Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng
|
|
~ Chương 5 Sáng sớm hôm sau lại là hình ảnh hắn ôm cậu vào trong ngực an tĩnh ngủ. Đến 7:00h, hắn thức dậy đi sang thư phòng. Bởi vì mệt nên đến trưa cậu mới tỉnh. Cả người đều đau nhức rã rời, nhất là thắt lưng và nơi đó. Cậu bây giờ chẳng còn một chút sức lực nào nữa a.
Nhớ đến đêm qua, mặt cậu lại phừng phừng nóng, đỏ lên tận mang tai.
- Uiiii, đau mông quá....đã thế ngủ luôn vậy..
*11h trưa*
Hắn từ thư phòng đi ra, dặn dò giúp việc nấu cháo cho cậu rồi mới về phòng mình. Vừa nhìn lên đã thấy cậu vo thành một cục to trên giường. Đi đến kéo chăn ra, gọi cậu thức dậy.
- Dĩ Thuần, tỉnh.
- Không muốn~~~
- Tôi đây không phải là đang trưng cầu ý kiến của em mà là đang ra lệnh cho em.
Cậu bây giờ mới nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, ngồi bật dậy sau đó liền ngã xuống, kêu rên:
- Hự.... Tch...tch..tch...
Ngồi dậy mạnh quá làm thân thể cứng nhắc của cậu đau đến phát khóc.
Hắn không buồn nói nữa, trực tiếp mang cậu vào nhà vệ sinh. Nhưng rất nhẹ nhàng a~~
Đặt cậu trong đó rồi ra ngoài xem TV. Đã vào đây rồi nên cậu đành phải rửa mặt thôi. Xong, cậu lết từng bước chậm chạp đi ra, đau thật chứ chẳng đùa.
Thấy cậu ra, hắn ôm cậu lại, để cậu ngồi lên đùi mình như lần trước, nhưng lúc này chính là đối diện nhau a. Tư thế này vô tình chạm vào nơi nào đó, cậu liền nhăn mặt lại, rên nhẹ.
Mặt cậu lại đỏ như gấc chín. "Xấu hổ quá đi mất". Cậu nghĩ thầm.
- Đau lắm sao?
Hắn hỏi khi thấy mặt cậu vẫn chưa nhíu lại. Tay lại di di đến địa phương kia thăm dò. Cậu nhanh chóng giữ lấy tay hắn, ngại ngùng mở miệng:
- Ah...không...hết...hết đau rồi...
- Vậy sao?!
Hắn thu tay lại để lên eo cậu, tay kia nâng cằm cậu lên hôn, nhẹ nhàng nhưng rất dài. Cậu không một chút phản kháng mà còn cùng hắn dây dưa. Không khí đang ngọt ngào bất ngờ cánh cửa bật mở. Cậu vội vàng đẩy hắn ra. Quay mặt sang chỗ khác, mặt nóng bừng.
- Tôi....tôi mang cháo vào cho thiếu gia.
Thì ra là cô giúp việc, hắn lạnh lùng nói:
- Cô không biết gõ cửa?
- Tôi xin lỗi. Sẽ không có lần sau. Mong thiếu gia tha lỗi.
- Ra ngoài.
- Vâng!
Cô ta để tô cháo lên bàn rồi vội vã đi ra, cả người không lạnh mà run, hắn khi tức giận thật đáng sợ a.
Hắn lấy cháo đút cho cậu. Cậu định tự mình làm nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của hắn nên thôi, ngoan ngoãn để hắn bồi mình ăn.
Sau khi ăn xong, cậu lại muốn ngủ. Cậu tự cảm tưởng mình đang giống như một con lợn(-_-). Hắn thấy cậu ngáp liên tục liền hỏi:
- Muốn ngủ sao?
Cậu gật gật đầu, dụi dụi mắt. Hành động này vô cùng đáng yêu a. Hắn không kìm được lại hôn xuống một cái rồi mới mang cậu lên giường đi ngủ. Cậu bây giờ đã chính thức bị những hành động ôn nhu này của hắn mà yêu rồi.Cậu tự gieo vào lòng mình một hạt mầm mà không biết khi nào nó sẽ lớn lên, cũng có thể nó sẽ vĩnh viễn nằm lại đó. Nhưng cậu không quan tâm, chỉ cần hiện tại hắn vẫn còn ở bên cạnh cậu là tốt rồi.
