Đạo Tình SamHoon Version
|
|
CHƯƠNG 9: CHẶN ĐƯỜNG Lúc này, đèn trên sân khấu đã tắt ngóm, Jihoon lần mò ngồi xuống cạnh đống nhạc cụ. Cậu theo dõi hiện trường hỗn loạn bên dưới, miệng nở nụ cười đầy mê hoặc. Sau đó, Jihoon cầm hai dùi trống gõ mạnh lên dàn nhạc cụ trước mặt. Tiếng trống tiếng chiêng kịch liệt vang vọng khắp gian phòng, mang tiết tấu cổ động, mạnh mẽ, gấp gáp, đầy sát khí, khiến tất cả càng thêm hưng phấn. Lee Daehwi tái mặt nhìn đám người điên cuồng ở bên dưới. Cậu vội kéo tay Jihoon: "Em làm gì vậy?" Jihoon mỉm cười: "Em góp vui với họ". Cậu vốn không biết sợ trời đất là gì. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu vắng cậu. Ở dưới sàn nhảy, Lai Kuanlin đá bay một tên, vừa vặn quay sang đối diện với Thành Vũ. Cả hai nhìn nhau cười gượng. Lúc Jihoon kéo Daehwi chạy lên sân khấu, họ đều nhìn thấy rõ. Park Jihoon này đã không sợ chết thì chớ, còn đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng trống cổ vũ của cậu càng gây kích động mọi người. Lai Kuanlin nhìn đám đông hăng máu xung quanh, chỉ hận là không thể làm gì Park Jihoon. " Jihoon, chúng ta cứ bỏ đi thế này, để mặc bọn họ sao?". Jihoon kéo Daehwi chạy xuyên qua đám người đang quần nhau kịch liệt. Ra đến cửa quán bar, Lee Daehwi quay đầu tìm kiếm bóng dáng ba anh bạn. Jihoon thản nhiên: "Ai gây chuyện, người đó tự mình giải quyết. Nếu anh muốn quay lại chỗ đó, em sẽ đưa anh vào". Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Jihoon, Daehwi bất giác cắn chặt môi. Bên trong hỗn loạn như vậy, vào đó khác nào tự tìm đến cái chết. Hơn nữa, chuyện này tuy khởi nguồn từ Lai Kuanlin, nhưng Jihoon cũng giúp góp công thổi lửa. Vậy mà bây giờ cậu ấy bỏ đi một cách thản nhiên, Lee Daehwi khó chịu lắc đầu. Họ vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Jihoon thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay. Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu trắng bạc vượt qua xe của Jihoon. Jihoon định thần nhìn kỹ, bất giác cười ha hả. Hóa ra người ngồi trên xe màu bạc là đám Lai Kuanlin. Xem ra bọn họ cũng không đến nỗi ngốc nghếch, biết đường rút khỏi quán bar khá nhanh. Hai chiếc xe một đỏ một trắng lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt. Nghĩa Kiện ngồi ở ghế sau song song với Jihoon, anh ta hét lớn: "Cậu giỏi lắm Park Jihoon. Chẳng thèm chào hỏi chúng tôi một câu đã chuồn mất. Nếu không phải Lai Kuanlin tinh mắt, chúng tôi đúng là bị cậu bỏ rơi rồi". Gió đêm thổi bay tóc Jihoon, khiến dáng vẻ cậu càng ngời ngời sinh động. Park Jihoon từ tốn nói: "Tôi thân quen với các anh lắm sao?" Nghĩa Kiện tức đến mức không thốt ra lời. Câu nói của Jihoon có nghĩa là, tại sao tôi phải chào hỏi các anh, chúng ta đâu có quen biết gì nhiều? Park Jihoon nhìn vẻ mặt tức tối của Nghĩa Kiện, bất giác cười nhạt: "Các anh nên cám ơn tôi đưa anh Daehwi ra ngoài. Nếu không, các anh chẳng đánh đấm thoải mái như thế. Các anh có tư cách gì mà ý kiến này nọ". Lai Kuanlin vừa lái xe vừa nghe những lời không một chút khách sáo thốt ra từ miệng Jihoon. Anh ta cảm thấy khó chịu nhưng đều là sự thật. Lai Kuanlin liếc Jihoon: "Thế nào mới gọi là thân quen". Park Jihoon không thèm nhìn Lai Kuanlin, cậu nhếch miệng: "Có những người vừa gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể nào thân thiết". Thành Vũ nghe câu nói này, bất giác liếc Lai Kuanlin. Lai Kuanlin vẫn nở nụ cười cuốn hút, nhưng ánh mắt anh ta sáng lên một tia rất quen thuộc. Đó là tia hứng thú với con mồi, nhưng con mồi này có vẻ không dễ săn. Họ còn đang nói qua nói lại, đằng sau rú lên một loạt tiếng còi xe. Jihoon và Kuanlin đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện ra mười mấy chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc đang lao nhanh về phía họ. Nghĩa Kiện nhìn một chiếc xe chạy qua, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh lùng hẳn. "Là đám người đó". Thành Vũ cũng trở nên nghiêm nghị. Thành Vũ vừa dứt lời, đội xe mui trần đi qua đột nhiên quay đầu. Jihoon vội phanh xe, dừng sang một bên đường nhổm lên khỏi tay lái đón xem trò vui. "Đây không phải Khang Nghĩa Kiện?". Một giọng nói đanh thép cất lên. Mấy mấy chiếc xe quây tròn đám Lai Kuanlin vào giữa. Nghĩa Kiện cất giọng lạnh nhạt: "Thế thì sao?" Một người đàn ông có bộ mặt dữ tợn bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu vàng duy nhất trong