[HunHan] Em Mới Là Người Anh Yêu
|
|
Chương 4. Lừa dối Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm. Trong phòng ký túc xá chỉ còn mình cậu. Lộc Hàm định dậy đánh răng rửa mặt nhưng cơn đau từ hạ thân lại ập đến, chân cậu run run không đứng vững nên đã ngã xuống. Đột nhiên có người đỡ cậu dậy. Là Thế Huân. Đúng là anh ta rồi. Bình thường anh ta rất lạnh lùng nhưng sao hôm nay lạ lùng thế. "Không sao chứ?" Lúc này Lộc Hàm mới bừng tỉnh "A" lên một tiếng." Em không sao đâu ạ." Cậu vừa dứt câu, Thế Huân đã bế cậu vào nhà tắm, xả nước ấm giúp cậu rồi mới ra ngoài. Tắm xong, thân thể đã đỡ hơn, sảng khoái hơn. Cậu từ từ bước ra ngoài thì thấy Thế Huân đã mua đồ ăn về cho cậu còn anh ta thì đã không thấy đâu. Anh ta chỉ để lại mẩu giấy: Tôi mua đồ ăn cho em đó, hãy mau ăn đi kẻo nguội, tôi có việc phải ra ngoài. Cậu ngồi xuống rồi từ từ ăn. Đã mấy ngày rồi kể từ hôm đấy, cậu đã không gặp Thế Huân. Cậu nghĩ chắc anh ta bận. Mà cũng phải, học viên chuyên toán mà. Nghe nói anh ta từng đoạt giải nhất toán quốc tế, lại là người am hiểu về máy tính nên mấy thứ công nghệ kia có lẽ chẳng là gì với anh. Với lại học viên chuyên toán thường rất bận nên anh chẳng hay xuất hiện là chuyện thường. Vả lại trước giờ anh ta cũng đâu có xuất hiện. Một hôm trên đường đi học về, đi đến chỗ gần ghế đá. Cậu thấy một đôi nam nữ đang ân ái nhau. Cậu thực chỉ muốn đi thật nhanh . Nhưng không cậu đã không thể đi được sau khi nhìn thấy khuôn mặt người nam nhân kia. Nó là Thế Huân, là Ngô Thế Huân. Cậu dường như không tin vào mắt mình. Sách vở trên tay từ đó cũng rơi xuống. 2 người họ giật mình đứng dậy. Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm thì cũng không có phản ứng gì, vẫn khuôn mặt lạnh lùng ấy. "Xin lỗi.. là tôi vô duyên. Tôi không cố ý làm phiền 2 người." Nói xong Lộc Hàm vội chạy về ký túc xá. Về đến ký túc xá cậu liền oà khóc. Không hiểu sao mình lại khóc. Vì lí do làm sao mà mình lại khóc. Hắn là nam nhân, một người học giỏi, con nhà giàu, một thanh niên tuấn tú hoàn mỹ như vậy ai chẳng thích. Vậy hà cớ gì mà cậu lại khóc. Hay có lẽ vì cậu đã yêu hắn mất rồi. Cậu cứ nhốt mình trong phòng cả buổi để khóc. Đến tối, Bạch Hiền cùng Xán Liệt đi về đều bất ngờ khi vừa mở điện lên là hình ảnh một cậu con trai đang khóc, giọng đã lạc đi. Khuôn mặt nhìn mệt mỏi, tiều tuỵ. Hai mắt đã xưng lên vì khóc. "Cậu làm sao lại thành thế này. Kẻ nào đã bắt nạt cậu. Nói. Mình sẽ nhờ Phác đại ca giết hắn." Bạch Hiền mạnh mẽ an ủi Lộc Hàm nhưng cậu chỉ nói." Cảm ơn. Mình không sao." Thế rồi cậu mỉm cười với Bạch Hiền. Không muốn bận tâm đến chuyện đó nữa. Cậu cũng không muốn Bạch Hiền lo lắng nên cậu nói với Bạch Hiền rằng cậu muốn ngủ. Sáng hôm sau, Lộc Hàm đi học với bộ dáng tiều tuỵ, xanh xao. Khi va phải Thế Huân, cậu cũng chỉ cúi đầu xin lỗi rồi đi tiếp. Hôm nay lại là một ngày mưa. Cậu xải bước trên con đường về ký túc xá. "Đại ca, cái thằng Lộc Hàm đó có gì mà đại ca lại phải đích thân bảo tụi em không được bắt nạt nó nữa. Người nói chúng em bắt nạt nó chính là đại ca mà. Tại sao bây giờ lại dừng lại." Một tên trong đám người hay bắt nạt cậu nói. "Không can dự đến mấy người. Giờ tôi không thích bặt nạt cậu ta nữa. Có sao không?" Kẻ đó lạnh lùng trả lời. Lúc này cậu mới đứng khựng lại. Chôn chân tại chỗ. Kẻ đã sai bọn chúng bắt nạt cậu, kẻ đã nói chúng lấy hết tiền bố mẹ cho cậu chính là anh ta. Người mà cậu trong phút chốc nghĩ rằng mình yêu hắn. Cậu đã thực sự rất sốc. Thì ra tất cả những gì gần đây anh ta làm chỉ là thương hại mình. Cậu hận anh ta. Vì cái gì cậu lại bị đối xử như vậy. Tại sao.
