Vương Phi Lãnh Khốc
|
|
nhanh lên nha t\g , truyện hay lắm
|
|
Chương 2: Tắm lửa trùng sinh (Thượng)
Mở đầu
Bãi cỏ rộng lớn, chim oanh thỏa sức bay lượn. Sắc xuân chợt đến chợt đi, cuối cùng, sau một hồi mưa xuân dễ chịu phủ xuống đại địa, trong đô thành Bắc Nguyệt Thành của Hàn Nhật quốc hiện ra một mảnh ấm áp của mùa hè, cỏ cây tươi tốt, muôn vàn loại hoa đua nhau tỏa sắc khoe hương.
Mặc dù sương mờ che phủ Bắc Nguyệt Thành, che cả dòng sông uốn lượn chảy xuôi, nhưng nước sông vẫn trong suốt, ánh sáng lấp lánh từ mặt nước vẫn ánh lên hàng liễu xanh hai bên bờ sông, điều đó lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của phong cảnh nơi đây.
Giờ phút này, trên sông thuyền hoa qua lại đông nghịt, trên thuyền hoa lớn nhất để đầy điêu lan ngọc triệt(1), quyên sa vũ động, ti trúc lượn lờ. Từ xa đã thấy xa hoa, tiếng ca múa vui vẻ, tiếng nói cười thấp thoáng.
Một nhóm quý công tử tiên y cẩm tú đang ăn uống linh đình, một bên vừa thưởng thức mỹ thực vừa nếm chút rượu thơm, một bên thì ngâm thi làm phú, ngắm nhìn vũ cơ(2) ca múa trước mặt. Phía đối diện bàn tiệc của nhóm quý công tử, vài vị nữ tử quý tộc phong tình vạn chủng đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng xấu hổ lén nhìn về phía nhóm nam tử.
Trong đó có một nữ tử mặc áo bào màu tím thêu hoa nổi bên trên, tay áo mềm mại che phủ thắt lưng, váy áo màu xanh điểm chút hoa đào, khuôn mặt trái xoan, dung nhan nghiễm nhiên trở thành mỹ nữ đứng đầu nhóm nữ tử.
Lúc này, nàng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bờ sông như đang chờ đợi cái gì. Đột nhiên, ánh mắt mềm mại như nước của nàng sáng ngời, nở nụ cười tươi, chỉ vào bờ sông nói: “Di? Điện hạ, vị hôn thê của ngươi tới tìm ngươi kìa! Ngươi còn không mau cho thuyền cập bờ, chào đón nàng nha!”
Mọi người nghe vậy đều theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh đang đứng bên bờ sông. Nhìn qua thì đúng là một thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân, trên người mặc một kiện y phục màu lục mỏng manh thường thấy, trong ngày mùa hè lại mặc một kiện y phục bằng lụa mỏng như vậy, khiến người ta khi nhìn nàng đều cảm thấy có chút thú vị. Dáng người tinh tế lung linh mặc một thân y phục mỏng như thế càng đẹp hơn. Nắng trời chiều phía sau như vầng hào quang được tỏa ra từ người nàng, khiến nàng trông càng giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc bay loạn một chút, đen tuyền mềm mại, đón gió mà bay, tôn lên dung nhan như họa, đoan trang thiên thành. Ngũ quan xinh xắn kia như được tỉ mỉ khắc trên khuôn mặt ngọc sáng bóng, mỗi một đường nét đều giống như tụ tập ngàn vạn tinh túy đất trời mà thành, hoàn mỹ khiến người ta vừa nhìn liền không tự chủ được mà nín thở.
Lúc này, nàng đang kiễng chân nhìn về phía bên này, ánh mắt nóng rực dừng trên người nam tử xuất chúng nhất trong nhóm quý công tử – Tĩnh vương.
Tĩnh vương Hiên Viên Duệ nhìn thấy nàng lại nhăn mày kiếm, mặt lộ vẻ chán ghét nói: “Đón nàng làm gì? Chướng mắt!”
