Nhật Kí Chàng Lọ Lem
|
|
Thôi nào em!"
Đổi tông nữa . Bây giờ, ánh mắt của anh đã dịu dàng trở lại. Anh dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu và mỉm cười. Tình yêu giữa họ đủ sâu sắc để dù cho có cãi nhau, gây lộn bao nhiêu thì vẫn trở về với nhau.
Rồi Nguyên buông anh ra, ngồi ngay ngắn lại khi có một đám con gái khoảng 5,6 người vào phòng và ngồi ngay cái bàn đối diện bàn chúng tôi.
“Em xin lỗi anh!”
“Uh! Anh cũng xin lỗi em ^^”
“Cái tin nhắn hồi ở phòng karaoke là của em, anh không giận khi em lén theo dõi anh như thế chứ?”
“Anh biết chứ bộ”
Anh cười gian manh rồi chợt “Á” lên khi cậu bấu vào người anh
“OK! Dông thôi!”
Hai đứa nhóc đứng lên, cả bọn cười phá lên và ra tính “xiền”. Mấy ly trà uống mới có vài ngụm, tiếc xiền gần chết. Ý mà tui đâu có trả, lo gì
Về mà tôi cứ tức cười chết, cãi nhau như film. Lãng mạn muốn xịt máu lun >”<. Tối hôm cuối cùng, cả đám đến nhà Nguyên để ăn món mì đặc biệt của người Việt Nam. Gọi là gì ấy nhở? Àh, là phở. Ba anh em nhà này khéo tay gớm, tự nấu ăn cũng ngon ra phết. Nhà của họ tọa lạc ở một con phố văn hóa, chung quanh thấy cũng toàn khá giả. Bố, mẹ, anh cả và đứa em út đang học cấp II của Nguyên đã đi Singapore sinh sống từ năm ngoái để lại nhà cho Nguyên và 2 đứa sinh đôi vì họ không muốn đi. Nguyên đã có việc làm, lương cũng khá. Hai đứa em cũng đã lên đại học, hàng tháng bố mẹ sẽ gởi tiền về.
Khi tôi hỏi cậu ấy là bố mẹ có biết cậu sống chung và cặp với Usami không thì cậu ấy cười bò lăn ra
“Đương nhiên là biết rồi…. Ack!”
Và Nguyên đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện về cuộc gặp mặt giữa Usami và gia đình cậu. Không bó tay không ăn tiền….. Mà thui, cuốn diary nói về tôi cơ mà. Quay lại nhé!.......Tôi sẽ kể sau, hứa đấy! ^__^
------------------------------------------
Sáng hôm sau, Usami và Nguyên tiễn cả nhóm quay về Nhật Bản. Usa sẽ ở lại “bù đắp” cho Nguyên những tháng ngày……. “thiếu thốn” ^^”
Sau những giờ bay mệt mỏi, tôi đã trở lại Nhật Bản. Về đến là cả đám chia ra, ai việc nấy! Rồi mai, tôi sẽ lại là nhân viên phòng 196, cấp dưới của Yuu
----------------------------------------
Quan hệ giữa tôi và Yuu không còn gay gắt như trước. Vì đã và đang quên đi mối tình cũ, nên tôi chấp nhận hắn dễ dàng hơn. Nhưng giờ đây tôi và hắn cùng dửng dưng coi như không có gì. Hắn có thích tôi không thì tôi biết, nhưng tôi có thích hắn không thì…… tôi không biết . Và….. Yuu chưa bao giờ thẳng thắn nói là hắn thích tôi.
Cuộc sống của tôi cứ diễn ra êm đềm hơn 1 tháng sau thì có chuyện động trời xảy ra với tôi và gia đình tôi…..
Tháng 10 cùng năm, bố tôi nhập viện vì bệnh tim và buộc phải phẫu thuật do hở van tim. Chẳng những thế còn phải hóa trị cho bệnh ung thư giai đoạn 2 đã bắt đầu có di chứng.
Số tiền phẫu thuật và điều trị gần 47 triệu. Đó quả thật là một số tiền quá lớn với gia đình của tôi. Tôi dường như đã bị stress nặng do cứ lo nghĩ. Yuu hình như biết tôi có chuyện, hắn hỏi nhưng tôi lảng đi. Tôi không muốn phiền đến Yuu và không muốn mắc nợ hắn nhiều hơn nữa. Tôi không cho là mình xuẩn ngốc khi không mượn tiền hắn. Tôi đã vay nóng 20 triệu từ một đại gia như Yuu và chả biết có thù oán gì không mà anh ta hay ông ta để lãi cắt cổ.
Ông ta không gặp tận mặt tôi bao giờ chỉ toàn liên lạc mạng. Mỗi lần như thế tôi đều bị một đám mafia bắt đi, tôi sợ lắm nhưng vì bố nên đánh liều…..
“Nè! Sao thế?”
Yuu kêu tôi khi tôi đang thả hồn trên mây, tôi lo nghĩ quá mà thuỗn cả mặt ra
“Có chuyện gì phải không??”
Hắn hỏi gắt, nhưng tôi chối bay. Hôm nay đến hẹn trả lãi mà tôi chưa có tiền, chả biết mafia sẽ làm gì tôi. Giờ đã gần đến tháng 11 rồi. Lần trả lãi trước tôi đã bị chủ nợ bắt đi và đe dọa kèm đánh nữa chứ. Nhưng tôi không dám nói với ai vì sợ.
Tôi không muốn nói với Yuu, nhưng đến giờ hẹn, chủ nợ phone đến, hắn đã giật phone và trả lời
“Đe dọa bằng cái gì?”
“Down stair by ass” (xuống lầu bằng bàn tọa)
“Cái gì?”
“Yeah! Là vậy đó!” DSBA (viết tắt) là trò nắm hai chân một người lôi xuống các bậc cầu thang. Một hình thức bạo lực đau ghê gớm. Lần trước tôi đã bị lôi đến 4 tầng lầu. Cái trò bạo lực này tôi đã bị từ hồi cấp III do 1 tên em họ xa của Yuu bày ra để trả đũa hắn.
