Tình Sử Chosun
|
|
Nửa canh giờ sau, cả hai đã đứng ở một triền núi, các ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời đêm. Gió thổi tung bay mái tóc đen dài được cột cao của Jaejoong, chàng vận bộ bạch y, màu chàng ưa thích, trên vai đeo bọc hành lý. Yunho thì cầm hành trang của mình trên tay, cây quạt được giắt nơi thắt lưng.
“Yah! Được tự do rồi!” Yunho vui sướng hét to.
“Quả nhiên hoàng thượng ở đây!” Một giọng trầm trầm khiến người ta rợn gáy vang lên. Yunho liền xoay người lại, gượng cười nói.
“Park Yoochun, sao khanh biết mà tới đây?”
“Không muốn người ta biết thì đừng làm. Hoàng thượng nói lớn như vậy, thần đứng bên ngoài phòng họa chăng có điếc mới không nghe.”
“Thế là Chun hyung cùng thần đứng chờ sẵn ở cửa ra đường hầm.” Ki Bum chạy lại bên Yunho, níu áo hắn. “Hoàng thượng đi mà không cho thần theo, hoàng thượng ghét thần rồi phải không?” Y cau mày, chu môi giận dỗi, thật giống một đứa hài tử đáng yêu, ai nhìn thấy cũng chỉ muốn làm y hết giận mà vui vẻ trở lại.
Hắn thở dài, vỗ nhẹ lên đầu y, giọng hòa hoãn nói. “Bum ngoan, sao ta ghét ngươi được chứ. Chẳng qua ta sợ bên ngoài nguy hiểm, nên không đành tâm đem ngươi theo.”
“Dù sao chúng thần cũng đã ở đây rồi, một là hoàng thượng quay về, hai là cho phép chúng thần theo hộ giá.” Yoochun vẫn mặt mày nghiêm trang nói.
“Ngươi đang uy hiếp trẫm?” Yunho cau có.
“Đây không gọi là uy hiếp, chúng thần chỉ muốn điều tốt cho hoàng thượng.”
“Phải đó, hoàng thượng cho Bum theo nha?” Ki Bum giật nhẹ vạt áo Yunho, xoe tròn đôi mắt đỏ mọng, nũng nịu nói. Nếu để ý kỹ, ta sẽ thấy tia sáng tinh ranh lóe lên trong đôi mắt thỏ con ấy. Jaejoong nãy giờ đứng một bên, cũng lên tiếng góp lời.
“Có ngài Park đi theo thật rất tốt. Đường đời gian hiểm, dễ gặp trộm cướp, có người võ công cao cường bảo hộ thì càng an toàn.”
Yunho dường như bắt đầu tín nhiệm Jaejoong hơn, nghe chàng nói vậy, hắn miễn cưỡng gật đầu. “Thôi được, cứ làm theo ý nhị hoàng tử.” Hắn xoay người, toan cất bước đi.
“Khoan đã, còn có hai vấn đề quan trọng.” Chàng lên tiếng ngăn lại.
“Vấn đề gì?” Yunho hỏi.
“Thứ nhất, trong chúng ta có ai không biết tiếng Hán? Qua bên đất khách, chúng ta không thể để lộ thân phận là người ngoại tộc, khi đó dễ gặp dữ nhiều lành ít.”
“Cũng phải.” Hắn gật gù đồng ý. “Ta, Yoochun, Ki Bum đều từng được một hiền giả người Hán dạy nói tiếng Hán và các ngôn ngữ ngoại tộc khác, nên không lo.”
“Rồi, vậy tới vấn đề thứ hai. Chúng ta không thể cứ xưng hô quân thần, hoàng thượng, hoàng tử được. Như vậy chẳng khác nào treo tấm biển mời kẻ gian đến tấn công.”
“Phải ha! Ta quên mất!” Yunho vỗ trán, than cho tật đãng trí của mình. “Ta vốn định nói đến chuyện này. Từ nay ta và nhị hoàng tử sẽ là công tử đi ngao du. Ki Bum, ngươi là thư đồng. Yoochun là gia nhân theo bảo vệ. Các ngươi phải gọi ta là Trịnh công tử, tuyệt đối không được nhắc đến hai chữ ‘hoàng thượng’.”
“Thần nghe rõ!” Ki Bum, Yoochun đồng thanh.
“Mới nói gì đó, nhắc lại coi?” Yunho lườm tia mắt nghiêm khắc.
#20 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Nô tài nghe rõ.” Hai người lúng túng sửa lại.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi?” Jaejoong hỏi đột ngột, chàng thấy ngạc nhiên bản thân đã thay đổi cách gọi hắn thật lẹ.
“Hai mươi sáu.” Hắn trả lời mà không hề thắc mắc, bởi hắn biết chàng sẽ lập tức giải đáp ngay.
“Tôi thì hai mươi lăm tuổi, tôi sẽ giả làm đệ đệ của anh được chăng?”
“Được quá đi chứ. Tên Kim Jaejoong chuyển sang tiếng Hán phải chăng là: Kim Tại Trung?”
“Chính phải.”
“Tên Hán của ta là Trịnh Duẫn Hạo, đã làm đệ đệ của ta thì nên mang họ Trịnh nhỉ?”
“Được, tôi không câu nệ hình thức.” Chàng gật đầu ưng thuận.
“Sẵn đây, Kim Ki Bum chuyển sang tiếng Hán là Kim Khởi Phạm đó.” Ki Bum vui vẻ xen vào.
“Tên tôi gọi là Phác Hữu Thiên.” Giọng Yoochun đều đều.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, thầy trò bốn người cùng hướng đến phía tây thỉnh kinh. Nhầm, bốn người đi mãi về hướng tây đến Trung Nguyên bao la rộng lớn cùng mưu đồ đại sự.
Khi họ đi khuất sau những rặng cây, một bóng người bước ra từ tảng đá kế bên cửa hầm bí mật. Người đó cất giọng âm hiểm.
“Bọn chúng đã đi hết, thật tốt cho việc hành sự của ta mai sau. Jung Yunho, phen này ngươi sẽ biết thế nào là chết không được, sống chẳng xong. Ha ha ha…”
Tiếng cười bay vút lên tận trời cao, dội lại vách núi, chứng tỏ nội lực của người này vô cùng thâm hậu.
