Truyện Gay Ngày Mai
|
|
Về đến nhà, nó đóng rầm cửa lại tức giận, cơn đau tim lại càng được thể tái phát. Nó ôm ngực nằm xuống giường, cắn chặt vào chiếc gối để ngăn bật thành tiếng. Rấm rức hồi lâu. Nó nằm ngửa nhìn lên trần nhà gắng níu không khí trở lại.
Bất chợt, nó nhận ra, hàng nghìn con hạc giấy hắn tặng nó vẫn còn đây. Nó chưa hề nguyện ước gì vào con hạc giấy vì nó không tin rằng 1000 con hạc sẽ được đổi lấy 1 điều ước. Dù không tin hay tin, bất kể như thế nào, dù bị gọi là ngớ nagản, ngu ngốc nó nhất định phải dùng mọi giá để hai đứa quay trở lại bên nhau.
“… “
Nó đứng dậy đi về ngăn bàn học, lấy ra một hộp bé nhỏ, mở ra và lấy vật trong nó đeo vào ngón áp út. Nhẹ nhàng đặt lên chiếc nhẫn đó một nụ hôn chan chứa thương yêu.
“ Xin lỗi mày! Từ giờ nhất định tao sẽ mang theo mày. Sẽ không bỏ mày nữa đâu. Dù có chết, mày cũng phải đi theo tao “
Bước vào lớp học lạ hoắc, những đôi mắt một chút tò mò và chán nản nhìn về nó. Chẳng có một lời chào đón. Ậm ừ cho qua. Nó chọn một ghế ngồi gần cửa sổ có thể nhìn rõ sân trường và cánh cổng hướng về mặt đường. Những bài học bây giờ chẳng còn đủ hấp dẫn để nó phải bắt buộc dỏng tai lên mà nghe. Cũng chẳng còn cái không khí vui vẻ, nhộn nhịp ở lớp cũ.
Hiện tại, bầu không khí của lớp học này thực sự đang chèn ép nó. Một bên là tẻ nhạt, ngột ngạt, u sầu còn bên khác lại vui nhộn, sống động, sôi nổi. Bước sang một trang mới, không ngờ còn tệ hơn lúc ban đầu.
Lớp nó học thuộc dạng mạnh ai nấy lo. Những con mọt sách đeo những chiếc kính dày cộp y chang nó. Giờ nhìn vào hình ảnh của mình ngày xưa, nó mới tự tin chế nhạo, nhạo báng cái sự ngu giốt đó. Cả 9 năm nó đã bỏ lỡ cơ hội để hạnh phúc với lứa tuổi, bạn bè trang lứa, thầy cô, nó đã bỏ lỡ rất nhiều thứ và bây giờ nó phải nhìn thấy ngay tại lớp học này. Bọn họ cũng đang bỏ lỡ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình. Sách vở, thi đua học giỏi là cái gì chứ? Chẳng lẽ họ không hiểu học tài thi phận sao? Thà rằng tự mình buông lỏng một lần để được cảm thấy không rằng buộc giữa cái không gian ép hẹp với thế giới tự do bên ngoài nơi còn rất nhiều người chờ đón bạn. Họ sẽ chỉ cho bạn thế nào là tự do? thế nào là niềm vui trong cuộc sống? Tình yêu đầu tiên là như thế nào?
Nó đã quay đầu lại mọi thứ khi tập thể lớp 10A1 cố gắng đẩy nó vào hoạt động ngoại khóa của trường. Rất vui, là quãng đường nó thấy nhiều sao sáng rực rỡ trên bầu trời cao nhất. Mọi người đã cho nó biết thế nào là vui. Dương đã dạy nó cách yêu và nụ hôn đầu tiên cùng mối tình đầu vĩnh cửu. Yến là người đàu tiên cho nó trải nghiệm cảm giác ghen. Oanh là một vụ hôn phu tuy dùng những mảnh sắt cửa vào tim nó nhưng cũng là người xoa dịu lại. Anh Nam tuy là người không lường trước được anh sẽ làm bất kì nguy hiểm đến những người xung quoanh nhưng anh thực sự đã cố gắng để quan tâm, bao bọc, bảo vệ lấy những người anh thương yêu và đặc biệt hay gọi nó là: “ Em dâu của anh “ nữa. Con Ly giờ cũng khôn lớn hết rồi, nó biết thông cảm cho anh, rất thích đến chơi với nó và Dương kìa. Thằng Minh, Vũ, Lâm, Linh, An, Quân đã giúp nó vượt qua khó khăn trước mắt và chia sẻ, san sóc khi nó cần người ở bên tâm sự nhất.
Cũng chính vì trái tim nó đã mở rộng. Tâm hồn nó cũng đón mời.
Nó mỉm cười chua chát. Nếu thời gian có thể quay trở về lần nữa, nó sẽ đứng trước từng người một, mạnh dạn để nói lên tấm lòng mình: “ Cảm ơn “.
Anh Phong hấp tấp chạy đến trường vì nhận tin nó bị lên cơn đau tim khiến các thầy cô một phen hốt vía. Thấy em trai nằm im không nhúc nhích, ánh nhìn dắn chặt lấy cái trần, anh thở dài ngán ngẩm, kéo cái ghế ngồi nhích gần nó, đưa tay định vuốt mái tóc bù xù cậu em nhưng nó liền gạt ra, bỏ lại anh một câu xanh rờn:
– Đừng động vào người em!
Câu nói đó làm sống mũi anh cay cay, lời nói vô tình, lạnh nhạt đó là con dao khắc sâu trong lòng anh. Nó thực sự đã muốn tách rời xa anh. Muốn làm một kẻ lạ mặt đối với anh. Muốn tạo một chiếc mặt nạ cho riêng mình và không cần anh nữa. Nắm chặt đôi bàn tay, anh Phong cố nén tiếng nấc phát ra mà kìm lại nuốt ngược trở lại. Nhưng sao anh chẳng có khả năng đó.Òa khóc như một đứa con ní, anh mếu máo dụi dụi đôi mắt mình với những ngón tay dài. Trong tiếng nấc, anh thực sự đã nhìn nhận được cái sai của mình:
– Anh… Anh xin lỗi… Anh…. sai rồi….
