Anh Hàng Cháo
|
|
Rồi nó nhoài người lội vô bờ, bỏ mặc tôi sững sờ ở đó vài chục giây sau mới chịu bơi vô theo. Sau cái cốc đầu hình như mọi giận hờn điều trôi theo dòng nước thì phải. Tôi bơi theo nó vào bờ rồi leo lên thành kén ngồi song song với nó.
– Sao không ở nhà bán và vô đây chi vậy? – Vô hỏi ông coi sao tự nhiên lặn mất tiêu. – Làm biếng vô, kỳ, mắc công đụng mặt… ủa mà vô hồi nào sao tui không biết? – Tui vô lâu rồi, nãy giờ đứng ở trên lầu hai nhìn xuống ông mà ông có thấy đâu! Làm cái gì bậy bạ hay sao núp ở góc khuất đó vậy? – Cái gì? Làm gì bậy bả? Tui bắt cá thồi lồi…
Nó lại quay qua cốc đầu tui. Hai đứa con gái ngồi trên lầu một thấy tui xoa xoa cái đầu che miệng cười khúc khích.
– Ông già cái đầu rồi mà làm toàn chuyện gì đâu không!
Cái thằng này mới quen đây chưa tới 01 tháng mà nó làm như thân thiết với mình lắm vậy. Cốc đầu mình hoài. Mà đúng là sau trận giận nhau 2 ngày này tôi cũng cảm thấy hình như mình quý mến và thân thiết nó hơn thì phải. Tôi quay qua hỏi nó:
– Vô đây bằng cách nào? Lặn ra ngoài đó kéo giò tui chi vậy? Thấy thằng Trí bị tuột quần không mà còn dám bộ muốn…
– Tự chạy dzô chứ đi bằng cách nào giờ? Tui tới lúc thấy thằng Trí đang bị tụi kia lấy cái quần chứ đâu biết thủ phạm là ông đâu! Tui dựng xe trên cầu rồi leo lên lầu hai thấy có thằng điên nào hát ngêu ngao bài “Nobody”… xuống ghẹo ông chơi. Ai dè… mà con người ta có tâm sự gì mà rống bài đó vậy ta? – Tâm sự gì đâu chứ… Sao không đứa nào nói cho tui biết ông tới vậy ta? – Ha ha ha, rõ ràng là có chuyện mà đánh trống lãng kìa, đỏ mặt rồi kìa… thằng Trí với con Giàu thấy nhưng tui ra dấu cho tụi nó im lặng để cho ông bất ngờ… – Vậy mà nói tới lâu rồi, mới đây chứ đâu. Tự nhiên sao hôm nay ông hứng vô đây vậy? Bỏ con Hương ở nhà một mình… – Thì làm từ sáng tới giờ mệt rồi, giờ vô tắm cho mát, có sao không? Thế sao ông cũng có “chứng đám” gì mà không vô nhà tui nữa? – Đã nói là không biết mà… – Thì tui cũng như ông thôi. Hì hì. Mà sao hôm nay ông hỏi nhiều thế? Có giỏi thì bắt được tui đi tui trả lời tiếp cho mà nghe…
Nói xong nó nhảy xuống nước mất hút. Tôi đứng dậy quan sát hướng lặn của nó và nhất định phải trấn nước thằng này một trận cho chừa cái thói luôn làm tôi cảm thấy nó thật đáng ghét. Khi nổi lên nó đã ở một khúc khá xa. Xem ra tên này bơi lội cũng khá đây! Hắn la lớn lên:
– Êh, Hưng! Có giỏi thì đụng được tui nè! – Đụng ông hả? Đụng ông thì được gì? – Ông muốn gì cũng được! – Á… ông nói đó nha! Mà tui chả thèm đụng ông hả, tui sẽ lột quần ông một lần nữa cho mà coi. – Vừa thuê đố vừa thách mướn vừa cho tiền ông đó!
