Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Làm Con Của Ba
|
|
< 46 > Gió đông bắc thổi ngày càng mạnh thì phải, gió lật tung lá khô, quấn theo cả bụi và cát. Gió len lỏi khắp mọi nơi, đùa nghịch như trẻ đến tuổi tập đi, tập nói. Gió làm bay tóc những cô gái băng nhanh trên đường trong cái lạnh tê tái, gió làm tung bay những chiếc khăn trên cổ của các chàng trai đang lao nhanh trong cái lạnh thấu xương. Mùa đông năm nay lạnh thật! Vậy mà trong mắt cậu, trong lòng cậu cái lạnh của mùa đông này có đáng kể gì! Đúng vậy, cậu yêu nó, yêu lắm nhưng cậu cũng biết rằng con tim Khang Vĩ chưa bao giờ có chỗ cho cậu, chưa bao giờ cậu thấy rằng Khang Vĩ hạnh phúc bên cậu, chưa bao giờ cả. Cậu thẫn thờ nhận ra rằng, dù cậu có cố gắng gọi nó đến đâu đi nữa, có cố gắng lay chuyển nó đến đâu đi nữa nó cũng không tỉnh lại, cũng không phản ứng. Vậy mà chỉ với vài câu nói của Tùng Lâm, nó đã như sống lại. Thôi vậy!
Rút lui thôi, nên để cho nó đến lúc cuối đời mình được hưởng một chút gì đó gọi là hạnh phúc. Lúc này đây, không nên cố làm gì nữa, không nên để nó đau thêm làm gì. Cậu yêu nó mà, yêu thật lòng, yêu lắm.
Thôi, vậy là đủ rồi, hãy cho nó một chút ấm áp, hãy cho nó được sống trong hạnh phúc dù là một chút thôi, nhỏ nhoi thôi.
*** Chợt mở mắt thấy Tùng Lâm bên cạnh, lòng nó như nhói đau, vậy là anh đã biết chuyện, vậy là anh lại bỏ đi hạnh phúc của mình, vì nó, vì một người sắp không còn tồn tại trên đời này nữa, nước mắt nó trào ra. Nhưng nó khóc vì nhớ anh, hay khóc vì thương anh đã bỏ đi hạnh phúc của mình thì chính nó cũng không biết được.
-Anh quay lại đây làm gì? Ann đang đợi anh đấy, anh nên đi đi, đừng như vậy, sẽ làm cô ấy đau lòng đấy.
Tiếng Khang Vĩ vang lên nhè nhẹ, khò khè như đứt hơi, Tùng Lâm biết rằng nó đang mệt lắm, hắn cũng biết rằng trong lòng nó lúc này đang cô đơn và rất sợ hãi. Bàn tay nó run lẩy bẩy, ánh mắt buồn xa xăm.
Hắn nhìn Khang Vĩ mà lòng như ai sát muối. Tim Tùng Lâm đau lắm, hắn nhìn nó vừa khóc vừa nói.
-Em là cả thế giới đối với anh, em là tất cả của anh. Nếu phải lựa chọn giữa em và cuộc sống của anh, anh sẽ không để em phải thế này đâu, anh không để đâu. Anh biết anh là đồ tồi, anh không làm được gì cho em, nhưng em biết rằng trên đời này, em là người anh yêu suốt đời, anh chỉ yêu mình em, không gì thay đổi được.
Gục đầu xuống ngực nó, nước mắt Tùng Lâm rơi ướt đẫm ngực áo nó. Đau khổ. Buồn tê tái. Tùng Lâm biết lúc này đây, anh không thể làm gì cho nó nữa rồi, nếu biết trước có kết quả thế này, chắc chắn không bao giờ anh bỏ Khang Vĩ, không bao giờ bỏ đâu. Giờ đây, khi đã không còn làm được gì khi mà anh sắp phải xa người anh yêu, xa mãi mãi thì anh mới chợt nhận ra điều nhỏ nhoi này – Nó chưa từng có một chút hạnh phúc. Đúng rồi, anh đã như tưởng rằng, anh là cả thế giới đối với nó, anh đem lại hạnh phúc cho nó.Vậy mà sao chứ, ngay lúc anh đang vui mừng tận hưởng hạnh phúc, vui mừng nâng ly, quay cuồng trong rượu nhạc, thì nó lại nằm đó. Sợ hãi, đau khổ.
Nó nằm đó trong cái lạnh tê tái, sự sợ hãi, sự đau đớn. Trong lúc nó cần có anh nhất, cần có một người để yêu thương, để cầm tay và nói nhỏ rằng: “Ngủ đi nhóc yêu, anh ngồi cạnh đây này, ngủ đi” thì anh đang ở đâu chứ?
Anh đang ở một nơi xa lắm thì phải!
Giờ này, khi mà đàn tàu mang đi cuộc sống của nó đang dần đáp đích, đang dần đậu lại ở ga cuối cùng của hành trình thì anh mới đến bên nó. Muộn mất rồi, muộn thật rồi…
Tùng Lâm đau khổ, nói trong tuyệt vọng.
-Anh phải làm sao đây, anh phải làm gì thì em mới khởe lại đây, nói cho anh biết đi…
Ngoài trời đang mưa, mưa mùa đông có khác, nhỏ thôi, chỉ đủ làm ướt vai áo, ướt tóc của ai đó đang băng nhanh qua đường nhưng lạnh thấu xương, Tiếng mưa bay lất phất, nhẹ nhàng như thổn thức, như đau khổ lắm, nó giống như là tiếng lòng khắc khoải của ai kia.
***
Trong một quán caffee, tại một nơi ấm áp với tiếng nhạc nhẹ nhàng, hoà cũng những giợt nước mắt mặt chát, đắng ngắt.
-Em con còn sống được bao lâu nữa cô? Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?
Khả Chi nức nở trong tiếng khóc, thật sự những gì vừa mới sảy ra khiến chị không thể nào tin nổi, đau đớn vô cùng. Vậy là sao đây, chị sắp mất đi đứa em tội nghiệp của mình ư? Vậy là chị sắp mất đi nó ư? Không đâu, chị không chấp nhận đâu, không chấp nhận.
Đưa đôi tay mình đặt nhẹ lên tay chị, bà bác sỹ già khẽ nói, nước mắt bà cũng rơi đều trên má.
-Con à, cô đã cố hết sức rồi, chăc chỉ còn…còn…còn vài ngày nữa thôi.
Dù đã biết trước chuyện này sớm muốn rồi cũng sẽ đến, nhưng sao chị thấy nó khủng khiếp quá, đáng sợ quá. Còn nỗi đau nào hơn chứ.
-Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?
Nhìn chị qua hai hàng nước mắt, bà bác sĩ già khẽ lắc đầu như muốn hằn sâu vết dao lên tim chị.
-Không đâu con ạ, y học lúc này chưa thể làm gì được. Con nên chuẩn bị trước tâm lý nhé. Báo cho Khương Vĩ nữa, trước khi Khang Vĩ mất, nó muốn được giũ lại một phần thân thể mình, con biết rồi đó.
***
Khả Chi bước nhẹ nhàng đến bên cạnh nó, trên giuờng bệnh với đám dây dợ lằng nhằng nó đang nằm thiếp đi, bên cạnh nó Tùng Lâm đang gục đầu mệt mỏi. Đã hai đêm nay rồi, anh chưa ngủ, từ lúc anh gặp Khang Vĩ, Tùng Lâm không giám nhắm mắt lại, anh sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại là anh sẽ mất đi nó, anh sợ lắm.
Nhẹ nhàng cầm đôi tay gầy gò của Khang Vĩ, nước mắt Khả Chi lăn dài trên má, Khang Vĩ nằm đó hơi thở khó nhọc như đang leo dốc. Mắt khép hờ, môi mím chặt đau đớn. Áp chặt đôi bàn tay đáng yêu kia lên má, nước mắt chị ấm nóng khiến nó giật mình mở mắt. Mỉm cười nhẹ nhàng, nó choàng tay như muốn ôm cổ chị, khẽ đẩy người lên, nó nhăn tít mặt lại vì đau. Khả Chi vội vàng đỡ lấy thân thể em trai, đứa em đáng yêu của mình, chị ôm nó, thật lòng chị muốn ôm thật chặt, ôm thật chặt, nhưng lại sợ làm đau Khang Vĩ, chị gục đầu xuống vai Khang Vĩ, nói như thì thầm trong nước mắt.
-Bé yêu của chị, bé yêu của chị, thằng em ngốc của chị…
Nước mắt Khả Chi trào ra, giọng chị nghẹn đắng trong vị mặn và chát của nước mắt, mặt đắng.
-Chị hai đừng buồn mà, em không còn sống được lâu nữa, em không muốn mình chết uổng phí. Chị hai này, chị nghe Bi nói nhé, chị này, Bi đâu có chết đúng không chị, Bi vẫn sống trong trong ba, trong anh hai mà. Mỗi ngày, khi chị gọi ba dậy, chị cũng như đang gọi Bi đúng không. Rồi khi chị ôm anh hai, chị cũng như đang ôm Bi mà, chị không muốn thấy Bi sống cạnh chị sao? Chị không muốn à?
Khang Vĩ ghé vai chị nói, giọng nó mạnh mẽ, không quỵ nuỵ, không thổn thức. Hình như lúc này trong tim nó, niềm vui khi đem lại sự sống cho hai người nó yêu thương đã khiến cho nó vui lắm thì phải. Nó ôm chị ấm áp, nhẹ nhàng, hạnh phúc.
Nãy giờ, Tùng Lâm đã tỉnh lại, nhưng những gì anh nghe được khiến cho anh không muốn mở mắt ra nữa, vậy là anh mất đi thật rồi, mất đi người mà anh yêu suốt đời. Khi Ann định tự tử anh đem hạnh phúc của chính bản thân mình, đem cái hạnh phúc nhỏ nhoi của nó đánh đổi lại, giờ đây, khi nó sắp rời xa anh, anh biết lấy cái gì ra đổi đây? Anh không biết, anh không có gì để đổi cả, không có gì hết.
Chị hai quay về nhà, hôm nay ba được ra viện, vậy là ba đã bình phục rồi. Có lẽ suốt quãng thời gian này, đây là tin vui nhất mà nó được nghe, vui hơn cả khi Tùng Lâm quay lại. Nó biết Ann yêu Tùng Lâm lắm, phải trả lại anh cho nó, bỏ đi cả kế hoạch của đời mình, cô buồn lắm. Nghĩ đến đó nó luôn cảm thấy ray rứt. Nó không thể sống nữa, vậy tại sao nó không để anh được hạnh phúc, không để Ann được hạnh phúc? Nó quá ích kỷ thì phải. Dẫu biết rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi, vậy mà sao nó vẫn cố lứu giữ lấy anh? Tại sao nó không muốn buông ra chứ? Lúc mở mắt ra nhìn thấy anh, nó như được thấy cả bầu trời, thấy được cả những vì sao trong mắt anh? Nó thật ích kỷ.
Tiếng Tùng Lâm vang lên làm nó giật mình.
-Làm gì mà ngẩn người ra thế bé yêu!
Quay lại nhìn anh, nó cười mà như mếu.
-Trời ạ, tui vậy mà phải làm bé của anh hả? Có nhầm không thế ta?
-Cái gì? Không chịu làm bé của anh hả? Muốn anh cho ăn đòn không?
Vừa nói Tùng Lâm vừa túm chân nó, ý anh là nếu nó không chịu làm bé của anh thì anh sẽ cù vào chân nó. Gì chứ khoản này thì Khang Vĩ chịu thua ngay từ vòng gửi xe rồi.
-Thôi được rồi, tôi thua, nhiễu quá.
-Gieeeè, gọi là anh đi, gọi ngay, gọi anh yêu, gọi đi.
Nói xong, anh chợt nhìn sâu vào mắt nó, đôi mắt trong veo, tinh anh như thể hút hồn anh. Khoảnh khắc đó khiến cho cả hai như khựng lại, không gian trùng xuống, thật lâu, thật lâu. Tùng Lâm thầm ước rằng, con quay của thời gian dừng lại, không chạy nữa, anh như muốn giây phút này vĩnh viễn dừng lại tại đây.
Nó nhìn Tùng Lâm, có mấy ngày không gặp thôi mà trông anh tiều tuỵ quá, gầy xọp đi, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ. Không nói gì, nó nhào ngưòi ra ôm anh, ôm thật chặt. Nước mắt nó rơi ướt vai anh, nước mắt anh rơi ướt vai nó.
-Anh này, cám ơn anh nhé, cám ơn anh đã quay về cùng Vĩ, nhưng thôi, sau hôm nay, anh quay lại đi du học với Ann nhé, đó là nơi sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Vĩ không còn gì cho anh cả, anh đừng thương sót Vĩ làm gì cho khổ Vĩ thêm. Anh đi đi, dù ở đâu đi nữa, chỉ cần biết anh hạnh phúc là Vĩ vui lắm rồi. Vĩ nói thật lòng mình đó.
