Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu Phần 2
|
|
Cập Nhật Chap 20 có H
CHAP 20: CHO EM CHÚT THỜI GIAN CHUẨN BỊ.
Cả một buổi sáng Mạch Đinh đều trốn trong nhà lo âu đi tới đi lui, cậu đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ nghĩ tới An Tử Yến, An Tử Yến, toàn là An Tử Yến, buổi sáng cố ý phấn chấn tinh thần cho anh ấy cố gắng cũng không biết có tác dụng hay không. An Tử Yến được nuông chiều từ bé, đại khái chưa bao giờ bị đả kích hay thất bại, nếu như bị người phỏng vấn nói lời khó nghe cự tuyệt nhận anh ấy, anh ấy sẽ không đem người phỏng vấn giết chứ, lại nghĩ không thông tự vẫn, không rõ rại sao Mạch Đinh luôn nhịn không được mà đem An Tử Yến nghĩ thành tên sát nhân điên cuồng. Mạch Đinh luôn suy nghĩ lung tung đã không trông mong được tin tức tốt, chỉ cần không phải là tin tức xấu cậu liền tạ ơn trời tạ ơn đất. Cậu móc điện thoại ra, có cần gọi điện thoại không, cũng đã lâu như vậy rồi. Cậu lưỡng lự ngã lên sofa, ôm điện thoại lăn tới lăn lui, cảnh tượng đừng nhắc có bao nhiêu kỳ quái.
An Tử Yến không biết lúc nào đã đứng ở cửa chính: “Anh không ở nhà, em ngay cả điện thoại cũng không buông tha?” Tiếng nói đột nhiên bật ra dọa cho Mạch Đinh nhảy dựng lên, cậu ngồi dậy trách móc: “Tử tưởng có thể đừng bỉ ổi như vậy hay không.”
“Ai bỉ ổi, anh nói em ngay cả điện thoại cũng không buông tha, em cho rằng là cái gì?” An Tử Yến tạm ngừng lại mấy giây ngắn ngủi, lập tức mặt tràn đầy ghét bỏ: “Em cho rằng anh nói em đang làm với điện thoại? Chậc chậc.” Mạch Đinh xấu hổ vô cùng thật muốn xông lên đạp chân An Tử Yến, nhưng đại nhân cậu đây đại lượng nên chọn tha thứ, bỏ qua cái mạng nhỏ của An Tử Yến.
“Phỏng vấn thế nào rồi?” Cậu cuối cùng cẩn thận hỏi, mới phát hiện An Tử Yến trong tay cầm một cái túi. An Tử Yến không có quá nhiều cảm xúc, ngồi trên ghế sofa, đem cái túi ném ở bên chân, nhàn nhạt nói: “Thì như vậy.”
Chán nản rồi! Anh ấy đang chán nản! Khẳng định là không đậu phỏng vấn!
“Chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành đi, đi đi lại lại nhiều, luôn luôn ngắm hoa ngắm chim.” Cậu nhất quyết không nhắc tới chuyện phỏng vấn, tính toán để An Tử Yến thay đổi tâm tình, đồ trong túi đó cậu cũng không dám hỏi, không dám nhìn. Lỡ như là thủ cấp của người phỏng vấn hay là người khác anh càng khủng bố…Mạch Đinh không dám suy nghĩ nữa, An Tử Yến đã đem ba món đồ nhỏ trong đám đồ linh tinh, anh cái gì cũng làm ra được!
“Không được động.” An Tử Yến không có nguyện vọng muốn phối hợp, tiện tay cầm máy tính bảng, đá mông Mạch Đinh đang chiếm dụng không gian trên sofa, nằm trên sofa, một tay thì gối đầu, một tay khác thì trượt máy tính bảng. Chán nản rồi! Anh ấy đang chán nản! Tự chà đạp mình! Mạch Đinh nào còn có tâm tình truy vấn thái độ của An Tử Yến với mình, cậu đau lòng còn không kịp, toàn là mù quáng thích giở trò, giống như bình thường An Tử Yến không phải ném đồ loạn xạ, thì cũng giống như là người lười biếng.
“Vậy em cùng anh chơi trò chơi?”
“Anh không muốn chơi trò chơi với người mà mỗi một phút lại thông báo bỏ mạng.”
“Em sẽ cố gắng.”
“Bỏ đi, cả đời này của em không có số chơi trò chơi, chỉ thích hợp làm người giúp việc.”
“Anh nói đúng, anh nói đều đúng!” Đã không chỉ là mù quáng, cậu chính là không bằng lòng An Tử Yến có chút gì không tốt, một chút cũng không được. “Anh thật sự không muốn vận động sao?” Cậu tiếp tục hỏi.
“Ừm.”
Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, cắn chặt môi dưới giống như đang lưỡng lự cái gì, suy cho cùng cũng là ban ngày. Nhưng cuối cùng ở trước mặt người mình thích, cậu cam tâm tình nguyện nhượng bộ. Mạch Đinh chậm chạp cởi nút áo ra, da dẻ trắng nõn dần dần theo khe hỡ lộ ra, cậu ôm ngực áo ngước mắt nhưng không đem tầm mắt đặt lên mặt An Tử Yến: “Bây giờ muốn vận động không?” Cậu đại khái không biết biểu cảm của bản thân với vấn đề có bao nhiêu cám dỗ người ta, cậu không biết cũng không sao, có một người biết là được. An Tử Yến bỏ máy tính bảng ra, ngón tay đặt trên dây thắt lưng của Mạch Đinh, ngón tay theo khe hỡ mở rộng của áo trượt lên, lúc đến ngực, anh mang giọng điệu ra lệnh: “Bỏ tay ra.” Mạch Đinh nghe lời buông áo bị túm chặt nhăn nhúm ra. Cậu chắc chắn rất hiểu An Tử Yến, chỉ có loại chuyện như này anh mới chịu vận động, cầm thú!
“Em, em đi đóng cửa sổ trước.” Mạch Đinh đứng dậy, bị An Tử Yến nắm kéo lại, ngã lên người anh, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào giữa cổ Mạch Đinh, giống như dã thú không biết chán hơi thở của thú săn.
“Không có ai thấy đâu.”
“Anh làm sao biết! Đề phòng vạn nhất, như vậy em không có tính an toàn.”
“Yên tâm.” Ngón tay sạch sẽ của anh kéo mở áo của Mạch Đinh, tuột xuống, bờ vai để lộ trong không khí, giọng nói mê hoặc của anh tung bay trong gió: “Anh sẽ lấp đầy tính an toàn cho em.” Nhất thời Mạch Đinh có chút tỉnh ngộ: “Anh đây là nói lời tình tứ hay là lời hạ lưu?”
“Anh không có thời gian với tâm tình nói lời tình tứ.”
"Nhưng anh lại có thời gian nói mấy lời hạ lưu, ah~~" cậu nhịn không được bởi vì môi An Tử Yến đặt tại vị trí trên cơ thể mình mà phát ra tiếng rên rĩ, đối với mỗi tấc da thịt của Mạch Đinh cũng đã như nằm trong lòng bàn tay An Tử Yến, đều dễ dàng như vậy mà đem Mạch Đinh nhấn chìm vào vực sâu tình dục.