|
Chương 5. Đứng lên. Tửng chừng như những chuyện kia đã làm cậu gục ngã nhưng không. Những lúc như vậy cậu lại nghĩ đến ba mẹ. Người luôn mong cậu có cuộc sống tốt, người đã vất vả kiếm tiền nuôi cậu ăn học. Cậu đã từng hứa với lòng mình rằng sẽ ghi nhớ nỗi hận này trong lòng mình mãi mãi. Cậu chăm chỉ học tập và hầu như chẳng để ý đến xung quanh. Rồi một hôm nghe Xán Liệt thông báo tên Thế Huân kia đã chuyển qua nước ngoài học. Vậy cũng tốt. Cậu không cần bận tâm mỗi lần chạm mặt hắn cần làm như thế nào. Thời gian cứ thế trôi qua. Những năm tháng trung học và đại học của Lộc Hàm cũng dần khép lại. Cậu tốt nghiệp đại học B. Vậy là bây giờ vấn đề của cậu chính là tìm việc làm. Đi trên đường thấy một tờ giấy đang tuyển việc làm. Cậu nhặt lên thì ra là công ty Ngô thị. Ngô thị là công ty nổi tiếng nên mỗi lần tuyển nhân viên đều rất đông người đăng ký. Nghĩ đến sẽ có rất nhiều người hơn mình thi Lộc Hàm đã chẳng có ý muốn đi. Nhưng dù sao cũng phải thử sức. Đến buổi phỏng vấn, sau mấy hôm thì có điện thoại của Ngô thị đến báo anh trúng vào vị trí nhân viên phòng ý tưởng. Vậy là tốt rồi. Công việc ổn định. Từ nay sẽ có tiền lương sống qua ngày, cũng có thể tích góp một chút gửi về cho cha mẹ. Vừa mới được nhận vào, Lộc Hàn đã rất năng động trong công việc. Cậu có rất nhiều ý tưởng hay giúp công ty. Và thế là sau nửa năm cậu đã trở thành nhân viên xuất sắc và được lên làm trưởng phòng phòng ý tưởng. Vào một ngày nọ, có một người đến thông báo rằng vì anh là nhân viên xuất sắc nên chủ tịch muốn đích thân gặp anh để khen thưởng. Anh đương nhiên rất vui mừng, đi theo người kia đến phòng chủ tịch. Khi vào phòng, anh nhìn thấy một người mặc bộ vest đen rất sang trọng, từng đừng nét trên khuôn mặt rất sắc sảo. Người kia ngẩn đầu lên hiện ra khuôn mặt anh tú, sáng sủa. Nhưng ngực anh lại thắt lại khi khuôn mặt kia mới thân quen làm sao. Chính là hắn. Kẻ đã khiến anh đau lòng 6 năm trước. Kẻ mang tên Ngô Thế Huân.