Hoảng hồn, Tùng Lâm đẩy mạnh vai nó ra, đôi tay cậu gồng cứng lên như gọng kìm đẩy mạnh vại Khang Vĩ.
-Khang Vĩ, em nói gì thế, em không yêu anh sao? Đúng không? Em không còn yêu anh nữa hả? Em có biết không, trên đời này, nơi anh cảm thầy hạnh phúc nhất, ấm áp nhất chình là bên cạnh em, em biết không? Nơi con tim anh được sưởi ấm, được bình yên nhất đó là trong vòng tay em, không một nơi nào khác cả?
Vừa chùi vội những giọt nước mắt đang lăn trên má, Tùng Lâm nói nhanh.
-Em nhẫn tâm vậy sao ? nhẫn tâm nhìn anh sống khổ sở vậy sao? Nhẫn tâm nhìn anh sống mà như đang chết dần, chết mòn vậy sao? Nếu có chết, anh cũng chỉ muốn được chết bên em, thật lòng là vậy, em đừng đuổi anh đi kiểu đó, đừng đuổi.
Tùng Lâm khóc, khóc nhiều lắm, anh gục đầu mình vào lòng nó, đau khổ…Ngoài kia, trời lại đổ mưa thì phải.
|
< 47 > Hôm nay ông Lý ra viện, ông vui lắm vì ông lại được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp - cuộc sống mà cho đến khi ông gần như mất nó thì ông mới nhận ra rằng nó đẹp thế nào. Trông ông thật hạnh phúc, ông hạnh phúc vì được trở về lại ngôi nhà thân yêu của mình, nơi có những đứa con thân yêu của ông.
Bước xuống xe, ông nhẹ nhàng đẩy cánh cổng đen quen thuộc bước vào dinh thự của mình. Đã gần tháng nay ông không trở về nhà, cảm giác nhớ nhung nơi bình yên này khiến cho ông bước vội vào trong. Theo sau ông chị hai vẫn lặng lẽ bước đi. Khuân mặt chị buồn bã, ánh mắt xót xa nhìn khắp mọi nơi.
Cảnh vật nơi đây vẫn vậy, mọi thứ vẫn không khác gì khi ông vào viện, nhưng hình như không khí có gì đó ngột ngạt. Một sự ngột ngạt, khó thở đến lạnh người. Ngôi nhà văng tanh, cửa chính khép chặt. Bên trên các ô cửa sổ đóng kín. Có điều gì đó bất ổn đang diễn ra thì phải. Tim ông như đập nhanh hơn, lo lắng, bối rối. Ông định quay sang hỏi Khả Chi nhưng bất chợt ông cảm thấy sợ. Ông sợ chí sự im lặng bất thường này hay sợ Khả Chi mang lại cho ông một thông tin mà bản thân ông không hề muốn nghe thì chính ông cũng không biết.
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, mang theo nó là một nỗi sợ mơ hồ bất an xuất hiện trong tim, len lỏi vào từng tế bào trên người ông.
Ông đẩy cửa phòng khách bước vào, không phải là bà Lan mà là một ngưòi giúp việc khác ra chào và đỡ đồ đạc cho ông. Thông thường việc mỗi lần ông về nhà, bà Lan ra mở cửa cho ông như đã thành thông lệ. Hôm nay đây việc thông lệ bị đảo lộn khiễn cho ông không khỏi hốt hoảng.
-Bà Lan đâu, mọi người đi đâu cả rồi?
Ông hỏi người giúp việc mà như đang quát. Cái cảm giác này, sự ngột ngạt này khiến cho ông Lý không thể chịu đựng hơn được nữa.
Nhìn ông chủ với ánh mắt sợ hãi rồi hướng ánh mắt mình ra phía Khả Chi, cô giúp việc như muốn nói rằng cứ hỏi chị là biết.
Không cần đợi lâu, thoáng thấy sự bối dối trên mặt cô giúp việc, thấy hành động khác lạ của cô nhìn Khả Chi, ông Lý tự biết rằng mình phải làm gì.
***
Nó vẫn nằm đấy trong cái đau đớn rằn vặt của người mình yêu. Tùng Lâm đau khổ nhìn nó ngày một rời xa anh, đau khổ nhìn những cơn đau dằn vặt Khang Vĩ, anh không biết làm gì hơn, anh cũng không biết phải làm thế nào nữa, hình như lúc này đây chỉ có nước mắt của anh là hiểu được chuyện. Nước mắt Tùng Lâm chảy dài, chúng đua nhau tuôn trào trên khuân mặt gầy gò hốc hác của anh.
Nhoè nhoẹt!
Khang Vĩ tự hỏi không biết đã bao nhiêu lần rồi nó nằm trong một căn phòng khép kín như thế này. Trước đây, khi mà còn nhỏ mỗi lần bị ba nhốt hay bị anh hai bắt nạt, nó thường ngồi thu mình lại một góc, đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình sờ dần lên bất kỳ vật gì để có được cảm giác êm ấm, để có được một chỗ dựa cho vững lòng trong bóng đêm hay trong sự cô đơn mòn mỏi.
Giờ đây, trong cái cảm giác chờ đợi để đi đến một thế giới khác này, nó không biết ngón tay mình còn có thể sờ nhẹ vào đâu để tìm sự ấm áp đây, sờ nhẹ vào đâu để có thể tìm được sự bình yên trong tâm hồn đây? Chạm ngón tay mình vào những người thân thương ư? Không đâu nó sợ lắm. Nó sợ lắm, sợ làm họ bị tổn thương lắm.
Nó không biết!
Trong lòng Khang Vĩ lúc này đây đang như mớ bòng bong. Nó không thể nào thể hiện cảm xúc của mình, nó sợ rằng làm người khác bị tổn thương, nó sợ rằng làm người khác đau khổ… Cánh cửa phòng bệnh bật mở, hình ảnh ông Lý mạnh mẽ bước vào khiến cho nó cảm thấy rất vui, vậy là ba đã lành bệnh, nó vui lắm, vui khi mà nó biết rằng vậy là nó đã không hi sinh vô ích.
Ông đứng đó nhìn đứa con trai thân yêu của mình đang nằm đau đớn trên giường bệnh với vô số những dây dợ xung quanh, nước mắt ông rơi. Phải rồi. Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt nó, lần đầu tiên ông để nó thấy những giọt nước mắt của ông, những giọt nước mắt mặn đắng, yêu thương.
Đưa bàn tay thô ráp của mình lên nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của con trai nhỏ, ông nói mà như đang khóc.
