Đại Địa Chủ
|
|
Mấy ngày nữa sẽ phải đánh giặc, lúc này còn thi đấu cái gì?
Ngoài những người được biết thì tất cả đều không thể hiểu được hành vi của Phó Vô Thiên. Tuy nói thi đấu tựa hồ có thâm ý gì đó, nhưng họ đều là thô nhân, không nghĩ ra, chỉ cảm thấy như vậy không quá hợp lý.
Vài vị tướng lãnh đi tìm Phó Vô Thiên, muốn thuyết phục Phó Vô Thiên từ bỏ tổ chức thi đấu, nhưng đều không ngoại lệ phải bất lực trở về. Lần này Phó Vô Thiên không làm họ suy nghĩ miên man, trực tiếp nói thi đấu là để nghênh đón đại chiến sắp tới.
Phó Vô Thiên luôn nhiều ý tưởng, tài ăn nói cũng cao, cuối cùng chỉ có thể thử tín nhiệm. Tề Trường Giang tuy cũng bị giấu, nhưng ông toàn tâm toàn ý tín nhiệm Phó Vô Thiên.
Thi đấu theo lẽ thường tiến hành. Vì không làm ảnh hưởng đến bá tánh trong Vạn Dặm thành, họ tiến hành ở ngoài thành, người quan sát không nhiều, những người khác đều thủ trong thành.
Vì tốc chiến tốc thắng, thi đấu không có thời gian nghỉ ngơi, người được chọn lập tức tiến vào vòng tiếp theo. Thời gian rất gấp gáp, tới buổi chiều đã có bảng xếp hạng tới. Ba người đứng đầu đều là hắc giáp binh, không chỉ có sức lực lớn, độ chính xác cũng rất cao.
Bên kia, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc trải qua thương thảo, rốt cuộc có quyết định. Nhưng bởi vì Thống soái của hai bên đều không nghe đối phươngho nên họ quyết định tách ra.
Quân số của Tử Vi Quốc tuy ít hơn nhưng tổng hợp thực lực lại ở trên Dung Quốc. Điểm này chính Địch Giải Dương cũng không thể không thừa nhận.
Vì tránh phạm phải sai lầm như lần trước, họ lần này chuẩn bị thật sự đầy đủ, nỏ thủ cung tiễn thủ đầy đủ hết. Trâu Nghiêm Dũng hay Địch Giải Dương đều tin tưởng trận chiến này tất thắng.
Đại lượng binh lực ủng hộ các binh lính đã mất sĩ khí trong trận chiến trước. Thanh âm nhiệt huyết vang vọng trong núi. Mỗi bước chân đều khắc thật sâu trên cát vàng.
Chiến tranh rốt cuộc khai hỏa. Cờ xí tung bay bên ngoài biên quan Đại Á, có đại quân của Dung Quốc, cũng có đại quân của Tử Vi Quốc. Thống soái đứng ở hậu phương chỉ huy, sẽ không dễ xuất hiện tại tiền phương.
“Dung Quốc tất thắng! Dung Quốc tất thắng!”
Dung Quốc xuất động bốn mươi vạn đại quân, nhiều hơn tất cả những lần trước. Rừng người rậm rạp, hoàn toàn nhìn không tới cuối, hình ảnh cực kỳ chấn động. Người bình thường thấy vậy có lẽ sẽ cực kỳ khiếp đảm, mất hết ý chí.
Lúc này, trên tường thành Đại Á chỉ có hắc giáp quân của Phó Vô Thiên, chỉ có một phần nhỏ là binh lính thường được chọn qua buổi thi đấu hôm trước. Binh lính thường đứng tại hậu phương chi viện.
Kế tiếp, một hồi thịnh yến huyết tinh sẽ được trình diễn.
“Tướng quân, làm sao vậy?” Một phó tướng thấy Địch Giải Dương cau mày như có câu đố không giải được. Thời khắc mấu chốt này không thể xảy ra sự cố, quan tâm hỏi một câu.
Địch Giải Dương lắc đầu, hắn không thể nói rõ là cái gì, có cảm giác bồn chồn, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Tại thời điểm này mà có cảm giác này là một dấu hiệu không tốt, hắn không thể nói ra, sẽ làm dao động quân tâm.
Tới lúc này, hắn chỉ có thể căng da đầu đi tiếp, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn đánh bại Phó Vô Thiên, chấp niệm này vẫn luôn chống đỡ hắn. Mỗi khi hắn sắp không chịu nổi, chính chấp niệm này hắn không cho hắn ngã xuống.
Địch Giải Dương biết thánh thượng đã có phê bình kín đáo khi hắn thua trận. Nếu tiếp tục đi sai, tình cảnh của hắn sẽ càng không tốt. “Thông báo cho tất cả, chuẩn bị khai chiến.”
“Rõ, tướng quân!”
Dung Quốc và Tử Vi Quốc nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Vị thần chiến tranh từng bước tiến về biên quan Đại Á. Cát vàng rộng lớn. Tiếng kèn vang lên, tiếng quát chỉnh tề xông thẳng tận trời, thanh thế chấn động. Đại Á tiếp tục là phía phòng thủ.
“Chuẩn bị.”
Trên tường thành, Cung Vân giơ tay, phía sau hắn lập tức xuất hiện một hàng máy bắn đá, tất cả đều được Khúc Mộc cải tiến. Nó có khác biệt rất lớn với phiên bản trước kia, đó chính là tầm bắn, hiện tại đã sớm được chế tạo số lượng lớn.
Hắc giáp quân cũng đứng ở vị trí của mình. Quân địch cứ leo lên, còn chưa lên đến nơi đã bị quang đao chém trúng. Lưỡi đao sắc bén xuyên qua cơ thể đối phương, máu tươi bắn ra. Thi thể rơi xuống tường thành làm đá kê chân cho vô số người đi sau, cơ hồ chết không toàn thây.
Chiến trường vô tình.
Tường thành Đại Á giống như đồ ăn tẩm mật ong ngọt lành, hấp dẫn binh lính địch quốc không ngừng tới. Một người ngã xuống sẽ lập tức có người khác thay thế, tốc độ cực nhanh.
Hắc giáp quân cũng không nhẹ nhàng, ai cũng giết đỏ cả mắt rồi. Bất lợi khi binh lực chênh lệch dần lộ ra.
Thẳng đến……
“Vương gia, ta xem đã đến lúc.” Cung Vân đi đến bên Phó Vô Thiên. Trên mặt hắn có máu của địch nhân, không còn vẻ lạnh nhạt ngày thường, chỉ có sự hung ác.
Phó Vô Thiên vung đao vào một binh lính, đầu đối phương tức khắc ục ục lăn xuống, trên người tản ra khí thế khủng bố như Tu La địa ngục, chỉ nghe hắn xoay người nói: “Vậy bắt đầu đi.”
Binh lính sớm đã chuẩn bị ổn thoả lập tức hợp lực khiêng từng cái rương lớn lên, đặt trên mặt ra thanh âm nặng nề.
Họ mở cái rương ra, đập vào mắt là những thứ tròn tròn màu đen. Thứ đó nặng không kém thứ họ nắm trong tay khi thi đấu, khác là lúc đó là cục đá, còn đây là thứ không biết tên.
Phó Vô Thiên cầm lấy một quả bom, một sợi dây rủ xuống, đó là dây dẫn cháy. Ở thời không lạc hậu này là không có khả năng chế tạo hoàn mỹ, nhưng An Tử Nhiên cố tình muốn thực hiện.
Cung Vân lập tức thổi cháy bật lửa, Phó Vô Thiên châm lửa vào dây dẫn cháy. Lửa cháy ‘xì xì’ nhanh chóng đốt hết sợi dây, Cung Vân lui về sau một bước, Phó Vô Thiên vân vê quả bom, ném về phía nơi địch quân tụ tập dày đặc. Hắn ném rất chuẩn xác, bom rơi xuống rồi ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh.
