Ngày 23-12-2034. Tại gia đình của chủ tịch Hoàng Dinh - bố tôi đấy. Ông là chủ tịch của tập đoàn Hwang Cor. Chắc chỉ thua quốc hội ở nước Quả Bưởi này thôi. Hớ hớ! Nghĩ cũng ngộ, nơi tôi sống là một thành phố phồn vinh ở một đất nước giàu mạnh, là con trai trưởng của một chủ tịch uy quyền, một phu nhân quyền quý... Một đại thiếu gia như tôi thì thiếu thốn gì nhỉ? Nhưng sáng sớm, bố tôi đã làm ầm ĩ lên và gọi đi lung tung, nói chung nội dung câu chuyện là cậu trai lớn nhà Hwang không chịu rãnh rỗi an phận làm giám đốc ở công ty mà lại chạy đôn chạy đáo đi làm thuê ở mọi nơi với lý do : "cho vui" • Gọi nó về đây cho tôi ! Lần này tôi không tha nó đâu ! Bà cứ chiều con đi, xem kìa, sáng sớm hôm kia nó đã bỏ nhà đi rồi, đến giờ vẫn chưa về nữa. - bố tôi nói với giọng-không-thể-nóng-giận-hơn-nữa, trong khi mẹ tôi, phu nhân Hwang điềm tĩnh nhẹ nhàng đáp • Thôi được rồi ! Con mình hiếu động từ nhỏ rồi, nó là con trời mà ! Hihi! Không ai làm gì được nó đâu, ông không cần phải nóng nảy! Tôi thương mẹ lắm, mẹ là một người đàn bà không thể tuyệt hơn nữa, là một Hwang phu nhân ao ước của bao nhiêu ông phú trong thành phố này. Mẹ rất xinh, mẹ có một khuôn mặt vượt thời gian, tôi có cảm giác, mẹ chưa bao giờ già đi chút nào kể từ khi mẹ 20 tuổi. Chính vì vậy, mọi thứ thuộc về mẹ đều là cực âm thái cực, nhu mỳ tột độ, thục nữ hoàn toàn, mẹ là một phu nhân hoàn hảo, tôi nghĩ, và cực kỳ quyền lực, với bố tôi và cả mọi người. Không như mẹ, bố trái ngược hoàn toàn, ông là chuẩn mực của một quý ông... tôi xin nói lại... một người đàn ông thực thụ. Gia đình tôi có một bí kíp bí truyền, đến tôi cũng không được biết, chỉ có trụ cột gia đình mới nắm giữ, đó là bí kíp trẻ mãi không già, đó là lý do vì sao đã ba đứa con rồi mà bố mẹ tôi chỉ như cặp vợ chồng son tuổi đôi mươi vậy. Anh em tôi, đứa nào cũng may mắn thừa hưởng nét đẹp vẹn toàn từ họ. Em út Khải Duy có nét đẹp nhu mỳ của mẹ, em thứ Khải Minh lại có nét đẹp cứng rắn của bố. Và tất nhiên, Khải Anh này nắm toàn vẻ đẹp của hai người. Tôi được chắt lọc từ những tinh hoa đẹp nhất của hai người... E hèm, nếu tôi đoán không lầm thì các bạn đang nghẹn cổ? Ấy chết, tôi nói thật đấy. Tôi có dáng cao to vạm vỡ của bố, nhưng lại thanh mảnh và thư sinh như mẹ, đôi mày hổ nam tính của bố, nhưng đôi mắt lại là đôi mắt phượng hài hoà của mẹ, cái mũi cao của bố và đôi môi trái tim mọng nước của mẹ, tất cả nằm trên một khuôn trái xoan gọn gàng và cân đối, nếu nói không quá, haha, tôi là một tuyệt đỉnh sinh vật mà ông trời ban cho nhân loại (tự cười khoái chí) E hèm... Nói về tôi đủ rồi, quay về với nơi tôi đang đứng. • Dạ... Dạ... Dạ... Tôi quơ quơ tay kiểm tra xem cái tên đứng trước mặt mình có bị gì không, tính luôn ba chữ dạ hắn vừa nói thì nãy giờ tổng cộng hơn mười hai lần rồi đó! • Anh trả bài hả? Tôi chỉ hỏi xem ở đây có nhận nhân viên không thôi mà ? Này ! Này ! - thật là lạ, có cần phải lúng