Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!
|
|
Nghĩ đến đây nó chợt chạnh lòng. Tình yêu của gay là vậy sao? Khó khăn đến thế sao? Tại sao khi nam và nữ yêu nhau họ lại không phải khó khăn đến vậy. Đúng là không phải ai cũng gặp khó khăn trong tình yêu nhưng mà với tình yêu bình thường thì có phần dễ dàng hơn. Còn với gay hầu như tình yêu nào cũng gặp khó khăn và thử thách cả. tình yêu nào cũng giống tình yêu nào. Tình yêu nào cũng đẹp như nhau. Vậy mà tại sao lại bất công đến vậy?
Nhưng dù là vậy tình yêu có một quy luật duy nhất. Đó là tình yêu không bao giờ dành cho một tâm hồn yếu đuối. Phải mạnh mẽ thì mới có thể giành được một tình yêu đích thực. Nó biết điều đó. Hắn biết điều đó. Nhưng mà liệu Vĩnh có biết không? Và Kha có biết không?
– Dù biết sẽ có khó khăn nhưng mà nếu như Vĩnh thật lòng yêu Kha thì nhất định sẽ vượt qua được! – Nó cố tình đổi từ “thích” thành từ “yêu”.
Vĩnh cảm thấy máu trong người rần rần chạy khi những lời nói đó chạm vào tim. Đúng rồi! Không thử làm sao biết! Vì không ai có thể biết trước kết quả ra sao nên cuộc sống mới thí vị, mới đáng sống. Cứ ôm ấp mãi một tình yêu vô vọng sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
Nhìn thẳng vào mặt Hưng, Vĩnh nói rõ ràng và dõng dạc.
– Vĩnh biết rồi!
Nó mỉm cười một nụ cười kích lệ. Hắn đi phía sau cũng mỉm cười. Vĩnh thật sự khâm phục Hưng và Khang. Họ đã vượt qua nhiều khó khăn còn hơn cậu nữa. Nếu họ làm được thì cậu cũng có thể làm được. cậu tin vào tình yêu của mình dành cho Kha. và cậu tin Kha cũng yêu mình. Chỉ cần có thế.
…
Buổi chiều, như mọi ngày Kha lại mang sách vở qua nhà của Vĩnh. Chuyện này đã xảy ra quá thường xuyên. Không biết vì lí do gì mà Vĩnh không chịu đi học. Thế là Kha ngày nào cũng phải bắt cậu ấy học chung với mình. Ít nhất thì cậu ấy cũng phải biết đọc và viết chứ.
Kha cất tiếng gọi.
– Vĩnh ơi!
Không có ai trả lời. Kha hơi ngạc nhiên vì mọi hôm chỉ cần cậu gọi là Vĩnh chạy ra liền mà. Cậu bước vào khoảng sân được hàng rào bao lại rồi nhìn vào trong nhà. Cũng không có ai. Không lẽ Vĩnh lại đi vắng? Không thể được! Vì Vĩnh cũng biết là hôm nay học mà! Vậy thì tại sao…
– Hù!
Kha giật mình quay lại. Trước mặt cậu là một người… không có mặt. Nói đúng hơn là gương mặt của người đó bị những bông hoa dại che mất. Bó hoa đó gồm rất nhiều hoa. Kha biết hết tất cả loại hoa đó. Vì có thể dễ dàng tìm thấy bất cứ đâu. Nhưng để làm thành một bó hoa lớn như vậy thì quả thật phải tốn rất nhiều công sức.
Dù không thể nhìn thấy mặt cái người đó nhưng Kha cũng thừa biết là ai. Cậu nhẹ nhàng hỏi.
– Vĩnh làm gì vậy?
Vĩnh vẫn không bỏ hoa xuống. cậu nói.
– Kha nè! Vĩnh đã nghĩ nhiều lắm rồi! Tụi mình từ nhỏ đã chơi chung với nhau! Lớn lên với nhau! Vĩnh biết có thể Kha sẽ không thể chấp nhận nhưng mà…
Kha thật sự không hiểu Vĩnh đang nói gì. Tự nhiên hôm nay bày đặt làm mấy trò ngộ ghê.
– Nhưng mà… – Giọng Vĩnh thoáng chút ngập ngừng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói. – Vĩnh thích Kha nhiều lắm!
Kha bật cười rồi nói.
– Kha cũng thích Vĩnh mà! Thôi mình đi vào học đi!
Kha ngạc nhiên khi Vĩnh vẫn chưa chịu buông đóa hoa xuống và vẫn đứng yên như tượng.
– Không phải! Ý Vĩnh là… Vĩnh yêu Kha!