Nó nhắm chặt đôi mắt, máu bật ra khỏi môi, nó ngăn tiếng khóc khô khan bật thành tiếng.
Hắn nằm dài ở khu vườn cây cổ thụ. Nghiêng người khẩy bông hoa gần héo úa dựng lại nhưng vô dụng. Bất chợt, hắn tự so sánh loại hoa này với nó. Đã hơn một tháng rồi, hắn mất tăm tích mà kế hoạch của hắn vẫn chưa xi nhê vào đâu cả. Đúng là hắn có đi nịnh nọt và nhờ vả anh Nam lẫn người xung quoanh. Nhưng hẳn nhiên Nam là kẻ chẳng dỗi hôi mấy việc này, anh cũng nên tạo cơ hội cho thằng em tự lưucj cánh sinh. Còn đi nịnh nọt ý hả? Lấy lòng ý hả? Thì lại nhận được câu trả lời là đây
“ Tôi không dám chắc sẽ đồng ý. Nhưng không phải là không muốn giúp đỡ. Cảm ơn cậu về luống rau và mấy con cá này “
Công cốc hắn trồng rau, nuôi cá, cuốc đất đến tõe móng chân, ngồi ngoài trời nắng chang chang để câu cá cùng người nào đó. Hằng đêm thức đến khoảng 12 giờ để nhậu nhẹt, nghe giảng đạo làm cơn sốt hắn tăng cao nhưng vẫn lết cái thân để hoàn thành nốt nhiệm vụ đã hứa hẹn. Dù có người muốn giúp nhưng chẳng dám vì hắn lỡ miệng hứa sẽ chính tay mình làm mọi việc. Rồi đến khoảng 4 giờ dậy nấu cơm cùng mọi người, bán hàng, rồi ăn cơm rửa bát, và tiếp tục nhậu nhẹt. Cơ thể hắn sụt đi vài kí, da thành bánh mật. Chậc! Nhìn càng manly và hấp dẫn chứ sao nữa.
Tối hôm đó, với suy nghĩ quyết định đúng đắn. Hắn lần mò, hay nói chính xác hơn là đột nhập vào trương, cầm theo cái đèn bin và cái bay theo, lẻn ra khu vườn đúng một tên gián điệp chuyên nghiệp.
Xúc mảnh đất trồng bông hoa đó đặt ngay ngán, nhẹ nhàng vào chậu, hắn cho vào túi nilông xách trèo tường bật hẳn ra ngoài. Do không để ý, nên lúc bật ra cái hàng rào nó cứa vào chân khiến hắn mất đà mà ngã chổng vó một cũ ngượng ơi là ngượng. Hắn xót, quần bị rách thì chớ, vết khứa rất sâu làm hắn nhăn nhó mặt cắn răng lết đến chiếc xem máy mà phóng nhanh đến nhà nó mau mau cho kịp kẻo nó đi ngủ dù máu chảy rất nhiều.
|
Hắn nhảy lò cò tiến đến bên gần cửa sổ phòng nó. Nếu thường ngày ắt hẳn nó sẽ ngồi chờ hắn vì khi hắn trở về đã đứng ở chỗ khuất ngắm nó. Có lẽ hôm nay lại chuyện gì đó xảy ra. Khập khệnh đến trước cửa nhà, hắn đau nhất mỗi lần đặt chân xuống để gập người đưa chậu hoa xuống. Lấy giấy bút ra viết thêm dòng chữ, hắn lại đặt xuống là thêm một lần nhói, tê dưới chân. Cánh cửa bất chợt mở, hắn vội vàng chạy nhưng cơn đau lại tái đi.
Anh Phong sau khi canh chừng rằng nó hôm nay vì quá mệt mỏi mà ngủ, hai anh em đã khóc ròng rã cả buổi chiều đến giờ. Đương xem phim anh mới giật mình chưa chốt cửa cổng, vội vàng chạy ra khóa cửa thì giật minh bởi một người đứng lấp ló ở ngoài cổng, cũng may anh đeo kính nên kịp nhìn thấy cái bóng người đó là ai trước khi lẩn mất.
Anh vội vã mở cửa đuổi theo bóng dáng khập khệnh, đi chẳng ra đi, chạy không ra chạy kia. Anh hốt hoảng hơn khi nhìn những giọt máu dài còn đọng khô trên lớp bụi đường, từ chân hắn chảy ngoài. Anh Phong đang chạy thì vô tình vấp phải hòn đá và trẹo chân, anh Phong suýt chút thi đau mà khóc.
Nhưng anh cố gượng đi theo hắn, cơn đau càng tăng lúc anh di chuyển làm anh chẳng còn sức đâu. Anh nắm bàn chân mà cắn răng ngước theo hắn, lấy lại hơi thở anh cố gắng vọng theo tiếng bước chân hắn xa dần:
– Đừng đi nữa! Cậu hãy ở lại, ở lại cùng với Long đi. Nó rất cần cậu
Không còn sự chuyển động nào, chính hắn đã tự chấm dứt khoảng cách càng xa giữa mình với anh. Dương quay lại, dù ở xa đến mấy anh vẫn thấy trong đôi mắt hắn là nỗi buồn vô bờ.
Anh Phong tim đập nhanh môt phần vì chạy một phần vì hồi hộp về câu trả lời của hắn. Anh tưởng rằng hắn sẽ quay lại.
Anh đã lầm.
Hắn lắc đầu chậm rãi, từ tốn cất gót bước đi bỏ lại một mình anh bơ vơ, ngạc nhiên tột cùng và sửng sốt trước quyết định của hắn. Anh đã cho hắn cơ hội, vậy mà hắn bỏ lỡ?
“ Đúng là đồ ngốc “.
– Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân rất yếu. Nếu không phẫu thuật ngay tôi không đảm bảo được mạng sống của cậu ta. Gia đình nên chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới, đồng thời bệnh viện cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm quả tim phù hợp với cậu bé. Nhưng chi phí sẽ rất cao. Tôi khuyên gia đình như vậy.