đội. Hắn đứng tựa người vào cửa xe cười lớn: "Thằng khốn này. San Francisco là địa giới của chúng ta. Mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?" Nghĩa Kiện nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tên bại tướng, mày không có tư cách nói câu đó với tao. Thua rồi không nhận, còn lén lút giở trò này nọ. Ông nội có bản lãnh đến đây đấy". Người đàn ông nghe Nghĩa Kiện nói thẳng tuột, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng. Hắn vung mạnh nắm đấm về phía trước: "Lúc tao cho mày cơ hội thì mày nên suy nghĩ kỹ. Tao hỏi lại một lần nữa, mày có chịu gia nhập hay không? Không gia nhập đừng trách tao khách khí". Đứng theo dõi ở ngoài lề, Jihoon cũng đại khái hiểu ra tình hình. Nghĩa Kiện có lẽ từng thắng những người đó trong cuộc đua xe. Vì vậy chúng muốn anh gia nhập đội đua của chúng. Chúng lôi kéo anh không thành nên giở trò với anh. Jihoon đột nhiên thấy khinh thường đám người đó. Quân tử cần gì nói nhiều, cứ xông lên đánh đấm một trận rồi tính sau. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trong chốc lát, Jihoon quên mất cậu quen biết ba người đàn ông đứng giữa. Đã không nói giúp họ thì thôi lại còn muốn xem trò náo nhiệt, cậu đúng là có một không hai. "Các anh không khách khí thì làm được gì?" Nghĩa Kiện vừa nói xong, Thành Vũ đột nhiên lên tiếng. Chỉ mình anh có tư cách tung hoành ở San Francisco. Dám khoe khoang địa bàn của chúng trước mặt anh, đúng là không biết trời cao đất dày. -------------------------------------------------------- - Samuel vẫn chưa xuất hiện =))))))
|
CHƯƠNG 10: ĐUA XE "Không khách khí, tao sẽ...", người đàn ông mặt mày dữ tợn chưa nói hết câu, đằng sau đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng: "Có tiểu thiếu gia của tập đoàn Vũ Sâm ở đây, chúng tôi nào dám không khách khí. Lần trước chúng tôi đã thất lễ, thật sự xin lỗi". Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Jihoon nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này, vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn. Điều đó khiến Jihoon càng cảm thấy hứng thú. Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế". Nghĩa Kiện nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?" Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách rồi". Nghĩa Kiện hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Lai Kuanlin bấm mạnh xuống, Lai Kuanlin lắc đầu. Thân phận của Nghĩa Kiện chỉ có Lai Kuanlin và Thành Vũ biết. Nghĩa Kiệm bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này không đơn giản chút nào. "Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Thành Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở cửa xe nói chuyện. "Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ lan truyền rất nhanh đấy". Khang Nghĩa Kiện tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn với tiểu thư gì đó, đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn với tiểu thư chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh chết anh cũng không chịu. Thành Vũ biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng: "Điều kiện?" "Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia có thể chơi vui vẻ". Nghĩa Kiện bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông nội anh không phải là người dễ qua mặt. "Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Nghĩa Kiện nhìn chăm chú vào chiếc xe sang trọng màu vàng. "Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu. Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này làm sao có thể không tính?" Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không dời mắt khỏi Nghĩa Kiện, cầm chiếc hộp bước tới đưa cho ba người. Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn cảnh Nghĩa Kiện đập phá và món đồ bị vỡ. Thành Vũ nhìn Nghĩa Kiện bằng ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự nhiên lại đi rước họa vào thân. Lai Kuanlin nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời, nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu". "Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington". "À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh". Người trong xe bổ sung thêm một câu với Lai Kuanlin. Lai Kuanlin đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người đứng đầu nhà anh". Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh lùng bước xuống, đưa tay về phía Lai Kuanlin: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời". Lai Kuanlin nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta. "Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Jihoon nhìn đội xe bỏ đi, thất vọng trèo lên ô tô. Daehwi ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ bao giờ, kéo tay Jihoon hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?" Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Nghĩa Kiện, Jihoon kéo Daehwi nhảy qua cửa xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người đàn ông. Cậu tò mò muốn biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy. Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Nghĩa Kiện không phải không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người đàn ông kia. Thấy Jihoon tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Lai Kuanlin cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình". Park Jihoon càng nghe càng thấy khó hiểu. Thành Vũ đứng bên cạnh lên tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?" Lai Kuanlin tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Kim gia". Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Lai Kuanlin đã quan sát thấy con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Kim gia. Vì vậy, Lai Kuanlin mới nhanh chóng nhận lời người đó. " Kim gia? Nghĩa Kiện, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Kim gia, Thành Vũ không khỏi giật mình. Nghĩa Kiệm rủa thầm trong lòng. Kim gia là hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Nghĩa Kiện được coi là gia tộc hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Kim gia. Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế. Đồng thời, bên cạnh Nghĩa Kiện còn có Thành Vũ và Lai Kuanlin, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
|
CHƯƠNG 11: XẢY RA CHUYỆN Nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu, Jihoon lắc đầu. Không còn trò gì để xem, Jihoon quay người lái xe đi mất, bỏ mặc Daehwi vẫn đứng nói chuyện với Thành Vũ. Mặc kệ ai là hắc đạo bạch đạo, bây giờ về đi ngủ mới là quan trọng nhất. Hai ngày sau, Jihoon ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân sang trọng, trừng mắt nhìn Lai Kuanlin đang nở nụ cười nho nhã với cậu. Tên này không biết tự nhiên bị đứt dây thần kinh ở đâu, suốt hai ngày qua luôn bám chặt lấy cậu, đuổi cũng không đi. Khi cậu lạnh lùng không để ý đến anh ta, anh ta sẽ tự độc thoại. Lúc cậu ngủ, anh ta một mình ngồi xem tivi. Ăn cơm, anh ta gắp thức ăn cho cậu. Đi shopping, anh ta đi cùng cậu. Cả ngày anh ta theo đuôi cậu, vậy mà cậu không thể tìm được lý do nổi cáu. Điều này khiến Jihoon buồn bực vô cùng. Trong tình cảnh đó, Lee Daehwi lại dùng các món ăn ngon dụ dỗ cậu. Kết quả, bây giờ Jihoon ngồi trên máy bay đi Washington với bộ dạng chán chường. " Jihoon, đừng đi nhầm đường đấy, hãy đi bên này". Lai Kuanlin thấy Jihoon định đi theo Lee Daehwi, vội kéo tay Jihoon đi cùng anh ta. Park Jihoon cau mày tỏ ý không hài lòng với Lai Kuanlin, anh ta vẫn giữ bộ mặt tươi cười. Lai Kuanlin trăng hoa bao nhiêu năm, nhìn bộ dạng của Jihoon liền biết ý buông tay cậu, lên tiếng giải thích về hành động thất lễ của mình: "Bọn họ đi nhận xe đua của Nghĩa Kiện. Chúng ta cần chuẩn bị một số việc. Cậu đi theo tôi sẽ thoải mái và an toàn hơn". Trong hai ngày qua, Jihoon nghe Lai Kuanlin kể sơ qua, Thành Vũ xuất thân từ gia tộc hắc đạo, thuộc bang phái lớn ở San Francisco. Gia tộc của anh cũng có tên trong top đầu toàn nước Mỹ. Lần này Nghĩa Kiện đại diện Kim gia tham gia cuộc đua xe. Kim gia tuy thế lực lớn mạnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Từ trước đến nay, những cuộc đua tranh đoạt ngôi vua tốc độ kiểu này luôn quyết liệt và có ý nghĩa rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn giới hắc đạo. Vì vậy Nghĩa Kiện đi cùng người thuộc giới hắc đạo như Thành Vũ sẽ an toàn hơn. Jihoon nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo Lai Kuanlin. Chuyện này không phải chuyện đùa, sinh mạng rất đáng quý. Cậu không muốn đem tính mạng ra giỡn chơi. Cuộc sống tự do thoải mái của cậu chỉ mới bắt đầu không lâu. China Town, cứ nơi nào có người Trung Quốc sống đều bị Jihoon coi là China Town hết. Sau khi năm người giải quyết xong mọi việc, trời bắt đầu chạng vạng tối. Jihoon đòi đi dạo phố, Lai Kuanlin liền chiều ý cậu. Nghĩa Kiện vốn không định ra ngoài để giữ an toàn, nhưng khi thấy Jihoon nói sẽ đi dạo phố. Anh ta không chịu nổi liền đi theo. Cuối cùng, cả Daehwi và Thành Vũ cũng đi cùng họ. "Ngon quá", nhìn bát sủi cảo nhà hàng mang đến, Jihoon bất giác cười tít mắt. Lai Kuanlin gắp miếng sủi cảo chấm gia vị vào bát Jihoon, mỉm cười dịu dàng: "Mũi cậu đúng là mũi chó. Từ xa như vậy đã ngửi thấy mùi thức ăn ở đây rồi, phục cậu thật đấy". Ở China Town có nhiều món ăn mang hương vị Trung Quốc, khiến Jihoon vui đến mức không ngậm miệng. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Jihoon, Lai Kuanlin liền đưa cậu đi khắp nơi. Người sinh ra ở Mỹ như Lai Kuanlin có vẻ còn hiểu biết về Trung Quốc hơn người sinh ra ở Trung Quốc như Jihoon. Nghĩa Kiện ăn hai miếng sủi cảo đã buông đũa: "Không ngon". Jihoon trừng mắt nhìn Nghĩa Kiện. Đồ Tây lai, không biết ăn thì đừng có động đũa, dám miệt thị món ăn Trung Quốc. Lee Daehwi cười với Nghĩa Kiện: "Không ngon cũng cố nuốt đi, cẩn thận Jihoon trở mặt với anh đó". Nghĩa Kiện chưa chứng kiến cảnh Jihoon trở mặt vì miếng ăn bao giờ, nhưng Lai Kuanlin đã từng chứng kiến. Anh đập vào tay Nghĩa Kiện: "Câm miệng, ở đây người mang dòng máu phương Đông chiếm đa số". Nghĩa Kiện lộ vẻ mặt bị chèn ép: "Tôi không gây chuyện nữa, tôi sẽ trốn đi chỗ khác", khiến mọi người cười ồ. Thành Vũ cười cười: "Đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Mùi vị ở đây quả thực không thể so với tay nghề của Daehwi". Lai Kuanlin mỉm cười không nói gì. Khẩu vị của cậu Jihoon đúng là có vấn đề. Món sủi cảo ở đây tuy đúng phong vị nhưng quả thực nếu so với Lee Daehwi thì như trên trời dưới bể. Vậy mà Jihoon vẫn ăn ngon lành, không biết cậu kén ăn kiểu gì nữa. Sở dĩ Jihoon thích món ăn ở đây là vì nó đậm đà hương vị quê hương, giống các món Daehwi nấu. Thật ra cậu không hề kén ăn. Cậu lại đang mê mẩn mùi vị quê nhà này nên mới chén ngon lành. Sau khi ăn uống no nê, năm người cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Thành Vũ và Nghĩa Kiện đi đầu vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có tiếng súng nổ. Jihoon hơi giật mình theo phản xạ lùi vào phía trong. Lai Kuanlin còn phản ứng nhanh hơn. Jihoon chỉ cảm thấy người cậu lắc một cái, đã bị đè sau cánh cửa. Lại một tràng súng nổ, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh. Jihoon bất giác cau mày, muốn nhoài ra bên ngoài xem xảy ra chuyện gì. "Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu". Lai Kuanlin nói khẽ bên tai Jihoon, càng ôm chặt cậu vào lòng, đến mức cậu không thể động đậy. Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cậu, Jihoon nghiến răng: "Anh bỏ tôi ra, tôi không sao, để tôi xem nào". Lai Kuanlin kinh ngạc khi thấy giọng nói của Jihoon không hề run rẩy, không hề hoảng hốt. Anh ta bất giác cúi nhìn người con trai ở trong lòng, chỉ thấy đôi mắt cậu hoàn toàn bình thản, mang một tia hiếu kỳ. Lai Kuanlin vừa buông lỏng Jihoon, cậu lập tức thò đầu ra ngoài cửa ngó bốn xung quanh. Người ở bên ngoài dạt cả sang hai bên ẩn nấp. Trên đường có hai người đàn ông một trước một sau lái xe bỏ chạy, xung quanh vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng. Jihoon tối sầm mặt, đúng là xui xẻo, cậu mới vừa tới đây đã gặp phải chuyện này. Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Hai tên sát thủ thoắt một cái đã không thấy tăm hơi. Jihoon vỗ vai Lai Kuanlin, hai người ra khỏi chỗ nấp. Ở bên kia, Thành Vũ bảo vệ Daehwi đứng nép sau một cánh cửa, còn Nghĩa Kiện trốn ở chỗ khác. "Đúng là đen đủi thật". Lai Kuanlin cau mày nhìn Thành Vũ và Lee Daehwi. Thành Vũ vừa an ủi Daehwi vừa liếc Nghĩa Kiện đang từ từ đứng dậy: "Cậu có sao không?". Lúc nghe tiếng súng nổ, Thành Vũ lập tức đẩy mạnh người Nghĩa Kiện sang một bên, nhưng anh vẫn cần xác định xem Nghĩa Kiện có bị thương hay không. Nghĩa Kiện cười gượng đi cà nhắc, tay sờ chân phải: "Bị đạn sượt qua rồi". Lai Kuanlin và Thành Vũ lập tức nhăn mặt, vội vàng chạy đến xem xét vết thương của Nghĩa Kiện. Viên đạn sượt qua bắp chân Nghĩa Kiện, máu tuôn xối xả. Tuy vết thương không nặng nhưng đủ ảnh hưởng đến cuộc đua xe ngày mai. "Tại sao các anh tự tiện đi ra ngoài mà không nghe lời dặn của chúng tôi?", người đàn ông mắt xanh của Kim gia từng lộ diện hai ngày trước đột ngột xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ bằng ánh mắt tức giận.
