Chương 6: Làm bẩn tay bản tiểu thư
Võ công Bạch Dịch Dương bài danh thứ sáu ở Hàn Nhật quốc, mọi người ai cũng không nghĩ tới hắn dưới cơn tức giận ra tay thế nhưng lại bị Bạch Thủy Ngân chặn lại. Trong lúc nhất thời, tiểu viện lần nữa yên tĩnh không tiếng động, mọi người bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn một đôi cha con đang so chiêu kia.
Sắc mặt Bạch Dịch Dương giận dữ, Bạch Thủy Ngân lại cực kỳ ngông nghênh. Thân ảnh nàng rõ ràng mảnh mai đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, vậy mà sống lưng lại thẳng tắp kiên cường như núi, toàn thân đều tản ra một cỗ khí chất tao nhã khiến người ta không dám nhìn vào.
Nàng có được công phu như vậy từ khi nào?
Bạch Dịch Dương giật mình, sau khi ngẩn ra một lúc mới cảm nhận được đau đớn từ mắt cá chân truyền tới. Nàng không chỉ ở trước mặt mọi người nhục mạ phụ thân là hắn, giờ đã bắt đầu ra tay…
Gương mặt Bạch Dịch Dương lạnh lẽo, tức giận hét: “Nghịch nữ! Vô liêm sỉ! Bạch Dịch Dương ta không có nữ nhi không biết đạo hiếu như ngươi!”
Bạch Thủy Ngân bóp chặt mắt cá chân của Bạch Dịch Dương, lực đạo một chút cũng không giảm, nàng nghe hắn nói vậy, ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Dê cha dê mẹ có ân sinh thành, dê con có nghĩa biết phụng dưỡng cha mẹ, tất cả nhờ dê cha dê mẹ hết lòng nuôi dưỡng dê con mới được như vậy. Thứ nhất ngươi không nuôi ta, thứ hai ngươi không dạy ta, cha đã bỏ mặc sự sống chết, vì sao bắt ta phải hiếu kính? Ngươi không muốn có nữ nhi không biết đạo hiếu như ta, ta còn ghê tởm khi có phụ thân bỏ mặc sự sống chết của nữ nhi như ngươi đâu!” (T/g: đoạn này ta chém...chém...chém!)
Thấy vẻ mặt Bạch Thủy Ngân châm chọc, Bạch Dịch Dương tức đến nỗi chòm râu cũng run run, cả giận mắng: “Nói hươu nói vượn! Ta không sinh, làm sao có ngươi ngày hôm nay? Ta không nuôi, làm sao ngươi lớn được như vậy? Ta bỏ mặc sự sống chết của ngươi? Vậy lúc này làm sao ngươi còn đứng đây mà chỉ vào mũi lão tử nhục mạ?”
Bạch Thủy Ngân lại nở nụ cười, nụ cười này của nàng quả nhiên tràn ngập châm chọc, cặp mắt kia tràn đầy lãnh ý mà lại rạng rỡ sáng ngời, đúng là lãnh diễm vô song, như đóa sen trắng nở trên đỉnh tuyết sơn, vừa kiêu ngạo vừa độc lập.
Quả thật, Bạch Dịch Dương cho Bạch Thủy Ngân sinh mệnh, nhưng nữ nhi kia của hắn từ lúc hắn chẳng quan tâm đã lặng yên không một tiếng động rời xa hắn, sớm đã không còn chút ân tình sinh thành nào. Về phần nuôi…
Nếu không kể thân thể này được ăn một ngày ba bữa, thì trong phủ này chính là một người ngay cả nha hoàn cũng không bằng, xét lại từ ‘nuôi’ trong lời hắn, đúng là một chuyện cười lớn nhất thiên hạ đâu. Huống chi, y theo trí nhớ, nếu không phải nhờ mẹ ruột của thân thể này, thì Bạch Dịch Dương căn bản không có khả năng từ chức hàn môn học sĩ đi đến hôm nay.