Chuyến đi này Yunho sẽ gặp bất trắc gì?
Jaejoong có hoàn thành được mục tiêu liên minh cường quốc?
Ki Bum với hình vóc ốm yếu, liệu có chịu nổi hành trình đầy gian truân?
Võ công của Yoochun có thể cứu cả bọn thoát khỏi những tay cường đạo, ác bá hung hãn?
Hết chương 3-by TV 4/2/2009
Chương tiếp theo: Tai ách giữa đường. Quen bằng hữu mới
|
Chương 4: Tai ách giữa đường. Quen bằng hữu mới.
Nam Chosun chìm ngập trong không khí ấm áp. Người dân mặt mày tươi như hoa, vận y phục mới, qua lại trên đường chào hỏi chúc tụng nhau hay đi lễ đền.
Hoàng cung Nam Chosun chỉ có hai từ để nói ‘xa hoa’. Chỉ kể về vườn ngự uyển thôi, hòn giả sơn làm bằng loại hắc thạch đen tuyền cực kỳ quý hiếm. Hoa đúng với câu ‘cành vàng, lá ngọc’. Ngay cả hoa hồng Sharon cũng phải khép nép nhượng phần xinh tươi trước những đóa hoa làm bằng vàng, ngọc nhân tạo. Cá chép vàng bơi trong hồ ngọc thạch, thỉnh thoảng lại trồi lên, những chiếc vảy óng ánh sắc màu dưới nắng vàng. Còn những nơi khác trong hoàng cung càng thêm phần lộng lẫy hơn nhiều lần.
Changmin ngồi trong đình viên giữa vườn ngự uyển, cảnh đẹp thiên hạ hiếm có ngay trước mắt nhưng y lại không mảy may bận tâm, mắt dõi lên bầu trời xanh như tìm kiếm gì đó. Có phải y tìm kiếm con chim bồ câu đang bay sà xuống tay? Nhìn thấy nó, quả nhiên thần sắc Changmin lộ nét vui tươi, y lập tức tháo mảnh giấy nhỏ cột ở chân con chim ra. Con chim rỉa nhẹ ngón tay Changmin thân thiết rồi tung cánh bay vút đi. Tay y run run mở mảnh giấy ra, chân mày thanh nhíu lại đăm chiêu, hồi lâu y thở ra ảo não, quăng mảnh giấy vào trong lò than hồng đặt dưới chân.
Đột nhiên có vòng tay ôm choàng lấy Changmin từ phía sau, khuôn mặt trầm trọng thoáng chốc giãn ra. “Ji Hoon, là đệ đó à?”
“Lúc nãy hyung thở dài, có phải bận tâm chuyện gì không?” Ji Hoon cười.
“Không có gì.”
Ji Hoon đột nhiên siết chặt vòng tay, cúi người áp sát Changmin, thì thầm vào tai y. “Hoàng hậu đã bắt đầu hành động.”
Changmin biến sắc, y gật đầu rồi cất giọng cảm kích nói. “Cảm ơn tam đệ, đệ đã giúp ta rất nhiều. Ta chỉ có thể tin tưởng đệ, nếu không có đệ thì ta sẽ rất khó khăn…”
“Vì hyung, đệ nguyện làm tất cả.” Ji Hoon đưa một ngón tay lên chặn môi Changmin.
Changmin giật mình ngẩng đầu nhìn Ji Hoon, dường như trong câu nói vừa rồi có ẩn ý sâu xa. Y khẽ lắc đầu nói nửa đùa nửa thật. “Đệ ngốc lắm, sau này gặp được người thương, đệ sẽ làm tất cả vì người ấy, lúc đó đâu còn nhớ đến hyung này.”
“Không. Hiện giờ việc đệ đang làm đều vì người mình thương.” Ji Hoon khẳng định.
Như một trực giác mách bảo, Changmin chột dạ hỏi. “Đệ nói vậy là có ý gì?”
“Hyung không biết ư?”
“Ta làm sao biết nếu đệ không nói?”
Ji Hoon im lặng nhìn sâu vào mắt Changmin. Y không hiểu sao ánh mắt nghiêm túc của Ji Hoon lại khiến y thấy bối rối, y vội quay mặt đi không dám đối diện. Ji Hoon buông tay, đứng lên vươn vai, thở dài nói.
“Hyung không biết thì thôi vậy.”
“Này, đệ phải giải thích thì hyung mới biết chứ!”
Ji Hoon quay lại mặt đối mặt với Changmin, trong mắt ẩn chứa nỗi sầu vô hạn. Y chầm chậm lắc đầu rồi cất bước đi khỏi đình viên, bỏ lại một người ngổn ngang với những thắc mắc.
#22 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Nói về nhóm bốn người thẳng tiến Trung Nguyên. Yunho bảo không cần đi xe ngựa, muốn thăm thú cảnh vật và con người nông thôn. Lúc đầu cả bọn đi rất vui vẻ và hăng hái. Nhưng khi gần đến biên giới, không còn đông đúc cư dân hay nhiều cảnh hoạt náo, chỉ lác đác vài căn nhà trên con đường dài thẳng tắp xa xôi. Bây giờ thì Yunho không còn tâm trạng nhìn ngó lung tung nữa, hắn và Ki Bum cứ thay phiên nhau ca cẩm nào là mỏi chân, đau lưng muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Vì cứ dừng lại suốt nên lộ trình từ ba mươi ngày kéo dài đến bốn mươi tám ngày vẫn chỉ mới đến gần biên giới Trung Nguyên.
“Hyung ah, nghỉ chân xíu được không?” Ki Bum níu tay áo Yoochun mè nheo.
Yoochun trợn mắt nạt. “Đã dặn chỉ được nói tiếng Hán! Hyung là sao hả?!”
Ki Bum lè lưỡi, chạy đến trốn sau lưng Jaejoong, quả là biết dựa hơi đúng người, ngay cả Yunho còn phải nghe lời chàng. Jaejoong mỉm cười bao dung. “Không sao đâu, còn chưa qua biên giới, không cần phải nói tiếng Hán.” Rồi quay sang nhẹ nhàng bảo Ki Bum. “Ráng đi thêm một đoạn nữa là tới lữ quán, tới đó ta sẽ được nghỉ ngơi.”