“Cậu không được đến đó!”
Hắn nói và đập cái di động của tôi xuống bàn khiến nó nứt vỏ
“Nếu không đến, hắn sẽ…..”
“Masako, đừng lo. Tối nay và một vài ngày sau, cậu đến ở cùng Ryo tạm vài ngày. Chuyện này để tôi giải quyết!”
“Nhưng……. Anh…….”
“Không nhưng nhị nữa. Đồ ngốc, muốn vay thì phải tìm người mà vay, tôi ở đây không có tiền hay sao mà cậu không vay? Dính vô nó chi giờ trả giá thấy không?”
Hắn mắng tôi, nhưng cũng có lý. Trễ giờ hẹn hơn 1h, lo bị mafia bắt, Yuu liền đưa tôi ra xe đến nơi an toàn hơn. Tôi chỉ biết im lặng theo hắn
“Hello!”
“Mày biết rồi hả?”
Lần đầu tiên tôi mới nghe tiếng của chủ nợ. Đúng là hắn, Kozo Kento hay còn có tên khác là Hamamoto Kento, em họ xa cực kì thù ghét Yuu
“Mày là thằng đê tiện. Có gì ra trước mặt tao nói chuyện, bỉ ổi làm trò trả đũa sau lưng tao!”
Yuu trả lời, vì hắn đang lái xe. Cái phone để đó nên tôi cũng nghe. Yuu ra hiệu cho tôi đừng manh động.
“Tao làm gì mày đau Yuu!”
“Mày hành hung bạn tao! Một người không có khả năng chống cự mày!”
“Bạn à? Nếu chỉ là bạn tao không đụng đến nó đâu. Mày là thằng ngu, vì nó mà chịu khổ cực, tao giải thoát cho mày còn không cám ơn”
“Mày im đi! Lần này tao không làm cho mày lết đến chết thì tao không còn tên là Hamamoto Yuu nữa!”
“Hahaha……Mày làm gì được tao. Thằng Ryo đã dành hết quyền thừa kế của mày. Bố của mày không cho mày dựa hơi ổng nữa. Mày không có gì cả Yuu à….. hahaa!”
“Nhớ đấy Kento, chống mắt lên mà coi tao đã có được cái gì. Cái tao có ít ỏi hơn mày nhưng giá trị hơn của mày.” Bíp!
Yuu nói và hắn cúp máy luôn.
“Xin lỗi, đã đưa giám đốc vào rắc rối!”
“Không phải lỗi của cậu…..”
Hắn nói, trông vẻ bực lắm. Thấy thế tôi im lặng, vài phút sau, hắn phone kêu Ryo đón tôi.
“OK! Em đang ở gần đây”
“Tới nhanh đi. Thằng điên kia nó xuất phát rồi!!!”
Yuu nói khi thấy bóng vài chiếc Fiat đuổi theo đằng sau, bắt tôi đấy! Yuu liền đưa xe vào đám kẹt xe, rồi gọi cho Ryo lủi vào đó.
“Nè, em để cửa kính xe xuống đó, kêu Masako ra khỏi xe đến chỗ em đi. Đang đậu gần đó!”
Ryo kêu Yuu và hắn ra hiệu cho tôi đi. Ryo đậu ở gần nép ngoài còn đám mafia kẹt chung với Yuu. Tôi leo lên cả đầu xe của người ta nhằm thoát thật nhanh khi cảm giác có vài họng súng đang chĩa mình.
“Go!”
|
Khi tôi vào được xe của Ryo và nghe được tiếng cậu ta, tôi mới dám thở ra nhẹ nhõm. Đã gần 7h rồi, đường phố bắt đầu tối. Ryo cũng tử tế chở tôi đi ăn, khi tôi cám ơn thì cậu ta nói
“Nể tình anh Yuu tôi mới chăm sóc cho cậu, nếu có cám ơn thì cám ơn anh ấy!”
Yuu àh, nếu nghe được những lời này, hẳn anh sẽ cười. Em của anh thương anh thế cơ mà. Sau bữa ăn, Ryo dẫn tôi đến tổng hành dinh của công ty nhà Hamamoto. Nhưng chỉ ngồi chờ trong phòng khách tới 10h cậu ta lại lôi tôi đi tiếp.
Đi chung với Ryo cũng có ối chuyện để nói. Cậu ta thật không như cái vẻ ngoài thường thấy. Đang đi trên đường, có một chiếc Mazda chạy đằng sau cứ nhấn còi “Bim bim”, nghe mà phát bực. Tôi đang tính nói thì quay qua thấy Ryo cũng không khá hơn! Cậu ta vừa lái xe vừa chửi, rồi lùi lại dần đến lúc ra sau chiếc xe kia.
“Sáng nào đi làm cũng thấy. Bà già (??? Nhìn nữ chủ mới 30 là cùng), chạy chưa tới, cách cả chục mét mà cứ nhấn còi. Làm như có mình bả vội ^”^”
Ryo chửi đó. Rồi tăng tốc đột ngột lao về chiếc xe vẫn đang nhấn còi kia
“Làm gì vậy trời!”
Tôi la lên và giữ tay Ryo lại
“Tông chứ làm gì!”
Ryo trả lời tỉnh bơ rồi….. Rầm…..Rầm! Xe của cậu ta đẩy chiếc kia đến tận ngã tư mới thôi, de xe xuống và vọt lên ngang bằng:
“Thằng điên nào lái chiếc xe cùi bắp tông vô xe bà???”
Cái chị ấy mở kính xe và chửi đổng ra đường. Mà không chửi sao được, móp cả cái thanh giảm sốc sau, xe Ryo cũng móp thanh đầu mà!
“Bà chị chửi ai?”
Ryo đậu xe sát kế bên, mở cửa kính xe xuống và thản nhiên hỏi.
“Cậu là thằng nào?”
