Bạn Thân Hay Người Yêu
|
|
” Tao đã nói dối mày điều gì chưa? Làm ơn giữ nó lại.” ” Cám ơn mày.” Hắn chạy như bay ra khỏi phòng. Nhỏ ngán ngẩm dọn dẹp lại đám hỗn tạp mà hắn vừa mới phá. Nhung bước vào phòng, nhìn nhỏ cáu gắt. “Chị có biết chị đang làm gì không? ” ” Chị chỉ làm những gì chị cho là đúng thôi.” ” Chị làm thế là hại mấy ảnh đó. Chẳng thà cho họ đau một lần để giải quyết hết mọi chuyện. Níu kéo cũng có được gì đâu. Chị làm vậy chỉ cho họ thêm hy vọng hão thôi.” “Em muốn tụi nó chia tay lắm hả Nhung?’ ” Còn chị? chị đang cố níu kéo cái gì? Bỏ đi chị à. Cái mà chị đang cố giữ sẽ không tồn tại lâu đâu.” Ngay từ lúc mới bắt đầu nhỏ đã biết sẽ như thế này. Thế nhưng nhỏ cố ép mình suy nghĩ theo chiều hướng khác để rồi không quan tâm tới nó. Đúng như Nhung nói, nhỏ đang cố kéo lại cái gì? Còn gì nữa đâu mà níu với kéo. Vỡ hết thật rồi. Hy vọng của nhỏ, lý do sống của nhỏ và ‘tình yêu’ của nhỏ nữa. Từng cái, từng cái một vỡ tan trước mặt nhỏ. Mặc dù nhỏ đã biết trước nhưng vẫn bất lực nhìn nó xảy ra. Ông trời thật không công bằng khi cho nhỏ khả năng nhạy cảm quá làm gì mà không cho nhỏ năng lực ngăn chặn nó lại. Chẳng thà nhỏ không biết chứ biết trước rồi mà bất lực thấy điều đó kéo đến thì đau đớn lắm. Nhỏ đăm chiêu. Tay nắm chặt giận dữ. ” Nhung! Em cho chị biết ai đã đem đám hình đó đến nhà em. Em tả hình dáng người đó cho chị.” ” Để làm gì ?” ” Xử.” Con bé rùng mình khi thấy ánh mắt sắc như dao của nhỏ. Con bé biết nếu không nói thì bà chị này cũng tìm cách để biết thôi thì nói ra luôn vậy. ” Em cho chị xem hình người đó nè. Làm gì cũng đừng làm quá . Không tốt lắm đâu.” Nhìn vào màn hình điện thoại của Nhung nhận diện người đó. Nhỏ cười ” Ai phá cái gì của chị. chị quyết sẽ trả đủ.” Bấm điện thoại, nhỏ nói với giọng cương quyết. ” Anh Nhị! em có chuyện muốn nhờ… Phải đây là yêu cầu thứ 2 của em… Ngay bây giờ anh cho người lên ….” Gập điện thoại lại, nhỏ ra khỏi nhà đến nới mà nhỏ đã hẹn Nhị. Nhung nhìn theo nhỏ. Bây giờ không ai có khả năng cản bà chị này lại được rồi. Cứ như thế này thì người đó chết mất. Bấm số điện thoại của Lãm, Nhung hy vọng là tính toán của con bé không sai. “Anh Lãm! em không có thời gian để giải thích. Bây giờ anh vào Núi Đất ngăn chị Phụng lại. Anh mà trễ là có án mạng xảy ra đó.” Chap 19. Không cần biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết là có liên quan tới nhỏ. Không chần chừ, Lãm phóng lên xe hướng về phía Núi Đất. Núi Đất –phần đất rộng có thể nói là nơi đẹp nhất Mộc Hóa. Ai đã một lần bước chân về đây mà không vào Núi Đất xem như là một mất mát. 2/3 diện tích đất là một khoảng hồ rộng. Chính giữa hồ là 2 quả núi bằng đá và đất được đắp lên sừng sững. Xung quanh núi có trồng rất nhiều cây cổ thụ nên bóng mát luôn bao phủ. Chân núi là phần đất bằng dành cho việc đi dạo. Muốn qua núi phải thông qua một cây cầu bằng đá, giữa 2 ngọn núi lại có một cây cầu treo khác. Giữa hồ phía bên kia là một căn nhà đá, được thiết kế theo phong cách Trung Quốc cổ. Lòng hồ trồng sen trắng và hồng , một sự kết hợp giữa vẻ đẹp thanh khiết và kiêu sa, cổ xưa và hiện đại, tự nhiên và nhân tạo làm cho Núi Đất mang dáng vẻ riêng mà không nơi nào có được. Trước kia , Núi đất thuộc quyền sở hữu của một tay buôn nào đó nhưng người ấy làm ăn thua lỗ nên bị tịch biên tài sản, phần đất này giao lại cho sở địa chính. Khi huyện có công văn lên thành thị xã thì khu này hiện tại vẫn để đó, chờ nâng cấp nên nó được giao cho một số nhà hoạt động kinh doanh. Rồi một số chuyện lùm xùm như: thu giá vé vào cổng, mấy vụ thanh toán theo kiểu xã hội đen, nhiều người tự tử ( chắc là muốn chết nơi đẹp),…. Nên hiện giờ Núi Đất rất vắng người chứ không còn đông đúc như thời vàng son của nó. Chỉ duy nhất có một hộ kinh doanh. Nghe nói người đó là cháu gái của nhà buôn trước kia, cô cố bám trụ lại thiên đường mà ông nội mình đã đầu tư vào. Khi tới nơi , điều Lãm thấy là gương mặt giận dữ của nhỏ, môi mím chặt lại. Phía sau nhỏ có rất nhiều người giống như dân ‘anh chị’ hùng hổ như muốn giết chết cô gái ngồi đối diện. “ Lan! Bình tĩnh lại đi. Đừng làm thế.” Lãm lao tới ngăn chặn cái phất tay ra hiệu cho đám phía sau ‘giải quyết’ cô gái kia.