-Con ơi, sao con làm vậy chứ? Tại sao vậy con?
Giọng nói của ông bật ra nơi đầu môi, bị những cơn cảm xúc nghẹn ngào chặn lại, nghe không còn ra đúng giọng điệu của ông nữa mà nó méo mó, đau khổ.
Khang Vĩ nằm đó, ngoài nhìn ông ra nó cũng không còn biết nói gì hơn, từ trước đến nay, mặc dù ông đối sử không tốt với nó, nhưng chưa bao giờ Khang Vĩ thôi yêu thương ông, thôi không lo lắng cho ông, và cũng thôi không còn muốn quan tâm đến ông.
-Ba à, ba nghe con nói này.
Khang Vĩ nói như đang thì thầm, nhưng giọng nói của nó cứng rắn, dù rằng nó đang rất đau đớn mệt mỏi.
-Ba ơi, tại sao ba không thương con, tại sao ba ghét con? Con đâu có làm sai chuyện gì đâu? Ba à, ba biết không từ khi con còn nhỏ, con chỉ muốn được một lần ba ôm con, rồi ba dắt con đi chơi hay ba nói với con rằng là “Con trai ba giỏi quá!” khi mà con có được những thành tích tốt. Chỉ là những hành động bình thường thôi nhưng sao chưa bao giờ con có được. Nhưng không sao ạ, dù sao đi nữa thì con vẫn yêu ba lắm, nhưng ba này, con muốn nói với ba rằng, nếu thật sự có kiếp sau con sẽ không làm con trai ba nữa đâu, con không làm đâu. Ba ơi, ba biết không những lần ba phạt con, con không hề trách hay giận ba, nhưng thật sự con đau lắm, con đau lắm ba ạ, con cũng buồn lắm. Nhìn chúng bạn có ngưòi dắt đi học, dắt đi chơi, con buồn lắm…
Khang Vĩ nói từ từ, giọng nói bình thản đến lạ lùng, nhưng ánh mắt cậu thì buồn vô hạn, cậu nói như thể đó chỉ là một chuyện bình thường nhưng cậu đâu biết rằng mỗi một câu nói của mình như một mũi dao đâm vào tim ông, nó cũng như chất mù tạp xen lẫn trong không khí khiến cho nước mắt hai người còn lại trong phòng, dù ngồi rất xa nhưng vấn phản ứng thì phải.
-Con trai, con nghe ba nói một lần nhé, ba xin lỗi con vì những chuyện đó, nhưng ba chưa bao giờ ghét con cả, chưa bao giờ ba không yêu thương con.
Vừa đưa tay quệt qua hàng nước mắt, ông Lý vừa nói vừa khóc. Phải khó khăn lắm ông mới tiếp tục nói hêt được câu nói của mình.
-Nhưng ba sợ, ba thật sự sợ con trai ạ. Trước đây vì tính hiếu thắng của ba, vì tính đa nghi của ba, vì sự ngu dốt của ba mà ba đã khiến cho má con chết mà vẫn uất ức, sợ hãi. Đúng rồi, tại ba, chính ba đã khiến cho má con ra đi mà không được thanh thản. Con là cả cuộc sống của bà ấy, con cũng là cả tình yêu của bà ấy để lại. Chạm tay vào con ư? Ba sợ lắm, ba sợ mình lại mắc sai lầm, ba sợ mình lại khiến cho con đau khổ như má con, nhìn thấy con, ba như nhìn thấy hình bóng của má con, ba không dám, thật sự ba không dám…
Không gian như trùng xuống, đặc quoánh lại. Lúc này đây, tim nó như vỡ ra vì hạnh phúc, cuối cùng nó cũng đã có được những gì mình mong muốn, có được thứ mà nó đã chờ đợi suốt đời mình. Không biết nói sao cho hết sự hạnh phúc của mình nữa.
-Con à, đó là lý do ba luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc, một bức tường ngăn cách giữa ba và con, ba chỉ muốn…Ba không dám lại gần con, không dám ôm con, hôn con vì mỗi lần nhìn con, nhìn đôi mắt trong veo của con ba như thấy má con trong đó, ba như thấy mà con đang nhìn ba, đang trách ba…
Ông Lý không còn nói được hết câu, bao lâu nay khi mà ông phải cố gắng lắm mới che dấu được cảm xúc thật sự của mình thì giờ đây ông lại phải cố gắng lắm để phơi bày nó ra. Đúng vậy, thật lòng ông, ông yêu thương nó lắm. Ông quan tâm nó, thương yêu nó, nhưng ông không dám lại gần nó, chạm tay lên thân thể nó. Nhìn nó nói, cười ông như nhìn thấy hình ảnh người vợ tội nghiệp của mình, như đang nhìn thấy bà nói cười với ông. Ông sợ rằng, rồi ông lại đánh mất nó như đã từng đánh mất bà vì những sai lầm và sự ích kỷ của mình.
Không để cho ông có cơ hội nói hết câu, nó nhào người lên ôm chặt lấy ông, ôm thật chặt…Nó bật khóc, gục mặt mình trong ngực ông, nó khóc như chưa từng được khóc, nước mắt nó lúc này trào ra như không thể ngăn lại được, ấm áp, buồn, tê tái…
***
|
Chị Khả Chi và Tùng Lâm nhẹ nhàng đi ra ngoài nhường lại không gian cho hai ba con. Khả Chi nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc đang khẽ bay trong gió, lòng cô thanh thản đến lạ lùng, lững thững bước đi song song cùng với Tùng Lâm.
-Bác trai lẽ ra nên nói điều này sớm hơn mới phải, có lẽ vậy…
-Ừ nếu ba nói sớm hơn có lẽ Khang Vĩ đã bớt khổ, bớt dằn vặt mình hơn.
Cả câu hỏi và câu trả lời đều không có chủ ngữ rõ ràng nhưng cả hai ngưòi hình như đều không cảm thấy khó chịu về điều đó. Lúc này đây mỗi ngưòi đều đang đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình với những trạng thái cảm xúc khác nhau. Một lúc lâu sau, bất chợt chị hai lên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng.
-Em và Khang Vĩ yêu nhau?
Chị quay lại nhìn thẳng vào Tùng Lâm hỏi. Câu hỏi của chị chỉ như muôn vàn câu hỏi khác nhưng sao hắn thấy khó trả lời quá. Không phải hắn hèn kém, không dám thẳng thắn thừa nhận cảm xúc của bản thân mà đơn giản là hắn lo sợ việc này có thể làm ảnh hưởng đến Khang Vĩ và hơn cả là hắn lo sợ chuyện tình cảm của cả hai sẽ bị ngăn cấm. Nhưng rồi, Tùng Lâm cũng đứng thẳng lưng, thẳng người và nhìn thẳng vào chị hai đáp lời.