Nghe hắn nói như vậy, một vị quý công tử mặc tử y ngồi bên cạnh liền trêu ghẹo: “Đừng như vậy nha, ai mà chẳng biết Tĩnh vương phi chính là đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc. Lại nói, nàng đối với với vương gia là một mảnh thâm tình. Vương gia gọi lên đây cho chúng ta ngắm một chút nha!”
“Kêu nàng lên làm cái gì, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là đồ ngu xuẩn ngay cả nói đều không nổi mà thôi, căn bản là không xứng với điện hạ phong thái trác tuyệt của chúng ta. Chỉ có Tuyết tỷ tỷ cùng vương gia mới là một đôi trời sinh!” Tiệp Tích Như mặc một thân váy dài hồng nhạt thêu trăng cùng hoa nghe vậy, liền lộ ra vẻ hờn giận cùng phẫn uất.
Tĩnh vương tuấn mỹ lại văn võ song toàn, ngoại trừ thái tử ra thì hắn chính là nam tử xuất chúng nhất Hàn Nhật quốc. Đối với mọi người lại ôn nhu săn sóc, không giống tính tình lạnh nhạt của Huyết vương gia, khiến người ta khó có thể tới gần như vậy. Nam nhân giống như Tĩnh vương, nàng còn không dám mơ tưởng, dựa vào cái gì người ngu xuẩn như Bạch Thủy Ngân lại chiếm được?
Tiệp Tích Như vừa dứt lời, người đầu tiên phát hiện ra Bạch Thủy Ngân là Tô Diêu Tuyết lại như oán giận trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mặt lại mang ý xấu hổ nhìn Dực vương, nói: “Như Như muội muội chớ nói bậy, Bạch tiểu thư là được thái hậu tứ hôn cho Tĩnh vương, ta cũng có hôn ước từ nhỏ, lời này sao có thể nói loạn? Hơn nữa, dung nhan ta xấu như vậy sao có thể cùng Bạch tiểu thư so sánh?”
“Người ta vốn chính là nói thật thôi! Tuyết Nhi tỷ tỷ của chúng ta là đệ nhất tài nữ Hàn Nhật quốc, sao người ngu xuẩn lại không có tài cán gì như Bạch Thủy Ngân có thể so sánh được với tỷ? Vương gia nói có phải không?” Tiệp Tích Như nói xong, vài vị quý tiểu thư ngồi đây đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, Tuyết Nhi tỷ tỷ còn tốt hơn cái đồ ngu xuẩn kia. Ai chẳng biết Bạch Thủy Ngân chỉ là bình hoa(3)! Cho nàng lên thuyền thì khí chất chúng ta cũng bị hạ thấp!”
“Ai nói không đúng đâu, chẳng qua xem bộ dáng chảy nước miếng của nàng khi nhìn vương gia thật đúng là thú vị, không bằng kêu nàng đi lên giúp chúng ta mua vui?”
Nhóm quý nữ đều cười rộ lên, ngay cả nhóm vũ cơ bên kia cũng ngừng lại, hướng Tĩnh vương nói: “Nhóm vũ cơ chúng ta cũng muốn ngắm qua phong thái của đệ nhất mỹ nhân đâu. Cầu vương gia đón Bạch tiểu thư lên thuyền cho chúng ta nhìn một cái a!”
Hiên Viên Duệ có chút do dự, lại đúng lúc này, Tô Diêu Tuyết quay sang phía hắn, nói: “Điện hạ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch tiểu thư hẳn là có việc gấp gì tìm người đi? Ta trông nàng đáng thương như thế, liền đón nàng lên đi thôi.”
Thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt thỉnh cầu cùng lo lắng, Hiên Viên Duệ ôn hòa cười, nói: “Tuyết Nhi thật thiện lương! Vậy, đem thuyền hoa cập bờ đi.”
Tô Diêu Tuyết cúi đầu ngượng ngùng cười, trong mắt lại có tia tính kế âm độc chợt lóe qua.
