Đại Địa Chủ
|
|
Chap 151 Người đang ngồi ở đây phần lớn đều nhận thức đối với phu phụ này, không chỉ có như vậy, bọn họ còn biết phu phụ ở đối diện này là nhị nhi tử Trác Cao Minh và tức phụ Bao Tân Xuân của Trác gia.
Thanh danh của hai người kỳ thực cũng không tốt được thế nào, nhưng là hướng tới trà trong quán trà thật ngon, mọi người cũng sẽ không quá tính toán cái gì.
Trác gia mặc dù là thế gia thương nhân, thế nhưng lực ảnh hưởng ở Quân Tử thành cũng không nhỏ.
Thiên phú buôn bán của Trác Cao Minh cũng không phải cao nhất trong mấy nhi tử của Trác lão, nhưng cũng không phải kém nhất, chỉ là thủ đoạn làm việc có chút không quang minh.
Địa vị thương nhân ở Đại Á tuy rằng không cao, thế nhưng cũng không thể rơi xuống thấp kém, bằng không chỉ có thể càng làm cho người khinh thường, cho nên có mấy người biểu hiện nịnh bợ bọn họ, trên thực tế trong lòng là coi thường hai người họ.
Thấy bọn họ đi đến, mọi người cũng không để ở trong lòng.
Tính chất của quán trà và tửu lâu là không giống nhau, một bán trà, một bán thức ăn và rượu, thấy thế nào cũng không có dính dáng quá lớn.
Bởi vậy mọi người cũng không nghĩ đến là bọn họ tới để quấy rối.
Đại sảnh lầu một đã không còn chỗ ngồi, bao sương lầu hai ngược lại cũng trống không ít, bất quá mục đích của hai người cũng không phải là bao sương, chờ một hồi rốt cuộc có người đứng dậy tính tiền, đối phương vốn cũng không bỏ được lập tức rời khỏi, bất quá hamburger đúng là một loại món ăn rất độc đáo mới mẻ, cho nên bọn họ quyết định mua mấy cái trở về cho lão nhân và thê nhi trong nhà cũng nếm thử.
Bất quá người đợi chỗ trống cũng không phải chỉ có hai phu phụ bọn họ, còn có một ít người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ là thân phận bọn họ phần nhiều là văn nhân, làm không được không để ý hình tượng cùng người tranh đoạt chỗ ngồi, huống chi hai lão giả vẫn còn ở trong đại sảnh nhìn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chỗ ngồi bị phu phụ Trác Cao Minh da mặt dày đoạt đi rồi, căm hận liếc mắt nhìn hai phu phụ, mọi người chỉ có thể tìm những người khác cùng nhau hợp lại làm một bàn.
Phu phụ Trác Cao Minh đắc ý hất cằm lên.
“Tiểu nhị.”
Trác Cao Minh cầm lấy thực đơn ở trên bàn, tùy ý lật xem một cái, đột nhiên lớn tiếng quát tiểu nhị chạy sảnh, âm lượng rất lớn, không ít khách nhân ở gần đều nhăn mi lại.
Một gã tiểu nhị nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, thu dọn chén đĩa trên bàn, lại dùng khăn lông ướt và khô luân phiên lau lau mặt bàn một lần, sau đó mới khiêm nhường lễ phép hỏi: “Nhị vị khách quan cần dùng gì?”
Nhìn động tác của hắn, Bao Tân Xuân vốn định xoi mói bàn không sạch sẽ liền há há miệng, sau cùng có chút không cam lòng ngậm miệng lại.
“Tửu lâu các ngươi đều có món ăn chiêu bài gì?”
Trác Cao Minh lật thực đơn một lần, lại lật một lần thờ ơ hỏi.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, nhìn thực đơn trong tay của hắn, lại nhìn vẻ mặt của hắn một chút, con ngươi đảo một vòng liền giải thích: “Vị khách quan này, mời xem trang thứ ba thực đơn trong tay của ngài, món ăn chiêu bài của tửu lâu chúng ta đều viết ở trên đó, hai trang trước là bản kê các loại món ăn, ngài cần gì, có thể trực tiếp lật đến tờ đó, mặt sau có giá kèm theo.”
Trác Cao Minh đột nhiên giận tái mặt, đem thực đơn nặng nề quăng ở trên bàn, “Ta hỏi chính là tửu lâu của ngươi có cái món ăn chiêu bài gì, cũng không phải kêu ngươi nói cho ta biết chuyện thực đơn, tửu lâu các ngươi chiêu đãi khách nhân chính là như vậy sao?”
Tiểu nhị xác định đối phương đến là để tìm tra (ngược), rõ ràng đến hắn cũng muốn hướng bọn họ cho cái liếc mắt, người này cho là mình có lý cỡ nào sao? Quả thực không biết gọi là cái gì.
Lão bản đúng là đã từng nói khách hàng chính là hoàng đế, bọn họ dù cho không nhịn được cũng không thể lộ ra mặt cho khách nhân, trừ phi đối phương là cố ý đến tìm tra, như vậy điều kiện tiên quyết tại không làm tổn hại đến danh tiếng tửu lâu, bọn họ có thể tự xử lý.
“Vị khách quan này, ngài hỏi tiểu nhân có món ăn chiêu bài gì, tiểu nhân nói trang thứ ba trong thực đơn chính là món ăn chiêu bài của tửu lâu, tiểu nhân tự nhận không có nói sai cái gì, nếu như ngài cảm thấy lật mấy trang giấy cũng mệt mà nói, tiểu nhân nguyện ý giúp ngài lật tới trang thứ ba, ngài xem có thể không?”
Tiểu nhị lộ ra dáng tươi cười không chê vào đâu được.
Trác Cao Minh cảm nhận được đường nhìn trêu tức và trào phúng ở bốn phía đều rơi trên người hắn, nhất thời sắc mặt đỏ lên, hắn muốn phản bác, thế nhưng lại nghĩ không ra phải phản bác như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Bao Tân Xuân thông minh, nhẹ nhàng cười một tiếng dẫn đến sự chú ý của mọi người hướng về nàng.
“Vị tiểu ca này tính tình không khỏi quá nóng rồi đi, phu quân ta bất quá là thử ngươi một lần, ngươi cứ như vậy nhịn không được? Xem ra tố chất người của tửu lâu An gia cũng không được tốt lắm!”
Tiểu nhị thật muốn hỏi nàng hắn nóng nảy chỗ nào, mỉm cười trên mặt hắn từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi, thế nào liền biến thành không nhịn được? Bao Tân Xuân cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, lấy qua thực đơn lật tới phía sau gọi một cái hamburger.
“Thứ này thật là đắt, bất quá chỉ là hai mảnh màn thầu lại thêm một miếng thịt, lại muốn bán tới mười lăm văn tiền, phải biết rằng hai mươi lăm văn tiền còn có thể mua một cân thịt bò nha!”
Thanh âm của Bao Thanh Xuân không nhỏ, trong lời nói đều là xoi mói, nhưng lại hướng mọi người ám chỉ hamburger không đến cái giá này, đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, một số người sẽ bởi vì những lời nói này của nàng mà tự động mang vào trong công thức, sau đó sẽ có người cho rằng thay vì mười lăm văn tiền mua một hamburger, còn không bằng lại thêm mười văn tiền mua một cân thịt bò, còn có thể cùng người nhà ăn cùng nhau.
Tiểu nhị thấy không ít khách nhân đều lộ ra biểu tình động dung, tâm lại không nóng nảy.
Không sai, hai cái này nếu so sánh với nhau, đúng là một cân thịt bò tương đối có lời, thế nhưng phàm là người ăn xong hamburger đều biết, mùi vị tuyệt đối là trong trăm có một, người khác cho dù là mua thịt bò trở về làm cũng không làm ra được mùi vị đồng dạng.
Bởi vì thịt bò sử dụng trong hamburger cũng tăng thêm một chút phí phương độc môn tổ truyền của Khương Ngọc, đó là một loại trăm ăn không ngán, bí phương độc nhất vô nhị, người khác tuyệt đối mô phỏng theo không được.
Tiểu nhị không có giải thích.
Bao Tân Xuân cho là hắn bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, trong lòng càng đắc ý.
Hai người cũng không phải người thiếu bạc, cho nên gọi món năm loại.
Tiểu nhị lo lắng lên món ăn chậm hai người lại sẽ tìm tra, cho nên đem tình huống đều nói cho cùng hai vị trù sư ở trù phòng, cũng chính là Khương Ngọc và Vương đầu bếp, ngày đầu tiên khai trương, vì để cho đại bộ phận khách nhân đều trở thành khách quen, hai người tự mình xuống bếp, món ăn mỗi một bàn đều là bọn họ động thủ, những người khác chỉ là trợ thủ mà thôi.
“Đã biết, không cần lo lắng, liền dựa theo thứ tự mà đến, nếu như bọn họ cố ý tìm tra, ngươi liền thành thật trả lời bọn họ là được.”
Sắc mặt Vương đầu bếp như thường, loại khách nhân xoi mói này ở An Viễn huyền cũng đã gặp được không ít, những người đó cũng không có ít người là đỏ mắt ghen tị với tửu lâu của bọn họ.
Tiểu nhị lập tức vui vẻ lên tiếng mới đi ra ngoài.
Bởi vì khách nhân ở tửu lâu rất nhiều, cho nên thời điểm đến phiên phu phụ Trác Cao Minh đã qua hai khắc (30p), Trác Cao Minh vốn định tức giận lại bị Bao thị dằn xuống.