“Nhưng Bum mỏi chân lắm rồi.” Ki Bum chu môi kèo nài.
“Trẻ ngoan thì phải nghe lời người lớn.” Vẫn giọng nói ngọt ngào, êm dịu tựa suối chảy mà sao ba người còn lại thấy ớn lạnh sống lưng. Khuôn mặt thanh tú bỗng chốc được bao phủ bởi hắc khí. “Sẽ đi tiếp chứ?”
Ki Bum chẳng nói thêm gì nữa, gật đầu lia lịa và chạy nhanh về phía trước.
Gần biên giới chỉ tồn tại duy nhất một lữ quán dành cho khách dừng chân, uống chén trà nghỉ ngơi đôi chút. Diện tích lữ quán nói nhỏ thì không phải nhỏ, nói lớn lại chẳng lớn lắm. Nói rộng cũng không phải, mà nói hẹp thì có chút quá đáng. Nói chung đây là lữ quán tồn tại hai chữ ‘bình thường’ trong sự ‘bất thường’. Làm sao nó có thể bình thường? Vùng biên giới ngay cả quan sai cũng chẳng có quyền hành gì, trộm cướp thì khỏi nói, thế mà một cái lữ quán ‘bình thường’ cứ thế tồn tại mấy chục năm. Chỉ cần bước vào trong lữ quán, người ta chẳng sợ trộm cướp, chẳng sợ bị tầm thù, an tâm nghỉ ngơi. Thế nên nó mới có tên là Thái Bình quán.
Chủ quán nghe nói là người bên kia biên giới sang Chosun lập nghiệp. Lại nghe nói lão không vợ con, một ngày đột nhiên dựng lên Thái Bình quán nơi đây, dân cư xung quanh không hay biết nó xuất hiện từ lúc nào. Chủ quán thấp lùn, khuôn mặt to bè, mắt híp lại, môi luôn điểm cười con buôn. Rất nhiều người tò mò cái quá khứ bí ẩn của lão, đáng tiếc chẳng ai kiếm được chút manh mối gì. Tính cách lão rất rộng rãi, đối với người trong giới giang hồ thường chiêu đãi ăn uống miễn phí, mọi tầng lớp đến quán đều được lão đối xử thân thiện, các mối quan hệ giao tiếp cứ ngày càng rộng. Nhờ quen biết nhiều nên quán lão cứ là ‘thái bình’.
Khi bốn người bước vào thì mười cái bàn bên trong quán đã đầy người, thế nên bốn người đành theo chân tiểu nhị đi lên lầu. Trên này chỉ bày năm cái bàn, trong đó ba cái đã có khách ngồi. Yunho đòi ngồi ở bàn gần cửa sổ, Ki Bum cũng lên tiếng ủng hộ. Vì từ cửa sổ trên cao nhìn ra trời xanh lộng gió, vừa ăn vừa ngắm cảnh núi non thật là thi vị. Tiểu nhị có khuôn mặt dài ngoẵng, con mắt lồi ra như mắt cá chết, miệng mồm lanh lợi. Vừa nhìn gã đã biết nhóm Yunho là ‘khách sộp’ nên đối đãi hết sức cung kính.
“Thưa khách quan, chẳng hay các vị dùng chi ạ?”
“Nhà ngươi có món gì ngon nhất, nổi tiếng nhất?” Ki Bum nhanh nhẩu hỏi.
Yunho lười biếng nhìn ra bên ngoài. Yoochun nghiêm trang đứng sau lưng hắn hộ vệ, đưa mắt quan sát tỉ mỉ từng người một có mặt trên lầu đề phòng bất trắc xảy đến cho chủ nhân. Gã tiểu nhị liệt kê cả mấy chục món ăn, món nào cũng kèm theo câu ‘ngon nhất thiên hạ’. Ki Bum nghe xong mắt đã díp lại, che miệng ngáp dài, quay sang hỏi Yunho.
“Hoàng…í quên, công tử muốn dùng món nào?”
“Dọn hết ra đi.” Hắn thờ ơ phẩy tay.
“Dạ, xin khách quan chờ một lát là có ngay!” Gã tiểu nhị mừng húm, lật đật quay đi sợ Yunho đổi ý. Nhưng đôi chân cẳng cò của gã đâu có nhanh bằng cái miệng Jaejoong. Gã vừa mới xoay gót chân thì chàng đã lên tiếng.
“Ngươi mang hai đĩa kim chi, một tô canh măng, hai đĩa sườn chua ngọt là đủ rồi.”
Gã tiểu nhị méo miệng, mấy món đó quá bình dân, chỉ đáng giá vài lượng bạc. Gã cố vớt vát. “Khách quan còn muốn dùng gì nữa không?”
“Hết rồi. À, nhớ đem bình trà lớn.”
Gã tiểu nhị hậm hực bước xuống lầu, cứ tưởng vớ được mồi ngon ai dè là hạng keo kiệt. Một lúc sau, gã bưng đồ ăn lên, không nói cả một câu ‘chúc ngon miệng’ đã quày quả bỏ đi. Jaejoong ngước lên nói.
“Ki Bum, Yoochun cũng ngồi xuống ăn đi.”
Ki Bum không chút khách sáo, ngồi xuống ngay, còn Yoochun thì lúng túng nói. “Vậy sao được, thân phận…”
Jaejoong biết y muốn nói gì liền ngắt lời. “Đã cùng đồng hành, ta xem hai người như bằng hữu, ngồi xuống đi.”
Yoochun vẫn đứng im, mắt lấm lét liếc về phía Yunho, lúc này hắn mới mở miệng. “Ngồi đi.”
|
“Tuân lệnh.”
Yoochun ngoan ngoãn ngồi xuống ngay. Yunho ngán ngẩm nhìn mấy món ăn đạm bạc trước mặt, lên tiếng.
“Nhị…” Hắn ngập ngừng, khó xử không biết nên xưng hô ra làm sao. Kêu bằng đệ đệ hay gọi tên? Thật ra, hắn luôn muốn được gọi tên chàng.
Như biết suy nghĩ của hắn, chàng nói ngay. “Gọi tôi là Jaejoong.”
“Jaejoong, sao chỉ kêu có ba món vậy?”