Cậu là như thế, cái gì cũng chịu đựng một mình. Lúc nhỏ bị bạn bè bắt nạt cũng không nói cho ba mẹ, đến khi có người khác nói với thầy giáo mới có thể đi học bình thường. Tới khi học đại học, thích một cô gái kia, cũng không nói cho người ta biết, đến lúc cô ta có bạn trai rồi mới hối tiếc. Vậy mà bây giờ lại tiếp tục im lặng. Không nói vì cậu sợ, sợ rằng lúc nói xong mọi chuyện không như mong đợi mà biến xấu đi, sẽ không thể bên nhau được nữa. Cậu thà nhận ít một chút còn hơn không có gì. Ngốc nghếch như vậy, hỏi sao cậu lúc nào cũng chịu thiệt.
Nhưng cuối cùng cậu cũng không chắc đó có phải là yêu không hay chỉ là rung động nhất thời?! Dù gì cũng chỉ ở cạnh nhau có vài ngày, cứ chờ thêm một thời gian nữa đã. Cậu dần dần chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ găm chặt vào giấc mơ.
Những ngày này hắn không cần phải làm gì cả, cho nên mới rảnh rỗi ở nhà bồi cậu. Với lại, cùng cậu một chỗ rất thoải mái, mùi hương trên người cậu thực sự rất thơm, mỗi lần cùng cậu ngủ đều ngủ rất lâu a. Trước đây, những người bên cạnh hắn chưa từng có ai mang lại được cảm giác thích thú như vậy a.
*Chiều*
Hắn đã thức từ lâu, lấy hồ sơ gì đấy ra xem, một tay vẫn để cậu nằm lên. Thấy cậu động nhẹ, nhìn một chút rồi nói:
- Đã tỉnh. Đi rửa mặt, tôi đưa em ra ngoài.
Cậu còn say ngủ hỏi lại:
- Đi ra ngoài......?!
- Hay em muốn tiếp tục trong nhà. Vậy cũng tốt!
- Không có. Tôi rất muốn ra ngoài.
Nói xong chạy nhanh vào phòng tắm. Lúc đã cởi hết quần áo mới nhớ ra một việc:
- Lấy cái gì mà mặc đây....!? (-_-)
Đang loay hoay thì cánh cửa mở ra, cậu giật mình quay lại thấy hắn trên tay cầm theo một bộ quần áo ném cho mình, không nói không rằng đi ra. Cậu ngẩn ngơ trong giây lát rồi mới bắt đầu tắm rửa.
Cậu vừa vào nhà tắm hắn mới nhớ chưa nói cho cậu chỗ để quần áo. Đáng lẽ hắn định đưa cậu đi mua lúc sáng nhưng thấy cậu thân thể không khỏe nên mới tự tiện đặt vài bộ, một chút nữa mới đi mua. Cũng không ngờ hắn chọn bừa vậy mà cậu lại mặc vừa như in. Đáng khen.
Hắn chọn cho cậu áo thun cotton trắng, quần kaki đen. Không biết như thế nào nhìn cậu lại ốm yếu hơn lúc đầu. Nhìn cậu hắn chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương nhưng rất tiếc, đó cũng chỉ là suy nghĩ bất chợt bật ra.
Hắn đi lại tủ quần áo, lấy một chiếc áo sơmi đen khác mặc vào. Cậu đứng nhìn hắn cởi áo ra mà đỏ mặt, cảm thán:"Thân hình hắn thật đẹp, nhất là khuôn ngực đó a~~~~".
- Em ngốc cái gì? Đi thôi.
Hắn nắm tay cậu kéo đi. Cảm giác thật ấm a~~
|
~ Chương 6 Hắn đầu tiên dẫn cậu vào một nhà hàng rất sang trọng. Ánh đèn vàng lấp lánh, nhưng dù có lung linh đến mấy cũng không bằng hình ảnh hai nam nhân một nhỏ bé đáng yêu đi cùng một người đàn ông hảo soái a~~~ Những người có mặt ở đó không khỏi phải đưa mắt nhìn bọn họ một chút.
Đối với nơi này, cậu đây là lần đầu tiên được đến a. Mọi thứ đều sáng đến nhức mắt.
- Muốn ăn cái gì?
- À....anh chọn giúp tôi đi.
Hắn gọi phục vụ mang ra vài món cậu thích. Cậu hơi bất ngờ:
- Sao anh biết tôi thích mấy món này?
- Ăn đi.
Hắn từ chối trả lời cậu một cách phũ phàng, rồi cúi xuống ăn phần của mình. Cậu cũng bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Ăn xong, hắn đưa cậu đi mua quần áo, đồ dùng cá nhân và một chiếc điện thoại mới.
- Những thứ này đắc như vậy, tôi làm sao có khả năng trả nổi chứ...?!
