Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng
|
|
Tác giả:Huyên Huyên Nguồn:wattpad.com/user/hanelf1315 Trạng thái:Full Thể loại: lãnh đạm công, nhược thụ, 1v1, HE, H ít lắm ~Chương 1+ Nội dung câu chuyện này được chỉ là tác giả viết theo lỗi văn phong nhẹ nhàng nói lên tình cảm giữa hai nhân vật cùng nhau vượt qua mọi định kiến để đến được với nhau. Trong màn đem mịt mù. Tại một con hẻm vắng lặng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Bóng dáng một thanh niên nhỏ nhắn khập khiễng vừa chạy vừa đỡ lấy một bên vai không ngừng tuôn máu, gương mặt trắng bệch, ánh lên vẻ hoảng loạn tột độ. Phía sau là cả một đám tây trang đen với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn vào đã biết không phải người dễ đụng vào. Vậy tại sao một y tá hiền lành, tốt bụng như cậu lại gặp phải loại sự tình này?
"Flashback"
5:00h chiều. Cậu- An Dĩ Thuần đang trên đường về nhà, mà muốn về đến nhà phải đi qua một con hẻm thưa người, nổi tiếng là nơi tụ tập những thành phần bất ổn của thành phố. Và lúc đi ngang đó cậu đã vô tình nghe được một cuộc giao dịch hàng cấm.
Cậu định lơ đi nhưng lại nhìn thấy vài người đang bị trói trong góc. Không kìm được, cậu gọi điện báo cho cảnh sát. Vừa cất điện thoại vào túi, chuẩn bị rời đi ai ngờ vai bị người khác giữ lại. Tên kia lớn giọng nói với người đang nói chuyện trong kia:
- Đại ca, thằng này dám báo cảnh sát chuyện của chúng ta!
Người được gọi là "đại ca" bước ra. Trái tim cậu lúc này sắp bay ra ngoài rồi. Nhưng vẫn còn đủ can đảm đá tên kia một cái, lợi dụng thời cơ chạy thật nhanh. Cũng may ngày trước có học vài thế võ phòng thân.
Chưa được bao xa thì đã nghe tiếng bước chân rầm rầm phía sau. Tinh thần bắt đầu hoang mang, cậu bây giờ còn không biết đường nào để về nhà nữa, đành đánh liều chạy về phía trước.
Tiếng đám người kia càng ngày càng gần, và sau đó"Bằng" một tiếng. Lúc nay cậu thấy vai phải của mình chảy ra loại chất lỏng màu đỏ mà mình vẫn thường thấy ở chỗ làm, nhưng đó là của người khác, còn bây giờ là của cậu. Cảm giác đau nhói lan toả. Cậu giữ chặt lấy nơi đó rồi gắng gượng đi tiếp. Cậu thực sự còn muốn sống tiếp a~~~.
" End flashback"
Trước mắt mờ mờ ảo ảo xuất hiện thân hình một người đàn ông, cậu vui mừng nghĩ:"Được cứu rồi, sắp được cứu rồi!" Cậu nhanh chóng dùng hết sức bình sinh đi đến chỗ người đàn ông kia, cất câu nói cuối cùng trước khi ngất xỉu:
- Cứu....tôi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay hắn- Trịnh Quang Khải có một cuộc giao dịch nhỏ trong con hẻm 13 này. Cũng không quan trọng lắm nhưng cũng ảnh hưởng chút ít đến uy tín của hắn. Coi như không thể qua loa. Chỉ có điều hắn không cần ra mặt.
Đang đứng ngoài xe đợi người của mình ra thì một người không biết từ đâu lao đến, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái xanh, áo sơmi trắng loang lỗ vết máu đỏ thẫm hướng mình cầu cứu. Bọn đàn em đi tới cạnh hắn nói:
- Anh Trịnh, không cần để tâm đến nó, cứ để bọn em xử lý.
Hôm nay tâm trạng hắn cũng tốt, nhếch nhẹ khóe môi lên tiếng:
- Không cần. Đem cậu ta vào trong xe tôi. Các người ở lại đợi Tề Dung.
Sau đó lên xe, mang theo cậu rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi cậu tỉnh dậy, thấy mình đang ở trên giường của trong một căn phòng tối đen, tay chân đều bị buộc bằng loại vải mềm không gây trầy xước nhưng cũng không dễ tháo.
Vết bắn lúc nãy đã được cầm máu lại đau buốt. Cậu nghi hoặc:"Chẳng lẽ bị bọn người kia bắt rồi sau. Nhưng lúc nãy hình như mình có gặp một người đàn ông mà? Hể!!?? Có khi nào...... "
Đèn bật lên đánh tan mạch suy nghĩ trong cậu. Mắt tạm thời không thích nghi được với ánh sáng, không rõ ràng nhìn được là ai, chỉ thấy thân hình này có hơi quen mắt. Đến khi nhìn rõ rồi thì mắt miệng cậu mở to hết cỡ:
- Là anh..... Người mới vào không ai khác chính là hắn, cũng là người mà cậu lúc kia cầu cứu.
Hắn đi đến chỗ cậu, môi nở nụ cười thân thiện:
- Cậu biết tôi sao?
- Anh là người khi nãy tôi gặp trước khi....ngất??! Cậu cũng không chắc phán đoán của mình là đúng hay sai, chỉ trả lời theo cảm tính.
- Cậu có trí nhớ rất tốt.
Lại thêm vài người nữa đi vào. Trong số đó có một tên đã bị cậu đá. Đưa nhìn đến gương mặt từng tên, lặng lẽ nuốt nước bọt. Lại thấy bọn họ cung kính cúi đầu chào hắn.
