Trêu Chọc
|
|
Năm Bắt được huynh rồi
Lần này vừa đi, chính là năm năm.
Tạ Vô Ngu mặc một bộ thanh sam, cưỡi ngựa trắng, phiêu bạt giang hồ. Đi qua không ít danh sơn, từng gặp không ít người, cớ nhưng không hề ghé qua Dao Sơn một lần.
Năm năm, thanh danh “Thanh Châu Tạ Vô Ngu” của hắn càng thêm vang dội, có khá nhiều chỗ lui tới, nhưng không có người phương nào chốn đâu có thể khiến cho hắn bỏ ra nửa phần lưu luyến.
Năm đầu tiên, Tạ Vô Ngu nằm trong bụi hoa bên khe suối, nghe khách qua đường bàn tán, trưởng nữ của Trục Nguyệt sơn trang quay về Mạt Vân cung không bao lâu đã bị trượng phu ái thiếp diệt thê hạ độc giết chết.
Đại công tử Trục Nguyệt sơn trang căm uất đánh tới tận cửa, tru sát tại chỗ thiếu chủ Mạt Vân Cung trả thù.
Nào biết từ lần đó, vỏn vẹn ba tháng, Mạt Vân cung đánh lén Trục Nguyệt sơn trang trong đêm, giết sạch từ trên xuống dưới người trong trang, trừ tiểu công tử đang sống ở bên ngoài thì đời sau đều tuyệt mệnh hết. Mà tiểu công tử từ ấy đến nay cũng không chút tin tức.
Qua hai năm nữa, Tạ Vô Ngu trở về từ Thiên Trì, cuối mùa xuân đi một chuyến tới Dương Châu – vùng đất của sương mù và cây liễu bay, nghe người kể chuyện nói, tiểu công tử Trục Nguyệt sơn trang bái cao nhân lánh đời làm sư phụ, khổ tu ba năm, chung tẫn được chân truyền của cao nhân ấy.
Gần đây mới về lại Trang Hậu, tiểu công tử mặc áo trắng, mang thanh trường kiếm Hàn Thủy, lẻ loi một mình đấu với ba phái hai sơn môn, nhưng không ai có thể địch lại. Nhất thời, thanh danh vút cao.
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu hoa đào, ngón tay Tạ Vô Ngu nắm chặt chén sứ, cất giọng nói, “Chủ quán, lấy thêm một bầu rượu.”
Bầu rượu trống rỗng, nhìn chằm chằm thêm một lát, Tạ Vô Ngu vẫn cười nhẹ. Lúc gần đi, hắn ném một thỏi bạc lên bàn, “Còn lại làm tiền thưởng cho người kể chuyện.”
Cầm cương lên ngựa, gió xuân ấm áp, rượu kỳ phấp phới, Tạ Vô Ngu híp mắt dưới ánh mắt trời, lặng nghe điệu hát dân gian, tiếng khua mái chèo dưới cầu đá.
Thêm một năm nữa, “Ngày xưa tiểu công tử Trục Nguyệt sơn trang cầm trường kiếm trong tay, một thân một mình xông thẳng vào Mạt Vân cung, giết sạch toàn bộ hai mươi mốt người trong gia phả của Mạt Vân cung. Tiểu công tử này cuối cùng cũng báo được huyết hải thâm thù, chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Tạ Vô Ngu đang nằm trên cành cây hoa lá xum xuê, yên tĩnh nghe đám nhà buôn đang nghỉ chân bên dưới nói chuyện phiếm. Nghe nhắc đến đó thì nhịn không được lên tiếng hỏi.
Đám nhà buôn bị tiếng nói bất ngờ ấy dọa sợ không nhẹ, nhưng trông lại Tạ Vô Ngu dựa trên tán cây không có ác ý gì mới cẩn thận mở miệng, “Tiểu công tử của Trục Nguyệt sơn trang kinh tài tuyệt diễm, nhưng không hề bị thù hận giết chóc che mờ hai mắt, là người có nội tâm trong sạch hiếm thấy. Chỉ là lúc ở trong Mạt Vân cung, thân trúng kịch độc. Thánh Thủ môn Quách thần y tự mình đến chữa trị, cũng chỉ có thể thương tiếc bình luận, dược thạch vô y*.”