Bọn họ muốn hủy diệt danh tiếng tửu lâu trên cục diện cần phải chiếm lí, mà không phải là loại lợi nhỏ trên cục diện nhỏ này.
Hai người ngoại trừ gọi một cái hamburger, mặt khác bốn loại còn lại là món ăn gia đình lỗ tai heo xào nấm hương bông cải xanh và ớt xanh vân vân, nhìn không có gì đặc biệt, thế nhưng hương khí xông vào mũi lại dẫn dụ bọn họ.
Hai phu phụ liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn, không bao lâu liền ăn miệng đầy dầu mỡ.
Tiểu nhị nhìn chằm chằm vào bọn họ phát hiện bọn họ không có động tác đặc biệt khác, cho là bọn họ tạm thời bỏ qua, liền không lại nhìn chằm chằm người, thẳng đến đại sảnh vang lên một tiếng thét chói tai, tiểu nhị mới chạy đến, vừa nhìn người thét chói tai là Bao Tân Xuân, trong lòng lập tức thầm nghĩ không tốt, hắn vội đến rộn đầu, vậy mà quên mất phu phụ bọn họ.
Trong đại sảnh người đến người đi, một tiếng thét chói tai này của Bao Tân Xuân thoáng chốc đem sự chú ý của mọi người hấp dẫn đến trên người ả.
Phu phụ Bao Tân Xuân thét xong lập tức làm bộ nôn ra một hồi.
Khách nhân chung quanh vừa nhìn trong lớp thịt của hamburger có một con gián, lập tức lộ ra biểu tình ác tâm, mặc kệ có ăn hamburger hay không đều ăn không vô nữa.
Liễu chưởng quầy trước cũng nhìn ra hai người này cũng không phải người an phận, trước đó quán trà của Tôn lão bản sở dĩ đóng cửa, ông cũng biết là hai người này giở trò quỷ, trước còn giả trang người mua muốn ra giá thấp mua lại quán trà của Tôn lão bản, lúc này thấy bọn họ xuất hiện, còn có cái gì không hiểu.
Loại phương pháp hãm hại trong món ăn của tửu lâu có con gián này đã không phải là thủ đoạn đặc biệt gì, tựa như tửu lâu lớn nhất khu phía đông, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền ra tình huống tương tự.
“Đem lão bản của các ngươi gọi ra đây cho ta, ngày hôm nay nếu hắn không cho chúng ta một câu giải thích hợp lý, việc này chúng ta liền không để yên đâu!” Hai tay Bao Tân Xuân chống nạnh, khí thế mười phần, nghiễm nhiên một bộ biểu tình mình là người bị hại.
Liễu chưởng quầy ở trong lòng cười lạnh một tiếng, “Trác phu nhân, người ngay không nói lời mờ ám, ta biết các ngươi vẫn ghen ghét Tôn lão bản đem quán trà bán cho lão bản tửu lâu An gia, không bán cho các ngươi, nhưng là các ngươi cũng không cần thiết xuất ra loại thủ đoạn không quang minh này đi, ta ngược lại vừa vặn nhìn thấy là chính các ngươi đem con gián để lên.”
Lời này hơi cao minh, đầu tiên là làm rõ tiền thân tửu lâu cùng quán trà của bọn họ có thù cũ, sau đó lại nói ra chân tướng sự thật, tuy rằng vẫn còn người hoài nghi, thế nhưng cũng có một nhóm người lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Bao Tân Xuân cũng không nóng nảy, cười lạnh nói: “Chê cười, ngươi có chứng cớ gì chứng minh là chúng ta để, huống chi ngươi là chưởng quầy của tửu lâu An gia, để bảo vệ tửu lâu đương nhiên sẽ nói như vậy, chung quy, chuyện này nếu không cho chúng ta một câu giải thích hài lòng, chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Liễu chưởng quầy nhăn lại mi thật sâu, kỳ thực từ lúc Trác Cao Minh đem con gián để vô ông nên lên tiếng, thế nhưng không nghĩ đến động tác của hai người này lại nhanh như vậy, ông còn chưa có động tác, bọn họ lại rống to lên, cho nên ông quả thực không có chứng cứ.
Tiểu nhị đi đến bên người chưởng quầy, nhỏ giọng nói: “Liễu chưởng quầy, đã có người tin tưởng lời của bọn họ, chuyện này nếu không thể giải quyết, đối danh tiếng tửu lâu sẽ có ảnh hưởng, không bằng ta đi gọi lão bản?”
“Chỉ có thể như vậy.”
Liễu chưởng quầy bất đắc dĩ gật đầu.
Tiểu nhị lập tức xoay người chạy lên lầu hai.
Ngày đầu tiên tửu lâu khai trương, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên tọa trấn ngay trong bao sương lầu hai, bất quá bao sương cách âm rất tốt, cho nên chuyện đã xảy ra dưới lầu hai người bọn họ cũng không có nghe thấy được.
Không bao lâu, thân ảnh của hai người liền xuất hiện ở cửa thang lầu.
Nghe thấy âm thanh, mọi người theo bản năng xoay người hướng trên cửa thang lầu hai nhìn, ánh mắt đầu tiên liền thấy hai người nam tử mang khí chất nhân trung long phượng, một màu đồng cổ anh tuấn, một trắng nõn tuấn tú, đứng chung một chỗ vậy mà không có cảm giác không hòa hợp, người có loại khí chất này thông thường cũng sẽ không phải là người bình thường.
Toàn bộ trong đại sảnh, có một người khi nhìn thấy mặt mũi của bọn họ thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người này chính là Bàng Trung, Bàng Trung là lại bộ thượng thư, từ rất lâu liền gặp được Phó Vô Thiên, đối với loại nam nhân xuất sắc Phó Vô Thiên này, cho dù chỉ gặp qua một lần, ấn tượng cũng sẽ phi thường khắc sâu.
Vạn Tịch Xuyên bởi vì rất ít lộ diện, cho nên chưa từng gặp qua hai người, bất quá ông rất nhanh liền phát hiện dị trạng lão hữu của mình.
“Ngươi quen biết bọn họ?”
Bàng Trung gật đầu, “Ta sớm nên nghĩ đến, người có chữ viết sắc bén như thế cũng chỉ có y, không nghĩ tới tửu lâu này lại là y mở.”
Vạn Tịch Xuyên thấy lão hữu thừa nước đục thả câu, nhất thời nóng nảy, “Bọn họ rốt cuộc là ai?”
“Thiếu niên bên cạnh là thê tử của y.” Bàng Trung ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.
Vạn Tịch Xuyên ngẩn ra, rất nhanh liền phản ứng kịp, nói đến hôn sự của chiến thần tướng quân, chính là như sấm đánh bên tai lão cổ hủ là ông, dám quang minh chính đại thú một nam phi, đồng thời mang người ra ngoài sợ rằng cũng chỉ có trong nghe đồn chiến thần.
“Này…”
Vạn Tịch Xuyên nhất thời có chút nói không ra lời.
Bàng Trung vuốt ve chòm râu đen trắng xen lẫn cảm thán nói: “Nếu như ta đoán không sai, chữ viết trên bảng hiệu tửu lâu và bình phong là quận vương viết, cũng chỉ có y mới có thể viết ra loại chữ này.”
Vạn Tịch Xuyên không nói nữa, trái lại như có điều suy ngẫm nhìn hai người từ trên lầu đi xuống.
Bàng Trung cùng lão hữu qua lại nhiều năm, liếc mắt một cái liền thấy rõ tâm tư của ông, cười nói: “Ý nghĩ về điểm này trong lòng ngươi ngược lại cũng đừng nghĩ nhiều, quận vương cũng không phải là người ngươi nghĩ thu là có thể thu làm đồ đệ.”
Vạn Lịch Xuyên thở dài một hơi, “Ta biết, bản lĩnh người kia cùng ta ngang nhau, có hắn tự mình giáo dục, nghĩ cũng biết không có chỗ cho ta nhúng tay vào, bất quá… ngươi không chuẩn bị đi lên giúp y một phen sao, bán một cái nhân tình đi ra ngoài?”
Bàng Trung cười cười.
“Xem trước một chút rồi hãy nói.”
Chú thích:
Lỗ tai heo xào nấm hương bông cải xanh và ớt xanh
Kt quả hình ảnh cho
|
Chap 152 “Các ngươi chính là chủ nhân của tửu lâu này?”
Thẳng đến khi An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi đến trước mặt bọn họ, phu phụ Bao Tân Xuân mới hồi phục lại tinh thần, vì ra oai phủ đầu, Bao Tân Xuân lập tức cướp bọn họ mở miệng trước, nghĩ muốn tiên phát chế nhân.
Hai người bọn họ bình thường chủ yếu sinh sống ở khu phía tây, cho nên cũng chưa gặp qua Phó Vô Thiên, tuy rằng cảm thấy khí chất của hai người bọn hắn cùng người bình thường không giống nhau, nhưng lại vẫn không để trong lòng, lý do là bọn hắn kinh doanh tửu lâu, lại xuất hiện ở chỗ này, thân phận nhất định cũng là một thương nhân.
Trác gia là đứng đầu thương hội, mặc kệ người thương nhân nào hợp lại thực lực cũng đều không qua Trác gia, đều phải cho Trác gia mấy phần mặt mũi.
An Tử Nhiên xem kỹ hai người, một lát mới nói: “Chính là ta, nghe nói nhị vị ở tửu lâu của ta dùng bữa ăn ra con gián?”
