Fanfic VKook | Hầu Gia Đợi Đã
|
|
16- Muốn nhanh chóng mang thai[EXTRACT]Nhìn một đống xiêm y chất đầy trên giường, Tuấn Chung Quốc cảm thấy đau đầu. Thái Hậu có lệnh, tổ chức yến tiệc cho Kim Tại Hưởng tẩy trần. Đích thân Thái Hậu hạ chỉ, còn nói rõ là Gia Yến, nghĩa là giống như một buổi tiệc họp mật thân thích, cho nên không nhất định phải ăn mặc quá nghiêm trang. Cậu vốn định diện chỉnh y theo thói quen thường ngày khi ra ngoài, lại không ngờ bốn đại nha hoàn đều đồng loạt phản đối, hơn nữa còn đem đến một đống đồ khác cho cậu chọn. Tất cả những y phục này đều là loại có màu sắc tươi sáng, kiểu dàng hoạt bát, chứ không phải loại cẩm y đỏ thắm, xanh ngọc sang trọng mà cậu hay mặc lúc xuất môn. Thật không thể hiểu nổi trong đầu bọn họ đàn nghĩ gì. Làm thế này giống như là đang lấy lòng Kim Tại Hưởng vậy đó. Nhưng tham dự yến tiệc của hoàng thất, làm sao cậu có thể ăn mặc quá tuỳ tiện được. Những bộ đồ này màu sắc quá tươi sáng, lúc còn là chưa xuất giá mặc còn hợp, chứ bây giờ không phù hợp nữa rồi. Bốn đại nha hoàn mỗi người một câu, người nói cậu nên mặc bộ này, kẻ khuyên cậu nên mặc bộ kia, ngay lúc đó thì Kim Tại Hưởng bước vào phòng. Các nha hoàn lập tức giảm giọng. Tuy rằng Kim Tại Hưởng rất ít khi ra vẻ nghiêm nghị, nhưng trước mặt hắn, bọn họ vẫn không dám làm càn. -" Các người đang làm gì vậy?" Mấy nha hoàn liếc mắt nhìn nhau một cái, Thanh La lên tiếng trước: -" Bẩm Hầu gia, chúng nô tỳ đang chọn xiêm y cho phu nhân. " Hồng Vi xen vào một câu: -" Hầu gia, ngài cảm thấy bộ nào hợp với phu nhân?" Kim Tại Hưởng nhìn nhìn, chỉ vào một bộ váy lụa màu đỏ hồng: -" Bộ này đi. " Hồng Vi hoan hô một tiếng, bộ váy này là do nàng chọn. Tuấn Chung Quốc có vẻ ghét bỏ loại váy mỏng nhẹ lả lướt này, nhưng Kim Tại Hưởng đã lên tiếng, cậu không thể phản đối. Hơn nữa kiểu dáng cũng không quá câu nệ, màu sắc cũng tạm được. Dù sao cậu cũng là một "phu nhân" trẻ tuổi, ăn mặc sáng sủa một chút chắc có lẽ không đến nỗi nào là không thể chấp nhận. Bốn nha hoàn hầu hạ cậu thay xiêm y. Có Kim Tại Hưởng ngồi ở đó nhìn chằm chằm, Tuấn Chung Quốc không dám trang điểm cũng như đeo trang sức như bình thường. Cậu chỉ thoa một lớp phấn mỏng và một chút son, cài trang sức đơn giản. Dung mạo cậu vốn thanh thoát, làn da trắng mịn, kỳ thật không cần phải dùng nhiều son phấn, chỉ cần cài một chút trang sức đơn giản cũng đã rất đẹp rồi. Trang điểm quá nhiều ngược lại cảm thấy cậu rất già dặn. Sau khi trang điểm xong, bốn nha hoàn đồng thời nhìn về phía Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng nhìn cậu, hắn hài lòng mỉm cười, rồi cũng đi thay đồ. Tuấn Chung Quốc đã sớm chuẩn bị xong xiêm y cho Kim Tại Hưởng, cậu giúp hắn mặc vào. Lúc này trông hai người đều chỉnh chu, sang trọng. Kim Tại Hưởng nâng mặt cậu lên thưởng thức một hồi, cảm thấy rất hài lòng. -" Về sau cứ như thế này, không được trang điểm đậm như quỷ giống lúc trước nữa." Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn gật đầu, lòng thầm nghĩ, như trước có gì không tốt, lại còn nói giống quỷ nữa chứ!!! Trước khi ra cửa, Kim Tại Hưởng ghé sát tai Tuấn Chung Quốc hỏi: -" Phu nhân, chỗ đó đã tốt hơn chưa?" Không cần phấn hồng, gò má của Tuấn Chung Quốc lập tức đỏ lên, cậu qua loa đáp một tiếng không nghe rõ. Thuốc của Kim Tại Hưởng đưa không biết lấy từ đâu. Hiệu quả không kém gì thuốc trong cung. Ngày hôm qua tiểu huyệt cậu sưng tấy đau đớn, chỉ mới có một đêm đã không còn sưng nữa, chỗ bị trầy xước cũng đã phục hồi, quả thực rất thần kỳ. -" Sau này mỗi ngày đều phải dùng nó, biết chưa?" -" Tại sao?" - Tuấn Chung Quốc hỏi. Thuốc tốt như thế dùng tuỳ tiện vậy không phải rất đáng tiếc sao? -" Sau này em sẽ biết." - Nói xong, Kim Tại Hưởng liền đi đến bên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Tuấn Chung Quốc leo lên xe, Kim Tại Hưởng cưỡi trên lưng ngựa. Hai người vào trong cung. Kim Tại Hưởng vào cung của hoàng thượng, Tuấn Chung Quốc đến cung của Thái Hậu. **** Thái Hậu vừa gặp cậu liền vẫy tay gọi cậu lại gần, mỉm cười nói: -" Tiểu tử này, đã lâu không gặp con rồi!" Tuấn Chung Quốc cười nói: -" Thái Hậu cứ đùa! Trước khi đi Tây Sơn biệt viện, không phải con đã tới từ biệt người rồi sao. Tính ra chỉ mới có bốn năm ngày thôi mà." Hoàng Hậu cũng mỉm cười: -" Đó là vì Thái Hậu rất thương con, bốn năm ngày không gặp đã thấy như rất lâu rồi. " Tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười. Tuấn Chung Quốc từ nhỏ lớn lên trong cung, bởi vì Hoàng Thượng có ít hoàng tử, cho nên cậu rất được sủng ái. Chỉ là khi thấy cậu được hoan nghênh như vậy, dường như có ai đó không được vui. -" Chiêu Ninh Hầu mỗi năm về một lần, chắc hẳn Tuấn ca ca vì quá vui mừng rỡ cho nên đã quên mất chúng ta rồi. Quên chúng ta thì không nói, còn Thái Hậu mà cũng dám quên thì rất là đáng đánh đó nha." Người vừa lên tiếng là Khang Bình công chúa, con gái của Lệ Phi. Lệ Phi không được sủng ái, nên Hoàng Thượng đối với Khang Bình công chúa không mấy cưng chiều, ngược lại nàng ta phải nhờ thường lui tới cung của Thái Hậu mới có thể gần gũi với Tuấn Chung Quốc, hưởng một chút ân sủng của Thái Hậu." Khang Bình công chúa và Tuấn Chung Quốc cùng tuổi. Trước kia, khi Kim Tại Hưởng được phong Hầu, nàng vừa gặp hắn đã đem lòng ái mộ, muốn hắn làm phò mã của mình. Nhưng mà người làm phò mã không được cầm binh, về việc này ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể làm khác được, cho nên nàng không được lấy Kim Tại Hưởng. Sau này khi Hoàng Thượng tứ hôn cho Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc, Khang Bình công chúa đã náo loạn một trận. Nhưng đây vốn là việc liên quan đến đại sự triều