Sói Hoang Và Bóng Đêm
|
|
Jaejoong sững người nhìn hắn, im lặng. Cậu không biết phải nói gì và gần như cậu không thể chối cãi được điều hắn nói. Dù thật ra, một trong những điều cậu không nhớ đến ông ấy là vì cậu tin rằng mình không giết người. Nhưng câu chuyện vừa rồi của Yunho đã tạo cho Jaejoong một ký ức ảo đáng sợ khiến cậu không thể lên tiếng cãi lại hắn. Yunho quả thật có tài năng trong việc truyền đạo như thế, chẳng trách sao hắn nhiều tín đồ đến vậy.
Sau một lúc lâu quan sát thái độ của cậu, hắn nhếch mép cười và từ tốn bước ra cửa. Rồi đột nhiên hắn quay đầu lại và nhìn cậu:
“Jaejoong này! Cậu có thích sói không?” – và hắn chẳng quan tâm đến câu trả lời của Jaejoong, nói tiếp – “Tôi thích. Tôi nghĩ đến tận giờ phút này, với tôi đẹp nhất là chết bởi một con sói. Sói hoang.”
“Sói nào mà chẳng là sói hoang? Có sói nhà nuôi sao?” – cậu đã trấn tĩnh được mình, cười khẩy – “Tôi thấy bản thân anh là một con dã thú rồi.”
“Sói nhà nuôi thì bản chất cũng là hoang dã mà!” – hắn mỉm cười.
“Thế thì sao?” – cậu nheo mắt nhìn hắn, không rõ hắn đang đề cập đến vấn đề gì.
“Sói dù sao cũng có nhiều loài, có loài đi theo bầy đàn và có loài đơn độc sống. Cậu nghĩ xem, với loài sói thì cái gì sẽ bầu bạn với nó?”
“Trăng.” – Jaejoong tập trung đầu óc vào mấy con sói, suy nghĩ một lúc rồi trả lời hắn, nhanh chóng quên đi nỗi bất an từ câu chuyện ban nãy.
“Trăng?” – hắn phì cười – “Cậu lãng mạn nhỉ!”
“Chứ anh nghĩ là cái gì?” – cậu tò mò.
“Bóng đêm.” – hắn nhoẻn miệng cười, đôi khuyên bạc đung đưa nhẹ – “Sói là chúa tể của bóng đêm mà, không phải sao?”
“Nhưng tóm lại là anh muốn nói gì chứ?” – cậu nôn nóng hỏi, cảm thấy khó chịu vì không hiểu được hắn muốn đề cập đến vấn đề gì.
“Dù là bạn của nhau, nhưng vì sói là chúa tể của bóng đêm nên sói sẽ vô cùng hiểu bóng đêm.” – hắn nhìn thẳng vào mắt cậu – “Còn bóng đêm thì không hiểu được sói hoang đâu.”
“Tại sao?”
“Bóng đêm thì có nhiều mặt. Giả sử như cậu thích tối thì nó sẽ là một thứ tuyệt vời với cậu, còn không thì nó là một điều kinh khủng. Nhưng bản chất của mấy con sói thì chỉ có một. Nếu mà bóng đêm cứ áp đặt những mặt khác nhau của nó lên một con sói, chẳng phải là quá chênh lệch sao?” – hắn từ tốn nói – “Con người cũng vậy. Là một loại bóng đêm.”
“Ý anh muốn bảo rằng tôi đang áp đặt việc anh giết người chứ gì?” – Jaejoong nheo mắt.
“Kim Jaejoong, cậu thật thông minh!” – hắn mỉm cười – “Cậu biết tại sao tôi lại có thể kể một câu chuyện làm cho cậu tin rằng cậu giết người đến vậy không? Đương nhiên, thuốc kích thích chỉ là chất xúc tác thôi.”
Jaejoong im lặng, cậu không hỏi hắn tại sao, cũng không cử động gì, nửa muốn biết, nửa không. Yunho tiến sát đến gần cậu, đưa tay vào túi quần cậu và rút điện thoại của cậu ra xem xét.
“Vì như tôi đã nói ấy.” – hắn lên tiếng – “Sói kiểm soát bóng đêm.” – vừa dứt lời, hắn bất thần trượt mạnh nắp điện thoại của cậu lên.
Chiếc nắp trượt bất ngờ bung mạnh khỏi thân điện thoại, rơi xuống đất trước sự ngỡ ngàng của Jaejoong. Cậu trân trối hết nhìn chiếc điện thoại của mình đến nhìn Yunho. Hắn tính cắt đứt liên lạc của cậu với mọi người sao? Không phải hắn định giết cậu ngay chứ? Tay hắn có sức để làm gãy điện thoại của cậu như thế, thì hắn sẽ giết cậu bằng cách tương tự sao?
“Anh làm gì vậy?” – Jaejoong cẩn trọng lên tiếng.
Yunho im lặng nhìn xoáy vào mắt Jaejoong, hỏi nhỏ:
“Jaejoong này! Cậu nghĩ xem, với cậu thì chết như thế nào là đẹp nhất?”
Quỷ tha ma bắt, Jaejoong nghĩ thầm. Bây giờ thì cậu tin chắc rằng hắn muốn giết cậu. Jaejoong tự nguyền rủa mình khi bất cẩn lọt vào bẫy của hắn. Cậu lập tức đanh mặt lại và kín đáo ngầm thủ thế. Lẽ đương nhiên, Jaejoong biết mình không phải là một công tử bột. Nếu cần thiết, Jaejoong nghĩ, cậu sẽ giết hắn để bảo toàn tính mạng mình.
“Trả lời đi chứ!” – hắn giục cậu, tay vẫn cầm thân điện thoại cậu.
“Mắt nhắm và cơ thể cùng nội tạng nguyên vẹn.” – Jaejoong nhếch mép cười.