* thuốc và châm cứu cũng không cứu được
Tạ Vô Ngu đột nhiên lạc lõng trong lòng, “Sắp chết sao?”
“Bọn ta là những người không liên can, đương nhiên không thể biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào, nhưng theo tin tức truyền tới thì nội lực tiểu công tử thâm hậu, có thể chống đỡ trên hai mươi năm, chỉ là ngày nào cũng sẽ bị hàn độc làm khổ. Tiểu công tử còn nhỏ đã cảnh nhà khốn đốn, mới trẻ đã thay đổi lớn như thế, lẻ loi một mình, âu cũng là kẻ đáng thương.”
Đám nhà buôn nghỉ ngơi xong thì lên đường, Tạ Vô Ngu nằm trên cành cây mãi cho đến khi trăng treo cao chót vót, mới nói một câu không biết là với ai, “Cũng là kẻ đáng thương.”
Thu đi đông lại tới, nhân gian tái ngộ với xuân hạ, Tạ Vô Ngu Tây qua Ngọc Môn quan, Đông đến Bồng Lai, Nam kinh Miêu Cương, sau đó thì xuôi theo kênh đào đi thẳng, tới Tần Hoài, nhập Bắc Cảnh.
Đã tới cuối mùa hè, Tạ Vô Ngu gặp được bạn cũ ở quán trà, bèn ngồi xuống tâm tình.
Nhắc tới tin tức trong giang hồ, bạn cũ cười lớn, “Vài hôm trước mới có một tin đến tai ta, nói rằng Thanh Châu Tạ Vô Ngu dùng que sậy làm kiếm diệt vài tên cướp ở Thủy Thượng. Nhà đò Thụy Thượng, ai nấy đều treo bức họa của Tạ Vô Ngu, ngày nào cũng thắp hương cầu bình an.”
Tạ Vô Ngu nhấp một ngụm trà.
Bạn cũ cảm khái, “Dùng que sậy làm kiếm, chắc hẳn kiếm pháp của Tạ huynh lại tinh tiến không ít. Nhắc mới nhớ, người có năng lực tuyệt vời như Tạ huynh đây, hai năm trước ta cũng đã gặp một vị.”
Tạ Vô Ngu nhíu mày, “Là ai?”
“Tiểu công tử của Trục Nguyệt sơn trang, bây giờ lẽ là trang chủ rồi.” Bạn cũ thở dài, trong mắt khó nén nổi tiếc nuối, “Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, một người bạn ở Thương Châu của ta nói rằng, tính mạng người này không còn lâu.”
Trà trong miệng nháy mắt trở nên đắng chát khó nuốt, hồi lâu sau, Tạ Vô Ngu mới khàn giọng hỏi, “Tính mạng không còn lâu? Không phải nói là còn có thể chống đỡ thêm hai mươi năm sao?”
Người bạn cũ thổn thức, “Hàn độc của Mạt Vân cung ta và huynh đều rõ, có thể sống đến bây giờ đã là tạo hóa. Hai mươi năm? Trừ phi có tiên nhân hạ phàm ban cho linh đan.
“Đủ rồi!” Ý thức được giọng điệu của mình bất thường, Tạ Vô Ngu nhắm mắt, “Xin lỗi.”
Rời khỏi quán trà, Tạ Vô Ngu dắt con ngựa trắng, đi qua phiên chợ trong ngõ nhỏ, một đường ra tới ngoại thành.
Trong chốc lát, hắn nhớ trên Dao Sơn, thiếu niên đáng thương kia nói, thử nhiều lần rồi vẫn không khóc được, còn nhân lúc hắn ngủ, hái hoa dại cài lên tóc mai của hắn.
Dừng bước lại, Tạ Vô Ngu đưa tay vuốt ve bờm trắng của ngựa, “Huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mũi con ngựa trắng phát ra một tiếng phì phì.
Tạ Vô Ngu rũ mắt, giương môi cười, “Ngươi đã đồng ý rồi thì chúng ta hãy cùng nhau đi thăm bé con không có lương tâm kia nhé.”