Nói rồi tôi lặn sâu xuống lòng sông theo hướng nó… Thằng Khánh nhất quyết bắt tôi hôm nay sau khi tắm xong phải ghé quán cháo cho bằng được trong khi bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy mắc cở với con Hương. Vừa đậu xe trước nhà thấy nó tôi giả bộ lấy bàn tay che mắt lại ra vẻ thẹn thùng lắm lắm. Cảnh tượng đó không thể không làm nó khỏi phì cười một cái rồi mới nghiêm trở lại ngoe nguẩy đi ra nhà sau. Thằng Khánh đang ngồi chung bàn với lúc nhóc xóm tôi nói chuyện xôm tụ về chuyến tắm kén lúc nãy. Tôi đi theo con Hương nhe răng ra cười cầu hòa.
– Ủa, nghe nói ai đó giận dỗi chuyện gì mà? Sao không giỏi giận nữa đi! – Tui có giận ai đâu lớp trưởng? Tại… mắc công chuyện nhà chứ bộ! – Xạo, ông mắc công chuyện mà còn đi tắm kén được sao! Mấy bữa nay ông không vô chơi ông Khánh ở nhà như gà đứt dây thun. Hai vợ chồng tui xém cãi nhau cũng vì ông đó ông nội quỷ ạh.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Mắc mớ gì liên quan tới tôi chứ? – Sao không? Ổng cứ gặng hỏi tui coi có làm gì cho ông giận không mà tự nhiên ông biến mất tiêu. Mới hôm qua nè, có đi ngang mà không ghé phải không? Ổng gặp ông xong tự nhiên vô nhà đổ quạo nói nhất định tui làm ông phiền lòng thế coi tức không chứ? Biểu sao mà không cải cho được, gặp lúc khách khứa tùm lum biểu coi có điên không chứ. Thiệt tình, bữa nay ông còn lây bệnh tắm kén cho thằng chả nữa, thiệt là tui… “bó chăn, bó chiếu” với hai ông luôn.
Tôi nghe kể và cách dùng từ mới của nó mà bụm miệng cười và trong lòng thấy hớn hở làm sao. Hóa ra trong lòng của vợ chồng nó tôi cũng có một ví trí nào đó chứ bộ. Hí hí Rồi nó sẳn giọng quay qua tui làm một hơi như ra lệnh:
– Mai ổng đi làm mất tiêu rồi đó, nhà chỉ có một mình tui đó nha cha, ông mà không vô phụ để tui ra ngoải thỉnh là tui đốt nhà ông đó. Nhớ chưa. – Hì hì… tuân lệnh xếp… í lộn… vâng thưa lệnh bà.
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc và quay trở lại vị trí ban đầu của nó như chưa từng có biến cố gì xãy ra.
Sau khi giảng hòa với con bạn thì tôi bò ra nhà trước, hôm nay trông thằng Khánh khẩn trương và vui mừng đến lạ kỳ, lúc nào trên môi nó cũng có một nụ cười để ban phát cho thiên hạ. Tới nổi con Hương còn phải lên tiếng: “- Làm gì mà bữa nay ông cười hoài vậy? Chạm dây thần kinh hả?” Nó cười trả lời: “- Chút biết!”. Thì ra anh chàng và đám nhóc đang lui cui sửa soạn một mâm nhậu. Bằng những bước chân nhanh nhẹn và dứt khóat- tay cầm chai rượu có úp một cái ly trắng nhỏ trên miệng chai… tay còn lại cầm một dĩa lòng heo được xắt rồi có rắc một ít hành chần (trụng) ở trên bề mặt, chàng ta kéo ghế ngồi xuống kế bên tui một cái rột rồi mở màn nghe cái rẹt :
– Hôm nay mừng ngày đầu tiên Khánh tham gia tắm kén với anh em, coi như ly này là để ra mắt xin được gia nhập vào hội… tắm kén.
Nói xong nó làm cái ọt nghe mà hết hồn. Trong đám tắm kén ngoài tôi ra chỉ có 2 thằng 19 tuổi, 1 thằng vừa 18, còn lại toàn là lũ nhóc lớp 7 tới 12 đủ loại thậm chí có cả 3 đứa con gái mới lên lớp 10 là ghệ của một trong các thằng nhóc trong đám, đi theo coi tắm nữa vậy mà thằng Khánh lại… thiệt tình. Khổ nổi đám con nít đó lại nhiệt tình hưởng ứng đầy máu lửa nữa mới ghê chứ, tất nhiên là trừ tôi ra rồi. Định cản cả đám lại nhưng nhìn cái mặt kênh kênh, khêu khích và mời gọi của thằng Khánh tôi không hiểu sao mình bị thằng Trí xếp cho một chỗ ngồi hồi nào chả hay. Lại là thằng quỷ Trí.
