Hồng Hoang Chi Minh Hoàng
|
|
Chương 20: Rời Đi
Hồng Quân trong nháy mắt do dự, sau đó bình thản nói ra: "Đây là việc riêng giữa hai vị đạo hữu, bần đạo không tiện tham dự."
Hồng Quân cuối cùng vẫn quyết định không động thủ, hắn nhìn không thấy Thương Nghịch sâu cạn, liền tính hai người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng.
Để thăm dò thực lực một cường giả Đại La Kim Tiên, dù cho món bảo vật kia có là Cực Đạo Linh Bảo đi chăng nữa, cũng tuyệt không phù hợp.
Hồng Quân tính toán rất kĩ lưỡng, huống chi món bảo vật kia đã bị Thương Nghịch thu, muốn hắn lấy ra, không có khả năng. Vả lại Thương Nghịch nắm giữ kiện Hỗn Độn Chí Bảo - Hỗn Độn Chung, uy chấn Hồng Hoang, ngay cả Thần Đế Quyền Trượng còn muốn yếu thế hơn. Hơn nữa khó có đảm bảo được là Thương Nghịch còn thủ đoạn gì khác hay không? Hồng Quân lại nắm giữ mảnh vỡ của Tạo Hóa Ngọc Điệp, nếu luận về phẩm chất, nó tuyệt đối là đứng đầu, thậm chí vượt qua cả Tiên Thiên Chí Bảo. Nhưng kiện bảo vật này cũng không phù hợp để chiến đấu, sức mạnh phát huy cũng không bằng Tiên Thiên Chí Bảo.
Điều này khiến Hồng Quân có chút lo lắng, Thương Nghịch nắm giữ Hỗn Độn Chung, Đế Thiên nắm giữ Thần Đế Quyền Trượng, cả hai đều là bảo vật có sức mạnh khủng bố.
Hồng Quân hạ quyết tâm, sau khi chuyện này kết thúc, hắn liền lợi dụng Tạo Hóa Ngọc Điệp tính toán, đi tìm cơ duyên. Nghe Hồng Quân nói như vậy, Thương Nghịch trong lòng cười thầm, hắn sẽ biết Hồng Quân chọn như vậy. Vì một kiện bảo vật không biết nó là gì mà tiếp nhận nguy hiểm, kẻ khôn khéo như Hồng Quân tuyệt đối sẽ không làm. Chuyện hôm nay đã rõ ràng, kết quả tốt nhất nên là mỗi người đều thu tay lại. Nếu cứ tiếp tục đánh xuống, ai cũng không có phần tốt, Hồng Quân cùng Đế Thiên liên thủ cố gây bất lợi cho Thương Nghịch, có thể Thương Nghịch không sợ, hắn còn có Thí Thần Thương cùng Thiên Địa Linh Lung Tháp.
Ba kiện Chí Bảo một chỗ, đập xuống một đập tuy rằng không đủ để đánh bại bọn họ, nhưng đủ sức gây choáng a.
Bất quá đây là biện pháp cuối cùng, Thương Nghịch cũng không muốn lộ ra át chủ bài.
Mà Đế Thiên cũng không có vì Hồng Quân cự tuyệt mà thất vọng, hắn đã đoán được kết quả này. Hắn cũng hiểu tính cách của Hồng Quân, đây là một tên xảo trá a
Vì một kiện bảo vật mà ngay cả bản thân cũng không biết là gì, hơn nữa còn không chắc có lấy được hay không mà đi đắc tội với một vị Đại La Kim Tiên, không đáng giá.
Đế Thiên muốn liên thủ với Hồng Quân chẳng qua là muốn thử hắn một lần, sự thành tất nhiên là tốt, sự bại thì cũng không quan hệ, vừa đủ thời gian để bản thân tranh thủ. Ví như hiện tại, khí tức Hủy Diệt của Thương Nghịch xâm nhập vào Đế Thiên trước đó đã hoàn toàn được bức ra ngoài. Bất quá, tình hình hiện tại không cho phép hắn và Thương Nghịch tiếp tục động thủ, vì bên cạnh còn một tên Hồng Quân nhìn chằm chằm a. Hai người không muốn lưỡng bại câu thương sau đó lại bị Hồng Quân chiếm tiện nghi.
Hồng Quân hướng về phía Thương Nghịch và Đế Thiên chắp tay, nhẹ nhàng nói ra: "Hai vị đạo hữu lấy thương sinh Hồng Hoang làm trọng, đình chiến dừng binh, miễn cho vô số sinh linh hôi phi yên diệt, quả thật bần đạo vô cùng cảm kích. Tâm nguyện của bần đạo đã hoàn thành, xin đi trước, hai vị đạo hữu, bảo trọng."
Nói xong thân ảnh hắn chậm rãi biến mất. Chỉ còn lại Thương Nghịch cùng Đế Thiên, gia hỏa Hồng Quân này xuất hiện, ai cũng không còn chiến hỏa gì nữa. Nếu tiếp tục, khó đảm bảo được tên vô sỉ kia sẽ vụng trộm trốn ở một bên mà xuất hiện chiếm tiện nghi.
Đế Thiên đứng chắp tay, ngân bào không nhuốm bụi trần, quang mang thánh khiết bao phủ khắp người, mặt không biểu tình, ngưng trọng nhìn Thương Nghịch một cái, từ tốn nói: "Lần sau gặp mặt, hi vọng còn có thể cùng Thương Nghịch đạo hữu phân cao thấp, chỉ mong là đến lúc đó đạo hữu đừng khiến ta thất vọng a!".
Ngữ khí bình thản, nhưng lại tràn đầy chiến ý, tựa như hạ một chiến thư, ước hẹn lần sau tái chiến.
Hiển nhiên đối với việc bị Thương Nghịch đè ép một bậc, Đế Thiên rất không thoải mái, đây là sự tình khó chấp nhận đối với người cao ngạo như hắn.
Trận chiến giữa hai người còn chưa có xong, nhưng lại lấy sự tình hắn bị thương mà kết thúc, đây là cái gai trong lòng Đế Thiên, không nhổ bỏ cây gai này đi, trong lòng hắn không thoải mái.
Cho nên hắn mới ước định, hai người gặp lại lần sau, tất phân thắng bại. Thương Nghịch sắc mặt lạnh lùng, đối với chiến thư của Đế Thiên, lạnh nhạt nói: "Bổn tọa một đời không chịu thua kém người nào, nếu ngươi muốn chiến, vậy thì nên chuẩn bị tốt kết quả thất bại!".
Lời nói tự phụ của Thương Nghịch, không để cho Đế Thiên kịp phản ứng liền hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, biến mất tại Bất Chu Sơn mênh mông.