Những lời này, Bạch Thủy Ngân khinh thường tranh cãi cùng Bạch Dịch Dương, nàng lại vì thân thể này có một phụ thân như vậy mà cảm thấy thật bi ai. Kiếp trước, nàng là đứa trẻ mồ côi, không nghĩ tới xuyên đến nơi này, lại vẫn dính phải phận không cha không mẹ. Thân thể này có phụ thân ti tiện như vậy quả thật so với không có phụ thân còn không bằng.
Tuy rằng, vẻ mặt Bạch Thủy Ngân không có chút nào khác thường, lại thấy nàng trầm mặc, Hiên Viên Liệt không hiểu sao lại cảm giác được từ người nàng tỏa ra một cỗ bi thương. Loại cảm giác thê lương cô tịch này, không giống như phát ra từ một cô nương hơn mười tuổi, khiến hắn trong nháy mắt cảm giác thân thể trước mặt này như chứa linh hồn đã sống cô độc hàng trăm, hàng ngàn năm qua.
Loại cảm giác này khiến tâm tình hắn xuống dốc, thậm chí lòng còn chua xót, đau đớn. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Thủy Ngân có chút nóng lên.
Bị một đạo ánh mắt uy trầm bức người chiếu lên người, Bạch Thủy Ngân tinh tế nhận ra, khiến nàng nháy mắt phục hồi tinh thần. Nàng trừng mắt nhìn về phía Hiên Viên Liệt, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn khóa chặt vào người mình, đồng tử kia sâu như nước, đen như mực, lại lạnh lùng giống như một hồ sâu không đáy. Giờ phút này, nàng giống như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, một thân hồng y, quang mang liễm diễm, nhan sắc xinh đẹp tựa thiên tiên, khiến nàng không khỏi ngẩn ra.
Nhưng, sau đó nàng mới thấy không thích hợp. Vì sao khi nàng trừng mắt nhìn Hiên Viên Kiệt, thì ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy uy áp nhìn chằm chằm sau lưng nàng kia chẳng những không biến mất, ngược lại còn tăng lên đâu.
Nàng nhầm rồi, còn có người nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt ấy giống như dã thú phát hiện con mồi, như hùng ưng nhìn trộm con thỏ nhỏ, trong tình thế giằng co như vậy, hưng trí nhìn chằm chằm vào nàng.
Là ai?
Bạch Thủy Ngân bằng vào trực giác sâu sắc của mình đột nhiên quay đầu, nhưng không nhìn thấy một tia khác thường. Lầu các lẳng lặng không chút bất thường, địa phương nàng nhìn tới ngay cả một bóng dáng đều không có…
Chẳng lẽ là nàng đa tâm?
Thịnh Y Diễm híp mắt, không phát hiện manh mối gì liền quay đầu. Trong lúc đó, nàng không thấy Quân Khanh Liệt theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía lầu các, mày kiếm nhíu nhíu.
Mà khi Bạch Thủy Ngân vừa quay đầu lại, đại phu nhân đã đứng lên, tiến lên một bước, lo lắng khuyên nhủ Bạch Dịch Dương: “Lão gia bớt giận. Tử Nhi từ nhỏ đã theo nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chỉ lo lắng cho Tử Nhi nên mới ra tay với lão gia. Lão gia niệm tình tuổi nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, lại bị đặt trong hoàn cảnh cấp bách như thế mà tha thứ cho nàng đi.”
Lời này của nàng rõ ràng là đang nói: Bạch Dịch Dương trong mắt Bạch Thủy Ngân còn không bằng một đứa nha hoàn.
Đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu!
Bạch Thủy Ngân không cần quan tâm Bạch Dịch Dương nghe vậy sẽ thấy thế nào, nhưng nàng lại không chấp nhận được ở dưới mí mắt của nàng mà đại phu nhân còn kiêu ngạo như thế, liên tục ngáng chân nàng. Lập tức, nàng buông mắt cá chân Bạch Dịch Dương ra, chuyển mình hướng mặt đại phu nhân tát thật mạnh!
