LƯỜI PHI KHUYNH THÀNH (Minh Tâm) Thể loại: nữ cường một chút, sủng ,HE. giới thiệu. Nàng, Cảnh Lam Tề có một cái đầu cực kì thông minh, bối cảnh gia đình hiển hách, là bảo bối được mọi người nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, gien ưu tú đã khiến nàng không thể trở thành một người tầm thường, vốn sinh ra trong một dòng dõi quân sự, tài năng trong quân sự của nàng rất cao, trong mắt nàng: được ba mẹ thân yêu cùng hai người anh trai yêu thương thì tại sao nàng phải thể hiện ta đây là người tài giỏi?
Phẫn trư ăn hổ (giả heo ăn hổ) chẳng phải càng thú vị sao, lười biếng chính là cách tốt nhất, phải lười biếng đến nổi người gặp người thích, lười biếng đến nổi người người tức giận, càng phải lười biếng đến nổi mắng cũng không được đánh cũng không xong, chỉ có thể cưng chiều, dỗ dành, yêu thương, đây mới là cảnh giới
Nói chung tóm lại: ngốc nghếch một chút thì nàng sẽ nhận được nhiều sự yêu thương hơn
Khi thì mỏng manh như gió, ôn nhu động lòng người, khi thì điềm tĩnh nho nhã, tính tình nhu nhược, Cảnh Lam Tề vốn không tranh giành với đời sau khi kết thúc kì huấn luyện quân đội đặc biệt chuẩn bị về nhà nhưng vì muốn giúp đỡ truy đuổi một tên sát nhân dùng súng khiến Cảnh Lam Tề gặp cảnh ngoài ý muốn, nhưng tại sao lại xuất hiện thêm một “phản ứng hóa học”?
Một triều đại hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong ghi chép lịch sử, một triều đại cao quý mạnh mẽ, vất vả mười sáu năm, Cảnh Lam Tề nàng rốt cuộc có thể bắt đầu cuộc sống “sâu gạo”của mình nhưng cuối cùng…
Hắn, Hiên Viên Mạch, giống như một thần linh có thật, khiến cho người đời say mê mà cam tâm tình nguyện phục vụ tên nam nhân tà mị này, hắn tuấn mỹ nhưng lạnh lùng, lạnh nhạt mà vô tình.
Đôi môi lạnh lẽo của hắn như màu cánh hoa tường vi mịn màng gợi cảm, con ngươi đen thâm thúy có thể mê hoặc lòng người, hắn chưa từng cười, dường như vĩnh viễn chỉ có thể bắt gặp biểu tình lạnh lùng mà xa cách trên mặt hắn.
Nghe đâu, để đổi lấy một nụ cười nhẹ của hắn, vô số nữ tử si tình đều tình lấy mạng để…
Mãi đến khi hắn gặp gỡ nàng, một người như núi băng chưa từng có độ ấm con người, một người thông minh lanh lợi, lúc thì xảo trá, lúc thì luôn mơ mơ màng màng thích ngủ như mạng, lười biếng đến cực độ; yêu nàng, trong trái tim băng tuyết ngàn năm phủi đầy bụi lại lại nứt ra, vì nàng, hắn cười đến nghiêng nước nghiêng thành, tiêu sái phóng khoáng
Hắn nói:” Vì ngươi, đáng giá, có ngươi, thỏa mãn, nắm tay nhau, cùng sống đến già.”
Nàng nói:” Đừng gạt người, nếu không…á, coi chừng ta cắn ngươi…” chu miệng khẽ lầm bầm không biết nói cái gì, mơ mơ màng màng giống như đang ngủ.
Đoạn ngắn một:
“Ta có thể cho ngươi làm Thái tử phi, sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ.” Triệu Thiên Kỳ một thân y phục màu đỏ hoa lệ, một đôi mắt đào hoa mê người nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp đang chợp mắt trên xích đu, hắn chính là muốn đẩy nàng vào tình thế ép buộc .
Cảnh Lam Tề khẽ khép hơi đôi mắt tinh anh hơi run run, góc váy màu trắng khẽ bay theo gió, khóe miệng mỉm cười, lười biếng mở miệng:” Ta không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, bởi vì ta thật sự rất lười.”
Tiếp theo nàng mở đôi mắt xinh đẹp mờ mịt, tao nhã ngáp một cái.
“Ta không ngại, ta chỉ muốn ngươi.” Cho dù dáng ngủ của nàng rất không đẹp.
