Mối Tình Tay Ba Của Hai Người
|
|
|
CHƯƠNG 2.1: TƯỞNG NIỆM (THƯỢNG)
Cái dáng đứng rán trứng của Jesse có chút giống chị tôi, hơi nhắc cán chảo lên, lắc một cái thật đẹp trong không trung, lát trứng lại yên ổn rơi xuống mặt chảo, không hề tự giác lộ ra một nụ cười hài lòng.
Tôi rất thích nhìn chị cười, chị tôi luôn lạnh lùng, chỉ có khi nào mỉm cười mới làm tôi cảm giác một tia yêu thương của chị với mình. Tôi sẽ giả thiết thực sự chị rất yêu tôi. Jesse đã ở trong nhà tôi gần một tháng, lúc mới bắt đầu anh thường ngẫu nhiên sững sờ với cái gì đó. Anh còn có thể nhận ra cái nào là đồ của chị, một cái cốc, hoặc một cái bát, anh sẽ cầm lấy cái đó, mỉm cười trầm tư, thế nhưng trong nụ cười lại mang theo một chút phiền muộn không thể che giấu. Tôi rất lý giải tâm tình này ── yêu nàng mà cũng hận nàng. Giống như tôi cũng thỉnh thoảng nhìn một vài thói quen nhỏ của Jesse mà đờ ra. Dáng vẻ nghiêng đầu cười, hoặc là khi nói sai điều gì thì sẽ không nhịn được dùng tay trái kéo tóc, đều rất giống. Giống đến thần kì, giống đến quái dị. Đối với việc này tôi hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy ghen, đến người cùng sống với chị suốt mười tám năm là tôi cũng không giống chị đến như vậy. Rốt cuộc anh ta đã cùng một chỗ với chị bao lâu mà có thể biến những sự mờ ám này thành thói quen? Nhìn những động tác này, đồng thời nghĩ rằng hình như chị đang ở bên cạnh mình, cảm thấy hạnh phúc, cũng thấy rất ghen. Trong tình yêu, điểm cân bằng ở nơi nào đây? Trong tình yêu đã chết, điểm cân bằng ở đâu? Mà trong tình yêu vẫn đang sống, điểm cân bằng lại ở nơi nào? Có lẽ tôi bệnh rồi, lại có thể xuyên thấu một người mà suy nghĩ tới một người khác. Có lẽ trước giờ tôi vẫn luôn bệnh. Tôi lúc nào cũng thấy sợ. Khi ra ngoài, tôi luôn nắm tay chị thật chặt, sợ xe cộ đi ngang qua đụng vào tôi hoặc nàng. Tôi rất sợ chết, sợ mình chết, cũng sợ chị chết, càng sợ cái chết làm chúng tôi xa nhau. Cái loại sợ này có đôi khi gần như bệnh tâm thần. Nhưng bây giờ chúng tôi đã thật sự xa nhau. Vì vậy tôi bắt đầu nghĩ chết hình như cũng không có gì lớn lắm. Đã chết ngược lại dễ chịu hơn, bởi vì không phải người còn sống sẽ phải chịu mọi thống khổ do người ra đi để lại sao? Cho dù là sinh ly hay tử biệt. Sinh ly và tử biệt, cái nào thống khổ hơn? Tử biệt là thống khổ trong nháy mắt, từ nay về sau để đối phương bị dòng xoáy thời gian gột rửa, cho đến khi tưởng niệm hóa thành kết tinh thuần túy. Sinh ly là một cách tích luỹ phiền muộn, giống như những hạt cát nhỏ vụn bị khoảng cách chia cắt, chung quy sẽ làm tất cả biến thành sa mạc hoang vu. Có lẽ trực tiếp quên luôn vẫn tốt hơn. Nhưng cái gì có thể đào xới sự lưu luyến trong máu xương ra được?