Kha sững người khi nghe thấy điều đó. Rồi như một phản ứng tự nhiên, mặt Kha đỏ lên rần rần. Cậu cúi mặt xuống đất và không nói gì cả. Tim cậu đánh thình thịch như trống trong lòng ngực. Điều này thật quá bất ngờ với cậu. Thật ra cậu đã mơ chuyện này hàng trăm lần. Nhưng lần nào sáng dậy cậu cũng tự nhủ mình là sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Nhưng giờ đây Vĩnh đang đứng trước mặt cậu và tỏ tình. Lời tõ tình vụn vể ngây ngô với đóa hoa giản dị trên tay.
Vĩnh đợi mà không thấy Kha nói gì hết. tim cậu như rơi vào một khoảng tối không đáy. Vậy là hi vọng đã vỡ tan rồi. Nhưng mà cậu không hối hận đâu. Dù Kha không chấp nhận tình cảm của cậu nhưng dù sao cậu cũng đã nói được nỗi lòng mình. Vĩnh biết rằng đã đến lúc chấp nhận sự thật. Vừa bỏ đóa hoa dại xuống thì Kha đã nhón gót đặt lên má của cậu một nụ hôn. Mặt cả hai đỏ bừng. Kha lấy đóa hoa từ tay cậu rồi chạy mất. trước khi Kha chạy đi Vĩnh có thể thấy được nụ cười dễ thương của Kha nữa.
Vĩnh đưa tay lên sờ vào chỗ môi của Kha vừa đặt lên. Mặt cậu đỏ như mặt trời. cậu cứ đứng đó tần ngần như như một bức tượng.
Và như một giấc mơ bản tình ca đầu tiên đã ngân vang.
Khuất sau một bụi cây Phong bỏ đi với gương mặt đầy sự hằn hộc. Đây cũng là một tình yêu… Nhưng là một tình yêu tuyệt vọng.
|
Part 4: My Love
_Westlife_
– Anh nghĩ Vĩnh có thành công không? – Dựa vào vai của hắn nó thì thầm.
Hắn nhìn lên bầu trời trải rộng trước mắt. Cánh đồng ngút ngàn làm nên một đường chân trời màu xanh. Bầu trời cao vời vợi. những tầng mây trắng bồng bềnh trên cao càng làm cho nền trời thêm sâu thẳm. Đặt một bàn tay lên đầu nó hắn nói.
– Không biết! Nhưng anh hi vọng là sẽ được!
– Nếu như ngày xưa em không đồng ý thì sao ha? – Nó nghịch cái nút áo của hắn. cứ cởi ra rồi lại gài vào.
– Thì anh sẽ theo em hoài luôn chứ sao! Như là vậy đó!
Rồi hắn lè lưỡi ra. Nó tránh xa hắn ra nói.
– Em không giỡn à nha!
– Ta là ma đây! – Hắn đứng dậy rồi bắt đầu rượt nó chạy vòng vòng.
Cuối cùng hắn cũng bắt được nó. Nhẹ nhàng đè nó xuống đám rơm rạ bên dưới, hắn dụi mặt vào ngực nó. Đã lâu rồi hắn chưa được ngửi cái mùi sữa dễ thương này. Nó sợ hắn sẽ tiếp tục tiến xa hơn. Nó ngại ở những nơi như thế này người ta có thể đi ngang bất cứ lúc nào. Nhưng dường như hắn không có ý định đó. Hắn nằm im trên người nó. nó luồng tay vào tóc và gãi gãi nhè nhẹ cho hắn. Hắn rên ư ử như một con mèo lười.
Phía xa một cậu bé dẫn mấy con trâu về nhà. Những con cò trắng bay trên đầu cậu rồi mất hút trong đường chân trời đã chuyển màu hồng. Bầu trời có sự biến chuyển lớn và giao thoa màu sắc. Màu hồng ở phía chân trời chuyển dần lên tím đỏ rồi lại nhạt dần thành xanh ngọc trên cao. Hoàng hôn đã buông xuống rồi. Không gian yên tĩnh một cách lạ lùng. Không một tiếng động nào dù là nhỏ nhất phát ra để phá bỏ sự thing lặng. Nó có thể ngửi thấy mùi khói bếp lan tỏa trong không gian, mùi đàn ông của hắn. rồi bỗng nhiên nó hỏi. Nó biết đây là một câu hỏi ngốc nghếch nhưng nó vẫn hỏi.
– Tại sao anh lại yêu em?
Hắn ngước mặt nhìn nó. Một lúc lâu hắn không trả lời. Rồi tiếng điện thoại của hắn ngân vang. Hắn ngồi dậy bắt máy.
– Alo?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.
– Cậu là Khang phải không?
– Phải! Có gì không?
