Khải Khải Ngốc Của Nguyên Nguyên
|
|
Chương 15 " Ai vậy, nửa đêm nửa hôm..." Bị tiếng chuông cửa đánh thức, người hầu tên Tiểu Lỵ dậy mặc thêm áo khoác, vừa ngáp vừa khó chịu đi ra mở cửa. "Ngài là?" Lúc nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, đôi mắt một mí trong nháy mắt liền trợn to suýt nữa thì rớt ra ngoài. Trai đẹp a, cực phẩm, cực phẩm, cô chưa từng gặp qua người nào đẹp trai đến vậy đâu. Bị cử đi nhấn chuông, Nhậm Ngã Hành có chút khó chịu đối với phản ứng háo sắc của cô. Kiểu phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của bọn họ anh thấy nhiều rồi, người sau còn hơn người trước. "Chúng tôi tìm cậu chủ nhà cô." "Cậu chủ còn đang ngủ...." Nhìn đến xuất thần, chỉ biết đáp lại theo bản năng. Nhíu mày, sao có thể gặp phải một cô gái háo sắc đến vậy? "Có thể để chúng tôi vào không?" Thật là, ai chẳng biết cậu chủ nhà cô vẫn đang ngủ chứ, theo lẽ thường thì hiện tại mọi người đều ngủ cả nhưng đứa ngốc nhà anh lại vô cùng quá khích, hoàn toàn không phải người bình thường. "A, được." Cũng chẳng thèm hỏi rõ thân phận đối phương lập tức kéo cửa ra để bọn họ lái xe vào. Quả nhiên là quá háo sắc, nếu bọn họ là cướp thì Vương thị sẽ tổn thất vô cùng thê thảm rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay lại xe rồi cùng tiến vào nhà Vương thị. Xe vừa mới dừng, không đợi những người khác kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải đã lập tức nhảy xuống, vừa chạy vừa la: "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên anh đến đón em đây." "Trời ạ." Đỗ Vũ nhanh chóng xông ra giữ người, ngăn lại tiếng gào của anh: "Mọi người còn đang ngủ, em muốn đánh thức tất cả dậy à?" "Nhưng mà..." Anh muốn gặp Nguyên Nguyên. "Cô có thể dẫn nó đi đến phòng cậu chủ nhà cô không?" Mạnh Triết vừa xuống xe liền hỏi ngay. Năm người lần lượt bước xuống, tất cả đều rất đẹp trai, thấy vậy nước dãi Tiểu Lỵ sắp chảy ra khắp nơi rồi. Woa, hạnh phúc quá, một lần xuất hiện năm trai đẹp luôn. "Cô à?" Bạch Dật Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô. "A, vâng, xin đi theo tôi." Nghe thấy tiếng gọi lập tức phản ứng lại. Trời ơi, trai đẹp gọi mình, hạnh phúc quá, giờ phút này bảo chết cô cũng cam tâm. "Tuấn Khải, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ đưa em đi gặp Nguyên Nguyên của em." Nhậm Ngã Hành chỉ vào cô hầu gái vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm, dặn dò. "Vâng." Vội vàng chạy theo lên lầu. Thấy anh đã lên trên, bốn người phía dưới liếc nhau một cái. "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đỗ Vũ hỏi. Nhà này chỉ có một người hầu thôi sao? Chẳng nhìn thấy những người khác đâu cả. "Mấy người...." Bị đánh thức, vợ chồng ông Vương từ trong phòng đi ra cùng Đào quản gia tới đại sảnh, lúc nhìn thấy bốn người đàn ông đang mệt mỏi ngồi trên ghế liền vô cùng kinh sợ. "A, hai người đến đúng lúc lắm." Đỗ Vũ bật đứng lên, vội vàng hỏi: "Phòng dành cho khách ở đâu?" Buồn ngủ quá, còn chưa được ngủ nữa thì anh sẽ chết mất. Bị phản ứng của anh hù dọa, Vương Minh Hoàng sợ đến không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc chỉ phương hướng cho anh. Đỗ Vũ theo hướng tay ông chỉ, tùy tiện tìm một căn phòng, kéo cửa ra rồi lập tức ngã xuống giường gáy to. Vẫn là Lâm Tuyết lại lấy được bình tĩnh, vừa thấy dáng vẻ của bọn họ liền đại khái đoán được vì cái gì mà họ lại xuất hiện tại nhà mình vào lúc này. "Cậu Vương?" "Nhờ người hầu kia của quý gia dẫn đi tìm cậu Nguyên rồi." Mạnh Triết lễ phép đáp. "Cái gì?" Không xong rồi, bảo bối còn đang ngủ, sao có thể để cho một người đàn ông tùy tiện vào phòng cậu được Vương Minh Hoàng kinh hãi, lập tức định xông lên lầu may mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời giữ ông lại. "Ông muốn làm gì?" Cái lão điên này. "Tôi muốn đi lên đánh thằng nhóc kia." Lại dám xông vào phòng riêng của bảo bối, không đánh anh gần chết ông tuyệt không bỏ qua. Ông vừa dứt lời, ba người còn lại tại đại sảnh lập tức biến sắc, hung dữ nhìn về phía ông. "A?" Cảm giác không khí trong nháy mắt chẳng những thay đổi mà còn ẩn chứa sát khí, ông sợ đến nỗi vội trốn ra sau lưng vợ: "Tôi...Tôi chỉ nói đùa thôi...." Mẹ ơi, mấy người này hung dữ quá đi. "Đúng vậy, ông ấy chỉ nói đùa chút thôi, ông ấy không dám đánh cậu ấy đâu." Lâm Tuyết vội vàng giải thích, mấy người này đúng là khác xa so với lời đồn, xem ra bọn họ vô cùng bảo vệ Tuấn Khải rồi
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau này mình sẽ gọi Vương Nguyên là cậu Nguyên còn anh Khải thì vẫn gọi là cậu Vương nha
|
Chương 16 "Cơm có thể ăn bậy...." Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói. Mạnh Trết cũng lạnh lùng mở miệng: "Không thể nói lung tung" Đánh? Hừ, bọn họ đến cả mắng còn không nỡ, lại dám nói đánh nó, đúng là chán sống mà. Tuy Bạch Dật Phong không nói gì nhưng ánh mắt kia có thể khiến cho người ta hận đến muốn mổ bụng tự sát. "Đúng...Rất xin lỗi..." Sống hơn nửa đời người, lại bị mấy tên nhóc này dạy bảo thật quá mất mặt mà. "Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ để sáng mai nói" Lâm Tuyết vội nói sang chuyện khác, miễn cho ông xã bị dọa sợ đến chết. "Cũng được." Gật đầu, nói thật, bị anh giày vò cả một đêm, bọn họ thật sự quá mệt mỏi rồi. "Đào quản gia, ông dẫn mấy người họ đến phòng dành cho khách đi." Vì thế, Đào quản gia liền dẫn mấy người đi đến phòng nghỉ. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Minh Hoàng sợ gần chết, sau khi bọn họ rời đi mới dám bước ra, song, ông vẫn không hiểu gì cả. "Chỉ là cậu Vương giữ đúng lời hứa với con trai, tới 'sớm' đón nó mà thôi." Cố ý nhấn mạnh chữ 'sớm'. Ai, tên ngốc Vương gia này, thật quá đáng yêu mà, chắc con trai cũng không ngờ đến nó sẽ 'sớm' như vậy đã đến đón người rồi. "Hả?" Chợt hiểu ra, ông cảm thấy quá khó tin: "Vậy cũng quá sớm mà." Nhìn đồng hồ treo tường, mới 3h25' sáng, thật sự là rất sớm. Ngáp một cái, kéo ông trở về phòng: "Đi về ngủ thôi." Buồn ngủ quá!
-----------------Bên phòng của Vương Nguyên---------------
"Tự anh vào đi, tôi muốn đi ngủ." Tiểu Lỵ dẫn Vương Tuấn Khải tới phòng Vương Nguyên rồi ngáp dài một cái, giục anh mau chóng đi vào để cô còn đi ngủ tiếp. "Được, cô đi đi." Dùng sức gật đầu. "Một mình anh không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, hoài nghi hỏi. Lại dùng sức gật đầu: "Không sao." "Vậy được rồi, tôi đi ngủ đây." Nói xong liền quay người đi xuống lầu. Thấy cô đi xuống rồi, Vương Tuấn Khải mới nhẹ nhàng mở hé cửa, khẽ thò đầu vào nhìn xung quanh. Thực ra, lúc chuông cửa vang lên Vương Nguyên đã tỉnh rồi nhưng cậu chỉ ngồi dậy cũng không định xuống xem là ai. Song, cậu cũng có thể đoán ra được. Khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải thò đầu vào cẩn thận dò xét cậu liền nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ. Biết ngay là anh mà. Nhìn về phía giường quả nhiên thấy được người thương. Trong giây phút anh nhìn thấy Vương Nguyên lập tức bị mê hoặc, chỉ có thể ngây ngốc đẩy cửa vào, đứng bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn cậu, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: cậu đẹp quá! Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, Vương Nguyên tóc có chút rối ánh mắt có chút mông lung, môi cánh hoa đỏ tươi hơi sưng, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt càng tôn lên nét đáng yêu của cậu, ánh đèn ngủ màu vàng từ phía sau chiếu lên khiến cho toàn thân cậu như tỏa ra một vầng sáng mê người.
