Sói Hoang Và Bóng Đêm
|
|
Tôi gật đầu và đẩy cửa phòng làm việc của Jaejoong ra bước vào, tìm một ly nước để lấy tinh thần.
“Sao thế?” – anh hỏi khi đã khóa cửa cẩn thận – “Nếu là về bức tranh thì em cứ nói, còn về Yunho thì em không cần nói cũng được, anh không ưa hắn!”
“Về Yunho!” – tôi cắt ngang lời anh một cách gắt gỏng và thảy lên bàn tấm hình.
“Gì thế?” – anh chẳng thèm xem, tỏ vẻ chán nản khi nhắc đến Yunho.
“Yoo Gahee!” – tôi nói.
“Cái gì? Sao lại có Gahee ở đây?” – anh nheo mắt nhìn tôi.
“Gahee, cô ta thuê Yunho đến đây đó.” – tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và nhìn anh đầy lo lắng – “Jaejoong à, hắn tiếp cận để giết anh đó!”
Anh im lặng nhìn tấm hình, rồi ngẩng lên khẽ lắc đầu:
“Không thể nào!”
“Jaejoong, anh nghĩ xem, trên đời này có ai lại căm hận anh nhiều như Gahee cơ chứ?”
“Anh biết chuyện này, nhưng ý anh là Yunho chẳng phải giết anh hay gì đâu.” – anh xua tay.
“Chết tiệt!” – tôi gắt lên, đập bàn – “Kim Jaejoong, anh làm sao vậy hả? Cho dù không biết gì về Yunho, nhưng nếu em thấy hắn đột nhiên tiếp cận anh, bây giờ lại thấy hắn nói chuyện với Gahee như thế. Anh nghĩ xem, là thật hay giả đây?”
Jaejoong đứng dậy, bước đến vỗ nhẹ vào vai tôi, mỉm cười:
“Được rồi, anh hiểu rồi, không sao đâu! Em từ từ nói anh nghe đi! Anh hứa sẽ cẩn thận.”
Tôi thở hắt ra, nén giận và kể cho anh nghe những gì tôi biết. Trong suốt lúc tôi nói, anh tuyệt nhiên giữ im lặng, và anh cũng không ngẩng lên nhìn tôi, chỉ đăm đăm quan sát tấm hình. Từ đầu đến cuối, cả khi tôi nói xong, anh cũng chỉ trả lời:
“Anh hiểu rồi, em cứ về đi!”
Và anh không tiễn tôi, để mặc tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Trở về nhà, lòng tràn ngập lo lắng, tôi không biết làm thế nào để Jaejoong an toàn. Mắt chạm vào bức tranh, tôi nhanh chóng bật nhạc, lấy lọn tóc ra khỏi khung tranh, nắm chặt nó trên tay và nói lớn:
“Vỹ Hà! Ngăn Yunho lại không cho hắn giết Jaejoong, tôi sẽ giúp cô tìm Liễu Thi!”
Từ lọn tóc thoát ra một làn khói trắng mỏng manh, cô gái ngày hôm qua lại xuất hiện.
“Nhạc hay!” – cô ta nói.
Tôi nheo mắt nhìn Vỹ Hà, có vẻ như khi được tự do thế này thì cô ta không quan tâm mấy đến việc đụng chạm vào người tôi.
“Cô có ngăn được Yunho hay không?” – tôi gằn giọng.
“Không. Rất tiếc! Khi hắn kể về việc này với tôi, trông hắn rất hạnh phúc.” – cô ấy thản nhiên trả lời, lướt qua lại trong phòng tôi theo tiếng nhạc – “Nếu cô muốn Yunho không giết Jaejoong, thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi.”
“Sao cũng được, cô nói đi!” – tôi hấp tấp hỏi.
“Đó là khi hắn không muốn giết nữa!” – cô ta trả lời tôi bằng một câu trả lời không còn gì tuyệt vọng hơn – “Mà bảo Yunho không muốn giết thì… vấn đề này mới gọi là bất khả thi đó!” – cô ta cứ lả lướt trong không trung theo tiếng nhạc và bình thản đối đáp với tôi.
“Nếu cô còn nói chuyện với tôi bằng thái độ bất cần đó thì tôi đốt bức tranh đấy!” – tôi bực mình gắt lên.
