Khải Khải Ngốc Của Nguyên Nguyên
|
|
Chương 5 Quay đầu lườm ông một cái, chẳng thèm để ý đến ông. Sao cậu lại không biết trong lòng ông đang nghĩ gì, nhưng, đối với người đàn ông của mình , cậu đều có tính toán riêng. "Cha, bác quản gia nói cha tìm con." Một giọng nói dễ thương chợt vang lên, một tượng đất nhỏ từ bên ngoài chạy vào. Quần áo trên người dính toàn bùn đất còn chưa nói, ngay cả trên mặt cũng nhem nhuốc hết. Mấy người Vương Nguyên nhìn về phía người đến, phản ứng khác hẳn nhau. Vương Long Sinh nhíu mày nhìn con trai lại liếc sang quản gia đứng bên cạnh, tạm thời không biết nên nói gì. Mạnh Triết thì tức giận nhìn anh: "Em vừa nghịch bùn đất ở hoa viên hả?" Ngốc nghếch gãi gãi đầu, cười đến vô cùng rạng rỡ nói: "Em đang xới đất chăm hoa." Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu, thật sự hết cách với sự ngốc nghếch của anh. Vợ chồng vương Minh Hoàng chỉ nhìn lướt qua, tin chắc lời đồn Vương thiếu là kẻ si ngốc là sự thật, tiếp đó lại nhìn về phía con trai, chờ cậu quyết định. Lúc Vương Nguyên nhìn thấy anh cả người toàn bùn đất lại chẳng hề thấy chán ghét, ngược lại còn thấy anh rất hồn nhiên, dễ thương. Mỉm cười dịu dàng, hướng anh vẫy vẫy tay. Vương Tuấn Khải chỉ vào mình, khó hiểu nhìn chàng trai trẻ tuối đang cười vô cùng dịu dàng kia. Cậu thật xinh đẹp, quần áo màu trắng đen, tóc ngắn, trong đôi mắt to toát ra vẻ ân cần, môi khẽ nhếch, gương mặt búp bê càng nhìn càng thích. Sau khi thấy cậu gật đầu, mới sợ hãi bước đến gần. Chưa từng có người nào sau khi nhìn thấy anh còn cười dịu dàng như thế, cho dù nói chuyện với anh rất nhẹ nhàng vẫn đều có mục đích cả. Đứng cách cậu khoảng một bước, nhìn nụ cười của cậu liền xấu hổ chẳng dám tiến thêm nữa. Ngồi trên sofa, Vương Nguyên ra hiệu bảo anh ngồi xổm xuống. Quay đầu nhìn cha và các anh một chút, sau khi thấy cha khẽ gật đầu mới chậm chạp ngồi xuống trước mặt cậu. Chỉ thấy cậu lấy khăn tay từ trong túi ra, một tay nâng mặt anh, tay kia từ từ lau sạch bùn đất trên mặt anh. Động tác của cậu hù dọa anh, ngoại trừ cha và các anh thì chưa từng có ai đối xử dịu dàng với anh như thế, anh không nhịn được liền đắm chìm trong nụ cười của cậu. Bỗng nhiên, anh hy vọng có thể giữ cậu bên mình mãi mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình huống của mình lại chán nản cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhìn hành động của con trai, vợ chồng Vương Minh Hoàng lập tức biết cậu đã chọn đối tượng cho mình rồi. Tuy có chút ngốc nghếch song nhìn kỹ lại cảm thấy anh là một chàng trai đáng yêu. Nhìn thấy lệ quang lóe lên trong mắt anh, cất khăn tay vào trong túi, hai tay nâng mặt anh lên, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại khóc?"