|
Chương 6. Gặp lại. "Chủ tịch, ngài gọi tôi?" Lộc Hàm từ tốn hỏi Ngô Thế Huân với giọng điệu lạnh lùng. "Cậu là nhân viên mới nhưng làm rất tốt, tôi muốn đích thân khen thưởng cậu. Và muốn cùng cậu đi dự buổi ra mắt sản phẩm của công ty chúng ta tối mai. Cậu có đồng ý không?" Thế Huân nhẹ nhàng hỏi. "Tôi là nhân viên sao dám làm trái lời chủ tịch. Cứ theo ý ngài đi." Nói rồi cậu cúi ngừoi rồi ra khỏi phòng. Trên đường về phòng làm việc cậu luôn tự nhủ rằng hắn chính là người mang lại cho cậu bao đau đớn, bao khó khăn. Từng thứ từng thứ một cậu sẽ trả lại cho hắn. Khiến hắn thân bại danh liệt. Nhưng cậu không ngờ tình cảnh ngày hôm nay lại đến sớm như vậy. Cậu định rằng khi ra trường tìm một công việc ổn định. Lấy chút kinh nghiệm rồi tự mở một công ty riêng. Trực tiếp cạnh tranh với công ty gia đình hắn. Nhưng thật không ngờ cái công ty mà cậu xin vào làm việc đó lại là công ty của kẻ mà cậu hận nhất. Cậu ghét hắn cậu hận hắn. Trong công ty có biết bao mỹ nhân, biết bao nhân tài, cớ sao hắn lại chọn cậu đi cùng hắn. Hắn lại muốn giày vò cậu? Nhưng mà dù sao thì hắn cũng là sếp nên đành phải nghe theo. Cậu thở dài một tiếng rồi trở lại làm việc. Tối ngày hôm sau, Lộc Hàm chỉ ăn nhẹ một chút rồi thay quần áo. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên. "A lô" <> "Tôi xong rồi. Anh không cần đến đón đâu, anh cứ nói địa chỉ, tôi sẽ đến." <> Thế Huân lạnh lùng nói. "Anh đến bến xe buýt X " vừa nói xong, Lộc Hàm mặc chiếc áo khoác vào rồi ra bến xe buýt đợi. Gió luồn vào trong áo làm cho Lộc Hàm cảm thấy hơi lạnh. Đang đứng đó bỗng thấy một chiếc Aston Martin AM-RB 001 ( khoảng 3,9 triệu USD ) đi tới từ trên xe bước xuống một dáng người cao lớn. Người đó mặc bộ âu phục đen nhìn rất lịch lãm.
"Mau vào xe." Thế Huân mở sẵn cửa kéo cậu vào trong rồi thoát dây an toàn cho cậu. Trên đường đi đến buổi tiệc cả anh và cậu không ai nói với nhau câu gì. Không gì im lặng bao trùm trong xe. "Em những năm qua sống có tốt?" Lúc này Lộc Hàm mới dật mình bởi câu hỏi của anh. "Rất ổn, cảm ơn anh." Không khí lại trầm xuống. Đến nơi, Thế Huân nhanh chân đi ra mở cửa xe cho Lộc Hàm. Rất nhiều nhà báo chụp ảnh, cũng có rất nhiều người tò mò xem người trong xe là ai mà Ngô tổng của công ty Ngô thị ngày thường lạnh lùng , đáng sợ hằng ngày lại đích thân mở cửa xe. Tất cả máy ảnh đều dồn về phía Lộc Hàm. "Xuống thôi." Thế Huân ôn nhu nói làm Lộc Hàm dật mình. Bước xuống xe trước con mắt của rất nhiều người, Lộc Hàm cảm thấy hơi ngại. Nhưng rồi cũng quen hơn. Cùng anh đi vào phòng tiệc cậu cảm thấy choáng ngợp vì sự xa hoa của nó. Vì Ngô thị là tập đoàn nổi tiếng nên có rất nhiều tập đoàn nổi tiếng khá cũng đến buổi lễ này. Anh dẫn cậu đi một vòng rồi dừng lại ở một bàn nhỏ. Cậu chợt nhận ra khuôn mặt thân quen mà đã 4 năm nay chưa gặp - Bạch Hiền và Phác tổng. Tất nhiên sự hiện diện của Phác tổng là điều đương nhiên vì họ là bạn thân hơn nữa Phác thị cũng là tập đoàn nổi tiếng không kém Ngô thị. Còn sự hiện diện của Bạch Hiền tất nhiên là điều hiển nhiên. Bạch Hiền và Phác tổng yêu nhau từ năm học trung học cơ mà. Cậu và Bạch Hiên vui vẻ nói chuyện với nhau, họ lôi nhau ra một góc nói chuyện vui vẻ có lẽ nói những chuyện dự định tương lai hoặc cũng có thể là ôn lại kỷ niệm xưa của hai người. Còn về phần Xán Liệt và Thế Huân. Họ cũng vậy đã lâu rồi không gặp. Có lẽ là 5 năm kêt từ khi Thế Huân đi du học. "Cậu đã về rồi." Xán Liệt vỗ lên vai Thế Huân như một lời chào hỏi. "Đúng vậy. Đã 5 năm rồi." "Cậu về đây là vì Lộc Hàm?"
