Đại Địa Chủ
|
|
Chap 146 Chuyện đã xảy ra ở tụ hội thương hội, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng không biết, lúc này bọn họ mới vừa chạy đến tiểu nông trường ở vùng ngoại ô.
Tụ hội là ở bên trong một tửu lâu to lớn nổi danh ở Quân Tử thành, có người nói đó là sản nghiệp của Trác gia, cách Phó vương phủ cũng không xa, Phó Dịch hai ba bước là có thể đến nơi.
Biết được bọn họ sắp đến, chủ nông trường bò đã sớm chờ bọn họ ở cửa.
Hắn lại gấp gáp như vậy là bởi vì sòng bạc Bảo Hoa cố ý chọn đầu tháng mới bắt đầu thực thi thủ đoạn chèn ép.
Chủ lò nông trường bò giết mổ mỗi ngày xuất ra thịt mới không tính là ít, mà mỗi đầu tháng là thời điểm khách hàng nhiều nhất, cho nên các lò giết mổ giống nhau đều sớm từ cuối tháng chuẩn bị tốt thịt cho đầu tháng sau, lúc này lượng tích tụ cũng nhiều nhất.
Sòng bạc Bảo Hoa chính là nhắm ngay điểm này, cho nên mới chọn ngày đầu tháng làm khó dễ.
Chủ nông trường bò cũng không nghĩ đến bọn họ vậy mà lại làm đến bước này, bởi vì bội ước là phải đền một số bạc rất lớn, tình huống của hắn cũng không phải tình huống Lý Chân ban đầu có thể so, tác phường (xưởng sản xuất) của Lý Chấn bất quá là đánh nhỏ nháo nhỏ, lò giết mổ của hắn đã mở mấy chục năm.
Đại bộ phận khách hàng đều là người quen cũ, xuất phát từ tín nhiệm đối với hắn, năm đó ký kết hiệp nghị thời hạn đều năm năm trở lên, ngắn nhất cũng có hai ba năm.
Tuy rằng cũng không phải toàn bộ khách hàng đều bội ước, thế nhưng bộ phận khách hàng bội ước cũng là người quen cũ năm năm trở lên.
Chủ nông trường bò cho là bọn họ sẽ không làm đến bước này, cho nên mới không có lòng phòng bị nhiều hơn, há lại biết vẫn là trúng chiêu, nhiều thịt tươi như vậy, tổn thất liền lớn.
“Tình huống thế nào?”
An Tử Nhiên không cùng y khách sáo, nhìn thấy y liền đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm tới tình huống.
Chủ nông trường bò giải thích: “Người bội ước cũng không nhiều lắm, thế nhưng phần lớn đều là lượng đặt hàng tương đối nhiều, những người này đồng loạt bội ước, thịt của lò giết mổ thì có hơn phân nửa không bán được, nhất thời nửa khắc ta cũng tìm không ra khách hàng.”
“Còn dư lại bao nhiêu cân thịt?” An Tử Nhiên hỏi.
“Đại khái vẫn còn gần một vạn ba nghìn cân thịt.”
Chủ nông trường bò mỗi tháng giết mổ có thể làm thịt bốn năm mươi con bò, một nửa con bò có trọng lượng cở một nghìn cân mà nói, có thể cho ra bốn trăm đến sáu trăm cân thịt, như vậy một tháng có chừng gần hai vạn sáu nghìn cân thịt, đây vẫn chỉ là dự tính dè dặt, nếu như là thời kỳ cao điểm, nhiều nhất có thể đạt tới ba vạn sáu nghìn cân thịt.
Nhiều thịt như vậy muốn thoáng cái bán đi là không thể nào, đặc biệt là bộ phận thịt đã được cắt xẻ xong xuôi, mẻ thịt mới cũng không thể đông lạnh thời gian quá lâu.
Chủ nông trường bò cũng là không có biện pháp mới có thể tìm bọn họ.
An Tử Nhiên suy tư một hồi, “Như vậy đi, ngươi còn lại bao nhiêu thịt, ta đều mua.”
Chủ nông trường bò kinh ngạc nhìn hắn, “Có thể, thế nhưng nhiều thịt như vậy, ngài…..”
Cũng không phải y muốn hoài nghi, thật là bởi vì số lượng nhiều lắm, người bình thường cho dù một lần cũng không mua được nhiều thịt như vậy, thế nhưng phải nhanh chút bán qua tay cũng rất khó, trừ phi giá cả so với giá thị trường thấp hơn mới có thể bán hết được.
An Tử Nhiên ngăn lại y nói: “Chủ nông trường bò chỉ cần đem thịt bán cho ta là được rồi, những thứ khác ta sẽ xử lý.”
“Vậy được rồi.”
Giá thịt bò là một cân mười tám văn tiền, đây là giá bán sỉ, bất quá một vạn ba nghìn cân thịt bò này cũng không hoàn toàn là thịt bò, có chút là thịt heo, thịt heo của chủ nông trường bò chất lượng so với lò giết mổ khác tốt hơn nhiều, cho nên giá tương đối cao, một cân phải đến hai mươi hai văn tiền.
Tính như vậy, một vạn ba nghìn cân thịt tổng giá trị chính là hai trăm bốn mươi lượng, số lẻ được chủ nông trường bò xóa bỏ.
Đối với An Tử Nhiên mà nói, số tiền này cầm đến không ngứa không đau.
Bất quá nhiều thịt như vậy đi chỗ nào cũng có chút phiền phức.
Sau khi cùng Phó Vô Thiên thương lượng một chút, bọn họ quyết định đem một phần thịt đưa đến An Viễn huyền, tửu lâu của mấy người An gia mỗi ngày cần lượng thịt không tính là ít, đường xá cũng không tính đặc biệt xa, chỉ cần đông lạnh tốt, một ngày đêm chắc là sẽ không biến chất.
Còn phần dư lại này, An Tử Nhiên dự định làm thành thịt bò khô, bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, muốn tìm người mua cũng cần thời gian, cho nên chỉ có thể làm thành thịt bò khô dễ bảo tồn, mà thịt bò khô đi chỗ nào hắn đã có dự tính, hắn đem nhiệm vụ này giao cho thê tử Chu lão hán và Vương đầu bếp.
Từ sau khi hai người cùng hắn đến Quân Tử thành, bởi vì tửu lâu còn chưa có xây dựng xong, cho nên bọn họ trong lúc rãnh rỗi liền cùng nhau nghiên cứu các loại thực đơn, thật đúng là bị bọn họ nghĩ ra không ít thành tựu, sau cùng người có lộc ăn chính là trên dưới Phó vương phủ.
An Tử Nhiên thỉnh thoảng cũng có cung cấp cho bọn họ một chút linh cảm.
Kiếp trước hắn cũng không phải người thích ăn hàng, thế nhưng bên người cũng không thiếu kẻ ăn hàng, bởi vậy cũng biết rất nhiều những món mình chưa từng ăn qua hơn, như là rất nhiều người đều thích uống canh la tống*, hắn nhớ rõ nguyên liệu của canh la tống là thịt bò, trừ lần đó ra, hắn còn nói cho bọn họ biết hamburger là làm như nào, khối thịt chính giữa kia cũng có thể là thịt bò thịt gà…
Hamburger là thức ăn nhanh của phương tây.
Đã là thức ăn nhanh, vậy dĩ nhiên là món ăn thuận tiện.
Thê tử Chu lão hán và Vương đầu bếp rất nhanh thì nghĩ như vậy, thậm chí còn không cần An Tử Nhiên cố ý nhắc nhở, bọn họ liền nghĩ đến có thể ở giữa làm nhiều hơn mấy tầng thịt, làm như vậy thành bánh nhiều tầng, cho một ít người có khẩu vị tương đối lớn lựa chọn.
Có mục tiêu, hứng thú của hai người càng lớn hơn, suốt ngày trốn ở trong trù phòng chơi đùa rất nhiều đồ vật chưa từng thấy qua.
Tửu lâu An gia còn chưa có khai trương, các loại thực đơn cũng đã nghiên cứu ra được.
Lúc này đây, An Tử Nhiên không có mở tửu lâu ở con phố phía đông phồn hoa nhất, bởi vì tửu lâu nơi đó đã rất bão hòa, muốn thu mua tửu lâu có sẵn, người ta ngược lại không có ý muốn bán, có ý định bán, lại bởi vì vị trí tương đối lệch, dòng người không nhiều lắm.
Cuối cùng, An Tử Nhiên đưa ánh mắt ở khu phía tây.
Khu phía tây tuy rằng không phồn hoa bằng khi phía đông, thế nhưng lượng người qua lại dường như đông hơn khu phía đông, ở đây cũng không thiếu quán trà tửu lâu, thậm chí còn là móc nối nhau, thế nhưng còn có chỗ chen chân.
