Lao Tù Ác Ma
|
|
Quyển 3 - Chương 67: Lần thứ hai ôn nhu xuất kích
Đột nhiên nhớ lại tất cả, những ký ức đầy đả kích kia khiến cho Diệp Mạc suốt cả một buổi trưa đều bị bao phủ trong bóng tối, sau khi Diệp Mạc quét dọn xong phòng trọ liền nằm ở trên giường không muốn đứng dậy, Lạc Tần Thiên gọi thức ăn ở ngoài cậu cũng không ăn lấy một miếng, bất đắc dĩ Lạc Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường cùng Diệp Mạc tán gẫu.
Lạc Tần Thiên biết Diệp Mạc giờ khắc này tâm trạng hỗn loạn hoang mang, thế nên cũng không lập tức cố ép Diệp Mạc phải sớm quên đi chuyện này mà rất nhẫn nại xoa xoa đầu Diệp Mạc, nhắc lại những hồi ức đẹp đẽ đã từng có.
Sắc trời dần tối đi, Lạc Tần Thiên lại gọi thức ăn ở bên ngoài, dưới sự kêu réo cứng rắn của Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc rốt cuộc rời khỏi giường ngồi ở trước bàn ăn, hai mắt vô thần dùng bữa.
Diệp Mạc như vậy khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy rất đau lòng.
Lạc Tần Thiên biết Diệp Mạc đã từng trải qua những gì, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không có đủ dũng khí để xem đoạn video kia, ngàn kế khổ công bày ra đoạn phim chiếu kia trong ngày hôn lễ của Diệp Mạc, mục đích của Lạc Tần Thiên chỉ có một, đó chính là khơi lại thù hận của Diệp Mạc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm!
Mặc dù Lạc Tần Thiên đã rời khỏi thành phố X nhưng anh vẫn sai người bí mật theo dõi Diệp Mạc, thỉnh thoảng ra lệnh cho thủ hạ chụp vài bức ảnh của Diệp Mạc gửi cho mình để phần nào tiêu giải bớt nỗi nhớ.
Tuy rằng lúc trước là Lạc Tần Thiên đã đem Diệp Mạc giao cho Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng khi biết hàng đêm Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đến chỗ Diệp Mạc qua đêm, Lạc Tần Thiên vẫn căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh hy vọng Diệp Mạc chỉ là bị ép phải tiếp nhận Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời muốn cậu phải ghi nhớ kỹ thù hận đối với hắn ta, chỉ có như vậy thì anh mới có thể dễ dàng chiếm cứ lại trái tim Diệp Mạc khi quay trở về.
Mặc dù vậy Lạc Tần Thiên vẫn bị chuyện lúc trước khiến cho anh cả đời này đều không thể tha thứ nổi cho hành vi của chính mình, đến khi thủ hạ báo cáo cho anh chuyện Diệp Mạc đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm đem giao cho Phục Luân, anh giống như bị ác linh bám thân, lập tức ngăn cản thủ hạ cứu viện, đồng thời còn gửi một tin nhắn đến chỗ Phục Luân, chỉ có bảy chữ:
Có thể vô tình, tất lưu mệnh! (Jian: á à đm >.< hóa ra là mày xúi thằng Phục Luân hành Mạc Mạc à!!! Trời ơi không ngờ!!!)
Tình yêu, có thể thúc đẩy con người làm ra nhiều quyết định đáng sợ, chỉ có khi chuyện đã xảy ra đến mức độ không thể cứu vãn được, mới biết lúc trước chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, Tiếu Tẫn Nghiêm đã như vậy, mà cả Lạc Tần Thiên, cũng như vậy! (Jian: thôi dẹp mẹ cái lũ này đi, Mạc Mạc, sống độc thân cho khỏe!)
Lạc Tần Thiên hối hận đến cực điểm, có thể Phục Luân ra tay hành hạ Diệp Mạc nặng đến như vậy không hẳn là xuất phát từ tin nhắn kia của anh, nhưng đối với Lạc Tần Thiên mà nói, rõ ràng lúc ấy anh có thể ra tay cứu lấy Diệp Mạc, nhưng anh lại đột nhiên ngăn cả thủ hạ, loại lựa chọn này cũng tương tự như việc đẩy Diệp Mạc càng rơi sâu hơn xuống địa ngục, lần đầu tiên Lạc Tần Thiên cảm nhận được, tình yêu thuần khiết của anh từ khi nào đã trở nên tà ác, ích kỷ, đê hèn, cùng với thứ tình yêu cuồng vọng vô tri của Tiếu Tẫn Nghiêm không có khác biệt. (Jian: cạn lời =.= rốt cuộc chỉ có anh Thần soái ca mới là chân ái =.=’)
Bất kể Lạc Tần Thiên có hối hận về chuyện lúc trước bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, hiện tại, Diệp Mạc hận Tiếu Tẫn Nghiêm, anh sẽ đem toàn bộ cơn ác mộng kia của Diệp Mạc hết thảy đều đổ lỗi cho Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc, mãi mãi lúc nào cũng sẽ là một tên ác ma tàn nhẫn. (Jian: Sự thực thì sau tất cả, Lạc Tần Thiên vẫn là thằng công tra nhất =.=’ tổng cộng nó có 3 em thụ, em nào cũng bị nó hành cho ra bã =.=’)
Đêm xuống Lạc Tần Thiên cũng không rời đi, anh lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn Diệp Mạc nằm ở bên cạnh đang thiếp ngủ, dáng vẻ gầy gò tiều tụy nhưng vẫn tinh khiết mỹ hảo như vậy khiến cho Lạc Tần Thiên hơi thất thần.
Diệp Mạc ngủ say, thân thể vô thức hướng gần về phía người Lạc Tần Thiên, mi tâm khi căng ra, khi thì co rút lại, giống như đang gặp ác mộng, hô hấp từ từ mất cân đối, trong miệng phát ra thanh âm cầu xin đứt quãng, Lạc Tần Thiên lập tức cúi người, liên tục vỗ về phía sau lưng Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Có anh ở đây, không sao rồi, không sao rồi…”
Diệp Mạc cuối cũng vẫn bị choàng tỉnh, cậu đột nhiên ngồi dậy, miệng mở lớn thở hổn hển, vẫn chưa hết sợ hãi trợn mắt nhìn về phía trước, khiến cho Lạc Tần Thiên đang chuẩn bị giúp Diệp Mạc vỗ vỗ sau lưng Diệp Mạc thì thân thể Diệp Mạc đột nhiên run lên, chợt xoay người nhìn về phía Lạc Tần Thiên, khi thấy rõ người trước mắt là ai thì Diệp Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tần Thiên đột nhiên ôm lấy Diệp Mạc, không ngừng mà an ủi “Không sao rồi Mạc Mạc, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu….”
Dư âm ác mộng vẫn còn lưu lại trong lòng, Diệp Mạc vẫn thở hổn hển, thậm chí vì hoảng sợ mà khóe mắt tràn lệ “Em mơ thấy hắn nổ súng bắn em, hắn đem em tặng cho kẻ khác, bất kể em cầu xin hắn như thế nào, hắn cũng đều không tin em… Tần Thiên, em sợ, em cứ như vậy mà chạy về đây, hắn có phải sẽ dưới cơn nóng giận mà lại đem em cho Phục Luân không… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ làm như vậy!”
Đoạn giấc mộng ngắn ngủi kia khiến cho Diệp Mạc trong nháy mắt mất đi bình tĩnh, không có cách nào suy nghĩ lý tính, cậu đưa tay ôm chặt lấy Lạc Tần Thiên, thân thể vô ý thức run lẩy bẩy.
“Mạc Mạc, chúng ta rời khỏi thành phố này đi!” Lạc Tần Thiên nhẹ giọng nói, tay khẽ khàng vuốt ve phía sau lưng Diệp Mạc “Đến một nơi không ai biết chúng ta, chỉ có hai người chúng ta sống với nhau, giống như mơ ước của chúng ta hai năm trước vậy, bất kể là Lạc gia tộc hay là Tiếu Tẫn Nghiêm, ai cũng không thể tìm ra!”
Diệp Mạc không nói gì, cậu đã không còn dám lại có hy vọng nữa, bởi vì cứ mỗi một lần ôm hy vọng lại là một lần rơi vào đáy tuyệt vọng, sự đau khổ này đã lặp đi lặp lại liên tục quá nhiều lần rồi!