Cậu tỏ vẻ lo lắng khi thấy hắn cứ lấy hết cái này đến cái kia, mà đây là trong một shop thời trang cao cấp, toàn những thứ có giá trên trời thôi.
- Tôi sẽ trả.
- Vậy coi như tôi mắc nợ anh rồi. Như thế nào vẫn là tôi không thể trả nổi....
- Bán thân trả chẳng lẽ không đủ?
- Anh.....anh đang nói chuyện nghiêm túc sao?! Chuyện này tuyệt đối không được!
- Em có quyền quyết định? Hử?!
Hắn nhìn cậu thách thức. Đúng là cậu không có cái quyền đó a~~~
- Anh.... Tôi không muốn mua nữa, tôi không muốn bán thân, anh trả lại hết đi. Mau đi về thôi.
Cậu mếu máo. Giữ tay hắn lại không cho hắn lấy thêm cái gì nữa, một hai đòi kéo hắn về. Nhưng mà cậu yếu hơn hắn rất nhiều, chuyện này coi như không có khả năng.
Mà cái chuyện bán thân hắn chỉ là muốn hù doạ cậu một chút ai ngờ cậu lại sợ đến như vậy. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Hắn bật cười, đẩy cậu qua một bên, tiếp tục đi mua sắm. Còn cậu, vẫn chưa biết rằng mình đang bị lừa.
Quần áo gì gì đó đã mua xong, hiện tại cũng không còn sớm. Hắn quyết định lái xe về nhà. Trên xe, cậu mệt mỏi dựa vào vai hắn ngủ ngon lành.
- Dĩ Thuần, tỉnh.
- Đến nhà rồi sao.....?!
- Nhanh đứng dậy.
Cậu lảo đảo bước ra khỏi xe, mắt nhắm mắt mở đi theo hắn lên phòng. Vừa vào cậu đã bay lên ổ chăn tiếp tục ngủ. Thấy cậu lười biếng không thèm thay đồ ngủ ra hắn bắt đầu sử dụng chiêu cũ:
- Nếu em không thay quần áo nổi thì để tôi giúp em.
- Cậu từ trong mộng đẹp cũng phải ngồi ngồi dậy:
- Tôi tự thay được rồi!
Sau đó chạy vèo vào nhà tắm. Còn hắn, đi thẳng sang thư phòng. Tối đó, hắn cũng không có quay lại, làm ai đó cả đêm khó khăn lắm mới ngủ được.
* Lại nói đến ba mẹ cậu*
Mấy tuần tìm kiếm mòn mỏi mà vẫn không thấy tin tức của con mình đâu, bà An bắt đầu sinh bệnh, nhưng không nguy hiểm gì, chỉ là cơ thể suy nhược một chút vì quá lo lắng cho cậu.
Có người nói rằng, mấy ngày trước có nhìn thấy một cậu bé khá giống cậu bị một đám mặc đồ đen mang đi. Cũng không biết ra sao rồi. Nghe thế, bà An như suy sụp, nếu bọn người đó thực sự là xã hội đen thì đứa con trai nhỏ bé của bà phải làm sao đây. Vậy là mọi người lại bắt đầu gấp rút đi tìm.
~~~~~~~~
Sáng sớm, có ai đó mang theo cặp mắt gấu trúc xuống ăn sáng. Nhìn bộ dạng của cậu hắn biết ngay là không ngủ được. Nhung mà vì sao?
- Em không ngủ được?
- Ừm.
- Vì sao? Không có tôi nên không thể ngủ?!
Bị nói trúng tim đen, cậu vội vàng chối:
- Không......không phải, chỉ là tôi.......tôi....tôi.......nhớ ba mẹ thôi.
- Vậy à. Muốn tôi cho em gặp là họ không?
- Có thể sao?
- Làm người yêu tôi đi. Tôi sẽ cho em gấp họ.
"Bang", đầu cậu vang lên một tiếng. Mắt mở to, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Người......người.....người yêu?! Anh đang nói cái gì vậy....chúng ta là con... trai...cơ...mà...
- Thì sao?
- Anh......
- Em đồng ý hay là không?
- Chờ....chờ tôi một chút...
Cậu xoay người, đưa lưng về phía hắn bắt đầu suy nghĩ. Tối hôm qua không ngủ được, cậu đã nghĩ rất nhiều về hắn và cuối cùng cậu chốt lại rằng mình đã động lòng trước hắn rồi. Cậu không muốn một lần nữa phải hối hận trong chuyện tình cảm nữa.
- Tôi đồng ý.