Anh Phong gật gù, thậm chí đầu anh đang u lên và chẳng còn nghe ông bác sĩ dặn dò gì nữa. Cắn môi đứng dậy bỏ về. Máu bật ra khỏi môi, anh lẩn tránh những tia nhìn tò mò mà tìm một góc khâuts để giải tỏa nỗi đau sâu trong tim.
Anh run rẩy đưa tay vào túi quần lấy chiếc khăn tay sau một hồi khóc chán khóc chê, đương định lau lệ còn đọng trên mi, anh thấy một tờ card rơi xuống đất. Anh nín bặt rồi lặng lẽ cúi xuống nhặt lấy và ngẩn người hồi lâu. Anh mím môi, tay vò nát tấm card đó đứng dậy và bỏ đi.
– Nếu cậu thay đổi ý định, gọi cho tôi. Tôi sẽ trả toàn bộ chi phí phẫu thuật không cần phải đi đâu ngoài đất Hà Nội này…
Thở dài, nó không sao nhồi nhét được mớ kiến thức vô vị kia vào đầu, bọn bọn cùng lớp chẳng ai chú ý đến nó nữa, hay nói chính xác hơn là thấy hoảng vì cơn đau tim đột ngột tái diễn làm chúng xa lánh nó. Nó cười, càng tốt, nó không cần cái loại bạn như vậy. Chúi mũi vào chép, hí hoáy, hì hục đấu tranh, giành giật cái chức vị. Nó chán ngán lắm rồi khi cứ phải sống như vậy.
Cuộc đời nó có lẽ đã sắp đặt như vậy rồi. Và nó không còn ý chí mà đấu tranh vượt lên khó khăn trắc trở nữa vì chính Dương đã buông xuôi. Nhìn ra ngoài bầu trời lần nữa, nó thấy mảng mây đen thi nhau kéo đến ùn ùn và nhanh chóng khỏa lấp những kẹo mây trắng xóa kia.
Hôm qua, ngồi nói chuyện với anh Phong, anh thuật lại những gì vị bác sĩ đó nói và nó chẳng thiết quan tâm. Nó cũng đâu còn gì đâu mà mất. Cái thứ quan trọng và nghị lực nó cần nhất bây giờ cũng mất rồi. Thà chết còn hơn. Và nó đã chẳng ngần ngại, e dè gì mà nói thẳng vơi anh Phong:
– Em sẽ không phẫu thuật! Để em ra đi trong bình yên là anh đã làm điều tuyệt vời nhất cho em rồi!
Nó biết anh Phong đã khóc rất nhiều khi nghe như vậy. Nó cũng đau lòng nhưng giờ nó đang sống trong sự tuyệt vọng. Không phải sự thương hại. Nó thực sự muốn xin lỗi trực tiếp mặt đối mặt với anh. Nó không đủ cam đảm.
“ Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ làm một người em tốt của anh. Nhưng không phải bây giờ “
Đôi mắt ngấn nước hướng lên về phía cuối chân trời. Rồi lại nhìn vào chiếc nhẫn trên tay. Nó bật cười thản nhiên.
“ Trời sắp mưa rồi kìa “
Ưỡn ẹo tập vài động tác khởi động, cả lớp 12A1 mặt mày như bánh quy mốc, đứa nào cũng ỉu xìu như người không xương chẳng hứng tham gia mấy môn chúng sôi nổi và hào hứng từ trước đến giờ từ lúc lớp trưởng cũ ra đi để lại bao kỉ niệm ngôi trường cho tụi bạn cùng lớp ngồi buồn thiu thỉu.
Tức giận về thái độ nghênh ngang của đám học trò ông thầy thể dục bắt cả lớp chạy 8 vòng cho nhớ đời. Chúng lại lết cái thân tàn chạy, mà 8 vòng chứ không phải ít. Ông thầy đi qua sân trường nhìn đám học trò vậy cũng thở dài mà than trách cho số phận nghiệt ngã.
Hắn vì đau chân nên chỉ chạy nhỏ, mà nói thế cho có thôi chứ thực ra là đi bộ, trong khi đám bạn õng ẹo đã chạy được 3. Hắn mới nặng nè đi được vòng 1 rất khó khăn. Nhăn nhó mặt mày, cắn răng chịu đựng cơn đau khi di chuyển. Cảm tưởng cái chân mình nóngvà rát do cọ xát vết thương với quần đồng phục rất khó chịu.
Minh chạy chậm lại chờ hắn đi cùng, hắn liếc Minh rồi lại buồn tủi bỏ đi. Minh nhíu mày chạy theo, bắt chuyện đầu tiên:
– Hôm kia tao có đến nhà anh Phong!
– …. – Hắn lầm lì tỏ thái độ cương quyết không nghe nhưng Minh vẫn cố nặn ra từng chữ một:
– Chẳng là anh Phong có bày tỏ với tao về tình trạng hiện tại của Long
– …
– Nó giờ rất yếu, cơ hội dành phần thắng với thần chết quá mong manh, hiện giờ vẫn chưa tìm được quả tim hợp với nó. Bây giờ mạng sống của nó chỉ còn chạy đua theo thời gian thôi.
– …. – “ Cái thằng lầm lì này “ Minh rủa thầm trong bụng vì vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ hắn.
– Xác suất thì chỉ khoáng 10 – 20% là vượt qua được ca phẫu thuật. Hơn nữa, bây giờ anh Phong lại rất “ bí “. Mấy tháng nữa là thời gian dài để nó còn tồn tại. Tao và mọi người, không ai muốn mất Long…
– …. – Hắn nhăn mày không nói câu gì. Minh tức quá, chốt luôn câu cuối.
– NÀY! MÀY TRỞ CÁI BẢN MẶT THẾ KIA LÀ SAO HẢ?
– …. – Lừ mắt cảnh cáo Minh, hắn tiếp tục đi. Nhưng Minh nắm tay hắn kéo lại để hắn biết mình đang tức giận cỡ nào.
