Ta Yêu Nô Lệ Của Lão Đại
|
|
CHƯƠNG 3
Ra khỏi phòng quay phim, tôi ôm Quang lên xe, đột nhiên phát hiện phía dưới phong y mơ hồ chảy ra máu, tôi không nhịn được nói: “Cậu bị thương, tôi đưa cậu đến bệnh viện!”
“Không cần đâu. . .” Quang giãy dụa nói: “Đưa tôi quay về tổng bộ đi. . . Nơi đó có bác sĩ xử lý. . .”
Tôi nghe cậu nói như vậy liền không khăng khăng nữa, khởi động xe lái về tổng bộ.
Xe vừa mới dừng lại trước đại lầu tổng bộ, mấy vệ sĩ bên người của Lão Đại đã nghênh đón rồi, nâng Quang vào trong.
Tôi định đi theo thì một vệ sĩ đã lễ phép cản tôi, “Thiên Nhai, Lão Đại nói cậu cực khổ rồi, cho cậu về nghỉ ngơi.”
Tôi đương nhiên hiểu rõ ý của hắn, mặc dù có chút không yên tâm, nhưng cũng chỉ có thể thất vọng ly khai.
Sau khi về nhà, tôi thấp thỏm lo lắng thương thế của Quang, chung quy muốn tìm một cơ hội đi đến thăm cậu, nhưng Lão Đại không gọi tôi, tôi cũng không thể tự tiện xông vào tổng bộ, đành phải ở nhà chờ đợi trong đau khổ.
Thần linh không đáp ứng, chịu đựng đến ba ngày sau, Lão Đại rốt cục cũng gọi điện cho tôi, bảo tôi đến tổng bộ đến thưởng thức a phiến chụp xong ngày đó.
Vừa nghĩ đến việc có thể gặp lại Quang, tôi kích động không cách nào diễn tả được, vội vàng lái thẳng xe đến tổng bộ.
Khi tôi đi vào đại lầu tổng bộ, phòng chiếu phim tối mịt, nhìn thấy một màn *** hèn không chịu nổi.
Giống như những gì từng chứng kiến tại tầng hầm ngày hôm đó, Quang bị lõa lồ treo lên trên, một vệ sĩ bên cạnh Lão Đại đang dùng đèn pin loại nhỏ không ngừng điện kích nơi riêng tư cậu. Cậu căng cứng, cơ thể không thể ức chế co giật, hiển nhiên thống khổ tới cực điểm.
Trong lòng tôi căng thẳng, không khỏi có chút thương xót cậu, hành hạ như vậy khi nào mới là đỉnh điểm hả!
Lão Đại thấy tôi tới, liền ra lệnh vệ sĩ ngừng tay, phân phó: “Đưa cậu ta tới đây, để cậu ta thưởng thức bộ dạng ti tiện của mình!”
Vệ sĩ lập tức tuân lệnh thả Quang xuống, Quang lập té ngã trên đất, gấp gáp che đậy nơi riêng tư của mình cuộn thành hình tròn.
Vệ sĩ mặc kệ cậu đau đớn, cầm lấy sợi xích trên cổ cậu, thô bạo kéo cậu tới chân Lão Đại.
Lão Đại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, cười lạnh rồi phân phó: “Đem ghế đến đây, cho cậu ta ngồi xem!”
Tôi nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lão Đại từ lúc nào lại tốt như vậy? Nhưng một lát sau khi chiếc ghế được nâng đến, tôi lập tức hiểu rõ dụng tâm kín đáo của Lão Đại.
Nói đó là cái ghế, không bằng nói là một hình cụ. Bề ngoài mặc dù không khác gì một chiếc ghế bình thường, nhưng chính giữa ghế ngồi là một cao su bổng cao cao đáng sợ, đủ để nói rõ tác dụng thật sự của nó.
Hai vệ sĩ túm lấy Quang ép cậu ngồi lên chiếc ghế đó, sau đó trói hai tay cậu vào ghế.