Ba! Ba!
Trái phải hai cái, đại phu nhân bị đánh trực tiếp ngây ngốc. Hai má mịn màng nổi lên dấu tay đỏ ửng, nàng ta sửng sốt nửa ngày mới mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn chằm chằm Bạch Thủy Ngân, làm sao còn hơi sức để giả vờ đoan trang, hét to: “Ngươi tát ta? Ngươi dám tát ta?”
“Vì sao ta không dám? Ta tát ngươi đó, thì sao?” Bạch Thủy Ngân nói xong, lại đưa tay tát thêm hai phát vào mặt đại phu nhân. Mãi cho đến khi đại phu nhân ngã ngồi dưới đất, thế này mới từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
“Ngươi dám tát mẫu thân ngươi! Ngươi… Ngươi…” Bạch Dịch Dương thấy đại phu nhân bị đánh ngã ngồi dưới đất, khóe môi rỉ máu, cả người tức giận đến phát run, sắc mặt đỏ lên, đưa tay chỉ vào Bạch Thủy Ngân, thở hổn hển.
Ngay cả liếc mắt, Bạch Thủy Ngân cũng không cho hắn, trực tiếp không nhìn, trầm giọng hô: “Tử Nhi!”
Tử Nhi thấy Bạch Thủy Ngân vì chính mình mà ra tay với lão gia, sớm đã cảm động đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì đã theo hầu một chủ tử tốt. Lúc này, nghe thấy Bạch Thủy Ngân gọi nàng, hai chân chạy nhanh về phía trước, lại thấy Bạch Thủy Ngân nâng tay, nói: “Khăn tay!”
Tử Nhi sửng sốt, mặc dù không rõ tiểu thư nhà mình muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, đưa cho tiểu thư. Bạch Thủy Ngân nhận cái khăn rồi lau lau vết máu trên tay, xong xuôi, nàng chán ghét vứt cái khăn xuống đất, thế này mới hướng Tử Nhi trách cứ: “Chuyện nhỏ nhặt này, còn chờ bản tiểu thư tự mình làm sao? Làm bẩn tay bản tiểu thư! Ngươi biết sai chưa?”
Đánh người còn ngại bẩn tay, nha đầu kia còn có thể cuồng vọng thêm chút nữa không? Thấy Bạch Thủy Ngân không thèm nhìn Bạch Dịch Dương đang cực kỳ giận dữ bên kia, còn nói ra lời nói như vậy, Hiên Viên Liệt liền buồn cười nhếch nhếch khóe môi.
Ý tứ của Bạch Thủy Ngân là: căn bản đại phu nhân không xứng để nàng tự mình ra tay.
Đại phu nhân nghe xong lời này, tức giận đến độ cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tử Nhi nghe xong, nhất thời lại sửng sốt. Lại thấy đại phu nhân toàn thân run run, liền cảm thấy một trận vui sướng. Từ khi phu nhân mất, lão gia đem hết sự vụ trong phủ giao cho đại di nương quản lý, đại di nương cũng nhờ vậy mà trở thành đại phu nhân trong phủ. Ngày thường đều bạc đãi chủ tớ các nàng, hai vị tiểu thư do đại phu nhân sinh đều mỗi ngày tới khi dễ các nàng, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một hồi rồi.
Tử Nhi ngây ngốc một chút, mới vui vui vẻ vẻ đáp: “Nô tỳ biết sai rồi! Lần sau nhất định sẽ làm tròn phận sự, tuyết đối không thể để bàn tay cao quý của tiểu thư dính chút dơ bẩn nào nữa!”
