Đó Là Chuyện Đương Nhiên
|
|
Lâm nhướng mày nhìn thằng bạn, nhỏ biết thằng bạn mình luôn vô sát giờ reng chuông. Một điểm đặc biệt là dù bốn đứa tụi nó chơi chung với nhau nhưng giờ ra chơi và đầu giờ vô học không bao giờ tụi nó ngồi chung. Đó là quy ước hay đúng hơn là tôn trọng nhau. Nhỏ thấy đau đầu, với cái biểu hiện này thì rõ ràng là nó vẫn còn ngất ngây bởi chuyện hôm qua và chắc chắn nó đã không đọc tin nhắn của nhỏ. Cả ngày hôm đó nhỏ không nói với nó một câu nào. Vĩ thấy khó hiểu bởi hành động của nhỏ. Nó đang ráng suy nghĩ xem mình đã làm gì để nhỏ phật ý, nhưng với một người như nó thì dù có nghĩ cả đời chắc cũng không ra. Hôm nay là đầu tuần, ngày hôm qua tụi nó đã chơi rất vui, nhưng hầu hết thời gian nó đều nói chuyện với Phong. Không lẽ Lâm nhỏ mọn tới vậy? Nó lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ rất hào phóng, không bao giờ có chuyện vì nó quên mất nhỏ mà giận nó. Tự nhiên nó muốn gặp Phong, từ hôm qua nó đã không gọi Phong là thằng cha đó hay hắn. Nó bị Phong cuốn hút, nó không biết cảm giác đó là gì. Mặc dù tối qua nó đã ngủ rất ngon nhưng giấc mơ nó gặp thì không tốt chút nào, cái giấc mơ đó mang cảm giác lạnh lẽo từ Phong khiến nó sợ. Nó nên tin ai? Nhỏ Lâm đã nhắn cái gì đó cho nó vào khuya hôm qua, nhưng theo trí nhớ của Vĩ thì nó đã xoá cái tin nhắn đó. Nó không hiểu hoặc chính ra là nó nghĩ nhỏ đã nhắn nhầm người. Sáng nay nó định hỏi nhỏ, nhưng Lâm lại tránh mặt nó, khi nó quay xuống nói chuyện nhỏ lại quay sang nói chuyện với Hoàng. Hành động của nhỏ lạ, đến độ Hoàng và Cường đều cảm nhận được. Nó thấy lo, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lại một khung chat nữa nổi lên trên màn hình, một nick con gái. Vĩ luôn khoe với tụi bạn rằng trong list yahoo của nó toàn là con gái, nó lấy làm tự hào. Nhưng hôm nay thì nó không nghĩ vậy, nó thấy chán với những con nhỏ này. Kể cả Như, nó sử dụng chức năng invi với Như từ ngày hôm qua. Một cú điện thoại, chỉ một cuộc điện duy nhất từ Như mà nó nhận được, nó đã bấm tắt vì lúc đó Phong đang chở nó chung với cả đám. Và nó không buồn gọi lại… Cái gì đang diễn ra trong nó, cái gì tốt cho nó? Nó nên tiếp tục những gì và kết thúc những gì? -VĨ!! CÓ LÂM TỚI NÈ CON!! Giọng chị người làm kêu từ dưới nhà làm nó giật mình, nó vội tắt những khung chat đầy trên màn hình rồi mở đại một trang web nghe nhạc nào đó. Vĩ nhanh chóng ra mở cửa phòng. Nhỏ Lâm đã lên đến đầu cầu thang, mắt nhìn thẳng vào nó, nó nín thở chờ. Nó biết, đây là cái kiểu của Lâm mỗi khi nhỏ Lâm nghiêm túc. -Tao cần nói chuyện với mày. Nó nhún vai. Nó thả người lên chiếc ghế kế bàn vi tính, nhỏ Lâm đã về từ khi nãy. Những lời của nhỏ như khứa từng vết dao vào tim nó. Nó thấy hơi nhói, nhói chứ không đau. Lần đầu tiên nó có thể tự hào rằng mình đã nói chuyện trực tiếp với Lâm một cách nghiêm túc. Vĩ rùng mình khi nhớ lại lúc nãy, khi nhỏ vừa đến, gương mặt nhỏ bình thản đến lạnh người. “-Mày… còn yêu Như không?” Vĩ mở to mắt. Nó nhớ cảm giác shock của bản thân mình khi nhỏ vừa hỏi. Nhỏ làm nó choáng, theo đúng cái cách nói thẳng của nhỏ. Lần đầu tiên nhỏ hỏi nó có yêu Như không theo kiểu lo lắng cho Như chứ không phải cho nó. Đôi mắt đen của nhỏ ánh lên vẻ nghiêm túc rõ ràng. Nếu là trước đây, nó sẽ trả lời rất nhanh và dứt khoát nhưng.. nếu là trước đây. Trước khi nó gặp Phong…và kết quả là nó im lặng. “-Mày tính sao với Như?”