#45 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“ Sao hôm nay Lan có nhã hứng rủ Diễm lên đây thế. Ban đầu Diễm còn tưởng Lan gọi Diễm lên Hương Tràm chứ.” Diễm cười tươi khi vừa bước vào quán. “Ở đây vắng người mới dễ nói chuyện.” Nhỏ trả lời với giọng lạnh tanh. Quăng xấp hình trước mặt Diễm, nhỏ nheo mắt lại.” Có phải Diễm đã đưa cho các bác hai bên nhà xấp hình này không? NÓI”. Nhỏ đập bàn gây ra tiếng động lớn làm Diễm giật nẩy mình. “ Là Diễm đưa đó. Lan biết chuyện mà giấu. Diễm thấy bất bình nên phải nói thôi.” “ Ai mướn cô ăn cơm nhà mà đi hóng chuyện người ta thế hả? Cô không có chuyện gì làm thì đi kiếm mấy thằng dở hơi nào đó mà hẹn hò đi. Sao lại hại tụi nó?” Nhỏ gần như mất kiểm soát, cố gắng nắm chặt tay lại để kìm chế. “ Diễm không hại Lâm. Đồng tính là sai. Diễm chỉ muốn tốt cho Lâm thôi.” Diễm bướng bỉnh cãi lại. ‘BỐP’. Một tiếng nổ rất kêu, sau đó là 5 ngón tay xinh xắn của nhỏ in toàn vẹn lên gương mặt xinh xắn không kém của Diễm. “ Đồng tính thì sao? Đồng tính thì tụi nó ăn hết từ đường nhà mày hả. Giờ mày vừa lòng chưa? Thằng Long bị nhốt, thằng Lâm bị chuyển đi. Mày nghĩ mày có cơ hội à? Nằm mơ đi.” “ Lâm bị chuyển đi thật sao?” Như không tin lời nhỏ nói, Diễm cố hỏi lại. “ Đồ ngu. Mày làm gì có cơ hội mà phải làm thế. Không có thằng Long thì vẫn còn tao kia mà .” “ Đủ rồi nha. Từ nãy giờ Diễm nhịn lắm rồi, Lan đừng có quá đáng như vậy chứ ! Phải. Diễm làm hết đó. Vậy thì sao? Đồng tính là ghê tởm. Diễm không muốn người mình thích….” Chưa nói xong, Diễm đã bị nhỏ tạt thẳng ly nước vô người. “ Mày thích nó thôi chứ nó có thích mày đâu. Mày liệu hồn đi. Mày mà đem đám hình này đi phát tán thì đừng trách tao.” Nhỏ vẫy tay ra hiệu, Không biết từ đâu người mấy người mặt dữ tợn hùng hổ ra đứng phía sau nhỏ. “ Lan làm gì vậy. Tôi… sẽ báo công an tố cáo Lan đó.” “ Yên tâm. Lúc đó mày vô bệnh viện rồi thì không có thời gian quan tâm tới mấy việc còn lại đâu.”nhỏ phất tay. “ Lan! Bình tĩnh lại đi. Đừng làm thế.” Lãm lao tới kéo nhỏ lại. Nhìn một lượt, Lãm nhận ra đó là đàn em của Nhị. “ Mọi người bình tĩnh . Mình có quen biết với Nhị. Để chuyện này mình giải quyết . Được không?” Mấy người đó nhận ra Lãm nên cũng nghe lời bước xuống. Nhỏ liếc Diễm như muốn phóng ra lửa, giằng tay ra khỏi tay Lãm, ngồi xuống. Diễm run lên vì sợ. “ Chuyện gì vậy Lan?” “ Không liên quan tới Lãm. Lãm tới đây làm gì?” Lãm ấm ức nhìn nhỏ rồi nhìn sang Diễm như muốn hỏi xem là có chuyện gì thì thấy xấp hình trên bàn. ‘Thì ra là thế, chuyện bị lộ rồi. Lan giận dữ như vậy thì chắc là Diễm đã nói ra cho các bác biết rồi.” “ Thôi Lan bỏ qua cho Diễm đi. Làm thế thì cũng được gì đâu.” “ Lãm không biết gì hết. Mất tất cả rồi. Mất hết thật rồi.” Nhỏ khóc. “ Tất cả chỉ tại nó.” Nhỏ chỉ tay về phía Diễm. “ Diễm về đi.” Lãm nhìn Diễm. Mừng như mở cờ trong bụng, Diễm đứng dậy bước đi nhưng đám người kia chặn lại. Nhỏ đứng dậy, mặt toàn sát khí. Nhỏ gằn từng tiếng. “ Mày nên nhớ. Nếu mấy tấm hình này bị phát tán đi đâu đó hay có bất kì ai biết được chuyện này thì không những mày mà cả gia đình mày đều chịu chung cảnh. Đừng có tưởng tao hù suông. Một hai cái xương sườn đối với tao không là gì cả.” Diễm run rẩy “ Nhưng ba Diễm đã đem hình qua nhà anh Sơn rồi.” “ CÁI GÌ?” Mắt nhỏ bắt đầu nổi lên những đường gân máu. “ Sáng hôm qua… có lẽ nhà anh Sơn đã biết rồi. Diễm… Không biết là sẽ trở nên như thế. Lan … bỏ .. qua cho Diễm đi…” Diễm nói lắp bắp trong sợ hãi. “ Ba mày còn muốn gì ở anh Qui nữa. Bao nhiêu năm qua ổng ‘ ăn’ như thế vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao? Mày và ông ta điều ngu, đê tiện như nhau.” Vừa nói nhỏ vung lên táng vào bên má còn lại của Diễm. “ Lan !” Lãm chộp tay nhỏ lại trước khi nhỏ thực hiện cái tát đó. Nhỏ nhìn Lãm với ánh mắt thù địch. Lãm cảm thấy hụt hẫng. Đây không phải là Lan mà Lãm vẫn thường đeo đuổi. Có cái gì đó rất khác không như thái độ thường ngày. Lan bây giờ cứ như con thú hoang đang lên cơn điên vậy.