Vỹ Hà khựng lại, cô ta không bay nữa, sà xuống và quấn làn khói mỏng manh của mình lấy bức tranh.
“Đừng! Đừng làm vậy với Liễu Thi!” – cô ta hạ giọng.
Tôi thảy xuống đất xấp tài liệu về vụ án của cô ta, hỏi:
“Cả hai chẳng phải ruột thịt, cớ sao cô lại hành xử như thế?” – tôi giựt bức tranh cô gái mang tên Liễu Thi lên và nắm chặt – “Vỹ Hà, là tôi giết Liễu Thi phải không? Tôi có thể giết cô ta một lần nữa đấy!”
“Nhẹ tay thôi!” – cô ấy hốt hoảng khi thấy tôi vò mạnh một góc tranh – “Đừng làm Liễu Thi đau!”
“Buông bức tranh ra đi!” – tôi ra lệnh.
Vỹ Hà lập tức bay khỏi bức tranh. Tôi mỉm cười. Từ một kẻ sợ ma như tôi, mới đây còn bị cô ấy điều khiển, bây giờ tôi đã điều khiển ngược lại được. Thật thú vị!
“Vỹ Hà, tìm được Liễu Thi rồi sao nữa?”
“Dù là siêu thoát hay vất vưởng ở đây, dù sao đi nữa thì lúc đó chúng tôi đã ở cạnh nhau rồi!” – cô ấy đột nhiên mỉm cười thật hạnh phúc.
Con gái rất hay có biểu hiện đó, tôi biết, tôi vẫn hay giả vờ như thế trước mặt bố mẹ Jaejoong. Nhưng Vỹ Hà thì tuyệt nhiên không phải giả vờ. Nhìn cô ta cười trông hạnh phúc như thế làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nhanh chóng nhét lại lọn tóc trở vào trong khung tranh và tắt nhạc.
Thái độ của Jaejoong ban nãy làm tôi bất an, và sự bất an khiến tôi xử sự không còn bình tĩnh được nữa. Tôi ngồi phịch xuống giường và nhớ lại mẩu đối thoại vừa rồi với Vỹ Hà. Tại sao tôi lại cư xử như thế chứ?
Tôi thở hắt ra, trấn tĩnh mình và lấy điện thoại nhắn tin cho Jaejoong:
“Bất kể là gì, hãy nói với em. Chúng ta là bạn, phải không?”
“Phải!” – anh trả lời – “Hơn nữa, chẳng phải anh và em đã đồng hành ngay từ đầu sao?”
|
Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút khi đọc tin nhắn của anh. Nhìn thấy xấp tài liệu về Vỹ Hà rơi dưới đất, tôi nhặt nó đặt lên giường. Bạn tôi bảo trong này có nhiều chuyện thu thập được ngoài tài liệu vụ án gốc. Tôi cầm nó lên và lật sang trang đầu tiên, mong rằng trong đây sẽ có một lời giải đáp về cảm giác khó chịu của tôi với bức tranh.
Trong mơ hồ, tôi nhận ra có lẽ đây sẽ là điểm dừng của tôi. Và có lẽ tôi cũng là một kẻ bất bình thường về tâm lý.
Bộ hồ sơ mang tên “Bức họa chết”, bên trong là hình ảnh của một bức họa khác của Vỹ Hà và chân dung của cô ta khi còn sống. Nhìn bức chân dung một lúc lâu, tôi lại một lần nữa phát hiện ra điều mình không muốn thừa nhận.
Tôi muốn chạm vào làn da xanh xao thật sự kia chứ không phải là làn khói trắng mờ ảo.
Tôi muốn nhìn cô ta một cách rõ ràng hơn chứ không phải là thấp thoáng qua những lần cô ta bay lượn trong phòng.
Tôi muốn cô ta sống lại.
|
CHAPTER 5: KÝ ỨC ẢO.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Emi thông báo tin tức tuyệt mật về Yunho cho cậu biết. Cũng đã một tuần từ khi tin nhắn đó của cậu bị gửi đi.
Bặt vô âm tín.
Dần dần, mối lo của cậu về tin nhắn cũng tan đi, và cả những nghi ngại trong lòng cậu về tin tức của Emi cũng biến mất. Jaejoong nghĩ, nếu thật sự Yunho muốn giết cậu thì ngay khi nhận được tin nhắn của cậu, hắn phải hồ hởi mà mời cậu trở lại buổi diễn mới đúng. Nhưng đằng này, đã là một tuần không tin tức.
