Hợp Đồng Anh Yêu Em
|
|
" Người nổi tiếng không nên ra ngoài ăn kem ngang nhiên như vậy." Nó giật nảy mình khi nghe thấy những từ tiếng Việt kia cùng thanh âm trầm ấm, xác nhận chính xác không thể sai chính là anh, một mực lại càng không buông tấm menu xuống im lặng không trả lời, dù trong lương tâm đang muốn làm rõ chuyện mấy năm trước. " Anh biết, em không muốn nhìn càng không muốn nói với anh, anh là người có lỗi không mong em tha thứ, năm đó cũng tại sự ích kỉ của anh àm gây ra hiểu lầm, em hoàn toàn không có lỗi gì trong việc năm ấy, anh...chỉ muốn xin em chút thời gian để kể một câu chuyện cho em nghe. Năm ấy, người anh yêu 18 tuổi, anh 24, anh và người đó yêu nhau rất sâu, nhưng người đó có một ước mơ cực kì vĩ đại là thành một ca sĩ, người đo mọi mặt đều tuyệt vời để làm ca sĩ. Nhưng, em biết đấy, nếu nổi tiếng thì tình yêu vốn là thứ xa xỉ, khi nổi tiếng liệu người ta còn trân trọng tình yêu hay không, anh nghĩ rất nhiều rồi anh nghĩ mình không thể để người đó đi. Anh... sợ sẽ không bao giờ có được tình yêu này, anh và cậu ta cùng giới yêu đã khó nói chi đến chuyện khi cậu ta nổi tiếng bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. Haizzz, nghĩ lại năm đó nghĩ quá nhiều, đáng lẽ chỉ cần yêu nhau thì cần gì phải lo. Cuối cùng lúc người đó đi du học chính anh ngộ ra điều này thì ông trời trùng phạt anh... Năm đó, trời mưa to, anh muốn đến nhà cậu ta nói rõ, nhưng đường đi có không ít khúc cua, xe anh vốn dĩ đi quá nhanh mà mất phanh đâm vào giải phân cách, cũng rất ngu ngốc, ngày ấy anh không thắt dây an toàn..." Anh đang định kể tiếp bắt chợt phát hiện nó vội ngồi thẳng dạy, dùng ánh mắt đã đỏ hoe lo sợ nhìn anh, ánh mắt sợ mất đi thứ gì đó lại thêm phần oán hận. "... Ngày hôm đó, anh xảy ra tay nạn. Chỉ máy ngày sau cậu ta đi du học, còn anh vẫn đang nửa sống nửa chết hôn mê ở bệnh viện. Một tháng sau anh tỉnh dậy mọi thứ quá trễ." Hai hàng nước mắt nó rơi thật nhiều, mũi nó đỏ ửng cùng mắt đã nhoè, anh lấy khăn tay lau nước mắt cho nó. Tiếp tục xoa đầu nó. " Có lẽ người kia sẽ hỏi tại sao anh trong suốt thời gian cậu ta du học lại không giải thích, em nhỉ ?...Uhm... Anh thật sự không muốn mình ích kỉ lần nữa cản trở thành công của người mình yêu, anh đã từng đợi cậu ta suốt mười năm giờ đợi thêm vài chục năm nữa cũng không sao... Ha ha ha... uhm... Có lẽ người đó nghe được sẽ nói anh nguỵ biện bây giờ mới nói để làm cái gì, đúng không ? Chỉ là... Anh...Sắp kết hôn, anh muốn cho người đó biết tâm tình của mình năm ấy trước khi anh ổn định. Anh và cô ấy sẽ kết hôn ở San Fransico, cô ấy thích nhất là nơi có nắng và biển" Anh nói mà hai hàng nước mắt trực trào. Còn nó, đôi mắt mở to vô hồn nhìn nụ cười đầy gượng gạo của anh, anh vừa nói cái gì cơ ? Tiếng sét như ù một bên tai nó, nó nhìn anh căm phẫn, anh từ đầu đến cuối là tự mình dẫn nó vào cái bẫy này rồi lại tự mình làm nó đau khổ, tại sao nó lại yêu một kẻ phụ bạc như anh cơ cứ ? Tại sao từng ấy năm chỉ cần nhìn lại liền muốn chạy đến ôm lấy anh? Quá ngu ngốc , nó cười bản thân, lấy tay lau hàng nước mắt, môi nó bắt đầu nhẹ cong lên " Chức mừng anh, nếu người đó biết chắc chắn sẽ hiểu và tha thứ, người đó mong anh hạnh phúc, cô gái nào cưới được anh thật quá tốt..." " Cảm ơn em, cái này mong em gửi cho cậu ấy giúp anh." Anh lấy trong tùi áo một lá thư cũ đã nhoè chữ, chính là lá thư năm ấy nó để lại nhà anh. Anh đứng dậy bước đi vô cảm, bỏ lại nó cùng là thư đã nhoè. Lá thư viết : " Hân, tình yêu của anh, Anh thật không ngờ suốt một tháng mình sống dở chết dở không thể giữ em lại. Anh quá ích kỉ em nhỉ, anh chỉ muốn bên em mãi mãi, không cho một ai động vào em, không muốn ai biết em. Anh sợ mình đã yêu em nhiều hơn rồi em ra đi sẽ tìm được ai khác ngoài anh, điều đó khiến anh không thể chịu nổi dù là nghĩ. Em đi, mỗi ngày anh đều tự nhủ bản thân chỉ cần đợi 4 năm sau đó tìm em là được, nhưng thời gian càng lâu thì lại cho anh biết ích kỉ trôn vùi ước mơ của em chính là giết chết em. Anh không muốn tổn thương em nên anh quyết định sẽ kết hôn em nhé ! Em hãy sống thật tốt, em nhé ! Người yêu em rất nhiều Phùng Gia An" Từng dòng, từng chữ như dao sắt nhọn đâm vào lồng ngực nó, hơi thở nó thắt chặt đến nỗi không thể thở ra, nước ắt cứ từng hàng nóng ẩm chảy dài trên khuôn mặt đẹp đẽ. Thì ra tình yêu của anh chỉ là như vậy. Đau lòng , nó một mình siêu vẹo như kẻ say về kí túc xá của công ty, nó là nghệ sĩ lớn được toàn quyền sử dụng một phòng, vậy nên đây chính là nơi tốt nhất cho nó chôn mình. Một mình khóc lóc đến sầu thảm, một mình ngồi uống thật nhiều rượu, nó đã lâu lắm rồi không động vào hơi men nhưng hôm nay thực sự muốn uống cho chết đi cũng được. Bất ngờ chuông điện thoại reo lên, mở màn hình thì ra mà em gái nó Lạc Lily. " ANH ! Biết gì chưa vậy ?" Cô hét lên trong điện thoại, bực mình không giấu được cảm xúc tiếp tục gắt lên " Cái tên phản bội Phùng Gia An, C** M* nó dám lừa gạt anh, cái thằng @#$%^&*()_+..." Cô xả một tràng những lời độc địa, cũng chỉ nghe đầu dây bên kia một tiếng khóc đến nấc lên. Cô thực sự ngạc nhiên, suốt từng ấy năm chưa bao giờ cô thấy anh mình yếu đuối khóc như vậy với mình. Có lẽ anh trai cô đã biết mọi chuyện. " A...Anh...ANh biết hết rồi." Nó khóc nấc lê đau đớn. " Ngày mai là hắn cưới rồi còn không