Nuôi Dưỡng Bạo Vương
|
|
Chương 19
Trong phòng thuốc hiện tại chỉ có hai người, Sở Hiên đứng quay mặt ra ngoài, đưa mắt nhìn những cánh hoa anh đào đang bay bay theo gió, hai tay chắp ở đằng sau, bóng dáng thiếu niên cao ngất, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại không biết đang nghĩ gì.
Hà lão đứng đằng sau, không nói gì. Từ lúc ông báo cáo với thiếu gia chuyện Tề Bằng đã nói cho ông thì thiếu gia không kề có [phản ứng gì, chỉ đứng như vậy.
Sở Hiên đưa mắt ra nhìn bóng dáng đang bận rộn với những cây thuốc đằng xa, hồi lâu sau mới nói với Hà lão:” Chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là không nên xuống núi. Ta sẽ phái ám vệ đến, tuy nhiên ngươi cũng phải chú ý, không được lơ là.”
Hà lão khom người đáp một tiếng “ Dạ” sau đó định xoay người. Bình thường thiếu gia không thích có ai bên cạnh, ngoại trừ tiểu thư. Về việc thiếu gia dặn dò, cho dù không nói hết ông cũng hiểu, điều duy nhat62 ông cần phải làm là chú ý sự an toàn của tiểu thư. Nghĩ đến tiểu thư ông lại cảm thán, có một người hết lòng vì mình như vậy, tiểu thư thật may mắn. Chỉ là quan hệ và tuổi tác hai người không hợp, không biết sau này tiểu thư có chịu chấp nhận thiếu gia không.
Mấy năm quan sát, ông đã biết thiếu gia đối với tiểu thư như thế nào, thiếu gia là một người cố chấp, từ nhỏ không hề hưởng được một chút tình người nào, vì vậy khi đã có được thứ tình cảm đó thì sẽ không buông tay. Chỉ mong sau này tiểu thư nghĩ thoáng một chút, chấp nhận tình cảm của thiếu gia, nếu không với tính cách của thiếu gia, chỉ sợ sẽ làm những việc cực đoan, khiến cả hai đều đau khổ.
Khi bóng Hà lão sắp khuất, lại nghe Sở Hiên nói:” Đừng cho nàng biết.”
Hà lão quay lại :” Dạ.” – Ngay cả để tiểu thư phiền lòng cũng không nỡ, tình cảm này, đã sâu đến mức nào.
Hà lão đi khỏi, Sở Hiên vẫn cứ đứng nhìn bóng dáng kia. Đằng hia là cả cuộc sống cuả hắn, cả tính mạng của hắn. Chuyện lần này hắn phải tra thật rõ, nếu chỉ là chuyện trùng hợp thì thôi, nhưng nếu là chuyện bất lợi…nghĩ đến đây, đôi mắt bỗng nhiên âm trầm, tuy đang mặt áo trắng nhưng cả người phát ra lệ khí làm cho người ta cứ nghĩ đây là ác ma dưới địa ngục, là một con quỷ khát máu bị phong ấn bấy lâu, chỉ cần thoát ra sẽ đi tàn sát nhân loại để thỏa mãn cơn khát máu (vampire???)
Du Tử Khâm sau khi chăm sóc xong vườn thuốc lại chuyển đến vườn rau, nhìn những cọng rau xanh mơn mởn do chính tay mình trồng Du Tử Khâm cảm thấy thỏa mãn. Cuộc sống bây giờ thật tốt, mỗi ngày trôi qua đều yên bình, không tiếp xúc với những nhười xấu, không cần phải lo mình bị gạt, cả ngày chỉ nghĩ xem hôm nay nên làm món gì ngon, chế ra thuốc gì mới, nhàn hạ thì làm vài món điểm tâm, vừa uống trà, ăn điểm tâm, vừa ngắm hoa. Du Tử Khâm nghĩ, ngay cả hoàng đế cũng không sung sướng như nàng.
Đang suy nghĩ thì một bóng người tới gần nàng, Du Tử khâm không cần quay người lại cũng biết đó là ai. Sở Hiên đến gần nàng, ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn cơ hồ che phủ cả người nàng, khuôn mặt dựa sát gần nàng, dùng giọng nói dịu dàng như tiếng đàn hỏi:
- “ Cô lại nghịch nữa rồi, chẳng phải nói vườn thuốc và vườn rau để cho Hà lão làm hay sao, xem cô cả người dính bùn đất.” – nói xong đưa tay lau đi vết bẩn trên má Du Tử Khâm, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng không sao tả được.
Du Tử KHâm bất mãn:” Đừng suốt ngày coi cô là con nít, cô nuôi lớn con đấy. Cô thích trồng này nọ, cô biết con muốn tốt cho cô, nhưng đây không phải là gánh nặng, đây là sở thich của cô, con chắc không phải ngay cả việc cô muốn làm cũng ngăn cản chứ.”