Cậu như thế, còn hắn thì sao? Cả đêm hôm qua hắn cũng như cậu, suy nghĩ rất nhiều về đối phương, hắn đã từ lâu chưa động tâm với bất kì ai, cũng từng nghĩ mình sẽ chẳng yêu thêm một ai nữa. Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã muốn đem cậu về mà yêu thương, mà nâng niu. Nhưng thứ ái tình này luôn luôn mang lại đau khổ, nhanh như thế mà đã yêu làm hắn nhất thời không thể tin. Cho đến tối hôm qua, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải đem cậu giam bên cạnh mình.
Vừa nghe cậu đồng ý, hắn vui nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Cái vẻ mặt băng lãnh này đi theo hắn bao lâu nay đâu phải muốn thay đổi liền thay đổi. Nhưng cũng không quan trọng gì, chỉ cần cậu vẫn cười vui vẻ là đủ rồi.
- Ngày mai tôi sẽ đưa em đi.
- Hôm nay đi luôn không được sao...?!
- Hôm nay tôi bận.
- Ừm. Tôi ăn xong rồi.
Cậu đứng lên đi về phía hắn.
- Àhh.... Cảm ơn anh.
Cậu cuối xuống hôn nhẹ môi hắn một cái trước khi chạy vọt lên phòng. Đóng cửa phòng lại, mặt cậu đỏ như tôm luộc:" Ahhhhhhh...... Mình vừa làm hành động ngu ngốc gì vậy trời"
Hắn cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu tự nguyện hôn hắn a. Tâm trạng có chút vui vẻ rời khỏi nhà.
|
~ Chương 7 Chiều, hắn nhắn tin cho cậu:" Em ăn tối trước đi, rồi đi ngủ, tối nay tôi về trễ". Cậu rất vui nga, đã có cảm giác giống như đang yêu nhau rồi a~~~. Sau khi ăn tối xong, cậu không làm như hắn bảo mà ra ngoài vườn ngồi. Cậu thích thời tiết như thế này, vừa lành lạnh lại man mát, rất sảng khoái a. Ngồi đó nhìn trời, ngắm sao, rồi ngủ quên mất. Trời càng tối, không khí càng lạnh, nhưng cậu lại mơ màng thấy ấm áp, mùi hương này thật quen a. Không tự chủ được, cậu càng rút sâu vào lòng hắn.
Hắn từ bên ngoài về. Đang rất muốn ôm cậu ngủ, thế nào lại thấy cậu ngồi ngoài này, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng. Cậu đúng là không biết nghe lời gì cả. Hắn vươn tay ôm lấy cậu, mang vào trong nhà. Cả người cậu đều rất lạnh vì thấm sương đêm, nhanh chóng lấy chăn quấn cho cậu rồi mới đi tắm. Sau đó mới lên giường ngủ.
* 6:00h hôm sau*
Sương vẫn giăng đầy trời, cậu vì hôm nay được gặp lại ba mẹ nên thức rất sớm, lại không nỡ ra khỏi vòng ôm của hắn nên cứ tiếp tục nằm đó nhìn hắn.
Hắn không phải là không biết cậu đang nhìn mình chỉ là không nói ra mà thôi. Vòng tay siết lấy cậu chặt hơn. Hơi ấm truyền cho nhau làm cả hai đều lưu luyến.
Nằm một lát, trời cũng bắt đầu ấm hơn, cậu ngồi dậy, gọi luôn hắn đi rửa mặt.
- Đi rửa mặt thôi. Anh đã hứa sẽ đưa em về gặp ba mẹ em mà.
Hắn đứng lên, xoa đầu cậu nói:
- Không cần gấp, ăn sáng đã.
- Ừm.
Ăn sáng xong hắn liền đưa cậu về nhà. Trên đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau. Hắn trước giờ vốn đã kiệm lời, còn cậu không nói là vì ngại a. Cũng muốn bắt chuyện lắm nhưng nhìn mặt hắn lạnh lùng như vậy, cuối cùng cậu vẫn là im lặng. Lúc đến nhà, ba mẹ cậu giống như từ địa ngục trở về, ôm chặt cậu như thể cậu sẽ liền tan biến ngay vậy. Mẹ cậu vừa khóc vừa nói:
- Con đã ở đâu mấy ngày nay? Có biết ba mẹ lo cho con thế nào không hả?
- Con xin lỗi, là con không tốt. Bây giờ con đã ở đây rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.
- Được rồi, được rồi. Không lo nữa. Mà mấy ngày con ở đâu. Sao mẹ không liên lạc được?
- Con...con...
- Dĩ Thuần, cậu trai này là ai vậy?