túng bối rối vậy không, tôi chả biết phải làm gì quay lưng bỏ đi, hai tay bỏ vào túi quần, chân đá cục đá dưới chân tỏ vẻ chán nản. Bỗng định thần lại thì viên đá đó đã bay trúng một bé trai nhỏ xíu, nó oà lên khóc. Tôi hoảng quá, bay tới ẵm cẫng nó lên, sơ sơ thì mét tám ẵm người cũng khiến họ sợ thật... Nó nhìn xuống cái độ cao dưới chân rồi nhìn lên tôi mà mêu mếu, nhìn đáng yêu chết được, chắc cỡ hai tuổi, sao lại đứng ở đây một mình. Nó vừa nhìn thấy mặt tôi thì lại ngớ mặt ra cười hắt hắt. Tiểu quỷ, dám nhạo báng anh hả? Anh mà không thấy chú mày đáng yêu thì anh cho rơi tự do rồi nhé! Từ đâu một chú bé, tôi gọi là vậy vì tôi đã hai hai tuổi rồi và gương mặt thì chỉ mười sáu thôi nhé
|
chạy tới, chắc tầm mười bảy mười tám gì đó. • Này nhóc, dám ăn hiếp em trai anh hả? Anh cho ăn đòn nhé! Khiếp, chú mày còn nhỏ mà cao thế? Cỡ lớp 10 nhỉ? Cao mét tám, khiếp, cao quá! Ôi trời, cute thế? Em tên gì vậy? Nhà ở đâu? Làm gì em anh thế? - Tôi bực bội đè ngón tay lên miệng nó cho nó im lại, người đâu mà nói nhiều thế. • E hèm, xin lỗi đi, - tôi thả thằng nhóc xuống sau khi hôn má nó một cái, phủi người rồi tiếp - anh hai mươi hai chẵn rồi em ạ ! Anh lỡ đá cục đá trúng thằng nhỏ, anh xin lỗi ! Thôi anh có việc, em cầm tiền này mà mua kem nó ăn, anh đền bù ! Thằng nhóc ngơ ngáo nhìn tôi, chắc nó không tin, nó không ngờ gương mặt của một thanh niên lại trẻ như thế, nó cầm tờ tiền tôi đưa một cách hời hợt rồi lắp bắp như người thiểu năng, tôi vỗ đầu nó hai cái rồi bỏ đi. Trong thành phố này ai gặp tôi cũng đều lầm tưởng như vậy, dù tôi đã cố tỏ ra người lớn nhưng tất cả đều vô ích với gương mặt baby khốn kiếp này. Chả biết nên biết ơn mẹ hay làm gì nữa, nếu tôi như thằng Minh chỉ giống bố thôi thì tốt quá. Đang vu vơ hát thầm bài Last Christmas cổ điển thì tôi - là tôi- bị một người khác va đầu vào. Hắn không những không xin lỗi mà còn quát tôi một trận ra trò • Oắt con mắt mũi để đâu thế? Không biết nhìn đườn... "Ầm" - là tôi đó, tôi dọng vào bức tường một cái rõ đau, giọng bực bội ngước xuống (hắn thấp quá), nhưng mọi bực dọc tôi bị gió thổi bay hết, hắn ngước mặt lên, gương mặt quá dễ thương, phải nói đến là vô cùng diễm lệ, phía dưới cái gọng kính đen kia là một làn da trắng hồng búng ra sữa, à quay về với tình cảnh lúc đó, giọng tôi từ bực dọc chuyển sang yếu mềm • Tôi không phải là oắt con tô....i đ..ã ha.i .. hai mươi hai tuổi rồi! À, xi.. xin lỗi, là do tôi không cẩn thận, cậu bỏ qua cho.... - gì chứ? Rõ ràng là tên đấy có lỗi, hắn đâm đầu vào ngực tôi mà, sao... sao khi không đi xin lỗi hắn, thật sự tôi không biết phải nói gì với tên này, đánh hắn thì càng không nỡ, nên đành xin lỗi cho hắn nhẹ lòng, mà tôi cũng nhẹ lòng. • Ờ...