Cầu Vồng
|
|
Summary : Đây chỉ là những suy nghĩ những cảm nhận của riêng tôi về giới gay . Nó có thể thật nhưng cũng có khi là giả , vì biết đâu một trong chúng ta cùng hoàn cảnh với các nhân vật trong truyện thì sao . Điều đặc biệt ở đây là : chúng ta sẽ theo dõi cuộc sống của một số người qua đôi mắt của một người_không phải con trai , càng không phải gay mà là ..con gái . Truyện này đã full chỉ rãnh là đăng, không bỏ giữa chừng!
|
CHƯƠNG I
– Trưa tao không ăn cơm ! Nhỏ bảo dì An thế nhé .
Tiếng ông anh họ phá tan không gian yên tĩnh vốn có trong phòng khách . Nhìn nụ cười đầy nam tính của lão , tôi thờ ơ trả lời :
– Tự nói !
– Giúp dùm đi mà ! – Lão phóng vèo ra sân , phóc lên chiếc SH to kềnh và hét với lại – Tao đang vội lắm .
Nhìn lão lao vút đi vội vã , tôi chỉ muốn đạp cho vài cái . Có cần vì một cô bồ mà chạy xe kiểu đó không ? Mới có trễ hơn tiếng thôi mà , cứ để cô ta chờ thì chết ai chứ . Dù sao lão cũng có nhiều người tình thì mất đi một hai người cũng không ít đi đâu . Mà cũng không hiểu nổi con mắt thẩm mỹ của người tình lão , lão có gì hay để nhiều con thiêu thân lao vào nhỉ ? Ngoài cái mã phải nói quá hoàn hảo ra , cộng thêm cái mác phó giám đốc công ty …công ty gì nhỉ ? Quên mất tiêu, chỉ nhớ công ty này có liên quan đến sắt thép gì đấy . Đó , chỉ từng đó thôi , vậy mà tính đến nay đếm sơ sơ cũng trên 50 cô nàng chết vì cái miệng dẻo quẹo của lão . Ôi !!! Mà nghĩ đến lão làm gì cho tốn thời gian . Việc cần làm bây giờ là vào chuyển lời với dì An . Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vừa được giao , tôi ngồi xuống ghế và nhìn dì lau bếp . Chắc dì đã giúp việc cho gia đình bác từ lâu lắm vì khi tôi chuyển về đây sống đã gặp dì rồi . Nghĩ tới đây tôi lại thấy buồn . Nếu ba mẹ không mất trong tai nạn năm trước thì giờ đây tôi đã được sống giữa tình yêu thương của ba mẹ rồi . Dù sống trong gia đình bác Hai tôi được tự do sống theo ý thích , và hai bác coi như con cái nhưng …. Đang tủi thân thì tiếng dì An kéo tôi trở về thực tại :
– Hưng không nhưng con có ăn trưa phải không Thư ?
– Thôi con cũng không ăn đâu dì – Nghĩ tới bữa trưa chỉ có một mình là tôi ngán đến tận cổ , thà sang nhà tên Lâm ăn cùng nó còn hơn – Ăn một mình buồn lắm dì ơi !
Nhìn tôi ngạc nhiên , dì nói :
– Ủa ? Còn Huy nữa mà .
Ừ nhỉ , quên mất là còn cậu út nhà này . Tôi nói với cười nhẹ :
– Nhưng tự nhiên con không muốn ăn , con đi học đây !
Không để tôi kịp cất một bước nào , dì An đã chặn luôn :
– Trưa mà không thấy con , đảm bảo Huy sẽ không ăn cơm đâu .
Nhận thấy dì nói cũng có lý , lại còn đánh đúng vào điểm yếu của tôi_thích lo chuyện bao đồng . Thôi thì đành vậy , chân bước miệng nói , tôi dặn dì Ạn :
– Vậy dì nấu cả phần con nhe , thôi con đi học đây !
Đã ra khỏi bếp nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng cằn nhằn :
– Không hiểu bây giờ học hành kiểu gì mà gần 9 giờ mới đi học ? Thật không hiểu nổi.
Vừa dắt con xế điếc ra khỏi cửa , tôi vừa tủm tỉm cười vì nhớ lại lời những cằn nhằn của dì . Hì hì , dĩ nhiên làm gì có trường nào vào học muộn thế chứ . Chỉ là hôm nay tôi bùng học nên mới đi vào giờ này thôi . Bây giờ thẳng tiến đến nhà tên Lâm_thằng bạn thân của tôi . Thò tay mở chốt cổng , tôi thản nhiên vào nhà như chốn không người . Quẳng xe vào góc sân , tôi phóc đến ngồi cạnh cái bàn kiểu Nhật . Ngó quanh ngó quất một hồi không có tên Lâm , tôi đành quay trở lại với quả dưa hấu vừa mua trên đường đến đây . Trông nó thật ngon , tính đứng dậy vào bếp lấy dao thì tên Lâm lò dò từ trong đó đi ra với con dao trên tay :
– Khỏi vào , tao mang ra rồi đây .
– Hi ! – Giơ tay chào nó , tôi cười toe toét – Mày đúng là người hiểu tao !
Đưa dao cho tôi , nó nhún vai nói giọng tỉnh bơ :
– Có lần nào mày sang đây mà không mang theo dưa hấu không hả ? – Ngồi xuống cạnh tôi , nó cười nhếch môi – Đồ chết vì …dưa hấu !
– Kệ tao – Không thèm nhìn nó , tôi bổ quả dưa ra thành từng miếng nhỏ và đưa lên miệng cắn – Ngọt lắm ! Ăn đi mày !
Nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn nó nói :
– Biết tao ghét dưa hấu mà còn mời hả , con quỷ !
Vừa ăn tôi vừa cười toe toét trêu nó . Sau một hồi chiến đấu không mệt nghỉ cuối cùng quả dưa còn lại một miếng không được gọi là to lắm thì tôi dừng lại và nằm kềnh ra sàn nhà lát gỗ :
– No , không ăn nổi nữa !
Đạp nhẹ tôi một cái , nó hét lên :
– Dọn ngay ! Mày ăn xong thì nằm hả ?
– Có thằng đàn ông nào mà đánh đập phụ nữ thế không hả ? – Trợn mắt lên tôi hỏi nó với nụ cười mím chi .
– Có ! Nếu đó là phụ nữ lười thì rất đáng đánh – Nó nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng và phán tiếp – Dậy ! Dọn ! Nhanh !
Nhắm mắt lại dang hai tay ra , tôi hét lên :
– Không dọn ! Nhà ai người đó dọn !
– …
– Tao ngủ đây , chúc ngủ ngon ! –Và tôi giả vờ ngủ , miệng thì ngáy to – Khòoo…
– …
Rồi nó im lặng tôi cũng im lặng , để xe ai lì hơn ai ? Sau một thời gian như cả thế kỷ đã trôi qua , tôi he hé mở mắt thì thấy nó cười khẩy hất hất đầu :
– Khỏi giả ngủ ! Dậy dọn đi !
Mở choàng mắt ra , tôi cười cười và nhướng mắt với vẻ thách thức . Lâm cũng không vừa , nheo một con mắt và cười lạnh lùng với tôi . Công nhận tên này có nụ cười đẹp dã man . Dù nụ cười của nó phảng phất sự lạnh lùng đến kiêu bạc nhưng phải nói cực kỳ quyến rũ . Tuy không đẹp bằng lão Hưng nhưng Lâm có nụ cười đã đánh gục không biết bao nhiêu người rồi . Nhìn vẻ thản nhiên của Lâm , tôi hiểu : nó sẽ không dọn . Nụ cười tuyệt đẹp của tôi xuất hiện cùng lúc với giọng nói như đi guốc vào bụng nó :
– Sàn nhà lát gỗ này mà kiến bò vào thì sao nhỉ ? Chậc …chậc…
Một bên mắt hơi nheo lại , rồi nó đưa ngón cái lên tỏ ý khen tôi và ..dọn đống vỏ dưa . Vừa làm Lâm vừa thắc mắc :
– Sao tao có thể chơi với mày được nhỉ ? Lại còn rất thân nữa chứ – Hình như Lâm hiểu hôm nay tôi muốn đùa nên nó thản nhiên tham gia .
– Vì tao đáng yêu xinh xắn hiền lành – Tôi cười toe toét trêu .
Sau khi bỏ vỏ vào thùng rác , Lâm đến ngồi cạnh tôi và nói :
– Mày cứ kiểu này thì khỉ mới dám lấy .
Cái mặt vênh vênh dễ ghét cho biết nó đang đùa , vui vẻ tôi phối hợp nhịp nhàng :
– Vài năm nữa nếu khỉ vẫn chưa rước tao thì mày làm ơn thế chỗ nhé ! Chứ mang tiếng ế cũng buồn !
– Ừm , để… suy nghĩ – Nói xong Lâm và tôi cùng cười phá lên . Hất nhẹ đầu về phía tôi , nó nói – Tao và mày hiểu nhau như thế sao không yêu nhau được nhỉ ?
– Có hai lý do không yêu nhau – Nở nụ cười rộng đến mang tai , tôi nheo mắt đùa – Tao không iu mày vì mày quá …xấu trai . Còn mày không iu tao vì tao là …con gái . Hehe… Vừa dứt câu , nó đã đưa tay véo má tôi và hầm hừ :
– Lý do thứ hai có thể chấp nhận nhưng lý do thứ nhất đáng cho ăn đập – Nói đến đây Lâm bị hất tay ra vì 2 má tôi đang đau dã man , nở nụ cười nhếch môi nó đưa tay lên mặt tạo dáng – Mắt mày có vấn đề rồi , tao đẹp trai ngời ngời thế này mà kêu xấu !
Ôm bụng cười vì kiểu làm dáng của nó , tôi vỗ vỗ vai :
– Soi gương lại đi , “Người Châu Á má Châu Phi răng Thổ Nhĩ Kỳ dáng đi Ả Rập ” mà kêu đẹp hả ? – Nói đến đây tôi càng đùa dai khi thấy đôi mắt Lâm nheo lại hằm hè – May ra mày có đôi mắt và nụ cười kéo lại một chút .
Tôi đã ngưng nói nhưng Lâm vẫn giữ nguyên sự im lặng , chỉ nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn sắp ra khỏi nòng. Cười nhếch môi , tôi đáp lại bằng cái nhướng mắt thách thức . Hai đứa nhìn nhau một hồi cuối cùng nó đã chịu thua bằng hành động : đưa ngón cái lên khen tôi . Còn tôi lại quay ngược ngón cái xuống trêu tức làm nó trả thù bằng một cử chỉ vô cùng trẻ con : giơ tay lên và giơ …ngón giữa ra đe . Cười lăn ra , tôi nói trong giọng cười đứt quãng :
– Haha …tao ..tao không có ..cái đấy …haha…
– Mày …- Mặt hơi đổi màu , nó bỏ tay xuống và lườm tôi .
– Hiếm khi thấy mày mất bình tĩnh nhưng … mày đỏ mặt dễ thương chết được – Đã lâu hai đứa không có dịp trở lại tính con nít nên tôi vô tư tiếp tục đùa – Kiếm người yêu đi, 20 rồi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai . Kém tắm !
Nhún vai , Lâm nói trong nụ cười kiêu bạc :
– Có lẽ tại tao chưa tìm được người xứng với tao !
Biết là đùa , tôi nguýt dài :
– Chảnh vừa thôi mày ! Hợp chứ không phải xứng – Đột nhiên giọng tôi trở nên nghiêm túc lạ – Người thật lòng vẫn còn tồn tại mà mày
– Tồn tại nhưng tao chưa gặp và cũng không muốn gặp– Nhún vai bất cần , nó hơi cười – Những người như tao lại không nhiều .