"Đợi~~đợi một chút~~ah ha~~oh~~ahhh~~"
"Đợi không được." Cách lớp quần, thân dưới An Tử Yến dùng sức đè lên đỉnh dục vọng giữa chân Mạch Đinh giống như tuyên bố với cậu. Anh lật người đem Mạch Đinh đè dưới thân, Mạch Đinh vẫn không quen làm vào ban ngày, ánh sáng và ánh mắt khiến vẻ mặt và thân thể của cậu không cách nào trốn tránh, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, tưởng tượng An Tử Yến tiếp theo sẽ làm gì mình. Tay của anh kéo khóa quần mình, sau khi cởi hết quần áo mình, tách hai chân mình ra. Anh vẫn chưa dán lại gần mà cậu dường như đã cảm nhận được hơi ấm của An Tử Yến, hai chân của Mạch Đinh bị An Tử Yến đè ở trước ngực, âm thanh của anh vào lúc dục vọng trào dâng sẽ có từ tính và khàn khàn: "Ôm chân của em."
Mắt từ đầu đến cuối không chịu mở ra, nhút nhát nhìn bộ dáng này của mình. Môi từ đầu đến cuối không cách nào khép lại được, ngâm nga, kêu gọi không rõ ràng. Một lần rồi lại một lần trêu chọc, Mạch Đinh không biết tiếp theo đợi cậu sẽ là gì, là trêu ghẹo hay là xâm nhập, cậu rõ ràng có chút gấp gáp không kiên nhẫn, lúc nâng thân dưới lên, An Tử Yến đột nhiên tiến vào khiến cậu rên hừ, tràn đầy lại trống rỗng, cậu căng chặt cơ thể.
"Thích không?" Anh vươn tay ra nâng một bên mặt của Mạch Đinh quay sang đối diện mình. "Ừm~~" "Anh khôg nghe rõ." Anh dịu dàng lại tốc độ, dường như sẽ tùy lúc xỏ xiên cơ thể Mạch Đinh, Mạch Đinh ngay cả ngón chân cũng dừng sức, An Tử Yến dường như không tính ngừng lại, trong căn phòng ngập tràn mùi vị tình dục.
Đợi đến lúc An Tử Yến kết thúc, Mạch Đinh đã không biết là lần thứ mấy kết thúc, hai mắt cậu vô thần kéo áo đắp lên người. Quả nhiên là phỏng vấn thất bại, chán nản rồi! Anh ấy đang chán nản! Không chút nhân tính! An Tử Yến hôm nay ngay cả cơ hội cho mình hít thở giữa chừng cũng không cho, nếu không phải là mạng mình lớn, tuyệt đối là chết trên sofa rồi.
Sau khi tốn không ít thời gian hồi phục tinh lực, Mạch Đinh mặc xong quần áo, nghiêm túc hỏi: “Muốn nói chuyện với em không?”
“Vừa nãy biểu hiện của em miễn cưỡng đạt chuẩn.”
“Không phải nói cái này!!” Mạch Đinh túm cái gối dựa lưng sofa ném qua: “Em, em là nói…” An Tử Yến đã nhận được đả kích tương đương, nếu như mình cứ muốn nói rõ với anh ấy vậy có quá đáng hay không, Mạch Đinh lại có chút lưỡng lự: “Chuyện đã xảy ra rồi không cần căng thẳng, em cũng không tìm được việc làm, bất cứ chuyện gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió, chúng ta luôn sẽ đối mặt với rất nhiều thất…này! Đừng chơi máy tính bảng! Anh nghe em nói đàng hoàng đi! Trong lời của em rất có giá trị đáng nghe, bỏ lỡ rồi anh sẽ hối hận.”
“Anh thà là hối hận.”
“Lãng phí tâm ý của em.”
“Phải phải…” Ngay cả trả lời cũng là qua loa. Mạch Đinh tức giận ôm tay: “Thật không hiểu em rốt cuộc thích anh chỗ nào!”
“Không phải toàn bộ sao?”
“Ít không biết xấu hổ đi. Lưu manh! Du côn! Cặn bã!” Mạch Đinh bị nói trúng cũng không thừa nhận chỉ có tức giận thành phẫn nộ.
Sáng sớm thứ hai, Mạch Đinh không ngủ được thức dậy từ sớm lại ngồi trước máy tính bắt đầu tìm việc làm, hai người đều ở nhà chơi cũng không phải là cách, lại thêm lời nói lúc trước của An Tố, khiến cậu cảm thấy áo lực trước giờ từng có. Cậu không chú ý đến An Tử Yến đã thức dậy sau lưng, chỉ lo nhìn vào màn hình máy tính, cho đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng cậu mới quay đầu lại, không phát hiện ra bóng dáng của An Tử Yến ở trên giường.
“An Tử Yến?” Cậu hoài nghi gọi thử tên.
“Làm gì.”
“Em tưởng anh đang mộng du.”
Bên trong không có tiếng trả lời cậu, bây giờ cũng không phải là lúc truy đến cùng mấy chuyện nhỏ như vậy, cậu tiếp tục đem chú ý đặt trên máy tính.
Sau hơn mười phút, An Tử Yến từ trong phòng tắm bước ra, ngắn gọn nói: “Anh đi đây.”
“Anh đi đâu?” Mạch Đinh vừa hỏi vừa quay đầu, sau đó, cậu không biết làm sao giữ được trái tim đang đập điên cuồng của mình, lẽ nào đang mộng du là mình? An Tử Yến đang mặc âu phục đứng trước mặt, mặt anh không quan tâm lại ngang ngược cùng với âu phục nghiêm cẩn vừa mâu thuẫn vừa phù hợp như vậy, nhìn thấy An Tử Yến như vậy, Mạch Đinh cần phải chuẩn bị tâm lý, nếu không thì sẽ giống như cậu bây giờ, nội tâm chớp mắt trống rỗng, cậu gần như muốn lấy tay ngăn hào quang chói mắt của An Tử Yến đang phát ra, anh tại sao luôn không thể cho mình thời gian chuẩn bị chứ.
“Anh, anh, anh, anh mua lúc nào?”
“Hôm qua.”
“Anh, anh, anh, anh muốn mua làm gì?”
An Tử Yến lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, kéo kéo cổ áo: “Công ty yêu cầu.”
“Anh không phải là không được nhận sao?” Mạch Đinh kinh ngjac đứng dậy.
“Anh nói lúc nào.”
Anh chắc chắn không có nói, nhưng Mạch Đinh vẫn là nắm chặt: “Vậy hiến dâng anh dũng hôm qua của em thì tính là cái gì chứ! Anh bồi thường trinh tiết của em đi!”
“Bồi thường lần nào? Một lần ghi sổ là được rồi.” An Tử Yến từ trong túi móc ra mười tệ ném lên giường rồi đi ra khỏi phòng ngủ, Mạch Đinh tức đến phát run, cầm tiền đuổi theo ra ngoài: “Bốn năm, trọn cả bốn năm trinh tiết của em chỉ đáng giá mười tệ?”
“Làm sao có thể, em vẫn phải thối cho anh năm tệ.”
“An Tử Yến!!” Mạch Đinh đẩy anh một cái: “Đi nhanh, đừng đến trễ, lúc đi làm tính tình đừng quá đáng, cũng không thể nằm sấp trên bàn ngủ, phải nâng cao quan hệ với đồng nghiệp, ngàn vạn lần đừng đánh cấp trên!” Câu cuối cùng Mạch Đinh gia tăng giọng điệu.
“Ngậm miệng lại, đừng ảnh hưởng tâm trạng của anh.”