|
Chương 7. Buồn "Cậu về đây là vì Lộc Hàm?" "Không phải đâu. Tôi về đây là vì còn một số chuyện chưa giải quyết xong, còn việc gặp cậu ấy là do tình cờ cậu ấy xin việc vào đây thôi. Hơn nữa tôi không phải người tuyển cậu ấy vào." Thế Huân và Xán Liệt đang nói chuyện thì Bạch Hiền chạy tới. "Ngô đại ca, bao giờ anh mới bắt đầu thông báo sản phẩm đây.... Thật mong đợi sản phảm của Lộc Hàm quá đi ~~~" "Bây giờ liền công bố đây." Nói rồi Ngô tổng kéo tay Lộc Hàm lên trước sân khấu. "Thưa quý vị, hôm nay tập đoàn Ngô thị chúng tôi muốn công bố một sản phẩm mới, đây là sản phẩm do cậu Lộc Hàm nhân viên công ty tôi đã mất rất nhiều thời gian nghĩ ra. Mong quý vị đón nhận nó rộng rãi." Thế Huân nói xong mọi người đều đồng loạt vỗ tay. Những tiếng vỗ tay rôm rả khiến cho Lộc Hàm cảm thấy có chút tự hào, cảm thấy công sức mình bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng. Sau phần giới thiệu của Ngô tổng, mọi người đều cùng nhau uống rượu. Lộc Hàm vì phấn khích nên uống quá chén. Thực ra tửu lượng của cậu không tốt nên cho dù trong buổi tiệc dùng rượu vang thù cậu vẫn say. "Về thôi, anh đưa em về." Thế Huân nói với Lộc Hàm rồi kéo cậu ra ngoài mặc cho cậu đang tiếc nuối ly rượu kia. Để lại ly rượu rồi quay âng chào Bạch Hiền và Phác ca. "Em mau vào trong xe." Thế Huân ra lệnh cho Lộc Hàm. "Tôi biết rồi, không cần anh nhắc." Lộc Hàm nhăn mày hét thẳng vào mặt Thế Huân. Thế Huân cũng không nói lại gì. Chỉ để cậu ngồi vào ghế rồi từ từ thắt dây an toàn cho cậu. "Những năm qua không có tôi, em cảm thấy như thế nào?" Thế Huân vừa nhìn Lộc Hàm vừa lái xe. "Tôi sống bình thường, từ ngày anh đi chẳng ai bắt nạt tôi, đương nhiên tôi rất sung sướng. Đặc biệt là không phải nhìn thấy bộ mặt anh nên rất vui. Hơn nữa tôi cũng rất HẬN anh..!!" Lộc Hàm vừa nói vừa vô thức nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa. Cậu đã không ý thức được từng lời nói trong men say của rượu. Hai hàng nước mắt cũng vô ý mà tuôn dài trên má lúc nào không hay. Không khí trong xe bỗng yên lặng lại. Ngô Thế Huân nghe xong câu nói của cậu thì rất bất ngờ. Còn cậu thì sau đó vì mệt mà cũng thiếp đi. "Xin lỗi! Vì đã để em phải chờ đợi khoảng thời gian dài như vậy. Xin lỗi vì những chuyện tôi đã gây ra cho em."