“Ta ngại.” Giọng nói biếng nhác mang theo cảnh cáo, thể hiện nàng không muốn tiếp tục vấn đề này, Vị nam tử khinh cuồng khẽ nhếch miệng, chỉ có nàng khiến hắn chịu, đối với nàng hắn luôn không có biện pháp gì.
Đoạn ngắn hai:
Hiên Viên Mặc tâm tình vui vẻ ngồi trong đình nghỉ mát uống trà, ăn điểm tâm thượng đẳng, đùa giỡn với tiểu cung nữ xinh đẹp, mọi thứ đều tốt đẹp.
“Đồ vô lại…lợn giống…ặc…ngựa giống mới đúng…” Cảnh Lam Tề đang ngủ không biết té ra ngoài đình nghỉ mát từ lúc nào, cái miệng nhỏ nhắn phun ra những câu oán hận, tên vương gia núi băng chết tiệt kia, thật tức chết nàng, tự nhiên quấy rầy giấc mộng thanh bình của nàng, thật không thể tha thứ được.
“Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?” Tên nam nhân nào đó vừa nghe xong, vô ý thức ngồi xuống, lập tức tức giận trả lời, hắn thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể ngủ được như vậy, chỗ nào cũng có thể ngủ, quả thật chẳng khác gì heo.
“Nếu ta không phải, chẳng lẽ ngươi là nữ nhân.” Chấp nhận bị đánh thức, Lam Tề đứng lên, phủi bùn đất dính trên người, ngồi đối diện với Hiên Viên Mạch, con ngươi trong veo nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhàn rỗi đem quả nho màu sắc tươi mới bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt xuống, rồi nhàn nhạt mở miệng.
“Ngươi…” Tên nam nhân nào đó cứng miệng, vương phi của cửu đệ thật sự không phải người thường, thực sự rất đặc biệt, khiến hắn rất muốn khóc…
..............................
|
Vương phi trọng sinh chương thứ nhất.
Phượng Thiên vương triều
Cổ kính, cách một bức tường bên trong gian phòng thanh nhã tản mát ra vị thuốc bắc nồng đậm, mùi nặng làm người ta không nhịn được cau mày, trong đó mơ hồ xen lẫn tiếng khóc bị đè nén, đúng là hoàn cảnh hỗn loạn.
Nếu không phải có mùi thuốc gay mũi nồng đậm, gian phòng kia nên tản ra nhàn nhạt hoa lan Hương, bởi vì phía trước cửa sổ để mấy bồn hoa lan khác nhau, có thể thấy được chủ nhân của gian phòng rất yêu thích hoa lan.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một cô gái với một thân trang phục xa hoa màu vàng nhạt, không, hẳn là một phu nhân, nàng chăm sóc tốt lúc đứng lên nhìn rất là trẻ tuổi, từ đường nét bộ mặt của nàng cũng có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ nàng là cô gái có tướng mạo đẹp như thế nào.
Giờ phút này, sắc mặt của nàng cực khó coi, lông mày tinh xảo nhẹ nhàng nhăn lại, đủ để thấy được tâm tình của nàng cực kém.
Ngoại trừ nàng ngồi ở đó, còn có ba người nam tử trẻ tuổi đứng một bên, thần sắc khác nhau, trên sàn nhà quỳ bốn cô gái tuổi thanh xuân, kiểu tóc cao quý, cho dù đầu nhìn xuống, các nàng vẫn không che dấu được gương mặt xinh đẹp, duy nhất làm người ta không giải thích được chính là: các nàng cả đám đều khóc đến hoa lê đẫm mưa(Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị), làm lòng người nhìn không đành lòng.
"Ngươi đến nói ai gia nghe một chút, Tề Nhi thân thể nàng nơi nào không tốt, ngươi muốn nhìn nàng như vậy, chẳng quan tâm nàng thì thôi, còn khiến mấy nữ nhân này thay phiên khi dễ nàng, ngươi là nghĩ muốn bức chết nàng sao?"
Nói chuyện chính là cô gái ngồi vị trí trên cùng, nàng cũng chính là Thái hậu của Phượng Thiên vương Triêu, mẹ ruột Thiên Hằng Đế, một đôi con ngươi uy nghiêm hữu thần hướng về phía nam tử tuấn mỹ vẻ mặt không sợ một bên, đây là Tôn Tử nàng thương yêu nhất, càng nghĩ càng thấy là hơn người , hắn lớn như vậy nhưng trên mặt biểu cảm gì cũng không có.
"Hoàng nãi nãi, người đừng nóng giận, thân thể mới là trọng yếu." Nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút thay đổi của đệ đệ, Thái tử Hiên Viên Diệp cười mở miệng, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không chạy tới Cẩm Vương Phủ đánh cờ .
