Hắc Trúc Mã, Ta Là Thanh Mai Của Ngươi
|
|
♥Title: Hắc trúc mã, Ta là thanh mai của ngươi ♥ Tác giả: Chocolate Vui Vẻ ♥Editor: Jandy ♥Pairing: Khải-Nguyên , Tỉ-Hoành ♥Status: +Bản gốc: hoàn +Bản edit: hoàn @khainguyenlove.wordpress.com
♥Summary: đơn giản là thanh mã trúc mã trùng phùng xa cách. Cứ tưởng sau khi nhận ra nhau mọi thứ sẽ bình lặng trôi qua êm đẹp. Không ngờ lại gặp sự phản đối của Bố VTK, hai đứa chia cắt,sau tất cả ngược luyến tàn tâm hai đứa lại về với nhau.Bản thân thấy nó giống nội dung bên “Cấm kị” nhưng lời văn trau chuốt cũng như tình tiết hợp lý hơn. Đơn giản là nó lại hoàn nữa vậy nên mị lại quẩy thôi
chap 1:
“Nhanh lên nhanh lên, chuẩn bị cảnh tiếp theo rồi.” Bị người đại diện thúc giục,thợ trang điểm vô cùng lo lắng mà chạy tới đứng giữa người con trai bên cạnh, bắt đầu giúp hắn trang điểm.
Nam tử liếc xéo lấy người đại diện, có chút mở ra cái môi mỏng khêu gợi , trầm thấp mà giàu từ tính thanh âm truyền ra: “Hôm nay còn có lịch trình gì?”
“Cái kia. . .”Người đại diện lập tức ấn mở xem lịch trình, chi tiết báo cáo, “quay xong cảnh phim tiếp theo, liền còn 1 cái quảng cáo nữa.”
“… . . .”Nam nhân buông xuống đôi mắt tà mị mê hoặc lòng người kia, mím môi không nói.
“Khải gia, ngày mai… . . .”
Người đại diện lời còn chưa nói hết, lại nhìn thấy cái ánh mắt lạnh như băng của hắn nhịn không được bị tắc nghẹn lời, cái kia thật giống như cảm giác bị con báo nhìn chằm chằm vào, quả thực sởn hết cả gai ốc.
Hắn nhìn người đại diện, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Ngày mai tôi cần nghỉ ngơi.”
“Thế nhưng là… . . .”
Vương Tuấn khải không hề cùng hắn nhiều lời, trực tiếp bỏ qua hắn đi tới phim trường.
Người đại diện đau khổ ra mặt, Vương Tuấn khải cái tính nóng nảy kia hắn cũng không phải không biết, chỉ cần nhận định sự tình liền không thay đổi được rồi. Thế nhưng ngày mai lịch trình với tin tức này đều tung ra rồi, muốn hắn làm sao bây giờ?
Kỳ thật không phải Vương Tuấn khải làm khó hắn, thời gian trong một tuần , trừ ăn cơm cùng ngủ ra thì hắn không có thời gian thuộc về mình nữa, vì công ty dốc sức mà mỗi ngày hành trình hầu như đều được lấp đầy, chỉ có thời gian một ngày để nghỉ ngơi. Nhưng có chút tình huống đặc biệt nên cái ngày đó cũng không thể thực hiện, mà tình huống đặc biệt đã phát sinh hơn 3 lần rồi. Ai kêu hắn hôm nay đã là một đại minh tinh, đây chính là đỏ đến một phát không thể vãn hồi, công ty đương nhiên sẽ thừa dịp hắn đang nổi cho hắn đóng gói, nhân lúc còn nóng liền cho bận bịu chết đi được.
Nhưng mà Vương Tuấn khải toàn bộ kiên nhẫn đã dùng hết, hắn không hề để ý đến những thứ danh lợi này ,muốn bãi công cũng có thể, hắn sở dĩ kiên trì còn không phải là vì đợi cái người kia.
———————————————————————————————
Cảnh tiếp theo chính là diễn cảnh đá người, nam chính trực tiếp lựa chọn thế thân.