– Đừng lo, kiêu như mày rồi cũng có người yêu thôi – Vỗ vai , tôi an ủi nó với giọng quan tâm giả tạo .
Hất tay ra , Lâm lại một lần nữa nở nụ cười cố hữu : lạnh lùng nhưng quyến rũ_một nét đẹp liêu trai .
– Tao không cần và cũng không muốn – Thấy tôi vẫn cười cười , nó cười khẩy – Đừng ghép đôi chữ “kiêu” và chữ “ế”
– Thì tao có nói gì đâu – Chớp chớp mắt ngây thơ , tôi chối biến . Hehe , nó nói vậy chỉ vì nó là gay mà . Công nhận Lâm quá kén cá chọn canh nên giờ vẫn cô đơn . Cũng có mấy tên theo đuổi nhưng không thành . Mấy tên đó thích nó vì sự lạnh lùng đến kiêu bạc nhưng cũng bị chính sự lạnh lùng đó mà bỏ cuộc . Tội nghiệp ! Thằng bạn tôi đúng là kiêu ầm trời !
Đang tội nghiệp người dưng thì nó đã nói :
– Còn mày ? Vẫn cứng lòng chặt dạ hả ?
Nó nói làm tôi nhớ đến Quân_người đã nói yêu tôi . Đến giờ tôi vẫn không biết tình cảm trong lòng là gì nữa . Quen nhau trong lò luyện thi , rồi 3 tháng tìm hiểu , Quân đã nói yêu tôi . Tình cảm của tôi lúc đó không khác gì lúc này : vẫn chưa thông . Vì không muốn vội vàng quyết định điều mình chưa rõ , nên tôi bảo Quân cho thời gian suy nghĩ và Quân đã đồng ý chờ . Rồi Quân đỗ Đại học , tôi trượt , nhưng chúng tôi vẫn đi chơi như trước , vẫn hẹn hò và giận hờn nhau . Cứ tưởng mọi việc sẽ mãi mãi như vây , nhưng khi tôi đỗ Đại học cũng là lúc Quân đi du học. Trước khi lên máy bay Quân đã nói một câu rất dễ thương :
– Quân đi bốn năm nữa sẽ về, Thư hãy luôn nhớ có một người đang yêu và đang chờ câu trả lời của Thư . Đừng quên Quân nhé!
Dĩ nhiên tôi phải nhớ chứ, làm sao quên nổi . Dù sao cũng hơn một năm hai đứa gắn bó với nhau mà. Tiếng Lâm cắt ngang suy nghĩ của tôi
– Nó đi cũng 7, 8 tháng rồi ? Giờ tim mày nghĩ gì ?
Cười nhẹ , tôi nhún vai không nói. Lâm hỏi tôi như vậy vì nó và nhỏ Hằng là hai người duy nhất trên đời tôi bộc lộ hết tâm tư tình cảm . Thở dài định nói thì nó đã lên tiếng trước với giọng bông đùa :
– Mày không xác định nhanh tao sợ sang đó nó…không giữ lòng nổi đâu .
Tôi thản nhiên phối hợp với đôi lông mày nhướng cao :
– Quân bỏ tao vì một thằng thì không sao, còn bỏ tao vì một con thì ăn axitttttttttt…
Nghe tôi kéo dài chữ axit để đùa , Lâm cười với cái nheo mắt
– Quỷ! Vậy cũng nghĩ ra được . Tính mày không chừa .
– Không phải sao – Chu môi ra tôi nói thật – Tao thật lòng đó , Quân bỏ tao vì đàn ông thì được , chứ bỏ vì một đứa con gái thì biết tay .
– Tao hiểu mày sẽ làm gì . Đừng có dối lòng bằng kiểu ăn nói tưng tửng như vậy .
– Hìhì- Nhe răng ra tôi cười chịu thua .
– Tình cảm vẫn chỉ dừng ở đó ?
Lắc lắc đầu tôi nói :
– Yêu vẫn chưa phải chỉ là cảm giác mất mát một thứ quan trọng thôi .
Cười khẩy Lâm nói như hiểu hết tim gan phổi phèo tôi :
– Tưởng mất đi những bữa ăn kem miễn phí chứ?
– Người sinh ra tao là ba má nhưng người hiểu tao lại là mày – Tôi gật gật đầu đồng ý với giọng cà giỡn .
– Thực dụng luôn song hành với mày !
– “Có ai từng yêu mà chưa phải tốn nhiều tiền , chính anh vì yêu mà phải đi nhiều shop, đành móc ví khi nàng muốn có bộ quần áo Tommy 3 vé và đôi dép cho hợp với bộ quần áo mới mua của em…”- Đang rống lên bài hát chế_loại nhạc Lâm ghét nhất thì bị cắt ngang với cái nhíu mày .
– Nín , nín, hết bài để hát rồi hả ?- Nhìn cái gật đầu của tôi , nó lừ mắt và đổi đề tài – Sao sáng nay lại sang tao , không đi học hả con lười ?
– Đồng hồ hết pin – Nhún vai tôi thờ ơ trả lời – Dậy muộn nghỉ luôn .
Chờ tôi ngáp xong Lâm nói nhẹ nhàng :
– Chữ nghe lời không tồn tại trong mày hả Thư ?
Tôi gật đầu không trả lời và lại ngáp. Nó lại lên tiếng một cách đe doạ :
– Tao đã nói . Mày không tự điều chỉnh việc dịch sách đến sáng thì có ngày sẽ bị chính tao đánh .
Ngồi dậy chải lại mái tóc bằng lược ngón , tôi nói trong cái chép miệng :
– Đâu thể dựa mãi vào hai bác hả mày , phải tự thân vận động thôi .
Nói đến đây tôi lại nhớ hôm năn nỉ hai bác cho đi làm . Đã phải dùng đủ mọi cách, đủ lời giải thích cuối cùng mới có đồng ý. Tôi đã ăn ở chùa thì không thể để hai bác trả luôn tiền học được. Sau cái chết của ba mẹ ,căn nhà với bao kỷ niệm đã bị bán đi để lo tang lễ và trả nợ hết . Đồ đạc trong nhà cũng cùng chung số phận và tôi trở thành người vô sản . Quên, còn cái máy tính nó đã được giữ lại . Rồi tôi đến ở nhà bác Hai , sống ở đây tôi được mọi người yêu thương như con cái trong gia đình . Nhưng cũng không thể dựa dẫm mãi, tôi quyết định vừa học vừa làm. Chắc lúc này mặt tôi ngộ lắm nên Lâm mới nói :
– Đã nói nếu thấy áp lực thì dọn đến đây mà không nghe…
– Xí- Chun mũi tôi nói trong nụ cười tươi tắn – Bổn cũ soạn lại , mà thôi , tao về đây, muộn rùi
– Ớ – Nó trố mắt lên nhìn – Không ở lại ăn cơm luôn , về làm gì ?
– Về , không có người chờ – Tôi đứng lên dứt khoát vì sợ ngồi nữa sẽ bị Lâm thuyết phục chuyển về đây sống .
– Hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của tao ! Thôi, tao vào trường rồi ăn cơm vậy – Với chìa khoá Lâm đi theo tôi – Chở tao đến bến xe buýt .
Tôi trả lời bằng việc dắt xe ra và đứng chờ khoá cửa . Sau khi khoá cẩn thận Lâm phốc lên yên và đạp xe đi từ từ . Nhìn cách ăn mặc mà tôi khỏi nhăn mặt:
– Mày cứ luộm thuộm như thế thì tết Cônggô mới có người yêu.
Vừa dứt lời thì nó đánh võng luôn một vòng suýt tí nữa xe phía sau đâm vào. Vì bất ngờ tôi đã phải ôm chầm để khỏi ngã, chưa kịp há miệng ra chửi thì Lâm đã hớt ngang :
– Phạt cái tội không có mắt thẩm mỹ ! Quần soóc áo phông mà gọi là luộm thuộm ?
– Đi học mà mặc thế bảo sao không ế !
– Người đẹp mặc gì cũng đẹp – Lâm hôm nay rất chịu đùa nên mới nói với giọng cà giỡn – Nãy giờ tao đếm sơ sơ cũng ba bốn tên ngoái lại rồi đấy !
– Oẹ…- Giả vờ nôn oẹ , tôi nói cùng tiếng cười hí hí – Tại thấy mày tự nhiên như tên điên nên mới nhìn đấy.
Lần này Lâm cũng làm tôi chới với vì đột ngột phanh két một cái . Và điều phải đến đã đến : chiếc mũi thân iêu đã vô tư hôn lưng nó đau điếng . Bực vì đau tôi táng nó một cái và hét lên :
– Phanh từ từ chứ mày, tiêu mũi tao rồi !
Phóc xuống xe nó cười nhếch môi và giơ ngược ngón cái xuống , nhìn tôi với vẻ thách thức. Biết Lâm trả đũa vì tôi cố tình chọc vào điều nó không thích_tình yêu , tôi liền giơ nắm đấm lên doạ trong sự tò mò của những người xung quanh . Mặc kệ ánh mắt của mọi người tôi ngồi lên yên và phóng vù về nhà với nụ cười tươi trên môi. Sang Lâm chơi luôn là quyết định sáng suốt , thật vui vẻ thoải mái. Vừa ngó đầu vào sân đã thấy con Jupiter của Huy chềnh ềnh ở đấy. Không có xe lão Hưng vậy đúng là lão không về . Dựng con xế điếc cạnh đó một cách khiêm tốn , tôi ngước mắt nhìn toà nhà năm tầng trước mặt và thầm so sánh với căn nhà trước đây của tôi. Thật một trời một vực nhưng tôi vẫn yêu căn nhà đã bị bán đó hơn dù nhỏ dù không tiện nghi nhưng luôn tràn ngập tiếng cười chứ không như nhà bác Hai…
|
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Huy đang phì phèo điếu thuốc trên môi. Vừa thấy tôi đã vội vàng dụi thuốc vào gạt tàn với vẻ bối rối . Chắc có việc gì đó rất nghiêm trọng thì Huy mới hút thuốc chứ nó đã cai thuốc từ khi biết tôi không chịu được mùi thuốc mà . Cười nhẹ, tôi nói cho không khí bớt căng thẳng :
– Hôm nay Huy về sớm nhỉ – Nhìn cái gật nhẹ đầu , tôi liền bước nhanh lên lầu – Để Thư thay đồ rồi chúng ta ăn cơm nha .
Vẫn không có câu trả lời mà chỉ có sự im lặng , im lặng và im lặng . Đã quá quen với tính Huy , nhún vai tôi bước lên lầu . Nhanh chóng thay đồ để xuống ăn cơm vì biết có người đang đợi . Lao nhanh xuống tầng còn hai bậc nữa thì tôi chới với ngã xuống . Trong lúc mình ngã mà chẳng hiểu vì sao mình ngã thì một bàn tay rắn chắc đỡ ngang bụng tôi . Nhưng theo lực hút của trái đất tôi và người đó té xuống. Rầm!!! Vội vàng ngước lên nhìn nhưng chưa kịp nói thì giọng lo lắng của Huy đã vang lên :
– Sao không Thư ? Đau chỗ nào không ? Kiểm tra lại coi .
Nhóc này hỏi ngộ ! Tôi ngã đè lên nó thì đau gì ? Người cần kiểm tra là Huy chứ . Cười hì tôi trấn an:
– Không , không đau , xin lỗi đã ngã đè lên Huy , Huy có sao không?
Huy không trả lời mà cứ nhìn nhìn tôi như kiểm tra xem trên người có vết thương nào không . Sau một hồi quan sát thì kéo tôi dậy và nói với giọng lạnh lùng nhưng vẫn cảm thấy có sự quan tâm trong đó :
– Lần sau đi từ từ . Thức ăn có chạy đi đâu mà sợ !