Tôi rất ghét nhậu nhẹt mặt khác là vì tôi không có uống được rượu mà thay vào đó tôi chỉ có thể uống ít bia được mà thôi, mà bây giờ tôi biết làm sao mà từ chối, nếu tôi nói tôi chỉ biết uống bia mà không biết uống rượu thì khó tránh khỏi việc kết luận một chữ “sốc” còn nữa, nếu mà nói không biết uống hòan tòan thì có nước không bị kết luận là “bóng lại cái” thì thua thứ gì tôi cũng thua. Theo như cái lý sự cùn của mấy ông uống rượu thì “nam vô tửu như kỳ vô phong”, có điều là “phong” nhiều quá thì “cờ” nào mà phất lên nổi, lạng quạng nó “thượng phong” có nước đi ăn mày quá . Cố gắng che giấu cái sự “bất ổn trong tâm hồn” của thằng tôi, tôi ngán ngẩm nhìn nó kề cái ly vào miệng và rót ọt cái thứ nước trong suốt kia vào họng để chờ đến lượt mình. Vấn đề ở chỗ là sau khi uống xong một cái trót thì nó dường như muốn nhảy dựng lên một cái, nó trợn tròn mắt mà
|
– Không được rồi Hưng ơi!
Hé ! hé ! hé ! Tôi cố giấu một tràng cười khóai trá ở trong lòng, mày chết nhen con, làm giọng bảnh hả mậy, uống không nổi mà bày đặt, chắc là rượu nặng quá đây mà. Tôi cố gượng nín cười và làm mặt tỉnh hỏi nó :
– Ủa ! Sao vậy Khánh? – Ông ơi ! Tui rót nhầm nước lọc không phải rượu!
Hư! hư ! hư ! ha ! ha ! ha ! Tôi thiếu điều muốn nổ cái bụng ra vì cười, vậy mà cũng bày đặt làm ra vẻ trịnh trọng rồi giờ đây lại lâm vào cảnh “dở khóc dở cười như thế này”. Nhưng không, sau “giây phút lỡ lầm” đó, thằng Khánh rót liền một chai khác và mở chiến dịch “đưa em vào hạ”. Ly này qua ly khác, cuối cùng, chai rượu cũng vơi đi hai phần ba, phải nói là “anh hùng nào cũng không bước nổi qua ải mỹ nhân”, nếu thằng Khánh mà không có bề ngòai bắt mắt như vậy có lẽ tôi đã không uống một cách nhiệt tình như vậy. Đám đệ tử mà tôi đi tắm chung sau khi “giao lưu văn hóa” mấy ly thì cũng lẳng lặng chuồn êm, bỏ lại tôi “một mình trên chiến trận”. Vậy mà lúc nãy tụi nó làm xôn tụ cho dữ! Làm tôi tưởng gặp phải bợm. Lưỡi tôi bắt đầu líu lại, nói chuyện thêm hăng, hươ tay hươ chân và luyên thuyên đủ thứ chuyện mậy gió. Con Hương thì không nói gì cứ tủm tỉm cười chạy ra vô rót nước đá, châm thêm mồi, thêm rau, lấy thuốc lá và bật lửa ra xếp lên bàn. Lớp trưởng lúc nào cũng vậy, chu đáo và nhiệt tình.