“Là thằng điên mới tông zô xe bà chị đó. Tiện thể nói luôn, cái xe bà chị nói là cùi bắp, Mercedes E280 loại mới nhất đấy!”
“Hóa ra là cậu….. điên hả? Là thằng nào mà sao láo thế, muốn hầu tòa không?”
“OK. Tôi là tổng giám đốc đương nhiệm của S.M.E Company. Hầu tòa hả? Right, cứ việc, tôi sẵn sàng!”
“Ơ…..”
Đến lượt bà chị xấu số đơ mặt ra. Rồi lắp bắp ko ra tiếng…..
“Xin tổng giám đốc thứ lỗi, em lỡ dại!”
Đổi tông ghê thế? 0___o
“Cái gì!”
“Em là nhân viên bộ phận nhân sự, em có thấy ảnh của tống giám đốc, nhưng không thể ngờ là trẻ thế…..em…..”
Má ơi, nhân viên của Ryo. Lần này chị ta chết chắc. Tội nghiệp!
“Ờ… lần sau tôi còn thấy bà chị “bim” là tôi đâm cho nát đuôi xe nhá. Chạy thì không tới mà cứ đòi nhường đường. Bộ đi làm có mình bà chị vội hả, giờ đi về cũng có mình bà chị vội à? Tôi còn không vội chị vội làm gì?”
“Dạ….. em không cố ý…..”
“Được rồi. Tôi không có nhớ bà chị là ai, khỏi lo đuổi việc. Đừng khép nép nữa, hồi nãy hùng hổ lắm mà. Với lại, đừng có bảo là tôi trẻ, tại bà chị già quá thôi!”
CHời, với phụ nữ mà Ryo nói nghe shock ghê. Chê phụ nữ già là xúc phạm ghê lắm, đúng là Ryo chả biết nể ai. Cậu ta đóng cửa xe rồi thản nhiên rồ ga chạy hướng về khu mua sắm Akihabara. Lúc này đã gần 11h, mà khu mua sắm vẫn đông nghẹt người. Ryo cho xe hướng tới cửa hàng điện tử. Mai sẽ là ngày phát hành máy trò chơi Play Station 3, người ta đã chờ đông nghẹt cả bãi giữ xe.
“Đến trễ rồi Ryo ơi!”
“Chỉ tại bà già ngáng đường”
Cậu ta lầm bầm tức tối. Điều mà làm tôi ngạc nhiên nhất không hiểu sao cậu ta lại mê game đến thế. Ryo sẵn sàng bỏ tiền ra phục vụ cho sở thích của mình.
“Khỉ gió! Alô, bảo đám người này tránh ra, chừa chỗ để xe nữa chứ!”
Cậu ta gọi cho quản lý cửa hàng. Vài phút sau họ đưa bảo vệ ra giải tán bớt người cho xe của Ryo vào và cậu ta cũng là người duy nhất được vào cửa hàng trước sáng mai
“Chào ngài, chúng tôi mới lấy lô hàng về”
Quản lý đón chúng tôi ở cổng. Tôi đi theo sau Ryo để không lạc và họ đưa lên tầng văn phòng
“2 máy PS3, giao 8h sáng mai tại…… OK?”
Ryo nói và ký séc chuyển tiền
“Cám ơn, chúng tôi sẽ giao đúng hẹn!”
“OK! Tôi về!”
Cậu ta nói và đi ra. Quản lý tiễn ra tận cửa. Khi 2 đứa bước ra khỏi cửa hàng đi lấy xe, rất nhiều người nhìn chúng tôi bằng con mắt kinh ngạc
“Cậu lạm dụng danh thế wé”
“Có danh thế không lạm dụng chứ làm gì? Nhanh, tôi đưa cậu về tổng công ty của tôi. Cậu phải ngủ ở đó với tôi tối nay!”
“Cái gì!”
Tôi nhìn cậu ta, mở to mắt 0__o
“Chời ơi, tôi uke, cậu cũng uke, làm ăn gì được mà hả với huh!”
Cậu ta chép miệng nói
“Với lại, “iu” Shiho chả sướng hơn “iu” cậu à?”
Cậu ta nói và cười khùng khục. Éc, iu cậu ta thì đâm đầu vào gối chik cho rồi >”< Hôm nay cậu ta lại mặc áo cổ lọ 3 màu, khoác ngoài vest đen. Lúc đưa tôi vào phòng làm việc cậu ta tháo áo khoác ra mới thấy, nhìn không khác gì con cá 3 màu cả…… hahahaha……..
“Cười cái gì? Cậu mà mở miệng kêu tôi “con cá” là tôi quẳng cậu ra đường cho mafia nó lụm bây giờ đó” ^”^
“Ack! Tôi đã nói zề đâu. Tại cậu tự kỉ ám thị quá thui! ^___^”
“Hứ!”
Ryo tức lém á, mà cậu ta không cãi được nên im đó. Cậu ta bật đèn căn phòng ở tầng cao nhất của công ty và các máy móc trong phòng
“Wow! Phòng đẹp wé!”
Tôi thốt lên.
“Ra đây ngồi đi, có mang quần áo không? Phòng tắm ở trong kia”
“Cám ơn Ryo!”
“Không có gì, tắm xong chưa muốn ngủ thì xem tivi, lên net hay chơi game ấy. Miễn cậu đừng phá tôi trong lúc tôi làm việc!”
“Uhm….”
Tôi gật đầu và lại cái ghế sofa ngồi xuống không nói gì. Tôi muốn nói chuyện với Ryo, nhưng vì cậu ta đề nghị thế nên thôi. Tôi ngồi đó im lặng khá lâu.
“sao vậy? không mang đồ theo hả?”
15 phút sau cậu ta hỏi tôi. Tôi di di 2 ngón tay vào nhau gật gật.
“Trời, sao không nói sớm?”