Mạch Đinh ngậm miệng lại, vẻ mặt trở thành cực kỳ hung tợn, tức giận nhìn An Tử Yến.
|
Chap 41 có H
CHAP 41. PHƯƠNG PHÁP TRẢ THÙ.
Vừa vào phòng làm việc, Mạch Đinh cố ý để cửa mở, ai ngờ An Tử Yến động động ngón tay, ra hiệu cho cậu đóng cửa lại, kéo cả rèm cửa xuống, Mạch Đinh chỉ đành làm theo nhưng không dám lại gần, rất không lễ phép đem văn kiện ném lên trên bàn An Tử Yến: "Văn kiện anh cần ở đây, không có chuyện gì thì em đi trước đây."
"Em không phải là muốn anh nói chuyện với em sao."
"Ha ha, em đột nhiên không muốn nữa."
"Đứng yên cho anh, chúng ta đem nợ ra tính một lần luôn." An Tử Yến từ phía sau vượt qua bàn làm việc, dựa vào bên bàn: "Anh đã nói hôm nay kêu em ở trong nhà phải không."
"Hình, hình như có nói qua."
"Vậy em đến đây làm gì?
"Em..."
"Muốn ngất xỉu ở công ty, muốn công ty cho em thêm chút tiền?"
"Em không phải!" biết anh là lo lắng cho mình, nhưng tại sao lại cứ muốn nói những lời khó nghe. Mạch Đinh liều mạng nghĩ cách cứu mình, thẳng thắn khoan dung, chống cự nghiêm khắc, không đợi An Tử Yến nói thì mình giải thích: "Là Tiểu Tư lo sợ em đến công ty, cô ấy nói cô ấy căn bản không xem anh ra gì, em mãnh liệt cự tuyệt, em làm sao có thể không nghe lời anh, nhưng cô ấy mắng kêu em tới công ty, không thể trách em. Cùng Bạch Tiểu Tư ngủ chung trên một giường hoàn toàn là hiểu lầm, em ngủ rồi cái gì cũng không biết, cogn có chuyện vừa nãy, em chỉ là muốn quan tâm người cùng công ty." Cái này chỗ nào là thẳng thắn chứ, căn bản là đem trách nhiệm chối sạch sành sanh, lúc trước còn đảm bảo với Bạch Tiểu Tư sẽ đảm đương toàn bộ hậu quả.
"Quan tâm?" An Tử Yến nhẹ nghiến răng, đối với từ này cảm thấy không hài lòng và không vui.
"Không phải quan tâm, là nhân viên chăn nuôi cho động vật ăn!" thật sự thì cậu có thể nói ra được.
"Không nghe lời như vậy, em nói anh nên phạt em thế nào?"
Mạch Đinh trưng ra khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, nghiêng đầu chớp chớp mắt: "Em làm sao chứ, người phải phạt là Bạch Tiểu Tư."
An Tử Yến không nói gì, anh đi về phía Mạch Đinh, Mạch Đinh liền vội vàng lùi vào góc, mà An Tử Yến chỉ là đi ra cửa, Mạch Đinh nhẹ thở ra một hơi, ai ngờ hơi này còn chưa thở xong, lại phải nâng lên. An Tử Yến tắt đèn tối om, xoay người tay trái mở nút áo ở cổ áo, khuôn mặt đẹp đẽ của anh tỏa sáng dưới ánh đèn mờ, khóe miệng như ẩn như hiện câu lên, như thợ săn đang chuẩn bị hưởng thụ một bữa ăn ngon, mà thú săn của anh dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn anh.
An Tử Yến muốn làm gì, không phải sẽ là chuyện mình đang suy đoán chứ, bên ngoài còn có người, mà không phải chỉ có một người, tùy lúc sẽ có thể bị gõ cửa. Anh chắc là sẽ không phải muốn làm chuyện đó chứ, chắc là không đâu, Mạch Đinh kiên định. Cậu không còn đường lui, lúc khảong cách còn thiếu một bước nữa, cậu muốn chạy, nhưng lại bị An Tử Yến nhẹ nắm lại, vội vàng hôn đến mức khiến Mạch Đinh tin chắc là bị nghiền nát, anh ấy chính là muốn làm chuyện đó. Muốn dùng sức đẩy An Tử Yến ra, nhưng khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, không dễ dàng gì mới tách ra khỏi môi của An Tử Yến, Mạch Đinh thở hổn hển: "Đừng có làm loạn, An Tử Yến, anh, a~ a a~~."
"Kêu lớn tiếng quá sẽ bị nghe thấy đó." Anh ác ý nhắc nhở bên tai Mạch Đinh.
"Anh~ah ưm~~anh~~"
Mạch Đinh ngay cả câu từ cũng không thể nói đàng hoàng hoàn chỉnh, gần đây công việc quá bận đã một khoảng thời gian không có làm chuyện đó, cho nên chỉ cần đụng chạm nhẹ liền khiến Mạch Đinh da thịt toàn thân đều nóng lên, cậu bị nhấn chìm trong mờ hồ và nóng cháy, thân thể và miệng đều mất đi năng lực khống chế. An Tử Yến rất hài lòng với phản ứng của cơ thể Mạch Đinh trong tay mình, ngay cả tay cậu cũng không tự chủ được ôm lấy cổ An Tử Yến, đòi hỏi càng nhiều, nhưng chỉ tiếp tục kéo dài được 10 phút, An Tử Yến lại vào lúc này ngừng động tác lại, nhẹ cắn vành tai Mạch Đinh, giọng nói khàn từ tính trở nên xấu xa: "Anh đã nói là trừng phạt em mà." Anh có chút miễn cưỡng đẩy người ra, đem Mạch Đinh đã bị dục vọng bảo phủ bỏ lại một góc.
Ngồi trở lại ghế làm việc An Tử Yến lấy điện thoại: "Là tôi, vì để giảm thiểu tổn thất, mấy người tốt nhất..." lời nói của anh đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Mạch Đinh không biết từ lúc nào đã bò đến giữa hai chân mình, lúc ngón tay Mạch Đinh kéo khóa quần An Tử Yến xuống thì bị túm lại, anh đem ống nghe điện thoại dán lên trên vai, nói lại: "Anh đã nói là trừng phạt em mà."
"Nhưng lúc nãy đã trừng phạt xong rồi mà, em, em là đang cho anh, ưm, phần thưởng hạnh phúc, anh đừng có hiểu lầm." Sau khi kéo tay An Tử Yến ra, tiếp tục làm nóng, đầu kia điện thoại không ngừng vang lên tiếng gọi An Tử Yến, nhưng anh không có tâm tình nghe bất cứ lời gì, trực tiếp cúp điện thoại, cái miệng nhỏ của Mạch Đinh ngậm lấy nguồn sức mạnh của anh lúc nãy vẫn chưa mềm xuống.
Tay An Tử Yến đặt trên đầu Mạch Đinh, ngón tay luồn vào trong tóc cậu. Lúc miệng Mạch Đinh có hơi đau xót, có người gõ cửa, dọa Mạch Đinh thiếu chút nữa đụng đầu. Cậu từ dưới ghế làm việc đứng dậy, muốn rời đi lại bị An Tử Yến túm cổ tay. An Tử Yến hướng ra cửa nói: "Tôi bây giờ có việc bận, lát nữa rồi nói."
"Được." Người ngoài cửa bỏ đi.
Mạch Đinh nhỏ tiếng nói: "Công việc quan trọng, em vẫn nên đi trước."