Đầu tiên Bao Tân Xuân phô trương thanh thế cười lạnh một tiếng, sau đó mới ném hamburger có con gián đến trước mặt phu phụ bọn họ, “Nhìn, chính là hamburger của tửu lâu các ngươi, con gián ở phía trên này cũng không phải là giả, các ngươi giải thích như thế nào?”
An Tử Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn con gián đã chết hẳn.
Không cần đến hắn mở miệng, Phó Vô Thiên liền biết được tâm tư của hắn, vì vậy đem con gián cầm lên.
An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, đột nhiên nói một câu không thể giải thích được, hắn nói: “Đầu của con gián này thật lớn.”
Mọi người nghe thấy không hiểu ra sao.
Phu phụ Trác Cao Minh cũng không biết hắn là có ý gì.
An Tử Nhiên đã không sợ bẩn xách lên râu con gián chuyển qua trước mặt hai người, nói bổ sung: “Hơn nữa còn là con gián bị người cố ý giẫm lên.”
Phu phụ Trác Cao Minh biến sắc, rốt cuộc biết hắn muốn nói cái gì.
Trác Cao Minh lập tức ngoài mạnh trong yếu hô: “Ngươi là có ý gì, lẽ nào muốn nói là chúng ta cố ý giết chết con gián này, sau đó đem nó bỏ vào món ăn hay sao?”
An Tử Nhiên cũng không để ý đến hắn phản bác, thần sắc như thường, tiếp tục nói: “Chư vị có thể điều không biết quá trình làm ra hamburger, hai mảnh bánh màn thầu là được đặt ở trên bếp lò mà làm thành, sau khi nướng chín đem thịt bò và các loại nguyên liệu khác cho vào, nếu quả thật có con gián chạy đi vào, con gián này cũng không phải là bị giẫm lên, huống chi còn là con gián đầu to đến như vậy, dù cho một lão nhân sáu bảy mươi tuổi cũng không thể không nhìn thấy.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng hiểu được rất có đạo lý.
Đầu con gián này so với con mà bọn họ thấy còn to hơn gấp đôi, lão nhân còn không thể nào lại hoa mắt đến cực điểm, huống chi là một tiểu tử còn trẻ khỏe mạnh.
Còn nữa, cái loại địa phương như trù phòng cần nhất là sạch sẽ, hôm nay là ngày đầu tiên tửu lâu An gia khai trương, bọn họ như nào có thể lại ngốc đến ngay cả một con gián lớn như vậy đều không nhìn thấy, lui một vạn bước mà nói, người nào lại ngu xuẩn đến đem con gián bị giẫm đạp chết bỏ vào trong hamburger?
Mọi người không khỏi nghĩ đến lời Liễu chưởng quầy nói lúc nãy, lại liên tưởng đến các loại hành vi xoi mói của hai phu phụ khi ngồi xuống, nhất thời cảm thấy chân tướng, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía phu phụ Trác Cao Minh cũng thay đổi.
Thật là, đỏ mắt sinh ý của người ta còn chưa tính, lại còn ác tâm như bọn hắn, hại bọn họ thiếu chút nữa nuốt không trôi.
Phu phụ Trác Cao Minh tức giận phát hiện thế cục bị An Tử Nhiên hai ba câu liền thay đổi.
Hai người thẹn quá thành giận, Bao Tân Xuân càng nổi giận nói: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là chúng ta làm, không có chứng cứ không nên vu hãm chúng ta, người Trác gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy.”
Người Trác gia?
Đây là đang nhắc nhở hắn, phía sau bọn họ có cái núi dựa lớn Trác gia sao?
Nhãn thần An Tử Nhiên trêu tức nhìn bọn họ.
“Ha ha, quả nhiên cũng không phải người bình thường nha.”
Thanh âm không lớn không nhỏ trung khí mười phần của Bàng Trung chợt vang lên, khuấy đục không khí càng ngày càng an tĩnh ở trong đại sảnh, có mấy người thậm chí bị thanh âm của ông làm cho hoảng sợ.
An Tử Nhiên lúc này mới nhớ đến hai lão nhân tinh thần sáng láng ngồi ở góc phòng, thời điểm quay đầu nhìn sang, hai người đã hướng bọn họ đi đến.
“Lão nhân cười lớn là Lại bộ thượng thư Bàng Trung, cái lão phía sau ông là đại gia thư pháp Vạn Tịch Xuyên, ở trên mảng văn học thành tựu tương đương tổ phụ.” Thanh âm Phó Vô Thiên truyền vào trong lỗ tai của hắn.
An Tử Nhiên chú ý trái lại là ở câu cuối cùng, bất quá lúc này hiển nhiên không có cơ hội để cho hắn hỏi rõ, hai người lão nhân đã đi đến trước mặt bọn họ.
Bàng Trung liếc mắt quan sát hắn trên dưới, cười ha hả gật đầu, sau đó mới đem đường nhìn chuyển qua trên người Phó Vô Thiên bên cạnh, chắp tay đối hai người nói: “Bàng Trung kiến quá Quận vương, quận vương phi.”
Một tảng đá kích dậy ngàn ngọn sóng.
Mọi người không kiềm được phát ra một trận ồ thanh.
Hai nam tử tướng mạo xuất chúng này, lại chính là quận vương và quận vương phi thần long thấy đầu không thấy đuôi trong lời đồn?
Người ở khu phía tây, cho đến bây giờ chỉ nghe nói qua quận vương cùng quận vương phi, thế nhưng chưa từng gặp qua bọn họ, lần này đột nhiên nhìn thấy bản tôn, hơn nữa ngay trước mặt, trong lòng chấn động có thể hiểu được.
“Rất qua không gặp, Bàng lão và Vạn tiên sinh càng già càng dẻo dai, tinh thần như trước không giảm.” Phó Vô Thiên chắp tay sau mông, hướng hai lão gật đầu, hai lão cùng tổ phụ y từng qua lại, quan hệ tuy rằng vẫn chưa đến mức thổ lộ tình cảm, nhưng cũng không quá tệ.
Vạn Tịch Xuyên bên cạnh càng nhìn y càng cảm thấy thỏa mãn, trước đây từ trong miệng người khác nghe thấy tin đồn về y, đều là không coi ai ra gì cỡ nào, thế nhưng từng tiếp xúc mới biết được cùng nghe đồn vẫn là có chút chênh lệch.
Một người quanh năm chinh chiến như vậy có thể viết ra chữ tốt như thế, thiên phú của y nhất định không giống bình thường, đáng tiếc y là tôn tử Phó Phong Chính, thời thiếu niên Phó Phong Chính và ông vẫn là đối thủ.
Bàng Trung cùng hai người chào hỏi, thời điểm nhìn về phía phu phụ Trác Cao Minh, ánh mắt liền lạnh đi rất nhiều, “Lão phu cùng Trác lão đánh nhau mấy lần mà giao tế, không nghĩ đến con lão đúng là đồ vô sỉ đê tiện như vậy, đừng nói quận vương phi oan uổng ngươi, lão phu và lão Vạn ngược lại đã từng thấy phu phụ các ngươi đem con gián bỏ vào hamburger, lão phu không muốn nhìn nhất chính là loại tiểu nhân ti tiện như các ngươi vậy, sau này đừng lại xuất hiện ở trước mặt lão phu nữa!”
Phu phụ Trác Cao Minh từ lúc nghe được lão nói ra thân phận của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liền biết mình xong rồi, lại bị ông nói như vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt vừa trợn, thiếu chút nữa liền trực tiếp té xỉu trên đất.
Lão Bàng và lão Vạn đều là lão nhân đức cao vọng trọng, vì lời từ trong miệng bọn họ nói ra, không ai lại hoài nghi, bọn họ nói tận mắt thấy được liền nhất định là thấy được.
Trên mặt hai người một mảnh tro tàn.
Hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn, người bọn họ hãm hại vậy mà là quận vương và quận vương phi, phụ thân mà biết nhất định sẽ đánh chết bọn họ.
Sau cùng hai người bị An Tử Nhiên sai người đuổi ra tửu lâu, bất quá chuyện vu hãm tửu lâu cũng không lại tùy tùy tiện tiện xem như không có gì.
Việc này rất nhanh liền truyền đến trong tai Trác lão.
Trác gia, phu phụ Trác Cao Minh quỳ gối cầu xin ở trong đại sảnh, ở trước mặt bọn họ chính là Trác Thiên Kỳ đương gia Trác gia, người gọi Trác lão, ngồi ở bên cạnh lão là lão thê Hồng thị, vì hắn dựng dục bốn tử ba nữ, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên lão vẫn luôn rất kính trọng thê tử của lão, bất quá dính đến chuyện trọng đại, lão luôn là sẽ không nhượng bộ.
Lúc này, bốn nhi tử Trác gia và một vị nữ nhi đã xuất giá đều tụ tập ở đây, bọn họ cũng là nghe nói phu phụ nhị ca ở khu phía tây đắc tội quận vương, cho nên mới vội vã trở về.
Bất quá bọn họ cũng không phải vì để cầu tình, mà là đến xem kịch vui, nhìn có chút hả hê.
Bốn nhi tử Trác gia, ngoại trừ lão Tứ chưa thành thân, còn lại ba người đều đã có gia thất của chính mình, đồng thời dựng dục tử nữ, lớn nhất cũng có hai mươi tuổi, bọn nó đều sớm đã có suy nghĩ của chính mình.