|
Ngày hôm qua tôi và Jesse đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, tôi lái xe. Chân ga vừa nhấn, tôi bỗng nhiên nhắm mắt lại, nghĩ rằng nếu như có thể tạo ra một tai nạn xe cộ thì tốt rồi. Khi đó Jesse ôm J J trong lòng, “Cậu điên rồi sao!?” Anh gào to. Nếu như thực sự xảy ra tai nạn xe cộ, hai người chúng tôi đều chết, trên đời sẽ không còn ai nhớ đến chị nữa, đứa bé thì còn quá nhỏ. Sau đó tôi đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt tay lái, chiếc xe trượt dài phát ra âm thanh dữ dội. Vì sao tôi lại phải làm như vậy? Để chị biến mất cùng với chúng tôi, không phải nhẹ nhàng hơn sao? Jesse bắt tôi dừng xe ở ven đường, “Thực sự là không nên để thằng nhóc mười tám tuổi lái xe mà!” Anh ngồi vào ghế lái xe. Tôi ôm chặt J J, bỗng cất tiếng cười to, “Có lẽ tôi giống chị tôi nhất ở điểm này, chúng tôi đều là người điên!” Jesse nhíu chặt mi, không nói nữa. Tôi nghĩ anh cũng hiểu được điều đó, cũng vì vậy nên anh không trách cứ tôi thiếu chút hại chết cả ba nữa. Nhưng từ nay về sau anh không bao giờ cho tôi lái xe nữa. Bữa sáng và bữa cơm đều do Jesse phụ trách, công việc của tôi là bữa trưa và đồ ăn của thằng bé. Có đôi khi tôi nghĩ thật là khó tin, tôi lại sống chung với một người xa lạ, hơn nữa anh ta còn là tình địch của mình. Mặc dù như vậy, kỳ thực chúng tôi rất ít khi tỏ ra địch ý lẫn nhau. Chúng tôi dường như thường hay ở trong không gian riêng của mình, yên lặng tưởng niệm người mà chúng tôi yêu thương kia. Giữa chúng tôi không có gì đáng nói, giống như hai vệ tinh không có lực hấp dẫn, sẽ không hấp dẫn hay bài xích nhau. Thế giới của chúng tôi xoay tròn quanh hành tinh, đối với chúng tôi mà nói chỉ có hành tinh mới có ý nghĩa, hành tinh là mục tiêu cũng là thế giới của chúng tôi, quỹ đạo của chúng tôi chỉ biết xoay quanh hành tinh. Thế nhưng hành tinh sẽ vòng quanh cái gì đây? Chị sẽ vòng quanh cái gì vậy? Bỗng nhiên tôi rất muốn biết, trong sinh mệnh của chị có tồn tại hành tinh nào không? Nếu có, vậy hành tinh đó sẽ là ai? Hoặc, là cái gì? Trước đây tôi rất ít có thời gian để suy nghĩ về chuyện của chị. Nói ra lại thấy mâu thuẫn, đầu óc tôi luôn tràn ngập hình ảnh chị, nhưng rất ít khi tôi suy nghĩ về sinh hoạt của chị quanh mình. Có lẽ chỉ riêng việc nghĩ xem nên làm thế nào để giữ chị lại đã đủ tiêu hao hết tinh lực của tôi. Yêu chị rất mệt mỏi, có lẽ bởi vì tôi cũng không biết phải yêu một người như thế nào. Tôi nghĩ, tôi là bệnh hoạn, chị là điên cuồng. “Bữa sáng đã hoàn bị rồi.” Trứng chần nước sôi và jambon được bày chỉnh tề trên bàn, hiện ra trước mắt tôi. “Tôi nghĩ ý anh là hoàn thành đúng không?” Nhận lấy bánh mì đã được nướng giòn, tôi nhìn Jesse. Như vậy Jesse thì sao? Anh sẽ là thế nào?
|
CHƯƠNG 2.2: TƯỞNG NIỆM (HẠ)
Có lẽ là quá mức chấp nhất đúng không.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Một lát sau, anh cười có chút u buồn. Tôi bối rối, bởi vì tôi rất giống chị tôi đúng không. Chỗ giống nhất là môi, thứ hai là mũi và lông mi, điểm khác nhất chính là đôi mắt. Mắt của chị luôn bộc lộ một sự điên cuồng lãnh khốc, mà đôi mắt tôi lại tương đối bình tĩnh. “Chí ít thì cậu còn có thể soi gương mà nhớ đến cô ấy.” Jesse dùng dao nĩa cắt thịt xông khói, thì thào tự nói. “Tôi căm ghét soi gương.” Giống, cũng không giống. Nửa thật nửa giả, nửa tỉnh nửa mê, nửa yêu nửa hận. Chẳng phải là uống rượu độc giải khát sao? Tôi căm ghét việc soi gương, căm ghét việc tìm kiếm một tia tương đồng với chị trên khuôn mặt mình, căm ghét việc dùng phương thức nhu nhược như thế để nhớ đến chị. “Anh quen chị tôi như thế nào?” Thật ra tôi rất ít nói chuyện với Jesse về chị. Phải nói chúng tôi hầu như rất ít nói chuyện. Trước đây khi tôi ở chung với chị cũng là như vậy, hai người lẳng lặng ngồi bên cạnh nhau, không nói với nhau chuyện gì cả. Trong quá khứ tôi luôn cho rằng như vậy là tốt, bởi vì không nói lời nào cũng không làm tôi cảm thấy không được tự nhiên. Chúng tôi cũng không định làm gì, không nói chuyện cũng có thể hiểu được nhau, cho nên không nói chuyện cũng có sao đâu? Sau này tôi phát hiện tôi sai rồi. Không hỏi, sẽ ít đi rất nhiều cơ hội được hiểu về chị. Tôi đã nghĩ rằng tôi rất hiểu chị, kỳ thực cũng không đúng như vậy. Tôi rất dễ dàng lý giải được một mặt của sự việc, rồi cho rằng mình đã hiểu được toàn bộ rồi, kỳ thực không phải. Tôi chẳng qua là hiểu được một biểu tượng mà thôi, cách sự thật vẫn còn xa lắm. Còn quá xa. “Ở quán bar.” Jesse buông dao nĩa, trong đôi mắt xanh lam hiện lên một tia phiền muộn vì tưởng niệm, biểu cảm cũng là quyến luyến cuồng nhiệt, “Cô ấy ngồi một mình, đang cầm một ly rượu pha màu lam nhạt, cô độc như vậy, tịch mịch như vậy, hình như ngay giây tiếp theo sẽ bị sầu bi bao phủ, sau đó chết đi. Một khắc đó tôi nghĩ hẳn là mình nên cứu nàng.”