Jaejoong nới lỏng chiếc cà vạt và ngả người ra sau trên chiếc ghế bành trong phòng làm việc. Cuộc họp căng thẳng với đối tác vừa rồi làm cậu mệt mỏi. Mắt Jaejoong đột nhiên chạm đến một xấp tài liệu được nhét sơ sài trên bàn. Cậu thở hắt ra, đó là xấp tài liệu về Yunho mà Emi đưa cho cậu tuần trước. Jaejoong với tay rút xấp giấy lên xem. Những con chữ chạy ngang đầu cậu không đọng lại một chút gì ngoài những điều Emi nói. Cậu lật giấy một cách đều đặn và chìm mình trong suy nghĩ. Tiếng giấy sột soạt khiến cậu cảm thấy bứt rứt, Jaejoong đứng dậy và tự rót cho mình một ly nước.
Hình ảnh về Yunho lại hiện ra trong đầu cậu, lãng đãng xen lẫn với chiếc bóng bằng tro mà cậu tưởng tượng ra. Cả ngàn câu hỏi về hắn lại đột nhiên đổ ào trở lại trong đầu cậu. Rồi văng vẳng bên tai cậu là giọng hát trầm khàn đầy sức hút của hắn.
Jaejoong hít một hơi thật sâu và bỏ về sớm. Một lúc sau, cậu thấy mình đã dừng xe trước tiệm café của Yunho. Cậu bước vào trong quán một cách dè chừng. Ngó quanh quất, Jaejoong phát hiện ra rằng Yunho không có mặt tại đây. Cậu kéo tay một người bồi bàn, hỏi:
“Tôi tìm Yunho.”
“A!” – người bồi bàn thấy cậu, mắt khẽ sáng lên đầy thích thú, rồi anh ta bảo – “Yunho không có ở đây. Cậu ấy không làm buổi sáng đâu. Ừm… tôi sẽ nhắn lại cho cậu ấy nhé!”
“Không, được rồi, cám ơn anh! Tuyệt đối đừng nhắn lại!” – Jaejoong lập tức xua tay.
“Tìm người thì phải tìm cho đến cùng chứ!” – một giọng nói trầm đục bất thần vang lên từ phía sau lưng khiến cậu giật bắn.
Jaejoong quay người lại và theo phản xạ, cậu hơi lùi về phía sau, tay cuộn lại thành nắm đấm.
“Bình tĩnh nào, tôi có làm gì cậu đâu!” – Yunho nhoẻn miệng cười và kéo tay cậu ra ngoài.
Jaejoong giựt mạnh tay lại và từ tốn bước ra ngoài theo hắn, nói:
“Không cần lúc nào cũng phải nắm tay tôi kéo đi như vậy đâu!”
“Không được sao?” – Yunho mở to mắt nhìn cậu – “Như vậy không vui sao?”
“Cái gì vui?” – cậu gắt gỏng.
“Nắm tay.”
“Không!” – cậu nhếch mép.
“Ừm, được rồi!” – hắn mỉm cười – “Thế… đại thiếu gia đây tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi không tìm anh, chẳng qua đi ngang nhớ ra anh làm ở đây nên hỏi thôi.” – cậu quay người bỏ đi, bước trở vào trong xe – “Về!”
Nhanh như chớp, Yunho cũng chui vào xe cậu và ngồi ở băng ghế sau.
“Anh làm gì vậy?” – cậu quay lại sừng sộ.
“Sao hôm nay cậu nóng thế?” – Yunho hỏi – “Bị phát hiện ra đang hỏi thăm về tôi nên giận à?”
Mặt Jaejoong nóng bừng, ngồi thẳng trở lại, nhìn qua gương chiếu hậu, cậu đanh giọng:
“Cút ra!”
“Hay đến nhà tôi đi!” – hắn không thèm đếm xỉa đến sự giận dữ của cậu, thản nhiên nói.
Jaejoong điên tiết, thêm một tíc tắc nữa thôi, cậu tin rằng cậu sẽ bay ra khỏi xe và lôi đầu hắn ra rồi đập cho một trận. Nhưng trước khi cậu kịp làm điều đó, hắn đã chồm người lên và nói vào tai cậu:
“Không phải cậu đã nhắn tin là muốn gặp tôi đó sao?”