|
Chương 6 Nghe được giọng nói của cậu, còn quan tâm mình vì sao khóc khiến anh ngẩn người nhìn cậu, vô thức nói ra lý do: "Em sẽ không thích tôi bởi vì tôi là kẻ ngốc." Sau khi dùng trán khẽ chạm trán anh một cái liền kéo anh đứng lên, chỉ vào ghế sofa: "Anh ngồi đây đợi một chút, em có lời muốn nói với cha anh." Nói xong, quay đầu nhìn về phía Vương Long Sinh, đúng mực yêu cầu: "Bác Vương, cháu có thể nói chuyện riêng với bác được không?" Nếu đã chọn được đối tượng vừa ý thì cậu phải ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Vương gia, không thể để cho người ta bàn tán được. Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn ngồi lên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thẳng lưng, không dám cử động, chăm chú nhìn cậu Mỉm cười với anh rồi quay đầu tiếp tục nhìn thẳng Vương Long Sinh. Vương Long Sinh gật đầu ý bảo cậu cùng ông lên lầu. "Bảo bối..." Vương Minh Hoàng muốn nói gì đó nhưng cậu không hề quay đầu lại, vẫn đi theo Ngô Long Sinh lên lầu, ông chỉ có thể bất lực nhìn về phía vợ. Lâm Tuyết nắm tay chồng, vỗ nhẹ mu bàn tay ông ý bảo đừng bận tâm. Đám người Mạnh Triết thấy anh sau khi Vương Nguyên lên lầu vẫn ngồi thẳng người trên sofa, liền cảm thấy buồn cười. "Em trai à, em đâu cần ngồi ngay ngắn như thế chứ?" Đỗ Vũ giễu cợt anh. "Dạ?" Cho đến lúc không thấy bóng lưng cậu nữa, anh mới cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Đỗ Vũ, không hiểu anh muốn nói gì. "Cậu Vương chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa chứ đâu bảo phải ngồi ngay ngắn giống như đi học thế kia." Bạch Dật Phong cũng cảm thấy dáng ngồi của anh quá khoa trương khiến cho mình không tự chủ được cũng ngồi nghiêm túc hẳn. "Vâng." Tuy mồm nói vâng nhưng vẫn ngồi yên như cũ. Nhậm Ngã Hành lắc đầu một cái không nói gì còn Mạnh Triết chỉ cười không nói. Lâm Tuyết cảm thấy anh tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu, vì thế liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh. Cảm giác có người ngồi bên cạnh toàn thân Vương Tuấn Khải lập tức cứng đờ, bắp thịt đều rắn lại gần như có thể thấy được gân xanh. Vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng đi, đừng quá khẩn trương." "Bã xã?" Vương Minh Hoàng khó hiểu nhìn vợ, cảm thấy bà hình như hơi thích tên ngốc này rồi. Anh chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như chàng trai kia lại càng thêm lo lắng. Cứng ngắc nhếch khóe miệng cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các anh đã nói: nếu người khác cười với mình thì phải cười đáp lại, không thể vô lễ. Nhìn thấy động tác cứng ngắc của anh, bốn người kia không nhịn được cười. Còn chưa từng thấy anh lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia đã thấy buồn cười rồi. Tiếp tục cười, vẫn dịu dàng vỗ vai anh: "Chàng trai, đừng quá lo lắng như thế, thả lỏng nào." Hít thở sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Anh thả lỏng một cái, cả người lập tức ngã xuống sofa, giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng do ghế sofa quá mềm nên không thể đứng dậy nổi. Chỉ thấy anh cố gắng giãy dụa trên ghế sofa giống như con rùa vô pháp lật người, tứ chi cố gắng lắc lư vẫn không có hiệu quả. (dễ thương wá " /> 3 ) Mạnh Triết bật cười, vươn tay ra kéo anh ngồi dậy. Ba người kia cũng bật cười, đùa cậu em này thật sự rất vui. Vương Minh Hoàng cũng cảm thấy tên ngốc này thật sự quá đáng yêu, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên sau khi tiến vào nơi đây. Sau khi Lâm Tuyết ngồi xuống liền cười hỏi anh: "Chàng trai, cháu tên là gì?" "Vương...Vương Tuấn Khải." Cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. "Bao nhiêu tuổi?" "26 tuổi." Vấn đề Lâm Tuyết hỏi, anh đều ngoan ngoãn trả lời. "Thích chàng trai vừa nãy không?"Ha ha, cậu nhóc này thật thú vị, so với