|
CHƯƠNG 12: NỘI TÌNH Không ai lên tiếng trả lời. Lúc này, việc chăm sóc người bị thương quan trọng hơn. Sau khi cả nhóm về chỗ ở, Kim gia lập tức cử bác sỹ đến băng bó cho Nghĩa Kiện. Người đàn ông mắt xanh sắc mặt u ám đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chốc chốc lại có người vào báo cáo tình hình. "Thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?", người đàn ông mắt xanh sốt ruột hỏi. Một giọng nói cung kính cất lên: "Vết thương nhẹ thôi, nhưng cơ bắp bị thương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đua xe đòi hỏi cơ bắp cần có độ nhạy cảm cao". Người đàn ông mắt xanh cau này, nhìn Nghĩa Kiện nói giọng lạnh lùng: "Tôi đã dặn dò các anh nên cẩn thận. Mấy ngày này đừng có rời khỏi phạm vi bảo vệ của chúng tôi. Xảy ra chuyện này, tôi phải ăn nói với gia chủ thế nào đây?" Nghĩa Kiện nghiến răng: "Chỉ là đua xe thôi mà. Tôi cũng từng đua trong khi bị thương nặng. Chẳng có gì là ghê gớm cả. Tôi có truy cứu trách nhiệm của các anh đâu, có gì mà không biết ăn nói?" Lai Kuanlin tiếp lời: "Chúng tôi tự mình đi ra ngoài, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Ngày mai, chúng tôi đảm bảo không làm mất mặt các anh là được chứ gì". Jihoon nhớ ra chính cậu là người đòi ra ngoài. Lai Kuanlin và Nghĩa Kiện không nhắc đến chuyện đó, có nghĩa họ muốn bảo vệ cậu. Thành Vũ tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh lộ vẻ tán đồng với quyết định của Nghĩa Kiện và Lai Kuanlin. "Hồng Ưng, vụ này do người của gia tộc William làm. Mục tiêu của chúng ngăn cản chúng ta tham gia cuộc đua xe". Nghe thuộc hạ của người đàn ông mắt xanh báo cáo, Thành Vũ và Lai Kuanlin bất giác nhìn nhau. Thảo nào mà họ vô duyên vô cớ bị tấn công, hóa ra do một âm mưu từ trước. Bọn chúng có vẻ là sát thủ chuyên nghiệp, giết người dễ như trở bàn tay. Nhưng chúng không có ý lấy mạng Nghĩa Kiện mà chỉ bắn vào chân để anh không thể tham gia đua xe. Người đàn ông mắt xanh được gọi là Hồng Ưng lên tiếng: "Gia tộc William và chó săn của gia tộc Lam Bang. Chỉ có Lam Bang mới dám đối đầu với chúng ta. Tốt lắm, nếu đã vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí". Nói xong, Hồng Ưng quay sang nhìn đám Nghĩa Kiện bằng ánh mắt bình thản: "Anh hãy nghỉ ngơi điều trị vết thương. Những việc khác chúng tôi sẽ lo liệu". Căn phòng sang trọng chìm vào không khí yên lặng. Lai Kuanlin thấy Jihoon tần ngần nãy giờ, liền bước tới cầm tay cậu: "Không sao đâu. Vết thương không nặng lắm, chỉ là da thịt hơi đau một chút thôi. Cậu ấy không chịu được thì không phải là đàn ông. Cậu đừng tự trách mình quá". Nghĩa Kiện cười toe toét: "Vết thương nhỏ ấy mà. Dù sao bọn họ cũng không yêu cầu chúng ta đi đoạt ngôi Vua xe. Cậu khỏi cần tự trách, xót xa tôi một tý là được rồi. Jihoon lại đây, hôn tôi một cái để an ủi linh hồn bị tổn thương của tôi nào". Lee Daehwi đứng bên cạnh mở miệng: "Thân thể anh bị thương chứ có phải linh hồn đâu". Nghĩa Kiện trừng mắt nhìn cậu. "Chúng ta cùng Kim gia kề vai sát cánh đối phó với gia tộc Lam Bang. Vậy thì họ động thủ lúc nào và ở đâu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, khó tránh khỏi. Chẳng có gì ghê gớm cả", Thành Vũ an ủi Jihoon. Jihoon ngẩng đầu thấy cả ba người đàn ông đều