Thấm thoắt đã hai tháng trời tôi đặt chân vô căn nhà nhỏ bé của nó và nghiễm nhiên trở thành một phần tử không thể thiếu ở đấy. Sự gần gũi thân mật của Khánh cùng với phong cách tự nhiên vốn có trên “bốn vùng chiến thuật” của tôi thành thử ra mối quan hệ giữa tôi và vợ chồng con Hương ngày càng gắn bó tốt đẹp. Cứ mỗi cuối tuần thằng Khánh về là tôi và nó lại kéo nhau đi tắm kén bỏ mình con Hương ở nhà nhưng nó vẫn luôn nhe răng ra cười động viên, khuyến khích chồng nó dụ dỗ, làm vui lòng tôi, miễn sao lúc chồng nó đi vắng tôi phải túc trực bưng cháu phụ nó, khi thì phụ nó sửa cái chuồng gà, khi thì vá mấy chỗ thủng trên nền nhà của cái quán cháo lòng, có lúc rảnh rang không có chuyện gì để làm thì ngồi uống trà vặt tán láo, bình bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có lẽ thằng Khánh nể nang tôi vì quý mến bạn vợ, coi như nể mặt vợ, tôi thì quý mến lớp trưởng nên mối quan hệ ngày càng thâm tình. Dần dà không có sự kiện nào xảy ra ở nhà con lớp trưởng mà tôi không hay tin và không tham gia.
|
Nhiều bà hàng xóm mua cháo cứ khen tôi dễ thương và đòi làm mai con cháu cho tôi làm lổ mũi tôi tăng kích thước một cách không thể điều khiển được, tôi bỏ thịt vô tô cháo không tiếc tay đến nổi con Hương phải đập lên vai tôi mà nhăn nhó:
– Bác Sáu ác quá nha, khen thằng chả đẹp trai cái ổng bỏ cả nắm thịt vô tô cháo, phen này lỗ vốn chắc con đuổi việc nó quá!
Bữa thứ bảy nay hình như vợ chồng con Hương có chuyện gì thì phải, thấy tụi nó cứ mờ mờ ám ám làm sao ấy. Nhất là thằng Khánh, bộ dạng nó rõ ràng là có vấn đề, lâu lâu cứ nhìn tôi rồi to nhỏ với con vợ nó rồi con kia nạt lại một cái khiến nó im re. Cứ như vậy mấy lần làm tôi không khỏi chột dạ:
– Êh, hai vợ chồng bà có gì giấu tui phải không?
Con Hương cười vu vơ:
– Có gì đâu! Mai biết! – Cái gì mà mai biết, tui muốn biết bây giờ hà! – Mơ đi cưng! Tui nói mai là mai! – Eh nha, vợ chồng hai người vừa phải thôi nha, thà không nói chứ đừng có úp úp mở mở vậy nha! – Ủa, tui có nói gì đâu? Tự ông khui thôi mà, với lại tin tui đi, phim hay nói trước không còn hấp dẫn. – Chuyện gì đó ông Khánh? Ông mà không nói thì đừng nhìn mặt tui nha!
Đáp lại thằng Khánh cười hì hì:
– Tui cũng như ông thôi có biết gì đâu, nãy giờ hỏi mà nó không có nói nè.
Rồi hai vợ chồng nó tình tứ nhìn nhau cười thiệt là đáng ghét. Tức nhiên tôi dưới cơ con Hương rồi, không dám bắt nạt gì nó, bù lại nó làm gì tôi uất ức thì tôi sạt qua thằng chồng nó thế. Mà bữa nay hai đứa nó “song kiếm hợp bích” giấu tôi thế này thì thua, không có cớ nào để hiếp đáp thằng Khánh đành phải chờ coi Chủ Nhật ngày mai chuyện gì xảy ra.
Sáng nay tôi dậy sớm hớn hở chạy xe vô nhà con Hương như mọi ngày trước đây, chắc ở trỏng khách khứa đang đông đúc lắm đây, Ngày Chủ Nhật chắc việc buôn bán chắc sẽ “đuối” luôn cho mà coi, cộng thêm cái chuyện bí mật gì đó mà con Hương tuyên bố sẽ bật mí trong hôm nay làm tôi cảm thấy trong lòng thêm nôn nao, háo hức đến nổi suốt đêm qua ngủ cứ chập chờn đến độ… lòi cả 2 cái lỗ tai ra.
