Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng
|
|
☆, Chương 5:
Bệnh đương nhiên sẽ không kéo dài, đến cuối cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là nửa đêm gọi cho một vị là bạn học cùng lớp của em trai vị hôn thê của bạn tốt của tôi, cũng chính là bác sĩ ở một phòng khám bệnh… A, tạm thời thì gọi hắn là bác sĩ cũng được.
Bác sĩ làm ra vẻ bình tĩnh đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, liếc mắt nhìn người mẫu tiên sinh đang bị tôi đem làm tấm đệm dựa, nghiêm trang nói: “Trần tiên sinh, phí khám bệnh lúc nữa đêm của tôi rất cao, bất quá anh là một tổng tài, có tiền như vậy, tôi sẽ không giảm giá cho anh , chúng ta liền thoải mái mà thanh toán đi.”
Tôi thề là tôi thấy đôi mắt trên khuôn mặt búp bê của hắn lóe ra kim quang…
Nếu như người mẫu tiên sinh của tôi cũng hiểu biết như vậy thì tốt rồi.
“Giảm giá.” Tôi lãnh khốc mà trả lời.
Bác sĩ thoạt nhìn có chút không thể nào tiếp thu được quyết định của tôi, cũng đúng thôi, khi liên quan đến chuyện tiền bạc, đại đa số mọi người đều sẽ rất là tàn nhẫn.
“Nhưng mà… Nhưng mà… Nhưng mà anh là tổng tài… Tổng tài thì không nên trả giá.”Bác sĩ mang bộ dáng khóc không ra nước mắt.
Tôi suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói cho hắn biết: “Đáng tiêu, thì mới tiêu.”
Bác sĩ nhất thời như mất đi sức sống, nếu như phía sau tôi không phải là người mẫu tiên sinh, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh và có lực “sát thương” cao , tôi nghĩ hắn đã bỏ lại tôi cái tên bệnh nhân keo kiệt này, một đường khóc mà đi về.
Trên thực tế, hắn chích kim truyền nươc biển cho tôi, sau đó quả thật vừa khóc vừa đi trở về.
Tôi nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn, trong lòng lại một lần nữa rõ ràng: Nguyên lai tiền chính là vũ khí hại người tốt nhất nga! Bác sĩ đã không còn ở đây, chỉ còn lại tôi và người mẫu tiên sinh.
Người mẫu tiên sinh sắc mặt âm trầm, trông không thật quá cao hứng, hắn cũng không nói gì, cũng không ôm ôm hôn hôn như mọi khi .
Tôi hoài nghi tôi vừa nãy từ chối chính xác là đã xúc phạm tới hắn (?), đây thực sự là một sự tình hỏng bét.
Ta cần phải an ủi hắn một chút, ta đây là một kim chủ vô cùng có đạo đức.
Thế là tôi sờ tay hắn rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ mua xe cho anh.”
Nếu như tên bác sĩ khi nãy nghe được câu này nhất định sẽ vô cùng cao hứng mà bay lên, chỉ là người mẫu tiên sinh có vẻ cao thượng hơn rất nhiều, hắn liếc mắt sâu sắc nhìn tôi một cái, tâm tình rất lạnh nhạt.
Hắn đứng dậy, tựa hồ chuẩn bị đi.
Tôi không biết hắn muốn đi nơi nào, theo bản năng liền kéo hắn lại.
Người mẫu tiên sinh liền quay lại, nhưng vẫn là nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi cảm thấy được hắn hiện giờ có chút đáng sợ, lúc người mẫu tiên sinh không nói chuyện so với tấm poster mà tôi thấy cơ hồ còn lạnh hơn vài phần, tôi thừa nhận vào lúc này tôi có một chút hốt hoảng, tim liền đập gia tốc.
Tôi phải dỗ dành người mẫu tiên sinh thật tốt, bằng không hắn vẫn sẽ không nói chuyện với tôi, tôi vẫn sẽ không giải thích được tại sao trong lòng không thoải mái. Nhưng mà khi tôi mở miệng ra, vẫn là một câu: “Anh ở lại đi.”