|
Chương 8. Yêu - Ghét Ánh nắng đã tràn ngập khắp phòng. Trên chiếc giường lớn kia có 2 người đang dựa vào nhau mà ngủ. Nam nhân cao lớn kia dường như đang ôm rất chặt người nằm bên cạnh, như thể sợ người đó biến mất khỏi vòng tay mình. Lộc Hàm bị ánh nắng chiếc vào mắt nên cũng mơ hồ thức dậy. Mở mắt ra đã thấy mặt của Thế Huân. Nhìn xuống lại thấy người kia đang ôm mình. "Anh!!! Cái đồ vương bát đản nhà anh đang làm gì?" (Vương bát đản :Rùa rụt cổ) "Em dậy rồi? Hôm qua anh thấy em ngủ say quá nên không đành đánh thức em dậy. Với lại anh cũng không biết nhà em ở đâu để đưa về nên đành phải đưa em về nhà anh." Nghe Thế Huân giải thích thì Lộc Hàm bỗng nhớ đến chuyện đi làm, với tay lấy điện thoại. <<9:00>> "Chết rồi muộn giờ làm. Anh mau đi chết đi, hại tôi muộn giờ làm." Lộc Hàm nhăn mày gắt với Thế Huân. Thế Huân nhìn khuôn mặt đáng yêu không khỏi cười một cái. "Em quên em đang ở với sếp của em sao. Tôi sẽ không trừ lương em. Coi như hôm qua tại tôi mà em say nên hôm nay cho em nghỉ phép 1 ngày. Được chưa nào? Hôm nay công việc của em chỉ là ở nhà tâm sự với anh những chuyện trong quá khứ có được không?" Trên mặt của Thế Huân hiện ra một bộ vui vẻ. Nhưng trái với nó là khuôn mặt của Lộc Hàm. Mắt cậu như tối sầm lại khi nghe thấy 2 chữ "Quá Khứ" nghe đến thôi mà cậu đã cảm thấy xót xa. Nó cay đắng, nghiệt ngã. Không hề có chút niềm vui. Một quá khứ đầy đau khổ. Thứ duy nhất đẹp đẽ đó chính là ba mẹ cậu. Đúng. Dường như ba mẹ cậu chính là nguồn động lực vô bờ bến. Chỉ có cha mẹ cậu mới luôn ở bên cậu. Đâu có như hắn. Hẵn đã bỏ cậu mà đi. Làm ra những chuyện tệ hại với cậu. "Có gì đáng kẻ sao? Tôi và anh đâu có gì để kể ? " Lộc Hàm vẻ mặt tức giận, nước mắt có chút rưng rưng nhìn anh. Thế Huận mật trận xanh mặt nhìn Lộc Hàm. "Anh sẽ bù đắp cho em. Nhất định sẽ bù đắp cho em." Vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của Lộc Hàm. Lộc Hàm có chút ngây người rồi sau đó lấy lại tinh thần cũng đẩy hắn ra. "Bù đắp? Hắc! Anh nghĩ anh có thể bù đắp. Anh có biết từ nhỏ đến lớn tôi luôn phải chịu uất ức. Đúng, không sai. Vì nhà tôi nghèo nên ai động vào chẳng được. Tôi cơ hồ chẳng có sức mà kháng cự với các người. Từ nhỏ đến lớn chỉ có ba mẹ và Bạch Hiền là tốt với tôi. Đi học luôn bị bạn bè ăn hiếp, trấn lột. Tôi đã quyết tâm thi vào trung học A để lên đó có một khởi đầu mới, giúp ba mẹ đỡ vất vả. Nhưng nào ngờ, giấc mơ đó bị anh đạp nát. Hắc, kêu người bắt nạt tôi, rape tôi (híp), tôi cũng cam chịu. Nhưng anh dám cướp số tiền của ba mẹ tôi, tôi tuyệt đối không dung tha. Sao nào? Anh đang nghĩ là lại sao tôi lại biết mấy chuyện này ư? Đơn giản chính là vì tôi nghe được từ miệng anh nói ra với lũ đàn em của anh. Tôi cứ nghĩ trung học H sẽ không có tệ nạn nhưng tôi đã nhầm. Một cái tệ nạn lớn nhưng chẳng ai dám dẹp thì ra là do đàn anh Ngô Thế Huân con trai của Ngô thị làm. Như vậy thì ai dám dẹp?" Lộc Hàm vừa nói vừa cười khẩy nhưng khéo mắt cũng rơm rớm vài giọt lệ uất ức. Thế Huân không biết nói gì. Chỉ biết ngồi đó nhìn cậu. Bao năm nay chỉ muốn bù đắp những gì mình gây ra cho Lộc Hàm, cũng vốn định để chuyện này qua đi. Nhưng thì ra Lộc Hàm đã biết. "Xin lỗi! Có thể đối với em, so với những gì tôi đã làm với em thì lời xin lỗi này không là gì. Nhưng nó là tất cả những gì tôi có. Xin lỗi em!" Thế Huân ôm Lộc Hàm vào lòng, mặc cho cậu giãy giụa cũng ôm chặt. Lộc Hàm cũng không biết có nên dung thứ cho hắn không. Liệu cảm xúc lúc này của cậu là gì? Yêu-Ghét
|