Nhìn bọn họ như vậy cậu không khỏi lo sợ, cả người rung lên bần bật. Đám người kia đã rất đáng sợ rồi mà bây giờ còn phải cúi đầu trước hắn thì ôi thôi, đời cậu coi như xong.
Hắn nhìn biểu hiện của cậu mà vô cùng thích thú. Rút trong túi ra một con dao sáng loá, huơ huơ trước mắt, lại nhìn sang phía Tề Dung, cao giọng hỏi:
- Cậu ta là người đã phá vụ làm ăn của chúng ta?
- Vâng! Anh Trịnh.
Rồi hắn quay sang nhìn cậu:
- Tôi thực sự muốn mổ bụng cậu xem xem lá gan cậu lớn bao nhiêu mà dám xen vào chuyện của tôi. Nhưng trước đó, thì tôi chỉ muốn thế này thôi.....
Sau chữ "thôi", hắn xé nát áo cậu đang mặc, rồi cầm con dao khi nãy khắc lên ngực trái của cậu dòng chữ " Trịnh Quang Khải".
- Ah, anh....mau dừng lại.....đau..quá....
Cậu mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt rơi lã chã, giãy giụa muốn ra xa hắn, miệng không ngừng cầu xin dừng lại, nhưng hắn không chút quan tâm, cứ tiếp tục đến khi hoàn thành cái tên. Lúc xong thì cậu cũng ngất lịm đi.Bọn người đứng nhìn cũng không khỏi sởn gai óc.
Hắn lần nữa quay sang Tề Dung, nói:
- Bây giờ cậu ta là của tôi, chuyện liên quan đến cậu ta cũng do tôi tự giải quyết. Không có lệnh của tôi không ai được phép làm hại cậu ta. Hiểu?
- Vâng. Đã hiểu. Cả đám cùng đáp rồi cùng nhau ra ngoài. Lời của Đại Bang Chủ hắn nói thì làm sao bọn họ dám cãi được.
Hắn sau đó bế cậu về phòng mình, kêu người lên băng bó lại vết thương rồi cũng đi mất.
~~~~~~~~//~~~~~~~~~
Lần thứ hai cậu tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Cũng nằm trên giường, nhưng là trong một căn phòng sạch sẽ, rộng rãi, sáng sủa hơn. Tay chân cũng không có bị trói như hôm qua. Trên người đã được thay chiếc sơmi trắng mới nhưng mỗi tội bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Cả hai tay cậu bây giờ gần như bất lực. Cơ thể ê ẩm, nhức nhối. Hết nhăn mày rồi lại cắn môi. Tức giận mắng bọn người kia:
- Bọn ngươi đúng là không phải người, bạo lực như vậy. Ta mà thoát ra được nhất định......rủa chết các ngươi. Hừ!
Cả cảnh sát còn không làm gì được chúng thì cậu có mà nằm mơ.
Cậu xoa xoa bụng, nói gì nói chứ bây giờ cậu đói muốn rã ruột ra rồi:
- Ahhhhh, đói bụng quá, sao không thấy ai hết vậy nè. Mà.......nơi đây là nơi nào vậy trời???
Cậu ngơ ngác nhìn quanh phòng đánh giá một lượt. Cuối cùng đưa ra một lời nhận xét:
- Sao không có gì ăn hết vậy?
Rồi cậu mò mẫm bước xuống giường, bắt đầu công cuộc đi tìm đồ ăn.
Tất cả mọi chuyện cậu làm từ nãy đến đều được hắn thu vào trong mắt. Vì sao? Vì hắn đã gắn camera chứ sao.
|
~ Chương 2 + Hắn đang ở thư phòng đem từng cử chỉ ngốc nghếch của cậu thu vào trong mắt. Chỉ trong một buổi tối, tất cả những thông tin về cậu đều nằm trong tay hắn. Người hắn đã để tâm thì nhất định mọi chuyện liên quan hắn đều phải biết rõ.
Khi nhìn thấy cậu bước xuống giường, tự hỏi có phải cậu đang câu dẫn mình hay không? Thân hình cậu quá nhỏ so với hắn nên chiếc áo sơmi cậu đang mặc có hơi rộng, làm lộ một bên vai, phía dưới lại trống không, không phải câu dẫn thì là gì? Nhịn không được, hắn liền đi đến chỗ cậu.
Hết hồn quay đầu ra cửa, đã thấy người cậu không muốn gặp nhất đứng ngay đó. Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, rồi cứ đứng trơ ra đó nhìn hắn.
Không khí trong phòng bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Hắn đưa tay khóa cửa phòng lại, từ từ đến gần cậu.
Chỗ cậu đang đứng chính là cửa ổ a~, cậu hết nhìn xuống ra ngoài rồi lại nhìn hắn, bây giờ lùi cũng không có khả năng, chẳng lẽ nhảy xuống sao? Đây là tầng 2 đó, nhảy xuống không gãy chân cũng gãy cổ. Cậu còn chưa báo hiếu cho ba mẹ cơ mà!?
Hắn càng ngày càng gần, tim cậu càng ngày càng đập nhanh, biết đâu hắn nổi điên lên rồi xử cậu luôn rồi sao!!?
Bất ngờ, một tay hắn ôm lấy eo, một tay giữ chặt lấy cằm cậu rồi mạnh bạo đặt môi mình xuống môi cậu.
Mắt cậu trợn tròn kinh ngạc, nụ hôn đầu tiên của cậu sao có thể bị người như hắn lấy đi chứ?!!! KHÔNG THỂ ĐƯỢC!!!!!