Thương Nghịch phát hiện Hoàng Trung Lý, sau đó là Đế Thiên đánh lén, hai người đại chiến, rung khắp Hồng Hoang, sau đó Hồng Quân nhúng tay, hai người đình chiến, cứ như vậy, Bất Chu Sơn một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Hết thảy tựa như trôi qua thật mau, nhưng thật ra là rất lâu. Đây cũng chính là trận chiến đầu tiên của Thương Nghịch.
Trận chiến này, hắn mở mang được một người chưa từng nghe đến sự tồn tại, Đế Thiên! Thực lực so với hắn không chênh lệch là mấy.
Ở chốn Thiên Địa sơ khai, Hồng Hoang hoang vu, vạn vật trì độn trải qua vạn ức năm cũng đã có tấn cấp thăng Đại La Kim Tiên cảnh giới.
Người này tuyệt đối không thể coi thường, Thương Nghịch có dự cảm, gia hỏa này tương lai sẽ trở thành đại địch của mình.
Đối với Thương Nghịch, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng bằng vào thực lực bây giờ của hắn rất khó làm được, trừ phi trả một cái giá rất lớn. Ai biết được liệu có xuất hiện thêm một gia hỏa giống như Hồng Quân hay không?
Tựa như Đế Thiên liên thủ với Hồng Quân cũng không có nắm chắc khả năng áp chế Thương Nghịch. Muốn giải quyết một người ở vào cảnh giới này, rất khó khăn, hơn nữa ngươi phải còn chuẩn bị tình huống hắn sẽ phản công lần cuối cùng trước khi chết.
Thương Nghịch tin tưởng bằng vào thực lực của hắn, hắn sẽ tiến bộ không kém một người nào. Nếu hôm nay ngươi không có gắng, ngày mai ngươi sẽ bị người giẫm ở dưới chân ngựa.
Hôm nay hắn có thể thắng Đế Thiên, ngày sau chắc chắn Đế Thiên sẽ không có cơ hội trở mình.
Chỉ là không biết gia hỏa Đế Thiên này ở nơi nào, lai lịch ra sao, hắn chưa từng nghe qua nhân vật này.
Đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn, ánh mắt Thương Nghịch phóng khắp Hồng Hoang mênh mông. Chỉ cần qua thêm ngàn vạn năm, Man Thú lui bước, đó mới chính là Hồng Hoang thật sự.
Đến lúc đó sẽ không có tranh đấu dài vô tận, Đế Thiên và Hồng Quân cũng không là đối thủ của hắn. Không biết sau hôm nay bọn họ có hối hận vì đã không tiêu diệt hắn hay không? Bảo vật mình đoạt được là Hoàng Trung Lý, nếu bọn họ biết thì lại càng hối hận cỡ nào?
Lúc này, Thương Nghịch cảm nhận một nơi không gian cách Bất Chu Sơn mười vạn dặm phát sinh ra dị tượng. Thương Nghịch nhàn nhạt cười, sau đó hừ lạnh một tiếng, không để ý tiếp nữa.
|
Chương 21: Ngẫu Nhiên Gặp
Trận chiến ở Bất Chu Sơn, bất ngờ tới cũng bất ngờ đi. Chúng sinh Hồng Hoang không có bất cứ sự chuẩn bị gì, sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo đột nhiên bùng phát, lan ra hơn nữa Hồng Hoang, làm cho chúng sinh chấn động.
Sau đó trận chiến đột ngột biến mất, Hồng Hoang khôi phục yên tĩnh, uy áp của Tiên Thiên Chí Bảo tiêu tán mới khiến cho chúng sinh thả lỏng một phen. Thật sự sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo quá khủng khiếp. Lấy Bất Chu Sơn làm trung tâm, hai kiện Tiên Thiên Chí Bảo đối kháng nhau, năng lượng lan ra khắp ngàn vạn dặm Hồng Hoang, khiến cho vô số sinh linh tịch diệt, một nửa Hồng Hoang đều cảm thấy được uy lực khủng khiếp kia.
Điều đó khiến chúng sinh Hồng Hoang kiến thức được sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo đáng sợ như thế nào?
Sâu xa hơn nữa, bọn họ ghi nhớ được là Hồng Hoang có hai người sở hữu Tiên Thiên Chí Bảo, tế ra Tiên Thiên Chí Bảo đối đầu với nhau, thực lực vô cùng đáng sợ.
Hai người bọn họ ép cho chúng sinh Hồng Hoang không ai thở nổi. Ai cũng không nghĩ tới sẽ có hai cường giả khủng bố tồn tại, thời thời khắc khắc trấn áp đến trên đầu bọn họ như vậy.
Hóa hình, chưa hóa hình, chỉ cần là sinh linh đã có linh trí, đều sẽ khắc ghi ngày này, chân chính mở ra một tấm màn mới trong lịch sủu Hồng Hoang.
Mà sau này, càng ngày sẽ có càng nhiều sinh linh hóa hình, tính cả những sinh linh không sinh ra từ Hồng Hoang, đều sẽ tham gia vào buổi Man Hoang thịnh yến này.
Quay trở lại Hồng Hoang, Thương Nghịch một bên tìm kiếm cơ duyên, một bên hướng về Huyết Hải mà đi.
Hồng Hoang rộng lớn vô ngần, khoảng cách trăm vạn dặm đã là rất gần. Tựa như Ngọc Kinh Sơn và Bất Chu Sơn, tại thời điểm năng lượng của cuộc chiến giữa Đế Thiên và Thương Nghịch lan tới Ngọc Kinh Sơn, Hồng Quân rất nhanh đã đuổi tới Bất Chu Sơn.
Đối với Thương Nghịch đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên mà nói, khoảng cách trăm vạn dặm bất quá rất ngắn. Nhưng Hồng Hoang đâu chỉ rộng mấy trăm vạn dặm như vậy, Thương Nghịch đã đi mấy tháng, thỉnh thoảng nhảy vọt, xé rách không gian.
Mục đích chủ yếu của Thương Nghịch đến Hồng Hoang là tìm Nghiệp Hỏa Hồng Liên đang sinh trưởng ở trong Huyết Hải, đem nó dung hợp với Diệt Thế Hắc Liên, để cho Diệt Thế Hắc Liên tấn cấp thăng thành Tiên Thiên Chí Bảo.
Cái tìm kiếm cơ duyên, chả qua chỉ là tiện tay mà thôi. Chứ tìm một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, chẳng lẽ còn phải trông chờ vào cơ duyên.
Thương Nghịch không cho rằng mình có nhiều khí vận đến như vậy, có thể sở hữu được nhiều Tiên Thiên Chí Bảo như vậy. Tiên Thiên Chí Bảo đếm trên đầu ngón tay còn không đủ mười ngón, làm sao hắn lại có thể sở hữu nhiều đến như vậy, chi bằng để cho Diệt Thế Hắc Liên tấn cấp.
Thương Nghịch lần này tới Hồng Hoang, khí vận không được tốt lắm. Trải qua một khoảng thời gian dài như vậy mà chỉ đạt được một cái Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo và Hồng Hoang Đệ Nhất Linh Căn - Hoàng Trung Lý.
