Truyện Gay Nó
|
|
9161-30
Nó lang thang trong mưa. Bầu trời đêm nay sao buồn quá ! Mưa rơi đều, hạt mưa bay nhẹ trong đêm, không quá ướt át mà chỉ đủ để làm ướt bờ vai áo ai đó, làm mái tóc ai đó bết lại vì nước.
Trời đêm đen thẫm, mưa vẫn cứ rơi đều, từng hạt, từng hạt đuổi nhau trong đêm đen.
Mọi người hối hả đi trong mưa.
Lạ thật.
Nó tự hỏi bản thân mình: Sao trong cái ướt át ngần ấy mà vẫn có những đôi trai gái mỉm cười cầm tay nhau đi trong mưa nhỉ ?
Thỉnh thoảng có những nhóm cô cậu học trò đi học thêm về muộn vừa đi vừa nói chuyện râm ran. Ngang qua nó những cô học trò không dấu nối những cái nhìn thèm muốn, còn những cậu trai thì không quên nhìn nó bằng ánh mắt ganh tị. Thậm chí cả những cô cậu mà nó đoán là sinh viên cũng thế, họ nhìn nó với ánh mắt rực cháy. Nó lặng thinh không đáp lại dù chỉ là cái nhìn thoáng qua.
Mắt nó đượm buồn nhìn mọi thứ, uể oải ngồi xuống ghế đá trông ra mặt hồ trong đêm mưa.
***
Hắn thả lòng mình trong đêm buồn, mưa đùa nghịch trước mắt hắn nhưng sao hắn thấy buồn vô hạn. Khuôn mặt hắn hốc hác, gầy gò vì ăn ngủ thất thường.
Những ngày tạm giam vừa qua đã khiến hắn hiểu ra nhiều điều, và điều quan trọng nhất đó là : Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong đợi. Muốn có được hạnh phúc cần có gắng nhiều, thậm chí là tranh đấu, tranh đấu quyết liệt.
Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương ngọc lan dìu dịu thoảng qua. Tâm hồn nó lúc này trống trải, buồn bã. Hình ảnh Khang Vĩ hiện lên, chiếm hữu hết tâm trí hắn.
Từ góc phố đến gốc cây, từ xa đến gần. Đâu đâu Khang Vĩ cũng như đang đứng đó, đang nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng mở rộng đôi bàn tay mình để đón nhận hắn. Nhưng rồi những hình ảnh đó lại vỡ oà, tan biến vào sâu trong màn đêm bất tận.
Hắn giật mình tiếc nuối…
Hắn như nguời bước hụt xuống…
Hắn chơi vơi…
Hắn buồn….
Lững thững Tùng Lâm bước lại chiếc ghế đã xưa cũ kê sát mặt hồ, nơi mà trước đây lần đầu tiên hắn thấy Khang Vĩ cười, nụ cười hiền lành, thánh thiện, nơi mà lần đầu tiên Khang Vĩ dựa đầu vào vai hắn ngủ ngon lành.
***
Bất chợt, gió thoảng qua đưa theo mùi hương ngọc lan làm say lòng người.
Giật mình, chớp mắt vài lần rồi tự cười bản thân mình khi thấy hình bóng quen thuộc của ai đó. Tùng Lâm thầm nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh hoặc cùng lắm cũng chỉ là hình bóng một ai đó trông giống nó quá thôi.
Từ cái ngày mà Tùng Lâm nghe được từ chính nó lời chia tay, hắn đã đau đớn, xót xa thật nhiều. Hắn biết Khang Vĩ chỉ muốn tốt cho hắn, hắn biết hắn yêu thương Khang Vĩ nhiều lắm, hắn biết từ cái ngày mà hắn gặp Khang Vĩ trên đường thì dường như cuộc sống của nó đã là một phần trong hắn rồi. Vậy mà sao đây? Tại sao chứ? Tại sao Khang Vĩ lại có thể dễ dàng từ bỏ vậy chứ?