Uy lực của quả bom rất lớn, lập tức nổ chết một tảng lớn, có binh lính thậm chí chết không toàn thây. Binh lính gần đó đều bị tiếng nổ làm cho ngốc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người của họ đột nhiên chết hết một mảnh?
Hắc giáp quân trên tường thành thấy vậy cũng sợ ngây người. Khi hoàn hồn, một đám đều đỏ mặt, liên tưởng đến thi đấu mấy ngày hôm trước, họ rốt cuộc biết vì sao thi đấu càng chú trọng độ chính xác khi ném.
Họ phải ném cái thứ không biết tên nhưng có uy lực rất lớn này, phải ném xa tường thành, nếu không thì tường thành bên mình sẽ hỏng.
Máy bắn đã cũng phát huy tác dụng lớn. Cung Vân cùng Việt Thất tự mình làm lại cho binh lính xem. Máy bắn đá bắn được khoảng cách rất xa, hoàn toàn có thể dùng để đối phó quân dự bị của địch.
Đây là lần đầu tiên sử dụng, khi Cung Vân ném bom sang bên địch, bom một lát sau mới nổ. Thử vài lần, họ mới nắm chắc thời gian nổ. Các binh lính lập tức nóng lòng muốn thử.
Bởi vì ngược gió nên không thể sử dụng bom chứa mê dược.
Tiếng nổ hết đợt này đến đợt khác vang lên hòa với tiếng kêu thảm thiết của quân địch. Đại quân của Dung Quốc và Tử Vi Quốc cơ hồ kêu rên một mảnh, thương vong vô số, cụt chân mất tay, thảm không nỡ nhìn.
Địch Giải Dương đã sớm nghe thấy tiếng nổ. Xuất hiện trước mặt họ chính là địa ngục trần gian, hàng trăm binh lính bị nổ bay, bất luận là tiên phong hay hậu bị, nhân số tử thương thẳng tắp bay lên.
Mọi người xem đến đôi mắt đều đỏ.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Địch Giải Dương túm một binh lính hoang mang rối loạn chạy. Binh lính đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ, phát hiện là Địch tướng quân thì hơi bình tĩnh lại.
“Tướng, tướng quân, việc lớn không tốt. Đại Á không biết từ nào làm ra thứ kỳ kỳ quái quái. Thứ kia rơi xuống đất sẽ nổ tung, uy lực rất lớn, không biết bao nhiêu người đã chết……”
Tiếng nói vừa dứt, mặt đất cách họ 20m đột nhiên nổ tung, binh lính đứng gần đó trực tiếp tử vong.
Thịt nát xương tan, các tướng lĩnh hút một ngụm khí lạnh. Đây là thứ gì, cách xa như vậy còn có thể làm binh lính của họ bị thương hoặc tử vong, quá rợn người.
Không chỉ Dung Quốc, tình huống bên Tử Vi Quốc cũng không lạc quan. Từng quả bom đoạt mệnh từ trên trời rơi xuống, không biết đoạt đi tánh mạng bao nhiêu người.
“Quái vật!” Giang phó tướng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
“Lui lại, toàn bộ lui lại!” Địch Giải Dương hoàn hồn, đỏ ngầu mắt rống lên. Nhưng trong tiếng bom rung trời, chỉ có người chung quanh hắn có thể nghe được. Nhìn nhân số tử vong, Địch Giải Dương chạy tới trống lớn, cầm lấy dùi trống dùng sức khua vang.
Nghe thấy tiếng trống, các binh lính bắt đầu lui lại, nội tâm họ từ lâu đã bị sợ hãi lấp đầy. Bên kia, Trâu Nghiêm Dũng cũng bắt đầu nhanh chóng lui binh.
Trận chiến thứ tư, binh bại như núi đảo!
Lịch sử của ba quốc gia viết xuống một dấu mốc nồng đậm rực rỡ.
|
Thiên Thọ năm thứ nhất, tháng 5.
Ngày này sẽ trở thành ngày mọi người vĩnh viễn không quên. Ngày lịch sử sang trang.
Chiến tranh giữa Đại Á và Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc vốn là tiêu điểm chú ý của rất nhiều quốc gia. Đại Á liên tiếp thắng mấy trận, các quốc gia không thể không lau mắt mà nhìn. Chiến thần Đại Á quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhưng dù vậy, họ cũng không cho rằng Đại Á cuối cùng có thể thắng Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc.
Ngày mồng một tháng 5 này lại làm điên đảo thế giới quan của họ. Tin tức mới vừa truyền ra, tất cả các quốc gia đều chấn kinh. Mặt đất như rung chuyển.
Khối sắt thần bí màu đen xuất hiện, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng nổi danh, làm chấn kinh quân chủ các quốc gia. Thứ cổ quái có lực sát thương kinh người này xuất hiện từ khi nào, vì sao họ trước đó một chút tin tức cũng không thu được? Đại Á thật sự sắp quật khởi?
Gần như cùng lúc, các quốc gia bắt đầu phái mật thám lẻn vào Đại Á tìm hiểu về khối sắt thần bí màu đen. Cũng có vài quốc gia mong muốn quân chủ Đại Á chia sẻ bí mặt, nhưng trừ phi quân chủ Đại Á não tàn, nếu không là không có khả năng.
Các quốc gia khác hãy còn khiếp sợ, Phó Vô Thiên ra một quyết định làm họ càng giật mình. Chủ động xuất kích.
Đại Á đã vài thập niên không chủ động khơi mào chiến tranh, cố nhiên là có Sùng Minh Đế áp chế, nhưng nguyên nhân quan trọng khác là để bá tánh an cư lạc nghiệp. Bởi vậy, Dung Quốc đều cho rằng Đại Á có chín phần sẽ không chủ động tiến công.
Họ còn chưa kịp thoát khỏi khiếp sợ để phản ứng lại, Phó Vô Thiên đã mang theo thuộc hạ binh lính bắt đầu tiến hành phản kích.
Biên giới giáp ranh giữa Đại Á và Dung Quốc càng có lợi cho Dung Quốc, đây cũng là nguyên nhân Đại Á nhiều năm qua vẫn luôn chỉ thủ chứ không công. Ngọn núi chạy dài, địa thế chênh vênh, con đường hiểm trở, nhìn từ phương vị nào đều thuộc về loại hình dễ thủ khó công.
Dung Quốc khi giao chiến với Đại Á có thể hung hăng ngang ngược không phải không có lý do.
Nhưng vào ngày mồng 3 tháng 5, trạm kiểm soát thứ nhất của Dung Quốc dưới một trận tiếng nổ mạnh đã bị huỷ hoại. Núi đá ầm ầm sụp xuống, đè chết binh lính Dung Quốc bên trong. Tiếng kêu thảm thiết vọng lại giữa sơn cốc, máu tươi từ khe đá tràn ra.
Hắc giáp quân ùa vào, binh lính Dung Quốc còn sót lại cũng trút hơi thở cuối cùng.
Chiến tuyến bị kéo gần cùng với tiếng nổ ầm ầm, chấn kinh cả động vật sống trong cốc, sau tiếp trước rời khỏi sơn cốc dần dần bị khí vị huyết tinh nhấn chìm. Động vật còn cảm thấy nguy cơ, loài người càng không cần phải nói.
Binh lính Dung Quốc sớm đã mất hết sĩ khí thấy hắc giáp quân của Đại Á, không còn tử thủ trận địa mà kinh hoảng thất thố rút lui. Địch nhân như chó nhà có tang, Đại Á thế như chẻ tre, nhanh chóng chiếm lấy trạm kiểm soát thứ nhất.
Thời đại mới của Đại Á, từ ngày hôm nay đã hoàn toàn mở ra.