Nhân viên tổ kịch bản rất nhanh đã tìm được người ngồi xổm trong góc chơi điện thoại: “Vương nguyên!”
“A.” Vương nguyên lập tức ngẩng đầu lên, lên tiếng.
Hắn vỗ vỗ vai Vương nguyên: “Bên kia cần 1 thế thân ngươi có làm hay không?”
“OK! Nhất định làm a ~” Vương nguyên vừa nghe đến có vai cho mình liền tranh thủ thời gian chiếm lấy…, đưa di động nhét vào trong túi quần vỗ vỗ bộ ngực.
Nam tử kia dùng ánh mắt lặng lẽ đánh giá một chút thân hình gầy gò kia của Vương nguyên, dưới đáy lòng yên lặng thở dài lo lắng cho cậu, gầy yếu như vậy, vừa nhìn chính là yếu đuối, nói như vậy mà làm một người thế thân thật sự là. . .
Vương nguyên đi vài bước, nhìn hắn còn không động đậy giật giật góc áo người nọ: “Dẫn đường a ~ “
“A. . . Được rồi.” nhân viên thở dài , công tác vẫn phải là chăm chú hoàn thành, “Bên này.”
Người như Vương nguyên lớn lên tuấn tú như vậy không đi làm diễn viên mà lại đến làm thế thân, hắn liền cảm thấy tiếc nuối, ai bảo con đường này là chính bản thân hắn chọn.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Ân!” Thay xong quần áo Vương nguyên đứng vững, chuẩn bị kỹ càng, hắn biết rõ nếu như một chút bất cẩn sẽ bị làm lại, tốt nhất là một cái liền qua.
“Ngươi tên hỗn đản này!” Đối phương phía trước nói lên lời kịch, lập tức một cước đá lên bụng Vương nguyên.
Vương nguyên rất phối hợp mà không có bất kỳ phản kháng, mặc dù đối phương đã thu bớt sức mạnh, nhưng mà một cước kia cũng xác thực không nhẹ.
Hắn dựa theo kịch bản, theo độ mạnh của cú đá này rút lui vài bước, đằng sau chính là một cái cái ao nước, hắn nhất định phải té xuống.
Vương nguyên lập tức nhắm mắt lại, hít một hơi liền ngã xuống, lập tức cảm giác một mảnh mát lạnh tập kích lên thân thể. Nước phía sau tiếp trước mà trào vào xoang mũi cùng lỗ tai hắn, kỳ thật hắn căn bản sẽ không bị dính nước, vừa mới xuống dưới liền uống mấy miệng lớn nước.
“Cut” Đạo diễn chau mày, “cậu phải chìm xuống biết không? lập tức chìm xuống, OK? Lặp lại.”
“Khục khục…”Vương nguyên ho khan trong chốc lát, mới vừa từ trong nước đứng lên chỉ nghe thấy đạo diễn nói, chỉ đành chịu đựng lên bờ thay đổi quần áo rồi tiếp tục đóng lại.
Cảnh này đóng ba lượt, coi như có thể xong, Vương nguyên cắn răng chịu đựng rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
|
chap 2:
“Vương nguyên, ” nhân viên tổ kịch bản lúc trước hảo tâm đưa cho hắn một chai nước, “cậu không sao chứ?”
“Ân…”Uống mấy miệng lớn trong ao nước cũng đủ rồi, Vương nguyên vẫn là hướng hắn cười cười, nhận lấy nước khàn khàn cuống họng nói , “Không có việc gì.”
“Đây là thù lao của cậu” Hắn đưa qua mấy tấm màu hồng tiền mặt.
Vương nguyên cao hứng mà tiếp lấy, cẩn thận bỏ vào túi tiền. Hay nói giỡn, đây chính tiền mồ hôi nước mắt của hắn, hắn vỗ vỗ cái hầu bao béo thêm vài phần chớp chớp khóe miệng: “Thanks ~ cái kia tôi đi trước.”
Người nọ nhẹ gật đầu, nhìn hắn có chút sắc mặt tái nhợt vẫn còn có chút lo lắng: “Cái vết thương kia, trở về nhớ bôi thuốc.”