Sở Hiên bỗng ngây ngẩn, thì ra là vậy sao, bấy lâu nay hắn vẫn luôn nghĩ cô không thích làm mấy công việc này, nhưng vì hắn, vì kiếm tiền cô mới phải làm, bởi vậy khi có đủ năng lực lo cho cô, hắn không muốn cô phải nhúng tay vào những việc này,chẳng phải nữ nhân thường chỉ thích ăn ngon, mặc đẹp, được người hầu hạ hay sao, ít nhất là từ trước đến giờ, nữ nhân mà hắn biết luôn như vậy, giống như người đàn bà đã sing ra hắn vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối, hối hận của Sở Hiên, lòng Du Tử Khâm mềm đi, đã bao năm rồi, nhưng đứa bé này vẫn làm nàng không thể nào giận nổi. Đưa tay ôm lấy Sở Hiên, vỗ nhẹ cái lưng của hắn:” Được rồi được rồi, cô không phải là giận con, đừng làm vẻ mặt như vậy nữa.”
Cảm thấy Sở Hiên cũng ôm lấy mình, siết thật chặt, tim Du Tử Khâm càng khó chịu, đứa nhỏ này, tâm hồn rất nhạy cảm, lại dễ tổn thương, nàng luôn biết Sở Hiên ỷ lại vào mình như thế nào, lúc nào cũng sợ được mất nên mới hành động như thế, một đứa trẻ như vậy, hỏi nàng làm sao buông xuống được, nghĩ vậy lại càng ôm chặt lấy Sở Hiên, vuốt vuốt tóc cậu. Chỉ là Du Tử Khạm làm sao thấy được, cái kẻ tâm hồn nhạy cảm, dễ tổn thương kia đang cười tươi còn hơn cả hoa đào đang nở vào mùa xuân, thương tâm cái nỗi gì.
Một hồi lâu, cả hai mới buông đối phương ra, Sở Hiên nói:” Từ nay con sẽ không ngăn cản người làm vườn nữa, người đừng sinh khí với con được không.?”
Nhìn ánh mắt trông mong của Sở Hiên, Du Tử Khâm đáp:” cô đâu có sinh khí, nhưng mà không được nuốt lời đó, sau này không được cản cô làm vườn nữa.”
“Dạ” Sở Hiên nở nụ cười, đôi mắt hoa đào cũng híp lại kết hợp với gương mặt tuấn tú càng làm cho người ta phải say trong đó, đắm cìm trong đó. Tên tiểu tử này, càng lớn càng yêu nghiệt mà .
Nhìn thấy Du Tử Khâm nhìn mình thất thần, Sở Hiên càng vui hơn, nụ cười cũng chói mắt hơn.
Du Tử Khâm chợt hoàn hồn lại:” Thôi trưa rồi, cô muốn đi nghỉ trưa.”
Sở Hiên vội nói:” con cũng nghỉ với cô.” Sau đó nắm lấy tay Du Tử Khâm, bước đến bên cái sạp dài dưới cây anh đào. Sở hiên nằm xuống, sau đó làm cho Du Tử khâm gối lên cánh tay mình.
Buổi trưa gió mát, lại có bóng cây che chở, Du Tử Khâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc này Sở Hiên lại quay qua nhìn DU Tử Khâm, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mềm mại đang vểnh lên,tâm chợt động, sau đó cuối người, đặt môi mình lên môi Du Tử Khâm, nhẹ nhàng ma sát, sau đó khẽ mở môi ra ra, ngậm lấy môi dưới của nàng, chậm rãi hấp, một hồi mơi buông ra. Hương vị thật tốt, hỏi làm sao hắn không điên cuồng vì nàng. Đưa tay vuốt lấy tóc mai rơi trên trán Du Tử Khâm, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi hắn đâu.
|
Chương 20
Đêm tối đen như mực, từng làn gió thổi nhẹ khiến cành cây đung đưa xào xạc tạo thành tiếng động duy nhất trong không gian tĩnh mịch.
Sở Hiên ôm gọn Du Tử Khâm vào lòng, hơi thở hai người nhẹ nhàng hòa vào nhau, tóc cả hai tán loạn, đan xen vào nhau tạo nên một cảm giác hài hòa, yên bình kì lạ. Chợt, Sở Hiên mở mắt ra, đôi ,mắt thanh tỉnh tưởng chừng như gương mặt say ngủ lúc nãy không phải là của hắn.
Mày Sở Hiên nhíu lại, không một tiếng động đứng lên, người bên cạnh dường như cảm nhận được điều gì, hơi nhíu mày “ưm” một cái, Sở Hiên thấy vậy, giang tay ôm người lại vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng như muốn an ủi, đến khi người trong lòng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu thì mới buông tay ra, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài là hai người, cả hai đều mặc đồ dạ hành màu đen, đây là hai ám vệ mà Sở Hiên sai đi điều tra việc xảy ra tại Đào Hoa thôn mấy hôm nay.
