Oan Gia Anh Là Tổng Tài Sao Gay Version
|
|
Oan Gia Anh Là Tổng Tài Sao Gay Version Tác giả: Tiểu Khuê Ngôn tình ver: Ngôn Vũ Kha x Trịnh Khả Vy Đam mỹ ver: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Số chương: 16 Thể loại: Hài, sủng Bản gốc: Hoàn Bản chuyển: Hoàn.
Văn án:
Lộc Hàm – một chàng trai 18 tuổi, ngây thơ, trong sáng như pha lê trắng, tuy có phần ngỗ nghịch nhưng có tấm lòng rất đơn thuần, không suy nghĩ gì nhiều. Ngô Thế Huân – tổng tài của tập đoàn Ngô thị, sống tại Hàn Quốc. Là mơ ước của bao cô gái lẫn chàng trai nhưng lòng vẫn luôn hướng về người không thuộc về mình… – Lần đầu anh gặp cậu trong trạng thái say sỉn, ăn chơi, đi nhầm phòng vệ sinh! – Lần thứ hai, anh gặp cậu ở một trường học, với danh nghĩa là thầy giáo và sinh viên! – Lần thứ ba, vẫn là quán bar, cậu trong bộ đồ ôm bó sát người rót rượu cho khách! Liệu sự ngây thơ, trong sáng của Lộc Hàm có chinh phục được người đàn ông sắt đá, si tình này?
|
Chương 1: Bị đuổi!
– Cháu rốt cuộc là muốn ta tức chết có phải không?
Tại một căn biệt thự đẹp đẽ, sang trọng ở Bắc Kinh, một người đàn ông trung niên, tuổi đã ngoài sáu mươi, lớn tiếng quát mắng. Quản gia cùng người hầu xung quanh đếu khúm núm đầy sợ hãi, nhưng riêng cái người bị mắng thì vẫn nhởn nhơ, ung dung ngồi trên ghế sôpha.
– Cháu rốt cuộc là học hành thế nào để suốt ngày bị phàn nàn! Đã thế còn trốn học, la cà ở quán bar! Cháu còn muốn gì nữa hả? Đánh nhau nữa là cháu chẳng khác gì đứa du côn đầu đường xó chợ đâu!
– Thật ra cháu cũng muốn lắm, nhưng… – Lộc Hàm nghe ông nói thế liền nhảy vào, vẻ mặt đáng yêu thành thật ra vẻ luyến tiếc…
– Im ngay! Cháu có biết Lộc gia chỉ có duy nhất mình cháu là người thừa kế hay không?
Thấy ông giận dữ, bắt đầu ca bài ca cũ rích mà lần nào cậu cũng nghe, Lộc Hàm liền nhanh nhảu nhảy vào.
– Ông lại định nói là cháu phải cố gắng học hành, để duy trì truyền thống, sự nghiệp tốt đẹp của gia tộc phải không?
Bị chọc tức đến mức phát điên, ông của Lộc Hàm trừng mắt nhìn đứa cháu nhỏ. Thấy ông trừng mắt, Lộc Hàm cũng thôi không nói nữa.
Ôi, cậu có muốn thế đâu cơ chứ? Chẳng qua là hôm trước quay bài không cẩn thận, cậu bị giám thị bắt và mời phụ huynh cả thôi. Thật đúng là xui xẻo! Mà cứ mỗi lần ông chửi, là y như rằng mọi chuyện trong quá khứ sẽ bị ông bới móc.
– Chết tiệt! Hôm nay tao không ra ngoài được . Ông đã sai người canh rồi! Bảo không cho tao đi đâu cả.
Lộc Hàm lầm bầm vào điện thoại với vài người bạn.
– Tiếc quá! Đêm nay, nhất định sẽ rất vui đó! – Giọng một người con gái vang lên trong điện thoại, sự giới thiệu của cô ta càng làm trí tò mò của Lộc Hàm tăng cao.
– Để tao xem sao đã…
Cúp máy, Lộc Hàm nằm ườn lên chiếc giường rộng lớn, vẻ mặt lười biếng, chán nản. Cứ mỗi lần ông cấm cung cậu, là y như rằng cậu sẽ tuyệt thực. Ấy vậy mà hai hôm rồi, ông vẫn không bỏ lệnh cấm. Có lúc cậu đói quá, đành phải nói nhỏ với quản gia, lén mang thức ăn lên phòng cậu, nhưng tuyệt đối không để ông biết.
Tối hôm đó, lợi dụng lúc cả căn biệt thự đã tắt đèn, người làm đều đi ngủ, chỉ còn bảo vệ thức canh cổng, cậu liền rón rén xuống cầu thang, chạy thẳng ra phía vườn nhưng không đi hướng ra cổng chính!
Chỉ cần leo qua cái hàng rào cao tầm hai mét này, là cậu có thể an toàn trốn ra.
Nhưng đời thường không như ý muốn!
Chật vật gần mười lăm phút, Lộc Hàm vẫn chưa leo qua được.
Quay trở vào biệt thự, Lộc Hàm nhanh nhẹn đem cái ghế ngồi ở phòng ăn ra ngoài. Leo lên chiếc ghế, nhờ vậy mà cậu có đà để leo lên được hàng rào mà không bị tụt xuống như mọi lần! Nhưng leo lên được là một chuyện, nhảy xuống lại là một chuyện!
Đáp đất một cú "nhẹ nhàng" và ngoạn mục bằng mông, Lộc Hàm nhanh chóng leo lên một chiếc taxi. Suốt cả quá trình, cậu liên tục ôm cái mông ê ẩm của mình, miệng không ngừng chửi rủa.
Đến bar, không khí nhộn nhịp cùng tiếng nhạc xập xình khiến Lộc Hàm nhanh chóng hòa vào, quên đi cái mông ê ẩm của mình.
Nhanh chóng tìm thấy vị trí đám bạn của mình, Lộc Hàm ngồi vào một chiếc ghế, nháy mắt với gã phục vụ.
– Như cũ.
– Tao tưởng Lộc công tử ở nhà làm con ngoan rồi chứ?
Một gã con trai, tóc dựng đứng, cất giọng châm chọc. Lắc lư theo điệu nhạc, Lộc Hàm hoàn toàn chẳng để ý gì đến tên con trai ấy, cậu nhanh chóng trò chuyện với cô bạn duy nhất của mình!
– Lạc Du, mày bảo hôm nay có trò gì đặc sắc sao?
– Tao cũng không rõ. Nghe đám con trai nói thôi…
Một cô gái với mái tóc vàng hoe, gương mặt trang điểm kĩ càng, ăn mặc sành điệu lên tiếng trả lời. Lạc Du cũng là một tiểu thư nhà giàu, người bạn duy nhất ở trường của cậu. Bởi lẽ, những đứa được gắn cái mác "cậu ấm cô chiêu" như cậu dù ở một ngôi trường nổi tiếng nhất nhì Bắc Kinh cũng chẳng mấy ai ưa thích gì. Huống chi cậu còn là trai cong nữa.
– Một tí nữa sẽ biết… – thằng con trai với mái tóc dựng đứng ban nãy lại tiếp tục xen vào.
Uống không biết bao nhiêu ly, nhảy đến mức mệt phờ cả người, cậu vẫn chưa được chứng kiến màn đặc sắc mà lũ bạn nói đến. Khẽ cầm điện thoại, mười hai giờ rồi. Ngay lúc đó, DJ cũng dừng lại, cất giọng khàn khàn.
– Are you ready?
Không ai bảo ai, bên dưới đồng loạt ồ lên .
– Yes!
Ngay lúc đó, DJ lại tiếp tục công việc của mình, tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu giờ chỉ còn hai vũ công nữ đang uốn éo quanh cột. Họ vốn đã ăn mặc thiếu vải, mỗi động tác, những nơi nhạy cảm gần như lộ ra hết. Nhưng đó chẳng là gì nếu như dần dần họ đều cởi hết đồ ra! Bên dưới liên tục lên tiếng hò reo, huýt sáo…
Rốt cuộc thì Lộc Hàm cũng hiểu trò đặc sắc chính là vũ đạo thoát y. Hơi nhăn mày, Lộc Hàm quay sang hét to vào tai cô bạn.
– Trò này chán chết! Tao về trước! Tao không có hứng!
Để mặc một đứa bạn đang say sỉn là cậu đây, Lạc Du vẫn tận hưởng cuộc chơi thác loạn!
Gì chứ? Cậu chán ghét cái trò này kinh khủng. Tuy bản thân cậu không ngoan ngoãn gì nhưng ít nhất bọn họ là con gái, không nên tùy tiện như thế chứ. Hơi lảo đảo chen qua đám đông, cậu vốn muốn bắt một chiếc taxi về nhà, thì bụng lại quặn lên như thể muốn ói. Nhanh chân chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, vừa đến cửa đã bị một người đàn ông lạ mặt giữ tay lại, một thân âu phục sang trọng. Cậu cũng mặc kệ, chẳng quan tâm, việc cậu quan tâm bây giờ chính là chạy nhanh vào phòng vệ sinh, tống hết cái thứ khó chịu trong bụng ra ngoài.
– Cậu nhầm phòng rồi! Nhà vệ sinh nam bên kia!
Lộc Hàm lúc này đã lấy tay bụm miệng, chẳng còn phân biệt được gì. Cái cậu muốn chính là chui vào nhà vệ sinh và nôn những thứ khó chịu đã dâng tới cổ họng ra. Thế nhưng tên đàn ông lạ mặt cứ nói cái gì cậu chả rõ, lại còn giữ chặt 1 bên tay của cậu không cho cậu vào.
– Cậu sao vậy?
Thấy Lộc Hàm vẫn cứ im lặng, bộ dạng khổ sở lấy tay bụm miệng, Ngô Thế Huân liền lịch sự lên tiếng hỏi thăm. Ấy vậy mà khi hắn vừa hỏi xong, chàng trai trước mặt chẳng hề đáp mà nôn thẳng ra người hắn. Do không có sự chuẩn bị nên Ngô Thế Huân không hề có sự tránh né, cứ thế cứng đờ người ra.
– Ọe! Ọe…
Lộc Hàm bây giờ chẳng biết trời đất gì, cứ thế nôn thốc nôn tháo! Mãi đến khi cậu có cảm giác không còn gì để nôn nữa, mới thoải mái dựa người vào vách tường thở hắt ra, bỏ mặc tên đàn ông vẫn cứ cứng đờ cả ra…
Lộc Hàm lúc này đã khá tỉnh táo, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Vốn định quay lưng đi, cậu liền nghe thấy giọng một tên đàn ông, bực dọc chửi rủa, hơi tò mò, cậu liền quay đầu nhìn.
– Chết tiệt! Cậu làm cái trò gì vậy?
Dáo dác nhìn xung quanh thấy chẳng có người nào khác, tên đàn ông này đang nói chuyện một mình sao? Đôi mắt đen láy cương nghị của tên đàn ông nhìn chằm chằm cậu, Lộc Hàm ấp úng một hồi, liền mở to mắt, ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình.
– Anh nói tôi?
Không đáp lời, tên đàn ông lại tiếp tục dùng ánh mặt đó nhìn cậu, tay không quên chỉ vào chiếc áo vest đắt tiền sang trọng giờ trông vô cùng thê thảm . Theo phản xạ tự nhiên, Lộc Hàm liền nhăn mặt thốt lên .
– Ôi… Gớm quá…
Nghe xong câu đó, gương mặt tuấn tú của tên đàn ông như đen đi vài phần. Hơi chột dạ, Lộc Hàm nhìn một lượt chiếc áo vest, lòng thẩm nhủ có cái gì không đúng ở đây thì phải.
Ban nãy, bụng cậu tự dưng quặn đau, buồn nôn. Thế là cậu chạy vào đây, sau đó lại bị ai đó giữ lại, rồi sau đó cậu nôn thốc nôn tháo.
