Sói Hoang Và Bóng Đêm
|
|
Cậu đã nốc cả một chai rượu khi hắn đến. Còn Yunho, hắn chỉ im lặng ngồi nhìn cậu uống và nghe cậu lảm nhảm những điều gì đó. Yunho tuyệt nhiên không nhắc gì đến buổi diễn của tối nay.
Cậu loạng choạng đứng dậy, tiến về phía Yunho trong vô thức. Cậu bấu lấy vai hắn, siết mạnh, mắt lờ đờ và miệng mỉm cười thật nhẹ.
“À! Đang nói đến đâu nhỉ! Yunho, anh nghĩ xem vì sao tôi lại muốn gặp anh?”
“Vì sao? Tôi đến đây để hỏi cậu câu đấy mà!” – hắn từ tốn lên tiếng, đứng im như tượng, chẳng quan tâm đến cậu đang vật vựa trên người hắn.
“Tôi không thích nhạc của anh.” – Jaejoong nheo mắt suy nghĩ – “Tôi cũng không thích cái cách họ tôn sùng anh như vậy. Anh là cái gì vậy chứ? Không phải là ai, biết không? Là cái gì?”
“Cậu nói gì vậy?” – hắn cười khẩy.
Jaejoong đứng thẳng dậy, hướng thẳng đôi mắt đờ đẫn không chút sức lực về phía hắn, nắm lấy ngực áo Yunho và gằn giọng:
“Tôi. Căm. Ghét. Anh.” – đôi mắt của cậu đột nhiên trở nên thất thần.
Yunho khẽ cau mày. Có một cảm xúc kỳ lạ gì đó đang dâng lên trong lòng hắn, vô cùng khó chịu, cứ như thể hắn vừa bị đâm vậy. Đôi mắt vô hồn đờ đẫn của Jaejoong hiện rõ sự tổn thương hình như vừa làm tim hắn hẫng một nhịp. Tại sao chuyện đến thế này lại không còn vui như những lần trước nữa. Chắc là vì cái đêm mà Jaejoong đã đến nhà hắn vào lúc 12 giờ.
Tôi. Căm. Ghét. Anh.
Tiếng Jaejoong vọng lại trong đầu hắn, đau nhói.
“Căm ghét?” – hắn phì cười – “Tại sao?”
Jaejoong đột nhiên thở hắt ra, nhếch mép cười. Cậu siết lấy ngực áo của hắn chặt hơn, cau mày.
“Vì anh đáng ghét!” – mặt cậu giãn ra, môi nhoẻn cười. Jaejoong quay đi.
“Lý do gì nghe chẳng lọt tai chút nào!” – hắn nhanh tay chụp vai cậu lại.
Jaejoong quay đầu nhìn hắn, xịu đôi lông mày xuống, khóe miệng nhếch lên:
“Tôi không biết anh là loại người quan tâm đến lý do người khác ghét mình đấy!”
“Tôi không quan tâm, chỉ là muốn biết thôi!”
“Không quan tâm thì biết làm gì?” – Jaejoong nhe răng cười.
“Vì tôi thấy tôi chẳng có chỗ nào đáng ghét cả!”
“Yunho này!” – Jaejoong nói lớn – “Sao đột nhiên anh lại cứ nhất quyết ép tôi không được ghét anh thế?”
Yunho thở hắt ra, hắn cau mày:
“Cậu ghét thích gì mặc xác cậu! Tôi đi về!”
“Đi về?” – cậu trợn tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên – “Không phải anh bảo nhất định cho tôi xem buổi diễn hôm nay sao?”
“Không phải cậu không có hứng thú à? Tôi đi về!” – Yunho nhanh chóng đứng dậy.
“Tôi muốn đi rồi!” – Jaejoong cũng đứng dậy, kéo tay hắn ra khỏi phòng – “Đi thôi!”
Yunho để mặc cho Jaejoong lôi mình đi xềnh xệch. Nhìn cậu từ sau lưng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như thế? Hắn nghiêm mặt. Là hắn đã cảm thấy không vui nên tự động chấm dứt trò chơi sau đêm hôm trước. Nhưng là cậu vô tình muốn nó tiếp tục.