“Vậy thì ngoài chết già và uống thuốc độc ra làm gì còn cách nào khác?” – Yunho tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Phải, chết già vẫn là sung sướng nhất. Với tôi là thế đấy!”
“Cậu không thích chết bởi một con sói sao?”
“Không. Tôi đã bảo là thích cơ thể mình nguyên vẹn mà.”
“Tùy cậu thôi.” – hắn nhún vai và nói – “Mà Jaejoong này, tôi muốn một thứ của cậu làm kỷ niệm, nhưng chắc chắn là cậu không chịu rồi, nên tôi đành tự ý làm vậy.”
“Cái gì?” – Jaejoong dè chừng hỏi.
Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, trả lời thật thản nhiên:
“Máu.”
Jaejoong cau mày, y như cậu nghĩ, hắn rõ ràng là muốn giết cậu ngay tại đây. Thế mà Emi lại bảo rằng hắn không thích tự tay giết người bao giờ. Thông tin thật sai lệch. Tiên thủ hạ vi cường, Jaejoong quyết định ra tay trước. Cậu vung nắm đấm lên.
Nhanh như một con sói, Yunho chụp lấy tay cậu, mắt của hắn ánh lên sự thích thú kỳ lạ. Rồi không kịp để cậu phản ứng, Yunho giựt tay Jaejoong về phía mình.
Jaejoong hoảng hồn khi nghĩ rằng hắn sẽ kéo cậu lại và đâm cậu một nhát vào bụng hay tim gì đó. Jaejoong thật sự muốn chết một cách nguyên vẹn chứ không phải chỉ là trả lời đối phó với Yunho.
Nhưng đột nhiên, hắn cúi mặt xuống và cắn mạnh vào mé cổ tay Jaejoong.
“A!” – Jaejoong bị bất ngờ, buột miệng kêu lên.
Yunho nghe thấy, ngẩng mặt nhìn cậu, nhoẻn miệng cười và nhanh chóng cắn trở lại vào vết đó. Máu rỉ ra và Yunho liếm nhẹ vết máu một cách thích thú.
Giết người như thế này thì thật là lạ. Lần đầu tiên cậu thấy có ai đó giết người mà nạn nhân thì không chết, và kẻ sát nhân lại liếm máu của nạn nhân thản nhiên như vậy. Jaejoong đứng lặng nhìn hắn. Từ góc độ này, cậu thấy rất rõ vết sẹo dưới mắt Yunho. Đôi mắt hắn nhắm nghiền đầy mãn nguyện, miệng nhoẻn một nụ cười thật nhẹ, đôi khuyên bạc khẽ đung đưa chạm vào da cậu, và hắn đang liếm láp vết máu trên tay Jaejoong. Khi Yunho nhắm mắt và miệng nhoẻn cười, trông hắn không hoang dã như bình thường, cậu cảm thấy thế. Tay cậu ươn ướt không rõ vì máu hay vì Yunho.
|
Jaejoong nghĩ mình đã điên rồi khi cảnh tượng đó lại làm tim cậu hẫng một nhịp như thế này. Nhưng cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng yên tại chỗ và sững sờ nhìn Yunho.
Cầm tay Jaejoong khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn biết thế ngay từ lần nắm tay đầu tiên. Bàn tay Jaejoong gần như có sức hút tạo nên cái khát máu của hắn trỗi dậy vậy. Và bây giờ hắn đang liếm máu trên tay cậu. Yunho nghĩ không việc gì phải gấp gáp giết Jaejoong khi mà mọi sự lại trở nên đầy thú vị thế này. Hắn tin rằng cậu đang hoảng hốt và sợ hãi nhìn hắn. Yunho thỏa mãn với ý nghĩ đó, và đột nhiên hắn muốn xem gương mặt hoảng sợ của cậu lúc này.
Yunho ngưng liếm, ngẩng mặt lên nhìn Jaejoong. Kim Jaejoong lúc này đang mở to mắt, chết lặng không nhúc nhích, sững sờ nhìn hắn dù không có gì là đang hoảng sợ. Hắn thấy rằng cậu đang nhìn vào mắt mình. Hắn phát hiện mắt Jaejoong hóa ra là màu xám chứ không phải là màu đen tuyền như hắn vẫn tưởng. Hắn phát hiện ra đôi mắt của Jaejoong rất lạ, một bên trông vô cùng dữ dằn và nghiêm nghị. Một bên mắt của cậu, ngược lại, trông rất dịu và khuất sau đó là những nét trong đến ngộp. Rồi hắn lại phát hiện trên má cậu có một nốt ruồi nhỏ. Cuối cùng là hắn thấy đôi môi cậu xinh đẹp đến bực mình đang khẽ hé ra vì ngạc nhiên. Nhưng hắn lại thấy đó không phải là điều cuối cùng hắn phát hiện, mà hắn lại nhận ra da cậu trắng hơn da hắn nhiều.
Yunho chớp mắt. Hắn dời tầm nhìn trở lên trên và lại bắt gặp đôi mắt to và dài của Jaejoong đang nhìn hắn. Hắn biết nếu nói lại thì sẽ rất là nhàm, nhưng cậu ấy sở hữu một đôi mắt màu xám lạ lắm. Một bên trông mạnh mẽ, còn một bên…
Jaejoong vừa chớp mắt.
Yunho biết rằng hắn không phải là kẻ thích lập đi lập lại một điều gì, nhưng thật sự là Kim Jaejoong có một đôi mắt rất kỳ, lại vừa chớp mắt. Một bên mắt của cậu trông rất nam tính, nhưng bên mắt còn lại…
……
Nó khiến tim hắn hẫng đi mất một nhịp của đời.
#33 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
CHAPTER 6: LY SỨ XÁM.