Vài phú thương Quân Tử thành càng xem trọng khu phía đông phồn hoa hơn.
Ngày này, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đến đường lớn khu phía tây người đến người đi, đây là con đường lớn nhất khu phía tây, lượng người đi lại cũng tập trung ở đây, mở tửu lâu ở chỗ này hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hai ngày trước, Cát Khiêm An đã nghe được có một vị Tôn lão bản muốn bán đi quán trà trong tay, quán trà của hắn vừa vặn là cửa hiệu lớn có ba mặt tiền, trước đây sinh ý của quán trà rất tốt, thế nhưng kể từ sau khi đối diện mới mở một quán trà, sinh ý của ông liền bị ảnh hưởng.
Nếu như chỉ là cạnh tranh thông thường, quán trà của Tôn lão bản còn không đến mức bán đi.
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, quán trà mới mở kia bất luận vị trà hay là giá cả đều hơn lá trà của ông.
Tôn lão bản từng phái người đi thám thính, lá trà đối phương quả thực tốt, thế nhưng lợi nhuận cũng không cao, thậm chí còn có thể thâm hụt tiền, cho nên ông vững tin đối phương sẽ ghim chết quán trà của ông.
Sau lại sinh ý quán trà của ông càng ngày càng kém, Tôn lão bản biết đối phương khẳng định có lai lịch lớn, ông chỉ là một thương nhân nho nhỏ, phía sau không có chỗ dựa khẳng định không liều mạng được với người ta, cho nên ông quyết định bán quán trà đi, dù sao mấy năm nay ông cũng buôn bán lời không ít, ông có thể lại đến địa phương khác dựng lại gia nghiệp.
Vì vậy, Tôn lão bản bắt đầu tìm kiếm người mua.
Một tháng trước, có một người mua tìm đến cửa, đối phương đưa ra giá không thấp mua quán trà của ông, bất quá cái giá tiền này so với Tôn lão bản mong muốn còn ít hơn một chút, ông suy nghĩ có lẽ người tiếp sau sẽ ra giá tiền cao hơn, ông muốn bán so với ba nhà, cho nên không có lập tức đáp ứng đối phương.
Bất quá không biết có phải quán trà của ông quá lớn hay không, người khác sợ ăn không tiêu, sau đó dĩ nhiên không có người mua lại tìm đến cửa.
Cũng không lâu lắm, cái người mua cách một tháng trước lại tìm đến cửa.
Bởi vì ông chậm chạp không trả lời, cho nên đối phương mơ hồ lộ ra biểu tình muốn buông tha, Tôn lão bản liền nóng nảy.
Thời điểm giữa lúc ông đang do dự, Cát Khiêm An phụng mệnh đến đây tìm địa phương thích hợp mở tửu lâu liền xuất hiện ở trước mặt ông, đồng thời biểu thị chủ tử có ý định muốn mua quán trà của ông, song phương liền hẹn tốt một ngày gặp mặt, cũng chính là ngày hôm nay.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên theo chỗ mà Cát Khiêm An cho đi đến quán trà của Tôn lão bản.
Diện tích quán trà lớn như tư liệu Cát Khiêm An đưa, chỉ là so với quán trà náo náo nhiệt nhiệt ở đối diện kia, ở đây hầu như có thể xưng là thập phần hiu quạnh.
Khách quan lác đác không có mấy người, sáng sớm điếm tiểu nhị gục xuống bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chưởng quỹ nhàm chán gẩy gẩy bàn tính, lúc nào cũng lặp lại mấy hạt tròn, tiếng vang đồm độp xen lẫn một tia hữu khí vô lực, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí làm cho người khác buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân, chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt trên dưới quan sát bọn họ một lần, đột nhiên nhớ đến cái gì, mắt sáng lên, vội vã đi ra quầy hàng đến trước mặt bọn họ.
“Nhị vị công tử chính là đến tìm Tôn lão bản?”
Hiển nhiên Tôn lão bản đã thông báo với y sẽ có hai người nam nhân đến tìm ông, chưởng quỹ chỉ là không nghĩ đến bọn họ lại đến sớm như vậy.
An Tử Nhiên gật đầu một cái.
Chưởng quỹ lập tức dẫn bọn họ lên lầu hai, nói Tôn lão bản đang chờ bọn họ.
An Tử Nhiên thuận tiện đánh giá bố cục bài trí quán trà, có lẽ là đã có niên đại, tường của quán trà đã bắt đầu có dấu hiệu bong ra từng mảng, sửa chữa nhất định phải tốn một số bạc lớn, thảo nào Tôn lão bản lại chọn bán quá trà đi.
Chú thích:
Canh la tống là phiên âm của món soup (tiếng Nga: Borscht , tiếng Ukraina : Борщ, tiếng Ba Lan: Barszcz) là một loại súp dày có nguồn gốc từ Ukraine . Hầu hết các borscht được dựa trên củ cải đường, thường được nấu bằng cách thêm khoai tây , cà rốt , rau bina , thịt bò và kem . Một số nơi sử dụng cà chua làm thành phần chính và củ cải đường làm nguyên liệu bổ sung. Ngoài ra còn có borscht cam và borscht màu xanh lá cây mà không có củ cải đường và nước sốt cà chua. (theo baidu)
|
Chap 147 Tôn lão bản là một lão trung niên bụng bia rất phúc hậu, lúc cười rộ lên có chút giống phật Di Lặc, ngũ quan còn là thiên hướng chính khí, không có loại cảm giác nịnh nọt của thương nhân, cảm giác liếc mắt làm người chán ghét, cũng chỉ có người như vậy mới sẽ cam lòng buông tha tiền đồ phát triển rất tốt của quán trà.
Quán trà nằm vị trí ngay đầu đường giao nhau, ở đây người lui tới mỗi ngày rất nhiều, nghe nói thời điểm lượng người qua lại nhiều nhất, lưu lượng khách mà quán trà có thể tiếp đãi một ngày gần nghìn người.
Cứ như vậy bán đi, người ngoài như An Tử Nhiên cũng cảm thấy đáng tiếc thay Tôn lão bản, bất quá nếu đối phương không bán cũng sẽ không tiện nghi ông.
Tôn lão bản lập tức mời hai người ngồi xuống, lại bảo chưởng quỹ châm một bình trà ngon đến.
Quán trà của ông có thể mở đến bây giờ, không phải là không có trà ngon, chỉ là giá cả trà ngon cũng rất đắt, cho nên người uống cũng không nhiều lắm, ông cũng không có khả năng không để ý đến lợi ích giảm giá trà như quán trà đối diện.
Tôn lão bản là một thương nhân tương đối an phận, của cải cũng không nhiều, không có biện pháp tiêu xài thỏa thích như bọn họ, cho nên chỉ có thể đóng cửa.
Phó Vô Thiên bưng tách trà đưa đến trước mặt An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên tiếp nhận uống một ngụm, nhìn về phía bọn người Tôn lão bản đang đánh giá nói rằng: “Tôn lão bản, ông trực tiếp ra giá đi?”
Tôn lão bản lần đầu tiên gặp được người sảng khoái như vậy, một hồi lâu mới phản ứng lại được, quan sát quần áo của hai người, vải vóc hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể mặc được, lại nhìn khí chất, là nhân trung xuất sắc nhất trong tất cả người mà ông đã từng gặp, đặc biệt là nam nhân bên cạnh thiếu niên, trên người mơ hồ còn có một tia khí tức khiến ông kiêng kỵ.
Suy nghĩ một hồi, ông vẫn cho giá hơi cao một chút, quán trà là tâm huyết của ông, nếu như không phải bất đắc dĩ, ông cũng sẽ không lựa chọn bán nó.
Năm đó để mua được quán trà này, Tôn lão bản gần như táng gia bại sản, sự thật chứng minh tiền vốn của ông chiếm được hồi báo, không ai so với ông nắm rõ giá trà nhất.
“Thành giao.”
An Tử Nhiên làm sao lại không biết tâm tư của ông, giá tiền này nằm trong dự liệu của hắn, thậm chí so với dự tính của hắn còn thấp hơn một chút, Tôn lão bản này ngược lại là một người thành thật, không có ý đồ thừa dịp lừa bịp tiền của hắn, thương nhân hành sự có nguyên tắc đã không còn thấy nhiều nữa.
Tôn lão bản thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, ông cũng không có buồn bực vì mới rồi không nói một giá tiền cao hơn, ông biết làm người không thể quá tham lam, cái giá tiền này so với giá tiền người kia ra đã cao hơn nhiều rồi.