Ryo chậc lưỡi, đi về cái tủ lớn cuối phòng. Cứ tưởng cái gì, ra là tủ quần áo >”< Chả hiểu sao anh em nhà Yuu hình như có sở thích đóng đô ở công ty. Đồ ăn, nước uống, chỗ ngủ và cả quần áo, lúc nào cũng sẵn có.
“Nè, mặc tạm cái quần lửng này đi. Cậu thấp hơn tôi, chắc cũng dài tới gần mắt cá >”<. Còn cái áo sơ mi này của tôi, nhưng size S, chắc cũng vừa, đi tắm đi rồi ra chơi với tôi, buồn phải ko?”
Chưa bao giờ tôi thấy em của Yuu tốt như thế. Cảm động muốn khóc *sụt sịt*, tôi cầm lấy quần áo rồi đi tắm. Phải công nhận là tắm xong đỡ mệt, đi ra thì thấy Ryo đang dán mắt vào cái màn hình 17inch tinh thể lỏng máy bàn, kế bên là máy Vaio cực mắc của Sony cũng đang mở.
Thấy cậu ta quá tập trung, tôi ngồi xuống gần đó. Có lẽ tôi phải tả cái phòng này một chút. Thật đúng như Shiho đã nói, trong phòng có tổng cộng…….17 màn hình lắp trên tường. Căn phòng hình tứ giác đều. Bàn làm việc, tủ hồ sơ và mấy cái tủ lỉnh kỉnh ở phía đáy lớn. Còn cửa ra phần đáy bé. Ở phía trên cửa là 5 màn hình lớn và 2 bên cạnh tứ giác, mỗi bên 5 màn hình cực lớn mà phải lúc lâu tôi mới biết công dụng của nó.
“Ra rồi à!”
“Uhm…”
“Bắn game đi. Cái máy Vaio đó!”
Ryo chỉ tay cho tôi. Nhưng mắt tôi mỏi rồi, không muốn chơi game nữa. Tôi nằm xuống đọc báo và thiếp đi lúc nào không hay………..
|
“Em chưa về!”
Tôi chợt tỉnh giấc và nghe thấy tiếng Ryo đang nói chuyện. Giả vờ như còn ngủ say. Thì ra 5 cái màn hình lớn ở cửa là để liên lạc với các đối tác lớn. 1 trong 5 cái đang hiện hình Shiho. Còn 12 cái còn lại là thông số trên các thị trường chứng khoáng.
“Nè, bật camera để anh thấy em đi!”
“Làm gì?”
“Sao em còn hỏi? Hay đang giấu ai?”
“Có đó!”
“Anh ghen à nha”
“Masako đó thưa quí ông”
Ryo cười khúc khích, nhưng cậu ta vẫn mở camera lên để bên kia có thể thấy mình
“Em ở qua đêm à?”
“Uh. Anh ở nhà phải ko? Gọi em có chuyện gì gấp ko? Tại em đang bận!”
“Right. Anh có 2 tin muốn báo với em. 1 vui và 1 buồn, em nghe cái nào trước?”
“Uhm…… vui trước đi!”
Cậu ta trả lời. Bên kia, Shiho vuốt mái tóc vàng của hắn rồi mỉm cười. Quên nữa, có ai thắc mắc là tại sao hắn tóc vàng ko ta? Xin báo đó là màu tóc thật, không hề nhuộm.
“Anh biết em sẽ nói vậy mờ. Em khá lắm Ryo, trong vòng 14 ngày đã kiếm được hơn 14 tỉ USD. Chúc mừng em ngày mai sẽ được chính thức lên sàn giao dịch với bên anh!”
“Yes, có thế chứ! Còn tin buồn?”
“Àh….. Ngày mốt bố anh về nước!”
“Ack, chết rồi!”
Ryo nhăn nhó. Tôi chả hiểu tại sao bố của Shiho về nước mà …… Ryo buồn ta?
“Bố em chắc cũng về!”
“Khỏi chắc! Cái đó là hiển nhiên, chắc em phải đi trốn quá!”
“Hahaha, trốn chỗ nào được em cho anh trốn với! Đợt này em và anh sẽ bị “dũa” te tua. Ah, Yuu biết chưa?”
“Chưa. Để em báo!”
“Khoan. Để Yuu “bất ngờ” đi ^___^ chắc dzui lắm nha!”
“Chùi, anh “ác” wé Shiho ơi!”
“Em mới biết hả? Muộn rồi cưng! Thôi em làm việc đi. Anh ngủ đây!”
Shiho nói và cắt liên lạc . Ryo ngáp rồi co 2 chân lên ghế, tắt máy, chắc cậu ta cũng mệt. Gần 3h sáng rồi chứ ít ^^”
“Cậu với Shiho có vẻ hạnh phúc!”
“Ah, dậy rồi hả? Chưa sáng mà, sao không ngủ tiếp?”
“Thôi, tôi tỉnh rồi!”
“Uh!”
Ryo ngáp tiếp. Tôi không hỏi gì nữa, vớ tờ báo đọc tiếp. 10’ sau, cậu ta chợt có hứng nên trò chuyện với tôi.
“Uh, cũng coi là hạnh phúc! Mà sao tự dưng cậu lại nói chuyện đó?”
“Àh, tại có vài chuyện muốn hỏi”
“Uh, nói đi!”
“Khi yêu nhau, cậu có vẻ chịu lép nhỉ? Cậu có cảm thấy yếu thế hơn seme không?”
“Àh….. Shiho “sợ” tôi, tôi cũng “nể” anh ấy. Nói chung, quan hệ cũng có lúc đổi chỗ”
“Vậy àh….. Vậy Shiho có hay nói “yêu” cậu không?”
“Nói “em iu” thì có, chứ thái độ serious như thế thì ít lắm. Shiho không phải là dạng seme ưa mật ngọt lắm, anh ấy khen chê rõ ràng và thường nói = hành động hơn là = miệng. Nhiều lúc cũng khó chịu, nhưng chỉ cần anh ấy ôm và kiss tôi một cái thì….. ^^”
“Lãng mạn nhỉ?”