-Vâng ạ, em yêu Khang Vĩ, rất yêu chị ạ.
Khả Chi không nói gì, chị nở một nụ cười ấm áp, nụ cười mà có lẽ là đẹp nhất mà hắn từng thấy. Vậy là chị không phản đối, chị đồng ý. Hắn như thấy bầu trời đang nở hoa, đẹp lung linh. Hắn biết ơn lắm, giá mà trên đời này có những người như chị thì có lẽ cuộc sống của hắn của Khang Vĩ đã khác đi rất nhiều.
-Chị biết, chị cũng nhận ra tình cảm của Khang Vĩ dành cho em, chị nhận ra rằng mỗi lần gặp em nó rất vui, mỗi lần gặp em nó như một con người khác, hoà đồng hơn, thân ái hơn và tất nhiên là đáng yêu hơn nữa. Chị không biết là chuyện tình cảm của hai đứa là đúng hay sai, chị không quan tâm. Thời gian này xã hội cũng đã cởi mở hơn về vấn đề này. Tuy nhiên với chị, chỉ cần là ngưòi có thể đẹm lạ hạnh phúc cho em trai chị, thì dù có là ai đi nữa chị cũng ủng hộ hết mình.
Rồi Khả Chi quay lại nhìn hắn, chị cười ấm áp.
-Cám ơn em, cám ơn em đã quan tâm đến Khang Vĩ . Chị biết ơn em lắm…
Hắn quay lại nhìn chị thật lâu như để nói lời cám ơn. Chị cũng nhìn nó cười nhẹ nhàng.
-Quay về thôi, có lẽ mọi chuyện đã ổn rồi, cám ơn ông trời quá em nhỉ?
-Vâng ạ!
Cả hai nhẹ nhàng quay lại phòng bệnh.
[--Auto Merged--]
< 48 > Thả hồn theo mây gió, cả hai người bước dần về phía phòng bệnh, bất ngờ Tiểu Long xuất hiện.
-Chị, chị giúp em đưa là thư này cho Khang Vĩ nhé.
Tiểu Long nói, ánh mắt đượm buồn. Thoáng thấy cách ăn mặc của cậu, kèm theo chiếc ba lô trên vai, Khả Chi đã hiểu được cậu muốn làm gì. Nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt Tiểu Long, chị nói nhẹ nhàng.
-Em không muốn vào gặp Khang Vĩ sao? Không định chào tạm biệt nó sao?
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, nơi có người cậu yêu thương nhất đời, cậu buồn bã lắc đầu. Lúc này đây, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh nhẹn cậu quay sang nói với Tùng Lâm.
-Cậu rất may mắn, đúng vậy… Thôi đừng làm Khang Vĩ buồn nhé, tầm chiều tối, Khang Vĩ hay bị ho, cậu đưa thứ này cho Khang Vĩ ngậm giúp tôi.
Cậu dúi nhanh vào tay Tùng Lâm một vỉ thuốc ngậm ho, rồi quay ngưòi chào chị Khả Chi bước đi. Tùng Lâm đứng như trời trồng, không biết nói gì hơn, miệng chỉ lắm bắp không nói lên câu, cho đến khi Tiểu Long khuất sau cánh cổng bệnh viện, cậu mới bật ra được.
-Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Tiểu Long, Cậu đi may mắn…
***
Trên chuyến máy bay hôm đó, có một chàng trai mang đôi mắt hơi nâu buồn xa xăm. Cậu ngồi đó nhìn vào bầu trời bao la, nơi mà chỉ có những đám mây nhẹ nhàng đang bay lượn. Khẽ gục mặt xuống đôi bàn tay, cậu khóc. Lần đầu tiên những giọt nước mắt cậu rơi trong đau khổ và không kìm nén được, buồn, mặn đắng…
“Khang Vĩ đáng yêu của anh!
Chúng mình học cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng anh biết em là người mà anh yêu suốt đời, anh không biết rằng ngoài em ra anh còn có thể yêu ai được nữa không, nhưng anh biết anh phải rời xa em thôi, con tim không có chỗ cho anh đúng không?
Bi ơi, em biết không, khi ở cạnh em, anh như thấy mình nhỏ bé đi rất nhiều, thấy cuộc sống của anh thật đáng yêu, thật đẹp làm sao. Và anh biết mình yêu em thật nhiều, yêu nhiều lắm. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, dù có bên cạnh anh, cười đùa, nói chuyện với anh thì ở sâu thẳm nơi con tim mình, em không hề dành chỗ cho anh đúng không? Bi yêu người khác. Anh có biểt không? Có chứ, nhưng không có lúc nào anh quên được em cả, chỉ thấy em cười, chỉ thấy em nói là con tim anh như muốn nhảy múa rồi.
Bi à, anh luôn nói rằng anh không tin vào duyên phận, nhưng lúc này đây, có lẽ anh nên nghĩ lại, rằng là anh chẳng có duyên phận với em, mặc dù anh biết trong thâm tâm mình yêu em tha thiết. Nhưng anh cũng tự hỏi nếu anh đến với em trước khi người kia xuất hiện, liệu rằng anh có chỗ trong con tim em không? Anh hi vọng là có phải không em?
Khang Vĩ này, em biết không. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh như biết rằng cả đời mình, anh chỉ thấy mình em, chỉ nghe được mình em nói. Rồi trong cái đêm anh làm em sợ, em biết không anh đã ân hận đến nhường nào, anh ân hận vô cùng, anh đau khổ vô cùng. Anh đau khổ vì anh không biết kiềm chế bản thân, anh đau khổ bì anh làm em đau, làm em sợ. Và anh đã nguyền rủa bản thân mình bao nhiêu em có biết không? Anh đã định quên em đi, bỏ đi thật xa nhưng anh không quên em được thế nên lại tìm đến bên em, chỉ mong em cười, để nhìn em nói. Thế là anh lại như người thừa thú ba, cái bóng luôn đi lặng lẽ bên em, cầu mong cho em hạnh phúc! Anh chỉ muốn từ đằng xa trông thấy em hạnh phúc, rồi muốn tiến lại thật gần để cho lòng anh được chút ấm áp. Ở cạnh em, anh luôn thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc nhưng ở cạnh em mà lúc nào anh cũng không hết nhớ thương, không hết lo sợ, không hết buồn.