Bây giờ, trước mặt cậu là tên đàn ông với gương mặt đen thui, nhìn cậu đầy bực dọc.
Khoan đã!
Không phải chứ! Đừng nói cậu là tác giả của "tác phẩm" gớm ghiếp kia nhé! Nhưng ở đây đâu còn ai ngoài cậu và hắn?
Cười gượng gạo, Lộc Hàm nhìn tên đàn ông, rụt rè hỏi.
– Do…do tôi sao?
Như núi lửa phun trào, Ngô Thế Huân vô cùng tức giận quát chàng trai trước mặt, hệt như một bậc gia trưởng nghiêm khắc.
– Cậu rốt cuộc là cái loại người gì vậy? Vẫn còn là học sinh mà ăn chơi đến tận giờ này, đã thế còn say sỉn, nôn như chết đi sống lại. Nếu cậu gặp người khác, e là không còn đứng ở đây cười được nữa đâu…
Một lời răn dạy vô cùng chuẩn mực nhưng khi vào tai Lộc Hàm, thật chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Vốn tính ương ngạnh, lại còn bị tên lạ mặt quát một trận, Lộc Hàm bực dọc đáp:
– Không mượn anh dạy bảo. Tôi đền là được chứ gì?
Nói xong, Lộc Hàm liền nhanh rút trong túi quần ra một xấp tiền, ném thẳng vào người tên đàn ông, rồi bỏ đi, mặc kệ kẻ vừa bị ném tiền vào người đang hóa đá!
Nghĩ gì đó, đi được vài bước, Lộc Hàm liền quay đầu lại, đứng trước mặt tên đàn ông, kênh kiệu cảnh cáo.
– Lần sau đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, sẽ không khá hôm nay là bao đâu!
Cảnh cáo xong, Lộc Hàm bỏ đi đi, để mặc Ngô Thế Huân chỉ biết lắc đầu bó tay. Xem như anh xui xẻo, gặp phải khắc tinh vậy.
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, vốn định đến trường liền bị ông chặn lại. Theo sau ông là quản gia, vẻ mặt khó xử đưa đến trước mặt cậu ba chiếc vali cỡ lớn.
– Gì vậy ông? – Khó chịu vì sắp trễ giờ học, Lộc Hàm lên tiếng hỏi. Cậu không muốn leo rào tiếp đâu nha!
– Đừng lo. Bây giờ cháu không phải đến trường. Cháu muốn đi đâu, cứ thoải mái mà đi!
– Là … Là sao ông? – Lộc Hàm nghi hoặc, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không đáp, ông của Lộc Hàm đưa mắt nhìn quản gia như ngầm ra lệnh. Quản gia bước đến bên màn hình tivi siêu mỏng đời mới nhất, nhấn nút mở, chưa đầy hai giây sau, hình ảnh một chàng trai đang mải mê, loay hoay với cái hàng rào giữa một khu vườn. Hình ảnh trên màn hình quen thuộc đến mức khiến Lộc Hàm cứng đờ người, im bặt không dám nói gì.
– Ông đã giúp cháu rút hồ sơ, nộp qua một trường Đại học Kinh tế ở Hàn Quốc. Qua đó học, cháu sẽ ở kí túc xá, hằng tuần sẽ có tiền gửi. Còn nếu cháu không đi, thì muốn đi đâu thì đi, đừng xuất hiện trước mặt ta. – Ông của Lộc Hàm vừa ung dung thưởng thức tách trà nóng, vừa nói một cách hờ hững, không còn vẻ nóng giận thường ngày khi thấy đứa cháu của mình phạm sai lầm.
– Ông, đang đuổi cháu đi sao?
– Ông không đuổi cháu! Chỉ là cho cháu hai sự lựa chọn, tùy cháu quyết định. Hồ sơ và vé máy bay của cháu cũng ở trong đó cả. Giờ bay là sáng mai chín giờ sáng.
– Được, ông đuổi thì cháu đi!
Buông một câu, Lộc Hàm vùng vằng nhận lấy ba cái vali từ tay quản gia, khệ nệ lôi chúng đi ra cổng.
Chẳng như mọi lần cậu hăm dọa bỏ nhà đi, ông ngay lập tức sẽ thôi mắng chửi và chuyển sang khuyên nhủ cậu. Ấy vậy mà hôm nay, để mặc cậu đi ra khỏi cổng, lũ gia nhân cứ thế đóng cửa lại.
Khốn thật!
Nhanh chóng bắt một chiếc taxi, cái cậu cần là một chỗ ở đã, không thể cứ đi lang thang với ba cái vali nặng trịch như vậy được.
Dừng lại ở một khách sạn năm sao nổi tiếng ở Bắc Kinh, nhìn nhân viên tiếp tân, cậu nhẹ nhàng ra lệnh, không quên đưa giấy tờ và một chiếc thẻ tín dụng kèm theo.
– Một phòng VIP.
Loay hoay một hồi, nhân viên tiếp tân nhìn cậu với vẻ ái ngại.
– Thẻ của công tử đã bị khóa rồi ạ.
Hơi bực dọc, Lộc Hàm lấy trong túi xách ra hai chiếc thẻ còn lại, ném tới trước mặt nhân viên tiếp tân. Rất nhanh sau đó, cậu được biết cả hai chiếc thẻ còn lại đều đã khóa!
Ông tàn nhẫn với cháu thế sao?
Lục kiếm tiền mặt trong ví, Lộc Hàm vô cùng bực dọc. Cậu vốn không để nhiều tiền mặt trong ví, đi đâu cũng đều dùng thẻ cả! Đã thế tối qua, còn quẳng cho tên đàn ông kia một mớ tiền rồi còn cả tiền taxi ban nãy! Lần này thì chết thật rồi!
Suy nghĩ một hồi, Lộc Hàm ấp úng lên tiếng.
– Một phòng thường đi!
***
– Alô, mày còn ở đó không? Này… Có nghe tao nói gì không?
Lộc Hàm hét to vào điện thoại, đang kể lể cho Lạc Du nghe, bỗng dưng cô nàng lại im hơi, chẳng trả lời.
– À, xem ra không giúp gì được cho mày rồi! Tao đi du lịch Châu Âu với gia đình rồi!
– Đột ngột vậy! Tao chưa nghe mày nói. Nhớ mua quà cho tao nhé … Bye…
Cúp máy, Lộc Hàm nằm tiu nghỉu trên giường. Nhìn căn phòng nhỏ bé, nội thất xềnh xoàng không bằng ở biệt thự, cậu không khỏi chán chường! Ấy vậy mà tiền của cậu chỉ đủ ở một ngày! Ngày mai, không biết sẽ ra sao đây!
Người bạn duy nhất cũng không giúp được cậu thì ai giúp đây!
Không lẽ chạy đi nhờ vả đám người theo đuổi cậu. Lộc Hàm tuy là con trai, nhưng gương mặt rất dễ thương, thanh tú, nổi bật với làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn, vóc dáng lại ưa nhìn, thu hút cả nam lẫn nữ. Có lẽ do cậu là con lai, bố là người Trung và mẹ là người Hàn, nên rất nhiều người nhìn cậu, cứ ngỡ cậu là ngôi sao Hàn Quốc nào đó! Hơn nữa, do biết cách ăn mặc nên cậu luôn nổi bật giữa đám đông.
Cầm vài tờ tiền trong tay, đếm đi đếm lại, cũng chỉ còn khoảng một trăm tệ.
Trước hết nên kiếm cái gì ăn đã, loay hoay một cái đã đến giữa trưa, bụng cậu cũng bắt đầu biểu tình. Nghĩ là làm, Lộc Hàm nhanh chóng đi dọc các con phố tìm một quán ăn sạch sẽ, nhưng bình dân để vào ăn, thay vì dùng bữa ngay trong khách sạn hay các nhà hàng lớn.
Có vẻ như yêu cầu của Lộc Hàm đặt ra khá cao, đi gần nửa tiếng đồng hồ, cậu vẫn chưa tìm được một quán ăn nào ưng ý cả!
Đi ngang qua một trung tâm mua sắm, cậu nhanh chóng nhìn thấy một đám người vô cùng quen thuộc vừa bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng…
– Cậu ta ấy, gọi cầu cứu tớ! Làm ơn đi, không có tiền mà muốn làm bạn với tớ sao? – Đứa con gái với mái tóc vàng hoe, quay sang nói chuyện với vài thằng con trai khác, giọng điệu cợt nhả, nghe vô cùng chướng tai.
– Thì tụi mình chơi với cái thằng chảnh chọe ấy là vì tiền của nó mà! Phải công nhận, nó chi rất sộp… – Một thằng con trai khác hùa theo. Ngay lập tức, cả đám ấy cười rộ lên.
Đoạn đối thoại ngắn gọn ấy khiến Lộc Hàm như sững người, nhanh chóng quay lưng, đi theo hướng khác.
Rẽ vào một siêu thị mini, kêu cho mình một phần mì ăn liền kèm theo hai lon bia, cậu cứ thế tìm một chỗ ngồi và xử lí hết chúng trong trạng thái tức giận.
Trách là trách cậu ngu khi xem chúng là bạn!
Ăn hết phần mì ăn liền, Lộc Hàm khui lon bia, nốc vào miệng. Vị đắng chát, khó uống khiến Lộc Hàm không khỏi nhăn mày! Lần đầu cậu uống loại bia rẻ tiền thế này!
Cậu ở lại, mục đích là để vui chơi cùng đám bạn! Nhưng giờ thì không cần, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thì thôi cứ đi Hàn Quốc một chuyến! Dù sao đó cũng là quên hương của mẹ cậu. Chứ ở đây, cậu chẳng còn tiền để xài, mà sáng giờ, ông cũng chẳng gọi hỏi thẳm cậu thế nào.
Trước khi ra về, Lộc Hàm không quên mua thêm vài ly mì ăn liền để khi đói, ở khách sạn sẽ dùng!
|
Chương 2: Ngôi trường cũ kĩ
Đứng trước cửa căn phòng 202, Lộc Hàm không khỏi thầm than cho phận mình. Thời đại nào rồi lại còn có cái kí túc xá cũ mèm như thế này? Mở cánh cửa gỗ đã có phần mục nát, nhìn vào bên trong phòng, Lộc Hàm còn thầm ai oán hơn. Sàn nhà lát gạch đã mờ, căn phòng nhỏ bé chỉ vọn vẹn hai cái giường tầng và một cái nhà tắm cũ kĩ, không hề có những thứ như máy nước nóng, bồn tắm…
Sống thế nào đây?
Anh chàng với mái tóc nâu, nhìn thấy Lộc Hàm vẫn cứ đứng yên một chỗ bất động, liền lên tiếng chào hỏi.
– Hello!
– Không cần nói tiếng Anh. Tôi biết tiếng Hàn đấy! – Lộc Hàm khinh khỉnh nhìn chàng trai trước mặt. Trái với vẻ khó chịu của Lộc Hàm, chàng trai với mái tóc nâu vẫn rất vui vẻ và hí hửng.
– Vậy thì tốt quá! Nhưng tớ nghe cô quản lí kí túc xá nam bảo chỉ có thêm một bạn chuyển đến thôi mà…?
Chàng trai e dè nhìn vào ba cái vali to tướng bên cạnh Lộc Hàm. Hiểu ý, Lộc Hàm liền trả lời.
– Chúng đều là của tôi, giường của tôi ở đâu?
– Ở trên nè. Cậu tầng trên, tớ tầng dưới. À, còn có cái tủ này nữa, hai ngăn kéo trên là của tớ. Hai ngăn kéo dưới là của cậu nhé?
Không đáp lại lời của chàng trai, Lộc Hàm nhanh chóng leo lên giường, mệt mỏi nằm ườn ra, tự hỏi có phải mình đang nằm trên giường không cơ chứ, chẳng êm ái gì cả. Lôi cái điện thoại ra, Lộc Hàm rất nhanh chóng nhắn một tin than vãn với ông của mình.