Tôi mỉm cười nhìn Ryo. Gương mặt cậu ta cứ như đang phát sáng vì hạnh phúc.
“Vậy lúc đối diện với người yêu, cậu cảm thấy thế nào? Và khi yêu thì thấy sao ta?”
“Cái này cậu cũng biết mà 0____o”
“Nói đi Ryo….”
Tôi nài nỉ và cậu ta bật cười:
“Ờ thì, lúc chỉ có 2 người thì hơi bối rối ngượng trước người yêu. Còn ở 1 mình thì hay nghĩ đến người đó, nói chung là kì cục lắm, khó giải thích được…”
“Uhm……”
Chính tôi còn không hiểu tại sao lại hỏi câu đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, mệt mỏi như thế này. Tôi thèm được 1 bờ vai để có thể dựa vào, thèm cái cảm giác được ngượng ngùng hay bối rối trước 1 ai đó…..
------------------
Tôi đã phải ở cùng Ryo 2 ngày, cho đến tận hôm bố của Yuu về nước. Buổi sáng hôm đó, Ryo thả tôi trước công ty Apollo rồi đi làm. Khi bước chân vào tòa nhà của Apollo tôi chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là chạy đi tìm Yuu. Không biết hắn can thiệp như thế nào.
Lúc bước vào thang máy, tôi thấy có 2 người đứng cùng mình. Một người cao ráo, đeo cái kính không gọng trong rất quen mà chả thể nhớ nổi là ai. Một người đứng kế bên trùm 1 bộ đen kín mít. Đến lúc cửa thang máy đóng lại, người đó mới tháo bớt áo khoác, khăn choàng và kính ra. Ah, hình như hắn thì phải. Nhưng sao hắn không nhận ra tôi?
“Yuu, tôi tìm anh nãy giờ”
Tôi đánh liều gọi, hắn quay qua……
“Cậu là ai???”
Chùi, hắn quên hết rồi sao? Mà hôm nay trông hắn sao lạ thế?
“Hix…. Chuyện gì đã xảy ra với anh?”
Tôi lay hắn và để ý anh chàng bên đang nhìn tôi…. khó chịu.
“Tôi không phải là Yuu! Cùng họ nhưng tên khác. My name is Yuuhi Hamamoto”
“Ah,,,, Tôi xin lỗi, tại 2 người giống nhau….”
“Không sao ^__^ Tôi là anh họ của Yuu và ai cũng nhìn 2 đứa giống nhau!”
Người đó cười dzới tui, lúc đó thì cửa thang máy mở. Tôi bước ra trước.
“Bye nha!”
Người đó vẫy chào tôi. Ủa mà sao tầng trên cùng rồi mà thang máy dzẫn còn đi lên. Á, tôi ra lộn rồi, mới tầng 15 à!
Tức tốc tôi phải leo vào thang máy. Sau khi tôi vào được phòng giám đốc thì thấy Yuu đang tiếp chuyện 2 người kia. Tôi chạy tới….
“Ah Yuu, tìm anh mãi! Àh, còn có anh họ của anh ở đây nữa…”
“What? Cậu bảo đó là ai?”
Yuu mở tròn mắt kinh hãi.
“Anh họ???”
“Trời đất! BỐ TÔI ĐÓ >”<”
“What??? 0____o”
Đến lượt tôi xém chết giấc. Bố của Yuu sao trẻ thế. Nhìn cứ như 20, thậm chí trông còn trẻ hơn Yuu nữa. Ăn mặc cực kì …… >”< teen luôn!
Áo sơmi đen bó sát vừa vặn, Quần túi hộp, mang xăng-đan, thậm chí không thèm mang giầy tóc cũng hơi hung hung. Tai trái bấm 2 lỗ, tai phải 5 lỗ : 1 lỗ trên cùng đeo 1 cặp bông vòng dây xuống dưới, còn 3 lỗ dọc vành tai đeo….. ack Ruby, 3 viên đá khá lớn.
“Hơ…..”
Tôi chết đây….. Xỉu >”<
“Hi!!!”
Bố của Yuu nhìn tôi vẫy tay và cười.
“Còn….. người kế bên?”
Lần này tôi cẩn thận kẻo hớ hàng nữa >”<
“Ah….. Bác đây là Miami Shuichi, bố của anh bạn Shiho thân mến”
Ack!!! Ông ấy có dáng vẻ chân chất như một….. nhân viên bảo vệ! Ông ấy cầm áo khoác và những thứ lỉnh khỉnh cho bố của Yuu. Mà trông ông cũng trẻ khiếp , mặc một bộ complê đen, rất chỉnh chu và ra dáng một nhân viên tuổi 30 (0__o)
“Thôi 2 đứa ở lại, bố về trước nhe con trai!”
Yuuhi chào Yuu. Tôi gọi ông ấy bằng tên bởi cũng chả biết phải xưng hô ra sao. Ông quá trẻ so với những gì tôi nghĩ và mới phát hiện ra là Yuu giống bố y khuôn.
“Vâng, bố về ạ!”
Tôi và Yuu đứng cúi chào ông đúng 1 góc 90. Ông “bibi” hai đứa rồi mặc áo khoác trùm kín mặt lại. Đến khi 2 người mất dạng, Yuu xua tay như trút được gánh nặng trên vai. Hắn rút phone ra gọi cho Ryo.
“Em biết bố về phải không? Sao em không gọi anh 1 tiếng? Làm anh xoay không kịp >”<”
“Em gọi không được…… ^^ với lại em và anh Shiho phải đối phó trước. Còn anh, anh lo cái quái gì trong khi không có gì để lo?! ^”^”
“Thằng Shiho nó bảo em không nói cho anh biết phải ko?”
“Oh đúng đấy ^_^ Nếu cảm thấy bất mãn, anh có thể phone cho anh ấy để chửi. Em vô phận sự. Bibibi!”