“Sau đó em lại mua cho anh một căn hộ?” Người mẫu tiên sinh hỏi.
“Anh muốn mua một căn hộ?” Tôi liền trả lời: “Hảo, tôi liền mua”
Người mẫu tiên sinh thở dài một hơi, trông không giống như là một người đang cao hứng, bất quá hắn liền ngồi xuống, vẫn là như cũ mà ôm lấy tôi.
Tôi liền đem sự việc lần này quy thành việc mua nhà.
Tôi hiện tại cảm thấy được, dã tâm của người mẫu tiên sinh, khả năng cao nhất cũng chỉ là tiền.
Như vậy cũng tốt, tôi mới có thể an an tâm tâm mà bao dưỡng hắn.
|
Chương 6
Những ngày sinh bệnh thật sự không hề tốt lành gì.
Người mẫu tiên sinh như là đang bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân thể, tuy rằng hắn vẫn là mỗi ngày đều rời giường, sau đó xem TV, trước khi ngủ trưa thì ôm tôi hôn một chút, thế nhưng hắn trở nên đặc biệt ít nói.
Đầu tiên, hắn không cho tôi làm việc, cho dù là có hội nghị cũng không cho phép tôi ly khai, tôi quả thực là sắp điên lên rồi, hắn tại sao không chịu hiểu nếu như tôi không kiếm được tiền hắn liền không có căn hộ nào cả?
Thứ yếu, hắn không cho tôi ăn đồ ăn vặt.
Tôi rất thích đồ ăn vặt nga, khoai tây, khoai lang miếng, cánh gà, bánh qui, đều là đồ ăn vặt chuẩn bị hằng ngày của tôi, bình thường tôi cũng chỉ có thể ở nhà mà sảng khoái, không hề băn khoăn ăn, kết quả hiện tại cũng bị tước đoạt đi.
Tôi có thể nhịn không thể nhẫn, tôi tức giận rồi a.
“Bánh qui.” Tôi nhìn người mẫu tiên sinh trong tay đang cầm bánh qui gấu Pooh mà không dời nổi mắt.
Người mẫu tiên sinh nhíu mày: “Không thể ăn.”
Tôi! Rất! Sinh! Khí!
Nhưng là tôi cố tình không thể nổi giận! Bởi vì người mẫu tiên sinh gần đây lá gan quả thật rất lớn cũng sẽ cùng tôi nổi giận! Hơn nữa hắn mà lên cơn thì chỉ có mua nhà mới có thể xoa diệu hắn! Tôi là một tổng tài có rất nhiều tiền! Thế nhưng tôi cũng là một tổng tài có lý trí nga! Tôi không thể gia tăng thêm những chi tiêu không hợp lý a! Hơn nữa ta sợ đến cuối cùng cả việc mua nhà cũng không có biện pháp làm người mẫu tiên sinh nguôi giận!
Tôi cảm thấy được tôi là kim chủ tội nghiệp nhất trên thế giới này.
Tôi không có một chút nào muốn để ý tới người mẫu tiên sinh, tôi thật rất muốn đem túi bánh qui kia nhét vào miệng hắn, miễn cho hắn tiếp tục cấm tôi ăn đồ ăn vặt, chỉ làm tôi khổ sở.
Hắn nói chuyện tôi cũng khổ sở.
Hắn không nói lời nào tôi càng khổ sở hơn.
Tôi hiện tại thật sự rất khổ sở nga.
Tôi rầu rĩ không vui trở lại phòng ngủ xem sách quản lý tài sản.
Tôi không tức giận.
Tôi không khổ sở.
Tôi có tiền.
Trong lòng tôi niệm đi niệm lại ba câu nói trái ngược này, tới tới lui lui, lăn qua lộn lại niệm.
Mà tôi vẫn không hề cao hứng, tôi hiện tại rất muốn chạy đến trên giường nhảy nhảy một cái.
Tôi nhanh chóng lấy ra cái gương luôn mang theo bên người, soi một cái, không liên quan, mặt tôi vẫn còn rất nghiêm túc.
Thu hồi gương, tôi tiếp tục vẫn là không cao hứng.