Yunho cảm thấy sững sờ với chính cảm giác của bản thân hắn. Không lẽ hắn lại khao khát giết Jaejoong đến mức có xúc cảm kỳ lạ đến vậy hay sao? Không hẳn! Chẳng phải hắn vừa mới nghĩ đây là muốn giữ Jaejoong lại để vui đùa một chút còn gì! Hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại mình, thả tay Jaejoong ra và đứng thẳng dậy, nhếch mép cười:
“Làm gì mà nhìn ghê thế? Tự dưng cậu đánh tôi làm gì?”
“Thế…” – Jaejoong lúc này có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, cao giọng – “Tự dưng anh lại đòi máu của tôi làm gì?”
“Dù sao thì, tôi cũng đã thử máu cậu xong rồi!” – hắn nheo mắt nhìn cậu – “Cậu có thể về!”
“Về? Anh giỡn mặt với tôi đó hả? Anh làm hỏng điện thoại của tôi rồi thản nhiên bảo tôi về sao?” – cậu chỉ thân điện thoại trên tay hắn.
Nhắc đến điện thoại, Yunho mới sực nhớ ra lý do hắn phá điện thoại của Jaejoong. Dù sao thì điện thoại Jaejoong đã bị hư, Emi chắc chắn muốn cũng không gọi cho cậu được. Hắn cảm thấy thật vô vị khi làm thế này, nhưng Gahee muốn như thế, và cô ta thì rất là lắm chuyện nên hắn cứ làm cho đỡ nhức đầu. Công tử như Jaejoong, biết đâu chừng cậu ta còn một chục cái khác ở nhà hoặc có thể lấy tiền túi ra mua ngay một chiếc điện thoại xịn khác.
“Tôi muốn xem thử khi không gọi cho cậu được thì Emi lo lắng đến thế nào!” – hắn mỉm cười.
“Emi? Anh có ý đồ gì với cô ấy hả?” – Jaejoong cau mày.
“Chẳng gì cả!” – Yunho nhún vai – “Chỉ muốn xem thử thôi. Vì thế cho nên chắc không để cậu về được, vì như thế Emi sẽ không lo lắng nữa.”
Jaejoong lắc đầu, cậu chẳng hiểu được Yunho muốn gì nữa. Ngay lúc cậu tưởng chừng như hắn sắp giết cậu, thì hắn lại chỉ đơn thuần là cắn vào tay cậu và liếm máu. Rồi bây giờ thì lý do phá điện thoại của cậu lại vô cùng phi lý.
“Jaejoong này, nhân tiện có cậu ở đây, phiền cậu chở tôi ra siêu thị mua ít đồ được chứ? Nhà tôi hết đồ ăn rồi!” – hắn nhoẻn miệng cười nhìn cậu.
“Cái gì? Tôi là người hầu của anh chắc? Đồ điên!” – Jaejoong nhếch mép.
Yunho chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu, nắm tay cậu và lôi đi:
“Đi thôi!”
Jaejoong thở hắt ra, cậu miễn cưỡng đi theo Yunho. Dù sao, một phần Jaejoong cũng muốn xem thử việc gì sẽ xảy ra nếu như Emi không gọi cho cậu được. Từ khi quen Emi đến hôm nay, nhờ Yunho và bức tranh kia cậu mới thấy được nhiều biểu cảm của cô ấy đến vậy. Với Jaejoong thì cũng có chút lạ lẫm. Cậu nhìn Yunho, so với Emi, thì tên này vẫn thú vị hơn.
“Yah!” – hắn gọi cậu khi cầm một lốc sữa chua lên – “Cái này ngon…” – rồi lại chỉ vào một lốc khác ở dưới quầy – “Hay cái này ngon?”
“Cái nào mà chẳng giống nhau!” – Jaejoong chán nản trả lời, trong đầu cứ suy nghĩ mãi không biết hắn bày lắm trò như thế để làm gì. Nếu hắn hành động nhanh một chút, giết cậu sớm một chút thì có phải là đã giải quyết xong rồi không.
“Sao mà giống nhau được, một cái vị dâu, một cái vị chocolate mà!” – hắn khinh bỉ nhìn cậu, như thể cậu là kẻ không biết gì vậy.
Jaejoong cảm thấy điên tiết với thái độ của hắn, chỉ là một hộp sữa chua thôi đấy, cậu giựt lốc sữa chua vị chocolate bỏ xuống xe đẩy hàng, gằn giọng:
“Cái này!”
Hắn nhếch mép cười và lại bước qua quầy hàng tiếp theo.
“Jaejoong này, cậu thích xem loại phim AV nào?” – hắn trầm ngâm suy nghĩ – “Tôi sẽ mua cả một series tặng cậu.”
Jaejoong trợn mắt nhìn hắn. Lần này đến lượt cậu quan sát hắn từ đầu đến chân một cách khinh bỉ. Rồi cậu hất mặt lên trời, đủng đỉnh bước đến và lựa ra mấy đĩa phim, thảy xuống xe đẩy hàng.
“Cái gì thế này? Tôi hỏi phim AV cơ mà!” – Yunho cầm xấp đĩa cậu vừa lấy lên xem xét, khinh khỉnh nói – “Hay cậu không biết phim AV là cái gì? Phim có mấy cảnh nóng ấy!”
“Thì phim cảnh nóng còn gì!”
“Cái này…” – hắn dứ xấp đĩa vào mặt cậu – “Đây là gì hả? Spirit? Sinbad? Gaorangers? Đã thế tất cả còn là phim hoạt hình.”
“Tôi là người thông minh tuyệt đỉnh, yêu thích nghệ thuật làm tình sâu sắc chứ không thích những thứ trần trụi như anh!” – Jaejoong cao giọng.
“Vậy…” – Yunho nuốt nước bọt, khó khăn nhìn xấp đĩa trên tay mình – “Nghệ thuật làm tình sâu sắc trong những phim này là cái gì?”
“Thế anh coi hết mấy phim này chưa?” – cậu hỏi lại.