|
“ Biến cho khuất mắt tao, trước khi tao đổi ý. CÚT.” Chỉ chờ có thế, Diễm chạy như bay ra khỏi chỗ đó mà không dám quay đầu lại. “ Buông tôi ra.” “ Lan khác quá.” “ Sao? Vỡ mộng rồi đúng không? Chuyện bị lộ rồi tôi cũng không cần phải ngày qua ngày giả vờ làm người yêu của Lãm nữa. Chuyện chúng ta chấm dứt tại đây luôn đi.” Tai Lãm như ù đi khi nghe nhỏ nói câu đó. “Lan đang nói gì vậy? Không lẽ bao nhiêu lâu nay Lan chịu bên cạnh Lãm chỉ vì lý do đó thôi sao?” “ Chứ Lãm muốn sao? Tôi chỉ đang bảo vệ những thứ mình muốn thôi. Giờ tất cả đã kết thúc rồi thì cho nó kết thúc luôn đi. Lãm làm ơn đừng có ám tôi nữa. Lãm phiền lắm. Lãm có biết tôi thấy khó chịu như thế nào khi bị Lãm bám theo không?” “ Hôm nay Lan bị làm sao vậy. Lan không giống như thường ngày.” “ Nhưng Lan mà Lãm thấy thường ngày đó đâu phải là tôi. Chậc. Lãm ngây thơ quá. Nếu tôi ngoan hiền như Lãm nghĩ thì làm sao tôi quen biết với Nhị.”
#47 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“ Tôi về đây. Lãm đừng bám theo tôi nữa, không được gì đâu.” Lãm không đọc được cảm xúc trên mặt nhỏ. Nó lạnh tanh, không giận, không cười, không cảm xúc. Lãm như hóa đá, còn nhỏ thì quay đi xem Lãm như vô hình. Nhỏ thầm cầu trời cho hắn làm nó cảm động mà suy nghĩ lại. Mà buồn cười. Nó có suy nghĩ lại hay không thì cũng bị chuyển đi cơ mà. Chuyện của tụi nó đã kết thúc ngay từ lúc mới bắt đầu kìa, chỉ là nhỏ không muốn nhìn nhận thôi. Kết thúc có nghĩa là nơi nương náu cho linh hồn nhiều tổn thương của nhỏ sẽ không còn nữa. Nhỏ sẽ mất tất cả. Nhỏ nhớ lại hành động ban nãy của mình. Nhỏ quá đáng quá. Diễm cũng có làm gì đâu. Vốn dĩ đã là thế rồi, Diễm chỉ làm cho sự việc đến nhanh hơn thôi. Nhỏ lấy quyền gì mà đối xử với Diễm như thế. Chẳng qua là nhỏ chỉ muốn tìm một ai đó để trút giận mà thôi. Còn Lãm nữa, có lẽ là sốc lắm khi thấy nhỏ như thế. Như vậy cũng tốt. Từ nay, Lãm sẽ tránh xa nhỏ. Nhỏ là một người không may mắn nên những thứ xung quanh nhỏ bao giờ cũng bị xui theo. Xa nhỏ biết đâu Lãm sẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Không ai chịu nổi tính cách này của nhỏ cả . Nhỏ là một con thú hoang mà người thuần hóa là nó và hắn. Giờ đây khi người thuần phục không còn thì nhỏ trở lại bản tính cũ là chuyện đương nhiên. Mưa đổ như trút nứơc khi nhỏ bước ra tới cổng. Giá như lòng người cũng như bầu trời kia, mưa một trận, trời trong xanh trở lại thì con người sẽ không mang nhiều u uất và có lẽ sẽ chẳng có ai chết trong tiếc nuối. “ Lan định chết hay sao mà không chịu vào trú mưa vậy?” Lãm kéo nhỏ vào lại chòi cũ, còn nhỏ thì không ý thức được mọi việc nên để mặc cho Lãm muốn kéo đi đâu thì kéo. Người nhỏ ướt sũng, run rẩy theo từng đợt gió. Nhỏ bây giờ yếu ớt, mong manh, cần được bảo vệ. “ Lan muốn chết đến thế sao?” Lãm lay người nhỏ, cởi áo khoác của mình bắt nhỏ mặc vào. Nhỏ cười gượng, những giọt nước mắt chảy xuống hòa quyện cùng với nước mưa thấm dần vào môi nhỏ. Vị nước này không ngọt cũng không chát đắng mà nó cứ lờ lợ nhàn nhạt. Thật khó nuốt. “ Lan đã chết lâu lắm rồi. 3-4 năm về trước lận kìa. Nếu không có hai đứa nó thì Lan đã chết trước khi gặp Lãm rồi.” “ Ăn nói linh tinh quá. Không có Long và Lâm thì Lan vẫn còn có Lãm mà.” “ Không ai có thể thay thế được hai đứa nó. Ngoài tụi nó ra, Lan chưa bao giờ tin vào bất kì một ai cả. Trước kia vậy, bây giờ vậy và sau này cũng vậy. Tình yêu cần sự tin tưởng, Lãm hãy đặt lòng tin của mình vào người khác