Em Anh Hai Đầu Thế Giới
|
|
Thế Long đang chạy êm ru thì nghe tiếng hét đó, chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn dừng lại. Hắn nhìn sang gương mặt của cậu nhóc thì hơi hoảng, gương mặt thường ngày ngây thơ ngờ nghệch đang đỏ lên vì giận, mắt lại rưng rưng; Thế Long ngẫm nghĩ “Có ý tốt đưa cậu ta về đáng lẽ phải cám ơn mình chứ sao lại nổi giận nhỉ?”. Khí thế hừng hực, máu nóng đang sôi trào, Duy Minh kể ra vụ hiến máu rồi mất xe một lèo không cho Thế Long có cơ hội chen vào, kể xong nó chêm thêm 1 cậu “Cũng nhờ phúc đức gặp thêm 1 Tổng giám đốc ác độc như anh” rồi bước xuống xe, đóng cửa cái rầm. Thế Long trố mắt nhìn không hiểu mình đã làm gì sai, gương mặt từ từ chuyển sang màu đen. Còn Duy Minh tức giận đùng đùng, cảm thấy bị xúc phạm vô cùng, dù phải cắn răng đi bộ về nhà nhưng cũng có chút hứng khởi “Lần đầu tiên giai cấp nô lệ đã nổi dậy, mình đã dám quát vào mặt tên tổng tài ác ôn kia. 1 cảm giác thật là YoMost” Chương 8: GIẬN RỒI! Sáng hôm sau, Duy Minh lếch đến công ty với đôi chân rã rời vì tối hôm qua tức quá đi bộ về, nghĩ lại nó tự chửi mình ngu, giận hắn thì mắc gì phải hành hạ bản thân như thế!? Thế là nó vác tâm trạng cực kì tệ đó vào thang máy, thang máy sáng sớm đông cực kì, vừa chui được vào trong góc, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì cái tên “ác ôn” đó bước vào. – Chào giám đốc! – Chúc giám đốc ngày mới tốt lành – … bla bla Bọn nhân viên đó đương nhiên sẽ chớp lấy cơ hội xum xoe nịnh nọt, còn nó nghĩ đến chuyện hôm qua máu đã sôi lên tới não, hận không thể mở cửa thang máy nhảy ra ngoài nên chỉ có thể hầm hố xoay mặt qua hướng khác. Thế Long không định đi cái thang máy chật chội này nhưng nhìn thấy nó chen chút trong đó nên mới tò mò bước vào. Rồi nhìn thấy thái độ của nó hắn suýt phì cười, nhưng để giữ hình tượng lạnh lùng của mình, hắn chỉ dám nhếch mép lên trong đầu thì chế nhạo “Đồ trẻ con!” Suốt buổi sáng hôm đó, nó làm việc với tâm trạng cực kì tồi tệ, bị khách mắng vốn mấy lần về nó, chị Hương ngoắc ngoắc nó lại: – Làm người phục vụ thì quan trọng là em không được để tâm lý chi phối hành động, vui cũng cười, buồn bực cũng phải cười với khách. – Ơ sao chị biết tâm trạng em không tốt? – Thời gian chị làm việc ở đây nhiều gấp mấy chục lần em đó, em vừa bước vào là chị biết rồi. Nhưng tóm lại khách hàng là thượng đế, cuối tháng ta lãnh lương là tiền trả cho việc ta phục vụ họ, họ là bát cơm của mình, không lẽ vì tình cảm cá nhân mà em nỡ đạp đổ bát cơm của mình? – … – Thôi em cứ tự suy nghĩ đi! Hôm nay cũng vắng khách, em cứ ngồi đây, khi nào em cân