Cậu cố gắng đẩy hắn ra nhưng bất lực, tay thì đau nhức, bụng thì đói cồn cào, giờ còn bị hắn lấy hết oxi, chỉ còn cách biểu tình bằng âm thanh thôi:
- Ưmmmm.......anh.......ưmm....buông ra....
Hắn vẫn cứ hôn đến khi người nào đó xụi lơ ngã vào trong ngực mình mới chịu tha. Kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt.
Cậu hỗn loạn hô hấp, cánh môi đỏ mộng vì bị hôn khép mở làm hắn nóng hết cả người, cộng thêm gương mặt mơ màng ửng hồng. Cái này cậu đúng là đang câu dẫn hắn mà. Nhưng hắn vẫn còn đủ ẩn nhẫn để không đè cậu xuống.
- Tôi sẽ không ở đây trong 1 tuần tới, em liệu mà hảo hảo nghĩ ngơi chờ tôi. Còn nếu em có can đảm thì cứ trốn, đến lúc tôi tìm thấy em rồi, chắc chắn em sẽ không lành lặn.
Nói xong liền nhanh chóng ly khai. Bỏ lại một tên ngốc ngơ ngác không hiểu gì đứng bên cửa sổ. Một cơn gió lạnh sượt qua làm cậu thanh tỉnh không ít. Đại khái ý hắn là cậu không thể rời khỏi nơi này.
- Hứ, dám đe dọa tôi, anh chơi xấu.... Đáng ghét.... Aisssh, hắn còn không cho mình ăn. Tên khốn. Thế này thì làm sao mà "hảo hảo nghĩ ngơi" được chứ.
Cách cửa bật ra lần nữa, cậu giật mình tưởng hắn quay lại, nhưng không, một cô gái đi vào. Cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, ánh mắt chuyển xuống cái khay trên tay cô sáng rực, gương mặt thèm thuồng.
Cô gái kia cũng phải bật cười trước biểu cảm của cậu, cất giọng nhẹ nhàng:
- Cậu lại ghế ngồi đi. Đây chính là cho cậu đó.
Cậu nhanh chân đến chỗ chiếc bàn đối diện giường ngồi xuống. Miệng cười toe toét:
- Sắp được sống rồi!
- Đây, cậu ăn đi. Tôi là Lâm Canh Nhi, gọi tôi Canh Nhi là được. Mà..cậu là An Dĩ Thuần đúng không?
- Đúng vậy. Gọi tôi Thuần Thuần thôi.
- À. Trước khi cậu Trịnh trở lại, tôi sẽ là người chăm sóc cho cậu. Giờ tôi ra ngoài đây.
- Khoan.......khoan đã, cô có thể.......giúp tôi.....lấy thức ăn được không? Tay tôi.......
- Ấy, tôi quên mất. Đây, để tôi đút cho cậu.
~~~~~Qua một khoảng thời gian~~~~~
- Ahhh~ no quá, thoải mái quá.
Cuối cùng cậu cũng ăn xong. Cảm giác giống như vừa từ địa ngục trở về vậy. Vô cùng vui vẻ nga~~~
Câu quên bẵng đi về việc mình đang bị người ta bắt cóc, ăn xong liền lên giường ngủ thẳng một giấc đến tối.
~~~~~~~/~~~~~~~
Hắn sau khi ra khỏi phòng cậu đã đi thẳng ra sân bay bay sang Berlin( Đức) để thực hiện một cuộc làm ăn lớn mà ba hắn đã chuẩn bị rất kĩ. Nếu lần này mà thành công thì chắc chắn hắn sẽ thay thế vị trí của ông Trịnh( ba hắn).
Nói thì dễ nhưng lần này chính là đối đầu với bang Black Devil, cũng không thua kém gì với bang Hắc Hải của hắn. Không thể xem thường.
Lần này đi với hắn còn có Lưu Tích Văn, khả năng tính toán và ăn nói của y cũng thuộc hàng top, lại có thêm Lý Dịch- cao thủ về sử dụng súng và võ thuật( sau hắn một bậc) đi theo thì hắn rất yên tâm.
Mặc dù 3 ngày nữa mới bắt đầu giao dịch nhưng hắn sang đây trước để nghỉ ngơi và.....tránh tình trạng hao tổn tinh lực khi ở bên kia cùng cậu.
~~~~~~~~~~~~~~~/~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu sau ba ngày được chăm sóc đặc biệt đã khỏe hơn rất nhiều. Bắt đầu đi tham quan nhà...à không, biệt thự này. Thật sự là rất to a~~:
- Thế này thì biết đường nào mà trốn ra đây???
Cậu đành quay về phòng nghĩ cách.
*Ở bên kia*
Tối nay là đêm quyết định một là hắn sẽ có tất cả hai là sẽ không còn gì, kể cả sinh mạng của mình.
- Anh Trịnh, bọn họ tới rồi!
Một tên đàn em của hắn chạy đến.
- Tích Văn, Lý Dịch, chuẩn bị đi.
Hắn mặt cười nhưng trong lòng không cười nói.
- Dạ rõ!
Bọn họ cùng nhau đi ra, bên kia mang theo không ít người, chắc chắn là đã có kế hoạch chẳng tốt lành gì rồi. Hắn giống như đã nắm rõ đường đi nước bước của bọn họ vậy.
Khi hai bên đang trao đổi thì bên kia bất ngờ hướng ngòi súng về phía bọn hắn.
"Biết ngay mà". Hắn nhếch mép cười.
- Con mẹ nó. Bọn mày đúng thật là......
- Xin lỗi nhé Trịnh Quang Khải, hôm nay tao không có ý định cho mày sống sót rời khỏi đây đâu.
Hứa Đào- bang chủ Black Devil cười to nói.