Quang đau đến mức đầu đầy mồ hôi, thân thể bắt đầu khẽ run rẩy. Tôi nhíu mày, quay đầu đi không đành lòng nhìn nữa.
Lão Đại tựa hồ rất hưng phấn, đắc ý ra lệnh vệ sĩ bắt đầu chiếu phim.
Toàn bộ quá trình chiếu phim tôi đều như ngồi trên đống lửa, trước sau không ngẩng đầu nhìn một lần.
Nội dung trong phim so với hôm quay không có gì khác nhau, chỉ là sau quá trình biên tập lại phối thêm âm nhạc, hình ảnh có vẻ càng kích thích hơn. Quang cũng có vẻ càng *** đãng hơn, phảng phất tựa như say mê trong dục tiên dục tử.
Lão Đại không nhịn được cười ha ha nói: “Quang, nhìn không ra cậu có lúc lại mê người như vậy. . .”
Bị trói tại hình ghế, nghe những lời này nhưng một điểm phản ứng cũng không có, khuôn mặt trắng bệch nghiêm mặt không rên một tiếng, tựa như không nghe một lời châm hcoj nào của Lão Đại.
Lão Đại thấy cậu cúi đầu không nhìn màn hình, tức giận nắm chặt tóc cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên, nói: “Nhìn kĩ cho ta! Xem bộ dạng của mình dơ bẩn đê tiện như thế nào!”
|
Quang mặc cho y nắm tóc, hờ hững nhưng vì bị ép mà nhìn chăm chú màn ảnh, trên mặt vẫn không chút biểu tình.
Trái tim tôi đột nhiên điên cuồng đập mạnh, hạ phúc một trận khô nóng. Quang kiên cường bất khuất như vậy lại gợi cảm khác thường!
Sau khi chiếu hết phim, Lão Đại cười lạnh với Quang: “Quang, hôm trước tiêm thuốc kích dược của Mỹ rất hữu hiệu a. Muốn thử lại hay không?”
Quang nghiêng người liếc Lão Đại, thản nhiên nói: “Tôi nói không muốn thì sẽ không dùng sao?”
“Ha ha ha. . .” Lão Đại cất tiếng cười to nói: “Quang, ta thích cậu chính là điểm ấy, rất hiểu bản thân!”
Quang quay đầu đi, trên gương mặt hiện ra sự khinh thường.
Lão Đại hừ lạnh một tiếng, quay đầu phân phó vệ sĩ: “Đem thuốc kích dược hôm đó tiêm cho cậu ta, dùng lượng thuốc gấp đôi!”
Tôi trong lòng khẽ rùng mình, lượng thuốc hôm đó đã khiến Quang phát điên lên, hôm nay dùng gấp đôi, không biết còn muốn bức cậu thành cái gì nữa.
Sau khi vệ sĩ mang thuốc tới, lập tức liền tiêm cho Quang. Quang vẫn như ngày đó, trầm tĩnh, trên gương mặt không nổi lên một gợn sóng, không chút sợ hãi. Tôi không khỏi phục cậu sát đất.
Sau khi tiêm xong, Lão Đại sai người cởi trói cho Quang từ ghế hình kia, dùng sợi dây thừng trói chặt tay cậu ra sau lưng, sau đó phân phó: “Ném cậu ta vào kho hàng dưới lầu, để cậu ta hảo hảo nếm thử tư vị dục hỏa đốt người mà không thể phát tiết!”
Tôi lại rùng mình, làm như vậy so với phái người cưỡng *** còn tàn nhẫn hơn nhiều!
Bọn vệ sĩ “vâng” một tiếng rồi kéo Quang xuống dưới lầu. Đợi bọn họ đi, Lão Đại cũng lập tức ra lệnh tôi trở về.
Tôi buồn bực đi ra đại lầu tổng bộ, trong đầu chầm chậm nảy ra một ý nghĩ. Quay đầu nhìn thủ vệ trước cửa chính, tôi thừa dịp lúc bọn họ không chú ý lách mình trốn vào trong một cây bên cạnh.