Đang miên man suy nghĩ, bất ngờ người con trai kia ôm ngực ho khù khụ, một tay ôm ngực mình, một tay bám chặt vào thành ghế. Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi bàn tay kia, đôi bàn tay quen thuộc, ấm áp đó không biết đã bao nhiêu lần hắn cầm lấy, hắn nắm chặt rồi.
Hắn lao đến, luống cuống như một đứa trẻ chờ nhận quà. Ánh mắt buồn thăm thẳm của hắn trở nên sáng long lanh. Tùng Lâm đưa một tay vuốt lên ngực nó. một tay ghì chặt đầu nó vào ngực mình.
Quá bất ngờ, nó chỉ ngơ ngác nhìn hắn rồi im re.
Tùng Lâm như muốn đè lên người nó, hai tay ôm chặt Khang Vĩ vào lòng, ép chặt lồng ngực mình vào lồng ngực Khang Vĩ. Hắn đưa đôi bàn tay mình xoa khắp người Khang Vĩ, xiết chặt lại.
Không còn nghe thấy gì…
Không còn biết gì…
Cả không gian và thời gian như dừng lại…
Trái đất như ngừng quay…
Vạn vật đều bất động…
Khang Vĩ đứng im, thân thể cứng lại rồi mềm nhũn ra, nước mắt tự động chảy xuống ướt đôi bờ vai. Thả lòng mình theo gió, Khang Vĩ nhắm chặt mắt lại…
Một lúc lâu sau hắn mới thả Khang Vĩ ra trong tiếc nuối. Đẩy vai Khang Vĩ ra xa một chút, hắn đưa mắt nhìn Khang Vĩ từ đầu đến chân.
Nó vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn khôi ngô, nhưng khuôn mặt đượm buồn. Ánh mắt nó như sâu hơn, như trong hơn và như buồn hơn.
|
-Sao nhóc không ra đón anh? Anh không cần biết nhóc nghĩ gì, từ giờ trở đi nhóc là của anh, anh không cần biết chuyện gì xảy ra, không cần biết mọi người nói sao, cũng không cần biết chuyện gì xảy ra, anh không cần biết. Với anh bây giờ nhóc là tất cả, là cả con tim. là cả tính mạng, cuộc sống của anh. Anh yêu nhóc với cả trái tim mình. Đừng bỏ anh, anh không chịu nổi đâu.
Hắn nói một hơi dài, thay đổi cách xưng hô. Hắn chẳng cần quan tâm Khang Vĩ nghĩ gì, chẳng cần biết nó có đồng ý không, chỉ biết rằng bây giờ với hắn Khang Vĩ là tất cả.
-Xin lỗi, tớ…tớ…mệt.
Nó nhìn đi chỗ khác, giọng ngập ngừng khó nói, việc thay đổi cách xưng hô này khiến nó chưa kịp thích ứng, hơn nữa nó cũng không biết phải làm sao nữa khi mà Tùng Lâm trực tiếp thể hiện tình cảm của mình.
Đúng. Nó yêu Tùng Lâm nhiều lắm, nhưng vì yêu mà mang lại đau khổ cho Tùng Lâm thì nó không chịu nổi, thật lòng không chịu nổi.
Không thấy nó phản ứng tiếp, Tùng Lâm đẩy mạnh nó.
-Khang Vĩ hứa với anh nhé, hứa với anh là em không bao giờ bỏ anh, không bao giờ xa anh nhé. Hứa đi. Hứa đi.
Tùng Lâm đưa tay lắc mạnh vai nó, như thể làm vậy là nó sẽ gật đầu đồng ý.
-Ủa sao kỳ vậy ? tự nhiên bắt người ta gọi bằng anh kìa?
Nó nhăn mặt tỏ vẻ bất đồng, cũng muốn tránh né câu hỏi của hắn, nhưng cái nhìn nảy lửa của Tùng Lâm khiến cho âm vực giọng nói của nó nhỏ dần, rồi như im bặt.