– NHƯNG NÓ KHÔNG ĐỒNG Ý PHẪU THUẬT
Minh buông tay ra, ấm ức vì chẳng động tay động chân đánh cho hắn một trận ngay bây giờ. Mắt long sòng sọc, Minh cố tình bước qua người hắn rồi đẩy Dương ngã chúi dụi dưới đất trước con mắt mở to của đám bạn và ông thầy
– Hai em kia! Có chuyện gì thế hả?
|
Hắn ngồi thừ ở đó chẳng muốn đứng dậy mặc kệ Minh quát tháo từng đứa một ai dám bén mảng lại gần hắn thì vụ xô xát sẽ xảy ra ngay lập tức. Thôi thì bình thường không sao, đụng phải người điên sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Hơn nữa, chuyện của hai tụi nó tự giải quyết với nhau.
Chẳng còn nước mắt, chẳng còn hơi để mà hắn gào lên trong tuyệt vọng. Hắn chẳng thể làm gì ngoài bộ mặt ngây ngô, quá sốc với câu chuyện vừa rồi.
Bất chợt, hắn nghe được một giai điệu thân thuộc, yêu thương, ấm áp vang lên:
“ Em đến. Và chiếm đoạt trái tim anh.
Lần đầu gặp em. Nụ cười hòa tan trong ánh nắng mùa thu.
Giọt nước mắt ngừng rơi khi em bên anh.
Làm anh nhớ em. Nhớ da diết. Anh phải làm sao để chứng minh với em rằng: Anh yêu em hơn cả chính bản thân mình.
Nhưng chúng ta mãi là bạn bè. Em đâu biết. Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng. Nhiều gấp vạn lần những vì sao tinh tú.
Hay anh chỉ muốn ở cạnh, dõi theo em từng bước đi từng hành động từng nhịp tim như một bóng hình gắn liền với thể xác.
Dù thế giới có sụp đổ, anh xin nguyện đưa thân mình làm lá chắn bảo vệ em đến khi mọi chuyện dừng lại.
Nếu được, anh sẽ đưa em lên đỉnh cao của vũ trụ dù điều đó là quá xa vời mặc cho em rất thích.
Anh không thể quên. Hình bóng em hằn sâu trong tâm trí, in đậm lên đôi mắt anh. Bất kể ở nơi đâu đến đâu anh vẫn chỉ nhìn thấy em thôi. Giấc mơ, lúc tỉnh anh cũng chỉ có em.
Liệu em có nghĩ, em ra đi, bỏ anh lại. anh phải chịu cơn đau dằn xé từng giây phút.
So với khoảng thời gian em bên anh thì cơn đau có thể là gấp đôi lần.
Xin em đừng bỏ đi. Bỏ anh. Chẳng lẽ em đã giành giật được trái tim anh rồi chà đạp nó chỉ bằng một lời nói.
Vậy hãy cho anh biết, trái tim anh giờ nơi đâu. Sao em lại một mình lặng lẽ cất giấu?
Anh không cần nó. Anh chỉ cần em quay về. Bên anh.
Chỉ cần em trở lại, dù nó đang ở bất kì nơi đâu cũng hiện diện cạnh anh.
Điều mà anh cần, chỉ có thể là em.”
Không cần suy nghĩ
Không chờ thời gian
Không chần chừ một phút giây nào nữa.
Kể từ giờ cho đến cuối đời. Hắn phải mang sự sống trở về bên nó.
Hắn nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình. Hắn cười khùng khục như một kẻ điên dại, mặt mày tái đi. Nhợt nhạt. Đó là thứ mọi người xung quoanh thấy hắn có một thứ rất đáng sợ. Ai cũng lùi tản dần.
Bầu trời màu đen đang bao phủ thành phố. Hắn đã nhìn thấy
Một đôi cánh đen. Một khuôn mặt gớm ghiếc. Một chiếc lưỡi hái. Một bộ đồ màu đen.
Nhìn hắn, thách thức.
Hắn nín nhịn, nghiến răng ken ken tỏa hết sự tức giận của mình mà hét lên:
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAAAAA
Sau tiếng hét đó là màn mưa đổ xuống trần thế. Ai cũng lo lắng tìm chỗ trú mưa và quay lại thì bóng dáng hắn đã mất dạng. Mọi người hoảng hốt cùng nhau đi tìm
Trong khi đó, hắn nghiến răng dồn hết sức vào hai đôi chân để chạy. Chân đau, hắn chịu được. Nhưng nhìn nó tự sa lầy bản thân, hắn chịu không nổi.
Cái rát của màn mưa vô tình tạt vào làn da như muốn giúp tử thần cản trở công việc đồng thời răn đe với hắn rằng. Hắn chẳng có năng lực chiến thắng nổi ngài. Với cái chân thương tích và thời tiết khắc nghiệt, cây còn phải đổ, trời phải thét gào hắn dựa vào gì mà chạy đua với tử thần.
Nghỉ ngơi cũng không dám, hắn vừa chạy vừa nhìn cái màu đen bay lướt qua mình. Tất cả các mạch máu nổi cộp, hắn gồng người chống chọi mọi thứ.
Vượt con mưa
Vượt cơn đau
Vượt chặng đường dài
Vượt lên tử thần
Vuột lên tất cả
Để đạt được mục đích
Đến với nó…
Tiết hai trôi qua, nó gấp sách vở đặt vào trong cặp ngay ngắn, quần áo chỉnh tề đứng dậy đi ra dãy ngoài hành lang nhìn ra ngoài
Mưa rơi. Nó cười chua chát.
– Dương này. Mày biết tại sao lại mưa không?
– Là sao? Mày học giỏi lắm mà
– Không! Tao không tin vào sách vở mà tao tin vào thứ khác.
– Khác là gì?
– Ông trời đang khóc đó
– Phư Phư…
Đôi chân nó nặng nề như đeo đá bước lên sân thượng. Trời mưa như vậy, chẳng ai điên lên sân thượng dầm mưa cả. Nhưng nó lại có lí do riêng.
Nhìn xuống khoảng sân trống rỗng bóng người. Ai sẽ tiễn nó đi? Đã lâu nó không nhìn thấy hắn. Nhưng nếu có làm ma, nó vẫn không quên được Dương. Chưa bao giờ muốn.