Cậu thật không tin nổi biết bao nhiêu ngôi trường nổi tiếng ở Hàn Quốc, ông lại không chọn! Thế nào lại chọn một ngôi trường cổ kính nằm gần ngoại ô vắng vẻ!? Lịch sử của ngôi trường này có khi cũng đã mấy chục năm!
Nhìn con điện thoại đắt tiền của Lộc Hàm, chàng trai tóc nâu liền trầm trồ.
– Oa! Điện thoại của cậu chắc đắt tiền lắm nhỉ? Nhìn thấy nó, chắc hẳn bọn Nghi Nghi sẽ tức ói máu. Bọn chúng luôn luôn cho mình là sành điệu mà!
Mặc kệ chàng trai bên cạnh vẫn cứ liến thoắng, Lộc Hàm vẫn tập trung vào trò chơi của mình. Đúng thật là chẳng còn gì chán hơn.
Trải qua một bữa ăn như cực hình, do bị ánh mắt soi mói của mọi người, Lộc Hàm nhanh chóng trở về phòng, trong khi chàng trai với tóc nâu ban chiều đã hăng hái giúp cậu đi in vài bài học gần đây nhất để cậu theo kịp chương trình.
Mở cửa phòng, đập vào mắt Lộc Hàm là hai chàng trai lạ hoắc. Một thì đeo kính chăm chú đọc sách, một thì ngồi trên giường cầm điện thoại, có lẽ là nhắn tin với ai đó.
Chàng trai đang nghịch điện thoại trên giường nhìn thấy Lộc Hàm liền buông chiếc điện thoại xuống, khinh khỉnh hỏi.
– Này! Cậu là Lộc Hàm?
– Thì sao?
– Biết điều một chút đi nhé. Đừng tưởng giàu có, gương mặt ưa nhìn một tí thì lại phách lối! – Chàng trai nói, chẳng hề kiêng dè.
– Cám ơn đã quá khen!
Đáp lại sự khinh miệt của chàng trai kia, Lộc Hàm thản nhiên nhếch môi mỉm cười, khiến chàng trai gần như cứng họng, chẳng biết nói gì.
Chàng trai còn lại vốn nãy giờ im lặng chăm chú đọc sách cũng mở to mắt nhìn cậu chằm chằm như thể không tin được.
Giờ học hôm sau, thay vì chăm chú nghe giảng bài, Lộc Hàm lại tìm một góc để…ngủ. Nhưng chàng trai với mái tóc nâu vẫn cứ luôn bám riết cậu, hỏi cậu có cần gì không để giúp đỡ, theo sau chàng trai tóc nâu vẫn luôn là anh chàng đeo kính, cũng ở cùng phòng với cậu.
– Sao cứ theo tôi hoài vậy? – Lộc Hàm bực dọc.
– Híc… Nghe cậu chuyển đến ở chung phòng, tớ mừng đến phát điên. Lâm Tuyền chơi cùng với bọn Nghi Nghi, cũng là bạn trai của Nghi Nghi nên chảnh chọe làm gì nói chuyện với tớ! Còn Bạch Hiền chỉ biết làm bạn với sách thôi. – Chàng trai tóc nâu mếu máo.
– Cậu tên gì?
– A.. tớ là Độ Khánh Thù…
Gật gù, xem như mình vừa hoàn thành tâm niệm cho Độ Khánh Thù, Lộc Hàm tiếp tục lăn ra ngủ. Ở đây được ba ngày, cậu nhanh chóng nổi tiếng với hình tượng bạch mã hoàng tử, con nhà giàu, thậm chí còn được coi là ngạo kiều mĩ thụ trong mắt đám hủ nữ,… Trong balô của cậu thường xuyên có những lá thư tình sến súa của cả nam và nữ nhưng Lộc Hàm cũng chẳng thèm để ý.
Ở đây ba ngày, nhưng cậu đã một lần xuống phòng hiệu trưởng vì vấn đề cách ăn mặc. Cô hiệu trưởng đứng tuổi bảo cậu nên chú ý cách ăn mặc một chút, dù sao cũng vẫn là sinh viên, không nên mặc những chiếc quần quá bó, hay những chiếc quần rách tả tơi, nói cách khác chính là cô hiệu trưởng muốn cậu bớt ăn mặc nhố nhăng vì đây là trường học.
Ngoài một lần thẳng tiến vào phòng hiệu trưởng, cậu còn vinh hạnh hai lần bị đứng ngoài hành lang do đi học trễ và làm việc riêng trong giờ học. Cứ xem như số cậu xui, gặp phải giáo viên hắc ám.
Dù sống ở đây tận ba ngày, nhưng nhà tắm và nhiệt độ vẫn luôn là nỗi ám ảnh của cậu. Cái nhà tắm cũ kĩ ấy, ngọn đèn duy nhất thì heo hắt, lờ mờ, đã thế, lâu lâu lại còn có cả gián.
Nhiệt độ ở Hàn Quốc thật đúng là khác xa Bắc Kinh ấy vậy mà trong căn phòng này, một cái máy điều hòa cũng không có. Ban đêm cậu ngủ vừa lạnh, lại còn vừa bị muỗi đốt.
Điều làm cậu căm hận nhất chính là sau giờ học sinh viên có thể thoải mái ra khỏi trường làm gì tùy ý, nhưng đúng tám giờ, mọi hoạt động đều ngưng lại, quản lý kí túc xá sẽ đi kiểm tra và điểm danh các phòng, đồng thời, đèn cũng tắt, wifi cũng tắt!
Thế là mặc cho cậu nhắn biết bao nhiêu tin than vãn với ông, ông vẫn tuyệt nhiên chẳng hề trả lời!
– Này! Sáng mai trường mình có mời một vị tổng tài của tập đoàn nào đó, đến đây dự hội thảo, tư vấn cho sinh viên khoa Kinh tế của bọn mình ấy. Nghe nói người đó đến với tư cách giáo sư, sẽ trực tiếp giảng dạy mình trong một tuần, để chúng mình học hỏi kinh nghiệm…
Đang nằm trên giường chat chit, Lộc Hàm bỗng nghe Độ Khánh Thù bàn tán. Chưa đợi cậu lên tiếng, Bạch Hiền cũng đã nhảy vào.
– Chắc là một ông già nào đấy chứ gì? Nếu là tổng tài nổi tiếng, họ cũng chẳng đến cái trường cũ kĩ này làm gì?
Lộc Hàm nghe xong liền gật gù tán thành ý kiến của Bạch Hiền, anh chàng này nói rất đúng với suy nghĩ của cậu a.
– À mà chuyện đó cũng chẳng hot bằng cậu đâu, trên trang web của trường giờ chỉ toàn cậu thôi, Lộc Hàm. – Độ Khánh Thù nhanh chóng đổi đề tài, hướng mắt nhìn cậu đầy ẩn ý.
Lộc Hàm chẳng quan tâm mấy vụ đó lắm.
– Cứ đà này, bọn Nghi Nghi sẽ phát điên cho coi. Nghi Nghi, cô ta vốn là công chúa ở đây mà. Còn Lâm Tuyền thì dĩ nhiên là hoàng tử ở đây rồi. Ấy vậy mà giờ bị cậu soán ngôi không thương tiếc. Mà kể cũng hay thật, một mình cậu có thể soán ngôi cả hoàng tử và công chúa. Ya~ Lộc Hàm của chúng ta quá tuyệt nha~
Lộc Hàm vốn định nói gì nữa thì Lâm Tuyền từ trong nhà tắm bước ra, gương mặt hằm hằm, cau có.
Sáng hôm sau, tất cả các sinh viên đều tụ tập đông đủ dưới sân trường hướng mắt lên phía sân khấu, lắng nghe buổi hội thảo hiếm có. Ấy vậy mà Lộc Hàm vẫn cứ ngủ vùi trong chăn, với cái lí do không thích đứng gữa sân trường "tắm nắng"!!!
Đến tận trưa, cậu mới lò dò, ngáp ngắn ngáp dài xuống nhà ăn kiếm cái gì bỏ vào bụng.
Không khí nhà ăn hôm nay có khác đôi chút, hầu như không còn sự ồn ào, chen lấn xếp hàng, nữ sinh đa số đều đứng một chỗ ánh mắt hướng về một tên đàn ông đang thong dong lấy thức ăn. Không chỉ nữ sinh mà một số nam sinh cũng len lén nhìn động tác tao nhã, lịch sự của tên đàn ông kia.
Mừng quá, đỡ phải xếp hàng. Lộc Hàm vui vẻ, cầm lấy khay thức ăn và đi chọn vài món cho mình. Nhìn miếng bít tết ngon lành hiếm khi nhìn thấy ở nhà ăn của trường, Lộc Hàm không khỏi chảy nước miếng, nhanh chóng gắp vào khay của mình. Thế nhưng, một miếng thịt mỏng thế thôi, lại có hai kẻ đều muốn gắp vào khay.
Nhìn miếng bít tết ngon lành đó, Lộc Hàm không thèm ngước nhìn xem ai đang tranh giành với mình, nhẹ nhàng buông một câu.
– Này! Là tôi thấy nó trước!
– Không sao, cậu bé cứ lấy đi! – Giọng một tên đàn ông vô cùng lịch sự vang lên, khiến Lộc Hàm rất vui vẻ gắp miếng bít tết vào khay. Ai da, hôm nay vừa không phải xếp hàng, lại còn lấy được thức ăn ngon, quả là một ngày may mắn. Nghĩ thế, Lộc Hàm liền vui vẻ, ngẩng đầu, mỉm cười.
– Cảm…ơn…
Nói xong hai chữ ấy, Lộc Hàm có cảm giác như lưỡi mình sắp bị cắn mất. Đôi mắt nai mở to nhìn chằm chằm tên đàn ông trước mặt mình, như thể không tin được. Bị nhìn chằm chằm, Ngô Thế Huân vẫn rất bình thản, suy một hồi như nhớ ra điều gì, vốn là người không để bụng nên vui vẻ nói.
– Là cậu bé học sinh hôm trước đây mà…
Tính tình của Lộc Hàm vốn trẻ con, ương bướng, nhìn thấy Ngô Thế Huân là y như nhìn thấy khắc tinh vậy. Nghe hắn gọi mình là cậu bé, cậu càng bực dọc lên tiếng.
– Ai cho anh gọi tôi là cậu bé. Đã bảo là đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi mà…
– Là tôi đến nhà ăn trước cậu bé đấy!
Nhìn cái khay chỉ có mỗi miếng bít tết của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không hề bực dọc , bình thản đáp lại. Nghĩ ngợi gì đó, liền vội bổ sung thêm, rồi bỏ đi thẳng.
– Tôi không thích sinh viên đến muộn đâu nhé.
Không hiểu hàm ý trong câu nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hung hăng trừng mắt, hét lớn, khiến mọi người trong nhà ăn đều hướng mắt nhìn cậu.
– Đồ điên… Nói nhảm gì đấy…
Dùng bữa trưa trong bực dọc, ăn xong, Lộc Hàm lại quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có hai tiết đôi… Ấy vậy mà cậu lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng chẳng có ai trong phòng nên cậu cũng không được kêu dậy như mọi lần. Trễ mười phút, Lộc Hàm nhanh chóng vơ đại một cuốn tập và cây viết, cắm đầu cắm cổ chạy đến phòng học.
Như mọi lần, Lộc Hàm cúi gằm mặt, thẳng tiến vào chỗ ngồi, thường thì giáo viên dù có trông thấy cũng sẽ mặc kệ cho vào, nhưng hôm nay thì khác.
– Cậu bé. Trễ mười phút, ra hành lang đứng hết tiết chung với hai bạn kia. Tiết sau vào học.
Vốn định quay lên xem giáo viên nào mà lại phiền phức, lắm chuyện thế kia, Lộc Hàm liền một phen kinh ngạc khi nhìn thấy tên đàn ông mà mình vừa gặp lúc trưa.