“Nhiêu đó đã đủ rồi, kêu nhiều quá ăn không hết bỏ phí à?”
“Thì có sao đâu, chúng ta có nhiều tiền mà.” Yunho vừa nói vừa vỗ vào túi tiền căng đầy treo bên thắt lưng. Không có tiếng kim ngân chạm vào nhau mà chỉ có ngấn hình vuông phồng lên túi vải, có lẽ bên trong là ngân phiếu chăng?
Sau khi quan sát các người khách, Yoochun không thấy họ lộ vẻ khả nghi thì bỏ qua, chẳng để ý thêm nữa. Nếu như y kiên nhẫn nhìn lâu thêm một chút, sẽ thấy ngay lúc này có những ánh mắt bất lương cứ nhìn chăm chăm vào túi vải treo nơi thắt lưng Yunho.
Jaejoong bắt đầu gắp một miếng kim chi vào chén của mình, ôn tồn nói. “Chuyến đi này không biết sẽ mất bao lâu, tiết kiệm được chừng nào thì hay chừng ấy.”
“Mấy thứ này ăn được sao?” Hắn e dè hỏi.
Yunho chẳng hề động đũa, nhìn chén cơm trước mặt như nhìn thấy giun. Ngay cả hạt cơm hắn thường ăn cũng tròn trịa, trắng như trân châu chứ không trắng đục như chén cơm này. Jaejoong thở dài, chàng vốn đã biết trước chuyện sẽ như vậy, bảo kẻ quen ăn sơn hào hải vị đi dùng món ăn dân nghèo thì quả thật khó khăn. Chàng gắp mỗi đĩa một ít thức ăn bỏ vào chén Yunho, mỉm cười bảo.
“Ăn thử xem.”
“Nhưng…” Yunho phát hoảng, cứ như ăn vào thì sẽ chết ngay vậy.
“Cứ ăn đi, nếu chết thì cũng có tôi đi theo bầu bạn.” Jaejoong nói nửa đùa nửa dọa. Hắn đành miễn cưỡng bưng chén cơm đầy nhóc thức ăn lên. Bỏ vào miệng một miếng măng.
“Í!”
“Thế nào ạ?” Ki Bum và Yoochun hồi hộp hỏi.
Lại cắn một miếng sườn chua ngọt. “Á!”
“Sao hả???”
Nhai đến món kim chi, lần này mắt Yunho trợn trắng. Ki Bum, Yoochun căng thẳng chồm người lên mặt bàn. Cả Jaejoong cũng có phần lo lắng khi thấy biểu hiện kỳ quặc của hắn, dù chàng biết rõ trong thức ăn không hề có độc, vì đã nếm thử trước đó. Hắn không nói thêm tiếng nào, chỉ liên tục và chén cơm cùng thức ăn vào miệng, rồi lại bới chén khác, chẳng mấy chốc đĩa thức ăn bày trên bàn đã hết sạch. Lúc này hắn mới xoa bụng, lim dim mắt phán một câu.
“Ngon quá!!!”
Jaejoong thở phào nhẹ nhõm. Hai người kia thì lập tức gọi tiểu nhị hối thúc dọn thức ăn mới lên, thực đơn vẫn là mấy món vừa nãy. Sau đó cả bàn ăn chỉ còn tiếng chén đũa chạm vào nhau.
#24 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tính tiền xong, nhóm bốn người lại lên đường đi tiếp. Đột nhiên họ thấy một bà cụ già nằm giữa đường, hai bên là rừng cây âm u. Ki Bum tốt bụng định chạy tới đỡ bà lão nhưng đã bị Jaejoong ngăn lại. Chàng cảnh giác hỏi.
“Sao cụ nằm ở nơi này? Có biết trên đường nhiều xe ngựa qua lại, nằm giữa đường rất nguy hiểm?”
Bà lão cố gượng ngồi dậy, khuôn mặt nhăn nheo đến nỗi khó nhận ra dung nhan, cặp mắt trắng dã, dường như đã bị mù. “Này cậu trai trẻ, lão nào có muốn nằm đây. Chẳng qua vì cùng đứa cháu gái định tới Trung Nguyên tìm người thân nương tựa, ai ngờ giữa đường gặp bọn cướp ác nhân. Chúng chẳng những lấy đi số bạc lẻ ít ỏi lão để dành, còn bắt luôn cả cháu gái lão đi đâu không rõ. Rồi chúng đánh gãy hai chân lão, nên lão phải nằm đây chờ chết…” Giọng bà lão nấc nghẹn, có câu nghe rõ có câu không. Tình cảnh bà cụ đáng thương khiến ai cũng phải động lòng thương xót, bi phẫn lũ cướp chưa thấy mặt. Yunho dễ mủi lòng nhất, hắn tiến lên nói.
“Để cháu đưa cụ đi khám đại phu. Trong người cháu có ít ngân lượng, chắc cũng đủ cho cụ sống vài năm.”
“Đa tạ chàng trai trẻ tốt bụng.”
Bà cụ sụp xuống lạy một cái rồi không còn sức gượng dậy. Ki Bum sụt sùi, chùi mũi vào vạt áo Yoochun. Yoochun cau mày nhưng không cằn nhằn, bởi chính y cũng đang xúc động trước tình cảnh thê lương của bà lão. Jaejoong bước lên ngăn Yunho lại.
“Đừng đi. Bà lão này không phải tầm thường. Có nhiều điểm khả nghi.”
“Jaejoong ah, người…đệ quá đa nghi rồi. Nếu ta không mau cứu bà lão, lỡ lát nữa xe ngựa chạy qua thì tính mạng bà nguy hiểm khôn lường.”
“Nhưng sự việc trùng hợp này rất khả nghi.” Chàng cố nói hòng lay chuyển ý nghĩ của hắn.
“Ta không ngờ Jaejoong lại là người hẹp lượng như vậy.” Câu hắn thốt ra như nhát dao cứa vào tim chàng.
“Yunho…” Ánh mắt chàng nhìn hắn như van nài. Hắn khựng lại, lòng hơi dao động nhưng ý đã quyết, hắn bước qua chàng đến bên bà cụ. Chàng thở dài, ngón tay chạm vào những lọ hương bên trong tay áo, phòng có gì bất trắc lấy ra dùng liền.