Đến nỗi mấy cái Trung Phẩm, Thượng Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, Thương Nghịch cũng không đặt ở trong mắt.
Thu họach như thế này, Thương Nghịch không mấy hài lòng. Không biết có phải là mấy cái Tiên Thiên Linh Bảo còn chưa có thai nghén hình thành, hoặc là bị Man Thú phá hủy, khiến cho Thương Nghịch cảm giác, Hồng Hoang này, Linh Bảo so với Minh Giới còn ít hơn.
Sau khi hóa hình, lần đầu tiên giáng lâm Hồng Hoang đã phải tay không trở về, hắn làm sao chịu được a ?
Vì lẽ đó, hắn nhất định phải đi Huyết Hải.
Đột nhiên, thần thức của Thương Nghịch cảm nhận được có người đánh nhau. Đây không phải là loại chiến đấu chém giết lẫn nhau của Man Thú, mà là chiến đấu giữa tu sĩ Tiên Thiên hóa hình.
Hơn nữa dựa theo sự dao động năng lượng, còn có tiếng chém giết Man Thú. Thương Nghịch nhất thời có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ có mấy tên gia hỏa không may bị Man Thú vây công?
Phải biết là Hồng Hoang hiện tại khắp nơi đều là Man Thú, ngược lại sinh linh Tiên Thiên hóa hình lạu rất là hi hữu. Thật mà nói, sinh linh hóa hình trong Hồng Hoang mà Thương Nghịch gặp phải cũng chỉ có 2 người Đế Thiên và Hồng Quân.
Thật sự là hiện tại, hoàn cảnh Hồng Hoang không thích hợp để cho sinh linh hóa hình. Hồng Hoang hình thành đã mấy ngàn vạn năm, một mảnh thê lương, linh khí mỏng manh. Cho nên sinh linh có thể hóa hình ít đến thảm thương. Nhưng ngược lại, sinh linh có thể hóa hình trong tình cảnh này, thực lực tuyệt đối cường đại, năng lực thích ứng của bọn họ càng mạnh mẽ.
Đủ loại nguyên nhân khiến sinh linh hóa hình khó khăn, Hồng Hoang rộng lớn, Thương Nghịch suốt mấy trăm năm không gặp được mấy người, không nghĩ tới tại vừa thấy lại gặp thấy.
Một mảnh thổ địa xích hồng phủ đầy xác Man Thú. Trong đó có mấy con đã đạt tới cấp bậc Kim Tiên, có hai con đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên. Man thú đạt tới cảnh giới này cũng đã sinh ra ý thức, không có giống như trước đây, chỉ biết sinh ra sát lục.
Mà Man Thú đạt tới cảnh giời Thất Kim Tiên, trí tuệ đã tiếp cận cảnh giới Tiên Thiên Thần Ma, gặp dữ hóa lành. Mà hai cái Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên lại chết ở chỗ này, rất là kỳ lạ.
Trên một ngọn núi, xung quay chất đầy thi thể Man Thú, có hai thân ảnh tràn ngập sát khí. Hai thân ảnh nhìn đối phương chằm chằm, đề phòng đối phương tập kích hoặc chạy trốn.
Trong đó một đạo thân ảnh màu trắng, thần sắc trầm tĩnh, sắc mặt trắng bệch, khí huyệt hao tổn, bộ dáng dường như đã thụ thương nhưng vẫn không che đi được gương mặt tinh xảo của nàng, mắt khuôn mày ngài, bạch y tung bay, dùng từ Cửu Thiên Tiên Nữ miêu tả nàng cũng không đủ.
Người kia lại là một nam tử, người khoác một thân áo bào màu đỏ máu, nét mặt ung dung, trên gương mặt còn cong lên nét cười nghiền ngẫm, giống như đang thưởng thức con cừu non sắp chuẩn bị làm thịt của mình vậy.
"Vọng Thư, hiện tại thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, không phải là đối thủ của ta." Nam tử nhẹ nhàng nói ra, hiển nhiên đã không còn xem Vọng Thư là mối nguy hiểm nữa. Việc của hắn bây giờ là đề phòng nàng chạy trốn, thật không dễ gì bắt được một con cừu béo như thế này, làm sao có thể dễ dàng thả đi được.
Gương mặt tinh xảo của Vọng Thư không chút bối rối, mặc dù thân mang trọng thương, nhưng đối mặt với cường địch, nàng vẫn giữ tỉnh táo như cũ, nhẹ nhàng nói ra: "Thật sao?"
Nhìn qua biểu hiện bình đạm kia của nàng, nam tử rất là không vui nhưng cũng không biết làm sao. Tiên Thiên Thần Ma hóa hình ở Hồng Hoang, ai cũng không biết đối phương có át chủ bài gì hay không. Huống gì Vọng Thư đã là người trọng thương, căn bản không phải đối thủ của hắn. Nam tử cười nhẹ nhàng, khuyên giải: "Kỳ thực ta cũng không muốn bắt giữ ngươi, chỉ cần ngươi lưu lại viên Châu và thanh kiếm kia, ta liền thả ngươi đi, thế nào?"
Nam tử thành khẩn nói ra, mà Vọng Thư vẫn là biểu tình lạnh nhạt như cũ kia, bất vi sở động, từ tốn nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Tà Nguyệt!"
Ánh mặt Vọng Thư hiện lên nét nhạo báng, không phải cái gì nàng cũng không biết. Người trong Hồng Hoang, giết người đoạt Bảo là chuyện bình thường. Nếu không phải kiêng kị mình đồng quy vu tận, Tà Nguyệt đã sớm động thủ. Không phản kháng, tự mình đầu hàng liền có thể giữ được cái mạng này sao?"
Như thế sẽ chỉ càng chết nhanh hơn, huống chi nàng đã trọng thương, hoàn toàn đã nằm trong tính toán của Tà Nguyệt.
Vọng Thư hóa hình tại Thái Âm Tinh, chính là Thái Âm Nữ Thần. Lần này nàng giáng Hồng Hoang chính là tìm hiểu thế giới này, sẵn tiện tìm kiếm cơ duyên. Nhưng không nghĩ tới vận khí chính mình lại tốt đến như vậy, nàng phát hiện được một kiện cực phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.
Cùng nhau phát hiện kiện Linh Bảo này còn có Tà Nguyệt, lại không nghĩ tới hắn lại âm thầm dẫn động tới nhiều Man Thú vây công Vọng Thư như vậy. Hơn nữa, trong đó còn có hai Man Thú đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên.
Vọng Thư bất quá là Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, mặc dù giết chết hai Man Thú Thái Ất Kim Tiên, nhưng chính mình cũng bị thương nặng, vô tình lại để cho Tà Nguyệt có cơ hội.
