Tình Sử Chosun
|
|
“Cái gì? Anh…là con của Park Jung So?!” Junsu há hốc mồm.
“Chuyện này ngoài hoàng thượng và Ki Bum, em là người duy nhất tôi thổ lộ tất cả.” Yoochun cười khổ.
Junsu nghe xong cảm thấy mật ngọt rót vào tim tràn lan khắp thân thể, đầu tựa lên vai Yoochun, nói nhỏ. “Dù anh là ai, vẫn là Chunnie em yêu nhất.”
Yoochun cảm kích khẽ bóp vai Junsu, xúc động kể. “Ông ta có rất nhiều thê thiếp, mẹ tôi là một tỳ nữ bị ông ta cưỡng bức khi say rồi sinh ra tôi. Điều kỳ lạ là mẹ tôi chẳng những không oán hận kẻ hại đời mình mà còn đem lòng yêu thích. Tôi lớn lên thiếu vòng tay của cha, chỉ thấy mẹ ngày ngày tựa cửa chờ mong người không bao giờ đến. Năm tôi lên tám tuổi thì sự chờ đợi cũng kết thúc, bà qua đời sau khi căn bệnh bào mòn cơ thể trong nhiều năm tháng cô độc nhớ thương. Đến lúc đó ông ta mới để ý đến sự tồn tại của tôi.”
Yoochun cười khẩy. “Thật ra ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ vì mấy người thê thiếp không sinh con được nên xem tôi như người nối dõi, dạy văn học võ. Trong phủ, tôi có địa vị còn thấp hơn hạ nhân, chỉ như quân cờ mặc tình ông ta sắp đặt. Tôi căm hận ông ta chưa một lần hỏi han đến mẹ! Ngay cả bài vị của người cũng không được đặt trong từ đường dòng họ Park! Nhiều lúc không hiểu nổi ông ta có trái tim, có máu nóng hay không? Sao có thể vô tình đến vậy!?”
Junsu siết nhẹ tay Yoochun như muốn khích lệ, Yoochun mỉm cười nói. “Tôi đã không sao rồi. Năm lên mười lăm tuổi, hoàng thượng khi đó còn là thái tử, đến phủ tướng quân chơi vài tháng, sau đó cho phép tôi theo hầu. Kể từ đó, xem như tôi không hề liên quan đến Park Đại tướng quân nữa, rất ít người biết xuất thân của tôi.” Rồi y nhìn Junsu nghiêm nghị nói. “Hoàng thượng đã ban cho tôi sinh mạng mới, tôi sống là vì ngài. Nếu như sau này em và ngài cùng gặp nguy hiểm, tôi nhất định cứu hoàng thượng trước. Tôi sẽ không chết theo em!”
Yoochun nâng bàn tay Junsu, khẽ hôn, nhìn sâu vào mắt y.
“Nhưng cả đời này trái tim tôi vĩnh viễn không chứa hình bóng ai khác ngoài em.”
“Như vậy đã đủ rồi.” Junsu nở nụ cười thỏa mãn, tựa vào lòng Yoochun. Một lúc lâu sau Junsu thở dài, dịu dàng vuốt mặt Yoochun, cất giọng thương cảm. “Số mạng anh thật khổ.”
Yoochun nắm tay y giữ lại, lắc đầu nói. “Ki Bum càng đáng thương hơn. Chiến tranh liên miên khiến người người nhà tan cửa nát, lúc đó hoàng thượng cùng ta đi cứu tế, đã gặp được Ki Bum. Thằng nhóc đó xém chút bị nạn dân giết lấy thịt ăn, như giết một con chó hay cừu vậy, nếu chúng tôi không ra tay kịp thời, hiện giờ Ki Bum đã chết rồi.”
“Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ăn thịt người…!” Junsu nghẹn họng, chỉ nói đến đó y đã thấy tởm lợm muốn ói. Tuy y cũng là cô nhi và từng chứng kiến chiến tranh tang thương, nhưng chưa hề trải qua sự kiện thảm khốc đó.
#154 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Yoochun nhẹ vuốt tóc y, cười khổ nói. “Vì sinh tồn người ta ăn cả bùn đất, thịt người nào có kiêng kỵ gì? Hoàng thượng cứu Ki Bum đem về cung rồi cho y theo hầu. Không ngờ y rất thông minh, học một hiểu mười, dần dần trở thành thuộc hạ đắc lực. Cũng vì thế khiến nhiều kẻ ganh ghét, nhất là bọn tham quan bị y thẳng tay trừng trị, tên nào đút lót hy vọng y bỏ qua càng bị xử tội nặng hơn, nên chúng tìm đủ cách hãm hại Ki Bum. Có lần còn dùng cả nữ sắc vu oan giá họa, may vị tiểu thư đó có tật giật mình, hù dọa một chút đã khai ra sự thật. Qua lần đó không biết nghĩ sao, Ki Bum nhất quyết đòi làm thái giám, mặc cho hoàng thượng và tôi ngăn cản, cuối cùng đành để y tự quyết.”
“Đứa trẻ ấy thật tội nghiệp.” Junsu thở dài cảm thán.
“Hoàng thượng đã cứu vớt cuộc đời hai chúng tôi, nhưng chúng tôi lại lực bất tòng tâm không thể giải tỏa ưu phiền cho người. Thật đáng hổ thẹn.”
“Làm hoàng đế còn có chuyện buồn sao?” Junsu tròn mắt hỏi.
Yoochun nhìn y, cảm thấy y thật ngây thơ, không biết trên đời có nhiều chuyện rất tàn khốc. Yoochun ôm y vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai y, lẩm nhẩm.
“Người càng ở trên ngôi cao, nỗi đau khổ càng lớn.”