#25 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Bà ơi, cố chờ một chút, cháu sẽ kêu người hầu cõng bà.”
“Đa tạ.” Tròng mắt vốn trắng dã bỗng lộ tia hung quang.
Vừa dứt câu, lưỡi trủy thủ đã đâm thẳng vào xương sườn bên trái của Yunho. Vẻ lụ khụ biến mất, bà lão phóng ngược ra sau nhanh như sóc. Trong tay cầm túi tiền vừa cướp được, bà lão đắc ý cười ha hả, đưa tay giật mạnh da mặt. Thì ra đó chỉ là mặt nạ da người, khuôn mặt thật hiện ra là một gã lùn, mặt xương xẩu, má hóp, mũi quặp như diều hâu. Yunho nghiến răng nói.
“Thì ra ngươi lừa ta?”
“Phải rồi. Ngươi có từng nghe nói tới bang cướp Choisang chưa?” Gã cười to đắc ý.
“Bang Choisang?” Yoochun nãy giờ đứng bàng hoàng đột nhiên lên tiếng. “Nghe nói ở biên giới có bang đạo tặc nhân số lên tới ngàn tên. Chúng cực kỳ nguy hiểm và hung hãn bởi trọng phạm ở khắp nơi tụ họp lại. Bang Choisang chuyên cướp vàng bạc, châu báu của khách qua đường, hễ chống cự liền bị giết ngay. Triều đình mấy lần xua quân đánh dẹp đều thất bại bởi không quen địa hình.”
“Anh bạn này quả là có kiến thức. Cho ngươi hay, ta chính là thủ lĩnh của bang Choisang, tên ta là Lee So Man, bất cứ ai vào tay ta đều không có đường sống. Ta nói danh tính ra cho các ngươi hay, để có chết thì cũng biết mà báo cáo với lão diêm vương ai đã hạ sát các ngươi.”
“Ngươi đắc ý như vậy là nhờ có đông thuộc hạ? Xem ra hôm nay sẽ có bốn người thay trời diệt trừ lũ đốn mạt bọn ngươi.” Yunho buông tiếng cười khẩy.
“Sắp chết đến nơi còn già mồm?!” Lee So Man gầm lên, lao về phía Yunho nhanh như tên bắn. Tiếc là còn có người nhanh hơn gã, Yoochun đã đứng chắn trước mặt Yunho, chộp lấy thanh trủy thủy sắc bén bằng tay không, rồi bẻ gãy chúng như bẻ cành cây mục. Lee So Man tái mặt, vội nhảy lùi ra xa, thấy Yunho bình thản đứng lên phủi áo như không hề đau đớn, gã tái mặt lắp bắp. “Ngươi…ngươi chẳng phải…đã bị ta đâm một nhát?”
“Ừ, tại ngươi mà ta hết dùng bộ y phục này được nữa.” Yunho hậm hực đáp, hắn cởi ngay tấm áo rách một lỗ nhỏ ra, để lộ lớp áo giáp mỏng hộ thân bên trong.
“Kim Ty Giáp? Một trong ba báu vật hộ thân, chỉ cần mặc nó thì gươm dao đâm không thủng, lửa, tên không xâm hại được?!” Gã kinh hãi la to.
“Khá khen cho ngươi chưa đến nỗi mù mắt.” Yunho gật gù châm biếm. Ki Bum đứng sau lưng hắn, loay hoay chỉnh lại tấm áo mới khoác vào màu vàng nhạt, cột ngay ngắn thắt lưng cho hắn, vuốt thẳng từng nếp nhăn rồi mỉm cười hài lòng lui ra.
Lee So Man liếc nhanh bốn người trước mặt, thầm tính toán. Tên mặt mày lạnh như tiền chỉ vung tay một cái đã dễ dàng bẻ gãy thanh trủy thủ, võ công thật đáng gờm. Tên công tử gã đâm hụt thì có Kim Ty Giáp hộ thân, chứng tỏ không phải nhân vật tầm thường, vì chiếc áo đó giá trị cả một gia tài, ai ai đều khao khát muốn có. Ngay chàng trai dung mạo như nữ nhi cũng chẳng thể xem nhẹ, mới nhìn qua gã thì chàng đã nghi ngờ cảnh giác đồng bọn ngay. Con mồi lần này xem ra khó nuốt đây, gã đành phải kêu anh em phục sẵn quanh đây đánh hội đồng mới mong chế ngự được. Suy tính xong, gã liền hú một tràng dài kinh tâm động phách. Lập tức lá cây xào xạt như nổi phong ba. Chỉ chốc lát bốn người đã bị bao vây bởi gần trăm tên cướp tay lăm lăm lưỡi đao sáng loáng. Lee So Man cười khanh khách, đắc chí nói.
|
“Hôm nay dù tổ tông tụi bây có xuất hiện, cũng không cứu bọn bây thoát chết được!”
Ki Bum run rẩy núp sau lưng Jaejoong, mặt xanh lè nói. “Bum chưa muốn chết đâu. Còn chưa thu xong tiền nợ mấy tên thái giám với cấm vệ quân đã thiếu, Bum sẽ chết không nhắm mắt.”
Yoochun thở dài. Y chẳng tưởng nổi trong giờ phút sinh tử mà tên tiểu thái giám này còn nghĩ đến chuyện tiền nong. Y quay sang Yunho hỏi. “Tính sao đây công tử?”
Mắt Yunho lộ sát cơ, nhếch mép đáp. “Đánh rắn phải dập đầu. Giết tên thủ lĩnh tức khắc bọn nhãi nhép sẽ tan rã.”
“Công tử định đích thân xử tên thủ lĩnh?” Yoochun hỏi một câu thừa thãi dù đã quá hiểu tính nết chủ nhân.
“Ngươi lo bảo vệ hai người kia!”
Chưa nói dứt câu Yunho đã phóng người lao tới trước. Cây quạt tưởng như vật vô hại lại khiến bọn cướp kinh tâm táng đởm. Cây quạt điểm tới đâu tên đó bể đầu, nhũn óc tới đó, bởi hắn đã truyền nội lực vào biến nó thành khối sắt nặng nghìn cân. Khi cây quạt xòe ra, nó sắc bén chẳng khác nào lưỡi kiếm, cổ họng từng tên một bắn phụt ra thứ chất lỏng nhuộm màu quạt thêm đỏ thắm. Yoochun múa tít cây thương, đâm chém phía sau hộ vệ cho Jaejoong và Ki Bum. Cây thương dài bằng thân người y, trên cán có ba ngấn, bình thường được rút ngắn cỡ bằng gang tay giấu trong tay áo, khi lâm trận tùy tình thế mà kéo dài ra hoặc biến thành đoản côn đối đầu số đông.