Mấy ngày có thằng Khánh về vừa chạy bàn, bưng bê vừa cà khịa với nhau vui làm sao ấy! Con Hương la hoài cái chuyện hai thằng cứ cãi lộn nhau suốt như chó với mèo khiến nó vừa lo bán vừa lo làm quan tòa giải quyết muốn điên cả cái đầu. Mà hai thằng thì chả thằng nào chịu nhường thằng nào cả! Nhớ tới nó tự nhiên tôi mỉm cười một mình rồi cho xe vọt lẹ.
Quái lạ nhỉ! Bữa nay nhà nó cũng đông đúc người ra kẻ vào mà sao không thấy dọn bàn ghế ra vậy kìa? Chưa kịp dừng xe, tắt máy con Hương từ trong nhà chạy ra sẳn giọng chị cả:
– Êh! Hưng giờ ông quành ra chợ mua giùm tôi mấy món có ghi sẳn trong giấy nè, nhanh nha, có tiền đó không? Mua đi chút về tui trả lại… sẳn chở dùm nhỏ em tui đi theo để nó lựa.
Cái vế sau của nó tự dưng xuống giọng một cái muốn nổi da gà vậy. Rồi nó quay mặt vô nhà vừa kêu í ới vừa lầm bầm:
– Thu ơi! Ra đi chợ nè, hên quá, ông vô đúng lúc. Thằng cha nội Khánh đi mua có mấy lít rượu với mấy món linh tinh cái gì mà từ sáng tới giờ chưa thấy mặt ở đâu, chắc qua Campuchia mua hay sao áh.
Từ trong nhà bước ra một cô gái cực kỳ xinh đẹp và nét mặt giống… thằng Khánh đến ngỡ ngàng. Thì ra bé Thu mà lần trước hai vợ chồng nó định giới thiệu cho tôi là cô bé này sao? Nhìn vừa đẹp, vừa hiền vừa dễ thương không thể tả. Nếu là một thằng đàn ông đúng nghĩa và nguyên chất chắc tôi đã ngã gục từ ngay cái nhìn đầu tiên quá. Cô bé có hàng chân mày, đôi mắt, sóng mũi y chang thằng anh nhưng lạ đời ở chổ thằng kia là con trai mà da trắng như trứng gà bóc dù đã hơn tháng trời cùng tôi phơi nắng, tắm kén, còn thêm cái môi son nữa trong khi cô bé này da ngăm hơn một chút và đôi môi tuy đẹp nhưng không đỏ và hấp dẫn bằng thằng… anh. Há há há!
Thoáng chút e dè cô bé leo lên đằng sau xe tui. Còn Hương cái mặt gian tà không lẫn đi đâu được:
– Ông thông cảm nhà cửa giờ hổng có ai hết, hí hí hí, Thu mới lên nó chưa kịp dùng điểm tâm nếu có lòng tốt dẫn nó đi ăn sáng dùm tôi, tiền bạc chút về tôi thanh toán lại hết cho… Thu em, anh này là anh Hưng mà chị với anh Khánh có nói sơ với em rồi đó, đừng lo, ổng nhát gái lắm. Có gì em cứ từ từ mà… hưởng sấy!
Tôi cười một cách bình tĩnh mà…run:
– Nhớ thêm cho tui ít chục tiền xăng nữa nha, rồi tiền “Típ” nữa đó! Thu em khỏi lo, anh hiền như “cục đá” vậy em cứ từ từ mà… xơi! Dễ ăn lắm!
Con đó ban đầu kêu mình đi nhanh rồi về giờ còn thoòng thêm câu chở Thu đi ăn sáng nữa đúng là mâu thuẩn! Để tỏ vẻ lịch sự và ga lăng tôi cũng hỏi thăm Thu ba điều, bốn chuyện rồi pha trò mấy câu cho cô nàng vui và bớt ngại “hơi” người lạ. Sau khi mua đủ hết đồ trong cái “sớ táo quân” của con Hương tôi mới biết bữa nay nhà nó đám giỗ, chẳng biết điều mập mờ của hai vợ chồng nó ngày hôm qua là bé Thu hay cái đám giỗ nữa, có thể là cả hai hông chừng. Nhớ tới chuyện giận dỗi một cách vô lý hai vợ chồng nó lần trước mà cái cớ là bé Thu khiến tôi thấy bản thân mình sao đúng là trẻ con tới khó hiểu. Bé Thu đúng là em của thằng Khánh: Cũng thẹn thùng, e dè như anh nó lần đầu gặp tôi vậy, à không! Cô nàng dạn dĩ hơn một chút chứ, cũng dám hỏi thăm thậm chí còn chọc ghẹo tới chuyện tôi là thằng rất không “nhát gái” nhưng mà lại “kén gái” nữa chứ. Chắc là con Hương với thằng Khánh “bỏ nhỏ” trước rồi chứ “ai mà trồng khoai đất này”.