Nhìn thấy Vọng Thư không bị lừa, Tà Nguyệt cũng không để ý, ngược lại còn cười hì hì nói: "Ta còn đang nghĩ đến việc bắt giữ ngươi, nếu ngươi có thể khiến ta thoải mái một chút, không chừng ta nghĩ đến việc sẽ thả ngươi. Nhưng đáng tiếc."
"Ta cảm thấy, ngươi luôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với ta!". Tà Nguyệt nói, còn liếm đầu lưỡi một chút.
Hắn chính là do tinh hoa của Mặt Trăng dung hợp với Huyết Sát chi Khí hóa thành, bản năng hắn nhìn thấy Vọng Thư, vốn là hóa hình từ Thái Âm Tinh, tự nhiên sẽ sinh ra dục vọng.
"Ngươi vô sỉ!"
Vọng Thư giận dữ, cũng không để ý tới việc kéo dài thời gian để hồi phục thương thế, trực tiếp tế ra một hạt Châu màu u lam, ngưng tụ Thái Âm Tinh Thần Pháp tắc, hướng về Tà Nguyệt công kích.
Nhìn sức mạnh mà hạt Châu kia phát ra, hiển nhiên là một kiện Cực Đạo Linh Bảo.
Nhìn thấy Thái Âm Châu, nét tham lam trên gương mặt Tà Nguyệt càng đậm. Hắn có dục vọng muốn chiếm hữu món Linh Bảo này rất mãnh liệt. Đối mặt với công kích của Thái Âm Châu, hắn cũng không hoảng hốt, tế ra một kiện hồng sắc bảo đao, cũng là một kiện Cực Đạo Linh Bảo.
Thanh huyết sắc bảo đao đó tản ra Huyết Sát quang mang, hướng về Thái Âm Châu công kích.
Âm thầm nhìn hai người công kích, Thương Nghịch lắc đầu: "Vẫn là không giữ được bình tĩnh a, bị tên phế vật kia khích mấy câu liền kích động. Xem ra ta vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân."
|
Chương 22: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Bên trong vô số thi thể Man Thú, hai thân ảnh ngưng tụ lực lượng Đại Đạo Pháp Tắc, thúc giục Linh Bảo của riêng mình công kích đối phương.
Trước mặt Tà Nguyện hiện ra một thanh chiến đao màu xích hồng, tản mát ra vô tận Huyết Sát chi khí. Huyết chi Pháp Tắc ngưng tụ khiến cho máu chảy ra từ thi thể đám Man Thú tụ tập lại xung quanh Tà Nguyệt, tạo thành một cái Huyết Sát Thần Cương khổng lồ.
Vọng Thư thì lại tế ra Thái Âm Châu, Thái Âm Pháp Tắc tản ra khí tức U Hàn, làm cho nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt giảm xuống cực điểm. Huyết dịch Man Thú đang chảy về hướng Tà Nguyệt liền dừng lại.
Bởi vậy mới nói Thái Âm Châu là cực phẩm trong hàng nhón Cực Đạo Linh Bảo. So với Huyết Sát Thần Đạo còn mạnh hơn một bậc, cái này càng làm cho Tà Nguyệt muốn chiếm Thái Âm Châu mãnh liệt hơn.
Đương nhiên chênh lệch giữa Cực Đạo Linh Bảo với nhau không đáng kể, Thái Âm Châu nhiều lắm là mạnh hơn Huyết Sát Thần Đao một tia. Nhưng hoàn cảnh hiện tại khắp nơi đều là tinh huyết Man Thú liền rất dễ dàng bù đắp cho Huyết Sát Thần Đao. Huống chi Vọng Thư trọng thương, Tà Nguyệt lại hoàn toàn vô sự.
Mặc dù có Thái Âm Châu, nhưng Vọng Thư vẫn như cũ, mười phần nguy hiểm.
Thái Âm Pháp Tắc cùng Huyết Sát Pháp Tắc chạm vào nhau, sức mạnh bộc phát san bằng mọi thứ xung quang trong nháy mắt. Một đạo đao quang lạnh lẽo hướng phía Vọng Thư đánh tới, Huyết Sát quang mang bao phủ khắp cả ngọn núi. Thoáng nhìn ánh đao phóng tới, Vọng Thư nhanh chóng tế Thái Âm Châu ra chống đỡ. Thái Âm Pháp Tắc ngưng tụ thành một lớp màng chắn chắn phía trước ánh đao. Sau đó tiếng âm thanh tan vỡ truyền đến, mặc dù cản được ánh đao công kích, nhưng dưới lưỡi đao sắc bén của Huyết Sát Thần Đao, Thái Âm Pháp Tắc cũng thủng một lỗ lớn.
Tà Nguyệt tiếp tục tế lên Huyết Sát Thần Đao phát ra một thanh rồi lại một thanh đao công kích về phía Vọng Thư. Màn chắn Thái Âm Pháp Tắc dưới sự công kích vô tận như thế bày, nó càng ngày càng trở nên ảm đạm.
Vô số thi thể Man Thú chung quanh ngưng tụ thành Huyết Sát chi khí, cung cấp cho Tà Nguyệt sức mạnh vô tận. Trái lại, Vọng Thư thân mang trọng thương, mang Thái Âm Châu, loại cực phẩm Cực Đạo Linh Bảo này trong tay, sức mạnh phát huy cũng có hạn.
Trong lúc nhất thời, Vọng Thư hoàn toàn bị Tà Nguyệt áp chế, mà càng về sau, thương thế của Vọng Thư càng nghiêm trọng hơn, tình huống sẽ càng thêm bất lợi.
Thời gian trôi qua, Thái Âm Châu phát ra Thái Âm Pháp tắc càng ngày càng yếu ớt, màn chắn phía trước càng ngày càng yếu, sắc mặt Vọng Thư cũng tái nhợt.
Tà Nguyệt đối diện lộ ra nụ cười tà mị, hắn ngưng tụ càng nhiều huyết dịch thì bộc phát ra càng nhiều Huyết Đạo Pháp tắc, dung nhập vào trong Huyết Sát Thần Đao.
Trên mặt Vọng Thư hiện lên vẻ cười khổ, nàng cảm thấy sức mạnh trong thân thể càng ngày càng yếu đi, Thái Âm Châu phát ra Thái Âm Pháp tắc ngày càng yếu ớt, mà Tà Nguyệt thì lại càng công kích mạnh hơn.
Cuối cùng màn chắn sáng vỡ nát, vô số đao quang hướng về phía Vọng Thư tập sát tới. Nhìn qua những huyết tinh phong đao kia, khuôn mặt tinh xảo của Vọng Thư vẫn đạm nhiên, bình thản như vậy. Cho dù đối mặt với tử vong uy hiếp, Vọng Thư vẫn có kiêu ngạo của riêng nàng.