Nhìn người đang ngây ngốc đứng cạnh cửa liền mỉm cười vẫy tay với anh: "Lại đây." "Ừ." Từ từ nhấc chân lên. "Đóng cửa lại." Nhìn anh bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cậu càng cười tươi hơn, nụ cười rực rỡ suýt chút nữa làm anh bất tỉnh. "Được." Từ từ xoay người đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn không nỡ rời khỏi cậu, chỉ thấy đầu anh quay một hướng còn thân lại ở một hướng khác, vất vả lắm mới đóng được cửa. Sau khi đóng cửa, lại chậm rãi bước về phía cậu. Động tác vô cùng chậm chạp giống như sợ đi nhanh quá thì cậu sẽ biến mất. Anh đi rất chậm, đoán chừng để con rùa trên đất nó bò còn nhanh hơn anh. Thật quá đáng yêu mà! Lại giơ tay ra vẫy vẫy anh: "Lại đây nhanh lên." Thật sự nghe lời, chỉ thấy hành động chậm rì rì của anh trong nháy mắt liền thay đổi giống như một cảnh phim quay chậm đột nhiên bị tua nhanh lên, vút một cái đã đứng trước giường cậu. Ai da, sao lại có một người đáng yêu đến vậy chứ? Cậu yêu anh chết đi được. (Ta cũng yêu anh ấy chết đi được!) Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang người rồi nhấc lên một góc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Vào đây, nằm bên cạnh em." "Ừ." Ngồi xuống giường cởi giày cùng bít tất. "Cởi bớt quần áo ra đi." Mặc nhiều như thế nằm ngủ sẽ không thoải mái. "Ừ." Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo sơ mi, quần dài...Anh vừa cởi vừa nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Nhìn mặt anh đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy cậu không chút đỏ mặt nhìn anh cởi quần áo nhưng thực ra cậu vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn một người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, cậu phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn anh như thế. Thấy anh cởi xong quần dài đang định cởi nốt vật che đậy cuối cùng cậu liền không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại. "Không cần cởi cái đó." Anh còn cởi nữa sẽ thật sự trống trơn mất. Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn cậu rốt cuộc không khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Woa, không ngờ dáng người anh lại gợi cảm đến vậy. Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm cậu. Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của cậu mặt anh càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũng đỏ theo. Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, anh mới nhìn cậu "Nguyên...Nguyên...Nguyên...Nguyên..." Vì quá lo lắng anh đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường anh cũng không nói được cái gì cho ra hồn cả. Vươn tay ra giữ chặt mặt anh, cười dịu dàng: "Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn anh." Bật cười, đùa với anh, chắc anh cũng chẳng hiểu được ý của cậu đâu. "Anh không ăn được." Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên anh cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Biết ngay mà! "Sao anh đến sớm vậy?" Hiện tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi Không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ? (chuẩn lun) "Anh tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay." Tay lén lút chạm vào eo cậu rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế cậu sẽ không biết mình chạm vào cậu. (Đáng yêu chết đi được!) "Anh ngủ bao lâu?" Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ thì cũng chẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cậu biết anh chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn anh. Thấy cậu nhìn mình cười giống như chưa phát hiện ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Nguyên Nguyên chưa phát hiện ra. "Em vừa đi thì anh lập tức đi ngủ luôn." Cụ thể ngủ mấy giờ anh cũng không biết, chỉ biết rằng, đói bụng anh liền thức dậy. Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhà anh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó anh đã chạy đi ngủ rồi sao? Chả trách hiện tại tinh thần anh lại tốt như vậy. Vươn tay bóp nhẹ mũi anh: "Vậy bây giờ có buồn ngủ không?" Lắc đầu, hiện tại nhìn thấy cậu tinh thần anh càng tốt hơn, căn bản không muốn ngủ nữa, đồng thời, anh lại vươn tay ra định chạm vào cậu, nhưng lần này, Vương Nguyên trực tiếp giữ chặt tay anh đặt lên eo mình. "A." Nguyên Nguyên phát hiện rồi! Sợ hãi nhìn cậu, muốn xem cậu có tức giận hay không, tức giận vì anh tùy tiện chạm vào mình. Kéo cánh tay khác của anh từ trong chăn ra tìm một tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp một cái: "Anh ngủ cùng em nhé." Nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại. "Ừ." Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của cậu ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dày cong vút, anh liền có dũng khí đặt một nụ hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon. (Lãng mạn quá đi!) Không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trên trán mình, khẽ nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của cậu anh liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mình đã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết đã nhìn cậu bao lâu, anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của cậu. Chờ anh đếm xong thì đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thầm nhủ trong lòng: đợi cậu tỉnh lại nhất định phải nói cho cậu biết phát hiện của mình. Hàng mi bên trái của Nguyên Nguyên có 148 sợi, bên phải là 166 sợi. Cứ như thế, một tay anh khoác ngang eo cậu, tay còn lại bị cậu gối đầu lên còn đầu anh lại dựa sát đầu cậu, hai người đều bình yên đi vào giấc ngủ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ta gộp 2 chap vào 1 luôn rồi đó đừng có mà chê ngắn nữa nha