Yunho đột ngột nhắc đến tin nhắn tuần trước khiến Jaejoong lúng túng. Cậu đã quên bẵng tin nhắn đáng xấu hổ đó cho đến khi hắn bất thần đề cập lại vào ngay lúc này. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem tìm ra lý do nào biện hộ rằng cậu hoàn toàn không phải nhắn tin cho hắn thì Yunho lại nói:
“Cậu đấu tranh nội tâm trong việc gặp tôi đến những một tuần lận sao?” – hắn thở hắt ra, hơi thở của hắn phà nhẹ vào tai cậu – “Tôi đã mòn mỏi chờ cậu một tuần rồi đấy!”
“Mặc kệ anh!” – cậu cười khẩy.
“Vậy không phải cậu cũng chờ tôi nhắn tin lại những một tuần rồi sao?” – Jaejoong tưởng chừng như đôi khuyên bạc của hắn đang đung đưa – “Thế nào? Muốn đến nhà tôi hay cậu cứ tự nhiên đi về nhà cũng được. Nhưng nếu tôi biết nhà cậu ở đâu rồi thì tôi sẽ làm phiền đấy. Cho tôi quá giang về nhà không được à?”
Jaejoong nén giận thở hắt ra, hỏi cộc lốc:
“Nhà chỗ nào?”
Hắn ngồi trở về băng ghế sau, nói lớn:
“Có thế chứ! Đi đi, rồi tôi chỉ đường cho!”
|
Nhà hắn cũng khá gần nhà cậu, là một căn hộ nhỏ và từ bên ngoài trông khá xinh xắn. Bên trong cũng không có gì đặc biệt, đơn giản và ngăn nắp.
“Cậu muốn nói chuyện ở đây hay trong phòng ngủ của tôi?” – hắn hỏi.
“Ở đây!” – Jaejoong trả lời trong khi quan sát căn nhà.
“Ừm, phòng ngủ của tôi cũng được!” – hắn mở cửa một căn phòng và tỏ vẻ mời cậu vào.
“Ở. Đây!” – Jaejoong gằn giọng và ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt ở giữa phòng.
Yunho phì cười, nhướn mày và khép cửa phòng ngủ rồi đem một rượu đặt lên bàn, ngồi xuống trước mặt cậu, mỉm cười:
“Được rồi, bắt đầu thôi.” – hắn rót rượu cho cậu.
“Bắt đầu cái gì?” – Jaejoong thản nhiên cầm ly rượu lên uống cạn, rượu mạnh.
“Thế cậu tìm tôi làm gì?” – hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không tìm anh!” – kiểu nói chuyện của hắn làm cậu điên tiết.
“A!” – hắn đột nhiên reo lên, với tay lấy một tờ báo trên bàn và đưa cho cậu – “Cậu đọc báo không?”
Jaejoong nhăn mặt vì thái độ kỳ quặc của hắn. Cậu tính đưa tay gạt tờ báo ra, nhưng mắt cậu lại chạm vào dòng tựa đề trên báo. Cậu trợn mắt, là bài báo về người bảo vệ ở phòng triển lãm tranh lần trước cậu đọc trong tầng hầm. Ký ức của ngày hôm đó và thắc mắc về cái chết của ông ta ùa về trong cậu. Cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn:
“Là anh giết phải không?”
“Không! Đừng hiểu lầm!” – hắn mỉm cười – “Cậu nhìn xem, ở đây có ghi là tôi giết đâu.”
“Anh đừng đánh trống lảng.” – cậu cau mày, uống cạn một ly rượu nữa – “Tại sao anh giết ông ta?”
“Tôi đã bảo là không giết mà!” – hắn tỏ vẻ phân bua. ”Rõ ràng là anh giết người, ở đó ngoài tôi và anh thì còn có ai chứ? Hơn nữa, anh lại bước từ trong ra!” – Jaejoong nói lớn.
“Sao cậu không tin tôi nhỉ?” – hắn chán nản ngửa người ra ghế, gác chân lên ghế Jaejoong ngồi.
“Tin?” – Jaejoong cười khẩy – “Sao tôi có thể tin cái thứ… cái thứ… bệnh hoạn như anh? Rốt cuộc là người ta làm gì để anh giết chứ?”