– Hứ…- Tôi liền lườm đứt đuôi mắt, làm như tôi tham ăn lắm không bằng , xí !!!
Thấy tôi lườm , Huy không nói gì cả mà quay lại đi thẳng vào phòng ăn . Dù nhanh đến mấy nhưng tôi vẫn nhận thấy đôi mắt vốn lạnh lùng đó đang cười . Nhún vai tôi tung tẩy nối gót và ngồi đối diện Huy . Nhìn đĩa cá rán_món khoái khẩu , đôi mắt tôi sáng rực lên khi đỡ lấy bát cơm từ tay dì An :
– Dì ngồi ăn luôn đi ạ?
– Hôm nay dì ăn chay – Dịu dàng dì An lắc đầu từ chối – Con và Huy ăn đi, ông bà và cậu Hưng không ăn đâu.
Nghe dì An nói , Huy nhếch một bên môi lên như thầm nói: Đó là chuyện bình thường có gì đâu phải thông báo . Ừm… cũng đúng . Từ lúc tôi sống ở đây chỉ có mấy bữa đầu là mọi người ăn cơm có mặt đầy đủ , nhưng dần dần chỉ còn tôi với Huy . Nghe dì An kể tôi phần nào hiểu được gia đình bác Hai: Ở đây cuộc sống rất tự do phóng khoáng nhưng luôn luôn thiếu tình cảm gia đình . Bác trai thì tối ngày đi công tác , ở nhà bác gái buồn sinh ra bài bạc . Lão Hưng thì khỏi nói , nếu không đến công ty thì vũ trường luôn là nơi dừng chân , ở đó mới có những em xinh xinh hấp dẫn lão. Còn Huy ngoài việc đến trường thì nó tụ tập đua xe . Nhưng không hiểu sao từ khi tôi dọn về đây Huy thay đổi hẳn (đó là theo lời dì An). Những buổi đua xe đã giảm bớt và luôn có mặt ở nhà khi đến giờ cơm . Chắc Huy tội nghiệp tôi . Mới đầu cũng không vui nhưng từ khi Huy bỏ thuốc vì biết tôi ghét mùi thuốc lá thì đã thay đổi quan điểm . Tôi bắt đầu để ý và nhận thấy : Trong nhà Huy thương tôi nhất và cũng chỉ bộc lộ tình cảm trước tôi thôi. Đang mải nghĩ thì một khúc cá được gắp vào bát . Ngẩng lên tôi thấy cái hất đầu của Huy với hàm ý: ăn đi ! Chun mũi , tôi chợt muốn nhõng nhẽo như trước mặt là Lâm :
– Gắp cho người ta mà cũng không nói nổi một câu , xí , hổng thèm !
Vừa dứt câu thì miếng cá trong bát đã bị gắp lại . Trố mắt lên nhìn , tôi không biết nói gì vì Huy đang nhún vai . Xụ mặt , tôi phụng phịu :
– Kẹo…
Dù tôi phụng phịu làm nư nhưng Huy thản nhiên đưa cá lên miệng cắn ngon lành , rồi cười nhẹ khi thấy cái mặt bánh bao chiều của tôi . Quá bất ngờ với nụ cười hiếm hoi đó , tôi cứ trợn mắt lên nhìn nên hơi giật mình khi Huy gắp khúc cá khác vào bát tôi :
– Miếng này ít xương , Thư ăn đi !
– Ừ – Gật đầu , tôi cảm động .
Sau khi ăn xong tôi vội đi làm nhưng lúc ra lấy xe thì Huy nói :
– Để tôi chở Thư đi nhé ?
Nghe Huy xưng “tôi” cũng đã quen , không còn bỡ ngỡ như lúc đầu nữa . Theo vai vế thì tôi phải gọi Huy là anh , nhưng theo tuổi tác thì tôi hơn Huy hai tuổi nên mới có cách xưng hô như vậy . Cười nhẹ , tôi dắt xe ra và nói :
– Thư đi xe được rồi , chiều còn ghé qua công ty nộp bản dịch nữa – Nói đến đây thì thấy cái nhăn mặt của Huy , chả là lúc xin đi làm thì Huy là người phản đối nhiều nhất và đã giận tôi một tuần liền vì không cản được . Tôi nhanh chóng lấy giọng bông đùa – Huy chở để Thư bị đánh ghen hả ?
– Sẽ không có cô gái nào ngoài Thư ngồi sau xe Huy đâu – Nó nhấn mạnh từng chữ một .
Nhìn nó với cái nhíu mày khó hiểu , tôi nói :
– Nhiều lúc Thư có cảm tưởng Huy …yêu Thư ý . Nói nghe hiểu lầm ghê !
Tôi thì nhíu mày còn nó lại cười , một lần nữa tôi được ngắm nụ cười hiếm khi xuất hiện trên gương mặt nam tính của Huy .
– Thì tôi yêu Thư thật mà , nhưng Thư yên tâm , đó không phải tình yêu trai gái đâu . Nó còn hơn thế nữa – Nghe Huy nói tôi càng trố mắt to hơn , chắc cũng nhận thấy nên nói thêm – Thư là người quan trọng nhất với tôi …ừm…hình như càng nói càng gây hiểu lầm . Chắc Thư hiểu ý tôi ?
Tôi cười trong cái gật nhẹ . Dĩ nhiên hiểu chứ , tình cảm Huy dành cho tôi còn hơn cả tình yêu và cũng biết trong lòng Huy , tôi có một vị trí vô cùng quan trọng . Dù không biết vì sao nhưng tôi vô tư và thản nhiên nhận như đối với Lâm vì tôi cũng thích Huy mà . Cười tươi thật sung sướng , tôi trêu Huy :
– Nếu không có cô gái nào ngoài Thư ngồi sau Huy thì là con trai sẽ ngồi sau Huy hả ?
Đang vui vẻ đột nhiên mặt Huy đổi màu , đằng đằng sát khí cứ như tôi vừa nói điều không nên nói . Nổ máy một cách dứt khoát Huy nói giọng kém vui :
– Đừng nhắc đến đàn ông con trai trước mặt tôi . Bọn họ đều là lũ khốn !
Nhìn cái mặt lạnh lùng , tôi chỉ muốn phá lên cười . Chời ơi , Huy cũng là con trai mà ? Vậy mà ..haha ..cố nín cười , tôi trêu già :
– Nhưng …
Chưa kịp nói thì Huy đã quay sang thúc giục :
– Tôi đưa Thư đi làm , nhanh lên muộn rồi !
Nhìn đồng hồ trên tay mà tôi tá hoả , 10 phút nữa là đến giờ rồi . Nhanh chóng phóc lên xe , tôi vội vã đạp đi . Nhóc Huy vẫn chạy chầm chậm bên cạnh nhưng không nói gì . Nhìn cái mặt không muốn nói chuyện đó mà tôi chỉ muốn cười nhưng “đời phải biết mình là ai chứ ” . Để hôm khác khai thác vậy . Với thái độ này thì cá nghìn phần trăm là có chuyện gì đó giữa Huy và một người đàn ông , nên thái độ mới khó chịu như vậy . Không nhẽ Huy cùng giới với tên Lâm ? Chà chà ..phải điều tra mới được . Sau khi rối rít xin lỗi bác Nga_chủ cửa hàng vì đến muộn , tôi nhanh chóng đứng vào vị trí . Hôm nay hình như đông khách hơn mọi ngày nên đến 4 giờ đã thấy mệt . Xếp mấy quyển truyện thiếu nhi lại cho ngay ngắn thì tiếng bác Nga làm tôi giật mình :
– Hôm nay bác có việc , mấy đứa nghỉ sớm nhé .
Mọi người ai cũng vui vẻ đồng ý vì còn hợn tiếng nữa mới hết ca mà . Nhanh chóng sắp xếp mọi thứ , tôi muốn tận dụng thời gian để đến công ty nộp bản dịch . Định vào phòng thay đồ thì giọng bác Nga đã ngăn lại :
– Con qua nơi thằng Tùng làm phải không ? Con nhắn dùm bác là về sớm chở bác qua ngoại nhé .
– Dạ – Tôi vui vẻ gật đầu nhận lời – Để con nói với ảnh . Con đi thay đồ đây ạ !
Cười hiền , bác nói nhẹ nhàng :
– Con đi đi .
Sau khi khoác lên bộ đồ thường ngày , tôi thong thả đạp xe đến công ty . Tôi có việc làm ngoài giờ này hoàn toàn nhờ anh Tùng , vì bác Nga phát hiện tôi biết tiếng Thái nên nhờ giúp . Mà lão này lại là trợ lý giám đốc nhà xuất bản Thanh Hải nên việc tôi được nhận cũng không khó mấy . Vậy là cứ 2 ngày đến lấy bản tiếng Thái về dich rồi lại mang nộp . Công việc này giúp tôi có thêm khoản thu nhập không nhỏ . Chính vì vậy tôi càng quý và biết ơn bác Nga và lão Tùng . Dù hiếm khi lão nói chuyện với tôi . Hình như lão có ác cảm với con gái hay sao ý . Sao những người con trai tôi quen đều có vấn đề không với con gái thì với con trai thế hả trời ? Lâm ghét con gái trừ tôi và nhỏ Hằng , lão Hưng thì mê tất cả gái đẹp , ngược lại Huy rất ác cảm với đàn ông con trai , trong khi đó lão Tùng lại trái ngược với Huy . Cuối cùng chỉ có tôi là bình thường thôi , giới nào tôi cũng kết bạn được tuốt .