Người mẫu tiên sinh đi vào, trong tay hắn còn cầm bánh qui của tôi, một mặt lạnh nhạt vén chăn lên ngồi ở trên giường, còn mở ti vi lên xem, hay nhỉ! tôi ghét nhất kênh mua sắm.
Lần này mặt của tôi cũng lạnh.
Hắn hơi quá đáng rồi!
Hắn hơi thái quá rồi!
Tôi quyết định, chỉ cần hắn khiến cho tôi tức giận thêm một chút nữa, tôi liền đuổi việc hắn, khiến cho hắn buông bánh qui của tôi xuống, ra khỏi phòng của tôi.
“An An, lại đây.” Người mẫu tiên sinh hướng tay về phía tôi vẫy vẫy.
Tôi căn bản là không nghĩ tới đi.
“Lại đây thì em có thể ăn bánh qui.” Người mẫu tiên sinh nói thêm một câu.
Tôi nhìn nhìn bánh qui, đó là hồi cuối tuần trước tôi đã mua, chỉ còn một bao này, siêu thị ở vùng phụ cận bởi vì ăn tết nên đều đã đóng cửa .
Tôi lòng không cam tình không nguyện mà đi tới.
Người mẫu tiên sinh lập tức đem tôi kéo vào trong chăn.
“Bị sốt mà còn đứng ở bên cạnh cửa sổ, ân?” Hắn lại dùng móng vuốt như tám cái vòi con bạch tuộc mà ôm lấy tôi.
Tôi vốn là chuẩn bị đối xử với hắn thật lạnh lùng, nhưng giọng nói của hắn quá êm tai , đặc biệt là cái từ “Ân”, quá hấp dẫn.
Tôi là kim chủ đầy độ lượng, vẫn là đại nhân không chấp tiểu nhân .
Người mẫu tiên sinh vừa xé bao bánh qui ra, vừa hướng tôi mà nói: “Em phải nhanh một chút tốt lên , Anh muốn em, đặc biệt nhớ.”
Tôi bĩu môi mà ăn bánh qui.
Như vậy tại mọi thời khắc nảy sinh tình cảm hơn nữa còn là thiên tài mặt dày không biết xấu hổ chính là người mẫu tiên sinh được tôi bao dưỡng.
|
CHƯƠNG 7:
Tôi bị bệnh ba ngày, nằm trên giường bốn ngày.
Cuối cùng vào một ngày bởi vì người mẫu tiên sinh không hề biết tiết chế, ban đêm không hề để ý đến ý nguyện của kim chủ là tôi, mà làm một lần lại một lần.
Ngày thứ năm, tôi cuối cùng trở lại phòng làm việc.
“Hoàng Lỗi?” Tôi thấy trên ghế salông một người mập ục ịch đang ngồi, trong nháy mắt liền đoán được thân phận của hắn.
Hai năm không gặp, Hoàng Lỗi quay mặt lại, cười híp mắt bắt chuyện với tôi, nhìn chăm chú tôi rất lâu, liền cười híp mắt nói cho tôi biết, trên cổ của tôi có dấu hôn.
Đây đương nhiên là kiệt tác của người mẫu tiên sinh.
Dù tôi không muốn nhưng vẫn là đem khăn quàng cổ mang lên, liền nghe Hoàng Lỗi nói: “Dục An, cậu đang bao dưỡng Lý Thiệu Niên?”
Tôi gật đầu.
“Cậu có thể ăn anh ta không? Ngày hôm qua vừa nhìn thấy anh ta, tôi liền cảm thấy hắn mạnh hơn cậu.” Hoàng Lỗi kỳ quái hỏi.
Tôi thật sự không thể nói cho Hoàng Lỗi biết, không phải là tôi ăn người mẫu tiên sinh, mà là tôi cư nhiên bao dưỡng một nam nhân đến ngủ vơi tôi.
Chỉ trách ba tôi không có dạy cho tôi bất kỳ kỹ xảo liên quan với việc lên giường.
“Hoàn hảo.” Tôi mặt không đổi sắc trả lời.