|
“-Đúng là tao có ý ghép mày với anh Phong.. uhm.. theo một nghĩa nào đó thân mật. Nhưng.. mày có thật sự yêu Như không thì tao không biết. Ít ra.. Như nó cũng tốt dù tụi bây hay cãi nhau. Tao sẵn sàng giúp mày khi mày buồn, nhưng nếu mày bị đẩy vào thế tuyệt vọng… thì cả tao cũng chẳng thể cứu mày. Tao xin lỗi, Vĩ à.” Nó thấy mệt. Những câu hỏi của nhỏ xoáy mạnh vào nó. Nó ngộp, ngộp thở bởi nhỏ, ngộp thở bời bọn con gái đang BUZZ nó liên tục trên yahoo. Và nó ngộp thở bởi… Như… Nó vơ lấy điện thoại, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím rồi nhanh chóng ok.
Nó bấm khoá bàn phím khi vừa nhận được thông báo của máy. Thầm mỉm cười chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó đang có cảm giác hứng thú như khi bắt đầu chơi với Lâm vậy. —-~o0o~— Phong đang ngồi trước dàn máy vi tính kiểm tra tin nhắn. Mái tóc màu hạt dẻ ướt sũng nước được hắn che đi bởi khăn bông trắng. Nhưng như thế vẫn chẳng giấu được nét đẹp của hắn, Phong luôn nổi bật trong đám đông, hắn biết điều đó, và hắn không thích nó. Chiếc điện thoại Nokia N95 đen bóng với những hoa văn đỏ thẫm khẽ rung lên trên mặt bàn. Hắn tiện tay vơ lấy, môi từ từ vẽ ra một đường cong đầy ẩn ý. Chẳng ai có thể từ chối Nguyên Phong này cả. Bấm phím trả lời nhanh chóng, tự bản thân hắn biết rằng con cá đã mắc câu. 7:3 PM 14/3/2008 Toi maj ranh ko? Dj choj voj em.> 7:5 PM 14/3/2008 Nhoc ko hoc buoi toi ah?May h,anh qua nha don ha?Co ru tui kia ko?> 7:7 PM 24/3/2008 Nho Lam ban dj hoc buoj toj roj, anh dj voj em ko dc ha?6h> Phong cười lớn. Hắn ngã người ra giường mặc cho mái tóc làm ướt cả drap giường. Ngày mai hắn sẽ làm gì thằng nhóc đó đây? Mọi chuyện vẫn còn dài phải không, người má nhỏ? Tiếng cười lớn vang cả căn phòng. -Hình như tao vừa làm một chuyện ngu ngốc… Giang ngưng đưa mấy sợi phở vào miệng, ngây cả việc nhai dường như hắn cũng chẳng màn. Mắt trợn trắng nhìn con nhỏ ngồi trước mặt mình. Nhỏ cũng trợn mắt nhìn lại thằng bạn ngồi trước mặt. Giang thở dài đặt đũa xuống, xé một đoạn giấy lau sạch miệng. -Chuyện gì? -Anh Phong đó. Nhò Lâm trả lời, mắt nhỏ nhìn vào ly trà đá trước mặt rồi khuấy khuấy. Giang thấy khó chịu nên kéo tay nhỏ ra khỏi ly trà, bắt nó nghiêm túc. -Mày hối hận sao? Lâm hơi gượng, nhưng nhỏ gật đầu. -Nghe này, có thể hắn không yêu Vĩ, nhưng Vĩ có thể giữ chân hắn. Ít ra… -Mày không thấy như vậy là ích kỉ sao? Giang sững người. Đúng, ích kỷ, Giang thấy rõ chuyện đó. Nhưng giữa một cặp đã thành và một cặp lửng lơ, phải lo cặp nào hơn? Thằng Cường quá ngốc để nhận ra ý định của ông anh họ mình. Giang gãi đầu. Nhỏ Lâm là người đề nghị, cả bản thân Giang cũng đồng ý để giới thiệu Vĩ cho hắn. Nếu Vĩ yêu hắn,… Giang rùng mình. Nó biết Vĩ straight 100%, nhưng với sức hút của Phong, chắc gì… -Vậy mày tính làm gì? Dứt thằng nhóc đó ra á? Tao thấy nó bắt đầu dính lấy cha Phong rồi, mày cũng nhận ra mà phải không? -Uhm.. lần đầu tiên tao thấy nó dễ dãi với một người cùng phái… Tao sợ nếu nó yêu Phong…
|