Đại Á chiếm lĩnh trạm kiểm soát thứ nhất của Dung Quốc – Hiệp Phong cốc. Hiệp Phong cốc dễ thủ khó công, vẫn luôn là cửa ải khó khăn ngăn cản Đại Á. Hiện giờ, dưới đòn phản kích của Đại Á, phòng tuyến này rốt cuộc sụp đổ.
Quân đội Đại Á tiếp tục đẩy mạnh tiến công, nhanh chóng chiếm lĩnh trạm kiểm soát thứ hai và thứ ba. Dung Quốc đã lui lại càng lui.
Mồng 7 tháng 5, mười đạo phòng tuyến của Dung Quốc đã bị Đại Á phá mất sáu. Núi rừng yên tĩnh bị phá đến thảm không nỡ nhìn. Đại quân Dung Quốc tử thủ, cuối cùng vẫn không thể không lui lại, bởi vì một không cẩn thận, một quả bom đen đoạt mệnh bom sẽ từ trên đầu họ rơi xuống. Thấy đồng bạn tan xương nát thịt, về sau khi thấy cứ vật thể hình tròn màu đen nào, họ đều sẽ theo bản năng sinh ra tâm lý sợ hãi.
……
Ngày 11 tháng 5, ngày này có thể nói là ngày phong thuỷ thay phiên.
Lập trường của Đại Á và Dung Quốc rốt cuộc có ngày thay đổi. Phương phòng thủ biến thành Dung Quốc, Đại Á trở thành phương tiến công. Bất đồng là, binh lính Dung Quốc sau đả kích liên tiếp thì không gượng dậy nổi. Nhìn tường thành Dung Quốc từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở hôi bại.
Tương phản, quân doanh Đại Á nơi nơi đều là tiếng cười điên cuồng đắc ý. Từ trận thắng kia, gần như tất cả đều ở vào trạng thái cực độ hưng phấn vui sướng, đặc biệt là một vài tướng lãnh, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng họ cười to từ trong phòng truyền ra.
Hiện tại, mãn đầu óc họ đều là Đại Á rốt cuộc dương mi thổ khí, nghênh đón thời khắc huy hoàng. Địa thế hiểm trở trước kia vẫn luôn không thể phá được trong mắt họ, hiện giờ chỉ tốn không đến nửa tháng đã bị họ chiếm lấy.
Họ đã có thể tưởng tượng, lịch sử Đại Á sẽ đánh một dấu chu sa chói lọi, dù họ xuất lực không nhiều lắm nhưng cũng đủ để họ kiêu ngạo cả đời.
Dung Quốc
Từ khi thua trận, bùa đòi mạng của quân chủ Dung Quốc không gián đoạn đưa đến tay Địch Giải Dương, đều không ngoại lệ đều là bạo nộ dò hỏi.
Địch Giải Dương đã từng khí phách hăng hái giờ phút này trên mặt cũng che kín tiều tụy. Hắn nếu biết nguyên nhân cũng sẽ không bị buộc đến chỉ có thể lui. Mười đạo phòng tuyến cuối cùng bị Đại Á chiếm lĩnh, hắn lại chỉ có thể lui giữ trong thành.
Hắn cho rằng mình đã chuẩn bị thập phần đầy đủ, Phó Vô Thiên lại dùng sự thật nói cho hắn, Đại Á đã không phải Đại Á trước kia.
“Cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang lên, lão tướng Quách tướng quân đi vào. Thấy bộ dáng Địch Giải Dương, ông cũng thở dài bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Tướng quân, căn cứ tin tức thám tử truyền đến, quân đội Đại Á rất có thể trong mấy ngày tới sẽ khởi xướng công kích Dung Quốc. Nếu không nghĩ biện pháp, Dung Quốc rất có thể sẽ thất thủ.”
Địch Giải Dương phun ra một ngụm trọc khí, “Tử Vi Quốc bên kia tình huống thế nào?”
“Tử Vi Quốc đã xé bỏ hiệp nghị, quyết định thu binh, Trâu Nghiêm Dũng đã suất lĩnh Tử Vi Quốc đại quân bắt đầu trở về.”
Tử Vi Quốc sở dĩ trở thành quốc gia mạnh nhất ngũ đại quốc chính bởi vì họ không đánh trận mà không có nắm chắc. Thất bại lúc này, Tử Vi Quốc cũng tổn thất rất lớn. Khi chưa biết rõ bí mật về khối sắt đen thần bí, họ sẽ không giao thủ với Đại Á.
Xé bỏ hiệp nghị, nói cách khác, Tử Vi Quốc không tham dự vào chiến tranh Dung Quốc và Đại Á. Họ tham dự chính là bởi vì có thể có lợi, hiện tại tệ lớn hơn lợi, tự nhiên không cần thiết. Dung Quốc tuy tức giận với hành vi của Tử Vi Quốc, nhưng cũng không thể làm gì.
Quân chủ Dung Quốc chỉ có thể yêu cầu Địch Giải Dương nhất định phải tử thủ biên quan. Tử thủ, chính là dù chết cũng không thể lui một bước.
Mệnh lệnh này sẽ chỉ làm càng nhiều binh lính hy sinh. Không tướng lãnh nào muốn thấy thủ hạ binh lính của mình phải đi chịu chết. Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Thượng.
Dung Quốc chiếm thượng phong nhờ vào địa thế đã lâu, hiện giờ tình huống đảo ngược trái lại, quân chủ Dung Quốc kiêu ngạo tự mãn tự nhiên không muốn tiếp thu sự thật này. Hắn thậm chí mưu toan gồm thâu Đại Á, khắc sâu giáo huấn này mới có thể làm hắn tỉnh ngộ.
Địch Giải Dương thân là Thống soái, phi thường hiểu biết. Hắn tuy rất muốn thắng Phó Vô Thiên, nhưng cũng sẽ không để binh lính phải đi chịu chết. Cho nên hắn liều chết viết một phong mật hàm cho quân chủ Dung Quốc, phân tích những bất lợi của chiến tranh. Hắn chỉ có thể làm tới đó, quân chủ có thể tiếp thu hay không, chỉ có thể mặc cho số phận.
Câu trả lời của quân chủ Dung Quốc nhanh chóng đưa đến tay Địch Giải Dương. Tống tướng quân xông tới, Địch Giải Dương đang cầm mật chỉ, suy nghĩ miên man.
“Địch tướng quân……” Tống tướng quân đi tới, thanh âm khàn khàn, đôi mắt cũng sưng đỏ. Trong khoảng thời gian này, hắn không ăn được ngủ ngon. Không chỉ hắn, những người khác cũng vậy.
Địch Giải Dương hoàn hồn, đưa mật chỉ cho hắn.
Tống tướng quân run rẩy mở ra, chỉ nhìn thoáng qua đã phải ném mật chỉ thật mạnh xuống đất, “Hỗn đản, thật không coi chúng ta là mạng người!”
“Tống tướng quân.” Địch Giải Dương ngẩng đầu cảnh cáo hắn. Dù đây là địa bàn của họ nhưng cũng không thể nói ra lời đại nghịch bất đạo. Nếu như bị nghe lén, với lòng dạ của thánh thượng thì sẽ không làm như không thấy.
Tống tướng quân nỗ lực bình tĩnh trở lại, “Như vậy, Địch tướng quân thấy, chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Địch Giải Dương nheo mắt, “Chỉ có thể……”
Ngày 15 tháng 5, Đại Á lần đầu phát động công kích với Dung Quốc. Lúc này, Phó Vô Thiên chọn ngày thuận gió, lại còn là gió to.
Bom oanh tạc tường thành Dung Quốc, gió to thổi mê dược ra rộng khắp, khuếch tán về phía Quảng Nghĩa thành. Dược hiệu mãnh liệt làm rất nhiều binh lính vừa ngửi đã ngã xuống đất không dậy nổi. Ngay cả bá tánh trong thành cũng không tránh thoát.
Trong thành binh hoang mã loạn, bá tánh sau tiếp trước di dân.
Ngày 16 tháng 5, Quảng Nghĩa thành thất thủ.