Từ khi Sở Hiên tiếp quản sản nghiệp của Liễu Nhất Dân, để không phải xa cô, hắn đã chọn ra 4 người có năng lực để làm việc thay hắn, lần lượt là phong là nữ, hỏa, lôi, điện là nam. Cả 4 người đều là những người nổi bật nhất, có năng lực, tính tình trầm ổn. Mỗi người đều có một sở trường riêng.
Phong là nử tử duy nhất, ngoài võ công thì sở trường nhất là thuật dịch dung, dù là ai, mập, lùn, già, trẻ, Phong đều có thể giả dạng hoàn hảo từ thân hình đến tính cách, chưa bao giờ bị nhận ra. Phong phụ trách tiếp quản tất cả các thanh lâu, khách điếm, sòng bạc của Sở Hiên.
Hỏa tuy biệt danh là hỏa nhưng không phải là người nóng nảy, à ngược lại, người này rất có tài ăn nói và có bộ óc tính toán siêu việt, nếu đặt ở hiện đại thì đây chính là một nhân tài kinh doanh trời cho. Hỏa tiếp nhận tất cả các cửa hàng như y phục, hương liệu, lương thực và kiêm them quản lí tàu thuyền, con đường vận chuyển bằng đường thủy hay đường bộ.
Lôi là người có tính tình trầm ổn nhất, gương mặt lạnh lùng, nổi tiếng nghiêm khắc, là người có thiên phú về luyện võ, võ công chẳng những cao mà còn biết sử dụng nhiều loại ám khí, vũ khí. Lôi phụ trách huấn luyện và quản lí tất cả các ám vệ, sát thủ, gián điệp và thu thập thong tin từ các trinh sát.
Điện là người có tính tình dịu dàng, nho nhã. Điện là người đam mê y thuật, độc thuật, thích nghiên cứu chế ra các loại độc dược, thuốc mê, hương liệu, xuân dược để cung cấp cho ba người kia khi cần, có thể nói Điện là đại phu của tổ chức. Điện tiếp quản những dược đường, y quán của tổ chức.
Cả 4 người đều xấp xỉ tuổi với Sở Hiên, được chia ra quản lí tất cả các sản nghiệp của Sở Hiên theo hình thức lão bản sau màn, không bao giờ lộ mặt trước công chúng. Cả 4 đều có thuộc hạ riêng. Cứ mỗi tháng một lần, bốn người sẽ gặp mặt và báo cáo tình hình với Sở Hiên.
Hai người này là người do Lôi phái đến. Sở Hiên nhìn hai người, không nói gì, từ từ ngồi xuống chiếc ghế trước sân sau đó mới ra hiệu cho hai người bắt đầu nói. Người bên trái bắt đầu trước:
- “ Bẩm báo chủ nhân, theo như người của ta điều tra, một tháng trước có một lão đạo sĩ kì lạ được hoàng đế mời vào cung, dường như rất tôn trọng người này, sau khi cả hai bước vào Dưỡng Tâm Điện thì liền kêu tất cả mọi người ra ngoài, không biết đã nói gì bên trong nhưng sau đó hoàng đế lại ra lệnh cho tất cả mọi người đi tìm Tứ hoàng tử đã mất nhiều năm trước, hơn nữa là bắt sống.”
Chưa đợi Sở Hiên phân phó, người còn lại tiếp tục:” Những người mấy ngày nay quanh quẩn ở Đào Hoa thôn hầu hết đều làn người của triều đình, trong đó có hoàng thượng, thái tử, Lạc thừa tướng, Lan quốc công,Mục tướng, Hiền vương, Tề vương, hoàng hậu, cửu hoàng tử,… người của thái tử, hoàng hậu, Hiền vương, Tề vương đều là sát thủ, có thể thấy mục đích làm muốn giết người, những người còn lại thì vẫn không rõ có mục đích gì.”
Sau khi báo cáo xong thì đứng im chờ Sở Hiên phân phó. Sở Hiên nghiền ngẫm một hồi lại hỏi:” Tên đạo sĩ và hoàng đế nói gì không ai biết sao.’’
Hai người nghe câu hỏi, run một chút. Đáp:” Dạ không.” Bọn họ đã được huấn luyện, dù là chuyện gì thì cũng phải trả lời bình tĩnh, dù chủ tử hỏi điều mình có biết hay không thì cũng phải trả lời cho chủ tử biết, không được vì hoảng sợ mà im lặng để chủ tử đợi.
Sở Hiên nói tiếp:” không có lần sau, nói với Lôi, ta muốn biết từng câu nói, cử chỉ, thậm chí họ ăn gì, uống gì,.. đều phải tường tận. Ngoài ra, bảo Lôi lập tức lại đây, đem theo những người giỏi nhất đến.”