Lạc Tần Thiên nâng mặt Diệp Mạc lên, nghiêm túc nói “Lần này nhất định có thể thành công, chỉ cần Mạc Mạc đồng ý, ba ngày sau chúng ta liền rời đi.”
Diệp Mạc nép ở trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đi vào giấc ngủ, Lạc Tần Thiên đã rất lâu không ôm Diệp Mạc như vậy, thế nên một đêm này anh ngủ rất sâu.
Sáng sớm, Diệp Mạc vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lạc Tần Thiên phóng to ở trước mắt, bị dọa cho hết hồn.
“Bà xã, bữa sáng đã làm xong rồi” Lạc Tần Thiên nở nụ cười tuấn lãng dương quang, giống như hài tử làm việc tốt xong đòi được thưởng.
Diệp Mạc đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa nhăn nhó nói “Anh học nấu ăn lúc nào vậy?”
Lạc Tần Thiên cười càng vui tươi “Vừa mới học được, thế nên kính mời bà xã đến thưởng thức một chút.”
Vì để học được cách làm một bữa sáng thông thường mà Lạc Tần Thiên ở Lạc gia tộc đã phá tung không biết bao nhiêu cái nhà bếp.
Diệp Mạc cũng không để ý xưng hô của Lạc Tần Thiên đối với mình, mà nở nụ cười nhạt “Được.”
Đã không rõ hận sâu bao nhiêu, càng không phân rõ yêu và không yêu, tình cảm của Diệp Mạc đã đi theo hướng mơ hồ, cậu bị động tiếp nhận tất cả tác động bên ngoài, như một bản năng.
“Ừm, mùi vị không tồi.” Diệp Mạc vừa ăn vừa khen ngợi.
Bầu không khí từ từ hài hòa, Lạc Tần Thiên đem ghế chuyển đến bên cạnh Diệp Mạc, đắc ý ngồi kế bên Diệp Mạc, sấn đến cạnh Diệp Mạc, lúc Diệp Mạc không chú ý liền hôn trộm lên má Diệp Mạc một cái.
Diệp Mạc giật mình, tức tối dẫm mạnh xuống dưới chân Lạc Tần Thiên, bật thốt lên “Lão Tiếu anh muốn chết à!”
Vừa dứt lời, cả hai người đều sửng sốt!
…………………….
Tiếu Tẫn Nghiêm không biết hiện tại Diệp Mạc đang ở cùng với Lạc Tần Thiên, kỳ thực bởi vì hắn không thể nào ngờ được Lạc Tần Thiên lại đột nhiên trở về thành phố X, bởi vì hai ngày nay Lạc Tần Thiên ở lại nhà trọ của Diệp Mạc đi ra đi vào đều đổi phục trang, thế nên thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm giám sát Diệp Mạc cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lạc Tần Thiên.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc đứng ở phía trước cửa sổ, đầu ngón tay giữ lấy điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh thành phố X ánh đèn rực rỡ lượn lờ trong làn khói mờ, ngũ quan âm nghị của Tiếu Tẫn Nghiêm càng thêm lạnh lẽo khủng bố.
Hắn muốn đi gặp Diệp Mạc, muốn đến phát điên! Nhưng lại lo lắng sự xuất hiện của chính mình sẽ làm cho Diệp Mạc cảm thấy hoảng sợ, đồng thời loại ánh mắt căm hận kia của Diệp Mạc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nối có lực sát thương quá lớn.
Thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm đang suy nghĩ, nếu Diệp Mạc đã không gấp gáp rời khỏi thành phố ý thì có thể nói lên một điều rằng Diệp Mạc vẫn còn lưu luyến hắn, dù sao em ấy đã nói yêu hắn, có thể là qua mấy ngày, Diệp Mạc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn có thể lần thứ hai ôn nhu xuất kích.
|
Quyển 3 - Chương 68: Mục đích của Lạc Tần Thiên
Cuối cùng Diệp Mạc cũng đồng ý với đề nghị muốn đưa cậu rời khỏi nơi này của Lạc Tần Thiên, trong hoàn cảnh tâm trí còn đang hoảng loạn, cậu tự thân không đủ tỉnh táo để quyết định bất cứ điều gì, giống như một chiếc thuyền độc mộc mỏng manh đang trôi nổi lung tung không có đích đến ở một nơi u ám rộng lớn vô biên vô hạn, như không có ai dẫn dắt chỉ đường, liền bị lạc trong thế giới lạnh lẽo hắc ám này.
“Tần Thiên, chúng ta thật sự có thể thuận lợi rời khỏi thành phố X sao?”
Trong xe, Diệp Mạc mặt đầy lo lắng nhìn Lạc Tần Thiên, kinh nghiệm nhiều lần chạy trốn nói cho Diệp Mạc biết, muốn tránh khỏi tai mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm để rời khỏi thành phố X, gần như là điều không thể.
Lạc Tần Thiên vẻ mặt hài lòng, từ khi Diệp Mạc đồng ý cùng anh rời khỏi thành phố X, tâm tình Lạc Tần Thiên vẫn nằm trong trạng thái tươi cười rạng rời, hạnh phúc quay lại nhanh như vậy, anh làm sao có thể không hưng phấn được chứ.
“Yên tâm đi Mạc Mạc, lần này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lạc Tần Thiên thề thốt đảm bảo “Có thể sẽ không thuận lợi, nhưng đến cuối nhất định có thể thành công rời đi.”
Lạc Tần Thiên suy đoán, bản thân cứ thế thản nhiên mang Diệp Mạc đi đến cảng khẩu, thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm chắc chắn đã thông báo Tiếu Tẫn Nghiêm, mà Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngăn cản chính mình, hoặc có thể là mưu tính giết chết mình.
Nói tóm lại, một hồi chính diện giao phong cùng Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng mấy chốc sẽ đến!
Lạc Tần Thiên vẫn là lựa chọn lên du thuyền của Lâm Tả Kha rời đi, lựa chọn ba ngày sau xuất phát, nguyên nhân vì du thuyền của Lâm Tả Kha mấy ngày trước mới vừa đến cảng thành phố X, sau một đêm thịnh yến, sáng mai sẽ lái đi.
Buổi thịnh yến Lâm Tả Kha tổ chức này cũng không long trọng, chỉ mời một vài bằng hữu có quen biết trong thành phố X đến, không giống như lần cùng những thương chính danh lưu tụ hội, cuộc thịnh yến này chỉ đơn giản là một buổi tiệc đính hôn dành riêng cho Lâm Tả Kha cùng tiểu tình nhân của mình là Lê Cửu, vốn dĩ thành phố X không phải là sân nhà của Lâm Tả Kha, Lâm Tả Kha chủ yếu là cân nhắc đến nơi sinh của Lê Cửu mà tổ chức cho nên mới lựa chọn ở thành phố X tổ chức trước một bữa tiệc rượu nhỏ, cũng xem như đem lại chút danh giá cho Lê Cửu. (Jian: bé Cửu sắp lên xe bông kìa =)) chúc mừng cưng cuối cùng cũng đạt được mong ước vớ đc đại gia =))) có điều k biết có ai biết k, Lê Cửu thực chất k có yêu Lâm Tả Kha:/)
Chạng vạng tối, Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc leo lên du thuyền, không giống như lần trước, lần này vừa mới bước lên du thuyền, Lạc Tần Thiên liền theo sát săn sóc Diệp Mạc.
“Mạc Mạc, đây là anh chuẩn bị riêng cho em.” Lạc Tần Thiên cười lấy ra một bộ âu phục cưới nam màu trắng, đặt ở trước người Diệp Mạc ướm thử “Thật vừa với em!”
“Đây là…” Diệp Mạc tiếp nhận y phục trên tay Lạc Tần Thiên, nghi hoặc không rõ nhìn Lạc Tần Thiên.
Lạc Tần Thiên ý cười càng nồng, đưa tay ôm lấy eo Diệp Mạc, cúi đầu xuống, trán khẽ tựa vào trán Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Đêm nay, anh sẽ tuyên bố với mọi người quan hệ của chúng ta, bằng hữu của Lâm Tả Kha trong giới kinh doanh đều rất có thế lực, có bọn họ chứng kiến, ai cũng không thể ngang nhiên cướp em đi khỏi anh!