đi.” “ Lãm không cần biết quá khứ của Lan đã xảy ra chuyện gì. Lãm chỉ muốn biết hiện tại Lan đang muốn gì và nghĩ gì thôi. Quá khứ không phải là tất cà đâu Lan à.” “ Quá khứ không phải là tất tả nhưng nó là nền tảng cho tương lai. Lãm đã bao giờ thấy người ta xây nhà mà không cần làm móng chưa? “…..” “ Lan đang nghĩ sao năm nay chưa có ai lên cầu Mộc Hóa để nhảy cả?” “ Đừng có nói mấy lời kinh dị thế. Lan làm Lãm sợ đấy.” Nhỏ nhìn vào đôi mắt đang thấp thỏm lo âu của Lãm. Rất chân thật. Một người như thế này nếu cứ bên cạnh nhỏ thì sẽ có ngày bị vấy bẩn như Lâm mất thôi. Nhưng nhỏ đang cần chỗ dựa vào. Lãm nắm lấy đôi bàn tay đang run lên từng đợt không biết là vì lạnh hay vì bi thương mà như thế. To và ấm là cảm giác mà nhỏ nhận được. Họ cứ ngồi như thế suốt cơn mưa. ***** Cách đó 500m , hắn đang đứng dưới mưa, trước cửa nhà nó để chờ nó ra gặp hắn. Cũng may là ba mẹ nó không có nhà nếu có thì không biết họ sẽ phản ứng như thế nào? Nó ngồi trong phòng kéo hết màn lại, nó không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghe thấy gì. Cả tiếng đồng hồ rồi hắn cứ gọi tên nó liên tục, bắt nó phải xuống gặp hắn. Nó cố kìm nén bản thân lắm mới không đi theo tiếng gọi ấy. Đến mức không chịu nổi, nó phải nhờ anh nó khóa cửa phòng lại không cho nó ra ngoài. Rồi mưa kéo đến, nó không còn nghe thấy tiếng hắn gọi nữa, có lẽ là hắn đã về nhà. Kéo tấm màn ra để nhìn cơn mưa, bất chợt nó nhìn thấy hắn vẫn còn đứng đó, hắn ướt sũng hướng ánh mắt u buồn nhìn về phía nó. Cơn đau tim quặn thấu tâm can. Nó đã đối xử với hắn như thế mà hắn vẫn còn yêu nó đến thế này ư. Vớ lấy cây dù trong phòng, nó chạy về phía cánh cửa. “ Anh hai mở cửa cho em nhanh lên.” Nó đập cửa. “ Không được. Em đã quyết tâm đến thế rồi. Mặc kệ Long đi tí nữa nản Long sẽ tự về thôi.” “ Anh ấy không về đâu. Chừng nào em không ra thì anh ấy sẽ không về. Anh ấy bướng lắm. Anh mở cửa cho em . Nhanh lên. Em xin anh đó anh hai.” “ Em ra đó thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Vậy không được. Em cứ ở yên trong đó cho anh.” “ Em sẽ từ chối anh ấy mà. Anh làm ơn mở cửa ra đi.” Nó khóc nấc lên. Không chống lại đươc những tiếng nấc của nó .Nhân mở cửa phòng. Nó chạy ùa ra ngoài nơi có hắn đang đứng, bật dù lên che cho hắn. “ Anh về nhà đi. Đứng đây coi chừng bệnh đó.” “ Anh cứ tưởng em sẽ tránh mặt anh suốt cuộc đời này chứ.” Hắn mừng rỡ vì cuối cùng nó cũng ra gặp hắn. “ Em chỉ lo anh bệnh thô…” Hắn ôm chầm lấy nó, cây dù tuột ra khỏi tay bay xuống đất. Cổng rào nhà nó xây bằng tường và có trồng dây leo quấn quanh cổng sắt, trời lại mưa nên ngoài Nhân ra không ai thấy được cảnh này. “ Anh yêu em thật lòng. Anh có thể thề trước trời là anh sẽ yêu em trọn đời này không thay đổi. Trời đang mưa nếu như anh có nửa lời gian dối anh sẽ bị trời đánh. Anh không sợ bị người đời kì thị hay gì khác, anh chỉ sợ mất em thôi Lâm à. Nên … đừng chia tay với anh có được không?” Gió thốc lên, mưa tuôn xuống ào ạt như lấn đi tiếng gào thét của hắn. ( Tên này khôn thấy ớn, nó đang ôm thằng nhỏ nếu trời có đánh thì chết chùm luôn cả hai.) Đã quá đủ đối với nó. Nó không cần thêm gì khác cả, chỉ cần người nó yêu thề sẽ yêu nó suốt đời thôi. Nó không tham lam, nó biết nó nên làm gì. Mai này dù có ra sao thì hồi ức hôm nay sẽ mãi ở trong lòng nó. Vuốt nhẹ má hắn, nó xót xa lòng khi thấy hắn lạnh buốt. “ Anh về nhà đi. Anh lạnh lắm rồi đó. Cứ dầm mưa như thế này anh sẽ bị cảm lạnh mất.”