|
Chương 17 Trời vừa sáng, Vương Minh Hoàng cả đêm mất ngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài. Gần như rời giường cùng lúc với ông, Lâm Tuyết liền gọi chồng lại: "Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?" "Tôi đến phòng bảo bối xem một chút." Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, nếu anh dám động vào bảo bối thì ông nhất định cho anh đẹp mặt. "Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con trai làm gì?" Giữ chặt chồng, không để ông xông ra. "Tôi đi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay không." Càng nghĩ càng hăng, giống như trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài. ( ^:^ ) Sức lực của Lâm Tuyết không bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi. "Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Vương gia kia không như ông nghĩ đâu..." Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa. "Ông chủ?" Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyện này quá khó đỡ luôn!) Chỉ có điều, cô gái giúp việc này chẳng những háo sắc mà mắt còn kém nữa. Rõ ràng là Lâm Tuyết cố gắng giữ Vương Minh Hoàng nên mới bị kéo đi, sao cô có thể nhìn thành Vương Minh Hoàng cứng rắn kéo vợ đi chứ. Xem ra, hình tượng yêu vợ của Vương Minh Hoàng tại thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ. Một quyền đẩy cửa phòng con trai bảo bối ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu. Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc. Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên vương Tuấn Khải không mặc gì, còn Vương Nguyên tuy vẫn mặc bộ quần áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Vương Tuấn Khải còn dựa sát vào đầu cậu, vẻ mặt đầy hạnh phúc. Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của một người cha thương con thì lại là chuyện lớn. "Tên ngốc này, lại dám...." Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con mình một bài học. "Ông muốn làm gì?" Lâm Tuyết kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi thì còn ra thể thống gì nữa. "Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!" Đáng ghét, quá coi thường ông rồi. "Ông..." Lâm Tuyết đang định nói thì bị một giọng nói biếng nhác ngắt lời. Chỉ thấy Vương Nguyên dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Vương Tuấn Khải còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến một mét. "Hai người đang làm gì vậy?" Đôi vợ chồng này sao vậy, mới sáng sớm đã chạy đến phòng cậu làm ầm ỹ rồi. "Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi...." Lâm Tuyết thấy con trai tỉnh liền vội vàng cầu cứu. "Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học!" Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy. Vương Nguyên lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: "Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà." (Bảo vệ chồng thế!) "Con còn dám hỏi ba làm gì sao?" Bị con trai bảo bối đẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân. "Nó lại dám ngủ cùng với con, ba không dạy dỗ nó...." "Ừm?" Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Vương Tuấn Khải dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Vương Nguyên ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cậu. "Nguyên Nguyên!" "Ngoan." Vỗ nhẹ lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng. "Cái tên ngốc này!" Thấy anh vừa tỉnh dậy đã ôm lấy con trai yêu, ông càng thêm phát hỏa. "A?" Lại một tiếng gầm thét hung dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Vương Minh Hoàng, kinh sợ chào hỏi. "Chú Vương....." Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ? Lập tức leo đến trước mặt anh, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: "Ba, ba đang dọa anh ấy đó." Phát điên gì vậy, mới sáng sớm đã tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à. "Ba....Thằng bé này, con lại dám trách móc ba..." Khó tin chỉ vào mình. "Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba!" Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con trai yêu. "Hử?" Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cậu hơi tức giận rồi đó. "Nguyên Nguyên..." Giật nhẹ ống tay áo của cậu, Vương Tuấn Khải đang trốn sau lưng cậu có chút lúng túng. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã làm gì sai. Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cậu liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường: "Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã." "Ừ." Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo. "Woa, con trai yêu à, dáng người của nó không tồi đâu." Lâm Tuyết khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.