bằng được tâm trạng của mình rồi hãy ra! Chị Hương quay đi, để nó ngồi lại trong phòng nghỉ của nhân viên. Càng nghĩ nó càng thấy tức tưởi “Mình mà không sợ mất chén cơm thì hôm đã tẫng hắn 1 trận rồi!” nhưng dù sao thì nó cũng phải dằn lòng lại, mất chén cơm là mất tất cả, bất cứ giá nào cũng phải bám lấy công việc này! Khi đã bình tĩnh, nó trở lại với công việc, thoắt cái cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Duy Minh bước vào căn tin, cô thư ký vẫn đon đả bước vào theo và đưa cho nó 1 phần cơm trưa, lần này còn khuyến mãi thêm 1 ánh mắt “vừa soi mói vừa nghi hoặc”. Mở hộp cơm ra lửa giận lại bùng cháy dữ dội “Đồ ăn gấp đôi, hắn có ý gì đây? Đã không xem ý kiến mình ra gì còn tỏ ý khinh thường mình không có tiền ăn nổi cơm trưa à?”. Thế là Duy Minh đùng đùng nổi giận, cầm hộp cơm hùng hổ vứt vào sọt rác rồi nghiễm nhiên kêu cơm trong căn tin ăn. Hơn 2 tuần nay mới có 1 bữa trưa không gan lợn, không thịt bò… tóm lại là không bổ máu, thật là hạnh phúc! Nó vừa ăn cơm mà nước mắt lưng tròng, mấy món ăn này không có gì đặc biệt nhưng nó tưởng như sơn hào hải vị.
|
Duy Minh ngồi đó ăn ngon lành thì các đồng nghiệp trong căn tin nhìn nó như quái vật, có lẽ tất cả đang có chung 1 suy nghĩ “Ôi, hộp cơm của giám đốc đã… đã bị cho vào sọt rác?”. Không phải nó không biết mọi người đang tò mò dò xét nó nhưng nó cũng khôn thèm để ý “Các người suốt đời chịu hắn áp bức à? Đã đến lúc đứng lên đấu tranh!!!” Đúng như mọi người dự đoán, cơm vào đến bụng chưa kịp tiêu hóa thì lần này trợ lý giám đốc chứ không còn là chị thư ký nữa, bước xuống dõng dạc giữa căn tin: – Giám đốc bảo tôi mời cậu Huỳnh Duy Minh lên phòng Tổng giám đốc có việc cần! Nói xong cậu trợ lý quay người bước đi không đoái hoài gì đến nó có nhận lời hay không. “Thật đáng ghét, xem mình là cái gì? Trả lương xong muốn kêu gì là kêu à? Giờ này là giờ nghỉ trưa, không phải giờ làm chính thức, mời ta cũng không lên! Hứ” – Duy Minh thầm nghĩ trong đầu. Nó vừa nghĩ vừa nhai ngấu nghiến miếng cá trong miệng (Nếu biết nói chắc con cá này sẽ hỏi nó đã có lỗi gì với Duy Minh mà bị đối xử như vậy?) Thế là Duy Minh ngồi đó tiếp tục ăn uống ngon lành, “Lâu rồi mới được ăn một bữa ngon miệng như vậy, không nên vì tên sếp ác ôn đó phá hỏng tâm trạng”, và đương nhiên nó tiếp tục trở thành “quái vật” giữa căn tin rộng lớn, mọi người bất giác nhích ra xa nó 1 tí, như nó là 1 dịch bệnh sắp lây lan, ai ai cũng biết bây giờ nên tránh xa nó vài mét, nằm ngoài bán kính sát thương nếu nó bị Tổng giám đốc “xử lý”. Mà nói chung, bây giờ quan hệ giữa 2 người mập mờ không rõ, không