– Chắc cậu có biết một người tên là An phải không? Theo tôi được biết thì cậu và An đã từng học chung hồi trung học cơ sở…
– An hả? An nào? – Hắn nhíu mày suy nghĩ.
– An diễn vai Minh trong Couple School đó! Lần trước tôi có thấy cậu ở phim trường mà!
– Xin lỗi nhưng tôi không biết An là ai cả!
– Vậy à… – Giọng nói trầm xuống thành một thanh điệu tiếc nuối. – Cảm ơn cậu…
Khi hắn cúp máy nó hỏi ngay.
– Sao anh lại nói vậy?
– Nói gì? – Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
– An đó! Sao anh nói… – Nhưng nó nín bặt. Giây phút đó nó chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và điều đó quá khủng khiếp đến nỗi nó không thể thốt nên lời.
– Sao em?
– Không… không có gì đâu! Chắc người ta lộn số! – Nó cố nhe răng ra cười.
– Còn về câu hỏi của em… – Hắn vừa đứng dậy vừa nói. – Anh biết! Nhưng anh không nói đâu!
Nó phắt dậy nói.
– Không chịu đâu! Anh nói đi!
Hắn mỉm cười.
– Anh sẽ giữ cho mình anh thôi!
Rồi hắn nắm lấy tay nó. Hai đứa cùng đi trong những tia nắng huy hoàng của hoàng hôn lộng lẫy. Từng ngọn lúa như được nhuộm vàng càng ánh lên sắc hoàng kim khi gợn dóng lăn tăn. Tuy đi bên hắn tim nó cảm thấy thật yên bình. Nhưng nó không khỏi bất an. Bệnh tình của hắn đang trở nặng. Tụi nó còn được bao lâu nữa đây. Hắn không chịu đi khám bác sĩ. Dù nó có nói bao nhiêu lần. Nhưng lần này khi về thành phố nhất định nó sẽ bắt hắn đi.
Vì tình yêu nó sẽ làm mọi thứ…
…
Vĩnh ngồi cạnh Kha trên một chiếc cầu nho nhỏ bắt qua một con mương nhỏ. Trời đã vào đêm. Mặt nước chuyển thành một màu xanh đậm óng ánh sắc bạc của mặt trăng. Cây cối xung quanh chìm vào màn đêm đen thẫm. Những vì sao trên nền trời rải rác sáng lấp lánh. Không gian thấm đẫm ánh trăng trở nên huyền ảo một cách lạ thường. Cả hai đã ngồi đó rất lâu rồi nhưng vẫn không biết nói gì với nhau. Sự ngại ngùng cái tràn ngập như nước bên dưới mà không có lối thoát. Rồi…
Một đốm sáng vàng từ đâu xuất hiện. Rồi thêm một đốm nữa. Và nhiều nữa nhiều nữa. Đom đóm kéo ra lắp sáng thêm cho không gian. Kha kêu lên.
– Woa! Đẹp quá!
|
Rồi cậu đưa tay ra để hứng những đốm sáng nhỏ nhoi. Ánh sáng nhạt nhòa hắt lên gương mặt xinh đẹp của cậu. Vĩnh ngắm cậu một cách say đắm. Chưa bao giờ Vĩnh thấy Kha đẹp như vậy. Vĩnh biết cậu yêu cậu bé này. cậu bé ngây thơ của chỉ riêng mình Vĩnh. Bằng mọi giá Vĩnh sẽ đem đến hạnh phúc cho Kha, sẽ bảo vệ Kha đến sức cùng lực kiệt.
Kha quay gương mặt bừng sáng một niềm vui thơ trẻ sang nhìn Vĩnh.
– Đẹp quá! Vĩnh thấy không?
Vĩnh mỉm cười gật đầu. Và rồi như có một lực hút vô hình làm cho mắt họ không thể rời khỏi nhau. Họ nhìn thật sâu vào mắt nhau như chưa bao giờ được nhìn. Có lẽ họ thật sự đọc được những tình cảm chất chứa trong lòng của nhau. Rồi Vĩnh khẽ nói.
– Cho Vĩnh hôn Kha một cái nha!
Mặt Kha đỏ hết cả lên khi nghe Vĩnh nói vậy. Và cũng như mọi lần, Kha chỉ cúi mặt xuống mà không nói gì. Vĩnh từ từ ngồi xích lại gần hơn. Cậu nâng cằm của Kha lên và chiêm ngưỡng gương mặt ngây thơ đó thêm lần nữa. Rồi nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi hồng hào đó. Cả hai như tan chảy trong nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn tuy còn vụng về nhưng đó thật sự là một lời thề nguyện thiêng liêng của họ. Với lời nguyện ước này họ sẽ không bao giờ xa nhau. Đối với họ, những người quê chân chất, một khi đã yêu là sẽ yêu hết mình, không toan tính, không nghi ngờ.