Hết chương 25-by TV 12/5/2009
Chương tiếp theo: Quá khứ đen tối
|
Chương 26: Quá khứ đen tối
“Thái tử, hôm nay người không muốn thỉnh an hoàng hậu sao?”
Yunho giật mình khi nghe Yoochun nhắc nhở. Hắn thật tình không muốn đi, tuy bà là người đã sinh ra hắn, nhưng trước nay đối với hắn rất khắt khe, chưa từng tỏ lộ thương yêu. Năm nay hắn đã mười hai tuổi, có thể nói không còn nhỏ nữa, là nam tử hán đứng trước cái chết không hề khiếp nhược, dù vậy ánh mắt nghiêm khắc của hoàng hậu luôn khiến lòng hắn run sợ.
“Nếu thái tử không muốn đi, thuộc hạ sẽ bẩm cáo nói rằng người không được khỏe.”
Yunho khoát tay, miễn cưỡng nói. “Không cần đâu, Yoochun. Ta đi thôi.”
Mỗi bước chân đến gần cung hoàng hậu, với Yunho nặng nề như kéo theo tảng đá mấy trăm cân. Hắn ngần ngừ đứng trước cánh cửa đóng kín, hít một hơi lấy can đảm rồi mới ra hiệu cho cung nữ đứng hầu hai bên. Lập tức có tiếng hô.
“Thái tử giá lâm!”
Cánh cửa bật mở, Yoochun bước theo Yunho vào trong căn phòng bày trí xa hoa. Trên trường kỷ, một mỹ phụ xinh đẹp đôi tay ngọc ngà đang thoăn thoắt thêu hình bướm lượn hoa mẫu đơn, trông tinh xảo như thật. Hắn quỳ xuống thi lễ.
“Thần nhi xin thỉnh an mẫu hậu.”
Đặt khung thêu xuống, mỹ phụ mỉm cười ngọt ngào. “Hoàng nhi ngoan lắm.”
Được khen, Yunho thở phào nhẹ nhõm. Theo lệ, hắn nhận lấy tách trà từ tay cung nữ, giơ cao ngang đầu, kính cẩn nói.
“Thần nhi thỉnh mẫu hậu dùng trà.”
“Được rồi, đợi ta thêu xong sẽ uống.”
Một, hai rồi ba canh giờ trôi qua, đôi tay nhỏ bé mãi giơ cao đã đến lúc kiệt lực, cứ run rẩy khiến nước trong tách sóng sánh chực đổ ra ngoài. Yunho cắn môi gồng người chịu đựng, hắn biết rõ nếu làm rơi dù chỉ một giọt nước, chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Hắn đã từng thấy cũng như nếm thử những đòn trừng phạt của hoàng hậu ác độc thế nào.
Như không thấy sự thống khổ của Yunho, hoàng hậu chậm rãi đâm từng mũi kim thêu, khóe miệng nhếch nụ cười âm hiểm.
Lại một canh giờ nữa qua đi, dù sao Yunho chỉ là cậu bé mười hai tuổi, tuy có luyện võ công nhưng sức chịu đựng cũng đến cực hạn. Cái tách rung rung như đặt nơi vách đá cheo leo, cuối cùng chao nghiêng rớt xuống sàn bể tan nát. Nước bắn tung tóe dính vào đôi hài thêu hoa cẩn hạt ngọc, làm bẩn một góc vải trên khung thêu. Không kiềm nổi tức giận, bà bật dậy trừng mắt nhìn Yunho run bắn người kinh hãi như thỏ con trước nanh thú dữ, thẳng tay giáng một cái tát mạnh khiến hắn ngã nhào.
“Thật vô dụng! Một tách trà cũng cầm không nổi, sau này sao làm hoàng đế được?!”
Yunho ngồi dậy, gò má in rõ dấu năm ngón tay, khóe miệng rướm máu. Yoochun không nhịn được cơn giận sục sôi, đứng ra ngăn giữa hắn và hoàng hậu, quát lớn.
“Đừng quá đáng!”
“Yoochun! Không được vô lễ!” Yunho vội hét lên ngăn cản.
“Nhưng…!” Yoochun tức tối xoay người.
Yunho nhìn y nghiêm khắc, gằn giọng nói.
“Mau lui ra!”
#156 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Yoochun trợn mắt nhìn hoàng hậu đầy đe dọa trước khi theo lệnh đứng sang một bên. Khí thế của y khiến hoàng hậu e dè, đành hậm hực ngồi xuống, không mở miệng chỉ trích thêm. Park Jung So cùng với Hong Ki Shang là trụ cột đất nước, hai gia tộc này không dễ dây vào, bà đương nhiên không muốn gây hấn với Park Yoochun chuốc lấy phiền nhiễu.
Yunho khấu đầu nói.
“Xin mẫu hậu tha tội nhi thần vụng về.”
“Đi ra! Ta không muốn thấy mặt ngươi!”
Yunho liền nghe lời đứng lên bước đi, với hắn hôm nay kết thúc như vậy đã là rất may mắn. Đằng sau lưng còn nghe hoàng hậu buông lời rủa.
“Cái thứ nghiệt chủng đó đáng lý không nên sinh ra trên đời! Oan nghiệt!!!”