Thiên à, người thực sự để hắn ám con sao?
– Đừng làm mất thời gian của mọi người. – Ngô Thế Huân một thân quần bò dài đi kèm với áo len màu xanh sẫm vô cùng đơn giản lại thanh lịch, hơi nhíu mày lên tiếng.
Dù bực dọc, nhưng Lộc Hàm cũng không dám làm càn. Hắn là đang đứng trên bục giảng, đương nhiên vai vế của hắn cao hơn cậu. Không biết xưng hô thế nào, Lộc Hàm nói trống không.
– Nhưng bên ngoài lạnh lắm!
Làm ơn đi, dù có là buổi chiều thì ở đây cũng rất lạnh. Đứng nửa tiếng, muốn cậu đóng băng à?
Nhìn bộ dạng ấm ức của Lộc Hàm, đôi mắt nai mở to đầy trong sáng, còn có cả hành động cắn cắn môi ấy, khiến cho cả nam sinh và nữ sinh phía dưới một phen nhốn nháo. Có người còn lên tiếng xin giúp cho Lộc Hàm. Ấy vậy mà tên đàn ông máu lạnh này chỉ nhẹ nhàng nhàng vài câu.
– Em muốn ra đứng ở hành lang hay xuống phòng hiệu trưởng? Tự chọn đi…
Bực dọc đi ra khỏi lớp, đứng trên hành lang, cậu không khỏi liên tục chửi rủa.
Con mẹ nó! Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Từ đó đến giờ, ngoài ông ra, bổn vương chưa từng bị ai uy hiếp đâu nhé!
Nhìn thấy bộ dạng bực dọc của cậu, hai người bên cạnh liền lên tiếng.
– Thầy Ngô khó quá! May là chỉ dạy có một tuần.
– Là sao? Tự dưng dạy một tuần là thế nào? – Lộc Hàm kinh ngạc hỏi lại.
– Thầy Ngô là tổng tài của Ngô thị ấy, đến trường mình để dự hội thảo, dạy ở đây một tuần. Trong quá trình dạy thầy sẽ đích thân chọn ra hai mươi người để tặng một suất học bổng và sẽ có cơ hội thực tập ở Ngô thị, nếu muốn học cao hơn, Ngô thị cũng sẵn sàng đầu tư. Một cơ hội lớn như thế ai mà chả thích. Mà sao cậu đi trễ vậy? A mà cậu là hoàng tử vạn người mê mới chuyển đến gì gì đấy mà trên trang web của trường vẫn thường đăng phải không?
Thằng con trai đứng sát góc lên tiếng. Bắt gặp ánh mắt háo sắc của thằng con trai, đứa con gái bên cạnh liền hung hăng nhéo hông hắn một cái rõ đau, khiến tên con trai còn đang vui vẻ bỗng nhăn mặt la oai oái…
– Làm ơn đi, tôi không phải "hoàng tử gì gì đấy" đâu nhé. Ngủ quên thôi…
Bực dọc trả lời thằng con trai nhiều chuyện ầy, Lộc Hàm len lén nhìn vào phòng học, bắt gặp ánh mắt tên đáng ghét ấy cũng đang nhìn mình, không nể nang gì cả, Lộc Hàm liếc hắn một cái sắc lẹm.
Lạnh thật! Xoa xoa hai tay vào nhau, Lộc Hàm không khỏi thầm than. Nhìn cái cặp đôi bên cạnh đang thản nhiên ôm nhau ủ ấm, Lộc Hàm lại càng phát điên hơn. Thật đúng là chẳng biết lịch sự gì cả!
Trải qua ba mươi phút cực hình, Lộc Hàm cuối cùng cũng được vào phòng học. Suốt tiết, cậu liên tục hắt hơi, bài vở cũng không chép. Khánh Thù ngồi bên cạnh thấy thế liền hí hoáy giúp cậu ghi bài.
Hết tiết học, hầu hết các sinh viên đều nhốn nháo ra về thì có vài nữ sinh lại chạy đến bàn giáo viên, bảo không hiểu cái này, không hiểu cái nọ nhờ Ngô Thế Huân chỉ bảo. Không khí vốn đã ồn ào, bỗng đâu xuất hiện một đám con trai, trên người mặc đồng phục chơi bóng rổ, nói to.
– Tân sinh viên Lộc Hàm!
– Này, có người kiếm cậu kìa! – Khánh Thù huých tay cậu.
Lũ nhóc này làm gì mà to tiếng gọi cậu thế không biết. Bực dọc, chẳng thèm đáp lời, Lộc Hàm nhanh chóng gom cuốn tập với cây viết của mình dợm đứng dậy lại tiếp tục nghe thằng con trai, giọng ồm ồm gọi tên mình.
– Ai là Lộc Hàm?
Không đáp, Lộc Hàm cứ thế ném thẳng cuốn tập lên phía bục giảng, trúng ngay người thằng con trai vừa gọi tên mình. Giọng bực bội hét to.
– Tên ông đây để chúng mày gọi thế à?
Quá đáng thật! Ở ngôi trường danh tiếng toàn con nhà giàu, lũ học sinh trong đấy còn không dám gọi thẳng tên cậu như vậy. Vậy mà cái thằng to con, xấu xí này cứ liên mồm không ngừng. Cậu không phải là chưa từng hỗn xược, đi gây sự đâu nhé.
Do không có sự chuẩn bị, thằng con trai ấy liền lãnh đủ, hơi bực dọc nhưng vẫn lên tiếng.
– Kim Chung Nhân đại ca muốn cậu đến cổ vũ cho anh ấy vào buổi thi đấu chiều mai! Nhớ đến đấy…
– Cái gì mà "Kim Chung Nhân đầu bò"? Nói lại xem, ta nghe không rõ? – Lộc Hàm làm mặt ngây thơ hỏi lại, khiến không khí xung quanh đang căng thẳng liền cười rộ lên… Thằng con trai ấy khẽ liếc cậu một cái liền bỏ đi, theo sau hắn là một đám có cả nam và nữ cũng liền đi theo.
Cái đám ấy đi khuất, Bạch Hiền liền nhìn cậu đầy thán phục.
– Đầu tiên là tranh cãi với bạn trai Nghi Nghi. Giờ lại đến bọn Kim Chung Nhân, cậu quả thật là lợi hại…
– Có gì hay ho? – Lộc Hàm khó hiểu hỏi, không ngừng hắt hơi liên tục. Chết tiệt, cảm thật rồi sao…
– Ầy! Cậu không biết đó thôi, Nghi Nghi là con gái hiệu trưởng, trước đây là hoa khôi , là công chúa của trường đấy! Lâm Tuyền là bạn trai của Nghi Nghi cậu biết rồi đấy, anh ta cũng thuộc top hotboy của trường nhưng từ ngày cậu chuyển đến, hai đứa chúng nó chìm hẳn. Còn Kim Chung Nhân là hotboy số 1 đấy, nhà giàu, ngoại hình đẹp, chơi bóng rổ cũng rất cừ, đặc biệt là hắn rất ít khi mời người khác đến cổ vũ và xem mình chơi bóng.
Mặc cho Bạch Hiền cứ luyên thuyên không ngừng hệt như một cái máy, Lộc Hàm chữ nghe chữ mất, cứ hắt hơi liên tục. Trong phòng học giờ chỉ còn vài người, Khánh Thù thấy cậu hắt hơi liên tục, liền lôi Bạch Hiền đi theo mình.
– Cậu ở đây giữ cặp giúp mình và Bạch Hiền nhé. Mình đi mua khăn giấy cho cậu, sẵn xuống phóng y tế xin vài viên thuốc cảm.
Bạch Hiền cùng Khánh Thù nhanh chóng chạy biến đi, bỏ mặc mình cậu giữa phòng học. Vốn định nằm ườn ra bàn, liền có một ly nước đặt lên bàn một cái "cạch".
– Cậu bé cảm rồi. Uống đi! Là trà nóng đấy… rất tốt cho sức khỏe…
Nếu là người khác, cậu sẽ vui vẻ nhận lấy và cảm ơn.
Nhưng kẻ bắt cậu đứng ngoài hành lang, giờ lại tốt bụng mang trà nóng đến cho cậu? Tuy chưa gặp nhau nhiều nhưng chỉ cần nghe giọng nói, là cậu đã biết ngay là ai…Thể loại gì đây?
Thấy cậu vẫn nằm ườn ra, Ngô Thế Huân lo lắng, đặt tay lên trán cậu xem sao… Bàn tay một người đàn ông rộng lớn, ấm áp che phủ lên vầng trán của Lộc Hàm, khiến cậu giật mình, hệt như có dòng điện chảy trong người, vội vã, gạt phắt tay hắn ra, ngồi thẳng người dậy quát to.
– Biến ngay cho tôi!
– Cậu bé to tiếng thế chắc còn khỏe lắm nhỉ? – Ngô Thế Huân cười cười, ra vể thích thú với bộ dạng như con nhím xù lông của cậu.
– Nhờ phước đức của anh cả đấy… – Lộc Hàm khinh khỉnh nói.
Trái với vẻ mặt khó coi của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vẫn vui vẻ hỏi.
– Cậu bé tên gì?
– Đừng có mở miệng là cậu bé!
– Nhưng tôi không biết tên em.
– Lộc Hàm, nhớ cho kĩ đấy. – Lộc Hàm bực dọc nói, không quên gằn từng chữ. Cậu chưa gặp ai lại nhiều cái cớ như tên này…
– Rồi rồi… Uống trà đi, để ngày mai khỏe mạnh còn đi cổ vũ cho người ta … – Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đẩy ly trà nóng đến gần cậu hơn, bộ dạng như thể bó tay với tính tình ương ngạnh của cậu.
Nghe câu nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không khỏi giật mình. Hắn ta nghe sao? Không phải ban nãy hắn bận rộn với cả một đám nữ sinh sao?
Nhìn tách trà nóng, Lộc Hàm tự hỏi liệu nó có độc không nhỉ?
|
Chương 3: Làng chơi!
Ngày hôm sau, Lộc Hàm cảm thật, cả ngày ru rú trong phòng ôm laptop online. Bạch Hiền thì giúp cậu xin phép nghỉ học, Khánh Thù thì giúp cậu chép bài. Buổi trưa, họ còn mua cháo mang lên phòng cho cậu. Lộc Hàm cảm động suýt khóc. Trước giờ, ngoài ông và quản gia luôn quan tâm, chăm sóc cậu thì chẳng còn ai khác đối xử với cậu tốt như vậy.
Nếu họ đối xử tốt với cậu, thì ngay sau đó họ sẽ nhờ vả, không thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Từ sau vụ Lạc Du, cậu thật không dám tin tưởng ai cả.
Ấy vậy mà Bạch Hiền cùng Khánh Thù hết lần này đến lần khác giúp đỡ cậu mà không hề kêu ca hay đòi hỏi bất cứ gì cả. Đôi lúc, cậu cũng thấy áy náy lắm. Tối, Bạch Hiền giảng bài học trên lớp hôm nay cho Lộc Hàm xong thì cậu mới bắt đầu cắm cúi làm bài tập của mình. Lộc Hàm không phải là không thông minh, nhưng do lười, nên cậu thường bị mất bài, từ đó điểm số cũng hơi kém.
Sáng nay cậu vừa kiểm tra tài khoản của mình, chỉ đủ để tiêu xài trong tuần. Mà trong lúc lướt web, cậu lại vô tình nhìn thấy một chiếc kính hãng Cartier rất đẹp, là mẫu mới nhất trong năm nay. Lộc Hàm không khỏi than oán! Ôi ôi, đã nghèo còn gặp cái bệnh mê đồ hiệu, cậu phải làm sao bây giờ, tiền tiêu xài của cậu còn không bằng một phần ba chiếc kính ấy.
