Lười Phi Khuynh Thành
|
|
"Nô tài hiểu rõ." Lưu công công cười cười, Thái hậu nương nương như vậy là suy nghĩ cho Vương phi, Vương Phi nên làm cho mình trở nên mạnh mẽ lên. "Thái hậu nương nương, nô tỳ muốn lưu lại chăm sóc Vương Phi, hôm qua nô tỳ đi xem nơi ở Vương Phi chỉ có một mình nàng, một nha đầu cũng không có." Thanh Liên trong tâm thích Lam Tề Nhi, Lam Tề nhi là nữ tử đẹp nhất nàng gặp qua, cũng là cô gái thiện lương nhất. "Ngươi nha đầu này không nói ta còn không biết, ngươi là nha đầu tri kỉ nhất của ai gia, cho ngươi đi chiếu cố nàng ai gia cũng yên tâm." Nghĩ đến Tề Nhi Thái hậu trên mặt mới có nụ cười, đó là bảo bối nàng nâng niu trong lòng bàn tay . "Dạ, nô tỳ sẽ chăm sóc tốt Vương Phi , cũng sẽ liều mạng bảo vệ Vương Phi." Thanh Liên trịnh trọng nói, nàng để tâm bảo vệ nàng, không bao giờ...để cho những nữ nhân kia khi dễ nàng nữa. "Ai gia cũng sẽ cho ngươi ý chỉ, nếu như không có qua ý Vương Phi, không cho những nữ nhân kia đến gần Vương Phi." phương pháp xử lí bọn ta nghĩ, còn lại đều phải xem nàng làm như thế nào. Ở trong lòng Thanh Liên, chỉ có Thái hậu nương nương là thật tâm thương Vương Phi , không có ai thích Vương Phi, nàng không rõ tại sao một người thiện lương như vậy lại không ai thích nàng đây?"Nô tỳ biết làm thế nào ." "Vậy thì tốt, ai gia cũng là yên tâm về tảng đá lớn này." Cuối cùng uống một hớp trà xanh, Thái hậu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rất tốt, không biết Tề Nhi tốt hơn chút nào không. "Thái hậu nương nương, nô tỳ giúp ngài nghỉ ngơi một lát có được hay không? Nô tỳ đi xem Vương Phi nương nương một chút, cũng có thể đem tin tức Vương Phi nói cho ngài." Thanh Liên cũng hầu hạ Thái hậu gần mười năm, hết sức hiểu rõ thói quen sinh hoạt Thái hậu. Nàng đã sớm nhìn ra Thái hậu nương nương mệt chết đi rồi, nếu như không phải là lo lắng thân thể Vương Phi, Thái hậu nương nương đã sớm trở về Cung. "Hảo hảo tốt, cũng có ngươi cái nha đầu này." Rốt cục nở nụ cười, nàng là mệt mỏi thật sự, hay là trước ngủ một lát, chuyện tình nàng giao Lưu công công sẽ vì nàng làm tốt. . . . . . . . . . . . . Ai, Lam Tề Nhi a Lam Tề Nhi, ngươi thật đúng là sống được cũng rất khó khăn, nhà lớn như vậy, không chỉ không có người cơm cũng không được ăn, làm một Vương Phi nhưng cái gì cũng không có. Ngươi cũng sống được cũng thảm. Thử nghĩ xem thật đúng là Liên nha đầu cũng không bằng, tất cả trong trí nhớ chỉ có Thái hậu nương nương đối với nàng tốt nhất, hiểu rõ nàng nhất, nếu như không phải là nàng, mình cũng sống không tới hiện tại, sau này có cơ hội nàng sẽ báo đáp. Nghĩ đi nghĩ lại, Lam Tề Nhi mặc dù không phải là suốt ngày ngâm mình ở trong tiểu thuyết xuyên qua, ít nhất ở trường học đã nghe qua một chút, người ta những thứ kia xuyên qua được làm Vương Phi, người nào không là muốn quyền có quyền, muốn địa vị có địa vị, nàng làm sao lại nhắm ở trên người một nữ nhân xui xẻo như vậy, buồn bực nha. "Vương Phi, ngài thức dậy làm gì, thân thể còn chưa khỏe mà?" Thanh