Không phải tại hắn. Nếu Jaejoong đã muốn đi, vậy thì mọi thứ nên giữ như cũ, vài tiếng nữa thôi sẽ chấm dứt. Như vậy hắn có thể nhanh chóng bắt đầu một trò chơi mới với một đối tượng mới.
Jaejoong vẫn ngồi ở bàn lần trước. Và mọi thứ lặp lại hệt như thế. Chỉ khác chăng lần này Yunho có tử tế đem cho cậu một ly rượu nhấm nháp và hắn không gọi tên cậu ra nữa.
Vẫn là dòng nhạc ồn ào và gào thét đó, vẫn là chất giọng trầm đục của hắn rót vào tai cậu đầy ám ảnh. Và vẫn là những cảnh tượng bệnh hoạn trước mặt, những con người rên xiết, những cổ tay rỉ máu.
Buổi diễn kết thúc, và phần “Rửa Tội” bắt đầu. Yunho đưa cậu lên trên để hít thở một chút không khí cùng ánh sáng của thực tại.
“Lần này so với lần trước thế nào?” – Yunho hỏi.
“Không biết!” – Jaejoong mân mê ly rượu trên tay, lơ đãng trả lời, lòng đầy ắp những câu hỏi.
“Ừm, thật ra những gì đặc sắc nhất thường ở phần cuối…” – hắn ngừng một vài giây rồi từ tốn tiếp – “Cậu muốn xem thử không?”
“Anh có thường ở đấy khi phần “Giải Thoát” thực hiện không?”
“Có! Nó là một phần thế giới của tôi rồi.”
“Vậy… tôi sẽ xem thử.” – Jaejoong lại trả lời Yunho với một ánh nhìn lơ đãng. Đột nhiên cậu có quá nhiều câu hỏi, và lòng bị đè nặng bởi những thắc mắc dồn dập, nên cũng không quan tâm lắm đến lời hắn nói.
Khuya, Yunho đưa Jaejoong trở xuống hầm.
“Khi nào thì bắt đầu phần cuối?” – cậu thì thầm hỏi, tay vẫn cầm ly rượu còn chút đỏ vang.
“Khi tôi ra hiệu.” – hắn trả lời – “Cậu tự đi ra bàn nhé!”
“Phải băng qua đám người này hả?” – Jaejoong khẽ cau mày.
|
Nhưng cậu cũng chẳng chờ Yunho giải thích, bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang và chậm rãi băng ngang khoảng trống đầy người. Là những con người với niềm tin sẽ được giải thoát.
Ra đến giữa dòng người, Jaejoong đi thật khẽ để tránh kinh động đến họ. Đột nhiên…
“Jaejoong!” – tiếng Yunho gọi giật – “Cậu… đang ở giữa à?” – hắn nói rất to.
Jaejoong đột nhiên lúng túng, không rõ có nên nói lớn đáp trả hay không. Cậu giơ tay lên và vẫy nhẹ. Lấp ló sau những con người là hình ảnh Yunho đang đứng dựa người vào tường, tay đút túi. Một nửa gương mặt của hắn bị bóng tối nuốt chửng, nửa bên còn lại thấp thoáng qua ánh nến lập lòe ở phía cầu thang. Hắn nhìn cậu.
Yunho đang nhìn cậu bằng một đôi mắt rất khó diễn tả. Jaejoong chưa từng thấy biểu hiện đó của hắn bao giờ. Cậu ngỡ rằng mình nhìn không rõ và nhích đến để quan sát.
Đột nhiên, Jaejoong thấy mình không thể di chuyển được. Một bàn tay nào đó vừa nắm lấy chân cậu.
“Jae… joong…” – những tiếng nói xung quanh bắt đầu kêu tên cậu.
Jaejoong thấy ngày càng nhiều những bàn tay chạm đến chân mình, những hình bóng con người đang tiến về phía cậu đầy thèm khát.