ai dại gì theo hẳn về phe nó hoặc phe của Thế Long, có thể xem đây là định luật bảo toàn… tính mạng lưu truyền trong AJ trước đến nay. +++ Duy Minh vừa kết thúc bữa trưa mà nó tự cho là “thịnh soạn” thì một nhân vật mới lại xuất hiện càng làm căn tin xôn xao hơn – trưởng phòng nhân sự. Có lẽ lúc đó hỏi trưởng phòng Khoa người ông căm hận nhất công ty là ai thì sẽ nhận được câu trả lời là Huỳnh Duy Minh. Lần trước bỏ bữa tối còn lần này dang dở bữa trưa vì cái tên đó, nhưng do người chỉ đạo là Tổng giám đốc truyền thuyết nên ông không dám hó hé gì, chỉ có thể giận cá chém thớt, dùng ánh mắt tràn ngập căm hờn nhìn nó: – Cậu Duy Minh, vui lòng Tổng giám đốc ngay lập tức! – … – … – … Sau đó không ai nói gì, Duy Minh giả vờ không nghe thấy, còn trưởng phòng Khoa không mặt dày đến nỗi phải truyền chỉ thị của giám đốc 2 lần. – Tôi có nhiệm vụ đưa cậu lên gặp giám đốc. – Nguyên văn lời của An Thế Long là “Áp giải cậu ta lên đây! Trễ 1 phút tôi hạ ông một bậc lương!”, nếu không ảnh hưởng đến mấy bậc lương của ông thì chỉ cần nói xong đã có thể quay lại với bữa trưa của mình, nhưng đằng này nhất định phải lôi đầu nó lên tầng 40. Trưởng phòng Khoa đã nghĩ đến hạ sách ăn vạ và phương án cuối cùng là kêu bảo vệ trói tay trói chân nó áp giải lên. – … Thấy nó ngồi trơ ra đó, chị Hương liền chạy đến, kéo nó ra 1 góc và nói: – Chị thấy 1 người có giám đốc làm chỗ dựa vững chắc như em mà không ỷ lại, còn rất ham học hỏi, chị rất quý và nể em. Nhưng lần này em phải suy nghĩ kĩ, chị đã nói rồi, không được để cảm xúc chi phối hành động, đã là chỗ dựa cho mình thì mình càng phải xem trọng, huống hồ đó lại là giám đốc! Chị Hương ngọt nhạt một hồi cũng khiến nó suy nghĩ lại, sợ nhỡ đâu có việc gì quan trọng thì cũng nên lên 1 chuyến. – Được, tôi sẽ lên phòng Tổng giám đốc Thấy cái gật đầu và nghe câu nói của nó, trưởng phòng Khoa thầm thở phào, lập tức lao tới nắm áo nó lôi đi, vừa đi vừa hối. Lần này không cần giữ hình tượng chỉnh chu thường ngày nữa, lôi nó đi xềnh xệch, trưởng phòng Khoa vừa đến thang máy đã la lên “Tránh ra!”. Mọi người thấy dáng vẻ gấp gáp cũng như cái chức Trưởng phòng Nhân sự không phải là nhỏ, tốt nhất không nên động vào, động vào là bị đuổi việc như chơi nên dù không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra những cũng niềm nở nhường đường. +++ Ting, cửa thang máy mở ra, Duy Minh nhanh chóng bị đẩy vào phòng Tổng giám đốc. Nó vừa bước vào thì Thế Long cũng vừa lúc ngẩng mặt lên, 4 mắt nhìn nhau, nó hứ 1 tiếng rồi ngó sang chỗ khác. Đợi một hồi không thấy đối phương nói gì, Duy Minh lên giọng: – Nếu