|
Chương 18 Aiya, sory các nàng nha tại ta bận học nên hôm qua không ra chap mới được bây giờ ra bù nè nha
Nghe được lời khen của vợ, Vương Minh Hoàng đối với anh càng thêm khó chịu. Đoạt con trai của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được. Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: "Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?" Quá đáng lắm rồi. Vương Tuấn Khải mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ. Còn Vương Nguyên lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: "Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho." Nói xong liền khẽ mỉm cười: "Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo" Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài. "Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá." Phi phi phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cậu lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy. Nghe thấy ông kêu đau, Lâm Tuyết chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái. "Cái lão điên này, lại còn dám nhìn con của mình thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?" Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc. "Tôi đâu có, tôi bị oan mà!" Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con của thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó. Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với cậu. Mỉm cười, cậu biết mẹ sẽ giúp cậu thu phục ba mà. "Nguyên Nguyên..." Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia? Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh. "Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi." "Ừ." Cầm quần lên mặc vào. Vương Nguyên cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Mặc quần áo xong, Vương tuấn Khải ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Vương Nguyên, còn cả lúc cậu dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê. "Nghĩ cái gì thế?" Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Vương Nguyên vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới cậu, rõ ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.
"Hả?" Vừa hồi thần đã thấy Vương Nguyên ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình. "Nguyên Nguyên." Vươn tay ra vòng qua eo cậu Anh rất rất thích cậu Anh ngồi, cậu đứng, cậu liền cúi đầu tựa vào trán anh: "Anh gọi em Nguyên Nguyên, em có phải cũng nên gọi anh là Khải Khải không?" Ha ha, cậu thích xưng hô đáng yêu như thế. "Được." Lại một lần nữa bị nụ cười dịu dàng của cậu làm cho choáng váng đầu óc. "Gọi anh Tuấn Tuấn cũng được." Tút Tút? (Anh ấy nghe nhầm!) Quên đi, nghe như gọi chó vậy, cậu cứ gọi anh Khải Khải là được rồi. Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt một nụ hôn lên má anh. Cậu rất vui vẻ, thấy anh bị cậu mê hoặc đến không biết ngày đêm cậu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn. "Có thể hôn nhẹ ở đây không?" Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi. "Tự anh làm." Cười nhìn anh, muốn anh tự hành động. Mỗi lần đều là cậu chủ động, cậu cũng sẽ rất ngại đó. "Có thể chứ?" Anh thật sự có thể hôn cậu sao? Gật đầu. "Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ lúc nào sao?" A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết 'được voi đòi tiên'. "Có thể chứ?" Chắc Nguyên Nguyên sẽ không tức giận đâu nhỉ? "Nếu Nguyên Nguyên không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa." Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu Nguyên Nguyên không thích thì cứ quyết định vậy đi, Bằng không đến lúc đó, Nguyên Nguyên tức giận chẳng để ý đến anh nữa thì thảm. Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cậu liền vòng tay qua cổ anh: "Nếu anh muốn hôn em, lúc nào cũng được không cần hỏi ý em." Anh chủ động thân thiết cùng mình, cậu vui còn chẳng kịp sao có thể giận anh chứ. Không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế. "Thật sao?" Thật khó tin, Nguyên Nguyên lại không tức giận còn nói anh có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, không cần hỏi. "Thật." Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh: "Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ hay không?" "Muốn." Thấy cậu có vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cậu. Lưu luyến trên làn môi hơn một phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cậu nhưng thấy cậu không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh vội vàng đưa lưỡi vào trong miệng cậu. Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cậu khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cậu liền dùng sức kéo cậu vào trong lòng mình. Cảm giác vòm ngực của cậu ép sát lồng ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt trên eo lần vào áo rồi vuốt ve lưng cậu.