"Chạy không thoát đâu." Mạch Đinh bị ấn lên bàn làm việc, chân An Tử Yến đè cậu ở giữa hai chân, tháo thắt lưng đặt trước mặt Mạch Đinh: "Cắn lấy, đừng kêu đừng động." "Anh!" Cậu vừa há miệng, thắt lưng liền nhét vào, đây với cưỡng dâm có gì khác biệt! Không phải người đàng hoàng!
Lúc tiến vào, ngón tay Mạch Đinh túm chặt mép bàn làm việc, bị lấp đầy lại trống rỗng, áo và mặt bàn không ngừng cọ xát, đè ép một góc văn kiện, tuy rằng đã cắn thắt lưng nhưng vẫn có tiếng rên rỉ hơi nhẹ thoát ra. Thứ đang cắm vào nơi sâu nhất trog cơ thể của Mạch Đinh vừa nóng bỏng lại cứng rắn, dường như tùy lúc muốn xuyên qua cậu, hai tay An Tử Yến túm eo Mạch Đinh, muốn hòa tan vào cơ thể cậu. Lý trí vỡ vụn trong cơ thể cậu, Mạch Đinh quên mất mình đang ở đâu, quên mất bên ngoài phòng làm việc, duy nhất chỉ có thể cảm nhận được An Tử Yến, duy chỉ có An Tử Yến.
An Tử Yến đột nhiên ôm cậu ngồi lên ghế, Mạch Đinh hai mắt mê li nghe thấy mệnh lệnh của An Tử Yến: "Tự mình động." Cậu nghe lời động đậy, hai chân chống bàn làm việc, tay An Tử Yến vào sâu giữa hai chân Mạch Đinh, xoa nắm da thịt nơi đùi cậu, sau đó chuẩn xác giữ lấy nơi yếu hại của Mạch Đinh, vừa giữ lấy, Mạch Đinh đạt đến cao trào, căng chặt ngón chân, cậu chịu không được túm chặt lấy cánh tay An Tử Yến.
"Đừng ngừng, tiếp tục động." Vẫn là âm điệu khàn khàn của anh, làm việc mệt mỏi thời gian dài cộng thêm tình dục, giống đang nghe disco. An Tử Yến chê việc quần còn trên chân Mạch Đinh, trực tiếp cởi hết tòan bộ ném lên đất. Hai tay anh lại bắt đầu không an phận lại đùa nghịch mọi chỗ mẫn cảm trên người Mạch Đinh, không bao lâu, hạ thân Mạch Đinh lại lần nữa thức tỉnh, nhưng sức lực cậu không thể nào thỏa mãn An Tử Yến, An Tử Yến lại lần nữa dùng tay ôm eo cậu, một lần nâng lên lại một lần dùng sức đè xuống.
Thời gian rốt cuộc có trôi qua không, trôi qua rất lâu, Mạch Đinh đã khôg còn rõ ràng, đợi đến lúc An Tử Yến xong chuyện, Mạch Đibh cũng kết thúc cao trào lần thứ ba của cậu. Cậu bị cưỡng dâm đạt cao trào đến ba lần, xem ra cũng rất khó thành người đàng hoàng. Cậu vô lực nằm bò trên mặt bàn, ồm ồm oán hận: "Anh khiến em làm sao còn sức lực tiếp tục làm việc đây."
"Vừa lúc đi về."
***tui chỉ muốn nói: đáng đời Mạch Mạch ai biểu em câu dẫn chồng em cho nó chà đạp em muahahahaha***
Mạch Đinh bắt đầu hoài nghi An Tử Yến ngoại trừ thỏa mãn dục vọng ra, thì nghi ngờ có phải là cố ý làm cậu tiêu hao thể lực khiến cậu phải về nhà hay không. Cậu khó khăn chống người dậy, kéo quần xong, chỉnh sửa lại quần áo, bắt đầu lo lắng: "Em ở trong phòng làm việc của anh lâu rồi, nếu như có người nghi ngờ thì tiêu rồi." Cậu kéo An Tử Yến đến cửa, căn dặn: "Anh phải đối với em hung một chút, khiến mọi nguồ tưởng rằng em làm việc có sai sót vẫn luôn ở trong phòng làm việc kiểm tra đối chiếu lại vấn đề, còn nữa, đem dây kéo quần kéo lên kìa!" thấy An Tử Yến không động đậy, đành phải tự mình động tay giúp anh kéo lên.
Lúc cửa mở ra hoàn toàn, Mạch Đinh cúi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lần sau nhất định sẽ chú ý." Lúc cậu tạ lỗi tâm trạng có chút thê lương, vừa nãy bị cường bạo là mình, kết quả còn phải xin lỗi kẻ cường bạo mình. An Tử Yến mặt không cảm xúc: "Cậu lần sau nên chú ý chút, văn kiệng bị đè thành như vậy kêu tôi làm sao xem?" Mạch Đinh mở to mắt, cắn răng nhe miệng với An Tử Yến, An Tử Yến đem văn kiện nén lên người Mạch Đinh: "Nếu như không muốn làm, thì lăn ra khỏi bộ phận quan hệ xã hội đi, đồ này không cần." Anh đóng cửa lại.(Hai vợ chồng nhà này thích đóng kịch ghê)
Quá hung rồi, không cần phải hung đến vậy đâu! Mạch Đinh trong lòng gào thét, hơn nữa đã nói, không phải mình chỉ kêu hung chút thôi sao, hung quá mình lại không chịu được, thật khó hầu hạ.
"Không sao, không sao, đến lúc thì lại tìm con gái để phát tiết một chút là xong rồi, hoa hoa công tử chính là có số hưởng, có thể tùy ý đùa giỡn con gái người ta." Quách Bình không khỏi ghưn tị nói. Mạch Đinh chỉ có thể tức giận bất bình, nhưng không nói ra, cậu đùa giỡn con gái người ta? Bản thân cậu chính là đối tượng bị cấp trên đùa giỡn với kiêm luôn phát tiết. Còn có chuyện quan trọng hơn phải hỏi Quách Bình, cậu giả vờ vô ý nhỏ tiếng hỏi: "Sư phụ, hôm qua tôi rõ ràng là ngủ trên xe, sao lại..."
"Còn không ngại nói, về đến công ty gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi còn có chuyện đành phải đem cậu giao cho Phi Mông."
"Phải, phải không?" Mạch Đinh trả lời xong lại lặng lẽ qua chỗ Phi Mông: "Phi Mông, hôm qua sư phụ kêu cô gọi tôi dậy phải không, nhưng tôi..."
"Phải, Quách Bình đem xe ngừng ở ga-ra, có chuyện nên đi trước, sau đó tôi cũng không có thời gian, nên để Thiếu Quân xuống trông chừng cậu." Đây là chuyện huyền nghi gì vậy? mình làm sao về đến nhà, lẽ nào phải hỏi lần lượt các đồng nghiệp mới biết được? Mạch Đinh không nản lòng, lại chuyển qua Phạm Thiếu Quân: "Thiếu Quân, hôm qua tôi ngủ trong xe, là cậu tốt bụng..." cậu trong lòng có chút hổ thẹn, đồng nghiệp đều rất bận còn phải chăm sóc cậu. Phạm Thiếu Quân ngắt lời cậu: "Hôm qua Phi Mông có nói qua với tôi, kết quả tôi quên mất, đợi đến lúc tôi nhớ ra đi xuống nhìn, xe công ty thì còn, mà cậu thì không thấy đâu, tôi tưởng là cậu tự mình về nhà." Hổ thẹn cái gì đó coi như bỏ đi, đồng nghiệp đem cậu ném trong xe rồi quên mất tiêu!!