giám đốc gọi tôi lên đứng làm mẫu thì tôi xin phép… (Giận rồi, giận thiệt rồi, xưng “tôi” luôn rồi) – Chuyện bữa trưa tôi sẽ xử lý sau… – Thế Long bình thản nói tiếp – Tối nay 7h ở lại có 1 bữa tiệc… – Tối nay tôi không có ca làm việc – Nó ngắt lời “Định bóc lột sức lao động của ta à? Ta hết giờ làm rồi dựa vào đâu mà bắt ta ở lại phục vụ chứ?” – … – Thế Long chau mày – Xem như làm ngoài giờ, trả tiền gấp đôi. – … – Duy Minh lưỡng lự “Tiền lương ở AJ đã gấp 4 lần tiền làm thêm, bây giờ lại gấp đôi nữa, wow, được kha khá đây…” nó đưa tay ra nhẩm tính “… trừ tiền xe buýt vẫn còn kha khá hehe… Thôi thì tiền đưa đến tận tay rồi không nhận quả có lỗi với bản thân!” – Được! Vậy 7h chứ gì? Ok – 6h có mặt… – Thế Long tự nhiên nói với theo, thấy mình bị hớ, hắn lấp liếm – … để “chuẩn bị!” Duy Minh nghe xong không nói gì, quay đầu bước đi không nói tiếng nào, hắn thấy vậy cũng hơi bực, cảm giác mình bị lơ không dễ chịu chút nào. Nó trở lại làm việc, kể cho chị Hương nghe vụ “làm ngoài giờ” tối nay. Nghe xong chị trầm ngâm suy nghĩ “Kì lạ thật, danh sách nhân viên phục vụ tối nay chẳng phải mình đã lên lịch từ trước rồi sau, trưởng phòng nhân sự cũng đã duyệt và đâu có Duy Minh. Thấy cậu nhóc còn non kinh nghiệm quá mình chưa dám cho vào, sao giám đốc lại đích thân chọn nhỉ?” Thấy chị Hương không nói, nét mặt thất thần nó liền hỏi: – Chị không khỏe hả? – À… à không có gì! Em làm việc tiếp đi! Chị đi ra nhà bếp kiểm tra lại vật liệu cho buổi tiệc tối nay nữa. Nghe lời chị Hương, Duy Minh tiếp tục làm việc, trong lòng hí ha hí hửng vì việc làm ngoài giờ lương cao này! +++
|
6h tối, Duy Minh bước vào phòng nghỉ của nhân viên với gương mặt phờ phạc “Làm cái quái gì mà từ trưa đến giờ đông khách thế?”. Nhưng nó không cho mình dành quá nhiều thời gian để than thở, nó nhanh chóng uống chút nước, lấy lại tinh thần. Còn 1 tiếng đồng hồ nữa là đến giờ khai tiệc, mọi người chạy như con thoi nhằm chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Duy Minh thấy mình đứng không thì ngại quá, liền xắn tay áo vào làm việc. Mà thật ra người mới như nó cứ lóng ngóng không làm được gì, chị Hương đành sai nó đi mua chút đồ lặt vặt để nó khỏi áy náy. Lúc đang đứng dưới tòa nhà đợi taxi (Vừa đợi mà nó lòng đau như cắt vì… tiếc tiền) thì 1 chiếc BMW dừng lại trước mặt, anh chàng trợ lý hồi trưa từng xuống căn tin gặp nó thò đầu ra ngoài, cất giọng nhẹ nhàng: – Duy Minh, cậu đi đâu à? Cần tôi đưa đi không? – À, được thôi, cảm ơn – Duy Minh gật đầu cảm ơn, vừa tiết kiệm được tiền taxi vả lại giờ này muốn kiếm một chiếc taxi cũng khó. Duy Minh