-Ý định ban đầu của mày là gì? -Tao chỉ định để hai người cặp với nhau. Ít ra là để hắn quên đi ý định của mình. -Vậy giờ thì sao? -Tao lo cho Vĩ. Lâm nhìn thẳng vào mắt Giang. Nhỏ thấy rõ vẻ ngạc nhiên của thằng bạn mình, đúng, chưa bao giờ nhỏ lộ vẻ lo lắng ra trên mặt trước ai đó. Nhỏ đang rất lo, nếu như Vĩ yêu hắn. Lâm không dám nghĩ, hành động mà nhỏ nghĩ đến đầu tiên nếu giới thiệu Phong cho nó là đồng ý. Nhỏ biết Vĩ rất gan, rất chịu chơi, nên nhỏ không lo rằng nó sẽ từ chối. Chơi với nhau bảy năm, nhỏ tự hào rằng mình biết rõ Vĩ hoàn toàn bình thường và sẽ không bị lôi kéo. Nhưng Lâm lại quên rằng đối tượng là ai, Nguyên Phong. Nhỏ thấy hoang mang, bản thân nhỏ còn không rõ giữa Vĩ và Phong ai sẽ lôi kéo ai… -Bỏ đi, tới đâu nó tới. Giang đặt ly trà lạnh ngắt xuống phá tan không gian im lặng giữa hai đứa. Lâm cười, nhỏ biết Giang không thích nghĩ nhiều, thằng bạn này của Lâm thuộc loại tuỳ cơ ứng biến. Phải, có những cái dù tính kỹ đến mấy cũng không xong. Nhưng lo thì vẫn cứ lo. -Tao có nên nói sự thật với Vĩ không? -Về cái gì? Chuyện hắn sẽ lôi Cường ra khỏi thế giới của chúng ta á? Rồi sao nữa, mày bảo với nó rằng “tao làm vậy là vì Cường, còn mày chỉ là hàng thế thân” sao? -Chứ không lẽ hỏi rõ nó rằng nó có yêu Phong chưa? Nếu chưa thì đừng yêu hả? -Với mày, cái gì quan trọng hơn? Lâm im lặng. Lần thứ mấy nhỏ im lặng khi nói với Giang về chuyện này. Đối mặt với sự thật xem, với nhỏ, cái gì quan trọng hơn? Nhỏ biết rõ Phong hiểu rằng tình cảm giữa Cường và Hoàng khó mà chấm dứt, nhưng sao hắn vẫn cứ luôn hiện diện xung quanh nhóm để nhỏ luôn phải nhớ rằng hắn có thể mang Cường đi bất cứ lúc nào? Rốt cuộc, làm cách nào để lôi Vĩ ra khỏi cuộc chơi này. Và hắn, nếu kéo Vĩ ra được, thì cản hắn ra sao? Giang thở dài lần nữa rồi lại nhìn nhỏ bạn của mình đăm chiêu. Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Đêm nay có lẽ sẽ rất dài… —-~o0o~—- Từng làn khói trắng đung đưa trước đôi mắt đen quyến rũ. Cái gạt tàn đã đầy ắp xác thuốc lá, mùi thuốc bóc lên làm nghẽn cái không gian lạnh lẽo. Át đi cả mùi nước hoa Ocean trong không khí. Phong cười khẩy khi nhận ra vị biển dần tan biến xung quanh mình. Hắn không thích nước hoa, hắn sử dụng nó chỉ để che đi mùi thuốc lá. Bỗng nhiên Phong lại nhớ hôm thứ bảy trước, ngày mà hắn phải lôi chai nước hoa ở xó xỉn nào đó trong phòng ra. –Flash back— Phong giương đôi mắt đen tan trong làn khói trắng nhìn con bé trước mặt mình. Hắn biết nhỏ này, nó là một trong hai người đứng đầu của L.A.S.T.L.I.G.H.T, một nhóm quậy có tiếng hay đến bar này. Nhưng cái hắn quan tâm bây giờ không phải là chuyện đó, mà là con bé ấy vừa nói gì với hắn. -Cô nói lại xem? Hắn nhíu mày. Trong tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng của bar hắn vẫn không nghe rõ câu nói của nó. Hay chính hắn đang choáng vì lời nói đó? Thầm cười rằng con bé này đáo để y đúc chị nó – Bảo – một trong mấy con bạn của hắn, có thể đối diện với Nguyên Phong mà bình thản đến lạ thường. Nâng niu ly cocktail trong tay, hắn chờ đợi. -Tôi nói muốn anh cặp với một người, nếu anh yêu nó thì coi như lời hứa của chúng ta đã xong. -Hứa? Phong cau mày. Trong hơi men của ly cocktail đỏ, hắn không nhớ chính xác mình đã hứa cái gì với nhỏ. Những cuộc đối thoại giữa hắn và con bé này đa phần đều mang ý nghĩa bâng quơ. Hắn đang cố gắng moi móc trong trí nhớ của mình xem đã hứa cái gì với nó, nhưng dường như nhỏ hiểu ngay đôi mày cau có ấy, nhỏ trả lời. -“Nếu tôi chứng minh cho anh thấy thế nào là tình yêu thật sự, thì hãy buông tha Cường.”, còn nhớ chứ?