“Yên tâm ~ không chết được.” Vương nguyên đưa lưng về phía hắn phất phất tay.
nhân viên tổ kịch bản nhìn hắn rời đi, bị cái thanh âm thanh thúy kia nổi lên tâm tình, lời của cậu như vẻ rất tốt để cho hắn không còn lo lắng.
Mỗi một lần làm thế thân bị thương, Vương nguyên đều không sao cả cười cười, nhìn qua không có gì lớn đấy, cho nên bị người ta gọi là người sắt thế thân.
Đợi ra sân bãi, Vương nguyên miễn cưỡng đi vài bước cũng có chút lung la lung lay rồi, một tay vịn chặt thanh lan can bên đường, một tay nhẹ nhàng chặn vào trên bụng.
“Haizzzz… Bị thương nặng như vậy lúc này sẽ bị tên Nhị văn mắng mất. . .”Hắn lẩm bẩm nói, ngồi xuống cột đèn đường bên cạnh, lấy tay xoa xoa lấy phần bụng để giảm bớt đau đớn.
Kỳ thật, là không muốn để cho người khác nhìn thấy mình yếu ớt.
Hắn thực chất bên trong là một người rất kiên cường.
Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn đứng dậy tiếp tục đi tiếp. Không có tiền dư thừa để thuê xe rồi, hắn thật sự là tài vận bất lực a, tiền thuê nhà không có nên bị đuổi đi, hôm nay quay mấy cảnh thế thân kiếm được tiền cũng không xê xích gì nhiều, ngày mai sẽ đi đem phòng thuê trở về
Bất quá xem ra, buổi tối hôm nay phải đi ở trong nhà bằng hữu tốt ( cái này. . . Thật sự bạn tốt ~) Lưu Chí Hoành qua một đêm rồi.
Theo đường quen thuộc, hắn gõ cánh cửa trước mặt kia.
Cửa bị một người con trai có khuôn mặt thanh tú mở ra, trông thấy Vương nguyên, Lưu Chí Hoành kinh ngạc mà hô lên: “Nhị nguyên?”
“… . . .”Vương nguyên không có khí lực chèo chống thân thể, một đầu tựa vào vai Chí Hoành.
Nhị văn lập tức hiểu được tình huống, trong giọng nói nồng đậm oán trách: “cậu lại đi làm thế thân à?”
“Ân.”
“cậu..”
“Được rồi được rồi, ” Vương nguyên ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy bờ vai của hắn, “Trước đừng càm ràm, đỡ tớ đi vào một phát, tớ giải thích giải thích.”
“A.”
Nhị Văn hỗ trợ đem Vương nguyên đến trên ghế sa lon, nói là đỡ qua còn không bằng nói là trực tiếp đem Nguyên Nguyên ném trên ghế sa lon.
“Ôi! cậu nhẹ một chút sẽ chết a!” Vương nguyên nhịn không được đụng vào miệng vết thương bắt đầu kêu rên.
Nhị Văn một miệng lên án: “Biết sớm như vậy, cũng đừng có đi làm bao cát ok? Tớ đi lấy thuốc cậu đợi đấy.”
Vương nguyên nhìn hắn rời đi nhếch miệng cười cười, thay đổi một cái tư thế thoải mái nằm nghỉ ngơi.
Hắn và Nhị Văn từ tiểu học vẫn là bạn bè tốt, không nghĩ tới về sau vẫn luôn là cùng 1 lớp, đoạn tình bạn này vẫn duy trì đến đại học, Nhị Văn tiếp tục học lên đại học hai ba năm, mà Vương nguyên gia đình điều kiện không cho phép, hắn cũng chỉ có thể học một năm đại học mà bắt đầu làm công rồi.
Ngay từ đầu hắn tìm việc chính là làm thế thân, bị người đánh cho mặt mũi bầm dập trở về vẫn là Nhị Văn chiếu cố hắn, về sau hắn lại đồng thời đi làm phục vụ ở tiệm ăn nhanh . . , Nhị Văn tốt nghiệp, dựa vào bố của hắn cho hắn một vốn tiền mở một cái quán bar nhỏ, sinh lời cũng không tệ, mua một cái phòng ở ,thời gian cũng qua rất an nhàn.