đám con nhà giàu bây giờ, anh hoàn toàn như một thiên sứ đơn thuần. "Thích...Thích..." Trả lời xong lại càng cúi đầu thấp hơn. Chàng trai vừa nãy cười vô cùng dịu dàng với anh, lần đầu tiên có người đối xử với anh như thế, cònlau mặt giúp anh nữa. "Em trai à, đầu cậu sắp rớt xuống đất rồi kìa." Đỗ Vũ trêu chọc anh. "A!" Nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, còn không quên lấy tay đỡ chặt cằm, dáng vẻ như sợ đầu sẽ thật sự rơi xuống đất. Kết quả, phản ứng của anh lại chọc cho mọi người cười vang. "Muốn biết tên chàng trai kia không?" Càng lúc càng cảm thấy anh đáng yêu, Lâm Tuyết tiếp tục hỏi. "...Muốn...Muốn..." Mặt đỏ bừng, không dám nhìn bà, nhỏ giọng nói. "Chàng trai đó tên Vương Nguyên, là con trai của cô và chú này." Chỉ chỉ ông xã đang ngồi bên cạnh. Vương Tuấn Khải ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Vương Minh Hoàng, đúng lúc thấy ông cười với mình liền theo bản năng cười đáp lại, sợ sệt lên tiếng chào hỏi. "Chào chú ạ." Hóa ra chàng trai xinh đẹp kia tên là Vương Nguyên, người đáng yêu, tên cũng đáng yêu a~. "Ngoan lắm." Mỉm cười, cảm thấy tên ngốc này được Vương gia giáo dục rất tốt, rất lễ phép tuy hơi nhát gan nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ. "Em xem, nhà bọn họ có phải đều thích cậu ấy rồi không?" Đỗ Vũ nhỏ giọng hỏi Bạch Dật Phong ngồi bên cạnh. "Chẳng biết có phải là thật tâm không." Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng. Vương gia có quyền có thế, chàng trai vì tiền mà tiếp cận bọn họ nhiều không kể xiết, bọn họ không hy vọng Tuấn Khải đơn thuần bị tổn thương. "Cứ quan sát thêm rồi sẽ biết." Mạnh Triết lý trí nói. Nhậm Ngã Hành gật đầu: "Nhật cửu kiến nhân tâm" (ở lâu mới biết lòng người) Nhưng trong mắt vị Vương phu nhân này chỉ có thành ý không một tia dối trá, hy vọng bọn họ là thật tâm thích cậu ấy.
|
Chương 7 Vương Long Sinh đi vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: "Tới đây ngồi đi." Vương Nguyên đi tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống, mở to mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng lão tướng trên thương trường này. "Nói đi, cháu có điều gì muốn nói riêng với bác." Ông thật sự rất tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cậu với Tuấn Khải ban nãy, trong lòng ông liền le lói một tia hy vọng, hy vọng cậu có thể hiểu được điểm tốt của Tuấn Khải. Nhưng lúc nghe cậu bảo muốn nói chuyện riêng với mình thì không khỏi có chút thất vọng, cậu nhất định là muốn đòi hỏi thêm chút gì đó. Vì con trai, chỉ cần không quá đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là không ngờ mình lại nhìn nhầm người, ông còn cảm thấy cậu khác với những người ham hư vinh bây giờ nữa. Vương Nguyên lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông. Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ con số ở phía trên không khỏi kinh ngạc. 100 triệu? "Đây là?" "Cháu biết bác Vương đưa ra điều kiện kết thông gia là vì muốn giúp ba cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, hiện tại xin trả đủ cho bác." Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong tay lên bàn trà: "Chẳng phải Vương thị đầu tư thất bại ở đại lục, sắp phá sản hay sao? Sao còn có tiền trả?" Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đề thì sao còn chấp nhận yêu cầu của ông? Quá kỳ quái. "Lúc đầu cháu đã nhắc nhở ba cháu đừng đầu tư toàn bộ tiền vào đại lục nhưng ông ấy không nghe, kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản." "Vậy ý cháu là sao?" Chẳng lẽ cậu thà để công ty phá sản cũng không muốn kết hôn với Tuấn Khải sao? Không phải ông đã nói, cho dù cậu chọn một trong bốn người kia thì ông vẫn giúp đỡ công ty cậu mà, hiện tại, cậu là vì cái gì đây? Đối với hành động của cậu người từng trải như Vương Long Sinh cũng thấy hồ đồ rồi. "Lúc xảy ra chuyện, cháu đang ở Mỹ nên không rõ lắm, chờ đến khi bị ba gọi về thì mới biết ông đã nhờ bác Vương giúp đỡ và đã đồng ý đám cưới của hai nhà." Kiên nhẫn giải thích rõ tình huống. "Vậy là cháu không muốn gả cho một trong năm đứa chúng sao?" Nếu không cậu cũng sẽ chẳng trả lại 90 triệu này. Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề của ông, chỉ tiếp tục nói: "100 triệu này là tiền của cháu trả lại cho bác, ba mẹ cháu cũng không biết." Lời vừa nói ra thật sự khiến Vương Long Sinh khiếp sợ, một chàng trai chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt không đổi sắc lấy ra 100 triệu, thật đúng là khiến cho người ta giật mình. "Vậy ba cháu...Vì sao?" Nếu cậu có nhiều tiền như vậy, sao không giải quyết giúp ba mình. "Ba cháu không hề biết cháu làm gì ở Mỹ mà cháu cũng không định nói cho ông biết." Đây mới là mấu chốt. "Vậy cháu làm gì ở Mỹ?" Ông thật sự rất hiếu kỳ, một chàng trai nhỏ phải làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.
|
Chương 8 "Trong thời gian du học, cháu chỉ tùy ý đầu tư một chút, nhờ may mắn nên cũng kiếm được." Cậu nói rất thoải mái, Vương Long Sinh lạị không mấy tin tưởng, chỉ nhờ may mắn thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, ông phải nhìn chàng trai này với cặp mắt khác xưa rồi. "Vậy cháu đồng ý kết hôn với con bác không?" Ông tương đối quan tâm đến vấn đề này. "Đồng ý." Cậu chẳng chút ngại ngùng, quả quyết trả lời. Nghe được câu trả lời của cậu liền mỉm cười, chàng trai này, rất có chủ kiến cũng rất thú vị. "Cháu chọn ai?" Mặc dù không hy vọng nhiều nhưng ông vẫn mong cậu chọn con trai mình. "Vương Tuấn Khải." "Vì sao?" Tuy câu trả lời đúng như ông mong muốn song ông vẫn chưa rõ lắm, con trai mình so với bốn người kia còn kém xa, thế mà cậu lại chẳng chút do dự chọn Tuấn Khải, thực sự khiến ông hơi khó hiểu. "Cháu muốn anh ấy." Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu đã biết anh là người đàn ông cậu muốn. Cho dù anh ngốc nghếch nhưng cậu vẫn muốn anh. Chàng trai này, thật đúng là chẳng biết sợ. "Vậy tại sao cháu lại trả lại tiền?" Nếu cậu đồng ý kết hôn sao còn muốn trả lại tiền, suy nghĩ của chàng trai này thật khiến người ta khó hiểu. Đứng lên, dũng cảm nhìn ông, cao giọng nói: "Bởi vì cháu muốn chúng cháu bình đẳng, cháu không muốn người ngoài có cơ hội dùng chuyện này làm tổn thương anh ấy." Cậu nhận ra, anh cực kỳ để ý đến chính mình khác với mọi người. Nếu có người dùng chuyện này để chế giễu anh thì chắc chắn anh sẽ bị tổn thương, cậu phải bảo vệ anh. Rất tốt, còn chưa gả vào đã nghĩ phải bảo vệ chồng rồi, con rể như thế ông định rồi, không để Tuấn Khải cưới cậu thì đúng là tổn thất lớn của Vương gia. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng, chàng trai này, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật trung tâm của gia tộc Vương thị. "Nếu lựa chọn những người khác cháu sẽ không làm như vậy, nhưng nếu là anh ấy thì cháu muốn bảo vệ anh ấy." Cậu tỏ rõ lập trường kiên định của mình. "Tốt." Vỗ tay, cầm tờ chi phiếu trên bàn trà lên: "Chi phiếu này bác nhận, con rể như cháuvương gia cũng muốn định." Mỉm cười, tiếp lời: "Cháu sẽ không bỏ chạy." "Vậy cháu có muốn chuyển vào Vương gia luôn không? Tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Tuấn Khải." Như vậy, cậu muốn chạy cũng chẳng được. A, ông già gian xảo, song cậu cũng không quan tâm. "Có gì không thể chứ." Dù sao, cậu cũng không định chạy, nếu chọn anh là người đàn ông của mình thì cậu dĩ nhiên muốn tự mình bảo vệ anh Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, có những chuyện chỉ cần tự hiểu trong lòng là được. ------------------------- Vương Long Sinh và Vương Nguyên cùng nhau xuống lầu, mọi người bên dưới khẩn trương nhìn họ, không biết rốt cuộc hai người đã nói những gì.