Liên bưng điểm tâm, Vương Phi chính là xinh đẹp, chẳng cần hủy đi băng gạc trên đầu, vẫn như cũ làm động lòng người. Liêm Tâm đã không có, nhưng lại tới một Thanh Liên, tiểu nha đầu rất cơ trí, tính tình cũng đơn thuần, nàng thích, lưu nàng ở bên người cũng tốt, nếu không thật đúng là một người nói chuyện cũng không có, "Không có chuyện gì , hóng gió khỏe nhanh hơn.” Trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Lam Tề Nhi lại nghĩ mãi mà không rõ mình là làm sao xuyên tới tới, thân thể này là thân thể của nàng ở hiện đại, bởi vì chủ nhân thời không này khả năng chữa trị không thể nào tốt như vậy, vết thương trên người sớm đã không có, dấu vết nhìn không thấy một chút, trong trí nhớ chủ nhân thân thể này rất kém cỏi, làm sao giống như nàng như bây giờ. Nếu như thân thể của nàng đã xuyên tới, thân thể gọi Lam Tề Nhi kia ở đâu? Quá kỳ quái cũng quá quái dị. "Kia Vương Phi đem áo này phủ thêm, bị lạnh cũng không hay." Vương Phi thân thể yếu đuối, vẫn là hóng gió không tốt. "Ừ." Nghĩ tới chuyện của mình, vô ý thức gật đầu. Lẳng lặng đứng ở một bên, Thanh Liên không biết Lam Tề Nhi đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Lam Tề Nhi trước mắt xinh đẹp rất không chân thật, cực kỳ giống tiên tử cõi trần. Có tất cả trí nhớ của Lam Tề Nhi, đối với cái thời không này cũng hiểu rõ, nếu một ngày có khả năng rời đi, nàng sẽ rời đi. Bất kể là làm sao tới , sống ở đâu thì yên ở đấy, đi một bước nhìn một bước. Thái hậu không truy cứu sự kiện bị thương lần này, chắc là tra được những thứ gì, mà lại không có biện pháp chặt đứt hậu họa, liền chỉ có thể trước hết để cho những nữ nhân kia nhốn nháo, đợi nàng nghỉ ngơi đủ, rồi phụng bồi các nàng chơi. Hi vọng các nàng không nên quá yếu, nếu không chơi cũng không có hứng thú.
|
chuong 4.
Mùa xuân ở Phượng Thiên vương triều trăm hoa đua nở, các loại hoa nổi tiếng sắc thái diễm lệ nở cực kỳ rực rỡ, mấy loại bướm không biết tên đang tự do tự tại qua lại ở trên hoa, gió nhẹ lướt qua bụi hoa, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi. Cẩm Vương Phủ tráng lệ tọa lạc tại hướng Tây của Thiên Đô, sau phủ là một mảnh cỏ xanh rộng rãi, có trường ngựa rộng rãi, rất thích hợp cỡi ngựa; có bức tranh rừng cây, cành lá rậm rạp xanh tươi ướt át; đẹp nhất cũng là phiến tre Lâm kia, mỗi một cây đều thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, không khó trách cổ nhân lấy nó để ca ngợi người khí phách. Bức tranh điêu khắc hình trụ, đình đài lầu các, con đường uốn khúc âm u, mỗi một chỗ đều xinh đẹp như vẽ. Chỉ có một Cẩm Vương Phủ khí phái như vậy, người sáng suốt vừa nhìn liền biết được trình độ sủng ái như thế nào.