Phượng Hoàng Xuất Thế
|
|
Chương 1 SAO TA LẠI LÀ MỘT CON CHIM !? Mặc Thiên Linh phun ra một ngụm huyết hoa, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mặc Ngọc Hoàn. Bây giờ thứ mà người nàng gọi là muội muội đang cầm chính là cây đao hàn thiết đã nhuốm đẫm máu nàng. Thiên Linh hỏi Hoàn: - Ta chết không sao. Nhưng hãy cho ta biết, vì sao ngươi lại muốn giết ta? Có làm quỷ ta cũng phải làm quỷ minh bạch. - Ha ha ha. Ngươi hỏi ta vì sao ư? - Cười xong,Mặc Ngọc Hoàn điên cuồng thét lên - Tại sao ta luôn ở dưới ngươi,cho dù ta đã cố gắng rất nhiều? Ngay cả người ta yêu cũng bị ngươi cướp đi! Cho dù là kiếp sau ta thề không đội trời chung với ngươi! Khóe miệng Thiên Linh nhếch lên tạo thành một độ cong xinh đẹp. Bỗng một luồng sáng bao lấy nàng,đưa thân thể nàng vào cõi mây... "Công chúa! Công chúa! Người đừng hù Ngọc nhi nha! U hu hu!"Bên tai truyền đến tiếng khóc nỉ non làm Mặc Thiên Linh tỉnh giấc. Đây là đâu? Chẳng lẽ nàng đã xuyên không!? Vừa lúc ấy, một đoạn ký ức truyền vào đầu: Cha nàng là Phượng đế, sống ở Thiên cung.Nàng là Hoàng Thái Nữ, là nữ nhi được sủng ái nhất của phụ hoàng. Mẫu phi đã chết do khó sinh, hoàng hậu lại là tỷ tỷ của mẫu phi.Cả hai ở hậu cung không bao giờ cung đấu. Cả hoàng hậu và hoàng thái hậu đều coi nàng như mẫu phi. Có lẽ vì vậy mà cả hai sủng nàng như con ruột. Nàng là một con Kim Phượng Hoàng, 6 tuổi, điều khiển băng và lửa, cả nước nữa. Ngọc nhi kia là một chú bạch hồ, một tỳ nữ rất đơn thuần, được Mặc Thiên Linh cứu ra khỏi một cái bẫy. Đoạn ký ức đó làm nàng cảm thấy dở khóc dở cười, tại sao nàng lại là một con chim cơ chứ. Nhưng nếu ông trời đã cho nàng một cuộc sống mới, nàng sẽ sống thật tốt cuộc sống đó. Linh mở mắt ra,đưa tay xoa xoa đầu Ngọc nhi: - Được rồi, Ngọc. Ta không sao. Đưa ta xuống giường. Nhận thấy nàng khỏe mạnh, Ngọc vội vã bế nàng xuống giường. Vừa lúc ấy,Tôn ma ma bước vào,nói : - Bẩm Thái nữ, hoàng thượng muốn gặp người. - Được rồi, Ngọc, em canh chừng cho ta, ta tự thay đồ. Đi vào trong bình phong, Linh mặc một bộ quần áo băng giá, cả người tỏa ra hàn khí làm người khác cảm thấy sợ hãi. Đeo lệnh bài bên người, nàng chuẩn bị gặp phụ hoàng mẫu hậu.