mau làm rõ mọi việc" Co bực bội " Còn gì để nói, anh ấy có người anh ta cần, chỉ có anh mù quáng yêu đơn phương thôi, có lẽ chuyện này nên kết thúc từ vài năm trước..." Nó vẫn cừa khóc vừa nói trong hơi men cay nồng khắp căn phòng. Chính là vậy, chính là anh ruồng bỏ nó " Phải làm rõ, phải cho con ** kia một bài học." Cô gầm lên trong điện thoại " Em biết tin từ mấy hôm trước hiện đang ở dưới tầng trệt kí túc xá công ty của anh, mau về đây, em với anh đi San Francisco." Bất giác trong suy nghĩ nó cũng muốn biết người may mán kia là ai liền vào nhà tắm tự mình thay đồ rửa mặt cho tỉnh táo, ngà ngà hơi men xuống dưới gặp Lily. Sau đó, cả hai đến San Fransico, đúng ngày cưới của anh, nó đau lòng nhốt mình trong phòng khách sạn, đã đến nơi nhưng lại không đủ can đảm, tự trách bản thân sao quá yếu đuối mà không dám mạnh bạo tìm kiếm. Đến chiều tối Lạc Lily chạ sang phòng anh không ý tứ mà đập cửa rầm rầm. " Có chuyện gì sao ? " " Anh quên mất mục đích đến đây rồi à ?" " Không quên, nhưng... biết anh ấy ở đâu mà tìm?" " Em vừa cử thám tử rồi bây giờ đã có tùn tích, mau đi." Cô nói xong kéo tay anh chạy như bay khỏi khách sạn. Hai người lên một chiếc xe đen, nó ngạc nhiên nhìn cô. " Không phải đám cưới diễn ra rồi sao ?" " Hắn tổ chức vào tối." Hai người chạy xe đến một bãi biển với bờ cát trắng lung linh dưới ánh đèn. Một luồng gió biển mát rượi phả vào nó, nó nhớ rất lâu về trước nó từng bảo anh khi rảnh sẽ đi biển nhưng chưa hề làm được, không ngờ người con gái anh kết hôn cũng thích biển như vậy. " Mau theo em..." Cô chạy nhanh vào một khách sạn ven bờ biển kéo theo cả nó vào một căn phòng lớn, cô đẩy nó vào sau đó khó chặt cửa. Nó ngơ ngác chả hiểu chuyện gì. " Lily chuyện gì vậy ? sao lại nhốt anh ?" " Em xin lỗi, tất cả là muốn tốt cho anh thôi, ngoan ngoãn nhé." " Cái quái gì vậy ? Mở cửa, mở cửa mau." Sau đó một làn khói ở trong căn phòng bao phủ nó, nó ngất lịm. Tỉnh dậy, nó thấy mắt tối đen, hình như có cái gì đó che mắt nó, tay chân nó cũng bị cột chặt, chỉ có điều nó thấy đang nằm ở nơi rất êm ái có lẽ là giường, có cả mùi hoa hồng tươi mát nữa, sợ hãi nó hét lên " Có Ai Không ? Cứu Cứu..." Bất chợt tiếng bước chân tiến lại gần, một vòng tay to lớn ôm lấy nó, bế nó trên tay một đoạn đặt nó vào một cái ghế. Người này mở chói chân, mở chói tay rồi cởi bịt mắt cho nó. Nó bình tĩnh mở mắt ra và đặp vào mắt nó là...
|
Tèn Ten !!! ĐỊnh viết Ngoại Truyện của Alex <3 Lily nhưng cố viết nốt cái đoạn cao trào rồi quay lại sau =.=" TRUYỆN CHƯA HOÀN THÀNH nên đừng có nhầm nhé... À CÁC BẠN BÌNH LUẬN (Coment) xuống phía dưới bằng tài khoản FB nhé, cmt nhìu lại mất công người sau lục lọi truyện... CONTINUE Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt mình, một nụ hôn bất chợt từ phía sau vào tóc nó, cảm giác thân quen và nồng nàn mùi hương nam tính. Nó quay lại, một thanh hình to lớn mờ mờ ẩn ẩn trong ánh nến vàng cam, chỉ có giọng nói ấy là không thể nhầm lẫn. " Anh không nghĩ em sẽ đau khổ đến vậy ." " A...A...Anh." Nó giận nói không nên lời, cái người này sắp tổ chức đám cưới còn ở đây bỡn cợt nó, có phải nó chỉ là dụng cụ giải trí của anh hay không. Đứng thẳng dậy, lấy bàn tay thanh mảnh kéo lấy cổ áo anh, nó không thương tiếc tay còn lại tung một đấm đau đớn lên khuôn mặt thân quen kia ." Còn muốn làm gì nữa hả ? Anh không thấy có lỗi với người mình sắp kết hôn sao ? Đồ Tồi..." Nó nắm chặt cổ áo anh thêm vào đấm nữa vào bụng, chỉ là với cái bụng rắn chắc kia chỉ có tay nó đau mà thôi. Anh không biến chuyển, nhẹ nhìn nó, một nụ cười "tựa tiếu phi tiếu" (Cười như không cười), bàn tay phải ghì chặt eo nó vào thân thể mình, tay còn lại gỡ bỏ bàn tay nhỏ bé đang ngự trên cổ áo áp vào không trung. Như một đôi đang nhảy điệu khiêu vũ thanh tao, anh xoay người làm nó cong người trong vòng tay anh, một anh mắt ấm áp cứ cúi dần, bờ môi kia cũng đã chạm vào môi nó. Một vị man mát nhẹ nhẹ thoảng khắp khuôn miệng mỏng manh của nó, sau nó tiếp tục là những màn cảm hứng dâng trào cùng nụ hôn mãnh liệt. Cứ tưởng rằng lí trí đã bị nụ hôn tình ái kia dập tắt, nhưng trong giây phút nào đó, bừng tỉnh trong nó là suy nghĩ anh phản bội, anh cùng người khác kết hôn... Anh ! Đồ tồi ! Đồ chết tiệt...Tuyệt tử tuyệt tôn, chết đi... Nó mở to hai mắt lấy bàn chân đã không vững của mình đạp thẳng vào xương ống đồng của anh một cái "cốp". Anh đau đớn liền buông bảo bối trong lòng mình , sau đó là màn đau đớn đến chảy nước mắt. " AH !~ Em định mưu sát người yêu ?" " ANH ĐỒ TỒI ! ĐI chết Đi, anh mất tư cách lâu rồi." " Aishhhh! Cái đồ ngốc này, ngốc vẫn là ngốc mà..." Anh đau đớn nhưng lập tức đứng dậy, khuôn mặt có chút bực mình, lao ôm lấy nó, vắt nó qua vai như một cái bao, mặc cho nó la hét, đấm đá vẫn chứ không cho xuống. " Anh còn định làm gì tôi, bỏ xuống ! " Đã lâu lắm rồi anh không thấy cái vẻ tức giận đáng yêu này liền tự nhiên bờ môi cong lên mở rộng thành tiếng " Ha ha ha ! Biết bắt nạt em vui đến vậy trước kia sẽ không đối xử dễ dãi với em, biết vậy bắt nạt nhiều nhiều một chút nha. Thực sự đáng yêu." Anh lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng nó. " Còn nói nhảm, cái đồ điên khùng, bỏ tôi xuống ! CỨU...Bảo Vệ Đâu ?????" Anh bế nó một mạnh từ phòng khách sạn xuống tầng dưới, đi qua bàn lễ tân dù nó có kêu thảm thiết cũng chả có ai cứu, vì sao số nó lại bị người ta khó dễ như vậy chứ ? Bực mình lại thêm bực mình liên tiếp đấm vào lưng anh. " Yên nào ! Em còn lằng nhằng trang phục bị nhăn hết khỏi cưới bây giờ ." Xoẹt ngang cắt đứt nỗi oán giận của nó, bắt đầu nước mắt rơi không ngừng còn ướt mất mảng áo của anh. " Anh làm tôi còn chưa đủ đau đớn hay sao còn bắt tôi đi xem đám cưới của mấy người, anh, anh, anh thật quá đáng, tôi không muốn xem anh bị người khác cướp đi... Chia tay, đã chia tay... Nhưng, nhưng không thể không chút lòng thương mà ép buộc tôi như thế." Nó khóc nấc lên nói từng lời đau đớn, anh dừng lại, đặt nó xuống trước mặt mình. Không giải thích, ôm chặt cứng nó ở lòng mình, lấy bàn tay to lớn, ấm áp, vỗ nhẹ mái tóc nó, đã bao lâu rồi anh chưa có cái cảm giác này, cảm giác có nó hoàn toàn. Còn cái người khóc như mưa trong lồng ngực anh, chính là không chịu nổi, khóc càng lớn, khóc đến lực cùng sức tận. Anh cúi mình, nâng cầm nó lên, một tay ôm eo, nhẹ đặt nụ hôn lên những giọt nước mắt long lanh diễm lệ, đối với nó anh vẫn là không đành mang đến nỗi đau. " Em không hiểu quốc ngữ, hay là cố tình không hiểu ý anh ?" " Còn ý gì nữa, chẳng phải ép tôi mặc đồ rồi ép tôi đến đám cưới anh, xấu xa." Nó vẫn không ngừng lấy tay che đi khuôn mặt ướt nhèm. " EM không muốn xem 'cô dâu' của anh là ai sao ?" " KHÔNG MUỐN, VẠN LẦN KHÔNG MUỐN, e...em...không muốn anh bỏ rơi em..." " Xin lỗi, anh nhất định phải cưới, rời xa em là không thể." " Còn dám nói vậy, tôi ... anh, anh coi tôi là bồ bịch ?" Lại không nể mặt mà thuận tay "bụp..bụp..." vào bụng anh thêm vài phát, nhưng đến cuối vẫn là mình bị đau. " Cái người này, có phải em bị hỏng não rồi không ? Cố tình chọc tức điên anh mà, mau theo anh." Anh hết bình tĩnh, lại vác nó lên vai. Đúng là mấy năm không gặp, cái người điềm đạm đã bị nước Mĩ tự do rèn thành kẻ cứng đầu đến vậy. Bực bội vì nó lại càng vui hơn vì trong lòng nó còn có anh, mau chóng đem nó đến một đám cưới , cổng hoa, ghế mời, cha sứ đợi sẵn. Càng đến gần nó càng khóc lớn, khóc đến kinh thiên động địa. Anh lại một lần đặt nó xuống bãi cát trắng ven biển San Fransico. " Nghe cho kĩ những gì anh sắp nói, không cho phép em hiểu lầm." " Còn gì để nói ?" " Chuyện năm đó cáu giận chia tay... Em có tha thứ ?" " Không còn gì để tha hay không tha..." " Uhm... Vậy coi như đã tha, chuyện không tìm em, em có tha ?" " Anh không phải người nhàn dỗi muốn đi đâu là đi, tôi là nhân vật nhỏ bé không cần lưu ý." " Haizzz, được cuối cùng nghe cho rõ. Em còn Yêu Anh hay không, hay chỉ là anh hoang tưởng ?" " Anh, anh còn dám nói, anh đến cùng là muốn tôi đau lòng đến chết." " Vậy là còn hay không ?" "..." Nó lặng thinh không trả lời, sợ nói ra từ "yêu" kia sẽ không ngăn nổi mà ôm lấy anh vạn lần cầu xin anh không cưới người kia. " Im lặng là đồng ý. Đây là câu chủ yếu nhất, không được hờn dỗi mà trả lời nhanh chóng... Em. Đồng. Ý. Làm. Vợ. Anh. Chứ ?" Nó vốn dĩ đã khóc đến đau cả hai mắt, nhưng bất chợt, nước mắt ứ lại không chảy nổi, miệng mở to, suy nghĩ như đứt một cái "Bịch". Anh chính là đang cầu hôn nó, chính là đem nó làm người đi cùng mình đến cuối đường , chuyện gì đây ? Nó mơ mơ hồ hồ nhìn anh. " ANh còn dối trá, cô ấy sẽ đau lòng đến chết khi biết anh lén vụng trộm." " Đứa ngốc này, 'cô ấy' của em chính là ..." ANh chỉ thẳng tay vào chán nó hẩy nhẹ "... là EM, đồ ngốc ạ." " Hả ? Nói dối." Nó vừa ngạc nhiên, vừa trống rỗng không biết làm sao sau đó quay người định chạy, thì bị cách tay to lớn kéo chặt vào lòng. " Dối cái gì mà dối ? Nhìn đi." Anh lấy trong túi áo vest một tấm thiệp màu be xinh đẹp. Chính là tấm thiệp có " Phùng Gia An <3 Lê Hân." chính là tấm thiệp cưới của anh cùng nó. " Hả ?" " EM đúng là càng ngày càng đa nghi, độc đoán, còn cố tình chọc tức anh, phải phạt." Anh nói xong liền kéo nó chặt vào mình, trao cho nó một nụ hôn nồng cháy, đến khi cả hai đều khó thở mới chịu buông nhau. " Anh...Không gạt em chứ ?" " Em nghĩ tại sao lại chọn San Fransico ? Tại sao lại chọn biển ? Tại sao còn cố tình trọc em tức để em đến đây ? Tại sao... Quần áo của em lại là bộ đồ vest này ?" Chính lúc này nó mới để ý, quần áo nó mặc đến đã thay bằng bộ vest sang trọng, rồi cũng dần ngộ ra đây chính là cái bẫy ép nó đến San Fransico- nơi có luật cho đồng tính kết hôn. Cũng chính là anh và nó đều có Hộ tịch Mĩ. " Anh...Anh...Quần Áo ?" Nó chính đến bây giờ chợt nghĩ quần áo là ai thay cơ chứ ? " Tất nhiên là..." Anh cúi sát tai nó " Chồng sắp cưới của em." Mặt nó đỏ bừng như muốn bốc cháy, vậy là sau từng ấy năm cuối cũng cũng đã có người ngoài mẹ nó nhìn thấy toàn bộ thân thể nó, ngượng ngùng trừng mắt với anh sau đó e ấp mà nấp sau vào lồng ngực của riêng mình. Hai người cứ như vậy ôm nhau trong tiếng sóng biển rì rào... " KHÔNG ĐỊNH CƯỚI SAO ?" Giọng nói lạ lẫm từ phía xa vang lên, thì ra là Khả Ái đang bế bé Minh nhìn hai người. " Ai vậy ? " Nó ngơ ngác rời khỏi lồng ngực anh, nhìn người phụ nữ xinh đẹp tay đang bế một bé trai nhìn vô cùng quen. " Chị gái của em đấy, tên Khả Ái, còn đứa nhỏ là con riêng của cô ta." Anh bực bội kéo tay nó mà giải thích, mấy năm trước có cô hồn Lily luôn làm hỏng "việc tốt" của anh và nó giờ đến 'bà cô lắm chuyện' Khả Ái chen vào hạnh phúc này thật muốn giết chết người mà.
