[FanFic Khải Nguyên] Lần Nữa Yêu Anh
|
|
|
|
Chap 40 "Tiểu Nguyên~ anh về rồi" Vương Tuấn Khải vừa bước vào nhà chưa kịp tháo giày đã gọi lớn, giọng điệu nghe vô cùng háo hức. Vương Nguyên hệt như buổi sáng, vẫn mải mê ngồi với đống vật dụng trẻ con bày bừa ở chỗ phòng khách nghe tiếng hắn gọi liền ngẩng đầu lên, có chút lẽn bẽn mỉm cười đứng dậy "Cậu..cậu chủ về rồi" Hắn khựng lại, nhíu nhíu mày ra chiều không hài lòng "Gọi lại một lần nữa anh nghe xem, gọi không đúng anh sẽ không lại gần em đâu" Cậu mím môi xấu hổ, thừa nhận cách xưng hô chủ tớ đó đã trở thành thói quen, ăn sâu vào tiềm thức, bất ngờ muốn thay đổi cũng không dễ dàng gì. Nhưng từ hôm qua, quan hệ hai người đã thay đổi, không thể gọi hắn như trước được. Hít một hơi sâu, cậu cúi mặt dán mắt xuống sàn nhà, giọng lí nhí "A..A..anh về rồi" Thật ra cái hắn muốn nghe cậu gọi là 'chồng' cơ, nhưng nhìn bộ dạng lúng túng ngượng ngùng này của cậu hắn biết không nên thúc ép, cứ từ từ chỉnh sửa. Mà kể cả khi Vương Nguyên chỉ đơn giản gọi hắn là 'anh' thì hắn cũng thấy nó quá ư là ngọt ngào rồi. Hắn nở ra một nụ cười hài lòng, bước nhanh rồi bất ngờ ôm cậu vào lòng sau đó thả phịch hai người xuống sofa. Đặt cằm lên đỉnh đầu cậu cạ tới cạ lui vài cái "Hôm nay ở nhà có vui không? Con có hành em không" "Dạ..con ngoan lắm..không có phá" Vương Nguyên ngồi trong lòng hắn mà mặt mũi ửng đỏ, cậu thật sự chưa thích nghi lắm với những cử chỉ thân mật từ hắn. Chưa kể nhìn thấy nụ cười đầy ý nhị của chị Trương đang dọn dẹp gần đó càng khiến cậu thêm mắc cỡ, mặt mũi càng lúc càng hồng lên. "Em đói chưa? Anh gọi chị Trương dọn cơm mình cùng ăn" "Dạ" ... Ăn tối xong, Vương Nguyên ngồi trên ghế đan len và ăn trái cây còn hắn ngồi trên thảm trải sàn, vừa đọc sách hướng dẫn vừa lắp ráp mấy món đồ chơi trẻ con. Cậu sợ hắn đi làm cả ngày mệt, có ý muốn giúp nhưng hắn nhất định muốn tự tay làm cho bé con, còn nói vào những ngày nghỉ sẽ tự mình ráp nôi, xe đẩy cho bé. Vương Nguyên nghe vậy ngoài một biển hạnh phúc trong lòng ra thì không còn thấy gì nữa, thỉnh thoảng lại đút cho hắn một miếng trái cây, mỗi lần như vậy hắn lại xoa nhẹ lên cái bụng tròn đáng yêu của cậu. "Em mệt sao?" Vương Tuấn Khải hỏi khi nghe tiếng cậu ngáp sau lưng mình "A..không có, em không sao" cậu xấu hổ lắc đầu "Ngốc, nếu mệt thì anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi, thức khuya quá không tốt cho Boo đâu" Cậu nghe hắn nói vậy thì gật gật đầu, hắn bật cười trước sự đáng yêu của cậu rồi đứng lên nắm tay cậu đi lên phòng ngủ. Sau khi hôn chúc ngủ ngon đến lần thứ mười hắn mới chịu kéo chăn lên, xoa nhẹ tấm lưng dỗ Vương Nguyên chìm vào giấc ngủ nhanh hơn. Một lát sau, khi thấy cậu đã ngủ say hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi giường đi xuống lầu, đúng lúc chị Trương đang lục đục ở cửa chuẩn bị ra về, hắn gọi chị lại dặn dò từ nay về sau ở nhà nên cẩn trọng hơn, đừng để cậu ra ngoài một mình hay có chuyện gì đáng ngờ thì phải lập tức gọi điện thoại cho hắn. Xong xuôi hắn mới yên tâm trở về phòng, nhìn dáng người nhỏ bé cuộn tròn trên giường hai tay ôm lấy bụng mình mà lòng hắn thấy yêu thương không sao nói hết. Hắn lại nhẹ nhàng nằm lên giường, kéo cậu vào vòng tay mình. Thậm chí ngay trong giấc ngủ, hắn cũng muốn che chở, bảo vệ cậu vì chỉ có thế hắn mới thật sự yên lòng. ...... Đã vài ngày trôi qua trong yên bình. Vương Tuấn Khải không thấy động tĩnh gì cũng tạm yên tâm, mỗi ngày đều cố gắng đi làm về sớm một chút, thời gian rãnh rỗi thì lên mạng, đọc sách tìm thông tin về chăm sóc sức khỏe, chế độ dinh dưỡng. Chị Trương đang yên đang lành cũng bị hắn mang cho vài quyển sách về thực đơn lí tưởng cho thai phụ cho chị tham khảo. Còn Vương Nguyên ngày ba bữa đều bị nhồi như nhồi bông, nào là đồ bổ, nào là sữa, nào là sâm. Chưa kể hôm nào Vương Tuấn Khải đi làm về đều mang theo một ít thức ăn vặt mà cậu thích, dĩ nhiên cũng phải là có dinh dưỡng hẳn hoi để cậu ăn thêm lúc khuya. Hậu quả là chỉ mấy hôm mà cậu đã tròn lên trông thấy, gò má cũng phúng phính chút thịt, mỗi khi hắn cao hứng hôn lên đều phát ra tiếng rất kêu. Hiện tại cậu đang xị mặt đứng ở trong bếp, có chút nũng nịu nhìn chị Trương đang chuẩn bị ra ngoài "Chị Trương cho em đi mua thức ăn với, ở nhà một mình rất buồn mà" "Tôi đi một lát rồi về ngay mà, cậu ở nhà xem TV đi" "Ở nhà một mình buồn lắm, chị cho em đi chung đi, nha~" cậu ôm lấy cánh tay chị lắc lắc "Thôi được rồi, cậu đợi tôi một lát, tôi gọi