Thế là Lộc Hàm đi đến một quyết định vô cùng táo bạo đó chính là hằng ngày từ sáu giờ tối đến mười hai giờ, cậu đi làm nhân viên phục vụ cho một quán bar gay ở gần thị trấn, cách trường cậu đi xe khoảng ba mươi phút.
Làm một tờ đơn với lí do qua nhà họ hàng gì đó nên không ở kí túc xá, âm thầm thay ông kí tên và nộp cho nhà trường, thế là kế hoạch trót lọt. Cậu nghiễm nhiên trở thành một sinh viên nghèo ham học, chăm làm.
Làm được ba ngày, cả người cậu như mỏi nhừ, làm tới tận một hai giờ sáng cậu mới ngủ được một chút ở phòng nhân viên, đến sáu giờ sáng lại phải nhanh chân leo lên xe buýt trở về trường. Lần đầu tiên Lộc Hàm biết thế nào là cực khổ. Nhưng chỉ vài tháng thôi, cậu sẽ nhanh chóng kiếm được tiền mua chiếc kính ấy. Làm ở quán bar này cũng không đến nỗi tệ,công việc của cậu chỉ là rót rượu cho khách. Quản lý còn vô cùng chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ nhân viên nếu bị khách hàng quấy rối nên cậu vô cùng an tâm. Điều duy nhất khiến cậu bực dọc đó là hằng ngày phải vận lên người một bộ quần áo ôm sát người, tiếp nhận những ánh mắt dòm ngó và còn phải trang điểm thật đậm…
Trong bar tiếng nhạc xập xình ồn ào, Lộc Hàm một thân phong tình vạn chủng, bực dọc rót rượu cho khách. Chả là cậu vừa bị quản lý mắng cho một trận, hăm dọa đòi trừ nửa tháng lương. Cậu chỉ làm bể có một chai rượu chứ mấy, có cần phải làm quá không?
– Ngô tiên sinh cần gì phải đích thân cực nhọc đến tận ngôi trường ấy làm gì? Quăng một mớ tiền ra là sẽ có nhân tài ngay…
Giọng một tên đàn ông đã lè nhè say lên tiếng. Dù vậy nhưng mắt vẫn dán lên người cậu. Lộc Hàm suốt cả quá trình đều cúi gắm mặt nên không hề hay biết. Mãi đến khi tay tên đàn ông đó không an phận mà phủ lên cặp mông tròn trịa của cậu thì cậu mới có phản ứng, Lộc Hàm tức giận đến tái mặt, cầm cả ly rượt, tạt vào người ông ta.
– Thằng khốn này!
– Chửi ai đó thằng dê già kia… – Liếc mắt nhìn chằm chằm tên đàn ông xấu xí, Lộc Hàm hung hăng lên tiếng.
Tên đàn ông giận quá hóa thẹn, vừa muốn xông đến chỗ cậu liền bị quản lý ngăn lại, liên miệng rối rít, rồi kéo cậu đi khỏi. Đến khi cậu đi khỏi căn phòng người đàn ông anh tuấn ngồi ở một góc bình thản quan sát nãy giờ mới âm thầm nhếch môi cười trong khi tên đàn ông bị tạt rượu vào người vẫn cay cú, không ngừng mắng chửi.
– Thật đúng là mất vui. Tống tiên sinh đừng giận nhé….
Lần thứ hai trong hơn một tiếng đồng hồ, Lộc Hàm bị ngồi ở phòng quản lý. Trong lòng không khỏi ai oán.
– Khách có làm gì cậu đâu mà cậu tạt rượu vào người ta? May cho cậu, nếu là người khác cậu sớm đã không còn được ngồi ở đây.
– Gì mà không làm gì? Không thấy ông ta sờ soạng tôi sao? Chẳng phải quản lý bảo sẽ đứng ra bảo vệ khi bị khách quấy rối sao?
Lộc Hàm ấm ức hỏi to, nếu biết công việc thế này, cậu có chết cũng không làm.
– Tôi có hứa với cậu. Nhưng đối với những khách sộp như thế, cậu cũng nên chiều họ một chút, họ có làm gì quá đâu. Mà cũng bởi thế nên chúng tôi mới trả lương cao còn gì?
Tên quản lý lật lọng trả lời, không quên trừng mắt đe dọa cậu. Lộc Hàm ấm ức đến mức muốn khóc mà không khóc được, kiên cường trả lời.
– Tôi không làm nữa, trả tiền ba ngày qua tôi làm đi…
– Cậu mơ à? Lương ba ngày qua của cậu không đủ một phần tiền chai rượu đắt tiền kia kìa.
– Tôi… Các người lật lọng…
Lộc Hàm bực dọc hét to. Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì cửa phóng vang đến giọng của một tên đàn ông có đôi chút quen thuộc.
– Tôi giúp cậu ta trả số tiền còn lại.
***
Trên phố, giờ này đã vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe lướt nhanh qua. Lộc Hàm ngồi một mình bên ghế đá ven đường, gương mặt hầu như chẳng có mấy sinh khí, bên cạnh vẫn là ba cái vali to tướng.
Mất việc!
Mất toi ba ngày làm…
Đã thế còn vác thêm một món nợ… Mà chủ nợ lại là oan gia…
Lại còn cả không có nơi để về… Cậu bây giờ thảm thật rồi… Thật rất thảm a…
Ngô Thế Huân vẫn một thân âu phục, ngồi trên con xe mui trần màu trắng sáng bóng, lẳng lặng đi theo phía sau cậu. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế đá ven đường Ngô Thế Huân lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, nhanh chóng xuống xe.
Nghe tiếng đóng cửa xe cùng bước châm trầm ổn hướng tới mình, Lộc Hàm không ngốc đến mức không biết là ai… Cả một con đường vắng tanh như thế này mà nguyên một chiếc xe hơi đi theo mình suốt quãng đường dài, cậu không biết mới là lạ.
– Này! Không được đến gần đây! Tiền tôi nợ anh, nhất định sẽ trả!
Lộc Hàm hét lớn, không quên trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân nhưng cậu thực thất bại, bởi lẽ, đôi mắt vốn to tròn của cậu giờ đã ngập nước…
Thấy Ngô Thế Huân vẫn không có ý định dừng bước, Lộc Hàm càng hét lớn.
– Này! Tôi bảo anh không được đến gần đấy! Anh còn bước đến, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối.
– Cứ thoải mái. Chẳng ai tin một chàng trai trang điểm, ăn mặc lòe loẹt từ bar gay đi ra như em lại kiện tôi với tội quấy rối cả…
Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đưa mắt nhìn cậu. Chợt nhận ra bản thân lúc này không có chút thích hợp để kiện cáo, Lộc Hàm đành im bặt. Mặc kệ Ngô Thế Huân dịu dàng lịch sự cởi áo vest ra khoác lên đôi vai của cậu, Lộc Hàm vẫn cúi gằm mặt khóc thút thít. Một lúc lâu sau cậu mới mở lời, giọng ngèn ngẹn.
– Sao tên chết tiệt như anh cứ ám tôi mãi thế… Kể từ lúc gặp anh, tôi chưa hề gặp chuyện gì tốt đẹp cả…
Giọng nói đầy trách móc của cậu khiến Ngô Thế Huân hơi khó xử một chút, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nai to tròn ngân ngấn nước đang nhìn chằm chằm hắn, Ngô Thế Huân lại có cảm giác như mình đang bị một đứa trẻ con chất vấn…
– Tại sao lại không tốt đẹp? – Ngô Thế Huân không hề tức giận, trái lại vui vẻ hỏi cậu. Vốn là một người suy nghĩ đơn thuần, nghĩ gì liền nói đó, thế là Lộc Hàm liền tuôn một tràn uất ức, chẳng hề giữ hình tượng mà liên tục chửi thề.
– Mẹ kiếp. Tốt cái gì chứ? Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị bắt qua một ngôi trường cũ kĩ học, mỗi tuần chỉ có vài đồng lẻ để tiêu vặt! Đến cả một cái kính mà trước đây tôi quơ tay là đã có cả đống, bây giờ lại cực khổ, hạ mình đi bưng rượu cho lũ người vô sỉ như anh! Tốt cái con khỉ…
Mặc cho Lộc Hàm cứ thế hét ầm, ồn ào, Ngô Thế Huân vẫn im lặng nhìn cậu như thể người lớn đang dung túng cho một đứa trẻ… Ồn ào một hồi, Lộc Hàm liền chuyển qua khóc lóc…
– Hức… Lần đầu tiên tôi đi làm, vừa bị mắng chửi, lại còn mang nợ… Ấy vậy mà ông đến một câu hỏi thăm cũng không có…
Không an ủi, không dỗ dành, Ngô Thế Huân chỉ hỏi một câu.
– Khóc xong chưa?
Tên đàn ông này quả thật không có trái tim a… Cậu khóc lóc gần nửa giờ vậy mà mặt hắn vẫn cứ tỉnh bơ như thể đang xem phim… Khẽ trừng mắt đầy oán giận, Lộc Hàm lấy tay quệt những giọt nước mắt trên mặt mình.
– Đi thôi…
– Này, ai cho anh đụng vào đồ của tôi. Toàn bộ đều là hàng hiệu cả đó, anh có đủ tiền đền không mà dám động vào. – Nhìn thấy Ngô Thế Huân dùng tay kéo hai cái vali của cậu, Lộc Hàm bực dọc hét lớn.
– Em đang nợ tôi hai trăm năm mươi won?
Hơi chột dạ, Lộc Hàm liền gật đầu, lòng thầm nhủ chưa bao giờ cậu thấy hai trăm năm mươi won lớn đến thế. Lớn tới mức cậu không trả nổi!
– Chiếc kính em thích hiệu gì?
– Cartier, là mẫu mới nhất, có giá 5200 USD. – Lộc Hàm vô thức ngoan ngoãn trả lời.
– Trước khi trả hết nợ cho tôi, ít nhất tôi cũng không để em bị bắt cóc mất! Cầm cái vali còn lại được chứ?
Ngô Thế Huân hướng mắt nhìn về chiếc vali còn lại bên cạnh cậu.
Rất nhanh chóng, Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm về căn biệt thự nằm ở gần đây của mình. Nhìn căn biệt thự rộng rãi, lại đầy đủ tiện nghi nhưng chẳng có bóng dáng ai, Lộc Hàm không khỏi thầm than, hắn đưa mình đến đây làm gì?
– Tôi không thích người lạ trong nhà nên chỉ thuê người giúp việc theo giờ.
– Khoa trương thật, không phải ở trường cũng có phòng ở cho giáo viên sao? – Lộc Hàm bĩu môi. Tên này cũng thật khó tính a.
– Em lắm lời thật! Dọn đồ lên phòng đi…
– Gì vậy? Thưa thầy, Lộc Hàm không bán nghệ, cũng không bán thân vì một cái kính Cartier và chỗ ở đâu ạ.
Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy châm chọc. Tên này tưởng cậu là con lừa cho hắn xỏ mũi ư? Dù cậu có là gay thì không thể dễ dãi như thế được.
– Em vốn không có nghệ. Tôi cũng không thích động vào con nít lắm. – Ngô Thế Huân nói đều đều, Lộc Hàm ngay lập tức chỉ muốn nhào vào đánh chết hắn, nhưng nghĩ lại là nhà hắn a, manh động thì người thua thiệt là cậu. Nhìn Lộc Hàm nén giận, Ngô Thế Huân ung dung nói tiếp – Tôi cho em chỗ ở, nhưng bù lại em phải dọn dẹp và nấu ăn hằng ngày.
– Tôi làm sao để tin rằng anh là không có ý lợi dụng tôi?
Lộc Hàm nghi hoặc hỏi. Chỗ ở không tồi a. Cậu lại đang không có nơi để về, đã thế còn lỡ làm đơn xin rút khỏi kí túc xá. Nếu mà thuê nhà thì thật sự là cậu không có tiền.