|
Chương 2 XUỐNG HẠ GIỚI GẶP THẦN MẶT TRỜI Vào đại điện, Mặc Thiên Linh mới biết vì sao cô bé này lại chết. Hôm nay là lễ đăng quang Phượng chủ của nàng, nhưng có thích khách ám sát trong đại điện. Hiện tại đã bắt được chúng,ba ngày sau sẽ làm lại đại lễ đó. Nàng giương ra bộ mặt cún con nhìn Mặc Tỏa Vũ-phụ hoàng của nàng : - Phụ hoàng, người cho Linh nhi xuống trần tìm người yêu nha. - Cái gì? Xuống trần sao? Haizz, Linh nhi của ta, xuống trần tìm người con yêu không sao nhưng chỉ ba ngày, ba ngày nữa thôi, con sẽ là Phượng chủ, là chủ nhân của bách điểu. Vì vậy, người con yêu phải có tâm hồn của thiên tử, nếu không cuộc hôn nhân giữa người và thú này, sẽ không thể nào thực hiện được. Mặc Thiên Linh mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt. Ohoho, nàng là gì chứ, phu quân của nàng tất nhiên phải là dạng yêu nghiệt rồi. Tại kinh đô Thiên Thần quốc... Trong tửu lâu nọ, người ta thấy một oa nhi ước chừng sáu tuổi đang ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt tuyệt trác, khí thế cường đại bao phủ xung quanh nàng làm không ai dám tới gần, mái tóc màu hoàng kim được buộc bằng một dải lụa trắng muốt. Đôi mắt có đồng tử màu tím bao phủ một tầng sương mỏng. Nha hoàn bên người nàng (MTL) cũng được coi là thanh tú, nàng (NN) rất hoạt bát và thiện lương. Thỉnh thoảng nàng cũng giúp bồi bàn, khiến cho mọi người đều tăng thêm mười phần hảo cảm. "Cung nghênh Thái tử điện hạ!" Mặc Thiên Linh khẽ nâng mí mắt. Thái tử kia chỉ mới có mười tuổi, là một người có dung nhan cực kỳ giống Cung Vô Y (Bạn nào đọc Thiên tài cuồng phi thì biết, mình tả ngoại hình không được tốt,còm men đừng ném đá mình nha ) Mí mắt Mặc Thiên Linh lại cụp xuống. Thái tử đi đến chỗ nàng, hỏi: - Ta có thể ngồi cùng với ngươi được chứ ? - Ừ. - Tên ngươi là gì ? - Mặc Thiên Linh. Còn ngươi ? - Ừm...Dương Quang Thần... Ngươi biết không, ba tháng sau ta phải đăng quang rồi. Thiên Linh trong lòng thầm cảm thán, mới mười tuổi đã là hoàng đế, thật yêu nghiệt. (Ối giời ơi Linh tỷ ơi. Mười tuổi hoàng đế là yêu nghiệt, vậy sáu tuổi Phượng đế là cái giề ?) La Vân - tiểu thái giám bên cậu thái tử đó âm thầm kinh hãi. Thái tử nhiều năm tâm cao khí ngạo, không bao giờ để người khác biết tên của mình, bây giờ lại vì một tiểu oa nhi mà hạ mình nói ra. Mặc Thiên Linh luôn im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng: - Này, ta có thể gọi ngươi là Thần được không ? - ......Được thôi. Linh có muốn vào hoàng cung chơi một chuyến không ? - Có. Dương Quang Thần định gọi xe ngựa, Linh lại bảo khỏi cần. Ngay lúc hắn còn đang thắc mắc, trong tay nàng chợt lóe lên một luồng sáng. Một chiếc xe ngựa hiện ra. Đoàn người chậm rãi tiến về hoàng cung.
|
ta có đọc thiên tài cuồng phi nè, đương nhiên ta bít hình ảnh nam9 Cung Vô Y như thế nào ròy, diễn tả = 2 chữ: "Yêu Nghiệt" Truyện bn hay lắm cố gắng lên nha!^^
|
Các bạn nè...Tác giả hắn...vừa mới tự tử đó...Bí í rồi... CHO NÊN BẠN NÀO THÍCH TRUYỆN THÌ GÓP Ý NHA.........
|
Các bạn nè...Tác giả hắn...vừa mới tự tử đó...Bí í rồi... CHO NÊN BẠN NÀO THÍCH TRUYỆN THÌ GÓP Ý NHA.........
|