Từ trong cây ngó trái ngó phải, tôi lén lút lần lần mò ra sau đại lầu tổng bộ. Tôi nhớ kho hàng một nửa kiến trúc là ở trên mặt đất, nửa kiến trúc còn lại nằm dưới mặt đất, vì để thông gió nên ở phần phía trên mặt đất có lưu một cửa sổ rất nhỏ.
Tôi nhanh chóng tìm được cửa sổ nhỏ kia. Từ cửa sổ nhỏ hẹp nhìn vào, chỉ thấy Quang xích lõa co quắp trong một đống tạp vật bừa bộn, mơ hồ giãy dụa. Là dược tính phát tác, khó có thể tự kiềm chế.
Tôi dùng chủy thủ mang theo cạy cửa sổ, tay chân đồng thời sử dụng, chui vào. Bởi vì cửa sổ quá nhỏ, tôi mất rất nhiều sức mới tiến vào được.
Nhanh nhẹn từ cửa sổ, nhảy xuống tôi vội vàng chạy tới chỗ Quang. Có lẽ vì cố hết sức chống lại thuốc kích dục, Quang nằm quay lưng về tôi căn bản không nhận thấy tôi đã tiến vào.
Khi tôi nhẹ định nhàng ôm lấy cậu, cậu mới đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi cúi đầu ghé vào tai cậu nói khẽ: “Đừng sợ, tôi tới cứu cậu. . . Cậu bây giờ thế nào rồi?”
Cậu vẫn lo sợ nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu mới thở dốc nói: “Anh là ai? Tại sao muốn cứu tôi?”
Tôi lúc này mới phát hiện trên người cậu chảy rất nhiều mồ hôi, vì vậy nói: “Cậu bây giờ đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Chúng ta trước hết phải nghĩ biện pháp làm thế nào chạy khỏi nơi này đã.”
“Vô dụng thôi.” Cậu cười khổ nói: “Anh lén chui vào từ cửa sổ rất cao, tôi bây giờ trong tình trạng này căn bản bò còn không nổi, mà trước cửa chính kho hàng còn có vài bảo vệ. Tôi kiểu gì cũng không trốn thoát được!” Nói tới đây, cậu thở dốc vài cái rồi lại nói: “Huống chi cho dù chúng ta trốn khỏi kho hàng, cũng trốn không thoát đại lầu tổng bộ!”
Tôi cũng nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi chán nản. Nhìn cậu trên trán càng lúc càng chảy ra nhiều mồ hôi lạnh, tôi không nhịn được lại hỏi: “Tôi bây giờ có thể giúp cậu gì không?”
Cậu kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu đột nhiên thấp giọng nói: “Anh… Anh ôm tôi đi…”
“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng lại. Ý cậu là sao? Cậu nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi. . . Anh ôm tôi đi. . .”
Tôi đã hiểu rõ ý cậu, không khỏi giật mình.
Cậu thấy tôi không lên tiếng, quay mặt đi, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh nếu không muốn thì thôi. . .”
“Tôi nguyện ý!” Tôi vội vàng buột miệng nói.
Tôi sao có thể không muốn chứ? Một mình ôm cậu không phải là giấc mơ bấy lâu này của tôi sao? Hôm nay trời ban cho cơ hội tốt như vậy tôi sao có thể buông tha chứ?!
Mặc dù bây giờ có chút lợi dụng khi cậu gặp khó khăn, nhưng lúc này tôi căn bản không nhịn nổi dục hỏa phía dưới nữa rồi. . .
Hoàn đệ tam chương.
|
CHƯƠNG 4
Kho hàng làm bằng xi măng vừa lạnh như băng lại vừa ươn ướt, chung quanh chất đống tạp vật còn tỏa ra mùi ẩm mốc khó ngửi. Trong hoàn cảnh như vậy mà giao hoan thật sự không ổn chút nào, nhưng tôi đã không nhịn được nữa rồi.