“Bạch Thủy Ngân, tiểu tiện nhân nhà ngươi, thế mà dám tát mẫu thân! Ngươi… “ Bạch Nguyệt Nhi thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy hướng về phía Bạch Thủy Ngân kêu gào.
Bạch Thủy Ngân thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nhi một cái. Tử Nhi lập tức phản ứng lại, tiến lên giơ tay hướng mặt của Bạch Nguyệt Nhi tát. Một tiếng thanh thúy vang lên, Bạch Nguyệt Nhi không đề phòng, tiếng kêu gào bị chặn ngang, miệng mở lớn, ngây ngẩn cả người.
__________Hết chương 6__________
|
Chương 7: Ngân nhi muội muội
Bạch Thủy Ngân nhìn Tử Nhi đầy tán thưởng, thầm nói, tính ra nha đầu này còn được cái tính giác ngộ cao. Trước khi Bạch Nguyệt Nhi nổi cơn điên, nàng liền tiến lên trước đem Tử Nhi bảo vệ sau lưng mình.
Nàng vừa bước lên, Bạch Nguyệt Nhi liền sợ hãi lui từng bước về phía sau, nhưng nàng ta nào có cam tâm, hai mắt tràn đầy nước mắt quỳ gối trước mặt Bạch Dịch Dương, khóc hô: “Cha, người phải thay mẫu thân cùng nữ nhi làm chủ a!”
Trán Bạch Dịch Dương nổi đầy gân xanh, hoàn toàn không thể tin được Bạch Thủy Ngân lại kiêu ngạo như vậy. Vừa cho người nâng Bạch Nguyệt Nhi cùng đại phu nhân dậy, vừa lấy tay chỉ thẳng vào Bạch Thủy Ngân nói: “Ngươi… Ngươi dám tát mẫu thân ngươi, trước mặt mọi người còn ngược đãi tỷ muội. Ngươi… Người đâu, đem nghịch nữ này trói lại cho ta! Hôm nay, ta nhất định phải thanh tẩy môn hộ!”
Bạch Dịch Dương kêu xong, lập tức một đội hộ viện từ ngoài vọt vào, không khí giương cung bát kiếm, cực kỳ căng thẳng. Đại phu nhân cùng Bạch Nguyệt Nhi, Bạch Nguyệt Kiều ở một bên chờ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Trong lòng hận không thể kêu hộ viện bắt tiểu tiện nhân Bạch Thủy này lôi đi, tốt nhất nàng phải bị lão gia đánh chết tươi thì lòng các nàng mới hả giận.
Tử Nhi thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, bước lên che trước người Bạch Thủy Ngân, bộ dáng như lâm đại địch, nhìn chằm chằm đội hộ viện.
Bạch Thủy Ngân lại không chút biến sắc, nàng thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn đội hộ viện vây quanh nàng một cái cũng không thèm, chỉ nhếch mày nhìn Bạch Dịch Dương, nói: “Một đứa tiện thiếp mà thôi, sao ta không dám tát, không thể tát chứ? Một đám nữ nhi thiếp thất sinh ra, sao ta không thể dạy dỗ? Thái phó đại nhân thế nhưng lại bắt ta gọi một đứa thiếp thất là mẫu thân, quả thực làm trò cười cho thiên hạ. Thái phó đại nhân không ngại ngùng, ta lại thay ngươi mất mặt đâu!”
Bạch Thủy Ngân nói xong, sắc mặt Bạch Dịch Dương nhất thời đỏ lên.
Đại phu nhân tuy là đích nữ Thiên An vương phủ, nhưng khi nàng ta nhìn trúng Bạch Dịch Dương, thì Bạch Dịch Dương sớm đã cưới thê tử, nàng ta chỉ có thể ủy khuất làm thiếp, gả cho Bạch Dịch Dương.
Hàn Nhật quốc phân biệt đích thứ rõ ràng, bát quốc đều có quy củ, thiếp thất vĩnh viễn không thể thành thê tử!