“Như vậy sẽ khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm tức giận.” Diệp Mạc vội vàng nói, mặt đầy khủng hoảng, tựa hồ như đã thấy được cảnh tượng nơi này máu chảy thành sông, Diệp Mạc biết rất rõ với phương thức khiêu khích này của Lạc Tần Thiên, rất có thể Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ phái sát thủ bí mật ẩn trên du thuyền lạnh lùng hạ sát!
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Lạc Tần Thiên cười cười tươi sáng, tay thân mật vuốt ve mặt Diệp Mạc, cực kỳ ôn nhu nói “Đêm nay, anh muốn cho Tiếu Tẫn Nghiêm triệt để nhận thua! Anh muốn cho hắn biết, Lạc Tần Thiên anh mới là người thích hợp nhất làm người đàn ông của em!”
Bên trong lời nói nhẹ nhàng, Diệp Mạc phảng phất nghe được ý tứ tàn nhẫn vô tình của Tần Thiên, sống lưng chạy dọc cảm giác lạnh lẽo, Diệp Mạc bất an ôm lấy Lạc Tần Thiên, đầu tựa ở trên lồng ngực Lạc Tần Thiên “Tần Thiên, đồng ý với em, đừng làm ra chuyện gì mạo hiểm, chúng ta chỉ cần rời khỏi đây được là tốt rồi, những cái khác, đừng nên nghĩ tới.”
“Ừm, anh đồng ý với em! Mạc Mạc.” Lạc Tần Thiên nhẹ giọng đáp lại, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia cười giảo hoạt âm hiểm.
Trên du thuyền có rất nhiều cách để giải trí, xa hoa nhất chính là sòng bạc được thiết trí ở phòng khách lầu hai, bên trong không gian rộng lời sắp đặt đầy những chiếu bạc tinh xảo với những trò chơi, cách thức đánh cược đa dạng không thiếu thứ gì.
Lạc Tần Thiên cùng Lâm Tả Kha ở một bàn cùng nhau đánh cược rồi chơi bài, qua vài ván, kết quả thắng thua gần như là 50:50.
“Không ngờ kỹ thuật chơi bài của Lạc thiếu lại xuất chúng như vậy, tại hạ cứ tưởng là chơi bài chỉ là trò đánh cược vận may, không nghĩ tới Lạc thiếu còn vận dụng cả kỹ xảo riêng vào, nếu không có Lạc thiếu thủ hạ lưu tình, tại hạ không biết đã nhận thua bao nhiêu lần.” Lâm Tả Kha khách khí cười, là chủ nhân của chiếc du thuyền này, cách ứng xử của Lâm Tả Kha đối với mọi người đều khiến cho người ta có một loại cảm giác đứng giữa không chính không tà không xa không gần, duy trì khoảng cách vô cùng thỏa đáng.
“Ông chủ Lâm khách sáo rồi” Lạc Tần Thiên khẽ cười nói “Chỉ tình cờ chơi giải trí thôi, làm gì có kỹ xảo nào.”
Bên này Lạc Tần Thiên cùng Lâm Tả Kha đang trò chuyện vui vẻ, bên kia Diệp Mạc cũng đang cùng nói chuyện với Lê Cửu…
“Đệt! Tại sao tôi có cảm giác y phục của cậu còn cao cấp hơn cả tôi là sao!” Lê Cửu khó chịu nói, nói thế nào thì đêm nay cũng là sân nhà của mình, Diệp Mạc vốn dáng mạo thanh thú lại thêm một thân lễ phục màu trắng nhìn qua rất rực rỡ chói mắt, khí tràng tuyệt đối áp đảo mình.
Diệp Mạc cũng không có để ý Lê Cửu bất mãn kêu than, rất bình tĩnh nói một câu, mà giống như đang thở dài “Tôi thật ước được như cậu.”
Lê Cửu sững sờ, tiếp đó hờ hững nói “Có cái gì tốt mà ước được như tôi chứ, tôi cũng như nước chảy bèo trôi thôi, tôi với Lâm Tả Kha có tình yêu chân thành hay không, tôi cũng không biết nữa.” Cùng Lâm Tả Kha qua lại, Lê Cửu xác thực là vì tiền của Lâm Tả Kha, mà đồng ý đính hôn với Lâm Tả Kha đơn giản chỉ là bởi vì Lâm Tả Kha đối với Lê Cửu quá tốt khiến cho Lê Cửu thấy thẹn trong lòng, cho nên mới không đành lòng từ chối lời cầu hôn của Lâm Tả Kha.
“Gặp phải một người thật tâm yêu cậu thật không dễ dàng, Lê Cửu, cậu nên thấy đủ đi.”
“Cậu sao vậy, nói chuyện nghe như sầu thảm lắm.” Lê Cửu cố ý giễu cợt nói “Đừng có luôn miệng nói tôi a, còn cậu thì sao? Sao đột nhiên lại đổi tên thành Diệp Mạc vậy? Còn nữa, tôi nhớ sau khi cậu xuất viện không phải là cùng Tiếu Tẫn Nghiêm ra nước ngoài nghỉ mát sao? Sao hiện tại vừa mới khôi phục ký ức lại đột nhiên cùng với tên Lạc gì đấy đi cùng nhau, Tiểu Tuyền, tôi thật sự càng ngày càng không hiểu nổi cậu.”
Lê Cửu thật lòng lo lắng cho Diệp Mạc, kể từ lúc gặp Diệp Mạc tinh thần thất thường ở trong bệnh viện, Lê Cửu vẫn lo lắng cho bệnh tình của Diệp Mạc, chỉ là lo ngại Tiếu Tẫn Nghiêm nên mới không thể đến tìm Diệp Mạc khi cậu đang mất trí nhớ.
Vẻ mặt Diệp Mạc có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng “Chúng ta nói chuyện khác đi! Đúng rồi, bữa tiệc này Lâm Tả Kha mời bao nhiêu người? Nếu như lỡ có người gây sự ở đây thì thủ hạ của hắn ở trên du thuyền có thể áp chế được không?”
Diệp Mạc suy đoán rằng chẳng mấy chốc Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ đến, nhưng điều cậu không biết đó là Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ lấy cách thức gì để xuất hiện.
“Cậu hỏi cái này làm gì? Còn nữa, cậu đừng có nói gở a, nếu như lễ đính hôn này của tôi mà trở thành một trận chém giết là tôi đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu đó.” Lê Cửu bị Diệp Mạc hỏi có chút hoảng hồn, vẻ mặt cảnh giác nhìn Diệp Mạc.
“…..”
Tiệc rượu được cử hành ở chính sảnh lầu một, khi Lâm Tả Kha nắm tay Lê Cửu xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, lập tức vang lên một trận tiếng vỗ tay, Diệp Mạc đứng ở trong đám người, nhìn thấy một màn hạnh phúc hài hòa này, cảm thấy viền mắt có chút cay cay, Lê Cửu là người tham vinh hoa phú quý, đã từng có thời gian làm việc ở Kim Nghê muốn câu dẫn Tiếu Tẫn Nghiêm, khi ấy Diệp Mạc cho rằng một người con trai như Lê Cửu rất khó tìm được một tình yêu chân thành, không nghĩ tới sẽ xuất hiện một người đàn ông phù hợp với điều kiện của Lê Cửu còn nhất nhất một lòng yêu cậu ta. Diệp Mạc biết bản thân đang vô cùng ghen tỵ, từ đầu đến cuối Lê Cửu vẫn sống theo cách cậu ta muốn, thể hiện ra một con người rất thẳng thắn không hề giả tạo, cậu ta thích kẻ giàu liền không che giấu rằng mình muốn được người giàu có bao dưỡng, rốt cuộc cậu ta chẳng phải trải qua cái gì gọi là lên voi xuống chó, đơn giản cùng người yêu mình hạnh phúc đi trong lời chúc phúc của mọi người.
Lạc Tần Thiên hiển nhiên là đã cùng Lâm Tả Kha chào hỏi trước đó, thế nên khi Lâm Tả Kha cùng Lê Cửu tiến hành xong nghi thức đính hôn thì Lâm Tả Kha liền long trọng giới thiệu bằng hữu của mình với mọi người, Lạc Tần Thiên!