Kỳ thật tôi cũng không thích đồng tính giao hoan cho lắm. Trước kia khi ở nước ngoài cũng từng chơi đùa mấy lần, chung quy cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Thân thể nam nhân vừa thô vừa cứng, đâu có thể sánh được với phụ nữ đáng yêu vừa nhuyễn lại vừa nộn a.
Nhưng từ khi thấy Quang, tôi hoàn toàn thay đổi cách nhìn này. Là cậu cho tôi biết nam nhân cũng có thể gợi cảm đến mê người như vậy. . .
Sau khi cơi sợi dây trên cổ tay Quang, tôi luống cuống tay chân cởi bỏ quần áo, một tay ôm cậu vào lòng.
Cậu cũng lập tức nghênh hợp ôm lấy tôi, nhiệt liệt vội vàng. Lòng tôi điên cuồng nhảy nhót, cảm giác nóng như lửa của da cậu khiến cả người tôi cũng nóng lên.
Theo sống lưng trần trụi của Quang, tôi sờ một mạch tới thắt lưng cậu. Thắt lưng cậu mềm dẻo mà tinh tế, hết sức nhỏ, ôm lấy rất vừa tay. Sờ xuống chút nữa chính là cặp mông đang cố gắng vểnh lên của cậu, rắn chắc mà rất co dãn, khiến người ta rất muốn hung hăng bóp một cái.
Tách hai cánh mông phiến mượt ra, dò xét đi vào hậu đình thần bí của cậu. Tôi không khỏi kích động, đây là thánh địa mà tôi vô hạn hướng tới.
Tựa như khiêu khích sờ lên nhu nộn thịt quyến rũ, tôi có thể cảm nhận được Quang trong lòng tôi run rẩy, áp vào trước ngực tôi hô hấp dồn dập.
Lén cười cười, tôi đem ngón trỏ nhẹ nhàng dò xét đi vào. Còn chưa tiến vào được một nửa, Quang đột nhiên nắm lấy tay tôi, thở hổn hển nói: “Đừng. . . Đừng chuẩn bị nữa. . . Nhanh bắt đầu đi. . .”
Tôi hôn lên trán cậu ôn nhu nói: “Quang, tôi muốn cậu thích ứng trước đã. . . Tôi sợ sẽ đả thương cậu. . .”
Cuộn tròn trong lòng tôi, Quang có chút chấn động, cúi đầu nói: “Không cần đâu. . . Tôi sớm đã quen rồi. . .” Vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, ngã quỳ gối xuống, nhếch mông cao lên, bày ra một tư thế mặc ý hưởng dụng.
Đối mặt với yêu cầu thịnh tình như vậy, tôi đâu thể nhẫn nại được. Hai tay bóp chặt lấy cặp mông tròn trịa, đẩy eo tiến về phía trước, mãnh liệt đem dục vọng chính mình đâm vào.
“Ô. . .” Cả người Quang run rẩy, đem mặt vùi sâu vào khuỷu tay.
Tôi biết cậu đau đớn, trong lòng nghĩ sẽ nhẹ một chút, nhưng dục vọng khố hạ bị hậu đình cậu hấp dẫn, không nhịn được bắt đầu điên cuồng trìu động.
Quang run rẩy càng lúc càng kịch liệt, thân hình thon dài bị tôi va chạm lắc lư trái phải, rất nhanh ngay cả quỳ cũng không nổi, hư nhuyễn tê liệt trên mặt đất xi măng.
Cứ như vậy rất khó cho tôi trìu sáp, vì vậy tôi nghĩ ra một cách, nhân lúc cậu vẫn còn ở tư thế này, nắm lấy thắt lưng cậu khiến cậu quay một vòng, biến thành tư thế nằm ngửa, sau đó nâng hai chân cậu lên tiếp tục mãnh liệt tiến công.
Trong ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Quang ửng hồng, không ngừng rên rỉ, ánh mắt ngày càng mê ly, tựa hồ đang chậm rãi tiến vào trạng huống, hai tay cũng không tự chủ được giơ lên đỉnh đầu hồ loạn vặn vẹo.