|
Đôi mày hắn giãn ra thấy rõ, vẻ thoải mái đã lộ ra trên mặt. Nhỏ tiếp lời. -Vậy anh đồng ý chứ? -Tôi phải cặp với một người theo ý cô à? Nếu như cô thất bại thì sao? Cảm giác đắc thắng bao lấy hắn khi nhận ra nét mặt bình thản của nhỏ thoáng xanh, nhưng nó lại cười. Hắn không lạ gì nhỏ này, nhất là là khi đã biết tính cách của chị nó, nhưng con bé này vẫn còn thua chị nó xa. -Nếu tôi nghĩ mình có khả năng thua, tôi sẽ không đề nghị. Nhưng nếu thất bại, tôi vẫn sẽ không để anh thực hiện ý định của mình. Phong cười trừ. Phải, con bé này hoàn toàn không nhận ra rằng hắn chẳng có chút quyết tâm nào về việc lôi thằng em họ của mình ra khỏi thế giới này. Với hắn, lý do này chỉ là trò chơi, nhưng hắn vẫn sẽ làm nếu hắn thích. Cứ vờn ở đó, rồi chắc gì nó sẽ thoát được cái mà Nguyên Phong đã định ra. -Nói thế không phải cô chỉnh sửa lời hứa à? Nhỏ cười. Con bé tròn lẳng trước mặt hắn ôm bụng cười sặc sụa. Đôi lúc hắn tự hào rằng khi bắt đầu buồn ngủ thì hắn không có cảm giác gì với chuyện mình bị cười cả. -Thì ra Nguyên Phong cũng có lúc già, nhớ lại đi, trong lời hứa chẳng có gì nhắc đến việc nếu tôi không chứng minh được cả. -Được lắm cô nhóc. Tôi sẽ chờ. Nóc sạch ly cocktail đỏ, hắn túm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi ra ngoài. Bỏ lại con bé đang nghiêng đầu chào hắn. Từng đợt gió lướt qua mặt như những đường kiếm, Phong thấy rát da khi hắn tăng tốc độ. Dường như việc chạy xe quá nhanh lâu ngày vẫn không khiến hắn quen với cảm giác này. Hắn lại vặn tay lái. Phong cảm nhận được những tiếng chửi rủa vang lên sau khi hắn phóng đi, kèm theo đó là những lời ca tụng ngưỡng mộ. Hắn cười khẩy. Dừng xe trên cầu Sài Gòn, chỉ mới lái xe một chút là hắn đến nơi mình muốn. Mọi chuyện quá dễ dàng đôi khi khiến hắn thấy chán. Thả tầm mắt nhìn ra xa, những ngọn đèn màu đua nhau chen vào mắt hắn, nhưng ngờ đâu hắn chẳng bao giờ chú tâm đến chúng. Mái tóc màu hạt dẻ bị thổi tung trong gió, lùa vào trong chiếc áo sơ mi hắn đang mặc, nhưng hắn không lạnh. Vì Phong là gió. Vuốt ngược mái tóc rối tung, hắn bỗng nhớ đến nhỏ bạn của mình – Bảo, một nhỏ con gái cá tính mà theo hắn là hung dữ. Dáng người nhỏ và mái tóc dài luôn khiến Bảo trông có vẻ nữ tính, đôi lúc hắn chọc nhỏ rằng chỉ giỏi đóng kịch. Nó không được hắn xem là bạn thân nhưng lại là người có thể đoán được hắn. Những gì hắn nghĩ, hắn muốn Bảo đều biết. Phong chợt cười, nói chuyện với Lâm làm hắn nhớ đến Bảo, hai đứa đó là chị em, thảo nào giống nhau. Dựa mình hẳn lên thành cầu, mắt nhắm hờ, bây giờ đã quá nửa đêm. Trên cầu chỉ còn những chiếc xe tải nối đuôi nhau chạy vào thành phố, gió mát