Mà Vương nguyên không có bằng cấp để tìm việc làm tốt , xem như có thể qua một ngày tính một ngày a, Nhị Văn biết rõ Vương nguyên tính tình bướng bỉnh, sẽ không có đưa cho hắn tiền làm hắn tổn thương, mà là lại cho hắn đến quán bar hỗ trợ, hát một chút bài gì gì đó thuận tiện cho hắn thù lao. Dựa vào những số tiền này, Vương nguyên dần dần tích lũy một ít đi thuê phòng, từ trong nhà Nhị Văn chuyển đi .
Thời gian không giàu có, nhưng mà bình bình đạm đạm cũng không tệ. Có thể cùng bạn tốt của mình cuộc sống hòa hợp , cũng coi như có thể, Vương nguyên không cầu cả đời thay đổi nhanh chóng.
Chẳng qua là không có ngờ tới, gần đây giá phòng bỗng nhiên tăng mạnh rồi, Vương nguyên cũng là có chút chịu không nổi , chỉ dựa vào việc trong quán rượu đánh đàn ca hát cũng không có khả năng trả tiền thuê nhà rồi, vì vậy hắn chỉ có thể trở lại công việc gốc là đi làm thế thân, một ngày như vậy ít nhất kiếm được đến bảy tám trăm.
“Hôm nay tá túc một đêm, tớ ngày mai đi giao tiền thuê nhà ~” Vương nguyên hướng tới nơi bị thương bôi một tí thuốc, hướng về phía Nhị Văn giương lên khuôn mặt tươi cười.
Lưu Chí Hoành búng 1 cái lên trán Vương nguyên: “Nói cái gì đó! Ca bao nuôi cậu cũng có thể mà~ “
“Hảo oa tiểu tử ngươi!” Vương nguyên bụm lấy cái trán kêu đau, nghe hắn nói liền tóm lấy cậu, “Ai bao nuôi ai a! Xem ta. . . Cửu Âm Bạch Cốt Long!”
Hai người cười rộn tại trên ghế sa lon đánh một đoàn.
“a…”
“cậu cẩn thận một chút, được rồi, không náo loạn với cậu nữa.” Nhị Văn nhìn hắn động vào miệng vết thương lập tức đình chỉ động tác, đem gối đầu hướng trong ngực Vương nguyên dụi một cái, “Tớ đi tắm, cậu ngủ 1 mình hay vẫn là cùng tớ…”
Vương nguyên lập tức khoát tay áo: “Không cần, tớ muốn ngủ vs tớ!”
Nhị Văn cho hắn một cái liếc mắt liền xoay người rời đi: “Muốn người nào vậy, ngu ngốc ~ “
Hắn híp híp mắt, khóe miệng ngoặt đã thành một độ cong đẹp mắt. Cũng chỉ có thời điểm đối với Nhị Văn mới có thể thỏa mái như vậy , đứng dậy tiếp một cốc nước đi tới trên ban công.
Ban đêm không khí lạnh như băng mà lại tươi mát, hô hấp đến trong phổi cảm giác toàn bộ người đều buông lỏng chút ít. Bao quát đường cái dưới lầu được ngọn đèn chiếu rọi, ánh đèn xe lui tới cùng đèn đường tương ứng, thành một mảnh như là Ngân Hà.
Nơi đây cảnh đêm rất phồn hoa . . .
Vương nguyên uống một hớp nhỏ trong cốc nước ấm, lập tức đưa tay ra.
“… . . .” Hắn yên lặng đang nhìn ngón út mình, người nọ từng đã để lại dấu vết sớm đã không còn.
|
chap 3:
“Cậu đừng khóc …, giống như con gái ý” cậu bé bất đắc dĩ nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của hắn.
Bàn tay hắn ấm áp, đến nay đều như vậy quen thuộc.