|
Về nhà tôi cũng lao vào làm công vô chuyện ra như bất kỳ thành viên ruột rà nào trong nhà con Hương vậy. Ba và mẹ nó cứ đốc thúc chuyện tôi với con Thu hoài làm nhiều phen hai đứa chả biết ứng xử thế nào cho phải đạo. Ban đầu thằng Khánh cũng tính chiêm vô một câu nhưng đụng phải đôi mắt “hình viên đạn” của tôi thì nó câm họng ngay. Ở nhà này tôi chỉ hiếp đáp được mỗi một mình thằng đó nên “thương” nó là ở chỗ đó đó, hí hí. Còn con Hương thì khỏi nói, nó cứ làm như chuyện tình cảm của tôi và con Thu “như đã rồi” vậy: làm cái gì nó cũng sai hai đứa làm chung thiệt tức cười, thêm mấy người bà con cứ nói ra nói vô khiến lòng tôi khác nào kiến lửa đang bò trong bụng mà bên ngoài phải cứ nhe răng ra như khỉ đang diễn tuồng. Tôi thấy thằng Khánh chắc đang ngứa miệng lắm đây nè, cơ hội để nó “trêu gan” tôi quá béo bở mà, tiếc là anh chàng cũng biết sợ tôi chút ít, nên mỗi lần quen thói “xỏ lá” được chừng nữa câu thì nó như chợt nhớ đến “cơn khủng hoảng” vô hình nào đó là lái sang hướng khác. Nếu không thì.. nếu không thì tôi cũng không biết sẽ trừng phạt nó thế nào nữa. Chỉ biết là: cái nhìn giận dỗi của tôi là nỗi khiếp sợ khổng lồ đối với nó.
Tôi đang chặt nước đá bỏ vô thùng thì thằng Khánh ra đứng sau lưng tôi nói:
– Ông ăn uống gì chưa? Vô ngồi mâm luôn đi! Để đó tui làm cho! – Khỏi, làm gì mà khách sáo dữ vậy! Lo “đi khách” đi kìa. Tui thì chừng nào ăn không được!
Như chợt nhớ ra điều gì đó tôi hỏi:
– Vợ chồng ông giấu tôi chuyện gì hôm qua vậy?
Nó le lưỡi cười:
– Thì chuyện đám giỗ đó… – Còn chuyện của Thu?
Vừa hỏi tôi vừa nhướng mắt nhìn nó, mặt nó ửng đỏ lên ngay, rồi lấy tay gãy gãy sau ót, ngó lơ là phản ứng mỗi lần bối rối của nó phải để ý mới biết được.
– Cái này con Hương à nha, tui không biết gì hết! – Ông đừng tưởng “bán cái” qua con Hương là yên với tui nha, đã nói là tôi có “ý trung nhân” của riêng mình rồi, đừng làm tôi khó xử nha! – Ai dzạ? Sao không dắt vô đây giới thiệu?
Sẳn miệng nói đại chứ chỉ trời mới biết “ý trung nhân” nào đó mà tôi đang ám chỉ là ai thôi, chứ tôi còn không biết mình đang nói tới ai nữa là. Thấy mắt thằng này sáng rỡ lên tò mò khiến tôi cũng hơi bối rối:
– Bỏ vô túi rồi, hỏi chi? – Đừng nói là… t… u… i… nha???
Ồ, hình như trời mới gầm một cái giữa cơn nắng trưa thì phải. Thằng đó vừa nói cái gì vậy? Mình lãng tai hay hoa mắt vậy kìa? Tôi nhăn mặt nhìn nó chằm chằm:
– Mới nói gì đó?
