Cậu sâu thẳm trong tâm, chưa một lần an phận với đời. Hằng đêm vẫn muốn lao đến gặp lão Thiên để hỏi một trận cho ra trò... Tại sao lại cướp đi mọi thứ từ cậu? Nếu như đó là sự trừng phạt thì... Cậu có làm gì đâu??
Khi ấy, một đứa trẻ còn quen dựa dẫm hết thảy đã làm gì nên tội?
"Tôi... ghét ông trời. Tôi ghét... ghét..."
Đẳng Tước để cậu đè toàn lực lên ngực mình, hai bàn tay to lớn của hắn ôm ấp lấy hai bàn gầy mảnh của cậu, ngăn không cho nó tìm đến nơi ngực trái kia mà cào cấu một trận. Đau quá.
"Hữu Bân..."
"Em đây. Anh nóng quá rồi. Thế này thì đi bệnh viện mất thôi."
Lại tỉnh, hắn thấy cậu khẽ nâng đầu hắn rời khỏi đùi mình rồi đem cái gối bên cạnh thế vào. Hữu Bân vừa đặt chân xuống nền nhà thì hắn đã vội vươn hai cánh tay nóng rực bắt lấy eo mà giữ khư khư.
"Em đi gọi bác sĩ."
Hữu Bân nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của hắn, thế nhưng, mới tách được một chút thì đâu lại đóng đấy.
"Con kia, đem điện thoại của anh ra đây."
"Ồ ní chàn để điện thoại ở đâuuuu???"
Hữu Bân không rời đi nữa khiến hắn cảm thấy an lòng hơn... Cái mệt nhấn chìm hắn, lúc này hai tay ôm cậu mới chịu nới lỏng ra. ____ _________ _____
"Mẹ mẹ, táo này mẹ mua ở chỗ Bà Thắm đúng không??"
"Chuẩn, con cũng mua ở đó hả??"
"Con bị cuồng táo ở đó, không ăn là thấy khó chịu lắm luôn!"
Đẳng Tước dựa thành giường, trán đắp băng hạ nhiệt, cổ tay truyền nước, toan vơi với lấy túi bông gòn bên cạnh để nhét vào hai lỗ tai sắp bùng cháy. Hắn đã định sáng nay đỡ hơn chút thì đến công ty xem xét vài việc thế nào rồi mới tính xem có nên nghỉ làm một hôm hay không thì đã bị hai con người trước mắt đem dẹp đi.
Là mẹ hắn và vợ hắn.
Cảnh tượng trước mắt hắn là một màn mẹ chồng chàng dâu tán chuyện vui vẻ quên trời đất, bỏ mặc người con/chồng đang nằm thoi thóp bên giường...
"Mẹ về chăm bố đi...." - Hắn đã đợi mòn mông khoảng trống của cuộc đối thoại giữa hai người kia để chen vào nói.
"Bố mi còn khỏe chán, mi lo cái thân mi đi!"
"Sói ốm mà còn lắm miệng ghê." - Hữu Bân chêm thêm.
Xong, hai người lại bơ hắn triệt để, tiếp tục bàn luận sôi nổi.
Mãi mãi mãiiiii một lúc lâuuuuu, mẹ xem xét tay chân hắn một hồi rồi mới an tâm đi về.
"Sói ca, anh đói chưa?"
"Dạ no ạ."
"...Hmm... Anh đã ăn gì đâu nhỉ?"
"Dạ, Sói ăn hai tiếng hội thoại của Cún và mẹ. Sói no rồi ạ. No lắm ạ. Ơ thì Cún cứ nói chuyện tiếp đi, cứ mặc kệ Sói đi."
Hữu Bân nhìn cái cách hắn ngoảng sang một bên giận dỗi, nhịn không được ôm bụng cười ha hả. Veo véo cái má của con Sói bự, Hữu Bân ghé miệng căn cắn một cái.
"Sói ca, bệnh nhập một cái là làm nũng lên ngôi hả?"
"Hừ."
Vuốt vuốt sợi tóc đang rối phát hờn của hắn, Hữu Bân huýt sáo đi vào nhà bếp.
Lát sau quay ra, bưng đến bát cháo.
"Giờ Sói ca có hai lựa chọn, một là tự túc, hai là van xin em bón cho ăn."
Ngó thấy lông mày hắn cau lại, hiện rõ khe rãnh ở giữa, bày tỏ nỗi bức xúc của người đau khổ.
Sĩ diện cao như núi Thái Sơn của hắn, không cho hắn làm sứt mẻ lấy một phân, hậm hực cầm lấy thìa sứ, khó khăn múc lấy cháo.
Biết Hữu Bân nãy giờ giương đôi mắt trong veo nhìn mình chằm chằm, hắn cười thầm. Nói.
"Tay nghề nát bét."
"Aaa!!! Trả em!! Không cho ăn nữa!!"
"Đùa thôi, ngon lắm."
Nụ cười toe toét của Vi Hữu Bân, hắn chưa bao giờ chán ngắm, thậm chí còn nghiện. Nụ cười của niềm vui để hắn biết rằng Hữu Bân của hắn vẫn rất yêu đời, vẫn rất yêu hắn.
"Em có bao giờ ghét ông trời không?" - Hắn bất giác hỏi.
Xoa xoa cái cằm, Hữu Bân nói.
"Có chứ."
"Tại sao?"
Xòe ra năm ngón tay, Hữu Bân nói đến đâu lại co co một ngón lại.
"Thứ nhất, cướp đi bố mẹ em. Thứ hai, hại con em em bệnh tật. Thứ ba hại em lao động quần quật phát mệt. Thứ tư hại em gặp được anh. Thứ năm, hại em yêu anh."
"... Điều thứ tư với năm hơi có vấn đề?"
Lấy ghế kê sát thành giường, Hữu Bân ngả đầu lên đùi hắn.
"Thật ra thì cái đó em vừa ghét lại vừa muốn cảm ơn ông trời. Đôi lúc em tự hỏi, nếu không có mấy điều trên hại thì liệu em có gặp được anh không? Có yêu anh không? Có được một gia đình mới từ anh không?"
Tay hắn đặt ở gáy cậu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm.
"Đau thương không thể xóa sạch. Thế nhưng có anh bên cạnh, đem yêu thương phủ kín, em chẳng còn đau."
Ngước lên nhìn hắn, Hữu Bân sống mũi cay cay, mắt nãy giờ đã đỏ ngàu. Cũng chẳng ngờ mắt hắn cũng đang tuôn lệ.
"Xin anh đừng khóc."
Hai người ôm chặt lấy nhau, cậu tựa lên bờ vai vững vàng của hắn rồi thì hướng môi hắn, đặt lên chiếc hôn sâu. Lưỡi hắn dây dưa, âu yếm một hồi với lưỡi cậu, nó cứ lưu luyến chẳng chịu rời. Cái ngọt ngào quyện với cái mặn từ nước mắt... Vị... khá là độc đáo đi?
"Cám ơn vì đã đặt dấu chân của anh lên đường đời của em." ______ ___________ ----- Kết thúc ngoại truyện ---------
Sơ: Mục đích của ngoại truyện này chỉ để làm rõ hơn về bạn nhỏ Hữu Bân và một chút về cuộc sống sau hôn nhân của đôi trẻ = ))
|