Hắn giương đầu lên, quật cường mà hít mũi một cái: “tớ mới không có khóc!”
“Hảo hảo hảo, ” cậu bé cưng chiều theo hắn mà nói, “tớ đi đây. . .”
“Đừng…”Nhẹ nhàng níu lại rồi góc áo của cậu, “cậu muốn rời đi, có phải sẽ không trở về ?”
“Làm sao như vậy được?” cậu bé xoay người lại, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái răng hổ trắng noãn, “Chúng ta về sau còn có thể gặp nhau đấy, tớ chờ cậu tìm được tớ. . .”
“Ân, chúng ta ngoéo tay!”
“được.”
Ngón út chăm chú dây dưa cùng một chỗ.
“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm, không cho phép thay đổi”
Hai cái tay nhỏ bé tới gần, ngón tay cái cho lẫn nhau rơi xuống một cái con dấu.
“Hắc hắc… . . .”Hắn nín khóc mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, dáng tươi cười che đậy kín rồi vệt nước mắt.
Tạm biệt. . .”
“vâng, tạm biệt.”
Chúng ta nhất định sẽ. . . Lần nữa gặp nhau.
.
Đó là một tòa đứng sừng sững tại khu chung cư trung ương cao cấp.
Cái cửa sổ cực lớn sát đất ánh lên ánh đèn cùng đường đi phồn hoa, chỗ đó có một thân ảnh màu đen, im ắng mà ngồi.
Vương Tuấn khải đưa tay ra, nhìn ngón út. Một loại dị thường ngứa ngáy từ đáy lòng chui ra, bắt đầu tra tấn thần kinh của hắn.
Nội tâm phức tạp, vặn cùng một chỗ đắng chát.
Hắn giơ ly rượu đỏ trong tay lên, môi mỏng nhẹ nhàng uống lấy, tùy ý để chất lỏng màu hồng rót vào trong cổ họng.
Tựa như cánh Hồ Điệp tầm mắt run rẩy, cái khuôn mặt tuấn tú tinh xảo như vẽ kia giờ phút này lại ngoài ý muốn tràn ngập cô đơn lạnh lẽo .
Em đang ở đâu. . .
Lần thứ nhất nhìn thấy em ấy, là ở trong hoa viên nhà hắn.
Vương Tuấn khải 6 tuổi ngồi ở trên ghế trước dương cầm ở hoa viên, tay có quy luật mà đặt tại trên phím đàn đen trắng, đánh lấy một bản nhạc tuyệt vời .
Chỉ bất quá hắn giống như có chút không tập trung, thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua lan can chỗ cửa sắt nhà mình .
Đột nhiên, trên khóe miệng cong lên, thấy rõ ràng hai cái răng hổ mê người.
Cái hắn chờ mong hồi lâu đã đến, cái đầu nhỏ quả nhiên lại xuất hiện ở chỗ đó, hai cái bàn tay nhỏ bé bâu trên lan can màu đen.
“Này!” Hắn lập tức từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới lan can dậm chân hô lớn một tiếng.
Bên kia người cậu bé trai lại càng hoảng sợ, nhút nhát nhìn xem hắn.
“thực…thực xin lỗi!” Hô xong những lời này, cậu liền tranh thủ thời gian chạy đi.
Vương Tuấn khải nhìn cậu chạy đi, lập tức mở cửa hướng về phía bóng lưng của cậu đuổi tới, kéo cậu lại.
Lần thứ nhất trông thấy cậu chính là lúc mình đánh đàn dương cầm , về sau mỗi một lần lúc mình đánh đàn dương cầm cậu đều sẽ xuất hiện ở của ra vào nhà mình , Vương Tuấn khải rất ngạc nhiên cậu vì cái gì luôn nhìn lén mình, hôm nay bị hắn bắt được.
cậu bé lúng túng quay đầu, gãi gãi đầu giống như rất mất tự nhiên : “tớ đã nói xin lỗi rồi. . .”