~~~~~~~~~~~
Sau khi nộp bản dịch và nhận bản mới ở phòng biên tập , tôi đi thẳng đến phòng giám đốc . Vì chị thư ký nói : Trợ lý giám đốc đang ở trong phòng giám đốc . Tần ngần trước cửa , tôi không biết nên gõ cửa hay là không nữa . Chắc phải có việc thì giám đốc mới gọi lên chứ . Thôi thì chờ ở ngoài vậy , dù sao cũng không vội gì mà … 5 phút ..10 phút …Sao lâu quá vậy ? Đi đi lại lại một hồi nhưng vẫn không thấy lão Tùng ra , tôi quyết định gõ cửa . Nhưng vừa giơ tay lên thì đập vào mắt một con nhện đang bò trên cửa . Nhện là loài tôi ghét nhất , cứ nhìn thấy là chỉ muốn …vặt chân nó thôi . Nghĩ là làm , tôi với tay để tóm , nhưng người tính sao bằng trời tính , nó vội vã chạy vì thấy động . Vội vàng cố với , mất đà tôi đổ rầm vào cánh cửa . Ngờ đâu cửa không đóng , thế là theo lực hút của Trái Đất tôi ngã rầm vào phòng . Vừa đau vừa sợ , vội vàng ngẩng lên trong tiếng hét nửa ngạc nhiên nửa có gì đó bị nghèn nghẹn :
– Sao lại…
Cùng lúc đó tôi cũng chết sững với cảnh trước mắt . Lúc này lão Tùng đang trong một tư thế rất chi là khó nói : Ngồi trên …đùi giám đốc mặt đối mặt và hai tay đặt trên vai giám đốc rất tình tứ . Thấy đôi mắt mở to của tôi , lão vội vàng đứng dậy và gầm lên với khuôn mặt đỏ gay : – Ai cho phép cô vào đây ? Có vẻ lão giận vì bị chứng kiến những điều không nên thấy , nhưng tôi đâu có lỗi chứ. Với suy nghĩ như vậy , tôi đứng dậy và nhún vai nói bình thản : – Xin lỗi ! Tôi thực sự không cố ý . Tại cửa không khoá , mà tôi sơ ý ngã vào nó nên …thực sự xin lỗi ! – Cô… Lúc này giám đốc mới lên tiếng : – Được rồi Tùng , em ra ngoài đi ! – Nhưng …- Lão vẫn còn cố nói nhưng khi thấy ánh mắt ra lệnh của giám đốc liền đi một mạch ra cửa , mắt thì gườm gườm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống . Đi ngang chỗ tôi đứng thì giám đốc gọi lão laị : – Chờ chút . Không chỉ có lão ngạc nhiên mà tôi cũng mở to mắt ra nhìn . Lúc này giám đốc đã đi đến trước mặt lão và…kéo áo lão Tùng lên cho ngay ngắn . Bây giờ tôi mới để ý , cả áo vét và áo sơ mi của lão Tùng đều trễ xuống làm lộ một bên ngực trắng hồng , trông rất mơi . Tôi không nghĩ lão trắng như vậy vì mặt lão đen thui mà . Đúng là không nên nhìn người mà bắt hình dong ! Không biết lão Tùng đỏ mặt vì sự sơ ý của mình hay ngượng vì sự quan tâm của giám đốc , và lão bỏ ra ngoài sau khi lừ tôi cảnh cáo . Cố nín cười vì tính trẻ con của lão , giám đốc đóng cửa lại thật nhẹ nhàng : – Mời cô Thư ngồi ! Chúng ta nói chuyện một chút nhé . Ngồi xuống ghế , tôi cầm lon coca từ tay giám đốc rồi …im lặng . Thấy tôi im lặng , giám đốc mở lời trước trong nụ cười thân thiện : – Thư cứ tự nhiên ! Thư là người nhà của Tùng thì tương lai cũng là người nhà cả thôi. Nghe giám đốc nói , cũng hiểu phần nào quan hệ của hai người , cười nhẹ tôi trả lời : – Giám đốc , tôi .. – Ấy ấy – Giơ tay ngăn không cho tôi nói , giám đốc cười cười – Thư gọi Tùng là anh thì cũng gọi tôi là anh đi . Tập dần cho quen . Phì cười vì giọng bông đùa đó , tôi không nghĩ giám đốc lại dễ gần như vậy : – Cung kính không bằng tuân lệnh ! – Tốt ! Vậy chúng ta trở lại vấn đề chính nhé – Nhìn tôi , giám đốc nói với giọng nghiêm túc – Chắc Thư sốc lắm phải không ? – Dạ , không !- Tôi lắc đầu thành thật – Chuyện đó thì có gì sốc ạ ? – Thì…- Hơi ngập ngừng nhưng giám đốc vẫn tiếp tục – Bộ Thư không thành kiến hay ghê tởm dân …gay hả ? Tôi vẫn không hiểu ý giám đốc nên hỏi lại : – Hai người yêu nhau sao lại thành kiến hay ghê tởm ? Thư thực sự không hiểu …anh giám đốc nói gì ? – Xưng tên gọi anh , tôi vẫn thấy hơi gượng miệng . – Ghê tởm với dân đồng tính – Giọng giám đốc có vẻ suốt ruột vì sự chậm tiêu của tôi . – A – “ Bây giờ tôi đã hiểu thuốc fugaca diệt trừ giun như thế nào ” – Ôi , sao lại ghê tởm tình yêu chứ ! Giám đốc quan trọng hoá vấn đề rồi . Tôi đã dứt lời được một hồi nhưng vẫn không thấy giám đốc nói gì , nên cũng im lặng theo . Cuối cùng giám đốc cũng lên tiếng trong nụ cười nhẹ nhõm : – Phải chi xã hội có nhiều người sống thoáng như Thư nhỉ . Vậy thì những người như chúng tôi mới có đất dung thân . – Ôi , anh giám đốc chỉ được cái nói đúng . Thư cũng ước như vậy , hy vọng mọi người sẽ có cái nhìn khác về những người không có gì khác họ . Hơi nheo mắt , giám đốc tò mò hỏi tôi : – Nghe Thư nói , tôi đoán Thư cũng quen biết khá rộng với dân gay nhỉ ? – Không nhiều lắm – Tôi nói thật – Một vài người bạn thôi . – Ồ , vậy khi nào giới thiệu cho tôi làm quen với nhé – Nháy mắt giám đốc giở giọng bông đùa . – Dạ thôi , Thư sợ có người …ghen – Cố tình kéo dài giọng ra , tôi trêu giám đốc . Nhưng giám đốc cũng không phải tay vừa , đưa tay lên suỵt nhỏ và nói giọng bí mật : – Chuyện này chỉ có trời biết đất biết tôi biết Thư biết thì không phải lo . Giữ bí mật giùm tôi nhe ! – Thư không giữ bí mật suông đâu – Lắc lắc đầu , tôi dụ dỗ – Anh giám đốc ..hối lộ đi . – Chuyện nhỏ , chuyện nhỏ – Cười lớn , giám đốc đưa tay ra và nói – Tôi rất thích tính Thư , chúng ta có thể kết bạn không ? Lắc đầu tôi nói : – Không ! Anh giám đốc là người lớn , Thư đâu dám đứng ngang . Chi bằng chúng ta kết nghĩa anh em thì hay hơn . – Cái cô này – Giám đốc lừ mắt nhưng lại cười ngay – Gián tiếp chê tôi già phải không? Anh em thì anh em . Rất vui vì có một cô em ngang hông ! Đặt nhẹ tay vào bàn tay hộ pháp của giám đốc , tôi cười tươi : – Hân hạnh được làm em của anh giám đốc ! Rồi cả hai cùng phá lên cười vui vẻ . Đang định đứng lên về thì giám đốc hỏi tôi một câu làm tôi nhớ đến nhiệm vụ : – Nãy giờ quên hỏi , Thư đến có việc gì không ? – Thôi chết – Tôi đứng phắt dậy thật vội vàng – Bác Nga nhắn anh Tùng về sớm đưa bác đi có việc , vậy mà Thư quên . Xin phép anh giám đốc Thư về ! – Ôi trời ! – Nhìn tôi phật ý , giám đốc đe – Đã kết nghĩa anh em mà vẫn gọi anh giám đốc hả ? Gọi anh Lân đi , anh mới có 38 thôi hà , còn trẻ chán ! – Dạ đúng – Tôi công nhận trong cái gật đầu – Anh vẫn còn phong độ lắm . Vậy từ nay Thư sẽ gọi là anh Lân nhé . – Ừ – Cười tươi , lão đổi giọng lo lắng – Ra bảo Tùng đi , không lại lỡ việc bác gái . – Chào anh , Thư về – Hơi cúi đầu chào rồi tôi bước vội ra ngoài . Vừa đóng cửa thì đụng ngay mặt lão Tùng , chắc nãy giờ vẫn đứng đây chờ . Không để lão kịp mở mồm , tôi đã hớt ngang : – Bác nhắn anh về có việc gấp , anh về ngay đi . – Nhưng tôi có việc cần nói … – Có gì để mai nói – Tôi liền giở giọng đe doạ – Nãy giờ đã mất nhiều thời gian rồi , bác chắc đang suốt ruột lắm đấy . Nhận thấy tôi nói có lý , lão ba chân bốn cẳng chạy đi lấy xe sau khi nhìn tôi đe doạ – Cẩn thận với những gì mình thấy ! Chiều mai tôi muốn nói chuyện với cô . Nhìn lão lao nhanh ra cửa , tôi biết lão rất yêu mẹ . Có vẻ lão lo tôi sẽ tiết lộ việc vừa rồi cho mọi người . Lo hão , rảnh đâu mà buôn chuyện . Nhưng nhìn thái độ khó ưa này , tôi cảm thấy ghét . Phải cho bài học mới được , vì hình như nãy giờ lão không có nghe lén cuộc nói chuyện giữa tôi và anh Lân . Chiều mai sẽ thú vị đây ! ~~~~~~~~~~ Vừa bước chân vào nhà tôi đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng bác Hai . Lại thế rồi ! Chắc bác trai vừa đi công tác về , còn bác gái chì chiết việc bị bỏ bê ở nhà. Hai bác cứ thế này bảo sao lão Hưng và Huy cùng đi tối ngày chứ . Đã quá quen với cảnh này , tôi vào phòng lấy đồ và đi tắm . Không nên xen vào chuyện người lớn , với lại sống trong gia đình này thì phải thế . Thật là buồn ! Đang lau khô tóc thì có tiếng gõ cửa , nhẹ nhàng tôi lên tiếng : – Dì An ạ ? Cửa mở mà , dì vào đi ! Nhưng người vào không phải là dì An mà là nhóc Huy , nó ngó đầu vào và nói : – Xuống ăn cơm Thư ơi ! Đột nhiên tôi không muốn ăn , bây giờ mà xuống đảm bảo không khí dưới nhà vô cùng nặng nề . Huy cũng nhận thấy vẻ lưỡng lự của tôi , nó liền nói tiếp với giọng thản nhiên : – Mẹ lại qua sòng bài rồi , cha cũng ra ngoài , chắc chắn lại đi uống rượu – Nói đến đây nó đổi giọng năn nỉ – Ăn cơm thôi Thư ! Đôi mắt đó làm tôi hiểu , nếu không ăn đảm bảo sẽ có người nhịn theo . Tôi đứng lên trong nụ cười nhẹ : – Ừ , đi nào ! Vào đến phòng khách , ngó quanh chỉ thấy tôi và Huy . Nhận thấy dấu hỏi trong mắt tôi , nó nhún vai ngồi vào bàn : – Lão Hưng chắc đêm mới mò về , ăn thôi Thư ! – Không ăn càng còn – Tôi vui vẻ nói cho không khí bớt buồn – Thư sẽ ăn luôn phần mọi người . Huy không nói gì mà chỉ lo ăn , thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi và nhất quyết không mở miệng . Bữa ăn diễn ra trong im lặng nhưng tràn ngập tình thương vì sự quan tâm của nhóc Huy dành cho tôi . Đang gặm cánh gà thì Huy dừng đũa và đứng lên . Mồm ngậm cánh gà , tôi nhìn như muốn hỏi là nhận được lời giải thích : – Tôi đi học , không phải đi chơi đâu mà Thư nhìn như thế . Hơi tin nhưng mắt vẫn ánh lên vẻ nghi ngờ , Huy cũng nhận ra nên lại nói : – Hôm nay có buổi học tiếng Pháp . Gật gật đầu , tôi tỏ ý tin tưởng nhưng vẫn không lên tiếng vì cái cánh gà trong mồm thì sao nói được . Lạnh lùng , Huy bước ra ngoài như muốn chấm dứt câu chuyện . Huy đi được một lúc cũng là lúc tôi giải quyết xong bữa ăn . Về phòng tôi bắt tay vào việc dịch sách . Với vốn tiếng Thái học được từ mẹ , tôi làm việc cũng không vất vả mấy . Cứ thế , ngồi dịch từng trang từng trang , thỉnh thoảng lại dừng lại vì một số từ khó . Mải mê ngồi dịch , đến lúc thấy mỏi lưng tôi dừng bút và vặn mình vài cái . Ngước nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ rồi . Cũng cảm thấy mệt nên tôi ngồi nghỉ giải lao . Xoay xoay cái ghế , mắt lướt qua quyển album cũ . Sao không thư giãn bằng nó nhỉ ? Nghĩ là làm , tôi bước đến lấy khỏi giá sách . Sau khi xem xong quyển album về gia đình , tôi mở quyển thứ 2 _trong này toàn ảnh bạn bè từ cấp 1 đến cấp 3 . Xem đến ảnh có tên Lâm thì một cái đầu ló vào phòng : – Chưa ngủ hả nhỏ ?