hỏi ý kiến cậu chủ Vương đã. Nếu cậu chủ không đồng ý tôi cũng không làm khác được đâu đấy" chị thở dài Vương Nguyên dù không dám chắc hắn sẽ cho mình đi nhưng đôi mắt vẫn sáng lên đầy hi vọng, gật đầu liên tục. ......... KRW. Phòng giám đốc. Vương Tuấn Khải đang chăm chú xem hồ sơ chợt nhìn thấy số điện thoại từ nhà gọi đến, hắn liền bắt máy, không biết vì lí do gì nên giọng hơi khẩn trương "Tôi nghe đây, ở nhà có chuyện gì sao?" [...] "Hửm? Đưa Vương Nguyên ra ngoài à?" Hắn nhíu nhíu mày nhìn đồng hồ, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn suy nghĩ Ừ thì đúng là dạo này hắn có hơi lo lắng về chuyện Ngọc Hân nên hạn chế để Vương Nguyên ra ngoài. Nhưng khi nãy vừa đọc một bài viết nói về tâm trạng người đang mang thai rất nhạy cảm và hay bức bối, nên thường xuyên ra ngoài đi dạo hít thở không khí để giảm bớt căng thẳng, vận động nhẹ nhàng cũng tốt cho đứa bé. Chị Trương cũng có nói là đưa cậu đi cùng đến siêu thị gần nhà, ngẫm nghĩ cân nhắc một hồi hắn cũng đồng ý "Vậy chị cứ đưa Vương Nguyên đi cùng đi, nhớ theo sát cậu ấy đấy. Mua thêm ít trái cây về ép lấy nước cho cậu ấy uống sau bữa ăn" [...] "À khoan đã, chị...đưa điện thoại cho Vương Nguyên đi" Đầu dây bên kia phát ra mấy tiếng thì thào trao đổi, một lát sau hắn mỉm cười khi nghe giọng cậu ấp úng vang lên [em nghe ] "Em ra ngoài nhớ khoác thêm áo,chiều anh sẽ về sớm đưa em cùng với bên nhà Thiên Tỷ đi ăn thịt nướng nhé?" hắn nhìn đồng hồ [Dạ] giọng cậu reo lên không giấu được phấn khích "Ừm, giờ em đi với chị Trương đi, đi sớm về sớm" [Dạ, anh...cố gắng làm việc nhé] "Hahaha. tất nhiên rồi, còn phải mang tiền về nuôi em và con nữa mà'' hắn cười lớn Hai người nói thêm vài câu nữa mới cúp máy, Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi vui vẻ nhấp ngụm café rồi bắt tay vào tiếp tục làm việc. Đâu hay rằng nỗi lo của hắn vốn không phải dư thừa. Nó thậm chí còn biến thành hiện thực nhanh hơn những gì hắn nghĩ nữa kìa. ...... Vương Nguyên vì đã lâu không được đến đây nên đặc biệt háo hức, cậu cứ cười vui vẻ nhìn khắp một lượt, nhanh nhẹn phụ giúp chị Trương lấy món này món kia bỏ đầy vào xe đẩy. Hôm nay cũng vào dịp gần cuối tuần nên khá đông đúc, chị Trương nhớ lời hắn dặn nên luôn theo sát cậu, nhìn trước nhìn sau để tránh cậu bị người khác chen lấn. Mọi chuyện vốn dĩ đã đâu vào đấy nhưng lúc chuẩn bị mang xe hàng ra chỗ quầy tính tiền bỗng Vương Nguyên bị một lực từ phía sau đẩy mạnh làm cậu loạng choạng suýt ngã, may mà có chị Trương bên cạnh đỡ lấy. Chị Trương cau mày nhìn thái độ của người kia , không những không có ý xin lỗi mà còn quay lại nhìn cậu với thái độ giễu cợt. Cô gái này dường như không hề để ý đến chị mà chỉ chăm chăm cái nhìn vào Vương Nguyên, cái ánh nhìn này không giống như dành cho người lạ. Bỗng Vương Nguyên ngẩng mặt lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái ấy "Cô..cô Ngọc...Hân" "Ồ, ra là cậu đó ư? Xin lỗi, tại cậu mờ nhạt quá nên tôi không thấy" ả nhếch mép "Không..không có gì, vậy xin phép..tôi đi trước" cậu lúng túng chào rồi nắm lấy tay chị Trương có ý muốn rời đi "Khoan đã" Ngọc Hân bất ngờ cao giọng gọi cậu lại, mắt lóe lên vài tia căm ghét "Dạo này nghe nói cậu sống rất tốt đúng không? Còn mang thai với cậu chủ của mình nữa à?" "Cai..cái này..tôi..không..." Vương Nguyên lắp bắp, không biết phải nói sao "Mà kể ra cậu cũng tốt số thật đấy, lần trước lấy trộm bóp không bị mang ra cảnh sát. Hay là cậu lấy thân thể ra mua chuộc Vương Tuấn Khải để anh ấy không tố cáo cậu? Dám lắm chứ" Giọng ả chua loét và đầy châm biếm, không những vậy còn cố tình nói lớn để những người xung quanh cũng nghe thấy mục đích là hạ nhục cậu. Xung quanh có tiếng bàn tán xì xầm vang lên. Vương Nguyên nghe những lời vu khống của ả thì thấy rất tức giận nhưng đồng thời cũng vô cùng tủi thân, bản tính nhút nhát khiến cậu không cách nào xoay xở, chỉ biết níu lấy áo chị Trương, cúi gằm mặt che giấu đôi mắt đã ngập nước. "Tôi nói cho cậu biết, Vương Tuấn Khải chẳng qua là cần đứa con để sau này gánh vác sự nghiệp thôi. Còn cậu trước sau gì cũng bị vứt bỏ, nhìn lại bản thân đi, có gì hay ho mà dám trèo cao? Đi cạnh Vương Tuấn Khải không thấy bản thân làm anh ấy xấu mặt sao? Vương phu nhân, vị trí ấy là của tôi. Hiểu chưa?" Chị Trương đến lúc này không nhẫn nhịn được nữa, nãy giờ nghe những lời Ngọc Hân nói cũng phần nào đoán được quan hệ của hai bên, nghe giọng điệu biết được ả là người cậy quyền lực chuyên ức hiếp