(mấy cái đoạn tả cảnh rất khó edit thế nên m.n có thấy khó hiểu thì chịu khó đọc lướt nhá =)))))) Trong đình lúc này phi thường náo nhiệt, nhóm mỹ nhân hình dáng khác nhau bình phẩm điểm tâm uống trà thơm, trên gương mặt xinh đẹp của các nàng có nụ cười, rồi lại nhìn không ra chính xác ý cười. Người ta nói vào cửa cung sâu tựa như biển, nghĩ đến Vương Phủ này cũng là giống nhau, tràn đầy lục đục. Đồng Ái Tuyết, trưởng công chúa Trung quốc, ở Tuyết Yên các, tên gọi Tuyết trắc phi. Tư Đồ Trà, Tam công chúa Ngọc quốc, ở Trà Nhụy viện, tên gọi Trà trắc phi. Hương Toa Nhã, Thất cách cách Hương quốc, ở Nhã Tuệ uyển, tên gọi Nhã trắc phi. Dạ Địch Hi, Lục công chúa Dạ Lang quốc, ở Hi Cảnh Lâu, tên gọi Hi trắc phi. Trung quốc, Ngọc quốc, Hương quốc, Dạ Lang quốc, bốn quốc gia này tuy là nước nhỏ, dựa vào nước lớn để sinh tồn, bởi vì mỗi cái quốc gia này vị trí địa lý khác nhau, sản xuất đồ cũng đều không giống nhau, từ phương diện khác mà nói, bốn nước này cùng với ba đại quốc kìm chế lẫn nhau sinh tồn. Phượng Thiên vương triều kinh tế quân sự năng lực rất mạnh, vì tránh khỏi cùng hai đại quốc khác phát sinh chiến sự, tất nhiên muốn cùng nước nhỏ qua lại, mà phương thức vững chắc nhất chính là đám hỏi. Thế nhân đồn ca tụng Chiến thần Hiên Viên Mạch, bảy tuổi có thể chiến đấu, văn võ toàn tài, tuấn dật tiêu sái, khuynh thành tuyệt thế, thế gian người nữ tử nào thấy mà không đỏ mặt, nữ tử muốn gả cho hắn đều đếm không hết. Các quốc gia khác muốn cầu thân cùng Phượng Thiên vương triều, nói Thiên Hằng đế có mười con, nhưng công chúa các quốc gia lựa chọn phu quân lại chỉ có một người, đó chính là hắn Cửu hoàng tử, Cẩm Vương điện hạ. Cũng là công chúa, đều phong là chánh phi tất nhiên khiến cho nước khác bất mãn, vì để thăng bằng địa vị giữa các nàng, để cho các nàng ngồi ngang hàng, chỉ có thể phong làm trắc phi, trừ chánh phi ở ngoài, thì các nàng là lớn nhất. Trừ đi bốn quốc công chúa là phi tử Cẩm Vương, các quan trong triều, vô luận là thiên kim tiểu thư quan lại, hay thương phú giàu có, con gái rượu cũng muốn gả cho Cẩm Vương làm vợ, cho dù là làm thiếp cũng nguyện ý. Thế nhân đều biết Cẩm Vương là một ngọn núi băng hỉ nộ không lộ, vẻ mặt vạn năm không thay đổi, có thể lãnh khốc, nhưng hắn cũng không ngừng thích nữ nhân. Mà duy nhất một nữ nhân đặc biệt được phong làm trắc phi là Lăng Vân nhi, cháu gái trấn quốc Đại tướng quân, tương truyền là phi tử Cẩm Vương sủng ái nhất, ngày thường nhu nhược như gió, biết tiến biết lùi, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Mặt khác bên trong vương phủ này, có sáu vị phu nhân, theo thứ tự là Trầm phu nhân, Hàn phu nhân, Dương phu nhân, Trương phu nhân, Tần phu nhân, Chu phu nhân, tất cả đều là tiểu thư có quyền thế, mỗi người đều muốn tranh giành sự sủng ái của Cẩm Vương, để ngồi lên vị trí chánh phi Vương Phủ. Cho dù là Thị thiếp trong vương phủ tất cả cũng sinh ra ở gia đình tốt, cho dù là người khác vì nịnh bợ Cẩm Vương mà đưa tới cửa, cho dù không thích hắn cũng nhận, coi như là đặt thêm mấy bình hoa trong phủ, chỉ cần không ầm ĩ không làm khó, hắn cũng sẽ không đem các nàng ném khỏi Vương Phủ. Song, hậu hoa viên hắn có nhiều hoa cỏ như vậy, tất cả đều muốn đoạt được ánh mắt quan tâm của hắn, tranh giành tình nhân, lục đục với nhau là khó tránh khỏi, nào có thể an tĩnh được.