Thấy nó sợ Tùng Lâm như tỉnh lại, cậu nhìn nó, ánh mắt bừng sáng.
-Không ý kiến nhé, sinh sau người ta không gọi bằng anh thì sao ? Muốn phản đối hả?
Hắn nhìn nó cười tít cả mắt lại, không biết vì vừa tự phong chức cho mình hay vì không thấy Khang Vĩ phản đối gì. Mà thói đời là vậy, không phản đối tức là đồng ý rồi ta. Hehehe.
-Tùng Lâm, nghe này, Vĩ xin lỗi, tớ không thể…
Nó chuyển cách xưng hô, thay tên mình và đối phương bằng đại từ nhân xưng nhằm tránh phải gọi hắn bằng anh, nhưng nhanh chóng bị Tùng Lâm chặn lại.
-Này, gọi anh xưng em không có thì thôi, anh không nghe nữa.
-Tùng Lâm, thôi nào, chuyện của ta không thể, quên… quên đi…
Nó nói với hắn mà mắt nhìn xa xôi ra đâu đó.
|
Buồn.
Đau.
Không kịp phản ứng gì, máu chảy đỏ tay hắn, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Nó lao lại, nhưng ngay lập tức bị Tùng Lâm đẩy ra.
-Nếu em không chịu, không thừa nhận anh, không còn yêu anh nữa, thì cứ để anh như thế, đừng quan tâm đến anh, đừng lo cho anh. Không thừa nhận tình cảm của anh thì em về đi, kệ anh. Về đi.
Nó đứng bất động mấy giây, đau khổ. Tùng Lâm như lả đi máu chảy nhiều quá. Một vài người qua đường bắt đầu vây lại xung quanh hai người. Những tiếng xì xầm, bàn tán to dần. Họ nhìn Tùng Lâm với con dao dính máu trên tay một cách ái ngại.
Không thể chịu đựng nỏi, nó lao vào Tùng Lâm, không nói gì, nước mắt chảy dài trên má. Cúi xuống nó rút trong túi ra chiếc khăn tay của mình buộc lại vết thương.
Thấy thái độ của nó, hắn biết là nó đã thay đổi. Nó đã chấp nhận mình. Tùng Lâm nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực nó, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Chỉ còn lại đâu đó tiếng lao xao, rì rầm vọng xa lại. Rồi thì tiếng ai đó gọi taxi…
Gần đó, bóng một cô gái đẹp ẩn hiện, hàng mi buồn, nước mắt chảy dài. Mím môi cô như cắn hết đau khổ lại…
Trời trở mưa to, gió thổi mạnh. Mưa thật rồi…
|
9161-31
Nó gục đầu bên giường bệnh, mệt mỏi. Lâu rồi nó mới có lại thứ cảm giác này. Một cảm giác thật khó tả. Yêu, được yêu, thương, giận, buồn vui lẫn lộn tạo thành một thứ cảm xúc khó diễn tả.
Rùng mình nó nghĩ lại lúc Tùng Lâm cầm con dao cắt vào mạch máu của mình. Nó thật không ngờ trong lòng hắn nó lại có vị trí quan trọng đến vậy, quan trọng hơn chính tính mạng của hắn.
Nó hạnh phúc vì được yêu thương.
Nhưng rồi thực tế lại không như người ta muốn. Còn rất nhiều thứ mà Tùng Lâm phải làm. Trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với Ann, trách nhiệm với bản thân mình.
Nó đau khổ vì nó không thể nghe theo con tim mình.
Đang miên man suy nghĩ thì Tùng Lâm cựa quậy. Mặt nhăn rúm lại.
-Đừng bỏ anh Khang Vĩ, đừng bỏ anh, đừng bỏ…
Thấy hắn như vậy, nó ngồi sát lại, đưa tay giữ hai vai hắn, lắc nhẹ.