kẻ khác. Nhưng chị chưa kịp mở miệng đã nghe trong đám đông có tiếng người bất bình "Kìa, không phải đó là cô Trịnh con gái của tập đoàn Trịnh gia sao? Là thiên kim tiểu thư cao quý sao ở giữa chỗ đông người to tiếng quát mắng người khác. Còn là người đang có thai nữa. Nhìn cậu trai kia đáng thương quá" Những người xung quanh nghe thế cũng bắt đầu lao nhao, họ dù không rõ sự tình nhưng đều xác nhận kĩ lại kia đúng là tiểu thư họ Trịnh hay xuất hiện trên TV báo chí. Còn cậu trai nhỏ nhắn kia bộ dạng rất hiền lành, nhìn thế nào cũng giống người bị hại. Nghe tiếng xầm xì dần chuyển hướng về phía mình, Ngọc Hân tức tối trừng mắt nhìn vào đám đông cố kiếm người vừa nãy công kích ả nhưng không được, thấy tình hình dần bất lợi ả nghiến răng bỏ đi, trước khi đi còn cố tình đẩy xe hàng của mình cán lên chân cậu một cái. "Aaa" Vương Nguyên đau đớn khẽ kêu lên "Để rồi coi tao với mày, ai thắng" ả rít vào tai cậu, hằng học nói Chị Trương thấy cậu bị đau liền vội vã kéo cậu về phía mình, gương mặt tức giận nhìn ả bỏ đi. Đám đông xung quanh thấy hết chuyện cũng tản ra, chị dìu cậu lên băng ghế gần đó ngồi, cẩn thận xem xét chỗ chân bị đau của cậu "Cậu có sao không? Đau lắm không?" "Em không sao...chị giúp em giấu chuyện này nha, đừng cho Khải Khải biết, em không muốn anh ấy lo lắng" cậu cắn môi nói Chị Trương im lặng, tay xoa nhẹ lên chỗ bầm đỏ trên chân Vương Nguyên, cảm thấy chuyện này không đơn giản, để tránh còn có lần sau nhất định phải nói cho hắn biết. ... Vương Tuấn Khải đi làm về tâm trạng vốn dĩ sẽ rất vui vẻ vì chốc nữa sẽ đưa cậu ra ngoài ăn tối nhưng vừa vào nhà nghe chị Trương kể lại chuyện lúc chiều máu giận của hắn đã sôi đến đỉnh đầu. Lúc nhìn thấy vết bầm to tướng trên chân Vương Nguyên hắn thật sự là phát điên, lập tức gọi điện tìm ả cảnh cáo "Tôi nói lần cuối cho cô rõ, cô còn dám động đến Vương Nguyên lần nữa thì đừng trách tôi sao không nể tình nghĩa, tôi khuyên cô nên hiểu chuyện một chút, đến lúc hối hận cũng không kịp" [hahaha, giờ anh đang đe dọa tôi đó sao? Nó có gì đáng để anh phải làm như vậy?] giọng ả khinh bỉ khi nhắc đến cậu "Người như cô thì cả đời cũng không hiểu được giá trị của cậu ấy. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, liệu hồn mà sống" Hắn chẳng đợi nghe ả nói thêm câu nào đã thô bạo dập máy, tay đấm mạnh lên tường để xả giận, nếu không phải vì ả là con gái, hắn đã không nhân từ mà nhẫn nhịn đến giờ phút này. Ở phía bên kia, Ngọc Hân nhìn trừng trừng vào màn hình điện thoại, siết chặt tay như muốn bóp nát tất cả. Ả gầm gừ trong cổ họng, âm thanh the thé phát ra vừa căm giận vừa đáng sợ "Là anh thách thức tôi đấy Vương Tuấn Khải" Ngừng lại mấy giây để suy tính, sắp xếp những chuyện sắp tới, ả lớn tiếng gọi quản gia "Đặt cho tôi một vé máy bay sang Mỹ vào đầu tuần sau, mấy ngày tới ông cho đầu bếp nghỉ việc hết đi, tôi sẽ không ăn uống gì cả" "Nhưng mà..cô chủ.." "Ông dám cãi lời sao? Hay cũng chán làm việc rồi?" ả quát lớn "Tôi không dám" quản gia cúi đầu "xin phép cô chủ tôi ra ngoài" Còn lại một mình trong phòng, ả thở sâu mấy hơi để điều hòa lại giọng nói, sau đó bấm một dãy số điện thoại quốc tế gọi đi "Vâng chào bác, cháu là Ngọc Hân đây. Tuần sau cháu sang Mỹ chơi mấy hôm, cháu sẽ tranh thủ đến thăm bác nhé" Ả vừa dùng chất giọng nhẹ nhàng, hiền dịu mà trò chuyện, vừa nhếch môi cười đắc ý. Lần này ả sẽ chống mắt lên xem Vương Tuấn Khải dùng cách gì xoay xở, có trách thì trách hắn dám chọc giận ả. Sắp tới, hắn có suy sụp mà quỳ dưới chân ả, ả cũng chưa chắc sẽ đồng ý quay lại. Phải thấy hắn khổ sở một thời gian ả mới hả lòng hả dạ được. Trước lúc kết thúc cuộc gọi, giọng ả lại lần nữa ngọt ngào mà nguy hiểm "Cháu chào bác, bác Vương"
|
Chap 41 Vương Tuấn Khải vào phòng tắm hì hục tát nước ướt mặt mình để giải tỏa cơn giận, lúc quay ra đã thấy Vương Nguyên rúm ró ngồi trên sofa. Hắn mím môi nghĩ ngợi, có lẽ biểu hiện tức giận vừa rồi của hắn đã làm cậu sợ. Hắn tìm khăn lau khô mặt, hít một hơi để bình tĩnh hơn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống thảm trải sàn, nắm nhẹ lấy cổ chân nhỏ nhắn của cậu rồi đặt bàn chân trắng nõn lên đùi mình. Vương Nguyên vì hành động của hắn vừa giật mình, vừa xấu hổ ý muốn rút chân lại nhưng hắn đã nhanh tay hơn giữ chặt lấy, đôi mày rậm nhíu lại nhìn vết bầm rồi gọi chị Trương mang chai dầu nóng đến. Trước sự ngỡ ngàng trong đôi mắt trong veo, hắn từ tốn xoa dầu và bóp chân cho cậu, động tác rất nhẹ nhàng nâng