chính, đừng nói nàng vốn chỉ là một công chúa không được sủng ái, cho dù Hoàng Thượng có xem nàng như tâm can bảo bối cũng không thể tuỳ tiện chiều theo ý nàng được. Sau khi Tuấn Chung Quốc xuất giá, Khang Bình công chúa cũng nhanh chóng chiêu phò mã. Phò mã của nàng là Nhị công tử của Ý Quốc Công, được mọi người khen ngợi là anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc lại không có tước vị. Văn võ cũng chỉ thuộc hàng bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với Kim Tại Hưởng. Vì vậy Khang Bình công chúa rất hận Tuấn Chung Quốc, hễ gặp là phải châm chọc vài câu. Có điều nàng ta cũng không quá ngu xuẩn, ngược lại vừa nói vừa cười giống như đang nói đùa, chỉ là nghe có chút chói tai. Tuấn Chung Quốc liếc nàng ta một cái, cười đáp: -" Công chúa cứ đùa, Hầu gia nhà ta hồi phủ, tất nhiên ta phải cẩn thận hầu hạ chàng. Thái Hậu vẫn luôn dạy về đạo làm thê tử, nếu không làm tròn bổn phận thì sẽ phải xấu hổ với sự dạy dỗ của Thái Hậu." Thái Hậu vỗ vỗ tay Tuấn Chung Quốc. -" Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện. Chúng ta được gả cho người ta, phải hết sức làm tròn trách nhiệm thê mẫu. Nam nhân làm việc bên ngoài, thê tử chúng ta phải biết coi quản trong nhà thật tốt. Đấy mới là âm dương hoà hợp. " -" Thái Hậu nói phải. Chúng thần thiếp xin nghe lời chỉ dạy." Hoàng Hậu theo lễ nghi đứng dậy đáp lời. Tất cả các mệnh phụ hoàng tộc ở trong phòng cũng đều đứng dậy theo. Khang Bình công chúa thấy thế, thầm cắn răng uất hận. Đây là lý do nàng rất ghét Tuấn Chung Quốc. Nàng mới chính là công chúa cành vàng lá ngọc, tại sao Thái Hậu và Phụ Hoàng đều thiên vị Tuấn Chung Quốc? Những chuyện khác đã vậy thì thôi đi. Ngay cả Kim Tại Hưởng nàng yêu cũng trở thành phu quân của Tuấn Chung Quốc, không có duyên với nàng. Sau khi Thái Hậu nói một tràng về đạo làm hiền thê lương mẫu, yến tiệc đã được bắt đầu, mọi người đều tản ra. Thái Hậu lôi kéo Tuấn Chung Quốc vào bên trong thì thầm to nhỏ: -" Hôm nay con diện như vậy rất tốt. Nam nhân chỉ thích kiều thê, không thích nghiêm thê đâu. Con đó, quá nghiêm chỉnh rồi! " Sắc mặt Tuấn Chung Quốc ửng hồng. Lúc nãy Thái Hậu còn ở trước mặt mọi người dạy làm thê thiếp phải đoan chính, giờ lại dạy cậu... Đây chẳng phải là trước mặt dạy một đằng, sau lưng nói một nẻo sao? Nhưng cậu biết Thái Hậu thương cậu. Đoan chính thì đoan chính, nhưng nếu thật sự không có phu quân sủng ái, có đoan chính thế nào cũng không thoả đáng. Ngày qua ngày sống cũng chẳng dễ chịu gì. -" Lần này Chiêu Ninh Hầu trở về, con không được bỏ qua cơ hội này nữa đó. Hai đứa thành hôn cũng đã ba năm rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải mang thai. Tuổi của Chiêu Ninh Hầu cũng không còn nhỏ nữa, con phải nhanh chóng sinh cho hắn một đứa con trai đi." Sắc mặt Tuấn Chung Quốc càng đỏ, cậu đáp: -" Thái Hậu, con cũng muốn, chỉ là việc này con có muốn thôi cũng vô ích." Thật ra cậu không quá chú trọng việc sinh con trai trưởng nối dõi tông đường. Với Kim Tại Hưởng, chỉ cần cậu không làm gì sai trật, cho dù người sinh con trai có là thị thiếp thì hắn vẫn giữ danh phận cho cậu. Tất nhiên đó là Kim Tại Hưởng lúc trước mà cậu biết, còn hiện tại thì... -" Ta biết là con sẽ nói như thế" - Thái Hậu vỗ vỗ tay cậu, cười hiền từ. - " Cho nên, ai gia đã chuẩn bị sẵn cho con rồi!" -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
17- Mỹ nam tự sướng[EXTRACT]Kim Tại Hưởng đón lấy ly rượu của cung nữ đưa cho mình, hàng lông mày khẽ cau lại, nhưng khó ai có thể dễ nhận ra.
Rượu này có mùi của thuốc đông y. Nếu như hắn đoán không lầm, hẳn là trong rượu đã có thêm ba phần thuốc tráng dương. Hoàng thượng tuổi đã cao, uống quá ba chung đã bắt đầu say. Mấy vị lão thần hoàng thân quốc thích cũng đã ngà ngà. Còn lại mấy người trẻ tuổi cùng nhau uống rượu vui chơi. Các vị công tử kia không phải hoàng thân cũng là quốc thích, không chút kiêng kỵ nào ôm lấy những cung nữ hầu rượu mà trêu hoa ghẹo nguyệt. -" Chẳng lẽ Chiêu Ninh Hầu không thích rượu của bổn Vương sao?" Kim Tại Hưởng quay đầu lại nhìn, thấy một chàng công tử mí mắt mở không lên, bộ dạng như tỉnh như say, vừa nhìn đã biết ham mê tửu sắc quá độ. Đây chính là Nghị Quận vương, cháu ruột của Hoàng Thượng. Phụ thân của hắn là huynh đệ cùng mẹ với Hoàng đế, con trai của Tuấn Thái Hậu. Nghị Quận vương là người không có chí lớn, chỉ có hứng thú với tửu sắc. Thái Hậu thương xót hắn mất cha từ nhỏ. Hoàng Thượng yên tâm hắn không có dã tâm với ngôi vị, cho nên hơi dung túng hắn một chút. Nghị Quận vương nổi tiếng là ăn chơi trác táng. Cho nên hắn cảm thấy Kim Tại Hưởng chỉ là kẻ giả bộ đứng đắn cho người ta xem, vì vậy hắn rất hay tặng mỹ nam rượu ngon cho Kim Tại Hưởng, xem Kim Tại Hưởng phản ứng như thế nào. Nhưng cho đến bây giờ, Kim Tại Hưởng vẫn không làm gì để hắn có thể nắm thóp. Tất cả những mỹ nam kia đều được nuôi trong phủ, một người hắn cũng không đụng vào. Kim Tại Hưởng cười cười, chậm rãi nói: -" Rượu của Quận Vương tất nhiên là tốt rồi, nhưng chẳng qua thần thấy mình không cần uống loại này. " -" Thật sự không cần ư?" - Nghị Quận vương lại gần nhìn hắn ái muội. -" Nghe nói ngươi và biểu đệ ta tương kính như băng. Ngươi đúng là không ngoan tí nào. Biểu đệ của ta vốn là mỹ nam, lạnh nhạt thế không đáng tiếc sao? " Trong lòng Kim Tại Hưởng dấy lên một sự khó chịu nhẹ. Hắn phát hiện mình không thích người khác dùng giọng điệu tuỳ tiện như thế bàn về chuyện riêng tư giữa hắn và Tuấn Chung Quốc. Nhưng ngoài mặt, hắn lại che giấu cảm xúc, cười trừ: -" Quận vương đã đau lòng thay biểu đệ như vậy, sao còn cứ tặng mỹ nam cho thần? " Nghị Quận vương cười ha ha: -" Tặng mỹ nam