Trác gia cũng không phải thế gia trăm năm, có thể phát triển đến bây giờ trở thành người đứng đầu thương hội, hoàn toàn là dựa vào Trác lão gia tử, bất quá cũng chính bởi vì nắm quyền lâu lắm, cho nên đại khái là lo lắng đem quyền lợi giao ra, lúc này mới lại kéo đến bây giờ.
Hôm nay, lão cảm thấy lực bất tòng tâm, vì vậy mới ở khoảng thời gian trước tuyên bố giao quyền.
Bốn nhi tử đều rất có bản lĩnh, ngắn ngủi một tháng cũng đã làm ra một chút thành tích, bao gồm nhà lão nhị lực bất tòng tâm.
Trác lão vẫn luôn quan tâm đến tình huống của bốn đứa nhi tử, bởi vậy ông vẫn biết lão nhị dùng thủ đoạn gì làm cho Tôn lão bản đóng cửa quán trà, tuy rằng tổn hại lợi ích của mình, nhưng loại phương pháp này ngược lại vẫn có thể xem là một loại phương án thận trọng thành công, cho nên lão yên tâm nhất chính là lão nhị.
Kết quả thì sao?
Lão nhị khiến ông yên tâm nhất dĩ nhiên làm cho ông gặp phải chuyện lớn như thế!
Trác lão sớm biết hắn không phải là một người thông minh, lại không nghĩ đến hắn lại ngu xuẩn đến như vậy, ông không phải nói thủ đoạn của bọn họ không quang minh, mà là trước khi hãm hại đối phương lại ngu xuẩn đến nỗi không đi dò la xem đối phương là thân phận gì, người có thể mua được quán trà diện tích lớn như thế sẽ là người thường sao?
Thời điểm Trác lão nghe nói chuyện này liền tức giận đến run rẩy, vẫn là lão thê ở bên cạnh không ngừng xoa dịu ông, khẩu khí này mới thuận xuống dưới.
Trác lão mắt lạnh nhìn nhà lão nhị quỳ gối phía dưới, “Từ hôm nay trở đi, hai phu phụ ngươi liền đi quỳ từ đường cho ta, không có lệnh của ta cũng không cần đi ra, còn có quán trà của các ngươi, cũng đóng đi.”
“Phụ thân!”
Trác Cao Minh vừa nghe lời này nhất thời nóng nảy.
Quán trà đóng cửa còn có thể mở lại, phát sinh loại chuyện đó gã cũng không dám mở tiếp nữa, đến lúc đó chỉ biết tự rước lấy nhục, thế nhưng để cho bọn họ đi quỳ ở từ đường, hơn nữa còn là không có kỳ hạn, nếu như phụ thân để cho bọn họ quỳ mấy tháng, còn không bằng để cho bọn họ rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt vị trí gia chủ cho rồi.
Bao Tân Xuân cũng gấp, thế nhưng ả cũng không dám nói cái gì, phụ thân còn đang thịnh nộ, lúc này nói những chuyện đó sẽ chỉ làm ông tức giận hơn, đến lúc đó nói cái gì ngoan độc, bọn họ liền thực sự xong rồi.
Trác lão nói xong liền rời đi.
Hồng thị vội vã đuổi theo, lúc đi qua bên người nhà lão nhị tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn bà, Hồng thị bất đắc dĩ lắc đầu, bà thực ra muốn giúp nhà lão nhị, thế nhưng lão gia là giận thật, bà cũng bất lực.
Hai lão đi rồi, phu phụ lão Đại đi tới trước mặt bọn họ, giả vờ giả vịt vỗ vỗ vai của gã, thở dài nói: “Phụ thân lần này thực sự bị ngươi chọc tức đến điên rồi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Phu phụ lão Tam sau đó cũng nói một câu an ủi kỳ thực là nhìn có chút hả hê nói, duy chỉ có lão Tứ cái gì cũng chưa nói, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có cho bọn gã liền đi thẳng ra ngoài.
Hiện tại đã có thể xác định lão Nhị không có sức cạnh tranh, không muốn nói bị phạt quỳ từ đường, cho dù bọn họ có thể ở trong kỳ hạn đi ra ngoài, thời điểm đó chỉ sợ cũng còn dư lại không có mấy, hoàn toàn không có bất cứ tính uy hiếp gì, huống chi, bọn họ cho Trác gia thọt cái sọt lớn như vậy, phụ thân làm sao có thể yên tâm đem sản nghiệp Trác gia trong tay giao ra?
Ngày hôm sau, Trác lão tự mình đến Phó vương phủ bồi tội.
|
Chap 153 Trác lão đến cửa bái phỏng từ sớm nằm trong dự liệu của An Tử Nhiên.
Nếu như người bị phu phụ Trác Cao Minh hãm hại chỉ là một lão bản tửu lâu thông thường, đối Trác gia mà nói tự nhiên là một vấn đề không lớn lao gì, thế nhưng đối tượng thay đổi là Phó vương phủ có quyền có thế thì không được.
Nếu như Phó vương phủ bởi vì vậy mà thẹn quá thành giận trả thù Trác gia, tuy nói chưa chắc sẽ làm cho Trác gia không gượng dậy nổi, thế nhưng nguyên khí đại thương cũng là có khả năng, Trác lão không dám mạo hiểm như vậy, Trác gia có thể trở thành nhà đứng đầu trong thương hội, đã trải qua rất nhiều cản trở mà người khác khó có thể tưởng tượng, cho nên lão nhất định sẽ tới.
An Tử Nhiên không có cố ý sĩ diện, mà là đi ra gặp Trác lão.
ở trên thương trường Trác lão chìa tay là nắng lật tay là mưa vì Trác gia lão cúi thắt lưng xuống làm ra nhượng bộ, không cần An Tử Nhiên nhắc đến, ông liền chủ động đưa ra một tửu lâu ở khu phía đông của Trác gia cho hắn làm bồi thường.
tửu lâu là một trong những sản nghiệp chính của Trác gia, tửu lâu nhà bọn họ xem trọng tinh ích cầu tinh (thứ tốt còn muốn tốt hơn), cho nên mỗi một tửu lâu đều trải qua xử lý tỉ mỉ, hơn nữa bởi vì đã rất nổi danh, cho nên mỗi tửu lâu thu nhập đều chiếm giữ một định mức nhất định.
Trác lão không chút do dự bỏ đi một tửu lâu, tương đương với ở trên người của lão cắt đi một miếng thịt.
An Tử Nhiên đối với lời của lão có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến trước đây nghe nói qua lời đồn liên quan đến Trác lão lại bình thường trở lại, có thể làm cho người nắm giữ vị trí đầu của thương hội nghĩ đến điểm này rất bình thường.
“Nếu Trác lão có thành ý như vậy, ta liền không truy cứu Trác Cao Minh và Bao Tân Xuân, bất quá….”
Trước không đề cập đến tửu lâu ở khu phía đông cũng là bởi vì ở đó không có chỗ thích hợp, địa phương có dòng người đi lại thì đã bị mấy thương nhân có thực lực ở Quân Tử thành chiếm hết, hắn tới quá muộn, hiện tại Trác lão đã tự mình tặng cho hắn một tửu lâu, hắn há lại có đạo lý không nhận.
Trác lão nghe thấy phía sau trong lời nói của hắn có chuyện, giữa chân mày không dấu vết nhíu một cái, “Quận vương phi mời nói.”
An Tử Nhiên nói: “Ta muốn Trác Cao Minh và Bao Tân Xuân công khai xin lỗi, hướng mọi người nói rõ con gián trong thức ăn của tửu lâu chúng ta là do bọn hắn cố ý hãm hại.”
Tuy rằng sự kiện đã dẹp loạn, nhưng vẫn còn có mấy người quen khác cố ý mượn cái đề tài này trở về chỗ khác tản lời đồn, rất nhiều người ở khu phía tây đã bị kích động, tuy nói sớm muộn gì bọn họ cũng biết chân tướng sự thật, thế nhưng hiện tại đã có sẵn một tửu lâu, hắn liền hy vọng chuyện này có thể giải quyết triệt để.
Trác lão do dự một chút mới đáp ứng.
Loại vết bẩn này dính vào thân một ngày, sau này muốn biến mất liền khó khăn.
Bất quá như vậy cũng tốt, Trác lão từ sớm đã biết nhà lão Nhị cũng không phải quản lí việc làm ăn, trước đây sản nghiệp qua tay hai đứa nó, phân lượng lợi nhuận cơ bản không cao, bọn nó lại tự cho là thủ đoạn của mình cao minh, trên thật tế cũng là thâm hụt tiền, tựa như chuyện quán trà lần này.
Trác lão xem ở trong mắt, trong lòng từ lâu đã đối với bọn nó thất vọng không thôi, lần này coi như mua một giáo huấn sâu sắc, nếu như ngày sau bọn nó có thay đổi, lão cái người làm cha này cũng sẽ không để cho bọn nó ăn không khí.
Trác lão hướng An Tử Nhiên cam kết hai ngày sau sẽ đem khế đất tửu lâu giao cho hắn, không lưu lại lâu lắm liền rời đi.
Tử tôn Trác gia rất nhanh cũng biết chuyện này.
Tửu lâu là một trong những sản nghiệp kiếm tiền nhiều nhất của Trác gia, lần này đưa ra một nhà tửu lâu, trong lòng bọn họ đều có bất mãn, càng cảm giác nhà lão Nhị chính là sao chổi của Trác gia.