lộng cuốn theo những suy nghĩ bâng quơ của hắn. Phong thích cây cầu này, từ khi phát hiện ra đầu mình có quá nhiều thứ nhảm nhí, hắn đã chọn cây cầu này là nơi xả chúng lý tưởng nhất. Lại một hình ảnh nữa khiến hắn phải mở mắt, Cường – thằng em họ mà hắn thương nhất. Bây giờ thì Phong đã nhớ tại sao lời hứa giữa hắn và Lâm hình thành. Đôi lúc hắn đến phát bực bởi cái đầu nhảm nhí của mình, hắn có thể học giỏi và nhớ hàng tá công thức được học từ thời nào mà người bình thường không thể, nhưng sao những việc nhỏ như vầy hắn lại không thể nhểy? Tại sao hắn lại không cho nó quen với Hoàng nhỉ, hắn không nhớ rõ lý do, hay chỉ là do hắn quá trân trọng con đường tương lai sáng rạng mà thằng em họ hắn đang đi. Hoặc giả chỉ là vì tình thương hắn dành cho nó. Lắc đầu thật mạnh, hắn thấy chóng mặt. Đúng là suy nghĩ nhiều không tốt cho hắn chút nào. Cho chìa khoá vào ổ, Phong bắt đầu nổ máy, cứ thế này hắn sẽ điên lên mất. Hắn sợ, và kết quả là hắn nghĩ mình nên về nhà. Trường trung học phổ thông Trần Đại Nghĩa, ngôi trường chuyên nổi tiếng với bề dày lịch sử và thành tích. Trường được xem là một trong những trường tiêu biểu của thành phố. Mang tiếng học trường chuyên, ai nghe cũng trầm trồ. Nhưng học sinh trường này thì không thích ngôi trường của mình chút nào. Từ dãy phòng học của lớp 12, hầu hết ai cũng nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng. Với mức học quá cao đôi lúc học sinh của họ thấy buồn ngủ chứ không phải không theo kịp. Năm cuối cấp, ai cũng tập trung nhưng ở góc phòng của lớp tận cùng hành lang, nơi được xem là lớp gần bãi để xe nhất, có một kẻ đang ngáp vì đề dễ quá – Nguyên Phong – một trong những học sinh ưu tú của trường. Hôm nay là thứ bảy, từ hôm thoả thuận với Lâm đã năm ngày, hắn thầm nghĩ không lẽ con nhỏ chuồn mất rồi. Lại đẩy cái kính gọng đen lên lần nữa, Phong ngáp dài với những công thức Hoá mà hắn vô cùng ghét, bây giờ hắn mới biết giờ học nó dài như thế nào. Thầm rủa rằng tại sao ngày ấy mình lại ráng thi vào đây làm chi để bây giờ phải nai lưng ra mà ngáp. Đang xoay xoay cây viết trong tay và mi mắt gần như muốn khép lại thì cái điện thoại trong túi run lên làm hắn giật bắn người. Thầm mừng vì có người kéo mình ra khỏi cơn buồn ngủ, hắn lôi cái điện thoại ra trước bao con mắt hâm mộ của những đứa ngồi xung quanh. Ông thầy già đã hói gần hết tóc lắc đầu nhìn hắn, dù là học sinh ưu tú của trường nhưng cái tính chẳng xem ai ra gì của thằng nhóc này không thể sửa được. Bảy năm nó học ở trường này khiến bất kỳ thầy cô hễ nhắc đến cái tên Nguyên Phong đều ngán ngẩm về hạnh kiểm, dù rằng bảng điểm của nó cao chót vót.