“Rồi! Tôi chỉ thấy đó là phim hoạt hình thôi!”
“Bởi vậy mới bảo đầu óc của anh chỉ dừng ở mức đơn giản và nông cạn như thế.” – cậu giựt lấy xấp đĩa, nói – “Thế này, trong Spirit có phải nhân vật chính là một con ngựa bất khuất, dũng mãnh hay không? Trong Sinbad có phải anh chàng Sinbad là một anh hùng không? Có phải Gaorangers đều là những người xuất chúng không?”
“Mà thế thì sao?”
|
“Anh nghĩ họ ở đâu chui ra? Từ bố mẹ họ mà ra! Nếu bố mẹ họ không làm chuyện ấy với nhau thì làm sao có con?” – cậu tiếp tục giải thích một cách thản nhiên trước ánh nhìn thảng thốt của Yunho – “Nếu không phải là những bậc thân sinh của họ đạt được đến nghệ thuật làm tình sâu sắc thì làm sao tạo ra được những sinh vật tuyệt vời như thế?”
Kết thúc việc giảng giải, cậu hít một hơi thật sâu và ngẩng cao mặt, cảm thấy thật sự tự hào về bản thân, nhìn Yunho một cách đắc thắng.
“Lại… lại còn thế nữa…!” – câu trả lời của Jaejoong khiến Yunho lúng túng.
Hắn đang rơi vào tình trạng khó xử, không biết nên lăn ra cười phá lên một cách sỗ sàng và thoải mái nhất có thể hay nên chắp tay lại và lạy cậu vài lạy. Hắn cũng không biết là nên làm vẻ mặt đầy trêu chọc hay là vẻ mặt hoàn toàn khâm phục Jaejoong. Hắn lắc đầu, bối rối nói một cách cẩn trọng, gương mặt của hắn trở nên méo mó một cách tức cười:
“E hèm… để… có được suy nghĩ như thế, thật… không đơn giản!”
“Tôi biết mà!” – và Jaejoong thản nhiên thừa nhận điều hắn nói như thể đó là chân lý sống của toàn thể mọi người vậy.
“Vậy… cậu muốn mua những đĩa này à?” – hắn cố xua đi cảm giác nửa buồn cười nửa tức và nửa thảng thốt của mình, quay lại chủ đề chính – “Mua thật à?”
“Mua cho anh xem để anh cảm nhận được nghệ thuật làm tình sâu sắc, chứ mấy đĩa này tôi có rồi!”
“Tôi thích loại khác!” – hắn phì cười.
“Loại gì?” – Jaejoong nhếch môi đầy khinh bỉ – “Loại trần trụi và không nghệ thuật sâu sắc?”
“Loại gì có máu là được!” – hắn cũng nhếch mép cười nhìn thẳng vào mắt cậu.
Jaejoong không rõ Yunho có ý gì hay không, nhưng ánh nhìn đó làm cậu thót tim.
“Nhìn chung là…” – Jaejoong quay người tránh ánh nhìn đó, đẩy xe đi tiếp – “Tôi không thích các cảnh dính đến sex mà không có tôi.” – Jaejoong thật thà.
“Đó cũng là một quan niệm thú vị! Tôi sẽ cố học hỏi!” – hắn phì cười, đi theo.
“Chứ gì nữa!”
“Tôi còn tưởng cậu bị vô cảm!”
Jaejoong nhăn nhó, cậu nghĩ, đi với hắn ta thì vô cảm thế quái nào được. Yunho luôn làm Jaejoong phải dè chừng, muốn vô cảm cũng không phải dễ.
“Cậu thấy cái nào đẹp hơn?” – hắn bước đến quầy ly tách, cầm lên một cái ly sứ màu xám và một ly màu nâu.
“Cái nào cũng là ly, không giống nhau sao?” – Jaejoong bực mình nói, cảm thấy bản thân ngày càng ngu đi khi lại dạo siêu thị cùng Yunho.
“Cậu không thấy màu khác nhau à? Hay công tử bị mù màu?” – hắn mở to mắt, vờ ngạc nhiên hỏi cậu.
“Màu đen!” – Jaejoong chỉ một cái ly trên quầy.
“Công tử thích màu đen à?” – hắn lại mở to mắt hơn nữa – “Cái màu xám cũng đẹp cơ mà!”
“Nếu anh còn gọi tôi là công tử một lần nữa thì đừng hỏi tại sao tôi lại không giữ lịch sự với anh nhé!” – Jaejoong gầm gừ – “Tôi thích màu đen. Anh mua ly cho anh thì cứ lấy màu anh thích chứ hỏi tôi làm gì?”
“Cậu không thích màu xám à?” – Yunho vẫn chưa thôi, tiếp tục hỏi, dù hắn đã bỏ cái ly màu đen vào xe đẩy – “Tôi cũng thích màu đen.”
“Anh không thấy mắt tôi màu xám à?” – Jaejoong nhếch mép.
“Gì?” – đột nhiên thấy Jaejoong nhắc đến mắt cậu, Yunho hoảng hốt.
“À phải, anh để ý mắt tôi làm gì nhỉ. Đây này!” – vừa nói, cậu vừa kê sát mặt mình vào mặt Yunho, lấy tay tự banh mắt ra – “Nhìn đi, nó màu xám đấy!”
Yunho nghĩ rằng không chỉ cầm tay Jaejoong làm hắn trở nên khát máu mà cả việc nhìn mắt cậu cũng làm hắn trở nên khát máu nữa. Nếu không thì cảm giác này là gì? Nếu không phải là khao khát giết cậu muốn điên lên được thì hắn vẫn chưa nghĩ ra tên cho nó.
Áp sát mặt mình vào mặt Yunho, Jaejoong lại thấy mắt của hắn đang nhìn vào mắt cậu. Và vết sẹo trên mặt hắn rõ hơn bao giờ hết. Cậu chắc chắn là không sợ Yunho rồi, dù tim cậu đang đập như thế này. Thật là lạ!