Lee So Man thấy run sợ khi Yunho tiến về phía gã với tốc độ kinh hồn, bọn thuộc hạ chắn trước mặt từng lớp ngã xuống như hình nhân bằng giấy. Gã lạnh gáy, lần đầu tiên sau bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ mới cảm nhận được thế nào là mùi vị cái chết cận kề.
“Các anh em! Hãy liều thân giết kẻ địch, ta sẽ ghi công và hứa chu cấp cho người thân các anh em sung túc cả đời!”
Nói xong gã đã lanh lẹ phi lên thân cây, tay thoăn thoắt chuyền sang cành cây khác rồi biến mất vào rừng sâu. Bọn cướp bị bỏ lại chẳng những không mất nhuệ khí mà còn hăng hái tấn công, bởi chúng biết đã chẳng còn đường lui. Chỉ có liều mạng thì người thân của chúng mới được sống, nếu chúng bỏ trốn khỏi đây, chắc chắn thủ lĩnh sẽ giết người thân chúng ngay, chúng quá hiểu rõ sự tàn bạo của thủ lĩnh. Có người nói một kẻ liều mạng còn hơn vài tay cao thủ, huống gì có đến mấy chục tên liều mạng? Chỉ vài canh giờ sau thế trận đã quá rõ. Yunho, Yoochun khắp mình đầy thương tích, thây chất đống xung quanh họ nhưng bọn cướp vẫn ồ ạt tấn công. Jaejoong không thể ra tay trợ giúp, thứ nhất vì không có gió, khó thi triển hương mê, thứ hai phải sử dụng một số lượng lớn hương mê mà chàng chỉ đem theo rất ít. Nếu dùng độc thì giải quyết càng nhanh gọn, nhưng hai người kia bị bọn cướp bao vây, khó lòng đưa thuốc giải. Trong vài cái chớp mắt tình thế đã đến hồi một mất một còn. Lưng Yoochun bị chém mấy nhát đao, máu thấm ướt lưng áo. Chân Yunho cũng bị chém vài nhát nơi đùi, máu chảy ròng ròng. Jaejoong cắn môi, thò tay vào áo chuẩn bị tung hương mê, mặc sự việc sau đó sẽ ra sao.
Lúc này tình hình bên Yoochun khá nguy kịch, mười tên đã bao vây y thành thế vòng tròn, hơn chục tên khác đứng ngoài canh chừng. Y đâm tên trước mặt, phi thân lên dùng đôi chân đá bể cằm hai tên đang công kích hai bên xương sườn y. Chúng lập tức văng vào hai tên phía sau khiến cả bốn bay ra xa, đập đầu vào gốc cây, chết tại chỗ. Chính lúc y hạ chân chạm đất, một tên cầm đại đao lao đến tấn công vào lưng y. Cây thương Yoochun đâm tên trước mặt đã bị gã giữ chặt đến chết, không thể rút ra ngay, lại thêm ba tên đồng bọn xông vào kiềm chế chân tay y, có thể nói cái chết đã treo trước mắt. Đột nhiên có tiếng quát như sấm động.
“Bọn hèn hạ dám dùng nhiều đánh ít ư?!”
Cùng lúc với tiếng nói là một cơn gió lao thẳng vào bãi đấu trường, cơn gió mang sắc tím. Khi gió ngừng, một người toàn thân vận tử y đã đứng cạnh Yoochun, lưỡi kiếm trên tay nhỏ từng giọt máu thấm xuống nền đất nâu sẫm. Một đợt gió nhẹ thổi qua, mấy tên cướp đứng trước mặt hai người đã nổ tung như trúng phải địa lôi, máu bắn tung tóe lên lá cây xanh, nhuộm một phần khu rừng thành màu huyết. Quả là kiếm pháp kinh nhân. Vừa lúc Yunho hạ gục thêm vài tên. Hiện trường bỗng chốc im lặng, ngổn ngang xác chết. Yunho bước tới trước mặt Tử Y Nhân, vòng tay nói.
“Đa tạ bằng hữu đã cứu trợ.”
“Đừng khách khí, có câu ra đường nhờ bạn bè. Tại hạ trong lữ quán vô tình nghe bọn chúng bàn kế bất lương, nhưng vì có việc nên đến giờ mới xuất hiện được. Ra tay giúp chậm trễ, thật không dám nhận lời tạ ân.” Tử Y Nhân cũng vòng tay đáp lễ.
“Không, dù có nói như thế nào thì bằng hữu đã cứu mạng bốn người chúng tôi.” Yunho kiên quyết nói. Tử Y Nhân mở miệng nhưng không nói tiếng nào, buông thõng tay, xem như đã nhận lời cảm ơn của hắn. Y xoay người lại đối diện Yoochun, đưa ra một bình thuốc nhỏ.
#27 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Đây là kim sang bí truyền, bẻ nửa viên uống còn nửa viên bóp nát rồi thoa lên vết thương sẽ mau chóng lành.”
Giọng nói của Tử Y Nhân lạnh như băng đá nhưng Yoochun nghe thì lại thấy ấm áp tựa nắng mai. Y nhìn người trước mặt, đột nhiên thấy tâm thần xao xuyến, mắt nhìn chòng chọc khiến Tử Y Nhân phải cau mày khó chịu xoay người sang hướng khác. Ki Bum đã qua cơn sợ hãi liền trở lại tính nết liến thoắng, chạy đến níu tay áo Tử Y Nhân, cười tươi hỏi.
“Hyung tên là gì vậy? Đệ tên là Ki Bum.”
Tử Y Nhân xoa đầu Ki Bum, nhoẻn miệng cười đáp. “Thật là đứa trẻ đáng yêu, hyung tên gọi là Kim Junsu.”