“Vật… hiến tế…” – một giọng nói bất thình lình vang lên ngay sau lưng Jaejoong – “Jae… joong…?”
Jaejoong lúng túng. Cậu gạt tay xô ngã người đó và nhanh chóng đạp những bàn tay đang bám lấy chân cậu. Bọn họ thi nhau tiến về phía Jaejoong với con dao trên tay, gương mặt đầy khát máu.
“Cái quái gì thế này!” – cậu rít lên và bắt đầu sử dụng bạo lực – “Aish!”
Yunho vẫn dựa người vào tường, tay đút túi, mắt nhìn một ánh nến gần nhất đang bập bùng cháy, lạnh băng. Vậy đó, là do cậu tự chuốc lấy. Không phải hắn. Cuối cùng thì hắn vẫn kết thúc được trò chơi, nhận tiền và có một trò chơi mới. Tiếng rên than và tiếng cười đầy khát máu của lũ người đó đập vào tai hắn, lơ đãng. Tiếng Jaejoong bực mình vang lên xuyên qua tai hắn, cũng không đọng lại gì. Tiếng ẩu đả, và âm điệu của Jaejoong đang chuyển sang mệt dần khi phải đối đầu với một lũ người đông đúc và điên loạn. Tất cả hắn đều nghe rất rõ. Và hắn vẫn chăm chú nhìn ánh nến bập bùng cháy, mặt vô hồn không một chút cảm xúc đọng lại.
Jaejoong biết mình sẽ dư sức thoát ra khỏi chỗ này. Nhưng không phải là khi đối đầu với một đám người vừa điên loạn, mà tay chân lại vừa bị giữ chặt thế này. Khi con người ta trở nên điên cùng cực, họ có những sức mạnh mà người bình thường dù tài giỏi đến đâu cũng khó chống cự. Bất thần, một bàn tay nhám nhúa nào đó mò lên cổ cậu. Jaejoong rùng mình, giựt bàn tay đang bị giữ chặt ra một cách hung bạo và gạt cái nhám nhúa kia khỏi người mình. Ly rượu cậu vẫn giữ trên tay từ nãy giờ nương theo cái gạt tay rơi xuống đất.
Vỡ toang.
“Xoảng!”
Yunho, hắn vẫn đứng dựa tường, tay đút túi và mắt chăm chăm nhìn ngọn nến cháy, nghe tất cả những âm thanh hỗn loạn ngoài kia. Và lẫn trong cái ồn ào cuồng loạn đó, hắn nghe tiếng gì rơi và vỡ toang.
Bể tan tành. Hắn cảm nhận thấy rằng ly rượu mỏng manh đó đã bể tan tành. Yunho không rõ làm sao hắn lại biết rằng cái vật vừa rơi xuống là ly rượu.
Chỉ là… bể tan tành.
Cả ly rượu.
Cả gương mặt lạnh băng của hắn.
……
Jaejoong đột nhiên cảm thấy rằng, trong những bàn tay đầy máu và nhớp nhúa đang bu quanh người cậu, trong những đường dao sắt bén cứ hướng về cậu chém loạn xạ, có một thứ gì rất lạ. Là một cảm giác tay bị ấn bởi mảnh kim loại nào đó, siết chặt và lôi cậu đi vô cùng mạnh bạo.
Mảnh kim loại. Dường như là viền nhẫn.
Jaejoong quay phắt lại. Thấp thoáng trong cái tranh giành sáng tối của căn hầm, cậu thấy gương mặt Yunho đang lạnh lùng kéo cậu về phía mình. Yunho vừa tung một cước mạnh vào tên gần nhất muốn đâm Jaejoong.
“Chạy!” – Yunho thì thầm.
Không cần hắn phải ra lệnh cậu vẫn đang cố thoát khỏi vòng vây và chạy thục mạng theo cái kéo tay của hắn.
Cả hai nhanh chóng chạy ra khỏi hầm. Vừa đặt chân trở lên quán café bên trên, Jaejoong lập tức lăn ra nằm thở.