|
Đáp lại là một cái lắc đầu nhẹ dàng : – Anh vừa đi chơi về hả ? Sao em không nghe thấy tiếng xe ? – Tâm hồn đang thả trôi theo ai đó thì nghe thấy gì – Lão Hưng thảy thảy chìa khoá trên tay bước đến ngồi lên giường . – Sao anh biết – Nhướng mắt , tôi hùa theo . Nheo con mắt lại , lão không trả lời mà hỏi lại : – Phải tên nhóc đi cùng sáng nay không ? – Hả ? Ai cơ ? – Tên nhóc đã chở nhỏ ra bến xe buýt . – À – Bây giờ tôi mới hiểu người được nhắc đến là ai – Hiểu lầm rồi , đó không phải bồ , là bạn thôi . Nghe tôi nói , lão thở ra tiếc rẻ : – Ôi mừng hụt – Rồi lão cười trêu tôi – Tưởng cuối cùng cũng có người chịu rước nhỏ để còn ăn mừng . Tiếc thật , tiếc thật ! – Xí !!! Cười cười trước khuôn mặt trẻ con của tôi , lão kéo quyển album và đổi đề tài : – Coi album hả ? Cho xem với – Đột nhiên lão hét lên – Xinh quá ! – Gì ? Anh nói em hả ? – Chớp chớp mắt tôi ngây thơ hỏi . – Dĩ nhiên không ! Tao nói con bé này ! – Đâu ? – Bước đến ngồi cạnh lão , tôi thắc mắc – Đâu ? – Đây – Lão chỉ vào một bức ảnh và tiếp tục tía lia – Sao một người xinh như thế lại kết bạn với một đứa xấu như nhỏ nhỉ ? Véo vào tay lão , tôi lừ mắt : – Nhìn lại coi ! Thế này mà xấu , chỉ …hơi xấu thôi . Nhìn tôi một hồi rồi lão thật thà : – Xấu thật mà ! Con gái gì mà tóc cụt ngủn như con trai , lại còn lùn , chắc mét năm là cùng – Thấy cái lườm của tôi , lão đã không dừng lại còn giở giọng khiêu khích – Con gái người phải thế này này … Tay lão vẽ lên không trung một hình…hồ lô và cà giỡn : – Nơi cần nở thì nở ! Chứ ai như nhỏ , trước sau như một . Không nói không rằng , tôi tóm tay lão và cắn thật mạnh làm căn phòng vang lên tiếng hét thất thanh . Nhả ra tôi lườm lão : – Cho chừa . Hứ !!! – Hì hì – Lão liền cười cầu tài – Mới đùa thế đã giận , nhỏ hổng dễ thương tẹo nào . Chờn vờn , tôi tính cắn lão phát nữa làm lão nhanh nhẹn nhích ra xa : – Hổng giỡn à ! Nhỏ cắn đau dã man . – Đau thì về phòng đi , qua đây làm gì cho bị cắn . – Về sao được – Thấy cái nhướng mắt thắc mắc của tôi , lão nói giọng gian gian – Có nhỏ bạn dễ thương như vậy , sao về phòng được . – Nó xinh thì ảnh hưởng gì đến anh ? – Hất đầu tôi khó hiểu hỏi lão . – Xinh thì không bỏ qua được , nhỏ giới thiệu cho tao làm quen nhe ! – Điên – Giật lại quyển album , tôi thẳng thừng từ chối – Để nó là một trong những cái áo bị anh vứt bỏ sau khi mặc chán hả ? Lão cũng nhanh tay kéo lại quyển album và đính chính : – Tao đâu tệ dữ vậy ? Mà đã xem xong đâu . Tôi vừa nhún vai nói vừa nhìn lão mở mở quyển album – Bỏ ý định đó đi , em không muốn …hại bạn ! Mắt lão nhìn như thôi miên vào bức ảnh , miệng thì nói tía lia : – Nhưng nó xinh quá , tao cầm lòng không nổi ! Nghe lão nói , tôi mới chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng . Nãy giờ người lão nhắc đến là …Lâm mà . Để cho chắc ăn , tôi hỏi lại : – Xinh là đứa này phải không ? – Chỉ vào bức hình 2 cô gái đang khoác tay nhau . – Còn ai vào đây . Hình như đây là buổi vũ hội hoá trang phải không ? Gật đầu , tôi xác định đúng . Đây là buổi lễ halloween mà trường đã tổ chức khi tôi học lớp 12 . Lúc đó tên Lâm đã nhờ bà chị là chuyên viên trang điểm hoá trang thành bà chúa tuyết . Công nhận hôm đó ai cũng sốc , nó đẹp dã man nhất là khi cười_một cảm giác lạnh lẽo nhưng không thể dứt mắt ra được . Lâm như một phiên bản khác của bà chúa tuyết : lạnh lùng đầy quyến rũ . Sau hôm đó nó có rất nhiều đuôi , trong đó cũng có một hai tên con trai nhưng chẳng có ai thành công cả . Tội nghiệp !!! Và ông anh tôi cũng đang dính chưởng đây . Tôi nhìn lão với đôi mắt cảnh cáo : – Quên nó đi ! Nó kiêu ầm trời . – Chưa thử sao biết – Lão lại cười và nháy mắt với tôi – Đảm bảo cô bạn của nhỏ sẽ đổ ngay lần gặp đầu tiên . Nhìn nụ cười tự tin nhưng nhuốm đầy đểu cáng của lão , tôi chợt cười khẩy : – Anh chưa đủ trình đâu ! – Nhỏ…- Lão nhướng mắt phật ý nhưng nụ cười lại nở trên môi và một giọng thách thức vang lên – Nhỏ có vẻ coi thương nhỉ . Vậy cá không ? – Không – Tôi cắt ngang lời lão với giọng dứt khoát – Em không mang tình yêu ra cá cược . – Sợ rồi hả ? Đấy , đã bảo không thoát được ma lực hấp dẫn của tao rồi mà ! Tao … Tôi liền giơ tay ngăn lão : – Anh tự tin quá không ? Chơi thì chơi . – Thiệt ? – Mắt lão mở to ngạc nhiên rồi nhanh chóng nheo lại – Nhỏ cá thiệt ? – Ừ . – Không hối hận ? – Ừ . Nhìn tôi một hồi rồi lão nói giọng lưỡng lự : – Tao nói trước nha , tao cưa con bé này chỉ vì muốn chứng minh ma lực hấp dẫn của tao thôi đấy . Chứ kép tao còn đẹp gấp vạn lần . Đáp lại lão chỉ là nụ cười nhếch môi : – Em cũng nói trước , đồng ý cá cược vì em tin bạn em . Nó sẽ không đổ vì một tên họ sở đâu . – Thích nói sao cũng được – Nhún vai lão nói giọng bất cần – Tao thấy không sai mấy. Cười cười , tôi không nói gì làm lão lại mở lời trước : – Vậy sắp xếp cuộc hẹn để làm quen đi . Tối mai nhé ? – OK ! – Nhẩm tính nhanh trong đầu , dù sao tối mai cũng không hẹn với ai , thôi thì đi chơi vậy – Vậy làm theo thế này nhé … Tôi thủ thỉ vào tai lão kế hoạch ngày mai rồi kết thúc với cái nhún vai : – Phải thật tự nhiên nhé ! Lão không nói gì , chỉ trả lời bằng một cái nhếch môi . Sao tôi ghét nụ cười khinh mạn của lão thế . Lâm cũng hay cười kiểu này , nhưng không hề cảm thấy vẻ coi thường mà chỉ thấy quyến rũ và đẹp đến mê hồn . Chỉ vì muốn cho lão bớt ngông mà tôi đã đặt một chân vào vụ cá cược này . Với lại tôi tin Lâm , nó không phải con gà mà dễ bị lừa . Điều đặc biệt Lâm không ưa những người không chung tình . Lão Hưng lại là một trong số đó , vậy thì tình yêu không thể nảy sinh giữa núi lửa và tảng băng được . Đưa trả quyển album , lão không quên dặn dò : – Không được nói với con bé về vụ cá cược nhé . Các cô là hay buôn dưa lắm đấy . – Nói trước thì còn gọi gì là cá cược nữa – Tôi đã phải cố nín cười lắm rồi đấy , vì lão vẫn nghĩ Lâm là con gái . Cũng tại nó hoá trang khéo quá , không biết trước thì cũng nhầm thôi . Nhận được câu trả lời của tôi , lão đứng lên kết thúc câu chuyện : – Tao về phòng đây – Lão quay lại hỏi khi vừa đặt tay lên nắm cửa – Mà con bé đó tên gì ? – Lâm – tôi trả lời lão với giọng cộc lốc . – Con gái gì mà tên hổng đẹp . Lần này lão ra khỏi phòng luôn nhưng ngay sau đó tôi đã lại nghe thấy giọng ngạc nhiên của lão đằng sau cánh cửa : – Mày về lúc nào vậy ? – Không liên quan đến anh – Tiếp theo là tiếng Huy vang lên . Định đứng dậy ra mở cửa nhưng giọng Huy đã ngăn tôi lại : – Tôi vào nhé Thư – Kèm theo là cánh cửa mở ra . Đi thẳng đến chỗ tôi , Huy nói nhẹ : – Biết Thư chưa ngủ nên …- Giơ ra một túi nhỏ trên tay đến trước mặt tôi – Đây ăn đi cho nóng ! Đỡ túi bánh bao , tôi cười toe toét : – Huy hiểu Thư ghê . Nhún vai , nó ngồi xuống cạnh tôi không nói gì . Nhìn vào mắt Huy , tôi biết cuộc nói chuyện hồi nãy đã có người thứ ba biết . Kệ chứ , miễn người biết không phải tên Lâm là được . Nghĩ như vậy , tôi thản nhiên cạp bánh bao , mắt thì nhìn nhóc Huy mở album ra xem . Ăn xong một cái thì cũng là lúc nó xem tới ảnh có tên Lâm . Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà mở ngay chóc bức ảnh lúc nãy lão Hưng lật phải . Khác với thái độ của lão Hưng khi thấy ảnh Lâm trong bộ dạng con gái , Huy cứ nhìn nhìn bức hình rồi nhíu mày và mở lại mấy trang trước rồi đột ngột mỉm cười thú vị . Lạ thật , cười gì nhỉ ? Cạp xong cái thứ hai thì Huy cũng xem xong cả quyển . Lúc này dấu hỏi trong đầu đã to bằng quả bóng nhưng tôi vẫn im lặng không thắc mắc . Gập quyển album lại nó cười nhẹ: – Canh bạc này Thư thắng chắc ! Hả ? Trợn mắt lên nhìn Huy khâm phục .Theo cách nói , tôi đoán % Huy nhận ra Lâm là…con trai . Thần kinh vững thật , không bị mụ người vì cái đẹp , dù vẻ đẹp đó là do hoá trang mà thành . Nhướng mắt , tôi hỏi lại : – Huy nhận ra hả ? Nó không trả lời mà chỉ cười nhẹ nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả . Nhiều lúc tôi rất thích sự im lặng của Huy_im lặng làm cho đối phương có rất nhiều cách nghĩ . Mà ở đây , lúc này , cái im lặng đó tôi có thể hiểu là “đúng ” . Đứng lên tôi bước lại bàn học và nói : – Hơn 11 giờ rồi , Huy đi ngủ đi ! – Thư tính ngồi dịch tiếp hả ? – Ừ , chút nữa Thư mới ngủ . Sau khi ăn bánh bao , tự nhiên cái mệt bay đi đâu mất tiêu – Vừa nói tôi vừa dò xem lúc nãy đã dịch đến đâu . Không thấy tiếng Huy mà chỉ thấy tiếng cửa đóng nhẹ . Hôm nay nó lạ thật ! Mọi lần tôi thức đêm dịch sách toàn bị cằn nhằn mà ? Chưa kịp giải đáp thắc mắc trong đầu thì cửa phòng lại một lần nữa mở ra . Trố mắt lên , tôi nhìn người bước vào : – Gì nữa Huy ? Phải , cái người bước đến ngồi lên giường là Huy và nó đang thản nhiên mở quyển gì đó ra : – Học ! Hả ? Học ? Giờ này mà học ? Tôi ngạc nhiên đến mức cứ há hốc mồm không nói lên lời. Cười cười khi thấy sự ngạc niên trong mắt tôi , Huy nhún vai : – Thư cứ làm việc đi , Huy chỉ …học thôi ! Mai có tiết kiểm tra . Nghe đến đây , tôi phì cười vì sự dễ thương của nó . Huy sợ tôi cô đơn khi ngồi một mình nên mới nói thế , chứ có bao giờ tôi thấy học đâu ? Từ khi quyết định thi Kiến trúc thì nó bỏ bê tất cả các môn học , chỉ tập trung toán lý và vẽ thôi . Chắc cảm thấy ngượng khi tôi cứ tủm tỉm cười , giọng nói lành lạnh nhưng chứa đầy sự quan tâm lại vang lên : – Làm nhanh còn ngủ sớm Thư ! Muộn rồi đấy . – Ừ – Nhanh chóng quay lại công việc , tôi cũng muốn làm nhanh để nó còn đi ngủ nữa chứ . Nhìn thái độ dứt khoát này , tôi cam đoan : Huy chỉ về phòng khi tôi dừng tay thôi . Tôi lại bắt đầu ngồi dịch tỉ mỉ và quên cả thời gian . Đến khi ngẩng đầu lên đã gần 2 rưỡi rồi . Cứ tưởng Huy đã về phòng nhưng khi quay lại thì thấy một ánh mắt dịu dàng đang nhìn tôi : – Hôm nay dừng ở đây nhé , Thư đi ngủ đi ! Nhắc đến ngủ tôi mới cảm thấy mệt mỏi , liền dọn đống giấy tờ trên bàn với giọng áy náy : – Huy cũng về ngủ đi . Lần sau đừng thức theo Thư nữa ! Không hiểu nó có nghe thấy tôi nói gì không mà lại nói : – Ngủ ngon – Rồi tiếng chân bước ra cửa , cánh cửa nhẹ nhàng đóng nhưng chỉ sau 5 giây Huy lại ló đầu vào với khuôn mặt nghiêm trọng và đã nói một câu làm tôi phải suy nghĩ – Thư nè , không phải tên gay nào cũng là người tốt đâu . Huy đã đi được một lúc mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng . Không nhẽ chỉ nhìn ảnh thôi mà cũng có thể nhận ra Lâm là gay ? Hay Huy đang tự nói về bản thân ? Không thể nào , với thái độ lúc trưa khi tôi trêu thì nó không thể là gay được . Huy ghét đàn ông con trai mà ! Đúng là “ Một câu hỏi lớn không lời đáp ” ! Cứ thế , tôi đi ngủ với một bụng đầy thắc mắc . CHƯƠNG II Bước vào giảng đường đông nghịt , tôi ngáp mà không thèm che miệng . Hôm qua ôm theo thắc mắc về Huy đi ngủ , tôi trằn trọc mãi nên bi giờ mới bùn ngủ như vậy . Đang ngó quanh xem còn chỗ trống không thì có người réo tên tôi : – Thư ! Đây nè , đây nè ! Ngước lên thì thấy tên Hiển đang vẫy vẫy tay . Cười toe toét , tôi bước lại chỗ nó. Vì bùn ngủ nên tôi quên mất thằng bạn hiền_luôn đến sớm giữ chỗ cho tôi , không thì … Đứng lên cho tôi vào trong , nó tí tởn : – Sao hôm qua bùng học vậy mày ? – Đồng hồ hết pin , dậy muộn – Tôi lặp lại câu nói đã trả lời tên Lâm sáng hôm qua . Đẩy quyển vở Hồng Hà đến trước mặt tôi , nó nói : – Mang về chép bài ! Không nói không rằng , tôi thản nhiên nhét vào cặp trong cái ngáp dài . Nhăn mặt vì tôi không chịu che miệng khi ngáp , nó lại nói : – Mày cứ thức khuya thì sức đâu mà học ? Nhún vai , tôi trả lời nó bằng một cái ngáp . Chờ tôi ngáp xong hai ba cái , nó liền nói với giọng phật ý : – Nãy giờ toàn tao nói , khinh tao hả ? – Ừa – Thản nhiên gật đầu , tôi trêu nó – Lần sau biết rồi thì đừng hỏi nhé . – Con quỷ – Nó đánh bốp một cái vào tay tôi và nhăn mặt – Mày cứ thế thì khỉ mới dám rước mày ! – Hình như câu này quen quen – Nhíu mày tôi suy nghĩ rồi chợt nhớ ra – A , hôm qua tên Lâm cũng nói tao như vậy . – Lâm bên Mỹ thuật công nghiệp phải không ? – Còn ai vào đây ? Xoay xoay bút trên tay , nó hỏi với giọng bông đùa : – Chính ra chơi với dân gay an toàn hơn mày nhỉ ? Nhướng mắt tôi nhìn nó khó hiểu làm nó nhe răng ra giải thích : – Thì nhìn thấy mày không có ý đồ đen tối ! – Mày thích chết à ? – Tôi thẳng tay táng vào lưng nó . Nó giả vờ hét lên đau đớn , rồi vặn vẹo người trêu tôi : – Tao nói thật ! Nhiều khi ý tưởng đen tối cũng lươt qua đầu tao khi đi chơi với mày . Sau khi ngáp một cái thật là dài , tôi doạ nó : – Để tao nói lại với con bồ mày ! – Ấy ấy – Rối rít nó năn nỉ tôi – Tha tao ! Nó mà biết sẽ thịt tao mất . – Dám gọi bồ là nó hả ? – Hất đầu , tôi hỏi nhỏ vì thầy đã vào lớp . Nó quay lên bảng giả vờ chăm chú nghe giảng , nhưng miệng thì tía lia : – Coi như nãy giờ mày chưa nghe thấy gì nhé ! – Tai tao chỉ điếc khi có sữa chua bỏ vào mồm thôi – Từ tốn , tôi gợi ý cho nó hồi lộ . – Chuyện nhỏ , chuyện nhỏ – Đang nói thì nó im bặt vì thầy đảo mắt về phía chúng tôi . Hai đứa tự hiểu : cuộc thoả thuận đã thành công tốt đẹp . Từ khi nhận được sự cảnh cáo của nhẹ nhàng của thầy , tôi bắt đầu chăm chú chép bài . Vậy là một buổi sáng trôi qua bình yên , không có việc gì gay cấn cả . Sau khi ăn cơm với Huy , tôi thong thả đạp xe đến nhà sách . Lúc dựng xe tôi mới nhớ đến lời hăm doạ của lão Tùng . Chà chà , chiều nay có việc để làm rồi ! Không bít lão có còn nhớ không nhỉ ? Thôi cái gì phải đến sẽ đến , nghĩ nhìu làm gì cho già . Nhưng “ Người tính không bằng trời tính ” , lúc khách vắng cũng là lúc lão Tùng xuất hiện . Bộ hôm nay lão không đi làm hả ? Đúng là bồ của sếp có khác_thích nghỉ lúc nào thì nghỉ . Nhịp nhịp tay lên mặt quầy , lão dặn tôi : – Hết giờ đừng về vội , có việc ! Tính cà giỡn với lão nhưng thấy ánh mắt tò mò của chị Thuý và Liên , tôi liền đồng ý bằng cái gật đầu . Có vẻ lão rất nôn buổi nói chuyện này nên vừa hết giờ tôi đã chạm mặt lão . May tôi là người cuối cùng về , không lại đầy tiếng xì xầm bàn tán của mọi người . Nhìn tôi bằng nửa con mắt , lão quay đi : – Sang quán cafe bên kia đường cho tiện . Nhún vai , tôi bước theo lão trong sự im lặng . Vì thái độ khó ưa này mà tôi quyết hành lão tới cùng . Sau khi gọi cafe cho lão nước cam cho tôi , lão là người mở lời trước : – Quên những gì đã thấy chiều qua đi , biết không ? – Nhớ thì sao ?- Nheo nheo mắt tôi hỏi khó lão . – Thì chuẩn bị hồ sơ xin việc khác đi – Lão nhấn mạnh từng chữ một . Nhếch môi cười khẩy , tôi không trả lời mà cầm cốc nước cam lên từ tốn uống . Lão tưởng tôi sợ mất việc chắc ? Với vốn tiếng Thái này , tôi không tin sẽ không có nơi nhận tôi . Nhìn nụ cười nửa miệng đó , lão thở khì và xuống nước : – Vậy thế nào …Thư mới im lặng ? Chịu lịch sự rồi đấy hả ? Nãy giờ toàn nói trống không mà ? Lão cũng biết tức thời đấy chứ ! Nở nụ cười gian gian , tôi tò mò hỏi lão : – Kể Thư nghe chuyện tình của hai người đi ! – Gì ? – Lão nhướng mắt lên hỏi ngược lại tôi – Sao chuyển đề tài lãng xẹt vậy? – Điều kiện đó ! Lão nhìn tôi mà hai lông mày nhăn tít lại . Cuối cùng chỉ nhận được nụ cười tủm tỉm của tôi , lão đành nói miễn cưỡng : – Cũng như mọi người ! Tìm hiểu , hợp nhau rồi yêu , hết ! – Nói vậy cũng nói – Tôi phản đối bằng cái chun mũi , rồi gợi ý – Ai tỏ tình trước ? – …. – Trí nhớ Thư tốt lắm à – Tôi đe doạ khi thấy lão im lặng không nói – Còn cái miệng hay ăn dưa lê lắm đó . Mím mím môi lại , lão nói trong sự tức tối : – Anh Lân ! Ôi trời ơi ! 28 tuổi mà lão dễ bị lừa thế ư ? Mà sao lão lại sợ mọi người biết chứ ? Anh Lân đâu có giấu giếm đâu . Chắc mỗi người có nỗi sợ khác nhau . Hehe , nhưng chính nỗi sợ của lão mà tôi có cơ hội khai thác : – Anh kể chi tiết chuyện của hai anh đi . Rồi em sẽ giữ lời mà . Nhìn tôi với đôi mắt cân đo đong đếm , cuối cùng lão đã có một quyết định rất dễ thương : – Sau khi tốt nghiệp Đại học , anh được công ty anh Lân xin về , rồi anh lên chức trợ lý giám đốc sau 3 năm làm việc – Lão nói với giọng hồi tưởng – Sau hơn một năm làm việc chung thì anh Lân …ảnh … – Ảnh tỉnh tò phải không ? Anh đồng ý luôn ? – Không – Lão lắc đầu trong nụ cười nhẹ – Mới đầu anh đâu có nghĩ gì , lúc đó rất sốc . Nhưng dần dần anh Lân cũng chứng minh được tình cảm của ảnh là thật lòng nên … – Anh đổ cái rầm phải không ? –Tôi cắt ngang lời lão với giọng bông đùa . Nhìn tôi phật ý , lão nói : – Đừng cắt ngang nhỏ ! – Hì hì , anh kể tiếp đi ! – Ừm ..cũng gần như em nói ! Và cái gì đến cũng phải đến , anh không biết đã yêu ảnh từ lúc nào nữa . Cười nhẹ , lão đưa cốc cafe lên uống rồi nói tiếp : – Đấy , chuyện chỉ có thế ! Thoả mãn chưa nhỏ ? – Chưa thoả mãn lắm ! – Tôi nheo nheo mắt trêu già – Anh phải kể chi tiết như là : nụ hôn đầu xảy ra ở đâu ? Ai chủ động và nó có vị gì ? Tính đến giờ hun bi nhiêu cái rồi và…