mỉm cười với cậu. Một lát sau, Jihoon nói khẽ: "Không sao thì tốt rồi. Tôi đi ngủ trước đây, buồn ngủ quá". Nói xong cậu đi ra ngoài cửa theo Hồng Ưng. Hồng Ưng thấy vậy cất giọng lạnh lùng: "Chuyện gì ? " Jihoon đưa mắt về mấy người trong phòng: "Tôi muốn biết rốt cuộc các anh có mục đích gì ?" Hồng Ưng nhìn vẻ mặt bình thản của Jihoon. Hắn đưa mắt ra hiệu đám thuộc hạ đi chỗ khác: "Cậu có tư cách gì hỏi câu đó?" "Vết thương của Nghĩa Kiện sẽ không thể giúp các anh đoạt thứ hạng cao. Nếu anh muốn, tôi sẽ tiến cử người giỏi hơn anh ta cho anh. Tôi tin các anh sẽ cần người đó". Nghe câu đó, gương mặt lạnh lùng vô cảm của Hồng Ưng lập tức thay đổi. Anh ta dò xét Jihoon đang đứng dựa vào tường chờ câu trả lời của anh ta: "Cậu rất thông minh". Jihoon mỉm cười nhận câu nói không biết có phải là một lời khen. Sống trên giang hồ nhiều năm, đương nhiên cậu từng nghe nhắc đến Kim gia. Kim gia khởi nghiệp từ nghề buôn bán vũ khí, có lịch sử cả trăm năm. Kim gia mượn cớ này cớ nọ tìm đến Phi Báo, người xếp thứ ba trong thế giới đua xe ngầm tuyệt đối không phải tình cờ. Hơn nữa, Lam Bang dám động thủ ngay trên địa bàn của Kim gia, chắc chắn không đơn giản là vì danh hiệu Vua xe. Một hư danh đáng để hai gia tộc trực tiếp đụng độ như vậy ư? Nhất định bên trong có nội tình mà Jihoon không thể đoán ra. Muốn cậu ra tay cũng được, nhưng phải cho cậu biết rõ mọi việc. Hồng Ưng thấy Jihoon có vẻ rất tự tin. Hiện tại, hắn đúng là cần một tay đua giỏi hơn Nghĩa Kiện. Nếu Jihoon có thể giới thiệu thì quá ổn. Còn nếu không, hắn sẽ khiến cậu phải hối hận vì sự nông nổi ngày hôm nay. Hồng Ưng dè dặt mở miệng: "Liên quan đến việc phân chia lại thị trường Đông Nam Á". Jihoon nghe xong không khỏi giật mình. Ông trùm xưng bá ở Đông Nam Á vừa qua đời vào tháng này. Vì vậy thị trường béo bở này cần được quy hoạch lại. Tự cổ chí kim, hắc đạo có quy tắc của hắc đạo. Bạch đạo có quy tắc của bạch đạo. Kim gia mời Nghĩa Kiện của giới bạch đạo giúp đỡ, chứng tỏ cuộc cạnh tranh này gay gắt vô cùng. Không cạnh tranh bằng thực lực mà bằng cuộc đua xe. Việc này thoạt nhìn giống như trò trẻ con nhưng lại mang hàm ý một cuộc chiến khác. "Tôi muốn toàn bộ giải thưởng và một phần vạn lợi nhuận, thanh toán một lần". Jihoon thấy Hồng Ưng dám nói thẳng cho cậu biết, tất nhiên không sợ cậu tiết lộ mọi chuyện ra bên ngoài. Vì vậy, cậu cũng đặt thẳng vấn đề. "Được". Jihoon gật đầu, thì thầm với Hồng Ưng vài câu. Hồng Ưng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Jihoon. Sau đó, hai cùng đi ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, trên khán đài VIP của trường đua F1 tập trung các thế lực hắc đạo trên toàn thế giới. Mỗi thế lực chiếm một khu, sát khí đầy mình. Lúc này, ở đây không còn là trường đua F1 huyên náo mà là nơi mang mùi chết chóc. Ở các khán đài khác, tiếng hò reo vang dội. Cuộc đua xe chợ đen tranh đoạt ngôi Vua tốc độ tổ chức mỗi năm một lần được chuyển từ buổi tối sang ban ngày, khiến công chúng càng hưng phấn bội phần. " Jihoon đi đâu rồi ấy nhỉ? Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?". Ngồi ở khu vực của Kim gia, gương mặt Daehwi đầy vẻ lo lắng. Việc Jihoon đột nhiên biến mất từ sáng sớm hôm nay khiến tất cả mọi người hoảng hốt.