Cả đời này, nó mắc nợ mọi người rất nhiều. Ra đi là tự chấm dứt mình. Nó… không còn sự lựa chọn.
“ Anh ơi, hình như ông trời đang khóc thương cho tình yêu tụi mình đó “
Ướt đẫm hai hàng mi, nhích một bước chân vượt khỏi ranh giới giữa sống và chết. Không còn cái gì có thể ngăn cản được nó nữa rồi.
– Cho cháu vào đi! Cháu muốn gặp người cháu yêu!
Nó sượng trân người. Phút chốc cái ý định kết liễu bản thân tan biến, nó lùi lại và nhìn xuống cánh cổng sắt kia.
– Cậy này hay nhỉ? Tự dưng đến đây rồi gào thét bảo gặp người yêu cậu. Giờ đang học, chắc cậu cũng trốn tiết để đến đây mà còn lắm mồm quá nhỉ? Để tôi gọi hiệu trưởng trường này.
– Không! Cháu xin bác! Bác đừng làm vậy. Thực sự cháu cần gặp em ấy ngay bây giờ. Nếu không cháu sẽ chết mất. Cháu xin bác đấy. Bác làm ơn đi.
– Về ngay! Không gặp giếc ủng gì ở đây hết. VỀ!
Hắn ấm ức dùng đôi mắt tóe lửa đe dọa ông bảo vệ. Một lực mạnh đấm vào song cửa khiến nó bị bẻ cong kèm theo đó là tiếng hắn gằn giọng rợn người, làm ông bảo vệ sợ tái mét mặt mày, sa sầm lại:
– TÔI NÓI LẠI LẦN CUỐI: MỞ-CỬA-RA-NGAY!
– Ở dưới kia có chuyện gì vậy? Hình như đó là… Anh Dương mà. Sao lại… đến đây?
– Gây sự với bác bảo vệ à? Hừ… Chúng ta có nên dạy cho lão một bài học không nhỉ?
– Thôi! Mặc kệ xem diễn biến thế nào… Chậc! Sao dạo này anh ý gầy quá nhỉ? Khổ thân, không biết anh ý có ăn uống điều độ không nữa.
– Cái chỉ tiêu mà fanclub đề ra là quá đầy đủ cho anh ý luôn à.
– Ừ
Việc hắn làm loạn bỗng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Kể cả việc, nó chạy hộc mạng từ tầng 3 xuống tầng 1 với bộ dạng ướt nhẹp cũng gây cho cả cái cầng hai đó sự chú ý và khởi đầu là đám con gái dở chứng tò mò liền đuổi theo đồng loạt đằng sau là bọn con trai.
Đôi co với tên bảo vệ già khú khắm này càng làm Dương kiệt sức, hắn đau, buốt nắm lấy thanh sắt mà định khuỵu xuống thì một giọng nói thân thương cất lên mang theo tên hắn:
– Anh Dương!
Hắn bừng sáng đôi mắt khi thấy bóng dáng nhỏ bé chạy lại bên cánh cổng, đôi bàn tay từ từ chạm vào gò má hắn thật quen thuộc. Hắn đứng vững không biểuhiện bất kì một cơn đau nào hiện hữu trên mặt mình để nó an tâm. Không chần chừ được lâu. Nó nhún chân lên đồng thời trao hắn một nụ hôn ngọt ngào, hai người đã không giữ được tham vọng đến với nhau ở nơi đông người. Chúng tự do hiện tặng trái tim, tình yêu, nụ hôn cháy nồng. 4 bàn tay kép chặt vào nhau không buông rời. Bỏ lại những tiếng “ Ồ “ thất kinh vang vọng sau lưng
Hai đôi môi, hai chiếc lưỡi quyện vào cũng nhau giữ cho hơi thở và câu chuyện tiếp diễn cho nụ hôn bền lâu chưa đủ thể thỏa mãn ham vọng của chúng.
– Anh nhớ em đến phát điên!
– Cuối cùng… anh cũng đã đến! – Nó òa khóc lau nước mắt, kìm nén sao được trong hoàn cảnh này. Hắn bối rối, lúng túng. Nhưng rồi cũng cố lấy hết can đảm để nói hết suy nghĩ trong hắn.
– Long.. Anh có lỗi với em… Lúc đó, anh chỉ muốn để thực hiện các bước trong kế hoạch của mình. Đó là nhờ ông ngoại em. Anh mong ông có thể giúp hai ta. Anh không chắc ông có đồng ý chuyện hai mình không…
– …. – “ Ngốc ạ! Anh làm vậy thì được cái ích gì? “ Nghĩ vậy nhưng nó rất vui. Hành động ngờ nghệch, ngây thơ vậy cũng đủ làm trái tim nó xuyến xao.
– Long – Đôi bàn tay hắn chạm vào đôi môi nó, bốn ánh mắt chạm nhau như thiệu rụi thứ đang ngăn cách hai đứa – Đây là điều ước thứ 3 của anh – Nó hồi hộp gật đầu. Chờ đợi một điều gì đó tận sâu trong trái tim nó muốn Dương nói ra.
|
– Em có đồng ý phải ở bên anh suốt đời không?
– … – Chấp nhận. Nó muốn gào to lên. Muôn vạn lần nó sẵn sàng nguyện trao thân gửi phận, nâng khăn sửa túi cho người trước mặt. Nước mắt nhạy nhòa, hình ảnh trước mắt nhòe nhoẹt như một bức tranh màu dính nước. Nó vội vã trao hắn nụ hôn mãnh liệt, điên cuồng.
– Em vẫn hi vọng… Cuối cùng, ông trời… cũng đáp ứng được lời cầu nguyện của em rồi…
– … – Nắm chặt bàn tay để trên má mình không vuột mất, hắn đang cố truyền hết xúc động của mình để nó hiểu hắn cũng vui mừng như thế nào – Anh xin lỗi! Có phải anh xử lí quá chậm trễ không?