-Không sao đâu, anh ngủ đi, không sao đâu.
Rồi như thấy rằng như vậy là chưa đủ, nó cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Không hiểu được nó làm vậy là vì Tùng Lâm hay vì chính bản thân mình nữa. Nó nhớ lắm, nhớ hắn ngay khi hắn đang ở cạnh. Nó nhớ hơi thở mạnh mẽ, nhớ mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ, nhớ cái nhìn say đắm nhớ…nhớ…và nhớ….
-Rồi nhé, vậy là em đồng ý rồi, em đồng ý là không bỏ anh rồi, đồng ý là cho anh yêu rồi nhé. Hehehe.
Bất ngờ khi thấy Tùng Lâm cười gian ngoan, nó vội đẩy nhẹ hắn ra nhưng không được. Đoán biết nó sẽ đẩy ra nên Tùng Lâm nhanh tay túm nó lại, nhìn sâu vào mắt nó, thở đều rồi bất ngờ kéo gập người Khang Vĩ lại ôm chặt…
Ngoài kia đêm đã khuya lắm rồi, hương thơm của một loài hoa dại nào đó toả ra ngào ngạt, gió vẫn vô tư nô đùa. tiếng những động vật ăn đêm thi nhau cất lên tiếng lòng của chúng.
***
-Chị, em muốn về nhà, em nhớ nhà lắm, nhớ thằng nhóc con nhà mình nữa. Mà sao em không thấy nó vào đây mấy hôm nay chị nhỉ?
Thấy Khả Chi bưng lại cốc sữa, Khương Vĩ túm tay yêu cầu.
-Rồi, ông tướng ạ. Tôi đang chuẩn bị làm giấy ra viện, ông tướng uống đi rồi chuẩn bị đồ đạc ra viện. Ngày nào cũng mè nheo thế này chết tôi mất.
Khả Chi nhìn thằng em mắng yêu. Mắt cô cười tít lại. Trước đây không bao giờ cô thấy Khương Vĩ nhắc gì đến nó nhưng thời gian gần đây thì khác. Anh liên tục hỏi cô xem nó đi đâu. Mới có một hôm không vào viện mà ông anh đã nháo nhác nhắc ông em. Mệt.
Cầm tờ giấy ra viện trên tay, lòng chị trĩu nặng. Vậy là nó sắp đến thật rồi, sắp đến thật rồi.
***
|
-Anh hai về, anh hai về.
Tiếng nó reo lên từ trong nhà, nghe thật buồn cười. Lớn như vậy rồi mà thấy anh về cứ như thấy mẹ đi chợ về vậy.
-Mệt với hai anh em nhà ông quá đấy. Ủa, Khang Vĩ hôm qua em không ngủ hả, sao mà mắt đỏ thế? Hay, Khang Vĩ, phải không…?
Khả Chi bỏ dở câu nói, cô sợ Khương Vĩ biết thì phiền cho Tiểu Long lắm.
Nghe thấy chị hỏi vậy, nó vội thanh mình.
-Không có đâu, chị đừng lo, tại hôm nay em có bài thi nên thức học thôi. Khuyến mại thêm nụ cười tươi như hoa, nó tin là chị hai đã thôi không còn thắc mắc gì nữa.
Nhưng nó đã nhầm.
-Này em đừng nói với chị là em cần phải thức suốt đêm để ôn bài nhé?
Chị nhìn nó bằng ánh mắt nheo lại khiến cho nó không biết phải xử lý ra sao nữa. Thật may lúc đó có điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nó thoát.
-Nhóc trông em gầy quá. Em sao thế, không ăn được hả? Hay ai bắt nạt em?
Thấy anh hai hỏi như vậy, nó bật dậy như một chiếc lò xo.
-Không, không có, không có đâu anh, Vĩ ngoan thế này, ai nỡ bắt nạt? Không có thật mà, anh đừng lo.