Sau khi đạt thành nhất trí, Tôn lão bản để tránh đêm dài lắm mộng, lập tức quyết định hiện tại ký kết hiệp nghị chuyển nhượng quán trà.
An Tử Nhiên cũng có ý nghĩ này, thời gian trước Cát Khiêm An nói cho hắn biết đã tìm được tửu lâu thích hợp, còn nói đến một chuyện thú vị.
Quán trà đối diện thật ra lại là sản nghiệp của Trác gia.
Trác gia là thương gia giàu có nhất Quân Tử thành, sản nghiệp dưới danh nghĩa của bọn họ liên quan đến rất nhiều phạm vi, mà quán trà cũng là hai năm gần đây mới phát triển.
Vì tóm được quán trà của Tôn lão bản, biến thành quán trà của Trác gia, Trác gia liền mở quán trà ở đối diện, đồng thời ỷ vào nhiều bạc tận lực đè thấp giá trà ác ý cạnh tranh, cuối cùng thành công làm cho quán trà Tôn lão bản không thể tiếp tục mở quyết định bán đi.
Người xuất hiện mua một tháng trước thật ra là người của Trác gia, vì để dùng giá thấp mua được quán trà của Tôn lão bản, Trác gia thậm chí đang âm thầm làm ra chút mờ ám, khiến cho không người nào dám mua quán trà của Tôn lão bản, sau cùng chỉ có thể lựa chọn bán cho bọn họ.
Đây hết thảy, Tôn lão bản tựa hồ cũng không biết gì.
Nếu như không phải là bọn hắn đột nhiên xuất hiện, hơn phân nửa ông sẽ đem quán trà bán giá thấp cho Trác gia.
Phó Vô Thiên đem ngân phiếu tùy thân mang theo lấy ra con số nhất định giao cho Tôn lão bản, “Tôn lão bản, đếm lại xem có đúng hay không.”
Tôn lão bản lại trực tiếp thu ngân phiếu, lắc đầu bật cười nói: “Nhị vị là người sảng khoái nhất quang minh nhất mà ta từng gặp, người như vậy tuyệt sẽ không gạt ta, hơn nữa ta cũng tin tưởng, đường đường là quận vương sẽ không vô duyên vô cớ gạt tiểu thương nhân như ta.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía ông.
“Ngươi từng gặp qua bản vương?” Phó Vô Thiên không có che giấu.
Tôn lão bản vinh hạnh nói: “Năm kia, thời điểm quận vương khải hoàn hồi triều, tiểu nhân may mắn gặp qua trong một thoáng, đến bây giờ chưa từng dám quên, về phần vị công tử này, nói vậy chính là quận vương phi.” Ông nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn, so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn, nghĩ điều này, hắn đột nhiên nhìn ông nói: “Tôn lão bản thông minh như vậy, có phải là đã sớm biết quán trà đối diện là do Trác gia mở hay không, cũng biết ngươi mua kia chính là người của Trác gia?”
Tôn lão bản cũng không lại che giấu, “Tiểu nhân chỉ có thể đoán được đại khái là quán trà nhà kia giở trò quỷ, nhưng vẫn chưa dám chắc là Trác gia.”
Sản nghiệp Trác gia đều có một đồ án mang tính dấu hiệu, thế nhưng quán trà đối diện lại không có, cho nên ông không đoán ra được, chỉ biết đối phương ở Quân Tử thành địa vị không nhỏ.
“Vậy mà ngươi còn muốn đem quán trà bán cho trác gia?”
Tôn lão bản đột nhiên lộ ra một mạc bất đắc dĩ, “Không bán không được, Trác gia tài đại khí thô, há là loại thương nhân tiểu đánh tiểu nháo như ta có thể ứng phó được, mặc dù biết sẽ tiện nghi bọn họ, thế nhưng nếu như quả thật không có ai muốn mua quán trà của ta, ta cũng chỉ có thể bán cho bọn họ.”
An Tử Nhiên càng cảm thấy thương nhân này rất thông suốt, “Tôn lão bản, sau này nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể hợp tác một lần.”
Tôn lão bản nháy mắt, trên trời rớt xuống nhân bánh không cẩn thận đáp ông hôn mê, thời điểm quán trà của ông đóng cửa vậy mà có thể leo lên cây cao Phó vương phủ này? Mặc dù có chút trì trệ, nhưng là có những lời này, sau này nếu có vấn đề gì có thể tìm đến Phó vương phủ, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt.
“Nhất định! Nhất định!”
Tôn lão bản kích động đến thiếu chút nữa liền cầm tay của An Tử Nhiên, may là trong nháy mắt ông nhớ đến thiếu niên trước mắt chính là quận vương phi, quận vương lại ở bên cạnh nhìn.
Tiễn bước hai người, chưởng quỹ và tiểu nhị phát hiện tâm tình của Tôn lão bản tựa hồ rất tốt, đặc biệt thời điểm biết quán trà đã được bán cho hai người kia thì càng tò mò hơn.
Bọn họ biết Tôn lão bản kinh doanh quán trà này đã mấy chục năm, nói bán đi trong lòng nhất định sẽ không nỡ, tâm tình tự nhiên sẽ không tốt, thế nhưng kết quả cùng bọn họ tưởng tượng lại bất đồng, lẽ nào đối phương ra giá rất cao?
|
Chap 148 Ngày tụ hội thương hội ấy sau khi thành công nhìn thấy gia chủ đương thời Trịnh gia Trịnh Quân Kỳ, sau đó Phó Dịch liền cùng nàng hẹn một thời gian gặp mặt, chuẩn bị trao đổi về guồng dệt vải.
Trịnh gia cũng không phải là tác phường sản xuất guồng dệt vải lớn nhất Quân Tử thành, ở trước mặt đông đảo đại thương nhân chân chính, địa vị tác phường Trịnh gia chỉ có thể xếp hạng trung hạ.
Chuyện tình ngày ấy ở tụ hội Phó Dịch chủ động tìm Trịnh Quân Kỳ nói chuyện đã truyền ra.
Không ít thương nhân sản xuất guồng dệt vải sau khi biết tin tức này liền nhân cơ hội hướng Phó Dịch đưa ra cành ô liu, càng hứa hẹn sẽ cho Phó vương phủ ưu đãi lớn hơn, đem lợi nhuận của mình ép tới rất thấp, lại chỉ vì đáp lên sợi dây Phó vương phủ này.
Làm bọn họ không ngờ là, Phó Dịch cũng không có động tâm, đồng thời nhất nhất khước từ, chính là ông muốn tìm Trịnh gia chế tạo guồng dệt vải.
Loại phản ứng không bình thường này tự nhiên rơi vào trong mắt của mọi người chính là Phó Dịch đang tận lực bảo vệ Trịnh gia.
Đối với lần này, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là Trịnh gia rốt cuộc muốn hàm ngư phiêu thân rồi, người vốn chỉ muốn bỏ đá xuống giếng cũng đều thu liễm lại chút tâm tư này, lấy lòng Trác gia tất nhiên quan trọng, nhưng là vì cái này mà đắc tội Phó vương phủ đó là một con đường chết.
Bất quá mọi người cũng nghi hoặc, Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc là lúc nào đáp lên Phó đại quản gia?
Sau đó có người phát hiện, hai người một năm chưa hôn, một nữ chưa gả; một người dáng dấp anh tuấn, người cũng không tính quá kém, chí ít khi cười cũng rất có mị lực, chẳng phải là một đôi nữ tài nam mạo?
Mọi người cảm giác mình chạm đến chân tướng nhất thời đem chút tiểu tâm tư còn dư lại kia chân chính thu liễm, sau này nếu Trịnh Quân Kỳ cũng đại quản gia Phó vương phủ thành thân, trái lại chính là đối tượng mà bọn họ phải nịnh bợ, đơn giản không thể đắc tội.
Mặc dù mọi người suy đoán cùng chân tướng chênh lệch rất xa, thế nhưng chuyện tương lai ai cũng không nói chính xác được!
Biết được tiểu thúc phải ra ngoài cùng Trịnh Quân Kỳ gặp mặt, An Tử Nhiên len lén hướng Phó Vô Thiên nháy mắt, người sau lập tức hiểu ý đứng lên.
“Tiểu thúc, vương phi cần số lượng guồng dệt vải không ít, sơ sơ phỏng chừng có thể phải hơn trăm chiếc, cho nên trên phương diện chất lượng cần người quan tâm nhiều hơn, không bằng thừa cơ hội này, ngày hôm nay người bảo Trịnh cô nương dẫn người đi tác phường Trịnh gia nhìn một chút, thế nào?”