“Không có cho cậu nói xin lỗi a, ” Vương Tuấn khải buồn cười mà nhìn cậu, “cậu tên là gì , vì cái gì nhìn lén tớ đánh đàn dương cầm?”
“Tớ…”cậu lộ ra có chút co quắp, “Tớ là Vương nguyên… Tớ xem cậu đánh đàn dương cầm, là vì tớ vẫn muốn đánh đàn dương cầm, nhưng mà trong nhà của tớ không có.”
“… . . .”Nhìn thấy đôi mắt như một đôi ngôi sao chói mắt mà lại thanh tịnh , Vương Tuấn khải giật mình.
Vương nguyên cũng kinh ngạc mà nhìn hắn, cái gương mặt tuyệt mỹ kia thật sự rất có lực hấp dẫn , thế cho nên cậu thiếu chút nữa quên mất hô hấp.
“chào cậu, chúng ta làm bạn đi!” Vương Tuấn khải lần thứ nhất cười đến vui vẻ như vậy, hướng cậu đưa tay ra.
Vương nguyên theo dõi hai cái răng hổ kia ngơ ngác bắt tay đưa tới: “được. . .”
|
chap 4:
Sau khi hai người quen biết, Vương nguyên liền thường xuyên bị Vương Tuấn Khải kéo đến trong nhà hắn đi đánh đàn dương cầm, Vương nguyên tự nhiên thật cao hứng, hắn một khúc một khúc mà dạy Vương nguyên đánh đàn, hai người tình bằng hữu cũng dần dần sâu sắc.
Vương Tuấn khải thích sờ tóc của cậu, mà Vương nguyên rất hỉ hoan theo dõi Hổ Nha của hắn ngẩn người.
Nhìn cái bộ dáng ngơ ngác kia, Vương Tuấn khải liền nhịn không được bật cười, hắn từ nhỏ là cậu bé tính cách lạnh lùng, không thích cười cũng không thích náo nhiệt, nhưng mà sau khi gặp được Vương nguyên , hắn liền thường xuyên như vậy cười.
Vương nguyên cũng thật cao hứng hắn có thể vui vẻ mà cười, hai người cứ như vậy cùng một chỗ chơi đùa qua nửa năm.
Về sau Vương Tuấn khải nhà bọn họ bởi vì cha công tác phải dọn nhà, hai người chỉ có thể phân ly.
Còn nhớ rõ ngày đó cậu rõ ràng khóc đến nước mũi đều chảy ra, lại quật cường nói với hắn không nỡ rời bỏ.
Ngẫm lại thật tốt rồi cười, cùng cậu ngoéo tay, sẽ chờ cậu tìm đến đến chính mình.
Lần kia là lần cuối cùng thấy cậu mỉm cười, rõ ràng mặt mũi tràn đầy đều là nước mắt còn cười đến vui vẻ như vậy, chỉ có điều một khắc này trái tim chính mình mềm mại giống như bị nụ cười của cậu hung hăng kích thích một phen, liền hô hấp đều thác loạn rồi.
Đã đến một chỗ khác, Vương Tuấn khải nghiêm túc đi học , sau đó thi vào Học viện điện ảnh và truyền hình..
Tựa như hắn đối với Vương nguyên nói lời như vậy, giấc mộng của hắn là muốn làm một Đại minh tinh.
Vương nguyên khi đó ngây ngốc nhìn hắn sau đó cười nói, cậu muốn làm người đại diện cho hắn.
“Vì cái gì? Vì cái gì cũng không cùng tớ làm diễn viên?”
“Bởi vì giới văn nghệ quá hỗn loạn.”
“Đừng giả bộ người lớn, tiểu ngốc. . .”
Vương Tuấn khải nhìn cậu khi đó vẻ mặt nghiêm túc người lớn không khỏi cười ra tiếng, khi đó cái gì cũng không hiểu lại nói lời như vậy, thật sự rất khôi hài.
.
Nhớ tới những chuyện trước kia,gương mặt một mực cứng ngắc lần thứ nhất buông lỏng, khóe miệng có chút giơ lên, thoáng lộ ra Hổ nha.