|
"Thẩm tỷ tỷ, ngươi nói lời kia của Thái hậu là có ý gì?" Y phục xanh biếc bằng lụa vừa vặn đem thân hình thon dài của nàng che đậy, ngũ quan vốn là thanh tú , nhưng bởi vì phấn quá nhiều mà trở nên có chút như khỉ đeo hoa. "Đúng vậy Dương tỷ tỷ nói đúng, ta cũng cảm thấy Thái hậu có phải hay không biết những thứ gì rồi?" Trương phu nhân cha là Công bộ Thượng thư, thiết kế ra đồ rất được hoàng thượng yêu thích, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể lên làm phu nhân Cẩm Vương Phủ. "Ba vị muội muội đừng nóng vội, có lẽ Thái hậu nương nương biết chúng ta sắp đặt với Vương Phi, nhưng nàng tìm không ra chứng cớ, mà nếu chúng ta muốn hãm hại Vương Phi, nhưng cũng không nghĩ tới kế hoạch vẹn toàn, không bằng để lại chúng ta, đối với chuyện lần này không truy cứu." Trầm phu nhân nhìn ba nữ nhân trước mặt tự tin nói, ở trong mắt nàng, ... nữ nhân này đều là ngu ngốc, một ngày nào đó nàng muốn ngồi lên vị trí Vương Phi. Ở trong đình này nói chuyện lâu như vậy, cũng là bởi vì hai vị phu nhân để lộ ra nàng mới dám nói ra lời này, dù sao hôm đó là các nàng muốn giết chết Vương Phi Lam Tề Nhi, cũng là các nàng tính kế , không nghĩ tới nàng không có chết, còn kém chút hại đến các nàng. Vương gia mặc dù không có nói gì, nhưng các nàng muốn đến gần Vương gia cũng là khó càng thêm khó, thật là không cam lòng. "Dù sao cho dù Vương Phi không có chết, cũng đều nhát gan hèn yếu như vậy, chúng ta muốn đối phó với nàng còn rất nhiều cơ hội." Tần phu nhân để xuống một miếng điểm tâm, nàng thích khi dễ người nhát gan là Lam Tề Nhi, gặp bộ dáng nàng sợ hãi nàng thật hưng phấn. "Đúng đúng đúng, chúng ta có rất nhiều biện pháp đối phó Vương Phi." Trương Dương hai vị phu nhân cười, chỉ cần vừa nghĩ tới Vương Phi run sợ mà van xin các nàng bỏ qua cho nàng, sẽ vô cùng có cảm giác thành công. "Tốt lắm, chúng ta hôm nay tới đây thôi, đều quay về viện đi." Trầm phu nhân không phải là ngu ngốc, tự nhiên hiểu trong lòng các nàng đang suy nghĩ gì, từ ngày đó tỉnh lại, nàng liền phát giác Vương Phi thật giống như thay đổi, vì để ngồi được cái vị chánh phi này, mọi sự nàng đều phải cẩn thận. "Tốt, vậy chúng ta đi." Ưu nhã đứng lên, vỗ vỗ nếp nhăn trên người, gọi nha hoàn của mình dìu rời đi, trong lòng đang tính toán khác nhau, trời mới biết mấy người phụ nữ nàytừng người đang nghĩ tới những thứ gì. Có đôi khi, lòng người thật là khó có thể đoán được. Gió vẫn như cũ vô thanh vô tức mà thổi, bướm xinh đẹp ở trong bụi hoa bay tới bay lui, trông rất đẹp mắt, phảng phất như trong cái đình này chuyện gì cũng không có phát sinh, yên bình như lúc ban đầu. . . . . . . . . . . . . . . . , "Ai, thật nhàm chán." Tay nhỏ bé nâng cái má, Lam Tề Nhi lần thứ ba mươi sáu than thở, mắt to trong veo như nước nhìn trong hồ nước đến ngây ngốc, tỉnh lại mấy ngày, nên hiểu hay không nên hiểu, với trí nhớ Lam Tề Nhi nàng mọi chuyện cần thiết đều hiểu , nhưng càng rõ ràng là nàng lại vì Lam Tề Nhi cảm thấy bi ai, một người tốt như vậy tại sao lại bị khi dễ đến mất mạng, quả nhiên là người tốt mệnh không dài, tai họa lưu lại ngàn năm nha. Trong trí nhớ Lam Tề Nhi ở cái thế giới này, nàng mặc dù bản thân không có thấy Hiên Viên Mạch, nhưng nàng đã nghe nói về chuyện của hắn, nguyên nhân tự nhiên là tỷ tỷ của nàng muốn gả cho hắn làm vợ, luôn là ở trước mặt nàng khoe khoang, ai ngờ kết quả cuối cùng là nàng thành Cẩm Vương Phi, nhưng cũng bởi vì ... này nàng trước lúc xuất giá bị các nàng khi dễ không ít, chỉ là không có đánh vào chỗ thấy được. Lam Tề Nhi rất thích Hiên Viên Mạch, cổ nhân thật là kỳ quái, mặt cũng chưa có gặp được, liền giao tim của mình ra. Có thể gả cho hắn làm vợ, Lam Tề Nhi cao hứng mấy ngày mấy đêm, chẳng sợ bị tỷ tỷ của nàng khi dễ, nàng cười rất ngọt ngào, giấc mơ tan vỡ cũng