Giờ đây, anh biết đã đến lúc mình nên ra đi thôi, anh biết rằng anh không nên ở lại đây lúc này nữa. Trong thâm tâm mình, anh không hề muốn dời xa em nhưng anh không thể không làm thế. Em đã có một người yêu thương em rất mực, và trên tất cả em cũng rất yêu thương người đó với cả con tim mình, vậy là anh biết anh nên dời đi thôi. Có thể mọi nguời sẽ nói rằng anh là đồ tồi khi mà bỏ em đi trong lúc này, nhưng anh không quan tâm đâu, em hiểu rằng bất cứ khi nào em cảm thấy cô đơn, khó khăn gì, chỉ cần em gọi cho anh, anh sẽ lại đến bên em ngay lập tức, ngay lập tức. Giờ này bên người em yêu thương chắc em đang bình yên và hạnh phúc lắm phải không, có phải đó cái hạnh phúc mà anh không thể mang lại cho Bi yêu thương của anh, phải không Khang Vĩ?”
Gấp trang thư với những con chứ nhoè nhoẹt nước mắt lại, lòng nó như có ai vò rối, đau khổ, buồn bã. Nó biết rằng, nó nhận ra rằng, Tiểu Long yêu thương nó nhiều lắm, nó cũng biết rằng cậu mạnh mẽ lắm, vậy mà cậu đã khóc vì nó ư? Nó cũng không còn biết nói gì hơn nữa, chỉ thầm mong rằng ở một nơi xa xôi nào đó, cậu được hạnh phúc. Nó mong lắm. Nước mắt nó rơi, chảy đều trên hai gò má.
-Cầu cho những gì bình yên và hạnh phúc nhất sẽ đến với anh, rồi thì ở nơi xa đó anh sẽ tìm được bến đỗ cho con tim mình thôi, một bến đỗ hạnh phúc, ấm áp nhất. Từ sâu thẳm con tim mình Vĩ tin chắc điều đó.
Xa xa đâu đó vọng lại giai điệu một bài hát thật buồn, bài gì nhỉ? Hình như nó đã nghe lâu rồi nhưng không nhớ tên thì phải.
'Though we gotta say good bye for the summer Darling I promise you that I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss Guess it's gonna be a cold lonely summer But I'll fill the emptiness I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss I'll see you in the sunlight I'll hear your voice everywhere I'll run to tenderly hold you But darling you won't be there I don't wanna say goodbye for the summer Knowing the love we'll miss Oh let us make a pledge to meet in September And seal it with a kiss Guess it's gonna be a cold lonely summer But I'll fill the emptiness I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss Sealed with a kiss Sealed with a kiss”
***
|
Mấy hôm nay, ngày nào bà Lan cũng ở trong viện, bà như không còn muốn đi đâu nữa, hạnh phúc lúc này sao đối với bà lại nhỏ nhoi đến thế, với bà hạnh phúc đó là chỉ cần được nhìn Khang Vĩ ăn, được nghe Khang Vĩ gọi tên, được thấy nó cười.
Đôi khi, ánh mắt bà ngồi nhìn nó như người mất hồn, bà ngồi bất động, vô hồn nhìn sâu vào khoảng trống phía trước mặt như thể đang thôi miên. Đêm đêm bà cũng luôn cạnh bên Khang Vĩ, không dời nửa bước, dù rằng đã gần một tuần nay nó lằm viện, nhưng việc chăm sóc cậu ba bà không nhường cho ai hết.
Bất giác Khang Vĩ trở mình ho nhẹ, trong khi Tùng Lâm mệt mỏi mà không nhận ra, chị Khả Chi đau đớn mà ngủ thiếp đi, anh hai cũng vậy thì bà nhanh như một con mèo trong đêm lao đến. Nhẹ nhàng bà đỡ nó dậy, lấy nước cho nó uống, vuốt ngực cho đỡ ho. Nước mắt bà không còn chảy nữa, hình như những ngày qua, nước mắt bà đã chảy cạn rồi thì phải.
Bà Lan chợt giật mình khi thấy cánh tay mình đỡ đầu Khang Vĩ hơi ướt, nóng ấm.
Nó khóc!
-Cô ơi, con đau lắm, con đau lắm cô ơi, con cũng sợ lắm. Cô ơi, con sợ lắm…
Tiếng Khang Vĩ đều đều trong nhịp thở, trong từng cơn đau khiến nó co giật liên hồi, trong lúc này đây, bà không còn biết pảhi làm sao nữa bà chỉ biết ôm chặt nó vào lòng mình ôm thật chặt, ôm như thể làm như vậy cơn đau của nó sẽ chuyền bớt sang bên bà, và ôm như thể làm vậy đứa con trai bà sẽ bớt đi một chút đau đớn.
Bà rất hiểu Khang Vĩ, từ trước đến giờ những lần bị phạt đòn, dù bị đau đến mấy nó cũng không bao giờ hé răng kêu ca nửa lời với ai ngoài bà ra. Mỗi lần như vậy, con tim bà như hạnh phúc lắm, hạnh phúc như người mẹ dang rộng cánh tay đón lấy đứa con nhỏ dại của mình. Nhưng sao giờ đây cái cảm giác đó không còn mà thay vào đó lại là cảm giác đau đớn tột cùng, đau tột cùng. Cho đến khi Khang Vĩ không còn nhiều thời gian nữa, cho đến khi nó gần quay về với đất mẹ, nó lại úp mặt vào lòng bà, khóc trong vòng tay bà. Vậy mà bà không thể làm gì hơn được nữa, không thể làm gì hơn được nữa. Bà ôm nó nói trong nước mắt.
-Con trai ngoan, con ngủ đi, không sợ, có cô rồi, con ngủ đi, cô không cho ai làm hại con đâu, cô không cho đâu, con ngủ…ngủ…ngủ đi.
Giọng bà nghẹn lại trong tiếng nấc cố gắng được kìm nén.
-Cô ơi, từ khi còn nhỏ cô đã yêu thương con, chăm sóc cho con như con trai cô, con biết ơn cô lắm… Ngày nhỏ con không biết đã bao nhiêu lần bị phạt, những lần đó con chỉ ngồi thu mình lại một góc, đưa tay mình đến những vật con có thể đếm được, chỉ mong rằng đêm nhanh qua đi, nhưng con biét không đêm nào con một mình cả, con đều có cô bên cạnh phải không cô?
Khang Vĩ nhìn bà cười trong nước mắt rồi nói như kể chuyện cho bà nghe.