Màn đêm buông xuống, vầng trăng mờ ảo, ánh sao thưa thớt.
Tạ Vô Ngu lặng yên không một tiếng động lẻn vào Trục Nguyệt sơn trang, sau khi tránh thoát đám hộ vệ tuần tra, mới đến lầu Nguyệt Hoa – chỗ ở của trang chủ.
Hai thị nữ bê vụn thuốc mở cửa đi ra, sầu lo nói, “Dạo này trang chủ hôm nào cũng hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày minh mẫn còn chưa tới một canh giờ, chuyện này biết thế nào cho phải…”
Tạ Vô Ngu ẩn nấp đi theo sau, giữa bốn bề vắng lặng, nhặt một mảnh vụn thuốc lên hít hà, đúng là đơn thuốc giải độc kéo dài tính mạng.
Quay về lầu Nguyệt Hoa lần nữa, Tạ Vô Ngu chờ tới tận canh bốn, mới im hơi lặng tiếng lén lút trèo cửa sổ vào phòng.
Phòng ngủ rộng rãi nhưng rất khó thở, xung quanh nồng nặc mùi thuốc gay mũi. Trên chiếc giường sau lớp màn lụa thêu hoa, A Lộc nhắm mắt mê man, hơi thở nặng nề yếu ớt, thỉnh thoảng vô thức ho khan hai tiếng, dẫu vậy vẫn chẳng có tí sức lực nào.
Tạ Vô Ngu bước tới gần, lướt qua màn lụa, đừng ở bên giường.
Năm năm không gặp, thiếu nên năm đó tóc rối xõa tung, có vài phần không phân rõ nam nữ, nay đã lớn thành một công tử phong quang tễ nguyệt*, dẫu đang bệnh nặng, nhưng vẫn khuôn mặt vẫn mang vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm. Cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra ngoài áo ngủ lụa, bởi vì cầm kiếm mà mu bàn tay có vết chai rất dày.
* gió trong trăng tỏ, ý chỉ sự trong trẻo, ngay thẳng của một người
Tạ Vô Ngu nhất thời giật mình, năm năm, đã hơn nghìn ngày nghìn đêm, người nằm trước mặt đã không còn là thiếu niên năm ấy nữa rồi.
Nghĩ đến đây, chợt thấy không có gì thú vị, Tạ Vô Ngu nhìn thoáng qua A Lộc đang hôn mê, quay người chuẩn bị rời đi.
Vừa xoay mình, cổ tay thả lỏng bên hông đột nhiên bị nắm chặt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lòng bàn tay đối phương lại lạnh buốt.
Sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt lành lạnh, “Bắt được huynh rồi.”
|
Sáu Huynh không thể cử động, thật tốt quá
“Không phải sắp chết sao?”
Tạ Vô Ngu lập tức đứng im tại chỗ, không tránh đi lực đạo yếu ớt trên cổ tay mình, cũng không quay đầu lại.
Sau lưng vang lên tiếng ho nặng nề, giọng nói của A Lộc càng lộ ra sự suy yếu, “Lừa huynh đấy.” Y thở đầy khó khăn, “Lừa huynh tới gặp ta.”
Tạ Vô Ngu nhếch khóe môi, nhưng lại không quá mức vui vẻ, “Thực sự cho rằng ta dễ bị lừa như vậy?” Tiếng nói thấp xuống, Tạ Vô Ngu ghì chặt tay phải của A Lộc, năm ngón tay đặt lên mệnh môn của y, quay đầu lại.
A Lộc khoác áo ngủ bằng lụa ngồi ở trên giường, mái tóc thật dài xõa tung, đen như nhuộm mực, lý y trắng như tuyết phủ lên thân thể gầy yếu, lộ ra sự mong manh.
Mệnh môn bị chế trụ, y như vô tri vô giác, dùng đôi mắt trong trẻo không gợn sóng dò xét Tạ Vô Ngu, “So với huynh trước kia, không thay đổi chút nào.”
Lời nói thốt ra, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay trái trắng nõn của mình, ngón tay dưới bỗng dưng co lại.