|
“ Chỉ cần em nói em không bỏ anh, anh sẽ về ngay.” Nói hay không nói, nắm lấy bàn tay ấm áp này mãi hay buông ra? Nó cần phải dứt khoát vì tương lai người nó yêu và gia đình nó. “ Anh không sợ nhưng em sợ. Còn nữa, em sẽ về Tiền Giang để học, không ở lại đây nữa đâu. Long à, em xin lỗi. Anh hãy quên em đi.” Buông thõng hai tay xuống như người mất cảm giác, hắn thất thần nhìn nó. “ Em xin anh hãy giải thoát cho em và đừng tự hành hạ mình nữa.” Mưa mỗi ngày một nặng hạt và dường như không có điểm dừng. Những giọt nước cứ thi nhau chảy trên gương mặt hai người . Không biết đó là mưa hay nước mắt. Giữa cơn mưa chiều mùa hạ. Anh đứng bên em lòng cách lòng. Có phải cơn mưa chiều ẩm ướt. Tình yêu sẽ hóa hư không? ~~~ Là thế đấy anh ạ! Tình yêu trả lại người. Anh cho em phản bội. Chỉ một lần này thôi. Nó gục xuống ngất đi. Nó đã kiệt sức ba hôm nay rồi, lại còn phải dầm mưa, gựơng ép mình phải nói dối hắn. Xỉu là một hệ lụy tất yếu. Hắn bế nó chạy vào nhà, Nhân thấy thế liền giằng nó khỏi tay hắn. “ Long tha cho em anh đi. Lâm đã nói như thế rồi thì em cũng nên buông tay đi để tìm cho mình một lối thoát. Hai đứa không thể ở trong vòng lẩn quẩn đó mãi được.” vừa nói Nhân vừa đặt nó lên giường và thay đồ cho nó. “ Em biết Lâm cũng yêu em. Em sẽ chứng minh cho anh thấy là tụi em sẽ hạnh phúc.” “ Em về nhà đi. Phụng xin cho em ra ngoài mà em như vầy, hai bác biết được Phụng sẽ gặp rắc rối đó.” “ Em không cần biết. Bao giờ Lâm tỉnh thì em về.” “ Bao giờ nó tỉnh thì anh sẽ điện thoại cho em.” “ Anh không phản đối chuyện của tụi em hả? Hắn mừng rỡ khi nghe Nhân nói câu ấy. “ Anh không biết. Anh nghe theo quyết định của Lâm. …. Thằng em này … anh đã quá cưng chiều rồi. Giờ em về đi.” Hắn nghe theo lời Nhân, hôn vào trán nó rồi bước về nhà. Lòng vui mừng vì ít ra cũng có một người nữa đã chấp nhận mối quan hệ của hắn và nó. Ngày mai hắn lại sẽ bám theo nó đến bao giờ nó chấp nhận hắn thì thôi. Chap 20. Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh hẳn, ánh nắng chiếu lấp lánh vào những giọt mưa đọng trên lá làm chúng ánh lên như những hạt ngọc. Nhị đưa bé Nhung tới, con bé hoảng hốt khi thấy nhỏ như thế liền nhờ Nhị chở nhỏ về nhà. Lãm ngồi đó nghe Nhung kể về cuộc đời của nhỏ, tình cảnh của nó và hắn hiện nay. Lãm trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu. “ Anh không ngờ Lan lại có quá khứ như thế. Chả trách ban nãy Lan lại có những hành động đó.” “ Anh có ân hận khi yêu chị ấy không? Anh biết đó, nếu anh em và anh Lâm chia tay thì Lan hồn nhiên mà anh yêu mến sẽ không còn nữa.” “ Anh yêu là yêu con người của Lan. Anh nghĩ anh không thể thay thế được vị trí của Long và Lâm nhưng anh sẽ cố gắng làm Lan tin tưởng vào anh. Nên anh sẽ không bỏ cuộc.” “ Có thế chứ. Em đúng là có mắt nhìn người mà. Đó cũng chính là lý do vì sao em lại tin tưởng gọi anh ra thay vì gọi cho người khác..” Con bé hớn hở cười. “ Lâm và Long sao rồi?” “ Em không biết .Cứ xuôi theo số phận vậy. Anh Lâm thì từ bỏ còn anh em thì cương quyết kéo lại. Anh biết đấy mối quan hệ mà chỉ có một người cố gắng thì cũng không được gì. Tới đâu hay tới đó.” Con bé xịu mặt xuống. Nhung thở dài ra vẻ đăm chiêu. Con bé không biết là có nên giúp ông anh nó hay không. Nhung cảm thấy mình rất tàn nhẫn khi cứ để mặc cho hai người đó tự dày vò nhau như thế. Cũng như trước kia con bé nói với nhỏ. Giúp hai người đó bên nhau không khó, và với khả năng của mình thì Nhung thuyết phục ba mẹ con bé chấp nhận cũng dễ. Nhưng Nhung không muốn tương lai anh trai mình lại mịt mờ, chông gai. Nó hiểu sức mạnh của dư luận đáng sợ như thế nào. Thôi đành nhắm mắt làm ngơ vậy. “ Nhung nè. Chỉ số IQ và EQ của em là bao nhiêu vậy?” “ Em không có đo nhưng chắc là cao hơn người bình thường.” Trả lời Lãm một cách hờ hững, con bé nhìn mông lung. Cái gì cũng có thời vàng son của nó. Cũng như nơi con bé đang ngồi vậy, trước kia nó là thiên đàng cho những cuộc vui chơi nhưng bây giờ nó đã bị bỏ xó, ít ai còn nhắc đến nó nữa. Thời kì vàng son của bộ ba ấy sắp tàn rồi. **** “ Anh không ngờ có một ngày anh lại nhìn em như thế này.” “ Một cái cây khi hết dưỡng chất thì nó sẽ chết, đó là qui luật.” “ Con rồng và khu rừng của em có chuyện gì hả?” “…..” “ Anh biết mà. Anh cho em 3 yêu cầu em nhất quyết không nhận. Nhưng khi em nhờ anh bao giờ cũng là chuyện của Lâm và Long. Lần yêu cầu thứ nhất là xử con Bích Lựu. Anh nghĩ lần này cũng không ngoại lệ đúng không?” “…..” “ Bao giờ gặp anh, em cũng kiệm lời như vầy. Em không thích anh đến thế sao?” “ Em không thích tất cả mọi người, không phải một mình anh.” Được nhỏ và Nhung che giấu trong một lần Nhị bị rượt đuổi đánh úp hội đồng. Nhị đã cho Nhung và Nhỏ ba yêu cầu, bao giờ cần giúp đỡ thì gọi. Nhung đã vui vẻ yêu cầu ngay là cho người để mắt, và bảo vệ Nhung mọi lúc mọi nơi. Còn nhỏ thì lắc đầu không nhận, vì lý do: nhỏ không phải người trong giới đó thì cần gì phải nhận mấy yêu cầu vớ vẩn ấy. Nhưng khi Nhị hỏi : Em không lo cho con rồng của em hả? Anh biết Long cũng ít nhiều giao du với những người thuộc thành phần đó nên cũng có không ít người thù ghét. Vậy là nhỏ nhận lời vì nó có ích cho con rồng của nhỏ. Đứa con gái yếu ớt ngồi sau lưng Nhị lúc này quả là đáng khâm phục. Nhị không yêu nhỏ, Nhị chỉ thấy ở nhỏ có chút gì đó đồng cảm nên cố kết thân thôi. Cái tên Phụng nhỏ không cho Nhị gọi nhưng vì Nhị cứ gọi miết, riết rồi nhỏ bảo muốn gọi là gì cũng đựơc.