– Tùy em cả thôi! Nếu muốn, chúng ta sẽ làm hợp đồng!
Lộc Hàm gật đầu như giã thóc. Giấy trắng mực đen vẫn là tốt hơn cả.
– Ngày mai chiếc kính em thích sẽ được đưa đến. – Ngô Thế Huân vừa nói vừa bước về phía cầu thang chuẩn bị về phòng.
– Khoan đã! Tôi không thích mượn tiền của anh… Hơn nữa, đến cả… tên của anh, tôi cũng không biết….
Lộc Hàm nhanh chóng đưa ra quyết định. Càng về sau càng nói nhỏ, như thể chột dạ. Thật sự là cậu không biết tên hắn a, chỉ biết hắn họ Ngô.
Nhìn bộ dạng ấp úng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân chợt bật cười. Đến cả tên của hắn cậu cũng không biết, vậy mà vẫn cứ mạnh miệng. Chàng trai này quả thật rất thú vị.
– Ngô Thế Huân. Còn về chuyện tiền bạc, xem như là phí bồi thường kể từ khi gặp tôi, em không gặp chuyện gì tốt lành! – Nói xong, Ngô Thế Huân nhanh chóng bỏ về phòng chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu. Thật là tên đàn ông khó hiểu.
Nằm trên chiếc giường êm ái, cảm giác thật thoải mái. Xem ra ở đây cũng không tệ, vẫn tốt hơn là ở kí túc xá. Duy chỉ có điều là căn biệt thự này hơi rộng, cậu sẽ dọn dẹp, xoay sở ra sao? Đã thế còn nấu ăn, cậu chưa từng làm qua. Nhưng xem ra đây là lựa chọn duy nhất rồi.
– Lộc Hàm, em rốt cuộc là có muốn đi học hay không? Dậy mau!
– Ưmmm
Bỏ mặc lời nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vẫn thản nhiêm trùm chăn kín mặt, ngủ tiếp. Vốn chưa từng thấy ai mê ngủ như Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không còn cách nào khác ngoài việc bất lịch sự, giành lấy cái chăn ấm áp của Lộc Hàm.
– Anh bị điên à? – Lộc Hàm bị phá rối, bực dọc hét to, mắt vẫn chưa chịu mở ra.
– Trễ giờ học rồi!
– Học quái gì… – Vốn định chửi gì đấy nhưng chợt nhớ ra, Lộc Hàm liền giật mình vùng dậy hét to – A…. Trễ giờ sao?
Nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại trên đầu giường, xem xong lại trừng mắt oán hận nhìn Ngô Thế Huân.
– Bị điên à? Mới có năm giờ mấy!
– Làm đồ ăn sáng cho tôi! Lần sau nếu tôi kêu em không dậy, tôi sẽ đích thân lên giường nằm cạnh em. – Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa làm bộ mặt gian xảo, kề sát gương mặt trắng nõn của Lộc Hàm.
– Đồ điên! Đi ra khỏi phòng tôi! Biến thái! – Lộc Hàm hét to, không quên ném chiếc gối thân yêu vào người Ngô Thế Huân.
Đương nhiên, buổi sáng đầy kịch tính vẫn không dừng ở đó…
Ngồi trong xe, Lộc Hàm liên tục cười giả lả bên cạnh Ngô Thế Huân mặt mày hệt như đưa đám. Kêu cậu dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, ấy vậy mà cậu không nấu được một bữa sáng lại còn bày ra cả một "chiến trường". Kết quả là cả hai ôm bụng đói đến trường. Làm sao trách cậu được chứ? Cậu là lần đầu xuống bếp mà!
– Trưa nay về sớm, tôi sẽ chỉ em nấu ăn!
– Vâng! – Lộc Hàm gật đầu liên tục, không dám làm trái.
– Mà khoan đã, anh không được nói cho người khác biết tôi đang ở nhà anh. Dừng xe ở đây được rồi. Tôi sẽ tự đi bộ đến trường.
***
Suốt mấy tiết học, cái bụng của Lộc Hàm gần như kêu suốt. Giờ cậu mới biết việc ăn sáng quan trọng biết bao nhiêu. Chuông vừa reo, Lộc Hàm vốn định định chạy thẳng về nhưng vừa ra đến cửa đã bị một thằng con trai vóc dáng cao to chặn lại. Nhìn mái tóc đôi chỗ có màu đỏ, Lộc Hàm không khỏi nhíu mày. Tên này đúng là cực phẩm a, từ ngày vào trường, cậu chưa thấy thằng con trai nào đẹp cả, chỉ duy có tên này là tạm được. Nhưng xem ra không bằng Ngô Thế Huân. Mà khoan đã, sao lại nhắc đến hắn!?
– Bạn là tân sinh viên Lộc Hàm?
Gật đầu đáp lại tên con trai, Lộc Hàm không hề hay biết là rắc rối sắp đến với mình.
– Bạn trốn cũng kĩ thật! – Thằng con trai nói giọng đầy châm chọc. Đột nhiên nhìn gương mặt có đôi phần đểu giả của tên con trai này, Lộc Hàm lại có chút khó chịu, không ưa.
– Nói nhảm cái gì đó? – Vốn kênh kiệu, Lộc Hàm cũng chẳng hề nhường nhịn.
– Hôm trước tôi đã bảo bạn đến cổ vũ nhưng cuối cùng bạn lại không đến hại hôm đó chúng tôi thua thê thảm. Bạn là người đầu tiên dám không đến, cũng là lần đâu tiên đội tôi thua thảm hại. Bạn nên chịu trách nhiệm chứ? Vốn muốn nhẹ nhàng nhưng hôm nào bạn cũng chuồn lẹ quá…
Lộc Hàm nghe tên con trai nói chợt nhớ ra hôm đó bản thân ở lì trong phòng vì bị cảm. Đã thế, mấy hôm sau, vừa reng chuông là cậu đã vội vàng bỏ về vì sợ trễ giờ làm. Hóa ra việc làm này lại biến thành một kẻ chạy trốn trong mắt người khác.
– Tôi vốn chưa nói là sẽ đến. Hơn nữa, chuyện đội của bạn thua không liên quan đến tôi. Còn nữa, tôi không có trốn kĩ.
Lộc Hàm nhấn mạnh từng chữ sau đó liền quay đầu bỏ đi, vốn cậu chẳng thích đôi co với mấy tên như thế này. Ấy vậy mà chẳng được như ý muốn, tên con trai liền hung hăng kéo lấy cổ tay cậu, lôi cậu đi xềnh xệch. Cả hành lang vốn đông đúc giờ đã vắng ngắt. Lộc Hàm thật không biếu kêu cứu với ai, dù có cố vùng vẫn cũng không thoát ra được.
– Thả ra! Thả ra!
Bị lôi xềnh xệch đến một phòng học, bên trong còn có năm sáu đứa cả trai cả gái, Lộc Hàm có thể nhận ra một thằng to con trong đám ấy chính là thằng đã đến bảo cậu đến cổ vũ.
– Mấy người muốn gì? – Xoa xoa cổ tay đã bầm tím, Lộc Hàm bực dọc nhưng lại có cảm giác sợ hãi nhiều hơn. Căn phòng này đã đóng cửa, cậu có la đến khản cổ cũng không ai nghe. Một mình cậu với cả một đám thế này, không biết chúng sẽ giở trò gì.
– Kim Chung Nhân đại ca, xử sao đây? – Một đứa con gái trong số ấy nhìn cậu cười nham hiểm. Trái lại, tên con trai nãy giờ lôi xềnh xệch cậu, cũng chính là kẻ mà mọi người gọi là Kim Chung Nhân đại ca, giờ chỉ im lặng ngồi một góc chậm rãi châm điếu thuốc.
Hai thằng khác liền bước tới nắm chặt hay tay Lộc Hàm, khiến cậu không cách nào chống cự, chỉ biết hét to.
– Thả ra! Thả ra! Dám động vào tôi, ông nhất định sẽ không tha cho mấy người! Biết điều thì bỏ ra ngay!
– Vẫn còn mạnh miệng nhỉ. Xem ra cũng khá "ngon"!
Thằng con trai nãy giờ lên tiếng, nghe thấy cậu hù dọa, càng tỏ vẻ hứng thú. Tay không an phận đặt lên người cậu. Lộc Hàm không có khả năng chống cự. Trước hành động của thằng con trai, Lộc Hàm hệt như bị ai đó phang một cú mạnh vào đầu!
|
Chương 4: Nụ hôn đầu
Nếu ban nãy, Lộc Hàm còn lớn miệng quát mắng, thì bây giờ cậu chỉ biết cắn răng, chẳng dám ho he gì, nói chính xác hơn là cậu vẫn chưa thích ứng gì với những việc đang diễn ra…
Cậu khinh bỉ ghê gớm hành động này. Cái bàn tay chó chết đó, nếu có thể cậu thật muốn chặt đứt nó.
– Sao rồi? Sao không la hét nữa đi! – Thằng con trai tiếp tục cái giọng cười cợt nhả của mình, một tay đặt lên vai cậu, một tay ôm chặt vòng eo thon gọn.
Thằng con trai với mái tóc hung hung đỏ nãy giờ ngồi im rít từng hơi thuốc, kẻ được gọi là Kim Chung Nhân đại ca bấy giờ mới lên tiếng.
– Tao đã bảo là cho mày động vô chưa?
Thằng con trai cợt nhả trước mặt cậu nghe thế liền vội buông tay ra, hai thằng con trai nắm chặt tay cậu nãy giờ cũng nới lỏng. Gương mặt nảy giờ cúi gằm của Lộc Hàm bỗng chốc ngẩng phắt lên, lợi dụng cơ hội liền vùng ra, bỏ chạy thằng về phía cửa. Thấy cậu bỏ chạy hệt như một con nai con, đám người kia vừa muốn đuổi theo liền bị chặn lại bởi một giọng nói.
– Để cậu ta đi.
Tên họ Kim lên tiếng, gương mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Trông cậu ta quen quen, hình như hắn đã gặp ở đâu…
Về phần Lộc Hàm, cậu cứ thế chạy một mạch về căn biệt thự của Ngô Thế Huân. Mãi đến khi cậu về cũng đã quá trưa, cánh cổng căn biệt thự cũng không hề khóa chứng tỏ Ngô Thế Huân là đang đợi cậu ở nhà.
Bước vào phòng khách, Ngô Thế Huân một thân nhàn nhã trong bộ đồ thoải mái nhưng gương mặt lại có tí thâm trầm, vừa nhìn thấy cậu đã bực dọc lên tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ châm chọc. Ai mà không bực được cơ chứ? Hắn vừa dạy xong đã chu đáo ghé siêu thị mua đồ thật nhanh vì sợ tên nhóc này ở nhà chờ. Hắn đã hứa với cậu là sẽ hướng dẫn cậu nấu ăn đương nhiên sẽ thực hiện. Ấy vậy mà nửa tiếng trôi qua hắn vẫn không thấy cậu về, lo rằng sợ cậu bị lạc, hắn liền đánh một vòng xe từ căn biệt thự tới trường để kiếm cậu, suốt cả quá trình không ngừng ngó ngang ngó dọc các nẻo đường để kiếm cậu… Ấy vậy mà tới cổng trường, vẫn không thấy cậu đâu, hắn lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai sinh viên bảo rằng thấy cậu và tên họ Kim nào đó nắm tay nhau trên hành lang…
– Cậu có vẻ được mến mộ quá nên quên cả lời hứa của mình sao?
Trái với vẻ châm chọc của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không những không tức giận mà còn im lặng bỏ thẳng về phòng.
Ngạc nhiên khi thấy thái độ của cậu, lửa giận trong lòng Ngô Thế Huân cũng vơi bớt một chút, nhưng sự khó chịu lại ngày càng gia tăng.