-Trời làm gì mà ghê vậy, anh chỉ hỏi vậy thôi gì mà …
Anh hai vừa nói vừa cười khiến cho nó thấy mặt mình quê ra trò. Thôi không sao dù sao anh hai cũng không nghi ngờ gì cả, vậy là ok rồi.
Nó nhìn anh méo mặt.
-Anh hai khoái chọc em nhỉ, muốn chọc hả, được…
Vừa nói dứt lời, nó lao vào Khương Vĩ, đè anh ra ghế, cứ thế cù vào hông, vào bụng. Không chịu nổi kiểu tra tấn đó, anh đành giơ tay xin hàng. Mãi một lúc sau nó mới tha cho ông anh.
-Thôi đi nhóc để anh còn đi tắm rửa nữa.
-Vầng, anh đi đi, em đi dọn cơm nhé.
***
Mâm cơm chiều hôm đó diễn ra thật vui vẻ, Tiểu Long cũng tham gia, mọi chuyện bình thường như từ trước nó vẫn thế. Chỉ có Khả Chi là không có nhà vì phải vào viện thăm ba.
Đang ăn thì điện thoại của nó rung lên theo điệu nhạc của bài From sarah with love.
-Ừ… rồi… ok!
Bấm tắt máy, nó quay qua nhìn Khương Vĩ nói như giải thích.
-Bạn em gọi rủ đi chơi. Hihihih.
-Ơ thế bỏ anh ở nhà một mình à?
Khương Vĩ nói kèm theo điệu bộ nhõng nhẽo khiến nó không khỏi phì cười.
-Anh không ở nhà một mình đâu, còn nhiều người mà.
-Để tôi đưa Vĩ đi.
Bất ngờ Tiểu Long lên tiếng.
-Không cần đâu, tôi tự đi một mình được.
Nó quay lại nhìn Tiểu Long ánh mắt có chút ái ngại.
Thấy không khí có vẻ hơi lạ, Khương Vĩ chống hai tay lên bàn nheo mắt lại hỏi.
-Ủa sao thế hai đứa? Nhóc để anh đưa nhóc đi vậy? Được không?
-Thôi anh đang đau, ở nhà nghỉ nhé, em đi một mình được mà.
Nó nhìn anh, cười nhẹ nhàng.
-Rồi ông tướng, à quên, tối nay anh qua phòng em ngủ nhé, thời gian này toàn ngủ một mình nên buồn quá. Được không nhóc?
Bất ngờ Khương Vĩ hỏi nó như muốn tranh thủ cơ hội. Rồi không để nó có cơ hội phản ứng, anh nói tiếp luôn.
-Thử nói không xem anh…
Chưa để anh nói hết câu, nó đứng dậy đi vòng lại phía sau, vòng tay qua cổ anh.
-Không được thì anh định sao ta?
-Thì anh ngủ bên phòng mình kìa. Trời có thế mà cũng doạ. Híc.
Cả nhà cùng cười khi thấy thái độ của hai anh em. Không đợi thêm nữa, nó xin phép cả nhà rồi chạy lên phòng thay quần áo.
Hắn gọi điện, nói muốn gặp nó. Nó vui lắm, không biết tại sao mình lại đồng ý, nhưng nó không thể làm trái con tim mình. Đã định không bao giờ gặp Tùng Lâm nữa nhưng con tim nó không nghe. Hơn nữa chuyện xảy ra lần trước đã khiến cho nó không dám phản ứng lại. Nó sợ nó sẽ mất hắn mãi mãi.
Hôm nay nó trông thật rực rỡ. Với chiếc áo sơ mi trắng ngà, quần jean đen, dáng nó nổi bật trong đôi giày nâu. Trông nó thật nam tính, mạnh mẽ nhưng không kém phần đáng yêu.
Nó bước đi trong cái dõi theo của hai người con trai. Một là cậu, một là anh Khương Vĩ.
***
|