|
“Anh Nhị! Có phải em cứ cố bám vào Long và Lâm là sai không?” “ Có chuyện gì xảy ra à?” “…..” “ …..” “ Không có gì cả đâu.” ******* Tối hôm đó, tại nhà Qui. “ Đừng có uống nữa anh Qui. Anh say lắm rồi đó.” “ Em để yên cho anh uống.” “ Anh định nhập cư ở bệnh viện hay sao mà uống lắm thế? Cứ uống thế này thì có giải quyết được gì đâu? Phải tỉnh táo chứ. Anh uống cả nửa chai Napoleon rồi còn gì? Muốn xuất huyết bao tử hả?” “ Của anh, anh có quyền uống.” “ Vấn đề không phải ở đó. Không phải tí nữa anh Sơn ra thị trấn sao? Em chỉ sợ anh say rồi làm gì anh Sơn thôi.” “ Phải rồi. Lát nữa Sơn sẽ tới. Vậy anh không nên uống nữa.” Qui loạng choạng đứng dậy, nhưng bộ não đã bị men rượu làm tê liệt, không thể điều khiển nổi thân hình to lớn nên Qui ngã vật xuống bàn, tay gạt đống tạp nham trên bàn xuống đất vỡ tan. “ Anh muốn uống nước đúng không? Đợi em một chút.” Đem nước đến cho Qui nhỏ ngán ngẩm. “ Anh định làm như thế thật hả? Vẫn nằm trên bàn, không ngước lên, Qui thều thào “ Uh. Em giúp anh nhé.” “ Không. Em không đủ điên để làm thế. Anh có thể từ từ thuyết phục gia đình anh Sơn mà. Với lại chẳng phải anh nói phải chờ tới lúc anh Sơn chán bỏ anh hay sao? Tại sao chưa gì hết mà anh đã bỏ cuộc rồi. Tình yêu cần phải có lòng quyết tâm mới vững được anh ạ.” “ Ba mẹ Sơn đã quì xuống cầu xin anh hãy buông tha cho Sơn đấy. Em nghĩ anh phải làm sao?” Qui cười giọng khô khốc. “ Sao mọi chuyện cứ dồn vào một lúc thế này hả anh? Chuyện của Long và Lâm, rồi tới chuyện của anh và anh Sơn nữa. Em có nước điên lên mất.” “ Tình trai sẽ không được chấp nhận. Anh xin em đó Lan. Em giúp anh đi.” “ Tại sao cứ phải là em?” “ Vì anh chỉ thân với mình em thôi. Nếu là em thì sẽ thuyết phục hơn.” “ Em không làm. Tình trai không có gì sai cả. Anh đừng có mang tư tưởng như thế có được không? Bây giờ đã là thế kỉ thứ bao nhiêu rồi mà anh vẫn còn cổ hủ thế ? “ Anh không mang nhưng người khác mang. Anh không muốn Sơn bị người khác đàm tiếu. Em sẽ giúp anh chứ?”
#50 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Qui nhoài người qua bàn, hai tay bấu lấy vai nhỏ. Cánh cửa nhà mở toang, nhỏ giật mình nhìn về phía đó. Sơn bước vào nhà nhìn nhỏ với ánh mắt nghi ngờ. Trong tình cảnh ‘tình ngay lý gian’ nhỏ không thể giải thích được gì. “ Anh Sơn lo cho ảnh đi, ảnh say quá rồi.” Sau đó nhỏ chạy như điên ra khỏi nhà Qui. Có chết nhỏ cũng không bao giờ làm thế. Mọi người điên hết rồi , chỉ còn một mình nhỏ tỉnh thôi. **** Sơn lại chỗ Qui, ngồi xuống, kéo Qui lại ngay ngắn- hiện đang nằm dài trên bàn. “ Sao anh lại uống rượu thế? Có chuyện gì xảy ra à? Sao Lan lại ở đây.” Dựa người vào hơi ấm quen thuộc của Sơn, Qui lè nhè. “ Không có gì. Anh chỉ đang nhờ Lan một số chuyện thôi.” “ Không có gì thì về phòng ngủ đi. Tự dưng lại uống say thế.” Sơn đỡ Qui về phòng. “ Anh vẫn còn tỉnh. Anh chưa say. Anh vẫn còn biết mình đang làm gì mà.” “ Rồi. Vậy bây giờ anh đang làm gì?” Sơn cười nhìn Qui nói. Khi con ngưòi ta say thì có mấy ngưòi tự thừa nhận là mình đã say. Qui xoay người lại nhìn Sơn. Mất kiểm soát. Cái mà Qui biết hiện giờ là người anh yêu đang đứng trước mặt anh. Điều anh cần chỉ có thế. Đôi môi của Sơn gần như sưng tấy lên trước sự áp sát thô bạo của Qui. Lưỡi anh không ngừng sục sạo mọi góc ngách trong vòm miệng Sơn. Nụ hôn cuồng nhiệt, đê mê. Trong khi tay anh mất tự chủ mò mẫm khắp