Yunho bước đi gấp gáp trên hành lang, trong vô thức hắn đã dùng khinh công lướt như bay khiến Yoochun phải vất vả theo sau. Trong lòng hắn vô cùng đau đớn, từ lâu đã biết rõ không được mẹ thương yêu, nhưng không ngờ lại bị phủ định sự tồn tại. Còn câu nói nào đau đớn bằng một người mẹ không mong con mình có mặt trên đời? Mắt hắn đã đỏ hồng, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế không khóc. Từ trước đến nay hắn ít khi rơi lệ, bây giờ lại càng không thể. Hắn chỉ muốn mau chóng đến một nơi có thể khiến hắn an tĩnh tâm thần. Nơi Yunho hướng đến là Tây cung, nơi hoàng tỷ Jung Eun Ha. Hai người cách biệt tuổi tác khá xa, Eun Ha là con gái hoàng hậu đời trước, khi sinh nàng ra được vài năm thì bà lâm bệnh qua đời, ít lâu sau mẹ Yunho mới lên ngôi hoàng hậu rồi hạ sinh hắn. Trong tâm Yunho, một hoàng tỷ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp là hình tượng thân mẫu lý tưởng, hắn đã thầm xem Eun Ha như mẹ của mình. Trong chốn hoàng cung tồn tại hàng trăm nghìn người mà vắng lặng như mộ địa, luôn là nàng chăm sóc lúc hắn bệnh, thương yêu hắn mỗi khi hắn cô đơn.
Đến Tây cung, Yunho chợt nảy ý tinh nghịch, đưa tay lên môi ra hiệu các cung nữ, thái giám không được lên tiếng rồi rón rén đến gần phòng Eun Ha. Không ngờ từ khe cửa, Yunho đã nghe thấy những lời nói và cảnh tượng khiến hắn chỉ mong ngay lập tức mất trí, đôi mắt mù đi, tai trở nên điếc.
“Làm ơn, hãy mang đứa trẻ đó đi ngay! Con không muốn thấy mặt nó nữa!” Mỹ phụ cất giọng ai oán, khuôn mặt ngọc lộ nét bi thương càng mê hoặc lòng người.
Vua Bắc Chosun, Jung Nam Won đứng trước mặt Eun Ha, có thể nói hình ảnh khi trưởng thành của Yunho giống hệt ông. Từ mắt cho đến mũi, khuôn miệng, cả nụ cười nửa vành môi và cung cách hành sự chẳng khác mảy may. Ông nhếch môi cười, tay khẽ nâng khuôn mặt mỹ nữ đẹp tuyệt trần giờ đây đẫm nước mắt.
“Sao vậy? Chẳng phải Eun Ha rất yêu thương thái tử Yunho ư? Hay vì…”
“Phụ hoàng, van xin người đừng nói ra!” Eun Ha hốt hoảng lắc đầu.
Jung Nam Won mỉm nụ cười tàn nhẫn, chầm chậm nhả ra từng chữ. “Hay con chán ghét Yunho vì nó là kết quả đêm ân ái giữa chúng ta?”
“Không! Đừng…!” Eun Ha bịt tai, người run rẩy như sắp khuỵu ngã nhưng Nam Won đã nắm cứng khuỷu tay nàng giữ lại, tiếp tục rót lời vào tai nàng.
“Nay con muốn tránh xa nó, phải chăng sợ thấy tội lỗi của chính mình?”
Như đã quá sức chịu đựng, Eun Ha ngước ánh mắt căm phẫn nhìn Nam Won, rít the thé.
“Đủ rồi! Ông còn thua loài cầm thú, đi cưỡng bức chính con ruột mình! Ông còn mặt mũi nào gặp mẫu hậu nơi chín suối?! Không những hại đời tôi, còn vì chiến lược đem gả tôi cho Kwak tướng quân để chiêu dụ góp sức triều đình. Cũng may Kwak tướng quân là một anh hùng, một trượng phu đỉnh thiên lập địa và là tướng công nhân hậu, ngài đã không chê bai mà yêu tôi bằng cả tấm lòng độ lượng.”
Nàng nở nụ cười thê lương, hai hàng châu ngọc rơi lả chả, hét lên bi thống.
“Chẳng ngờ chung sống hạnh phúc không bao lâu thì ông truyền lệnh bắt ngài chinh chiến sa trường, cuối cùng khiến ngài ấy phải bỏ mạng. Tàn nhẫn hơn, chưa đội tang phu quân ông đã ép tôi về hoàng cung, hàng ngày để tôi giáp mặt đứa nghiệt chủng đó, dày vò tôi. Ông…ông không phải là người!!!”
Nam Won bình thản nghe những lời chỉ trích của Eun Ha như đang xem hát tuồng, vẻ mặt rất thích thú. Chờ đến khi Eun Ha cạn lời chửi rủa, ông mới mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Lỗi không phải chỉ một mình ta, sao nữ nhân cứ hay nghĩ đến phần phải về mình vậy nhỉ?” Ông cau mày làm ra vẻ triết lý. “Lúc sinh ra Yunho, là tại Eun Ha không muốn nuôi nó nên ta mới giữ lại trong cung, cho nó danh phận thái tử. Sau này con về hoàng cung, tỷ đệ thường xuyên gặp nhau cũng là lẽ thường. Đêm đầu tiên của chúng ta, chẳng phải Eun Ha rất vui thú khoái lạc sao? Lúc trượng phu chết, con dám nói trong tâm không có chút ý vui mừng?”
“Im đi! Đừng nói dối! Tôi không có!” Eun Ha gào lên như phát cuồng.
Nam Won tiến tới gần Eun Ha, nâng cằm nàng lên, vuốt tóc nàng. Ông dịu giọng.
“Không sao đâu, tội lỗi này sẽ không ai biết, chúng ta hãy cứ hưởng thụ lạc thú trên cõi nhân gian. Tội lỗi là gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là quy định do số đông con người đặt ra. Trong đất nước này ta là chúa tể, hành động ta làm đều là đúng, là luật lệ, thế nên Eun Ha cũng không hề sai.”