Yunho đứng dựa vào quầy bar, thở dốc. Hắn nhìn Jaejoong và thấy người cậu đầy những vết dao sượt, máu khắp nơi. Hắn đột nhiên cảm thấy điên tiết. Trước cả khi kịp trấn tĩnh, hắn thấy mình nắm cổ áo Jaejoong lôi lên và đấm thật mạnh vào bụng cậu.
“Kim Jaejoong gì chứ!” – hắn nói nhanh trong bực dọc – “Thoát thì không thoát được. Còn bị ra như thế nữa!”
Jaejoong vừa lồm cồm bò dậy vừa trợn mắt nhìn hắn, cậu gào lên:
“ĐỒ ĐIÊN! Tôi ở đây mới phải là người bực mình đó! Đáng ra anh không được để một con người cao quý như tôi bước ngang qua cái đám đó một mình. Và đáng ra anh nên hành động nhanh một chút. Đầu óc anh làm bằng bùn chắc?”
Yunho thở hắt ra, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn nhăn mặt:
“Không có tôi thì cậu chết chắc rồi chứ ở đó mà la lối! Hóa ra là hữu danh vô thực, cứ tưởng ngon lành cỡ nào!” – hắn chép miệng đầy khinh bỉ.
Jaejoong đứng thẳng dậy, á khẩu. Cậu mở to mắt nhìn hắn, vừa cảm thấy tức, lại vừa cảm thấy vui. À, không phải là vui, mà là được giải thoát. Cứ như mọi sự suy nghĩ và thắc mắc trước nay của cậu không tồn tại vậy. Hiện giờ, Jaejoong thậm chí còn không nhớ ra rằng cậu từng căm ghét hắn đến thế nào.
“Chuyện gì vậy Yunho?” – một giọng nữ bất thình lình vang lên khiến Jaejoong giật bắn.
Cậu quay phắt lại về phía tiếng nói, và ngỡ ngàng thốt lên:
“Gahee?”
“Yunho!” – cô gái không thèm đếm xỉa đến Jaejoong, bực tức bước về phía Yunho một cách đỏng đảnh và hét lên – “Thế này là thế nào? Không phải thỏa thuận…”
|
“Im đi!” – Yunho đột nhiên gắt lên, hắn đã cảnh báo cô ta không được đến đây nhưng có vẻ cô ta không nhớ đến việc đó nữa – “Tôi nói chuyện với cô sau!” – rồi hắn quay sang Jaejoong – “Cậu cút về cho tôi! Chướng mắt quá!”
“Về?” – Gahee lại gào lên lanh lảnh – “Anh kêu con người này đi về sao?” – cô ta chỉ về phía Jaejoong đầy hậm hực, rồi không kịp để Yunho gắt lên lần thứ hai, Gahee nói nhanh – “Theo thỏa thuận là hôm nay Jaejoong sẽ bị đám người dưới đó giết cơ mà! Anh lôi anh ta lên đây làm gì? Anh không muốn nhận tiền hay sao?”
Yunho thở hắt ra, hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận hơn. Hắn ước gì hắn có thể giết chết người con gái đứng trước mặt hắn ngay lập tức. Nhưng bây giờ đây giết cô ta mọi chuyện cũng không thể thay đổi được nữa. Gahee dường như chẳng quan tâm đến biểu hiện của bất kỳ ai trừ cô ta, cô ta lại gào lên:
“Tôi muốn Jaejoong chết ngay lập tức. Không thì anh đừng hòng nhận được đồng nào của phần còn lại.”
Bất thần, Yunho đưa tay đập mạnh đầu Gahee vào quầy bar. Gahee ngã xuống, bất tỉnh.
“Đừng lo, không chết đâu!” – hắn lên tiếng – “Cậu cứ về đi, cô ta say rượu đó mà!”