-Cô ơi, đã nhiều lần lắm rồi, khi nằm trong này, con đều đếm những ô vuông của cửa số thông gió, và rồi con lại tự hỏi bản thân mình rằng, lần sau mình còn phải đếm nó nữa không? Nhưng mà con biết, đây là lần cuối cùng rồi đúng không cô? Vậy là con sẽ không cần đếm nữa đâu, con không cần đếm nữa, không phải đếm nữa, không được đếm nữa…Con muốn được đi xem biển, muốn được ăn cơm rang cô nấu, muốn được nhìn hoa địa lan nở, muốn được đánh piano, được chị hai dẫn đi mua quần áo, được ba xoa đầu, được anh hai ôm, được ngưòi con thích hôn con, con muốn lắm…
Những lời nói của nó như mũi dao chích thẳng vào tim của những ai vừa tỉnh dậy, những ai tỉnh nhưng không dậy, và cả những ai đang đứng ngoài cửa phòng vì nhận được tín hiệu cấp cúu của bà Lan…
[--Auto Merged--]
< 48 > Thả hồn theo mây gió, cả hai người bước dần về phía phòng bệnh, bất ngờ Tiểu Long xuất hiện.
-Chị, chị giúp em đưa là thư này cho Khang Vĩ nhé.
Tiểu Long nói, ánh mắt đượm buồn. Thoáng thấy cách ăn mặc của cậu, kèm theo chiếc ba lô trên vai, Khả Chi đã hiểu được cậu muốn làm gì. Nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt Tiểu Long, chị nói nhẹ nhàng.
-Em không muốn vào gặp Khang Vĩ sao? Không định chào tạm biệt nó sao?
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, nơi có người cậu yêu thương nhất đời, cậu buồn bã lắc đầu. Lúc này đây, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh nhẹn cậu quay sang nói với Tùng Lâm.
-Cậu rất may mắn, đúng vậy… Thôi đừng làm Khang Vĩ buồn nhé, tầm chiều tối, Khang Vĩ hay bị ho, cậu đưa thứ này cho Khang Vĩ ngậm giúp tôi.
Cậu dúi nhanh vào tay Tùng Lâm một vỉ thuốc ngậm ho, rồi quay ngưòi chào chị Khả Chi bước đi. Tùng Lâm đứng như trời trồng, không biết nói gì hơn, miệng chỉ lắm bắp không nói lên câu, cho đến khi Tiểu Long khuất sau cánh cổng bệnh viện, cậu mới bật ra được.
-Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Tiểu Long, Cậu đi may mắn…
***
Trên chuyến máy bay hôm đó, có một chàng trai mang đôi mắt hơi nâu buồn xa xăm. Cậu ngồi đó nhìn vào bầu trời bao la, nơi mà chỉ có những đám mây nhẹ nhàng đang bay lượn. Khẽ gục mặt xuống đôi bàn tay, cậu khóc. Lần đầu tiên những giọt nước mắt cậu rơi trong đau khổ và không kìm nén được, buồn, mặn đắng…
“Khang Vĩ đáng yêu của anh!
Chúng mình học cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng anh biết em là người mà anh yêu suốt đời, anh không biết rằng ngoài em ra anh còn có thể yêu ai được nữa không, nhưng anh biết anh phải rời xa em thôi, con tim không có chỗ cho anh đúng không?
Bi ơi, em biết không, khi ở cạnh em, anh như thấy mình nhỏ bé đi rất nhiều, thấy cuộc sống của anh thật đáng yêu, thật đẹp làm sao. Và anh biết mình yêu em thật nhiều, yêu nhiều lắm. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, dù có bên cạnh anh, cười đùa, nói chuyện với anh thì ở sâu thẳm nơi con tim mình, em không hề dành chỗ cho anh đúng không? Bi yêu người khác. Anh có biểt không? Có chứ, nhưng không có lúc nào anh quên được em cả, chỉ thấy em cười, chỉ thấy em nói là con tim anh như muốn nhảy múa rồi.
Bi à, anh luôn nói rằng anh không tin vào duyên phận, nhưng lúc này đây, có lẽ anh nên nghĩ lại, rằng là anh chẳng có duyên phận với em, mặc dù anh biết trong thâm tâm mình yêu em tha thiết. Nhưng anh cũng tự hỏi nếu anh đến với em trước khi người kia xuất hiện, liệu rằng anh có chỗ trong con tim em không? Anh hi vọng là có phải không em?
Khang Vĩ này, em biết không. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh như biết rằng cả đời mình, anh chỉ thấy mình em, chỉ nghe được mình em nói. Rồi trong cái đêm anh làm em sợ, em biết không anh đã ân hận đến nhường nào, anh ân hận vô cùng, anh đau khổ vô cùng. Anh đau khổ vì anh không biết kiềm chế bản thân, anh đau khổ bì anh làm em đau, làm em sợ. Và anh đã nguyền rủa bản thân mình bao nhiêu em có biết không? Anh đã định quên em đi, bỏ đi thật xa nhưng anh không quên em được thế nên lại tìm đến bên em, chỉ mong em cười, để nhìn em nói. Thế là anh lại như người thừa thú ba, cái bóng luôn đi lặng lẽ bên em, cầu mong cho em hạnh phúc! Anh chỉ muốn từ đằng xa trông thấy em hạnh phúc, rồi muốn tiến lại thật gần để cho lòng anh được chút ấm áp. Ở cạnh em, anh luôn thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc nhưng ở cạnh em mà lúc nào anh cũng không hết nhớ thương, không hết lo sợ, không hết buồn.
Giờ đây, anh biết đã đến lúc mình nên ra đi thôi, anh biết rằng anh không nên ở lại đây lúc này nữa. Trong thâm tâm mình, anh không hề muốn dời xa em nhưng anh không thể không làm thế. Em đã có một người yêu thương em rất mực, và trên tất cả em cũng rất yêu thương người đó với cả con tim mình, vậy là anh biết anh nên dời đi thôi. Có thể mọi nguời sẽ nói rằng anh là đồ tồi khi mà bỏ em đi trong lúc này, nhưng anh không quan tâm đâu, em hiểu rằng bất cứ khi nào em cảm thấy cô đơn, khó khăn gì, chỉ cần em gọi cho anh, anh sẽ lại đến bên em ngay lập tức, ngay lập tức. Giờ này bên người em yêu thương chắc em đang bình yên và hạnh phúc lắm phải không, có phải đó cái hạnh phúc mà anh không thể mang lại cho Bi yêu thương của anh, phải không Khang Vĩ?”
|
Gấp trang thư với những con chứ nhoè nhoẹt nước mắt lại, lòng nó như có ai vò rối, đau khổ, buồn bã. Nó biết rằng, nó nhận ra rằng, Tiểu Long yêu thương nó nhiều lắm, nó cũng biết rằng cậu mạnh mẽ lắm, vậy mà cậu đã khóc vì nó ư? Nó cũng không còn biết nói gì hơn nữa, chỉ thầm mong rằng ở một nơi xa xôi nào đó, cậu được hạnh phúc. Nó mong lắm. Nước mắt nó rơi, chảy đều trên hai gò má.