Ờ, xin.. xin lỗi, anh nhìn trẻ quá, tôi tưởng anh còn là học sinh. • K...hông sao, thôi... tôi có việc đi trước, thành thật xin lỗi anh về việc vừa rồi! Tôi thất thễu bước đi, quả thật cậu ấy rất dễ thương, tôi tìm cách xua đi suy nghĩ ấy, tôi không muốn vướng vào tình cảm với một ai nữa, cô gái gần đây nhất đã là quá đủ, cô ta yêu dai dẳng nhưng lại quá ghen tuông dại khờ, làm cho tôi cảm thấy gò bó khó chịu. Mà cái gì khó chịu thì tôi phải bỏ đi hết, tôi là một chàng trai đơn giản, không bao giờ thích đặt tay vào nơi nào phức tạp cả! Bước dài theo con đường thì tôi thấy có một công ty nhỏ, làm ăn ế ẩm, kinh doanh mặt hàng thời trang các loại, thấy thú vị tôi liền rẽ vào. Bật điện thoại lên, tôi tìm Khải Duy "Tút..." • Duy hả? Mang ngay cho anh một xấp hồ sơ. "..." • Anh đang ở đường Coticon, em nói bố khi nào anh thấy ổn sẽ quay về. Mau mau đem đến đi! "..." • Anh biết rồi, em không cần nhắc, mau đi bé cưng ! "..." • Hề hề ! Ừ THÌ DUY MEN LÌ ! Mau mau đi ông tướng ! Sau hai mươi phút thì tôi bước vào trong với xấp hồ sơ xin việc trên tay, tôi hỏi cô gái đang ngồi không ở bàn tiếp khách: • Em đi xin việc thì đến đâu hở chị? • Ừ, thì em đi thẳng quẹo trái em nhé, ừ mà em còn trẻ quá, chắc không được đâu! • Vâng ! - tôi cười một cái, chị ta như sụp đổ, loạn cả lên. Bước vào căn phòng có hai chữ giám đốc méo xẹo, tôi phì cười, đẩy cửa bước vào. • Dạ, em xin việc ạ!!! - Tôi nói to rõ đến người đang bị đống giấy tờ che khuất. Đống giấy đổ xuống, có vẻ hắn ta giật mình. Tôi nhẫn nại ngồi chiếc ghế đối diện, hắn quay ra, tôi hoảng hồn, là cái cậu đáng yêu hồi sáng tôi gặp.
|
Chương II Nhân Duyên
• Là... là cậu! - Cậu ta nói như để chắc chắn đó là tôi, lúc này đã định thần lại, tôi gọn gẽ đáp: • Vâng.. là tôi! Thôi rồi. Giám đốc xinh thế này làm chung chắc chỉ biết ngắm thôi mà bị đuổi việc mất! - Tôi phá lên cười. Cậu ta có vẻ bực bội, đòi bàn ngay vấn đề chính. Thực ra tôi có ấn tượng với cậu ấy lắm, người đầu tiên gặp tôi mà không bị say nắng tôi. Khó đây, xinh và lạnh lùng. Qua trò truyện, tôi biết cậu ấy là Dương Nguyễn Hoàng Phi, là giám đốc của công ty thời trang DuN Fashion, một công ty nhỏ dưới quyền của Hwang Cor., nói chung tôi là sếp của cậu ấy, nhưng tôi không muốn nói cho cậu ấy biết, tôi đưa xấp hồ sơ, trong đó tên tôi là Hoàng Khải, sinh viên đã ra trường, bằng cấp A quản trị kinh doanh, bằng cấp A ngoại ngữ, và vài chục tờ giấy như thế. Tôi được nhận vào với chức vụ thư ký trưởng. Ha, vậy là được nhiều cơ hội tiếp cận giám đốc rồi. Tôi quay về nhà riêng, đây là một căn nhà mà bố tôi xây cho tôi khi tôi còn học cấp ba. Tôi lấy nó làm trụ sở mỗi khi bỏ nhà đi chơi, nói chung nó so với nhà chính thì chỉ có cái nhỏ hơn và ít phòng hơn thôi, chứ về tiện nghi thì cũng như nhà chính vậy. Tôi để mô tô ngoài cửa, đưa chìa khoá cho người hầu mang vào. Đi vào phòng và nằm phịch xuống giường. Tôi gọi Gui - Gui là quản gia của tôi, anh ta hơn tôi hai tuổi, là con của quản gia Trương nhà tôi, anh ta chơi với tôi từ nhỏ, nên tôi chỉ xem anh như bạn bè chứ không có khái niệm chủ tớ. • Gui à, anh lấy cho em bộ đồ nào rẻ nhất, giống thư ký nhất để ở bàn cho em nha ! Mai em đi làm ! • Cậu Anh à! Sáng nay ông chủ gọi bảo cậu về đấy ! • Bố em nói vậy thôi, em đang học hỏi kinh nghiệm tác nghiệp mà, hihi, anh lấy cho em mau mau đi! Cuối cùng là một bộ vét Gucci, dây nịt nhỏ ít nổi nhất cùng một đôi giày tây ít sáng bóng nhất được bày ra. Tôi đi ngủ, không quên chúc Gui ngủ ngon và dặn anh không được kể chuyện này cho bố tôi nghe. Gui gật gù chúc tôi ngủ ngon rồi về phòng. Sáng hôm sau Công ty DuN Comp. Tôi bước vào với bộ đồ Gui đã chuẩn bị, vào căn phòng bừa bộn của Phi, tôi dọn dẹp hết mọi thứ,ở mọi nơi, giấy tờ được sắp xếp gọn gàng, tôi đi pha cà phê, tôi đã làm thư ký vài lần rồi, nên chắc cũng không có gì khó. Đặt ly cà phê lên bàn, tôi thấy một tờ giấy vẽ bản thiết kế dở dang, tôi cầm một tờ giấy khác, sao chép lại mẫu vẽ tồi hoàn chỉnh nó, một chiếc túi xách hoàn toàn mới lạ và độc đáo, tôi đặt tờ giấy mình vẽ cạnh tờ kia. Lúc đó Phi bước vào : • Anh tới sớm nhỉ? - Phi thua tôi một tuổi, tuổi này đã làm giám đốc, tôi thấy Phi cũng thật giỏi giang. • Giám đốc, cà phê của giám đốc tôi để trên bàn, bây giờ tôi đi sắp xếp họp mặt! Phi tới bàn ngồi, có vẻ hài lòng vì căn phòng đã gọn gàng hơn bao giờ hết. Bỗng cậu ta reo lên, gọi tôi vào: • Vâng thưa giám đốc? - tôi hỏi • Cái này anh vẽ à? Tốt quá, tôi đang bí ý tưởng đây. Quả thật rất tốt, tôi rất hài lòng với thiết kế này! • Hihi, giám đốc thích là được, mọi việc tôi làm đều vì giá.... vì công ty mà ! Phi đánh giá cao năng lực của tôi, tôi chuẩn bị mọi tài liệu họp mặt, mọi giấy tờ hồ sơ nhân viên, sắp xếp hợp đồng và hướng dẫn cậu ấy ký kết. Tôi đưa DuN Comp. lên một tầm cao mới, phát triển vượt bậc chỉ sau một tháng tôi vào làm. Phi quý tôi vô cùng, ý ở đây là giám đốc quý nhân viên giỏi, chứ không phải quý theo kiểu cách kia. Chuyện này tới tai bố tôi. Ông biết tôi đang giúp DuN Fashion, bèn thúc dụ tôi quay về nhà thì ông sẽ cho DuN một chân cổ phiếu, tôi từ chối, tôi ghét sự ràng buột gò bó. Ông nổi trận lôi đình. Hôm Sau • Hoàng Khải! Anh đâu rồi! - Phi hối hả gọi cho tôi • Tôi đang ở tầng dưới, tôi lên ngay đây. - DuN đã đổi vị trí ở một nơi khác, thuận tiện hơn và rộng rãi hơn, là tiền của tôi xuất ra thanh toán ngầm một phần của chỗ làm mới này, tôi cũng ngấm ngầm bù vào chỗ thiếu cho việc xây lại tiện ích công ty. Tóm lại DuN bây giờ có năm tầng, giám đốc ở tầng năm và tất nhiên, phòng của tôi cũng ở sát ngay đó. Phi đã cho tôi toàn quyền quyết định kiến trúc công ty mới mà, phải tận dụng chút chứ, hì ! Tôi chạy vào phòng thì Phi hớt hãi • Chủ tịch Hwang đã dứt đầu từ vào DuN, ông ta bỏ chúng ta ra khỏi Hwang Cor. rồi, làm sao bây giờ? • Chết tiệt, chả lẽ bố không cho con con đường sống à? - tôi ấm ức nói trong miệng • Bố? Bố nào? • À...