|
Người đàn ông này cũng phát điên rồi, tôi thầm nghĩ. Không có gì ngạc nhiên nha, những người yêu chị tôi đều là kẻ điên mà. “Nghĩa là anh làm theo một loại chủ nghĩa anh hùng sao?” “Đúng vậy, tôi thừa nhận, giống như hoàng tử muốn đi giải cứu công chúa ấy.” Jesse ôn nhu nói, ánh mắt tập trung vào một chiếc ly đế cao trên bàn, “Thế nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, thì ra là cô ấy đã cứu tôi, thì ra tôi đã sống cô đơn mà vô nghĩa như vậy. Là dịu dàng của nàng bao dung tôi, làm cho thế giới băng giá của tôi có một chút ấm áp.” “Chị của tôi tuyệt không dịu dàng,” tôi lạnh giọng, “Chịấy lạnh lùng nhưng cuồng nhiệt, chính là chủ nghĩa bi kịch. Chị sẽ không đi giải cứu bất kì kẻ nào, thậm chí sẽ không giải cứu chính mình.” “Thực sự nàng sẽ không tự giải cứu chính mình, nhưng nàng rất dịu dàng, ” Jesse cúi đầu suy nghĩ, trên môi là nụ cười hoài niệm, “Nàng giống như một đóa bách hợp màu lam đầy u buồn, thuần khiết như vậy, đau thương như vậy, thống khổ như vậy, thế nhưng lại sống một cách cao ngạo mà dịu dàng.” “Không phải.” Tôi nắm chặt dĩa ăn, “Chịấy không giống bách hợp, bách hợp quá nhu nhược. Chịấy giống hoa hướng dương, bản thân là một màu vàng chói mắt. Nhưng chị lại là hoa hướng dương quay lưng về phía mặt trời, bởi vì chị thậm chí khinh bỉ ánh sáng mà mặt trời dành cho mình.” Tôi ngẩng đầu, kích động nói: “Chị của tôi là điên cuồng mà mỹ lệ, là màu vàng óng ánh chói lọi và màu đỏ tươi nóng bỏng chứ không phải màu lam u buồn và màu trắng thuần khiết. Chị chỉ biết thương tổn người khác, thương tổn chính mình!” “Tùy cậu thôi, nhưng sự thực là trên đời này không có hoa bách hợp màu lam, cũng không có hoa hướng dương quay lưng về phía mặt trời.” Jesse cúi đầu, trên mặt nhuộm đẫm đau thương, “Có lẽ kỳ thực chúng ta cũng không hề nhìn thấy sự thật.” Viền mắt rất nóng, chị đi mất rồi. Lần đầu tiên tôi muốn khóc, tôi nắm chặt dao nĩa, cắt thịt xông khói của mình. “Nhưng mà chúng ta không còn cơ hội biết sự thật nữa rồi.” Jesse nhìn về phía tôi, tận hết khả năng làm giọng của mình trở nên ôn nhu, “Tôi rất nhớ cô ấy, tôi thật muốn gặp lại cô ấy một lần, cho dù là dưới tình huống nào.” Tôi không biết anh nói như vậy với tôi thì có thể thay đổi được điều gì, vì vậy chỉ yên tĩnh ăn bữa sáng đã có chút nguội lạnh. Tiếng khóc nho nhỏ của J J ở ghế bên cạnh vang lên, tôi quay đầu lại, phát hiện bình sữa trống không. Jesse bắt đầu dùng bữa sáng, tôi đi pha sữa, đổ sữa đầy bình rồi trả lại cho J J. “Anh nói xem, chúng ta ai là ba đứa nhỏ?” Ngồi xuống, đột nhiên tôi hỏi. Jesse trầm mặc thật lâu, đến tận khi tôi ăn xong bữa sáng của mình. “Có lẽ chúng ta ai cũng không phải.” Cuối cùng anh lên tiếng, với một âm điệu bình tĩnh đến vô hạn.
|