Lạc Tần Thiên vừa đi vào trong tầm mắt của mọi người, liền lập tức gây nên một trận tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, mọi người ít nhiều đều biết đến danh tiếng của Lạc gia tộc ở nước Đức, bất kể là luận về tài sản hay là thế lực cũng đều là một trong những gia tộc hiển hách trên thế giới, Lạc gia tộc theo truyền thuyết có những mối quan hệ cùng việc kinh doanh kéo dài ở mỗi nơi trên khắp thế giới, càng có truyền thuyết rằng Lạc gia tộc lũng đoạn hắc bang ở nước Đức. Trong giới buôn lậu, còn có cùng Mafia Ý hợp tác buôn bán vũ khí ma túy.
Truyền thuyết liên quan đến Lạc gia tộc rất nhiều, ở trong lòng bọn họ, người của Lạc gia tộc, bất kể là người nào cũng đều không phải là không đắc tội được mà là không dám đắc tội! Chỉ là không có ai biết được thế lực của Lạc gia tộc cụ thể mạnh đến đâu, bọn họ chỉ biết là Lạc gia tộc rất coi trọng huyết thống, mà Lạc Tần Thiên hiện này là nam nhân duy nhất của tư cách thừa kế Lạc gia tộc.
Lạc Tần Thiên gương mặt mỉm cười, ung dung chậm rãi tiếp nhận micro trong tay Lâm Tả Kha, sau khi khách sáo nói vài câu, liền đem tầm mắt dừng lại trên người Diệp Mạc đang thấp thỏm bất an, khi anh nói rằng bản thân đứng ở chỗ này nguyên nhân là muốn tuyên bố người yêu của mình trước mặt mọi người, bên dưới một trận nhỏ giọng xì xào nghị luận, bởi vì bọn họ không thể tin được, người thừa kế của Lạc gia tộc lại chọn một người đàn ông làm bạn chung thân.
Lạc Tần Thiên cũng không lập tức nói đó là ai, chỉ cầm micro trong tay trả lại cho Lâm Tả Kha, sau đó mỉm cười bước hướng đến Diệp Mạc đang ở trong đám người, ở trước tầm mắt của mọi người, nắm lấy một tay của Diệp Mạc, quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên thâm tình chân thành nhìn Diệp Mạc thời khắc này sớm hoang mang lo sợ, chậm rãi cúi đầu, ở trên mu bàn tay Diệp Mạc hạ xuống nụ hôn, ôn nhu nhẹ giọng nói “Mạc Mạc, anh yêu em…”
Tất cả xung quanh đều im ắng, mọi người lập tức lĩnh hội, hóa ra người Lạc Tần Thiên yêu, chính là nam nhân này!
Diệp Mạc căng thẳng, nhìn Lạc Tần Thiên đang quỳ một gối trước mặt mình, miệng hơi há ra không biết nên nói cái gì, đối với người da mặt mỏng như Diệp Mạc mà nói, cái kiểu thông báo trước bàn dân thiên hạ thế này, có chút không chịu được.
Lạc Tần Thiên cũng không gấp gáp chờ đợi phản ứng của Diệp Mạc, không chút ngập ngừng từ bên trong túi áo tây phục lấy ra một hộp vuông nhung đỏ, mở nó ra, bên trong có một chiếc nhẫn mặt đính kim cương.
“Mạc Mạc, gả cho anh đi!” Lạc Tần Thiên đưa chiếc nhẫn đến trước mắt Diệp Mạc, trong lòng tràn ngập chờ mong nhìn Diệp Mạc “Gả cho anh, anh sẽ bảo hộ em cả đời.”
Kỳ thực từ đầu đến cuối, mục đích thực sự của Lạc Tần Thiên đều là phải cầu hôn Diệp Mạc ngay ở trước mặt nhiều người, bởi vì anh biết, với tính cách thiện lương của Diệp Mạc, cho dù trong lòng có do dự nhưng cũng sẽ không từ chối anh vào thời khắc này khiến cho anh phải lúng túng.
Chỉ cần Diệp Mạc đồng ý một cái, cho dù Tiếu Tẫn Nghiêm có dùng thủ đoạn gì để đoạt lại Diệp Mạc, hắn ta cũng sẽ không có cách nào quang minh chính đại mang theo Diệp Mạc xuất hiện ở trước mặt mọi người, bởi vì qua đêm nay, ở trong lòng mọi người, Lạc Tần Thiên anh mới chân chính là người đàn ông của Diệp Mạc! Còn Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ là gã đàn ông đê hèn dùng thủ đoạn thấp hèn cướp đoạt!
Huống gì đêm nay, cho dù Tiếu Tẫn Nghiêm có đến, Lạc Tần Thiên anh cũng có thủ đoạn để đối phó với hắn!
Ở trong bóng tối, anh đã sắp xếp chuẩn bị hết thảy mọi thứ!
Lâm Tả Kha hướng về bên cạnh người đang chơi đàn dương cầm ở chính sảnh ra hiệu, trong không gian rộng lớn lập tức vang lên tiếng đàn dương cầm bồng bềnh du dương, khiến cho mọi người đều bất giác say sưa chìm đắm trong đó….
|
Quyển 3 - Chương 69: Theo tôi trở về!
Diệp Mạc nhìn Lạc Tần Thiên đang quỳ gối trước mặt mình không biết phải làm sao, hết nửa ngày mới nhỏ giọng nói “Em… em đồng ý với anh…” Đối với Diệp Mạc mà nói, thời khắc này ngoại trừ câu trả lời này, cậu không có dũng khí nói bất kỳ lời nào khác ra khỏi miệng.
Vừa dứt lời, lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay, tuy rằng đã sớm dự liệu được đáp án của Diệp Mạc, nhưng Lạc Tần Thiên vẫn mừng rỡ không ngừng, kích động đứng dậy, đem nhẫn đeo vào ngón tay của Diệp Mạc, ôm lấy eo Diệp Mạc, ở trước mặt tất cả mọi người cúi xuống hôn lên trán Diệp Mạc, Diệp Mạc vẫn khẽ cúi đầu, mím mím môi không nói một lời. (Jian: nhiều khi muốn chửi em thụ này vãi =.=’ nhu nhược, yếu đuối, không có chính kiến, dễ buông xuôi, nản =.=’)
Chính vào lúc này, cửa đại sảnh cao lớn đột nhiên bị mở ra, tiếp đó là thanh âm kèn kẹt, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông mặc trang phục đen từ trên xuống dưới thân hình cao lớn cường tráng chìa ra hai bên đẩy hai cánh cửa ra, sau khi cửa hoàn toàn mở rộng, Tiếu Tẫn Nghiêm một thân âu phục màu đen đắt tiền gương mặt không chút cảm xúc đi vào, không có chút gì là tức giận nhưng uy lực vẫn tràn đầy trên ngũ quan lãnh khốc âm lãnh yên tĩnh, phía sau là Mạnh Truyền Tân luôn theo sát.
Sự xuất hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm là chuyện nằm trong dự liệu của Lạc Tần Thiên cùng với Diệp Mạc, thế nhưng những người khác rõ ràng cảm thấy khiếp sợ, một bữa tiệc nhỏ chỉ trong phạm vi những người quen biết như vậy, với một kẻ thuộc loại đế vương quân lâm thiên hạ như Tiếu Tẫn Nghiêm như thế nào lại muốn đích thân ra mặt xuất hiện.
Tay Lạc Tần Thiên vẫn khoát ở trên eo Diệp Mạc, cảm nhận được Diệp Mạc muốn đẩy mình ra, Lạc Tần Thiên lại càng ôm chặt hơn, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang hướng về phía mình đi đến, khóe miệng vung lên một vệt quỷ tiếu đắc ý, đối với thái độ ung dung thản nhiên của Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc lại hoàn toàn biến sắc, tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc vẫn là cảm thấy tay chân lạnh run, cậu sợ, sợ Tiếu Tẫn Nghiêm lại đột nhiên không khống chết được ở trên chiếc du thuyền này đại khai sát giới.
Ở trong mắt Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm, cái gì cũng dám làm!
Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc đều đã đánh giá thấp Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại không mất khống chế, cũng không tỏ ra giận dữ, gương mặt âm hàn từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu lộ gì, mắt nhìn thẳng vào Lâm Tả Kha trước mặt mà đi tới, ngay cả khi đi ngang qua bên cạnh Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc cũng không có bất cứ phản ứng nào, trong một thoáng lướt qua, Diệp Mạc đã ngỡ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm và cậu là người xa lạ không quen biết.