mở cửa… … Lên xe… Sau đó… Nó hối hận rồi… Có ai trả lời cho nó biết tại sao trên xe lại còn có tên Tổng giám đốc đáng ghét kia chứ? (Ax, xe của người ta thì người ta không ngồi trên đó chứ ai ngồi?) Duy Minh vừa đặt được một chân lên xe, thấy Thế Long đang ngồi tựa người ra sau, hai mắt nhắm hờ liền khựng lại. Anh chàng trợ lý liền vui vẻ cười nói: – Cậu mau vào trong ngồi đi. – À… Vâng Duy Minh dè chừng bước vào trong, “Choáng, còn trải thảm trắng nữa chứ. May mà hôm nay trời không có mưa, không thì bẩn rồi!” Trong lúc nghĩ lung tung, xe chầm chậm lăn bánh. – Cậu Duy Minh đi đâu? – … – AJ Plaza – Thế Long cướp lời nó – Tôi đi siêu thị mua đồ cho bữa tiệc – AJ Palza! – Hắn lặp lại, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ – Tôi cần ra siêu thị mua đồ! – Duy Minh ngoắc mắt phản bác – Tôi là giám đốc! Chỉ 4 chữ, 4 chữ “Tôi là giám đốc!” đã đủ khiến nó đuối lý. “Dù sao cũng là tiệc của anh, tôi không mua đồ được có thiếu sót gì anh tự chịu!” +++ – “Xuống xe!”, xe vừa dừng lại thì Thế Long đã bước xuống xe và ra lệnh với nó. – Giám đốc mua gì thì mua, tôi không mua thì xuống làm gì? – Nó kênh mặc lên trả lời – … – Thế Long không nói mà sử dụng ánh mắt sắc lẹm nhìn nó từ trên xuống dưới, Duy Minh thấy sởn gai óc nuốt nuốt nước bọt định nói gì đó nhưng hắn đã nhanh chóng chộp lấy tay nó lôi vào trong. – Nè nè, anh lôi tôi đi đâu vậy? Thế Long không nói không rằng đưa nó lên thẳng tầng VIP. Thật ra AJ Plaza là 1 Plaza thuộc hệ thống của AJ, nhưng CEO của plaza này là lão nhị. Ngoài lề 1 chút, ngoài Thế Long được gọi là lão đại thì còn có 3 “đàn em”, tuy 4 người hoạt động trong lĩnh vực xã hội đen nhưng Thế Long sớm xác định con đường sau này phải “sạch” nên các công việc phạm pháp kể từ khi ba mẹ hắn qua đời hắn đã không dính líu tới nữa, ngoài AJ là tập đoàn nhà hàng khách sạn thì còn có các chi nhánh về lĩnh vực trung tâm thương mại, lĩnh vực hàng không và lĩnh vực công nghệ thông tin. 3 chi nhánh đó do 3 người anh em của Thế Long quản lý. Và đương nhiên AJ hoạt động trên 4 lĩnh vực sẽ dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển và thâu tóm đa số thị phần trong nước lẫn khu vực châu Á, mà xa hơn là Thế Long định hướng sẽ tấn công sang thị trường châu Mỹ. Trở lại AJ Plaza, Duy Minh đã bị lôi xềnh xệch như một bao tải vào thang máy rồi lên tầng VIP. Bây giờ đã là 6h10, đúng giờ cao điểm nên cả trung tâm rất đông, Thế Long vốn rất ghét chỗ đông người nên không nói không rằng đi đến 1 góc khuất ngắt hệ thống điện của toàn Plaza, chớp mắt bốn bề tối om, khách hàng hoảng loạn chạy ra ngoài tháo thân.