“Không có điều tra qua?” Hoàng Lỗi vừa chơi điện thoại di động vừa hỏi.
Quỷ thần xui khiến, tôi nói: “Đã điều tra rồi, không có gì cả, mọi thứ đều rất tốt nga.”
Trên thực tế, chính tôi cũng không dám hạ phán đoán.
Hoàng Lỗi đối với tôi hoàn toàn tín nhiệm, ha ha cười vài tiếng, có một loại cảm thán ý tứ rằng tôi tuổi trẻ có tinh lực, lại gọi tôi cùng đi uống rượu.
Tình cảm của tôi và hắn rất tốt, biết nhau hơn mười năm, về làm ăn, cũng chỉ có hắn, làm tôi tin tưởng nhất.
Bởi vậy tôi cơ hồ uống rất nhiều rượu.
Tôi nói rồi: Có người nói, tửu lượng của tôi thật không tốt.
Sở dĩ là có người nói, cũng chính vì bản thân tôi không biết, vậy đã nói rõ khi tôi tỉnh táo sẽ quên hoàn toàn những sự tình trong lúc say rượu.
Tôi hiện tại rất im lặng nhìn sự vật trước mắt.
Tôi nằm ở trên một cái giường lộn xộn, bên cạnh còn có một thân thể lõa lồ.
Gầy ba ba, bạch trảm kê (con gà trắng sao chài T^T) trắng toát, vừa nhìn liền biết không phải là người mẫu tiên sinh mà tôi thích nhất.
Lúc này, bạch trảm kê tỉnh rồi.
“Anh anh anh.” Bạch trảm kê bám vào chăn làm ra bộ đáng thương mà khóc lóc, một tay mò kính mắt đeo lên.
Hóa ra là bạn cùng lớp của em trai vị hôn thê của bạn tốt của tôi (nhức đầu quạ T^T), cũng chính là cái tên bác sĩ thấp kém rất yêu tiền kia.
“Anh anh anh anh anh anh.” Bạch trảm kê khóc nửa ngày, đặc biệt đáng thương, tôi nhìn đến muốn khóc theo, thực sự là quá phiền.
“Anh có nhớ tối hôm qua phát sinh cái gì không?” Bác sĩ hỏi tôi. Tôi xoa cái đầu đau chết người, lắc đầu.
“Anh anh anh anh anh anh.” Bác sĩ vừa khóc 3 phút, con mắt đỏ ngàu nói: “Tối hôm qua anh… anh…”
“Tôi?” Tôi mờ mịt nháy mắt mấy cái.
Bác sĩ thẹn thùng dùng chăn che mặt lại: “Anh đã ngủ với tôi…”
“Tôi cũng là nam nhân, cũng không cần anh phụ trách, anh chỉ cần cho tôi một số tiền liền tốt rồi, tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trong thế giới của anh.” Bác sĩ thâm tình chân thành nói.
Tôi cảm thấy được hắn đúng là đã xem quá nhiều tiểu thuyết tình cảm.
Đại khái chính là phòng làm việc của tôi, ở ngoài kia vị tiểu thư ký thích cái gì mà tổng tài và chuyện tình một đêm, lãnh khốc tổng tài không có Sweetheart..v..v..các loại sách làm tàn hại thế giới quan của thanh thiếu niên.
Tôi suy tư một chút nên làm gì để cứu vớt cái tên thanh niên đang trượt chân sa đọa này.
Hắn nói dối quá kém , tôi thế nào lại có khả năng ngủ với hắn? Trên thực tế, tôi không thể ngủ với bất luận người nào, bởi vì tôi không biết.
Tôi ở trên giường làm, từ trước đến giờ chính là nằm ngang, để tùy ý người mẫu tiên sinh dằn vặt. Thế nhưng chuyện này nếu nói ra lại rất tổn hại hình tượng, nên tôi không thể nói. Thế là tôi đang suy nghĩ tìm từ để tránh khai ra tôi ở phía dưới, cùng với ta không có kinh nghiệm cũng như kỹ xảo để nằm phía trên.
Kết quả cửa được mở ra.