Hắn cũng không biết, vì cái gì từ tình bằng hữu ôn hòa hai người sau khi tách ra đã dần dần biến vị.
Theo những cái tưởng niệm kia, tra tấn lòng của hắn, đến cuối cùng mới giật mình phát hiện.
Đó chính là… Mối tình đầu.
Nếu như hiện tại có người trông thấy một màn này mà nói, đoán chừng sẽ trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra điên cuồng chụp a.
Bởi vì Vương Tuấn khải mổi danh lãnh khốc, hầu như rất ít trông thấy hắn cười thoáng một chút, trước kia thời điểm làm đại diện tạp chí còn có thể khẽ cười thoáng một phát, những ảnh chụp kia đến bây giờ mà nói cũng đã tính là phi thường trân quý, bởi vì bây giờ Vương Tuấn khải hầu như đều không cười.
Tại hắn giờ phút này, bên môi ôn hòa sẽ chỉ làm người ta thét lên.
Cái gương mặt tinh xảo kia đâỳ băng tuyết bởi vì dáng tươi cười mà trở nên đặc biệt mê người, tăng thêm một chút lộ ra Hổ Nha, cái đó mà nói với nữ sinh quả thực là chí mạng độc dược a.
Chỉ tiếc, những thứ ôn nhu này chỉ trong nháy mắt. Theo trí nhớ phong bế, nụ cười của hắn dần dần phai nhạt đến lạnh như băng như thường ngày, lưu lại chỉ vẹn vẹn có trong mắt mơ hồ ưu thương.
Tưởng niệm thành nhanh.
Vương nguyên. . . em đang ở đâu… . . .
anh đợi em rất lâu rồi.
|
chap 5:
Ngày hôm sau.
Vương Tuấn khải tức giận phát hiện hắn lần nữa bị người đại diện lừa gạt đến trường quay.
Lần đầu tiên, hắn thừa dịp người đại diện không có chú ý chạy thoát. Không sai, chạy thoát. Làm minh tinh cũng có áp lực được không, mấy cái ngày nghỉ đều không ngừng mà công tác, đổi thành những người khác sớm đã không chịu nổi, hắn rất muốn nói rõ ràng cho người đại diện, hôm nay hắn cần nghỉ ngơi.
Nếu như anh ta cố ý bắt hắn làm, cái kia cũng đừng trách hắn trốn đi rồi.
Đi vào một phòng cao cấp trong khách sạn gần đó, vừa mới chuẩn bị vào ở , hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như vào ở nơi đây cái yêu tinh đại diện kia nhất định sẽ tìm tới nơi này, hơn nữa chính mình không có nhiều tiền mặt như vậy trả tiền, nếu dùng thẻ tín dụng lại sẽ bị hắn phát hiện.
Vương Tuấn khải do dự một lúc ,lập tức trực tiếp đi ra khỏi khách sạn 5 sao kia.
Lúc này đây hắn muốn mở một cái không gian khác, nghỉ ngơi thật tốt một hai ngày rồi trở về công tác.
Hắn đi vào một con phố khác, rời đi hơn mười 20 phút , đeo kính râm cùng mũ thật tốt, bằng không thì người đi đầy đường nếu phát hiện ra Vương Tuấn khải thì còn có thể tứ chi hoàn chỉnh mà trở về sao. .
Tùy tiện tìm một khách sạn tương đối sạch sẽ, tuy rằng tương đối cấp thấp nhưng mà vệ sinh không tệ, vì vậy hắn liền dùng hết tất cả tiền mặt trên người mình để thuê phòng ở , kể cả một ngày ba bữa cơm cũng là coi như tiện nghi.
Đi vào gian phòng, hắn tiện tay đạp cửa phòng liền đi vào, toàn bộ người ngã xuống giường đem mũ cùng Kính râm tháo xuống.
“phù … . . .”Thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại, thò tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
Vừa mới đi ở đường cái có chút khẩn trương hơi quá.
. . .
Sáng sớm, Nhị văn thần kỳ mà bò lên thu thập xong hành lý.