Hắc giáp quân của Đại Á chiếm lĩnh Quảng Nghĩa thành, tính cả thành trấn thôn trang phụ cận. Quân đội Dung Quốc chỉ có thể lui giữ Cảnh Thành. Cảnh Thành là thành lớn của Dung Quốc, nếu Cảnh Thành cũng thất thủ, tổn thất Dung Quốc gặp phải sẽ không thể đánh giá.
Quân chủ Dung Quốc rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Himeko: Ok, hôm nay tui pót tận 6 chương, là cho cả hai ngày tiếp theo, cuối tuần tui khá bận. Cuối tuần vui vẻ!
Pentatonix vừa ra video cover cho Attention – Charlie Puth, tui phải đi cày view!
|
Cung Vân gõ cửa, cầm một phong mật hàm trắng đi vào. Trong phòng có chư vị tướng lãnh tụ tập cùng nhau thương thảo kế hoạch tác chiến tiếp theo.
“Vương gia, Dung Quốc bên kia đưa tới.”
Phó Vô Thiên mở mật hàm nhìn thoáng qua.
Tề Trường Giang lập tức hỏi: “Mặt trên viết cái gì?”
Các tướng lãnh khác cũng rất hiếu kì. Có khả năng nhất chính là Dung Quốc chuẩn bị đầu hàng, bởi vì nếu họ tiếp tục đánh hạ Cảnh Thành, Dung Quốc sẽ càng đau đầu, không chỉ tổn thất rất lớn, quốc thổ của họ cũng sẽ bị quân đội Đại Á tiến quân thần tốc, đối với quân chủ của họ thì tuyệt đối không phải tin tức tốt.
“Hoà đàm.” Phó Vô Thiên lưu loát phun ra hai chữ.
Quân chủ Dung Quốc đã nhận rõ thế cục, đánh tiếp không có lợi với Dung Quốc, cho nên dù phẫn nộ, hắn không thể không thỏa hiệp. Hòa đàm chính là biện pháp tốt nhất.
“Tướng quân, không thể hoà đàm, Dung Quốc khinh Đại Á nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để họ được lợi. Trước mắt, sĩ khí quân ta chính thịnh, đúng là cơ hội tốt để thừa thắng xông lên.” Một vị tướng lên tiếng. Trước kia họ chỉ có thể thủ trong Vạn Dặm thành, đã sớm nghẹn khuất đến hận không thể phát tiết ra ngoài. Phản kích vừa mới bắt đầu, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đứng về phía họ, nào có thể lui binh?
Các tướng lãnh khác cũng sôi nổi phụ họa, thế cục hiện tại rất có lợi với Đại Á, nhưng người làm chủ vẫn là Phó Vô Thiên, họ chỉ phát biểu ý kiến của mình.
“Đúng là cơ hội tốt, nhưng không phải hiện tại, cho nên hoà đàm là xu thế tất yếu.” Phó Vô Thiên cơ hồ làm ra quyết định trong khoảnh khắc. Kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.
“Đây là vì sao?”
“Thế cục trước mắt tuy có lợi với Đại Á, nhưng chư vị đừng quên các quốc gia khác còn ở một bên như hổ rình mồi, nếu Đại Á để lộ ra nửa điểm ý tưởng muốn tiêu diệt Dung Quốc, họ nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ, đặc biệt là sau khi khối sắt đen thần bí xuất hiện, uy hiếp nó mang lại quá lớn.”
Mọi người đều không phải tên ngốc, Phó Vô Thiên giải thích, họ liền hiểu.
Bom có uy lực phá hủy tường thành, nếu Dung Quốc bởi vậy mà diệt vong, tiếp theo rất có thể sẽ đến lượt họ. Vì tránh tình huống này phát sinh, họ tuyệt đối sẽ liên hợp lại đối kháng Đại Á. Đến lúc đó, họ có một cái cớ để danh chính ngôn thuận tiến công Đại Á, bí mật về bom cũng có thể sẽ bị họ đào đi.
Tuy rằng bom giúp Đại Á lấy được thắng lợi luân phiên, nhưng nhiều quốc gia liên thủ lại, không có bố trí tinh vi thì Đại Á tuyệt đối sẽ rơi vào bất lợi.
Bom tất nhiên rất mạnh, nhưng cũng vừa mới phát triển mà thôi. Nếu Phó Vô Thiên không tốc chiến tốc thắng, chỉ bằng xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu, căn bản không thể ứng phó được tiêu hao trên chiến trường. Đến lúc đó, trứng chọi đá, kia mới là tai vạ đến.
Nghĩ thông suốt điểm này, mọi người cũng không kiên trì nữa, nhưng vẫn có tướng lãnh không cam lòng.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy đồng ý hoà đàm? Kia cũng quá tiện nghi Dung Quốc.”
Phó Vô Thiên ném mật đàm lên bàn, khuôn mặt anh tuấn như có cảm xúc ác ý hiện lên, chỉ là không ai phát hiện được. “Muốn hoà đàm… Không đơn giản như vậy.” Dung Quốc hiện tại ở vào hoàn cảnh xấu, quyền chủ động nằm trong tay Đại Á, không lột mấy tầng da của Dung Quốc, hắn chẳng phải là làm thất vọng một mảnh tâm ý của Vương phi?
……
Đại Á không lập tức hồi đáp đã sớm trong dự kiến của Địch Giải Dương. Họ lần này thật sự thua hoàn toàn, Đại Á mượn cơ hội nâng tư thái, thậm chí trong buổi hoà đàm làm thịt Dung Quốc một trận cũng không có gì bất ngờ, nhưng quá trình khả năng sẽ thực khúc chiết, rốt cuộc quân chủ của họ là hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh.
Tin tức ở biên quan nhanh chóng truyền về Quân Tử Thành. An Tử Nhiên không cần sốt ruột về Tĩnh Sơn Châu.
Hoà đàm thì xưởng công binh sẽ không cần gấp gáp đẩy nhanh tốc độ, trước mắt phải tăng mạnh thủ vệ Tĩnh Sơn Châu. Bom nổi danh, nhất định sẽ có rất nhiều thám tử lẻn vào Đại Á, xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu sớm muộn sẽ bại lộ.
Không cần hắn nhắc nhở, Quản Túc đã bắt đầu bố trí bố trí phòng ngự. Hắn tuy không được tận mắt thấy Dung Quốc và Tử Vi Quốc bị đánh cho tan tác, nhưng tưởng tượng ra, những quốc gia đó chỉ sợ đã bắt đầu động thủ.
Cũng may họ sớm có chuẩn bị. Khi được kiến thức uy lực của bom, hắn trở lại biên quan và đã nói chuyện này với Vương gia.
Dân cư ở Tĩnh Sơn Châu không nhiều, còn ít hơn một nửa Xương Châu. Sơn Trấn tuy là một trấn lớn, nhưng bị hầu phủ cùng Dương Hà Sơn bóc lột, có không ít bá tánh bắt buộc phải rời quê hương tới nơi khác kiếm kế sinh nhai. Chỉ có như vậy, họ mới có thể nuôi sống mình cùng người nhà, cho nên dân cư ở Sơn Trấn không nhiều.
An Tử Nhiên lúc trước chọn lựa vị trí xây xưởng công binh cũng đã suy xét đủ loại yếu tố.
Đó là một khu xưởng bỏ đi. Nơi đó trước kia có rất nhiều nhà xưởng, là nơi náo nhiệt nhất Sơn Trấn. Đáng tiếc, khi Dương Hà Sơn nhậm chức, ngày lành của nó đi đến cuối.
Ý tưởng của Quản Túc là bao lấy khu xưởng này, chế tạo thành chân chính tường đồng vách sắt.
Ý tưởng này được Phó Vô Thiên duy trì. An Tử Nhiên thì càng không cần phải nói, này vốn chính là kế hoạch của hắn. Vì thế, khi hắn rời Tĩnh Sơn Châu, Quản Túc liền triệu tập công nhân bắt đầu khởi công.