"Đúng vậy a, Hoàng nãi nãi đừng nóng giận." Bát hoàng tử Hiên Viên Tĩnh giống như trước tiếp lời nói, trong lòng ca thán, lần này Cửu đệ thật đúng là không dễ chịu lắm, ... nữ nhân này cũng thực quá mức, chút nữa đã lấy mạng một người, người này lại còn là Vương Phi.
Thái hậu Tần Phương Dung nhìn vẻ mặt lấy lòng của hai Tôn Tử cùng Tôn Tử không nói một lời kia, trong trí nhớ của nàng tiểu tử này tựa hồ chỉ có một vẻ mặt như vậy, làm cho nàng không biết nói cái gì cho phải, bởi vì không ai có thể từ trên mặt hay trong mắt của hắn nhìn ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Thái hậu nương nương, Cẩm Vương Phi sốt cao không giảm, sợ rằng. . . , "
Mấy thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự không biết nên nói như thế nào, thế nhân đều biết Cẩm Vương Phi này không được Cẩm Vương điện hạ sủng ái, nhưng lại được Thái hậu nương nương yêu thích, nếu như có cái gì không tốt, mạng của bọn hắn có thể sẽ giữ không được.
"Chỉ sợ cái gì, các ngươi nói rõ ràng cho ai gia." Thái hậu lo lắng liếc mắt nhìn về phía giường bệnh, mệnh tiểu nha đầu này làm sao lại khổ như thế, nàng chỉ lên chùa một lần, lúc trở lại lại chỉ còn dư nửa cái mạng, những người này cũng thật là không đem nàng để vào trong mắt đi.
"Nếu như Vương Phi qua cơn nguy kịch, cho dù tỉnh lại cũng sẽ biến thành si ngốc." Mấy người quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chỉ đứng cũng run run.
"Cái gì?" Hài tử số thật khổ, dám thương tổn người của nàng, nàng là một chút cũng sẽ không bỏ qua.
"Các ngươi tốt nhất cầu nguyện Vương Phi không có chuyện gì, nếu không ai gia cho tất cả chôn cùng Tề Nhi." Con ngươi trở nên lạnh lùng bắn về phía đám nữ nhân đang quỳ, nàng thật sự rất tức giận.
"Vương gia, cứu mạng a, là Vương Phi tỷ tỷ nghĩ không thông, muốn đi tìm cái chết, sau đó mới ngã xuống ,thiếp thân không liên quan. . . , "
"Đúng vậy a Vương gia, người làm chủ cho thần thiếp. ."
"Ô ô ô. . . Thật không phải là chúng ta. . . Vương gia cứu mạng. . ." Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=154&t=309827
"Vương gia..."
"Càn rỡ." Thái hậu nhìn một đám nữ nhân khóc rống trên mặt đất, các nàng hiển nhiên chưa từng đem nàng để vào trong mắt, thật sự có thể nói là vô pháp vô thiên. Nàng đâu còn sống, hôm nay nếu không phải nàng đến Cẩm Vương Phủ, chỉ sợ các nàng cũng sẽ không vội vả cứu Tề Nhi.
"Ô ô. . ." Mấy nàng bị làm cho sợ đến mức khóc cũng không dám, vô luận lúc này là diễn trò hay là thật , các nàng cũng đã xuống đài không được, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, hiện tại cũng chỉ có Vương gia mới có thể giữ được mạng các nàng, các nàng đâu biết Thái hậu che chở cho Vương Phi nhát gan hèn yếu kia như vậy.
Hiên Viên Mạch tâm tình không một chút dao động, vẻ mặt trên mặt như cũ không thay đổi, lông mày hơi nhíu biểu hiện hắn đã sắp không nhịn được, kiên nhẫn cũng sắp dùng hết, nữ nhân đúng là phiền toái.
Thời điểm tất cả mọi người đang nhức đầu không dứt, thần thái mỏi mệt , tiếng nói khàn khàn, thì một thanh âm trong trẻo ở giữa mảnh huyên náo vang lên, "Ầm ĩ chết, còn để cho người ngủ hay không."
Đầu rất đau, thật giống như bị mở ra, Hoa Cảnh Lam Tề Nhi không nhớ rõ mình ở chỗ nào, trong óc trống rỗng, mơ mơ màng màng nghe được trong phòng rất ầm ĩ, thậm chí có mấy tiếng khóc, làm cho nàng vô cùng không thoải mái, chỉ là muốn yên tĩnh một lát thôi mà khó như vậy sao?
|