-Cầu cho những gì bình yên và hạnh phúc nhất sẽ đến với anh, rồi thì ở nơi xa đó anh sẽ tìm được bến đỗ cho con tim mình thôi, một bến đỗ hạnh phúc, ấm áp nhất. Từ sâu thẳm con tim mình Vĩ tin chắc điều đó.
Xa xa đâu đó vọng lại giai điệu một bài hát thật buồn, bài gì nhỉ? Hình như nó đã nghe lâu rồi nhưng không nhớ tên thì phải.
'Though we gotta say good bye for the summer Darling I promise you that I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss Guess it's gonna be a cold lonely summer But I'll fill the emptiness I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss I'll see you in the sunlight I'll hear your voice everywhere I'll run to tenderly hold you But darling you won't be there I don't wanna say goodbye for the summer Knowing the love we'll miss Oh let us make a pledge to meet in September And seal it with a kiss Guess it's gonna be a cold lonely summer But I'll fill the emptiness I'll send you all my love every day in a letter Sealed with a kiss Sealed with a kiss Sealed with a kiss”
***
Mấy hôm nay, ngày nào bà Lan cũng ở trong viện, bà như không còn muốn đi đâu nữa, hạnh phúc lúc này sao đối với bà lại nhỏ nhoi đến thế, với bà hạnh phúc đó là chỉ cần được nhìn Khang Vĩ ăn, được nghe Khang Vĩ gọi tên, được thấy nó cười.
Đôi khi, ánh mắt bà ngồi nhìn nó như người mất hồn, bà ngồi bất động, vô hồn nhìn sâu vào khoảng trống phía trước mặt như thể đang thôi miên. Đêm đêm bà cũng luôn cạnh bên Khang Vĩ, không dời nửa bước, dù rằng đã gần một tuần nay nó lằm viện, nhưng việc chăm sóc cậu ba bà không nhường cho ai hết.
Bất giác Khang Vĩ trở mình ho nhẹ, trong khi Tùng Lâm mệt mỏi mà không nhận ra, chị Khả Chi đau đớn mà ngủ thiếp đi, anh hai cũng vậy thì bà nhanh như một con mèo trong đêm lao đến. Nhẹ nhàng bà đỡ nó dậy, lấy nước cho nó uống, vuốt ngực cho đỡ ho. Nước mắt bà không còn chảy nữa, hình như những ngày qua, nước mắt bà đã chảy cạn rồi thì phải.
Bà Lan chợt giật mình khi thấy cánh tay mình đỡ đầu Khang Vĩ hơi ướt, nóng ấm.
Nó khóc!
-Cô ơi, con đau lắm, con đau lắm cô ơi, con cũng sợ lắm. Cô ơi, con sợ lắm…
Tiếng Khang Vĩ đều đều trong nhịp thở, trong từng cơn đau khiến nó co giật liên hồi, trong lúc này đây, bà không còn biết pảhi làm sao nữa bà chỉ biết ôm chặt nó vào lòng mình ôm thật chặt, ôm như thể làm như vậy cơn đau của nó sẽ chuyền bớt sang bên bà, và ôm như thể làm vậy đứa con trai bà sẽ bớt đi một chút đau đớn.
Bà rất hiểu Khang Vĩ, từ trước đến giờ những lần bị phạt đòn, dù bị đau đến mấy nó cũng không bao giờ hé răng kêu ca nửa lời với ai ngoài bà ra. Mỗi lần như vậy, con tim bà như hạnh phúc lắm, hạnh phúc như người mẹ dang rộng cánh tay đón lấy đứa con nhỏ dại của mình. Nhưng sao giờ đây cái cảm giác đó không còn mà thay vào đó lại là cảm giác đau đớn tột cùng, đau tột cùng. Cho đến khi Khang Vĩ không còn nhiều thời gian nữa, cho đến khi nó gần quay về với đất mẹ, nó lại úp mặt vào lòng bà, khóc trong vòng tay bà. Vậy mà bà không thể làm gì hơn được nữa, không thể làm gì hơn được nữa. Bà ôm nó nói trong nước mắt.
-Con trai ngoan, con ngủ đi, không sợ, có cô rồi, con ngủ đi, cô không cho ai làm hại con đâu, cô không cho đâu, con ngủ…ngủ…ngủ đi.
Giọng bà nghẹn lại trong tiếng nấc cố gắng được kìm nén.
-Cô ơi, từ khi còn nhỏ cô đã yêu thương con, chăm sóc cho con như con trai cô, con biết ơn cô lắm… Ngày nhỏ con không biết đã bao nhiêu lần bị phạt, những lần đó con chỉ ngồi thu mình lại một góc, đưa tay mình đến những vật con có thể đếm được, chỉ mong rằng đêm nhanh qua đi, nhưng con biét không đêm nào con một mình cả, con đều có cô bên cạnh phải không cô?
Khang Vĩ nhìn bà cười trong nước mắt rồi nói như kể chuyện cho bà nghe.
-Cô ơi, đã nhiều lần lắm rồi, khi nằm trong này, con đều đếm những ô vuông của cửa số thông gió, và rồi con lại tự hỏi bản thân mình rằng, lần sau mình còn phải đếm nó nữa không? Nhưng mà con biết, đây là lần cuối cùng rồi đúng không cô? Vậy là con sẽ không cần đếm nữa đâu, con không cần đếm nữa, không phải đếm nữa, không được đếm nữa…Con muốn được đi xem biển, muốn được ăn cơm rang cô nấu, muốn được nhìn hoa địa lan nở, muốn được đánh piano, được chị hai dẫn đi mua quần áo, được ba xoa đầu, được anh hai ôm, được ngưòi con thích hôn con, con muốn lắm…
Những lời nói của nó như mũi dao chích thẳng vào tim của những ai vừa tỉnh dậy, những ai tỉnh nhưng không dậy, và cả những ai đang đứng ngoài cửa phòng vì nhận được tín hiệu cấp cúu của bà Lan…
[--Auto Merged--]
|