Phu phụ Trác Cao Minh cũng không biết chuyện này, một lòng đang mọng đợi phụ thân mau chóng nguôi giận thả bọn họ đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng chuyện này chính là một cây gai ở trong lòng Trác lão, dẫn đến mỗi lần lão nghĩ đến nhà lão Nhị liền nhớ đến việc này, vốn kế hoạch nhìn xem bọn họ một hai tháng liền thả bọn họ ra, kết quả biến thành ba tháng, chờ lúc bọn họ đi ra ngoài rồi, tất cả đều trần ai lạc định.
An Tử Nhiên có được một tửu lâu có sẵn, trong lòng thật cao hứng.
Bởi vì hiện tại hắn rất thiếu tiền, sòng bạc Thiên Long đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của hắn, cho nên hiện tại hắn bức thiết cần kiếm nhiều bạc hơn.
Mỗi cuối tháng, An Tử Nhiên ngoại trừ xem sản nghiệp kiếm tiền, còn có ba cuốn sổ sách còn lại không ngừng phát ra đại lượng tiền tài.
Ba cuốn sổ này theo thứ tự là An Viễn huyền, Xương Châu và A Lý Hương.
An Viễn huyền ngược lại vẫn ổn, An gia ở An Viễn huyền bản thân có sản nghiệp, mỗi tháng kiếm bạc có thể trợ cấp tiền công nhân công, hơn nữa doanh thu có thừa, đoạn thời gian trước, An Tử Nhiên đã ở An Viễn huyền thực thi kế hoạch đồng dạng với A Lý Hương, chính là người làm đủ ba năm có thể được một mảnh đất.
Thế nhưng Xương Châu và A Lý Hương lại không giống.
Công trình ở Xương Châu chính là thuần nhập một số bạc lớn, muốn thu về số bạc đó sợ rằng còn phải chờ đến sang năm mới có thể.
Về phần A Lý Hương, mặc dù có thu nhập trên phương diện nông lâm mục (nuôi thả) nghiệp, thế nhưng A Lý Hương hẻo lánh, đặc biệt sau khi cái lối đi bí mật cùng Cao Trạch quốc bị Phó Vô Thiên chận lại, bọn họ phải tìm người mua mới, cho nên thu nhập lại không nhiều giống như thời điểm Từ Vĩ Nghiệp.
Bởi vì những nguyên nhân này, hiện tại bạc trong túi An Tử Nhiên kiếm được còn chưa có cầm ra được nhiều, sản nghiệp chân chính kiếm ra tiền cũng chỉ có sòng bạc Thiên Long, cái khác chỉ có thể đánh nhỏ náo nhỏ, muốn làm việc lớn còn phải cần một khoảng thời gian.
Một tháng trước, An Tử Nhiên đã mở thêm một sòng bạc Thiên Long ở Phượng thành.
Lưu lượng nhân khẩu của Phượng thành không lớn bằng Quân Tử thành, thế nhưng cũng được coi là một tòa thành lớn, thu nhập cũng không tính ít, chỉ là hai sòng bạc cũng đã không thể thỏa mãn được nhu cầu đối với bạc của hắn bây giờ.
Ngày hôm qua, Trác Hải Đường mới vừa đưa đến sổ sách lợi nhuận của tửu lâu cho hắn xem qua.
Trác Hải Đường tuy rằng họ Trác, nhưng là cùng Trác gia không có bất cứ quan hệ gì, hắn ta vốn là họa sĩ cho sòng bạc, bất quá là thiếu nhân thủ, hơn nữa bây giờ người tiến hành làm thẻ vàng cũng không nhiều, cho nên An Tử Nhiên đem hắn ta tạm thời điều đến quản sổ sách trong tửu lâu.
Quyển sổ sách kia hắn đã xem qua, lợi nhuận tửu lâu so với hắn tưởng tượng còn nhiều hơn, cho nên hắn mới đánh chủ ý đến mở tửu lâu, nếu như lại mở thêm mấy cái tửu lâu nữa, hơn nữa gần đây dự định mở thêm một sòng bạc mới ở tòa thành khác, tạm thời hẳn là có thể đủ giải quyết vấn đề khẩn cấp của hắn.
Ngày hôm sau, phu phụ Trác Cao Minh được Trác lão thả ra khỏi từ đường.
Hai người tuy rằng cảm thấy xấu hổ và giận dữ gần chết, nhưng là vì sau này không thể không chiếu theo yêu cầu của An Tử Nhiên công khai xin lỗi.
Trác gia là một gia tộc có danh vọng, việc này vừa ra, tin tức lập tức truyền khắp ngõ ngách.
Kèm theo tin tức này tửu lâu An gia cũng nổi danh, bao gồm cả chuyện chủ nhân của tửu lâu là quận vương phi Phó vương phủ, rất nhiều người đều đang đàm luận chuyện này, trong đó cũng bao gồm mấy hoàng tử của Sùng Minh đế, đặc biệt là Ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến, hắn ta vẫn hoài nghi người sau lưng sòng bạc Thiên Long là thành viên hoàng thất, hôm nay lại truyền ra chuyện này.
Sau khi danh tiếng tửu lâu An gia đang nổi truyền ra đã rất vang dội.
Bất quá ngoại trừ tửu lâu, còn có món hamburger mới lạ bên trong, thế nhưng làm cho Phó Nguyên Kiến chú ý là, thịt bò trong hamburger bò.
Đoạn thời gian trước, bọn họ còn đang hoài nghi rốt cuộc là ai giúp chủ nông trường bò gánh vác mẻ thịt mới của lò giết mổ, cho nên luôn chú ý tin tức có liên quan đến thịt bò, hiện tại xuất hiện hamburger này, hắn ta không khỏi hoài nghi có phải là Phó vương phủ hay không.
“Các ngươi cảm thấy, có khả năng là Phó vương phủ hay không?”
Phó Nguyên Kiến nhìn về phía hai người tâm phúc của mình.
La Dương trầm ngâm không nói lời nào.
Giang Thắng suy nghĩ một chút, vẫn là trả lời: “Vương gia, lúc đó lò giết mổ của chủ nông trường bò bị trả lại hơn vạn cân thịt bò mới, thịt này cũng không ít, An gia liền mở một cái tửu lâu, cho dù là bọn họ mua, số thịt lớn như vậy cũng không có khả năng thoáng cái đều làm thành món ăn bán đi.”
“Ngươi nói quả thật có đạo lý.” Phó Nguyên Kiến gật đầu, hắn ta cũng nghĩ vậy, hắn ta lại nhìn về phía La Dương, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
La Dương nói: “Vương gia, thuộc hạ cho rằng thà giết lầm một nghìn, còn hơn bỏ qua một cái, Phó vương phủ có thể tra một chút, nếu như không phải, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì.”
Phó Nguyên Kiến lập tức làm ra quyết định, “Cứ làm như vậy đi, chuyện này liền giao cho người và Giang Thắng đi làm, nhớ kỹ, ta muốn một đáp án xác thực.”
“Dạ!”
Giang Thắng và La Dương đồng thanh lên tiếng.
Hai ngày sau, quả nhiên Trác gia giao ra tửu lâu, vị trí tửu lâu ngay phía sau phố Tiêu Nhai, hai con đường lượng người đi đi lại lại nhiều nhất, Trác lão bằng lòng đem tửu lâu trên con đường này gửi cho An Tử Nhiên, quả thật có thành ý.
Vốn An Tử Nhiên cũng không có muốn cùng Trác gia giăng đòn bẩy, hai nhà không có gì cùng xuất hiện, không cần thiết kết thành hận thù, bất quá nếu hắn muốn phát triển ngành nghề tửu lâu, sau này liền không nhất định.
An Tử Nhiên đối tửu lâu Trác gia coi như thỏa mãn, bất quá vì để không giống với các tửu lâu khác của Trác gia, hắn vẫn để cho người sửa chữa một chút, thay đổi bố cục bên trong một lượt, cơ bản vẫn không cần thay đổi, năm ngày sau, tửu lâu liền sửa xong.
Tửu lâu ở phía tây đã có danh tiếng, bên khu phía đông này cũng nghe nói từ lâu, đối với hamburger cũng rất cảm thấy hứng thú, nghe nói Phó vương phủ chuẩn bị ở bên này cũng mở một tửu lâu, không ít người đều ôm tâm tình mong đợi, đặc biệt là người đã từng đến tửu lâu ăn.
Nếu không phải bởi vì khoảng cách của hai khu quá xa, bọn họ nhất định sẽ đến mỗi ngày thỏa mãn dục vọng thèm ăn một chút, người có chút gia cảnh coi như giàu có đối với hamburger vừa nhanh vừa tiện lại rất cảm thấy hứng thú.
Ngày hôm đó tửu lâu khai trương, thiếu chút nữa lại tái hiện phong cảnh khai trương sòng bạc Thiên Long lúc đầu.
Rầm rộ còn hơn tửu lâu khu phía tây nào còn muốn chỉ có hơn chứ không có kém, An Tử Nhiên mời tiểu nhị chạy bàn cũng nhiều gấp đôi, Trác Hải Đường cũng trực tiếp gọi đến bên này.
Còn có Vương đầu bếp và Khương Ngọc cũng chạy đến bên này hỗ trợ, ở bên kia là do hai đồ đệ Vương đầu bếp thu ở An Viễn huyền chống đỡ.
Loại tình huống này, các tửu lâu khác ở xung quanh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút.