Vọng Thư chờ đợi vận mệnh kết thúc, nàng đưa mắt nhìn về phía Hồng Hoang đại địa thê lương, khắp nơi tràn đầy sát lục, máu nhuộm vô số, sát khí tàn phá bừa bãi, cùng với cảnh tượng lúc đầu mà Vọng Thư tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.
Lúc này, nàng rất hoài niệm Thái Âm Tinh của nàng, nơi nàng sinh ra. Thái Âm Tinh so với Hồng Hoang càng hoang vu, vắng lặng hơn. Nhưng chí ít Thái Âm Tinh mười phần an nhàn, không có sát lục, cũng không có sát khí.
"Thái Âm Tinh!" Vọng Thư nhắm hai mắt lại, mái tóc màu đen tung bay nhẹ nhàng, xiêm y màu trắng nhẹ nhàng lướt theo cơn gió.
Vô số Huyết Đao hướng về phía Vọng Thư đánh tới. Bốn phía không gian yên tĩnh, chỉ có thân ảnh tuyệt mỹ kia phảng phất như khắc sâu giữa dòng sông thời gian.
Đông!!!!!
Ngay tại thời khắc yên tĩnh này, một đạo tiếng chuông đột ngột vang lên khiến tất cả mọi thứ phảng phất ngừng lại. Không gian ngưng kết, thời gian đình trệ, thanh Huyết Sát Thần Đao đang phun ra nuốt vào sô số Huyết Tinh chi khí cũng ngừng lại.
Tiếp đó, mọi thứ xung quanh trong nháy mắt hóa thành hư vô, tan biến trong hư không.
Vô số thi thể Man Thú xung quanh hóa thành tro bụi, toàn bộ huyết dịch khô cạn, đại địa nứt nẻ, cảnh tượng giống như quay trở lại lúc vừa khai Thiên.
Thanh Huyết Sát Thần Đao dưới tiếng chuông kia run rẩy kịch liệt, tinh huyết bao phủ lấy thân đao cũng tiêu tan, Huyết Tinh Pháp tắc vỡ nát. Tà Nguyệt đang mỉm cười kia trong nháy mắt biến sắc, ngơ ngác nhìn thời không ngưng trệ, thiên địa biến sắc. Trong mắt hắn hoàn toàn là vẻ không tin được có thứ gì lại có thể thay đổi toàn bộ mọi thứ trước mắt như thế này được.
Hơn nữa hắn cảm nhận được Linh Bảo phối hợp của hắn, Huyết Sát Thần Đao đang sợ hãi. Nó cảm thấy được cái gì mà sợ hãi như vậy? Có thứ gì có thể khiến một kiện Cực Đạo Linh Bảo cảm thấy sợ hãi?
Nghĩ vậy, Tà Nguyệt cũng cảm thấy tê hết da đầu, một loại sợ hãi cũng tự nhiên sinh ra
Đối mặt với tử vong, Vọng Thư bình đạm khép hai mắt lại. Có thể làm nàng đều đã làm, bản thân trọng thương, nàng đã vô lực ngăn cản vô tận Huyết Đao đang phóng tới kia.
Huyền y bồng bềnh, mái tóc nhẹ nhàng bay. Khuôn mặt tinh xảo thuần khiết, tựa như ánh trăng kia. Dưới tuyệt cảnh vẫn tỏa ra khí chí của riêng nàng, khiến cho Thiên Địa cũng thương tiếc.
"Không thể quay về được nữa rồi!" Vọng Thư trong lòng than nhẹ, nếu như thân tán đạo tiêu ở Thái Âm Tinh kia, thật tốt biết bao. Ngay khi nàng đang tiếc hận, bên tai Vọng Thư truyền đến một tiếng chuông, tiếp đó Thiên Địa tĩnh lặng. Mọi thứ chung quanh phảng phất như ngưng đọng. Huyết Sát Thần Đao mang đến cảm giác uy hiếp kia cũng biến mất.
Đôi mắt nàng hơi khẽ động, sau đó chậm rãi mở ra, mọi thứ trước mắt nàng dần dần hiện lên rõ ràng.
Một bóng lưng cao ngạo xuất hiện trong mắt của nàng, trầm ổn bá đạo, đứng ở trước mắt nàng, giống như có thể chống đỡ thương khung vậy.
Vọng Thư biểu tình ngây ngốc, ngơ ngác mà nhìn thân ảnh kia, một loại cảm giác kì lạ trước nay chưa từng có, xuất hiện trong tim của nàng.
Hỗn Độn Chung ở trong hư không tản mát ra uy mang của mình, Hỗn Độn chi khí bao phủ toàn bộ Thiên Địa, tiếng chuông nhàn nhạt vang lên không dứt.
Hủy Diệt chi khí quay chung quanh bên người Thương Nghịch, dần dần bao phủ lấy không gian, vô hình hủy diệt mọi thứ. Thương Nghịch nhàn nhạt liếc nhìn Tà Nguyệt đang ngây ngốc kia, thần sắc không chút biểu tình, tựa như đang nhìn con sâu con kiến, vô luận nó có làm ra sự tình gì đều không đáng đặt ở trong mắt của Thương Nghịch, bởi vì sâu kiến thì không làm gì được hắn.
Tà Nguyệt bị cái nhìn này của Thương Nghịch làm cho hoảng sợ, cảm giác giống như chính mình bị nhìn thấu hết tất cả.
Một cỗ áp lực trầm trọng đè ở trên người hắn, khiến cho hắn mỗi một động tác đều vô cùng chật vật, hô hấp đình trệ, thân thể run rẩy, tuyệt vọng và sợ hãi dâng cao.
Tà Nguyệt sợ hãi nhìn qua đạo thân ảnh được bao phủ Hủy Diệt chi khí kia, sợ hãi nhấp nháy môi, âm thanh cũng run rẩy: "Đại, Đại La Kim Tiên?"
|
Chương 23: Hắn Chạy Không Thoát
Hủy Diệt chi khí màu đen quay chung quanh Thương Nghịch khiến cho hắn đứng ở nơi đó sinh ra một loại khí thế duy ngã độc tôn.
Hỗn Độn Chung ở giữa không trung tản ra Hỗn Độn chi khí, uy áp mạnh mẽ, trấn áp Hồng Hoang mấy vạn dặm. Dưới khí thế như vậy, một kiện Cực Đạo Linh Bảo như Huyết Sát Thần Đao chỉ có thể bị trấn áp. Nó sợ hãi, im ắng thần phục, đây chính là uy thế của Tiên Thiên Chí Bảo, Cực Đạo Linh Bảo đối mặt với nó chỉ có thể bị nghiền áp một cách tuyệt đối.
Thương Nghịch không có che giấu khí tức sức mạnh của mình, chỉ phát ra một chút uy thế Đại La Kim Tiên, như vậy đã đủ để Tà Nguyệt sợ hãi không thôi.