Thế này căn bản không giống với Tiếu Tẫn Nghiêm!
“Không mời mà tới, mong Lâm lão bản thứ lỗi.” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt nhàn nhạt, nụ cười hờ hững khách sáo hiện trên môi, thanh âm đúng mực khiến cho mọi người xung quanh chỉ cho rằng hắn chỉ đến dự tiệc.
Lâm Tả Kha dù sao cũng là loại người lẫn lộn bên trong những cao thủ thương chiến, đã từng gặp qua đủ loại tình huống, y tự nhiên biết được Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này đột nhiên xuất hiện trên du thuyền không chỉ đơn giản là đến chúc phúc cho mình, nhưng thông mình như y sao có thể chọn đắc tội với tên lão đại nổi danh hung tàn quyền thế đỉnh cao được.
“Tiếu tổng khách khí rồi, ngài có thể đại giá quang lâm, tại hạ cảm thấy thực vinh hạnh.” Lâm Tả Kha cũng khách khi đáp lại nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm vung tay về phía sau, một thủ hạ lập tức đem một hộp gỗ hình chữ nhật đưa đến trước mắt Lâm Tả Kha, sau khi mở ra, bên trong là một quyển sách dùng vàng ngọc mã não để chế tác thành, toàn bộ quyển sách đều được khảm ngọc, bìa ngoài dùng bạch ngọc nạm kim cương khảm bốn chữ tư trì thông giám, cùng với một bộ cổ họa mạ vàng. (Jian: méo hiểu, thôi đọc lướt qua đi =.=’)
Người tinh mắt vừa nhìn liền có thể biết được, vật này tuyệt đối có giá trị liên thành, hơn nữa không phải là thứ có tiền liền mua được.
Đưa tiền vàng lại không mang tục khí, chế tác tạo hình thành một quyển sách thanh nhã, càng tăng thêm khí chất nhã nhặn cao quý, hơn nữa Lâm Tả Kha bản thân là một khiêm tu quân tử đam mê sách cổ, món lễ vật này của Tiếu Tẫn Nghiêm vừa biểu hiện tư chất kiệt ngạo, lại khiến cho Lâm Tả Kha giảm bớt đi một phần trọc khí của thương nhân.
“Một chút tâm ý, mong Lâm lão bản nhận lấy, chúc Lâm lão bản cùng người yêu trăm năm hạnh phúc.” Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng cười nhạt, trong lòng từ lâu không kiềm chế nổi chuyện muốn làm, ngày hôm nay hắn mới biết, hai ngày qua khi hắn kiềm chế không đi tìm Diệp Mạc, trong hai ngày này, Lạc Tần Thiên trở về vẫn luôn ở nhà trọ chung với Diệp Mạc.
Lâm Tả Kha nhận lấy lễ vật, sau khi biểu đạt lời cảm ơn, hướng về mọi người ra hiệu yến tiệc tiếp tục.
Thế nhưng giờ khắc này chẳng ai có cách nào khôi phục lại tâm tình vui vẻ được cả, tất cả mọi người đều cẩn thận đem tầm mắt rơi vào trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, nhìn hắn híp hai mắt sắc bén, vẻ mặt âm trầm đi tới trước mặt Lạc Tần Thiên.
Diệp mạc bởi vì bị Lạc Tần Thiên dùng một tay ôm lấy nên nửa người vẫn còn tựa sát vào trước ngực Lạc Tần Thiên, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới trước mặt mình, Diệp Mạc sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng nữa mà vô thức cúi xuống nhìn mặt đất, một tay vò vò góc áo mình, tim đập thùng thùng nhảy nhót không ngừng.
Diệp Mạc giờ khắc này hoảng sợ không phải là vì nhớ tới những chuyện kinh khủng mà trước kia Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng làm đối với cậu, mà đơn giản đó chỉ là cảm giác thấy sợ sệt chột dạ, giống như… thê tử hồng hạnh xuất tường đột ngột bị trượng phu cầm dao phay bắt gian tại trận.
Lạc Tần Thiên vẫn ôm chặt lấy Diệp Mạc, hơi ngửa đầu, khóe miệng nhếch lên một vệt cười khinh bỉ, Diệp Mạc đã đồng ý với lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ Tiếu Tẫn Nghiêm có làm gì thì trong mắt của mọi người, hắn ta cũng chỉ là kẻ đến sau.
Anh đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, chỉ còn chờ Tiếu Tẫn Nghiêm xuất kích như thế nào thôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc giờ khắc này mặt bị dọa cho sợ đến trắng bệch, thờ ơ mở miệng nói “Chơi mệt rồi sao? Mệt rồi, tôi để thủ hạ đưa em về nhà.” Nói xong, lại lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tần Thiên, thanh âm càng thêm lạnh vang lên “Lạc thiếu gia ôm người yêu của người khác có phải quá mức không thích hợp không, chẳng lẽ một Lạc gia tộc to lớn như vậy lại đi dạy dỗ Lạc thiếu gia thành một kẻ hèn hạ đi cướp đoạt tình nhân của người khác?”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều vô thức hít vào một ngụm khí lạnh, Tiếu Tẫn Nghiêm cau mày, không chỉ phân rõ rạch ròi Diệp Mạc là người của hắn, mà còn khiến cho Lạc Tần Thiên cẩu huyết lâm đầu, cho dù hai người đều cùng nắm giữ hai tập đoàn tài chính hùng mạnh, thế nhưng sức ảnh hưởng cùng quyền uy của Tiếu Tẫn Nghiêm so với Lạc Tần Thiên lớn mạnh hơn rất nhiều, câu này, gần như chẳng chừa lại chút thể diện gì cho Lạc gia tộc cả.
Phong cách làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm chính là như vậy, hắn có thể vì lợi ích của mình mà kiên trì đàm luận cũng những thương gia mà hắn nghĩ là có giá trị cho hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho dù đó là ai!
Lạc Tần Thiên biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, tuy rằng anh tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng trải qua ngàn cân treo sợi tóc tôi luyện qua anh so với những nam nhân cùng tuổi trầm ổn hơn rất nhiều, Lạc Tần Thiên rất rõ ràng ở trong tình huống này anh nên làm gì để phản công ngược lại.
“Tại hạ thực sự không hiểu rõ ý của Tiếu tổng, chưa nói đến tôi chịu sự giáo dục của Lạc gia tộc như thế nào, chỉ với câu “Ôm người yêu của người khác” kia của Tiếu tổng, tại hạ thực sự không hiểu, từ khi nào người yêu sắp cưới của tôi, lại thành của người khác? À, suýt chút nữa đã quên, vừa nãy Mạc Mạc đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi, Tiếu tổng lúc ấy không có mặt để chứng kiến, ha ha, thật đáng tiếc.” Lạc Tần Thiên cười nói, đồng thời kéo bàn tay Diệp Mạc có đeo chiếc nhẫn kim cương của mình, mỉm cười, lần thứ hai cúi xuống hôn lên.
“Tần Thiên… em…” Diệp Mạc hốt hoảng nhìn động tác của Lạc Tần Thiên, muốn thu tay về nhưng lại bị Lạc Tần Thiên nắm thật chặt, Diệp Mạc đã không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì cậu biết, dưới vẻ mặt lãnh khốc kia, nhất định chứa đầy sát khí.
Tiếu Tẫn Nghiêm không phải là loại đàn ông có tính nhẫn nại, cho dù hắn ở trước mặt mọi người cố gắng làm ra dáng vẻ không vui không giận, nhưng với tính khí thô bạo của hắn, tuyệt đối sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế lại mạng kẻ làm hắn tức giận!
|
Quyển 3 - Chương 70: Đánh cược!
Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói “Thật không nghĩ tới khẩu vị của Lạc thiếu gia lại là nam nhân đã kết hôn” Tiếu Tẫn Nghiêm nói, tầm mắt âm tàn rơi vào trên người Diệp Mạc lúc này đã hoàn toàn biến sắc, vẫn là bộ dạng nhẹ như mây gió “Em muốn bỏ trốn cùng tên đàn ông khác trước hết cũng phải đợi ly hôn với tôi chứ, sao thế, gấp đến nỗi không chờ đợi sao?”
Đã kết hôn?! Ly hôn?!
Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai gây ra một trận sóng gió cho tất cả mọi người trong phòng, kể cả Lạc Tần Thiên cùng với Diệp Mạc, sắc mặt đều bỗng biến đổi!