Chứng kiến bộ dáng cậu *** đãng như vậy, dục hỏa trong tôi càng rừng rực, nắm chặt thắt lưng cậu, càng hung mãnh đánh sâu vào.
Cậu cũng không ngăn được kêu rên càng lúc càng lớn, tôi không nhịn được cúi xuống hôn lên chặn miệng cậu, “Quang, kêu khẽ thôi. Cậu muốn bị bảo vệ bên ngoài nghe thấy sao?”
Cậu ý thức mê loạn hanh hanh vài tiếng, đột nhiên vươn tay ôm cổ tôi, nhiệt tình đáp lại hôn môi tôi.
Tôi cảm thấy choáng váng, càng dùng sức hôn cậu, cùng cậu lâm vào hôn lưỡi dây dưa kịch liệt. . .
Trên dưới đồng thời kích thích khiến tôi nhanh chóng liền phát tiết. Kích tình mãnh liệt trôi qua, ghé vào trên người Quang, tôi điên cuồng thở không ngừng, tim đập nhanh như trống đánh.
Trên bụng và thắt lưng Quang dính một mảng đặc sệt, tôi biết Quang cũng đã phát tiết. Ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng lại phát hiện cậu cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt trống rỗng mở mịt có một tia phức tạp.
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, anh là ai?” Cậu bình tĩnh hỏi.
Tôi cười cười, từ trên người cậu bò xuống, nằm sát bên người cậu thấp giọng đáp: “Tôi tênà lThiên Nhai, chỉ là một thành viên bình thường trong bang mà thôi.”
“Tôi trước kia tại sao chưa từng thấy anh?” Cậu tiếp tục hỏi.
“Tôi lúc trước sống ở nước ngoài đi theo Đức thúc thúc.” Tôi thành thật đáp: “Nửa năm trước Đức thúc thúc qua đời, Lão Đại mới triệu hồi tôi về.”
|
“Nga. . .” Cậu rũ mi mắt, dừng lại bỗng nhẹ nhàng hỏi: “Anh vì sao muốn cứu tôi?”
“Bởi vì…” Tôi cảm thấy xấu hổ, do dự một chút rồi ngập ngừng đáp: “Bởi vì tôi thích cậu…”
Cậu đột nhiên mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo một loại ý tứ mà tôi không thể đọc được. Một lúc sau cậu cười nhẹ tựa như đang tự chế giễu bản thân, tự nhủ: “Tôi quả là mị lực khôn cùng a. . .”
Tôi ngẩn người, cậu đột nhiên xoay lại ôm tôi, “Thiên Nhai, ôm chặt lấy tôi, tôi hơi lạnh…”
Tôi vội vàng ôm lấy cậu, cố gắng hết sức, cơ hồ muốn đem cậu nhập vào trong cơ thể tôi. Kho hàng làm bằng xi măng mà mặc dù vừa ẩm ướt lại vừa lạnh, nhưng lúc này tôi lại cảm giác vô cùng ấm áp. . .
Hai chúng tôi cứ như vậy yên lặng ôm nhau trên mặt đất xi măng của kho hàng. Cũng không biết bao lâu trôi qua, cậu nằm trong lòng tôi đột nhiên lại bắt đầu giãy dụa, hạ thân dần dần cương lên không ngừng cọ xát hạ thân tôi, tựa hồ như nhắn nhủ thông điệp ái muội.
Tôi cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của cậu một lần nữa lại tràn ngập ***. Xem ra lượng dược gấp đôi không thể dễ dàng thỏa mãn được.
Thầm than một tiếng, tôi tách thân thể cậu, khiến cậu nằm nghiêng đưa lưng về phía tôi, sau đó gập một chân cậu lại, từ phía sau chậm rãi tiến nhập cậu.
Tư thế này khi ân ái đồng tính là tư thế ôn nhu dễ chịu nhất, cho nên khi tôi tiến vào thân thể cậu, cậu cư nhiên rất hưởng thụ khẽ rên một tiếng.