Tiếp đó là tiếng vải rơi xuống và những tiếng rên rỉ nhục dục. Yunho bước thấp bước cao rời nơi chốn tội lỗi, dáng vẻ như kẻ say, bây giờ hắn quả thật mong mình say, say đến mức chết đi. Yoochun lặng lẽ theo sau lưng, dĩ nhiên chuyện thâm cung bí sử vừa nãy y nghe và thấy không ít hơn hắn. Nhìn Yunho bước đi không nhìn phía trước, vấp phải bậc thềm, y vội lao đến đỡ, lo lắng hỏi.
“Thái tử, người không sao chứ?”
|
Ta…không sao.” Yunho gượng thốt, hắn thấy cổ họng đắng nghét.
“Thái tử, thuộc hạ có thể làm gì cho người đây? Dù có vào dầu sôi lửa bỏng, thuộc hạ quyết không từ nan!” Yoochun nhìn thẳng vào Yunho, biểu cảm đầy lòng trung thành. Y thật tâm muốn gánh hết nỗi đau thương thay đứa trẻ trước mặt.
Yunho cảm động nhìn y, nhắm mắt tĩnh tâm, hít một hơi để khí tràn đầy buồng phổi. Hắn mở mắt ra, trong mắt hiển lộ tia sáng tinh anh, bình tĩnh nói. “Yoochun, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được lộ nửa lời cho bất cứ ai biết.”
“Thuộc hạ đã rõ, quyết không hé răng!” Yoochun cúi người cung kính đáp.
Yunho mỉm cười, yếu ớt vỗ vai y, bỗng hắn thấy trước mắt tối sầm không nhận biết gì nữa.
“Thái tử, người làm sao vậy!? Thái tử!!!”
Yoochun hốt hoảng vội đưa Yunho về cung, kêu ngự y tới. Qua chẩn đoán của ngự y thì Yunho ngất xỉu do tâm thần bị chấn động mạnh, nhất thời không chịu đựng nổi. Còn nguyên nhân vì sao tâm Yunho động loạn thì chỉ có hắn và Yoochun là biết rõ.
Hôm đó cũng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Yunho, hắn thay đổi hoàn toàn cá tính. Nếu trước đây hắn là đứa trẻ ngây thơ, tâm vô tà niệm, có thể nói là nhu nhược. Thì bây giờ hắn trở nên cứng rắn, lời nói chém đinh chặt sắt, chuyên tâm luyện võ, đọc nhiều thi thư. Nam Won đối với chuyện hắn thay đổi hết lòng hoan hỷ, ông cho rằng đứa trẻ sớm trưởng thành sẽ làm nên nghiệp lớn.
#158 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Thời gian trôi qua kể từ lúc Yunho phát hiện thân thế thật của mình cũng đã một năm rưỡi. Lúc này Bắc Chosun đang đương đầu với trận dịch bệnh đậu mùa vô cùng nguy hiểm. Trên đường phố xá thưa người, không khí tang tóc phủ trùm lên cả nước và hoàng cung. Vua Nam Won, hoàng hậu, Eun Ha, một số phi tần và cung nữ, thái giám khác đều mắc phải căn bệnh truyền nhiễm này. Các ngự y thức thâu đêm suốt sáng tìm phương thuốc trị bệnh, trong hai mươi người thì đã có tám người kiệt sức mà chết. Chỉ còn lại mười hai người may mắn chế ra được ba viên thuốc quý trị bệnh. Họ liền cấp tốc dâng lên cho vua, hoàng hậu và công chúa dùng, vì bệnh tình ba người đã đến hồi thập tử nhất sinh. Nhưng trước khi họ kịp dâng thuốc thì đã có người ngăn trở.
“Thái tử? Sao người lại tới nơi luyện thuốc bê bối này? Chúng thần thật thất lễ!” Mười hai ngự y khom người chào.
Yunho bước vào, uy nghi ngồi xuống ghế chủ tọa, Yoochun chắp tay đứng hầu một bên. Hắn hòa nhã hỏi.
“Các ngự y vất vả quá, xem thái độ các vị phấn chấn như vậy, chắc có tin tốt lành?”
Người đứng đầu trong mười hai ngự y cung kính nói. “Nhờ hồng phúc của hoàng thượng và thái tử, chúng thần đã bào chế được ba viên thuốc trị bệnh, đang định dâng lên hoàng thượng.”
“Các vị để như vậy đi đến gặp phụ hoàng sao?” Yunho mỉm cười, như sợ họ không hiểu, hắn nói thêm. “Các ngự y ngày đêm vất vả tìm phương thuốc, ngay cả nhà cũng không về. Ta thiết nghĩ các vị nên trở về thay trang phục chỉnh tề hãy đến dâng thuốc.”
Như chợt vỡ lẽ, các ngự y gật gù tán đồng, cùng vái dài nói. “Đa tạ thái tử đã nhắc!”
“Được rồi, các vị hãy mau mau đi về nhà, ta sẽ giữ lọ thuốc giùm cho.” Yunho đứng dậy bước ra ngưỡng cửa, động tác như tiễn khách.
“Chúng thần không dám để thái tử nhọc công…!”
“Không nên khách sáo, các vị đã vì hoàng thất lao tâm vất vả, chút việc cỏn con ta làm đâu đáng gì.”
“Vậy…chúng thần cáo lui!” Mười hai ngự y cúi đầu.
Đến khi các ngự y đã đi khuất bóng, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt Yunho tắt hẳn, hắn gọi khẽ.
“Yoochun.”
“Có thuộc hạ!” Yoochun bước tới sát sau lưng Yunho.
“Đem lọ thuốc này giao cho Byuk Soo, bảo y nhanh chóng bào chế ra thứ thuốc giống hệt, y cần thứ gì ngươi cứ đưa. Dặn y làm nhanh chừng nào cứu được nhiều mạng người chừng đó.”
“Nhưng chẳng phải thuốc này để hoàng thượng dùng…?” Yoochun cầm lấy lọ thuốc màu lục nhạt.