Nhưng nếu như tình yêu dễ dàng như vậy thì thế gian này đã nhập tràn màu hồng rồi.
– Trời ơi! Lũ khốn nạn! – Một giọng gào lên thống thiết. – Tụi mày đang làm cái chuyện mất dạy gì vậy?
Cả hai giật mình buông nhau ra. Mặt của Kha ngay lập tức tái xanh. Cái giọng nói ghê rợn đó không ai khác chính là ba của cậu. Tim cậu đập thình thịch. Điều mà cậu sợ hãi nhất đã xảy ra rồi. Nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Cậu biết sẽ không thể tránh khỏi điều này nhưng dù vậy cậu vẫn muốn hạnh phúc bên Vĩnh thêm một thời gian nữa.
Một người đàn ông lực lưỡng với gương mặt đỏ gay vì giận dữ đang sấn lại cả hai. Hai tay ông lăm lăm cây gậy to lớn. hai mắt ông trợn trừng đến nỗi có thể thấy rõ từng đường máu trên tròng trắng của ông. Hai hàm răng của ông cắn chặt lại và kêu lên ken két. Phía sau ông, một người đàn bà với gương mặt khốn khổ cũng đang dấn bước. Trong đôi mắt bà có cái gì đó vỡ tan và đau khổ vô hạn.
Vĩnh lập tức nắm tay Kha dẫn vào bờ. Cậu đứng ra phía trước che chắn cho Kha khỏi những chuyện sắp xảy ra. Khi người ba của Kha đến, Vĩnh nói ngay.
– Bác ơi tụi cháu…
Nhưng cậu không thể nói hết câu. Ông đã vung tay tán một cú trời giáng vào mặt cậu. Nếu không phải vì Vĩnh đã chuẩn bị từ trước thì rất có thể cậu đã ngã lăn xuống đất rồi. Kha che miệng kêu lên một tiếng thản thốt.
– Vĩnh có sao không?
Vĩnh dùng một tay đẩy Kha ra sau lưng mình dù má trái đang bỏng rát nhưng cẫu vẫn bình tĩnh vá lễ phép nói.
– Thưa bác! Tụi con thật lòng thương nhau…
– Mày im đi! – Ông gầm lên. – Đồ bệnh hoạn!
Rối ông liếc nhìn Kha đang sợ hãi nấp sau lưng Vĩnh.
– Thằng mất dạy! mày qua đây! Tao thật không ngờ! Hết anh mày rồi tới mày! Trời ơi! Tao có làm lỗi gì đâu!
Kha co rúm người khi nghe những lời căm phẫn đó thốt ra từ miệng ba mình. Cậu định bước qua đẻ chịu đựng số phận nghiệt ngã của mình nhưng Vĩnh đã lên tiếng. Giọng nói trầm đầy mạnh mẽ làm tâm hồn cậu trở nên dũng cảm một cách lạ thường.
– Bác muốn làm gì cháu cũng được! Nhưng làm ơn đừng đụng đến Kha!
Cơ mặt ông giật giật. ông nhiến răng.
– Thằng này ngon!
Rồi ông lao vào đánh Vĩnh tới tấp bằng cái cây nặng trịch trên tay. Vĩnh chỉ biết ôm đầu chịu đựng chứ không chống trả gì. Cậu cho rằng dù sao đó cũng là ba của Kha. Và máu bắt đầu chảy từ miệng cậu, từ trán cậu, từ mũi cậu…
Lúc này Phong đứng gần đó khuất chìm trong bóng tối nở một nụ cười thỏa mãn. Nhưng đó là nụ cười biểu trưng cho sự thống khổ. Cho tình yêu tuyệt vọng không có lối thoát. Cho sự giận dữ vì không có được người mình yêu. Những xúc cảm đen tối đó đã đẩy con người Phong vào vực thẳm tội lỗi và đem đến cho Phong niềm vui sướng tàn bạo đó. Nhưng chợt mặt Phong tối lại. Hai mắt hắn trợn trừng lên vì kinh ngạc.
Kha lao ra đẩy ba của mình té lăn trên nền đất để bảo vệ cho Vĩnh. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt. Kha, cậu bé hiền lành ngây thơ luôn luôn làm theo ý của ba mẹ giờ dám xô ngã cả ba mình. Kha, cậu bé có gương mặt thánh thiện như thiên thần, không dám làm đau dù chỉ là một con kiến nhỏ lại có được sức mạnh diệu kì như vậy. Nếu như là những người khác chưa chắc đã có thể hành động được như cậu.
Ba Kha tức giận rít lên.