- Oh, vậy sao? Tao thực sự bị mày làm cho sợ chết khiếp rồi này. Nhưng mà còn lâu mày mới có cơ hội giết được tao.
Mặt hắn băng lãnh nở một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ.
Hứa Đào cũng hơi mất tự tin nhưng vẫn mạnh miệng:
- Tao không tin bao nhiêu đây người không giết được chúng mày. Tụi bây, ra đây.
Một đám người từ sau lưng y chạy ra. Nhanh chóng bao vây người của hắn.
- Thế nào? Để xem mày xử lí như thế nào.
- Chỉ với nhiêu đây muốn giết tao? Mày xem thường tao quá rồi. Tích Văn, Lý Dịch cho tôi xem khả năng của hai người nào.
- Được thôi. Đừng có quá bất ngờ nhé, Hứa Đào!
Lưu Tích Văn hướng y nói.
- Nào, mọi người, quay về đúng vị trí của mình đi.
Tất cả người của Hứa Đào lúc nãy bao vây người của hắn bỗng chốc chuyển sang đứng sau bọn hắn. Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn la lớn:
- Bọn.....bọn mày đang làm cái gì vậy hả? Con mẹ nó, dám phản bội tao. Quang Khải, mày được lắm. Tụi bây, giết hết bọn nó cho tao.
|
Hắn đang ở thư phòng đem từng cử chỉ ngốc nghếch của cậu thu vào trong mắt. Chỉ trong một buổi tối, tất cả những thông tin về cậu đều nằm trong tay hắn. Người hắn đã để tâm thì nhất định mọi chuyện liên quan hắn đều phải biết rõ.
Khi nhìn thấy cậu bước xuống giường, tự hỏi có phải cậu đang câu dẫn mình hay không? Thân hình cậu quá nhỏ so với hắn nên chiếc áo sơmi cậu đang mặc có hơi rộng, làm lộ một bên vai, phía dưới lại trống không, không phải câu dẫn thì là gì? Nhịn không được, hắn liền đi đến chỗ cậu.
Hết hồn quay đầu ra cửa, đã thấy người cậu không muốn gặp nhất đứng ngay đó. Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, rồi cứ đứng trơ ra đó nhìn hắn.
Không khí trong phòng bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Hắn đưa tay khóa cửa phòng lại, từ từ đến gần cậu.
Chỗ cậu đang đứng chính là cửa ổ a~, cậu hết nhìn xuống ra ngoài rồi lại nhìn hắn, bây giờ lùi cũng không có khả năng, chẳng lẽ nhảy xuống sao? Đây là tầng 2 đó, nhảy xuống không gãy chân cũng gãy cổ. Cậu còn chưa báo hiếu cho ba mẹ cơ mà!?
Hắn càng ngày càng gần, tim cậu càng ngày càng đập nhanh, biết đâu hắn nổi điên lên rồi xử cậu luôn rồi sao!!?
Bất ngờ, một tay hắn ôm lấy eo, một tay giữ chặt lấy cằm cậu rồi mạnh bạo đặt môi mình xuống môi cậu.
Mắt cậu trợn tròn kinh ngạc, nụ hôn đầu tiên của cậu sao có thể bị người như hắn lấy đi chứ?!!! KHÔNG THỂ ĐƯỢC!!!!!
Cậu cố gắng đẩy hắn ra nhưng bất lực, tay thì đau nhức, bụng thì đói cồn cào, giờ còn bị hắn lấy hết oxi, chỉ còn cách biểu tình bằng âm thanh thôi:
- Ưmmmm.......anh.......ưmm....buông ra....
Hắn vẫn cứ hôn đến khi người nào đó xụi lơ ngã vào trong ngực mình mới chịu tha. Kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt.
Cậu hỗn loạn hô hấp, cánh môi đỏ mộng vì bị hôn khép mở làm hắn nóng hết cả người, cộng thêm gương mặt mơ màng ửng hồng. Cái này cậu đúng là đang câu dẫn hắn mà. Nhưng hắn vẫn còn đủ ẩn nhẫn để không đè cậu xuống.
- Tôi sẽ không ở đây trong 1 tuần tới, em liệu mà hảo hảo nghĩ ngơi chờ tôi. Còn nếu em có can đảm thì cứ trốn, đến lúc tôi tìm thấy em rồi, chắc chắn em sẽ không lành lặn.
Nói xong liền nhanh chóng ly khai. Bỏ lại một tên ngốc ngơ ngác không hiểu gì đứng bên cửa sổ. Một cơn gió lạnh sượt qua làm cậu thanh tỉnh không ít. Đại khái ý hắn là cậu không thể rời khỏi nơi này.
- Hứ, dám đe dọa tôi, anh chơi xấu.... Đáng ghét.... Aisssh, hắn còn không cho mình ăn. Tên khốn. Thế này thì làm sao mà "hảo hảo nghĩ ngơi" được chứ.
Cách cửa bật ra lần nữa, cậu giật mình tưởng hắn quay lại, nhưng không, một cô gái đi vào. Cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, ánh mắt chuyển xuống cái khay trên tay cô sáng rực, gương mặt thèm thuồng.
Cô gái kia cũng phải bật cười trước biểu cảm của cậu, cất giọng nhẹ nhàng:
- Cậu lại ghế ngồi đi. Đây chính là cho cậu đó.
Cậu nhanh chân đến chỗ chiếc bàn đối diện giường ngồi xuống. Miệng cười toe toét:
- Sắp được sống rồi!
- Đây, cậu ăn đi. Tôi là Lâm Canh Nhi, gọi tôi Canh Nhi là được. Mà..cậu là An Dĩ Thuần đúng không?