Yunho hướng lưng về phía y, khiến Yoochun không thể thấy biểu tình trên mặt, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói. “Con người không nên chống lại thiên mệnh, họ đã tới số chết thì đừng cưỡng cầu kiếp sống.”
Lời Yunho quả thật rất mâu thuẫn, nếu đúng như hắn nói, vậy tại sao lại sai người làm nhiều thuốc cứu dân chúng? Yoochun tuy trong lòng thắc mắc nhưng không dám mở miệng hỏi, cúi đầu chào rồi bước ra cùng hướng lúc nãy các ngự y đã đi.
Một mình Yunho đứng trong phòng, ánh tà dương rọi lên khuôn mặt hắn, lạnh lẽo và cô độc. Chỉ nghe hắn lẩm bẩm.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ, là tại các người không tốt. Chính các người tạo ra con quái vật này, không ngờ nó quay lại cắn phải không?” Yunho ngửa mặt cười lớn, trong tiếng cười không mang một chút khoái lạc, giống tiếng gào hơn. Ngừng cười, Yunho xoay lưng lại với ánh tà dương, bóng đen đổ dài từ ngưỡng cửa ra tận bậc thềm. Giọng nói gần như là tiếng gầm gừ. “Lỗi là do các người, hơn nữa ông trời cũng không muốn các người sống thêm, đừng trách ta.”
Buổi hoàng hôn năm đó, trái tim Yunho đã bị loại băng vạn niên đóng băng vĩnh viễn, không gì khiến nó tan chảy được. Cho đến khi gặp được ánh sáng rực rỡ và ấm áp hơn cả mặt trời.
Mất thuốc, Nam Won tức giận vô cùng. Nhờ có Yunho đứng ra chịu tội nên gia đình các ngự y không bị đem xử chém, tất nhiên Nam Won dù giận đến đâu cũng không thể giết người nối ngôi nên mọi chuyện giữ nguyên như ban đầu. Vài ngày sau căn bệnh phát tác, vua băng hà, hoàng hậu, Eun Ha lần lượt qua đời. Yunho sau khi lên ngôi ban nhiều lệnh cải thiện đời sống cho dân chúng. Không biết từ đâu dân gian truyền rằng thần linh cảm động trước vị minh quân đã ban thuốc tiên trừ dịch bệnh. Lời đồn là thật hay giả không ai biết, nhưng sự thật đúng là dịch bệnh nhanh chóng chấm dứt ngay khi Yunho làm hoàng đế.
#159 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cơn gió đêm lùa qua khung cửa sổ để mở, đánh thức Yunho khỏi cơn ác mộng. Hắn ngồi dậy, đôi mắt thất thần như chưa thoát cảnh mộng, đưa tay lau mồ hôi lạnh túa ra nơi trán. Tiếng gió lùa nghe như tiếng oán than đòi nợ. Môi hắn khẽ nhếch nụ cười khổ.
“Từ khi gặp Jaejoong thì không còn mơ thấy giấc mộng này nữa, cứ tưởng nó đã mất.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trăng tròn sáng vằng vặc, màn đêm càng đen hơn, trời đêm nay không có tinh tú. Yunho đứng lên đến bên khung cửa sổ, gió thổi bay tấm áo hắn khoác hờ trên vai.
“Trước nay ta luôn hận ba người, có lẽ linh hồn ba người cũng không tha cho ta. Sinh mạng này ta vốn không hề muốn kéo dài kể từ cái năm tang tóc đó.” Ngừng lại một lúc, hắn thở dài. “Đến hôm nay ta nghĩ mình đã thấu suốt được một điều, ta nên cám ơn các người đã sinh ra ta trên đời, cho ta ngai vàng, nhờ thế ta mới gặp được Jaejoong. Bây giờ các người hãy yên nghỉ đi.”
Yunho dứt lời gió cũng ngừng thổi, cảnh vật trở nên tĩnh lặng. Nhắc đến Jaejoong, một luồng nhiệt khí dần lan tỏa khắp người hắn. Hắn khẽ cười, trước giờ chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhung một ai, thì ra nó lại vi diệu đến vậy.
“Jaejoong, ta nhất định đến đón em, hãy chờ ta một thời gian ngắn nữa thôi.”
Đôi mắt Yunho rực sáng niềm tin tương lai, nơi có Jaejoong mỉm cười chào đón.
Hết chương 26-by TV 13/5/2009
Chương tiếp theo: Trận chiến thương tâm
|
Chương 27: Trận chiến thương tâm
Xanh. Không gian xanh một màu trời trong mắt Park Jung So. Những binh sĩ múa vũ điệu chết chóc. Mùi máu tanh nồng thay thế hương hoa ngào ngạt. Điện rồng nhuộm sắc đỏ thẫm. Đẹp đẽ, mê hoặc và cũng tang thương biết bao. Park Jung So căm hận nhìn kẻ đứng trước mặt, chiến bào đen tuyền, mái tóc đen phất phơ trong gió, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào ông như phán xét. Ông cảm thấy buồn cười, đương nhiên hắn có quyền hận, cắt đầu kẻ tạo phản tế thiên địa. Nhưng chỉ một chút nữa thôi, tại sao trời không cho ông thêm thời gian? Chỉ cần làm hoàng đế vài tháng nữa, ông sẽ có thể đến bên người yêu dấu, sẽ có thể cầm tay nàng, ôm ấp người ngọc.
“Park Jung So! Ngươi thân là Đại tướng quân lại mưu sát ta, đoạt ngai vua! Ngươi mang dòng máu Bắc Chosun, chẳng những không xả thân vì nước mà còn thông gian với nước địch, giết hại trung lương! Tội của ngươi trời đất khó dung tha!”