|
Chương 9 Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đi xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh, lôi kéo cậu Mỉm cười nhìn anh, không hề giãy dụa mặc anh lôi kéo. "Anh Vương...Anh cùng Nguyên nhi..." Vương Minh Hoàng thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắng nhìn ông. Vương Long Sinh đi đến bên cạnh, nắm lấy tay ông dùng sức lắc mạnh mấy cái: "Chú Vương, sau này chúng ta chính là thông gia." "Hả?" Vương Minh Hoàng khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía con trai. Lâm Tuyết có chút ngạc nhiên, bà còn tưởng cậu yêu cầu nói chuyện riêng với Vương tổng là vì muốn từ chối đám cưới này. Bốn người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ Không phải cậu chọn một trong bốn người họ đó chứ? "Nguyên Nguyên..." Lắc tay cậu,muốn cậu chú ý đến mình. Nguyên Nguyên? Sao cậu vừa mới xuống lầu đã có thêm một tên gọi đáng yêu như vậy rồi? "Sao thế?" Quay đầu liền thấy anh bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu. "Thông gia là cái gì?" Anh chưa từng nghe qua từ này, anh hoàn toàn không biết nó có ý nghĩa gì. Đưa tay nắm lấy mũi anh, cười nói: "Là em và anh kết hôn rồi trở thành người một nhà" Anh sẽ không hỏi cậu kết hôn là gì chứ? Vậy cậu có thể giải thích cho anh hiểu. Mũi bị nắm không thể hô hấp được, hai tay liền quơ tứ tung song lại chẳng nỡ đẩy cậu ra, đành phải tốn công vô ích giãy dụa. "Nguyên nhi, ý con là, con quyết định chọn Tuấn Khải?" Lâm Tuyết hoàn toàn không ngờ con trai từ nhỏ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này. Vương Minh Hoàng đứng ngẩn người, còn Vương Long Sinh thì vô cùng vui sướng cười lớn. Bốn người kia lại liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Cậu ấy chọn Tuấn Khải? Không có ý đồ gì chứ? Vương Nguyên gật đầu, thấy anh bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười, buông tay. Anh vội vàng dùng sức hút từng ngụm không khí, có chút ai oán nhìn cậu, tủi thân che cái mũi đỏ hồng: "Nguyên Nguyên bắt nạt người ta." "Anh biết kết hôn là gì không?" Thấy anh chẳng hề phản ứng với từ kết hôn, cậu nghi ngờ hỏi. Vuốt vuốt mũi, gật đầu, rầu rĩ trả lời: "Anh biết." Hả? Nở nụ cười, anh thật sự quá đáng yêu mà. "Là gì, nói em nghe xem." "Là em về sau sẽ ở cùng một chỗ với anh, mãi mãi không rời xa." Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, tay che mũi thả xuống chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đang khoe khoang bảo bối của mình. Vẻ mặt cùng động tác đáng yêu của anh chọc cho mọi người cười. Vỗ nhẹ tay anh ý bảo anh cúi xuống Hết cách rồi, anh thật sự quá cao, có lẽ trí lực anh có vấn đề nhưng thân thể thì một chút vấn đề cũng chẳng có Ít nhất là 184cm, mà dáng người nhỏ nhắn 172cm như cậu muốn chạm vào mặt anh hay làm gì đó quả thật quá khó khăn.
|