Nghe vậy, Phó Dịch sâu xa nhìn phu phu hai người bọn họ liếc mắt một cái, lập tức không tỏ rõ ý kiến ứng thanh, sau đó mới rời khỏi vương phủ.
Thời điểm Phó Vô Thiên ngồi xuống, An Tử Nhiên hài lòng đè lại bờ vai của y.
Năm nay hắn đã mười bảy rồi, thân hình so với năm ngoái cao hơn ba bốn cm, mặc dù khó khăn lắm mới cao bằng vai Phó Vô Thiên, thế nhưng về sau còn có rất nhiều thời gian để phát triển, hắn nắm chắc có thể cao đến 1m8, đến lúc đó cùng Phó Vô Thiên cũng sẽ không kém nhiều lắm.
Phó Vô Thiên cầm ngược lại tay hắn, vô cùng thân thiết vuốt ve lòng bàn tay của hắn, “Vương phi, bản vương xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, có nên thưởng cho ta hay không?”
An Tử Nhiên rủ mi.
Phó Vô Thiên cuối đầu tràn ngập tính ám chỉ vuốt ve lưng ta hắn.
An Tử Nhiên muốn rụt tay lại, lại bị y nắm thật chặt, hơi chút do dự, khuôn mặt anh tuấn của Phó Vô Thiên đã tiến đến trước mặt hắn, chóp mũi hai người hầu như vô cùng thân thiết ở cùng một chỗ, phảng phất có một dòng điện lưu thật nhỏ từ địa phương tiếp xúc trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
“Vương phi…”
Phó Vô Thiên nhẹ giọng gọi hắn, so với thanh âm bình thường còn muốn trầm thấp hơn tựa như một đôi tay, đột nhiên thanh âm của y giống như tiếng cầm huyền.
Lông mi An Tử Nhiên hơi rung rung một chút, hắn phát hiện hắn đối với khuôn mặt và thanh âm của Phó Vô Thiên có một loại cảm giác càng ngày càng khó chống cự, rõ ràng hắn cũng không phải là người nhan khống và thanh khống a.
Cũng không biết Phó Vô Thiên có phải đã phát hiện điểm này hay không, đoạn thời gian gần đây luôn cố ý tìm cơ hội đến gần hắn, hơn nữa y rất thích ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói, rất gian trá bắt được “nhược điểm” của hắn, ác liệt đến cùng cực!
Phó Vô Thiên cũng không nóng nảy, cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, đang muốn gọi hắn thêm một tiếng nữa, đã thấy vương phi của y đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình tựa như hạ quyết định vậy, quay đầu liền hôn môi của y, đầu lưỡi tuy rằng hơi ngốc, lại vẫn đang rất bình tĩnh xông tới, tựa như bình thường y vẫn hôn hắn vậy, học y ở bên trong khoang miệng đấu đá lung tung.
Thời điểm chờ đến khi y muốn cầm lại quyền chủ động, vương phi ngược lại giống như nhận thấy được ý đồ của y, đầu lưỡi đột nhiên lui ra ngoài.
Một sợi chỉ bạc rơi xuống từ môi hai người tách ra, nửa chừng rơi xuống trên môi vương phi, hình ảnh trong suốt ướt át, vương phi đột nhiên vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm đi nước bọt.
Phó Vô Thiên dùng sức ôm hông của hắn.
An Tử Nhiên hai tay để trên lồng ngực y, tròng mắt toàn tâm toàn ý liếc nhìn liều vải của y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Vương gia, một hồi còn phải xuất môn.”
Phó Vô Thiên đột nhiên phát hiện kỳ thực tâm trả thù của vương phi y rất mạnh, “Buổi tối lại thu thập ngươi.”
Lông mi An Tử Nhiên không động một cái, chuyện buổi tối thì buổi tối lại nói, hơn nữa ai thu thập ai còn chưa nhất định!
Bên kia, Phó Dịch đi đến tửu lâu hai người hẹn, cũng không phải tửu lâu Trác gia mở, mà là một thương nhân cùng Phó Dịch có qua lại sinh ý, biết ông muốn cùng Trịnh gia gia chủ nói chuyện làm ăn, từ chối một thương nhân đặc biệt vì bọn họ an bài một nhã gian an tĩnh không có người quấy rối.
Trịnh Quân Kỳ đến tương đối sớm, sinh ý lần này cùng Phó vương phủ đúng là cơ hội duy nhất cho Trịnh gia xoay người, phải đối đãi cẩn thận.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi cúi đầu liếc nhìn y phục màu đỏ trên người, lại sờ sờ gương mặt bình thường không tô phấn, hiện tại lại tô chút phấn trên mặt, có chút bất đắc dĩ, Trịnh mẫu biết nàng phải cùng người Phó vương phủ bàn chuyện làm ăn, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân chưa lập gia thất, dĩ nhiên không để ý đến ý nguyện của nàng làm cho nàng ăn mặc đẹp một chút.
Trịnh Quân Kỳ rất muốn không để ý đến hình tượng trợn mắt một cái, nàng cũng không phải đi thân cận.
Cũng không lâu lắm, Phó Dịch cuối cùng cũng đã tới.
Hai người hàn huyên qua lại vài câu, lập tức tiến vào đề chính, hoàn toàn không có hình ảnh nhi nữ tình trường như trong tưởng tượng của Trịnh mẫu.
“Phó tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một việc không?”
Phó Dịch gật đầu nói: “Mời nói.”
Trịnh Quân Kỳ lấy lại bình tĩnh, ngay thẳng hỏi: “Tại sao ngài lại tìm đến Trịnh gia?” Nàng phi thường rõ ràng Trịnh gia không có lợi ích gì có thể làm cho đối phương mưu toan, đương nhiên cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn đối phương được, cho nên nàng vẫn rất nghi hoặc.
Trước tụ hội ba ngày, tuy rằng Phó Dịch cũng giải đáp vấn đề này, thế nhưng nàng cũng không xem là thật, bởi vì nàng nhìn ra được, đáp án chính xác không thích hợp nói ra ở loại trường hợp đó.
Phó Dịch biết nàng là một nữ tử thông minh, có thể đoán được cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa ông cũng rất thích cùng người sảng khoái giao tiếp.
“Lý do rất đơn giản, ta cần một số lượng guồng dệt vải không ít, thế nhưng ta mong muốn người khác biết con số so với thực tế thấp hơn một chút.”
Trong nháy mắt Trịnh Quân Kỳ liền hiểu.
Cũng rốt cuộc biết vì sao đối phương lại đến tìm chính mình.
Loại hành vi này cũng có thể nói là một loại che giấu tai mắt cạnh tranh thương nghiệp, không để cho người khác thám thính ra của cải đích thực của mình, nếu một ngày nào đó phát sinh sự tình gì quan trọng dễ làm được xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ).
Mặc kệ vì sao Phó Dịch lại muốn làm như vậy, chuyện kế tiếp cũng không phải là điều nàng nên hỏi, đáp án này làm cho tâm Trịnh Quân Kỳ thở dài một hơi, có nguyên nhân mới tốt, nếu như đối phương vô duyên vô cớ, không có bất kỳ một lý do gì nàng mới cần lo lắng.
Trịnh Quân Kỳ lập tức hỏi: “Phó tiên sinh muốn bao nhiêu guồng dệt vải?”
Tác phường Trịnh gia không tính lớn, nhiều làm được xem là trung đẳng, quy mô người làm cũng chỉ có chừng trăm người, nếu như ông yêu cầu số lượng quá nhiều, trái lại nàng lo lắng sẽ gánh không được.
Phó Dịch nói: “Ít nhất cần một trăm chiếc guồng dệt vải.”
Guồng dệt vải là gọi chung cho guồng quay tơ và guồng dệt kim, nhưng hai thứ lại tách biệt, cho nên một trăm chiếc của ông là chỉ guồng quay tơ và guồng dệt kim mỗi thứ một trăm chiếc, còn nhiều hơn khoản đơn Trác gia ra cho Trịnh gia, số lượng này nhiều hơn không ít.
Trịnh Quân Kỳ nhăn mi, khó khăn nói: “Phó tiên sinh, con số này, lấy quy mô tác phường Trịnh gia sợ rằng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn làm ra được.”
“Vấn đề này, Trịnh cô nương không cần phải lo lắng, guồng dệt vải mà ta muốn cũng không cần sản xuất ra ngay lập tức, ba bốn tháng, ta nghĩ vậy là đủ rồi.” Phó Dịch nói.
Nét mặt Trịnh Quân Kỳ vui vẻ, đồng thời thở dài một hơi.
Ba bốn tháng quả thực vậy là đủ rồi, nàng còn tưởng rằng Phó Dịch muốn nàng trong một hai tháng phải làm ra được, thời gian chặt chẽ như vậy cho dù bảo tất cả người làm làm suốt đêm cũng không làm xong được.