Đã làm thiếp thất, cho dù chính thất mất, thì vĩnh viễn vẫn chỉ là thiếp thất!
Cho nên, sau khi mẹ đẻ của Bạch Thủy Ngân qua đời, mặc dù đại phu nhân được sủng ái lại có quyền quản gia, còn được Bạch Dịch Dương cùng người trong phủ gọi một tiếng đại phu nhân, nhưng vẫn không thể xóa sạch sự thật, nàng ta chỉ là thiếp thất!
Mấy năm nay, mỗi người đều gọi nàng ta một tiếng đại phu nhân, khiến cho Trầm Hoa Nga sớm quên mất bản thân chỉ là thiếp thất. Giờ phút này lại bị Bạch Thủy Ngân nói ra, chuyện Bạch Dịch Dương sủng thiếp diệt đích, khiến hắn á khẩu không trả lời được, cũng không thể giải thích.
Đại phu nhân nghe xong, vẻ đắc ý trên mặt rút lui nhanh chóng, nháy mắt sắc mặt lại trắng bệch. Mà nhóm thứ nữ Bạch Nguyệt Nhi kia vốn dĩ trên mặt tràn đầy cao hứng, nhất thời bị tê liệt, biến thành kinh hoảng cùng xấu hổ.
Đại lục Tinh Vân rất chú trọng chuyện đích thứ, nhóm quý tộc cảm thấy chướng mắt nhất là chuyện không phân biệt được tôn ti, đích thứ điên đảo. Mặc dù đại phu nhân xuất thân không tầm thường, nhưng thiếp thì vẫn mãi là thiếp, biến thiếp thành thê chính là làm rối loạn quy củ, khiến cho người ta chê cười!
Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Bạch Thủy Ngân quá đáng, nhưng giờ nghe xong lời này của nàng, lại nhớ tới thân phận của vị đại phu nhân phủ thái phó kia, nhất thời tất cả ánh mắt đều hướng tới Bạch Dịch Dương, mà những ánh mắt đó đều chứa ý không đồng tình. Thiếp thất không được coi là thê tử, thiếp thất chỉ có thể được coi là nha hoàn, đứa nhỏ nha hoàn sinh ra thì có gì mà tôn quý?
Mặc kệ như thế nào, vì một đám tiểu thiếp như nha hoàn này mà thẳng tay diệt đích nữ thanh tẩy môn hộ, đây là một chuyện không thể nào hiểu nổi.
“Hay cho một câu làm trò cười cho thiên hạ! Diễm nhi muội muội nói lời này rất đúng! Thái phó, Ngân nhi muội muội là đích nữ của người, nàng bướng bỉnh thì người chậm rãi dạy dỗ mới phải, làm gì vì một đám nha hoàn mà gây chiến đâu!” Giữa lúc mọi người đang im lặng nhìn Bạch Dịch Dương, đột nhiên Hiên Viên Liệt lại giương giọng, nói.
Đại phu nhân cùng nhóm Bạch Nguyệt Nhi vì lời nói này của hắn mà gương mặt trắng thêm vài phần. Bạch Nguyệt Kiều cùng Bạch Nguyệt Hồng lại bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng nhìn Quân Khanh Liệt, chỉ tiếc Hiên Viên Liệt căn bản không nhìn các nàng.
Các nàng nhất thời lại càng ghen ghét nhìn về phía Bạch Thủy Ngân. Bạch Dịch Dương là thái phó của thái tử, muốn hỏi tại sao? Rất đơn giản vì thái tử và Huyết vương là huynh đệ ruột thịt a. Ngày thường Huyết vương cũng hay tới Bạch phủ, Huyết vương lại là nam tử xuất chúng nhất Hàn Nhật quốc, tỷ muội các nàng người nào mà không có tâm ý với hắn? Chỉ tiếc Huyết vương tính tình lạnh lùng, căn bản là không cho phép các nàng tới gần hắn!