|
Duy Minh thấy vậy liền xám mặt, nắm vạt áo của hắn giật lấy giật để: – Anh làm cái gì vậy? Bảo vệ lại bắt bây giờ, đừng làm liên lụy đến tôi. – … – Thế Long không nói gì, thấy toàn bộ tầng VIP đã không còn bóng người hắn mới bật công tắc điện trở lại. Đèn vừa sáng cũng vừa lúc có tiếng bước chân vọng tới, Duy Minh than thầm “Chuyện may không linh chuyện xấu lại linh, mới đây đã có người tới bắt rồi sao? Nếu có gì phải chạy thật nhanh mới được!” “Dù hắn ta đáng ghét nhưng dù sao cũng làm Tổng giám đốc nắm trong tay tiền lương của mình, không thể để hắn bị bắt được!”, nghĩ 1 hồi nó lay lay vạt áo của Thế Long nói nhỏ “Một chút nữa tui đếm đến 3 rồi chạy nhanh lên nha, đừng để bị bắt!” Thế Long nghe nó nói vậy liền cười khẩy, chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng! – Nghe tin bảo vệ báo, tôi biết ngay là cậu! – Lão nhị lên tiếng pha chút cười cợt “Chết rồi, lần này kinh động đến Tổng giám đốc người ta luôn rồi, sao xui quá vậy nè? Mà chắc tên này phá nhiều lần rồi nên người ta chưa nhìn mặt cũng đoán được là ai!”, nghĩ đến đây nó liếc mắt qua xem phản ứng của Thế Long thấy hắn vẫn không hề biến sắc, chậm rãi nói: – Nhiều lời quá! – “Ax, vừa ăn cướp vừa la làng đây sao?” – Cậu mua gì nữa đây? Lão đại à, cậu mà đến thêm vài lần nữa khách hàng của tôi sẽ chạy mất hết đấy! – “Ủa, chuyện này là sao? Không bị bắt hả? Lão đại gì nữa?” Duy Minh còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì đã bị đẩy ra phía trước, Thế Long vừa đẩy nó lên vừa nói – 1 bộ lễ phúc cho cậu nhóc này! – Úi xời, vậy cũng kinh động đến tôi à? Cậu tự lựa đi tôi bận lắm! Vừa dứt lời thì người đàn ông đó quay ngoắc 180 độ, nhanh chóng rời khỏi tầng VIP. Phút chốc cả khu thương mại rông mênh mông chỉ còn lại 2 người, trong đó Duy Minh đang ngẩn tò te không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không bị bắt mà còn được tự do lựa đồ… í khoan, sao lại lựa cho mình? – Tổng giám đốc có nhầm lẫn không, tôi còn phải về buổi tiệc để làm việc không có thời gian rãnh lựa đồ với anh đâu, vả lại tôi còn có đồng phục, không tùy tiện mặc đồ khác được nên không cần mua cho tôi. – … – Thế Long vừa nghe nó nói vừa đi thẳng đến khu vực đồ vest 30 giây sau Thế Long cầm trên tay 1 bộ vest sang trọng, đưa từ xa ngắm nghía rồi lại so sánh với Duy Minh hắn thấy chắc không hợp, cậu nhóc nhìn quá trẻ con không hợp với phong cách này. Lượn thêm 1 vòng nữa, hắn chọn được một bộ quần áo khá thanh lịch, áo khỉ khoác ngoài đi với áo sơ mi kết hợp với quần đen, một cách phối đồ khá an toàn với tông màu trắng đen nhưng không lạc hậu, có ai đó nói “2 màu trắng đen không bao giờ lỗi mốt” quả không sai. – Mặc vào đi! – … – Duy Minh đang ngắm nghía khu trung tâm thì nghe mệnh lệnh của Thế Long, liếc mắc nhìn thấy đống đồ lố nhố trên tay hắn – Tôi đã nói không mặc… Lần thứ 2 trong buổi tối nó bị Thế Long cắt ngang lời nói và lôi đi xềnh xệch như thế này. Thân hình gầy gò của nó bị đẩy vào phòng thay đồ, sau đó hắn quăng đống đồ trên tay mình vào đó. – Nhanh lên! – Lại là 1 mệnh lệnh nữa được đưa ra – Tôi không mặc, tôi không rảnh ở đây để thử đồ cho anh, anh muốn tặng ai thì tự kêu người đó lại thử, tôi không phải ma đơ canh; vả lại tôi nói lại một lần nữa, còn rất nhiều việc đợi tôi ở bữa tiệc. – Duy Minh tức quá nói một tràng dài định hất cánh tay hắn đang chặn trước cửa phòng thay đồ nhưng đã bị hắn chặn lại – Tôi chỉ nói một lần nên cậu nghe cho rõ đây: Tôi không tặng ai hết, cũng không kêu cậu làm phục vụ cho bữa tiệc, công việc tối nay của cậu là mặc bộ đồ này và đến THAM DỰ bữa tiệc đó – Thế Long cũng tức giận và nói 1 tràng dài không kém.