cho người mà ngươi có hưởng thụ đâu! Kim Tại Hưởng à, đừng nói là ngươi... không được khoẻ nha... Nào, lại đây, đây chính là rượu Phi tiên quý báu của ta đó. Đảm bảo đêm nay ngươi sẽ sướng như tiên! " Kim Tại Hưởng thầm nghĩ, cho dù không uống rượu này, hắn cũng có thể sướng như tiên rồi. Chỉ là thân thể Tuấn Chung Quốc vẫn chưa bình phục hẳn, hắn muốn để cậu nghỉ ngơi một hai ngày. -" Uống nào! Hôm nay nếu ngươi không uống, ta sẽ không để ngươi đi. " - Nghị Quận vương hằn giọng nói. Thấy không thể từ chối được, Kim Tại Hưởng ngửa đầu uống một ngụm. Nghị Quận vương hài lòng nở nụ cười: -" Rượu Phi tiên của ta rất hiệu quả. Tối nay có cần ta đưa vài mỹ nam đến cho ngươi không? " -" Không cần." -" Thật không cần ư? Ta thấy biểu đệ mềm mại yếu ớt, chỉ sợ là không chịu nổi ngươi..." -" Quận vương " - Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc, cắt ngang lời nói của hắn. -" Nếu không còn việc gì, thần xin cáo lui. " -" Haizz, ngươi làm người khác mất hứng quá. Đã chơi được bao lâu đâu? " Đáng tiếc, Nghị Quận vương nói thế nào cũng không giữ được Kim Tại Hưởng. Hắn vừa ra đến ngoài điện, đã có một tiểu thái giám đứng đó chờ ở đó: -" Kim Hầu gia, nô tài phụng mệnh đứng đây đón Hầu gia." Kim Tại Hưởng nhận ra hắn là người trong cung Thái Hậu, liền nói: -" Thái Hậu có gì căn dặn sao? " -" Đúng vậy." - Tiểu thái giám nói. -" Chiêu Ninh Hầu phu nhân tửu lượng kém, Thái Hậu quyết định cho phu nhân ở lại, sắp xếp trong Đông viên, Kim Hầu gia, mời đi theo nô tài." Ấn đường Kim Tại Hưởng chồng chéo lên nhau: -" Phu nhân say? " -" Tố Cúc cô cô bảo như thế". Tố Cúc cô cô là người thân cận của Thái Hậu, cũng là tâm phúc được tín nhiệm nhất. Kim Tại Hưởng gật đầu: -" Dẫn đường đi. " Cho dù rốt cuộc Thái Hậu giữ Tuấn Chung Quốc lại là có ý đồ gì, hắn cũng không thể để Tuấn Chung Quốc một mình ở nơi này. Từ chính cung đến Đông viên cách một đoạn, ra khỏi nội viện hoàng cung. Nam tử trưởng thành không thể ngủ lại hậu cung, Thái Hậu giữ Tuấn Chung Quốc lại, ngay cả Kim Tại Hưởng cũng bị giữ, không thể để bọn họ ở hậu cung, an bài ở Đông viên phù hợp nhất. Kim Tại Hưởng cảnh giác trong lòng, luôn cảm thấy việc này có chút kỳ lạ. Nếu Thái Hậu yêu thương Tuấn Chung Quốc, thì chỉ cần giữ một mình cậu ở lại trong cung, làm gì phải đưa đến Đông viên, rồi kêu hắn qua đó chứ? Sắc trời tối om, tiểu thái giám giơ đèn lồng ra phía trước dẫn đường. Khang Bình công chúa đang ngồi trong hoa viện chờ tỉnh rượu thì thấy hai người đi qua, nàng tò mò nhìn theo. Vừa thấy người, tim nàng liền đập mạnh. Kim Tại Hưởng, đúng là Kim Tại Hưởng! Khang Bình công chúa không tự chủ được đứng dậy, vội vàng bước theo. Nàng chăm chú nhìn người phía trước, ánh mắt si mê. Sau khi Kim Tại Hưởng thành hôn thì rời kinh trấn thủ biên cương, mỗi năm chỉ trở về một lần, mà nàng cũng trở thành thê tử người ta, sống trong phủ Quốc công, căn bản không thể gặp mặt. Bây giờ vô tình gặp lại, làm sao có thể cam lòng rời khỏi? Cơn sóng tình trong lòng Khang Bình công chúa nổi dậy, kích động không thôi. Đây là ông trời rủ lòng thương xót! Bây giờ xung quanh đều không một bóng người, vừa đúng lúc để nàng bày tỏ lòng ái mộ. Nàng không tin, nàng đường đường công chúa cao quý, thổ lộ yêu thầm hắn mấy năm, hắn lại không cảm động! Nàng cũng không cầu gì khác, hắn đã cưới nàng đã gả, chỉ cần một lần yêu đương ngắn ngủi, cũng đã thoả mãn.... ( con tiện tỳ này đm muốn tán sml ghê) Đi một hồi, không biết lúc nào họ đã đến Đông viên. Tiểu thái giám dẫn Kim Tại Hưởng vào trong viên. Đêm khuya yên tĩnh, thị vệ canh gác cũng được điều đi, cho nên Khang Bình công chúa có thể hoàn toàn thuận lợi vào trong viên. Kim Tại Hưởng đã sớm biết phía sau có người đi theo, nhưng hắn không thèm để ý. Từ bước chân đến hơi thở, có thể nhận thấy đó chỉ là một nữ tử không hề biết võ công, có thể làm gì hắn? Vào đến nội viên, người canh giữ trước hoa lầu chính là Tố Cúc cô cô. Kim Tại Hưởng nhìn thấy cô cô, trong lòng thầm thấy khác thường. Nếu Thái Hậu thật sự gây khó dễ cho hắn, chắc chắn sẽ không phái Tố Cúc cô cô đến đây. -" Kim Hầu gia" - Tố Cúc cô cô hành lễ, từ tốn nói -" Tam công tử đã nghỉ ngơi, mời ngài vào trong." Tuấn Chung Quốc là con trai thứ ba trong nhà, Tố Cúc cô cô nhìn cậu lớn lên, vẫn hay gọi cậu là Tam công tử. -" Phiền cô cô" - Kim Tại Hưởng cảm ơn, cất bước vào nhà trong. Hắn cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Thái Hậu đang muốn làm trò gì! Hắn băng xuyên qua trung đường, tiến vào hoa lâu. Đông viên là một Đại Hoa viên, bên trong hoa lâu bày trí rất nhiều hoa cỏ quý báu, là nơi cho các quý nhân trong cung ngắm cảnh. Vừa đến cửa, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi. Cửa vừa đẩy ra, lông mày Kim Tại Hưởng nhíu lại. Hắn nghe thấy hơi thở yếu ớt, tiếng rên rỉ, đó là tiếng của nam nhân mang theo âm điệu động tình. Kim Tại Hưởng cười lạnh, đã hiểu tại sao tối nay Nghị Quận vương nhất định bắt hắn phải uống Phi Tiên rượu gì đó. Hắn không lùi mà tiến tới, tò mò muốn nhìn xem rốt cuộc Thái Hậu an bài mỹ nam nào cho hắn. Vén tầng tầng màn lụa lên, tiếng kêu càng lúc càng rõ ràng. Trong lòng Kim Tại Hưởng càng lúc càng khó tả, đến khi bức màn lụa cuối cùng được vén lên, nhìn thấy hình ảnh bên trong chiếc giường có bốn cột trụ và được phủ màn lụa mỏng kia, hắn chấn động. -" Phu nhân?! " Thái Hậu không có lừa hắn, đúng là Tuấn Chung Quốc chờ ở chỗ này. Chỉ là bộ dạng Tuấn Chung Quốc bây giờ... Lúc này Tuấn Chung Quốc nửa dựa nửa nằm trên giường, trâm cài tóc tai hỗn độn, váy kéo lên hơn nữa, son phấn trôi gần hết, nhưng vẫn không làm cậu kém xinh đẹp chút nào. Dưới ánh đèn mông lung, ngược