Nhưng, hôm nay Huyết vương thế mà liên tục ra mặt nói chuyện giùm tiểu tiện nhân Bạch Thủy Ngân này, còn gọi các nàng là nha hoàn. Bạch Thủy Ngân, nàng đáng chết! Không, chết thì quá tiện nghi cho nàng, các nàng phải bầm thây vạn đoạn nàng ra, rồi ném cho sói dữ ăn, đến xương cốt cũng không còn!
Cảm nhận được không ít ánh mắt ghen tị của chúng nữ tử ở đây chiếu lên người mình, trong lòng Bạch Thủy Ngân có chút chán ghét, ánh mắt lạnh như băng liếc tới Hiên Viên Liệt.
Theo trí nhớ, Huyết vương Hiên Viên Liệt và thái tử Hiên Viên Triệt chính là nhi tử của hoàng đế cùng tiên hậu. Khi hắn sinh ra, tiên hậu bị rong huyết, mặc dù Hiên Viên Liệt là Nhị hoàng tử nhưng có tài năng hơn người rất thích hợp ngồi lên ngôi vị thái tử, nhưng tính hắn trời sanh lãnh đạm, bất cần đời nên hoàng đế cũng không cách nào ép buộc hắn. Tiên hậu sớm thệ, sau lưng hắn lại không có thế lực nhà mẹ đẻ của tiên hậu chống đỡ. Hơn nữa, hoàng hậu hiện tại là Cố thị sinh được Tĩnh vương cũng rất được lòng hoàng đế, nhà mẹ đẻ của Cố thị cầm trọng binh trong tay, nên trong triều không ít đại thần âm thầm ủng hộ Tĩnh vương.
Giờ phút này, Huyết vương giúp nàng căn bản vì chính hoàng huynh hắn thôi. Hắn muốn cho mọi người thấy, dù Tĩnh vương được sủng ái, lại có nhà mẹ đẻ của hoàng hậu ủng hộ, chẳng qua chỉ là con của kế thất, không phải chính thống, trước mặt con chính thất là hắn vẫn phải cúi đầu.
Nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Hiên Viên Liệt đang giúp mình. Có điều, lời này của hắn đối với chính mình trăm lợi mà không hại, nàng tự nhiên sẽ không so đo với hắn.
Chỉ là, hắn cùng mình thân quen lắm sao? Ngân nhi muội muội? Vậy mà hắn có thể nói ra được!
Tình thế nhanh chóng đảo ngược lại, còn có lời này của thái tử, Bạch Dịch Dương sao dám bảo đội hộ viện tới bắt Bạch Thủy Ngân nữa. Sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, rất khó coi, nửa ngày mới nói: “Vương gia nói phải, chỉ là nghịch nữ này khiến thần rất tức giận!”
Nghe thấy Bạch Dịch Dương hùa theo Huyết vương như vậy, cũng đồng nghĩa với việc đem mình thành nha hoàn bé nhỏ không đáng nhắc tới, đại phu nhân nhiều năm nhận được sủng ái như thế sớm đã quên mất thân phận của chính mình làm sao tiếp nhận được. Còn có, ánh mắt phức tạp của Bạch Dịch Dương khi nhìn Bạch Thủy Ngân lúc nãy, khiến nàng ta nhất thời khủng hoảng, nước mắt lập tức rơi ra, ánh mắt không tin vào sự thật trước mắt nhìn chằm chằm Bạch Dịch Dương, run giọng nói: “Lão gia…”
“Phụ thân, người không còn yêu thương nữ nhi nữa sao? Nữ nhi bị nhị tỷ tỷ đánh thành như vậy, người đều không quan tâm sao?” Bạch Nguyệt Kiều cũng túm lấy một góc y bào của Bạch Dịch Dương mà khóc lên.