Ông An bấy giờ mới lên tiếng khi thấy nhân vật lạ xuất hiện trong nhà mình.
- Anh ấy...là....à...
Cậu không biết mình nên nói làm sao cho đúng, cứ đứng ấp úng mãi.
- Con là Trịnh Quang Khải, người yêu của Dĩ Thuần. Mấy ngày nay em ấy chính là ở chỗ của con. Mong hai bác thứ lỗi vì đã không nói trước.
Cả nhà bỗng dưng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc vang lên. Qua một khoảng thời gian ngắn, ba cậu bình tĩnh hỏi lại:
- Người yêu? Với hai đứa con trai? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Công việc của cậu là gì?
- Con 29 tuổi, là chủ tịch tập đoàn Avex.
Cậu trợn mắt nhìn hắn. 29 thôi, Avex, hắn đang đùa sao? Đó là tập đoàn lớn thứ hai cả nước đó?! Trẻ như vậy sao?
- Nếu cậu là chủ tịch, với ngoại hình thế này thì đời tư chắc chắn bị rất nhiều người soi mói. Nhưng cậu vẫn có địa vị, họ sẽ không dám nói bừa. Nhưng còn con trai tôi thì sao? Nó chỉ là một y tá bình thường. Sẽ không thể tránh khỏi việc bị người khác chỉ trích.
- Con chắc chắn sẽ không ai dám chỉ trích em ấy.
Cứ thử đi, ai dám làm bất kỳ một hành động hay một lời nói tổn hại đến cậu thì xem như người đó không cần sống.
- Cậu nghĩ mình sẽ yêu Thuần Thuần được bao lâu?
Mẹ cậu hỏi một câu làm hắn phải lặng đi trong giây lát. Được bao lâu đây? Hắn vẫn chưa biết được nhưng tương lai gần hắn chắc chắn vẫn yêu cậu.
- Con không thể đảm bảo sẽ yêu thương em ấy cả đời nhưng hiện tại con sẽ yêu thương em ấy hơn bất cứ thứ gì.
Cả ba mẹ cậu đều cười mãn nguyện, mẹ cậu nói:
- Chúng ta giao Dĩ Thuần cho con, đối xử với nó tốt một chút. Nó đã chịu rất nhiều thiệt thòi rồi. Nhớ là không được bắt nạt nó đâu đấy.
- Cảm ơn hai bác. Con sẽ đối xử tốt với em ấy. Hai người yên tâm.
- Hai người xem con là con nít hay sao mà sợ người ta bắt nạt chứ?
- Chứ còn gì nữa. Mà hai đứa đã ăn gì chưa?
- Lúc nãy ở nhà anh ấy có ăn rồi.
- Vậy hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Cậu với hắn ở trong phòng được một chút rồi hẳn bảo mình có việc phải đi, có lẽ đến chiều tối mới về đón cậu được. Còn hôn cậu một cái trước khi rời đi. Cậu chỉ kịp nói hai chữ tạm biệt.
Cậu ở nhà, biết thế nào hắn cũng sẽ không chịu ăn uống gì cho nên ráng làm mấy món mà hắn thích. Ai ngờ, lúc về hắn liền giục cậu đi, còn trách cậu lo nhiều, nhưng khi thấy mặt cậu xụ xuống thì nói lại:
- Cái này về nhà làm lại cho anh. Bây giờ về thôi.
- Ừm.
Mặt cậu vẫn chưa chịu vui lên, làm hắn có chút hối hận a. Liền đi tới ôm cậu, thật nhẹ nhàng:
- Ngước mặt lên.
Cậu làm theo hắn, nhanh chóng môi bị cướp đi. Cả hai dây dưa mất một lúc, đến khi cậu không thể thở được nữa, đánh nhẹ vào ngực hắn mới chịu buông tha. Mặt cậu ửng hồng, cánh môi đỏ mọng có chút sưng làm hắn nhất thời muốn đem cậu ra ăn sạch lần nữa a. Nhưng ở đây thì không tiện.Về nhà tính sau vậy.
|
~ Chương 8 Về nhà, cậu còn chưa kịp làm gì đã bị hắn kéo lên giường cởi sạch quần áo:
- Áh.... Anh định làm gì.....
- Làm em.
- Em không muốn, thả em ra.....
- Là do em quyến rũ anh trước.
- Khi nào chứ...em không có, mau thả....ummmm
Cậu chưa kịp nói thêm gì nữa đã bị hắn hôn cho tối tăm mặt mày. Hắn từ từ hôn dần xuống, đến trước ngực cậu gặm cắn, cậu cong người phát ra âm thanh nhỏ:
- Ưmm.....đừng mút nữa.....