Người mẫu tiên sinh xuất hiện ở cửa, bên người hắn là một tên gia hỏa xấu xí, hình như là thợ mở khóa.
Cục diện này thật có chút gay go nga.
|
CHƯƠNG 8:
Tôi lần đầu tiên thật sự sợ người mẫu tiên sinh.
Cái này chủ yếu là do trong lòng tôi có chút chột dạ, tuy rằng tôi cũng không biết tại sao tôi lại chột dạ, dù sao hợp đồng bao dưỡng đang ở bên trong túi xách của tôi, cũng không có viết rõ là tôi chỉ có thể bao dưỡng một mình hắn, cho nên từ pháp luật mà nói, tôi rõ ràng là vô tội.
Thế nhưng người mẫu tiên sinh thời điểm không cười đặc đặc biệt đáng sợ, âm u tĩnh mịch, tựa như tên sát thủ kinh khủng giết người liên hoàn, dù cho là như vậy thì gương mặt vẫn rất suất và dáng người vẫn rất hảo.
Ta rất là khổ não nga, bởi vì tôi cảm thấy được cho dù mua tòa nhà to nhất cũng không thể an ủi được người mẫu tiên sinh, huống chi cao ốc thứ này không phải nói muốn mua liền mua, quả là quá khoa trương.
Dọc theo đường đi tôi đều không dám nói chuyện, ra sức cầm lấy chăn vùi ở trong ***g của người mẫu tiên sinh.
Quá uất ức, tôi phảng phất nghe được tiếng khóc của ba tôi đến từ thiên đường.
Cuối cùng cũng trở về nhà, người mẫu tiên sinh mặt lạnh mà đem tôi ném vào bồn tắm .
“A…” Tôi có chút không cao hứng, đầu của tôi cũng rất đau, người mẫu tiên sinh hiện tại cần phải ôn nhu săn sóc mà giúp tôi nhu a nhu, còn phải nấu cháo cho tôi uống.
Hắn rõ ràng cũng biết, tôi không thể ngủ cùng người khác, cái tên bác sĩ bạch trảm kê kia cũng không thể ngủ với ta.
“Ân?” Người mẫu tiên sinh thâm trầm đáp tôi một tiếng, khóe mắt hơi hơi giương lên, con ngươi đen sì.
Tôi thật sự không dám chọc giận hắn.
“Đầu của tôi đau.” Tôi lầm bầm một câu.
Người mẫu tiên sinh tự mình làm, đem tôi từ đầu tới đuôi tẩy một lần, dùng loại ánh mắt hận không thể đem tôi nuốt vào a.
Tôi hiện tại thật sự biết hắn rất đáng sợ , thậm chí không thể tin được người mẫu tiên sinh ôn nhu của tôi như thế nào lại biến thành như vậy?
Hắn tẩy cho tôi rất lâu, tôi cảm thấy được da của tôi đều sắp đỏ hắn mới dừng lại, không nói một lời liền đem tôi ôm đến trên giường.
Tôi cho là lần này mọi việc xem như đã kết thúc, liền đẩy đẩy hắn nói: “Đầu của tôi đau, muốn ăn cháo a."
Người mẫu tiên sinh không hề như tôi mong muốn mà đi nấu cháo, hơn nữa ung dung thong thả cởi quần áo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi một cái.
“Anh cũng đau, muốn đem em làm.”
Tôi nên nói thế nào đây? Bình thường thời điểm hắn nói mấy cái lời hạ lưu đó thanh âm rất ấm, còn mang theo ý cười, lần này không có, tràn ngập cảm giác sung mãn.
“Anh tại sao lại đau?”
Hắn không uống rượu, cũng không có bị người khác ấn trong bồn tắm mà tẩy nửa giờ, tại sao cũng đau?
Người mẫu tiên sinh ngừng một chút, lập tức ôn nhu mà cắn lỗ tai của tôi.
Tôi sợ nhất người khác động vào lỗ tai tôi, thật ngứa, cảm giác nhột làm tôi suýt khóc.
Bình thường người mẫu tiên sinh rất nghe lời của tôi, sẽ không như vậy.