Đương nhiệm tri phủ Dư Chấn biết Quận Vương đứng sau xưởng công binh, toàn lực phối hợp với kế hoạch, chậm rãi bắt đầu tăng mạnh quản lý Tĩnh Sơn Châu. Dân cư cũng một lần nữa đăng ký hộ khẩu. Hầu phủ và Dương Hà Sơn suy sụp, người làm công ở bên ngoài nghe được tin tức cũng bắt đầu chậm rãi trở về.
An Tử Nhiên thu được thư của Quản Túc gửi từ Tĩnh Sơn Châu, lập tức quyết định không đi nữa.
Ngày hoà đàm được định vào mồng 1 tháng 6, cách hôm nay còn có hơn mười ngày. Ngoài Dung Quốc và Đại Á, đại biểu của ba quốc gia khác cũng sẽ trình diện. Từ xưa đến nay, cứ có quốc gia tiến hành hoà đàm, các quốc gia khác đều vui vẻ cắm một chân, rốt cuộc đây là cơ hội tốt để thăm dò đối phương, lần này cũng không ngoại lệ.
Với tính cách của Phó Vô Thiên, Dung Quốc thế tất sẽ bị lột mấy tầng da. Dung Quốc khẳng định cũng sẽ không ngoan ngoãn để người ta tùy ý xâu xé, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có kết quả.
An Tử Nhiên quyết định đi Phượng Thành đi một chuyến. Xương Châu là khu phát triển trọng điểm, Phượng Thành cũng có thể coi như vậy, nhưng trước mắt còn chưa hoàn hảo, các phương diện quản lý cũng không nghiêm khắc bằng Xương Châu.
Xương Châu ba năm vừa rồi đã có biến hóa long trời lở đất. Bá tánh an cư lạc nghiệp, kinh tế chậm rãi phát triển, lại quá mấy năm, nói không chừng sẽ đuổi kịp Hồng Châu vốn chiếm ưu thế địa lý. Xương Châu ban đầu do Quản Túc phụ trách, hiện tại là Dạ Vũ, Thẩm quản gia hiệp trợ. Dạ Vũ ngày thường không nói nhiều, nhưng rất có chủ kiến. Hắn biết An Tử Nhiên thiếu nhân thủ, cho nên khi trông coi xưởng cũng đề bạt một số người có năng lực, có tài cán.
Những người này ngày thường biểu hiện tương đối xông xáo, được thăng chức tăng lương thì càng thêm ra sức. Nhưng cũng phát sinh một ít vấn đề nhỏ, tỷ như kiêu ngạo tự mãn, quá mức đắc ý vênh váo. Đối với tình huống này, Dạ Vũ không chút nào mềm lòng, nên phạt thì phạt, dứt khoát lưu loát làm những người khác kinh sợ phải lập tức thu liễm rất nhiều.
Kỳ ngộ thường tồn tại cùng với nguy hiểm, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản tâm, người như vậy mới có thể càng đi xa.
Tương phản, tình huống ở Phượng Thành kém hơn rất nhiều. Lúc ấy bởi vì trọng điểm đều đặt ở Xương Châu cho nên họ không chú ý nhiều đến Phượng Thành, hiện tại rất nhiều vấn đề đã xuất hiện.
Ngày hôm sau, An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi cùng nhau ra ngoài.
“Ca?”
Giọng An Vu Chi kinh hỉ vang lên. An Tử Nhiên nhìn qua liền thấy An Vu Chi và Xảo Nhi đi tới, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ, hơn phân nửa là đồ tặng hắn.
Mỗi ngày, An Vu Chi đều sẽ tự mình mang đồ sang tặng, hắn quên mất chuyện này.
“Ca, các ngươi muốn đi đâu?” An Vu Chi thấy Thiệu Phi khoác một cái tay nải, thoạt nhìn giống như sẽ đi xa, nhịn không được hỏi một câu.
An Tử Nhiên không trả lời vấn đề của nàng, “Ngươi có chuyện gì?”
Giọng nói lạnh nhạt như vậy, An Vu Chi có chút ủy khuất cắn môi dưới, nhưng không dám oán giận, chìa hộp gỗ ra, “Ca, đây là điểm tâm ta làm, có thể ăn ở trên đường, ngươi cầm đi, đây dù sao cũng là một mảnh tâm ý của ta.”
Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, An Tử Nhiên bảo Thiệu Phi tiếp nhận, sau đó liền đi. Xe ngựa chạy vội về phía cổng thành.
An Vu Chi lẳng lặng nhìn, nhìn không thấy bóng xe ngựa mới xoay người, “Đi thôi, Xảo Nhi.”
Xảo Nhi theo sau. Các nàng không về An phủ mà đi về phía Vương phủ. Bảo vệ cửa đã sớm chú ý tới các nàng, còn tưởng rằng các nàng sẽ ngoan ngoãn hồi An phủ, thấy thế thì lập tức lên tinh thần.
“Bảo vệ cửa đại ca, ta muốn vào thăm Tử Minh đệ đệ, hẳn là có thể đi?”
Bảo vệ cửa lắc đầu.
“Nô tài ngươi có thái độ gì đây, tiểu thư muốn gặp đệ đệ của mình, ngươi dựa vào cái gì mà không cho?” Xảo Nhi tức khắc không cao hứng.
“Xảo Nhi, không được vô lễ.” An Vu Chi thấy bảo vệ cửa nhíu mày thì mắng một câu.
Ngữ khí của bảo vệ không tốt lắm, nói: “Tử Minh thiếu gia hiện tại không ở trong Vương phủ, thiếu gia còn phải đi học. An tiểu thư nếu muốn gặp Tử Minh thiếu gia, vẫn nên chờ Vương phi trở về rồi nói sau. Mời tiểu thư trở về.” Nói xong, bảo vệ cửa không để ý các nàng.
|
Quân tử như ngọc, rất nhiều người đều không xa lạ bốn chữ này. Nhưng ở Quân Tử Thành lại có một ý khác, quân tử như ngọc, gọi tắt là Quân Ngọc, thư viện tốt nhất Quân Tử Thành.
Quân Ngọc là thư viện của hoàng thất, học sinh được tuyển nhận đa phần là con cháu quan viên quý tộc. Phu tử cũng không phải người thường. Bàng thượng thư và lão hữu Vạn Tịch Xuyên ngẫu nhiên sẽ tới dạy mấy ngày, nếu có thể lọt vào mắt họ, đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Lâu An cũng là học sinh trong thư viện Quân Ngọc.
Mỗi năm đều có rất nhiều người nghĩ phá đầu muốn vào học ở Quân Ngọc. Vì thế, số lượng chỉ tiêu của Quân Ngọc đã ít lại càng ít. Đến bây giờ, gia thế đã không phải tiêu chuẩn tuyển nhận học sinh duy nhất. Sinh ra trong gia đình bình thường, chỉ cần có thực học thì đều có khả năng được tuyển.
An Tử Minh đi học ở Quân Ngọc thư viện. An Tử Nhiên rất coi trọng giáo dục cho An Tử Minh, nên nhờ lão Vương gia đưa bé vào thư viện dạy học thực nghiêm khắc.
Quân Ngọc thư viện cũng có tiểu hài tử cùng tuổi với An Tử Minh hoặc lớn hơn bé một hai tuổi. Vì tiểu hài tử không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình, thư viện lại không cho phép quá nhiều người ngoài tiến vào, cho nên tiểu hài tử có thể không cần ở lại thư viện.
Mỗi giờ tan học, trước cửa thư viện có đủ loại xe ngựa. Giờ tan học vừa đến, học sinh sôi nổi ùa ra khỏi phòng học. Đây chính là thời khắc vui sướng nhất, không cần tiếp tục bị phu tử lăn lộn.
Không bao lâu, tiểu hài tử chạy ra đến cổng, mặc đồng phục của thư viện giống chú lùn. Khi thấy cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó biến mất, bất chấp tất cả nhào vào lòng cha mẹ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta cũng về nhà đi.” Thu Lan khom nói với An Tử Minh vẻ mặt rõ ràng không cao hứng. Nàng đại khái đoán được tiểu thiếu gia không cao hứng cái gì, sáng nay Đại thiếu gia nói phải đi một chuyến xa nhà, cho nên hôm nay khẳng định không thể tới đón.
An Tử Minh bĩu môi, ca ca rõ ràng đã đáp ứng sẽ không rời đi. Chỉ khi nói đến ca ca, bé mới lộ ra vẻ mặt non nớt.
“An Tử Minh, ca ca ngươi hôm nay lại không tới đón ngươi sao?”
Lúc này, một thanh âm mềm mại mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa đột nhiên vang lên. Hai người quay đầu, thấy một tiểu béo đôn lớn hơn An Tử Minh hai tuổi, còn béo hơn An Tử Minh. An Tử Minh gần đây đã gầy rất nhiều.
Thấy nó, An Tử Minh quay ngoát đầu không thèm để ý. Tiểu béo đôn là người bé ghét nhất ở thư viện, không gì sánh nổi, bởi vì nó luôn khoe nó có cha mẹ. Có cha mẹ thì có gì đặc biệt, bé chỉ cần ca ca.
“An Tử Minh, sao ngươi không nói gì a, có phải bị ta nói trúng rồi? Ha ha, ta biết ngay ngươi là tiểu hài tử hay nói dối.” Tiểu béo đôn hưng phấn vỗ tay, bộ dáng thiên chân vô tà nhưng lời nói ra lại không mỹ diệu như vậy.
An Tử Minh bị làm phiền, tâm tình vốn đã không tốt lại càng kém hơn, khuôn mặt nhỏ đen thui, “Chu mập mạp, ngươi chính là con heo, nên sống trong chuồng heo mới đúng.”
Tiểu béo đôn tức khắc cười không nổi. Bé tên Chu Ngọc La, mới sáu tuổi mà đã nặng bốn năm mươi cân, là tiểu mập mạp danh xứng với thực. Cha mẹ của bé kỳ thật cũng không béo, chỉ là không biết vì sao Chu gia trên dưới chỉ có một mình bé béo thành như vậy.
Chu Ngọc La không thích người khác gọi bé là mập mạp. Bé trong nhà là tiểu bá vương, không ai dám giáp mặt gọi bé mập mạp. Địa vị của Chu gia cũng không bình thường, tiểu hài tử khác chỉ dám gọi thầm sau lưng. Đến khi An Tử Minh xuất hiện. An Tử Minh từ nhỏ đã sống trong Vương phủ. An Tử Nhiên thường xuyên bôn ba bên ngoài cho nên người mà bé tiếp xúc nhiều chính là lão Vương gia. Bị tác phong hành sự thiết huyết nghiêm túc của lão Vương gia ảnh hưởng, tính cách An Tử Minh chậm rãi trở nên nghiêm túc như ông cụ non. Khi bé xụ mặt thậm chí còn hao hao giống lão Vương gia.
Chu Ngọc La chọc tới bé thì tự nhiên không có trái cây ngon. An Tử Minh tức giận thì sẽ gọi Chu mập mạp, ngẫu nhiên sẽ độc miệng, tựa như như bây giờ.
Chu Ngọc La bị chọc giận, “Ngươi, An Tử Minh, ngươi nói ai là heo?”
An Tử Minh trừng hắn một cái, “Ai trả lời ta thì chính là người đó.”
Chu Ngọc La sao có thể là đối thủ của ông cụ non An Tử Minh. Tài ăn nói không so được với đối phương, so vũ lực thì đánh không lại. Tuy Chu Ngọc La thực ‘cường tráng’, nhưng An Tử Minh cũng học võ, đối phó tiểu hài tử đồng trang lứa hoàn toàn không thành vấn đề, đặc biệt là loại hình như Chu Ngọc La, trực tiếp đẩy ngã, muốn bò dậy cũng thực cố sức.
Đây là sự thật đã nghiệm chứng, cho nên dù Chu Ngọc La hận không thể nhào lên đánh một trận cũng không thể không nhịn. Nhưng tiểu hài tử chung quy vẫn là tiểu hài tử, tiểu hài tử bị ủy khuất, chiêu thức duy nhất chính là khóc. Vì thế, mọi người được nghe một tiếng khóc vang dội.
An Tử Minh che tai thối lui vài bước. Chu Ngọc La này thật là càng xem càng đáng ghét.
“Tử Minh?”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng một nữ nhân, mang theo một chút kinh hỉ, nhưng nghe rất xa lạ. An Tử Minh xoay người, quả nhiên không quen biết, liền không để ý tới đối phương. Định gọi Thu Lan tỷ tỷ về nhà, Thu Lan lại không xác định nhìn về phía người tới.
“Tam tiểu thư?” Thu Lan không phải không biết An Vu Chi, nàng chỉ kinh ngạc Tam tiểu thư vì sao lại biết tiểu thiếu gia đi học ở đây. Tam tiểu thư ba năm trước đào hôn, Đại thiếu gia không muốn tiếp lại nàng,cho nên rất nhiều chuyện sẽ không nói cho nàng, bao gồm cả nơi tiểu thiếu gia đi học.
“Tử Minh, có nhớ ta sao, ta là thân tỷ tỷ của ngươi. Chúng ta cùng một cha mẹ sinh ra, ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ.” An Vu Chi đi đến trước mặt An Tử Minh, vui sướng nhìn bé.
An Tử Minh không biết mình còn có tỷ tỷ, không ai từng nói cho bé. Đây là lần đầu tiên bé gặp An Vu Chi từ khi hiểu chuyện tới nay. Bé không lộ vẻ cao hứng mà đề phòng nhìn nàng nói: “Ca ca chưa từng nói ta có một tỷ tỷ nửa, ngươi nói dối.”
Sắc mặt An Vu Chi cứng lại, đại khái là không ngờ An Tử Nhiên thật sự tuyệt tình như vậy.
An Vu Chi mất tự nhiên giải thích: “Tỷ tỷ không gạt ngươi, chỉ là… Trước kia đã xảy ra chút chuyện cho nên mới rời đi, hiện tại ta trở về, về sau sẽ không rời đi, Tử Minh nếu không tin, có thể hỏi Thu Lan.”
An Tử Minh không hỏi gì, bé lại không ngu ngốc, Thu Lan tỷ tỷ hô một câu Tam tiểu thư cũng đã thừa nhận. Nhưng thì sao chứ, dù nàng thật là tỷ tỷ của bé, nếu ca ca chưa từng nhắc tới tỷ tỷ thì có nghĩa ca ca cũng không thích nàng. Người mà ca ca không thích thì bé cũng không thích.
“Ta không thích ngươi.” Tiểu đậu đinh suy nghĩ không giống những đứa trẻ khác dao sắc chặt đay rối phun ra những lời này. An Vu Chi rốt cuộc nói không ra lời.
“Sao lại thế này, ai khi dễ bảo bảo nhà ta?”
Đúng lúc này, một nữ nhân bưu hãn đẩy ra đám người chen chúc bốn phía, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Chu Ngọc La ngồi dưới đất khóc nháo không ngừng, vẻ mặt đau lòn. Nữ nhân có điểm cao, không mập nhưng rắn chắc, dễ dàng bế Chu Ngọc Lan trlên.
Chu Ngọc La lập tức khóc lóc nhào vào lòng nữ nhân, chỉ vào An Tử Minh cáo trạng: “Nương, nó khi dễ con.”
“Đừng sợ, nương giúp ngươi báo thù.”