lại còn khiến cậu có một nét quyến rũ lạ thường, khắc hẳn vẻ đoan trang diễm lệ cứng nhắc ngày thường. Chỉ như vậy thì đâu có gì để nói. Mấu chốt là... Đôi mắt cậu khéo hờ, sắc mặt ửng hồng, bàn tay ôm lấy một bên đẫy đà của mình, tay khác ở giữa hai chân lay động. Ánh mắt Kim Tại Hưởng sâu thẳm, không bước tới nữa. Trong phút chốc, hắn đã hiểu ý đồ của Thái Hậu. Bên cạnh Tuấn Chung Quốc có ma ma trong cung hầu hạ, chuyện phu thê bọn họ không thể qua mặt được Thái Hậu và Hoàng Thượng. Hắn kính trọng Tuấn Chung Quốc, Thái Hậu và Hoàng Thượng đương nhiên là hài lòng. Nhưng lâu như thế Tuấn Chung Quốc vẫn không mang thai, nên bọn họ có chút gấp gáp. Một nam nhân không đủ trói chặt hắn, phải có thêm con của hắn, mới có thể khiến bọn họ an tâm hơn. Trong mắt Kim Tại Hưởng loé lên nét nghiêm nghị, hắn cực kì không thích loại cảm giác này, cả chuyện riêng nhà hắn cũng bị người ta tính toán dùm. Nhưng hôm nay hắn sẽ không xoay người rời đi, bằng không, Hoàng Thượng biết được nhất định sẽ bất mãn với hắn. Hơn nữa, với một Tuấn Chung Quốc hằng ngày đoan chính, hắn đâu dễ gì thấy được một màn ướt át như thế này. Kim Tại Hưởng nhìn không chớp mắt. Toàn thân Tuấn Chung Quốc khô nóng, yếm sớm đã bị cậu tự kéo xuống, lúc này lộ ra nửa bên bộ ngực trắng thanh tú xinh xắn căng phồng, bàn tay non mềm của cậu phủ lên trên đó, nhẹ nhàng xoa nắn. Nhưng cái bánh bao trắng kia quá lớn, bàn tay nhỏ bé căn bản không thể ôm hết được được, nụ mai hồng hồng xinh đẹp từ giữa các ngón tay của cậu lộ ra, như thể đang muốn được người thương yêu. Lại nhìn xuống thân dưới, yết hầu Kim Tại Hưởng trượt xuống, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực. Đại khái là... cậu bị dục vọng giày vò thê thảm, vừa khóc vừa rê rỉ, váy lụa mềm mại tung bay bị kéo lên, tiết khố cũng bị kéo xuống, hai cái đùi thon trắng dang ra, có thể nhìn thấy u hoa giữa hai chân. Màu đỏ tươi của váy lụa làm nổi bật đôi chân thon dài trắng nõn sáng bóng như ngọc của cậu. Cậu không khắc chế được tham muốn của rượu thuốc, hai chân dang rộng, cánh hoa bị mở ra, ngón tay trăng trắng nhẹ nhàng ẩn hiện ra vào nơi giữa hai chân, một bãi thủy dịch chảy xuống, khiến nơi giữa hai chân cậu biến thành một mảng lầy lội. Nhưng mà, lúc này cậu đang ham muốn cuộn trào mãnh liệt, chỉ vẻn vẹn như vậy làm sao mà đủ? Ngón tay Tuấn Chung Quốc co rút hai cái, gãi không tới chỗ ngứa, bật khóc. Huhu, thật sự rất khó chịu, đành phải lại tiếp tục ra vào ngón tay, an ủi mình. Cậu không biết rằng cảnh tượng cậu tự an ủi này đang in hoàn toàn vào trong mắt của người khác. ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
18- Nói!!! Muốn cái gì?[EXTRACT]Tuấn Chung Quốc hối hận cực kỳ.
Cậu thật sự không ngờ rằng Thái Hậu nói "chuẩn bị xong" lại là như thế này. Sau khi yến tiệc kết thúc, Tố Cúc cô cô đem đến cho cậu một chén canh, nói là canh trợ thai. Cậu không nghi ngờ gì, cứ thế uống vào. Đừng nói đây là Thái Hậu ban cho, cậu không thể cự tuyệt. Mà thật lòng cậu cũng rất thích có con, đã gả cho Kim Tại Hưởng, đời này cậu chỉ còn cách ở lại Chiêu Ninh Hầu phủ, dù không vì địa vị của mình, nhưng sinh một hài tử làm bạn cũng có thể giải toả được sự cô đơn ít nhiều. Sau đó Thái Hậu nói muốn đêm nay cậu ở lại trong cung, không cho cậu về. Cậu cứ đến Đông viên nghỉ ngơi, Thái Hậu sẽ kêu người đến gọi Kim Tại Hưởng về đó. Tuấn Chung Quốc từ chối không được, đành phải đến đây. Ai ngờ, cậu đến hoa lâu không bao lâu thì phát hiện cơ thể không được bình thường. Toàn thân cậu nóng lên từng cơn, bất tri bất giác ngã nhào trên giường, khó chịu cọ cọ cơ thể. Đến lúc này làm sao Tuấn Chung Quốc không biết canh trợ thai kia có vấn đề chứ! Tuy ở hoa lâu này toàn là hoa cỏ, rất ít người, cũng không lớn lắm, có thể trốn được. Nhưng ở đây đều là người của Thái Hậu, cậu có thể làm gì được đây? Thân thể cậu càng ngày càng nóng, càng lúc càng hư không, mơ mơ màng màng tự an ủi mình, đáng tiếc không thoả mãn được bao nhiêu. Lần đầu tiên cậu khát vọng Kim Tại Hưởng đến thế. Cậu rất muốn cây gậy to của hắn có thể cắm vào trong cơ thể cậu một chút. Cậu không biết, Kim Tại Hưởng mà cậu khát vọng, lúc này đang nhìn cậu chằm chằm. Hai chân cậu dang rộng đối diện tầm mắt Kim Tại Hưởng, vừa tầm mắt hắn có thể nhìn rõ quanh cảnh giữa hai chân cậu. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, u hoa kia của cậu đã đỡ hơn không ít. Hoa môi mở ra, cánh thưa thớt, nhuỵ hoa bên trong hoàn toàn lộ ra ngoài, xinh đẹp xoáy vào trong đáy mắt người khác. Sâu trong u hoa cất chứa hoa huyệt non mềm, ướt át. Cửa huyệt mấp máy, liên tục phun mật hoa ra. Ngón tay của cậu thụt vào trong, bị huyệt thịt gắt gao bao bọc, trằn trọc mút lấy. Nhưng những ngón tay của cậu quá nhỏ, hơn nữa ở góc độ này không thể đút vào sâu bên trong, căn bản không an ủi được cậu. Tuấn Chung Quốc khóc nức lên. Thật là đần... Kim Tại Hưởng thở dài. Nam nhân này đúng là ngốc nghếch mà, ngay cả tự an ủi cũng không biết. Cậu cắm như thế chỉ vào được hai đốt tay, làm sao có thể thoả mãn được chứ? Chi bằng an ủi phần hoa châu ở giữa hoa môi như thế có tốt hơn không. Hoa châu của cậu cực kỳ mẫn cảm, tuy rằng không thể cực khoái, nhưng vẫn có thể cho cậu nhiều khoái cảm hơn, không đến nỗi phải khó chịu như vậy. -" Đồ ngốc!" Tuấn Chung Quốc nghe được tiếng của nam nhân, mơ màng mở mắt ra nhìn xem. Kim Tại Hưởng thấy cậu hai mắt đẫm lệ mông lung, dáng vẻ uất ức đáng thương, làm tim hắn như bị ai đó nhéo một cái. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống. Một hồi lâu Tuấn Chung Quốc mới phản ứng được. -" Kim Tại Hưởng!" - Giọng nói cậu run rẩy, có chút kinh hỉ, muốn bổ nhào vào người hắn. Cậu không nằm mơ đấy chứ? -" Đừng nhúc nhích." Kim Tại Hưởng đè cậu xuống, một cánh tay kia cầm bàn tay lúc nãy tự an ủi của cậu. Giữa hai chân cậu đều là hoa dịch, trên tay cũng ướt dầm dề. Kim Tại Hưởng ngửi được mùi hoan ái, hơi thở có chút dồn dập, vật giữa hai chân hắn lập tức cứng cáp đứng thẳng. Cho dù không có rượu kia, nhìn thấy một màn ướt át thế này cũng đủ khiến hắn động tình. Kim Tại Hưởng kiềm chế xúc động trong lòng, đặt tay cậu lên hoa châu, dùng sức ấn xuống một cái. -" A!" - Tuấn Chung Quốc đón nhận kích thích, kêu một tiếng. -" Vân vê nơi này hiểu không?" - Giọng nói Kim Tại Hưởng như cố giữ vững tinh thần. Tay Tuấn Chung Quốc theo sự hướng dẫn của hắn nhẹ nhàng xoa nắn hoa châu, cuối cùng cậu cũng hiểu được nơi này là chỗ có thể giúp cậu được an ủi một chút, bắt đầu tự mình xoa nắn. Hoa châu của cậu vô cùng mẫn cảm, hơn nữa tự cậu biết làm thế nào cho bản thân thoải mái, cậu xoa xoa, dần dần mê muội, khẽ rên " ưm... a... a", cứ tiếp tục tự chơi đùa mình. Tròng mắt Kim Tại Hưởng nhìn cậu toé lửa. Cậu tự chà đạp hoa châu của mình, dâm dịch tiết ra càng dữ dội, cửa huyệt co giật đóng mở, hé miệng ra như gấp gáp ham muốn ngậm gì đó vào. Kim Tại Hưởng nhìn một hồi, bỗng cởi một bên khuyên tai bằng ngọc xuống. Hôm nay khuyên tai hắn dùng là loại Kê Huyết Thạch (*) to bằng trứng bồ câu, được mài bóng loáng nhẵn mịn. Hắn nhét Kê Huyết Thạch vào trong cửa huyệt đang đóng mở của Tuấn Chung Quốc,nhìn nó khẽ hút hút, rồi liền mút chặt lấy Kê Huyết Thạch không nhả. (*) Kê Huyết Thạch (Booldstone - Đá thạch anh máu): Là 1 trong 10 loại đá quý nổi tiếng ở Trung Quốc, được mệnh danh như vậy bởi có chu sa đỏ như tiết gà. Hoa huyệt ướt đẫm nóng hổi của Tuấn Chung Quốc bị Kê Huyết Thạch truyền đến cơn mát lạnh, cậu thoải mái run rẩy, động tác xoa hoa châu càng nhanh hơn. Cậu càng vân vê hoa châu, cửa huyệt càng nhận lấy kích thích, càng thêm đói khát, dĩ nhiên cũng hút Kê Huyết Thạch vào trong. Kim Tại Hưởng nhìn thấy liền trợn mắt. Hoa huyệt của phu nhân nhà hắn đúng là cực phẩm, lực hút mạnh đến mất hồn. Thật sự là một danh khí. Mắt thấy Kê Huyết Thạch bị miệng nhỏ bên dưới của cậu sắp ăn vào hoàn toàn, tiếp tục đang bị hút vào trong, Kim Tại Hưởng lôi nó ra, Kê Huyết Thạch bị tách rời khỏi huyệt thịt,mang theo một bãi dâm dịch. Tuấn Chung Quốc khóc nấc lên, cực kì bất mãn. Cậu vừa mới cảm thấy thoải mái một chút, sao hắn lại rút đi nữa rồi. -" Cho ta, cho ta! " - Tuấn Chung Quốc cũng không vân vê hoa châu kia nữa, một phát bắt được tay hắn. - " Kim Tại Hưởng, nhanh cho ta! Ta muốn! " -" Em muốn cái gì? " - Kim Tại Hưởng không chút đếm xỉa rút Kê Huyết Thạch ra, một bàn tay bị cậu cầm lấy, một bàn tay khác leo vào trong bắp đùi non mịn của cậu. -" Muốn... muốn ngươi... " - Chính cậu vân vê hoa châu, sao lại không có thoải mái bằng Kim Tại Hưởng làm cho cậu? Càng không bằng cảm giác được côn thịt to của hắn cắm vào. -" Muốn ta thế nào? Nói!" - Mắt Kim Tại Hưởng nhìn dâm huyệt nhoe nhoét của cậu, giọng điệu lại tỉnh táo đến đáng sợ. -" Muốn ngươi... Muốn ngươi tiến vào." - Tuấn Chung Quốc khóc thê thảm hơn. -" Tiến vào nơi nào?" - Kim Tại Hưởng vẫn không buông tha cậu, lòng bàn tay mỗi khi vừa đụng đến đùi non liền rời đi, làm cho cậu hư không không thôi. -" Tiến vào... Tiến vào" - Tiêu cự trong mắt Tuấn Chung Quốc đều đã tan rã. Kim Tại Hưởng chậm rãi nói: -" Là tiến vào huyệt của em sao?" -" Phải... " - Tuấn Chung Quốc lập tức theo tiếng. -" Lặp lại lần nữa. " Lúc này, bất luận hắn nói cái gì, Tuấn Chung Quốc đều nghe theo, dục vọng đã nuốt sạch lý trí của cậu. Cậu vẫn là biết xấu hổ, nhưng nơi giữa hai chân hư không vô cùng, cậu tranh chiến một chút, rốt cuộc không chịu đựng nỗi, chỉ còn cách vừa khóc vừa nói. -" Muốn ngươi... Tiến vào huyệt của ta. " -" Muốn nơi nào của ta tiến vào huyệt của em. " -" Nơi... nơi" Ánh mắt Kim Tại Hưởng sâu hút, hắn cũng sắp nhịn không nổi nữa, hướng dẫn cậu: -" Nói, muốn côn thịt ta cắm vào huyệt của em." -" Ta..." -" Nói mau!" - Kim Tại Hưởng đã không nhịn được đem bàn tay của cậu đặt lại vào hoa huyệt, hắn cảm thấy đũng quần hắn đã sắp nứt vỡ. Trong cơ thể, hoả dục từng đợt rồi lại từng đợt cuộn trào, Tuấn Chung Quốc thật sự nhịn không được rồi, cam chịu kêu khóc nói: -" Muốn côn thịt ngươi cắm vào huyệt của ta. " Ánh mắt Kim Tại Hưởng càng sâu thăm thẳm, nặng nề nói: -" Cầu xin ta chơi em! " -" Xin... xin..." - Tuấn Chung Quốc run rẩy, thật sự không kháng cự được hoả dục đang thiêu đốt cơ thể, hai mắt nhắm lại - " Xin ngươi chơi ta!" Cơ mặt Kim Tại Hưởng căng chặt, đưa tay tới eo mình, cởi bỏ thắt lưng, miệng chậm rãi nói: -" Nếu phu nhân đã yêu cầu, làm sao bản Hầu có thể từ chối em được?" - Lời vừa dứt, Kim Tại Hưởng kéo khố của mình xuống, dục long thô to lập tức chỉa vào cửa huyệt đang chảy nước ồ ạt của cậu, dùng sức cắm vào. -" Aaaaaaa!!!" - Tuấn Chung Quốc hét to một tiếng. Lần này, tiểu huyệt của cậu không được mở rộng từ trước, bị vật to lớn của Kim Tại Hưởng thô bạo đâm chọc, khiến tiểu huyệt của cậu căng đến vừa trướng vừa nhức. Kim Tại Hưởng mặc kệ, huyệt của cậu chảy nhiều nước như vậy, lại mút rất chặt, làm sao hắn có thể bỏ qua. Hắn lập tức động eo, hung hăng cắm vào. Hắn đứng bên giường, để hai chân Tuấn Chung Quốc vòng trên eo hắn, lại ôm lấy cậu. Thô lỗ kéo y phục trước ngực cậu, một bên hôn sâu ngăn chặn miệng nhỏ của cậu, một bên nắn bóp bầu ngực đẫy đà đang lắc lư bên dưới. Tuấn Chung Quốc vốn đã đến cực hạn, Kim Tại Hưởng vừa vọt vào lại trực tiếp cắm xuống tới tận cùng, đâm thẳng vào hoa tâm của cậu, huyệt thịt lập tức bắt đầu co thắt. Hắn không ngừng rút ra cắm vào hoa huyệt của cậu một giây nào, mỗi cái đều chọc thẳng vào hoa tâm của cậu, Tuấn Chung Quốc vừa đau vừa tê dại, lập tức bị hắn làm đến cao trào. -" A... a... a... ưm... nhanh... sướng... a... ah..." Huyệt thịt điên cuồng co rút, hai mắt Tuấn Chung Quốc mơ màng, toàn thân co quắp. Còn Kim Tại Hưởng cũng thở hồng hộc, ra sức không ngừng nghỉ trên người cậu. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