“Anh không được cắn lỗ tai tôi.” Tôi không nhịn được nói một câu.
Người mẫu tiên sinh dùng đầu lưỡi liếm một chút: “Anh cứ muốn cắn.”
Lại như biểu hiện hiện tại của người mẫu tiên sinh, hắn ở phía trên ra sức chỉnh đốn khắp nơi cùng tôi đối nghịch, tôi tỏ vẻ quá sâu hoặc là quá nhanh, hắn cũng hoàn toàn không để ý tới tôi, tự mình tiếp tục thâm nhập sâu.
Tôi tỏ vẻ tâm tình của tôi hiện giờ không muốn, hắn cũng bỏ mặc, mạnh mẽ mà hôn tôi mấy lần, liền đem thứ kia của hắn tiến vào. (T^T tại sao lại là đồ chay chứ T^T)
Tôi quả thực bị làm đến chết rồi, cả người đều mềm nhũn, xương cốt đều phải tan ra.
Không biết qua bao lâu người mẫu tiên sinh mới dừng lại, ngược lại âm thanh của tôi đều hảm ách, đôi mắt tôi khóc đến muốn sưng lên, tứ chi vô lực, động cũng không động đậy được nữa.
Tôi lần đầu tiên chật vật như thế, không hề giống một vị tổng tài.
“Anh rất tức giận, Trần Dục An.” Người mẫu tiên sinh từ phía sau ôm tôi, lại rất buồn nôn mà hôn lỗ tai của tôi.
Tôi cũng lười động, tùy tiện để cho hắn hôn.
“Sau này không cho phép em uống rượu, có nghe hay không.”
Tôi mới là kim chủ, kim chủ lớn nhất.
Tôi vốn nghĩ muốn phản bác, lại cảm thấy như vậy có lẽ sẽ thương tổn lòng tự ái của hắn, liền buồn buồn ngậm miệng lại.
Mới không thèm uống rượu, lần này thụ giáo huấn là quá đủ rồi, ngày mai khẳng định lại không thể tới công ty, tiền của tôi liền ít một chút . Nuôi người mẫu tiên sinh hỉ nộ vô thường, đúng là quá phá của.
|
CHƯƠNG 9:
Ngày thứ hai tôi miễn cưỡng chống đỡ đi công ty.
“Tổng… Tổng tài chào buổi sáng!”
Nhìn vị tiểu thư ký khẩn trương thu hồ kính trang điểm, bộ dáng hoảng sợ, tôi vốn là muốn an ủi cô ta: Không liên quan, tôi cũng thích soi gương, sẽ không trừ tiền lương của cô. Thế nhưng tôi lại nghĩ, tôi đây nếu như nói như vậy, e sợ trong công ty sẽ lưu hành loại hành vi soi gương này, đồng thời sẽ nói là tổng tài cho phép, cái này thật không tốt lắm.
“Ừm.” Tôi lạnh nhạt đáp một tiếng, đi vào thang máy chuyên dụng của tôi, lỗ tai của tôi cực kỳ tốt, còn nghe được vị tiểu thư ký cùng nhóm chim nhỏ giống nhau líu ra líu ríu nghị luận:
“Mẹ nha làm tôi sợ muốn chết, tổng tài vừa nãy liên tục nhìn chằm chằm vào gương của tôi, rất sợ ngài ấy rang ta.”
“Tổng tài manh manh!”
“Tổng tài thật giống như vai nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà ngày hôm qua tôi đá xem! Chính là, lãnh khốc tổng tài: Kiều thê dẫn bóng chạy.”
“Cái quỷ gì? Tôi là thích bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu.”
…
Tôi đúng là càng ngày càng không có thể hiểu được suy nghĩ hiện giờ của những tiểu nữ sinh, tuổi quá trẻ nói chuyện không giữ ý, lời nói thô tục, còn cái gì mà manh manh? cái gì mà quỷ? đây đều là đang nói cái gì a? tôi nghe đều không hiểu. Còn có, người trẻ tuổi đôi khi không nên xem quá nhiều phim trong và ngoài nước sao?
Tôi rất là bất đắc dĩ.