“Thấy rồi!” – Yunho khẽ đẩy cậu ra, để tự kiềm chế bản thân không giết cậu ngay chỗ đông người. Hắn nghĩ đam mê giết cậu của hắn đã lên quá cao rồi – “Như thế thì sao?”
Jaejoong đẩy xe hàng đi và không nhìn Yunho nữa, trả lời:
“Tôi không thích cái gì trùng màu mắt của tôi cả.”
“Cậu theo chủ nghĩa độc tôn à?” – hắn hỏi.
“Cứ cho là thế. Cái gì tôi đã đặc biệt yêu thích thì chỉ nên có một mà thôi!”
Hắn gật gù và tiếp tục đẩy xe đi. Bước ra quầy thu ngân, đột nhiên Yunho quay lại nhìn cậu:
“Jaejoong này, tôi không đem tiền. Cậu trả nhé, tôi ra ngoài chờ!” – hắn mỉm cười rất tươi.
Rồi hắn thản nhiên bỏ đi, để mặc Jaejoong sững sờ hết nhìn hắn rồi nhìn đến cô gái thu ngân đang mỉm cười vui vẻ. Jaejoong đành bấm bụng trả tiền cho đống đồ mua vô tội vạ của hắn rồi phải tự mình khệ nệ xách tất cả ra xe.
Cậu thả tất cả đồ vào trong xe rồi nhìn quanh quất, không hiểu Yunho đã đi đâu. Bất chợt, ở phía sau dãy xe, cậu nghe tiếng ẩu đả. Cậu nghĩ thầm, mong rằng không phải Yunho do không giết được cậu ở chỗ đông người nên đi giết ai đó thay thế rồi chứ.
Jaejoong nhanh chóng tiến đến phía có tiếng động, và y như rằng Yunho đang ở trung tâm cuộc ẩu đả đó. Xung quanh bao vây hắn là khoảng năm người thanh niên trông rất côn đồ, tất cả đều mang vũ khí. Dưới sàn là hai người đang nằm bất động.
Một trong năm tên lên tiếng:
“Tao biết mà, mày rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ cặn bã xã hội thôi! Cái thứ ngay cả người nuôi dưỡng, yêu thương mình mà cũng giết được thì nên chết cho rồi! Ai mày cũng có thể giết, phải không?”
Yunho im lặng, Jaejoong không thấy được mặt hắn, hắn đang đứng xoay lưng về phía cậu. Đột nhiên, Yunho cất giọng:
“Phải.”
|
Jaejoong rùng mình. Giọng hắn không giống bình thường. Lúc bình thường, trừ khi hắn hát thì dù có đang đe dọa cậu, giọng hắn vẫn có chút khinh khỉnh, và vui vẻ. Dù cho giọng hắn trầm khàn thì vẫn ấm. Nhưng bây giờ, chỉ một chữ “phải” của Yunho đã khiến Jaejoong tưởng rằng đây là sứ giả của địa ngục vậy. Nó đục ngầu, lạnh đến buốt xương và tỏa sát khí. Cậu tin rằng tất cả những tên đang bao vây hắn cũng cảm nhận được điều này, bọn chúng cũng hơi khựng lại khi Yunho lên tiếng.
“Mày… giết ai thì bọn tao không quan tâm, nhưng mày đã đụng đến người không nên đụng đến rồi!” – một tên lại nói.
Rồi bọn chúng nhất loạt xông lên. Ngay lúc đó, Yunho quay mặt lại về phía cậu, mắt hắn chạm mắt cậu. Jaejoong thấy cả cơ thể mình như đông cứng lại.
Yunho đang cười. Là nụ cười khi hắn liếm máu của cậu, trông tưởng như nhẹ nhàng và yên bình nhưng thật sự lại không phải thế. Jaejoong không rõ là do lúc hắn liếm máu cậu, hắn đang nhắm mắt nên cậu không thấy được thứ mà bây giờ cậu đang thấy hay không. Nhưng hiện nay, ánh mắt của hắn gần như chẳng phải là của một con người. Mắt Yunho tóe lửa, sáng rực lên những tia vui sướng tột cùng và đôi khuyên bạc của hắn đang đung đưa, hắn nhoẻn miệng cười. Trong khi tất cả bọn kia đều có gậy gộc thì Yunho chỉ đơn thuần là một bàn tay trắng với nắm đấm siết chặt.
Hắn nhìn thấy cậu đang sững người quan sát. Yunho lại nở một nụ cười rộng hơn, lạnh đến buốt xương. Và Jaejoong tin rằng điều cậu sắp làm đây là một điều đúng đắn, kể cả cho bất kỳ ai có buộc tội cậu đi chăng nữa.
Cậu phóng người vào cuộc ẩu đả trước khi bọn người kia kịp tấn công. Cậu vung nắm đấm vào một tên gần nhất và nhích người lên tung cước vào một tên cạnh Yunho. Nhanh như chớp, Jaejoong cúi người và nhặt chiếc gậy của một tên vừa làm rớt rồi thủ thế. Trong tích tắc, cậu thấy Yunho đang ngạc nhiên nhìn cậu đầy hậm hực. Jaejoong giữ chặt thanh gỗ trong tay và lướt người về phía bọn côn đồ. Trong vòng khoảng mười phút đổ lại, dưới sàn có thêm năm cơ thể người bất động. Cậu buông thanh gỗ xuống, quay lại nhìn Yunho.
Hắn lúc này vẫn còn sững sờ hết nhìn cậu đến những cơ thể trên sàn. Hắn chỉ tay vào một tên gần nhất, nói:
“Còn sống.”
“Phải, tất cả đều còn sống! Đi ra khỏi đây thôi!” – cậu quay người đi.
Yunho im lặng, nhặt thanh gỗ cậu vừa thả xuống và đi theo Jaejoong về xe. Jaejoong nhanh chóng nổ máy và phóng xe khỏi chỗ đó.