|
Nghe đến đây, nó há hốc mồm kinh ngạc “Chuyện này là sao đây trời?”, dù có chút bối rối nhưng nó vẫn cứng miệng: – Tôi nói làm việc ngoài giờ chứ không nói là đi dự tiệc – Dự tiệc là công việc ngoài giờ – Thế Long trả lời gãy gọn – Nhưng… nhưng tôi muốn mặc gì là quyền của tôi! – Duy Minh vẫn cố gắng phản bác – … – Đến đây thì Thế Long đã không còn kiên nhẫn, còn chưa đầy 30p nữa bữa tiệc sẽ diễn ra, hắn đẩy Duy Minh vào trong 1 lần nữa, nhưng lần này hắn cũng bước vào! – Cậu muốn tự thay hay tôi thay? – … – Duy Minh chau mày sợ sệt [í, câu này nghe quen quen hehe] Không gian phòng thay đồ không đến nỗi chật hẹp nhưng cũng chỉ vừa đủ cho một người, bây giờ có thêm Thế Long thì thật sự đã quá “công suất” của nó, trong không gian ấy, Duy Minh và Thế Long đứng sát vào nhau, Duy Minh không thấp nhưng đứng gần một người cao trên mét tám như Thế Long thì mặt nó mới tới ngực hắn thôi. Từng hơi thở ấm nóng của nó như vuốt ve lồng ngực của Thế Long, cả 2 im lặng đến nỗi nó cũng nghe rõ từng nhịp đập trái tim của Thế Long dưới cái lồng ngực đang phập phồng kia. Không gian tù túng nhanh chóng bị lắp đầy bởi hơi thở và mùi vị quen thuộc của Duy Minh, Thế Long chợt nhớ tới nụ hôn lần đầu gặp mặt, lần 2 đứa ngủ chung rồi hôm qua bàn tay hắn còn mân mê gắp các mảnh vỡ thủy tinh trên tấm lưng trần nhỏ bé kia… nghĩ đến đây tự nhiên hắn thấy lòng mình bối rối, khẽ ho vài tiếng. Duy Minh cũng phát hiện bầu không khí đang trở nên lạ lùng bèn đẩy hắn ra, “Được rồi, Tổng giám đốc ra ngoài đi!”. Thật sự nó không sợ lắm lời uy hiếp của Thế Long nhưng cái không gian “mờ ám” lúc nãy khiến nó rùng mình. Nghe cậu nhóc nói vậy Thế Long liền bước ra ngoài, thật sự thì hắn cũng đang bối rối bởi bầu không khí lúc nãy, hắn tự nhủ “Thật kì lạ!”. 1 mình Duy Minh trong phòng thay đồ, khi nhìn thấy bảng giá nó suýt té ngửa, tay run run cầm mấy món đồ đó đếm “1, 2, 3,…,6 ,7, sao nhiều số 0 thế này? Một cái nút áo thôi chắc cũng đủ cho nó đi xe buýt mấy ngày! Ặc, mà đồ này có trừ vào tiền lương của mình không nhỉ? Phải hỏi cho chắc, không thôi làm việc cả đời cũng không trừ hết nợ!” – Mấy bộ đồ này đắt quá, anh có trừ tiền lương của tôi không đó! – Cậu nghĩ xem, trừ vào thì cậu làm mấy đời mới trả hết? – Bởi vậy tôi mới lo lắng… – Thôi, lo thay đi, tôi trả tiền, sau khi mặc xong trở thành tài sản công ty. Nghe được câu này nó mới tạm an tâm thay bộ đồ, vừa thay vừa than thở “Đồ gì mà mặc cũng rắc rối thế này?” Loay hoay một hồi Duy Minh cũng thay xong, nó rụt rè bước ra. Thế Long nhìn cánh cửa từ từ mở ra rồi hơi kinh ngạc, sau đó “tự kỉ”: “Thật ra mình không biết chọn đồ nữ thôi, đồ nam mình chọn cũng chuẩn đấy chứ!