Hai người đều có cảm giác giải thoát sau cái chết, thở phào nhẹ nhõm. Dù Sở hiên chỉ mới tiếp quản sản nghiệp gần đây, nhưng hung danh Sở Hiên thì trên dưới mọi người tronh tổ chức đều biết. Mỗi lần Liễu Nhất Dân dẫn Sở Hiên đi giết người xong, ai cũng đều khiếp sợ trước sự tàn bạo của Sở Hiên đồng thời cũng thêm một phần hưng phấn, sùng bái, chủ nhân tương lai của bọn họ là người tài giỏi như vậy.
Chuyện lần này không phải là lỗi của bọn họ, chỉ là lúc Liễu Nhất Dân còn tiếp quản, vì không muốn dính líu quá nhiều với triều đình nên không có phái người theo dõi sát sao. Nhưng hai người đều không giải thích, điều chủ tử muốn là kết quả, không làm được thì phái người đi làm chứ không phải là đứng đó lí do này nọ biện minh.
Sau khi hai người rời đi, chỉ để lại Sở Hiên đứng đó, được một lúc thì SỞ Hiên bước vào phòng.
Đứng trước giường, nhìn Du Tử Khâm đang ngủ, hắn ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy tay của Du Tử Khâm đặt lên trên môi, dịu dàng mà cẩn thận hôn. Du Tử Khâm dường như cảm nhận được, khẽ ưm một tiếng, lại lầm bầm điều gì, sau đó lại ngủ say. Thấy vậy Sở Hiên cười khẽ, ánh mắt dịu dàng vô hạn. Dù xảy ra điều gì, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
|
Chương 21
Lại mấy ngày nữa trôi qua, số người đến Đào Hoa thôn ngày một tăng, ai cũng muốn tìm hiểu tung tích của đứa trẻ 10 năm về trước. Hành động của những người đó cũng bắt đầu gây chú ý đến các thôn dân. Mọi người truyền miệng nhau rằng 10 năm trước, một nhà đại ph đại quý đã làm lạc mất cháu đích tôn của mình ở Đào Hoa thôn, bây giờ đang dốc sức đi tìm người về để kế nghiệp. Ai có thể tìm được người hay biết một ít thông tin, thì sẽ được người nhà đó trọng thưởng, thậm chí có thể không lo ăn mặc suốt đời. Cũng bởi vì thế, mọi người bắt đầu nhao nhao điều tra, 10 năm trước liệu có đứa bé nào lạc đến đây không, hay 10 năm trước có chuyện gì kì lạ, đáng chú ý.
Phản ứng của người dân cũng đã khiến cho Du Tử Khâm nhận thấy được, nàng lập tức nghĩ ngay đến Sở Hiên, 10 năm trước, đứa trẻ lạc ở Đào Hoa thôn, ngoài Sở Hiên thì còn có thể là ai khác. Rõ ràng người mà đám người kia muốn tìm là SỞ Hiên của nàng.
Du TỬ Khâm đầy vẻ lo lắng nói ra phán đoán của mình cho SỞ Hiên nghe, nhưng không thấy sự kinh ngạc như dự kiến, chỉ thấy SỞ Hiên khẽ mỉm cười trấn an, đưa tay vuốt tóc nàng nói:
- “ Không sao, ta phái ám vệ đến bảo vệ chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe Sở Hiên nói vậy, DU Tử Khâm ngạc nhiên hỏi:” VẬy là con đã biết rừ trước sao?”
Thấy SỞ Hiên gật đầu thừa nhận, Du Tử Khâm như chợt nghĩ đến cái gì, hỏi:” Việc này bắt đầu bao lâu rồi.?”
Thấy Du Tử Khâm không có giận chuyện mình giấu diếm nàng, Sở Hiên thoáng thở phào, dù cho động cơ giấu diếm là vì không muốn nàng lo lắng, nhưng Sở Hiên cũng sợ nàng giận hắn, bây giờ thấy trên mặt nàng ngoài lo lắng thì không còn gì khác, hắn cũng yên tâm. Muốn giấu nàng vì không muốn nàng lo lắng, nhưng nếu nàng đã biết thì hắn sẽ không giấu nữa:
- “ SỰ việc đã diễn ra khoảng hai tháng rồi, hơn nữa tất cả bọn họ đều là người có lien quan đến triều đình.”
Sau đó SỞ Hiên từ từ nói hết cho DU Tử Khâm nghe về những gì mà hắn đã điều tra được trong khoảng thời gian qua, khi nói vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nàng, sợ nó có biến hóa gì.