- Đúng vậy. Gọi tôi Thuần Thuần thôi.
- À. Trước khi cậu Trịnh trở lại, tôi sẽ là người chăm sóc cho cậu. Giờ tôi ra ngoài đây.
- Khoan.......khoan đã, cô có thể.......giúp tôi.....lấy thức ăn được không? Tay tôi.......
- Ấy, tôi quên mất. Đây, để tôi đút cho cậu.
~~~~~Qua một khoảng thời gian~~~~~
- Ahhh~ no quá, thoải mái quá.
Cuối cùng cậu cũng ăn xong. Cảm giác giống như vừa từ địa ngục trở về vậy. Vô cùng vui vẻ nga~~~
Câu quên bẵng đi về việc mình đang bị người ta bắt cóc, ăn xong liền lên giường ngủ thẳng một giấc đến tối.
~~~~~~~/~~~~~~~
Hắn sau khi ra khỏi phòng cậu đã đi thẳng ra sân bay bay sang Berlin( Đức) để thực hiện một cuộc làm ăn lớn mà ba hắn đã chuẩn bị rất kĩ. Nếu lần này mà thành công thì chắc chắn hắn sẽ thay thế vị trí của ông Trịnh( ba hắn).
Nói thì dễ nhưng lần này chính là đối đầu với bang Black Devil, cũng không thua kém gì với bang Hắc Hải của hắn. Không thể xem thường.
Lần này đi với hắn còn có Lưu Tích Văn, khả năng tính toán và ăn nói của y cũng thuộc hàng top, lại có thêm Lý Dịch- cao thủ về sử dụng súng và võ thuật( sau hắn một bậc) đi theo thì hắn rất yên tâm.
Mặc dù 3 ngày nữa mới bắt đầu giao dịch nhưng hắn sang đây trước để nghỉ ngơi và.....tránh tình trạng hao tổn tinh lực khi ở bên kia cùng cậu.
~~~~~~~~~~~~~~~/~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu sau ba ngày được chăm sóc đặc biệt đã khỏe hơn rất nhiều. Bắt đầu đi tham quan nhà...à không, biệt thự này. Thật sự là rất to a~~:
- Thế này thì biết đường nào mà trốn ra đây???
Cậu đành quay về phòng nghĩ cách.
*Ở bên kia*
Tối nay là đêm quyết định một là hắn sẽ có tất cả hai là sẽ không còn gì, kể cả sinh mạng của mình.
- Anh Trịnh, bọn họ tới rồi!
Một tên đàn em của hắn chạy đến.
- Tích Văn, Lý Dịch, chuẩn bị đi.
Hắn mặt cười nhưng trong lòng không cười nói.
- Dạ rõ!
Bọn họ cùng nhau đi ra, bên kia mang theo không ít người, chắc chắn là đã có kế hoạch chẳng tốt lành gì rồi. Hắn giống như đã nắm rõ đường đi nước bước của bọn họ vậy.
Khi hai bên đang trao đổi thì bên kia bất ngờ hướng ngòi súng về phía bọn hắn.
"Biết ngay mà". Hắn nhếch mép cười.
- Con mẹ nó. Bọn mày đúng thật là......
- Xin lỗi nhé Trịnh Quang Khải, hôm nay tao không có ý định cho mày sống sót rời khỏi đây đâu.
Hứa Đào- bang chủ Black Devil cười to nói.
- Oh, vậy sao? Tao thực sự bị mày làm cho sợ chết khiếp rồi này. Nhưng mà còn lâu mày mới có cơ hội giết được tao.
Mặt hắn băng lãnh nở một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ.
Hứa Đào cũng hơi mất tự tin nhưng vẫn mạnh miệng:
- Tao không tin bao nhiêu đây người không giết được chúng mày. Tụi bây, ra đây.
Một đám người từ sau lưng y chạy ra. Nhanh chóng bao vây người của hắn.
- Thế nào? Để xem mày xử lí như thế nào.
- Chỉ với nhiêu đây muốn giết tao? Mày xem thường tao quá rồi. Tích Văn, Lý Dịch cho tôi xem khả năng của hai người nào.
- Được thôi. Đừng có quá bất ngờ nhé, Hứa Đào!
Lưu Tích Văn hướng y nói.
- Nào, mọi người, quay về đúng vị trí của mình đi.
Tất cả người của Hứa Đào lúc nãy bao vây người của hắn bỗng chốc chuyển sang đứng sau bọn hắn. Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn la lớn:
- Bọn.....bọn mày đang làm cái gì vậy hả? Con mẹ nó, dám phản bội tao. Quang Khải, mày được lắm. Tụi bây, giết hết bọn nó cho tao.
|
~ Chương 3 "bằng bằng bằng". Câu nói y vừa dứt một loạt đạn được bắn về phía hắn. Không lâu, tình hình trở nên hỗn loạn. Rất nhiều tạp âm vang lên trong khu công nghiệp bỏ hoang này, nhưng không có một sự can thiệp của bất cứ ai. Vì sao? Vì tất cả bọn họ rất yêu cuộc sống của mình.
Mặc kệ đám người kia chém giết nhau, mà đại đa số người chết là người của y. Hắn nhìn y nói:
- Đây chính là bài học cuối cùng tao dành cho mày trước khi sang thế giới bên kia.
"Bằng" Hứa Đào ngã xuống cùng vũng máu chảy ra từ giữa trán. Một cái chết nhanh chóng. Hắn rút súng nhanh tới nỗi y còn chưa kịp phản ứng thì đã rời xa thế giới này rồi. Bọn người của y vẫn chiến đấu mà không hề biết rằng đại ca của mình đã chết. Đúng là bọn ngu xuẩn.