Nữ nhân là mẫu thân của Chu Ngọc La, danh Trịnh Nga, là nữ nhân bưu hãn không có võ nhưng có sức, đánh lên thì một chút cũng không thua nam nhân. Rất nhiều phu nhân đều không muốn giao tiếp với nàng, người này nói chuyện đặc biệt thô tục. Chu Ngọc La bị dưỡng thành như vậy đa phần là bị bà ra chiều hư.
Trịnh Nga giao Chu Ngọc La cho hạ nhân, xoải bước đi đến trước mặt Thu Lan, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, kiêu ngạo nói: “Đây là tiểu hài tử nhà ngươi? Bổn phu nhân ngày thường không dám mắng bảo bảo một câu, tiểu hài tử nhà ngươi cũng dám khi dễ bảo bảo nhà ta. Vác ngươi có phải không muốn sống nữa, có tin bổn phu nhân một câu là có thể đuổi tiểu hài tử nhà ngươi ra khỏi Quân Ngọc thư viện?”
Chung quanh tức khắc vang lên tiếng cười trộm. Nữ nhân này cũng quá khôi hài, không có mắt đến trình độ này cũng coi như kỳ ba.
Quân Ngọc thư viện ai mà không biết, sau lưng An Tử Minh không phải An phủ mà là Phó Vương phủ. Ngày An Tử Minh nhập học, chính Phó lão Vương gia đưa bé tới. Ngay cả phu tử đều phải cung cung kính kính chạy ra nghênh đón đại nhân vật.
Vào lúc này, An Vu Chi đột nhiên nhảy ra, “Vị phu nhân này, Tử Minh không phải cố ý. Dù sao cũng là tiểu hài tử, lời tiểu hài tử nói đều là vui đùa, ngài liền đại nhân đại lượng đừng so đo được không?”
Lời nàng nói làm rất nhiều người đều rớt cằm xuống đất, nữ nhân này đang nói giỡn đi.
An Vu Chi kỳ thật không biết An Tử Minh và Chu Ngọc La đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ suy đoán chủ quan mà thôi, cho rằng An Tử Minh thật sự đánh Chu Ngọc La. Hơn nữa, lời Trịnh Nga nói làm nàng cho rằng Chu gia rất lợi hại, liền nghĩ nếu nàng có thể giải quyết chuyện này, Tử Minh sẽ phải lau mắt mà nhìn, sau đó nhận nàng làm tỷ tỷ.
Chủ ý là tốt, đáng tiếc lại nghĩ sai phương hướng. Tính cách An Tử Minh giống lão Vương gia, sao có thể sẽ có hại.
An Vu Chi vừa nói xong, bé lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn nàng.
“Ngươi quả nhiên không có khả năng là tỷ tỷ của ta. Thu Lan tỷ tỷ, chúng ta đi.”
An Vu Chi thoáng chốc ngốc.
Trịnh Nga muốn hạ nhân ngăn họ lại, nhưng không thành công, bị mã phu của Phó Vương phủ chặn lại. An Tử Minh rất không cao hứng, bóng dáng nho nhỏ như bao phủ bởi lửa, bước nhanh bước chân. Thu Lan lo lắng bé sẽ té ngã, gắt gao đi theo phía sau.
|
An Tử Minh trở lại Vương phủ muộn hơn ngày thường ba mươi phút.
Trong lòng tuy vẫn không cao hứng nhưng bé không biểu hiện ra ngoài trước mặt lão Vương gia. Nhưng muốn qua mặt lão Vương gia vốn rất hiểu bé căn bản là không có khả năng, rất nhanh đã bị phát hiện.
Tuy Trịnh Quân Kỳ hiện tại đang mang thai đời thứ ba của Phó Vương phủ, nhưng ông vẫn quan tâm An Tử Minh, tiểu đậu đinh đã bị ông dạy thành ông cụ non.
“Hôm nay ở thư viện không vui sao, sao lại nhăn một khuôn mặt?” Lão Vương gia tuy nói uy nghiêm, nhưng tay lại cầm chiếc đũa gắp cho bé một khối đậu hủ trắng trắng thơm thơm.
An Tử Minh do dự có nên cáo trạng hay không, gương mặt phình phình, giữa mày lại như mang theo một mạt ưu sầu. Trịnh Quân Kỳ tức khắc bị tưởng tượng của mình chọc cho vui vẻ.
Lúc này mới bốn tuổi mà đã như ông cụ non, nàng đột nhiên có chút lo lắng, về sau hài tử của nàng nếu cũng bị tổ phụ dạy thành dáng vẻ thì làm sao bây giờ? Nàng có nên tự mình dạy dỗ?
Thấy vẻ mặt của thê tử, Phó Dịch biết nàng lại đi vào cõi thần tiên nơi nào.
“Có việc gì cứ nói thẳng, nam nhân của Phó Vương phủ sao có thể bà bà mụ mụ. Tổ phụ không phải đã dạy ngươi phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?” Lão Vương gia mạnh mẽ oai phong nói. Ông nhất không thể chịu nổi người nói chuyện ấp a ấp úng.
“Vâng, tổ phụ.”
Giọng nói vẫn mang theo chút non nớt của An Tử Minh kéo tâm trí của Trịnh Quân Kỳ trở lại, nghe đối thoại của họ lại càng thêm buồn cười.
Một lão nhân đã thất tuần mà tinh thần vẫn phấn chấn, một tiểu đậu đinh bốn tuổi, cái đầu mới vừa cao bằng mép bàn, có thể đừng nói chuyện với vẻ mặt đứng đắn như vậy? Còn nam tử hán, này không phải khôi hài sao.
An Tử Minh giơ tay, “Tổ phụ, con có một vấn đề.”
Lão Vương gia gật đầu, “Nói.”
An Tử Minh: “Con không họ Phó, có thể xem như nam nhân của Phó Vương phủ sao?”
Lão Vương gia đại khí phất tay: “Đương nhiên có thể, ngươi để ý, vậy sửa họ Phó đi.”
“Khụ khụ.” Phó Dịch khụ ra tiếng, “Cha, cẩn thận Tử Nhiên dằn mặt.”
An Tử Minh cũng gật gật đầu, “Không, con muốn cùng họ với ca ca.” Lão Vương gia cũng chỉ ngẫu hứng nói chơi, ông đương nhiên biết An Tử Nhiên không bao giờ đồng ý, lập tức nói sang chuyện khác: “Được rồi, ngươi còn chưa nói cho tổ phụ rốt cuộc ở thư viện gặp chuyện gì.”
An Tử Minh nỗ lực ngắn gọn tổng kết mọi chuyện, đương nhiên cũng bao gồm An Vu Chi xuất hiện. Bé không khách khí biểu đạt cảm xúc mình không thích An Vu Chi, ngoài miệng xưng là tỷ tỷ mà thật ra là nữ nhân xuẩn không phân biệt đúng sai.
“Chu gia nào?” Lão Vương gia hoàn toàn không ấn tượng.
Phó Dịch có chút ấn tượng, “Chu gia này mới nổi. Trước kia địa vị trong triều không cao, như từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, trắc phi của hắn được phong làm Hiền phi. Hiền phi là nữ nhi Chu gia.”
Hiền phi là một trong bốn phi, là phi tử có phẩm cấp cao chỉ sau Thái Hậu cùng Thái Hoàng Thái Hậu. Chu gia tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Lão Vương gia cũng mặc kệ Chu gia hay Hiền phi, dám can đảm khi dễ người của Phó Vương phủ, há có thể để họ sống tốt, “Chỉ là một Chu gia nho nhỏ, nếu có bản lĩnh như vậy, bổn vương muốn nhìn xem ai sẽ bị đuổi khỏi Quân Ngọc.”
Còn An Vu Chi, mấy người căn bản không để ý đến nàng. Lão Vương gia trước kia chỉ muốn mặc kệ nàng ở An phủ muốn đi đâu thì đi, không ai quản, nhưng nàng hiện giờ nếu tìm được An Tử Minh thì không thể không quản.