là bởi vì Hiên Viên Mạch đối với nàng làm như không thấy, cưới nàng lại chưa từng xem nàng lấy một cái, chỉ duy nhất cho nàng cái nhà này, không phải là tiểu viện cũ, mà là một cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc thanh nhã, bất quá cũng chỉ là một cái sân mà thôi. Trước kia thấy Vương Phi cũng không phải là cái bộ dáng này , mặc dù cũng thích lẳng lặng không nói chuyện, cũng sẽ không ngẩn người như thế, "Vương Phi, nên dùng bữa trưa." Bất kể như thế nào, chẳng sợ Lam Tề Nhi thay đổi, nàng đều là thích nàng, cũng nhất định sẽ cứ mình cố gắng bảo vệ nàng. "Ừ." Cho dù không có thói quen nghe nàng gọi mình như vậy, cũng biết sửa chữa thói quen của cổ nhân là một việc rất phiền phức, nàng từ trước đến giờ không thích phiền toái. Cẩn thận hồi tưởng lại, Cẩm Vương này cũng đủ sắc, có năm trắc phi, sáu vị phu nhân, còn có bảy tám thị thiếp, nàng lại cùng nhiều nữ nhân như vậy chung một phu, thật là nhức đầu. Bất quá ánh mắt hắn nhìn nữ nhân thật đúng là không kiên nhẫn, ít nhất từng cái nữ nhân của hắn đều là hàng cao cấp, tiêu chuẩn mỹ nhân. Bất quá cũng thật là đủ nôn người, nếu ở hiện đại tên kia sớm nên bị bắt giam, lý do là phạm vào tội trùng hôn, nam nhân hiện đại nếu tới nơi này, vẫn không thể sướng chết, trước kia lén lút vụng trộm còn sợ bị lão bà bắt được, ở chỗ này được quang minh chánh đại vụng trộm, lão bà nếu không đáp ứng chính là ghen tị, không chỉ có không thể ngăn, còn phải hỗ trợ để cho hắn cưới thêm nhiều người về nhà. "Thanh Liên, chờ mấy ngày thương thế trên đầu ta tốt lên một chút, theo ta tiến cung xem Thái hậu nương nương một chút." Theo như thái y trong cung nói ít cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể tốt lên, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không khỏe, biến hóa quá lớn giải thích không tốt, giả bộ đần một chút cũng không có gì. "Phải" Vương Phi là bình dị gần gũi như vậy, khó trách Thái hậu nương nương thích, bệnh cũng không quên được Thái hậu. Người ta là có chuyện muốn vào Cung, cũng không phải là như ngươi nghĩ.
|
chuong 5.
"Vương gia, Vương Phi mấy ngày nay trừ ở trong phòng nghỉ ngơi, chỗ xa nhất cũng chính là ở trong viện ngồi ngẩn ra một chút." Phúc bá là Đại tổng quản Cẩm Vương Phủ, nhìn Cẩm Vương Hiên Viên Mạch lớn lên, sau khi Phong vương liền đi theo Vương gia đi tới Vương Phủ, bên trong phủ lớn chuyện nhỏ trừ Vương gia ra đều do hắn xử lý, chẳng bao giờ xảy ra sai lầm, Cẩm Vương đối với hắn rất là tín nhiệm, còn có một chút tôn trọng. "Ừ." Trên mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi, không mang theo chút nào tâm tình, có thể nhàn nhạt đáp lại trên một tiếng đã coi là phản ứng lớn nhất . "Kia Vương gia còn có cái gì phân phó sao?" Hắn là lão quản gia rồi, không có con cái, nhìn Vương gia từ từ lớn lên, tại nội tâm coi thành con của mình mà đối đãi, tâm nguyện lớn nhất là hi vọng Vương gia có thể tìm được một thật lòng người, vui vẻ hạnh phúc trải qua một đời, chỉ sợ hắn sinh ra ở nhà đế vương, thiếu rất nhiều may mắn so với người nhà bình thường, nhưng hạnh phúc cũng không phân chia hoàn cảnh, không phải sao? Vương Phi mặc dù tính tình nhu nhược, nhát gan vừa hướng nội, nhưng nàng rất thiện lương, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng nhất nhất ái mộ Vương gia, nàng cũng coi là một người xứng đôi với Vương gia, hắn lão nhân gia này cũng không biết là già thật rồi, đối với cái ý nghĩ của người trẻ tuổi một chút cũng không hiểu, Vương gia được lòng người như vậy, lấy vào Vương phủ nửa năm, ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn qua, chủ tử hắn này ngay cả người ta trông cái dạng gì cũng không biết. Có khi hắn lại nghĩ, có lẽ Vương gia thích Vân trắc phi, mặc dù Vương gia rất là cưng chìu nàng, muốn gì được nấy, nhưng