|
*** Truyện còn dài dài cả nhà nhé !!!!!!!!!! Hê hê thăm dò chút bạn nào là straight, uke, seme, top, bottom, công , thụ blah blah... vào điểm danh nào, xem truyện tớ ai đọc nhiều nhất... Xin lỗi t.g hơi tò mò =)) Thứ 5 thứ 6 t.g thi nên chuyện tạm thời ngưng đến hết tuần xin lỗi nhé... CONTINUE ...Tèn...ten ...ten...ten...tèn...tén...tèn....ten.... Âm thanh du dương vang lên, mọi thứ mơ hồ huyền ảo dưới ánh đèn vàng nhạt cùng những ngọn nến lung linh trên bờ cát San Fransico, không quá linh đình không quá ồn ào chỉ có vài người tham gia là gia đình anh cùng gia đình nó ngoài ra là Alex và cha sứ, nhưng như vậy đã đủ làm nó hạnh phúc đến không kìm nổi chạy vào lồng ngực anh cười hạnh phúc. Cha sứ tuyên bố họ đã kết hôn, nó cùng anh trao nhau nụ hôn ngọt ngào cùng chiếc nhẫn cưới lung linh, một sợi dây vô hình màu hồng cuốn nó cùng anh vào nhau, một nhân duyên kì lạ. Chính chiếc nhẫn anh đã đeo gần bốn năm giờ thì cuối cùng có thể trao cho chủ nhân còn lại. Tiệc vui cũng đến lúc tàn, anh cùng nó vào khách sạn, ngang nhiên anh bế bổng nó bằng hai tay như hoàng tử bế công chúa. Giữa đại sảnh khách sạn cũng mặc kệ mà hôn lên trán nó, hôn lên mắt, lên môi nhỏ bé của nó. " Mau bỏ em xuống, người ta sẽ nhìn." nó ôm cổ anh nói thì thầm vào tai anh. " Không ai nhìn đâu." anh tinh nghịch cười cong bờ môi trộm hôn vào vành tai đang đỏ ửng của nó. " S...Sao anh biết ? Đây là đại sảnh đó." " Cô dâu ngốc, đây chính là khách sạn của chồng em nha." Anh vẫn trầm ổn nhẹ cười với nó, nó thì mắt mở to, thật không ngờ nơi đâu cũng có dấu chân của tập đoàn Trần Tổ, nghĩ đến đây nghi hoặc hỏi anh. " Anh , có phải... D.C ENT là..." " Uhm, anh mua, cũng vì em tự nhiên lại được kí hợp đồng ở đây ... Anh định sẽ tìm cho em một công ty nổi tiếng gấp mấy lần cái công ty đó." Anh thản nhiên nói, còn nó đỏ mặt lại thêm đỏ mặt. Da dẻ từ màu hồng hồng đã chuyển đỏ ửng, nghe hai từ "vì em" mà không thể nhẫn nụ cười, nhẹ chọc tay vào lông ngực anh. " Ha ha... Sau này anh đừng có lãng phí như vậy, còn phải lo cho em nữa biết chưa ?" " Tuân lệnh vợ yêu đại nhân." Anh đã đến cửa phòng , dùng chân đạp mạnh cách cửa. " Anh rất nhớ em." Anh để nó đứng xuống sàn, ôm chặt nó , hôn lên cái trán cao bướng bỉnh, vuốt tóc mềm... Cả hai cùng nhau hưởng thụ một đêm ân ái, vui vẻ hoan nồng. ... Cũng vì kì thi tốt nghiệp đại học, ngay sáng hôm sau, nó cùng anh mệt mỏi nhưng hạnh phúc rời khách sạn chuẩn bị kì thi vào vài hôm nữa. Hơn nữa, anh cũng không có rảnh rỗi, cũng phải bay về Việt Nam chăm chỉ làm việc, kiếm thêm tiền nuôi "Vợ" nổi tiếng. " Còn mệt không ?" anh nhẹ vuốt tay lên khuôn mặt yêu kiều đang tựa vào anh. " Thực sự mệt mà, hơn nữa ngồi máy bay cũng rất khó chịu." Nó nũng nịu rúc vào vai anh. Tất nhiên đang ngồi khoang thương gia nhưng mà vẫn không thể bằng nằm sâu trong lòng anh làm một giấc yên bình. " Mệt vậy mau ngủ đi." Anh nhẹ xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn dễ thương. Cuối cùng cũng về được New York, lập tức thu xếp cho nó sau đó lại một lần nữa bay về Việt Nam. Đã đường đường chính chính lấy nhau, nhưng căn bản là không thể cùng nhau đeo nhẫ cưới. Anh vẫn cứ trung thành đeo, nhưng mà nó lại không thể, điều này anh hiểu vì nó cũng có thể gọi là nổi tiếng trong giới showbiz hiện tại. Đành đau khổ mang nhẫn làm thành dây chuyền đeo trên cổ. ... Ba tháng sau, cuối cùng nó cũng tốt nghiệp tuy không phải bằng loại ưu nhưng cũng có thể coi là bằng sáng giá. Anh cùng nó cũng đã kết hôn được ba tháng, thỉnh thoảng đi đi về về cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, phải nói rằng tiếng tăm, địa vị của Trần Tổ không nhỏ bất cứ hình ảnh nào bị phóng viên nhắm được đều bị biến mất không vết tính, về phương diện uy hiếp người Trần Ngạn Tổ là một ông trùm trong giới doanh nhân. Còn về mặt ngoại giao, bàn bạc cũng như tuyệt đường làm ăn thì "mẹ vợ" Lạc phu nhân là số 1, những vấn đề "giết gà doạ khỉ" thì không ai bằng cặp đôi hoàn hảo Lạc Lily - Lạc Khả Ái. Ba tháng này, Khả Ái cùng Lily cũng đã sang Mĩ, Lily thì vì học tập mà sang tiện thể có thể cùng "người ấy" bồi đắp tình cảm. Khả Ái cũng vì giúp anh mà sang tạm thời nhận chức phó chủ tịch công ty D.C ENT, kiêm bảo vệ Gia An khỏi cám giỗ, nói nao na là "giữ" vợ hộ em rể. Việt Nam, một người cặm cụi làm việc, không quên vừa làm vừa tương tư người vợ mới cưới mà cười, nhân viên thấy anh như vậy thực sự kinh hãi, nghĩ rằng tổng giám đốc của họ có phải bị va đầu vào đâu không ? Nhưng, lâu ngày nhìn thấy họ cũng nhận ra chiếc nhẫn màu bạc sáng loáng trên ngón áp út của ngài tổng giám đốc, họ cũng giận tại sao cưới mà không mời họ cơ chứ. " Lan , vào văn phòng tôi có việc." " Đổng sự trưởng, ngài tìm tôi có việc ?" " Cô xếp lịch vào hôm nay cho tôi gặp đại diện công ty Luzzing." " Ngài chỉ còn có từ 9h-10h tối là rảnh, sáng mai còn có gặp bên Fou bàn chuyện đất đai ở khu ngoại ô thành phố." " Vậy giúp tôi hẹn họ." Buổi tối, 9h15, cuối cùng anh cũng thoát khỏi đám đông tắc đường đến nhà hàng Sakoto ở đường trung tâm. Nơi đây nổi tiếng là đồ Nhật hạng sang, ăn một dĩa cũng rất đắt đỏ, nhưng vì hợp đồng này rất có gia trị nên cũng không ngại hẹn