Sau đó, Phó Dịch đề nghị đến tác phường của Trịnh gia xem một chút, Trịnh Quân Kỳ cũng vui vẻ đồng ý.
Trải qua nỗ lực ba năm, tác phường Trịnh gia đã so với ban đầu tốt hơn rất nhiều, người khác liều mạng so về số lượng, như vậy nàng liền yêu cầu chất lượng nhất định phải qua cửa ải, hơn nữa nếu so với những tác phường khác thì tốt hơn, cho nên khách hàng của tác phường cơ bản đều là khách hàng quen thuộc.
Sau khi xem qua, Phó Dịch quả nhiên rất hài lòng.
Ông cần chính là tác phường chế tác hoàn mỹ, vì vậy cùng ngày ký hiệp nghị cùng Trịnh Quân Kỳ.
Hiệp nghị tổng cộng có hai phần, một phần số lượng trên một trăm chiếc, một phần khác ít hơn, chí ít ba mươi chiếc guồng dệt vải, một phần này chính là dùng để che giấu tai mắt người khác, hơn nữa đến lúc đó thực sự sẽ thay đổi guồng dệt vải cũ trong bố trang Phó Dịch, toàn bộ bạc là An Tử Nhiên ra, giúp Phó Dịch làm một chút việc tốt.
Thời điểm guồng dệt vải bắt đầu sản xuất số lượng lớn, Xương Châu bên kia cũng đã bắt đầu khởi công.
Quản Túc và Thiệu Phi trên đường từ A Lý Hương trở về liền trực tiếp được Phó Vô Thiên phái đi Xương Châu, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.
Chung Nguyệt ngược lại cũng không cùng đi qua, bất quá nàng từ trước đến nay ở cùng Cát Khiêm An, sau khi Phó nguyên Phàm buông tay, sòng bạc và các sản nghiệp khác đều giao vào trong tay nàng và Cát Khiêm An, An Tử Nhiên chỉ cần mỗi cuối tháng xem sổ sách một chút là được rồi.
|
Chap 149 Ba ngày sau, An Tử Nhiên đúng hẹn mang theo Vương đầu bếp và thê tử Chu lão hán đến quán trà của Tôn lão bản.
Chuyện mở tửu lâu hắn không định nhúng tay nhiều vào, cho nên hắn chuẩn bị noi theo tình huống của An Viễn huyền, để cho hai người tự mình phát huy.
Hai ngày trước Tôn lão bản cũng đã thu thập xong, chỉ chờ bọn hắn đến giao chìa khóa cho bọn họ là xong.
Quán trà đối diện.
Nam tử và thê tử của gã đứng ở trước cửa sổ lầu hai, xuôi theo cửa sổ nửa mở ở phía trước có thể thấy mọi chuyện phát sinh ở quán trà của Tôn lão bản.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không để cho bọn họ chờ lâu lắm, rất nhanh thì dẫn một đám người đến quán trà.
Bởi vì Vương đầu bếp và thê tử Chu lão hán đều có quan hệ với An gia, người hữu tâm chỉ cần điều tra một chút liền có thể tra được trên người Phó vương phủ, cho nên lần này bọn họ không dự định giấu diếm thân phận.
“Thế nào? Thấy là ai không?”
Thê tử Bao thị nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm, mơ hồ thấy rất nhiều người xuất hiện ở cửa quán trà, nhưng chính diện nhìn không thấy người, lập tức nóng nảy đến hỏi thăm.
Quán trà đối với bọn họ rất quan trọng, liên quan đến bọn họ có thể chân chính có chỗ đặt chân ở Trác gia hay không.
“Đừng quấy rầy, ta còn đang nhìn đây.” Nam tử nheo mắt lại nhìn chằm chằm một đám người vây vòng quanh hai người, hai người đưa lưng về phương hướng của gã, gã vẫn chưa nhìn thấy được mặt mũi của bọn họ, thế nhưng thẳng đến khi bọn họ đi vào quán trà, gã cũng không nhìn thấy được.
Nam tử thầm mắng một tiếng, thẳng thắn mở cửa sổ ra.
Bao thị lập tức hướng ngoài cửa sổ thăm dò, mọi người rất nhanh tiến vào quán trà, chỉ có rải rác mấy người ở cửa, không bao lâu liền tản đi.
“Quên đi, đến lúc đó lại tìm người hỏi thăm một chút là được rồi.” Nam tử rầu rỉ một hồi liền bỏ qua, vốn có thể chạy qua nhìn một chút, thế nhưng nếu Tôn lão bản phát hiện thân phận của gã, khó bảo toàn ông sẽ không nói cho người kia, gã còn muốn thần không biết quỷ không hay chèn ép bọn họ.
Bao thị lắc lắc đầu nói: “Nếu như dò la không được thì sao?”
Những người đó mới đến, nhất định sẽ có phòng bị.
Nam tử nhíu mày suy tư một hồi, đột nhiên bình vỡ không sợ mẻ nói: “Không thăm dò được cũng không sao cả, ta vẫn không tin lại không đấu cho bọn họ sụp đổ được, ta có thể đấu một Tôn lão bản sụp đổ, là có thể để cho bọn họ cũng cuốn gói rời đi, nói chung quán trà của Tôn lão bản ta là phải định rồi, dù sao phụ thân cho thời hạn còn có nửa năm.”
Nam tử lời thề son sắc không ngờ đến, đối diện nửa tháng sau khai trương một tửu lâu.
Bên kia, sòng bạc Bảo Hoa đã biết kế hoạch bọn họ nhắm vào chủ nông trường bò lại thất bại, bởi vì sự tình đã qua một đoạn thời gian, lại chậm chạp không thấy chủ nông trường bò sốt ruột, bọn họ liền biết chủ nông trường bò khẳng định đã tìm được lối ra.
Thế nhưng làm cho bọn họ kỳ quái chính là, mẻ thịt mới nhiều như vậy, khẩu vị của ai lại lớn như vậy, vậy mà có thể nuốt trôi nhiều như thế.
Tuy rằng không hiểu ra sao, thế nhưng làm bọn hắn hưng phấn là, người mua thịt này nhất định là người phía sau của sòng bạc Thiên Long, chỉ cần tra một chút trong khoảng thời gian này nhà ai mua vào số lượng lớn thịt tươi, hoặc là ăn vào đại lượng thịt tươi, cơ bản liền có thể xác định là ai.
Nhưng thời điểm khi mà bọn họ bắt đầu điều tra, lại phát hiện một chút dấu hiệu cũng không có.
Không có một gia đình nào đột nhiên có số lượng thịt tươi nhiều hơn, cũng không có một gia đình nào bắt đầu buôn bán số lượng lớn thịt tươi, tất cả yên ổn như bình thường.
Liên tiếp thất bại, Phó Nguyên Kiến cũng sắp phát điên rồi.
“Chúng ta cứ như vậy chung quy cũng không phải biện pháp.” Giang Thắng do dự nhìn biểu tình thịnh nộ của Kiến vương, từ lúc sòng bạc Thiên Long khai trương đến bây giờ, bọn họ cũng không thắng nổi một lần.
Phó Nguyên Kiến hừ lạnh nói: “Bản vương cũng không tin không tìm ra được, manh mối xương bò này thì sao, tra được như nào rồi?”
Giang Thắng trả lời: “Đối phương phòng bị thật cẩn thận, cho nên… vẫn chưa tìm được.”
“Phế vật, đã bao nhiêu ngày rồi, lại vẫn chưa tra ra được!” Phó Nguyên Kiến không nói hai lời liền tức giận mắng một câu, vốn tưởng rằng hạ thủ từ xương bò có thể nhanh chóng tìm ra hơn, xương bò chồng chất thành núi mục tiêu lớn như vậy, vậy còn để đánh mất.
Giang Thắng không dám vì chính mình nói chuyện.
Phó Nguyên Kiến thoáng nhìn La Dương đứng ở một bên không nói một lời, đột nhiên nói: “La Dương, theo ý kiến của ngươi, chuyện này phải làm sao?”
Nghe thấy tên mình, La Dương không dấu vết liếc nhìn sắc mặt Giang Thắng không được tốt lắm, gã bây giờ mới biết, có thể hẳn là may mắn Giang Thắng tiếp nhận vị trí của gã, nếu không bây giờ người bị mắng cẩu huyết lâm đầu chính là gã.