Sao cậu không vênh váo cãi lại như mọi khi? Sao không đáp lại lời châm chọc của hắn! Đó vốn là tính cách của cậu mà… Sao cứ cúi gằm mặt mà đi như vậy…
Nhìn đống đồ ăn trên bếp Ngô Thế Huân cuối cùng cũng lắc đầu chịu thua, chân không nhanh không chậm di chuyển về phía cửa phòng cậu.
Giơ tay gõ nhẹ vài cái, đáp trả lại hắn là sự im lặng. Sự lo lắng bắt đầu dấy lên, Ngô Thế Huân không kìm được lòng bèn mở cửa, đập vào mặt hắn là thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.
– Em… Sao vậy?
Hơi lo lắng, Ngô Thế Huân dịu giọng trở lại, bàn tay vụng về kéo vài lọn tóc trên trán cậu qua một bên, gương mặt đầm đìa nước mắt của cậu nhanh chóng để lộ ra trước mắt hắn. Sự khẩn trương trong hắn ngày càng lớn, có trời mới biết, hắn sợ người khác khóc trước mặt hắn như thế nào.
Thấy Lộc Hàm không trả lời, hốc mắt đỏ hoe liên tục chảy những giọt nước mắt, Ngô Thế Huân không cầm được lòng bèn ôm chặt lấy cậu mà dỗ dành.
– Ngoan…. Đừng khóc….
Con nít khóc đã lại ngủ. Lộc Hàm cũng không ngoại lệ. Nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng đã ngủ say, Ngô Thế Huân cũng không nỡ bỏ ra, cứ thế ôm chặt cậu. Gương mặt thanh tú trắng nõn, cái mũi cao, đôi mắt to tròn, đen láy, lại còn có cả đôi môi lúc nào cũng mọng nước, đỏ hồng trông rất quyến rũ. Rất nhanh sau đó, Ngô Thế Huân lại cầm lấy điện thoại trong túi, nhấn một dãy số quen thuộc, giọng trở nên thâm trầm…
– Điều tra xem hôm nay giờ ra về ở trường có chuyện gì. Có liên quan tới tên họ Kim…
Vừa cúp máy, chiếc điện thoại trong cặp Lộc Hàm liền reo lên, sợ đánh thức cậu dậy, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua màn hình nhấp nháy chữ "Ông". Đắn đo một hồi, hắn mới nhấc máy, chậm rãi đi ra khỏi phòng, lập tức một giọng nói đầy vẻ tức giận truyền đến .
– Lộc Hàm! Con rốt cuộc lại bày trò gì? Tại sao dám ngang nhiên rút khỏi kí túc xá. Quay về kí túc xá ngay lập tức cho ông.
Hơi nhíu mày vì âm lượng quá lớn, Ngô Thế Huân liền nhẹ nhàng trả lời, giọng tôn kính bậc bề trên.
– Chào ông! Cháu là Ngô Thế Huân.
****
Không biết đã ngủ thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy cậu đã nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi ở chiếc ghế gần đó loay hoay với một vài tập tài liệu.
– Này! Sao anh lại ở phòng tôi?
– Ngủ dậy rồi sao? Đi rửa mặt đi, tôi sẽ mang đồ ăn lên cho em.
Không trả lời câu hỏi của cậu, Ngô Thế Huân liền lảng sang một chủ đề khác rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhìn mình trong gương Lộc Hàm không khỏi giật mình.
Còn là Lộc Hàm ngày trước sao?
Mắt đỏ hoe, sưng to, gương mặt thì hốc hác, tóc tai rối bời.
Chỉ tại tên khốn đó!
Nghĩ đến đó, Lộc Hàm liền xả nước ướt hết cả người. Bàn tay bẩn thỉu dám chạm vào người cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho hắn. Ấm ức, Lộc Hàm cứ thế ngâm mình một hồi lâu, chợt nhận ra bản thân không mang theo quần áo để thay, đành mặc tạm chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình.
Bước ra khỏi phòng tắm, mùi thức ăn nhanh chóng xộc vào mũi cậu. Thấy cậu cả người ướt sũng, mặc áo choàng tắm, Ngô Thế Huân hơi nhíu mày liền ra hiệu cho cậu ngồi xuống dùng thức ăn sau đó lại bước vào phóng tắm, lấy một chiếc khăn khô ra lau tóc cho cậu. Hơi ngạc nhiên vì hành động của tên đàn ông này, Lộc Hàm do đang đói cũng chỉ lo tập trung xử lí đống thức ăn, chẳng buồn ý kiến.
– Em là con nít à? Chẳng biết tự lo cho mình. – Ngô Thế Huân càu nhàu nhưng giọng điệu rõ ràng lại có tí nuông chiều. Nhìn mái tóc đen mượt của cậu, hắn lại chợt nhớ đến người con gái kia…
– Anh không ăn à?
– Tôi không đói.
– Sao anh không về phòng làm việc? – Nhìn đống tài liệu, Lộc Hàm hơi nhíu mày, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
– Nhỡ em giật mình tỉnh giấc khóc tiếp thì sao?
Một câu nói của Ngô Thế Huân như đánh mất hết ý trí của cậu. Hắn là đang quan tâm cậu sao. Ngô Thế Huân vẫn cứ dịu dàng ở phía sau cậu, lau tóc cho cậu nên không nhìn thấy được gương mặt đã ửng đỏ khác thường của Lộc Hàm.
– Xin lỗi, buổi trưa tôi về trễ quá…
Lộc Hàm nói bằng giọng áy náy. Cậu rất ít khi xin lỗi ai một cách thật tâm thế này a.
– Ăn xong thì xuống mà dọn dẹp.
Quăng lại một câu vô tình, Ngô Thế Huân rất nhanh chóng rời khỏi phòng của Lộc Hàm khiến cậu tức đến đỏ mặt. Cái tên này, có biết thế nào là khiêm tốn lịch sự không? Câu trước câu sau đã lật mặt ra giọng sai bảo cậu. Đang bực dọc, điện thoại ở đầu giường lại chợt reo. Cậu nhớ là ban nãy về, cậu chưa hề lấy điện thoại trong cặp ra bao giờ mà?
"Con cứ ở nhà của Ngô Thế Huân. Toàn bộ đều nghe lời Ngô Thế Huân, lời của hắn cũng chính là lời của ông. Nếu con có khả năng đến thực tập ở Ngô thị một tháng, ông nhất định sẽ mua vé máy bay cho con trở về."
Nhìn dòng tin nhắn cụt lủn không đầu không đuôi ấy, Lộc Hàm gần như hoa mắt. Gì chứ lọt vào top hai mươi người để có thể vào Ngô thị thực tập ư? Cậu làm sao dám tranh nổi. Chỉ có một tuần, à mà không hắn chỉ còn dạy ở trường vài ngày nữa thôi, còn cậu lại phải chật vật suốt ba tuần để vượt qua kì thi sắp tới. Ba tuần! Làm sao cậu có thể thay đổi được thành tích học tập. Họa may có loại giỏi cậu cũng không biết Ngô thị có nhận nhân viên như cậu không nữa!!!
Nhưng tại sao ông lại biết hết mọi chuyện, đã thế còn giao phó cậu cho hắn! Là giao một tiểu bạch thỏ ngây thơ, trong trắng cho một con sói khôn ngoan a…
Nghĩ đến đó, Lộc Hàm chẳng màng ăn uống gì nữa, bèn tức tốc đi đến phòng của Ngô Thế Huân. Cậu cứ thế chẳng thèm gõ cửa, liền hung hăng xông vào, lại chẳng may vấp ngã!!
– Tên khốn kia…A…
Tiếng hét thất thanh của Lộc Hàm vừa vang lên, cậu dường như có cảm giác mình chuẩn bị đo đất thì đã nhanh chóng được một bàn tay khác đỡ lấy. Cả thân hình nhỏ bé của cậu được ôm gọn trong vòng tay của Ngô Thế Huân. Cả thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn nằm dưới sàn nhà, để cậu đè lên hắn. Hèn chi, cậu lại chẳng có chút gì đau đớn cả…
Nhưng mà, tư thế này có chút ái muội thì phải…
Mở to mắt nhìn Ngô Thế Huân gương mặt có tí nhăn nhó, có lẽ là do sức nặng của cậu chăng? Nhưng, cái quái gì thế này…
Hai tay to lớn của hắn ngang nhiên ôm eo cậu!
Đã thế ban nãy do vội quá, cậu cũng không có kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên cái áo choàng tắm rộng thùng thình! Mà bây giờ, cái áo cũng xộc xệch, để lộ ra một khoảng trống trước cổ trắng ngần đến tận ngực!
Rầm!!!
Thẹn quá hóa giận, Lộc Hàm cứ thế đứng dậy, sau đó chạy thẳng về phòng mình, đóng cánh cửa phòng lại, cậu dựa cả người vào cửa, tay vuốt lên ngực giữ cho nhịp tim mình ổn định!
Cái quái gì đây? Sao tự dưng tim cậu đập nhanh vậy nè…
Cậu không phải là chưa từng nhìn thấy trai đẹp a… Chỉ là lần đầu tiên gần gũi như vậy cậu có chút không quen… Không biết tên khốn đó có thấy gì không????
Nghĩ tới đó, mặt Lộc Hàm bỗng chốc đỏ bừng, nhanh tay túm chặt cổ áo. Ôi, chắc cậu tìm cái hố nào chui xuống quá.
Mười phút sau, khi trang phục đã chỉnh tề, Lộc Hàm đứng trước cửa phòng Ngô Thế Huân nhưng cứ mãi chần chừ, không dám mở cửa bước vào.
Cậu thực không muốn nhìn cái bản mặt chết tiệt ấy lúc này. Nhưng biết sao được bây giờ, cái tin nhắn của ông, nhất định là có liên quan tới hắn. Không chừng là hắn nhiều chuyện với ông nữa chứ!?
Đành mặt dày lần này vậy!
Cứ vờ như không biết chuyện ban nãy là tốt nhất. Nghĩ thế Lộc Hàm nhanh chóng mở cửa phòng quên mất luôn cả phép tắc lịch sự là phải gõ cửa trước khi vào phòng người khác.
Thế là….
– Aaaaaa!!!! Biến thái! Mau mặc quần áo vào!
Lộc Hàm vừa hét, vừa lấy tay che kín mắt mình lại. Ôi Chúa, vừa mở cửa đập vào mắt cậu là Ngô Thế Huân chỉ còn độc mỗi…chiếc quần lót trên người.
Ôi, hôm nay là ngày quái gì đây?!!!
Nhưng mà, chỉ có nhìn thoáng qua thôi, nhưng thân hình của hắn rất đẹp a. Thân hình to lớn màu đồng rắn chắc, khuôn ngực lại vạm vỡ, cặp chân dài, cả người gần như không có tí mỡ thừa, cứ như là nam siêu mẫu vậy! Nhưng chắc gì nam siêu mẫu lại có tác phong và khí chất được như hắn! Hèn gì, từ lúc hắn vào trường, nữ sinh trường cậu cứ như loạn cả lên!
Cậu là lần đầu tiên thấy trai đẹp quá mức như thế này a. Nghĩ đến đó, Lộc Hàm bỗng nuốt nước miếng cái ực, thật may là ban nãy cậu không có chảy máu mũi.
Hơi hé mắt ra nhìn, thấy Ngô Thế Huân đã một thân âu phục chỉnh tề, Lộc Hàm có tí hơi tiếc… Biết thế, cậu đã mở mắt nhìn từ sớm! Đừng có bảo cậu háo sắc, chỉ là tò mò thôi…
– Em lúc nào cũng thích la hét! Ban nãy nhìn của em, bây giờ cho em nhìn lại. Chúng ta coi như hòa!
Ngô Thế Huân cười nham hiểm, vừa nói vừa chuẩn bị vài tập hồ sơ, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài!
Một câu nói của hắn, khiến Lộc Hàm chết đứng. Không phải chứ, con mẹ nó, hắn là đã thấy thật sao?