19- Nghe lén[EXTRACT]Khang Bình công chúa từ xa xa theo vào Đông viên, vốn muốn tìm cơ hội bày tỏ với Kim Tại Hưởng, không ngờ hắn vào thẳng hoa lâu, không cho nàng chút cơ hội nào. Khang Bình công chúa đã tỉnh rượu, nhìn thấy Tố Cúc cô cô canh bên ngoài lâu, liền di chuyển về phía cửa sau hoa lâu. Hoa lâu này được xây vốn là để ngắm cảnh, tuy cũng dùng làm nơi nghỉ ngơi cho những thân quyến ở lại trong cung, nhưng vẫn làm hai cửa trước sau. Giờ này, cửa sau không có ai canh giữ. Khang Bình công chúa đứng ở cửa sau, có thể nghe được âm thanh truyền tới từ hoa lâu. -" Kim Tại Hưởng nhanh cho ta, ta muốn... " Giọng nói quen thuộc lại có phần không quen thuộc, không được nhã nhặn như bình thường, lại có chút kiều mị, có thể nghe ra âm ngân như tiếng đàn du dương... Khang Bình công chúa lập tức nép vào chậu cây ngay cửa sau. Sau đó nàng nghe thấy tiếp đáp âm trầm của người nàng ngày nhớ đêm mong: -" Em muốn gì? " -" Muốn ngươi... muốn ngươi..." *** -" Đồ đê tiện!" - Khuôn mặt xinh đẹp của Khang Bình công chúa bỗng trở nên dữ tợn. Đang ở trong cung, vậy mà dám dẫn nam nhân tới đây hẹn hò. Còn dụ dỗ hắn như thế, quả thực dâm đãng vô sỉ! Ngày thường ở trước mặt người khác giả bộ đoan trang hiền lương, sau lưng lại quấn quít lấy nam nhân như một con dâm phụ. Đồ hồ ly tinh! ( cái gì z mẹ, bố con điên thần kinh ăn nhằm phân chó hay sao đầu ốc ngu muội z má. Chồng ngta thì ngta quyến rũ, chồng ngta thì ngta ôm. Đm coi lại bản thân trước khi chửi ngta hồ ly tinh nha con khùng. Xin thứ lỗi vì đã chen ngang. Mị Quá nóng máu vs con tiểu tam này). Khang Bình công chúa hung tợn trừng mắt nhìn ánh đèn trong hoa lâu, nghe những âm thanh dâm đãng vọng ra từ bên trong. Tiếng rên rỉ, tiếng kêu khóc cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau, giống như củi khô bốc lửa. Khang Bình công chúa vừa cảm thấy hận thấu xương, lại vừa bị âm thanh bên trong làm cho toàn thân khô nóng. Phò mã của nàng anh tuấn cao lớn, đáng tiếc chỉ được cái mã. Ba năm trước, Khang Bình công chúa nhìn trúng Kim Tại Hưởng là bởi vì hắn tuấn lãng tiêu sái. Sau ba năm, nàng dần dần hiểu được loại nam nhân như Kim Tại Hưởng mới đúng là cực phẩm. Tuy rằng phò mã cao lớn, nhưng thân thể chẳng hề cường tráng. Kim Tại Hưởng cũng cao lớn, nhưng võ công của hắn cao cường, tập luyện khiến toàn thân hắn lực lưỡng khí phách. Nhìn hình dáng cao ráo, lại mạnh mẽ, bắp thịt căng đầy. Nếu là có thể được nam nhân này ôm vào ngực, đặt ở dưới thân... ( trời địu con khùng này, nó mới nói ngta hồ ly tinh đã bây giờ nó nghĩ như zây, đúng là tiện nhân- chửi người ta mà không nhìn lại mình.) Hơi thở của Khang Bình công chúa bắt đầu dồn dập. *** -" Phu nhân, em kẹp như vậy là muốn cắn đứt bản Hầu sao? " Giọng nói của Kim Tại Hưởng rõ ràng là vô cùng tỉnh táo không hề giống với chất giọng đầy sắc tình như ngày thường. -" Không, ta không phải... " - Tuấn Chung Quốc yếu ớt nói, lại bị Kim Tại Hưởng thúc mạnh vào một cái, sợ hãi cầu xin - " Nhẹ... nhẹ một chút... nơi đó không chịu được.. a... a... đau" -" Chẳng lẽ không sướng sao?" ... Không biết Kim Tại Hưởng làm cái gì, tiếng kêu của Tuấn Chung Quốc đột nhiên cao ngất trời, vừa khóc vừa cầu xin. Rõ ràng Khang Bình công chúa muốn bỏ đi, nhưng hai chân lại bất động, dán chặt ở cửa sau hoa lâu, nghe lén suốt nửa canh giờ. Trong vòng nửa canh giờ này, Kim Tại Hưởng không dừng một khắc nào, đưa Tuấn Chung Quốc lên cao trào mấy lần, cuối cùng sảng khoái phóng tinh hoa. Động tĩnh trong hoa lâu tắt dần, Khang Bình công chúa thở ra một hơi, phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi. Lồng ngực sớm đã phình to, đầu nhũ cứng rắn như đá, kéo kéo yếm lại bị vải dệt cọ sát sinh đau. Hạ thân cũng tiết ra thuỷ dịch, đã sớm ướt đẫm. Gió đêm thổi tới, nàng cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Đêm đã khuya, nàng cũng không thể ở lại đây, lỡ như để người ta phát hiện thì không hay. Khang Bình công chúa loạng choạng rời khỏi Đông viên. Đi được nửa đường nàng quay đầu nhìn về phía đuốc sáng trong hoa lâu, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đáng lý những thứ này đều phải thuộc về nàng, là của nàng! Tiện nhân Tuấn Chung Quốc đoạt lấy đồ của nàng, còn dám kênh kiệu như thế, nàng nhất định phải... *** Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc nằm trên giường, liếc mắt nhìn cửa sau một cái. Theo dõi hắn chắc là một cung nữ tò mò chăng? Thâm cung cô độc như vậy, thích nghe hắn để cho nghe. Kim Tại Hưởng không thích người khác nhúng tay vào chuyện phòng the của hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm nếu bị người nghe được. Tố Cúc cô cô không phải cũng chưa đi sao? Đương nhiên, nếu như là nam nhân, có lẽ hắn sẽ có ý kiến. Tiếng rên phu nhân nhà hắn êm ái, dụ dỗ người như vậy, làm sao hắn có thể để cho nam nhân khác nghe thấy chứ!!! Phủ chăn lên thân thể trần truồng của hai người. Vừa rồi Tuấn Chung Quốc bị hắn ôm, hai chân quấn ngang hông hắn, tay ôm cổ hắn, bị làm ở tư thế lơ lửng này thật lâu, cực kỳ hao tổn sức lực. Hơn nữa, hôm trước cũng giằng co suốt cả đêm, bây giờ đã mệt đến mức rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi. Mặc dù Kim Tại Hưởng không hoàn toàn thoả mãn, nhưng hắn cũng không muốn ép cậu