Nghĩ đến cái loại hamburger do hai miếng bánh màng thầu cùng một miếng thịt vậy mà được bách tính hoan nghênh lớn như vậy, bọn họ cũng bắt đầu rục rịch.
Ngày hôm sau, có một tửu lâu da mặt dầy đẩy ra hamburger giống y vậy, bọn họ dùng cũng là thịt bò, chỉ bất quá chất thịt không có được tốt như tửu lâu An gia, cho nên giá cả có chút rẻ chỉ hai ba văn tiền một cái.
Có mấy người ham rẻ, hơn nữa hamburger ở tửu lâu An gia quá được hoan nghênh, người xếp hàng không biết có đến bao nhiêu, đến phiên bọn họ còn không biết phải chờ đến lúc nào, cho nên liền dứt khoát chạy đến tửu lâu đó mua, tốn mười hai văn tiền mua một cái hamburger nhỏ không khác biệt lắm, kết quả vừa cắn một cái, mùi vị tệ đến mức làm bọn họ trực tiếp nhổ ra. (Không hiểu sao khúc trên nói bán hai ba văn, mà khúc dưới này tác giả lại ghi mười hai văn???)
Từng ăn qua gia vị tửu lâu An gia sử dụng, lại ăn đồ ăn ở tửu lâu khác làm liền tẻ nhạt vô vị.
Sau cùng, những khách nhân kia vẫn là đôi mắt trông mong chạy về xếp hàng.
Tửu lâu kia vẽ hổ không thành họa ra chó, không chỉ làm trò cười, thậm chí còn thâm hụt tiền, một đống hamburger bán không được, sau cùng chỉ có thể cưỡng chế thủ hạ mua, làm cho không ít người oán hận.
Tửu lâu khác chỉ xem như là một hồi trò chê cười.
Bọn họ đều đã từng ăn qua hamburger của tửu lâu An gia, mùi vị quả thực khó có thể quên, chính mình trở về cũng đã từng làm thử, nhưng là thế nào cũng không làm ra được mùi vị mà bọn họ làm ra, vì vậy liền biết có liên quan đến gia vị, bởi vậy cũng không vội vã đẩy ra hamburger.
Tửu lâu An gia vội vã chừng mấy ngày, đỏ mắt nhất lại là Trác gia.
Lão Đại và lão Tam thủy chung cảm thấy phụ thân không nên đưa tửu lâu cho Phó vương phủ, không nói sinh ý tửu lâu Trác gia bị ảnh hưởng, liền nói đây là người nhà công ra ngoài gây họa, không nên do Trác gia gánh chịu, nhưng bọn họ không dám nói ra, bằng không phụ thân sẽ nói bọn họ không có thân tình huynh đệ.
Bên kia, La Dương và Giang Thắng đã tra ra được không sai biệt lắm.
|
Chap 154 La Dương và Giang Thắng không có trực tiếp điều tra tửu lâu An gia, bọn họ điều tra chính là An gia.
Phó vương phủ có sản nghiệp gì trước đây bọn họ đã biết, sản nghiệp Phó Dịch quản lý cùng ẩm thực không có quan hệ, gần đây cũng không có nghe nói qua ông ta muốn phát triển ngành nghề ẩm thực, cho nên cơ bản có thể loại bỏ ông ta.
Như vậy cũng chỉ còn lại có An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên là trưởng tử An gia, lấy tài lực của An gia, muốn giúp chủ nông trường bò vượt qua cửa ải khó khăn đều dư dả.
Bọn họ cố ý phái người đến An Viễn huyền điều tra, phát hiện mặc dù An Tử Nhiên buôn bán lương thực, thế nhưng liên quan đến ngành nghề ẩm thực cũng chỉ có mấy cái tửu lâu, mấy tửu lâu này mỗi ngày bán thịt phỏng chừng ngay cả ba trăm cân còn chưa đến.
Về phần hai cái tửu lâu ở Quân Tử thành, một ngày cho dù bán một hai trăm cân thịt, hơn một vạn cân có thể bán gần hai tháng, đợi đến lúc đó, thịt đã biến chất, huống hồ, phía chủ nông trường bò cũng giết một số lượng súc vật lớn, cho dù là tửu lâu có bán nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng lượng thịt người ta giết.
Sau cùng, nếu như hắn thực sự là người đứng sau sòng bạc Thiên Long, như vậy hắn lấy đâu ra nhiều tiền bạc như thế, An gia kiếm bạc hàng năm cũng không thể chống đỡ nổi giai đoạn lúc trước hắn tiêu xài.
Cho nên ra kết luận này, người kia là An Tử Nhiên có khả năng thấp hơn năm phần trăm.
Hai người đem cái kết luận này nói cho Phó Nguyên Kiến, Phó Nguyên Kiến cũng không có nói gì thêm, kỳ thực trong lòng hắn ta cũng không cho là An Tử Nhiên.
“Đoạn thời gian trước, chuyện Trác Cao Sinh nói, thúc giục hắn đi.”
Sau khi Phó Nguyên Kiến trầm mặc một hồi mới nhắc đến vấn đề này.
Trác Cao Sinh là Đại nhi tử của Trác lão, là một kẻ vừa tham tài lại nịnh hót, tài hoa so với Trác Cao Minh càng cao hơn, nhưng cũng không phải là một người có thể làm chuyện lớn, một khi gặp phải chuyện trọng đại, làm việc sẽ sợ trước sợ sau, không có quyết đoán mà một người thương nhân chân chính nên có.
La Dương tuyệt không ngoài ý muốn, trên thực tế hắn ta cũng không đề xuất hợp tác cùng Trác Cao Sinh.
“Vương gia, còn Trác Cao Diễn thì sao?”
Trác Cao Diễn là nhi tử nhỏ nhất của Trác lão, tuổi cùng ba vị ca ca chênh lệch khá lớn, năm nay hai mươi bốn tuổi vẫn còn chưa thú thê sinh tử, mà đứng thứ ba Trác Cao Kiền nhi tử lớn nhất cũng đã mười một tuổi.
Rất nhiều người đều biết, Trác lão thích nhất chính là nhi tử của Trác Cao Diễn, không chỉ bởi vì hắn ta là nhi tử nhỏ nhất, mà là Trác Cao Diễn bất luận là tướng mạo hay là tính cách đều kế thừa từ Trác lão, giống như Trác lão lúc còn trẻ, Trác lão không chỉ một lần khích lệ hắn ta, cho nên rất nhiều người đều cho rằng Trác lão sẽ đem Trác gia truyền lại cho hắn ta.
Bởi vì sự kiện này, Tam ca của Trác Cao Diễn liền không muốn gặp mặt hắn ta.
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn!
Ở trước mặt lợi ích, thân tình cũng sẽ hóa thành lưỡi dao vô tình sắc bén.
Phó Nguyên Kiến nói: “Trác Cao Diễn chỉ là một nhân vật, chợt nghe nói năm ngoái Trác lão đã đem sinh ý bố trang đều giao cho hắn xử lý.”
“Là tháng chín năm ngoái giao quyền, hắn ta quả thực làm không tệ, nghe nói đoạn thời gian hắn ta quản lý bố trang, đem định mức buôn bán bố trang đề cao nhất.”
Thành tựu nghe được cũng không phải rất nhiều, thế nhưng phải biết rằng bố trang Trác gia cùng bố trang đánh nhỏ nháo nhỏ của Phó Dịch không giống với nhau, đó là gà đẻ trứng vàng a.
Bố trang Trác gia sản xuất vải vóc ở chợ Đại Á luôn chiếm định mức không nhỏ, bất quá chính là bởi vì đã làm qua chuyện lớn, cho nên nghĩ muốn lại làm cho sinh ý bố trang tiến thêm một tầng, mức độ này sẽ rất khó, cho nên Trác Cao Diễn có thể đem sinh ý bố trang lại nâng cao một phần, bản lãnh này của hắn ta tuyệt đối không thể khinh thường.
Trác lão đối với tiểu nhi tử này là phi thường tự hào, luôn luôn khen đứa tiểu nhi tử này có phong phạm của lão lúc còn trẻ.
Tuy rằng những lời này làm cho tiểu nhi tử của lão kéo giá trị cừu hận của ba đứa nhi tử khác, thế nhưng ba người kia thật đúng là không có bản lãnh gì có thể làm đối thủ của Trác Cao Diễn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trác Cao Diễn kỳ thực đã là gia chủ tương lai quyết định toàn bộ sự vụ nội bộ Trác gia.
Phó Nguyên Kiến từ rất lâu về trước cũng đã nhìn ra được, hắn ta và Trác Cao Diễn cũng đã qua lại mấy lần, biết rõ người như vậy thích hợp làm đồng bọn hợp tác cùng bọn họ, không thích hợp làm đối thủ.
Hắn ta cũng không giống Sùng Minh đế, hắn ta biết rõ lực ảnh hưởng của thương nhân đối với một quốc gia, thời điểm khi tài phú và sản nghiệp của bọn họ trải rộng Đại Á, dao động Đại Á lại là một chuyện thực dễ như trở bàn tay, cho nên hắn ta mới có thể lập chí trở thành đệ nhất thương nhân Đại Á.
“La Dương, ngươi đến Trác gia gửi cho Trác Cao Diễn một tấm bái thiếp.”