|
Chương 19 hế nhô các nàng vắng mặt mấy ngày ròi, tại hôm bũa nhà ta cúp mạng với lại ta cũng làm biếng nên ko ra chap mới mong các nàng thông cảm
Ta gửi lời xin lỗi đến toàn thể nhân dân trên cái hành tinh KYO này
Còn bây giờ thì đọc truyện đê
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Song ngoại trừ hôn môi, anh hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới căng tức, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. Anh vừa hôn vừa không ngừng kêu tên cậu. Cậu cũng cảm nhận được dục vọng của anh, tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mở như Mỹ nhưng dù sao cậu vẫn là người phương Đông, rụt rè là bản chất nên cậu cũng không có kinh nghiệm. Nhưng cậu vẫn khá hơn anh, ít nhất thì cậu cũng biết phản ứng sinh lý của anh là gì. Cũng giống như anh, ngoại trừ nhiệt tình đáp trả cậu thật chẳng biết làm gì nữa. "Nguyên Nguyên...." Anh rất khó chịu, chưa từng có cảm giác như vậy. Anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, anh thấy được nên làm cái gì đó nhưng lại chẳng biết là gì, chỉ có thể để dục vọng hành hạ mình. "Cậu chủ, em...." Nghe bà chủ nói cậu chủ đã dậy rồi, Tiểu Lỵ sau khi quét dọn hành lang sạch sẽ liền đẩy cửa phòng định dọn dẹp phòng giúp cậu. Cô vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt này sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài. "Rất xin lỗi, cậu chủ, em không biết..." Đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phì phì, hai má đỏ ửng. Trời ạ, cô xem được một cảnh quá kích thích rồi. Bị người quấy rối, hai người đang hôn đến bùng cháy rốt cuộc cũng buông nhau ra. Vương tuấn Khải ôm cậu, thở phì phò, môi hơi mở liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cứ như thế mà ôm cậu ngã xuống giường. Vương Nguyên tựa vào lòng anh cũng thở gấp, toàn thân đỏ ửng, không nói thành lời. "Nguyên Nguyên..." Khẽ gọi tên cậu anh vừa cảm thấy bụng dưới không khỏe vừa hưởng thụ cơ thể mềm mại của cậu. Sau khi hô hấp ổn định, cậu tựa vào lòng anh vươn tay ra vẽ vòng tròn trên ngực anh, xấu hổ không nói nên lời. Một tay vòng qua eo cậu, tay kia giữ lại bàn tay nhỏ nhắn không an phận của cậu. Khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: "Khải Khải?" Đáng thương nhìn cậu, giọng nói mang theo chút nức nở: "Nguyên Nguyên anh thật khó chịu...." "Anh bị bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?" Vừa nghe anh nói khó chịu, trực giác cho là anh bị bệnh, hoàn toàn quên mất anh khó chịu là do dục vọng chưa được thỏa mãn. "Anh...Chỗ đó...Không...Không..." Xấu hổ chẳng thể nói ra mình không khỏe chỗ nào chỉ ấp a ấp úng, đáng tiếc, nói một lúc lâu cậu vẫn không hiểu. "Rốt cuộc là anh khó chịu ở đâu?" Thấy anh không nói rõ ràng liền sốt ruột ngồi dậy. Mà chỗ cậu ngồi xuống lại vừa vặn chạm phải dục vọng của anh "Mông của em...Mông...Chạm...Chạm..." Anh vặn vẹo, định tránh khỏi cậu nhưng khi anh xoay người lại khiến cậu cảm nhận được rõ ràng dục vọng của anh. "Anh..." Cuối cùng cũng biết anh nói khó chịu ở đâu, cậu xấu hổ nhảy dựng lên, chạy cách xa anh hai bước. "Nguyên Nguyên..." Muốn vươn tay ra ngăn cản cậu rời khỏi mình, anh thích cảm giác cậu tựa vào mình, vừa thoải mái lại vừa hạnh phúc. "Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em xuống phòng ăn chờ anh." Nói xong, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Quá xấu hổ, tuy cậu chấp nhận anh, cũng muốn có được anh thế nhưng cậu không muốn phát sinh quan hệ nhanh như thế. Nếu mới quen biết mà hôm sau đã phát sinh chuyện thì thật quá mức đối với cậu. "Nguyên Nguyên...." Thấy cậu chạy đi anh suýt chút nữa lại khóc, anh thật sự rất khó chịu.... Tủi thân đứng dậy, cảm giác dưới quần phồng lên liền đỏ bừng mặt. Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu. Có lẽ anh nên tìm thời gian hỏi qua mấy anh một chút, xem anh có phải sinh bệnh hay không, bởi vì anh chưa từng bị như vậy.
|