người Sơn. Máu chảy loạn trong người, Anh muốn cậu thuộc về anh, chỉ anh mà thôi. “Um… ha….” Sơn bắt đầu phát ra tiếng rên. Xưa nay anh chưa từng có những hành đông mạnh bạo thế này với cậu. Lạ lẫm, đam mê và cháy bỏng là cảm giác mà hiện tại cậu nhận được. Nỗi khao khát chiếm lấy con người Qui. Anh muốn cậu, Anh không còn đủ bình tĩnh nhận ra những gì mình đang làm. Vật Sơn xuống giường, Anh bắt đầu giật banh cúc áo Sơn ra. Sơn nhăn mặt vì đau. “Anh…” ngỡ ngàng vì hành động của Qui, Sơn định nói gì đó nhưng bị Qui chặn lại bằng nụ hôn tiếp theo. Anh lần môi xuống cổ, liếm láp khắp nơi, rồi dừng lại cắn vào vai Sơn làm nơi ấy bật máu. Anh tiếp tục rê lưỡi xuống đầu ngực cậu tham lam mút lấy nơi đó. Sơn ưỡn người lên để tăng độ tiếp xúc. Tay siết chặt vào đầu anh trong vô thức. Cái cảm giác khác lạ mà bên nhau bao lâu nay cậu chưa từng nếm thử. Đau. Sơn bấu chặt móng tay vào đầu Qui. Cảm giác đau này làm anh dừng lại. Anh nhận ra là mình đang làm gì và thầm cảm ơn trời là anh chưa đi quá xa. “Anh xin lỗi. Anh đã say quá rồi. Anh không biết mình đang làm gì nữa.” Anh nhấc cơ thể ra khỏi thân người Sơn, nằm xuống bên cạnh cậu. Rồi anh nhận ra, Sơn đang ở trên anh, đảo ngược lại vị trí hai ngưòi ban nãy. Anh giật mình vì Sơn trước nay chưa hề chủ động việc gì, nhất là đối với chuyện này. “ Sơn…” anh gọi tên cậu. Không thèm quan tâm tới Qui đang nói gì, cậu vụng về hôn và liếm vùng ngực anh. Cơ thể anh lại nóng lên lần nữa, anh biết điều gì đang đến. Nếu cứ để như thế này thì anh sẽ chiếm lấy cậu mất. Tay anh kéo thân hình mảnh dẻ của Sơn về ngang mình và hôn vào má cậu. “ Anh đang mệt. Ngừng ở đây đi.” Sơn giận dỗi. “ Anh đang sợ điều gì? Bên nhau bao lâu nay, em thấy anh luôn giữ khoảng cách với em. Vì sao thế?” “ Anh….” “ Em không cần biết anh đang nghĩ gì. Em nói cho anh biết. Nếu như anh có ý định bỏ rơi em thôi, em sẽ làm cho anh hối hận suốt đời. Em ngủ đây.” Nói xong Sơn nằm xoay mặt vào tường. Câu nói của Sơn như mũi dao tàn nhẫn đâm thấu tim anh đau buốt. Nào anh có muốn bỏ Sơn. Nhưng cha mẹ Sơn đã cầu xin anh như thế, đến sắt đá còn phải mềm lòng huống chi là anh. Hối hận ư? Để Sơn rời xa mình đó là nỗi hối hận lớn nhất đời anh rồi còn gì? Hôm nay có một ngưòi nữa lại khóc. Ngưòi ta thường bảo: nước mắt con trai không dễ chảy, chỉ lúc mất kiểm soát vì say hoặc là quá bi thương thì họ mới khóc. Vậy trong hai lý do đó, Qui đang khóc vì lý do nào? “ Anh xin em đó Lan. Cứ như thế này thì anh không kiềm chế được mình mất.” Chap 21. ” Em không yêu anh. Chúng ta trở về vị trí cũ. Bạn thân chứ không phải là người tình.” Bà Ngọc sửng sốt khi nghe lại cuộc nói chuyện của nó và hắn. Nhỏ cầm USB lên và nhấn nút off. “ Chuyện là vậy đó má. Má cho Long ra ngoài đi, đừng nhốt nó trong phòng nữa. Dù gì thì vài hôm nữa Lâm cũng đã đi rồi. Coi như má cho tụi con bên nhau vài ngày cuối đi má.” Nhỏ năn nỉ. “ Không đựoc đâu Phụng à. Khó khăn lắm Lâm mới chịu từ bỏ, giờ mà cho thằng Long ra ngoài nó tỉ tê với thằng bé, biết đâu Lâm đổi ý thì sao?” “ Chứ má nhốt Long lại tới khi thả ra thì má nghĩ nó có về Tiền Giang tìm Lâm không? Má cũng biết Long cứng đầu mà. Theo con thấy Lâm đã nói cứng như thế rồi thì sẽ không thay đổi đâu. Má cho Long ra ngoài, Long năn nỉ không được thì tự nó bỏ thôi. Chứ má càng ép thì nó càng chống.” “….” thấy bà Ngọc cũng đã xìu xìu nhỏ tiếp tục.