Nghĩ vậy, Phó Nguyên Kiến rốt cuộc làm ra quyết định, chuyện sòng bạc hắn ta tạm thời không muốn quấn quýt, càng quấn quýt chỉ càng lo lắng, cho nên hắn ta quyết định dùng những chuyện khác làm cho mình bận rộn một thời gian không nghĩ đến chuyện này nữa.
“Dạ!”
La Dương thấy Kiến vương gia nghĩ thông suốt, tâm ngược lại thật cao hứng.
Phó vương phủ.
Lợi nhuận mỗi ngày của hai cái tửu lâu còn chưa có làm cho An Tử Nhiên vui vẻ được mấy ngày, một chuyện đột nhiên phát sinh làm cho hắn đen mặt, tâm tình tốt toàn bộ đều tiêu thất hết.
Sáng sớm hôm nay, An Tử Nhiên đột nhiên nghĩ đến đã thật lâu chưa có trở về An phủ nhìn một chút, bởi vì vội vàng, hơn nữa trong khoảng thời gian này Vương Tình Lam ở Quân Tử thành cũng không có làm ra chuyện gì quá giới hạn, cho nên hắn cũng không quan tâm Vương Tình Lam nữa.
Hai nhà bất quá cách nhau mấy bước.
An Tử Nhiên ngay cả hạ nhân cũng không mang liền trực tiếp đi đến An phủ.
Hạ nhân An phủ đều rất an phận, thấy Đại thiếu gia quanh năm vắng bóng đột nhiên qua đây cũng không cảm thấy bất ngờ, hạ nhân rất nhanh châm một chung trà cho hắn.
“Vương Tình Lam đâu, thế nào không thấy nàng?”
An Tử Nhiên nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, đối với chuyện Vương Tình Lam không có xuất hiện cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì lúc trước chỉ cần hắn vừa xuất hiện, Vương Tình Lam nhất định sẽ nhận được tin tức, sau đó lập tức chạy đến, lần này ngược lại không có, bởi vậy càng cảm thấy hiếu kỳ hơn.
Hạ nhân hai mặt nhìn nhau.
Nha hoàn Nguyệt Cúc trước kia chăm sóc An Tử Nhiên đứng ra nói: “Hồi Đại thiếu gia, nửa canh giờ trước, có một người nam nhân đến tìm Vương di nương, bất quá hai người chỉ ở đại sảnh nói chuyện một hồi, người nam nhân kia liền rời đi, thân thể Vương di nương lại vừa vặn khó chịu trở về phòng rồi, đến bây giờ cũng không có lộ diện.”
“Tại sao lại có thể có nam nhân đến tìm nàng?” An Tử Nhiên hơi nhướng mi.
Nguyệt Cúc lắc đầu, “Chúng nô tỳ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân kia, có thể là người quen của Vương di nương ở bên ngoài, Vương di nương bình thường rất hay đi ra ngoài, có đôi khi mặt trời xuống núi mới trở về, ngoại trừ Thất Xảo, không ai biết Vương di nương đi ra ngoài làm cái gì.”
An Tử Nhiên không có hỏi lại, để cho những người khác đều giải tán, sau đó mới gọi Nguyệt Cúc và Thải Cúc cùng hắn đi đến viện của Vương Tình Lam.
Viện của Vương Tình Lam nằm ở phía nam sương phòng, lúc đó để cho tiện, An Tử Nhiên không có chọn tây sương phòng quá xa làm chủ trạch, cũng là bởi vì nam sương tương đối gần.
Chủ tớ ba người rất nhanh đi đến bên ngoài viện.
Bên ngoài viện không nhìn thấy một thân ảnh người nào, bao gồm cả thiếp thân nha hoàn Thất Xảo của Vương Tình Lam, bất quá ba người đều cho rằng Thất Xảo ở bên trong phòng hầu hạ Vương Tình Lam thân thể không thoải mái, bởi vậy cũng không có hoài nghi, thẳng đến khi lúc ba người sắp đi đến phòng của Vương Tình Lam, An Tử Nhiên đột nhiên ngừng lại.
Nguyệt Cúc và Thải Cúc không hiểu cho nên nhìn Đại thiếu gia.
An Tử Nhiên nguy hiểm nheo mắt lại.
Trong viện có chút an tĩnh, thế nhưng nghe tỉ mỉ vẫn có thể nghe được một ít thanh âm nhỏ vụn… Cái thanh âm này rất kỳ quái, có chút như….
Rồi An Tử Nhiên đột nhiên cước bộ bước tới trước cửa phòng Vương Tình Lam nhanh hơn, đang muốn dùng lực đẩy mạnh cửa ra, bên trong cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, đem hai nha hoàn chạy tới từ phía sau càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Vương di nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời tiếp theo của nàng lại làm cho hai người xấu hổ đỏ mặt.
|
155 Hạ nhân Phó Vương phủ rất nhanh đem sự tình báo cho Bồ gia biết, ngay từ đầu Bồ gia cũng không tin Bồ Tùng Vĩnh lại làm ra loại chuyện đó, thế nhưng người đến cũng không phải a cẩu a miêu tùy tùy tiện tiện là có thể đuổi ra ngoài, cuối cùng Bồ gia quyết định đến Phó vương phủ nhìn tình huống này một chút.
Người đi cùng còn có thê tử Bồ Tùng Vĩnh Vân thị và nhi tử Bồ Huy mới vừa trong mười một tuổi, còn có một nhân vật quan trọng, chính là phụ thân Bồ Chấn Thành của Bồ Tùng Vĩnh bởi vì bệnh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Đến khi đến Phó vương phủ, ba người lập tức thấy Bồ Tùng Vĩnh đang quỳ ở giữa đại sảnh.
Phó Vô Thiên cũng không có thấy bộ dáng Bồ Tùng Vĩnh chật vật như vậy, nếu như không phải là đã biết hắn ta làm ra chuyện gì, một vài người sẽ liên tưởng đến hắn ta vậy mà lại cùng một nữ nhân thủ tiết – cẩu thả– giao hợp.
Bồ Tùng Vĩnh nhìn thấy phụ thân đến nhãn tình nhất thời sáng lên, nhưng khi hắn ta thấy thê tử và nhi tử theo ở phía sau, nhãn thần nhất thời chột dạ, ngoài miệng nói thật dễ nghe, thế nhưng trong lòng hắn ta rõ ràng mình thật sự đã phản bội thê tử.
Vân thị đối với hắn hiểu rất rõ vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tí ti may mắn và chờ mong trong lòng nàng trong nháy mắt tan biến, sắc mặt tái nhợt, thân thể chợt lung lay một chút may nhờ nhi tử đở được.
Bồ Huy nhìn về phía Bồ Tùng Vĩnh ánh mắt đã không có tôn kính lúc bình thường, chỉ còn lại nồng nặc chán ghét, hắn ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không có ngốc, nhìn thấy phụ thân liền biết chuyện này mười phần có tám chín phần là thật, Bồ gia bọn họ tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, vậy mà gặp phải người như thế, ông ta căn bản không xứng là phụ thân của hắn ta.
“Nghịch tử!”
Bồ Chấn Thành tức giận đến hai chòm râu đều rung động.
Thấy một màn trước mắt này ông còn có cái gì không rõ, cho dù Vương Tình Lam chỉ là một thiếp thất của An phủ, Phó vương phủ thế nào có thể cố ý làm ra loại chuyện gièm pha này hãm hại con ông, hơn nữa ông cũng hiểu rõ con trai của mình, thiếu chút nữa liền tiến lên đánh một trận.
“Cha, con là bị oan uổng!”
Bồ Tùng Vĩnh vội vã nhào đến chân ông vừa bắt đầu liền không có hạn cuối kêu oan, liền giống như đem trách nhiệm đều đổ lên trên người Vương Tình Lam, người ngoài không tin hắn ta cũng không sao, chỉ cần người trong nhà tin tưởng hắn ta, hắn ta liền biết mình tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Sắc mặt của ba người Bồ gia tuy rằng rất khó coi như trước, nhưng bọn họ thật ra vẫn là tình nguyện tin tưởng nhi tử/ phu quân, bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự Bồ gia, nếu như truyền ra ngoài, ảnh hưởng đối Bồ gia sẽ rất lớn.
Đúng lúc này, Vương Tình Lam lạnh lùng hắt một chậu nước lạnh sang.
“Bồ Tùng Vĩnh, ngươi liền dứt đi, sự thực xảy ra trước mắt, chờ tất cả mọi người đều biết ngươi cùng ta không mai mối—cẩu thả– giao hợp đã hơn hai tháng trước, ta xem còn có ai tin tưởng lời ngươi nói, nói ta câu dẫn ngươi? Chính ngươi nếu như không có ý đó sẽ đơn giản bị ta câu dẫn đến, đừng nói đùa.”
Sắc mặt ba người Bồ gia nhất thời liền khó coi.
Bồ Tùng Vĩnh căm tức nhìn Vương Tình Lam, “Ngươi có ý gì?”
Cái gì gọi là tất cả mọi người đều biết, hắn ta không tin Phó vương phủ lại làm cho chuyện này truyền đi cho mọi người đều biết, chuyện này quả thực sẽ làm cho Bồ gia mất hết mặt mũi, thế nhưng Phó vương phủ cũng không có khả năng một chút ảnh hưởng cũng không có.
“Có ý gì?” Vương Tình Lam cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng chúng ta thông đồng ở chung với nhau hai tháng thực sự là không có ai biết chuyện của chúng ta, chỉ cần đi đến tửu lâu của chúng ta hỏi một câu, bọn họ nhất định có thể nhận ra chúng ta, nếu như cảm thấy một tửu lâu không đủ, này ngược lại vừa khớp, ta còn có mấy tửu lâu khác.”