Nói rồi Ryo cúp máy. Đôi co không phải là sở trường của cậu ta, với lại Ryo không phải loại người thích đôi co. Dễ thấy nhất là cái bản “kế hoạch nợ nần” gán lên đầu tôi >”< và nạn nhân thường hay lọt tròng dễ dàng. Quay lại chuyện hồi nãy, tôi thật sự bị shock vì cái vẻ trẻ trung đến không thể tin được của 2 người đó. Quan trọng hơn là chuyện anh em Yuu “ớn” bố mình nhất.
“Anh có vẻ rất sợ bố nhỉ?”
“Còn phải hỏi >”< Sắp bị “dũa” thử hỏi có sợ không?”
“Ghê thế sao? Mà sao tôi thấy cả Ryo và Shiho cũng rất “oải” khi nghe tin họ về nước?”
“Ờ…”
Yuu ngồi phịch xuống ghế và thở hắt ra đầy vẻ ức chế và khổ sở.
“Cặp đôi kinh khủng nhất. Sự kết hợp của các điều tồi tệ nhất mà tôi từng thấy. Sự kết hợp tình cảm của Yuuhi và Shuichi >”<”
“WHAT????”
Mắt chữ O, mồm chữ Ô, tôi tọng ngay vào họng Yuu một mớ dấu hỏi. Và nó nhanh chóng biến thành 1 miếng táo cấm, bay ngược lại dội vào họng tôi, làm tức 1 cục khi Yuu gật đầu xác mình thông tin đó là…. Chính xác.
“Họ là một cặp. Đó là lý do tại sao tôi và Ryo có thể thoải mái thích 1 uke hay seme nào đó. Cậu khỏi thắc mắc, mối tình đó diễn ra từ trước khi tôi và Shiho chào đời cơ. Để coi…… 24 năm + 4 năm = 28 năm!”
“Oh….. 0_o”
“Yeah, có thời gian tôi sẽ kể cho cậu nghe cái mối quan hệ giữa Hamamoto và Miami, chuyện dài đấy!”
|
Ở tầng trệt, đại sảnh lớn của Apollo có 2 con người đảm bảo là gây sự chú ý, đang đứng chờ xe. Vài phút sau, 1 chiếc Limousine của hãng Jaguar đậu xịch trước cửa càng làm gây sự chú ý hơn ^^”
“Shuichi-sama, Lyly?”
Người tài xế hỏi khi 2 người đã an tọa trên hàng ghế sau của cái xe 6 cửa.
“Uh!”
Người đàn ông vận complê đáp lại. Chiếc xe rẽ hướng đi về biệt thự có cái sân hình bát giác mà cách đây 7 năm Masako đã tới đó.
“Anh có thấy thằng nhóc nhầm em với bé Yuu dễ thương không? ^^”
“Tạm được!”
“Anh có thấy nó quen không?”
Yuuhi tiếp tục hỏi, Shuichi vẫn cố gắng lắng nghe và trả lời dù bây giờ ông chỉ muốn ngủ. Khác với vẻ ngoài 30, thực sự ông đã U50 rồi, chính xác là 56 tuổi, 1 chuyến bay dài từ Châu Phi về nước đủ làm ông cảm thấy mệt.
“Ờ…. Quen!”
“Haha, vậy là đúng như những gì em đoán. Em sắp thắng cô vợ Akie ở nhà rồi”
“Đoán? Từ này có vẻ không chính xác!”
“Này anh…..?”
“Hửm?”
Yuuhi gọi và xoay mặt ông lại:
“Anh già rồi đấy hả anh yêu? Chính cái vẻ trẻ trung này là bí mật của 2 gia đình em và anh….. Anh hãy tận hưởng nó trước khi anh nhăn nheo như 1 cái xác.”
"Có lẽ....."
Shuichi trả lời, ông mỉm cười:
“…… Anh được ưu đãi hơn người khác!”
…….. và rồi chặn không cho Yuuhi nói bằng một cái kiss lên môi. Ờ hờ, cả 2 đã U50 hết rồi, sự trẻ trung này là 1 ưu đãi quá lớn, đôi lúc ông lại thèm được già. Không phải chỉ ông và Yuuhi, tất cả các nhánh của 2 dòng tộc lớn này đều thế. Cái khác nhau là ai ít stress hơn thì lâu già hơn thôi. Đa số đều tuổi gấp đôi cái mặt, ví dụ tốt nhất là Yuuhi, trông còn trẻ hơn cả con trai mình nữa……
------------------
“Mấy ngày nay ổn chứ?”
Yuu hỏi tôi khi chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa. Tôi bỏ việc 2 ngày, bây giờ vô việc 1 đống!
“ở với Ryo không chán. Còn anh, anh đã làm gì 2 hôm nay?”
“Ờ…. Thì thương lượng với Kento. Hắn nói là sẽ tha cho cậu. 53 triệu Yen, tôi chỉ mới trả 1 nửa thôi, tiền lãi tôi không trả!”
Hắn bâng quơ trả lời, bỏ 1 miếng salad vào miệng và uống 1 ngụm nước ép táo.
“Uhm…. Thank you very much!”
“Đừng cám ơn tôi. Từ hôm nay mới có kịch hay để xem!”
Đôi mắt hắn co hẹp lại mỏng như đường chỉ. Đôi môi vẽ lên thành một cái cười mỉm đanh đá và ác độc. Ngay lúc này, tôi hiểu là hắn đã bị chọc trúng chỗ ngứa và mọi chuyện ko còn đơn giản nữa.
“Từ bây giờ cho đến lúc mọi chuyện xong xuôi, mọi nhất cử nhất động của cậu đều sẽ bị theo dõi, cả tôi cũng thế. Chính cậu đã châm ngòi cho trận chiến này.”
Hắn nói tiếp, thái độ thản nhiên đến đáng sợ. Yuu chưa bao giờ nghiêm túc như thế. Tôi im lặng, chẳng lẽ ông trời không muốn cho tôi được tự do hay sao mà cứ để tôi mắc nợ hắn hoài.