Thật ra thì Sở Hiên đây là đang lo xa. Du Tử Khâm là người cực bao che khuyết điểm, chỉ cần là người nàng nhận định, thì tất cả những gì của người đó đều tốt đẹp. Nàng biết Sở Hiên chỉ vì tốt cho nàng, nên nàng sẽ không làm gì khiến SỞ Hiên tổn thương. Giả định như có một ngày, vì nàng mà Sở Hiên làm những điều thương hại tới người vô tội, nàng cũng sẽ không vì những người đó mà trách móc hắn, có lẽ nàng sẽ khổ sở một chút,nhưng sẽ không vì những người ngoài mà chất vần Sở Hiên, bởi vì tất cả những điều đó đều là vì nàng.
( Viết đoạn này vì bức xúc với mấy nàng nc trong suốt ngày cứ tỏ vẻ thánh mẫu, vì những người khác mà mắng nam chính là độc ác, biến thái vv khiến mấy anh ấy đau khổ, trong khi anh ấy làm những điều điên cuồng đó chỉ vì yêu nc, muốn có được nc trong một số tác phẩm, anti mấy bà đó, sống trong phước mà không biết hưởng.)
Sau khi nghe Sở Hiên nói đến đoạn tên đạo sĩ nói gì đó với hoàng đế, cả hai đều tỏ ra tiếc nuối, nếu như có thể nghe thấy được cả hai người nói chuyện gì thì hay rồi, như vậy sẽ có thể biết được mục đích của việc lần này là gì mà đối phó.
Du Tử Khâm nghe nói Sở Hiên đã cho người an bày nội gián bên trong thì thoáng có chút hy vọng , Sở Hiên nhìn vẻ mặt nàng lập tức biết nàng đang nghĩ gì, không hề khách khí nói:
- “ Ám vệ chỉ mới sắp xếp vào mà thôi, không thể nhanh như vậy trà trộn vào những nơi mật của hoàng cung, ít nhất cũng phải đợi họ điều tra nắm rõ tình hình.”
Nghe Sở Hiên nói vậy, Du Tử Khâm lập tức như bong bóng xì hơi, bộ dạng ỉu xìu khiến SỞ Hiên nhìn mà buồn cười, giang tay ôm Du Tử Khâm vào lòng như muốn an ủi, thực chất là lợi dụng mọi cơ hội có thể để ăn đậu hủ của nàng.
Ôm thân hình mềm mại trong ngực, Sở hiên cảm thấy thật thỏa mãn, mọi căng thẳng của mấy ngày nay đều như tan biến, tham lam hít vào hương thơm trên tóc DU Tử Khâm, tay lại siết chặt thêm một phần.
Dù chỉ mới 15 nhưng Sở Hiên đã cao hơn Du Tử Khâm một cái đầu, nàng hiện tại cao vừa tới cằm Sở Hiên, nãy giờ lo suy nghĩ , không hề để ý tư thế của hai người, nên khi DU Tử Khâm bất thình lình ngẩng đầu lên, đôi môi đã vô tình chạm vào cằm của SỞ Hiên làm cả hai thoáng ngẩng ra.
Du Tử Khâm cảm thấy rất lạ, lúc nãy, khi môi nàng chạm vào cằm SỞ Hiên, trong lòng bổng dâng lên một cảm giác rất khó tả, mặc dù không biết là tại sao,nhưng tình huống hiện tại không cho phép DU TỬ Khâm nghĩ nhiều về điều này:
- “ Cô đã có cách có thể nghe được bọn họ nói gì.”
Vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vừa rồi, Sở Hiên hơi thất thần một chút, sau đó bị tiếng nói của Du Tử Khâm khiến cho hoàn hồn, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ tới cảm giác khi đôi môi mềm mại của nàng chạm vào cằm hắn, biết thế lúc mãy nên cúi thấp xuống một chút, vậy thì môi của nàng chạm vào sẽ là môi hắn.
-“ Nha. Cách gì.” - dùng giọng điệu làm ra vẻ như không để ý chuyện vừa nãy.
-“ Con không nhớ sao, cô có thể nhìn thấy mọi việc đang xảy ra qua gương, đó là năng lực kì diệu của cô, ta có thể dùng nó để quan sát hoàng đế.” – Du Tử Khâm hào , năng lực này lâu rồi nàng đã không sử dụng, xém chút là quên mất nó.
|
Chương 22
Du Tử Khâm có một năng lực thần kì, đó là chỉ cần nàng nhìn vô gương, mặt nước hay thứ gì trong suốt, và nghĩ đến địa phương nàng muốn thấy, thì mặt gương hay mặt nước sẽ hiện lên hình ảnh. Nhờ năng lực này mà nàng mới biết SỞ Hiên.
Lúc trước, vì nhàm chán nên nàng mới thường xuyên nhìn vô gương để xem, nhưng từ khi có Sở Hiên, có Hà lão, dần dần nàng đã không sử dụng năng lực này nữa, nếu không nhờ có lần này, có lẽ nàng cũng quên luôn nó.