– Kh…. Không… Đủ thời gian… Để em nhìn anh lần cuối cùng…
– LONG! ANH CẤM EM NÓI VẬY LẦN NỮA! – Như muốn bốc hỏa, hắn quát nạt nó và lập tức hối hận về hành động sơ ý – Anh.. xin lỗi… Anh không nên… quát em vậy….
– Không… Không đâu… Anh nói đúng… Nhưng em… lại thấy ông ta rồi… đến lúc em đi rồi….
– Ai? Long! Nói đi em, ai? Em đừng ăn nói bậy bạ nữa. Xin em, anh cúi đầu xin em đấy. Em nhất định phải ở bên anh cả đời. Em hứa rồi mà. Dù cái chết có ngăn cách đôi ta anh nhất định sẽ không để ai cướp đi em. Anh phải có em trong đời. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt em mỗi sáng thức dậy. Anh muốn nhìn thấy em chơi đùa cùng bé Hoàng hằng ngày, muốn em nấu những bữa cơm ngon cho gia đình mình, anh muốn ôm em trong vòng tay trước khi đi ngủ, anh muốn đích thân mình đưa cả gia đình ta đi chơi bất kì nơi đâu. Anh muốn em dành cho anh một nụ hôn mỗi lần anh trở về nhà. Được nghe em gọi anh là “ Chồng yêu “. Anh muốn cảm nhận hơi ấm cơ thể em ở bên. Anh muốn tất cả thuộc về em. Nơi em nhất định tồn tại để bắt đầu tình yêu chính thức cả hai. ANH MUỐN EM LÀM VẬY!
Chắc rồi. Nó phải ở bên hắn. Như một người tràn đầy sức sống. Không phải của một linh hồn. Tình yêu là vĩnh cửu. Cũng là mạng sống của nó. Nó thật hạnh phúc vì đã yêu và được. Hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Giọt lệ tuôn rơi. Nó sẽ hòa tan cũng dòng nước mắt ấm, ngọt.
Bàn tay hắn dần cảm nhận bàn tay nó đang tuột trôi. Đôi mắt láng đọng làn thu thủy nhìn hắn ánh lên một niềm vui trước khi nhắm chặt lại. Nó đã vượ quá sức chịu đựng. Cơn đau hành hạ nó từ lâu nhưng nó không thích để người chồng khờ dại phải lo lắng. Và rồi, toàn thân nó buông thõng, tai nó ù đi không còn nghe tiếng hắn gào tên mình trong vô vọng. Mong chờ sự giúp đỡ từ ai đó.
– LONG! TỈNH LẠI ĐI! ANH XIN EM! CỐ GẮNG LÊN. MỞ CỬA RA. LÃO GIA KIA… MỞ CỬA RA… PHẢI ĐƯA LONG VÀO BỆNH VIỆN. MỞ CỬA RA MAU LÊN…. LONG! EM NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐẤU TRANH, CHỐNG CHỌI LẠI HẮN. EM PHẢI Ở BÊN ANH! ANH CẦN ANH BÊN ĐỜI ANH! MÃI MÃI! ANH YÊU EM… ANH YÊU EM
– Không ngờ cậu cũng có ngày này! – Cái kiểu cười giễu cợt hẳn sẽ làm bạn tức điên phải không?
– Sao… Sao hả? Vậy anh… có định giúp tôi không? Tôi đã nói chỉ cần anh khoản chi phí và tìm quả tim thích hợp cho em tôi thôi, tôi sẽ kiếm tiền trả anh.
– Haiz. Nói thì dễ. Nhưng kiếm được số tiền như vậy cả đời cậu chắc gì đã làm được.
– Nhất định tôi sẽ trả anh! Từ giờ tôi chấp nhận làm con nợ của anh. Anh muốn điều gì tôi sẽ chiều ý – Phong nói xong mới biết mình lỡ lời và chưa kịp đính chính lại lời nói thì bên kia phát ra tiếng cười bạc bẽo.
– Được! – Và sau đó là những tiếng “ tít “ dài dằng dẵng làm Phong tức muốn ói máu. Cái kiểu người đâu ra chưa nói xong, chỉ một từ vậy đã cụp. Thật làm người ta tức chết mà.
“ Kính koong “
Phong uể oải đứng dậy mở cửa. Anh không muốn gặp ai trong lúc này cả. Trời mưa to quá và hẳn nó sẽ hắt vào nhà lạnh chết. Nhưng ngạc nhiên thay… người đứng trước anh lại chính là ông ngoại. ANh hoảng hốt kêu ông vào nhà gấp:
– Ông! Sao mưa vậy ông lên làm gì cho mệt ra? Chờ tạnh không được à.
– Khổ! Ở trên đấy có mưa đâu. Nhưng ông không nói với mày chuyện này ông lại rấm rức lắm.
– Sao? Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy ông – Đỡ ông ngồi xuống ghế, Phong nhanh nhẹn rót cho ông một cốc nước ấm. Uống xong, ông đặt nó trên bàn. Thở dài thườn thượt não nề.
– Ông cũng chẳng muốn việc này đâu… Nhưng thằng Dương làm quá…
– Dương? Dương sao lại ở đây? – Anh ngạc nhiên thốt lên. Ông ngoại từ tốn giải thích.
– Bình tĩnh. Ông biết mày không chấp nhận được sự thật này, đến chính ông ông cũng không nín nhịn nổi. Chuyện này là chuyện trọng sự, liên quan đến hạnh phúc của con cháu mình, ông không thể làm ngơ khi thấy cháu mình lệch lạc con đường. Tương lai còn rất nhiều mở ra trước mắt và thằng ngốc đó lại chọn con đường không đời nào người ta muốn. Đó là cái dại dột của Long.
– Vâng… Cháu biết!
– Đó là suy nghĩ của ông sau khi thằng Dương nó quay về Mộc Châu
– Sao ạ? – Mắt anh Phong càng mở to hơn, đường gân nổi dày cộp ở hai bên thái dương.