“Hồi bẩm vương gia, chúng ta trước vẫn luôn cho là người mở sòng bạc Thiên Long có thể là người từ bên ngoài đến, nhưng là bọn họ rõ ràng đối Quân Tử thành cũng rất quen thuộc, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như địa đầu xà ở Quân Tử thành, không có đạo lý tra một người từ bên ngoài đến lại tra xét lâu như vậy mà chưa từng có manh mối, cho nên thuộc hạ cho rằng, có thể ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ lầm rồi, đối phương rất có khả năng ngay từ đầu liền ngụ ở trong Quân Tử thành.”
Phó Nguyên Kiến cảm thấy gã nói có chút đạo lý, “Ngươi nói tiếp.”
La Dương nói: “Mấy lần chúng ta gây phiền phức cho sòng bạc Thiên Long, thế nhưng mỗi lần đều bị bọn họ hóa hiểm thành an, vương gia có còn nhớ, thời điểm chúng ta tìm Lý phường chủ kia gây phiền toái, Cung Vân đã từng mang theo thủ hạ nhúng tay vào chuyện này.”
“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó ta còn hoài nghi có liên quan đến Úc gia, thế nhưng sau đó không phải là phái người điều tra theo dõi người Úc gia sao, cũng không có phát hiện vấn đề gì, cho nên mới hoài nghi có người mượn tay bọn họ đối phó chúng ta, khiến cho chúng ta hoài nghi đến trên người Úc gia.”
“Dạ, thế nhưng sau đó thuộc hạ suy nghĩ lại một chút, Úc Bá Phi là một người thông minh, chúng ta có thể nghĩ đến, hắn cũng nhất định có thể dự đoán được.”
Nhãn tình Phó Nguyên Kiến sáng lên, “Ngươi là nói, chuyện này rất có thể là Úc Bá Phi lợi dụng tư duy theo quán tính của chúng ta, sau đó làm cho chúng ta cho rằng không thể nào là hắn làm?”
“Chính là vậy.” La Dương dừng một chút lại nói: “Bất quá đây chỉ là suy đoán của thuộc hạ, có phải là người của Úc gia không còn phải đợi chứng thực, hơn nữa thuộc hạ có thể khẳng định một điểm, người kia rất có thể là người trong hoàng thất.”
Phó Nguyên Kiến nheo lại mắt, “Tốt, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm.”
Nghe được câu này Giang Thắng liền cúi đầu.
La Dương nhìn hắn một cái, khóe miệng cong lên, “Vương gia, chuyện này vẫn là giao cho Giang Thắng đi, hắn ở phương diện này am hiểu hơn so với thuộc hạ.”
Giang Thắng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gã.
Phó Nguyên Kiến trầm ngâm một chút, “Vậy được rồi.”
Giang Thắng một lát sau mới phản ứng lại được, “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
“Vương gia, còn có một việc.” La Dương thấy sắc mặt Kiến vương hòa hoãn không ít, dừng một chút liền muốn mở miệng.
Tâm tình Phó Nguyên Kiến quả thực tốt hơn một chút, “Chuyện gì?”
La Dương nói: “Tuy rằng sòng bạc Bảo Hoa là sản nghiệp kiếm tiền nhiều nhất dưới danh nghĩa vương gia, thế nhưng từ sau khi sòng bạc Thiên Long chen chân, thu nhập sòng bạc liền ít đi rất nhiều, mặc dù chúng ta luôn chiếu theo sòng bạc Thiên Long, nhưng vương gia cũng nhìn ra được, mặc kệ chúng ta có cố gắng thế nào, sòng bạc cũng không thể trở lại như trước đây được.”
Phó Nguyên Kiến biết gã muốn nói cái gì, đạo lý này y làm sao không rõ, y lập chí muốn làm ra một phen sự nghiệp lớn, nhưng là lại trong chuyện này té một vố nặng, chấp nhất đến bây giờ, y chỉ là không cam lòng, không muốn nhận thua mà thôi.
“Vương gia, khi cần chấm dứt nên chấm dứt.”
La Dương cho là hắn còn chưa có nghĩ ra.
“Được rồi.” Phó Nguyên Kiến không nhịn được xua tay, “Không cần nói nữa, ngươi nói ta đều hiểu, chuyện này ta tự có chừng mực.”
La Dương ở trong lòng thở dài một hơi, hắn chỉ sợ vương gia tâm háo thắng quá mạnh mẽ, không nên đụng phải tường nam mới bằng lòng quay đầu, hắn có một loại dự cảm, cho dù bọn họ tra ra người phía sau của sòng bạc Thiên Long, bọn họ cũng không có biện pháp làm thế nào tóm được đối phương.
“Vương gia, còn có chuyện của Trác gia, đại nhi tử Trác lão năm ngày trước có nói đến chuyện tình kia, chúng ta có cần hồi âm hay không?”
Phó Nguyên Kiến hơi suy nghĩ một chút: “Trác gia gần đây tựa hồ tranh đấu cũng thật lợi hại.”
La Dương nói: “Trác lão dù sao cũng đã già rồi, không có biện pháp lại chú ý nhiều, hai tháng trước, thuộc hạ nghe nói lão chuẩn bị giao quyền cho tử nữ, bất quá con cháu của lão nhiều quá, hết lần này đến lần khác đều là người có dã tâm, cho nên rất nhiều người tranh đoạt vị trí gia chủ, nghe nói một tháng trước Trác lão cho bọn họ một nan đề, để cho mỗi người bọn họ làm một phen sự nghiệp, trong mắt lão người nào làm được tốt nhất công việc đó là có thể có được công nhận của lão.”
“Trong mắt lão?” Phó Nguyên Kiến trào phúng cười, “Nói cho cùng còn không phải là nhi tử hoặc là tôn tử lão thích nhất mới có thể có được công nhận của lão, nếu không phải là nhi tử hoặc là tôn tử mà lão thích, vậy nói thẳng một câu gã làm không tốt, không phải có thể liền chối bỏ gã.”
Trò chơi của Trác lão chính là trò chơi văn tự, người chân chính thông minh liếc mắt là có thể nhìn ra.
“Trước chờ hai ngày rồi lại nói.”
“Dạ, vương gia.”
…
Phó vương phủ, Vương đầu bếp và thê tử Chu lão hán thí nghiệm rất nhiều ngày, rốt cuộc biết thế nào mới có thể làm ra thịt bò khô ăn ngon nhất.
Nói đến thê tử Chu lão hán, nàng làm đồ ăn sở dĩ lại ăn ngon như vậy, nghe nói có liên quan đến bí phương tổ gia nàng truyền lại.
Thê tử Chu lão hán gọi Khương Ngọc, tổ tiên nhà mẹ đẻ đã từng mở qua tiệm ăn, có người nói đã từng làm được rất lớn, cầm giữ chừng mười tiệm ăn thế nhưng sau lại nghe nói đắc tội một vị đại nhân vật, Khương gia mới bắt đầu xuống dốc, bất quá may mắn là, bí phương độc môn Khương gia vẫn còn lưu truyền đến nay.
Nếu nói bí phương độc môn nguyên là truyền nam không truyền nữ, nhưng đến thế hệ Khương Ngọc này, Khương gia chỉ còn lại có mình nàng là hậu bối.
Cha Khương Ngọc không muốn bí phương độc môn thất truyền, vì vậy đem truyền lại cho Khương Ngọc, bất quá có một điều kiện, tương lai nếu nàng lập gia đình, sinh ra nhi tử phải có một đứa họ Khương, sau đó đem bí phương độc môn truyền lại cho nhi tử của nàng, chỉ có như vậy, chính nàng mới có thể sử dụng bí phương.
May mắn là, Khương Ngọc sinh ra hai nhi tử.
Chu lão hán vẫn cảm thấy người thê tử gả cho y rất thua thiệt, cho nên sau khi biết chuyện này không nói hai lời liền đồng ý, Chu gia hắn là lớn nhất, trưởng bối nhiều năm trước cũng đã lìa đời, cho nên quyết định của y không ai phản đối.
Tửu lâu An gia mặc dù có thể phát triển, bí phương độc môn của Khương Ngọc là có công lao lớn nhất.
Lần này bí mật làm ra thịt bò khô, Khương Ngọc cũng ở bên trong tăng thêm bí phương của nàng, mùi vị so với thịt bò khô bán trên đường phố lớn ăn còn ngon hơn, khẳng định về sau, thịt heo khô lại chỉ có một bộ phận nhỏ.
Phương pháp làm ra thịt bò khô cũng không phức tạp, thời gian cũng không dài.
Bất quá bởi vì số lượng thịt tươi quá nhiều, Vương đầu bếp và Khương Ngọc hai đôi tay bận rộn đến chết đi sống lại, sau lại liền mời thêm một số người, tay cầm tay chỉ dạy, chỉ có bước điều chỉnh hương liệu cuối cùng mới là do hai người cùng nhau hoàn thành.