Jaejoong từ đầu vẫn im lặng và nín thở theo dõi. Và cho dù cậu cố gắng xua đi những nghi ngờ của mình đến đâu, thì lời của Gahee lại càng chứng minh rằng nó đúng. Cậu biết, trên đời này làm gì có ai căm hận cậu hơn Gahee. Nhưng bây giờ Jaejoong cũng không quan tâm lắm đến việc có ai đó sẽ căm hận cậu hơn Gahee.
Jaejoong tiến đến trước mặt Yunho và nhìn hắn bằng một đôi mắt thất thần.
“Anh…” – cậu khó nhọc lên tiếng.
Jaejoong cảm thấy như bị nghẹn ở cổ, cậu không nói ra tiếng được. Jaejoong dựa người vào quầy bar, thở dốc và cười khẩy.
“Anh…” – Jaejoong lại nói, giọng cậu lạc hẳn.
Yunho im lặng, hắn đứng yên và hướng ánh nhìn ra ngoài. Hắn biết rằng mình không nên quay sang nhìn Jaejoong. Một sự im lặng đáng sợ kéo dài trong khoảng không gian tĩnh mịch giữa hai người. Chưa bao giờ Jaejoong lẫn Yunho lại cảm thấy có một điều gì nặng nề đến vậy bao trùm lấy con người mình như lúc này.
Yunho vẫn tuyệt đối im lặng, mặt lạnh băng. Và bên cạnh hắn, Jaejoong đứng dựa người vào quầy bar, thở dốc. Đôi khi, trong khoảng lặng dài của đêm, Yunho lại nghe tiếng Jaejoong thở hắt ra và phì cười.
“Anh…” – Jaejoong lại lên tiếng, cố không giữ giọng lạc đi.
Yunho nén một tiếng thở dài. Hắn chậm rãi nhắm mắt và giữ sắc thái lạnh lùng của mình.
“Thật ra thì…” – Jaejoong đột nhiên đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt Yunho – “Thật ra thì ngay từ đầu cũng là tôi nhỉ! Là tôi tự động nghĩ rằng anh sẽ không giết tôi. Ban nãy khi còn ở trong phòng tôi, cũng là tôi tự động cho bản thân mình tin anh, nghĩ rằng anh không muốn bị tôi ghét. Ngay từ đầu dù tôi đã biết rằng anh tiếp cận tôi là để giết người, dù tôi luôn thắc mắc tại sao lại như vậy, nhưng cuối cùng tự nhiên tôi lại tin rằng anh chẳng làm điều đó đâu. Và khi bị đám người khùng điên đó vây quanh, là tôi tự lừa dối mình rằng anh đã đến kéo tôi đi nhanh nhất có thể, là tôi cho rằng gương mặt lạnh lùng của anh ban nãy chỉ là tôi nhìn nhầm. Và tôi cũng tự động nghĩ rằng ban nãy anh đánh tôi vì cảm thấy bực khi tôi để mình bị thương như thế.” – Jaejoong hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh – “Anh chẳng nói gì cả, nhỉ! Là tôi tự suy nghĩ như thế!”
Jaejoong lại hít một hơi thật sâu và cuộn tròn tay thành một nắm đấm, siết chặt. Có lẽ cậu vừa nạp quá nhiều oxy nên đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Mà cũng có thể là do cậu mất máu. Lý do Jaejoong thấy chóng mặt chỉ có thể là như vậy. Hoặc có thể cái đêm cậu gặp hắn vào lúc 12 giờ khuya sau khi nghe cuốn băng cassette đã tạo cho cậu một làn sương mụ mị.
Yunho, hắn vẫn tuyệt đối im lặng. Đôi mắt của hắn lướt qua bàn tay đang siết chặt của cậu một cách thờ ơ. Đôi mắt của hắn, sắc lạnh, lướt qua đôi mắt thất thần của cậu đang nhìn lên, thờ ơ tuyệt đối.
“Phải không? Là tôi tự nghĩ như vậy…” – Jaejoong lên tiếng, giọng thật nhỏ. Cậu đưa tay siết chặt lấy vai Yunho.