#20 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Một tin nhắn ảnh từ Lâm, Phong cau mày. Một tấm hình không rõ nét cho lắm, có lẽ là chụp bằng di động. Bức ảnh được gởi đến là hình em họ hắn – Cường với một thằng nhóc da trắng, khuôn mặt tròn và sóng mũi cao đang chen nhau để chường cái mặt ra trước ống kính. Trên người hai đứa còn nguyên bộ đồng phục và quan cảnh thì rõ ràng là trong lớp. Ấn tượng của hắn về thằng nhóc này là khá dễ thương và ưa nhìn. Kéo tin nhắn xuống để đọc những dòng chữ đính kèm, hắn trợn mắt, cơn buồn ngủ như kéo đi đâu hết: “Bé này tên Vĩ, ngừơi mà anh sẽ cặp. Chiều nay 3h qua nhà tôi, đi chơi, có Vĩ nữa. Anh đã từng chở chị Bảo về nhà rồi mà phải không. À, nhớ là dùng nước hoa đó, cái mùi thuốc lá trên người anh nồng chết được.” Hắn cười trừ rồi nhìn đồng hồ, 11h15. Phong tháo cặp kính cận móc vào áo. Thuận tay nhét cái điện thoại vào túi, hắn ngáp một lần nữa. Tiếng lách cách của mấy cây viết chạm vào nhau, ngay sau đó là tiếng kít kít của đôi giày bata đen ma sát với nền gạch, hai âm thanh liên tiếp phá tan bầu không khí im lặng trong lớp. Người thầy già chán chường nhìn về phía chỗ hắn vừa ngồi, trống lốc.
|
Hôm đó hắn đã không ngủ trưa như thường lệ mà lục tung cái phòng lên để tìm chai Ocean mà nhỏ Bảo tặng hắn hồi sinh nhật năm… nào đó. –End Flash Back— Phong liếc nhìn đồng hồ, 4h30. Rít một hơi thuốc dài, từng làn khói trắng khiến hắn trông mơ màn như đang dùng thuốc. Hắn nhớ cái mùi nước hoa Ocean vị biển nhạt, từ hôm đi với tụi nhỏ Lâm hắn đã có thói quen dùng nước hoa. Hôm thứ bảy đó, ngày đầu tiên Nguyên Phong xuất hiện mà không kèm theo mùi thuốc lá nồng. Hắn ngồi dậy, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối vì hắn chỉ nằm hút thuốc khi vừa tỉnh giấc. Nhìn mình trong gương, Phong bật cười, ai thấy hắn lúc này chắc sẽ chẳng nhận ra Nguyên Phong nổi tiếng trong làn ăn chơi của thế giới thứ ba. Mái tóc rối trông xơ xác đến tệ hại, đôi môi hơi thâm vì thuốc lá. Cái áo thun màu cam ngắn tay trông giản dị với cái quần đùi hình con bạch tuộc. Trước giờ hắn nổi tiếng đơn giản nhưng phong cách. Phải, hắn lại nhớ lần đầu tiên Bảo qua nhà hắn, con nhỏ đã bò ra mà cười vì vẻ “đơn giản nhưng phong cách” của hắn. Huýt sáo một điệu nhạc tự chế, Phong bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình. Tiếng nước phát ra từ phòng tắm khuấy động không gian yên tĩnh của căn nhà. Lâm cảm nhận rằng tụi nó đang chơi trốn tìm. Lần trước là nhỏ tránh mặt nó bây giờ thì ngược lại. Nhỏ quyết tâm phải tìm Vĩ ngay khi vừa nhận được tin nhắn cầu cứu của Như, bạn gái nó. Chuyện này không lạ, hầu hết những trận cãi nhau của hai đứa ấy đều do nhỏ giảng hoà nhưng lần này thì khác. Nhỏ dừng lại giữa sân, kiểm tra tin nhắn một lần nữa. Dòng chữ của Như lại đập vào tâm trí nó: “ma, chuyen j vay?Taj sao Ox con len mang ma laj ko chat voj con,nhan tjn cung vay?da may ngay roj,ma hoj Vi dum con xem”. Lâm lắc đầu, dường như nhỏ đã đưa mọi chuyện đi quá xa rồi. Nhỏ giật mình khi thấy thấp thoáng cái dáng quen thuộc trong đám đông chen lấn nhau ra về. Mọi người ai cũng muốn ra sớm bằng mọi cách trong khi