"Cậu không sợ tôi bị người ta bắt cóc hay là làm hại sao?"
"Cậu xem phim khủng bố nhiều rồi đó, bắt cóc với làm hại cậu có tác dụng gì, chỉ vì cậu mỗi ngày mang theo có ba mươi tệ trên người?"
"Nhưng cũng không thể nói vậy được, nếu, nếu không phải tôi tự mình tỉnh dậy về nhà, sau đó nói không chừng sẽ nghiêm trọng hơn."
"Là cậu tự mình ý thức dư thừa, cũng đã tự mình về nahf rôdi, hôm nay còn truy cứu cái gì, lẽ nào có ẩn tình gì?" Phạm Thiếu Quân nghi ngờ truy hỏi, Mạch Đinh lắc lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn biết hôm qua tại sao tôi tỉnh lại ở bãi đỗ xe, cũng muốn biết đồng nghiệp tôi không có quan tâm tôi, khiến người ta quá thất vọng." Mạch Đinh vừa nói vừa thở dài, ngồi lại chỗ ngồi.
"Người ngủ trong lúc làm việc còn có tư cách thất vọng người khác sao?" chỉ trích ngược lại, Mạch Đinh hoàn toàn xem như không nghe thấy.
Mười mấy phút sau An Tử Yến ra khỏi phòng làm việc: "Hôm nay cứ tới đây thôi, có thể về nhà nghỉ ngơi." Quách Bình vươn vai đứng dậy: "Yến sau khi mắng cậu tâm tình không tệ nha, rõ ràng lúc trước mặt vẫn luôn lạnh tanh, sau này cậu cũng đi đến phòng làm việc của Yến để cậu ấy mắng cậu nhiều vào."
Là để cho anh ấy thông nhiều mới đúng, Mạch Đinh càng thêm giận dữ, nhưng cho dù muốn tan ca làm thì cũng để về nhà làm chứ!
"Lại đi thêm mấy lần tôi thật sự sẽ trong lúc làm việc mà đột tử."
"Bị mắng thật sự đau khổ đến vậy sao."
"Cái này...ừm..." cậu cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc: "Cũng không phải đau khổ như vậy." chuyện thoải mái như vậy cậu mới không nói ra. Những người khác đã đến thang máy, thúc giục Mạch Đinh nhanh lên một chút, An Tử Yến đi đến trước bàn làm việc của cậu, đem một vật thể không rõ ném lên trên bàn cậu: "Đồ em làm rơi." Mạch Đinh sau khi nhìn thấy rõ vật thể không rõ ràng vội nhào người lên trên, lúc nãy quá vội vàng nên quên mặc quần lót, cậu lén lén lút lút nhét vào trong túi xách: "Bị người khác nhìn thấy thì làm sao!" An Tử Yến nhún nhún vai, bỏ đi. Mạch Đinh nắm chặt tay, so với áp lực công việc thì áp lực nhiều hơn là đến từ An Tử Yến!
Về đến nhà Mạch Đinh vội vàng muốn tìm An Tử Yến tranh luận, phát hiện trong phòng tắt đèn, anh ấy còn chưa về sao, mấy giây sau cậu mới nhìn thấy An Tử Yến nằm ngủ trên sofa, nhất định làm mệt lắm. Nhân cơ hội anh ngủ phải báo thù mới được, cậu rón ra rón rén lại gần, quỳ gối trước sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của An Tử Yến, suy nghĩ làm sao trả thù, cậu nhất định phải trả thù, cậu không thể không trả thù, cậu suy nghĩ như vậy cũng quyết định muốn làm như vậy. Mạch Đinh nhìn rồi nhìn, rồi lại nhìn rồi nhìn, cuối cùng, cậu không kiềm chế được cúi người hôn lên khóe miệng An Tử Yến.
Phương thức trả thù này, thật là yếu đuối.
Đa phần vấn đề được xử lý tốt đã là chuyện mấy ngày sau, còn lại là do bộ phận khác chịu trách nhiệm, thay đổi cách nói, thì bộ phận quan hệ xã hội đã thoát ra khỏi cuộc sống tù lao. Vấn đề lần này An Tử Yến cùng với các người trẻ trong bộ phận quan hệ xã hội của anh từng bị bộ phận khác coi thường đều làm họ yếu thế, giải quyết hoàn mỹ. Các tiền bối trong bộ phận quan hệ xã hội đều cho rằng là gặp may, không muốn thừa nhận, nhưng ý kiến của bọn họ cũng không thể ảnh hưởng được gì, An Tử Yến trải qua chuyện này cũng nhận được danh tiếng không tệ trong cả công ty, đương nhiên sự tùy tiện của anh rất nhiều người cũng biết. Ví dụ vừa bận rộn xong, anh bất chấp quy định công ty, tự ý cho cấp dưới của mình nghỉ phép hai ngày, bao gồm cả bản thân anh, đem công việc đẩy hết cho người bên giám đốc Thôi.
|
PHIÊN NGOẠI 1: EM và ANH không thể làm bạn!
[An Tử Yến, chúng ta có phải nên là đổi cách thức không? Phân cảnh đừng có luôn là ở công ty anh nhìn em không vừa mắt rồi kiếm chuyện với em, chúng ta nên bỏ qua giai đoạn này đi, ví dụ như bởi vì một chuyện nào đó chúng ta nảy sinh tình hữu nghị sâu đậm, anh xem em là tri kỷ, trọng dụng em, chúng ta là bạn thân không thể tách rời.] Mạch Đinh lúc đi làm đột nhiên suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho An Tử Yến. Thấy An Tử Yến vẫn mãi không trả lời thì lại gửi thêm một tin: [Anh cũng phải nói một lời đi chứ!] Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến chỉ cách mấy bước chân, anh đang đứng khoanh tay sau lưng Phạm Thiếu Quân, Mạch Đinh giả vờ không thoải mái ho lên, thanh thanh cổ họng. Thấy An Tử Yến vẫn không phản ứng, đành phải tiếp tục ho, Liễu Vĩ lo lắng nói: “Cậu không sao chứ!” “Không sao, cám ơn quan tâm.” “Tôi không phải quan tâm cậu, tôi sợ bị lây nhiễm, nếu như cậu có chuyện thì mau xin nghỉ đi.” “Tôi không thèm nghỉ đó, lây bệnh cho anh.” Mạch Đinh nghĩ, đây cũng là trách An Tử Yến không xem tin nhắn của mình. Mạch Đinh cũng thiệt tình, cái gì cũng đổ lên người An Tử Yến. Cuối cùng, An Tử Yến đang dặn dò giấy tờ với Phạm Thiếu Quân xong, lấy điện thoại ra, tùy tiện dựa cạnh bàn làm việc trả lời. [Tri kỷ? Anh nghỉ em hiểu lầm rồi, chúng ta cho dù có tính kỹ cũng chỉ là bạn giường.] [Nói gì mà bạn giường chứ, quá khó nghe (>.