Sở Hiên cũng đã quên việc này từ lâu, có năng lực này thì sẽ tiện lợi hơn nhiều, không lo sợ sẽ bị phát hiện, mọi ngóc ngách, mọi địa phương đều có thể quan sát được.
Cả hai đều hoan hỉ, Du Tử Khâm nhanh chóng chạy vào căn phòng có chiếc gương to trước đây, hấp tấp như một con thỏ. Sở Hiên nhìn theo bóng dáng nàng mà buồn cười, từ từ bước theo, dù sao chiếc gương cũng không thể chạy đi chỗ khác được, tính tình càng ngày càng giống trẻ con.
Thật ra Du Tử Khâm là một người tương đối độc lập, không nói đến cuộc sống trước khi xuyên qua của nàng, sau khi xuyên không, nàng đã phải tự lực cánh sinh, sau này còn phải nuôi thêm một đứa nhỏ, điều này đối với một cô nương không có than thích họ hàng đã là quá giỏi.
Chỉ là Sở Hiên càng ngày càng giống ông cụ non, mọi chuyện cảu nàng đều muốn trông nom, nên mới thấy nàng giống trẻ con. Du TỬ Khâm mà biết đứa trẻ nàng khổ cực nuôi nấng lớn khôn chỉ coi nàng như một đứa con nít, chắc chắn nàng sẽ hối hận vì cách nuôi dạy của mình, cái gì mà con nít cũng có chủ kiến, cái gì mà phải tôn trọng ý kiến của trẻ con , tất cả đều là mây bay.
Cả hai bước vào phòng, chiếc gương lớn mặc dù không được sử dụng để quan sát nữa, nhưng mấy năm nay mọi người vẫn sử dụng nó như một chiếc gương bình thường nên nó không bị mờ hay gì cả, không cần phải lau chùi cũng có thể sử dụng.
Du Tử Khâm hồi hộp nhìn vào gương, bắt đầu sử dụng năng lực của mình, Sở Hiên đứng phía sau, lo lắng nhìn nàng. Hắn chỉ nhìn thấy Du TỬ Khâm sử dụng năng lực một lần duy nhất, đó là 7 năm trước, khi nàng muốn nói cho hắn biết tất cả về mình, lần đó cũng chỉ sử dụng một thời gian ngắn mà thôi, nên lần này hắn không biết sử dụng năng lực có thể có tổn hại gì hay không.
Hình ảnh từ từ hiện lên, cả hai nhìn thấy là cảnh sinh hoạt của hoàng đế, lúc này hắn đang phê duyệt tấu chương, hai người hơi thất vọng một chút.
Cũng phải, đâu phải lúc nào hoàng đế và tên đạo sĩ đó cũng phải ở cùng nhau đâu. Du Tử Khâm kiên trì thêm một chút, mong sao có thể nhìn thấy điều mình muốn thấy.
Một hồi lâu, cũng chỉ hiện lên hình ảnh sinh hoạt, ăn uống, đi dạo ngự hoa viên, thăm phi tần,…mà cũng chưa hề thấy tên đạo sĩ.
Du Tử Khâm bắt đầu nóng nãy, nãy giờ rồi mà chỉ thấy hình ảnh ăn chơi của hoàng đế, đến bao giờ mới thấy tên đạo sĩ đây.
Chợt, một bàn tay to lớn, ngón tay thon dài, đẹp đẽ che trước mắt nàng, dịu dàng hết sức đặt lên mắt nàng với một lực đạo nhẹ nhàng để không khiến nàng đau. Sau lưng nàng cũng cảm nhận được một cơ thể cao lớn, rắn chắc áp lên người nàng, sau đó là giọng nói trầm trầm ồ ồ nhưng chứa đầy sự đau lòng vang lên:
- “ Được rồi, dừng lại đi, nghỉ ngơi một chút.”
Du TỬ Khâm lúc này mới cảm thấy được mệt mỏi, toàn thân như không còn sức, nãy giờ nàng chỉ lo đứng đó quan sát, cơ thể không có một miếng nước, cũng không ăn uống gì, hơn nữa, dường như vì sử dụng năng lực quá nhiều nên nàng cảm thấy mệt mỏi hơn mọi lần.
Bây giờ vừa nghe Sở Hiên nói, cả người liền mềm nhũn, dựa cả vào người phía sau, nhưng vẫn chống chế:” Một lát nữa thôi, một lát nữa thôi, có lẽ sắp thấy rồi, bây giờ nghỉ giữa chừng, lỡ bỏ lỡ thì sao!”
Chỉ thấy Sở Hiên không mảy may đáp ứng, mà dùng tay nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải đối mặt với mình. Gương mặt Sở Hiên lúc này không hề còn nét cười dịu dàng như mọi lần nữa, gương mặt hết sức nghiêm túc, cả người toát ra hơi thở bá đạo mạnh mẽ, dùng đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào nàng khiến cho Du Tử Khâm hơi hoảng hốt, thật lâu sau mới khạc ra một câu:
- “ Nghe lời, nghỉ ngơi!”