– Thằng chó má mất dạy! mày…
Ông lại vung gậy xuống một cách cật lực. Kha ôm lấy Vĩnh, cắn chặt răng lại và chịu đựng. Vĩnh nói.
– Buông Vĩnh ra đi mà! Chạy đi!
Nhưng Kha vẫn không chịu. Cậu vẫn kiên trì chịu đựng từng cú đòn tàn bạo của ba mình. Cho đến khi mẹ cậu quỳ xuống van xin.
– Thôi đi ông ơi! Đánh nữa làm tụi nó chết đó! – Giọng nói chất chứa đầy đau đớn của bà dường như đã tác động đến tâm tri của ông.
Ông ngừng lại thở dốc vì mệt. rồi với giọng khản đặc ông nói.
– Một là mày bỏ thăng đó về nhà với tao! Hai là tao không có đứa con như mày! Mày chọn đi!
Khi ông nói những điều này tâm trí của ông luôn nghĩ rằng thằng Kha ngoan ngoãn của ông sẽ theo ông về nhà. Thằng Kha hiền lành của ông sẽ không giống như anh của nó sẽ theo ông, sẽ về. Rồi thời gian sẽ trôi qua, tình cảm nào cũng sẽ phai mờ. Nhất định sẽ là như vậy!
Nhưng ông đã lầm.
Kha từ từ đứng dậy. Vĩnh vẫn gục xuống đó. Cậu không dám nhìn lên để lắng nghe. Vì cậu cũng tin rằng Kha sẽ chọn gia đình mình. Bởi vì tính cách của Kha là vậy. Hiền lành và ngoan ngoãn, ngây thơ và dễ bảo.
– Xin lỗi ba mẹ! Nhưng có lẽ con không còn là con của ba mẹ nữa! – Cậu nói kèm theo một nụ cười buồn bã.
Người đàn ông và cả người đàn bà đều chết lặng. Họ không thể tin vào những gì tai mình vừa mới nghe thấy. Mẹ Kha nắm lấy vai con mà nói.
– Kha à! Ba đã cho con cơ hội rồi đó! Con đừng có cứng đầu nữa! Mẹ không muốn mất luôn con nữa đâu! Mẹ.. mẹ… – Rồi bà bật khóc. – Mẹ xin con đó! Mẹ chỉ còn mình con thôi!
Kha đặt bàn tay của mình lên đôi tay đang run rẩy của mẹ. Cậu nói nhẹ nhàng.
– Mẹ à! Mẹ chưa bao giờ mất con cả! Con vẫn là con mẹ cho dù con có làm gì, có trờ thành thế nào đi nữa thì con vẫn là con mẹ! – Rồi nước mắt cũng chãy trên má cậu. – Nhưng đây là tình yêu của con! Là con đường mà con lựa chọn! Dù có bắt con chọn hàng trăm lần thì…
Kha nhìn xuống Vĩnh. Vĩnh ngước gường mặt bầm dập đầy máu của mình lên. Đôi mắt của một người đang chảy máu, đôi mắt đầy nước mắt của người kia nhìn nhau không chớp. nỗi lòng của cả hai đã được thấu hiểu.
– Thì con vẫn chọn như vậy!
Bà mẹ tội nghiệp run rẩy rời xa con mình. Bà cúi mặt xuống. Nhưng bà đã ngừng khóc. Không hiểu sao bà lại không còn khóc nữa. Bà chỉ nhìn con lần cuối rồi lặng lẽ quay đi.
Và… bà cùng chồng đi về trong bóng tối.
Từ trong nhà Hưng và Khang vội chạy ra. Cả hai kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. nó vội chạy đến bên cạnh Vĩnh khi thấy cậu đầy máu. Vĩnh không bận tâm đến điều đó, không bận tâm đến nhựng cơn đau khủng khiếp, không bận tâm đến những dòng máu đỏ tươi vẫn đang không ngừng chảy. Cậu vươn tay về phía Kha. Kha nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó. Cậu ngồi xuống bên cạnh Vĩnh. Nó cũng nhẹ nhàng rút lui về bên hắn. Hắn quàng tay ôm vai nó và cả hai đứng nhìn cảnh tượng cảm động trước mặt.
– Cảm… ơn Kha…- Vĩnh thều thào.
Kha mỉm cười trong khi nước mắt vẫn rơi đều.
– Sao lại cảm ơn Kha?
– Cảm… ơn Kha vì đã chọn Vĩnh! Nhất định… Vĩnh sẽ mang đến cho Kha hạnh phúc!
Kha không thể kiềm chế được nữa. cậu ôm chằm lấy Vĩnh. Nước mắt cậu rơi xuống gương mặt đẫm máu của Vĩnh. Những giọt nước mắt sáng trong đó dần rửa trôi đi vết máu.