“Và ngài đang thế thiên hành đạo sao, Jung hoàng đế?” Park Jung So không hổ danh tướng quân trải qua trăm nghìn trận chiến, tình thế bất lợi không làm ông chau mày. “Với một cánh tay, ngài nghĩ có thể dễ dàng giết ta?”
“Đấu là biết ngay thôi!”
Yunho chầm chậm giơ cây quạt ngang ngực. Thình lình có tiếng hét.
“Khoan đã!”
Yoochun từ đâu bỗng xông đến đứng chắn trước mặt hắn.
“Yoochun, ngươi làm gì vậy? Tránh ra!!!”
Yoochun không quay đầu, giọng nói cực kỳ điềm tĩnh. “Ngài là vua, chuyện nhỏ này để thần giải quyết.”
“Yoochun, nhưng đó là phụ thân của ngươi!” Yunho định đẩy y ra nhưng không được, y đứng vững như tượng đồng.
“Vì nghĩa diệt thân!”
Thân người rắn chắc của Yoochun khẽ rung dưới bàn tay Yunho, hắn lập tức nhận ra y rất khó khăn đi đến quyết định này. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài lui lại ba mươi bước, nói lớn.
“Được, đợi đến khi ta giết một trăm tên mà ngươi vẫn chưa xong, thì ta sẽ đấu thay ngươi!”
“Đa tạ ngài!”
Yunho xoay lưng đối đầu với những tên lính đang hăm he dưới bậc thềm, hắn muốn nhanh tay giải quyết. Yoochun tuy trời sinh thần lực, võ công không tệ nhưng kinh nghiệm làm sao bằng được Park Jung So. Điểm then chốt tuy ngoài mặt Yoochun không công nhận ông ta là cha, chỉ sợ giây phút sinh tử y không nỡ ra tay. Hắn hiểu Park Jung So thì khác hẳn, vì mục đích, ông có thể bất chấp thủ đoạn. Trận đấu này, hy vọng thắng của Yoochun vô cùng mong manh.
Tiếng binh khí và la hét không lọt vào tai Yoochun, y chỉ nghe thấy một âm thanh duy nhất.
“Thương thuật là ta dạy cho ngươi, hai mươi chín chiêu liên hoàn từng thức một ta thuộc nằm lòng. Ngươi làm cách nào để thắng ta?” Park Jung So tỏa sát khí trấn áp tinh thần kẻ đối diện.
Cả người Yoochun bừng bừng khí thế, hét lớn.
“Nếu còn hơi sức để nói, hãy…ĐỠ CHIÊU!!!”
Cây thương bạc phóng vút ra như mãnh long kèm theo tiếng gió rít gấp. Park Jung So không chút nao núng, cười khẩy vung tay, đầu mũi thương vàng chạm khắc hình hổ vừa vặn ghìm đầu cây thương bạc. Hai cây thương rung dữ dội trong tay chủ nhân. Hai đôi mắt tóe lửa nhìn chăm chăm đối phương.
Trận chiến thương tâm đã bắt đầu. Trong chiến trường, cha và con vì lý tưởng riêng mà giết nhau, rất tàn khốc nhưng cũng là chân lý, đó là cái giá phải trả cho tham vọng của con người.
#161 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Junsu xông pha chém giết địch nhân, tay đã mỏi, chân đã rã, y vẫn không ngừng vung kiếm. Junsu thầm nhủ phải cố thêm chút nữa, giết được một tên sẽ góp thêm phần quyết định cục diện. Những cảm tử quân cùng sát cánh với y công phá thành lần lượt ngã xuống, chính nhờ điều đó tăng sức lực để y đứng vững, y không thể lãng phí từng giọt máu đổ vì mình. Mãi đến lúc này Junsu vẫn không ngừng phân vân. Trợ giúp Yoochun nghĩa là phản bội chủ nhân, nỗi dằn vặt gặm nhấm tâm tư y không lúc nào ngưng. Nhưng nghĩ đến cảnh y và Yoochun đối đầu, tàn sát nhau, Junsu không nghĩ mình có thể cầm chắc thanh gươm đâm vào lồng ngực người y yêu. Junsu thừa nhận y là một kẻ nhát gan. Cái chết có lẽ là lối thoát cho cả hai, để giữ vẹn lòng hiếu trung với chủ nhân. Dù vậy y vẫn muốn sống tiếp bên Yoochun. Dù cái giá phải trá có lớn đến thế nào, hơn hết Junsu chỉ cần có thể hiên ngang đứng cùng Yoochun giữa trời đất, y nguyện đánh đổi tất cả.
Đang trong hoàn cảnh hung hiểm, Junsu không quên ngó chừng Yoochun, y khẩn trương tiến sát thềm điện, lòng phập phồng lo sợ. Biết quá khứ của Yoochun, một người chưa từng nếm cảm giác có người thân như y, hiểu rõ Yoochun giống hệt đứa trẻ khi không được thứ mình muốn thì nổi giận. Yoochun tỏ ra căm ghét Park Jung So cũng bởi muốn được yêu. Tấm lòng Yoochun yếu đuối như vậy, Junsu lo sợ kẻ ngã xuống toàn thân đẫm máu sẽ là Yoochun. Junsu lạnh người khi nghĩ đến cảnh tượng đó, mím môi xuất nhiều chiêu kiếm hiểm hóc hạ sát kẻ địch, chịu đựng cơn đau xé toạt cơ thể do đã vượt quá giới hạn sức lực con người.
TV……………..TV
“Tuy ngươi có sức trẻ nhưng ta nhiều kinh nghiệm hơn, vĩnh viễn ngươi không thể thắng ta.” Park Jung So gượng nói khích, ông trúng một đòn ngay bả vai, vết thương không sâu nhưng có lẽ đã gãy xương.