|
Không để tôi nói hết , lão trợn mắt lên và cắt ngang lời tôi : – Vô duyên ! Cái đấy sao nói được ! – Em đâu bảo anh nói ? Chỉ bảo anh kể thôi mà ! – Nhỏ … – Hì hì – Tôi cười toe toét trong sự tức tối của lão – Thôi không đùa nữa ! Em sẽ không nói đâu , anh yên tâm ! Nhìn ly cafe , lão thở dài rồi nói : – Anh cũng không phải muốn dấu giếm , chỉ là chưa đến lúc thôi ! Cười nhẹ , tôi thông cảm với lão , vì biết đâu tình yêu của lão sẽ tan vỡ khi mọi chuyện lộ ra . Ai có thể nói trước mọi việc , vì đâu phải mọi người đều có suy nghĩ thoáng đâu . Tiếng thở dài của tôi làm lão cười nhẹ: – Không hiểu sao anh có thể tâm sự với Thư được nhỉ ? Thư là người đầu tiên anh nói về tình yêu đấy . – Chắc tại em là người hiền lành dễ thương đáng yêu – Tôi cười toe cho không khí bớt buồn – Nên mới nhận được sự tin cậy nơi anh . – Thiệt là…- Lườm tôi , lão chuyển đề tài – Hôm qua em và anh Lân nói gì với nhau mà lâu thế ? Đột nhiên một ý tưởng dễ thương nảy sinh trong đầu tôi , cười bí hiểm tôi bốc phét với lão : – Cả cuộc nói chuyện chỉ toàn nhắc tới anh thôi . – Anh thì có gì mà nhắc ? –Hơi rướn người về phía tôi , lão thắc mắc – Thử nói anh nghe ! – Thôi em không nói đâu – Lắc lắc đầu , tôi từ tốn dẫn dắt lão – Nhỡ anh giận thì sao ? Lão trấn an tôi bằng nụ cười nhẹ nhưng mắt ánh lên vẻ tò mò : – Anh không giận đâu thật đó ! – Nhớ nhé ? – Ừ ! – Đây toàn anh Lân nói thôi , em không có nói à . – Ừ , nói đi ! – Thật không giận nhé ? – Thật , câu giờ hoài ! – Ảnh nói …- Tôi thì thào như sợ ai đó nghe thấy – Người yêu của ảnh dễ thương lắm : hay nhõng nhẽo nè , lười nè , hở chút là giận , mà giận dai kinh khủng , nhiều lúc đỏng đảnh không khác gì một cô tiểu thư … Nói đến đây tôi chỉ muốn cười vì mặt lão đang dần chuyển sang màu đỏ . Để không khí thêm phần gay cấn , sự bốc phét của tôi tăng lên một nấc khi tôi nói tiếp: – Ảnh còn nói : Chắc phải kím bồ khác thôi vì dạo này hổng cho ảnh hun… Và tôi không thể nín cười được nữa , cứ thế tôi ôm bụng cười mặc kệ mấy vị khách bàn bên quay sang nhìn . Lườm tôi muốn rớt con mắt , lão cũng phì cười và nói : – Quỷ ! – Nè – Hất đầu , tôi thông báo – Đừng gọi em là quỷ ! Hôm qua em đã kết nghĩa anh em với anh Lân rồi , em mà là quỷ thì ảnh cũng cùng loài đấy . – Ý của nhỏ là anh yêu quỷ phải không ? Nháy mắt , tôi xác định : – Anh thông minh ghê ! – Cái gì nhỏ cũng nói được ! Thảo nào trong đám nhân viên mẹ cưng nhỏ nhất . – Anh bảo em thảo mai ? – Đây là nhỏ nói nhe , anh không có nói à . Chun mũi tôi xí dài , rồi uống một hơi hết ly cam . Đứng đậy tôi kết thúc câu chuyên : – Thôi đến giờ em phải về rồi ! ~~~~~~~~~~~ Vừa ló mặt vào phòng khách đã thấy lão Hưng chễm chệ trên ghế sôfa . Nhìn tôi,lão nhắc khéo : – Nhớ phi vụ tối nay ! – OK – Đi thẳng lên phòng , tôi buông lại câu trả lời – Ăn cơm xong chúng ta tiến hành kế hoạch . Bữa cơm diễn ra vui vẻ vì thỉnh thoảng tôi và lão Hưng pha trò nhưng từ đầu tới cuối Huy cũng chỉ tham gia với sự im lặng . Nhìn sự trầm lặng cố hữu đó , tôi đoán nó phải gặp một biến cố gì đó mới trở nên như thế . Chứ hồi bé nó vô cùng hiếu động , luôn là người chọc phá người khác , và dì An cũng nói 2 năm gần đây tính nó thay đổi 180 độ , cứ như một người khác vậy . Thở dài , tôi buông đũa : – Thư no rồi , mọi người dùng bữa nhe ! Sau khi tân trang lại dung nhan , tôi xuống dặn dì An không phải chờ cửa . Trước khi đi , tôi đã nháy mắt ra hiệu với lão Hưng . Thong thả đạp xe đến nhà tên Lâm , lần này tôi không tự mở cổng nữa mà đứng ở ngoài hét lên : – Lâm ơi ! Lâm ! Đáp lại là cái đầu nó ló ra : – Không vào đi , đứng đó làm ồn hàng xóm ! – Đi chơi không mày ? – Hất hất đầu , tôi rủ rê nó . – Hử ? – Đi chơi ! Thay đồ đi . Nhún vai , nó quay vào nhà sau khi buông gọn : – Đợi hai phút ! Chưa đến hai phút đã thấy nó phóng ra trong bộ đồ bụi bặm : áo phông quần hộp. Phóc lên yên , nó nhấn pêdan và nói trống không : – Giở chứng gì mà đi chơi vậy ? – Thèm kem ! – Vậy quán cũ thẳng tiến – Nó đạp xe nhanh hơn , thỉnh thoảng đánh võng làm tôi la oai oái . Dáng nó sành điệu nhưng lại đi xe đạp , trông rất mất phong độ . Tôi đập vai nó và nói : – Mua xe đi mày ! – Mày không thích đi xe đạp nữa hả ? – Tao đang nói mày ! – Véo vào hông nó , tôi tiếp tục – Thỉnh thoảng còn qua chở tao đi chơi . Im lặng nó không nói gì , được một lúc nó nói giọng khàn khàn : – Dạo này mày làm việc quá sức hả ? Thở dài , tôi vòng tay qua eo và ôm nó . Tôi không nghĩ nó hiểu tôi như vậy . Mấy hôm gần đây tôi cũng hơi mệt vì hay thức khuya , mà mỗi lần mệt mỏi tôi thường tìm quên trong tốc độ . Những lúc như thế , con sirius của nhỏ Hằng là phương tiện cho tôi đua . Nhưng cái con bạn điên khùng đó không hiểu bây giờ chết ở phương trời nào nữa . Nó nghỉ học 1 tuần chỉ để đi tắm biển_đúng là ngông của con nhà giàu . Đang nhớ đến nhỏ Hằng thì tên Lâm phá bĩnh : – Mày thích Dream không ? – Tuỳ mày ! -Vậy mai tao sẽ mua – Nó nói giọng dứt khoát . Tôi biết nó phải rất thương tôi vì nó vẫn không thích có xe mà chỉ thích đi xe bus. Nhưng không hiểu sao nó và Huy rất chiều ý tôi . Đến bây giờ tôi vẫn chưa giải đáp được thắc mắc này . Cười cười tôi nói : – Tao không dụ dỗ đâu nhé , mày tự nguyện đấy ! – Mày còn không hiểu tao – Hơi ngoái lại nó nhìn tôi phật ý – Tao chưa bao giờ làm những việc tao không thích . Đơn giản là thấy cũng cần có xe đi cho tiện . – Đỡ áy náy – Cười khì , tôi phán . Nó gầm gừ trong cổ họng : – Mày thích chết à mà khách sáo thế ? – No – Lắc lắc đầu , tôi áp má vào lưng nó và nói – Tao yêu mày lắm ! – Thằng Quân sẽ băm vằm tao đấy . Nhắc đến Quân tôi mới nhớ , gần một tháng rồi nó không thư không email không tin tức gì cho tôi cả . Không nhẽ học hành bên đó nặng đến mức quên luôn tôi sao? Tên Lâm lại lên tiếng khi thấy tôi im lặng : – Vẫn chưa có thư của nó hả ? – Ừa . – Nghe giọng ỉu xìu của mày tao nghi con tim sắt đá đã bắt đầu chảy ra rồi đấy – Nó pha trò cho tôi vui . Cũng không vừa , tôi thản nhiên tham gia : – Tao chỉ lo nó học nhiều quá , chẳng may die thì hết còn người bao ăn kem . Bùn ! – Khỉ – Nó vừa dứt câu , tôi đã vội ôm nó vì xe lại đánh võng và dừng lại cái két. Cười lớn nó nói – Hết tiền , xuống thôi mày . Phóc xuống xe tôi bước vào trước . Chọn một bàn gần cửa , tôi gọi luôn mà không thèm xem menu : – Cũ như vẫn nhé thím ! Bà chủ cười tươi khi thấy khách quen . Lúc tên Lâm ngồi xuống cũng là lúc một cafe đá và một kem 7 mầu được mang ra . Không nói không rằng , tôi thản nhiên xúc kem ăn . Mới được mấy miếng thì có tiếng gọi : – Ủa ? Thư phải không ? Ngước lên nhìn thấy cái mặt tươi rói của lão Hưng , tôi biết : cuộc chơi đã bắt đầu . Ngồi xuống với nụ cười làm quen , lão nói : – Chào em ! Lâm gật nhẹ không nói gì nhưng ánh mắt đã bắt tôi mở lời : – Hưng , anh họ tao – Quay sang Lâm nhưng mắt vẫn canh chừng thái độ lão – Lâm , bạn em . Vừa xong màn giới thiệu mặt lão Hưng nghệt ra . Để vụ cá cược thêm không khí, tôi cười cười : – Anh thấy lạ phải không ? Trong ảnh và ngoài đời khác nhau một trời một vực! Thấy lạ với thái độ của lão , Lâm nhìn tôi khó hiểu . Nó có cần tiết kiệm lời thế không ? Thắc mắc ngập lòng mà vẫn không chịu mở miệng ra hỏi . Thật thua nó luôn ! Nhún vai , tôi nói : – Hôm qua nhìn ảnh mày trong vai bà chúa tuyết , anh Hưng tưởng là con gái – Chép chép miệng , tôi thở dài – Dè đâu mày ngoài đời xấu dã man , đặc biệt lại là con trai . Thế mới biết son phấn là gì . – Gì ? – Gườm gườm nhìn tôi , Lâm nhíu mày rồi chợt à lên – Đã bảo mày đốt hết rồi mà . Tôi cười trêu tức nó : – Để về sau còn tống tiền mày chứ . Lâm nheo mắt nhìn tôi không nói gì , hơi nhếch môi nó cầm ly cafe và uống . Dù đã quen với nụ cười lạnh lùng này nhưng tôi vẫn không khỏi choáng . Cố dứt mắt khỏi nụ cười của nó , tôi quay sang định nói với lão Hưng thì thấy cái mặt ngẩn tò te . Giọng cười cố nén của tôi làm lão giật mình , bối rối gãi gãi đầu và cười trừ . Lão cũng không thoát được nụ cười “ lạnh lùng nhưng quyến rũ ” của Lâm . Để không khí bớt ngượng ngùng , lão lên tiếng một cách lãng xẹt : – Em …em…là con trai thật ? – Nhìn tôi có chỗ nào giống con gái không mà anh hỏi thế – Lừ mắt , Lâm hỏi với giọng khó ưa . – Nhưng … Cố gắng cố gắng tôi nén cười và nhìn lão với đôi mắt thách thức : – Đừng nói là anh rút lại lời hôm qua đấy nhé ? Nở nụ cười tươi nhưng mắt ánh lên vẻ tinh quái , lão trả lời không thèm suy nghĩ: – Yên tâm ! Anh chứ không phải người khác . – Mày và…- Lâm hơi ngập ngừng trong cách xưng hô với lão – Nói gì vậy ? – Tao hỏi xem ảnh có rút lại lời khen mày xinh không thôi đó mà – Tôi cố tình nói trớ đi nhưng chưa kịp tiếp tục thì đã bị nó đá vào chân đau điếng . Thấy đôi mắt cảnh cáo , tôi vội đổi đề tài để vụ cá cược tiến triển : – Quên , mày muốn muốn mua xe phải không ? – Quay sang lão , tôi nháy mắt đầy hàm ý – Chẳng phải bạn anh là chủ cửa hàng xe máy hay sao ? Nhờ anh chỉ cho Lâm chỗ mua , chứ “ngây thơ ” như nó dễ bị lừa . – Hết việc để làm rồi hả…. Không để Lâm nói hết câu , tôi đã cắt ngang bằng tiếng hét chói tai ; – Chết ! Bác Nga nhắn tao qua có việc mà quên – Vội vàng chạy ra cửa bỏ lại 2 đôi mắt mở to rồi vội vàng… chạy ngược lại nói nhỏ vào tai Lâm – Muốn mua xe tốt mà không bị lừa thì phải biết nhờ vả nghe mày ! Bỏ qua đôi mắt ngạc nhiên của những vị khách xung quanh , tôi vừa chạy ra cửa vừa hét: – Anh đưa Lâm về nhe . Em vội lắm ! Sau khi làm bà mai , tôi…lang thang ngoài đường . Bây giờ làm gì cho đỡ buồn đây ? Nhỏ Hằng chết tiệt ! Nó không có ở đây , tôi sẽ dung dăng dung dẻ với ai hả trời ? Đang nghĩ xem nên đi đâu chơi thì cảnh tượng trước mắt làm tôi chú ý . Đánh nhau ? Á…Cướp xe… – Cướp ..Bớ người ta ! Cướp … Tiếng hét chói tai của tôi nhanh chóng làm hai tên cướp chạy mất . Trước khi chuồn tụi nó vẫn kịp nhảy lên con dream của người bị nạn phóng đi . Lúc này tôi mới để ý đây là đoạn đường vắng , không có ai qua lại , mà lúc này cũng muộn rồi nên “ đã vắng nay càng vắng hơn ” . Vội vàng bước đến chỗ người bị nạn, tôi lấy cái que gần đó khều khều: – Nè ! Chết rồi hay vẫn còn sống vậy ? Dù có chết thì cũng phải… lên tiếng để gọi cảnh sát chứ . Gọi một hồi nhưng không thấy động tĩnh gì , tính …mặc xác người hoạn nạn thì giọng thều thào làm tôi giật mình : – Làm ơn đưa tôi vào bệnh viện .. đầu tôi đau.. đau quá .. Không biết lòng tốt từ đâu bay vào người , vội vã đỡ hắn lên xe và tôi gồng mình đạp xe chở hắn vào bệnh viện . Vì không được đô vật cho lắm nên mấy lần xe loạng choạng và tôi bị…ôm . Trời ơi ! Hắn …ôm tôi . Híc , thôi , đã làm ơn thì làm cho trót . Cố gắng chở hắn đến bệnh viện là xong . Sau khi “bàn giao công việc ” với bác sĩ và y tá ở bệnh viện thì tôi chuồn . Nhưng “ Người tính không bằng trời tính ” , cô y tá xinh như mộng đã tóm áo tôi và bắt đóng lệ phí cộng ghi tên bệnh nhân . Lúc này mới nhớ đến cái ví của nạn nhân mà lúc nãy khiêng hắn lên xe tôi đã…tiện tay đút túi . Vội vàng mở ví ra , tôi ghi tên bệnh nhân theo chứng minh thư và đóng tiền lấy từ trong ví . Tôi dốc ngược ví sau khi hoàn thành thủ tục , rồi vội vã chạy đi gọi điện theo số điện thoại tìm được trong đó . Chưa được 10 phút thì một bà cộng một cô chạy vào hớt hải : – Duy ..Duy ở phòng này phải không cô ? Nghe mà tôi không hiểu họ nói gì . Thấy cái mặt nghệt của tôi , người phụ nữ đứng tuổi vội giải thích : – Xin lỗi cháu nha ! Có phải người vừa đưa vào bệnh viện nằm phòng này không ? A , giờ tôi mới nhớ , lúc nãy chứng minh thư của hắn có ghi : Trần Công duy . Đúng là trí nhớ kém ! Gật gật đầu xác nhận : – Vâng , bác sĩ đang kiểm tra . Hình như phải khâu hay sao ý , cháu cũng không rõ . – Khâu ? Nó có sao không cháu – Lắc tay tôi , bà hỏi với giọng hơi run . – Cháu cũng không biết … – Tôi từ tốn kể lại mội việc cho bà nghe . Tôi vừa dứt lời thì tay lại bị lắc lấy lắc để : – May nhờ có cháu không thì .. cảm ơn ! Cảm ơn cháu ! Tay tôi đang lên xuống theo nhịp lắc thì bác sĩ bước ra : – Người nhà có thể vào ! Bệnh nhân … Không để bác sĩ dứt lời , người phụ nữ đã lao vào phòng , dĩ nhiên lôi theo cả tôi. Trước mặt tôi lúc này là một khuôn mặt bầm tím , vài vết xước trên mặt , tay chân cũng cùng chung số phận . Nhưng có vẻ không nguy hiểm vì cái mặt đó đang toe toét cười : – Con không sao ! Không sao đâu mẹ ! Mặc kệ lời nói của hắn , người phụ nữ cứ xem xét và hỏi đủ điều xem đau ở đâu , có uống thuốc giảm đau không …Tình cảm gia đình làm tôi ứa nước mắt , phải chi … Chờ má hắn an tâm về cậu con cưng , tôi cáo từ ra về vì cũng khá muộn . Trong khi tôi gật đầu chào thì hắn hét toáng lên : – Thư ? Thư phải không ? Sao hắn biết tên tôi ? Nhớ nãy giờ có nói tên đâu nhỉ ? Để giải đáp thắc mắc trong đầu tôi , hắn vội nói : – Duy ! Duy béo nhớ không ? Duy béo thì nhớ chớ , nhưng hắn …đâu có béo , mà phải nói người hắn quá chuẩn thì đúng hơn . Nhưng trông cũng quen quen .. – Có năm năm mà quên rồi hả bà la sát ? – Ai bảo quên ? Chỉ là chưa nhớ ra thôi – Cười tươi , tôi nhớ lại hồi học cấp 2 luôn đánh nhau với Duy . Hồi đó vui ghê . Hơi rướn người ra phía trước làm Duy nhăn mặt vì động vào vết thương trên tay : – Giờ sống ở đây hay vẫn ở Hải phòng ? Học tiếp hay đi làm rồi ? Mà sao Thư không cao lên tí nào thế ? Không cần tôi nói , cô bé nãy giờ đoán là em Duy đã lên tiếng hộ : – Anh hỏi nhiều thế sao chị Thư trả lời được – Kéo tay tôi cô bé cười thân thiện – Chưa cảm ơn người ân , đã hỏi như hỏi cung rồi . Xí !!! Nghe giọng chanh chua của cô bé mà tôi không khỏi phì cười : – Người ân gì em – Quay sang cái mặt xụ của Duy , tôi tiếp – Thư giờ ở Hà Nội, đang học tại chức ngoại ngữ , trả lời thế vừa lòng chưa ông béo ? – Giờ người ta hết béo rồi – Nhăn mặt nhìn tôi phật ý – Đừng có béo này béo nọ , mất dáng chuẩn người ta . Cố nín cười vì giọng phụng phịu của Duy , tôi xin phép về nhưng đã bị bác Huê ngăn lại cảm ơn rối rít . Mãi mới được tha về , nhưng trước khi đi Duy đã vội hỏi , cứ như sợ tôi biến mất luôn : – Muốn liên lạc với Thư thì làm cách nào ? – “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ , vô duyên đối diện bất tương phùng ” – Vội vã chào mọi người , tôi bước luôn ra ngoài vì kim đồng hồ đã chỉ đến con số 11. ~~~~~~~~~~~ Đúng như tôi đoán , lão Hưng và Huy đang chờ cửa . Gãi gãi đầu , tôi cười cầu tài với hai đôi mắt đang chiếu tướng : – Hai người sao không ngủ trước ? Thư … – Sao áo Thư dính máu ? – Xoay người tôi , Huy kiểm tra – Thư bị ngã xe hả ? – Không , mà là…- Từ tốn tôi kể lại mọi chuyện vì có giấu cũng không yên với nhóc Huy , tốt nhất khai báo để được về phòng nhanh nhanh – Đấy , mọi chuyện chỉ có thế … Không để tôi nói hết , Huy đã cắt ngang với giọng gay gắt : – Vậy mà không có gì .. – Thôi nào – Đẩy vai tôi lên gác , lão Hưng cứu bồ – Nhỏ Thư cũng mệt rồi , có gì mai nói . Như bắt được vàng , tôi đi nhanh theo đà đẩy nhưng chưa kịp khép cửa thì lão đã nhanh chân lách người vào . Rồi , quả này khó sống đây ! Ngồi lên ghế , lão xoay xoay mấy vòng rồi hỏi : – Vụ cá cược thế nào đây ? Nhỏ chơi tao phải không ? – Chẳng phải lúc nãy anh có ý không rút lui hay sao ? – Nằm vật ra giường , tôi nói tiếp mà không thèm nhìn lão – Không nhẽ thấy nhắm không nổi nên thay đổi hả anh ? – Không hề ! Nhưng tao và nó đều là đàn ông vậy cưa thế nào chứ ? Quay lại , tôi nhìn lão với đôi mắt thách thức : – Em làm sao biết ! Nếu anh thấy không đủ trình thì chịu thua đi . – Nhỏ…- Mím mím môi , lão nhướng một bên mắt lên – Tao không rút lại . Nhưng chỉ có gay mới cưa con trai thôi , tao thì… – Vậy anh trở thành gay đi ! – Tôi cắt ngang lời lão với giọng tỉnh bơ . – Tao không nói nữa – Xô ghế , lão đứng lên với gương mặt phật ý . Vừa chạm tay vào nắm cửa , đã quay lại nói với giọng nghiêm túc – Tao sẽ chơi ván bài này đến cùng , cứ chống mắt mà xem anh nhỏ đào hoa đến cỡ nào ! Cánh cữa đã đóng nhưng tôi vẫn kịp thấy nụ cười tự tin của lão . 32 tuổi rồi mà lão vẫn dễ bị kích động thế ư ? Với tính cách này thì trên thương trường sẽ khổ lắm đây . Nhưng dù tự tin đến mấy tôi vẫn tin Lâm không đổ vì lão_một người chưa yêu ai thực lòng .
|