Giám đốc ăn hết phần của mình rồi trả tiền bằng thẻ tín dụng cho cả 2. Bây giờ là lúc tôi hiểu cảm giác của Nguyên nhất, cứ như là phải trả nợ để đánh đổi cái gì đó.
“Go thôi, còn làm việc nữa!”
Yuu gọi tôi và lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ
“Uhm!”
“Sao thế?”
Hắn hỏi thêm khi thấy mặt tôi thuỗn ra.
“không, không có gì!”
“Uh, đi thôi!”
Yuu nói và quay lưng đi trước. Tôi cũng đứng dậy chạy theo. Tự nhiên tôi lại thấy tấm lưng của hắn vững chãi….
----------------
Tôi không biết Yuu đã làm chuyện gì với Kento. Hắn ta cũng không đòi nợ tôi nữa mà lo tuyên chuyến với Yuu. Một tuần, hai tuần, ba tuần trôi qua…..
Như một ngày bình thường, 7h sáng tôi có mặt tại Apollo để đi làm. Mới bước vào bãi đậu xe đã nghe sếp gọi lên gấp. Giọng hắn nghe có vẻ ngộ lắm.
“Chào sếp!”
Tôi tông cửa vào thật nhanh và thấy cả Ryo ngồi đó nữa
“Ah…. Chờ xíu đi ^^”
Ryo vẫy vẫy tôi, tay cậu ta cầm 1 cuốn Yaoi thấy quen lắm, Jazz thì phải ^^”
“Chuyện gì vậy? 0_o”
Tôi hỏi, giờ này lẽ ra Ryo cũng phải làm việc chứ. Sao còn rảnh ngồi đây? Nhưng dường như số phận không bắt tôi phải chờ lâu để có câu trả lời. Cánh cửa 1 lần nữa bật mở và 1 nhân vật đặc biệt bước vào
“Welcome to Apollo!”
Yuu nói và bước lại gần hắn
“Hamamoto Yuu!”
“Kento, chào mừng đến đây!”
Họ chào và bắt tay nhau. Nhưng lại là bắt tay cái kiểu “cho mày nát tay”. Vừa mới nhìn thấy hắn ta, tôi hồi tưởng lại cái trò DSBA khủng khiếp do hắn nghĩ ra. Dòng họ nhà Yuu quả thật rất tàn độc >”<
“Hôm nay tao đến đây đòi lại 25 triệu mày còn thiếu của tao.”
“Right right, tao sẽ trả mà ^^”
Yuu cười, cứ thể trả 25 triệu ko là cái đinh gì cả. Tuy hắn giàu nhưng theo được biết từ hồi thành lập Apollo, Yuu sống = tiền do chính hắn làm ra, đâu có dư thế.
“Sao mày trả dễ dàng thế Yuu?”
“Mày nghĩ sao Kento?”
“Mày đã thua Yuu!”
Tên Kento cười đắc ý. Hắn vẫn y như cái hồi học cấp 3, không già đi tý nào.
“Khoan đã!”
Yuu lên tiếng chặn lại.
“Thời khắc cho mày biết cũng đến. Ryo, đưa cái máy của em đây!”
“OK!”
Yuu quay màn hình máy laptop của Ryo ra cho hắn ta thấy. Sau 5’ im lặng, cuối cùng hắn ta cũng phản ứng.
“Mày…. Mày…….”
“Hài lòng chứ Kento, đó là cái TAO CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC ĐẤY!”
“Nhưng mày không làm 1 mình mày. Mày không thể làm như thế được!”
“Đúng!”
Yuu vỗ tay bôm bốp.
“Tao ko làm 1 mình. Tao còn có em tao và bạn bè giúp đỡ, còn mày THÌ KHÔNG”
“Không thể như thế…..”
Kento ôm đầu rên rỉ, cứ giống như chim gãy cánh, rơi bịch xuống đất. Rồi hắn đưa con mắt nhìn tôi đầy căm tức 0_o
“Trịnh trọng thông báo với ông anh. Công ty của anh và bố anh bây giờ sẽ là 1 nhánh của S.M.E Toàn bộ cổ phiếu trên sàn đấu giá của ông anh đã bị Miami Shiho “nuốt” sạch. Chưa đâu, anh đang bị cảnh sát “rượt” đấy, thêm 1 cái tội trốn thuế và chuyển ngân lậu nữa!”
Ryo buông quyển truyện của cậu ta xuống rồi vươn vai nói. Cách khởi đầu 1 ngày mới ấn tượng thật! Nhưng tôi không thể suy nghĩ lâu, khi có một bàn tay chụp lấy tôi.
|
Ryo buông quyển truyện của cậu ta xuống rồi vươn vai nói. Cách khởi đầu 1 ngày mới ấn tượng thật! Nhưng tôi không thể suy nghĩ lâu, khi có một bàn tay chụp lấy tôi.
“Đứng yên!”
Hắn ta chụp lấy tôi và rồi có 1 cái gì đó lạnh lạnh áp vào thái dương, đó là một… cái họng súng.
“Ấy ấy, bỏ cậu ấy ra”
Yuu nói và từ từ tiến đến.
“Không, mày ko có cơ hội đâu. Tao không để mày lừa tao nữa!”
Hắn nói và lôi tôi ra cửa. Kento bắt giữ tôi làm con tin, hắn tống tôi vào chiếc xe của mình rồi rồ ga bỏ chạy. Hắn cảnh cáo tôi ko được manh động, ngồi im và “câm miệng lại”. Tôi ko có ý định nói với hắn câu nào, mắt hắn đỏ vằn giận dữ. Tôi có cảm giác các mạch máu trong cơ thể hắn đang căng lên và….. hắn có thể bắn tôi bất cứ lúc nào….
………………
“Làm gì đây?!”
Ryo nhìn qua Yuu, chớp mắt hỏi
“Còn cái gì nữa >”< đuổi theo!”
Yuu trả lời, 2 anh em chụp lấy chìa khóa xe chạy xuống dưới đuổi theo Kento.
……………..