Nhất là cái ánh mắt kia của Thương Nghịch càng khiến cho hắn khiếp sợ. Cảnh giới Đại La Kim Tiên thật sự là quá dọa người. Hồng Hoang tân sinh, Man Thú ngang ngược, dưới loại tình huống này, sinh linh hóa hình đã ít lại càng ít, Kim Tiên đã là cao thủ, Thái Ất Kim Tiên chính là cường giả tuyệt đối, mà Đại La Kim Tiên càng là truyền thuyết.
Tà Nguyệt bằng vào thực lực cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, hoành hành Hồng Hoang không ra gì, bởi vì trước nay hắn chưa từng gặp qua Đại La Kim Tiên, chưa từng cảm thụ thực lực của cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Cảm thụ được uy thế cường đại tản mát ra trên người Thương Nghịch, Tà Nguyệt một chút phản kháng cũng không dám. Hắn có dự cảm chỉ cần một động tác, hắn nhất định sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức.
Ánh mắt kia của Thương Nghịch khiến cho Tà Nguyệt lạnh cả người. Đại La Kim Tiên đối với Thái Ất Kim Tiên đã hình thành nên một loại áp chế sinh mệnh.
Nhưng càng làm Tà Nguyệt sợ hãi hơn là, giữa không trung đang trôi nổi một cái chuông khổng lồ, tản mát ra uy thế của Tiên Thiên Chí Bảo, che đậy Càn Khôn, trấn áp thương khung.
Cái này càng khiến cho sắc mặt Tà Nguyệt càng thêm khó coi, bởi vì cái chuông kia làm hắn nhớ đến tiếng chuông từng khiến cả Hồng Hoang rung rẩy.
Lấy Bất Chu Sơn làm trung tâm, trong vòng trăm vạn dặm không có lấy một ngọn cỏ, uy chấn Hồng Hoang, làm cho vô số kẻ lạnh người, chính là nó.
Da đầu Tà Nguyệt tê dại hết cả đi, khí thế phách lối biến mất không còn sót lại gì, hắn cũng không muốn lĩnh hội uy lực như vậy đâu a.
Thương Nghịch không để ý đến dáng vẻ sợ mất mật của Tà Nguyệt, hắn xoay người nhìn giai nhân đứng ở sau lưng mình.
Ánh mắt óng ánh nhìn mình có chút thê lương, khuôn mặt phảng phất dáng vẻ không tin được, tất cả đều khiến nàng toát lên một vẻ thuần khiết đến ngay cả Thiên Địa cũng tiếc thương.
Đây chính là Thái Âm Thần Nữ, Vọng Thư.
Nhìn thấy nét mặt của Vọng Thư, Thương Nghịch hơi sững sờ, đáy lòng cứng rắn như bàn thạch của hắn vậy mà sinh ra cảm xúc.
Hắn tưởng rằng bản thân tiếp nhận ảnh hưởng của Hủy Diệt Thần Ma, bản thân mình là một kẻ sát phạt quyết đoán, cao cao tại thượng, xem chúng sinh như là kiến hôi nhỏ bé. Nhưng hắn chưa từng bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày bị người khác khiến cho rung động.
Cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Thương Nghịch, Vọng Thư đột nhiên bừng tỉnh, sau đó nàng hạ thấp ánh mắt của mình, chính mình không nên thất thần mà nhìn người khác như vậy.
Không biết vì sao, đối với ánh mắt dạng thất lễ này của Thương Nghịch, Vọng Thư vậy mà không sinh ra tức giận, nội tâm nàng ngược lại còn đặc biệt hơn.
Nhìn thấy Vọng Thư hạ thấp ánh mắt của nàng, trong lòng Thương Nghịch nở một nụ cười, thần sắc đáng thương kia của nàng càng khiến hắn thương tiếc nàng.
Ngay lúc hai người ánh mắt đưa tình, Tà Nguyệt đứng ở một bên vô cùng phẫn nộ, đôi cẩu nam cẩu nữ này vậy mà coi thường sự tồn tại của mình.
Bản thân từ khi hóa hình đến nay đã đạt cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, xưng bá một phương, giờ khắc này bị người khác coi thường, xem như bản thân không tồn tại ra gì? Thật không sợ bị mình đánh lén sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Tà Nguyệt khẽ động, nếu như đánh lén thì chắc sẽ không thành công, nhưng chỉ cần đả thương được cái vị Đại La Kim Tiên này, như vậy sẽ bảo vệ được bản thân mình.
Vọng Thư đã thụ thương, không đáng lo.
Nhưng mà muốn đả thương một Đại La Kim Tiên, cái này có chút khó khăn. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhận thức một Đại La Kim Tiên, không có chân chính giao chiến qua, nhưng chỉ bằng uy thế vừa rồi Thương Nghịch phát ra, Tà Nguyệt liền kinh hãi không thôi.
Huống chi giữa hư không còn có một cái Tiên Thiên Chi Bảo đang trôi lơ lửng kia, mặc dù không có bộc phát ra sức mạnh, nhưng khó có thể đảm bảo nếu mình có bất cứ hành động gì, nó có phát ra sức mạnh khủng bố của nó hay không?
Nghĩ đến trước đây không lâu, uy thế Tiên Thiên Chí Bảo phát ra từ Bất Chu Sơn kia, tiếng chuông to lớn vang vọng khắp Hồng Hoang, loại uy thế hủy diệt thiên địa kia, làm cho Tà Nguyệt thật kinh hãi!
Tiên Thiên Chí Bảo khắp Hồng Hoang có được mấy cái, lại có hình dạng là một cái chuông, Tà Nguyệt đã chín phần mười chắc chắn, tiếng chuông khiến Hồng Hoang rung động kia chính là từ gia hỏa này.
Mà Cực Đạo Linh Bảo Huyết Sát Thần Đao của mình dưới uy thế của Tiên Thiên Chí Bảo liền sợ hãi không thôi, thế thì còn đánh như thế nào?
Thầm mắng Huyết Sát Thần Đao một tiếng phế vật, Tà Nguyệt ánh mắt hướng về Hỗn Độn Chung đang lơ lửng giữa hư không, trong lòng hâm mộ không thôi, đây chính là Tiên Thiên Chí Bảo a!
Tại sao chính mình anh minh thần võ thì không, mà tên cầm thú kia thì lại đạt được.
Không sai! Ở trong lòng Tà Nguyệt, Thương Nghịch chính là cầm thú. Ai bảo hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, hủy hoại bao nhiêu khí vận của Hồng Hoang, sát hại biết bao nhiêu sinh linh Hồng Hoang, cùng với Man Thú kia khác nhau chỗ nào? So với Man Thú thì Thương Nghịch còn ác độc hơn.
Tà Nguyệt chưa từng nghĩ mình sẽ có tinh thần trượng nghĩa như vậy, giờ phút này hắn đem chính mình trở thành hóa thân của chính nghĩa, đại biểu cho sinh linh Hồng Hoang, muốn trừng phạt tên cầm thú phát nát vận khí Hồng Hoang kia.