Ra khỏi thang máy, tôi liền nhìn thấy ở cửa phòng làm việc các nữ sinh đang nói chuyện cái gì mà hủ nữ đi.
Hủ nữ là cái gì? Tư tưởng mục nát của nữ hài tử?
Bây giờ tiểu nữ sinh thế nào một chút cũng không có tự tin, còn như vậy làm thấp đi chính mình.
Ta càng bất đắc dĩ.
“Tổng tài chào buổi sáng!” Tiểu thư ký quay đầu lại nhìn thấy tôi, trung khí mười phần hô một tiếng, vừa lén lén lút lút đóng trang web.
Tôi hướng nàng gật gật đầu, đi.
“Tổng tài!” Tiểu thư ký lại kêu to một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn lại:
Tiểu thư ký bộ dáng có chút xấu hổ, xoay xoay tay nũng nịu, nín thật lâu mới nói: “Ngày hôm qua trên internet bùng nổ… Nói Lý Thiệu Niên… Bị bao dưỡng… Tổng tài ngài cùng Lý Thiệu Niên thật giống như là bạn bè… Ngài có biết hay không…”
Bùng nổ ?
Ngày hôm qua?
A, tôi càng thêm chột dạ, đáng thương người mẫu tiên sinh một người bị oanh tạc, không trách hắn nhìn thấy ta và cái tên bác sĩ bạch trảm kê ngủ cùng một chỗ liền sinh khí.
“Tổng tài, có phải thật vậy hay không a?” Tiểu thư ký trong lòng run sợ nhìn tôi, trong mắt có chút sợ sệt.
Tôi cảm thấy được nàng thật yêu thích người mẫu tiên sinh, bằng không cũng không dám nhấc theo lá gan mà tới hỏi tôi.
“Tôi bảo đảm tôi không nói ra đâu!” Tiểu thư ký lời thề son sắt bảo đảm.
Tôi do dự một lúc, tại trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu của cô ta gật gật đầu.
Tiểu thư ký ngay lập tức như điên rồi, vẫn luôn má ơi má ơi mà gọi, tôi cau mày, chính muốn dạy dỗ cô ta nữ hài tử là phải thận trọng dịu dàng, cô ấy lại rất cô đơn hỏi tôi: “Tổng tài, là người như thế nào bao dưỡng Lý Thiệu Niên a? Có tiền sao?”
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Tôi.”
“Giống như ngài đều có tiền?” Tiểu thư ký thất lạc nói: “Quả nhiên, Lý Thiệu Niên nhất định là trong nhà xảy ra chuyện gì, nói không chừng là ba mẹ ngã bệnh, nha nha nha, cho nên hắn mới vạn bất đắc dĩ thỏa hiệp, nha nha nha nha nha…”
Ta: …
“Cái tên đó bao dưỡng Lý Thiệu Niên, hắn, hắn, hắn đẹp trai không?” Tiểu thư ký vừa lau nước mắt vừa hỏi.
Tôi nghiêm trang nói: “Tôi.”
“Giống như ngài?” Tiểu thư ký lại bắt đầu khóc, nước mắt vẫn luôn rơi.
“Giống như ngài cũng hảo, nha nha nha nha, Lý Thiệu Niên…”
Ta: …
“Người kia, rốt cuộc là ai a?”
Tôi có chút sinh khí, lạnh lùng nói: “Ta.”
“Giống như ngài? Là tổng tài? Nha nha nha nha nha nha.” Tiểu thư ký nước mắt mông lung nói: “Nha nha nha , nhưng đáng tiếc tổng tài ngài và Lý Thiệu Niên vừa nhìn liền đều là nằm phía trên, bằng không, nếu như là ngài bao dưỡng Lý Thiệu Niên liền tốt rồi, nha nha nha nha. Tổng tài, xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh khóc một chút, nha nha nha nha.” Tiểu thư ký bỏ chạy.
Tôi thật sự đặc biệt không biết như thế nào để nói ra câu tôi là ở phía dưới.
Tôi trầm mặc một hồi, yên lặng tiến vào văn phòng.
|