Nhìn thấy Lộc Hàm gương mặt bỗng chốc ửng hồng, Ngô Thế Huân không khỏi mỉm cười. Hắn vốn nghĩ cậu cũng giống hắn nhưng không ngờ khác biệt thật là lớn a…Cậu là con trai nhưng làn lại trắng mịn như sữa, phần ngực hơi nhô cao, bụng phẳng lì thon gọn có khi còn hơn cả con gái. Cậu thực đúng là biết cách làm người khác phạm tội!
Gì chứ? Thầy giáo và sinh viên! Không thể nào!
Cầm túi hồ sơ đi ngang qua Lộc Hàm vẫn đang bất động như trời trồng, Ngô Thế Huân thật muốn bật cười. Trêu cậu một tí, cậu lại cứ ngang nhiên hóa đá như vậy. Bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa đầu cậu, hắn nhanh chóng bước xuống cầu thang…
– Này! Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói! Này!
Mẹ kiếp, trêu mình xong lại dám xoa đầu mình! Mình là con cún chắc! Mà hình như mình cũng chẳng khác con cún đang vẫy đuôi chạy theo chủ mỗi khi chủ đi ra khỏi nhà là mấy! Huhu T^T…
– Anh đã nói gì với ông của tôi? – Thấy Ngô Thế Huân dừng bước nghiêm túc nhìn mình, Lộc Hàm cố nén sự xấu hổ về chuyện ban nãy, ấp úng hỏi.
– Không nói gì cả.
– Vậy tại sao ông lại bảo tôi phải nghe lời anh. Đã thế còn phải nằm trong top hai mươi người được tuyển chọn gì đó…
Thấy Lộc Hàm trừng mắt nhìn mình hăm dọa, Ngô Thế Huân hơi nhíu mày nhưng trong lòng lại thấy ổn hơn lúc là Lộc Hàm khóc rất nhiều. Cũng không hiểu tại sao cậu nhóc này ngày càng có tầm ảnh hưởng đến hắn, có lẽ là do ông của cậu tin tưởng hắn…
– Tôi không biết. Nhưng thật lòng, với khả năng của em, cho dù có đạt loại giỏi trong kì thi sắp tới, khi đến Ngô thị xin thực tập, cũng e là rất khó…
– Không mượn anh để ý. Tôi mà thèm vào Ngô thị của anh làm việc ư? – Nghe Ngô Thế Huân chê bai mình, Lộc Hàm liền kênh kiệu. Trái với Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vẫn rất trầm tĩnh nói.
– Tại sao em không thử, em không muốn về nước? Gần ba tuần, nếu cố gắng, không có gì là không thể. Hơn nữa, em còn có thể chứng minh cho ông em thấy thực lực của em… Tùy em cả thôi…
Nói xong, Ngô Thế Huân liền bỏ đi thẳng trên con xe màu trắng bóng loáng của mình, để lại Lộc Hàm vẫn còn đứng tần ngần ở cửa. Lời hắn nói, không phải không đúng… Nhưng cậu sẽ làm được thật ư? Chỉ có ba tuần ngắn ngủi…
***
– Chủ tịch, ngài giao cậu chủ cho Ngô tiên sinh, e là có phần không ổn… – Vị quản gia cung kính bênh cạnh, vừa bưng tách trà nóng hổi, vừa nói.
– Tại sao không? Ngô Thế Huân có thể giúp cháu trai ta học tốt hơn, cũng có thể cầm chân nó, không để nó la cà hư hỏng.
Người đàn ông đã đứng tuổi, tóc có đôi chỗ bạc và nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng không làm mất đi sự sang trọng, quyền quý chính là ông của Lộc Hàm. Để nó một mình bơ vơ ở Hàn Quốc, ông đây thực sự rất xót. Nhưng đó là cách tốt nhất cho cháu trai duy nhất của ông rồi… Huống chi, đó lại là quê hương, cũng là nơi đã dạy dỗ mẹ của nó…
– Nhưng ở chung như thế…
– Không sao. Nếu có thể, ta thực mong Lộc Hàm kiếm được một người đàn ông tốt như Ngô Thế Huân yên bề gia thất…
– Nhưng Ngô tiên sinh chưa chắc đã là…Với cả mấy năm nay, Ngô tiên sinh hình như có ở cạnh một cô gái…
– Cô gái đó hiện đang ở Bắc Kinh, là tình nhân của Kim Mân Thạc, tổng tài của Kim thị.
Ông nhàn nhã nhấp một chút trà nóng, ung dung nói. Tất nhiên là ông sẽ không để cháu trai duy nhất của mình thiệt thòi…
***
Tối, một mình Lộc Hàm ngồi trong phòng khách, bên cạnh cậu là chiếc kính Cartier .Nhẩm tính, năm nay cậu cũng đã gần hai mươi tuổi, nhưng hầu như ngoài ăn chơi lêu lổng và tiêu tiền, cậu chẳng biết làm gì khác. Từ nhỏ cậu vốn đã sống với ông, dù ông có quan tâm cậu hết mực nhưng vẫn chẳng đắp được tình yêu của ba mẹ. Cậu cũng chỉ biết họ qua hình ảnh, ông nói mẹ cậu qua đời vì khó sinh cậu, còn ba thì vài năm sau cũng đau buồn mà mất. Có lẽ vì vậy mà cậu ngang bướng đến lạ… Nhưng nhẩm lại, ông đã bên cậu gần hai mươi năm, nhưng cậu chưa có làm cái gì cho ông vui lòng cả…
Haizz, xem như là cậu bất hiếu bao lâu nay, bây giờ nên ngoan ngoãn làm ông vui lòng. Biết đâu trải qua ba tuần khổ luyện, cậu lại may mắn được vào Ngô thị, thực tập chưa đến hai tháng, cậu sẽ lại tự do….
Ông ơi, đứa cháu này có hiếu với ông lắm đó….
Ngồi đợi tên Ngô Thế Huân, gần mười giờ, cậu mới thấy hắn trở về, trên người cũng thấp thoáng hơi men.
– Sao em lại ngồi đây? – Hơi ngẩn ra vì thấy cậu ngồi thù lù trên ghế sopha, nhưng nhìn sang chiếc kính Cartier bên cạnh cậu, Ngô Thế Huân nhanh chóng nở nụ cười – Đừng có mà cảm động quá…
Xùy! Tên điên! Ai cảm động chứ? Lộc Hàm thật muốn quát vào mặt hắn như thế. Nhưng cậu là đang cầu cạnh người ta a… Dằn xuống…
– Tôi muốn nhờ anh một chuyện. – Lộc Hàm nghiêm túc, hơi ấp úng một hồi rồi lại tiếp tục – Anh làm gia sư dạy kèm cho tôi được không? Tôi muốn đạt loại giỏi trong kì thi sắp tới.
Ngô Thế Huân lúc này đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sopha phía đối diện cậu. Nới lỏng cà vạt, hai nút áo đầu của áo sơmi cũng được cởi ra, khoe bộ ngực màu đồng rắn chắc.
Khẽ nuốt nước bọt cái ực, Lộc Hàm không khỏi thầm than. Gì đây? Cậu là đang muốn nói chuyện đàng hoàng, sao cái tên này cứ thích làm cậu liên tưởng đến cái vụ hồi trưa không vậy? Cậu không phải là tên háo sắc nhaaa…
– Làm thế, có phần không công bằng với các sinh viên khác! – Ngô Thế Huân lười biếng trả lời.
– Vậy bảo một đứa thành tích tệ như tôi lọt vào top hai mươi người chắc là công bằng. Anh chỉ cần dạy cho tôi như bao gia sư khác thôi, tôi đâu bảo anh tiết lộ đề thi cho tôi. Hơn nữa, muốn kiếm một gia sư khác, tôi thật không có tiền. Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, giúp tôi thêm lần này, tôi nhất định sẽ báo đáp anh, anh muốn gì tôi cũng đồng ý.
Tuôn ra một tràng, ấy vậy mà đáp lại cậu chính là sự im lặng. Hơi liếc mắt về phía Ngô Thế Huân, cậu chợt nhận ra tên khốn này đã ngủ quên từ lúc nào. Mẹ kiếp, vậy mà để cậu nãy giờ lảm nhảm một mình.
Tức chết mà!
Không sao, xem như hắn đã đồng ý, say như hắn thì làm gì biết trời trăng gì nữa. Nhưng hắn say như thế, không lẽ cứ để hắn ngủ ở phòng khách!?
Không được a! Nửa đêm hắn mà trúng gió chết thì lấy ai dạy cho cậu? Đúng là số cậu là cái số phải lao lực mà T^T !
Thế là cái thân hình nhỏ nhắn của Lộc Hàm lại phải gồng mình, vác cái tên đã say như chết này lên phòng. Chưa bao giờ cậu thấy khoảng cách từ phóng khách lên phòng lại xa vời vợi như thế này cả. Chật vật mãi, cậu một tay ôm lấy cổ Ngô Thế Huân để hắn đứng vững, một tay mở cửa phòng. Cứ tưởng là đã trót lọt hoàn thành nhiệm vụ, ấy thế mà Lộc Hàm lại không cẩn thân trượt chân thế là buông tay mặc kệ Ngô Thế Huân, cậu cứ thế ngã sóng xoài trên chiếc giường lớn màu trắng êm ái.
Nhưng cái quái gì đây!
Cậu đè lên giường! Ngô Thế Huân lại đè lên cậu!!
Rõ ràng ban nãy trước lúc ngã, cậu đã nhanh tay buông hắn ra cơ mà! Không lẽ sức hút của "anh giường" lớn đến thế sao?
Nhưng sứt hút hay lực hút gì thì Lộc Hàm cậu cũng không có quan tâm. Quan trọng hơn hết là cái tên khốn Ngô Thế Huân này đang nằm đè lên người cậu, đã thế gương mặt của hắn còn áp sát vào ngay trước ngực cậu!!!
Huhu… Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Hết cái tên vô lại ở trường sàm sỡ, lại còn bị tên Ngô Thế Huân này "ám"! Chỉ trong một ngày, cậu bị ăn đậu hũ biết bao nhiêu lần.
– Ưm..
Ngô Thế Huân vẫn say như chết, có lẽ cảm nhận được gì đó, nên gương mặt anh tuấn hơi cạ cạ vào, tìm một vị trí tốt nhất rồi bắt đầu ngủ tiếp.
Lộc Hàm cậu nhất quyết không thể để mấy tên vô lại này ăn "chùa" như thế được a. Nghĩ là làm, Lộc Hàm cựa quậy một chút, cố gắng thoát ra khỏi Ngô Thế Huân.
– Ngoan nào! Để anh ôm em một chút! Mễ Bối… quay về đi…quên hết hận thù…
Trong cơn say, Ngô Thế Huân càng ôm chặt cậu hơn, miệng mơ màng nói vài chữ, phả hơi nóng lên phía cổ trắng muốt, nhạy cảm của cậu… Không dừng lại ở đó, hắn ngang nhiên chiếm lấy môi cậu, dùng sức cắn nhè nhẹ. Mùi rượu thoang thoảng từ hắn rất nhanh liền lan sang Lộc Hàm.
Nhưng giờ phút này, Lộc Hàm chẳng còn biết xấu hổ gì cả. Hắn ôm cậu, ngang nhiên hôn cậu. Ấy vậy mà miệng lại lẩm nhẩm tên người khác. Rõ là tức chết mà!
– Ya… Đồ biến thái…
Dùng hết sức lực, Lộc Hàm liền đẩy hắn qua một bên. Nhanh tay chà chà vào môi của mình. Huhu… Trong một ngày mà cậu thiệt thòi quá lớn… Nhanh chóng đóng sập cánh cửa lại, mặc kệ tên đàn ông đang nằm trên giường kia, Lộc Hàm liền rời khỏi phòng miệng không khỏi lẩm bẩm đồ chết dẫm, nguyền rủa tám đời nhà họ Ngô!!!!
|