“Tại sao cậu lại can thiệp vào?” – ngồi ở ghế bên cạnh, Yunho hỏi.
“Làm từ thiện thôi mà. Tôi nghĩ mình cũng nên tích đức cho con cháu sau này!” – Jaejoong chăm chú lái xe, thản nhiên trả lời.
“Từ thiện?”
“Cứu mạng người không phải là từ thiện sao?” – cậu dừng xe trước cửa nhà hắn, quay sang nhìn Yunho, đanh giọng – “Không có tôi thì đã có bảy cái xác nằm đó rồi còn gì, phải không?”
“Ra vậy!” – hắn gật gù, chỉ vào thanh gỗ ở băng ghế sau – “Làm từ thiện thì cũng nên thông minh một chút, cậu đã để lại thứ duy nhất có dấu tay cậu ở đó đấy!”
Jaejoong nhìn thanh gỗ, quả thật lúc đó cậu không nghĩ xa đến vậy. Xem ra, dù có điên loạn đến đâu thì Yunho vẫn rất tỉnh táo khi nhận định sự việc.
“Yunho!” – cậu nói – “Ở đây không có ai đe dọa giết anh, cũng không có ai gây sự với anh nữa. Anh có thể dẹp đôi mắt đầy sát khí đó đi không?”
Yunho hơi bất ngờ trước câu nói của cậu. Hắn cười khẩy, sát khí dần tan biến:
“Công tử như cậu cũng biết đánh nhau à?”
“Hừ!” – cậu hừ mũi – “Anh vốn chẳng biết gì về tôi!”
Hắn nhếch cười:
“Vậy mà cậu đã biết một chút về tôi rồi đấy!”
“Biết gì?” – cậu giật thót, không lẽ Yunho đã biết Emi điều tra về hắn rồi hay sao?
“Không phải ban nãy cậu đã nghe thấy sao? Tôi là một kẻ mà ngay cả người nuôi dưỡng, yêu thương mình cũng có thể giết chết đấy!”
Jaejoong nén tiếng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhướn mắt nhìn Yunho:
“Thì sao? Người nuôi dưỡng, yêu thương anh sống chết hay do ai giết, rốt cuộc cũng không có chút liên quan đến tôi!”
“Ừm! Cũng phải!” – hắn bước ra khỏi xe, lấy đồ mua từ siêu thị và nhoẻn miệng cười – “Cám ơn đã trả tiền.”
“Không có lần thứ hai đâu!” – cậu cong môi, cao giọng và chuẩn bị nổ máy.
“Khoan!” – Yunho mở cửa xe – “Ai cho cậu về?”
“Chứ sao nữa?” – Jaejoong ngán ngẩm nhìn hắn.
“Emi đã đến đây tìm cậu đâu, phải chờ đến cùng chứ! Trong lúc chờ sao cậu không tỏ ra có ích một chút, đem cất mấy thứ này vào phụ tôi đi!”
“Lại còn thế nữa!” – Jaejoong trợn mắt nhìn hắn, bực dọc ra khỏi xe và sập mạnh cửa, cùng hắn khệ nệ bưng đồ vào.
#36 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Không phải do cậu sợ hắn mà ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là sau sự việc vừa xảy ra, Jaejoong cảm thấy có chút kỳ lạ trong lòng. Cứ có cảm giác như nếu cậu không mang đồ vào phụ hắn thì hắn sẽ lại lên cơn mà giết cậu ngay lập tức vậy. Dù Jaejoong không sợ bất kỳ điều gì, nhưng riêng với sự khát máu của Jung Yunho, cậu nhất định phải dè chừng. Cũng thật mâu thuẫn!
Hắn đẩy cửa. Jaejoong bước vào và ngỡ ngàng trước khung cảnh trong nhà. Không còn là căn nhà ngăn nắp và xinh xắn cậu đã thấy vài tiếng trước. Tất cả đều bị lục tung lên. Bàn ghế đổ ngang ngửa, chai bình lọ đều bể và mọi thứ đều rối nùi. Jaejoong khẽ nhìn sang Yunho. Hắn lại đang nhếch mép cười.
“Anh biết ai làm sao?” – cậu hỏi nhỏ.
“Biết!” – hắn nhoẻn miệng cười, bình thản bước vào và đặt đồ xuống đất – “Cậu sắp được về!”
Ngay lúc đó, từ trong phòng ngủ của Yunho, một bóng người hối hả chạy ra.
“EMI?” – Jaejoong ngỡ ngàng kêu lên khi thấy Emi đầu tóc rối bù, mắt sưng húp và gương mặt đầy hoảng loạn.
“Jaejoong!” – nhìn thấy cậu, Emi khóc nấc lên – “Anh đã đi đâu vậy hả?”
“Ờ… siêu thị. Sao em lại đến đây?” – cậu bỏ đồ xuống đất và bước đến gần Emi, vuốt tóc lại cho cô ấy, hỏi han.
“Em không gọi cho anh được!” – Emi bấu chặt lấy vai Jaejoong, thở dốc và nói liên tục trong cơn bấn loạn – “Em lên văn phòng không thấy anh, họ bảo anh về sớm. Anh không có ở nhà. Em đến quán café thì họ bảo anh đi với Yunho. Em gọi cho anh mãi không được. Em… em đến đây. Em không thấy ai cả. Em cạy khóa vào. Em vào. Em thấy điện thoại anh bị hư nằm lăn lốc dưới sàn. Em kêu tên anh. Không có ai trả lời cả. Em…” – cô ấy càng lúc càng bị rối, khóc to và siết chặt lấy vai Jaejoong.
“Được rồi. Emi, anh không sao mà!” – cậu ôm Emi, vỗ về.
“Đừng làm vậy! Jaejoong!” – Emi nghẹn ngào nói – “Đừng bao giờ làm như vậy nữa! Em tưởng anh đã chết rồi!”