đối tác nơi đây. Anh bước nhanh đến căn phòng hạng sang ở cuối hành lang tầng 5, bàn tiệc vô cùng phong phủ nhưng cũng chỉ có bốn năm người, nhìn qua thật sự chênh lệch giữa đồ ăn và con người. " Xin lỗi, tôi thực sự đã làm mất thời gian quý báu của mọi ngừoi." " Với một người như tổng giám đốc Gia An thì tôi hoàn toàn có thể đợi." Một người nữ doanh nhân khoảng 25 tuổi, cao cũng cỡ 1m70, thân hình gọn gàng, số đo tương đối nóng bỏng, khoác trên mình bộ váy công sở đen lại có phần cúp ngực, bó phần eo và mông mà độ dài chỉ đến nửa đùi mà thôi lộ ra những đường nét tuyệt vời. Ngoài ra, khuôn mặt thanh tao có nét quyến rũ, tóc nàng màu nâu đậm mạnh mẽ hoàn cùng nàn da trắng không tì vết, có thể coi là một mĩ nhân." Tôi là đại diện Luzzing, tên Vân Anh. Hiện đang là giám đốc tài chính" Cô lịch thiệp rút tấm card nhỏ đưa cho anh, anh cũng bình thản đưa lại cho cô một tấm card. " Hân hạnh ! Tôi là Phùng Gia An , tổng giám đốc Trần Tổ." Anh lịch thiệp bắt lấy tay nàng. Chỉ có điều, nàng có phần nắm chặt nhẹ nhàng vuốt tay anh, kèm theo nụ cười mộng mị , mời gọi, ngang nhiên nhìn anh như ăn tươi nuốt sống. -------------------------------------------------------------------- -------------------------------------------------------------------- He he Tác giả bảo có người thứ 3 mà, bây giờ có nè * cười gian* Các bạn có muốn xem bạn Hân lên cơn ghen không ? *vẫy tay* Mà các bạn thích anh zai Gia An làm người bị hại không dưới tay bà chị mới xuất hiện này không ? * Tung hoa* ....Một phút quảng cáo...Tình tinh tính.... Ngọc : Tớ sẽ làm hai đứa này phải li dị ^^ Hân : NÓI GÌ CƠ *giơ nắm đấm* Gia An : *ôm chặt vợ* Cô muốn tôi giết cô chăng ? Ngọc : Dạ em đùa *khóc* .... Chương trình tiếp tục...Vào tuần sau BYE BYE
|
*** Hú Zia !!!!!!!! Đã thi xong và tớ sẽ ra truyện bthg nhé *vỗ tay*... Chap HOT NHẤT TRUYỆN (16+)...Gia An bị tấn công .... (Đoạn nào HOT và in màu đỏ các bạn có thể bỏ không liên quan đến mạch chuyện... bỏ vẫn cứ được ) CONTINUE " Ah ! Mời cô ngồi " ANh vội rụt lại bàn tay của mình nhanh chóng chuyển sang nụ cười tao nhã mời nàng ngồi xuống. Cả bữa ăn chôi qua nàng ấy vẫn nhìn anh đắm đuối còn nháy mắt ám chỉ tình ý, nhưng hết cách anh đã là người có vợ, hoa có chủ mất rồi, mà chính anh cũng ghét loại con gái dễ dãi như vậy, thật căm giận khi cô ta là đối tác nếu không anh đã mau chóng phủi tay ra về... Tất nhiên là dùng "nam nhân kế" công việc hoàn thành êm ấm, còn nhận thêm một hợp đồng phụ của công ty Luzzing, tuy hợp đồng không lớn quá mức nhưng cũng không hề nhỏ,và chuỗi ngày gặp nàng đối tác ngày một nhiều. Lấy công tư lẫn lộn, nàng bắt đầu quấy rối anh sáng gọi, trưa gọi, thậm chí cả đêm không tha làm anh bực mình không thể tưởng. Nhưng chính nàng không biết rằng mình đã quên mất anh đeo nhẫn cưới. " Ngài Gia An! Liệu tối nay ngày có thể ăn cùng nhau một bữa, sau đó..." Cô uyển chuyển nhẹ nhàng ngân dài hai từ cuối định mời anh dùng bữa tối, sau đó, chính là hôm nay, mang người đàn ông tuấn tú, phong thái anh dũng này "làm thịt", ăn đến không còn cọng tóc, nhưng nào ngờ... " Xin lỗi cô, tôi hiện đang còn vài việc ở công ty đành khiếm nhã từ chối cô." Anh là đang ở nhà ăn mì gói xem tivi nhưng không thể nhận lời, anh đâu có ngốc mà không nhận ra dụng ý kia. Trước kia chưa có vợ thì còn có thể tình một đêm, nhưng giờ đã là người đeo nhẫn ngón áp út nhất nhất phải "thủ tiết" đợi vợ , nên ngoài nó ra mọi cô gái , chàng trai đều là vô vị, nuốt không trôi. Nhưng người này bám thực sự như keo dán, mãi không chịu buông. " Nếu bàn chuyện công được không ? Tôi tin anh cũng không muốn mất một hợp đồng tốt nữa chứ ?" Dùng đến công việc để câu dẫn anh, chỉ có thể là cô ta mới nghĩ đến. " uhm... Vậy để tối mai được chứ ? Hiện thực sự tôi bận đến tối mặt mũi không thể cùng quý cô đáng yêu như cô Vân Anh dùng bữa." Anh lại dùng chiêu nói ngọt này hạ cơn tức giận và sự quỷ quyệt của nàng xuống. Đồng thời, tối mai sẽ mau mau mang nhóc Lạc Minh từ nhà ba mẹ vợ về đi ăn cùng vậy là khéo léo từ chối được con đỉa bám dai này. " Vậy đi ! Anh nhất định phải đến. Tạm biệt" Nàng nói mang theo ý cười, có chút giục giã sau đó cúp điện thoại Phew...Anh thở dài , thật là cuộc đời anh bị gây rắc rối bởi phụ nữ thật nhiều. Lúc chưa gặp nó, luôn bị thư kí Lan giới thiệu bạn bè của cô ta, cô thư kí này cũng là bạn cấp ba không thể từ chối nên hết đám này đến đám khác, bị quay một vòng đến chóng mặt. Gặp nó, gặp luôn cả "bộ đôi rắc rối" Lạc Lily - Lạc Khả Ái, một người không ngừng làm khó việc tốt, một người không ngừng thúc giục nó làm việc, làm càng ngày nó càng nổi tiếng, hiếm lắm mới được gặp mặt, nghĩ lại anh tự hận sau mấy tháng trước lại giao công ty cho "chị dâu" kia cơ chứ? Cứ vậy một buổi tối trôi qua, sáng hôm sau mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là nhớ tới cuộc hẹn tối nay sống lưng lại lạnh ghê gớm. 19h30, anh hoàn thành công việc, chạy nhanh sang nhà cha mẹ vợ, nhưng mọi chuyện không xuôi theo cách nghĩ , kế hoạch của anh. " Bác quản gia, cha mẹ con và Minh Minh (chỉ thằng nhóc Lạc Minh) đâu?" Anh quay ngược quay xuôi vẫn chưa tìm thấy bóng dáng ai. " Cậu chủ, hai người họ dẫn theo Minh