Tạ Vô Ngu không để ý y nói gì, nắm chặt mạch môn, kiểm tra mạch tượng.
Càng về sau lông mày hắn càng nhíu chặt lại, cuối cùng buông cổ tay tinh tế của A Lộc ra, “Lại muốn gạt ta? Đã xem mạch tượng, ngươi chỉ còn sống được vài ngày nữa.”
Thu tay lại, A Lộc kéo ống tay áo xuống, che cổ tay lại, vẻ mặt nhàn nhặt như không hề liên quan tới mình, “Vậy ư?”
Tạ Vô Ngu cũng lười nhiều lời, kéo tay trái A Lộc qua, ba ngón đặt trên mạch môn.
“Mạch tượng rất bất thường, trừ trúng hàn độc của Mạt Vân cung ra, kinh mạch của ngươi đứt đoạn là do đâu?”
Kinh mạch đứt từng khúc, chân khí thì vẫn lưu chuyển toàn thân từng giờ từng phút, đồng nghĩa với việc thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng tra tấn đau đớn xiết bao.
A Lộc rũ mi, tiếng nói lạnh nhạt, “Sư phụ truyền cho ta một võ công bá đạo, đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm.”
Ánh mắt Tạ Vô Ngu phức tạp.
Hắn biết loại công pháp này, công lực dâng cao cực nhanh, sau khi luyện thành uy lực rất lớn, thiên hạ khó gặp địch thủ. Tuy nhiên, cũng ít ai có thể thành công, bởi cái giá phải trả và sự đau khổ kia không mấy ai chịu đựng được.
Thiếu niên năm đó cầm dây cột tóc không thể tự buộc cho bản thân, ấy nhưng lại một mình chịu đựng đau đớn.
Nhớ lại năm năm trước, y cầm trường kiếm, khiêu chiến cao môn đại phái từng khinh thường Trục Nguyệt sơn trang không người, đạp mặt mũi của họ, diệt uy phong của họ. Một mình một kiếm, xông vào Mạt Vân cung, báo được huyết thù.
Trong thiên hạ, vốn không có chuyện gì dễ dàng.
Mùi thuốc trong phòng dường như nồng đậm hơn, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng nếm ra vị đắng.
Đè xuống lòng xúc động, giọng điệu Tạ Vô Ngu vẫn thờ ơ, “Nếu muốn gạt ta tới gặp ngươi thì hôm nay ngươi thấy được rồi đấy, ta phải đi đây.”
Đôi mắt A Lộc như xuân thủy, thần tình trong ánh nhìn vừa ngây thơ vừa sạch sẽ. Sắc mặt trắng bệch, y đưa tay che miệng, ho khan mấy tiếng, dường như không phát hiện mình ói ra một tay máu, chỉ trông qua Tạ Vô Ngu bên cạnh, “Thế nhưng, ca ca tốt à, bây giờ, huynh thật sự không đi được nữa đâu.”
Tiếng nói của y hơi nghẹn, hơi thở run rẩy, đưa tay nắm chặt tay áo của Tạ Vô Ngu, vết máu chướng mắt trên tay thấm ướt áo ngoài của hắn, trong nháy mắt, trên thanh sam nở rộ một đóa hoa.
“Ở lại bồi A Lộc được không?”
Tạ Vô Ngu lạnh lùng, “Không được.”
A Lộc dường như không nghe thấy câu trả lời, tự mình nói tiếp, “Ta biết khứu giác huynh nhạy bén, tinh thông vị thuốc vị độc, bởi vậy đã phải hao tâm tổn trí tìm cây An Tức Hương, chắc chắn huynh không thể ngửi thấy, càng không thể phân biệt rõ.”
Tạ Vô Ngu rũ mắt nhìn y, đôi mắt như đầm nước.
A Lộc quỳ gối trên giường, vừa quỳ vừa bước, đưa tay ôm lấy eo Tạ Vô Ngu, tựa đầu trên lồng ngực của đối phương, nhỏ giọng nói, “Huynh không thể cử động, thật tốt quá.”
|
Bảy A Lộc rất đau
Tạ Vô Ngu bị đẩy lên giường.