Yunho im lặng, hắn với tay lấy ly rượu của mình trên bàn và nhấp một ngụm, đung đưa cái chân đang gác lên ghế ngồi của Jaejoong. Rất từ tốn, hắn đặt nhẹ ly xuống và tiếp tục im lặng, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Jaejoong bỗng chột dạ. Tại sao hắn lại nhìn cậu? Hắn muốn giết cậu bịt miệng hay sao?
“Anh tính giết tôi bịt miệng hay sao?” – cậu khinh khỉnh hỏi.
“Jaejoong!” – hắn lên tiếng – “Cậu không nhớ gì sao?”
“Nhớ cái gì?” – Jaejoong nheo mắt đầy nghi ngờ.
Yunho chậm rãi thả chân xuống đất, chống tay lên gối và nghiêm túc nhìn cậu:
“Cậu thật sự đã quên người giết ông ta sao?”
“Anh nói cái gì vậy?”
“Ngay lúc đó…” – Yunho thở hắt ra – “Cậu còn bám chặt lấy tay tôi để năn nỉ rằng đừng kể cho ai nghe…” – mắt hắn đột nhiên sáng quắc – “Chuyện cậu lỡ tay giết người.”
Jaejoong trợn mắt nhìn Yunho sững sốt. Hắn đang nói điều gì vậy chứ? Đầu cậu bắt đầu rối mòng mòng. Jaejoong nhìn chai rượu trên bàn. Từ lúc uống rượu đến giờ, cậu đã cảm thấy không minh mẫn rồi. Là do hắn say hay do cậu say?
“Anh điên rồi!” – Jaejoong cuối cùng cũng khó nhọc thốt lên vài chữ.
“Cậu nghĩ việc này đem ra nói bậy được hay sao?” – ánh mắt của hắn không có ý gì là đùa giỡn khiến Jaejoong bất giác rùng mình.
“Lúc đó rõ ràng tôi từ xe chạy đến gõ cửa đã thấy anh bước ra mà.” – cậu đanh giọng lại – “Sau khi anh đề nghị lấy bức tranh, anh còn kéo tay tôi đi.”
“Cậu quên mất khúc giữa và lẫn lộn ký ức với câu chuyện ta dựng nên rồi.” – hắn lắc đầu.
“Đừng có dùng “ta” ở đây! Tôi và anh không có việc gì phải dùng chung đại từ nhân xưng như thế!” – Jaejoong cắt ngang một cách bực dọc.
“Được rồi, là “tôi và cậu”. Mà cậu không nhớ thật sao? Lúc cậu gõ cửa và ông ta mở cửa cho cậu?” – hắn nheo mắt.
“Anh nói cái gì vậy? Jung Yunho! Đừng bịa đặt!” – Jaejoong đứng bật dậy.
“Không phải là cậu phải đứng rất lâu sao? Là Jaejoong đã bước đến trước cửa căn nhà gỗ, gõ cửa hẳn phải trên chục lần. Rồi cậu bực mình và đá mạnh và cửa. Lúc này ông ấy mới mở cửa cho cậu với bộ dạng ngái ngủ và người đầy mùi rượu.” – hắn từ tốn nói.
“Anh… kể chuyện gì ở đâu thế hả?” – Jaejoong lắc đầu, một cảm giác gì đó đang nhen nhóm trong lòng cậu, một thứ cảm xúc mà cậu chưa thể định tên.
“Rồi ông ta sỗ sàng chửi thẳng vào mặt cậu khi cậu đã cố mỉm cười xin lỗi ông ta về việc đá cái cửa…” – hắn từ tốn tiếp tục nói.
Nắng soi vào bên trong căn phòng triển lãm, gương mặt người đàn ông lè nhè cau lại, ông ta văng tục:
“Mẹ kiếp, mới sáng sớm đến đây làm gì?”
“Xin lỗi ông, do tôi hơi nóng tính. Tôi đến để tặng lại bức tranh…”
“Mua rồi thì cút chứ đến làm gì nữa, dẹp!” – ông ta phà hơi rượu ra.
“Ừm… nếu được tôi xin tặng ông một số tiền, mong ông giữ giúp bức tranh.”