Đương nhiên, Tà Nguyệt cũng chỉ có thể âm thầm chửi rủa ở trong lòng.
Man Thú là thú, cầm thú cũng là thú, đều là thú. Tà Nguyệt cho rằng, gọi Thương Nghịch là cầm thú càng tốt hơn. Trông thấy Thương Nghịch cứ nhìn chằm chằm Vọng Thư như vậy, trong lòng Tà Nguyệt càng phẫn nộ hơn.
Đây là ta coi vừa mắt trước a, lực lượng Thái Âm chi lực trên người Vọng Thư kia đối với hắn quá mức hấp dẫn.
Cầm thú!
Nhưng cuối cùng, Tà Nguyệt vẫn là không dám ra tay đánh lén, đối phó với một tên cầm thú dạng này, hắn không có tự tin mình nắm chắc bao nhiêu phần.
Hoàn cảnh Hồng Hoang gian nan như vậy, Tà Nguyệt có thể hóa hình mà thành, trở thành Thái Ất Kim Tiên, xưng bá một phương thì không phải là không có đạo lý, bởi vì hắn biết xem xét thời thế.
Có thể đánh bại được đối thủ, liền dùng hết tất cả mọi loại thủ đoạn đánh bạn hắn. Còn nếu đánh không lại, trước tiên chuồn đi đã!
Thương Nghịch rõ ràng chính là thuộc về vế sau, Hồng Hoang có được mấy cái Đại La Kim Tiên chứ? Tà Nguyệt hắn đánh không lại a!
Chạy!
Tà Nguyệt không chút do dự, thừa dịp đôi cẩu nam cẩu nữ này liếc mắt đưa tình, tâm thần Thương Nghịch thả lỏng, Tà Nguyệt nháy mắt liền bộc phát ra một màn huyết vụ dày đặc, đem hắn bao phủ hoàn toàn, còn thân ảnh của hắn đã sớm biến mất không còn vết tích.
Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên gây kinh động đến Vọng Thư và Thương Nghịch, đem không khí lúng túng giữa hai người xóa bỏ.
Vọng Thư kinh hô, kêu lên một tiếng: "Hắn chạy!"
Thương Nghịch nhẹ nhàng xoay người, khóe miệng mỉm cười, từ tốn nói: "Hắn chạy không thoát!"
|
Chương 24: Thần Nữ Vọng Thư
Thấy Tà Nguyệt chạy trốn, Vọng Thư có chút bận tâm, mà Thương Nghịch lại không để ý chút nào. Tà Nguyệt thật sự cho rằng hắn có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay Thương Nghịch sao?
Nói cho đúng thì chính là Thương Nghịch không thèm để ý tới hắn, đối diện với một tuyệt thế nữ thần, ai còn công phu gì quản đến hắn?
Hơn nữa nhìn xem nơi hắn chạy trốn là tới Huyết Hải, lại nhớ tới một thân đầy Huyết Sát pháp tắc kia, như vậy hắn có thể đến từ Huyết Hải.
Thương Nghịch cũng vừa vặn muốn đến Huyết Hải một chuyến. Hắn cũng không muốn để cho một tên gia hỏa đả thương Vọng Thư mà còn tiêu diêu tự tại a.
Chạy không thoát? Nghe được lời nói tự tin như vậy của Thương Nghịch, Vọng Thư liền biết Thương Nghịch có lưu lại hậu chiêu. Thực lực Đại La Kim Tiên, không phải là thứ bản thân mình có thể so sánh, thủ đoạn tự nhiên cũng rất nhiều.
Quả nhiên, Vọng Thư liền thấy trong lòng bàn tay của Thương Nghịch xuất hiện một đoàn khí màu đen, tản ra lực lượng hủy diệt kinh người.
Trong lúc Vọng Thư còn đang kinh ngạc, Thương Nghịch liền đem năng lượng hủy diệt màu đen kia dung nhập vào Hỗn Độn Chung. Lập tức, hư không vặn vẹo, Hỗn Độn Chung đánh ra một đạo Tiên Thiên pháp tắc, đánh về phía Huyết Hải mà Tà Nguyệt đang chạy trốn.
Mặc dù Tà Nguyệt đối với Thương Nghịch còn một số tác dụng, Thương Nghịch cũng chưa nghĩ tới sẽ giết hắn lúc này, nhưng không thể không dạy cho hắn một bài học.
Bằng vào thực lực của Tà Nguyệt mà muốn chạy trốn khỏi mí mắt của Đại La Kim Tiên, nào có dễ như vậy? Nếu Thương Nghịch không có tâm tư đi giết hắn, hắn thật sự coi mình là bá chủ Hồng Hoang sao?
Cùng lúc đó, cách Thương Nghịch mấy trăm vạn dặm, hư không chấn động, một đoàn Huyết Sát khí nồng nặc, dày đặc xuất hiện bên trong kẻ hở không gian, lộ ra khuôn mặt tái nhợt kia của Tà Nguyệt.
Hắn không để ý đến thương thế trên người, cảm giác được phía sau không có người đuổi theo, tâm tình của hắn mới buông lỏng một hơi. Lần này hắn sử dụng bí pháp, tự trả giá bằng cách tổn thương chính mình mà chạy trốn khỏi tay Đại La Kim Tiên. Tà Nguyệt tự cảm giác được bản thân mình cũng rất lợi hại, thậm chí còn cảm giác bản thân mình không hề thua kém Đại La Kim Tiên chút nào.
"Ha ha, Đại La Kim Tiên cũng không có gì ghê gớm. Dù ta không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng làm gì được ta. Ngươi bất quá chỉ dựa vào sự lợi hại của Tiên Thiên Chí Bảo mà thôi!" Tà Nguyệt phẫn hận nói ra.
Nhớ tới Hỗn Độn Chung trôi nôi giữa hư không kia, hai mắt của Tà Nguyệt đều bốc hỏa, vật kia nếu là của mình thì tốt biết bao nhiêu.
Lòng tham ai cũng đều có cả, quan trọng là tâm trí sáng đến đâu, có thể bị lòng tham che mờ đôi mắt hay không. Đương nhiên Tà Nguyệt vẫn biết xem xét thời thế, bằng không hắn cũng sẽ không lựa chọn chạy trốn. "Hừ! Chờ ta tu luyện tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, lúc đó thì Tiên Thiên Chí Bảo hay cả Vọng Thư đều là của ta. Mạng của tên cầm thú kia, ta cũng muốn."
Tà Nguyệt còn chưa nói xong đột nhiên phun ra một ngụm máu màu đen, thân thể bị Hủy Diệt chi khí bao quanh. Hủy Diệt chi khí đang không ngừng thôn phệ, cắn nuốt sinh cơ của hắn, hủy diệt mỗi tấc da tấc thịt trên thân thể hắn.