|
CHƯƠNG 12: NỘI TÌNH Không ai lên tiếng trả lời. Lúc này, việc chăm sóc người bị thương quan trọng hơn. Sau khi cả nhóm về chỗ ở, Kim gia lập tức cử bác sỹ đến băng bó cho Nghĩa Kiện. Người đàn ông mắt xanh sắc mặt u ám đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chốc chốc lại có người vào báo cáo tình hình. "Thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?", người đàn ông mắt xanh sốt ruột hỏi. Một giọng nói cung kính cất lên: "Vết thương nhẹ thôi, nhưng cơ bắp bị thương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đua xe đòi hỏi cơ bắp cần có độ nhạy cảm cao". Người đàn ông mắt xanh cau này, nhìn Nghĩa Kiện nói giọng lạnh lùng: "Tôi đã dặn dò các anh nên cẩn thận. Mấy ngày này đừng có rời khỏi phạm vi bảo vệ của chúng tôi. Xảy ra chuyện này, tôi phải ăn nói với gia chủ thế nào đây?" Nghĩa Kiện nghiến răng: "Chỉ là đua xe thôi mà. Tôi cũng từng đua trong khi bị thương nặng. Chẳng có gì là ghê gớm cả. Tôi có truy cứu trách nhiệm của các anh đâu, có gì mà không biết ăn nói?" Lai Kuanlin tiếp lời: "Chúng tôi tự mình đi ra ngoài, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Ngày mai, chúng tôi đảm bảo không làm mất mặt các anh là được chứ gì". Jihoon nhớ ra chính cậu là người đòi ra ngoài. Lai Kuanlin và Nghĩa Kiện không nhắc đến chuyện đó, có nghĩa họ muốn bảo vệ cậu. Thành Vũ tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh lộ vẻ tán đồng với quyết định của Nghĩa Kiện và Lai Kuanlin. "Hồng Ưng, vụ này do người của gia tộc William làm. Mục tiêu của chúng ngăn cản chúng ta tham gia cuộc đua xe". Nghe thuộc hạ của người đàn ông mắt xanh báo cáo, Thành Vũ và Lai Kuanlin bất giác nhìn nhau. Thảo nào mà họ vô duyên vô cớ bị tấn công, hóa ra do một âm mưu từ trước. Bọn chúng có vẻ là sát thủ chuyên nghiệp, giết người dễ như trở bàn tay. Nhưng chúng không có ý lấy mạng Nghĩa Kiện mà chỉ bắn vào chân để anh không thể tham gia đua xe. Người đàn ông mắt xanh được gọi là Hồng Ưng lên tiếng: "Gia tộc William và chó săn của gia tộc Lam Bang. Chỉ có Lam Bang mới dám đối đầu với chúng ta. Tốt lắm, nếu đã vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí". Nói xong, Hồng Ưng quay sang nhìn đám Nghĩa Kiện bằng ánh mắt bình thản: "Anh hãy nghỉ ngơi điều trị vết thương. Những việc khác chúng tôi sẽ lo liệu". Căn phòng sang trọng chìm vào không khí yên lặng. Lai Kuanlin thấy Jihoon tần ngần nãy giờ, liền bước tới cầm tay cậu: "Không sao đâu. Vết thương không nặng lắm, chỉ là da thịt hơi đau một chút thôi. Cậu ấy không chịu được thì không phải là đàn ông. Cậu đừng tự trách mình quá". Nghĩa Kiện cười toe toét: "Vết thương nhỏ ấy mà. Dù sao bọn họ cũng không yêu cầu chúng ta đi đoạt ngôi Vua xe. Cậu khỏi cần tự trách, xót xa tôi một tý là được rồi. Jihoon lại đây, hôn tôi một cái để an ủi linh hồn bị tổn thương của tôi nào". Lee Daehwi đứng bên cạnh mở miệng: "Thân thể anh bị thương chứ có phải linh hồn đâu". Nghĩa Kiện trừng mắt nhìn cậu. "Chúng ta cùng Kim gia kề vai sát cánh đối phó với gia tộc Lam Bang. Vậy thì họ động thủ lúc nào và ở đâu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, khó tránh khỏi. Chẳng có gì ghê gớm cả", Thành Vũ an ủi Jihoon. Jihoon ngẩng đầu thấy cả ba người đàn ông đều mỉm