– Cháu cũng nên nghĩ về chúng nó. Ông không biết tình yêu của chúng như nào nhưng có ai điên đến nỗi vác cái bản mặt trơ không biết xấu hổ mà lặn lội hơn 250 cây xuống Mộc Châu để xuống cầu xin giúp đỡ của kẻ mà ghét mình, cũng chẳng ai điên quỳ hai ngày hai đêm chỉ để thách độ sự gan lì của người nhà mình, cũng chẳng tên nào điên đến nỗi bỏ cả một tháng tết nhất được ở bên gia đình mà ở lại trông rau quả, cuộc đất đến bật móng chân, da sạm đen, tay chân bấm tím và ê ẩm khắp người, cũng chẳng có thằng dở hơi nào chịu nhảy xuống cái hồ cạnh nhà để mò, bắt cá bằng tay, cũng chẳng có thằng thừa thãi nào chịu dành thời gian tâm sự, lắng nghe ông già đến tận 1 giờ sáng rồi 4 giờ sáng lại phải dậy để nấu nướng cùng các chị em khác để buổi sáng bán hàng cả, cũng chẳng có ai hâm mà ốm liệt giường sau hai ngày quỳ không ăn uống đi đâu chỉ ngồi nguyên tại chỗ rồi vẫn gọi tên Long nhà mình da diết và nhất quyết phải cho sự đồng ý thử thách bất kì của ông mới chịu đi lên trạm xá. Cũng chẳng có kẻ nào điên tình vì yêu Long như Dương đâu. Vì vậy, con hãy chấp nhận nó đi. Đừng cứng đầu cứng cổ nữa…
Anh Phong ngồi thừ người trên ghế. Anh không ngờ tới chuyện này… Dương, thực sự… rất phi thường. 1 tháng. Như vậy là quá dài sao. Hóa ra, hắn chưa bao giờ nguôi ngoai ý định rời bỏ nó. Anh… thật ngốc. Hắn chỉ muốn làm anh vừa lòng rồi sẵn sàng lật ngược tình thế khi có thể. Mặc dù đó là dối anh. Nhưng… bây giờ… chính anh cũng không thể hiểu nổi mình… Anh đã quá ngốc… Quá ngu ngốc. Khờ dại… “ Bỏ qua cái sĩ diện hão của mình đi Phong. Hãy để yên cho chúng “
Sau khi tiễn ông ra bến xe, ông đã quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Để bản thân mỗi người tự giải quyết và ông sẽ trở lại quê nhà, anh Phong cũng không thể cản, khi ông ra quyết định là vững như thái sơn và điều đó là hoàn toàn đúng. Anh cũng không ngờ việc này ông lại chấp nhận.
Trời đã tạnh mưa, và mặt trời xuất hiện trở về với trái đất.
Anh dừng xe chạy khi nhận ra điện thoại đang rung. Là của Nam. Nhấc máy với thái độ bất bình, anh vẫn cố giữ giọng bình tĩnh để không hét lên
– Alô
[….. ]
“ Cộp “
Chiếc thoại vô thức rơi xuống đất tạo tiếng cộp khô khan.
– Cho hỏi phòng cấp cứu ở đây?
– …..
– Dạ! Cảm ơn…. cảm ơn
Anh Phong men theo lời chỉ dẫn cô y tá mà chạy hộc mạng thật nhanh. Trước mắt anh là cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại. Bên cạnh đó là Nam đứng thản nhiên xem đống tài liệu, còn Dương mặt tái sầm tái mét lại ngồi yên một chỗ không nhúc nhích. Quá xúc động, anh lao đến và đập cửa phòng rầm rầm và thét lên gọi:
– MỞ CỬA RA! ĐỂ TÔI GẶP EM TÔI! MỞ CỬA RA! CÁC NGƯỜI PHẢI CỨU NÓ. MỞ RA!
– Này! Cậu làm bẽ mặt mọi người ở đây quá – Cái giọng đều đều, ồm ồm nói câu nào thét ra lửa câu đó làm anh Phong cũng mặt nặng mày nhẹ nhăn nhó nhìn xung quoanh với bao con mắt ngỡ ngàng của người đi ngang quá. Quá đau khổ. Vừa không tìm được sự đồng cảm mà còn bị tên dở hơi này chọc tức chết. Anh ngồi bệt xuống đất và òa khóc. Giờ nó ra sao anh cũng chẳng còn để tâm gì nữa. Khóc ngon lành như chẳng có ai ở đây.
|
– Anh đứng dậy đi! Long chắc chắn không sao đâu – Lời nói khác cất lên, anh ngước nhìn, hắn với đôi mắt đỏ ngầu hướng nhìn mình. Anh chắc hắn cũng đã khóc rất nhiều.
Đột nhiên, hắn quỳ xụp trước mặt anh làm anh hốt hoảng đứng bật dây.
– Cậu… làm… cái gì vậy?
– Anh Phong! Xin anh…. Hãy đồng ý chúng em đến với nhau. Em nhất định sẽ làm Long thành người hạnh phúc nhất trên trái đất này. Bọn em sẽ cưới nhau ngay sau khi em có công việc ổn định. Anh bảo đó là viển vông cũng được. Nhưng em… cả hai bọn em… đều muốn ở bên nhau. Tất cả đều là thật lòng. Em xin anh – Hắn chạm đầu xuống tận đất làm anh Phong trợn mắt và một tia lóe lên lướt qua anh thì anh hoang mang kéo Dương đứng dậy. Lắp bắp trả lời:
– Cứ đợi tình trạng Long sau hôm nay! Tôi sẽ trả lời cậu. Đứng… Đứng lên đi… Đừng làm vậy…
– …. – Hắn chần chừ – Vâng… Vậy cũng được ạ…. – Trong lòng anh cảm thấy hơi hụt hẫng khi thấy ánh mắt vồ cùng thất vọng của Nam. Điện thoại rung, anh Nam đi ra ngoài và vội vàng bắt máy. Anh Phong nhìn Dương u sầu ngồi ở hàng ghế chờ. Sẽ có một cuộc nói chuyện xảy ra. Anh lấy hết cam đảm, từ từ bằng thái độ rụt rè ngồi xuống cạnh hắn.