Bồ Tùng Vĩnh nghe nàng nói xong sắc mặt đỏ trắng không ngừng thay thế, hiện tại hắn ta mới phát hiện, kích thích và quyến rũ trước đây của Vương Tình Lam đều biến thành uy hiếp hắn ta một kích trí mạng, sớm biết như thế … Hắn đã vạn phần hối hận.
Bồ Chấn Thành không nhìn hắn ta nữa, quay đầu nhìn về phía An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ngồi trên chủ vị thần sắc như thường, chắp tay nói: “Đa tạ quận vương, quận vương phi báo cho lão phu biết việc này, lão phu biết về chuyện này hai người bọn họ đều có lỗi, lão phu sẽ đưa tên nghịch tử này trở về quản giáo chặt chẽ, chúng ta liền cáo từ trước.”
Bồ Chấn Thành không nghĩ lưu lại mất mặt xấu hổ nữa, cũng không muốn truy cứu là trách nhiệm của ai, nói xong liền vội vã rời khỏi.
Vân thị được Bồ Huy nâng đở theo cha chồng rời khỏi, hai người chưa từng liếc mắt nhìn Bồ Tùng Vĩnh lần nào, Bồ Tùng Vĩnh liền vội vàng đứng lên, lảo đảo một cái mới vội vàng đuổi theo.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng không có ngăn cản Bồ Tùng Vĩnh rời đi.
ở thời đại phong kiến này, nam nhân xuất tường là chuyện có thể được khoan dung, đãi ngộ của bọn họ so với nữ nhân càng tốt hơn rất nhiều lần, mà nữ nhân xuất tường yêu đương vụng trộm, bị chỉ trích vĩnh viễn nhiều hơn nam nhân, bách tính sẽ cảm thấy người nữ nhân này, vĩnh viễn đều bị lấy ánh mắt khác thường mà đến xem bọn họ, mà đối với nam nhân lại chỉ cho rằng đối phương chỉ là phong lưu thành tính.
Kỳ thực An Tử Nhiên có thể hiểu rõ chuyện Vương Tình Lam yêu đương vụng trộm.
An Phú Thường qua đời, Vương Tình Lam thành quả phụ, thế nhưng nàng còn rất trẻ, nữ nhân và nam nhân đều có dục vọng như nhau, đặc biệt là quả phụ trẻ tuổi, có đôi khi ngược lại rất dồi dào.
Nhưng mà, nếu Vương Tình Lam có nhu cầu, chỉ cần rời khỏi An gia là có thể muốn làm bất cứ chuyện gì mà nàng muốn làm, mặc dù là thành thân một lần nữa đều có thể, hắn sẽ không quản, thậm chí sẽ thả nàng rời đi, chỉ là nàng ngược lại không có làm như vậy, nói cho cùng vẫn là không muốn buông tha đãi ngộ sinh hoạt ở An gia.
“Vương phi dự định xử trí nàng như thế nào?”
Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn Vương Tình Lam mặt không có một chút máu nào, lần đầu không khí trầm mặc bị đánh vỡ.
Nghe thấy câu này thân thể Vương Tình Lam chợt cứng lại, nội tâm thập phần thấp thỏm, nàng biết mình không có kết cục tốt, lại vẫn là không nhìn được trông mong nhìn An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Từ ngày hôm nay, Vương Tình Lam đã không còn là người của An gia rồi, đồng thời trục xuất trở về An Viễn huyền, từ nay về sau sống hay chết cùng An gia không có quan hệ.”
Thanh âm tuyên án khiến cho Vương Tình Lam tuyệt vọng trên mặt đất.
Phó Vô Thiên để cho hạ nhân đem nàng dẫn đi, sau cùng đại đường chỉ còn lại hai người bọn họ, Cát Khiêm An và Chung Nguyệt, những người khác ở đây cũng đều bị kêu đi ra ngoài.
“Vương gia, Bồ Tùng Vĩnh này mục đích tiếp cận Vương Tình Lam có thể không đơn giản như vậy.” An Tử Nhiên nghĩ đến hai lần trước Vương Tình Lam cường điệu là Bồ Tùng Vĩnh chính mình muốn đến An phủ tìm nàng, trực giác liền nói cho hắn biết bên trong có kỳ hoặc, tuy nói chức quan của Bồ Vĩnh Tùng không cao, thế nhưng thân tại trong Bồ gia danh môn vọng tộc như vậy, làm sao có thể không biết nặng nhẹ? Trộm tình dĩ nhiên chủ động trộm đến An phủ, trừ phi ngại chính mình sống quá lâu.
Phó Vô Thiên châm thêm cho hắn một chung trà nóng, “Bồ Tùng Vĩnh là người của Đại hoàng tử, nếu hắn mang theo mục đích, Cửu Thành Cửu và Đại hoàng tử không thoát được quan hệ.”
“Thế nhưng hắn ta tại sao muốn phái Bồ Tùng Vĩnh tiếp cận Vương Tình Lam, lẽ nào nghĩ thông qua Vương Tình Lam hỏi thăm chuyện của Phó vương phủ?” An Tử Nhiên cho là lý do này đặc biệt không đáng tin cậy, Vương Tình Lam chỉ là một nữ nhân, quan hệ với hắn cũng không tốt, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết hắn không có khả năng để cho Vương Tình Lam biết bất luận bí mật gì của hắn.
Phó Vô Thiên cười: “Nói không chừng chính là như vậy.”
Có đôi khi lý do càng là không đáng tin cậy, nó càng có thể là chân tướng.
Chỉ là đi một nước cờ dở mà thôi.
An Tử Nhiên cũng biết chỉ có thể giải thích như vậy thôi, chỉ là không nghĩ đến Đại hoàng tử hai mặt thụ địch, vẫn còn có thời gian nhàn hạ quan tâm Phó vương phủ, hoặc là trong khoảng thời gian này số lần hắn ra vô Phó vương phủ quá nhiều, đại khái là khiến cho bọn họ hoài nghi, cũng may kế tiếp là một đoạn thời gian hòa hoãn.
“Vương gia, ngươi xem chúng ta đem tin tức truyền ra ngoài thế nào?” An Tử Nhiên đột nhiên đề nghị.
Trong mắt Phó Vô Thiên tựa hồ hiện lên một tia ngoài ý muốn, “Vì sao?”
Ngay cả Cát Khiêm An và Chung Nguyệt cũng đều kinh ngạc nhìn hắn, chuyện thông dâm có thể lớn có thể nhỏ, tuy nói sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Bồ gia, thế nhưng An phủ cũng giống như vậy.
“Ta nhớ rõ Vương gia đã từng nói, hoàng đế vẫn không có lập thái tử là bởi vì không muốn để cho người ngoài cho là lão không còn năng lực, đương nhiên cũng không thích người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, cho dù là nhi tử của mình cũng giống vậy.” An Tử Nhiên nói xong liền nhìn về phía Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên gật đầu.
“Lúc trước ta vẫn rất cảm thấy kỳ quái, hoàng đế tại sao lại đối với Nhị hoàng tử không có nhà mẹ đẻ ủng hộ tán thưởng có thừa, cho đến hôm nay mới biết, bởi vì người ủng hộ Đại hoàng tử quá nhiều, đã có Trưởng Tôn gia, lại có Bồ gia, danh tiếng Đại hoàng tử ngay cả Tam hoàng tử có Úc gia ủng hộ cũng so ra kém hơn nhiều, hoàng đế không muốn nhìn một nhà Đại hoàng tử kiêu ngạo, cho nên cố ý nâng đỡ một phái Nhị hoàng tử, muốn hình thành một thế lực cân đối, thế nhưng mặc dù là có lão nâng đỡ, chênh lệch ưu thế của hai người vẫn là rất lớn, cho nên nếu như cho hoàng đế một cơ hội trừng phạt một phái Đại hoàng tử, lão tám phần mười sẽ hạ thủ.”
Thời điểm An Tử Nhiên nói đến những âm mưu quỷ kế này, mắt luôn luôn chiếu sáng, thật giống như một trí giả cơ trí, trên người giống như phảng phất tản ra một tầng hào quang.
Phó Vô Thiên liền thích dáng dấp hắn như vậy thong dong mà trí tuệ.
“Vương phi suy đoán không có sai, hoàng đế quả thực muốn đối với một phái Đại hoàng tử hạ thủ, chỉ là ngại vì địa vị Trưởng Tôn gia ở trong triều, cho nên vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, bất quá nếu công khai việc này, Vương Tình Lam liền không thể trục xuất về An Viễn huyền rồi.”
An Tử Nhiên nhăn lại mi.
Hắn đã nói qua phải đem nàng đuổi về An Viễn huyền.
Bất quá làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, còn chưa chờ bọn họ lan truyền tin tức ra ngoài, chuyện tình Bồ Tùng Vĩnh cùng quả phụ thông dâm đã truyền ra khắp Quân Tử thành, đặc biệt quả phụ còn là thiếp thất của phụ thân quận vương phi, càng là một bát quái nổ tung, không được mấy ngày liền huyên náo đến mọi người đều biết.
Thời điểm Trưởng Tôn gia và Bồ gia muốn cứu vãn đã không còn kịp nữa rồi.
Chuyện này truyền đến hoàng cung, Sùng Minh đế rất là tức giận.
|