Lát sau, một tên trong chúng la lên:
- Bọn....bọn mày, đại....đại....đại ca...
Cả đám ngớ ra rồi hoảng sợ rút lui. Lần này hắn lại thắng mà không có một chút thương tích nào. Bọn hắn ở lại Đức thêm một ngày mới trở về Trung Quốc.
~~~~~~~/~~~~~~~
Mấy ngày tịnh dưỡng cậu mới nhận ra điện thoại của mình biến mất không dấu vết. Cậu rưng rưng nước mắt tiếc rẻ. Điện thoại đó là 3 tháng lương đầu tiên của cậu mới mua được a. Nhưng mà thôi, trốn được ra ngoài rồi hãy tính tiếp.
Sau mấy ngày mày mò, tìm tòi cuối cùng cậu cũng thấy được lối ra có ít bảo vệ. Vừa mới mon men định bước ra ngoài thì đã bị túm cổ lại:
- Ngươi định đi đâu? Hôm nay anh Trịnh trở về, ngươi thực sự không cần sống thì cũng không cần liên lụy đến bọn ta. Mau đi vào trong.
- Tôi....tôi trốn đi thì có liên quan gì đến các anh chứ? Mau thả tôi ra!
- Ngươi...... Anh Trịnh bảo bọn ta trông chừng, nếu như để ngươi trốn thoát
thì coi như không cần cái mạng này nữa? Ngươi xem có liên luỵ hay không?
Tên kia không nhiều lời với cậu nữa, trực tiếp đem cậu vác lên đi vào nhà:
- Không muốn, mau thả tôi xuốnggggg!!!!!!!!
Cậu giẫy giụa kêu la um sùm nhưng dường như không có một chút tác dụng nào. Hắn để cậu trong phòng rồi nhanh chóng ra ngoài, không quên khóa luôn cửa. Cậu chỉ biết trút giận lên cái gối bên cạnh:" Ngay từ đầu hắn đã không có ý định cho mình cơ hội trốn đi. Đáng hận mà...". Sau đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
*8:30 tối*
Hắn xuống máy bay liền lên xe về nhà. Không biết vì sao nhưng hắn đang rất muốn gặp cậu.
Cậu bây giờ rất buồn chán vì bị nhốt trong căn phòng tẻ nhạt này, lúc chiều chỉ gặp Canh Nhi được một chút, cô ấy mang thức ăn đến cho cậu liền rời đi. Cũng không có nói chuyện. Kỳ lạ.
Hắn cuối cùng cũng về tới nhà. Mệt mỏi đi thẳng lên phòng mình- cũng có nghĩa là nơi cậu ngủ mấy ngày nay. Mở cửa thản nhiên đi vào nhà tắm, không để ý tới con người đang ngây ngốc kia.
Cậu đang thơ thẩn xem TV thì cửa phòng bất ngờ bật ra, trái tim cậu thiếu chút nữa là văng ra ngoài, hoàng hồn mới biết là hắn. Nhưng rất nhanh hồn cậu lại trôi theo gió. Hắn về thì cậu coi như xong. Hắn nói đi một tuần mà sao bây giờ lại ở đây?
Lát sau, hắn từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần jogger xám, lộ ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc. Mới tắm xong nên tóc còn ướt, rơi vài giọt nước lên vai vô cùng quyến rũ a~~~ Cậu nhìn hắn đến ngây dại cả người.
- Em nhìn cái gì? Hắn hỏi khi thấy ai đó nhìn mình như sinh vật lạ.
Cậu giật mình, ngượng ngùng trả lời:
- Không.....không có gì...
Rồi cậu nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt để xem hắn tiếp theo sẽ làm gì.
Hắn tiến về phía giường, trực tiếp đem cậu đặt dưới thân, tay để lên chỗ mấy hôm trước hắn đã khắc tên mình lên, hỏi cậu:
- Đau không?
Cậu không dám trả lời "có" nên lắc đầu.
Hắn giống như không tin, đem áo của cậu kéo xuống, tháo luôn băng băng vết thương rồi hôn liếm lên nơi đó.
- Um....ahhh....đau..
Vết thương chưa lành hẳn nên khi đầu lưỡi ấm nóng của hắn chạm vào không khỏi đau rát.
- Còn dám lắc đầu, hôm nay tha cho em. Ngủ.
Hắn ôm cậu vào trong ngực, ngửi lấy mùi thơm dễ chịu từ cậu. Càng ôm chặt cậu hơn.
Mặt cậu trực tiếp tiếp xúc với cơ thể hắn đỏ ửng. Cơ thể cứng nhắc không tự nhiên. Làm hắn không hài lòng lên tiếng:
- Nhanh ngủ đi, hôm nay tôi không làm gì em đâu.
Cậu lúc đầu không tin nhưng lát sau vẫn không có động tĩnh gì mới thả lỏng người, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
*Sáng sớm hôm sau*
Hắn thức dậy trước cậu nhưng không rời đi, chỉ nằm đó nhìn cậu ngủ. Gương mặt cậu lúc ngủ đáng yêu vô cùng. Làm hắn muốn đè cậu ra ăn sạch cho tới khi thoả mãn mới thôi.
Qua một khoảng thời gian, cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh:
- Hưmm......
Nhưng mà sự lười biếng ngăn cậu mở mắt, cứ thế rút sâu vào trong ngực hắn, lại còn cọ cọ mấy cái.
Hắn vui vẻ khi thấy cậu ngoan ngoãn như một con mèo con nằm trong lòng mình vậy.
- Được rồi, mau tỉnh.
Hắn lay nhẹ người cậu. Nhưng con người ấy vẫn không chịu ngồi dậy.