à là bố quá cố, khôn..không phù hộ tôi á mà. Hi hi, không việc gì, DuN có thể kinh doanh độc lập. Tôi sẽ giúp giám đốc. • Nhưng vốn kinh doanh không có ! • Tôi có... • Anh... rốt cuộc anh là ai? Sinh viên mới ra trường sao lại có năng lực như vậy? Tại sao anh lại vào DuN làm việc mà không vào thẳng Hwang Cor.? • Hi hi, vì tôi thích giám đốc! • Thí... thích tôi? • Đúng... thích từ lâu lắm rồi! Tôi là con của một đại gia nhỏ thôi, tiền tôi có thể xin cha ! • Sao anh vừa nói cha anh quá cố? • Ơ... - lần này tôi cứng họng thật rồi • Cha nuôi à? • Ơ.. ờ.. ờ ! Haha ! Cha nuôi ! Thôi, trưa rồi. Giám đốc theo tôi đi ăn trưa thôi! Có lẽ vậy là tốt nhất, không khéo Phi lại làm tôi lòi đuôi mất, may là em ấy ngốc vô cùng. Ngốc đáng yêu! • Khải này, tôi làm giám đốc cậu cũng phải giữ thể diện cho tôi chứ? Ai lại bắt nhân viên khao ăn thế này? - Phi ngượng đỏ mặt khi tôi cứ đòi tính tiền. Tôi giải cứu cho cái mặt đỏ gấc kia • Tiền giám đốc là tiền công ty, tôi ăn tiền công ty thì phải ăn cùng giám đốc chớ! Cả hai bắt đầu ăn, Phi không nói gì cả, lặng lẽ ăn rồi ăn. Tôi gắp một con tôm cho Phi • No, tôi không ăn được thứ này! • Giám.. giám đốc bị dị ứng tôm à? • Ừ! Dị ứng hải sản, ăn vào sẽ rất ngứa ! Tôi gắp cho Phi một miếng thịt, cậu cứ từ chối, rồi lại gắp lại cho tôi một miếng khác, nhìn cậu lúc này dễ thương vô cùng. Tôi ước gì giờ phút này mãi không trôi đi! • Khải này! Thật là anh hai mươi hai tuổi không vậy? - cậu ngồi nhắm ly sinh tố, tay đảo tròn cái thìa, bối rối hỏi tôi. • Thật, giám đốc thấy giấy tờ của tôi rồi mà ! • Anh... anh cứ gọi là Phi, tôi nhỏ hơn anh, anh là tiền bối, lại tài năng hơn tôi, gọi giám đốc ngượng lắm! Đúng ! Nếu bây giờ một vạn tia sét đánh trúng tôi tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định biến con người này trở thành người của tôi. Từ cách em nói chuyện đến cách em ngại ngùng cuối xuống kia đều quá mị hoặc tôi. Nó khiến tôi như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Muốn rơi vào sâu và sâu hơn bao giờ hết. • Thật là Phi không ngại chứ ? Tôi cũng định gọi em như vậy lâu rồi, nhưng tôi sợ em nói tôi Thư ký mà không biết trên dưới. • Không sao cả ! - Phi nở một nụ cười ngàn hoa. Tôi ngây người buông đổ ly cà phê, miễng chai khứa vào chân làm chân tôi chảy máu. Tôi thơ thẫn nhặt nhạnh những mảnh vỡ, rồi đặt tiền bồi thường lên bàn gọi phục vụ tới. Sau khi thanh toán, chúng tôi lại quay về công ty. Tối nay chúng tôi có hẹn với một đối tác làm ăn. Có lẽ ông ta sẽ nâng cho DuN lên một vị trí chiến lược mới. Tại khách sạn nơi diễn ra cuộc đàm phán. • Mời hai người dùng nước, giám đốc Dương, thư ký Hoàng. • Cảm ơn ông, thư ký tôi đã đưa tôi xem bản hợp đồng - tôi ngồi uống ly nước trong lúc Phi bàn chuyện hợp tác với ông ta.