Nó cười hết sức gian manh:
– Thì… tui nói là… ông đừng có nói đó là… tui nha!
Trong cái cố gắng làm câu nói đó của nó trở nên thật… xạo, thật đúng nghĩa chỉ là một câu nói đùa lúc vui miệng… nhưng… tôi hình như vẫn cảm thấy có một cái gì đó rất nhỏ, thật mong manh đến độ vô hình, mờ ảo là sự bối rối đến vô bờ của kẻ phát ngôn. Có thể tôi đã quá nghĩ. Nó đã “đùa” mà tôi phản ứng “thật” lại thì khác nào “có tịch rụt rịch”, phải “giỡn” trả lễ lại thôi chứ biết sao giờ nhưng nó có biết đâu là đi kèm theo đó là hằng bao suy nghĩ miên man của “người đối đáp”:
– Ủa.. sao ông biết hay vậy?
Vài chữ ngắn ngũi sao khó thốt ra đến lạ kỳ. Nó “giả bộ” (chắc là… giả bộ mà) nhìn tôi âu ếm đầy mê đắm:
– Kiếp sau đi cưng!
– Nữa! Hai ông nội này ra đứng cãi lộn hay làm cái gì mà xà quần ở đây vậy? Một ông đi vô trong bớt lo chạy bàn kìa! Mệt thiệt luôn đó!
Tiếng con Hương giống như một vị cứu tinh đang giải thoát cho hai thằng đang rất đỗi bình thường trong… niềm bối rối (hay chỉ có mình tôi đang chới với trong biển hồ cảm xúc do tự mình thêu dệt nên???). Thằng Khánh vội đi vào nhà trong còn tôi thì đứng tần ngần tìm cớ hỏi con Hương:
– Ủa, sao làm đám giỗ ở đây mà không làm ở nhà ba má bà?
Tội nghiệp, chắc mơi giờ nó chạy “sứt đầu tóc” luôn nè, vừa tranh thủ rữa sơ mấy cái ly nó vừa trả lời tôi trong mệt mỏi:
– Tại ở đây bà con nhiều hơn, còn trên thị xã ngay mặt tiền buôn bán chật chội làm không tiện nên ba má để vợ chồng tôi thỉnh về đây thờ luôn rồi. Mà ông nội này nè, ai xúi ông mua bánh trái đem vô vậy? Chút đem về nhà ăn dọng hết nha, vợ chồng tui không có lấy đâu, cái tật màu mè tới chết không bỏ.
Khi tôi được thằng Khánh xốc nách vô bàn là lúc nó cũng đang lửng cửng chắc là vì đi chào sân dòng họ từ trưa tới giờ đó mà, cái giọng lề nhề thấy ghét, đã thế còn xếp đặt cho con Thu ngồi kế tôi nữa chứ. Nó ỷ xỉn hay cố ý làm ra vẻ say mà cứ đứng giữa ôm tôi và con Thu sát vào nhau còn trịnh trọng tuyên bố trước bàn tròn nữa chứ:
– Đây là thằng em rễ của con đồng thời là thằng bạn mà con thương nhất. Thu em, anh Hai giao nó lại cho em đó, từ nay nó mà hiếp đáp em cái gì cứ nói anh một tiếng. Còn Hưng, tui giao em gái tui cho ông đó. Hãy yêu thương nó như… tui nha!
Tôi cười rắn mắc, bắt bẽ nó:
– Trời, làm sao mà có thể thương Thu như… ông được? Phải khác chứ cha nội!
Không biết nó cố ý hay vô tình “chơi chữ” hay do cái đầu óc sâu bọ này của tôi vậy nè trời. Tôi ghét đại độc và vô cùng dị ứng với cái lối lạm dụng mấy từ ngữ “yêu thương” trong lúc nói, nhất là mấy thằng xỉn áh, chuyên gia lấy ra xài một cách bừa bãi vô tội vạ, mà tôi thì lại là đứa rất nhạy cảm với điều đó.