Một lát sau, Bạch Thủy Ngân liền đứng trên thuyền hoa, nàng si ngốc nhìn Hiên Viên Duệ đang được mọi người vây quanh, từ trong lòng run run lấy ra một cái hà bao, cắn môi dưới cố lấy dũng khí, nói: “Vương… Vương gia… Đây… Đây là hà bao… Ta… Ta thêu… Thêu cho vương gia...”
Thanh âm của nàng dễ nghe lại êm tai, nhưng lại lắp bắp, một câu đứt quãng, nói đi nói lại mãi không xong, khẩn trương đến độ chảy mồ hôi đầm đìa. Do khẩn trương nên ngay cả thở cùng nuốt nước miếng cũng quên, vừa dứt lời liền có một chút nước miếng từ khóe môi nàng tràn ra.
Tuy là mỹ nhân, nhưng vì động tác ngây ngốc này, còn có vẻ mặt khiếp nhược cùng si mê kia, lại còn bộ dáng vừa nói với Tĩnh vương vừa chảy nước miếng thực ghê tởm, khiến dung nhan mỹ miều liền bị phá hư hầu như không còn chút nào. Nhất thời, mọi người trên thuyền liền cười ha ha, có hai vị quý nữ còn âm dương quái tính(4) học theo cách nàng nói mà nói chuyện với nhau.
“Ai nha, đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngay cả nói cũng không nói được, lại muốn đạt được tâm của vương gia, thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
Nghe âm thanh cười vang của mọi người, vốn gương mặt Bạch Thủy Ngân khẩn trương liền đỏ ửng, càng không nói lên lời. Nàng cứ đứng nơi đó, tự ti cúi đầu, nước mắt quanh tròng.
Có điều bộ dáng tự ti này của nàng lại không có người thương tiếc. Tô Diêu Tuyết hướng vài tên vũ cơ nháy mắt một cái, nhóm vũ cơ liền vây quanh, cười vui vẻ cướp hà bao trong tay nàng.
“Công phu thêu thùa của đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc như thế nào a?”
“Ai nha, vẫn biết Bạch tiểu thư thêu được không dễ chút nào, chúng ta liền giúp nàng giao hà bao cho vương gia là được.”
“Hà bao gì mà làm như bảo bối, còn sợ chúng ta thấy mới lạ sao!”
|
Chương 2: Tắm lửa trùng sinh (Trung)
Bạch Thủy Ngân cũng bị đám người đẩy đến cạnh thuyền, không biết ai huých nàng một cái, nàng ngã ngồi trên sàn. Nàng hốt hoảng ôm cánh tay che da thịt bị lộ lại. Lại thấy hà bao nắm chặt trong tay đã bị cướp đi từ bao giờ, nàng cả kinh, bất chấp thân mình bị lộ, giống như bị điên rồi, nhảy dựng lên muốn cướp lại hà bao, trong miệng không ngừng hô: “Ngươi… Ngươi… Các ngươi… Còn… Không mau… Trả lại… Trả lại hà bao… Cho ta!”
Ai ngờ nàng vừa bắt được hà bao, liền có ba nữ nhân vây quanh nàng, tiếp đó, nàng bị đẩy một cái, trọng tâm không vững liền hướng phía dưới ngã xuống.
Nàng thậm chí không kịp thét to, ‘tùm’ một tiếng đã rơi xuống nước. Nàng không đề phòng liền uống phải mấy ngụm nước bẩn.
Cũng may, thuyền hoa đang đậu bên bờ, nước gần bờ cũng không sâu lắm. Chỉ là khi nàng thật vất vả đứng lên, lại nhìn thấy nhóm quý công tử cùng quý nữ kia đều đứng trên thuyền cười nhạo nhìn nàng.
“Ha ha, xem bộ dạng chật vật kia của nàng, trên đầu còn có bèo đâu. Một thân đầy nước bẩn, thối hoắc, giờ lại càng giống cóc ghẻ hơn!”