Minh sang Disney Hồng Kông từ sáng sớm hôm nay rồi, bên đó đang có lễ hội gì đó muốn mang Minh Minh đi xem." Lão quản gia một tay rót trà một tay chỉ hướng mấy quyển sách về du lịch Hồng Kông. Còn anh mặt đã biến sắc, đôi chân mày nhăn lại, cùng nụ cười héo đi từ lúc nào. " V...Vậy... Con đi đây, bao giờ họ về báo cho con biết nhé." Anh cúi người sau đó lên xe đến chỗ hẹn. Lòng nóng như lửa đốt không biết hôm nay cuộc đời mình sẽ về đâu, nhất định không được uống rượu không tối nay sẽ làm việc có lỗi với vợ mà. Nghĩ một hồi, cuối cùng xe đã dừng ở quán ăn Nhật hôm trước. Mở cửa xe, tay có chút mồ hôi, chân mày có chút nhăn nhó, anh chưa bao giờ gặp phải người nào như nàng ta nên thực sự có chút sợ hãi. Tinh.... Của thang máy mở ra, từng bước chân yển chuyển đến phòng hẹn cuối hành lang như hôm trước. Anh đã vào và nhận thấy phòng hôm nay còn vắng hơn chỉ có hai người mà thôi, ngoài ra cả phòng chính là mùi hương chanh mạnh mẽ cùng gỗ đàn hương ngoài ra còn có cả chút mùi giống gỗ hồng mộc thoang thoảng mị tình, khó chịu đến không ngờ làm anh có chút mất vẻ điềm đạm tỏ ra hơi cau có. " A ! Anh không thích mùi này sao ?" Nàng mau chóng chạy đến nắm lấy cách tay rắn chắc của anh, dùng giọng điệu có chút ngây thơ thái quá nói. " Không có gì ! Chỉ là nhất thời không quen, mời cô." Anh mau chóng bước chân, kéo ghế mời cô ta ngồi xuống. " Tôi thực sự thích mùi này nha, đây là tinh dầu thơm của Ý mới nhập tháng này, rất kích thích GIÁC QUAN đấy." Nàng nhanh chóng nắm bàn tay của anh không ngừng nhìn anh một cách mộng mị. " Tôi thì thích cái gì đó nhẹ nhàng hơn (ví dụ như vợ tôi chẳng hạn)." Anh nói với khuôn mặt tươi cười nhưng lại là mang ý chế nhạo sự tinh tế của nàng không bằng một góc nhỏ của nó. Nó của anh luôn mang mùi hương tao nhã như hoa lan lại quyến rũ như hoa hồng mạnh mẽ như hướng dương, nói chúng chính là không ai sánh bằng, loại người dùng những tinh dầu tươi đẹp pha lẫn vào nhau như cô ta chắc chắn là kẻ không có chút kiến thức về hương thơm mà trộn loạn. " Anh thật là...Gia An, có thực là anh đã 29 không vậy ? Nhìn anh quá baby nha." Cô nhanh nhạy kéo ghế của mình sát cạch anh sau đó dùng đôi tay trắng nõn cùng bộ móng tay đỏ đậm vuốt vào mặt anh rồi xuống cổ. " Ha ha ha , thực sự là mới có 28,5 mà , tôi đến tháng sau mới đúng 29." Anh nhanh chóng làm một tràng cười ẩn ý rung mình một cái mang bàn tay kia rơi khỏi cổ mình. " Cô Vân Anh, mời." Anh mau chóng dùng tay đeo nhẫn dơ ra muốn tỏ ý chỉ vào món ăn. " Anh, đã có vợ sao ?" Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh. " Mới cưới được mấy tháng ." anh có chút nghiêm túc nhìn cô, không ngờ cô cò mạnh bạo lấy tay đặt lên đùi anh. " Ây da.... Người ta cũng là sợ anh thiếu kinh nghiệm nên vẫn cứ nhẹ nhàng, ai ngờ... Vậy anh thấy em cùng anh..." Nàng cứ nửa úp nửa mở mơ màng ngước đầu đợi chờ một nụ hôn. " Rượu đến đây ạ ! " Rất may, có một người phục vụ mang rượu đến giải nguy cho anh, nàng giữ ý ngồi thẳng dậy như cũ, cũng may có người phục vụ này, nếu không làm anh chút nữa là bất kính hất cô ta sau đó sẽ nổi giận mà mắng chửi một trận. Lấy lại phong độ, anh nhanh chóng dùng khuôn mặt có cười, có khinh mà nhìn cô. " Tôi nghĩ cô Vân Anh xinh đẹp, lại tài giỏi, nhất định có không ít người xếp hàng muốn được làm bạn tâm giao." Anh cầm li nước trắng lên miệng nhấp một hớp. " Nhưng người ta muốn anh ! " Cô không ngần ngại, ngồi sát ép bộ ngực đầy đặn nửa lộ, nửa hé sau lớp áo sơ mi mỏng tanh của nàng. Nhưng, anh một tia phản xạ cũng không có. Chỉ là đầu lưỡi có vị khác lạ, ngọt ngọt lại cay cay mũi cũng cảm nhận một mùi dịu nhẹ nhưng chút khó ngửi, sau đó, toàn thân bất lực
|
" Tôi...Tôi thấy không khoẻ, xin, xin phép." Anh định bỏ về nào ngờ, toàn thân giờ là một khối, hai mắt cay cay nổi lên cả những tia máu li ti, miệng lưỡi khô rát, toàn thân nóng hừng hực khó chịu không thể tả lại còn thêm cái mùi nồng nặc kia, anh hoàn toàn bất lực ngã nhào xuống sàn. Nàng cũng cười bí hiếm chạy ra kéo của đóng chặt, rồi đến chỗ anh. " Khó chịu lắm phải không ? Hay để em giúp nha." Nàng khéo léo lấy tay cởi chiếc cavast xanh coban trên cổ anh vứt sang một bên. Tiếp đó, cởi từng cúc áo trên chiếc sơ mi trắng ôm vào người, lộ ra là một thân hình trắng trẻo tráng kiện, nhìn hấp dẫn không khác gì người mẫu. Chút ý chí cuối cùng anh lấy tay nắm lấy áo. " Cô, Cô, Cô định làm gì ? Cô cho tôi uống cái gì? Nóng quá..." Anh nửa tỉnh, nửa mê nói trong vô thức. Nàng lấy ngón trỏ, kéo một đường dài từ cổ xuống xương quai xanh của anh, tiếp đó một tay hất mạnh tà áo đang bị giữ bởi một người sức lực cạn kiệt, tiếp tục kéo ngón tay qua vùng ngực căng đầy, dần đến khối cơ sáu múi săn chắc lộ rõ như một thanh Chocolate. " Tất nhiên là làm chuyện cô nam quả nữ nên làm, anh vừa có uống chút nước pha thuốc kích thích XXX thôi. Người nóng thì để em giúp anh giải toả nha Baby ! " Cô dùng bờ môi đỏ quyến rũ chạm nhẹ vào bờ môi căng mọng khép hờ của anh, anh vô lực phản kháng, chỉ có thể nhăn nhó khuôn mặt một mực không hợp tác để cô tiến sâu hơn vào miệng mình. Chính cô ta lấy bàn tay còn lại ấn mạnh vào má làm anh nhất định mở miệng, sau đó thực hành kế