niu, như thể sợ làm tổn thương thêm thân thể mà hắn quý trọng như bảo vật này. "Nói anh nghe, có đau lắm không?" hắn bất chợt lên tiếng "Không...không có đau" "..." "..." "..." "Anh..giận em nhiều không? Em xin lỗi đã làm anh lo " cậu lí nhí nói Hắn vì quá ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cậu. Sao hắn lại có thể giận cậu được chứ? Hắn trách bản thân vô dụng không bảo vệ được cậu còn chưa đủ nữa là. Nhìn ra nét buồn rầu trong đôi mắt trong veo ấy, hắn nắm lấy tay cậu và đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Hắn biết đồ ngốc này của hắn nãy giờ lại suy nghĩ linh tinh rất nhiều rồi. "Anh giận mình thôi. Giận mình chủ quan làm em bị thương, anh xin lỗi" "Em không sao thật mà...là do em bất cẩn" "Không là do anh" "Không có...là em.." "Ngốc này, nếu em cứ nhận lỗi về mình như vậy thì anh làm sao có cớ tặng quà hối lỗi cho em được chứ" Vương Tuấn Khải cười xòa "..Quà?" "Em ngồi đây đợi anh một lát, anh đi lấy cho em" Hắn đứng dậy đi đâu đó vài phút rồi trở lại với một hộp vuông màu trắng trên tay. Vương Nguyên bối rối nhận lấy nó bằng hai tay rồi đặt trên đùi mình ngắm nghía một hồi lâu, đợi hắn giục mới chịu mở ra. Bên trong là một đôi giày đỏ. Vương Nguyên không nói được lời nào, cứ mở to mắt nhìn. Hắn mỉm cười lấy đôi giày ra khỏi hộp, động tác rất dịu dàng mang vào chân cho cậu. Đôi giày vải đỏ mềm mại, kiểu dáng đơn giản vừa khít với bàn chân nhỏ xinh trắng trẻo của cậu. Càng nhìn càng thấy rất hợp, càng thấy đáng yêu. Vẫn giữa hai bàn chân cậu trên đùi mình, hắn ngẩng mặt hỏi "Em thấy thế nào? Mang có thoải mái không? Có chỗ nào khó chịu không?" Đáp lại hắn chỉ có đôi mắt to tròn long lanh một làn nước mỏng. Vương Tuấn Khải nhấc người ngồi lên sofa, kéo cậu ngồi vào lòng mình rồi ôm thật chặt. Mấy giây sau đó, giọng hắn lại vang lên nhẹ nhàng như đang kể câu chuyện nào thân thương lắm "Lần đó có một người đứng rất lâu trước cửa hàng giày ở khu mua sắm, nhìn rất lâu đôi giày này. Còn áp cả tay vào tấm kính. Anh lúc đấy từ xa nhìn thấy, lòng nóng như lửa đốt vậy, rất muốn mua tặng cho người đó nhưng không biết làm sao, chỉ vì cái tính tự tôn sĩ diện ngu ngốc của mình. Cuối cùng nghĩ ra cách là đưa cho người đó số tiền vừa vặn mua đôi giày, chỉ tiếc là người đó ngốc nghếch không nghĩ cho bản thân lại chạy đi mua quà cho anh..." Hắn kể đến đây giọng cũng nghẹn lại mấy phần, bàn tay nhẹ vén phần tóc mái lòa xòa của người trong lòng mình rồi hôn lên vết sẹo trắng mờ, bàn tay còn lại cũng vô thức đan chặt vào tay cậu. "...Anh hôm ấy cảm giác như người bại trận, cả đêm dằn vặt và tự trách rất rất nhiều. Hôm sau không cần nghĩ nhiều đã quay lại mua đôi giày đó. Nhưng đến hôm nay mới có cơ hội mang nó cho em" Lần này hắn khẽ nâng khuôn mặt của cậu, mấy đầu ngón tay vụng về lau đi vệt nước mắt kéo dài từ khóe mi ẩm ướt " Cho nên em phải mau chóng khỏi đau để còn mang nó đi khắp thế giới với anh, được không?" Vương Nguyên dụi đầu vào ngực hắn gật đầu mấy cái liền rồi không kìm được mà bật khóc. Suốt đêm hôm ấy, cậu cứ thút thít trên vai hắn không sao ngừng được. Phòng khách đêm hôm ấy cũng vang lên rất nhiều lần giọng hắn ôn tồn, trầm ấm "Ngoan, đừng khóc. Anh yêu em." ... Nhưng thật ra, là hắn đã nói dối cậu. Đúng là hắn đã quay lại mua đôi giày đỏ ấy. Nhưng nó không phải là đôi giày đỏ trong hộp quà trắng. Đôi giày đó khi mua về, hắn phát hiện ra chất liệu không tốt như hắn muốn, vải không mềm mà phần đế đi cũng không êm chân. Hắn đã nhờ thư kí gửi mẫu đôi giày đó sang Ý. Bảo thợ đóng giày tốt nhất của họ làm lại một đôi kiểu dáng tương tự nhưng phải sử dụng chất liệu loại tốt nhất. Giá thành đương nhiên cũng đội lên gấp trăm lần nhưng với hắn chỉ cần Tiểu Nguyên của hắn thoải mái là được, còn lại đều không quan tâm. Đã là yêu thương đâu nhất thiết chỉ nói bằng lời. Hắn học được câu này rồi. ...... Mấy ngày sau đó, Vương Nguyên đã không còn e dè với những cử chỉ thân mật của hắn nữa. Tuy vẫn chưa thể chủ động thể hiện tình cảm nhưng cậu đã có thể nhìn thẳng vào mắt hắn mà mỉm cười vào mỗi buổi sáng khi vừa thức dậy. Có khi còn len lén lồng tay mình vào tay hắn lúc cả hai ngồi trên sofa xem phim sau mỗi buổi tối. Không biết có phải mỗi lần như vậy cậu đều quá hồi hộp mà sinh ảo giác hay không nhưng đều cảm giác được bé con trong bụng mình lại quẫy đạp nhè nhẹ. Giống như đang khích lệ tinh thần cho ba nó vậy. Mấy lần khi hắn đang xoa bụng cho cậu cũng cảm giác được cử động của