|
“ Con hứa với má sẽ coi chừng tụi nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nha máaaa!” Thấy nhỏ năn nỉ quá với lại đã nhốt đứa con quý tử trong nhà nhiều ngày cũng tội nên bà Ngọc đồng ý. Thế là hắn được tại ngoại, tiếp tục công cuộc chứng minh còn dở dang với nó. =Flashback= “ Chị cầm cái USB này đi thuyết phục mẹ em thả anh hai em ra. Trong đó có thu lại cuộc nói chuyện của anh hai em với anh Lâm hôm qua đó. Dù em không muốn gia đình em bị người ta đàm tiếu nhưng em cũng không muốn nhìn thấy ba người như thế. Có thuyết phục được anh Lâm ở lại hay không thì tuỳ thuộc vào anh em. Em chỉ giúp bao nhiêu đó thôi.” “ Hôm qua, em qua nhà chị để làm cái này hả?” “ Uh. Khi chị nói cho hai người họ gặp nhau. Em cũng lờ mờ đoán đựoc là mọi chuyện sẽ thế này rồi. Nên em qua đặt USB để thu lại. Tất nhiên trong đó đã xoá những cái cần xoá và thêm vào những cái cần thêm. Có thuyết phục được mẹ em hay không thì nhờ vào chị.” “ Cám ơn em . Chị sẽ cố.” = End Flashback= Nó tránh mặt hắn gần như tuyệt đối. Từ ngày hắn đựoc thả ra, hắn chưa nói được gì với nó cho ra hồn cả, nó cứ viện cớ này nọ rồi tìm cách trốn. Dường như lần này nó rất kiên quyết. Nhỏ cảm thấy lo lắng vì ngày bộ ba tan rã đã rất gần. Rồi ngày ba mẹ nó về cũng đã đến. Nhỏ biết là mình không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Những hy vọng cuối cùng của nhỏ cũng đã tan biến hết rồi. Ông Tâm, Bà Lệ về, dẫn theo một cô gái rất xinh. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, điểm trên làn da trắng. Nhưng nhỏ thấy cô gái đó có gì đó xanh xao, nhợt nhạt. Cô gái ấy tên Quê- một cái tên rất mộc mạc. Nó và Quê rất xứng đôi, đi bên cạnh Quê nó ra dáng đàn ông hẳn. Nhỏ ngạc nhiên vì nó tỏ ra rất thân thiết với Quê. Nó dẫn Quê đi thăm thú khắp Mộc Hoá. Không chỉ có thế, nó còn dẫn Quê qua tới tận Campuchia- điều mà nó chưa hề làm trước đây. Nó hay bảo Campuchia rất nóng nên nó không thích qua. Thật vậy, vương quốc Campuchia và Mộc Hoá chỉ cách nhau có 1 con sông rộng 6m nhưng khí hậu khác hẳn. bờ bên đây gió mát nhẹ, còn bờ bên kia nắng hóc cháy da người. Hắn vẫn lẽo đẽo đi theo nó. Nhỏ cũng đi cùng để thực hiện lời hứa ‘canh chừng’ với bà Ngọc. Với lại nếu nhỏ không đi thì bà Ngọc còn lâu mới cho hắn đi với nó. Nhỏ thấy ánh mắt hắn buồn buồn nhìn nó khi nó tỏ ra quá ân cần với Quê. Hắn đang ghen nhưng cố kiềm không nói ra vì nó đã chia tay với hắn thì hắn lấy tư cách gì mà nói. “ Vậy sắp tới Lâm sẽ ở nhà Quê hả?” Nhỏ hỏi khi cả đám đã yên vị ở bàn số 1 của Hương Tràm. Hôm nay, trời oi bức nên đi chơi được một chút thì cả đám tụi nó quyết định vào quán nghỉ chân. “ Dạ. Vì nhà em và nhà anh Lâm có quan hệ họ hàng.” “ Hai người là bà con.” Hắn mừng rỡ hỏi lại. “ Nếu nói là bà con thì cũng không đúng. Vì cậu em lấy chị gái con của bác anh Lâm. Nhưng gia đình em và gia đình anh Lâm thân nhau lắm. Trước kia tụi em còn là hàng xóm, nói tụi em là bạn ‘thanh mai trúc mã’ thì đúng hơn.” Nói tới đây Quê thở dốc, sức khoẻ của cô bé rất kém. “Đừng nói nữa. Em đang mệt mà.” Nó lên tiếng rồi vuốt lưng, đưa thuốc cho Quê uống. Hắn lại trở về bộ dạng bực dọc ban đầu. Không khí yên lặng một cách đáng sợ. Nhỏ thở dài ngứơc lên nhìn … mây bay. Hắn chỉ nhìn nó, còn nó thì lo chăm sóc cho Quê. “ Em rất ngạc nhiên vì anh Lâm có vẻ cởi mở hơn trước nhiều. Trước kia ảnh trầm lắm không đựơc như giờ đâu.” “ Chị cũng bất ngờ vì Lâm lại có cô bạn xinh như thế. Chẳng bù cho chị. Haizzzz. Mà em và Lâm lúc trước thân lắm hả?” Nhỏ dò xét. Quê thoáng đỏ mặt, cười với nhỏ. “ Tại sức khoẻ em không tốt, còn anh Lâm thì xinh như con gái vì thế hai đứa mới hay bị người ta ghẹo. Từ hồi ảnh đánh đám đó xong không chơi với tụi nó nữa chỉ chơi với mình em thôi. Nên tụi em thân nhau lắm.” Nó nhìn hắn e ngại. Mặt hắn xám xịt. Nhỏ biết là mình đã hỏi câu không nên hỏi, nên không nói gì nữa. “ Anh Lâm còn hứa lớn lên sẽ lấy em nữa kìa. Phải không anh?” Quê vô tư nắm lấy tay nó hỏi. Hắn nhìn nó, mong nó sẽ lắc đầu hoặc là nói không có. Nhưng nó gỡ tay Quê ra và véo vào má Quê. “Ừ. Anh có hứa.” Hắn đứng dậy, bước ra khỏi quán và không nói một lời. Nhỏ ngạc nhiên không hiểu sao hắn lại phản ứng nhẹ đến thế, không giống như hắn thường ngày chút nào. Nhỏ cũng kéo ghế. “ Rồi mày sẽ hối hận Lâm ạ. Tao sẽ chứng minh cho mày thấy việc mày làm hôm nay đã sai. Mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì.” Nói xong nhỏ chạy theo hắn. Nó bần thần nhìn theo cho đến khi dáng hai người khuất hẳn. Một lần nữa nước mắt nó lại chảy dài. Nó gục đầu vào vai Quê khóc. “ Anh đang hối hận đúng không Lâm?” Quê vỗ về nó. “ Anh có muốn tiếp tục không?” Gật đầu. “ Em không sống được bao lâu nữa nên em muốn mọi người em yêu quí hạnh phúc. Anh Lâm à! Sai một li đi một dặm đó. Anh chắc chắn rằng mình sẽ đi hết con đường này chứ.”
|