Con Hương đập vai nó cái bốp:
– Cha già mắc dịch, xỉn rồi vô ngủ đi ông nội. Ở đó mà nói bậy nói bạ người ta cười cho kìa! Chuyện đâu còn… từ từ tính, ông làm gì mà như trăn trối vậy hả? – Cái gì mà ngủ? Bà xã giỡn hả? Anh mà xỉn hả? Anh tỉnh nhất nhà nè. Anh phải ở đây uống “tới cùng” với thằng bạn của anh chứ. Hưng, ông chờ đó một chút nha, hay kiếm góc nào tâm sự với em tôi đi, chút tui tiếp hết bà con xong tui xử ông sau…
|
Hương phải đập vô vai nó mấy chập. Rồi lôi nó đi nó mới hết nhảm lảm. Còn tôi thì vẫn như mọi khi miệng tươi tắn mở rộng tới tận mang tai trước tất cả lời cáp đôi, chọc ghẹo. Khách khứa bắt đầu thưa dần là lúc bóng chiều đã ngã, mọi thứ gần như đã được dọn sạch sẽ. Tôi và Thu đang ra sau hè ngồi… tâm sự:
– Đúng như anh Khánh nói ha, anh Hưng nhìn vẻ ngoài vui tính vậy mà bên trong khó khăn kinh dị luôn. Không hổ danh là Hưng “kén gái” chứ không “nhát gái”! – Trời, Thu nói gì ghê vậy? Anh mà khó hả, làm gì có. Anh dễ ẹt hà, không phải anh kén đâu mà tại anh sợ mình không nên thân rồi làm khổ vợ, khổ con. Đó em thấy không, bây giờ anh có nghề ngỏng gì đâu? Cứ nhong long suốt, mẹ anh bả chửi tối ngày! – Em nhìn là biết anh khó tính thiệt mà. Cái ông nội Khánh cứ một hai bắt em “cưa” đỗ anh cho bằng được đó. Chả hiểu vì sao cứ dặn đi dặn lại. Thấy ổng nhiệt tình trong chuyện đó tới phát ớn. Chắc là sợ “miếng mồi ngon” rơi vào tay người khác. – Thật àh? Thế mà nó dám nói với anh nó không biết gì hết, mọi chuyện là do chủ ý của con Hương. Phen này nó chết với anh! Anh mà là “mồi ngon” gì em ơi, coi chừng lầm chết! – Lầm sao mà lầm! Anh Hai em coi vậy chứ không bao giờ nhìn lầm người đâu. Anh mở miệng ra là nhắc tới anh, khen anh không tiếc lời luôn, đủ thấy ảnh đánh giá cao anh như thế nào…
Tôi phải cực kỳ cố gắng để ghìm nén cái lỗ mũi nở to cũng như ngăn chặn nụ cười của mình gây ra.
– Thằng đó mà khen anh mới lạ? Nó cãi nhau với anh suốt! Không tin em hỏi Hương đi?
Chợt cảm thấy câu trả lời của mình hơi bất ổn và đầy nét thẹn thùng của trẻ con nên tôi láy sang chuyện khác để Thu không kịp phát hiện ra:
– Mà… ý Thu thì sao? Cái đó mới quan trọng!
Tôi cũng biết mắc cỡ quá ư là chuyên nghiệp phải không nào? Thu quả thật là một cô gái tinh tế:
– Hi hi, vậy mà ai nói anh “kén” nhỉ? Anh nói thế hổng chừng nhiều cô sẽ chết đó, không giống phong cách một “chàng kén” chút nào! Chắc đang giả bộ để che giấu cái gì đó phải không? Em với anh mới gặp nhau lần đầu mà, với “tiếng tăm” của anh mà hỏi câu đó thì rất vô lý đó, anh không nhận ra sao?
Tới nước này tôi phải phì cười thôi chứ biết chối cãi làm sao bây giờ. Trước khi về Thu nháy mắt rất “tình tứ” với tôi:
– Nói chuyện với anh rất thú vị đó nha, nếu có duyên sẽ gặp lại.
Con Hương nghe thấy tủm tỉm cười:
– Coi bộ ổng bả “chịu đèn” rồi à nha!
|