Yoochun đã chết điếng khi thấy nụ cười hút hồn kia. Kim Junsu, cái tên đẹp mà người cũng đẹp. Nếu nói Jaejoong là mỹ nam nhân thì Junsu càng giống mỹ nhân hơn. Này nhé, đặc điểm của mỹ nhân là da trắng, mắt phụng mày ngài, cử chỉ nhẹ nhàng khiến người đắm say Junsu đều có cả. Tất nhiên nếu nhìn vào kiếm pháp ra tay thần tốc và thủ đoạn giết người tàn nhẫn, thì chẳng ai dám bảo y là nữ nhi cả. Thiên hạ thường nói: người đang yêu đều là kẻ mù. Tiếc thay Yoochun đã lâm vào căn bệnh mà hầu như mỗi người đều vài lần mắc phải. Càng nhìn Junsu, y càng khẳng định đó là nữ cải nam trang. Yoochun từng đọc trong sách thấy có nhiều trường hợp tương tự, và cũng có quen vài cân quắc anh thư thường giả nam trên đường hành hiệp. Để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, y kéo Jaejoong ra một nơi khá xa chỗ cả bọn đứng.
“Kim công tử, công tử thấy người tên Junsu đó có giống nữ nhi cải nam trang không?’
“Gì cơ?!” Jaejoong trợn mắt kinh ngạc.
Chàng quay đầu lại ngắm Junsu thật kỹ, đúng là có phần khả ái thật, một người đẹp, nhưng nếu bảo là nữ thì đánh chết chàng cũng không tin nổi. Lý do vì sao chàng đoan chắc như vậy ư? Quá đơn giản, cổ áo thấp để lộ phần yết hầu hơi nhô ra cục trái cổ, thứ chỉ nam nhân mới có, Junsu khá gầy nên nó càng lộ rõ hơn. Lẽ nào sự thật hiển nhiên như vậy mà Yoochun có thể không thấy sao? Chàng nhíu mày nhìn y nghi hoặc.
“Sao hả? Có phải giống lắm không?” Yoochun căng thẳng hỏi. Y nhận thấy Jaejoong là người tỉ mỉ, qua sự việc vừa rồi y thấy chàng là người thông minh, lại thêm tính cách tế nhị, nếu y có nhận xét lầm lẫn thì cũng chẳng đến nỗi bị mất mặt. Chứ nếu chuyện này mà để Ki Bum biết, thể nào cũng cười vào mặt y một trận bể bụng, cái thằng nhóc ấy lại chỉ giỏi chọc phá chứ nào biết nam nữ có gì khác nhau? Còn Yunho thì khỏi hỏi cũng biết kết quả.
Jaejoong nhìn vẻ mặt hồi hộp của Yoochun, mồ hôi đọng trên chóp mũi y nấn ná không thèm rơi xuống. Đột nhiên chàng nảy ra một ý nghĩ ‘kỳ diệu’, kỳ diệu đến nỗi sau này khiến đương sự phải dở khóc dở cười. Chàng gật đầu nói.
“Đúng là nhìn quá giống, không chừng thật là nữ nhi cải trang.”
Yoochun hớn hở ra mặt, y chân thấp chân cao quay về chỗ cũ, vui mừng đến nỗi quên mất vết thương trên người vẫn còn đang tươm máu. Đến lúc này Jaejoong mới cho phép mình hở môi cười khúc khích, đột nhiên một giọng nói pha trộn sự ma mãnh vang lên sau lưng chàng.
“Nhị đệ khiến đại đội trưởng ngự tiền thị vệ Park Yoochun bị một vố ác thật.”
Yunho một tay phe phẩy quạt, thong dong bước ra từ sau thân cây to. Jaejoong hất mặt, khiến sợi tóc mái bay lên để lộ vầng trán cao. “Nếu đã nghe hết rồi sao không đi nói tất cả cho ‘ngài’ Park biết?”
“Ồ không, Jaejoong đã hiểu lầm ý ta.” Hắn lắc đầu, môi nở nụ cười ma quái. “Việc thú vị như vậy sao ta có thể phá hỏng được chứ?”
Chính Jaejoong là người bày trò, nhưng sao nghe câu hắn nói chàng lại thấy lạnh sống lưng. Tự nhiên trong lòng chàng dấy lên chút xíu tội lỗi với hai con người kia.
Yunho gấp quạt lại, lững thững đi về chỗ ba người đang trò chuyện rôm rả, vừa lúc Ki Bum hỏi đến câu. “Vậy là hyung cũng đến Trung Nguyên hả?”
|
“Đúng vậy, hyung thích đi du ngoạn đó đây nên muốn đến Trung Nguyên để mở mang tầm mắt. Hơn nữa hyung muốn cho người bên đó biết võ nghệ nước Chosun không phải tầm thường.”
“Vậy hyung cùng đi với đệ và các công tử luôn nha? Dù sao cũng chung đường.”
“Ki Bum, không được tự tiện quyết định!” Yoochun gắt.
Ki Bum bụm miệng lại vì biết mình đã lỡ lời. Dù đang mù quáng nếm hương vị ngọt ngào lần đầu biết yêu, nhưng y vẫn không quên nhiệm vụ cần làm. Chưa biết rõ thân phận Junsu, y không thể để kẻ có lai lịch bất minh đi chung. Bởi chức trách đại đội trưởng ngự tiền thị vệ đang mang, Yoochun không thể để hoàng đế gặp phải một nguy cơ bất tường nào.
“Chính ta đây cũng muốn Kim công tử cùng đi, kết bạn đồng hành. Liệu có bất tiện chăng?” Yunho cười cười đề nghị.
Junsu cau mày vẻ suy nghĩ khó khăn, hồi lâu mới gật đầu. “Cũng được. Đi chung sẽ đỡ buồn tẻ hơn, lại dễ bề tương trợ lẫn nhau.”
“Hay lắm.” Jaejoong vui vẻ tán đồng. Ki Bum vỗ tay mừng rỡ. Yoochun cũng nhếch môi để lộ nụ cười.
Yunho nói tiếp ý định. “Việc trước tiên chúng ta cần làm là xóa sổ ổ cướp hung tợn, để người dân lương thiện từ nay yên tâm đi qua tuyến đường này. Ý mọi người thế nào?”