hoạch tiến sau vào khoang miệng anh, nhưng anh vẫn cứ không để ý mặc cô ta, đến khi cả hai không thể thở cô mới bỏ ra. " L...làm cái gì vậy ? Hộc...Hộc... Cô là đồ biến thái à ?" Anh căm phẫn nhìn cô ta. " Em á ? Chắc vậy ." Cô tiếp tục nụ hôn, tay còn lại rời khỏi bụng tuột xuống "hạ bộ" kích thích anh không ngừng... " Bỏ tay ra ! " ANh quát lên trong chút hơi thở yếu đuối lấy tay mình gạt bay tay cô ta, nhưng lực không đủ chỉ làm một cái hất không đủ để bỏ tay kia của cô. " Ngoan ! Em giúp anh vui vẻ." Vẫn cứ tiếp tục " Đồ Biến thái, mau bỏ ra." anh một mực muốn dùng sức mà hất cô ta ra nhưng vẫn cứ một đống trên sàn. " Ah ! Em giúp anh mà, đừng như vậy." Cô vẫn cứ miệng hôn loạn một tay đặt ngực, một tay sờ loạn chỗ "ấy". " Cứu...Cứu..." Anh vô lực gọi lên. " Ngốc quá đi, phòng này phòng cách âm nha, lại còn là phòng tốt ít người qua lại chỗ này, anh có kêu rách cổ họng cũng vậy." Nghe đến đây anh hoàn toàn hoảng loạn, thực sự đến cái tuổi 29 này, hai mươi mấy năm giữ gìn cho đêm tân hôn, chưa được bao lâu, bây giờ lại bị ả đàn bà lẳng lơ này hãm hại sao ? Quá thảm, thực quá thảm cho số kiếp, cũng tại lúc trước làm tình một đêm, có lỗi với người mình yêu nên bây giwof phải trả giá chăng ? Anh bực bội, hai mắt đã có vài tia tuyệt vọng buông xuôi, sau chuyện này, nhất định phải ngàn lần gột rửa, không thể để tấm thân dơ bẩn này gặp vợ, vậy là "thủ tiết" đợi vợ đã tàn trong tối nay. Anh quyết định buông xuôi, kệ cô ta muốn làm gì thì làm... RẦM...." DỪNG LẠI CHO TÔI !"... Cách của rắn chắc đã bị ai đó phá tung, hình ảnh mờ mờ trong ánh đèn vàng mộng mị làm anh không nhận ra là ai đó, chỉ biết sau đó hoàn toàn ngất lịm. . . . Cuối cùng , sau một lịch trình dài thật dài nó cũng hoàn toàn công việc, lập tức mua vé máy bay chạy về Việt Nam cùng chồng. Đang hí hửng muốn gặp ai ngờ vừa mới đến nơi, gọi cho anh đã thuê bao, sau đó gọi về nhà cũng là tút...tút.... Cuối cùng đành gọi cho thư kí Lan mới biết anh tối nay dùng bữa với đối tác tại nhà hàng Satoko, phòng đặc biệt. Muốn làm anh bất ngờ, nó không ngại nhận lấy bộ đồ nhân viên, giả vờ làm phục vụ chạy lên phòng đặc biệt...Ai ngờ, đập vào mắt nó là ảnh tượng, đứa con gái ngả ngốn trong lòng anh. Thì ra, anh không có cơm liền thèm phở . "Cái gì mà đối với chả tác, cái gì mà làm ăn cơ chứ ? Ta khinh" nóng cực kì nóng vội rót rượu, sau đó chạy ra khỏi phòng. Đúng là mê mị kẻ kia mà đến nó cũng không nhận ra, "Gia An anh được lắm, xem khi gặp tôi anh nói gì ?" ... Chạy xuống dưới thay đồ, sau đó chạy lên định bắt tại trận, nó mở cách cửa đã đóng và cuộc đối thoại đạp vào tai nó, thì ra nó đã nhầm, thì ra chính anh "bị ăn" chứ không phải "đi ăn". Nhanh chóng không giữ bình tĩnh, bao nhiêu thể lực dồn lại, đạp một cái vũ bão vào cửa tạo lên âm thanh chói tay, buốt óc " RẦM...." " DỪNG LẠI CHO TÔI ! " Nó chạy đến chỗ ả kia, kéo tay ả đứng dậy. Sau đó, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống dồn ả vào chân tường. " Có tin đụng chạm vào 'người của tôi' sẽ không còn đất sống không ?" Nó êm dịu dùng thanh âm thanh tuý nói thầm vào tai ả. Ả vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì nghe từ ' người của tôi' liền tái xanh mặt mày, chẳng lẽ hắn ta cùng 'con mồi' dưới đất là G.A.Y. Thật là quá sức tưởng tượng, ả cứ nghĩ hắn vì vợ mà không thèm để ý mọi biện pháp kích thích của ả, thì ra là chán bỏ phụ nữ, đúng là tính không ra. Cứ tưởng hắn quân tử nào ngờ là muốn "ăn" loại đồng giới, thương thay cho vợ hắn. " Ha ha ha, cũng chỉ là thêm người nữa, nếu không sợ cả ba cùng 'chơi', dù gì hắn cũng đã phạm lỗi với vợ." Cô cười lớn dùng ánh mắt dâm tà nhìn nó, rồi nhìn anh. CHÁT...Một bạt tay thẳng vào khuôn mặt quyến rũ. " HỒ LY ! Nhìn cho rõ ." Nó giơ bàn tay cùng ngón áp út là chiếc nhẫn đôi cùng anh thẳng mặt ả." Ta là VỢ theo cách nghĩ của cô." Nó trừng mắt lớn nhìn ả đang ngây ngốc, nhìn nó lại nhìn anh đầy khóc hiểu. Sau đó, bỏ mặc ả một mình khuỵ ngã ngay góc tường, nó chạy đến chỗ anh nằm gục. Anh đã ngất lịm, quần áo sộc sệch, rối tung, người chừng chịt dấu hôn đỏ lòm thấy gớm, thắt lưng cùng khoá quần cũng chuẩn bị tháo ra. Càng nhìn càng nóng mắt với ả đàn bà trở trẽn, nó lại quay mặt trừng lớn " Cô chuẩn bị nghỉ việc đi." Đây chính là bản chất của nó mà, nó đúng là cực kì tuân thủ ' Ai tốt với mình một, mình tốt lại vạn lần. Ai có thù với mình, mình trả gấp triệu, gấp tỉ lần ' , khổ cho số nàng đã động phải 'tảng băng chìm' Lê Hân. Quay lại phía anh, nó mặc lại quần áo tử tế cho anh, rồi dùng lực nâng anh dậy, phụ anh bước ra khỏi phòng. Trong thang máy, thực sự là sức lực nó không bằng được người tráng kiện như anh, liền lấy điện thoại gọi bác quản gia đưa xe đến Satoko để đón. Trong lúc gọi điện, thanh âm quen thuộc của nó lọt vào tai anh, anh bất giác tỉnh ra vài phần, mơ hồ nhìn thân ảnh trước mắt, thực như mơ, điên loạn ôm chặt, miệng không ngừng... " Hân ! Hân! Em đừng bỏ anh...Anh xin lỗi...Anh xin lỗi...Anh..." Câu nói chưa kịp kết thúc, một nụ hôn chặn ngang câu nói ấy. Đúng là đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại ấy, đúng là nó, đúng là người anh ngày đêm mong nhớ. ANh mở hai mắt thật lớn, lấy