Diệp Mạc lúc này mới chợt nhớ ra, hai ngày trước khi cậu khôi phục lại trí nhớ, đã cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đi đăng ký kết hôn!
Liên tiếp nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trước đây, Diệp Mạc đã sớm quên đi mất chuyện này, bây giờ suy nghĩ lại một chút, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã sớm cùng cậu là vợ chồng hợp pháp!
Một trận hoán đổi tình hình, Lạc Tần Thiên thật sự đã biến thành một tên hèn hạ cướp đoạt như Tiếu Tẫn Nghiêm nói!
“Mạc Mạc, chuyện… chuyện gì thế này?” Lạc Tần Thiên giật mình cúi đầu nhìn Diệp Mạc, vốn đã chuẩn bị hết những lời bắt bí Tiếu Tẫn Nghiêm, Lạc Tần Thiên làm sao cũng không thể nghĩ tới rằng ngay ở lúc mấu chốt chính mình lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm một chiêu quật ngã!
Việc đã đến nước này, Diệp Mạc không thể làm gì khác hơn là ủ rũ thấp giọng nói “Xin lỗi Tần Thiên, lúc bị mất trí nhớ, em…”
Lời còn chưa nói hết, Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai lên tiếng, thanh âm lạnh như băng khiến cho tất cả mọi người trong lòng run rẩy “Lạc thiếu gia, tôi nghĩ tôi có thể đi kiện cậu lừa gạt người của tôi nhỉ. Có điều xét về phương diện Lạc gia tộc cùng tôi có làm ăn hợp tác, tôi xem như là cậu tuổi trẻ kích động mới bị nam nhân này của tôi mê hoặc tâm hồn, hiện tại, mau đem người yêu của tôi trả lại.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nói rồi duỗi một tay ra, ánh mắt sắc bén lại thẳng tắp rơi vào trên mặt Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên nghĩ như thế nào, hắn mặc kệ, hiện tại điều hắn muốn chính là Diệp Mạc tự mình tới bên cạnh hắn.
Nhìn nam nhân suốt một tháng nay cùng mình ôn nhu triền miên, thuận tình ngoan ngoãn nép ở bên trong lồng ngực một gã đàn ông khác, hắn, lòng đau như lửa đốt, cơn đau này, so với nỗi hận cùng cơn thịnh nộ giờ khắc này còn mãnh liệt hơn.
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay ra, không biết làm sao ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, bất ngờ phát hiện đáy mắt Tiếu Tẫn Nghiêm đáy mắt không có bất kỳ hàn ý nào, mà là nùng mãn nhu tình, giống như ánh mắt suốt một tháng qua luôn nhìn cậu, tình thâm nhất thiết.
Nhưng Diệp Mạc làm sao có thể quên được, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng đem lại cho cậu những dằn vặt khổ sở như thế nào ở địa ngục, loại bóng tối khủng bố kia vẫn dai dẳng bên cậu như hình với bóng. Cho dù bây giờ cậu có đồng ý nghe lời mà trở lại bên hắn, vậy đối với hành vi chạy trốn lần này, hắn sẽ xuất ra thủ đoạn gì để trả thù cậu đây?
Việc đã đến nước này, cậu đã không thể quay đầu nữa!
Diệp Mạc thu lại tầm mắt, mím mím môi giữ yên lặng, Lạc Tần Thiên thì lại thỏa mãn nở nụ cười, tiếp đó thẳng thắn khí hùng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm mở miệng nói “Chỉ cần tâm Mạc Mạc không thuộc về Tiếu tổng, ly hôn, chỉ là vấn đề về thủ tục mà thôi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm thả tay xuống, nhu tình nơi đáy mắt trong thoáng chốc phủ lên một tầng băng sương, không để ý đến Lạc Tần Thiên, đáy mắt âm vụ tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Mạc, ngay cả thanh âm cũng biến thành khủng bố “Diệp Mạc, tôi hy vọng sự lựa chọn của em không khiến em phải hối hận cả đời.”
Hắn hiểu ra rằng, nhu tình, từ trước đến giờ không phải là cách hữu hiệu nhất để giữ lại nam nhân này! Thế nên… hắn chỉ có thể trước tiên nghĩ biện pháp để cậu trở về, sau đó sẽ nghĩ cách diệt trừ chướng ngại vật Lạc Tần Thiên này!
Tiếu Tẫn Nghiêm phát ra tín hiệu nguy hiểm khiến cho thân thể Diệp Mạc chấn động, nỗi sợ hãi mạnh mẽ ùa ập vào chiếm cứ trong lòng Diệp Mạc, Diệp Mạc trong nháy mắt nhớ tới những thủ đoạn tàn nhẫn của Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng làm đối với cậu.
Tuy rằng Lạc Tần Thiên đã đảm bảo với cậu rằng nhất định có thể thành công rời khỏi thành phố X, nhưng với những thủ đoạn của Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao Diệp Mạc không biết rõ chứ, hắn sẽ không để Lạc gia tộc vào trong mắt, hắn sẽ không để Lâm Tả Kha vào trong mắt, muốn đem bản thân cậu tóm về, biện pháp của hắn thực sự có quá nhiều. Đến lúc đấy, không chỉ có cậu phải nhận lấy trừng phạt tương ứng mà ngay cả Lạc Tần Thiên có thể cũng không tránh được độc thủ của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cậu không thể, không thể để liên lụy đến Lạc Tần Thiên được!
“Mạc Mạc đừng sợ, có anh ở đây!” Lạc Tần Thiên xoa xoa mặt Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Cho dù anh có chết anh cũng sẽ không buông tay”
Lời của Lạc Tần Thiên giống như một viên định tâm hoàn khiến cho Diệp Mạc trong nháy mắt bình tĩnh lại, đúng vậy, nếu như phải trở lại bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, vậy không bằng cùng chết chung với Lạc Tần Thiên!
“Tôi không hối hận với sự lựa chọn của chính mình.” Diệp Mạc thấp giọng nói, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn vào hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc lựa chọn Lạc Tần Thiên, không còn nghi ngờ đã giúp Lạc Tần Thiên hòa lại một ván, Lạc Tần Thiên ôm lấy Diệp Mạc, cười đặc biệt tươi sáng.
Nếu như không phải ở đây có quá nhiều con mắt đang dõi theo, Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ chẳng chút do dự mà xông lên lấy mạng Lạc Tần Thiên.
Cuối cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra mình đã bắt đầu không thể khống chế được tâm tình, không ngừng siết chặt hai lòng bàn tay, thậm chí còn phát ra tiếng xương răng rắc.
Tiếu Tẫn Nghiêm không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng rằng “Người của tôi, trừ tôi ra không đến lượt cậu ra bất kỳ quyết định gì, Diệp Mạc, em vẫn chưa ly hôn với tôi, thế nên ngay bây giờ, em nhất định phải theo tôi trở về!”
“Thế nào? Tiếu tổng muốn dùng bạo lực sao?” Lạc Tần Thiên cố ý dương cao giọng, giống như đang châm chọc.
“Dùng bạo lực?” Tiếu Tẫn Nghiêm giống như vừa nghe phải chuyện cười gì đấy, cười lạnh một tiếng “Người của tôi, tôi mang đi thế nào, Lạc thiếu gia còn chưa có tư cách hỏi đến! Đúng rồi, Lạc thiếu gia cướp người của tôi thế này, có phải là đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả rồi không?”
Câu nói này, là Tiếu Tẫn Nghiêm nói cho Diệp Mạc nghe….
“Có vẻ như Tiếu tổng đang trong tình thế bắt buộc nhỉ.” Lạc Tần Thiên khẽ cười nói “Đây là lễ đính hôn của Lâm lão bản, tôi nghĩ chúng ta nên dùng phương thức hòa bình giải quyết vấn đề.”
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ hơi nhíu mày, chờ Lạc Tần Thiên tiếp tục nói.
“Lầu hai có một phòng chơi bài, hay là chúng ta đánh cược một lần.” Lạc Tần Thiên hơi híp mắt, giống như đang tính toán gì đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười một tiếng, hóa ra đây mới là mục đích thực sự của Lạc Tần Thiên.
“Tiền đặt cược?” Tiếu Tẫn Nghiêm không nhanh không chậm mở miệng, nếu Lạc Tần Thiên đã muốn chơi, vậy hắn sẽ theo, hắn muốn ở trước mặt Diệp Mạc, để cho hắn ta phải thất bại thảm hại!