“Ngươi, ngươi, các ngươi, cho ta… Ha ha, hai chữ cũng đều nói không xong, cười chết ta, tiếng kêu của cóc ghẻ chắc cũng không như nàng a!”
“Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không giống người thường a, thật sự là tiếc thay cho dung nhan này!”
…
Tiệp Tích Như một bên cười nhạo một bên giật lấy hà bao trong tay vũ cơ, khinh bỉ nói: “Thêu thô như này mà không biết xấu hổ lấy ra ngoài, thực không sợ mất mặt a! Còn muốn vương gia đeo trên người? Ngươi không xứng!”
Nàng ta nói xong liền xé rách hà bao, hà bao kia vừa rách, nàng ta liền vứt xuống dưới chân đạp đi đạp lại, vẫn chưa hết giận, lại nhặt lên quăng vào trong nước. Hà bao kia cứ như vậy mà bị ngấm nước sông.
Bạch Thủy Ngân muốn đi vớt hà bao, dưới tình thế gấp gáp lại uống hai ngụm nước. Trong lúc nhất thời, tiếng cười trên thuyền lại lớn hơn nữa. Mắt thấy hà bao chìm hẳn xuống nước, nước mắt liền chảy ra, ngẩng đầu uất ức nhìn về phía Hiên Viên Duệ đang đứng trên thuyền.
Các nàng giễu cợt nàng như thế, nàng đều không sao, nhưng nàng chỉ nghĩ tới cảm nhận của hắn, hắn cùng nàng có hôn ước, hắn là phu quân tương lai của nàng a!
|
Chương 2: Tắm lửa trùng sinh (Hạ)
Có điều, nàng lại nhìn thấy Hiên Viên Duệ đứng trên thuyền hoa lạnh lùng nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn dật vô song kia thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng cùng chán ghét.
Bạch Thủy Ngân cả người run run đứng lên, chỉ cảm thấy tâm đều giống như cái hà bao kia, bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Lại đúng lúc đó, Tô Diêu Tuyết đứng dậy, nhíu mi giương giọng nói: “Bạch tiểu thư rơi xuống nước, còn không mau kêu người đưa Bạch tiểu thư lên bờ đi!
Lát sau, Bạch Thủy Ngân được vài tên vũ cơ đưa lên bờ. Tô Diêu Tuyết đi tới choàng áo ngoài của mình lên người Bạch Thủy Ngân, ôn nhu khuyên nhủ: '' Bạch tiểu thư một người chạy tới nơi này, tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước sông vẫn khá lạnh, Bạch tiểu thư vẫn nên mau mau trở về đi thôi.”
“Tuyết Nhi tỷ tỷ quan tâm nàng làm chi. Mau quay lại thuyền a, vương gia đang chờ tỷ đâu!” Tiệp Tích Như tiến lên lôi kéo Tô Diêu Tuyết.
Bạch Thủy Ngân sững sờ nhìn Tô Diêu Tuyết đi lên thuyền, nhìn Hiên Viên Duệ vốn lạnh lùng đứng nơi đó lại nghiễm nhiên cởi áo choàng thêu kỳ lân xuống ôn nhu phủ lên người Tô Diêu Tuyết. Lại ngây ngẩn nhìn thuyền hoa rẽ nước mà đi, nước mắt rơi thành chuỗi dài. Một đám dân chúng đi ngang qua, hướng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đúng vậy, nàng chính là bình hoa, ngay cả nói đều nói không liền mạch, nào xứng đôi với hắn. Cũng chỉ có người như Tô tiểu thư, là đệ nhất tài nữ mới xứng đứng bên người hắn. Có phải nàng trăm đắng ngàn cay thích hắn nhưng lại cứ si ngốc nhìn hắn như vậy đều là sai lầm, đều làm bẩn hắn, nên bị thế nhân chỉ trích. Nhưng… Nàng không thể khống chế lòng mình a, làm sao bây giờ…
Mười ngày sau, vào ban đêm, trăng thanh gió mát, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đình viện yên tĩnh. Trong hoa viên sau phủ thái phó của thái tử, lá cây cùng muôn hoa yên lặng khoe sắc tỏa hương dưới ánh trăng. Không khí tràn ngập hơi nước sau cơn mưa, hương cỏ cây thoang thoảng khiến người ta thư thái. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Nhưng mà lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu run run lại bén nhọn, đánh vỡ không gian an tĩnh trong hoa viên này.