< " /> ] [Bạn tình] [Cũng rất khó nghe!!!!] [Pháo hữu.] [Đừng nói tiếp nữa, càng nói càng khó nghe! Chúng ta là người yêu, là tình yêu thật sự!!!!] Hai người ở trước mặt lén lút gửi tin nhắn đưa đẩy. Lúc này, An Tử Yến từ từ đem điện thoại để vào trong túi sâu đó ngẩng đầu lên: “Họ Mạch, bây giờ là giờ làm việc, đừng có để tôi phát hiện lần nữa cậu nghịch điện thoại.” Anh dựa vào cái gì chỉ trích em, anh làm gì có tư cách chỉ trích em, anh vừa nãy không phải cũng đang nghịch điện thoại sao? Mạch Đinh chỉ có thể chất vấn trong long, ngoài mặt thì hối lỗi: “Ngại, ngại quá!” “Cậu cũng biết ngại sao?” Mạch Đinh trừng An Tử Yến, chỉ với quan hệ này, hai người ngay cả pháo hữu cũng không bằng, Mạch Đinh rất cố ý mà nói chuyện chỉ có An Tử Yến nghe mới hiểu: “Tôi không phải là cố ý nghịch điện thoại trong giờ làm việc, chỉ là vì có chút chuyện, trong nhà tôi có người bị ma nhập, trở nên lạnh lẽo vô tình, vô tâm, vô phế, không bằng cầm thú. Tôi rất lo lắng cho anh ta!” Mỗi lần đều dùng vấn đề ma quỷ, cậu cũng không biết thay đổi. Còn cho rằng sẽ kích động được An Tử Yến, ai ngờ An Tử Yến vẫn như cũ nhìn máy tính của Phạm Thiếu Quân lạnh lùng trả lời: “Không ai muốn nghe chuyện liên quan đến cậu.” “Xin lỗi.” Sau khi xin lỗi, Mạch Đinh thay đổi thủ thuật, đập tan ý niệm trở thành tri kỷ cùng An Tử Yến, hai người họ nếu không là người yêu, nói không chừng ngay cả bạn bè cũng sẽ không làm. Cậu vừa đem điện thoại đặt lên bàn phím máy tính, điện thoại liền rung lên, cậu đành phải len lén lấy ra nhìn, là tin nhắn của An Tử Yến gửi đến: “Ngu ngốc.” Mạch Đinh nắm chặt điện thoại, đang muốn trả lời, giọng nói không kiên nhẫn của An Tử Yến vang lên: “Cậu còn nghịch.” “Tôi…” “Cậu cái gì?” “Không có gì.” Mạch Đinh vừa đặt điên thoại trở lại thì lại rung lên, vẫn là tin nhắn An Tử Yến gửi qua: “Kém trí.” Lại cố ý tìm đánh, ấu trĩ, cấp trên của mình quá ấu trĩ!!! Tay cậu dường như đã dồn hết sức lực muốn ném điện thoại sang An Tử Yến, nhưng cậu là ai, là Mạch Đinh không giống An Tử Yến, là người trưởng thành lịch sự, cậu muốn dùng lý trí cảm hóa An Tử Yến, thế là lại lần nữa soạn tin nhắn. “Họ Mạch, nghe không hiểu tiếng người có phải không?” “Xin lỗi.” Mới qua mấy giây điện thoại lại rung: “Em có thể nắm được anh thế nào” Muốn gây sự có phải không? Có phải không!??? Mạch Đinh khống chế không được muốn trả lời, sau gáy bị văn kiện đập trúng: “Muốn tôi nói mấy lần?” “Xin lỗi.” Các đồng nghiệp cũng nhìn sang Mạch Đinh, ánh mắt dường như đang nói: Da mặt cậu quá dày rồi! Cấp trên đã nói như vậy, mà vẫn nghịch điện thoại. Là cấp trên của mấy người đó!! Muốn cắn chết An Tử Yến, ahhh, thật muốn cắn chết anh ấy! Gia hỏa đáng giận! Miệng của hai người có thể nghiêm túc làm việc không hả? An Tử Yến nói cũng đúng, hai người bọn họ chỉ là pháo hữu, mình sau này cũng không cần trở thành bạn với anh ấy, phải trở thành pháo hữu có thù hận! Lúc sắp tan ca, Mạch Đinh đem văn kiện cuối cùng cần An Tử Yến ký tên đi vào, sau khi đặt lên bàn thì bắt đầu nói: “Em vốn nghĩ muốn trở thành bạn bè không giấu nhau chuyện gì, là anh ép em, từ nay về sau em sẽ, em sẽ…” Cậu vẫn chưa nghĩ xong lời tiếp theo. “Em sẽ thế nào?” “Em sẽ phun nước bọt lên anh.” Câu trả lời gì vậy? Không hề có quan hệ nhân quả với câu trước. “Em thử xem.” “Anh đừng tưởng em không dám.” Mạch Đinh há miệng ra, khạc ra chút nước bọt cho An Tử Yến xem, cậu cũng thật sự không suy nghĩ xem hành động bây giờ của mình có bao nhiêu dơ bẩn, Mạch Đinh vốn chỉ muốn dọa An Tử Yến, ai ngờ không khống chế được lực đạo, nước bọt văng ra không chỉ dính lên văn kiện, mà còn dính lên áo khoác và trên tay An Tử Yến, Ý nghĩ đầu tiên của Mạch Đinh chính là: Mình đã chết rồi. Cậu ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền chạy ra khỏi phòng làm việc,bắt đầu nhanh chóng dọn đồ tan ca. “Cậu gấp cái gì? Sắc mặt không tốt.” “Tôi có chuyện gấp phải đi nhanh.” Mạch Đinh dọn đồ xong liền đi. “Chuyện gì chứ, đi xem người nhà bị ma nhập của cậu sao?” Mạch Đinh không quay đầu lại, vẻ mặt có chút trầm trọng. “Không, không phải, đoán chừng một tiếng nữa trong nhà có người có người bị giết.” Nói xong, cậu bỏ chạy. Lúc An Tử Yến về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Mạch Đinh, An Tử Yến không nhanh không chậm đem áo khoác ném lên sofa. “Mạch Đinh, em trốn ở đâu?” Mạch Đinh đang trốn trong tủ quần áo chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt, tiếng bước chân của An Tử Yến càng lúc càng gần, Mạch Đinh nín thở,Mạch Đinh nghĩ tại sao mình phải trốn chứ, chỉ là phun nước bọt lên An Tử Yến mà thôi, cũng không quy định pháp luật nào nói người yêu phun nước bọt là phạm pháp. An Tử Yến đi vào phòng ngủ, anh đầu tiên là đi đến trước bàn sách, quay lưng với Mạch Đinh nói: “Tự mình đi ra đi.” Ngữ khí giống như tên sát nhân trong phim kinh dị thích giày vò người khác, không chỉ ngữ khí, tình tiết lúc này cũng giống trong phim kinh dị. Mạch Đinh ở bên trong bất luận chạy đến chỗ nào cũng đều là chỗ chết. Vốn cho rằng mình sẽ bị phát hiện không tới một phút, nhưng An Tử Yến không có ý định tìm cậu, cũng không đột nhiên nhào đến trước tủ quần áo mở cửa ra, âm u nói: Anh tìm thấy em rồi. An Tử Yến chỉ là lấy ra một quyển sách, nằm trên giường xem. Mạch Đinh bị ngộp trong tủ quần áo, chân hơi tê, quần áo thỉnh thoảng còn cọ lên mặt cậu. Sau mười mấy phút, cậu cuối cùng không nhịn được đẩy cửa tủ áo ra. “Anh rốt cuộc có đến bắt em không hả?” “Em trốn trong tủ áo làm gì vậy?” An Tử Yến giả vờ không hiểu hỏi. “Anh không phải muốn giáo huấn em sao?” “Cám ơn em nhắc anh.” “Không phải chỉ là phun một chút nước bọt lên anh sao, chỉ có chút xíu nước bọt như vậy, có cần phải dọa em không, bình thường anh không phải cũng là ăn nước bọt của em sao?” “Dọa Em? Anh có làm gì sao?” “Còn nói anh không làm, anh, anh…” Mạch Đinh mới phát hiện An Tử Yến thật ra cái gì cũng không làm, cậu suy nghĩ, thay đổi cách thức chỉ trích: “Anh bây giờ không làm cũng không có nghĩa anh sẽ không làm, anh xem xem anh tạo thành ảnh hưởng tâm lý lớn thế nào cho em rồi, chính vì phun một chút nước bọt lên anh mà sợ đến trốn trong tủ quần áo, em quá đáng thương rồi.” “Em là quá nhát gan rồi đó.” An Tử Yến không lưu chút mặt mũi liền vạch trần, Mạch Đinh không thể thừa nhận, lại đổi hướng: “Em cảm thấy hai chúng ta không cách nào làm bạn tri kỷ được .” “Cám ơn em đã nói anh biết tin tốt này.” Mạch Đinh liếc mắt khinh thường An Tử Yến, sao đó lại nằm bò lên giường di chuyển lại gần An Tử Yến: “Anh nói đi, nếu như chúng ta không thành người yêu, thì có trở thành bạn tốt không?” Thái độ của cậu thật sự thay đổi từng lúc, An Tử Yến lấy sách ụp lên mặt cậu: “Anh không chấp nhận nếu như này.” Mạch Đinh chụp quyển sách trên mặt, quả thật, không thể làm bạn với anh.