tay dụi dụi... " ...La..Là...Là em thật sao ?" " Em về rồi ! " Nó đặt đầu mình vào ngực anh, ấm áp nói nhỏ vòng tay ôm chặt thắt lưng anh. " Không ! Chắc chắn là mơ, chắc chắn là đang tưởng tượng..." Anh lẩm bẩm một mình, hoàn toàn chưa biết mình đã thoát khỏi bàn tay của ả đối tác kia, lại bắt đồ mê sản " Đồ ngốc ! " Nó nhìn anh cười một cái, sau đó đỡ anh khỏi nhà hàng, mau chóng lên xe. Cả đoạn đường dài, nó vuốt ve khuôn mặt đang cau có khó chịu của anh, rồi lại nhẹ lấy khăn ướt lau mặt cho anh, rồi lau cả vào thân thể đang rất nóng của anh, tiện thể lau luôn mấy cái dấu hôn đỏ ngứa mắt. Ai ngờ, chăm sóc tận tình lại là bước đầu cho 'cuộc vui' tối nay giữa hai người. Đến nhà, nó nhớ lại đã hơn 4 năm nay nó chưa có đặt chân trở lại , nhưng mọi thứ vẫn thế, vẫn như lúc nó đi không khác một chi tiết. Mở cửa ra, đập vào mắt nó là căn nhà màu trắng tinh khôi, thì ra anh đã đổi màu sơn, tiếp đó vào phòng ngủ, thì ra anh cũng đổi một cái giường "over size". Đặt anh nằm trên đệm, sau đó chạy vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn cùng một chậu nước mát, nhẹ nhàng cởi cúc áo, rồi lau toàn thân cho anh. Anh giống kẻ say, nhận biết hoàn toàn không rõ, nhưng lại giống người ốm, cả người nóng hừng hực làm nó thêm oán giận cái được gọi là thuốc kích thích XXX kia. " Hân !~ Anh xin lỗi." Một tia lí trí vụt lên anh vẫn là ngàn vạn lần không muốn mắc lỗi với nó, muốn cho nó biết mình bị ép, không có sức kháng cự. " Anh ngốc ! Em đâu có giận." Nó lấy khăn lau quanh người anh. " A ! Nóng quá ! Hân ! uhm..." Anh mơ hồ loạn xạ tìm kiến khiển điều hoà sau đó cảm thấy toàn thân đang được ai đó chăm sóc, không nghi ngờ dịu dàng như vậy chắc chắn vợ mình nên gọi tên đầy âu yếm. Đúng là thuốc có hiệu quả, sau một hồi chăm sóc của vợ, cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà 'bùng phát dục hoả'... Kéo lấy bàn tay đang lau người cho mình, anh đặt nó nằm dưới thân trên tấm trải giường trắng... Chuyện gì đến cũng đến, nhiều tháng dòng dã cuối cùng cũng đã phát tác trong một đêm... Sáng hôm sau, bình minh mang nắng chiếu vào khuôn mặt anh. Mơ hồ sau một giấc mơ đẹp, anh tiếc nuối, ước gì chuyện đêm qua với nó là thật. Bât ngờ, thấy tay có chút nặng, cảm giác nặng vừa phải không quá mà không nhẹ, rất quan, như cách mà nó hay gối vào tay anh ngủ, lại thấy lồng ngực có hơi thở nhè nhẹ, đều đều, ở bụng cũng có cánh tay đang đặt lên, đúng cách nó cuộn tròn trong lòng anh. Ngoài ra, chính cách tay anh đang ôm eo ai đó, sợ mình chưa tỉnh, anh vẫn nhắm mắt, lấy tay đang đặt trên eo ai đó tát một cái "CHÁT" lên mặt mình, đây chính là biện pháp tnhr giấc mỗi khi anh hoang tưởng về nó. " Anh làm gì vậy ?" Nó đang ngủ nghe thấy âm thanh chát chúa mở thật to mắt nhìn vết tay đỏ trên mặt anh, chua sót lấy tay sờ nhẹ vào khuôn mặt, anh vẫn cứ nhắm mắt mơ hồ. " Haizzzz, nặng quá rồi ! Lần này còn tưởng tượng em ấy xoa mặt nữa, mày bị điên rồi An An à ! " Anh vẫn cứ mơ màng nghĩ mình đang tưởng tượng...Hết cách, ai bảo mọi khi nhớ nó thương hoang tưởng như vậy lên giờ không biết đâu là ảo, không biết đâu là thật. " Ngốc nè ! " Nó gõ đầu anh, làm anh thấy đau mà mở mắt. Đập vào mắt anh chính là Lê Hân người không mảnh vải, cuộn tròn trong lòng anh. " HẢ ?" Anh nói lớn, bật dậy, nhìn nó chằm chằm " Em...Là thật hay mơ ?" " Theo anh ?" Nó cũng ngồi dậy, nhanh chóng bò vào lòng anh rồi ngước mắt to tròn nhìn anh đầy tinh nghịch. " ...HÂN ! Anh rất nhớ em" Anh im lặng mất vài giây, sau đó xác nhận mình hoàn toàn tỉnh táo đem nó vào lòng mình ôm chặt rồi lại ngã nhào ra giường. " EM về từ bao giờ,sao lại nằm trên giường mà không mặc đồ ?" ANh đúng là càng ngày càng ngốc. " Có phải anh chưa tỉnh thuốc không ? Anh hại em không thể đứng dậy còn hỏi em về từ bào giờ, chuyện tối qua anh quên hết rồi sao ? " Mặt nó bắt đầu tức giận, quay sang một bên hờn giận. Anh bắt đầu mơ hồ lắp ráp kí ức...1...2...3... nhìn quanh phòng có vẻ vừa có bão, đồ đạc, quần áo đều tung toé... Sau một đêm cuồng nhiệt, cả hai cùng nhau vui vẻ dọn nhà, cùng nhau làm vườn, và cùng nhau ăn cơm, cảm giác ngập tràn hạnh phúc của một cặp đôi mới cưới làm người ta ghen tị. ====================================================================== ====================================================================== Hế nhô a gi nô mô tô bút cà sô !!!!!!!!!!!!! Tớ thực sự rất thích các bạn cmt về cảm xúc khi đọc truyện nhg mà cmt cũng có giới hạn thôi nhé, đây là lần thứ N + 1 mình nói là cãi nhau đi chỗ khác, đây là nơi mình post truyện OK ? Còn nói bậy á ! Xin lỗi tớ thừa một thùng lớn đừng có VÔ VĂN HOÁ TRONG CHỖ TỚ POST TRUYỆN, tớ không thích lặp đi lặp lại một câu đâu, ai cmt VÔ VĂN HOÁ thì CÚT !!!!!!!!!!!!! ....Một phút quảng cáo.... Ngày đẹp trời....mưa bão bùng bùng.... Ngọc : Haizzz... Chán quá đê lại ngồi viết về hai người * chỉ tay vào Lê Hân + Gia An * Lê Hân : Ngoan ngoan , mau viết cho mọi người anh cho kẹo nha ! * vỗ đầu tác giả* Gia An : Không viết là người đọc đánh cô ra bã đó * khoanh tay cười đểu* Ngọc : Tôi viết anh bị cưỡng....*cười* Lê Hân : Có muốn nhìn thấy ngày mai không em ? * Cười gian* Ngọc : Em xin lỗi !!!!!!!!!!!!
|