“Nhiều lời! Vì hoàng thượng, ta dù chết phải lôi ông theo!!!” Yoochun thét lớn, tiếp tục xông tới dù khắp người đầy vết thương, máu thấm y phục lam nhạt.
Cây thương bạc uy mãnh bổ xuống đầu Park Jung So, ông lập tức giơ cao cây thương vàng chống đỡ. Hai luồng kình lực va nhau. Yoochun cắn răng tăng sức, gân tay nổi vồng lên. Chân Park Jung So lún sâu xuống phiến gạch, đôi tay siết chặt vũ khí run rẩy, cánh tay phải bỗng yếu đi, chỗ xương gãy đã không thể gắng gượng chống cự nổi. Đây là cơ hội tốt nhất, Yoochun chỉ cần giữ nguyên tốc độ và sức mạnh xả xuống, cả người ông sẽ chia hai. Tim Park Jung So đập mạnh trước cái chết mười mươi. Nhưng chính khoảnh khắc mũi thương chạm vào da đầu, Yoochun đột nhiên khựng lại, ông không bỏ lỡ cơ hội, lập tức đâm vào bụng Yoochun.
Yoochun mở to đôi mắt, từ từ khuỵu xuống, tay ôm chặt vùng bụng, máu chảy ướt cả bàn tay. Park Jung So không nương tình, đá mạnh làm Yoochun mất đà ngã ngửa xuống thềm điện.
“Trước đây ta đã từng nói, ngươi không có trái tim người lính, quá mềm yếu.” Park Jung So đạp lên người Yoochun, thở dốc giơ cao cây thương. “Nhưng điểm đó làm ngươi đáng yêu. Đứa con ngốc nghếch của ta, vĩnh biệt!”
Park Jung So đâm nhanh xuống, cùng lúc một luồng gió mạnh thổi tới sau lưng ông mang theo sát khí. Ông chuyển hướng cây thương đâm vào hướng gió kỳ lạ đó theo bản năng. Cùng lúc mười mấy mũi phi tiêu bay về phía ông, Park Jung So lập tức nhảy tránh. Ông định thần nhìn lại, Yoochun đã được một chàng trai vận tử y dìu đứng cách xa khoảng mười bước. Bên hông chàng trai rách một đường do bị cây thương đâm trúng, dòng máu đỏ chầm chậm ứa ra. Park Jung So không truy tới, quan sát kỹ chàng trai vận tử y rồi chau mày hỏi.
“Ta có nghe về ngươi, sát thủ bậc nhất của Nam Chosun. Tại sao ngươi cứu nó?”
Junsu im lặng, y không có tâm trí trả lời, vội điểm huyệt cầm máu vùng bụng Yoochun, toàn tâm lo việc băng bó vết thương cho Yoochun. Park Jung So dường như đã hiểu ra điều gì đó, ông nói tiếp, âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai khiến Junsu không thể giả lơ.
“Xem ra quan hệ hai ngươi không giản đơn.”
“Không được nói bậy bạ!!!”
|
Park Jung So đương nhiên nghe ra giọng Junsu hơi nao núng. Ông cười nhạt.
“Dù các ngươi là gì, ta cũng không hứng thú tìm hiểu. Nếu ngươi muốn cứu Yoochun thì phải đổi mạng với nó!”
“Cứ đấu với ta, để anh ấy yên!” Junsu đứng lên đối mặt với Park Jung So.
“Người trẻ tuổi, ngươi không sợ chết ư? Ngươi đã từng thấy Yoochun thi triển võ công, chắc cũng hiểu ta hơn nó gấp bội chứ?”
Chỉ ánh mắt lạnh lẽo của Park Jung So đủ làm Junsu xuất hạn mồ hôi, tay chân cứng đơ. Nhưng nếu y lùi bước, nhất định ông ta sẽ xông tới giết chết Yoochun ngay. Junsu nuốt nước bọt, cố nói cứng.
“Ông đừng coi thường kiếm thuật của tôi. Cho dù…cho dù tôi có bị giết, ông cũng sẽ không lành lặn!”
“Đây là trận đấu riêng tôi, em hãy tránh sang một bên!!!” Yoochun hét, y cắm mũi cây thương xuyên thủng gạch làm điểm tựa, khó nhọc đứng lên. Tuy đứng được nhưng hai chân y run rẩy như sẵn sàng té xuống bất cứ lúc nào.
Junsu xoay đầu lại, nở nụ cười mong manh tựa cánh hoa trước gió bão. Yoochun hoảng sợ la lớn.
“Hãy tránh ra!!! Có nghe không hả?!”
Junsu đứng thật thẳng, cố dùng tấm thân che chắn cho Yoochun. Y bình thản nhìn Park Jung So, tia mắt không mang chút đấu chí khiến ông ta chần chừ chưa ra tay. Giọng y thật dịu dàng, thật ôn nhu.
“Xin lỗi, chỉ lần này em không thể nghe lời anh. Em không mong anh chết trước mắt mình!”
“Vậy em nghĩ tôi muốn thấy em ngã xuống sao?” Yoochun đau thương nói.
Lặng một lúc lâu, Junsu mở miệng. “Xin lỗi, cứ coi như em ích kỷ.”
“Jun…!”
“Các người từ biệt xong chưa?” Park Jung So cắt ngang.
Junsu ngẩng cao đầu, dồn khí lực nói lớn.
“Nếu muốn hại Yoochun hãy bước qua xác tôi đã!”
“Khỏi cần mời, ta tới ngay đây!” Park Jung So nhếch mép, dậm chân lấy đà.
“Junsu!!!”