Du Tử Khâm bất giác gật đầu, sau đó để cho người nào đó bế nàng lên, đưa vào phòng, đặt nàng xuống giường mà vẫn chưa hoàn hồn lại. Một lát sau nàng mới nghĩ lại, tiểu Hiên lúc nãy ,thật lạ, không giống một thiếu niên ôn nhuận như ngọc bình thường, mà giống như một người nam nhân trưởng thành, mang theo hơi thở bá đạo mà dịu dàng khiến người khác bất giác nghe theo.
Du Tử Khâm bỗng dưng nghĩ, tiểu Hiên của nàng, trưởng thành rồi .( đầu heo)
____________++++++++++++++++++++
Sau sự kiện đó, mấy ngày sau Du Tử Khâm vẫn tiếp tục quan sát qua gương, nhưng lần này nàng chú ý hơn, bên cạnh lúc nào cũng để đồ ăn, thức uống phòng khi nàng muốn, hơn nữa bên người lúc nào cũng có SỞ Hiên nhìn chằm chằm, khi thấy nàng quan sát được một khoảng thời gian nhất định, sẽ cưỡng chế nàng rời đi.
Có lúc quan sát đến cảnh hoàng đế tắm rửa hay thị tẩm phi tần, Du Tử Khâm hai mắt sáng trưng, nha, xuân cung đồ sống, hơn nữa là của hoàng đế. Nhưng nàng chưa kịp thưởng thức thì mắt đã bị ai đó che đi, sau đó mặc kệ sự phản kháng của nàng, bế nàng đi chỗ khác, không cho nàng tới gần chiếc gương hay những đồ vật trong suốt khác.
Có đôi khi Du Tử Khâm kháng nghị, biện hộ rằng nàng là người trưởng thành, coi mấy cái này để hiểu biết một chút, tránh cho cái gì cũng không biết. Sở Hiên lúc này, mặt không biểu cảm nói:
- “ Không cần học hỏi, không cần thiết.” – Sau này mọi chuyện hắn sẽ dạy nàng, hơn nữa còn thực hành tỉ mỉ trên người nàng, bảo đảm hiệu quả hơn nhiều. ( ý, anh biết mấy thứ ấy à? Sao biết thế?)
Qua mấy ngày quan sát, cuối cùng cũng đợi được hoàng đế cho truyền tên đạo sĩ kia.
|
Chương 23
Hoàng cung Diêm quốc, Dưỡng Tâm Điện.
Trong không gian rộng lớn, được trang trí xa hoa, hầu hết mọi thứ đều được nhuộm một màu vàng sang trọng và quý phái, là tẩm điện của hoàng đế, thì phải có nhiều cung nhân, nô tì hầu hạ, nhưng lúc này, trong điện chỉ có 3 người.
Một bóng dáng đang ngồi trên ghế rồng, trên người mặc một bộ long bào được thêu ngũ trảo kim long bằng chỉ vàng. Đó là một nam nhân trung niên trông khoảng 60 tuổi, dương mặt tái xanh, đôi mắt sâu thâm lại, hai tròng mắt đục ngầu, người này chính là Cảnh Thiên Hoàng Đế, vua của Diêm quốc, đồng thời cũng là cha ruột của Sở Hiên. Thật ra Cảnh Thiên hoàng đế chỉ có 42, nhưng do sống cuộc sống hoang dâm vô độ, phóng túng nên mới trông tàn tạ như vậy.
Đứng sau lưng là người mặc trang phục thái giám, người khoảng 50, gương mặt ánh lên nét xảo trá, gian dối, vừa nhìn là biết ngay đây chẳng phải loại người tốt lành gì. Người này là thái giám thiếp thân của Cảnh Thiên hoàng đế, tổng quản nội cung, mọi người thường gọi hắn là DƯơng công công.
Đối diện Cảnh Thiên đế, một người trông ngoài 60, râu tóc bạc trắng, ngồi trên một cái bàn chếch về phía bên trái một chút, trên người mặc quần áo tu hành của đạo sĩ, cả người trông rất có vẻ tiên phong đạo cốt, thế nhưng nếu nhìn kĩ, thì sẽ nhận thấy, người này vẫn còn một chút gì đó của phàm tục, không thể đạt đến cảnh giới cao nhất của tu hành, người này chính là đạo sĩ kì lạ mà mấy ngày nay Du Tử Khâm và Sở Hiên vẫn luôn tìm kiếm .
Lão đạo sĩ thường được người ta gọi là Thường Vân cư sĩ, là người tinh thông thuật số, đoán tướng, ngũ hành bát quái, được mọi người xưng tụng là một thần tiên sống. Là người như vậy thì thường không thích liên quan đến triều đình mới đúng, nhưng những điều gần đây Thường Vân cư sĩ làm lại cho thấy không phải như vậy.