nữa. Nơi giữa hai chân của Tuấn Chung Quốc đang cần bôi thuốc, thể lực lại tiêu hao nhiều. Mấy ngày nay cứ phải giao thiệp yến tiệc, hắn không muốn lại giày vò cậu. Có điều vuốt ve thân thể mềm mại trơn ướt trong lòng, vật hung mãnh giữa hai chân hắn lại nhanh chóng cứng lên, rục rịch ngóc đầu dậy. Hắn quên mất đêm nay đã uống rượu tráng dương của Nghi Quận vương. -" Không thể làm được nữa... " - Kim Tại Hưởng tự lẩm bẩm. Hắn không thích phải khắc chế mình. Hắn đối với Tuấn Chung Quốc luôn có ham muốn mãnh liệt, ngày nào cũng muốn làm vài lần. Nhưng Tuấn Chung Quốc vốn không có võ công, chỉ là một nam tử bình thường. Mặc dù sức khoẻ cậu không tệ, nhưng cũng không chịu nổi hắn gây sức ép như thế. Muốn bản thân được thoả mãn tận cùng thì... Ừm, tốt nhất là phải cải thiện thể chất của cậu sao cho có thể thích nghi với loại chuyện tiêu hao nhiều thể lực này. Còn nữa, tiểu huyệt cậu quá non, phải bảo dưỡng thật tốt, một lọ thuốc kia xem ra còn chưa đủ. Kim Tại Hưởng còn đang suy nghĩ, thân thể mềm mại trong lòng hắn lại vặn vẹo, không nằm yên. Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng vươn tay, ôm lấy hắn cọ cọ. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, động tác không an phận của cậu cho hắn biết, thuốc cậu uống phải lại đang phát huy tác dụng. Kim Tại Hưởng xốc chăn mỏng lên, tách hai chân của cậu ra, nhìn chăm chú vào giữa hai chân cậu. Vừa rồi cắm rất mạnh, tiểu huyệt hồng hồng, có chút sưng. Hắn cúi người nhặt áo mình lên, lấy trong túi một cái bình nhỏ, rắc một chút bột phấn... Tuấn Chung Quốc uốn éo, chủ động mở ra hai chân, muốn hắn dây dưa với cậu. Kim Tại Hưởng vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đè hai chân của cậu lại, làm cho cậu an phận một chút, rồi đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, từng chút từng chút xoa bột phấn vào bên trong. Bột phấn nhanh chóng hoà tan với hoa dịch cậu tiết ra. Tuấn Chung Quốc thoải mái thở dài. Kim Tại Hưởng lật hoa môi của cậu, tìm lấy hoa châu nhẹ nhàng vân vê. Lúc đầu, Tuấn Chung Quốc còn thoải mái kêu hừ hừ, nhưng cậu nhanh chóng không thoả mãn. -" Không đủ, vẫn muốn..." -" Muốn cái gì? " - Kim Tại Hưởng thờ ơ hỏi. -" Muốn... Dùng sức một chút." Ánh mắt Kim Tại Hưởng thay đổi, hai ngón tay bóp chặt hoa châu của cậu, dùng sức vân vê cho nó cứng lên: -" Như vầy phải không? " -" A..." Tuấn Chung Quốc thấy đau nhoi nhói, cơn đau này lại mang theo một cơn khoái cảm kì lạ, làm cho cậu lưu luyến. -" Tại Hưởng, Tại Hưởng..." - Cậu không biết phải kêu làm sao. Trước mắt hắn cậu luôn giữ lễ nghĩa gọi hắn là Hầu gia. Ngay cả tiếng phu quân cho thân mật một chút cậu cũng chưa từng gọi qua, huống hồ gì là kêu tên hắn. Nhưng lúc này, Kim Tại Hưởng nghe thấy tên của mình từ đôi môi hồng mềm mại của cậu, sống lưng như có luồng điện chạy qua, cực kì dễ chịu. Yêu tinh này! Chỉ kêu tên của hắn thôi đã có thể khiến hắn có phản ứng rồi. Kim Tại Hưởng vừa mạnh mẽ chơi đùa hoa châu của cậu, vừa dùng một ngón tay khác đụng đến hoa huyệt, cắm vào. -" A... a... a" - Trong huyệt thịt trào ra một đợt hoa dịch, thấm ướt tay hắn, khiến cho ngón tay ra vào phát ra tiếng " chụt, chụt". Cắm một hồi, không biết đến khi nào, Kim Tại Hưởng đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm u hoa của cậu, nhìn eo cậu uốn éo, chủ động mút vào nhả ra ngón tay của hắn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
20- Tự mình chuyển động[EXTRACT]-" A... a... ưm... ưm... " Tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu của nam tử từ trong hoa lâu truyền ra, tung bay trong gió. Tố Cúc cô cô nghe một hồi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, nói với tiểu thái giám: -" Ngươi ở lại đây trông coi, đừng để cho người khác lại gần." Tiểu thái giám đáp một tiếng: -" Đã rõ, thưa cô cô." Tố Cúc cô cô cầm đèn lồng, chậm rãi trở lại cung Thái Hậu. Tiệc rượu đã tan, cung nữ đang hầu hạ Thái Hậu rửa mặt chải đầu. Tố Cúc cô cô cầm lấy lược gỗ từ tay cung nữ, ánh mắt ra hiệu cho nàng lui ra ngoài, tự mình cẩn thận chải tóc cho Thái Hậu. Thái Hậu tựa tại trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, rõ rãng không nhìn thấy, nhưng vẫn biết Tố Cúc cô cô trở về. -" Thế nào rồi?" Tố Cúc cô cô vừa chải đầu vừa trả lời: -" Củi khô bốc lửa." -" Kim Tại Hưởng đối với Tam Quốc thế nào? " Tố Cúc cô cô suy nghĩ một chút, đáp: -" Kim Hầu gia không giống như không thích Tam công tử, ngược lại có vẻ như rất sủng ái cậu." Thái Hậu hơi cong môi: -" Nam nhân mà, đâu có ai thích thê tử mình ở trên giường đứng đắn cứng nhắc. Luận chung mạo luận dáng người, Tam Quốc cũng đây kém ai, chỉ cần bớt làm cao một chút, làm gì có chuyện Kim Tại Hưởng lại không thích?" -" Thái Hậu nói rất đúng. " - Tố Cúc cô cô nói -" Kim Tại Hưởng gia huyết khí sôi trào, lại xuất thân võ tướng, đang trong thời kì cường thịnh. Tam công tử lại tốt như vậy, cô phụ thật đáng tiếc. " -" Haizzz, là ta sơ sót, ngày xưa chỉ dạy nó việc quản gia, lại quên điều căn bản nhất." - Thái Hậu chậm rãi nói -" Thu phục nam nhân, phương pháp đơn giản nhất chính là đút hắn ăn no. " Thái Hậu nghĩ đến lúc mình còn trẻ, tiên hoàng cực kì sủng ái nàng, không phải vốn là vì chuyện này sao. Tuấn Chung Quốc này lại lúc nào cũng nghiêm chỉnh đoan trang. Thôi nghĩ nữa, Thái Hậu lại nói: -" Chỉ mong tối nay, Kim Tại Hưởng biết được cái hay ở Tam Quốc, sau này sủng ái nó nhiều hơn, để nó còn sớm mang thai con trai. Kim Tại Hưởng này không cha không mẹ, thân tộc lại không có lui tới, nếu Tam Quốc có thể sinh cho hắn một trai một gái, nhất định hắn sẽ rất vui mừng. " Tố Cúc đáp: -" Kim Hầu gia long tinh hổ mãnh, chỉ cần chuyện phòng