chút ít chuyện này dù sao cũng là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, cũng nhìn không ra tình cảm thật cái gì. Nói đến Vân trắc phi, nàng cũng là một cô nương không tệ, không thể nói tại sao, mỗi lần hắn nhìn nàng cứ cảm giác, cảm thấy là lạ, nha hoàn người hầu trong phủ đối với nàng đánh giá đều là tốt, hắn giữ bổn phận cái gì cũng sẽ không nói nhiều. "Không có." Nói chuyện cũng không quản người khác có nghe hay không hiểu, ngắn gọn mà lạnh như băng. Hiên Viên Mạch lật qua lại tấu chương trên bàn sách, để lại cho Phúc bá chính là gương mặt nhìn nghiêng tuyệt mỹ kia, giống như tiên nhân, vẻ đẹp như vậy thật không chân thật. Ngón tay thon dài khẽ vuốt chữ viết rõ ràng ở trên tấu chương, một cái tay khác nâng chung trà lên nhấp nhẹ, chân mày nhăn lại chậm rãi để xuống, ở trên mặt của hắn ai đọc cũng không được gì. "Vâng" Phúc bá không nói thêm gì, lặng lẽ thối lui đến ngoài cửa thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhiều năm trước tới nay hắn sớm hình thành thói quen phương thức Vương gia nói chuyện, có đôi khi chỉ là một cái ánh mắt, hắn liền biết Vương gia muốn nói cái gì, chỉ hy vọng Vương gia có thể sớm một chút mở ra cửa tim của mình, như vậy Vương gia mới là có được người trong lòng. Hắn nếu không phải Vương Phi lần này tí nữa đã mất mạng nhỏ, hắn có lẽ đã sớm quên mất thì ra trong phủ còn có một người như vậy, cẩn thận hồi tưởng, hắn theo như ý tứ Thái hậu cưới nàng làm chánh phi đã nửa năm, bất kể là ngày đại hôn, hay là sau đó, hắn cũng chưa từng nghĩ tới muốn nhìn bộ dáng nàng ngày thường ra sao, cho dù là đêm động phòng hoa chúc hắn cũng chưa từng cùng nàng chung phòng, đối với hắn mà nói, nàng đến cũng bất quá chỉ là trong vương phủ lại thêm một người thôi, một ý nghĩa khác cái gì cũng không có Nghe quản gia kể rõ tất cả xong, hắn mới hiểu, thì ra là Vương Phi hắn tính cách hèn yếu nhát gan, rất hướng nội, làm người rất là yên lặng, rồi lại nhẫn nhịn khắp nơi, sau khi nghe xong vẻ mặt duy nhất của hắn là cau mày, hắn hiểu được trong phủ hắn không có một người nào, không có một cái nữ nhân nào là kẻ dễ bắt nạt, bất quá chỉ cần các nàng không có làm ra chuyện tình quá lớn, hắn cũng không muốn đi phiền não, nàng có thể sống thời gian dài như vậy coi như là kỳ tích. Suy nghĩ lại nhớ tới cái buổi tối kia, đó là lần thứ hai hắn bước vào Mạc Tâm các, lần đầu tiên hẳn là ngày đại hôn, ấn tượng của hắn không phải rõ ràng. Trong phòng tươi mát thanh nhã, bố cục đơn giản, rất có hơi thở nhà quyền quý, trừ mùi thuốc khó nghe kia, thì hắn sẽ thích hoàn cảnh. Trên giường bệnh nàng hơi thở mỏng manh, mặc dù Thái hậu ngồi ở trước giường của nàng nắm tay nàng, nhưng hắn cũng không có đến gần đi xem nàng, đứng xa xa nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay có vết thương, cái trán quấn băng gạc phía trên thấm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng rất là gầy yếu nhỏ bé, thoạt nhìn dinh dưỡng không đầy đủ nghiêm trọng, lần đầu tiên hắn hoài nghi có phải là không có người cho nàng cơm ăn, cho dù là như vậy, cũng không được tướng mạo nàng thanh tân thoát tục, nàng là người rất đẹp. Với hắn, cái dạng nữ nhân xinh đẹp tinh xảo gì chưa từng thấy qua, nhưng nàng ở đây dưới tình huống chật vật bị hắn thấy, không có giả dạng, không có làm bộ, cứ như vậy nằm, lòng lạnh như băng có một tia xúc động, chỉ như vậy một lát liền biến mất. "Đại ca, ta nghe nói Vương Phi Cửu đệ hình như có chút ít không giống với lúc trước, ngươi cảm thấy đây là cái tình huống gì?" Hiên Viên Cảnh trời sanh tính lười nhác, không thích đuổi theo trục lợi, là Vương gia tự do nhất trong Phượng Thiên vương triều, nhưng hắn thích làm nhất một chuyện chính là xem kịch vui, thích ở trên người người khác tìm kiếm sự không giống xưa như vậy.