Yunho không nhìn ra ngoài nữa, hắn quay đầu về phía cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Rất từ tốn, hắn đưa tay lên gỡ tay cậu ra khỏi người mình.
“Phải!” – cuối cùng, hắn cất tiếng, chất giọng trầm đục của hắn từ từ vang lên – “Là cậu tự lừa dối mình như thế!”
Mặc kệ đôi mắt của Jaejoong đang nhìn hắn đầy ngỡ ngàng và hằn đỏ, mặc kệ Jaejoong bị gỡ tay khỏi người hắn đang loạng choạng. Mặc kệ tất cả những gì xảy ra xung quanh, Yunho nhìn Jaejoong với một ánh mắt đầy khiêu khích và nhếch mép cười:
“Cậu nên cút sớm! Do hôm nay có chút rắc rối chưa thể giết cậu, nhưng nếu cậu còn đứng đây lâu thì tôi không chắc đâu, nhóc à!”
“À… phải!” – Jaejoong gật gù và cậu quay đi, nhanh chóng bước ra khỏi quán café và trong đầu ngập tràn hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy từ Yunho.
Một cái nhìn khiêu khích. Một cái nhếch mép đểu cáng. Và một thái độ lạnh lùng đến vô tình.
Jaejoong cảm thấy bị chóng mặt. Và cậu biết cậu chóng mặt như thế chỉ có thể là vì mất máu mà thôi. Cậu biết, Yunho là loại người khi làm điều gì thì đó sẽ là do hắn muốn như thế. Là hắn đã muốn như thế.
Bóng Jaejoong khuất sau cánh cửa quán café, để lại Yunho một mình và trong đầu tràn ngập một hình ảnh duy nhất.
Rồi ngay lúc này, điều mà trước đó cậu không thể nào nhớ ra bây giờ lại hiện rõ mồn một trong đầu cậu. Lý do mà Jaejoong liều mình đến buổi diễn hôm nay.
Đêm cậu gặp hắn vào giữa khuya đêm tối.
Hình bóng Jaejoong loạng choạng khi hắn gỡ tay cậu khỏi người mình. Đôi mắt Jaejoong nhìn hắn đầy ngỡ ngàng.
Và tổn thương.
… là tổn thương.
|
Cả cuộc đời chơi bời của Yunho, chưa bao giờ hắn phải khiến mình lâm vào một trò chơi nặng nề đến mức này. Cả cuộc đời của Jung Yunho, hắn chưa bị ám ảnh bởi thứ gì trừ những điều đặc biệt thú vị tạo được cái khát máu cho hắn.
Rồi Yunho cũng nhớ ra được lý do làm hắn muốn ngưng trò chơi của mình. Vào cái đêm đó, khi mà cậu đã đạp cửa nhà hắn và ngồi nghe hắn kể chuyện. Và tất cả những diễn biến sau đó đã làm hắn ngưng sự thích thú giết Jaejoong của bản thân.
Hắn không phải là loại người mơ mộng về quá khứ. Nhưng hắn đã nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng, nếu cái đêm đó xảy ra vào trước khi hắn nhận hợp đồng với Gahee.
Kim Jaejoong bản thân cậu ta không hề thú vị. Những cảm giác cậu ta đem lại cũng không hề đặc biệt thú vị.
Vậy mà cả cuộc đời của Jung Yunho đang bị đảo lộn bởi một thứ, một thứ bắt đầu ám ảnh hắn dai dẳng. Hắn cau mày khi nhận ra được thứ vừa bám vào và mọc rễ trong đầu hắn.
Cả cuộc đời của Jung Yunho, lần đầu tiên hắn có một thứ ngoài “khát máu” nắm giữ trái tim mình và bóp nghẹt nó.
Không phải là Jaejoong. Hắn biết.
Không phải là những vết thương trên người cậu. Hắn biết.
Không phải là ham muốn giết chết cậu. Hắn cũng biết.
Hắn biết rõ cái thứ đang siết mạnh lấy không cho hắn thở lúc này. Yunho khẽ cau mày.
Là sự tổn thương của Kim Jaejoong.
... /
|