cười với cậu. Một lát sau, Jihoon nói khẽ: "Không sao thì tốt rồi. Tôi đi ngủ trước đây, buồn ngủ quá". Nói xong cậu đi ra ngoài cửa theo Hồng Ưng. Hồng Ưng thấy vậy cất giọng lạnh lùng: "Chuyện gì ? " Jihoon đưa mắt về mấy người trong phòng: "Tôi muốn biết rốt cuộc các anh có mục đích gì ?" Hồng Ưng nhìn vẻ mặt bình thản của Jihoon. Hắn đưa mắt ra hiệu đám thuộc hạ đi chỗ khác: "Cậu có tư cách gì hỏi câu đó?" "Vết thương của Nghĩa Kiện sẽ không thể giúp các anh đoạt thứ hạng cao. Nếu anh muốn, tôi sẽ tiến cử người giỏi hơn anh ta cho anh. Tôi tin các anh sẽ cần người đó". Nghe câu đó, gương mặt lạnh lùng vô cảm của Hồng Ưng lập tức thay đổi. Anh ta dò xét Jihoon đang đứng dựa vào tường chờ câu trả lời của anh ta: "Cậu rất thông minh". Jihoon mỉm cười nhận câu nói không biết có phải là một lời khen. Sống trên giang hồ nhiều năm, đương nhiên cậu từng nghe nhắc đến Kim gia. Kim gia khởi nghiệp từ nghề buôn bán vũ khí, có lịch sử cả trăm năm. Kim gia mượn cớ này cớ nọ tìm đến Phi Báo, người xếp thứ ba trong thế giới đua xe ngầm tuyệt đối không phải tình cờ. Hơn nữa, Lam Bang dám động thủ ngay trên địa bàn của Kim gia, chắc chắn không đơn giản là vì danh hiệu Vua xe. Một hư danh đáng để hai gia tộc trực tiếp đụng độ như vậy ư? Nhất định bên trong có nội tình mà Jihoon không thể đoán ra. Muốn cậu ra tay cũng được, nhưng phải cho cậu biết rõ mọi việc. Hồng Ưng thấy Jihoon có vẻ rất tự tin. Hiện tại, hắn đúng là cần một tay đua giỏi hơn Nghĩa Kiện. Nếu Jihoon có thể giới thiệu thì quá ổn. Còn nếu không, hắn sẽ khiến cậu phải hối hận vì sự nông nổi ngày hôm nay. Hồng Ưng dè dặt mở miệng: "Liên quan đến việc phân chia lại thị trường Đông Nam Á". Jihoon nghe xong không khỏi giật mình. Ông trùm xưng bá ở Đông Nam Á vừa qua đời vào tháng này. Vì vậy thị trường béo bở này cần được quy hoạch lại. Tự cổ chí kim, hắc đạo có quy tắc của hắc đạo. Bạch đạo có quy tắc của bạch đạo. Kim gia mời Nghĩa Kiện của giới bạch đạo giúp đỡ, chứng tỏ cuộc cạnh tranh này gay gắt vô cùng. Không cạnh tranh bằng thực lực mà bằng cuộc đua xe. Việc này thoạt nhìn giống như trò trẻ con nhưng lại mang hàm ý một cuộc chiến khác. "Tôi muốn toàn bộ giải thưởng và một phần vạn lợi nhuận, thanh toán một lần". Jihoon thấy Hồng Ưng dám nói thẳng cho cậu biết, tất nhiên không sợ cậu tiết lộ mọi chuyện ra bên ngoài. Vì vậy, cậu cũng đặt thẳng vấn đề. "Được". Jihoon gật đầu, thì thầm với Hồng Ưng vài câu. Hồng Ưng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Jihoon. Sau đó, hai cùng đi ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, trên khán đài VIP của trường đua F1 tập trung các thế lực hắc đạo trên toàn thế giới. Mỗi thế lực chiếm một khu, sát khí đầy mình. Lúc này, ở đây không còn là trường đua F1 huyên náo mà là nơi mang mùi chết chóc. Ở các khán đài khác, tiếng hò reo vang dội. Cuộc đua xe chợ đen tranh đoạt ngôi Vua tốc độ tổ chức mỗi năm một lần được chuyển từ buổi tối sang ban ngày, khiến công chúng càng hưng phấn bội phần. " Jihoon đi đâu rồi ấy nhỉ? Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?". Ngồi ở khu vực của Kim gia, gương mặt Daehwi đầy vẻ lo lắng. Việc Jihoon đột nhiên biến mất từ sáng sớm hôm nay khiến tất cả mọi người hoảng hốt.
|