…
|
Sau khi đã băng bó cho Vĩnh và xức thuốc cho Kha. Bốn người cùng ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ. Rồi Vĩnh nói với giọng quả quyết.
– Vĩnh sẽ lên thành phố!
Nó và Kha đều bất ngờ trước quyết định của Vĩnh. Nó nói.
– Để làm gì?
– Ở đây Vĩnh và Kha sẽ không có tương lai! Lên thành phố Vĩnh sẽ cố tình một công việc rồi lo cho Kha tiếp tục đi học!
– Không! – Kha bật nói. – Kha không đi học nữa đâu!
– Đừng ngốc vậy! Học là cách duy nhất để giúp tụi mình có thể sống trong cái xã hội này! Kha phải học để sau này không còn ai có thể kinh bỉ những người như tụi mình nữa!
Nó lắng nghe Vĩnh nói và cảm thấy thật khâm phục nghị lực của cậu ta. Một người bằng tuổi với nó mà lại có ý chí mạnh mẽ như vậy sao?
Hắn bỗng nói.
– Mày có thể ở nhà tao! Mẹ tao có thể…
– Không! – Vĩnh đáp. – Tao không dám làm phiền bà thím đâu!
– Đồ ngu! – Hắn nạt lại. – Dẹp cái tính ngang bướng của mày đi! Lần này không phải cho một mình mày mà còn cho cả Kha nữa! Mày nhà quê lên đó tự nhiên cái có nhà ha! Rồi chừng nào Kha mới được đi học lại? Lên đó tao sẽ lo cho Kha vào học trường của tụi tao!
– Nhưng…
– Không có nhưng gì hết! lo lắng cho Uke là trách nhiệm của Seme! Dù mày không muốn nhưng mà vì Uke mày bắt buộc phải làm thôi!
Nó quay qua nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn lúc này đầy quyết tâm. Nó biết vì sao nó yêu hắn. Không có lí do rõ ràng đâu. Chỉ là cái cảm giác yên bình hạnh phúc và được hắn bảo vệ mà thôi.
– Khang nói đúng đó Vĩnh! – Nó cũng nói tiếp vô. – Vĩnh cứ ở nhà Khang đến chừng nào tìm được chỗ ở với việc làm thôi!
Rồi nó nhanh nhạy quay qua nói với Kha.
– Kha thấy sao?
– Kha… Kha… thì sao cũng được hết…
– Vậy là ok rồi nha! Thôi! Giờ tất cả đi ngủ sớm đi! Mai mình về thành phố sớm!
Mãi lâu sau khi đèn tắt Kha vẫn còn nằm thao thức. Cậu không thể tin được là mình đã cải lời ba mẹ. Cậu không thể tưởng tượng rồi cậu sẽ ra sao khi không còn ba mẹ ở bên nữa. Nhưng cậu không hối hận. Không bao giờ hối hận. Bên cạnh Vĩnh cậu cảm thấy hạnh phúc và dũng cảm phi thường. Cậu biết rằng chỉ cần ở bên Vĩnh thì dù có ở đâu cậu cũng không quan tâm đến.
Bỗng nhiên Vĩnh ôm lấy Kha. cậu thì thầm vào tai Kha.
– Đừng lo mà! Vĩnh sẽ mãi bên cậu Kha! sẽ bảo vệ Kha! Sẽ cho Kha hạnh phúc! Chỉ cần… chỉ cần Kha tin tưởng Vĩnh và đừng bao giờ bỏ Vĩnh thôi!
Kha nằm nghiên lại để nhìn Vĩnh. Cậu mỉm cười và nói.
– Không bao giờ Kha bỏ Vĩnh đâu!
Rồi dụi đầu vào ngực Vĩnh ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bốn người thức dậy từ rất sớm. Kha không có đồ đạc gì cả vì không dám về nhà lấy. Đang buồn bã nhìn mọi người sửa soạn thì có tiếng mẹ gọi. Cậu bật dậy và chạy ra ngoài sân đầy sương. Mẹ cậu tay cầm một túi xách lớn đang chờ cậu. Bà đưa cậu cái túi và xoa đầu cậu. Kha hạnh phúc không nói nên lời. Cậu chỉ biết khóc mà thôi.
– Con trai của mẹ! Tối qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều! Hôm qua con đã cho mẹ thấy là con trưởng thành rồi! Con không còn là đứa bé mà mẹ nâng niu ngày nào nữa! và mẹ biết dù có bắt con ở lại thì ở đây cũng không phải là tương lai của con! Hãy đi đi con! Đi theo cậu ấy…
Vĩnh cũng bước ra sân. Cậu đứng phía sau quan sát chứ không dám làm phiền mẹ con họ.