con, hắn cứ reo lên rồi không ngừng hôn vào bụng cậu. Có mấy lần chị Trương bắt gặp làm cậu xấu hổ không thôi. Nhưng mà cái gì cũng có góc khuất của nó. Vương Tuấn Khải bình thường nhìn mặt dịu dàng chăm sóc cho cậu là thế nhưng trong lòng lại u uất sầu muộn. Gần đây mỗi ngày đều mang một cái mặt than đến công ty, cấp trên không vui thì cấp dưới đương nhiên thành nơi tiêu khiển, ra sức đày đọa làm khổ đời nhau. Cuối cùng dân chúng vì quá lầm than, không nơi kể khổ cũng không thế kháng chiến đành đẩy hết trọng trách lên vai Phó Giám đốc Dịch, xem anh như tia sáng cuối cùng để bám víu. Mà Thiên Tỷ thời gian này cũng có sung sướng gì mấy. Ở nhà thì Tiểu Hoành của anh bụng càng to thì càng đanh đá khó chiều, vòi vĩnh gì không đáp ứng được lại khóc đến kinh thiên động địa. Đi làm thì mắc thêm ông sếp thường ngày đã lầm lì giờ thêm khoản đỏng đảnh, ẩm ương như thiếu nữ dậy thì. Cuối cùng mang theo trọng trách nặng nề trên vai, hôm nay đường đường chính chính ngồi khoanh tay gác chân trên sofa trong phòng làm việc của hắn. "Này, cuối cùng mấy hôm nay anh ăn trúng cái gì vậy hả?" "Không có gì" hắn hờ hững đáp "Nhanh nói tôi nghe xem, ngày nào đi làm hắc khí cũng nồng nặc như vầy nhân viên sớm muộn gì cũng đệ đơn nghỉ làm tập thể. Nói đi để tôi nghĩ xem có cách gì không, hai người nghĩ dù sao cũng tốt hơn một người mà" Thiên Tỷ giọng tha thiết đầy chân tình Vương Tuấn Khải không muốn nhưng cũng bị anh lải nhải cho mất hết tinh thần tập trung làm việc, đành gấp hồ sơ trên bàn lại rồi đưa tay xoa xoa thái dương, nhàn nhạt đáp "Chuyện gia đình thôi" "Nhìn bộ dạng anh tôi cũng đoán được phần nào rồi. Anh có bồ nhí phải không?" Nghe xong câu ấy, Vương Tuấn Khải tiện tay vơ lấy xấp hồ sơ trên bàn, nghiến răng nhằm thẳng cái mặt chuột đang nham nhở cười trước mặt mình mà phang. "ấy ấy, đùa tí cho có không khí thôi mà. Buồn chuyện gia đình vậy không lẽ Vương Nguyên ghẻ lạnh anh, cho anh ăn chay à?" Vương Tuấn Khải như bị đâm trúng chỗ đau, đau khổ lết từ bàn làm việc sang nằm dài trên sofa, cái thây dài gần hai mét của hắn choáng gần hết chỗ khiến Thiên Tỷ từ gác chân thành vắt chân, thê thảm như sắp bị ép bẹp đến nơi. "Tình cảm thì vẫn tốt đẹp..nhưng mà..." hắn ủ rũ lên tiếng "Vương Tuấn Khải này, nếu không phải của anh là BigD...tôi còn nghĩ là anh bị bất lực" Lần này hắn cũng lại tiện chân bồi cho Thiên Tỷ thêm một cú, sau đó không có tâm trạng nào để ý tới anh la khóc ầm ĩ mà chỉ thẫn thờ nghĩ suy. Dạo này đúng là hắn với cậu đã có nhiều tiến triển, dĩ nhiên là hắn hạnh phúc muốn chết đi được nhưng mà... Ừ thì hắn là đàn ông mà, nhu cầu sinh lí là chuyện không thể tránh khỏi. Huống hồ chi đối tượng là người hắn yêu vô điều kiện nữa, thề là mỗi lần ôm cậu hay hôn cậu hắn đều nóng bức đến phát điên, chỉ muốn đè cậu ra ăn từ đêm hôm nay đến sáng hôm kia. Nhưng mà hắn không để dục vọng che mắt mà làm bừa, hắn biết trong lòng Vương Nguyên vẫn còn nhiều uẩn khúc chưa giải bày. Hắn cảm nhận được sự gượng gạo, dè dặt của cậu khi hắn tỏ ý muốn tiến xa hơn. Chung quy đều là lỗi lầm của hắn, giờ có trách cũng chỉ đành cam chịu. Cuối cùng cũng vì phiền muộn quá lâu ngày mà tâm sự với Thiên Tỷ. Không tính đến những lúc lấy chức vụ cấp trên để chèn ép thì hắn với anh cũng xem như anh em thân thiết. Dù không trông mong lắm vào quân sư này nhưng nói ra cùng nghĩ cách cũng tốt hơn phiền muộn một mình mãi. "Sao anh không thử nói chuyện trực tiếp với Nguyên Nguyên xem sao?"Thiên Tỷ gợi ý "Vô ích thôi. Tính cách của Vương Nguyên tôi hiểu mà, cậu ấy rất trầm lặng, cũng không bao giờ dám trước mặt đối phương nói rõ lòng mình, càng ép thì càng làm cậu ấy hoảng sợ thêm" hắn lắc đầu thở dài Thiên Tỷ nghe vậy cũng thấy vụ này khó nhằn, im lặng nghĩ ngợi một hồi chợt sáng mắt lên hào hứng "Tôi nghĩ ra được cách rồi" "Sao sao? Thế nào? Nhanh nói tôi nghe" hắn lập tức bật dậy phấn khích hỏi "Cách này mặc dù hơi mất thẩm mỹ, hơi sứt mẻ đạo đức nhưng tin tôi, tuyệt đối giúp anh nghe rõ được lòng Vương Nguyên..chỉ là anh phải chịu khó một chút" "Trước tiên nói tôi nghe trước đã" Thiên Tỷ nhanh chóng kéo đầu hai người chụm lại, xì xà xì xầm đầy ám muội. Chả rõ là diệu kế gì chỉ thấy khi tách nhau ra mặt Vương Tuấn Khải đã cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa, tay chân run rẩy. Kết quả tính trước thì có vẻ khả quan. Nhưng quá trình thực hiện thì có hơi... Không đúng, không đúng. Chính xác là nó vô cùng- vô cực- vô tận... BIẾN THÁI !!!!