“Nếu như tôi thắng, tôi muốn Tiếu tổng phải chuẩn bị đơn ly hôn, đêm nay cùng Mạc Mạc triệt để đoạn tuyệt quan hệ” Lạc Tần Thiên dừng một chút, tiếp tục cười khinh khỉnh nói “Hơn nữa tôi muốn Tiếu tổng phải ở trước mặt tất cả mọi người, quỳ xuống xin lỗi tôi vì những lời nói lỗ mãng khi nãy!” (Jian: Anh Lạc đi xa quá rồi đấy =.=’)
Những lời ấy vừa thốt ra, trong đám người lập tức có tiếng thốt lên đầy kinh ngạc, Lạc Tần Nhiên rốt cuộc vẫn là một thằng nhóc vô tri, lại ngông cuồng đến mức không coi ai ra gì như vậy, muốn một nam nhân như Tiếu Tẫn Nghiêm quỳ xuống, đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cong lên khóe miệng, rất bình tĩnh đáp lại một tiếng “Có thể!” Sau đó tiếp tục nói “Còn nếu như Lạc thiếu gia thua, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ có một… đó là Lạc thiếu gia tự cung hình (a.k.a thiến =))), vĩnh viễn không làm đàn ông nữa!” (Jian: đuỵt =)) vẫn là bạn Tiếu ác đíu ai bằng =)))
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, dưới bầu không khí quỷ dị, một hồi lâu mới nghe được Lạc Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi một tiếng “Được!”
|
Quyển 3 - Chương 71: Quay đĩa quay! Đánh cược! Tính mạng!
Lâm Tả Kha thành trọng tài cho trận đánh cược này của Lạc Tần Thiên cùng Tiếu Tẫn Nghiêm, mối quan hệ giữa y với cả hai bên đều không xa không gần, thích hợp để giám sát toàn bộ quá trình đánh cược một cách công tâm.
Một buổi lễ đính hôn, không ai ngờ đến lại biến thành cuộc tranh tài cược mạng của hai người đàn ông này, có điều so với lễ đính hôn, tất cả mọi người đều càng cảm thấy có thể được chứng kiến một trận tranh đấu hiếm thấy như thế, lại là hai người đàn ông có thế lực đỉnh cao, tiến hành một trận đối đầu tôn nghiêm, trận đánh cược này, bất kể là ai, sợ là đều có khả năng không thua nổi!
Trận đánh cược sẽ mở màn sau 10 phút, nguyên nhân chỉ vì Tiếu Tẫn Nghiêm đưa ra yêu cầu muốn cùng Diệp Mạc nói chuyện riêng một chút, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp nên cũng không có ai dị nghị, Lạc Tần Thiên vốn dĩ không muốn, nhưng Diệp Mạc lo rằng nếu không đáp ứng yêu cầu này của Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ khiến Tiếu Tẫn Nghiêm tức giận làm ra chuyện gì cực đoan, lúc này mới thuyết phục Lạc Tần Thiên.
Bởi vì chỉ có 10 phút nên Lạc Tần Thiên cũng không có cố chấp không muốn.
Diệp Mạc đi theo phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm, cúi đầu khúm núm giống như một đứa trẻ làm sai bị lão sư đưa vào văn phòng giáo huấn, tuy rằng ở trong lòng tự nói với bản thân không cần phải sợ, nhưng có lẽ là do vừa ngẩng đầu liền sẽ nhìn thấy bóng lưng cao to lạnh lùng của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến do tim của Diệp Mạc đập nhanh hơn.
Đi tới cửa một gian phòng, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới xoay người nhìn nam nhân nhỏ bé đang đi theo phía sau, lạnh lùng nói “Còn không mau đi vào nhanh, cho dù có làm em tôi cũng sẽ không chỉ mất có 10 phút.”
Diệp Mạc hơi đỏ mặt, mím mím môi, bước nhanh đi vào gian phòng, mặc kệ là Tiếu Tẫn Nghiêm định nói gì với cậu, Diệp Mạc đều không định sẽ thay đổi quyết tâm muốn rời đi của bản thân!
Diệp Mạc mới vừa bước vào cửa, liền nghe được âm thanh cửa đột nhiên khép lại, cậu giật mình cả kinh, mới vừa xoay người lại, liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên chống đỡ ở trên một mặt bức tường, tốc độ quá nhanh khiến cho Diệp Mạc thậm chí còn không thấy rõ được động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm, liền cứ như vậy bị Tiếu Tẫn Nghiêm đè ép ở trên vách tường.
Diệp Mạc mới vừa há miệng, môi Tiếu Tẫn Nghiêm liền bá đạo ép tới, thô bạo mút vào hai mảnh bờ môi của Diệp Mạc, hận không thể đem toàn bộ nuốt vào trong miệng. Hai ngày nay, hắn gấp muốn điên rồi, cho dù là đồng thời phẫn nộ khi thấy cậu cùng với Lạc Tần Thiên, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có cách nào khống chế được loại tư niệm này!
Diệp Mạc nghẹn ngào vài tiếng, không phát ra được thanh âm nào, dưới tình thế cấp bách liền đưa tay đánh vào đầu Tiếu Tẫn Nghiêm, kết quả bị Tiếu Tẫn Nghiêm khóa tay lên phía trên đầu, càng thêm cắn phá hai bờ môi.
“A…” Diệp Mạc thống khổ vặn vẹo thân thể, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới buông miệng cậu ra.
“Anh quá đáng!” Diệp Mạc phẫn nộ, nhưng không thể không sợ hãi được, giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm đã không còn giữ được trầm ổn như ban đầu, trái lại giống như một con sư tử thô bạo, lúc nào cũng có thể miệng máu mở lên, hai mắt tản ra âm quang xanh đậm biểu lộ rõ ràng cơn giận dữ của hắn.
“Đã lên giường với hắn rồi sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm gằn giọng, tức giận mãnh liệt phun trào, Tiếu Tẫn Nghiêm gần như sắp mất đi lý trí, hai ngày nay Lạc Tần Thiên với Diệp Mạc đều ở chung với nhau một chỗ, hắn làm sao có thể không tránh khỏi nghi ngờ!
“Không… không có!” Diệp Mạc lập tức nói, lúc này cậu nghĩ mình không nên chọc điên Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm định thần nhìn khuôn mặt Diệp Mạc, dĩ nhiên không có hỏi sâu hơn, hắn tin điều đó, bất tri bất giác nghi ngờ cũng đơn giản như vậy mà biến mất.
Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, vẻ sợ hãi trên mặt biến mất một nửa, muốn chạm vào vuốt ve mặt Diệp Mạc nhưng lại bị Diệp Mạc không chút nể tình mà né tránh.
“Để tôi đi thôi Tiếu Tẫn Nghiêm.” Diệp Mạc dựa vào trên tường, tầm mắt hạ thấp nhìn xuống mặt đất. Đã thất bại vô số lần, nhưng Diệp Mạc vẫn ôm hy vọng nhỏ bé mà chống lại hiện thực, kỳ thực lúc Lạc Tần Thiên nói rằng sẽ đưa cậu đi, Diệp Mạc liền đã đoán trước được sẽ không thành công.
Trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức căng thẳng, lập tức gằn giọng nói “Trừ khi tôi chết”
“Vẫn chúng ta không còn gì để nói nữa.” Diệp Mạc nhìn mặt đất, thanh âm thanh thanh lạnh lùng.
Tiếu Tẫn Nghiêm châm điếu thuốc, hút một hơi sau đó chậm rãi phun ra vòng khói, biểu hiện có chút cô đơn “Tôi biết em hận tôi, nhưng tôi không tin ở chung với nhau một thời gian dài như vậy, em vẫn không có chút tình cảm nào với tôi, em đã nói, em yêu tôi.”
“Hận có thể cùng tồn tại với yêu sao?” Diệp Mạc trào phúng nói.
“Mạc Mạc, trở về đi! Tôi sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến em nữa đâu, tôi thề đấy!”