– Mẹ tin cậu ấy sẽ lo cho con! – Vừa nói bà vừa nhìn Vĩnh chẳm chằm. Đó là ánh mắt tin tưởng giao phối vật quan trọng nhất đời mình. Vĩnh đáp lại bà bằng một cái gật đầu trịnh trọng.
– Con lên đó nhớ tìm anh của con! Mẹ ở đây sẽ cố gắng thuyết phục ba con! Và cuối cùng…
Bà nhìn thật sâu vào mắt Kha. Nước mắt giờ cũng đã ướt đẫm trên gương mặt bà.
– Con vẫn là con mẹ! Mẹ thương con nhiều lắm Kha ơi!
Hai mẹ con lại ôm nhau.
Sương dần tan đi để lộ bầu trời trong xanh. Gió khẽ hát. Chim chóc bừng lên sức sống choa lượn trên nền trời. một khởi đầu mới đã được mở ra. Bằng niềm tin và tình yêu bất tận…
To hold you in my arms To promise you my love To tell you from the heart You’re all I’m thinking of
|
Chap 24: Please Stop Time
Ngày nào cũng vậy, từ khi bình minh ló dạng đến khi mặt trời chìm khuất đằng sau những đám mây ửng hồng, Ryan cứ lang thang mãi. Con đường này nối tiếp con đường khác chạy thẳng vào tâm trí trống rỗng của hắn. Hắn lang thang một mình và không hề biết mình định đi đâu. Thật ra cái đích mà hắn muốn đến lại không nằm trong phạm vi xác định của não bộ nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi mãi đi mãi…
Buổi chiều ngày hôm nay có khác gì với buổi chiều ngày hôm qua. Ánh nắng vẫn vàng óng như vậy. Cảnh vật vẫn chìm trong một tông màu lộng lẫy đỏ cam. Bóng của hắn vẫn in dài trên những viên gạch lát đường. Chẳng có gì khác. Thế giới trở nên lạnh lẽo hơn và vô nghĩa hơn khi không có An.
Trong những chuyến hàng trính bất tận của mình, hắn cứ luôn suy nghĩ về những lỗi lầm trong quá khứ. Hắn sẵn sàng gánh chịu hết mỗi tội lỗi. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi sự trừng phạt quá khủng khiếp này. Cả tim hắn, linh hồn hắn, thể xác hắn đều bị dày vò hành hạ đến cùng cực. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể rơi vào tình trạng này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình yêu của An lại cần thiết với hắn đến vậy. Giống như ma túy vậy. Và giờ đây hắn là một con nghiện đáng thương không có lấy một mẩu nhỏ để thỏa mãn cơn thèm muốn tột cùng.
An quá tàn nhẫn khi hành hạ hắn như vậy. Hắn thà để cho An đâm hàng vạn nhát dao còn hơn là bị bỏ mặc một mình đến thế này. Dù sao cái cảm giác được chết bởi tay người mình yêu còn sung sướng hơn cái cảm giác đau thương này nhiều. Nhưng An không cho hắn cái đặc ân xa xỉ đó. An không cho…
Màn đêm buông xuống bên hắn. Đường phố đã lên đèn, những ánh đèn mộng mơ không dành cho hắn. Với bộ dạng của hắn bây giờ không ai có thể nhận ra một Ryan điển trai nữa. Tóc hắn rối bù. Áo quần xốc xếch. Dây giày không thèm thắt. râu mọc lún phún trên cằm. Hai mắt trống rổng vô hồn với quần thâm đen thẵm. Hắn ra nông nỗi này chỉ vì An. Vì An mà thôi.
Đột nhiên hắn dừng lại bên một quán bar dành cho gay mà trước đây hắn thường vào. Không hiểu sao một ma lực nào đó kéo bước chân hắn vào trong.
– Thôi kệ! Dù sao mình cũng không còn nơi nào để đi… – Hắn tự lẩm bẩm một mình.
Tay bảo vệ nhăn mặt ngay khi nhìn thấy hắn. Gã ta đã định tống cổ hắn ra rồi nếu như không nhìn thấy mặt hắn. Gã lắc đầu khó hiểu rồi cũng đứng qua một bên cho hắn vào.