Cây thương vàng đã nhích động, Yoochun trợn mắt sợ hãi, khi nó ngừng động sẽ là lúc tước đi một sinh mạng. Y phải lựa chọn, hai người đứng trước mắt y, chỉ một được sống. Tình phụ tử chảy trong máu thịt làm Yoochun không cách nào ra tay, chính sự do dự đã đẩy Junsu vào tình thế nguy hiểm. Junsu khác với Yunho. Y trân trọng, muốn bảo vệ Yunho. Còn Junsu là yêu, yêu tha thiết, yêu say đắm, yêu cuồng si.
Con người rất kỳ lạ, chuyện của bản thân thì bỏ mặc. Nhưng chỉ cần liên quan đến người mình thương, năng lực bộc phát và sự lựa chọn sẽ đầy bất ngờ.
Junsu siết chặt đốc kiếm chuẩn bị đón đỡ dù biết không có khả năng hoàn trả.
Park Jung So đắc ý nghĩ chiêu này không thể thất bại, là nhất kích lấy mạng. Chính trong khoảnh khắc mũi thương chạm vào cổ họng Junsu, một vệt máu đỏ lăn dài, nhưng Park Jung So không cách nào đâm vào sâu hơn. Ông trợn trừng mắt liếc xuống, cây thương đâm chính xác vào bên ngực trái, mũi thương lòi ra sau lưng, có điều mũi thương là con rồng bạc.
Yoochun rút mạnh thu vũ khí về, vệt máu bắn ra thấm ướt một bên mặt Junsu. Park Jung So lảo đảo bước lùi, máu chảy ào ạt như thủy triều nhưng ông vẫn kiên trì đứng vững. Yoochun nhìn ông bằng đôi mắt đau khổ, chất chứa nỗi hận và ngàn vạn câu hỏi uất ức. Ông nở nụ cười, lần đầu tiên ban cho y nụ cười của cha đối với con.
“Ông có bao giờ…” Yoochun nghẹn họng, không cách nào hỏi tròn câu.
Dường như Park Jung So hiểu điều Yoochun muốn nói, bờ môi run run hé mở.
“Ta không yêu mẹ ngươi, vĩnh viễn chưa từng.” Park Jung So hộc máu, thều thào nói tiếp. “Nhưng ta không thể thờ ơ với giọt máu của mình, chứng kiến ngươi tự thân đứng vững trong triều đình, ta đã rất hãnh diện.”
Ông vươn tay chạm vào mặt Yoochun, cười nhẹ. “Đứa con ngốc….hạ… hạ được ta….ngươi…. giỏi lắm….”
Bàn tay dần trượt xuống, dấu máu năm ngón tay in trên gò má Yoochun. Cả thân xác Park Jung So ngã gục trong vòng tay y, trên môi ông còn vương nụ cười. Yoochun cúi đầu, y lặng yên một cách đáng sợ, thân người căng cứng. Mãi cho đến khi Junsu chạm nhẹ vào vai y, vòng tay ôm cổ y, cái ôm nhẹ nhàng ấm áp đó đánh thức thần trí y.
“Yoochun…” Junsu không biết nói gì hơn ngoài gọi tên người mình yêu.
Yoochun ngửa đầu gào lớn vang vọng đến tận trời cao xanh.
“Graaahhhh!!!!!!!!!”
Phải chăng nam nhi không rơi lệ? Phải chăng tiếng gào đó thay tiếng khóc?
#163 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
*Xoảng*
Tách trà rơi vỡ nát.
“Ngươi mới nói gì?!”
“Park Đại tướng quân đã bị giết, Jung hoàng đế lại yên vị trên ngai vàng.”
Kim Hee Bin đôi chân vô lực ngồi phịch xuống ghế, đôi tay run rẩy bấu chặt vào nhau. Tên thuộc hạ toàn thân vận đồ đen lo lắng hỏi.
“Thái hậu, người có sao không?”
“Lui, mau lui ra!” Bà khoát tay.
Gã áo đen lập tức biến mất vào khoảng tối.
Còn lại một mình trong căn phòng trang trí lộng lẫy, nước mắt lăn dài khỏi khóe mi hằn nếp nhăn thời gian.
“Jung So, chàng đã chết rồi ư? Chết thật rồi…?”
Kim Hee Bin đứng thẫn thờ trong căn phòng trang trí lộng lẫy, tưởng như đất dưới chân đã sụp đổ. Khi trăng chuyển hướng rọi xuống khung cửa đen mun, bà thức tỉnh khỏi trạng thái mơ màng, chạy tới chậu kiểng đặt dưới cửa sổ. Bà cẩn thận khiêng chậu cây đi, ấn nhẹ vào bức tường, lập tức một cái hốc bí mật mở ra. Bà cầm chiếc hộp gỗ nâu chạm trổ hình uyên ương cực kỳ tinh xảo ôm vào lòng, cười nhẹ.
“Không có chàng, thiên hạ, quyền lực, tiền bạc, tất cả đã chẳng còn ý nghĩa.”
Nắp hộp mở ra, Kim Hee Bin thận trọng cầm lên cây trâm có khắc chữ. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc thân cây trâm như đang chạm vào người tình, bà thì thầm.
“Jung So, thiếp đi theo chàng đây.”
Đêm đó, Kim Thái hậu, Kim Hee Bin đã đâm cây trâm vào cổ họng tự sát. Không ai biết nguyên do tại sao bà làm vậy, cũng chẳng ai dám phán đoán. Tang lễ của bà tổ chức long trọng, được chôn trong lăng mộ hoàng gia.
Năm đó Kim Hee Bin mới bước vào tuổi trung niên. Một người đàn bà cho đến lúc chết còn mang vẻ đẹp tựa hoa hồng Sharon, rực rỡ, đầy mê hoặc. Kim Hee Bin chết đi, kết thúc một đời chìm ngập trong yêu và oán hận.
Hết chương 27-by TV 14/5/2009
Chương tiếp theo: Ái và Ai
|