|
"Tam đệ ngươi thật giống như thích kịch vui nha, nhưng Cửu đệ này diễn nhìn không phải là tốt như vậy ." Cái băng sơn đệ đệ kia không dễ chọc, coi như là phụ hoàng cũng sẽ không lựa chọn cùng hắn cứng đối cứng, hắn là con trai lớn, trên người lưng đeo quá nhiều trách nhiệm, tổ chế Phượng Thiên vương triều là lập con trưởng, hắn là thái tử, tương lai muốn tiếp nhận Phượng Thiên vương Triêu, hắn không có đường sống lựa chọn, hắn cũng hướng tới tự do như vậy, nhưng hắn không có lựa chọn khác, bắt đầu từ lúc ra đời đã không có lựa chọn. "Chẳng lẽ đại ca ngươi không phải là đến xem trò vui ." Nhíu mày, Hiên Viên Cảnh cười cười, hắn may mắn mình không phải là con lớn nhất, còn có thể ỷ lại, có thể trốn, phụ hoàng gây khó dễ cho hắn cũng không có biện pháp. "Khụ khụ, tốt lắm." Hiên Viên Diệp lấy tay khẽ để lên môi ho nhẹ, bọn họ đã đi tới Mạch thư phòng, nên cẩn thận chút. "Thái tử điện hạ, Cảnh Vương điện hạ vạn phúc." Phúc bá trong tay bưng trà chuẩn bị đưa đi cho Hiên Viên Mạch, nửa đường gặp phải hai vị khách quý khiến hắn vừa kinh ngạc vừa giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ. "Phúc bá chúng ta đều thường tới, không cần khách khí như thế." Hiên Viên Cảnh cười cười đưa tay đưa đở hắn dậy, lão nhân này coi như là nhìn hắn lớn lên, bọn họ thuở nhỏ bên cạnh đều có thị vệ có kinh nghiệm đi theo, chờ bọn hắn Phong vương xuất cung bọn họ cũng đi theo Vương Phủ đi làm quản gia, đối với hắn, bọn họ cũng chưa bao giờ coi hắn là hạ nhân, đối với hắn cũng là có tôn trọng nhất định. Hắn từ nhỏ nhìn Vương gia lớn lên, trong lòng đối với bọn họ đều có thương yêu, nhưng lại không thể biểu hiện được quá rõ ràng, "Kia lão nô cám ơn thái tử điện hạ, Cảnh Vương gia." "Cửu đệ ở thư phòng?" Hiên Viên Diệp nhẹ giọng hỏi thăm, trong tình hình chung hắn cũng là như thế, luôn là mang theo mỉm cười thản nhiên, dưới nụ cười kia cất dấu cái gì cũng không ai biết. "Vương gia trong thư phòng." Phúc bá vươn ra một cái tay làm một cái dấu hiệu mời, hắn nghĩ thái tử điện hạ nhất định đến tìm Vương gia . "Trà kia cho ta đi." Hiên Viên Cảnh đưa tay nhận lấy trà nóng trong tay Phúc bá, ba huynh đệ bọn họ muốn yên tĩnh nói chuyện một lát. "Đa tạ Cảnh Vương gia, kia lão nô cáo lui." Khẽ lui về phía sau hai bước, lúc này mới sải bước rời đi. "Cốc cốc cốc ——" nhiều tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, làm người ở bên trong khẽ nâng đầu. "Đi vào." "Chậc chậc, ta nói Cửu đệ a ngươi không thể có một chút tình cảm à." Mạnh mẽ đẩy cửa ra bước vào, đem trà nóng thả trên bàn sách, Hiên Viên Cảnh cười hì hì mở miệng. Hiên Viên Mạch sau khi thấy hai người, vẻ mặt không thay đổi bưng trà nóng lên, ánh mắt nhàn nhạt hỏi thăm hai người mục đích đến, hắn không nhớ rõ hắn có chuyện gì làm phiền đại ca cùng Tam ca tự mình đến quý phủ báo cho hắn. "Khụ khụ, Cửu đệ chúng ta chẳng qua là xuất cung kiểm tra một chút chuyện có liên quan Thính Phong lâu, Hoàng nãi nãi* cũng là thuận đường cho chúng ta tới hỏi thân thể Vương Phi ngươi chút." Hiên Viên Diệp ôn nhu cười, lời của hắn nửa thật nửa giả, bản thân của hắn không làm sao thích người Lam gia, nhưng hắn đối với Lam Tề Nhi ấn tượng không tốt cũng không xấu, tổng cộng gặp mặt ba lần, nhưng nàng có thể được Hoàng nãi nãi tự mình cưng chìu cũng rất là làm người ta ngạc nhiên, bởi vì tổ mẫu bọn họ không phải là một người chung đụng tốt. * Hoàng nãi nãi: bà nội "Đúng vậy a, Cửu đệ không bằng mời Cửu đệ muội kia đi ra ngoài chúng ta gặp, chúng ta cũng báo cáo tốt kết quả." Hắn Cửu đệ này trong phủ mỹ nữ như mây, đối với hắn Vương Phi hắn cũng bất quá chỉ có vài mặt duyên phận, không có ấn tượng lắm, tóm lại trong đầu hắn đối với nữ nhân cũng không làm sao có ấn tượng là được rồi, có thể làm cho Hoàng nãi nãi thích thành như vậy, hắn là phải hảo hảo xem một chút, lại nghe nói nàng cùng lúc trước không giống nhau, hắn cũng là rất muốn gặp một chút. Hiên Viên Mạch khêu gợi môi mỏng nhấp nhẹ, ngón tay hoạt động dọc theo ly trà, con ngươi đen như bảo thạch chớp động lên tia sáng chói mắt rủ xuống, rất khó khi đọc được cái gì trên mặt hắn, "Nàng rất tốt." Thật là không rõ Hoàng nãi nãi thích nàng kia, có muốn hay không phái người theo dõi hắn như vậy, hắn thật sẽ tức giận. "Hoàng nãi nãi nói chúng ta đệ muội này có chút không giống với lúc trước, không biết có phải hay không là đầu óc đụng hư." Hiên Viên Cảnh thật sự nghĩ không ra cái gì nói một câu, hắn nhìn thử một chút. "Nàng ở Mạc Tâm các, muốn thấy mình đi." Hắn không có tâm tư kia theo bọn họ chơi, không biết có phải hay không là hai người này quá nhàm chán cố ý tìm đến hắn gây phiền toái. Nói tới đây hắn không khỏi nhớ tới nữ nhân kia tỉnh lại nói câu nói đầu tiên: ta còn không có chết đâu, các ngươi đây là đang khóc hồn sao? Thật là có thú vị, Hiên Viên Mạch không biết khóe môi hắn lúc này khẽ vểnh lên, vẻ lạnh nhạt đến không nhìn thấy nụ cười, mặc dù không rõ ràng cũng là đang cười thật, rất nhu hòa cười, hắn cũng không biết thời điểm khi hắn nghĩ đến Lam Tề Nhi không tự chủ lộ ra nụ cười, mà hắn càng không biết nụ cười này rơi vào trong mắt hai ca ca hắn, định liệu có không đồng dạng như vậy. Có lẽ từ cái lúc tỉnh lại, nàng sẽ không giống nhau, nàng một không đồng dạng như vậy, lại sẽ mang cho hắn những thứ gì đây?
|