Tay hắn đi xuống cầm lấy "cậu bé" của cậu mà vuốt ve. Khoái cảm cả trên lẫn dưới đánh úp lên cậu, cả người đỏ như tôm luộc, không lâu sau cậu liền bắn ra. Xấu hổ không dám nhìn hắn. Nhưng mà hắn đâu quan tâm tới điều đó, còn chuyện khác thú vị hơn mà. Từ trong ngăn kéo lấy ra một ít chất lỏng hôm nọ, chạm nhẹ vào huyệt khẩu của cậu, ngón tay bắt đầu tham nhập. Vẫn là giống như lần trước, rất chặt a. Cậu lúc này có cảm giác nơi đó mát lạnh, không đau như lần đầu mà lại có chút ngứa. Lần này là do hắn quá dịu dàng a.
Sau khi khuếch trương xong, hắn lấy cự vật thô to của mình ra, lộng một chút mới đi vào tiểu huyệt phấn nộn kia, từ từ tiến vào, cậu cũng rất có ý phối hợp cùng hắn a. Khi đã vào rồi hắn vẫn không chịu động, chờ cậu tự mình cầu hắn xuyên xỏ. Cậu sau một hồi vẫn thấy hắn im lặng, nơi đó bắt đầu dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, không khỏi ngọ ngoạy cái mông nhỏ, làm hắn chút nữa không kiềm chế được.
- Cầu xin đi. Anh sẽ làm thứ em muốn.
"Không thể, mình không thể làm chuyện xấu hổ như vậy được a." Cậu đã nghĩ như thế nhưng lại không ngăn được sự khao khát muốn hắn dày vò mình a~~~~
- Cầu anh....chuyển động đi mà.....Ưm khó chịu.....
Cậu không biết mình đã bày ra bộ dạng đáng yêu như thế nào mà hắn ngay lập tức thúc mạnh vào bên trong cậu. Nước mắt cậu cũng chảy ra, một tay nắm lấy ga giường, tay kia cầm chặt tay hắn, đứt quãng cầu xin:
- Ahhh...ư.....anh nhẹ.....đau.... Ahhaha....
Hắn sợ cậu bị thương nên cũng giảm ít tốc lực, chậm rãi ra vào. Thế nhưng cậu vẫn không hết khó chịu:
- Nhanh....nhanh một.....chút....
- Nhanh cũng không được, chậm cũng không xong, chi bằng em tự mình động đi.
Nói là làm, hắn liền xoay người đem cậu ngồi lên trên. Thứ của hắn lập tức được đâm vào nơi sâu nhất, cậu chống tay lên ngực hắn, thống khổ rên rỉ:
- Hưmmm.....quá... quá sâu...hức hức...không chịu nổi....
Cậu có ý định đứng dậy liền bị hắn nhanh chóng đè chặt hông lại, nước mắt giàn giụa khắp mặt, hướng hắn năn nỉ:
- Xin...xin anh đó....em không..không...thể.....
Thấy cậu quá khổ sở hắn cũng động tâm, ngồi dậy, vẫn để cậu ở trên, giữ lấy eo cậu lên xuống. Cậu vùi mặt vào trong cổ hắn, đè nén những âm thanh dâm đãng mỗi lần ma sát. Hắn cũng không quên để lại trên cổ cậu thêm vài dấu hôn ửng hồng.
Tư thế này giúp hắn dễ dàng chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cậu, làm tiểu huyệt non mềm co rút, cậu có muốn không rên cũng phải rên a:
- Ahhhhaha.....chỗ đó......không phải.... Ahhhh....
- Nơi này sao? Phải không? Bảo bối.
Mỗi câu hắn nói ra là một lần thúc mạnh vào điểm đó. Khoái cảm kích thích mãnh liệt, không lâu cậu liền bắn lên bụng hắn. Bên trong, hắn cũng đạt cao trào, từng cỗ nóng ấm bắn mạnh ra.
Sau đó bọn họ làm thêm vài lần nữa đến khi cậu ngất trong lòng hắn mới dừng lại. Hôn lên môi cậu một cái trước khi đem cậu đi tẩy rửa.
Và sáng hôm sau chính là có một người không có khả năng tỉnh dậy trước 12h trưa a.
Hắn hôm nay đã bắt đầu đi làm từ sớm. Bình thường thì hắn sẽ không trở về vào buổi trưa nhưng bây giờ lại có cậu ở nhà, không thể không về được. Tới nhà cũng đã 1h, mà cậu vẫn còn nằm trong ổ chăn, không chịu ăn uống gì. Cậu như thế là do hôm qua bị hắn hành đến khuya, lúc tỉnh lại đã không còn hắn bên cạnh. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng lại dâng lên trong cậu, cậu cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa.