Bởi vì vừa mới phát tiết một lần, tôi lần này cần kiên nhẫn rất nhiều. Vì không muốn cậu thống khổ, tôi cố gắng hết sức nhẹ nhàng chậm rãi trìu động, đồng thời còn vươn tay đến phía trước cậu, thay cậu thủ ***, để giảm bớt khó chịu cho cậu.
Ai ngờ cậu lại bướng bỉnh nói: “Thiên Nhai, thứ tôi muốn không phải ôn nhu. . .”
Tôi sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý tứ của cậu. Nặng lòng, nắm chặt vai cậu, gia tăng biên độ động tác, bắt đầu trở nên thô bạo.
Trong đáy lòng mỗi nam nhân đều tồn tại tính tàn bạo, chỉ bởi vì yêu cầu đạo đức ràng buộc mà không cách nào phóng túng. Nhưng đêm nay Quang nhiệt tình yêu cầu như thế, tôi cảm giác trụy lạc hắc ám của mình lên đến đỉnh điểm.
Gần như cường bạo cùng Quang làm đến lần thứ ba, Quang vẫn còn bất mãn cầu dục, hai chân vòng qua thắt lưng dụ dỗ tôi, tôi cũng vì sự thúc giục mà cương cứng trở lại..
Tôi không khỏi kinh hồn trước thuốc kích dục có dược tính đáng sợ như vậy, một thiết cốt nam nhi cũng bị lột xác thành bộ dáng hạ tiện này.
Sau khi làm đến lần thứ năm, Quang rốt cục không thể yêu cầu được nữa. Mặc dù gương mặt cậu vẫn còn rất đỏ, tôi biết cậu vẫn chưa thỏa mãn, nhưng thân thể cậu không nổi nữa rồi. Giao hợp quá mức khiến cậu hoàn toàn hư thoát[1], co quắp tê liệt trên mặt đất chỉ có thể thở thở dốc.
Từ hạ thân cậu chảy ra một vệt trọc dịch đỏ trắng quện vào nhau. Tôi không khỏi đau lòng, áy náy nói với cậu: “Xin lỗi. . . Tôi không ngờ khiến cậu bị thương. Cậu nhất định rất đau phải không?”
Cậu kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt lại xuất hiện loại thần sắc phức tạp, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không sao . . . Tôi đã quen rồi. . .”
Hoàn đệ tứ chương.
[1] Hư thoát: (dương hư, âm hư hoặc khí âm hư, âm dương đều hư) hạ đường huyết do mất máu, mất nước
|
CHƯƠNG 5
“Anh cần phải đi ngay.” Đang yên lặng, Quang đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Lát nữa nếu bị Lão Đại phát hiện, anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Nghe xong lời này tôi lập tức tỉnh táo lại. Nhìn cơ thể Quang đầy những dấu vết ***, tôi biết mình đã tự xông vào đại họa rồi.
Mặc dù ở bãi đỗ xe Quang từng bị anh em trong bang tùy ý chà đạp, nhưng lúc đó là do Lão Đại lên tiếng cho phép. Nếu không có mệnh lệnh của Lão Đại, không ai được động vào Quang.
Hiện tại tôi tự tiện yêu đương vụng trộm với Quang, có thể nói là đã phạm vào điều tối kỵ của Lão Đại, nếu bị Lão Đại phát hiện, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhưng tôi tuyệt đối không hối hận, chỉ cần có thể ấm áp cùng Quang nửa khắc thôi, cho dù ngày mai có bị Lão Đại xử tử tôi cũng chẳng thèm quan tâm!
“Anh mau đi đi.” Quang lần thứ hai thúc giục nói: “Lão Đại có thể lập tức đến đây.”
Trong lòng tôi cảm thấy cảm động, cậu muốn để tôi đào tẩu rồi tự mình gánh vác tất cả, nhưng tôi sao có thể bỏ mặc cậu một mình được chứ.
Ôm lấy bả vai của cậu, tôi thành khẩn nói: “Quang, đi cùng tôi đi! Tuy rằng sẽ rất khó khăn, nhưng chúng ta phải thử một lần.”