… Mà khoan, bộ đồ đẹp nhưng bị đôi giày cậu nhóc đang mang làm mất giá trị quá!”. Nghĩ đến đó hắn bắt nó đứng đợi rồi bỏ đi, chưa đầy 1 phút sau đã quay lại với 2 đôi giày trên tay: – Làm gì mà 2 đôi thế? Sao mang hết? – Tôi có biết cậu mang giày size gì đâu, mang 2 size cho chắc. Mau mang vào Duy Minh càu nhàu vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn mang vào, đâu vào đấy thì nó tiếp tục bị Thế Long lôi đi lựa thắt lưng, đồng hồ, kính râm,… – Vào toilet với tôi nhanh lên – … – Đang tự ngắm mình trong gương, Duy Minh suýt té nhào khi nghe lời đề nghị đó của hắn “Không lẽ Tổng giám đốc là người biến thái, tân trang mình lên cho đẹp, í cho bớt xấu rồi giở trò đó chứ?” nghĩ đến đây nó lắp bắp không nói nên lời – Vào đó chải tóc lại, và thêm chút nước hoa. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? – Dường như đọc được suy nghĩ của nó, Thế Long liền giải tỏa suy nghĩ đen tối trong đầu nó. +++ Từ toilet bước ra, vào thang máy rồi lên xe, cả 2 không hẹn mà cùng nhau xem đồng hồ, chỉ còn 10 phút nữa. Thế Long giục trợ lý lái xe nhanh lên bằng 1 giọng lạnh lùng cố hữu. CHƯƠNG 9: BỮA TIỆC HOÀNH TRÁNG Chưa đầy 5 phút chiếc xe đã đỗ phịch trước AJ, trợ lý và giám đốc mặc không biến sắc, còn Duy Minh trông như vừa trải qua 1 cơn bão, mặt mày xanh méc: – Chạy xe hay đua xe vậy trời? – Haha – Anh trợ lý kiêm lái xe cười lớn – Đi thôi! – Thế Long không thèm đùa giỡn, ra hiệu cho Duy Minh bước vào trong. Đây là lần đầu tiên Duy Minh có mặt trong 1 bữa tiệc sang trọng như thế này với tư cách là người tham dự chứ không phải là người phục vụ. Lúc ngồi trên xe nó đã suy nghĩ rất kĩ, các buổi tiệc như vậy thường tập họp các ông tai to mặt bự trong giới làm ăn, mà nó vốn không biết gì về khoản này nên sẽ tránh ra xa, vừa không làm cho tên tổng tài kia mất mặt vừa có cơ hội để nó được… ăn (Ăn là sở trường của nó mà). Duy Minh tự đắc chí khen mình khi đã nghĩ ra được 2 kế hoạch: Kế hoạch A: Nếu tiệc rượu theo kiểu phương tây, thì sẽ cầm đĩa lén lút đi khắp các ngóc ngách. Kế hoạch B: Nếu tiệc rượu theo phong cách truyền thống, vậy nhất định phải chọn góc nào đó thật khuất. Kết quả là kế hoạch 2 sẽ được thực thi. Trên đường tới đây Duy Minh đã nhẩm tính, hơn 2 tuần bị ép buộc ăn cơm với gan lợn, lần này phải ăn cho bỏ ghét, đồng thời dự trữ năng lượng cho n ngày tiếp theo nữa. Vừa bước vào cửa, Thế Long đã bảo nó kiếm một chỗ đàng hoàng mà ngồi rồi lủi đi đâu mất.
|