“Ngươi… Nói… Nói cái… Cái gì? Là thật sao… Thật sự là Tĩnh vương… Vương gia đưa cho… Đưa cho ta? Không… Không có khả năng… Hắn… Không… Không đưa ta… Đưa ta hưu thư… Ngày mai… Là đại… Đại hôn của… Của chúng ta…”
Bạch Thủy Ngân không tin nhìn chằm chằm Tô Diêu Tuyết trước mặt. Nàng bây giờ kích động cực kỳ, thanh âm run run, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đầy nước, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi, sợ hãi cùng khiếp đảm.
Hai gò má vốn hồng hào giờ đây không còn chút huyết sắc, càng trở nên trắng nõn. Cánh môi hồng nhuận giờ lại nhợt nhạt như hoa hải đường màu trắng run rẩy sau cơn mưa. Đôi mắt to tròn sáng ngời hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Tô Diêu Tuyết lại khanh khách nở nụ cười, đùa cợt nhìn nàng, nói: “Ngày mai là ngày đại hôn của các ngươi thì như thế nào? Hắn sẽ đến cưới ngươi ư? Không phải là ngươi nghĩ đến bản thân có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc liền khiến Tĩnh vương quỳ gối dưới gấu váy của ngươi chứ? Thật buồn cười! Tĩnh vương cũng không phải nam tử nông cạn như vậy. Ngươi ngay cả cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, lại nói lắp ba lắp bắp, không nói nổi một câu đầy đủ, mỗi ngày chỉ biết theo sau vương gia chảy nước miếng, ánh mắt như hoa si, vương gia sao có thể xem trọng! Người trong lòng hắn vẫn chỉ có mình Tô Diêu Tuyết ta. Ngày mai là đại hôn của ta cùng Phong công tử, ta đã nói với vương gia, nếu ngày mai hắn đến cướp tân nương, ta liền bỏ lại hết thảy cùng hắn đi. Ngươi nói, trước đây hắn đã đem tín vật ngọc bội đại biểu thân phận Tĩnh vương phi tặng cho ta, nghe xong lời này của ta, ngày mai hắn còn có thể đến cưới ngươi cái phế vật này nữa không? Dù cho Bạch Thủy Ngân ngươi có đẹp đến mấy, ta cũng đem mỹ mạo của ngươi biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ, đem danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này của ngươi dẫm nát dưới chân!”
Tô Diêu Tuyết vì kích thích Bạch Thủy Ngân mà nói nhiều đến nỗi hơi thở cũng có chút không thông thuận. Một lời nói xong, lạnh lùng nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Bạch Thủy Ngân, trong ánh mắt tràn ra sung sướng cùng tàn nhẫn.
Bạch Thủy Ngân lại giống như không nghe thấy nàng ta nói cái gì, chỉ lẩm bẩm: “Không… Sẽ không… Chúng ta… Là thái hậu… Chỉ hôn… Hắn… Hắn sẽ không… Đưa hưu thư… Cho ta… Sẽ đến… Đến cưới… Cưới ta…”
Thấy bộ dáng ngu xuẩn này của Bạch Thủy Ngân, Tô Diêu Tuyết tiến lên hai bước, hung hăng vung một cái tát vào mặt nàng. Túm lấy tóc của nàng, kéo nàng đến bên hồ, chỉ vào hình ảnh trong nước, cười nói: “Nhìn bộ dáng giống quỷ này của ngươi, Tĩnh vương cưới ngươi mới là lạ. Ngươi đừng ở đây nằm mơ nữa! Có Tô Diệp Nhi ta, ngươi đừng mơ tưởng đến vị trí vương phi của Tĩnh vương! Ngày mai, ta liền muốn ngươi trở thành nữ nhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ của Hàn Nhật quốc!”