|
PHIÊN NGOẠI 2: QUỶ ẤU TRĨ.
***Chết cười với hai vợ chồng nhà này. Một tiếng gõ trên điện thoại của tui đó. Cũng may chap này ngắn không thôi là tui lại chụp hình lại cho mọi người đọc rồi
Mạch Đinh chạy đến trước tủ quần áo lật tìm đồ: "Anh nói xem em nên mặc đồ gì?" Không ai trả lời câu hỏi buồn chán của cậu, Mạch Đinh không dễ gì mới tìm được một bộ, đứng trước gương nhìn trái ngó phải, lát nữa sẽ cùng An Tử Yến đi gặp khách hàng lớn, dẫu sao mình cũng ở bộ phận quan hệ xã hội, vẫn nên chú ý một chút tới hình tượng. "Anh tính mặc bộ nào?" Câu hỏi này cũng như câu hỏi trước, không hề được đáp lại, cậu quay đầu nhìn An Tử Yến ngồi trước máy tính: "Anh không nghe thấy sao?"
"Không nghe thấy."
"Bây giờ lại có thể nghe sao?"
"Ừ."
"Vậy anh nói xem em mặc bộ nào đẹp, anh dự định mặc bộ nào?" Mạch Đinh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa, và lại không có hồi âm.
"Anh không nghe thấy sao?"
"Không nghe thấy."
"Đùa em vui lắm sao!!"
"Đúng là rất vui." Mạch Đinh đem áo ném về phía An Tử Yến, An Tử Yến nâng tay lên nhẹ nhàng chụp lấy, nhìn thấy là áo Mạch Đinh, lại phi thường cố ý giả vờ trượt tay rớt xuống đất. Mạch Đinh vội vàng chạy lên nhặt áo lên vỗ vỗ: "Em thật sự không biết mình còn có thể sống như vậy bao lâu, nếu như anh lại ném đồ lung tung, em muốn, em muốn..."
"Muốn bây giờ hả? Được thôi, cởi quần áo ra."
"Anh đừng có chỉ nghe lời anh muốn nghe, cũng phải nghe trọn câu đi!" An Tử Yến bày ra vẻ mặt chán ghét: "Nghe em nói hết là chuyện rất lãng phí thời gian." Mạch Đinh chạy về tủ quần áo lấy đồ An Tử Yến ném qua, An Tử Yến cũng nhẹ nhàng chụp lấy, anh đứng dậg, bắt đầu cởi áo ngoài, chuẩn bị thay quần áo. Có lúc thậy không hiểu nỗi cách thức Mạch Đinh bộc phát tính khí, trực tiếp đánh An Tử Yến một cái không phải là được rồi sao, lại cứ muốn ném đồ anh ấy thôi.
"Em tiện tay lấy, anh chắc chắn là mặc bộ này?"
"Mặc bộ nào không quan trọng " An Tử Yến ngay cả quần áo cũng không thèm nhìn hai cái đã tùy tiện mặc vào người, Mạch Đinh cũng muốn nói bộ nào cũng không quan trọng, Mạch Đinh cũng muốn bất luận là mặc bộ nào cũng sẽ đẹp đến chết người, nhưng cậu không phải, cậu chỉ giống như bao lão bách tính bình thường, Mạch Đinh ghen tỵ nhìn An Tử Yến cài xong nút áo. Tây trang màu xanh đen tôn lên làn da anh, mặt anh, tất cả trên người anh, ngay cả thứ nhỏ nhặt cũng không bỏ qua. An Tử Yến sau khi mặc xong áo khoác ngoài lại tiếp tục chơi máy tính, Mạch Đinh nhìn bộ tây phục trong tay mình rất lâu, giống như giẻ lau đột nhiên bị lu mờ đi, cậu ném bộ tây phục lên giường: "Em thật sự không biết mình còn có thể giống như vậy bao lâu nữa, nếu như anh cứ đẹp trai như vậy, em muốn, em muốn hủy dung nhan của anh."
Mạch Đinh tâm lý cực độ không bình tĩnh nhào đến sau lưng An Tử Yến, từ phía sau ôm lấy vai An Tử Yến, ngữ khí giống như đang lơ đảng lại giống như van nài: "Anh có thể đừng có đẹp trai như vậy nữa được không, chia em một chút, có được không?"
"Anh không muốn nghe lời vô lý và ngu ngốc như vậy."
"Nếu đã không muốn nghe, tại sao lại kết hôn với người thích nói lời vô lý và ngu ngốc."
"Đại khái là giống em bị trúng tà vậy đó." Mạch Đinh nhăn nhăn mũi, mắt len lén liếc An Tử Yến, đem nửa mặt mình vùi vào vai An Tử Yến: "Em muốn rõ ràng nói cho anh biết, anh cho dù có đẹp trai hơn, em cũng sẽ không yêu anh thêm đâu, anh tốt nhất nên kiềm chế chút."
"Anh không có cách nào nói chuyện với em."
"Anh có cách."
An Tử Yến nâng tay hơi hơi đưa ra sau, túm mặt Mạch Đinh, mặt Mạch Đinh biến dạng trong chốc lát bướng bỉnh nói: "Bạo lực là vô dụng với em." An Tử Yến nhẹ giương khóe miệng: "Anh vừa lúc biết cái gì có tác dụng với em." Tay anh túm mặt Mạch Đinh buông lỏng ra, chuyển đến môi dưới của Mạch Đinh, ngón cái chầm chậm lướt qua, sau đó đặt trở lại môi mình, hơi hơi vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên ngón tay vừa nãy lướt lên môi Mạch Đinh, động tác và ánh mắt mê người, khơi gợi lên dục vọng trong lòng Mạch Đinh. Cậu vội vàng buông An Tử Yến ra, bắt đầu cởi quần áo, An Tử Yến quay ghế lại, quan sát Mạch Đinh hiếm khi chủ động, ai ngờ Mạch Đinh căn bản không phải là chủ động, sau khi cởi quần xong lại cầm một cái quần khác trên giường mặc lên, sau khi cảm nhận được ánh mắt quan sát mình lại tăng tốc độ mặc quần nhanh lên: "Em biết anh muốn làm gì, lát nữa phải đi gặp khách hàng rồi, anh tốt nhất dẹp bỏ ý niệm đi, không thể nào!!" Mạch Đinh rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt An Tử Yến, anh quay ghế lại, phát ra giọng nói như con nít bất mãn: "Oh..."