Ngồi trong xe của Kento, tôi có thể nhìn thấy 2 chiếc Mercedes đen đang đuổi theo 2 bên hông xe, cả 2 chiếc đều là xe mui trần.
“Ring…… ~~~”
“Mày thả cậu ấy ra Kento!”
“Không, tao không ngu đâu”
“Thằng hèn, giỏi ra solo với tao!”
Yuu khiêu khích, thật ra hắn làm thế để khiến Kento nổi lòng tự ái mà thả tôi ra. Bằng cách mắng chửi, Yuu thực hiện điều đó 1 thật hoàn hảo. Kento đang bị dồn vào đường cùng, và cái màn bắt cóc này y như film hành động Mỹ.
---------------------
“Ra!”
Kento lôi tôi ra khi xe hắn bất chợt dừng lại từ tốc độ 160km/h. Oh không, đau quá, hắn lôi tôi khiến tay và vai tôi đau không chịu được. My God….
Đến khi tôi kịp nhận ra mình đang đi đâu thì tôi và hắn ta đang tiến đến mép vực. Phía dưới sóng biển đập vào đá dữ dội,mặt biển xanh bao la làm tôi bất giác sợ.
Hai bên vực đá là 1 cánh rừng, phong cảnh chỗ này hữu tình hết sức. Nhưng bây giờ tôi ko còn thấy nó đẹp nữa khi đằng sau lưng Ryo có police >”<
“Ấy ấy, thả bạn tôi ra đi ^^ “
Cậu em của Yuu giơ 2 tay lên từ từ tiến đến. Đằng sau cậu ta là cảnh sát mà họ không dám manh động.
“Yuu đâu?”
“Tui không biết ^^ “
Ryo nham nhở hết sức, vừa cười vừa nói. Tôi bắt đầu lo sợ khi không thấy Yuu đâu. Xe hắn để đó, vậy hắn đâu? Tôi đứng 1 tư thế cứng ngắc cùng với hắn ta, bên cạnh là họng súng kề sát đầu….. lùi dần…… lùi dần….
“Yuu đâu?”
Hắn ta đã nổi giận thật sự rồi, giữ chặt lấy tôi như một con tin đắt giá. Hắn ta gào tên Yuu tức tối như thể Yuu đã chơi khăm hắn.
“Mày kêu tao hả?”
Yuu xuất hiện đột ngột ở đằng sau lưng hắn ta. Thì ra anh ta đã vòng qua cánh rừng để đến từ phía sau và Ryo thì làm hề trước mặt Kento để hắn ko để ý.
“Buông ra!!!”
“Chạy đi đồ ngốc!”
…………….. ……….. …….
Đó là những tiếng động hỗn loạn khi Yuu và hắn giằng co nhau bên bờ vực. Cả 2 cứ lùi dần cho đến khi đứng sát mép vực. Cả 2 giằng co cùng khẩu súng và Yuu đẩy tôi ra khỏi Kento. Khi tôi chạy về phía Ryo thì bỗng 1 tiếng “đoàng” vang lên.
Họng súng hướng về phía tôi, Kento muốn giết tôi. Cảnh sat và Ryo há hốc mồm. Như 1 thước phim quay chậm, Yuu buông hắn ta ra và lao về phía tôi.
Trong phút giây nguy hiểm đó, tôi cảm thấy 5 ngón tay Yuu bấu vào vai mình và xoay tôi ra phía sau hắn. Ryo chạy nhào đến bẻ tay Kento và cảnh sát thì còng tay hắn. Thời gian như chạy chậm trước mắt tôi…..
Thân người Yuu đổ xuống ngay cạnh tôi và hắn ko cử động nữa. Lúc nãy khi giằng co với tên kia, Yuu đã lãnh 1 phát đạn vào đùi rồi, nhưng hắn vẫn nén đau……
“Anh hai!!”
Em trai của Yuu chạy đến và lật Yuu lên. Hắn ta nhắm mắt, cái áo sơmi trắng của Yuu đã ướt thẫm 1 màu….đỏ. Nhưng lần này ko phải máu của cô gái kia…..là máu của Yuu….máu của Yuu…….
Tôi quì xuống cạnh bên hắn. Tôi mở to mắt nhìn hắn……Anh cử động đi Yuu, đừng nằm im như thế….. Mở mắt ra đi, đánh tôi đi, chọc ghẹo hay làm gì đó đi….
“Đây chưa chết, làm gì ghê thế ^”^ “
Tiếng hắn chợt vang lên. Yuu đưa bàn tay nhéo má tôi đau điếng. Vừa lúc Yuu cố ngồi dậy thì xe cấp cứu cũng vừa tới và họ đưa hắn tới bệnh viện.
“Ryo, đưa cậu ấy về!”
“Không, tôi đi với anh”
Hắn ko cho tôi theo xe cấp cứu. Bắt Ryo lấy xe riêng đưa tôi về.
“Yuu!”
“Về đi nhóc, tôi chưa chết được đâu ^_^”
Tôi chạy theo và chui luôn vào xe nhưng hắn bảo dừng lại và bắt tôi xuống.
“Nhưng anh….”
“Nhóc àh, …..về đi em, mai đến thăm.”
Yuu thì thầm khi dùng tay kéo đầu tôi xuống
“Nhóc mà ko xuống xe là tôi giận đấy, đừng lo cho tôi”
“Uhm….”
Tôi gật đầu và xuống khỏi xe cấp cứu. Ryo gọi điện thoại bảo người đến lấy xe của Yuu về, còn cậu ta dùng xe riêng đưa tôi về. Trong lòng tôi bây giờ rộn lên cảm xúc rất lạ, tôi……đang lo cho Yuu.
Về nhà, tôi chẳng làm gì được ngoài việc nằm dài ra úp gối lên mặt. Tại sao Yuu đuổi tôi kia chứ, tôi có lỗi mà…. Chính tôi đã lôi kéo hắn vào chuyện này…. Tôi đã làm hại Yuu……
|