“Sao mà chết được?” – Yunho chen ngang – “Cô cứ làm như tôi giết cậu ta không bằng!”
Emi nghe tiếng Yunho, quay lại trừng mắt nhìn hắn. Rồi bất thình lình, cô buông Jaejoong, bay đến chỗ Yunho với một mảnh kính trong tay không biết từ đâu ra. Cô đâm thẳng mảnh kính vào Yunho trước cả khi Jaejoong kịp phản ứng. Yunho dễ dàng chụp được tay Emi, bẻ ngược ra phía sau rồi giựt người cô lại, đưa tay bóp cổ Emi.
“Yunho!” – Jaejoong hoảng hồn kêu lên, phóng đến.
Trong tích tắc, Yunho siết mạnh tay. Người Emi lả ra và đổ rạp xuống. Jaejoong đỡ Emi rồi nhổm người dậy đấm mạnh vào bụng Yunho, hét lên:
“Đồ khốn! Anh làm gì vậy?”
“Bình tĩnh nào, cô ta có chết đâu. Chỉ ngất xỉu thôi mà. Ồn ào và hoảng loạn như vậy, tôi giúp cậu đưa cô ta về nhà dễ dàng rồi còn gì.” – Yunho xoa xoa chỗ bị đấm, nhếch mép cười – “Tôi chưa bắt tội cô ta chuyện làm nhà tôi rối tung lên đấy!”
“Anh thấy Emi thế rồi đấy, vừa lòng chưa?” – Jaejoong đanh mặt lại và nhấc bổng cô bạn của mình lên.
Yunho nhướn mắt mỉm cười, không trả lời, đẩy cửa cho cậu đưa Emi ra xe, hắn còn tử tế mở cả cửa xe cho cậu.
Jaejoong đặt Emi vào xe một cách cẩn thận rồi về chỗ ngồi và nổ máy.
“Đừng căng thẳng, cô ta không sao đâu!” – hắn cười – “Cậu không muốn ở lại phụ tôi dọn dẹp ư?”
“Anh cút đi!” – Jaejoong gầm gừ.
“Hai người không phải là bồ bịch thật, không cần lúc nào cũng giả vờ với tôi như vậy.”
“Emi là bạn tôi!” – Jaejoong gằn giọng – “Anh thì biết quái gì!”
Hắn nhếch mép cười, thảy vào trong xe một lốc sữa chua, xấp đĩa và một ly sứ đen rồi nói:
“Kim Jaejoong côn đồ vờ là công tử ngoan hiền thích chocolate, phim hoạt hình với nghệ thuật làm tình sâu sắc, ly sứ đen và đặc biệt yêu mắt màu xám.”
“Cái gì?” – Jaejoong ngỡ ngàng hỏi lại.
“Tôi biết về cậu như thế đó. Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi bấm khuyên, tôi thấy cậu cứ để ý mấy cái khuyên của tôi mãi.” – hắn lại cười.
Jaejoong hơi lúng túng. Cậu hết nhìn đống đồ hắn vừa thảy vào xe đến nhìn hắn. Một lúc sau, cậu cười khẩy:
“Anh chả biết gì cả. Tôi không thích mấy cái khuyên!”
“Jaejoong, nhớ tôi nói gì về sói hoang và bóng đêm không? Bóng đêm có thể không hiểu được sói. Nhưng sói thì ngược lại đấy!” – hắn nhếch mép cười, đóng cửa xe và thản nhiên quay lưng bỏ vào nhà, để mặc cậu im lặng nhìn theo.
“Ah!” – đột nhiên Yunho hét lên, hấp tấp quay lại xe cậu, nói lớn – “Tôi quên mất điều này. Khi nào cậu khao khát muốn gặp tôi thì cứ đến đây hoặc quán café tìm nhé. Không cần hẹn trước đâu. Đừng ngại!”
Jaejoong điên tiết nhoài người đạp mạnh vào cánh cửa xe Yunho đang áp mặt vào. Hắn phá lên cười sằng sặc. Cậu nổ máy và phóng đi trước khi Yunho kịp nói thêm bất kỳ điều trơ trẽn nào khác.
Chở Emi về nhà, cậu cảm thấy thật là lạ. Hóa ra khi Emi lo lắng tột cùng thì lại trở nên hoảng loạn như thế. Và hóa ra Jung Yunho lại có nhiều bộ mặt đến vậy. Nhưng rồi cậu lại nghĩ, dù hắn thể hiện thế nào thì bản chất thật vẫn hiện hữu rất rõ trong từng hành động của hắn. Jaejoong lại nghĩ về mấy con sói mà hắn đề cập đến. Cậu cảm thấy như dường như Yunho nói đúng một phần nào đó. So với Yunho, Jaejoong có nhiều bộ mặt hơn, mà cậu thấy dường như ai cũng thế cả. Nếu ở công ty cậu sẽ là một Kim Jaejoong đĩnh đạc và được kính nể. Nếu ở với Emi, cậu sẽ là một người nam tính, đáng tin cậy và đẹp trai. Nếu ở với bố mẹ cậu sẽ là một người con ngoan, đáng tự hào và xuất sắc. Nếu ở bên cạnh Yunho, cậu gần như lại khác nữa. Và tất cả những bộ mặt đó, cậu đều cảm thấy nó rất chân thật.
Dừng xe trước nhà Emi, cậu thở dài. Vậy, sống từng ấy năm trên đời, rốt cuộc thì đâu mới là bản chất thật sự của cậu?
Cậu quay sang nhìn Emi, cả cô ấy cũng thế. Ban nãy có phải là con người của Emi? Hay là lúc cô làm việc? Hay là lúc cô không làm việc? Hay… có khi nào Emi yêu? Người ta hay nói khi yêu con gái bộc lộ thật nhất những cảm xúc của mình. Mà Emi thì chưa yêu ai bao giờ. Cậu cũng thế.