|
Chap 42 Cạch. "Anh về rồi này" Vương Tuấn Khải đẩy cửa vào nhà gọi lớn, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Vương Nguyên. Cuối cùng hắn cũng nhìn hắn cậu đang ngồi trên sofa và dồn hết sự tập trung của mình vào những sợi len trong tay đến mức không hay biết hắn đã ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào. "Aaa~ xong rồi" Cậu chợt reo lên khe khẽ sau mấy phút im lặng. Hai tay nâng cao cái áo len trắng sọc xanh đậm bé xíu như đồ dành cho búp bê, khuôn mặt không giấu được nét rạng rỡ đầy tự hào. "Trông em vui chưa kìa" hắn chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu cười nói "Á.. anh về từ ..ưmm~" Câu hỏi của cậu bị chặn ngang vì nụ hôn bất ngờ của hắn, giá mà cậu biết được hắn đã phải kiềm chế nhiều như thế nào từ lúc bước vào nhà để không làm gián đoạn công việc của cậu. Cuối cùng hắn cũng chịu dứt ra sau mấy phút chạm môi ngọt ngào. Hắn vuốt ve gò má hây hây đỏ rồi nheo mắt tươi cười "Em đan xong áo cho con rồi à?" "Dạ" Cậu đưa cho hắn xem cái áo nhỏ xíu trong tay mình, chóp mũi nhỏ phập phồng một cách hồi hộp, nhìn cậu lúc này hệt như đứa trẻ vừa làm được chuyện tốt và chờ được khen gợi vậy. "Woww~ đẹp quá, em khéo tay thật đấy" "Em... em còn muốn đan thêm hai cái nữa... một cái màu xanh lam cho anh... một cái màu xanh lá cho em... được không anh?" cậu ấp úng nắm tay hắn hỏi "Được chứ, tất nhiên là được... lúc đấy cả nhà ba người chúng ta cùng mặc sẽ rất dễ thương" Nhìn Vương Tuấn Khải phấn khởi như vậy, trong lòng cậu cũng vui mừng không kém, cái đầu nhỏ gật gật, đôi mắt cũng lấp lánh ánh cười. Chợt hắn thôi vui vẻ, buông cậu ra rồi ngồi thẳng lưng, đưa tay lên miệng hắng giọng vài cái ra chiều có chuyện quan trọng cần nói. Vương Nguyên nhìn hắn bỗng nghiêm túc như thế cũng có phần lo lắng, nín thở cắn môi chờ đợi "E hèm...ừm, anh với Thiên Tỷ có bàn với nhau sẽ đưa em và Chí Hoành ra ngoài chơi một chuyến, là khu vui chơi. Vé anh cũng đã mua rồi.." – hắn lấy một cặp vé VIP trong túi ra đặt vào tay cậu- "...ngày mai em có muốn cùng đi với anh không?" Vương Nguyên ngẩn người nhìn đôi mắt nâu tỏ ý tha thiết mong đợi. Cậu dĩ nhiên là luôn ao ước được đi cùng hắn đến mọi nơi. Thậm chí đối với cậu, chỉ cần được cùng hắn bước đi thì mọi nơi họ đặt chân đến đều là thiên đường. "Dĩ nhiên rồi Khải, em lúc nào cũng muốn được đi cùng anh, tới mọi nơi" cậu thìm thầm, áp tay vào khuôn mặt lo lắng của hắn và mỉm cười "Tốt quá, anh cứ lo rằng em không muốn. Giờ thì tuyệt quá rồi" hắn ôm cậu vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cậu và đung đưa người qua lại. "Em..mong chờ ngày mai lắm, hồi hộp nữa, giống như là lần hẹn hò đầu tiên vậy" cậu lí nhí nói trong lòng hắn Nghe đến đây, tim hắn bỗng hẫng đi một nhịp. Vương Nguyên nói đúng, là lần hẹn hò đầu tiên của hai người từ lúc chính thức yêu nhau. Vậy mà nó lại diễn ra như một phần của kế hoạch mà hắn và Thiên Tỷ sắp xếp. Hắn thấy có lỗi với cậu rất nhiều , cũng tự hứa với bản thân chỉ cần lần này có thể làm rõ được nỗi lòng của Vương Nguyên thì về sau mỗi ngày đều sẽ là ngày hẹn hò của hắn và cậu. ...... Vương Nguyên cả đêm hôm qua vì quá hồi hộp nên không ngủ được bao nhiêu nhưng sáng ra khuôn mặt không hề mệt mỏi mà vô cùng tươi tắn. Tâm trạng của cậu thật sự rất tốt, trong lúc làm bữa sáng cho hai người miệng luôn mấp máy ngân nga vài giai điệu vui tươi. Vương Tuấn Khải cả đêm hôm qua trằn trọc cũng không ngon giấc, sáng ra đáng lí sẽ vô cùng mệt mỏi mà cáu bẳn nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của cậu, bao nhiêu phiền muộn trong lòng hắn cũng tự động xóa sạch. Hắn ngồi trên bàn ăn dõi theo dáng người nhỏ nhắn vui vẻ chạy qua chạy lại trong bếp, khóe môi cũng bất giác cong lên. Thôi thì hôm nay cứ chơi cho thật vui đi, còn cái kế hoạch kia cũng không nhất thiết phải đặt nặng nữa, tùy cơ ứng biến vậy. Hai người ăn sáng và sửa soạn xong thì cũng vừa kịp lúc nghe tiếng kèn xe của Thiên Tỷ từ ngoài vọng vào. Vương Nguyên lấy thêm một cái áo khoác cho hắn trong khi hắn chu đáo mang cho cậu đôi giày đỏ êm ái. Nhìn đối phương một lượt từ trên xuống thật hài lòng, hắn và cậu nắm tay nhau bước ra xe. Ít phút sau hai chiếc xe một đen một trắng cùng chạy song song ra khỏi khu biệt thự cao cấp, hướng thẳng đến khu vui chơi lớn nhất Trùng Khánh. .................. Một lát sau "Tiểu Hoành em muốn chơi trò gì nào?" Thiên Tỷ nhìn quanh khu