- Em thế nào lại không chịu ăn cơm.
- Em không muốn ăn~~~~ Đi không nổi...
Cậu bắt đầu làm nũng với hắn. Cứ thân thiết với ai cậu lại vậy. Dường như ai quen biết cậu đều không tránh khỏi việc này a.
Hắn hôn xuống mặt cậu, ôn nhu nói:
- Vậy để anh mang lên cho em.
- Hưm, em không muốn ăn, anh ở đây đi.
Cậu vừa nói vừa ôm chặt lấy hắn không buông. Hắn bất đắc dĩ ôm cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, sau đó ôm cậu xuống nhà ăn. Cậu ăn được mấy muỗng rồi nhăn mặt quay đi, hắn cũng không muốn ép cậu, kêu người dọn dẹp rồi mang cậu ra phòng khách xem TV. Ngồi một lát, cậu đột nhiên nói với hắn muốn đi làm lại. Nhưng hắn không trả lời, im lặng nhìn cậu một chút rồi nhìn đồng hồ, nói:
- Chuyện này nói sau, anh đi làm.
Hôn nhẹ lên môi cậu rồi rời đi. Cậu bĩu môi:
- Hừ, chưa được một giờ đã đi.
Ở nhà này, ngoài hắn và Canh Nhi ra thì không còn ai có thể chơi cùng. Mà.... nhắc mới nhớ, từ lúc hắn về đến giờ cậu rất ít khi nhìn thấy cô. Thôi kệ, chắc là cô ấy có việc bận.
Đến tối hắn mới về. Tắm xong liền đi sang thư phòng, giống như không nhìn thấy cậu ý. Câu hỏi lúc trưa còn chưa trả lời cậu, lăn lộn mãi, cậu quyết định sang gặp hắn cho nhanh.
|
~ Chương 9 Mở cửa phòng ra bên trong cũng không khác phòng ngủ bọn họ là bao, chỉ có điều trong này có rất nhiều sách a. Chuyển sang nhân vật chính, hắn đang ngồi ở bàn làm việc, lật lật giấy tờ gì đó, hắn biết là cậu nên không nhìn tới, chỉ hỏi:
- Em còn chưa chịu ngủ?
Cậu tiến tới trước mặt hắn nói:
- Anh không chịu trả lời em không ngủ được!
- Chuyện gì?
Hắn lúc này đã chịu ngước lên nhìn cậu.
- Thì chuyện em muốn đi làm lại.
- Tại sao? Sợ anh nuôi em không nổi?!
- Không có, chỉ là....ở nhà buồn lắm, anh đi cả ngày chẳng ai chơi với em hết.
Hắn im lặng một lúc rồi ngoắc cậu lại, đem cậu đặt lên đùi mình:
- Anh cho em đi làm anh được cái gì?
- Cái này....mà cũng phải có điều kiện sao?!~~
- Đúng.
Cậu bắt đầu hoang mang, ở đây cậu làm gì có cái gì giá trị đâu mà cho hắn chứ? Thật là, hắn chính là muốn hành hạ cậu mà.
- Em làm gì có mấy thứ giá trị đâu mà trao đổi điều kiện với anh!?
- Em đó.
- Hể!!!!!
- Em có đồng ý hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
- Anh.... Mai em vẫn sẽ đi làm. Hừ.
- Anh đưa em đi. Bây giờ về đi ngủ.
- Anh không đi sao?
- Không.
- Vậy em cũng ở đây.
- Tùy em thôi.
Hắn không quan tâm cậu nữa, quay lại với công việc của mình. Cậu ngồi một hồi liền thấy chán, ngước lên nhìn mặt hắn, quả thật là hắn rất đẹp a. Cậu nghịch ngợm cắn lên cằm hắn một ngụm, hắn ngay lập tức hâm doạ:
- Em còn nháo nữa thì mai không cần đi làm.
Cậu liền ngoan ngoãn cuối đầu, lát sau lại vùi mặt lên vai hắn, mơ màng ngủ. Hắn biết cậu đã ngủ, đứng dậy đưa cậu về phòng. Định thả cậu xuống rồi tiếp tục làm việc, ai ngờ cậu ôm chặt quá nên hắn đành ôm cậu ngủ luôn.