- Không muốn~ người ta đang ngủ mà~~
Cậu lại càng ôm chặt lấy hắn. Được, không ngồi dậy cũng không sao, hắn trực tiếp bế cậu đi rửa mặt.
Nghĩ là làm, hắn bế cậu đi thẳng vào nhà tắm. Lúc dòng nước mát lạnh chạm vào da mặt cậu mói bừng tỉnh. Liền thấy gương mặt anh tuấn của hắn đập vào trong mắt, hoảng hốt đẩy hắn ra, bất ngờ bật té nhưng may mà hắn đỡ kịp. Thì ra hắn cũng để cậu ngồi vắt vẻo trên bồn rửa mặt.
Cậu bám chặt áo hắn, nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt, chỉ biết cúi đầu. Cậu sợ ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn mình. Và cả gương mặt lãnh đạm đó nữa. Nói tóm lại chính là cậu sợ hắn. Khí thế bức người như vậy, mà cậu lại là một kẻ nhát gan a~~~
|
~ Chương 4 Hắn thấy cậu cúi đầu mặt xuống mãi, có chút buồn bực nói:
- Ngước mặt lên, chẳng lẽ mặt đất còn đẹp hơn mặt tôi?
- Không.....không phải.....
Cậu khổ sở trả lời.
- Tôi bảo em ngước mặt lên!
Cậu thấy hắn tức giận nên miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng cũng không có nhìn mặt hắn. Thế này lại càng làm hắn khó chịu, mạnh bạo nắm lấy cằm cậu để cậu đưa mặt về phía mình.
- Ah....
Hắn nhanh chóng dùng môi mình lắp đầy đôi môi nhỏ của cậu. Đây được gọi là chào buổi sáng a.
- Được rồi, bây giờ xuống nhà ăn sáng.
Hắn lại bế cậu ra ngoài. Đẩy nhẹ hắn ra, cậu nói nhỏ:
- Tôi...tôi tự đi được, anh không cần phải làm vậy đâu.
Cậu từ chối hành động của hắn. Hắn không nói gì nhưng vẫn làm theo ý cậu. Đặt cậu xuống đất rồi ra ngoài trước, cậu nhẹ nhàng đi phía sau.
*Tại bàn ăn*
Hắn ngồi xuống trước, cậu đi ngay đằng sau nên hắn tiện tay ôm lấy cậu đặt lên đùi mình. Tư thế hai người vô cùng ám muội a~~
Mặt cậu giờ đã ửng hồng, xung quanh có thêm mấy tên thuộc hạ và mấy cô giúp việc càng khiến cậu xấu hổ hơn, mặt càng ngày càng đỏ. Chỉ còn biện pháp nói chuyện với hắn.
- Anh có.....có thể bỏ tôi ra không, như thế này thì làm sao anh ăn được?!
- Tôi không nói mình tự ăn.
Cậu khó hiểu hỏi lại:
- Ý anh là gì...?
- Em bồi tôi ăn.
Hắn thản nhiên ôm eo cậu nói.
"Không sao. Chỉ là bồi hắn ăn thôi mà, có gì to tát đâu chứ". Cậu tự an ủi mình như thế.
- Anh.....mở miệng ra đi...
Cậu đưa muỗng thức ăn lại gần mặt hắn, nhỏ giọng hỏi.
- Em ăn đi.
- Cái này là anh bảo tôi ăn trước đó.
Cậu lấy muỗng thức ăn lại, đưa vào miệng mình, chưa kịp nhai thì lại bị hắn đè ra hôn. Lần này hắn không phải là hôn mà là "ăn"
- Tôi không thích ăn bằng cái kia. Thế này ngon hơn.
Cậu đơ mặt ra trước câu nói của hắn. Hắn đang nói thật sao? Không thể tin được mà, ahhh đầu cậu sắp nóng đến hỏng rồi. Hắn chỉ ăn một chút rồi thôi, thời gian còn lại chính là ngồi nhìn câu ăn a. Hiện tại cũng có một người khác đang nhìn cậu nhưng là với ánh mắt đầy ganh ghét.
"Trưa"
Hắn đi ra ngoài. Cậu giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
- Mình mất tích một tuần, điện thoại cũng mất nốt, không biết họ lo lắng thành thế nào rồi. Thật nhớ họ quá đi a~.
Cậu lăn lộn trên giường rồi "phịch", rớt xuống đất một cái đau điếng. Nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra cách nào để trốn đi.
- Tại sao lại ngốc như vậy ahhhh!!!!
Âm thanh thảm thiết của cậu vang khắp phòng, rồi mọi thứ lại trở về sự im lặng đến gai người kia. Cậu chỉ còn biết bật TV xem đỡ buồn.
Hơn 9h tối hắn mới về. Hôm nay chính là ngày hắn đánh bại ba hắn. Ông Trịnh( ba hắn) mặt không chút biểu tình, nhìn hắn nói:
- Rất tốt, ta đã sai khi đánh giá thấp con. Sau này cứ thế mà tiến. Hãy nhớ. Con phải là người mạnh nhất trong giới hắc đạo này. Nhưng.....hãy biết yêu thương. Đừng giống ta để rồi hối hận cả đời.
- Đã hiểu. Tôi không giống ông về khoản tình cảm. Tôi không hề vô tình như ông.
- Có vẻ như con vẫn không thể tha thứ cho ta.
- Cả đời này tôi khó lòng mà tha thứ cho ông.
Nói xong hắn rời đi. Ông Trịnh nhìn theo bóng lưng hắn cười khổ. Ông đã mắc một sai lầm quá lớn rồi.