“Ngươi đây là muốn làm gì a?” Đại Nguyên ngủ có chút mơ mơ màng màng , dụi dụi con mắt từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn bề bộn đến bề bộn nghi ngờ hỏi Nhị Văn, “Nhị văn a, cậu sẽ không sợ tớ đến loại cảnh giới này rồi chứ . .”
“Đừng nói mò.” Nhị văn tiếp tục sửa sang lại hành lý, “cậu không biết sao, tớ muốn đi công tác một hai ngày, đi tới nơi làm rượu nho. Đặt một đơn hàng.”
“A…”Vương nguyên mơ mơ màng màng mà ngã xuống tiếp tục ngủ.
“cậu cần tớ đem cái chìa khóa đưa cho cậu không?”
“Ân không. . . Không cần… …”
“Vậy được rồi, mấy ngày nay chiếu cố tốt chính mình, tớ đi đây ~” Nhị văn lôi kéo rương hành lý cuối cùng nhìn cậu một cái, tạm biệt về sau liền xoay người rời đi.
Đại nguyên tại trên ghế sa lon trở mình lấy chăn che kín rồi tiếp tục ngủ.
Mặt trời lên cao…
Một đầu như tổ chim rời giường, rửa mặt, thay quần áo, đi ra ngoài.
“Phanh…”Đóng kỹ cửa, Vương nguyên cầm lấy túi tiền hơi mập mập của chính mình bắt đầu tìm kiếm chủ thuê nhà trả tiền ~
“Tút tút tút… . . . thuê bao quí khách hiện không liên lạc được.”
Vương nguyên nhẹ nhàng nhíu lông mày, nhấn lại cái số điện thoại quen thuộc kia một lần nữa.
“thuê bao quí khách hiện không liên lạc được.”
Kết quả giống nhau, Vương nguyên vẫn là không cam lòng mà bấm một lần lại một lần.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ để điện thoại di dộng xuống: “Hôm nay chủ thuê nhà đi đâu vậy không biết ! “
Không gọi được điện thoại của hắn, vì vậy Vương nguyên đành phải đi tới nhà của hắn tìm,lấy địa chỉ của hắn trong email, lại là ngồi xe taxi rồi tàu điện ngầm, cậu đã đến trước cửa nhà chủ thuê.
“cốc cốc cốc… . . .”
Tiếng đập cửa nặng nề quanh quẩn trong hành lang, yên tĩnh làm cho hô hấp của Vương nguyên càng rõ ràng .
Trong nội tâm cảm giác bất an bắt đầu tràn lan, Vương nguyên gia tăng độ mạnh gõ cửa.
“Này? Có ai không? Trần thúc thúc! con là Vương nguyên a! Có ai không! !”
Mặc kệ gõ bao nhiêu lần đều là kết quả giống nhau, đá chìm biển rộng không có bất kỳ đáp lại. chủ thuê nhà chả lại bốc hơi ư, Vương nguyên cau mày.
Đến cùng chuyện gì xảy ra… Nếu như hôm nay không thấy được hắn mà giải quyết, thì mình xử lý ra sao?
Nguy rồi… biết thế bảo nhị văn đem cái chìa khóa đưa cho mình cho rồi, hiện tại đã xong, không có nơi để đi… . . .
“Đáng chết…”Hắn ủ rũ rời đi chỗ đó, bắt đầu ở trên đường đi dạo.
Hiện tại rốt cuộc hiểu rõ một cái đạo lý.
Mọi thứ đều cần chuẩn bị một cái dự phòng. Đáng tiếc Vương nguyên hiểu ra đã quá muộn, quả nhiên phải lưu lạc đầu đường sao…
Nếu như đi thuê phòng hiện tại không còn kịp rồi, nếu như, đi khách sạn ở một đêm mà nói thì quá đắt, chính mình vốn là muốn giữ lại tiền đi trả tiền thuê nhà liền nên càng không thể dùng.
“Ài…”Ảo não nắm tóc, Vương nguyên cuối cùng quyết định, đêm nay sẽ tìm một ghế trong công viên để ngủ a!
|