Người kia cách mình cả mấy triệu vạn dặm, vậy mà cũng có thể đả thương mình. Tà Nguyệt lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, trong mắt không giấu được vẻ kinh hãi. Giờ phút này hắn mới biết, thủ đoạn của Đại La Kim Tiên, không phải hắn có thể tưởng tượng được.
Nhưng hắn cũng là người kiên quyết, cắn răng phát động bí pháp một lần nữa. Mặc dù làm như thế sẽ khiến thương thế của hắn nghiêm trọng hơn, gần như là nửa sống nửa chết, nhưng hắn cũng không thèm quản tới, trước tiên sống sót trước đã. Tạm thời cho Tà Nguyệt một bài học trước, sau này đi Huyết Hải, Thương Nghịch sẽ tính toán sau.
Quay đầu nhìn Vọng Thư, khuôn mặt tinh xảo không giấu được vẻ tái nhợt kia, vết máu nhàn nhạt nơi khóe miệng kia càng khiến nàng mê người. "Đạo hữu cảm thấy như thế nào? Thương thế có nặng lắm không?" Thương Nghịch nhẹ nhàng hỏi. "Đa tạ đạo hữu cứu giúp, bần đạo nghỉ ngơi một chút liền tốt rồi!" Vọng Thư nhẹ giọng nói ra, trong lúc lơ đãng ánh mắt vừa hay chạm với ánh mắt của Thương Nghịch, nàng liền vội vàng tránh né.
"Vậy là tốt rồi, ta chỗ này có một giọt Thần Ma Cốt tủy, có thể làm cho thương thế của ngươi mau chóng hồi phục!" Nói xong, Thương Nghịch lấy ra một cái bình ngọc, bên trong chứa đựng dịch thủy màu đen, tỏa ra sinh cơ vô tận.
Đây là Hủy Diệt Thần Ma cốt tủy ở trong cốt trì nằm trên Cửu Nguyên Sơn tại Minh Giới. Nguyên bản là cốt trì đã vơi đi phân nữa cho Thương Nghịch hóa hình, còn lại Thương Nghịch lưu lại để nuôi dưỡng Diệt Thế Hắc Liên, thành ra cốt tủy không còn lại bao nhiêu.
Về sau Thương Nghịch muốn sử dụng cũng chỉ có thể lấy một ít.
"Không được! Đạo hữu ra tay cứu giúp, Vọng Thư cảm kích vô cùng, làm sao có thể nhận lấy vật quý giá như vậy, mong đạo hữu thu hồi." Vọng Thư cự tuyệt, nói.
Mặc dù nàng không biết cái Thần Ma cốt tủy kia là vật gì, nhưng nàng cảm thụ được dịch thủy đang tản mát ra vô tận sinh cơ trong bình ngọc kia, Vọng Thư liền biết đây là vật vô cùng trân quý.
Lần thứ nhất gặp mặt liền cứu mình, làm sao còn có thể nhận vật trân quý kia của đối phương. Vọng Thư tâm cảnh mờ nhạt, nàng cũng không phải loại người tham lam bảo vật kia.
Huống chi chính mình cũng không quen biết với người kia, khó đảm bảo được đối phương sẽ có ý đồ gì. Chốn Hồng Hoang này, người nào cũng ích kỉ, suy nghĩ ích lợi cho bản thân mình, cho dù là Thương Nghịch cứu mình, nhưng cũng không thể buông lỏng bản thân.
Nhưng Thương Nghịch lại không nghe, tự mình mở nắp bình ngọc, đem Thần Ma cốt tủy thả vào lòng bàn tay, sau đó khắc nhập lên trán của Vọng Thư.
Dịch thủy màu đen tỏa ra ánh sáng óng ánh, sinh cơ nồng đậm trong nháy mắt bao phủ toàn thân Vọng Thư, một trận quang mang hiện lên.
Vọng Thư sắc mặt trắng nhuận như ngọc, thương thế hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Điều này khiến Vọng Thư khiếp sợ không thôi, cũng càng thêm xác định cái Thần Ma cốt tủy này trân quý vô cùng. Chí bảo quý giá bậc này, đối phương cứ như vậy nói cho mình là cho mình, thật là...
"Đa tạ đạo hữu cứu giúp, Vọng Thư vô cùng cảm kích! Xin hỏi đạo hữu là người phương nào?" Vọng Thư nói lời cảm tạ từ đáy lòng, hai tay phúc lễ, âm thanh nhẹ nhàng khiến trong lòng Thương Nghịch ngứa ngáy không thôi.
Ổn định tâm cảnh một chút, Thương Nghịch âm thầm chửi mình một tiếng, thật đúng là, chẳng lẽ thời gian lâu như vậy chưa từng gặp qua được mỹ nhân như thế này, bản thân làm sao không có định lực như vậy chứ.
Ta chính là Tiên Thiên Thần Ma, Thương Nghịch, sao có thể tùy tiện bị nhiễu loạn tâm thần a!
Đương nhiên, Thương Nghịch cũng biết Vọng Thư không có ý định dụ hoặc chính mình. Vọng Thư tu luyện không có một tia mê hoặc pháp tắc, ngược lại còn vô cùng thuần khiết, không nhiễm một tia bụi trần.
Loại khí chất hấp dẫn Thương Nghịch hơn, nếu như đổi lại là loại thủ đoạn mê hoặc kia, một chút tác dụng cũng không có đối với Thương Nghịch.
Nói cho cùng, Thương Nghịch vẫn là động tâm.
"Không cần như vậy, chỉ tiện tay mà thôi! Tên ta Thương Nghịch, Vọng Thư đạo hữu liền có thể gọi ta là Thương Nghịch!" Thương Nghịch cười, nhẹ nhàng nói ra.
"Cái kia sao có thể? Bần đạo vẫn nên gọi là Thương Nghịch đạo hữu đi!" Vọng Thư lắc đầu, nói ra.
Người trong Hồng Hoang đều tự xưng hô với nhau là đạo hữu. Đạo, chính là Đại Đạo, ý tứ tôn trọng, còn bản thân thì tự xưng là bần đạo.
Nhưng cũng có ngoại lệ, tựa như Thương Nghịch đồng dạng sẽ xưng hô người khác là các hạ, tự mình xưng là bổn tọa, chỉ khi nào gặp phải người rất đặc biệt mới đặc cách thay đổi.
Còn có một loại xưng hô, đó trực tiếp xưng hô danh tự của đối phương, điều đó có ý nghĩa là cận kỳ thân thiết.
Hiển nhiên, ý định của Thương Nghịch không có đạt được, Vọng Thư vẫn còn có chút đề phòng. Bất quá cái này không quan trọng, cái này là lần đầu tiên gặp nhau, Hồng Hoang vạn năm vẫn ung dung, Đại La Kim Tiên thọ cùng Thiên Địa a.
Chính bản thân mình sẽ có thời gian làm tiêu trừ đề phòng của Vọng Thư đối với mình.
|