Hôm nay cậu thức dậy rất sớm, cùng hắn ăn sáng rồi đi làm. Mọi người nhìn thấy cậu đều rất vui vẻ. Bởi vì cậu hiền lành, dễ thương lại chăm chỉ nên trong bệnh viện ai cũng thích. Gần cả tháng không thấy tăm hơi cậu đâu ai cũng rất nhớ a. Vừa nhìn thấy đã hỏi han đủ thứ, cậu chỉ mỉm cười, nói với mọi người đại khái là gia đình có chuyện gấp, không kịp liên lạc sau đó lại mất luôn điện thoại, chẳng còn nhớ số ai để gọi cả. Mọi người nghe vậy cũng không hỏi gì thêm. Lại trở về như ban đầu, ai làm việc nấy.
Nhưng mà vẫn có một người không chịu buông tha cho cậu a. Chính là cái cô tên Ninh Di, cũng khá dễ thương. Đã thích cậu rất lâu rồi, nhưng ngại không dám nói, mà chuyện này ai cũng biết chỉ có cậu là không biết. Haizzzz.
Hắn bên kia bù đầu với công việc nhiều như núi. Mà đầu óc cứ nghĩ đến cậu mãi. Vì hắn có không ít người đối địch, dù có người bảo vệ tốt đến mấy cũng nhất định có kẽ hở, cậu ở bên ngoài vẫn là không nên. Nhưng đây là điều cậu muốn nên thôi. Kêu bọn họ canh chừng cậu cẩn thận một chút là được.
Buổi trưa cậu không về nên hắn tiếp tục ở lại làm việc, đến chiều tối cả hai mới quay về. Cậu cứ thích quấn lấy hắn, bởi vì hắn cho cậu cái cảm giác ấm áp và an toàn hơn bất cứ ai. Cậu làm điều này bản thân hắn thì khỏi phải bàn tới đi, những người khác trong nhà vẫn là rất thích cậu nhưng chỉ duy có "người đó" chẳng thể nào cho cậu cái nhìn thiện cảm.
~~~~~~~~~~~
Cậu đi làm lại cũng đã 1 tháng, mọi thứ đều an yên trôi qua. Tình cảm của hai người cũng tiến triển không ít.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng thứ hai cậu đi làm. Mấy cô y tá làm chung ngày nào cũng nói về người đưa cậu đến bệnh viện này. Hỏi thì tất nhiên cậu không nói rồi, chỉ có thể đoán mò, mà trong đó rồi một cô cứ một mực khẳng định rằng đó là người yêu của cậu mà nhất định là đàn ông a. Nghe thôi là biết cô ta có phải hủ nữ hay không rồi. Và chuyện này rất nhanh tới tai của Ninh Di, có vẻ như cô không tin, cho nên lúc tan làm cô đã hẹn cậu ra nói chuyện:
- Bọn họ nói người đưa anh đi làm mỗi ngày là người yêu của anh.....có phải không?
- À... Cái này.... Em thật sự muốn biết??
- Đúng vậy!
- À...thì chính là như bọn họ đã nói. Đó là người yêu của anh.
Ninh Di bàng hoàng, cơ miệng cứng lại. Hồi lâu mới nói được một câu:
- Là.....đàn ông.....sao......!?
Cậu không nói mà gật đầu. Cô ta đột nhiên chạy đến hôn cậu.
Hắn như mọi ngày đến đón cậu về, lát sau vẫn chưa thấy cậu ra, gọi điện nhưng không liên lạc được, nỗi bất an dâng lên, hắn quyết định xuống xe đi tìm cậu. Có vẻ như ông trời rất thích trêu ngươi, cô ta vừa hôn cậu hắn liền xuất hiện. Cậu giật mình đẩy mạnh ra, cô ta mất thăng bằng ngã ra phía sau, cậu theo phản ứng chụp lại. Thế là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó cậu đã làm nên hai màn chọc thủng mắt hắn rồi a. Buông Ninh Di ra, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ nhất có thể, mặt hắn lúc này vẫn giống mọi ngày nhưng không khí quanh hắn lại không bình thường chút nào, cậu vội vàng giải thích:
- Cô....cô ấy té nên em....em....a..
Hắn không nói không rằng đi đến chỗ cậu, làm cậu phải nuốt nước bọt mấy lần a. Cuối xuống hôn lên môi cậu, rồi ôm eo cậu, quay lại nói với Ninh Di:
- Đừng có quá phận của mình.
Sau đó mang cậu ra xe. Từ lúc đó không nhìn đến cậu nữa. Thường ngày hắn vẫn kiệm lời như thế nên cậu đâu biết trong lòng hắn đang phừng phừng lửa giận đâu.
|