đường ra cổng thì lại nhỏ. Lâm lách người qua những cái áo trắng khác, bỏ mặc cho tiếng chửi rủa vì đụng trúng họ. Nhỏ níu lấy vai Vĩ kéo mạnh. -MÀY LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?? Một lần nữa nhỏ lại hét lên. Dòng người như chậm lại để xem chuyện gì đang xảy ra giữa tụi nó. Mặt Lâm đỏ gay vì tức, nhỏ tức vì khuôn mặt tỉnh như không của nó, tức vì cái quái gì đang diễn ra trong đầu nó. Rốt cuộc nó có yêu Như hay không? Sao lại chấm dứt nhanh đến thế? -Mày muốn gì? Nói nhanh tao còn về. -Mày tính chia tay với Như à? Mày yêu nó lắm mà?! Lâm bắt đầu mất bình tĩnh. Chưa bao giờ nhỏ tức như bây giờ. Những chuyện trong trường lớp không bao giờ khiến nhỏ mất bình tĩnh đến mức không suy xét. Nhưng lần này thì khác. Nhỏ đang rất nóng. -Ai bảo với mày? Vĩ bình thản gỡ từng ngón tay của nó trên vai mình, nó hành động nhanh đến nổi như gạt tay nhỏ ra. Trong đầu nó hiện giờ là gì? Hẹn, phải, nó có hẹn với Phong, lúc 6h. Nó tính quay đi thì nhò kéo nó lại, Vĩ không quan tâm lắm về khuôn mặt Lâm lúc này, nếu là bình thường nó đã nhận ra. Một lần nữa, nó đối mặt với nhò, nụ cười chua chát trên môi nhỏ làm nó hơi chùng mình. -Ai nói à? Thế cái này là gì? Nhỏ rít lên trong cuống họng, nó rùng mình bởi thứ âm thanh lạ lùng mà nó chưa từng nghe. Vĩ nhìn cái điện thoại của nhỏ, những dòng chữ như đập vào mắt nó. Lâm chưa bao giờ giơ cái điện thoại ra trong trường vì nhỏ sợ bị tịch thu, nhưng bây giờ ngay trong dòng người đông đúc. Nó biết, nhỏ đang bực dến cỡ nào. -Thế chẳng phải mong muốn của mày là vậy sao? -Phải. Nhưng mà mày vô lý quá. -À~, hối hận à? Mặc cảm tội lỗi sao? Vĩ kéo dài giọng. Nó trêu chọc nhỏ, nó cảm nhận ánh mắt nhỏ có chút tia nhìn sợ hãi. Vĩ cười trừ, chậc, con bạn nó thật là… -Cái…. Nhỏ tính quát lại, nhưng Vĩ lại chặn nhỏ. Nó muốn chứng minh cho nhỏ thấy là nó không ngốc. Đôi lúc cũng phải xứng đáng là một đứa con trai chứ. -Đó là chuyện của tao, mày đừng có xía vô. -Được. Tùy mày, nhưng nhớ lấy câu này. -Câu gì?
#22 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Nó nhíu mày, bắt đầu khó chịu bởi cái tính ưa lấp lửng của nhỏ. Nó biết Lâm không cố ý, nhưng cách nói này nó như ăn sâu vào nhỏ không bỏ được, cũng như bản tính thích dây dưa.. của nó. -Là bạn thân của mày, tao nói. Nếu như mày mãi mãi không yêu Phong, hãy lôi kéo hắn. Còn nếu yêu, thì chính tao sẽ nhấn mày xuống vũng lầy đó. -Gì mà mâu thuẫn vậy? Nó thộn mặt ra, nhưng nhỏ không để kịp làm hành động đó. Lâm đã bước đi lướt qua khỏi nó, để lại hàng tá thứ bay nhảy trong đầu. Nhưng rồi nó cười, nếu như yêu Phong, Vĩ cười thành tiếng, nhỏ bạn thân của nó sao mà ngốc thế? Nhỏ nghĩ rằng nó chậm hiểu đến mức không nhận ra nhỏ đang nghĩ cái gì sao? Nhỏ nghĩ rằng nó không biết mối mâu thuẫn ngầm giữa Phong và nhỏ sao? Và… nhỏ nghĩ rằng nó dễ bị Phong lôi cuốn thế sao? Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, những ngón tay của nó liên tiếp lướt trên bàn phím. Một tin nhắn vừa được gửi đến Như, bạn gái cũ của nó. Vĩ cười khẩy, thì thầm: -Ai sẽ thua trong cuộc chơi này đây? Đôi môi mọng đỏ. Làn da trắng hồng. Mái tóc dài còn ẩm nước mang màu nâu dưới ánh đèn phòng. Người ta luôn bảo nó đẹp. Vĩ nhìn nó trước gương, đôi mắt đen xoáy vào chính bản thân nó. Nó luôn được ba đứa bạn thân khen rằng trông nó rất dễ thương. Ngay đến cả thầy cô cũng bảo rằng nước da nó rất đẹp. Bạn bè thì khỏi nói, ai cũng nói nhìn nó khiến họ ghen tị. Đôi lúc nó khó chịu bởi những lời khen này, vì bản thân nó cảm nhận rằng đó là cách nói dành cho con gái. Vĩ luôn cho rằng nó là đứa rất nam tính, nhưng nhiều khi lại bị bọn bạn thân gọi là “chị”. Nó cho rằng tụi ấy giỡn, nhưng bây giờ thì nó nhận ra tại sao. Chưa bao giờ nó nhìn mình thật kỹ trong gương, nếu có cũng chỉ là chải lại mái tóc hay kiểm tra xem trông mình đã gọn gàng chưa. Phải, có lẽ nó đẹp cái nét của con gái thật. Nó thở dài. Những chuyện gần đây khiến nó suy nghĩ rất nhiều, nhưng việc nó nhận ra cái lạ trong ánh mắt của Lâm đã giải đáp tất cả. Có lẽ con nhỏ đã có cuộc đấu tranh tâm lý. Nhưng Lâm à, nó đâu phải đứa ngu, nó chỉ chậm tiêu thôi. Cái cách mà nhỏ lấp lửng nửa ngăn nửa đẩy nó đến bên Phong đã khiến nó hiểu mọi chuyện. Để ý một chút, nó sẽ thấy ánh mắt đề phòng của Hoàng khi nhắc đến Phong, thử coi sao nó không nhận ra. Vĩ lắc đầu, đôi lúc Lâm ngây ngô và vô tâm đến mức kỳ lạ. Nó cười bởi con bạn ngốc của mình, Lâm lo cho nó thái quá khiến nhỏ trông có vẻ giống má nó. Nếu như nó có một người mẹ như người má nuôi này, có lẽ nó đã rất hạnh phúc. Chỉnh lại mái tóc một lần nữa. Hôm nay nó không vuốt keo, Vĩ nhớ mỗi lần đi chơi nó đều dùng keo để rồi bị Lâm mắng. Mặc dù nhỏ than với nó hoài rằng tóc nó mỏng và mềm, vuốt lên sẽ thấy da đầu và không đẹp nhưng nó không nghe. Kể cả hai lần đi với tụi bạn của nhỏ, nó vẫn dùng. Nhưng hôm nay, khi Vĩ chạm vào chai keo thì nó lại nhớ lời nhỏ Lâm: “thử không dùng xem, sức hút sẽ tăng gấp 10 lần. Tin tao đi, stylist đầy triển vọng đó.” Nó đã bật cười, nhỏ đã bảo nó như thế khi nói về tụi con gái ngoài đường cứ kêu nó hoài. Phải công nhận rằng nhỏ luôn biết làm nó đẹp hơn, duy chỉ có chuyện dùng keo là nó không làm theo. Và hôm nay, nó nghe lời nhỏ, ăn mặc theo cách mà nhỏ vẫn thường chọn cho nó. Nó muốn thử, giữa nó và Phong ai sẽ lôi kéo ai? Nó ngã lưng lên ghế. Đôi mắt đen liếc nhìn đồng hồ, 6h. Vĩ nhắm hờ đôi mắt, chờ đợi giọng hát trong của cô ca sĩ Hilary Duff vang lên. —-~o0o~—- Lâm ném mạnh cái điện thoại lên giường. Điện thoại của nó không gọi được, có lẽ nó đã sử dụng chức năng không nhận cuộc gọi từ số máy của nhỏ. Lâm gãi đầu, bây giờ là 7h45, buổi học thêm ban đêm ở trường ngốn quá nhiều thời gian của nhỏ. Vừa về nhỏ đã vội online để tìm nó, nhưng không thấy, nhỏ biết nó hay invi nên đã kêu nhưng nó không trả lời. Gọi đến nhà thì ba nó bảo đã ra ngoài với một thằng nào đó, nhỏ đoán ngay là Phong. Và bây giờ, số điện thoại của hai người đó đều không liên lạc được. -AGHHHHH~ Nhỏ bước vội vào phòng tắm, nhanh chóng quay ra với mái tóc sũng nước, kèm theo đó là bộ đồ trông khá bụi. Lâm chồm người lên giường, với tay lấy cái điện thoại và bắt đầu bấm những chữ cái. Một tin nhắn được gởi đi cho tất cả những số máy thuộc nhóm danh bạ L.A.S.T.L.I.G.H.T: “Ngay bây giờ, tại Sonata.”
|