vui chơi rộng lớn "Ở đây trò gì man rợn nhất nhỉ?" Chí Hoành cắn ngón tay hỏi. "Trong bản đồ nói trò cảm giác mạnh nhất là nhảy Bungee (*)" "Được, mình đi chơi vòng xoay ngựa gỗ đi" ... "Vương Nguyên à, cậu muốn ăn kẹo bông không?" Chí Hoành hồ hởi hỏi *gật đầu* "Ông xã, mau mua hai cây kẹo bông đi, loại to nhất ấy" "Tuân lệnh vợ anh và vợ sếp" ... "Tiểu Nguyên, em có muốn uống nước cam không?" Vương Tuấn Khải vừa lau mồ hôi cho cậu vừa hỏi "Dạ có" "Tôi cũng muốn uống" Chí Hoành chen vào "Em ngồi đây nha, anh lại kia mua" "Yahhh!!!!! Tôi nói là tôi cũng muốn uống mà" ... "Khải anh ăn kimbap nhé?" Vương Nguyên gắp một khoanh cơm cuộn nhiều màu sắc đưa đến cho hắn "Cám ơn em" hắn mỉm cười, nghiêng đầu hé miệng đón lấy khoanh cơm cậu đút Vụt một cái, khoanh cơm trên đầu đũa biến mất mà người đang hả hê nhai ngấu nghiến nó nào có phải hắn. "Lưu Chí Hoànhhh!!!! nhả nó ngay ra cho tôi" hắn rít lên *nhồm nhoàm nhai, cười đắc thắng * "Thiên Tỷ , mau banh miệng cậu ta lấy hết khoanh cơm đó ra cho tôi, tôi không ăn được thì vợ cậu cũng đừng hòng nuốt. Nhanh lên !!!! tôi đuổi việc câu bây giờ !!!!!" "Sếp đừng làm khó em mà" Thiên Tỷ khóc không ra nước mắt "Cậu được lắm" Hắn vừa nói xong liền nhào tới bóp mồm banh miệng Chí Hoành để bắt đầu cuộc hỗn chiến "Không mau lấy cái tay thối ra, tôi cắn chết đồ xấu xa keo kiệt nhà anh" "Không mau nhả ra cơm tình yêu của tôi ra, tôi bóp chết đồ vô duyên, thù dai nhà cậu" "Thiên Tỷ à, cậu ăn nhiều một chút, vất vả rồi" "Vương Nguyên à, tớ khổ quá huhuhuhuhu" .... Trời gần về chiều cũng dịu mát hẳn, bốn người cùng nhau đi dạo quanh vườn hoa và vườn thú. Từ sáng đến giờ chơi đã khá nhiều trò nhưng chưa ai thấy mệt, miệng vẫn còn cười nói vô cùng vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng vẫn xảy ra vài trận đấu khẩu nho nhỏ. Khi cả bốn người đang cùng nhau ngắm hồng hạc, Thiên Tỷ bỗng thận trọng đi đến gần và huých vào tay hắn vài cái nhẹ "Này, đến giờ rồi, mau đi thôi" "Nhưng mà..." Vương Tuấn Khải ngập ngừng "Chậc...dù sao cũng đã bỏ công sức đến đây rồi, tôi cũng vất vả lắm mới thuyết phục được người ta cho thuê. Cơ hội này không dễ có đâu, chẳng phải anh cũng muốn biết Nguyên Nguyên đang nghĩ gì sao?" "Tôi vẫn lo, cảm thấy như đang lừa dối em ấy vậy" "Anh nghĩ nhiều quá rồi, cứ xem như đây là một cách để anh nghe được tâm sự của cậu ấy đi." "Yahh!!! Hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó" Chí Hoành bất ngờ lên tiếng "À, không có gì..tụi anh đang nói về mấy khu đất quanh đây thôi mà" Thiên Tỷ lấp liếm "Không tin không tin, trông hai người lén lút thế kia đúng là đang mưu đồ chuyện xấu" "Không có mà, Tiểu Hoành tin anh đi" Thiên Tỷ dài giọng năn nỉ "Hứ, không thèm nói với anh nữa, Nguyên Nguyên à, mình đi mua kem đi" Chí Hoành chu môi nói với Vương Nguyên rồi nắm tay cậu kéo đi Nhận ra đây là thời cơ, Thiên Tỷ vội vàng nói " em và Vương Nguyên đi mua kem xong r thì đứng ở cái nhà gỗ nhỏ nhỏ kia chờ nhé, bọn anh đi một vòng tìm nhà vệ sinh rồi sẽ tới đó ngay" ... Chí Hoành và Vương Nguyên khi đứng riêng thì mỗi người mỗi vẻ nhưng đến lúc đi cùng thì tựa như cùng nhau tỏa sắc. Cộng thêm việc hôm nay hai người cùng diện hai bộ trang phục hết sức nhẹ nhàng và đáng yêu khiến đám con trai trên đường cứ ngẩn ngơ, vài người còn lớn tiếng trêu ghẹo. Vương Nguyên nhút nhát một tay cầm túi kem, tay còn lại nắm chặt lấy tay Chí Hoành cúi mặt bước đi, còn Chí Hoành thường ngày tuy là có hổ báo nhưng trong trường hợp một chọi mười như thế cũng không chắc địch nổi, âm thầm nhớ kĩ mặt từng tên đợi lát nữa gặp Thiên Thiên sẽ bắt anh đi trả thù. "Hồi nãy họ bảo mình đứng đợi ở đây phải không nhỉ?" Vương Nguyên đứng dưới mái hiên nhỏ của ngôi nhà gỗ ngó nghiêng "Họ nói vậy mà, sao vẫn chưa thấy ai nhỉ?" Chí Hoành cũng sốt ruột "Chắc họ vẫn chưa tìm được nhà vệ sinh, không sao đâu, tớ với cậu đứng đây chờ một lát cũng được mà" "Đành vậy, mà cái nhà gỗ này trông hay nhỉ? Trang trí chư nhà của mấy phù thủy mình hay xem trong phim hoạt hình ấy" Chí Hoành thích thú nói "A, là tiệm bói toán ấy" Vương Nguyên chỉ vào cái bảng treo trên cửa ra vào Chí Hoành tò mò đi lại gần một chút để xem rồi chợt reo lên "Chỗ này từ 3 giờ đến 4 giờ chiều có chương trình khuyến mãi xem tử vi miễn phí này" "Hình như là bây giờ đúng không?" "Hay là...tụi mình vào xem một quẻ đi Nguyên Nguyên. Thử xem vận may ra sao. Hai người