Nàng ta nói xong câu đó, lại nở nụ cười đắc ý. Thế này mới buông tóc của Bạch Thủy Ngân ra, một phen đoạt lấy ngọc bội trong tay nàng.
Bạch Thủy Ngân rớt nước mắt, không còn khí lực té trên mặt đất, lau lau nước mắt, nói: “Ngươi là.. Là đệ nhất tài nữ… Lại cùng Phong công tử đính hôn… Ngày mai… Ngày mai… Là… Là đại hôn… Của ta… Ta với ngươi… Lại không cừu… Không oán… Ngươi vì sao… Vì sao đoạt vương… Vương gia với ta… Ta… Ta van cầu ngươi… Cầu ngươi… Đem vương… Vương gia cho… Cho ta… Có… Có được hay không? Ta… Ta thật sự… Thật sự rất… Rất thích hắn…” (T/g: Em cũng van cầu chế, chế đừng nói lắp nữa có được không? Em cũng khổ lắm đó!)
Bạch Thủy Ngân lắp bắp cầu xin, rõ ràng là một câu cầu xin đơn giản lại bị nàng nói không nổi. Nói xong, đầu đã đầy mồ hôi, nửa ngày mới chấm dứt được. Thân thể nàng sớm đã quỳ trước người Tô Diêu Tuyết, đáng thương hề hề túm làn váy nàng ta, không để ý tôn nghiêm cầu xin.
Bởi vì nàng biết, lời Tô Diêu Tuyết nói đều là sự thật. Tĩnh vương chán ghét nàng, vì nàng vụng về lại nhát gan, luôn nói lắp ba lắp bắp, gương mặt cũng luôn căng thẳng lại còn hay chảy nước miếng. Người giống như nàng, căn bản chính là phế vật bị người người chán ghét, ngay cả dung mạo tuyệt sắc cũng bị chê cười.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn thấy Tĩnh Vương ôn nhu cười nói với Tô Diêu Tuyết, nhưng khi hắn nhìn đến nàng thì gương mặt lại lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy chán ghét. Ngày mai là ngày Tô Diêu Tuyết đại hôn, hắn làm sao có thể để nữ tử mình thích gả cho người khác, hắn nhất định sẽ vứt bỏ nàng đi cướp Tô Diêu Tuyết về.
Thì ra mục đích Tô Diêu Tuyết chọn ngày thành thân trùng với ngày đại hôn của nàng chỉ vì muốn nhìn thấy nàng bị chê cười. Nàng ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? Có điều, chính mình có năng lực gì đâu? Ngoại trừ van cầu Tô Diêu Tuyết thương cảm chút cho nàng, thì nàng có năng lực gì đâu?
Bạch Thủy Ngân khóc, dập đầu cầu xin, trong lòng lại một mảnh bi ai, đầy mặt cầu xin người ta rủ lòng thương xót.
Tô Diêu Tuyết mắt lạnh mỉm cười nhìn một màn này, nhìn đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc quỳ sát dưới chân mình cầu xin giống như một con chó nhỏ cầu người thương xót, nàng ta liền thỏa mãn. Hưng trí chờ Bạch Thủy Ngân nói xong, nàng ta mới một cước đá văng nàng.
“Cút ngay! Không oán không cừu? Ha, ngươi chiếm mất danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc đó là cừu! Từ khi sinh ra liền chiếm đi danh phận Tĩnh vương phi đó cũng là cừu! Ngày mai ta muốn nhìn, đệ nhất mỹ nhân Hàn Nhật quốc sẽ có bộ dáng gì đâu! Vẫn là đệ nhất tài nữ ta đây tốt hơn hay ngươi tốt hơn!”
Tô Diêu Tuyết nói xong, khanh khách cười. Không thèm ở lâu thêm chút nào nữa, bóng dáng nhanh chóng lướt qua bờ tường trong hoa viên, biến mất vô tung vô ảnh trong bóng đêm.
|