“Đó cũng là điều Jaejoong này muốn làm ngay bây giờ.” Chàng đáp. Hai người còn lại thì đương nhiên không phản đối ý kiến của Yunho. Junsu lên tiếng góp chuyện.
“Tôi có biết nơi bọn chúng lập trại, để tôi dẫn đường.”
“Tuyệt. Dám cướp vật của ta, bọn ngươi sẽ phải trả giá gấp ngàn lần.” Yunho để lộ nụ cười đầy tà khí, đôi mắt đen càng thêm tối tăm.
Tự nhiên bốn người thấy có lớp hắc khí từ người hắn bay ra, nhanh chóng bao trùm cả khu rừng và bầu trời.
Hôm nay trời tối nhanh hơn mọi ngày.
Xa rất xa trên đỉnh núi, trong một tòa sơn trang bề thế, có mấy trăm tên râu hùm vai gấu đang hắt xì liên tục. Nhất là tên ngồi trên ghế cao ra vẻ thủ lĩnh, toàn thân bỗng run cầm cập như bị trúng gió.
Cuồng phong tới rồi.
Hết chương 4-by TV 5/2/2009
Chương tiếp theo: Phá tan trại sơn tặc
#29 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Chương 5: Phá tan trại sơn tặc
Đêm. Có bóng bốn người chầm chậm di chuyển lên đỉnh núi, đó là Jaejoong, Yunho, Yoochun, Junsu. Ki Bum do không biết võ công nên phải ở lại dưới chân núi, nếu gặp nguy họ sẽ bắn pháo hiệu, lúc đó y sẽ chạy đi kêu quan sai ứng cứu. Bốn người nấp sau mấy thân cây, trước mặt là khoảng sân lớn, căn nhà to với cánh cổng gỗ chắc chắn, đèn lồng thắp sáng rực khiến cả bọn không dám mạo hiểm đến gần hơn. Yunho thầm thì phân phó nhiệm vụ.
“Trước tiên phải khống chế lũ cướp tránh thương vong ở mức thấp nhất. Jaejoong, ta nhớ đệ có tài dùng hương thuật, hãy khiến bọn chúng mê ngủ được không?”
Jaejoong gật đầu, nhưng nói ngay sau đó. “Hương liệu tôi đem theo rất ít, sợ rằng không có tác dụng với nhiều người.”
“Chỉ cần khiến phân nửa mất khả năng chiến đấu là được.”
“Vậy hay nhất là thổi hương mê vào phòng kín, sẽ có tác dụng hơn.”
“Chuyện đột nhập để tôi đi.” Junsu lên tiếng. Jaejoong móc từ trong người ra hai lọ hương nhỏ, căn dặn.
“Màu lam là hương mê ngủ, màu vàng ngửi vào sẽ khiến người ta bất động, dù chúng có bịt mũi thuốc vẫn có hiệu quả, hãy trộn hai thứ hương liệu này với nhau. Trước khi đột nhập nhớ uống viên thuốc này vào, vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng.”
Junsu đón lấy tất cả, nuốt viên thuốc tròn màu trắng rồi mới đứng dậy, thận trọng áp sát bờ tường. Y nhìn lên bức tường để ước lượng khoảng cách, chỉ nhún chân một cái đã vượt qua bức tường cao hơn hai trượng lọt vào trong nhà. Ba người bên ngoài hồi hộp dỏng tai lên nghe động tĩnh. Yoochun lo thấp thỏm, ngồi không yên, chỉ thở phào khi thấy bóng người phi thân ra ngoài bờ tường, đáp xuống chỗ cả bọn nấp nhẹ như chim yến.
“Tôi đã khiến bọn chúng mê mệt cả rồi. Tất đang tập trung tại đại sảnh uống rượu ăn chơi, ước tính số lượng hơn ba trăm tên.” Junsu thấp giọng báo cáo
“Hy vọng còn nhiều tên tỉnh táo, ta chưa đánh đã tay.” Yunho nhếch mép, tà khí lại bốc lên ngùn ngụt, đậm đặc hơn màn đêm.
“Bây giờ chúng ta tấn công được rồi đấy.” Jaejoong nôn nóng, chàng sợ để lâu mất tác dụng hương mê.
Yunho đưa mắt ra hiệu về phía Yoochun, y gật đầu, thân ảnh vừa biến mất lập tức hiện ra, một tay nắm cổ áo một người nhỏ con, thân pháp của y nhanh như thể nãy giờ chưa hề cử động.
Junsu ngấm ngầm kinh hãi. Y thường tự hào mình có môn khinh công đệ nhất thiên hạ, thế mà nay có người biến mất ngay trước mắt y ra tay bắt người rồi lại xuất hiện tại chỗ cũ, y lại không phát hiện Yoochun thật ra đã dùng thủ pháp gì. Y vừa thấy hổ thẹn vừa ganh tức.
“Ki Bum, tại sao ngươi lại ở đây?” Yunho cau mày.
“Vì…mọi người dấn thân vào nơi nguy hiểm, tôi…tôi không thể đứng ngoài mưu cầu an lành được.” Ki Bum ấp úng.
“Nhưng ngươi không biết võ công, không những dễ gặp nguy hiểm mà còn vướng chân tay.” Yoochun lạnh lùng nói.
“Yoochun, ăn nói nhẹ nhàng chút không được à?” Jaejoong nạt. “Dù Ki Bum quả thật vướng víu chân tay, không biết làm gì ngoài ăn với chơi thì cũng không cần nói thẳng như vậy.”
“Nhị công tử, dù được công tử bênh vực nhưng tôi không hề thấy vui khi nghe mấy lời này.” Ki Bum gục đầu, cất giọng sầu thảm.
“A, không, tôi lỡ lời. Ý tôi là chỉ muốn Ki Bum được an toàn thôi.” Jaejoong bối rối.
“Dù sao…” Ki Bum ngước lên, mang ánh mắt cương nghị. “Tôi quyết đi cùng mọi người, có chết thì cùng chết.”
Tất cả nhìn Ki Bum, khuôn mặt tròn trịa toát lên vẻ thơ ngây, thân hình nhỏ bé hơn lứa tuổi mười tám. Nhưng đôi mắt lại kiên nghị như vậy, thật không tương xứng với bề ngoài. Yunho xúc động lao tới ôm chặt lấy Ki Bum.
|