Quang nhìn tôi, cười khổ nói: “Nếu chúng ta đi cùng nhau thì chỉ có một kết cục mà thôi, chắc chắn sẽ chết!”
“Chết thì chết!” Tôi nghiêm nghị nói: “Có thể chết một chỗ với cậu tôi không oán cũng không hối hận!”
Quang ngẩn người một lúc, sau đó nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt trong bóng tối phát ra sự khác thường, từng chữ từng chữ hỏi: “Anh thật không sợ chết sao?”
“Ân!” Tôi kiên định gật đầu.
Quang chậm rãi quay đầu, ngẩn người nhìn kho hàng, một lúc sau mới quay lại nhìn thẳng vào tôi, nói: “Thiên Nhai, anh nếu thực sự muốn cứu tôi thì hãy giúp tôi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tôi không nghĩ ngợi gì mà lập tức hỏi: “Vì cậu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng cam tâm tình nguyện!”
Quang vui mừng cười, chậm rãi nói: “Thế lực của Lão Đại rất lớn, cho dù chúng ta có thể chạy khỏi tổng bộ, rời thành phố này thì y cũng tìm cách ra bắt chúng ta trở về! Cho nên chúng ta phải nghĩ cách khiến y không thể bắt chúng ta.”
“Không thể bắt được chúng ta. . . Quang, cậu có ý gì a?” Tôi nghe không hiểu gì cả.
Quang đáp: “Hoạt động chủ yếu của bang là buôn lậu thuốc phiện, bao năm qua bản ghi chép giao dịch thuốc phiện đều được Lão Đại lưu lại trong máy tính của mình và bảo vệ cẩn thận. Chúng ta chỉ cần nghĩ cách trộm được bản ghi chép ấy thì có thể dùng nó để uy hiếp Lão Đại, nếu y không buông tha chúng ta, chúng ta liền tặng nó cho cảnh sát.”
Nghe xong biện pháp này tôi không khỏi âm thầm kinh hãi. Biện pháp này quá mức lớn mật, thậm chí có chút kỳ lạ, tôi nhất thời có phần không tiếp thu được.
Quang thấy tôi có chút do dự, hỏi: “Như thế nào? Anh không dám sao?”
“Không phải. . .” Tôi vội giải thích: “Biện pháp này diệu thì diệu, nhưng khi thực hiện chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Đầu tiên máy tính của Lão Đại khóa bằng mật mã, cho dù tôi có thể lén vào được thư phòng của y thì cũng không mở máy lên được.”
“Không sao, tôi biết mật mã!” Quang đột nhiên nói.
Tôi lắp bắp kinh hãi, tò mò hỏi: “Cậu làm sao mà biết được?”
Quang mím môi, chậm rãi hạ tầm mắt, cúi đầu nói: “Có một lần y ngoạn tôi ở thư phòng. . Khiến tôi ngất xỉu. . .Sau đó mở máy tính, đúng lúc đó tôi tỉnh lại nên nhìn thấy. . .”
Trong lòng tôi run lên, Quang cố ý nói bình thản như vậy nhưng tôi biết tình cảnh lúc đó có lẽ vô cùng thê thảm.
Đau lòng ôm chặt lấy Quang, tôi ôn nhu nói: “Nói cho tôi biết mật mã, đêm nay tôi sẽ đi lấy trộm.”
“Được, mật mã là yyh840707.” Quang nghiêm túc nói: “Sau khi sao chép lại bản ghi chép ấy, anh hãy lưu lại trên hòm thư điện tử của tôi. Giấu ở đâu cũng không an toàn bằng giấu trên mạng.”
“Không sai, nếu tôi mang theo đĩa CD, một khi bị bắt thì nhất định sẽ xong đời.” Tôi gật đầu tán thành nói.
“Hộp thư của tôi là tianyake_2000@163.com.” Quang nói tiếp: “Mật mã là xxxxxx, cậu nhất định phải nhớ kỹ.”
“Yên tâm đi Quang, tôi sẽ không quên đâu!” Tôi mỉm cười tự tin với cậu.
|