“Tao đếch cần!” – không thèm đếm xỉa đến ai, ông ta bỏ vào trong.
“Rồi cậu giận lên khi thấy bị xúc phạm đến vậy.” – Yunho lại chậm rãi kể lại hồi tưởng của hắn – “Nhưng cậu vẫn nén nhịn và bước vào trong. Căn phòng triển lãm hơi tối, chỉ lọt được mấy tia mặt trời bên ngoài. Sàn nhà lỗ chỗ ánh sáng. Phòng bừa bộn khi chưa đến giờ mở cửa, ông ta còn để cả chai rượu lên một bức tranh mà cậu cho rằng rất đẹp. Và ông ta lại xúc phạm cậu…”
“Tôi rất có thiện chí, mong ông hãy hiểu cho. Tôi đến để thương lượng, mà phần lợi hoàn toàn ở phía ông.”
|
“Thế hả? Thế cơ đấy!” – ông ta cười phá lên sằng sặc, ngồi lên một chồng tranh gần đấy – “Chỗ này dơ!” – ông ta đểu giả chỉ một bức tranh bị lem nước – “Tao lỡ đổ rượu lên đấy. Mày liếm hết rồi tao nhận tranh cho làm phước.” – ông ta lè nhè đầy men rượu.
“Cậu không kiềm chế được nữa, đấm vào mặt ông ta, mặc cho tay cậu lúc ấy hơi nhức. Cậu khẽ xoa tay rồi dùng giày đạp lên bụng người đàn ông đã sỉ nhục cậu đang nằm dưới đất. Ông ta vẫn say rượu cười sằng sặc. Cậu điên tiết, lấy sợi dây buộc tranh và vòng ra phía sau ông ta, siết cổ. Sau khi giằng co dữ dội, thì ông ta ngất xỉu. Còn cậu thì lẩm bẩm…”
“Nếu lão ta tỉnh dậy thì mình chết chắc.”
Mồ hôi của cậu thanh niên tuôn ra như tắm, cậu ngồi bệt xuống sàn, thở dốc và nặng trĩu ưu tư.
“Giết luôn đi!” – một giọng nói thôi thúc cậu.
Cậu lắc mạnh đầu.
Jaejoong lắc mạnh đầu. Không thể nào. Những gì hắn kể đang diễn ra như một hồi tưởng trong đầu cậu, rõ ràng đến từng chi tiết. Cả cái nóng trong căn phòng triển lãm, cậu cũng tưởng như mình nhớ rất rõ. Và cả cái cảm giác hoảng hồn khi nghĩ đến việc ông già đó tố cáo cậu.
“Không thể nào!!!” – Jaejoong lẩm bẩm.
“Cậu cũng đã nói thế khi giết ông ta…”
“Không thể nào!!! Mình không thể giết người.”
Cậu thanh niên tự tát mạnh lên mặt mình. Nhưng nhìn căn phòng u tối ngổn ngang tranh vẽ đẹp không được trân trọng. Nhìn bức tranh lem luốc và nồng mùi rượu. Nhìn cả người bảo vệ đang nằm dưới đất. Cậu giận dữ rút con dao mà cậu vẫn hay giấu dưới giày ra, tiến lại gần ông ta. Con dao sáng lóa lấp lánh trong tia sáng mặt trời len qua khe cửa.
Đẫm máu.
Nhanh hơn bao giờ hết, cậu thanh niên thấy mình lau con dao và cất vào giày trở lại.
Sột soạt.
Cậu quay phắt ra phía có tiếng động. Một người thanh niên đứng ở cửa, trân trối nhìn cậu cùng xác chết trên sàn.
Cậu ngỡ ngàng và đầy kinh hãi.
Jaejoong bất ngờ hét lên một tiếng và ngã quỵ xuống sàn. Gương mặt của người thanh niên trong căn phòng triển lãm vừa cất con dao đó hiện rõ qua lời kể của Yunho và ánh mặt trời sáng chói trong ký ức cậu.
Là Kim Jaejoong!
Là cậu!
“Không! Chuyện gì thế này? Làm sao tôi không nhớ gì cả?” – cậu ngẩng lên nheo mắt nhìn Yunho.