Cảnh Thiên hoàng đế đối với Thường Vân cư sĩ hỏi: “ Quốc sư, người có chắc là tứ hoàng nhi còn sống hay không, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được?” thì ra cảnh Thiên Hoàng đế đã phong Thường Vân cư sĩ là quốc sư, điều này cho thấy hoàng đế coi trọng ông tới mức nào.
Thường Vân cư sĩ dùng giọng điệu không nóng nảy, không kiêu ngạo, siểm nịnh chậm rãi nói:” Quẻ bói của tại hạ là chưa bao giờ sai, Tứ hoàng tử vẫn chưa chết, hơn nữa người còn là chìa khóa dẫn đến Hồ Nhật Nguyệt, hoàng thượng không nên nóng nảy, người chỉ cần còn sống thì ắt sẽ có ngày tìm ra thôi.”
Nghe xong câu trả lời của Thường Vân cư sĩ, hoàng đế cũng bình tĩnh hơn, nhưng sau đó lại làm ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: “ Hồ Nhật Nguyệt do bộ tộc Thần Nhãn canh giữ, đã hơn mấy trăm năm nay chưa ai có thể tìm ra người của bộ tộc này, hơn nữa bí mật hồ Nhật nguyệt chỉ có các đời hoàng đế đương triều mới biết, làm sao tứ hoàng nhi lại có thể tìm ra?”
Thường Vân cư sĩ nói:” Điều này bần đạo cũng không rõ, tuy nhiên quẻ bói của tại hạ chưa bao giờ sai, chắc chắc trên người tứ hoàng tử có bí mật gì đó mà chúng ta không biết.”
Cảnh Thiên hoàng đế nghe vậy, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:” Sớm biết như thế, dù có thế nào cũng phải giữ hắn ở trong cung, bây giờ thì…”
Thường Vân cư sĩ im lặng không nói gì, trong hoàng gia, xảy ra những chuyện dơ bẩn không phải là ngày một ngày hai, những chuyện như vậy ông đã quá rõ, nhưng lại không tiện xen vào. Trong tẩm điện yên lặng hồi lâu, lại nghe Cảnh Thiên hoàng đế hỏi:
-“ Chúng ta đi tìm người của bộ tộc thần nhãn luôn không được sau, dù sao thì, cho dù tìm được tứ hoàng nhi, tìm được hồ Nhật Nguyệt thì cũng phải có người của bộ tộc Thần Nhãn mới có thể lấy nước hồ đó được.”
Thường Vân cư sĩ nghe cảnh Thiên đế nói như vậy, suy nghĩ một chút, sau đó bác bỏ:” Tương truyền người của bộ tộc Thần Nhãn có đôi mắt của thần, có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian, nên không dễ gì tìm được. Nhưng hoàng thượng yên tâm, theo quẻ bói, tứ hoàng tử chính là người tìm được và sở hữu hồ Nhật Nguyệt, cho nên chỉ cần tìm được tứ hoàng tử, nhất định sẽ có cách lấy được nước hồ.”
Cảnh Thiên đế nghe xong, rất hưng phấn:” Chỉ cần tìm được hồ Nhật Nguyệt , ta sẽ trường sing bất lão, trẻ mãi không già, sẽ mãi mãi hưởng thụ giang sơn này, hahahahaha.” Đúng vậy, theo như truyền thuyết, nước hồ Nhật Nguyệt có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, trẻ mãi không già, điều này luôn được hoàng đế các đời mong muốn, theo đuổi. Cứ mỗi đời hoàng đế đều ra sức tim kiếm nhưng vẫn không thành, hồ Nhật Nguyệt chỉ có thể do bộ tộc Thần Nhãn canh giữ, và cũng chỉ bộ tộc Thần Nhãn mới có thể lấy được.
Dương công công nghe vậy lập tức quý xuống phụ họa:” Chúc hoàng thượng sớm ngày đạt được mong ước, mãi mãi trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Cảnh Thiên đế nghe vậy càng cười to hơn, liên tưởng đến tường lai tươi đẹp, bất lão bất tử của hắn.
Thường Vân cư sĩ nhìn hai người đangb ảo tưởng về cuộc sống tương lai mà không nói gì. Ông chưa nói cho Cảnh Thiên đế biết, theo như quẻ bói, tứ hoàng tử là một kẻ bị sát thần trú thân, nếu tìm được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như bình thường, ông sẽ không xen vào việc này, nhưng ông bói được, chính ông cũng sẽ chết trong tay tứ hoàng tử, nên ông mới phải làm như vậy, cho dù được xưng là thần tiên sống, nhưng ông không phải thần tiên, ông cũng sợ chết.
|