– Cho… Cho… Anh xin… lỗi…. – Hắn không trả lời cũng không ngó đến anh làm Phong bối rối thêm – Ưm… Nhưng cậu mất một tháng, bỏ cả bữa ăn, vui chơi linh đình cùng bạn bè ngày tết để xuống Mộc Châu làm những việc như vậy… Thì có hơi quá thể… Nếu như cậu yêu Long, cậu còn rất nhiều cách để chứng tỏ với anh mà…
– Ông đã nói vậy sao? – Mãi hắn mới cất giọng trầm và khàn khàn vì gào thét. Im lặng một hồi, hắn tiếp lời – Em hết cách rồi. Em đã cố gắng chứng tỏ với anh bằng tất cả lời nói thật lòng từ trái tim. Anh không hiểu. Em phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người. Giờ thì em chịu hết nổi rồi, em không còn biết diễn tả hết được tình yêu mình, em không còn lời nào để van xin anh nữa, không còn sức lực để tiếp tục. Em phải kết thúc mọi chuyện – Hắn lảo đảo đứng dậy. Anh Phong định níu tay hắn lại như trước khi điều đó xảy ra thì cả thân mình cao kều của hắn đã ngã ập xuống sàn. Anh Phong hốt hoảng khi một dòng máu đỏ uốm nhuộm cả bên quần hắn chảy ra ngoài. Sự sợ hãi bao ập quoanh anh
– BÁC SĨ! BÁC SĨ! CỨU VỚI! CÓ NGƯỜI BỊ NGẤT! CỨU!
Nó tỉnh dậy sau 2 ngày nằm mê liên man, hắn thì phải di chuyển bằng xe lăn mặc dù rất khó chịu vì cứ phải lên xuống đi khá khó khăn. Ở bên nó hai ngày, hai hốc mắt hắn thâm quầng, mệt mỏi luôn đeo bám hắn. Anh Phong có đuổi về phòng nghỉ ngơi thế nào hắn cũng không nghe. Nhất nhất phải ở bên cạnh chờ nó tỉnh dậy mới thôi.
– Phải làm phẫu thuật ngay! Chúng ta chỉ còn 3 tháng. Trong vòng 3 tháng đó nhất định phải tìm người hiến tặng tim phù hợp với Long.
Phong quay người trở về phòng bệnh, tay xách theo túi đựng cặp lồng cháo. Dương đã từng nói với anh nếu như hắn là người phù hợp tim với Long hắn chắc chắn sẽ hiện tặng nó như một món quà bất tử. Nhưng điều đó không thể xảy ra. Anh đã suy nghĩ rất nhiều liệu mình có thể hiến tặng được không? Con Ly vừa đi thăm nó về nhìn thấy anh thì chào một câu rồi đi thẳng.
– Haizzz – Thế đấy! Giờ anh là kẻ đáng ghét trong mắt mọi người, không ngoại trừ thằng em.
Bước vào căn phòng, hai đôi mắt ngước lên nhìn anh rồi lại quay trở về đối diện với nhau. Anh đặt hộp cháo xuống, lấy bát ra cho vào thì Dương đứng dậy xin phép về phòng, còn nó thì nắm lấy tay hắn bĩu môi nhíu mày ngỏ ý không muốn vì như vậy sẽ rất ngột ngạt nếu có anh Phong. Thở dài,anh ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
– Long! Em ăn đi!
– Anh cứ để đấy – Vẫn cái giọng dỗi hờn bướng bỉnh phản kháng lại anh làm anh buồn lại càng buồn thêm. Ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở giường, anh nói:
– Anh có chuyện muốn nói với hai đứa.
– Dạ! Chuyện gì vậy anh?
– Anh ý thì làm gì có chuyện gì ngoài việc bảo chúng mình xa nhau – Nó khoanh tay trước ngực, ngỗ ngược đành hanh lại, lập tức sau đó là cái năhn mày, lừu mắt cảnh cáo của hắn nó mới khựng lại không châm chọc nữa.
– Không sao đâu Dương! Nó đang bệnh mà – Anh Phong mỉm cười yếu ớt, nhưng anh không có ý đó mà – Anh… xin lỗi vì đã làm những điều không đúng với hai đứa. Cho anh xin lỗi. Thực sự bao đêm nằm suy ngẫm lại, anh nhận ra mình là kẻ tồi tệ nhất. Ai lại đi xem thường, phá vỡ hạnh phúc của em mình… Anh xin lỗi
Cả phòng bỗng im lặng, nuốt nước miễng lấy tiếp cam đảm.
– Anh đồng ý cho hai đứa yêu nhau!
Sau là những con mắt kinh ngạc trợn trừng nhìn anh như muốn đính chính lại đây là giấc mơ hay sự thật?
– Anh muốn hai đứa chính thức được công khai yêu nhau mà không sợ ai ngăn cản cả!
Nó và hắn nhìn nhau trong giây lát rồi lại nhìn anh Phong. Niềm vui mừng vỡ òa. Nó vội chồm lên ôm lấy anh Phong bất ngờ đến nghẹt thở. Hắn vui mừng cứ tủm tỉm cười, chờ sau khi nó nới thả lỏng không quên kèm theo lời xin lỗi với anh, hắn chồm người nắm tay anh và nói: “ Cảm ơn “ thật nhẹ nhàng. Nó hưng phấn ăn luôn bát cháo trên bàn, hứa sẽ cố gắng lành bệnh làm anh Phong thấy hạnh phúc, vui mừng làm sao.
– Nhưng với điều kiện, hai đứa phải cùng nhau tốt nghiệp cấp 3
Hai đứa nhìn nhau say đắm. Đúc kết câu cuối:
– Bọn em sẽ cố gắng!
Rất quyết tâm ững như nền tảng.
Ngày tháng trôi qua, tuy tình hình sức khỏe của nó không có khả quan và vẫn phải điều trị, nhưng việc đó không ềh hấn ảnh hưởng đến việc trở lại ngôi trường và bạn học cũ. Cả lớp hẳn đã sung sướng cỡ nào khi thấy cặp đôi Dương Long tái hợp, cười rạng ngời vậy cũng đủ làm chúng yên lòng.
|