền xấu bụng, sờ loạn trên tấm lưng bóng loáng của hắn...... Tay nàng vừa mới lạnh đến làm người phát run muốn thối lui, giờ trở nên ấm áp lại ở trên lưng sờ loạn, Mộ Dung Thương cảnh cáo liếc mắt nhìn nàng một cái. Tần Trân cười xấu xa, tay chuyển đến ngực hắn, vuốt tiểu núm vú chơi, Mộ Dung Thương kêu rên nhíu mày, hung tợn trừng nàng, Tần Trân chớp chớp mắt, nhịn không được hỏi: "Mộ Dung Thương, anh cảm thấy em không yêu anh sao?" "Loại sự tình này, chính e cảm nhận không phải tốt hơn sao?" Hắn hơi hơi câu môi, không rõ vì sao nàng vẫn luôn thích truy vấn, tháng này, nàng mỗi ngày đều phải hỏi một lần. "Nhưng em không biết." Tiểu Bạch nói phải vì hắn đau lòng, vì hắn rớt nước mắt, nhưng hiện tại nàng căn bản không có cảm giác đó, chỉ cảm thấy cùng hắn sinh hoạt, rất thoải mái khá khoái nhạc, so với bất kỳ bạn trai nào trước kia của nàng đều làm nàng cảm thấy vừa lòng cùng hoàn mỹ. Chính mình không thể nghi ngờ là thích hắn, nhưng yêu hay không yêu, nàng thật sự không rõ ràng lắm. Vì cái gì mà phải khóc đâu, tình yêu liền không thể chỉ có vui sướng?
"Cho nên cần chính em cảm nhận, loại sự tình này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời." Hắn cúi đầu, hôn xuống môi nàng, có chút biến hóa, xem ánh mắt nàng, rốt cuộc cùng trước kia không giống nhau, bất quá, hắn sẽ không nói cho nàng.
Ngày thường người thông minh như vậy, lúc này cố tình trì độn. "Vậy còn anh, anh có yêu em không?" Tần Trân nhịn không được tò mò hỏi. Mộ Dung Thương trong lòng có cảm giác vô ngữ hỏi trời xanh, không yêu nàng, hắn sẽ cho phép nàng làm loại sự tình này với mình? Coi mình như lò sưởi, nàng cho rằng ai đều có thể đối hắn làm loại việc này? "Em cảm thấy sao?" "Em, em không biết. Em nhìn không ra anh yêu em." Tần Trân vẻ mặt vô tội, trên mặt hắn nhìn không ra cái gì, cũng chưa từng dùng ánh mắt tình ý miên man nhìn qua nàng. "Nhìn không ra?" Mộ Dung Thương nghiến răng nghiến lợi, mình biểu hiện như vậy rõ ràng, nàng còn nhìn không ra, nàng là đang nói mình đối với nàng còn chưa đủ tốt?
"Như vậy liền giận dỗi?" Người này cũng quá mỏng manh đi "Ừ, là anh tự giận mình." Mộ Dung Thương cười khổ, chỉ dùng lực ôm chặt nàng, chờ nàng phát hiện, mình chỉ sợ là phải đợi đến trắng đầu, đơn giản ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói: "Nữ nhân, em nghe, anh chỉ nói lúc này đây." "Anh yêu em." Hắn không quá thích đem câu yêu treo ngoài miệng, nhưng thời điểm nên thổ lộ, cần phải nói ra, nếu không nói, nàng vĩnh viễn đều cho rằng mình chỉ xem nàng như bạn tình, rõ ràng nàng thiếu lòng tin vững chắc vào tình cảm. Tần Trân nháy mắt cứng đờ, nàng vẫn cho rằng khi nghe thấy câu nói tục khí này, mình sẽ không có cảm giác, trên thực tế lại không phải, tuy rằng cảm giác không mãnh liệt, nhưng vẫn làm nàng cảm nhận được, giống như viên hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, trong lòng tạo nên từng vòng gợn sóng...... Nàng kinh hỉ ngẩng đầu, "Mộ Dung Thương, em cảm giác được, anh thổ lộ với em, cùng người khác thổ lộ với em, cảm giác không giống nhau......" "Cái gì? Ai thổ lộ với em? Có phải mấy thằng nhãi con trong trường học không?" Mộ Dung Thương sắc mặt trầm xuống, trong lòng cảm thấy thêm chút nguy cơ, nhéo cằm nàng ép hỏi, "Em sẽ không thích bọn họ chứ?" Tần Trân hất tay hắn, "Ánh mắt em kém như vậy sao, bọn họ lông còn chưa mọc hết đâu, anh ăn dấm bậy a!" Hắn trong lòng buông lỏng, liền nói, nàng sao có khả năng thích những tiểu tử đó.....
Về tới nhà hắn, ăn qua bữa tối, Tần Trân liền nhào lên giường, chui vào trong lòng ngực hắn, tuy rằng trong phòng điều hòa thực ấm, nhưng nàng vẫn là càng thích độ ấm tự nhiên trong thân thể người khác, ôm làm lò sưởi càng thoải mái...... Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Tần Trân liền nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm lớp, thông báo hôm nay toàn trường nghỉ, nàng nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, còn không có phản ứng, lại cầm lịch ngày nhìn qua, không phải lễ tết, đang êm đẹp đột nhiên cho nghỉ làm gì? Gọi điện thoại xác nhận một phen, chủ nhiệm lớp nói không phải nhầm lẫn, là hiệu trưởng lâm thời quyết định.
"Mộ Dung Thương, hôm nay trường học nghỉ!" Nàng nhảy xuống giường kéo cửa hưng phấn nói với hắn, "Mộ Dung Thương, hôm nay lạnh như vậy, anh đừng đi làm, bồi em đi, chúng ta giữa trưa ăn lẩu?" "Được." Mộ Dung Thương hâm nóng sữa bò cho nàng, một bên gọi điện thoại đến công ty, hai người dùng xong bữa sáng, Tần Trân liền kéo hắn đến trung tâm thương mại. Tần Trân cầm danh sách, mua tất cả đồ ăn cần thiết, Mộ Dung Thương tự nhiên trở thành người xách đồ, khi ra ngoài trong tay xách theo hai túi đồ lớn, hắn thật hoài nghi không biết hai người có thể ăn hết không Hai người đều là mười ngón không dính chuyện bếp núc, nhưng sau khi ở cùng nhau, cũng thường xuyên cùng nhau học nấu ăn. Cho nên lần này làm lẩu, hai người cũng ở phòng bếp nghiên cứu một giờ, mới rốt cuộc bắt đầu động thủ. "Thơm quá thơm quá, cay quá cay quá!" Đem nồi đặt xuống, vừa sắp xếp đồ ăn, Tần Trân ngửi được sắp chảy nước miếng, vừa đắc ý nói: "Quả nhiên chúng ta đều là người thông minh, mới học liền đã làm được, nhìn xem cùng khách sạn cũng không sai biệt lắm, anh nói có phải hay không?" Mộ Dung Thương không nói chuyện, chỉ là giúp nàng bày biện đồ ăn.
Hắn kỳ thật trước kia không thích thức ăn nhiều gia vị đậm, cơ hồ có thể nói là chưa bao giờ ăn cay, thanh đạm hơi ngọt càng tốt, nhưng nàng hoàn toàn tương phản, không có khả năng khiến nàng chiều ý mình, cho nên đành phải chiều theo khẩu vị của nàng... Nghĩ như vậy, mới đột nhiên phát hiện, chính mình lại là bất tri bất giác, chịu rất nhiều ảnh hưởng từ nàng.
|