Quá bar vẫn đông đúc như ngày thường. Từng ánh đèn đầy màu sắc quét qua quét lại với tốc độ chóng mặt. Thỉnh thoảng lại soi sáng một vài cặp tình nhân đang khóa môi nhau ở các dãy bàn. Tiếng nhạc đập thình thình mạnh đến nỗi làm hắn cảm thấy khó thở. Một đám đông nhảy nhót loạn xạ trên sàn với những tiếng kêu đầy man rợ. Hắn chỉ lẳng lặng gọi một ly rượu và ngồi ở quầy bar mà quan sát tất cả mọi người. Dù đang ở giữa chốn nhộn nhịp như thế này nhưng hắn vẫn không cảm thấy vui vẻ một chút nào. Thậm chí hắn còn không thèm tỏ ra phấn khích khi MC tuyên bố bắt đầu màn trình diễn thời trang. Hắn biết quá rõ tiết mục này. Nói cho đúng hơn thì đây là nơi các bé Uke cao cấp tìm khách cho mình. Đó có thể là những tay công tử nhà giàu hoặc những lão đại gia lắm tiền nhiều của.
Không gian xung quanh chìm vào bóng tối khi mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu. Mọi người đứng xung quanh sàn diễn gào lên phấn khích. Rồi người đâu tiên bước ra chỉ với một chiếc quần lót mỏng manh trên cơ thể tuyệt đẹp. Khán giả như phát sốt với sự bạo dạn của cậu chàng. Chỉ riêng hắn là không quan tâm. Hắn chỉ cần có một người mà thôi. Đám đông vẫn cứ gào thét trong nỗi phấn kích tột cùng. Còn hắn thì vẫn cứ ngồi yên như một loài cây tĩnh lặng cho đến khi…
An bước đi trong ánh đèn đủ màu sắc. Cậu nở một nụ cười tuyệt đẹp hút hồn tất cả. Chiếc quần lót nhỏ nhắn trắng tinh không đủ che hết tất cả. An giả vờ ngượng ngùng làm khán giả bên dưới như bùng nổ. Hàng chục gã hét lên những con số khổng lồ. An chỉ mỉm cười và bước vào trong.
Hắn đứng dậy. hai mắt hắn mở trừng trừng nhìn lên sân khấu mặc dù giờ An cũng đã không còn trên đó. Người mà hắn đã chịu bao khó khăn để kiếm tìm giờ đang ở trước mặt hắn. Liệu hắn có nằm mơ không? Không cần biết có phải là mơ không nhưng hắn sẽ nắm lấy. Cho dù đây có là một giấc mộng đi nữa thì nó cũng thật đẹp và hắn thật sự không muốn tỉnh dậy.
Hắn chạy như bay vào trong cánh gà. Bên trong đó tối tăm và được chiếu sáng bằng những bóng đèn tỏa sáng hồng kì dị. Hắn xô ngã rất nhiều người nhưng hắn không hề quan tâm. Mặc cho họ chửi rủa hắn vẫn tập trung tìm kiếm. Và rồi hắn nhìn thấy An. Cậu bước ra từ phòng thay đồ. Trên đôi môi hé mở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không dành cho hắn. Một gã đàn ông khác đưa tay chờ đón cậu. Hắn thấy tim mình tan nát. Nhưng hắn nén nỗi đau lại và bước đến.
Bằng một cử chỉ thô lỗ hắn gạt tay gã đàn ông đó ra. An kinh ngạc nhìn hắn và gã kia cũng vậy. Hắn chỉ nói đơn giản.
– Đi theo anh!
Hắn nắm tay cậu và kéo đi. Nhưng lẽ dĩ nhiên là mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. An tất nhiên là kéo tay lại. Gã đàn ông đó nói với giọng hách dịch.
– Mày là thằng nào?
Ryan không thèm nhìn đến mặt của gã ta. Ánh mắt của hắn đang tập trung vào An. Còn An thì nhìn đi nơi khác.
– Đi với anh đi! Anh xin em! Đừng làm khổ anh nữa có được không? – Giọng hắn khắc khoải một nỗi niềm đau khổ và chân thành đến nỗi chúng khiến từng tế bào trong cơ thể An như rung động.
Tức giận vì bị xem thường gã kia tiến tới nắm lấy cổ áo của Ryan.
– Thằng chó! Mày dám coi thường ông mày hả?
Nhưng chỉ với một cái gạt tay Ryan đã đẩy hắn té nhào xuống sàn. Vụ ẩu đả bắt đầu thu hút sự chú ý. Mọi người xung quanh bắt đầu ngừng công việc của mình lại và chăm chú theo dõi. Hắn vẫn nắm chặt tay của An, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy như sợ chỉ cần hắn chớp mắt thôi thì An sẽ lập tức tan biến. Cuối cùng An nói.
– Anh về đi! Đừng tìm tôi nữa!
Và trước bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn quỳ xuống.
An cũng kinh ngạc không kém gì những người khác. Hơn ai hết cậu biết rõ rằng Ryan là người xem trọng sỉ diện hơn bất kì ai. Và giờ đây con người đầy tự trọng đó đã vứt bỏ thứ quan trọng nhất của mình để cầu xin nó.
|