- Và tôi nghĩ, với điều kiện hợp tác như bây giờ, chúng ta sẽ thay đổi một vài điều khoản. Tôi xây xẩm mặt mày ngã gục xuống ghế, Phi lay lay tôi, rồi cũng gục lên người tôi. Lão đối tác cười đểu, gọi thêm hai lão già khác đi vào. • Cả hai con mồi đã dính câu! Dùng bữa thôi ! Ha ha ha ! - Lão nói đểu với hai gã còn lại. Tôi bất tỉnh hồi lâu, tỉnh dậy thì thấy hai chân hai tay bị trói vào thành giường, áo quần không còn nằm trên cơ thể. Nhìn tới lui thấy hai lão già đang lột đồ Phi, lão còn lại sờ mó cơ thể tôi. Tôi nhổ nước miếng vào cái đầu hói của lão. Lão ta giật mình ngước lên thấy tôi đã tỉnh. • Ông Đặng, thì ra Daccin Cor. chỉ là một động đ* già trá hình thôi à? - Tôi khẩy cười, gã bực tức bóp dương vật tôi. Tôi cảm thấy ô uế, gồng người bứt đứt sợi dây trói, một cước đá bay lão, trong khi hai lão kia ngơ ngác. Tôi quát ầm lên • Chúng mày ai đụng một ngón tay vào người Phi thì tao thiến hết. - Bọn chúng quíu người, không ngờ tôi mạnh đến vậy, chỉ nhìn gương mặt thư sinh này mà lầm rằng tôi yếu đuối thì chết rồi. Tôi biết hầu hết các võ hiểm. Từ cương đạo Karateto, Bình thuật Taekwondo đến nhu đạo Nhật Bản, nhu thuật Trung Hoa, cả võ Tây Tạng cũng nằm trong tay. Một mét tám tỉ lệ thuận với sức mạnh, từ nhỏ tôi đã luyện võ chơi thể thao, càng cao to thì tôi càng mạnh mẽ, đến giờ đã có thể tự vệ trong mọi tình huống. Huống hồ Phi-người tôi cưng như trứng-đang bị hạ nhục, tôi kìm chế được không giết chúng là hay lắm rồi. • Muốn chứ gì? - tôi bật điện thoại lên- Mang đến ngay cho tao bảy con mụ thèm khát nhất, đúng, khách sạn Fiora. Mười lăm phút sau, bảy người đàn bà béo ú, ăn mặt lố lăng bước vào. Tôi lúc này đã ăn mặt chỉnh tề, cả Phi cũng đang được tôi ẵm trên mình. Tôi vẫy tay với ba tên dê già biến thái. Rồi bước ra khỏi phòng, ra xe và đặt Phi ở ghế sau, bảo tài xế chở về, tôi ngồi sau ôm em vào lòng, nhiều cảm xúc tràn về. Tôi hôn vào mái tóc mềm mại đó. Tôi chẳng biết từ bao lâu mình đã biến trò chơi tiêu khiển thành mục tiêu sống của đời mình. Nhìn Phi ngủ êm đềm trong lòng tôi, tôi chợt thấy yêu em hơn bao giờ hết. Tôi quyết định rồi, bản thân sẽ chịu tù túng để em có điều kiện phát triển. Tôi bật điện thoại "...Tút" • Vâng! Con sẽ nghe tất cả những gì bố nói! "..." • Vâng, tất nhiên là có điều kiện ! Về DuN Comp.... "..." • Bố hứa nhé! Sáng mốt con sẽ về nhà! Con cần thời gian thu xếp công việc! Con chào bố! Sáng hôm sau Tại nhà riêng của tôi • Em tỉnh rồi đấy à? • Khải? Đ.. đây... đây là đâu? • Nhà của anh ! • To thế ? wow ! Nhà anh giàu thật ! Vậy mà đi làm thư ký một công ty quèn ! • Anh sắp bỏ nhà này rồi! • S...sao thế? Anh đừng nói anh bán nhà lấy vốn cho công ty nha ? Không được, đấy là công ty của em, em sẽ tự lo liệu. Thời gian qua anh như một người anh trai , anh lo nhiều thứ quá rồi! • Vậy... em chỉ xem anh là anh trai thôi hả? • Chứ... chứ anh muốn em xem là gì? • Không có gì ! - tôi cười sầu thảm. Một con chim sẻ bị giam cầm thì nó vui nổi đâu, ngốc ạ, anh vì em mà tự chui vào lồng, giờ em nói em xem anh như anh trai. - không phải anh bán nhà. Bố anh không cho anh đi làm nữa. Ông sẽ tạo vốn và khôi phục cổ phiếu cho em và DuN Comp. Em sẽ không cần đi ký hợp đồng dạo nữa ! • Bố anh giàu