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, trên mặt lướt qua một tia thống khổ, trong thanh âm phát ra sự thù hận “Lúc tôi còn là Diệp Tuyền, anh cũng từng hứa hẹn với tôi như thế, nhưng đến thời điểm mấu chốt, anh có từng tin tưởng tôi không?” (Jian: nói lời này thì hơi ác với em nó cơ mà em nó thù dai quá =)) biết là thằng kia đã làm nhiều chuyện ác cơ mà nó hối lỗi rồi thì tha mẹ nó đi, gim hoài, chỉ tổ vừa ngược cả 2 vừa ngược người đọc và quan trọng hơn là hành cái đứa edit là bạn Jian dễ thương:(()
“Em biết rõ tôi khi ấy là vạn bất đắc dĩ, nếu như em là tôi, em cũng sẽ làm như vậy!” Giọng Tiếu Tẫn Nghiêm lớn hơn rất nhiều, hắn chính là không cam lòng, bởi vì hắn căm hận chính mình đã làm tổn thương Diệp Mạc, thế nên khi nhắc đến chuyện lần đấy, hắn vẫn có chút tránh né tránh nhiệm, nhưng thật sự lần ấy, hắn cũng có nỗi khổ tâm trong lòng của mình.
“Tôi sẽ không!” Diệp Mạc lớn tiếng nói, kèm theo là cay đắng cười vài tiếng “Anh đúng là không biết, nhưng khi ấy anh không phải đã yêu tôi sao? Tiếu Tẫn Nghiêm, không phải tất cả mọi người đều tàn nhẫn như anh, ít nhất tôi sẽ không làm tổn thương đến người tôi yêu, cứ coi như tôi yêu phải người phản bội tôi, tôi thà tình nguyện từ bỏ chứ không hủy hoại người ấy.”
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì, ngưng lại rất lâu mới thấp giọng nói “Em sẽ không tha thứ cho tôi nữa sao?”
“Phải, vĩnh viễn cũng không!” Diệp Mạc tựa hồ như bị tâm tình dâng trào khi nãy đẩy phẫn hận lên cao, gần như là không chút do dự mà bật thốt lên.
Cậu không có cách nào tự thuyết phục bản thân mình tiếp tục cùng một người đàn ông hung tàn chung chăn chung gối, dù cho Tiếu Tẫn Nghiêm không gây ra chuyện tổn thương đến cậu nữa, cậu cũng không có cách nào quên đi những cực hình Phục Luân đã gây ra trên người cậu, loại đau đớn này, là Tiếu Tẫn Nghiêm ban cho, điều này, mãi mãi cũng không thay đổi được.
Tiếu Tẫn Nghiêm liền giật vài điếu thuốc, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm “Diệp Mạc, em đừng ép tôi.”
“Tiếu Tẫn Nghiêm, đến cùng là ai ép ai?” Diệp Mạc cắn răng, phẫn nộ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Anh còn muốn lấy cái gì ra để uy hiếp tôi nữa đây?”
“Em vừa mới hồi phục trí nhớ, chắc vẫn chưa liên lạc với con bé kia đúng không.” Tiếu Tẫn Nghiêm không nhanh không chậm nói “Cô ta vừa mới trở về nước, hình như là bệnh cũ tái phát, ba ngày trước tôi đã lấy danh nghĩa của em để cho cô ta làm phẫu thuật, lần phẫu thuật này nguy hiểm rất lớn, thất bại đồng nghĩa với cái chết, thành công thì cô ta có thể mãi mãi sống tiếp như người bình thường.”
Diệp Mạc vẫn cứ nghĩ rằng Diệp Nhã còn ở nước ngoài, vừa nghe Tiếu Tẫn Nghiêm nói như thế, liền chấn động, vội vàng hỏi “Phẫu thuật thế nào rồi?”
“Phẫu thuật vẫn tính là thành công, nhưng hiện này đang còn trong giai đoạn nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nghĩ cô ta lúc này, cần nhất là người anh trai như cậu bên cạnh.” Tiếu Tẫn Nghiêm dừng một chút, lại tiếp tục nói “Nếu như em nghĩ lời này của tôi là một loại kế sách nào đó để giữ em lại, thì cứ xem là thế đi.”
Diệp Mạc quả nhiên cúi đầu, hồi lâu mới thấp giọng nói “Tôi sẽ nói với Tần Thiên phái người đưa Diệp Nhã đi…”
Tiếu Tãn Nghiêm sầm mặt lại, tức giận mãnh liệt lần thứ hai xâm chiếm trong lòng, hắn nỗ lực áp chế lại tâm tình đang sắp bạo phát “Em yêu Lạc Tần Thiên đến thế à?”
Diệp Mạc không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn mặt đất.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chân tiến đến, một phát nắm lấy phần áo trước ngực Diệp Mạc, giữa hai hàng lông mày hiện lên đau xót “Nếu như đêm nay tôi cùng Lạc Tần Thiên có một người phải chết, em hy vọng là người nào?”
“Anh… anh có ý gì?” Diệp Mạc kinh hoảng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, nhẹ giọng cười vài tiếng, xoay người nhanh chân rời khỏi phòng.
“Anh rốt cuộc là có ý gì?” Diệp Mạc nói lớn, tiếp đó cũng chạy theo ra ngoài.
………………….
Lâm Tả Kha không để cho quá nhiều người vào phòng đánh cược ở lầu hai, chỉ cho vài người có danh tiếng trong giới kinh doanh và chính mình làm trọng tài cho Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Lạc Tần Thiên.
Tiếu Tẫn Nghiêm và Lạc Tần Thiên ngồi cùng một bàn đánh cược phía đối diện nhau, một bên âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị, một bên ngạo mạn cười khẽ.
Lâm Tả Kha và những người đứng xung quanh bàn, còn Diệp Mạc thì đứng ở bên cạnh Lạc Tần Thiên, vì trong đầu hồi tưởng đến lời Tiếu Tẫn Nghiêm mới vừa nói nên vẫn còn nằm trong trạng thái bất an.
Có một người sẽ chết, đây rốt cuộc là ý gì?
“Được rồi, chia bài đi!” Lạc Tần Thiên cười, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Chờ một chút! Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên lạnh lùng phun ra một tiếng.
Lạc Tần Thiên mặt biến sắc “Sao, ngươi hối hận rồi?”
Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi tựa trên ghế, nói nhẹ như mây gió “Lạc thiếu gia không cảm thấy cách đánh cược này quá mức ấu trĩ sao, hơn nữa số tiền đánh cược kia không phải là quá ít à? Nếu như đã đánh cược một trận trước mặt nhiều người như vậy, sao không cược lớn một chút.”
Dưới tình huống này, có dù là ai lùi bước cũng sẽ trở thành kẻ nhu nhược, trận đánh cược còn chưa bắt đầu, một việc tranh cãi liên quan đến tôn nghiêm đã bắt đầu.
Lạc Tần Thiên cau mày “Có ý gì?”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười nhạt “Đã đánh cược thì phải đánh cược bằng tính mạng!” Nói rồi, Tiếu Tẫn nghiêm đưa tay về phía sau duỗi một cái, Mạnh Truyền Tân lập tức đem một khẩu súng đưa đến tay Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cộp một tiếng, khẩu súng lục kiểu cổ bị Tiếu Tẫn Nghiêm nhấn ở trên bàn, nhìn khẩu súng trong lòng bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm, trong nháy mắt tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Nhìn mặt Lạc Tần Thiên sẽ biến sắc, Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười nói “Sáu phát súng trong khẩu súng này, chỉ có một phát súng bắn ra đạn thật, những phát khác đều là giả thanh, ai chết đồng nghĩa với thua cuộc! Cách thức quay đĩa quay đánh cược tự sát này, Lạc thiếu gia hẳn là rất rõ chơi thế nào.”
“Không được!” Diệp Mạc đột nhiên sợ hãi hét lớn, hiện tại cuối cùng cậu cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Đây căn bản không phải là một trò chơi!
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Lạc Tần Thiên trầm mặc không nói, hai tay khoanh trước ngực, âm hiểm trào phúng nở nụ cười “Làm sao? Lạc thiếu gia không dám?”
“Tần Thiên! Không được đồng ý với anh ta! Anh ta điên rồi!” Diệp Mạc sợ hãi không ngừng mà lay lay Lạc Tần Thiên.
Lạc Tần Thiên nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Mạc Mạc yên tâm, cơ hội chia năm năm, anh không tin trời cao lại chiếu cố đến hắn!” Nói xong, Lạc Tần Thiên quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Được! Ta chơi với ngươi!”
|