Yunho nói đúng. Ai cũng tự cho rằng mình là người hiểu bản thân mình nhất. Nhưng hoàn cảnh tạo ra khiến họ có những bộ mặt khác nhau. Rồi con người tự gom tất cả lại rồi bảo rằng đó là con người thật của họ.
|
Jung Yunho thì khác. Bất kỳ điều gì hắn làm cũng làm người ta có cảm giác đặc biệt. Là do hắn biết bản chất thật của mình sao? Yunho hẳn là loại người luôn kiểm soát được bản thân. Mọi việc hắn làm chắc chắn đều là do tự bản thân hắn muốn như thế. Cái gọi là bản năng, Jaejoong nghĩ, với Yunho, nó đã đồng hóa với lý trí rồi.
Jaejoong lắc mạnh đầu. Hắn lúc nào cũng nói những điều khiến cậu phải suy nghĩ nhiều. Nếu Jaejoong là bóng đêm, thì cậu sẽ là loại bóng đêm gì đây? Nếu Emi là bóng đêm, thì sẽ là loại bóng đêm gì đây?
Cậu đưa Emi vào trong, nhớ lại tin nhắn cậu gửi hắn một tuần trước, tự nhủ rằng không bao giờ lập lại sai lầm đó một lần nữa.
Emi lúc này đã ngủ say trên giường của mình. Mắt cậu chạm đến bức tranh trên bàn. Jaejoong thở hắt ra, nhớ về khi Emi bảo rằng bức tranh này có thể sẽ là điểm dừng của cô ấy.
“Chết vì một bức tranh, không phải là đáng tiếc lắm sao?” – cậu lẩm bẩm – “Nhưng… chết vì một kẻ điên, cũng là một điều đáng tiếc.”
Cậu chép miệng và bỏ đi tắm. Trong đầu tràn ngập hình ảnh của những đĩa phim hoạt hình, ly sứ đen và lốc sữa chua vị chocolate.
Yunho nhấc điện thoại gọi dịch vụ dọn dẹp nhà cửa và lăn lên giường nằm. Lưng hắn chạm trúng một vật gì cứng cứng. Là chiếc nắp trượt điện thoại của Jaejoong, hóa ra Emi đã tha nó vào tận đây. Hắn ngồi bật dậy, lục trong đống đồ vừa mua, lôi ra một cái hộp. Hắn nhoẻn miệng cười, trong lúc Jaejoong không để ý, hắn đã lén nhét cái này vào quầy tính tiền.
Một chiếc ly sứ màu xám đen. Cùng loại với ly màu đen mà hắn đưa Jaejoong.
Hắn đặt cái ly lên bàn, mở máy vi tính và điền thêm thông tin về Jaejoong. Trong hồ sơ tài liệu về nạn nhân của hắn, chưa bao giờ có mục này.
Điện thoại reng. Hắn bật lên:
“Gì?”
[Emi thế nào?] – một giọng nữ thích thú hỏi.
“Như một con điên.” – hắn trả lời ngắn gọn.
[Tôi biết mà! Khi Jaejoong chết tôi muốn Emi bị điên hẳn.]
“Cái đó không nằm trong hợp đồng lúc đầu.” – hắn thản nhiên trả lời.
[Thì bây giờ thêm vào, tôi sẽ tính tiền cho anh. Được chứ?]
“Tôi nghĩ tôi có thể làm cô ta điên trước cả khi Jaejoong chết.” – hắn nhếch mép cười, nhớ đến Emi và Vỹ Hà.
[Cũng tốt. Nhưng Yunho, tôi thấy công đoạn giết người của anh lâu quá đấy. Có thể đẩy nhanh tiến độ một chút không?]
“Được!”
[Khi nào tiến hành thì kêu tôi đến chứng kiến nhé!] – giọng cô ta hí hửng.
“Yoo Gahee, chỗ tôi thực hiện công việc cô giao, không phải là chỗ cô có thể tùy tiện đến! Nếu cô đến, đừng trách sao tôi tàn nhẫn.” – hắn chậm rãi nói.
[Aish! Anh thật khó ưa!] – cô ta dài giọng ra và cúp máy.
Yunho thảy điện thoại lên giường, quay nhìn trở lại màn hình vi tính đang hiện lên tài liệu về Kim Jaejoong mà Gahee cung cấp. Hắn cười khẩy:
“Bạn gái cũ kiểu nào mà thông tin sở thích đều sai lệch như vậy? Cái này là sở thích của cô ta thì đúng hơn.” – mới đầu đọc tài liệu này, hắn còn tưởng Jaejoong là một tên biến thái.
Hắn chỉnh sửa chữ “dâu” thành chữ “chocolate”, chữ “màu hồng” thành “màu đen”, chữ “hầu hết các loại phim AV” thành “phim nghệ thuật làm tình sâu sắc”. Trong phần ngoại hình, hắn sửa “đẹp trai, quyến rũ, cuốn hút” thành “ly sứ xám”.
Rồi cuối cùng, hắn thêm vào một mục khác: “Ghi chú đặc biệt.”
“Một bên mắt côn đồ…” – rồi hắn ngập ngừng đánh tiếp – “Một bên mắt có chứa thuốc kích thích nguy hiểm.”
Sau khi xem xét, hắn xóa đi dòng đó rồi sửa lại:
“Môi hồng, da trắng, khả năng chiến đấu cao, loại bóng đêm: hiện tại. Một bên mắt côn đồ…” – đến đây, hắn lại ngập ngừng tìm từ để diễn tả cảm giác bứt rứt của mình khi nhìn vào mắt Jaejoong.
Cuối cùng, hắn đánh nhanh cho xong và tắt máy đi tắm.
“Một bên mắt côn đồ. Bên còn lại bị dị tật, cần lưu ý.”
|