đến vậy à? À mà sao ông ta lại giúp em ?? Em đâu có quen biết ông ta. • Đại ngốc à ! Anh không phải là Hoàng Khải, mà là Hoàng Khải Anh, đại thiếu gia của Hwang Cor., bố anh là ông hoàng Hoàng Dinh, có thứ gì ông ta không làm được? Anh đã chấp nhận quay về công ty làm giám đốc để bố anh buông tha cho công ty của em đấy! Anh sắp không được gặp em nữa rồi! • Vậy thì tốt cho anh quá ! Anh có cơ hội thăng tiến rồi Trời ơi, Dương Nguyễn Hoàng Phi, anh phải nói thế nào cho khai thông đầu óc trong sáng vô tư lự của em đây. Tôi gắt gao ôm chặt lấy em vào lòng, hôn nhẹ lên tóc, em nhạc nhiên định đẩy tôi ra, hai đứa đang ở một tư thế rất không tự nhiên, cùng ngồi trên một chiếc giường, đối mặt và giờ lại ôm dính nhau. Tôi biết chắc em sẽ đẩy mình ra nên càng ôm gắt gao hơn, rồi thỏ thẻ. • Chuyện ngày xưa có một chàng hoàng tử, không màng cuộc sống phồn vinh trong cung điện, chàng đi chu du khắp nơi, lại đụng phải một nàng tiểu thư ngây ngô, rõ ràng là lỗi của nàng nhưng chàng đã lên tiếng xin lỗi vì nàng quá đáng yêu.Rồi vì phải lòng nàng. Chàng vào làm dưới cơ nàng, lo lắng và âm thầm chăm sóc cuộc sống của nàng. Lo cho nàng từ công việc đến từng bữa ăn nhỏ. Lúc nàng bị bọn biến thái dòm ngó, chàng đã xông lên đánh bọn nó và xử lí ra trò, rồi vì muốn nàng được hạnh phúc mà chàng đồng ý giam mình trong cung điện, để đức vua thả đường cho nàng sống tiếp! Đúng! Hoàng tử Hoàng Khải Anh yêu tiểu thư Dương Nguyễn Hoàng Phi ! - tôi nói một hơi rồi thả em ra, em còn ngây ngẫn nhìn tôi. • Anh... Anh thích tôi? Hôm qua là anh cứu tôi? Tôi gật đầu • Anh vì tôi mà quay về với gia đình sống cuộc sống gò bó mà anh không thích? Nói đúng hơn là vì tôi mà làm chuyện mình ghét? Tôi làm nũng • Ờ đúng rồi! Vậy Phi có thương anh không? Huhu? • Anh mơ à? Tui không có bị gay! Tu..tuy là tui chưa có bạn gái nhưng rồi sẽ có. A.Anh muốn làm gì thì làm, đừng vì tui mà làm như vậy! Oạch! Sao em phủ phàng vậy, tôi chỉ vừa thổ lộ thôi mà? Sao em đã vội chối từ rồi? • À còn nữa, tui sẽ trả nợ anh số tiền anh dùng để xây lại công ty, tui.. Tui cũng không thích anh kiu tui bằng tiểu thư gì đó! Nó sẽ ảnh hưởng đến công việc tìm bạn gái của tui! Hi ! Đại ngốc vẫn là đại ngốc! Anh yêu em chỉ vì em ngốc nhiêu đó thôi đấy! • Anh có một giao kèo, anh sẽ không dùng số tiền năm tỷ xây lại công ty để uy hiếp em đâu ! - tôi cười gian manh- Đến khi "công việc tìm bạn gái" của em thành công, em sẽ vẫn là người của anh, khi nào có một cô gái yêu em thật lòng và em cũng yêu cô ta thì bản giao kèo mất tác dụng ! Em chịu không? • Người... người của anh? Anh lấy quyền gì mà đòi tôi là người của anh chứ? - Phi cáu lên nhìn đáng yêu bội phần. • E hèm, anh nói anh sẽ không lấy năm tỷ ra uy hiếp em đâu, em đừng làm anh khó xử mà! - tôi làm bộ mặt giả nhân giả nghĩa, thật sự tôi đang mắc cười muốn chết, nhìn em cứ cuống lên. • Bản giao kèo tôi sẽ soạn thảo, anh đừng hòng giở trò!
|