Nhóm thịt bò khô bí mật làm ra đầu tiên sau khi làm xong bọn họ đưa đến Phó vương phủ, ngày đó, tất cả hạ nhân vương phủ cũng đều được một cân thịt bò khô, bọn hạ nhân kích động đến thiếu chút nữa ra tay cướp đoạt.
Bản thân giá thịt bò vốn có chút đắt, thỉnh thoảng ném thử một chút tạm được, mỗi ngày ăn thì không được, cho nên thịt bò khô bí mật làm ra quý hơn, giá bán trên đường lớn một cân có thể đạt đến bốn mươi văn tiền, cao nhất phải đến sáu mươi văn tiền, đắt đến nhiều người căn bản mua không nổi.
Vương phủ phát thịt bò khô chất thịt không tệ, mùi vị ăn rất ngon.
Có mấy người thậm chí mừng rỡ phát hiện, một cân thịt khô bên trong xen lẫn rất nhiều loại mùi vị, tỷ như thịt bò khô ngũ vị hương, thịt bò khô ma lạt vân vân, không ăn được cay còn có thể đổi thành không cay.
Có một hạ nhân tính sơ lược một chút, giá một cân thịt bò ở trên phố bán đều hơn năm mươi văn tiền.
Sớm biết vương phi rất hào phóng, thời điểm qua đại niên (qua tết) đã nhìn ra được, lúc đó vương phi đưa cho bọn họ không ít vật phẩm lễ mừng năm mới và năm đến mười lượng bạc bất đồng làm lễ vật tân niên, rất nhiều hạ nhân đều rất cảm kích, bởi vậy càng thêm quý trọng phần công việc này ở vương phủ.
Sau năm ngày, đại bộ phận thịt bò khô ướp xong được An Tử Nhiên phái người đưa đến Xương Châu.
Xương Châu đang xây dựng rầm rộ, ngoại trừ mời nông dân công địa phương, có một phần là binh sĩ thủ hạ của Phó Vô Thiên, bởi vì có những công trình không muốn bị người ngoài biết, mà lượng cơm binh lính ăn so với nông dân công lại nhiều hơn, hơn nữa còn là người trong nhà, đối đãi với người trong nhà, An Tử Nhiên chưa bao giờ keo kiệt.
Giá thịt bò khô tuy rằng cao, nhưng hắn cũng không phải ra không nổi chút bạc này, huống hồ chờ công trình Xương Châu sau khi xây dựng xong, đại lượng cây đay đực tràn vào, hắn càng có thể thu vào hồi báo cao hơn.
Lại qua nửa tháng, tửu lâu An gia rốt cuộc khai trương.
Tửu lâu sau khi sửa chữa so với trước cao cấp hơn mấy lần, đặc biệt là cửa của tửu lâu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, để hấp dẫn khách hàng, An Tử Nhiên để cho người ta chú trọng tu sửa cánh cửa, bảng hiệu cũng là mời Phó Vô Thiên tự tay đề danh, chữ của y đại khí bàng bạc (hùng vĩ mạnh mẽ), người tinh mắt đều có thể nhìn ra người đề danh có công lực thâm hậu, văn nhân yêu thích thư pháp chỉ cần liếc mắt nhìn, trăm phần trăm sẽ bị hấp dẫn tiến vào.
Bên này tiếp đãi đến luống cuống tay chân, phu thê quán trà đối diện lại hộc máu, đợi hơn hai mươi ngày, bọn họ vậy mà mở một tửu lâu?
Chú thích:
Thịt bò khô ngũ vị hương
Image result for Thát bà khà ng vá hng
Thịt bò khô ma lạt:
Kt quả hình ảnh cho
|
Chap 150 Ngày một tháng ba năm tám mươi hai Sùng Minh, đường lớn khu phía tây Quân Tử thành.
Tiếng pháo chiêng trống đinh tai nhức óc, hôm nay là ngày tửu lâu An gia khai trương, quy mô tửu lâu này so với tửu lâu ở An Viễn huyền còn muốn lớn hơn gấp đôi, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều người nghỉ chân quan sát, trong đó bộ phận nhỏ chính là văn nhân quán chè bột mì.
Đại bộ phận văn nhân đều thích uống trà, có một số là chân chính thích, có một số là vì phụ trợ văn nhã của mình.
Tiếng pháo cũng hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, không ít cái đầu lộ ra từ trước cửa sổ lớn, khi bọn họ thấy bảng hiệu của tửu lâu, lập tức có mấy người tuôn ra một câu tán thán từ nội tâm.
“Chữ tốt, thật sự là chữ tốt!”
Một ông lão bề ngoài nhìn rất già nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên tấm bảng, không kiềm chế được nói một chữ “tốt”, biểu tình thậm chí có chút kích động khó nhịn.
Người bên cạnh niên kỷ đồng dạng không nhỏ cũng thở dài phụ họa nói: “Đúng là chữ tốt, đây là chữ có bút phong khí thế lớn nhất sắc sảo nhất mà lão phu từng thấy qua, người viết bốn chữ này nhất định không phải một nhân vật đơn giản a, nếu có thể gặp người này một lần thì tốt rồi!”
Mọi người xung quanh nghe được đối thoại của hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hai người lão giả là khách quen của quán trà, phụ cận không ai không biết bọn họ, bất quá mọi người nhận thức bọn họ cũng vì nguyên nhân này.
Lão giả phụ họa lúc sau là lại bộ thượng thư một trong lục bộ Đại Á Bàng Trung, bản thân ông là một văn nhân, hơn nữa danh khí còn không nhỏ, am hiểu thư pháp, ở phương diện này nhận được thành tựu không nhỏ.
Về phần ông lão kia, ông gọi là Vạn Tịch Xuyên, tóc hoa râm từ trước, bất quá chỉ là bề ngoài thoạt nhìn rất lớn, như là tám mươi tuổi, trên thực tế chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, ông không có bất kỳ một chức quan gì trong người, thế nhưng ở mảng văn học này đồng dạng là một nhân vật đại sư, rất sớm đã trở thành gia hộ dụ Hiểu đại sư.
Có thể đươc một câu tán thưởng của hai người, người này nhất định có chân tài thật học.
Không ít người trong lòng nổi lên một tia đố kỵ.
Ngay từ đầu bọn họ liền biết thân phận hai lão giả, không ít người tâm tồn nịnh nọt bọn họ, thế nhưng hai lão giả lại không thích cái loại nịnh nọt a dua nịnh hót người này.
Theo như bọn họ thấy, văn trung liền có văn nhân ngông nghênh mới có thể được xem là văn nhân, mà loại ngông nghênh này không nhất định là thể hiện trong tính cách, quan trọng nhất vẫn là vấn đề nguyên tắc và cốt khí.
Vì để cho hai lão nhìn với con mắt khác, một số văn nhân liền thường thường chạy đến quán trà cắm điểm (giống như cắm chốt mà bên mình hay nói á).
Như từ sớm đã hỏi thăm được thời gian nào hai lão sẽ đến, sau đó ở trước mặt hai lão trình diễn chuyện tốt giúp đỡ lão nhân nữ tử và hài tử, lại như thời điểm khi ông xuất môn giả ý ở hiện trường xuất thủ làm một bài thơ vân vân, có thể nói bát tiên quá hải, các hiển thần thông. (mỗi người mỗi cách đua nhau trổ tài)
Nhưng mà hai lão nhân sống đến từng tuổi này, từ lâu đã thành tinh, làm sao lại không nhìn ra bọn họ là đang diễn tạp kỹ, cho nên cho tới nay không ai có thể thành công tiến nhập vào mắt hai lão.
Mọi người tuy rằng ủ rũ, thế nhưng vẫn không nản lòng.
Bởi vì chỉ cần có thể được một câu tán thưởng của hai lão, từ nay về sau chính là một bước lên mây, vì tiền đồ tốt đẹp này, khiến cho bọn họ tự hủy đi hình tượng cũng không sao.
Hiện tại, mục tiêu nỗ lực của bọn họ lại bị một người chưa từng gặp mặt dễ dàng đạt được, một cổ chua xót trong lòng liền bốc lên không ngừng.
Mắt thấy hai lão nhân đã đứng dậy xuống lầu, mọi người cùng theo sau, bọn họ cũng muốn gặp một chút người vì tửu lâu An gia đề danh trên tấm bảng, đối phương quả thật có chân tài thật học, tự bọn họ nhìn cũng vô pháp khiêu khích cái gì, nhưng là bọn họ chính là muốn tìm một chút tâm lý cân bằng, nói không chừng người nọ là một người có tướng mạo xấu xí.
Một đám người gò hét ầm ỉ đi đến trước tửu lâu, đi vào vừa nhìn, mỗi người đều là trước mắt sáng ngời.