Mặc kệ An Vu Chi trước kia ở bên ngoài gặp phải cái gì, nàng nếu không nói gì thêm, hẳn là không phải vấn đề gì lớn. Một cô nương chưa lấy chồng, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện khó tránh khỏi sẽ chọc người bàn tán. Vì thế, lão Vương gia vung tay lên, trực tiếp bảo nàng về sau ít xuất hiện, nói cách khác chính là cấm túc.
Không chỉ có thế, lão Vương gia chuẩn bị chờ An Tử Nhiên trở về lại cùng hắn thương lượng, tìm một mối cho An Vu Chi rồi gả đi.
Không nói An Vu Chi biết mình bị cấm túc sẽ có phản ứng gì, Quân Ngọc thư viện lại náo nhiệt lên. Lão Vương gia nói được thì làm được. Nói xong câu kia, đêm đó sai người viết thư cho thư viện.
Ngày hôm sau, Trịnh Nga đưa con trai của nàng Chu Ngọc La đến thư viện, còn chưa đi vào đã bị ngăn ở cổng, nói Chu Ngọc La bị trục xuất, về sau không thể đi học ở đây.
Trịnh Nga ngay lập tức nổi bão, một hai muốn tìm viện trưởng hỏi cho rõ ràng, dựa vào cái gì mà đuổi con trai của nàng. Vì thế, nàng ầm ĩ ở cổng làm rất nhiều người vây xem, cổng lớn bị ùn tắc, nháo ra động tĩnh không nhỏ. Cuối cùng, người của Chu gia xuất hiện đưa hai mẹ con Trịnh Nga về.
Tuy rằng không nói rõ nhưng tất cả mọi người đều biết khẳng định có liên quan đến An Tử Minh. Từ đó về sau, mọi người càng thêm không dám chọc An Tử Minh, thậm chí còn có tiểu đậu đinh được cha mẹ xui đi lấy lòng An Tử Minh.
An Tử Minh lại không để mình bị làm phiền. Ai quan tâm đến ngươi a!
Chuyện này vốn không phải đại sự. Chu gia rốt cuộc là dựa vào nữ nhi mới nổi lên, trên thực tế, gia tộc của họ không có mấy phân lượng, cảnh cáo một chút là sẽ tự động thu liễm.
Nhưng Trịnh Nga lại là người đàn bà đanh đá không có đầu óc, cho dù Chu lão gia đã nói đối phương là Phó Vương phủ không thể trêu vào, nàng vẫn không cam lòng. Vì thế, nàng nói lại việc này cho Hiền phi, lại không nhắc tới Phó Vương phủ. Chu gia không có nhiều người, Chu Ngọc La lại là độc đinh, Hiền phi không hy vọng cháu trai về sau bị người khinh thường, hơn nữa nàng tưởng chỉ là một chuyện nhỏ, liền đáp ứng hỗ trợ.
Há biết, Phó Nguyên Phàm đã sớm biết chuyện này. Hiền phi vừa mở miệng, hắn đã biết nàng muốn nói gì, tưởng rằng Hiền phi là người thông minh, không ngờ cũng sẽ hồ đồ như vậy.
“Hiền phi, trẫm phong nàng làm phi chính là thấy nàng thành thật bổn phận, minh bạch sao?”
Một câu ám chỉ của Phó Nguyên Phàm lập tức dọa Hiền phi ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng biết Hoàng Thượng thích người thành thật bổn phận, nàng cũng vẫn luôn sắm vai cái nhân vật này. Nhưng quyền lợi trong hậu cung thật sự quá dụ hoặc, nàng cuối cùng vẫn đắc ý vênh váo. Nếu Hoàng Thượng không cảnh tỉnh, nàng chỉ sợ sẽ phải ngã một cái mới có thể tỉnh ngộ.
Hiền phi hoang mang rối loạn rời ngự thư phòng, không dám nhắc lại chuyện về Chu gia, mấy ngày sau cũng thành thật đãi ở tẩm cung. Nhưng nàng cũng không quên tìm người hỏi lại chuyện mà tẩu tẩu Trịnh Nga kể, nếu không phải chuyện gì đặc biệt, Hoàng Thượng sẽ không nói với nàng câu đó, kết quả thiếu chút nữa bị tức chết.
Đắc tội Phó Vương phủ còn ngại chưa đủ, còn muốn kéo nàng xuống nước?
Từ đó về sau, Trịnh Nga tiến cung tìm nàng, nàng đều lấy cớ thoái thác không gặp.
An Tử Nhiên chỉ tốn một ngày đã đến Phượng Thành. Tình huống ở Phượng Thành loạn hơn hắn tưởng tượng. Tuy rằng phong ba bông đã qua, nhưng không phải tất cả mọi người đều thỏa hiệp, thế hệ trước vẫn có người cảm thấy cây đay mới là tốt nhất.
Ngay từ đầu, Phượng Thành cơ hồ chia làm hai phái, một phái chủ trương gieo trồng bông, phái còn lại chủ trương gieo trồng cây đay, nhưng không liên tục lâu. Khi chính mắt thấy lợi ích cây bông mang lại, ngày càng nhiều người từ bỏ cây đay. Có người nhìn về lâu dài, trực tiếp trồng bông vào cả đất đã trồng cây nông nghiệp khác.
Dệt Tâm xưởng ở Phượng Thành không phải xây dựng từ đầu. Lúc trước vì tiết kiệm thời gian, An Tử Nhiên trực tiếp thu mua một số xưởng cũ, lại bởi vì nhân thủ không đủ, hắn giữ lại một phần công nhân và chủ xưởng cũ. Khi đó chỉ là kế sách tạm thời, cho nên xuất hiện vấn đề cũng sớm nằm trong dự kiến.
Lần này thu được tin từ Phượng Thành, An Tử Nhiên rất bình tĩnh. Vừa đến Phượng Thành, hắn lập tức bảo Trang Phong triệu tập tất cả các chủ xưởng. Trang Phong là người được tiểu thúc giới thiệu, năng lực không tồi, phụ trách quản lý xưởng ở Phượng Thành. Hắn biết thân phận của An Tử Nhiên.
Hiệu suất của Trang Phong rất mau, An Tử Nhiên ra mệnh lệnh không bao lâu, hắn đã thông báo tới tất cả các chủ xưởng.
Mười lăm vị chủ xưởng, có hai vị biết rõ đến muộn mà nện bước vẫn chậm rì rì. Họ quản lý nhà xưởng lớn nhất trong mười lăm nhà xưởng, bất luận là số lượng công nhân hay là sản lượng vải vóc mỗi tháng đều chiếm tỉ lệ rất lớn, thu về không ít lợi nhuận cho Dệt Tâm xưởng, cũng khó trách họ sẽ không sợ hãi.
Hai người dương dương tự đắc đi vào, không phát hiện không khí bên trong có chút an tĩnh. Họ thấy Lý chủ xưởng xưa nay giao hảo với họ vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thỉnh thoảng chớp mắt ám chỉ với họ. Hai người không phải con giun trong bụng hắn, căn bản không biết ám chỉ cái gì, thậm chí mở miệng hỏi một câu.
Lý chủ xưởng tức khắc không nhìn họ nữa. Hai người là lão nhân tinh, nhanh chóng phát hiện ra không đúng. Một thanh niên xa lạ chưa bao giờ gặp mặt đang ngồi trên ghế chủ vị, mà Trang Phong xưa nay áp trên đầu họ lại đứng bên cạnh, thái độ thậm chí thập phần cung kính. Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, giống như không quá thích hợp.
Thanh niên tựa hồ nhận thấy tầm mắt của họ, một đôi mắt đen dừng trên hai người, trong bình tĩnh lại có cảm giác áp bách không chút để ý, chỉ nghe hắn thuận miệng nói: “Ngô chủ xưởng và Vương chủ xưởng phải không? Từ hôm nay trở đi, các ngươi bị đuổi việc.”
|