Hắn lòng cũng không nhẹ nhõm gì. Sự tổn thương này đã đi theo hắn lâu lắm rồi, không biết đến bao giờ mới phai.
Hắn về đến nhà thì cậu đã ngủ rồi. Đi tắm rồi sau đó lên giường ôm cậu ngủ. Hắn chỉ định như thế thôi nhưng cái con người ngu ngốc kia lại làm hắn nóng hết cả người. Vừa mới từ phòng tắm bước ra, đã thấy cậu tung chăn lộ đôi chân trắng mịn, trên người mặc mỗi chiếc áo sơmi của hắn. Nhắc mới nhớ, hình như hắn quên không có mua quần áo cho cậu.
Trở lại vấn đề chính, hắn sau khi nhìn thấy cậu bán khỏa thân ngủ, phía dưới bắt đầu rụt rịch thức dậy.
- Cái này là do em câu dẫn tôi trước.
Hắn hôn mặc cho cậu đang ngủ. Một nụ hôn đầy lửa tình, mãnh liệt và thô bạo. Làm cậu từ trong mộng cũng phải tỉnh dậy.
- Ummmm.......anh....làm gì....
Cậu cố gắng lên đẩy hắn ra nhưng càng giẫy giụa hắn càng giữ chặt. Đến khi cậu không còn một chút sức lực nào nữa hắn mới buông tha. Lúc này đôi môi của cậu đã sưng đỏ hết cả.
Hắn lại hôn xuống cổ cậu, để lại mấy dấu hôn ngân ửng hồng. Sau đó di chuyển đến hai hạt đậu nhỏ trước ngực, một bên hôn liếm một bên dùng tay xoa nắn. Thân thể non nớt của cậu nhanh chóng có phản ứng. Khoái cảm lạ ập đến, cậu muốn hắn ngừng lại nhưng cũng muốn hắn tiếp tục.
- Ahhhh......anh.....umm dừng lại...đi...
Hắn không quan tâm đến lời nói của cậu, cứ liếm lộng đến khi thoả thích lại đi xuống phía dưới. Tay kia kéo quần lót của cậu ra, tiểu đệ đệ ẩm ướt ngẩng đầu xuất hiện.
Hắn dùng tay chạm nhẹ vào "cậu bé" của cậu nói.
- Chỉ mới thế này mà em đã ướt như vậy. Nhạy cảm quá đấy.
- Ahhh......
Hắn xoa xoa "cậu bé" của cậu. Khoái cảm còn hơn cả lúc nãy, cậu rất nhanh liền bắn trong tay hắn. Hắn liếm hết những gì trên tay mình sau đó lại hôn cậu. Mặt cậu nhăn lại vì mùi của thứ đó rất nồng.
Buông cậu ra, hắn đi đến cái tủ đầu giường, lấy tuýp bôi trơn trong ngăn kéo đổ một ít lên tay mình. Sau đó lật người cậu xuống, đầu tiên đưa một ngón tay vào trong tiểu huyệt chưa từng được khai phá của cậu. Nhẹ nhàng chuyển động.
- Ahh....anh....mau... mau lấy..ahh...tay...ra....
Rồi đến ngón thứ hai, thứ ba. Rất đau a~~ cậu thực sự không chịu nổi nữa, nước mắt bắt đầu rơi.
- Đau...hức...anh.....anh mau lấy....hức...ra đi mà....
Hắn rút tay, lật người cậu lại, nắm lấy chân cậu đặt thành chữ M, rồi đem tính khí đã cứng từ lâu của mình ra đi vào bên trong cậu.
- AHH.....quá...quá lớn...ahh.....không thể....
Của hắn rất to nên chưa vào được một nửa đã dừng lại. Mồ hôi hắn chảy dài trên ngực. Ôn nhu hôn lên mặt cậu:
- Mau thả lỏng, nếu không em sẽ bị thương. Ngoan.
Cậu sợ đau nên nghe lời, cố gắng thả lỏng, hắn liền một mạch đi vào, nhưng không có động.
- Ah........đau...đau quá......hức hức......nóng.....
Cậu lắc lắc đầu, nức nở, tay bấu chặt vào tay hắn, mong hắn đi ra nhưng mà cậu càng khóc thì thú tính của hắn càng nổi dậy. Nhìn đến gương mặt ửng hồng vì kích tình của cậu hắn lại muốn khi dễ cậu.
- Xin lỗi nhé. Tôi không đợi được.
Dứt lời, hắn bắt đầu chuyển động, tốc độ tăng dần. Thứ của hắn vừa nóng, vừa thô to. Kéo căng nội bích nhỏ bé của cậu.
- Ahhaha....chậm....chậm...một chút....đau...
Ban đầu là đau, dần dần trở thành khoái cảm, nó đã đánh sập lí trí cuối cùng của cậu. Cả phòng ngập trong âm thanh rên rỉ và thở dốc, đầy mùi tình ái.
Cậu đã ra hai lần rồi mà hắn vẫn chưa chịu xuất, cậu lại bắt đầu khóc, vừa đau vừa khoái hoạt, một cảm giác lạ lẫm cậu chưa từng trải qua.
Thấy cậu sắp không trụ nổi, hắn luật động nhanh hơn rồi bắn tất cả tinh dịch vào bên trong cậu.
- Umm....ahaa......
Cậu giật giật người rồi bắn lần thứ ba. Hắn hôn nhẹ lên môi cậu, lúc này đã mê man như muốn ngất. Sau đó đem cậu vào phòng tắm tẩy rửa. Hắn vẫn chưa ăn thoả mãn a. Nhưng đây là lần đầu tiên của cậu nên đành phải tiết chế một chút vậy.
|