“Lúc đó, cậu đã nhờ tôi xóa dấu vết, năn nỉ tôi đừng nói với ai, và nhờ tôi dựng nên một câu chuyện có lợi cho cậu. Rồi cậu ra ngoài chờ trong khi tôi dọn dẹp và dựng hiện trường. Cậu ngồi nghỉ và cùng tôi tạo nên một câu chuyện giả. Cậu bị ngất vì shock và vì ánh nắng mặt trời. Khi cậu tỉnh dậy thì cậu đã vô thức gõ cửa.”
Jaejoong lại gõ cửa, lần này, cậu lên tiếng:
“Có ai trong đấy không? Chúng tôi muốn quyên góp tranh này.”
“Tranh gì?” – một tiếng nói bất thình lình vọng ra khiến Jaejoong giật bắn. Giọng nói trầm và nhẹ như thể được vang lại từ thế giới bên kia.
“À…”
[…]
“Là cậu bị shock và không nhớ gì. Chứ không phải là tôi giết người!” – Yunho thì thầm vào tai Jaejoong.
Jaejoong không trả lời hắn, khó nhọc thở.
Yunho phì cười, hắn ngả người ra ghế, rót rượu, mặc cho cậu vẫn đang tự dằn vặt với chính nội tâm của bản thân. Hắn nhâm nhi ly rượu.
“Cậu không nhớ gì đúng không? Nhưng lại có cảm tưởng nó rất thật?” – sau một khoảng thời gian im lặng rất lâu, hắn lên tiếng.
“Tại sao mọi chuyện lại mơ hồ như vậy?” – Jaejoong nheo mắt.
Hắn chồm người về phía cậu, nhếch mép cười:
“Rượu ngon không Jaejoong?”
“Cái gì?” – Jaejoong hỏi lại.
“Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là một vài chất kích thích làm đầu óc cậu mơ màng một chút thôi.” – hắn nói nhỏ vào tai Jaejoong – “Cậu… thật sự đã có lúc tin mình giết người, phải không?”
Jaejoong đẩy hắn ra, đứng phắt dậy. Jung Yunho nguy hiểm hơn cậu tưởng. Là loại người có thể kể cho cậu nghe một câu chuyện hoang tưởng như thế mà lại làm cậu tin đến vậy. Không chỉ đơn thuần là vì thuốc. Jaejoong biết rõ điều này.
Hắn đứng dậy, vươn vai và bước ra cửa, nói vọng lại:
“Cậu cũng thôi nghĩ về cái chết đó đi, chẳng liên quan gì đến cậu. Lão ta cũng già rồi, chết cũng chẳng có gì để tiếc thương.”
“Cái gì?” – Jaejoong kéo tay hắn lại, nói lớn – “Anh nói thế mà nghe được sao? Làm sao anh có thể nói đến mạng sống con người một cách rẻ mạt đến thế? Làm sao anh có thể xem nhẹ một thứ đáng giá như vậy cơ chứ?”
Yunho phì cười, hắn quay người lại nhìn Jaejoong.
“Làm sao tôi có thể nói đến mạng sống con người một cách rẻ mạt vậy ư? Làm sao tôi có thể xem nhẹ một thứ đáng giá vậy ư?” – hắn nhoẻn miệng cười, nhướn mày đầy khiêu khích.
Rồi hắn chồm về phía Jaejoong, áp sát vào tai cậu, nói thật nhỏ. Giọng hắn trầm và đục:
“Vì sao ư? Vì tôi chính là loại người như vậy đấy!” – hắn đứng thẳng dậy, nhếch mép cười – “Còn hơn là cậu, một kẻ đạo đức giả vờ như đang lo lắng cho mạng sống của người khác.”
“Tôi không giả vờ!” – mặt cậu lạnh băng.
“Thế tại sao đến khi tôi nhắc cậu về lão già này thì cậu mới nhớ ra mà chất vấn tôi? Nếu tôi không nhắc thì việc ông ta có chết rồi chưa chắc thậm chí còn không được tồn tại trong tâm trí cậu, phải không?” – hắn mân mê chiếc nhẫn của mình – “Con người mà, ai chẳng quan tâm đến bản thân là trước nhất. Và Jaejoong à, nếu cậu là một người tốt thật sự thì việc cậu có mặt tại đó phải làm cậu bận tâm chứ. Vậy mà cậu có thể sống tốt một tuần rồi mà không hề nhớ rằng có ai đó đã chết ở nơi cậu đến.”
|