Trước đây không phải là bọn họ chưa từng đến tửu lâu trước, trước khi quán trà của Trác gia còn chưa có mở, không ít người ở đây đều đã từng đến quán trà này, hơn nữa số lần cũng không tính là thấp, bao gồm hai lão giả, bọn họ cũng từng là khách quen cũ của quán trà, thế nhưng sau khi hai phu thê quán trà đối diện lợi dụng trà ngon hấp dẫn hai lão đến, những văn nhân khác cũng theo đi qua, mới dẫn đến quán trà đóng cửa.
Bất quá bây giờ bên trong tửu lâu cùng bọn họ đã từng thấy hoàn toàn khác nhau, lắp đặt vật dụng càng thêm tinh xảo xa hoa, tiểu nhị chưởng quỹ cùng đều hầu hạ thống nhất, toàn bộ bàn ghế đổi mới, thoạt nhìn so với quán trà cũ đẳng cấp càng cao hơn, càng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, các ngõ ngách trong tửu lâu đều được đặt một loạt hoa cỏ, lấy màu xanh tô điểm thêm cho tửu lâu, làm cho tửu lâu nhiều hơn một mùi vị tươi mát.
Bên trong tửu lâu còn có một cái bình phong lớn, chính diện bình phong là một bức tranh sơn thủy, vẽ chính là quốc thổ Đại Á, từ trên bức tranh mà xem, công lực người vẽ bức tranh cũng rất cao thâm, bất quá làm mọi người để ý là, chữ phía sau bức tranh, chữ rồng bay phượng múa rõ ràng chính là của người đề danh bảng hiệu.
Thưởng thức được dấu tích ở khoảng cách gần như vậy, nội tâm mọi người càng thêm chấn động.
Mọi người lại lên lầu hai nhìn một vòng, ngạc nhiên phát hiện bao sương ở lầu hai đều được dùng vật liệu có thể cách âm, nói như vậy thời điểm có bí mật gì cũng sẽ không sợ bị người biết, người bụng đầy tâm tư như bọn họ, trong lòng không ít bí mật, trong lòng lại muốn sau đi đi qua nịnh nọt nhiều hơn chút.
Xem xong rồi, đoàn người mới xuống lầu một tìm một chỗ ngồi xuống, tửu lâu mới khai trương, ít nhiều có thể khiến cho mọi người dậy hứng thú, hơn nữa nếu đã đến, cũng không thể liếc mắt nhìn liền rời đi, lập tức gọi một bàn đồ ăn.
Bất quá nguyên nhân chân chính vẫn là hai lão giả.
Hai lão muốn thưởng thức vết tích chữ và bức tranh trên bình phong ở khoảng cách gần một chút, cho nên cố ý tìm một chỗ ở phụ cận bình phong.
Ngay từ đầu bọn họ đối với món ăn của tửu lâu cũng không có chờ mong quá lớn, thẳng đến sau khi món ăn được dọn lên bàn, hương khí món ăn nồng nặc thoáng cái đập vào mặt, vậy mà câu được con sâu tham ăn rục rịch trong bụng bọn họ, thậm chí có tiếng kêu ọc ọc.
Thực đơn ở tửu lâu An gia có hơn hai mươi loại, không có biện pháp một lần gọi hết toàn bộ, bọn họ chỉ có thể gọi trước một số món thoạt nhìn có vẻ ngon, lại là món mình yêu thích.
Bất quá lúc đang ăn thử, mọi người lại cảm thấy hứng thú với món khác, chỉ là ngửi thấy hương khí món ăn ở tửu lâu An gia này cũng đã đủ để nước bọt của bọn họ chảy tràn lan, bọn họ ở tửu lâu khác chưa từng thèm ăn như thế,
“Các ngươi nhìn thực đơn này một chút, trên có một món gọi hamburger gì gì đó, tên thật là kỳ lạ, chưa từng nghe qua có loại món ăn này.”
Một người thư sinh lật thực đơn, đột nhiên bị món ăn ở phía sau hấp dẫn, phần lớn từ tên là có thể nghĩ đến là món ăn gì, thế nhưng duy chỉ có cái hamburger này, hắn cũng chưa nghe nói qua.
“Ta xem thử một chút?”
Người ngồi cùng bàn với hắn nghe nói thế cũng cảm thấy hứng thú, vội vã tiếp nhận thực đơn từ trong tay hắn.
Thực đơn làm rất tinh xảo, căn cứ vào mỗi loại món ăn tách biệt ra, trong đó còn có đồ uống, mặt sau còn có các loại món ăn nhanh và tiện có thể mang theo, tỷ như hamburger mà thư sinh kia nói, bất ngờ xếp hạng thứ nhất, hơn nữa không chỉ một loại.
Đầu tiên là hamburger nhỏ, dựa vào khẩu vị chia làm năm tấc, sáu tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ) … Bốn tấc chia làm bốn loại, giá cả cũng ghi rõ ở phía sau, thứ hai là thịt tầng, thêm một tầng thịt liền lại thêm mấy văn tiền, mà giá cơ bản của hamburger năm tấc là mười lăm văn tiền.
Theo như rất nhiều người xem ra, thứ này đắt.
Mười lăm văn tiền có thể mua rất nhiều bánh bao, bất quá vẫn là có người đối thứ này cảm thấy rất hứng thú, tỷ như Bàng Trung và Vạn Tịch Xuyên, bọn họ đều là người không thiếu bạc.
Bình thường cũng ăn sơn trân hải vị, lúc này lại chưa từng nghe nói qua món ăn như thế ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, vì vậy dứt khoát gọi mấy đĩa điểm tâm, sau đó liền gọi hai cái hamburger năm tấc một tầng thịt.
Ngày đầu tiên tửu lâu khai trương liền không còn chỗ ngồi, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui, An Tử Nhiên đã sớm dự liệu được tình huống này, cho nên trực tiếp mời mười ngày chạy tiểu nhị, tiểu nhị rất nhanh bưng lên món ăn mà hai lão giả muốn.
Hai lão giả nhìn hamburger có tạo hình kỳ lạ ở trước mắt này, nhất thời không phản ứng kịp.
“Này… chính là hamburger?”
Vẻ mặt của Bàng Trung kinh ngạc, lão cũng coi như là một người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng lão xác thực chưa từng thấy qua loại thức ăn như thế này, trên dưới hình như là hai mảnh màn thầu màu vàng, ở giữa có một miếng thịt và các nguyên liệu khác.
Vạn Tịch Xuyên cầm lấy một cái hamburger ngửi một chút, “Thịt này quả nhiên là thịt bò, phân lượng còn không ít.”
Trên thực đơn có ghi rõ thịt bò, thịt gà, thịt heo, hai lão thực tò mò có phải là thật vậy hay không, liền gọi hai cái bánh thịt bò, vốn tưởng rằng thịt sẽ không nhiều lắm, nhưng khi nhìn thấy lại đã có một khối lớn.
Bàng Trung bán tín bán nghi cắn một cái, lão cho rằng thịt có thể sẽ rất khó nhai, kết quả thoáng cái liền cắn được, ăn vào miệng mới phát hiện thịt bò này là thịt băm, sau đó mới tạo thành một khối tròn trịa, đối với những lão nhân như bọn họ hàm răng đã chậm rãi thoái hóa lại rất vừa vặn, hơn nữa tiểu hài tử cũng có thể ăn.
“Mùi vị này vẫn thật không tệ.”
Nghe đánh giá như vậy, người trên đại sảnh đều bị câu ra con sâu thèm ăn rồi, mười lăm văn tiền lại có một miếng thịt lớn như vậy kỳ thực cũng không phải rất đắt, có mấy người sờ sờ hầu bao, sau cùng dứt khoát quyết định gọi trước một hamburger bò nếm thử, nếu như ăn ngon sau này lại trở lại mua, hơn nữa thứ này thoạt nhìn rất thuận tiện.
Hamburger bò cũng không đầy mỡ, hai lão ăn xong thịt bò trên tay, lại uống một chén nước trà xanh, bỏ đi mùi vị trong khoang miệng, bụng cũng đã nó một chút rồi, ăn chút điểm tâm trên bàn cũng sẽ không thấy ăn không vô.
Mặc dù đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói vẫn có chút hơi đắt, nhưng lại là vật có giá trị, ít nhất phân lượng thịt sẽ không ít, thỉnh thoảng ăn một lần vẫn là có thể.
Đại sảnh lầu một rất nhanh vang lên một mảng tiếng than thở.
Cũng không lâu lắm, hai phu phụ ở quán trà đối diện không kiềm chế được xuất hiện ở ngoài cửa chính tửu lâu An gia.
|