Mạch Đinh mặc xong quần áo đi đến trước gương soi, lại hỏi An Tử Yến: "Anh cảm thấy em có đẹp không?"
An Tử Yến không thèm quay người lại, cũng không thèm nhìn một cái: "Không đẹp."
"Anh là con nít đang giận lẫy sao, chỉ vì em từ chối suy nghĩ hạ lưu của anh?"
"Vậy thì làm sao, không đẹp."
"Được, được, em cũng không muốn biết suy nghĩ của anh!"
"Khó coi."
"Anh đủ rồi đó!"
"Muốn ói."
"An Tử Yến!! Anh là quỷ ấu trĩ không có phong độ!!"
|
PHIÊN NGOẠI 3: CHỦ NHÂN KHÁC CỦA NGÓN TAY ĐEO NHẪN.
Mạch Đinh vừa đi làm lập tức vì lời của Phùng Phi Mông mà dựng thẳng tai lên.
"Con gái ở các bộ phận khác đều đang hỏi thăm tôi về chuyện chiếc nhẫn trên tay Yến đó."
"Có người đồn chiếc nhẫn trên tay anh ấy là của bạn gái tặng." Nội dung bát quái của các đồng nghiệp khiến Mạch Đinh không thể chuyên tâm làm việc, cũng may trong nước không giống như nước ngoài, ở nước ngoài nếu như đeo nhẫn trên ngón vô danh thì có nghĩa đã kết hôn, trong nước đeo nhẫn ngón nào cũng ít người để ý. Mạch Đinh cẩn thận cài kỹ nút áo ở cổ, cậu vẫn luôn đem nhẫm xem như dây chuyền mà đeo trên cổ, may mà không ai phát hiện. Nhân lúc An Tử Yến đi ra, có đồng nghiệp nữa cuối cùng cũng hỏi: "Yến, tôi giúp người ta tìm hiểu chút, quan hệ của anh và bạn gái rất kém đã chia tay rồi sao?"
"Vẫn chưa" An Tử Yến trực tiếp nói. Gì mà kêu là quan hệ rất kém! Gì mà kêu là vẫn chưa! Lúc này không có ai còn có tâm tình mà chú ý vẻ mặt của Mạch Đinh, câu hỏi liền tới tấp bay tới An Tử Yến: "Là mỹ nữ từng tới tìm anh, hay là ở trong công ty?"
"Có phải là rất đẹp, thật muốn nhìn kiểu người mà anh thích."
"Tôi cũng rất muốn gặp!!" Mấy người muốn gặp như vậy, trực tiếp quay đầu không phải gặp được rồi sao. Phạm Thiếu Quân đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua chủ đề này: "Yến, tiết lộ một chút ưu điểm thu hút anh của bạn gái anh đi." Mạch Đinh nghe thấy mặt nóng bừng lên, cho rằng người khác đều đang khen mình nữa, cũg vội vàng muốn nghe thử một chút An Tử Yến sẽ khen mình thế nào, thấy An Tử Yến không nói gì, Mạch Đinh nhịn không được giả vờ ở bên cạnh nói thêm: "Phải đó, mọi người đều muốn nghe như vậy, anh đem ưu điểm của người yêu anh nói ra cho mọi người nghe đi, tôi tin nhất định có rất nhiều." Cậu tăng thêm ngữ khí. An Tử Yến không nhìn qua, nhận tài liệu trong tay Cao Sảng, vừa lật vừa nói: "Chậm phát triển mà còn nói nhiều."
"Anh nói bậy!" Mạch Đinh vẫn là không khống chế được, cậu làm sao khống chế được, ở bên cạnh An Tử Yến nhiều năm như vậy chỉ đổi được hai điểm bình phẩm như vậy? Ai nói nhiều? Ai chậm phát triển. Cậu vẫn không tiết lộ, bởi vì mọi người đều không tin lời An Tử Yến: "Yến, tiết lộ chút cũng không như vậy, vậy chiếc nhẫn trên ngón tay anh là bạn gái tặng sao?" An Tử Yến vẻ mặt ý vị thâm trường, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, thế là nhiều câu hỏi lại đến, An Tử Yến quay đầu lại: "Mấy người rất rãnh?" Các đồng nghiệp không dám truy hỏi nữa, thấy An Tử Yến kéo ghế ngồi phía sau Cao Sảng, người vây xem tự đưa ý kiến của mình: "Tôi nhớ nhẫn của Yến từ lúc vào công ty thì đã đeo rồi, bạn gái anh ấy nói không chừng là bạn học đại học."
"Rất có khả năng." Đám người này thật sự rất rãnh rỗi, An Tử Yến như không liên quan lật tài liệu, mà Mạch Đinh vẫn đang vì hai nhận xét của An Tử Yến về mình mà tức giận, không chú ý đến lời mọi người đang nói, Cao Sảng đột nhiên hỏi: "Mạch Đinh, cậu tốt nghiệp trường nào?" Mạch Đinh nói ra tên trường của mình, Quách Bình chống cằm: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, Yến hình như cũng tốt nghiệp trường này."
Hỏng bét rồi, lẽ nào bọn họ quan sát ra cái gì rồi, Mạch Đinh trong lòng thấp thỏm, chỉ trách mình quá khinh suất. Phùng Phi Mông cũng đưa ra nghi vấn: "Với dáng vẻ và ưu thế ở mọi phương diện khác của anh ấy, ở trường học nhất định rất nổi tiếng mới đúng, cậu cho dù không quen biết chắc cũng phải từng nghe hoặc từng thấy rồi chứ." Mạch Đinh bị chất vấn như phạm nhân, lo lắng liếc An Tử Yến một cái, anh ấy không chút phản ứng. Liễu Vĩ luôn quan sát Mạch Đinh: "Lẽ nào..." Mạch Đinh nuốt nước bọt, không dám nghe lời tiếp theo của anh ta, Liễu Vĩ tiếp tục nói: "Lẽ nào...cậu thật ra không có học đại học, làm bằng giả để lăn vô công ty!" Mọi người đồng ý gật gật đầu, Mạch Đinh bị sặc nước bọt của chính mình, đoán mò như vậy không chút nào khiến cậu cao hứng nổi.
"Làm sao có thể! Tôi ở trường học rất tuân theo nguyên tắc, ngày ngày đem toàn bộ thời gian đều dành cho việc đọc sách nghiêm túc, ai mà còn chú ý đến người khác trong trường, tôi không giống mấy kiểu hoa si, đến trường học không phải đi yêu đương, là đi góp nhặt tri thức và đề cao giá trị con người!" Mạch Đinh nói mấy lời này rốt cuộc có tội lỗi hay không, có lẽ cậu không phải đi yêu đương, nhưng tuyệt đối là đi kết hôn. (Sa mạc lời
|