the không có gì bất thường, Tam công tử mang thai chỉ là chuyện sớm muộn. " Nghe nàng nói như thế, Thái Hậu rất yên tâm. Bà chỉ sợ Kim Tại Hưởng không bình thường, mới không chịu hành phòng. Tố Cúc nói nhu cầu hắn cường thịnh, long tinh hổ mãnh, xem ra Kim Tại Hưởng chẳng những không có vấn đề, còn thật sự khoẻ mạnh. -" Được rồi, đi nghỉ sớm đi. " -" Dạ. " - Tố Cúc hầu hạ Thái Hậu đi ngủ, nghĩ đến hai người trong Đông viên kia. Đối với bọn họ mà nói, đêm nay sẽ là một đêm kích tình không ngủ. Trong Đông viên quả thật kích tình không ngủ. Công dụng của thuốc trợ thai quá mạnh, lần đầu tiên Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc chủ động đến vậy. Ngón tay hắn bất động, Tuấn Chung Quốc không nhẫn nại được, bèn phải chủ động nâng hạ thân lên, nhẹ nhàng khuấy động. Trên ngón tay hắn dính đầy mật dịch của Tuấn Chung Quốc, mắt hắn nhìn cậu nhún nhún cặp mông, ngập ngừng nuốt lấy ngón tay hắn từng chút. Nhún lên nhún xuống thật sự rất mệt mỏi, Tuấn Chung Quốc khẩn thiết cầu xin: -" Tại Hưởng... ta... khó chịu lắm... " -" Khó chịu?" - Giọng nói Kim Tại Hưởng có chút khàn khàn, trêu đùa -" Bản Hầu thấy em rất vui vẻ mà! " Tuấn Chung Quốc khó chịu, uốn éo. Kim Tại Hưởng đùa bỡn cậu một chút, chà sát hạt châu: -" Thế nào? Ngón tay không đủ sao? " Tuấn Chung Quốc chủ động nâng bộ ngực trắng ngọc lên, ôm cổ hắn, chà ngực mình vào người hắn: -" Rất khó chịu mà..." Chưa từng thấy dáng vẻ quyến rũ mê hoặc như thế này của cậu, chất giọng Kim Tại Hưởng trầm hẳn: -" Vẫn muốn ta cắm em đúng không? " Tuấn Chung Quốc thở hừ hừ, cặp nhũ trơn nhẵn mềm mại đè ép vào da thịt hắn. Chúng căng đầy, đẫy đà khiến bắp thịt hắn căng thẳng. Khi luồng thịt mềm đó lướt qua điểm đỏ trước ngực hắn, Kim Tại Hưởng nheo mắt lại, cảm thấy sau lưng có một luồng điện chạy qua, côn thịt lập tức nhảy dựng lên, khí thể ngẩng cao đầu. Kim Tại Hưởng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cậu, trầm giọng nói: -" Muốn ta làm thì xoay người lại đi, nâng mông lên!" Bây giờ Tuấn Chung Quốc làm gì còn lý trí mà biết xấu hổ nữa chứ! Cậu ngoan ngoãn xoay người nằm quỳ xuống. Kim Tại Hưởng vỗ mông tròn của cậu mấy phát, khiến toàn thân cậu run lên. -" Đã bảo nâng mông lên không nghe sao? Hạ thấp eo xuống!!! " Tuấn Chung Quốc chỉ còn cách làm theo lời hắn. -" Tách tiểu huyệt kia ra, nó chặt như vậy làm sao ta vào trong được? " Tuấn Chung Quốc lầm bầm mấy tiếng, làm cách nào cũng không đúng. Cuối cùng đành phải nhờ Kim Tại Hưởng " tốt bụng" dạy cậu, đặt đầu cậu ghé vào gối mềm, hai tay vươn ra sau, tách hai phần mông thịt ra. Kim Tại Hưởng hít sâu một hơi. Đúng là yêu tinh đoạt mạng hắn mà!!! Mông thịt trắng muốt bị chính tay cậu tách ra, huyệt mềm đỏ tươi ẩn bên trong dần xuất hiện, ướt át và mềm mại, cửa huyệt co thắt giống như cái miệng nhỏ ham ăn. Chất dịch vừa rồi hắn bắn vào vẫn còn chưa chảy ra hết, thỉnh thoảng nhỏ xuống, trông dâm đãng vô cùng. Kim Tại Hưởng vươn tay, ánh mắt vô tình lướt qua đoá hoa cúc của cậu. Màu sắc của nó hồng phấn, chặt chẽ vô cùng, nhìn là biết chưa từng được ai khai phá. Hắn dán phân thân của mình lên cúc huyệt của cậu. Tuấn Chung Quốc a lên một tiếng, có chút bối rối. -"Đừng nhúc nhích! " - Kim Tại Hưởng quát khẽ, ngăn động tác thối lui của cậu. Tuấn Chung Quốc không dám động đậy, từ từ cảm nhận sự xoan nắn nhẹ nhàng của hắn ở phía sau. Kim Tại Hưởng không dùng nhiều sức, thậm chí có thể nói là dịu dàng xoa nắn, Tuấn Chung Quốc liền mất cảnh giác, bắt đầu rên rỉ theo tần suất rung động của hắn. Thật là kì quặc! Rõ ràng tiểu huyệt bị ngứa ngáy không phải là tiểu huyệt này, nhưng khi Kim Tại Hưởng xoa xoa, cậu lại cảm thấy thoải mái cách kì lạ. Chờ đến khi Tuấn Chung Quốc hoàn toàn thả lỏng, Kim Tại Hưởng xoay người phủ trên lưng cậu, quy đầu ở trước cửa huyệt của cậu dùng sức một chút chui vào trong. -" A... Aaaaaa... ư... " - Tuấn Chung Quốc ngửa đầu kêu ra tiếng, bị cắm đến vừa đau vừa sảng khoái. Lúc đầu Kim Tại Hưởng vào một cách chậm rãi, sau đó dần dần gia tăng tốc độ. Mỗi lần hắn cắm vào, Tuấn Chung Quốc lại kêu một tiếng. Kim Tại Hưởng cắm càng lúc càng nhanh, đến mức va thật mạnh vào mông cậu như cưỡi ngựa. Hắn cảm thấy mình có phần mất khống chế. Nghi Quận vương kia ăn chơi rất có nghề, rượu Phi Tiên của hắn quả nhiên có công hiệu rất mạnh. Hơn nữa, mỹ nam dưới thân hắn lại là một báu vật cực phẩm, mỗi lần hắn chạm vào hoa tâm cậu, miệng huyệt lại hút mạnh xuống, khiến hắn sướng muốn bay lên trời. Ngoài hoa lầu, tiểu thái giám đứng canh nghiêm chỉnh. Bên trong càng làm càng kịch liệt, âm thanh truyền đến ngày một rõ. Tiểu thái giám sờ qua nơi trống rỗng dưới hạ thân, hắn thở dài. May mà hắn đã sớm diệt mầm mống tai hoạ này rồi, nếu không cứ nghe loại âm thanh này, hắn sẽ bị dục hoả đốt cháy mất. Âm thanh dâm đãng trong hoa lâu cứ vang vọng cho đến nửa đêm. Lúc đầu, Tuấn Chung Quốc còn chủ động, đến khi rượu Phi Tiên mà Kim Tại Hưởng uống phát huy công dụng, hắn liền dính lấy cậu không rời. Cho đến khi trời phía Đông dần sáng, những tiếng động khuê phòng bên trong mới dừng hẳn. Tuấn Chung Quốc ngủ mê man cả ngày, mãi đến hoàng hôn mới tỉnh. Cậu mở mắt ra, vừa nhúc nhích tay chân, lại tê mỏi đến phải kêu lên. Mà vừa kêu lại bị âm thanh khàn đặc của mình làm hoảng sợ. Bên ngoài có tiếng rèm châu va chạm, Kim Tại Hưởng mặt mày sáng láng bước vào: -" Tỉnh rồi? " Đầu óc Tuấn Chung Quốc mụ mị, không biết đã xảy ra chuyện gì. Kim Tại Hưởng sờ sờ đầu cậu, nói: -" Ta biết em rất mệt. Có điều lúc này nên trở về trước đã. Ta gọi người đến giúp em rửa mặt chải đầu, lát nữa xuất cung ngay. " --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
|