kia chắc còn lâu mới mò đến đây" Chí Hoành phấn khởi đề nghị "Nhưng mà...tớ chưa xem tử vi bao giờ hết" cậu cắn môi phân vân "Tớ cũng chưa bao giờ xem mà, mau vào thôi" Nói xong, Chí Hoành lại lần nữa nắm lấy tay Vương Nguyên, đẩy mở cánh cửa gỗ được dán chi chít côn trùng bằng giấy bìa, hồ hởi tiến vào bên trong căn nhà gỗ tối đen như mực nói lớn "Xin chào, chúng tôi muốn xem tử vi" ... Lúc bấy giờ ở một nơi nói xa xa cũng không phải, nói gần gần cũng không đúng "Anh mau mặc cái này vào, đội cái này lên, trét thêm cái này, bôi thêm cái này nữa, nhanh nhanh nào" Thiên Tỷ huơ tay múa chân loạn xạ về đống đồ trên bàn, nơi để toàn những thứ mà Vương Tuấn Khải vừa liếc nhìn thôi cũng muốn bỏ chạy "Tôi không làm được đâu" anh rít lên "Tới bước này còn đường lui sao, nhanh thay đồ đi, họ sắp tới rồi kìa"Thiên Tỷ giục "Làm sao cậu chắc chắn được là họ sẽ vào đây chứ" "Chậc...vịt tôi nuôi tôi biết mà, Chí Hoành ngoài yêu tôi nhất thì còn yêu tất cả những thứ được MIỄN PHÍ đó, tôi cá luôn tháng lương tới là Tiểu Hoành nhất định không bỏ qua chỗ này đâu, thế nào cũng sẽ tò mò mà kéo Nguyên vào" "Nhưng mà... tại sao cậu chỉ mặc đơn giản như vậy trong khi tôi lại phải mặc cái thứ kinh khủng kia?????" "Tôi chỉ diễn vai phụ thôi, bao nhiêu long lanh óng ánh nhường cả cho anh, thay nhanh lên đi, hai người họ vào mà không kịp là bể chuyện ấy. Tôi chỉ thuê được chỗ này trong đúng một tiếng đồng hồ thôi, bà thầy bói đó còn ra giá cắt cổ nữa, anh còn chần chừ là hoang phí tiền của đấy, nhanh lênnnnnn" Bên ngoài cửa đã bắt đầu có tiếng trò chuyện từ hai giọng nói quen thuộc, nó như đang thôi thúc hắn đến phát điên. Cuối cùng cũng nuốt nước bọt chụp lấy mấy thứ trên bàn và nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn trầm giọng hỏi anh một câu như muốn tăng thêm dũng khí "Có thật đây chính là cách duy nhất không?" "Đúng vậy" Thiên Tỷ đáp kèm theo cái gật đầu chắc nịch Nhưng có một điều Thiên Tỷ đã không nói với hắn, đó là vẫn còn nhiều cách bớt mất thẩm mỹ hơn nhưng anh vì muốn trả thù cho những ngày tháng bị chèn ép, tăng việc, tăng giờ nhưng không tăng lương nên mới nhất quyết chọn cách ghê gớm nhất là đây, chung quy cũng vì muốn hủy hoại hình tượng của hắn, chỉ một lần và thật triệt để. [Nội công thâm hậu =)))) ] Đúng lúc ấy, cánh cửa ra vào căn nhà gỗ bỗng bật mở, kèm theo tông giọng cá heo cao vút "Xin chào, chúng tôi muốn xem tử vi" Hắn biết, hắn thật sự không còn đường lui nữa "Thiên Tỷ, mau chuẩn bị, bắt đầu thôi" ... "Sao trong này tối thế nhỉ?" Chí Hoành nhíu mày nhìn xung quanh "Tớ hơi...sợ" Vương Nguyên níu lấy áo Chí Hoành e dè nói "Không sao đâu, để tớ gọi hỏi xem lần nữa có ai ở đây không, nếu không có thì.." Câu nói của Chí Hoành bị bỏ dở, quai hàm cứng đờ vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình. Từ phía sau tấm rèm phía đối diện có hai người từ từ bước ra. Người đi trước trùm kín từ đầu đến chân bằng một tấm vải bóng màu hồng chóe, trên mặt còn che ngang bằng một tấm vải màu xanh đọt chuối. Tuy rất rất rất dị hợm nhưng ít ra cũng còn đỡ tổn hại mắt nhìn hơn người phía sau. Mớ cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên bị nhồi nhét vào cái váy sare hở vai hồng đậm diêm dúa, thân váy còn được nhún bèo xếp li các kiểu. Hai cánh tay lực lưỡng gân guốc phô ra khiến người ta không khỏi choáng váng cùng một đôi găng ren trắng đầy kim tuyến đeo ở bàn tay. Mái tóc vàng bóng bẩy loăn xoăn với cái nơ bướm tím rịm không thể to hơn. Có lẽ vì chê nơi này chưa đủ tối nên không ngần ngại mang theo một cặp kính đen to bản, cuối cùng cũng giống người trước che mặt mình bằng một tấm vải đỏ bóng. Và khi hai hình hài mà toàn thể nhân loại chưa bao giờ được nhìn thấy từ thuở cha sanh mẹ đẽ đã yên vị trên bộ bàn ghế trước mặt thì Chí Hoành và Vương Nguyên vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể ngoác miệng ra chiêm ngưỡng. Tự hào không biết có không, hãnh diện chẳng biết có không. Nhưng nếu muốn tông cửa chạy ra thì họ có, tha thiết luôn là khác. Huhu ( *)Nhảy Bungeelà một trò chơi mạo hiểm khá phổ biến ở nước ngoài. Người chơi sẽ đứng ở một độ cao cố định ( từ 31-183m, thậm chí có thể nhảy từ trực thăng xuống với độ cao trên 3000m) chân người chơi sẽ được buộc vào một sợi dây bảo hộ có khả năng đàn hồi. Đến đây thì các bạn có thể tưởng tượng cảm giác chúc ngược đầu lơ lưng lên xuống giữa không trung rồi đấy :3
|