“Phụ thân, mẫu thân chưởng quản gia vụ bấy lâu nay, không có công lao cũng có khổ lao, sao người có thể tổn thương lòng mẫu thân như thế…” Thịnh Nguyệt Như cũng khóc lóc nói.
Bạch Dịch Dương thấy phu nhân cùng nữ nhi mình yêu thương nhất đều quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương, nhất thời có chút áy náy. Bạch Thủy Ngân lại tiến lên trước, nhíu mày nhìn Bạch Nguyệt Kiều nói: “Muội muội đổ oan cho thái phó đại nhân rồi! Ngay từ đầu, thái phó đại nhân không quan tâm, không phân rõ tốt xấu mà trút giận lên ta, còn không phải vì giúp chúng muội muội xả giận? Tấm lòng của từ phụ được thái phó đại nhân đưa hết cho chúng muội muội, sao giờ chúng muội muội lại oán thái phó đại nhân đâu?”
Bạch Nguyệt Kiều bị nói cho á khẩu không trả lời được. Bạch Dịch Dương vốn thấy Bạch Nguyệt Kiều thực đáng thương, còn cảm thấy nợ nàng, nghe xong lời này của Bạch Thủy Ngân, nhất thời nhăn mày, ánh mắt có chút bất mãn.
Bạch Thủy Ngân dời mắt, lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Nhi nói: “Đại tỷ tỷ, mẫu thân của chúng ta từ mười ba năm trước đã qua đời, nay mẫu thân trong miệng ngươi là ai? Ngươi thấy đại di nương chưởng quản hậu viện rất vất cả, vậy thì từ hôm nay trở đi, đem chìa khóa cùng sổ sách trong phủ giao tới chỗ ta đi.”
Vốn mọi người đang chê cười Bạch Dịch Dương đem đích thứ làm cho điên đảo, thì Bạch Thủy Ngân vừa nói lời này ra lại thấy Bạch Nguyệt Nhi thật không hiểu quy củ, cư nhiên dám công khai gọi một di nương là mẫu thân. Sắc mặt Bạch Dịch Dương đã đỏ lại càng đỏ thêm, mặt lộ vẻ giận dữ, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt Nhi. Hắn chỉ cảm thấy, nữ nhi ngày thường ngoan ngoãn cùng hiểu biết nhất nay nhìn có chút không vừa mắt, tính tình nữ nhi này có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mà đại phu nhân thấy chỉ vì một câu nói của Bạch Nguyết Nhi, tiểu tiện nhân Bạch Thủy Ngân này lại dám nhân cơ hội đến đoạt quyền quản gia của nàng ta, sao nàng ta có thể cam tâm? Bất chấp tất cả, nàng ta giả vờ đáng thương, vội vàng nói: “Tiện thiếp được lão gia vừa ý, cho chưởng quản sự vụ trong phủ, nên tận tâm hết sức là điều hiểu nhiên, nào dám coi đó là khổ lao, thật sự là không đáng nhắc tới.”
Thấy đại phu nhân như vậy, Bạch Dịch Dương sao có thể nhìn không ra vừa rồi đại phu nhân chỉ giả vờ đáng thương mà thôi. Nhất thời, sắc mặt hắn lại khó coi thêm hai phần.
Tử Nhi thấy chỉ trong nháy mắt, mấy câu ít ỏi của tiểu thư nhà mình đã khiến tình thế chuyển ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt long lanh, vẻ mặt tỏa sáng.
Còn Hiên Viên Liệt, hắn thấy vậy thì khóe mắt có chút nheo lại. Trong lòng đang âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay tứ hoàng đệ kia của hắn không tới phủ thái phó đón dâu. Nữ tử như vậy, nếu như rơi vào tay tứ hoàng đệ, đó mới là việc đáng tiếc nhất trần gian. Cũng may, nàng còn ở đây. Cũng may, tứ hoàng đệ có mắt không tròng, không nhìn ra viên ngọc trong tảng đá.
___________Hết chương 7___________
|