A Lộc suy yếu đứng không vững, tay phải chống lên cột giường khắc hoa, cúi đầu chăm chú nhìn Tạ Vô Ngu, cẩn thận dò xét từng tấc một, dường như muốn so sánh bộ dáng của người này ở hiện tại và quá khứ trong ký ức của mình.
Ngón tay thon dài như có băng tuyết, trượt một đường từ thái dương qua ấn đường, đuôi mắt, chóp mũi, cằm, xuống tới yết hầu, lồng ngực, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo trên ngực của Tạ Vô Ngu.
Vết sẹo còn chưa khép miệng, bên ngoài có kết một lớp máu đỏ sậm, A Lộc nghiêng đầu, động tác ngây thơ, giữa lông mày toàn là sự lo lắng, “Tại sao lại bị thương ở đây?”
Tạ Vô Ngu không biết nói thế nào, nhắm chặt mắt.
Lạnh lẽo trong mắt A Lộc càng nhiều hơn, giọng điệu lại càng thêm dịu dàng, “Có phải là… trên đường đến đây gặp phải kẻ thù, nên mới bị thương?”
Tạ Vô Ngu vẫn không chịu mở mắt.
A Lộc nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, rồi lại rơi vào mê hoặc. Động tác của y rất chậm rãi, quỳ gối xuống mép giường, tay đặt bên người Tạ Vô Ngu, cúi xuống, hôn lên. Đôi môi tới gần vết thương trên ngực Tạ Vô Ngu, A Lộc đưa đầu lưỡi ẩm ướt ra, liếm láp vết máu trên nó.
Tạ Vô Ngu thoắt nhiên mở hai mắt ra.
Vẻ mặt A Lộc vẫn hồn nhiên như trước, chép miệng hệt như một đứa trẻ, “Vị máu của huynh thật ngon.”
Cánh tay gác ngang lên eo ếch của Tạ Vô Ngu, A Lộc nắm chặt tay phải của hắn, tựa đầu lên lồng ngực của Tạ Vô Ngu, cả người rúc trong lòng đối phương, một tư thế cực kỳ không muốn rời xa.
Không lâu sau, A Lộc ức chế không nổi nữa, cả người phát run. Hơi thở của y lạnh như băng, trên lông mày và lông mi như đọng một lớp băng, khuôn mặt trắng bệch như tuyết phủ.
“Ta lạnh quá…” Tiếng A Lộc run lên, trong lời nói len lỏi một chút làm nũng và oán trách thân mật, dường như hòng muốnlấy được sự dỗ dành dịu dàng của người bên cạnh.
Y co rúm tựa con thú nhỏ trong băng tuyết ngập trời, nhích sát lại gần Tạ Vô Ngu thêm một chút.
Hít sâu một hơi, A Lộc run rẩy ngồi dậy, lý y trắng như tuyết khép hờ, giạng hai chân ra ngồi lên người Tạ Vô Ngu, cúi người ghé sát bên tai hắn, “Ca ca tốt, A Lộc lạnh quá, thật sự rất lạnh…”
Bờ môi lạnh như băng chạm vào vành tai, xuôi theo mạch máu bên gáy, một đường hôn lên ngực, sau đó lướt xuống phía dưới, đến eo rồi tới bụng.
A Lộc không biết vì lạnh hay kích động, hoặc do cả hai, ngón tay trắng như ngọc run rẩy. Ngón cái và ngón trỏ nắm lấy đai lưng của Tạ Vô Ngu, dùng sức, y sam liền mở toang.
Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, mùi thuốc lượn lờ quanh màn lụa, hệt như một mộng cảnh kiều diễm. Trên giường phát ra tiếng nói lành lạnh của A Lộc, “Thì ra ca ca tốt cũng không phải không động lòng.”
Vừa dứt lời, A Lộc mạnh mẽ ngồi xuống, cảm giác xé rách đau nhức vô cùng khiến y cắn nát môi dưới, nhưng vẻ mặt lại si mê cực hạn.
Máu tươi phía sau chảy ra, nhiễm đỏ lý y màu trắng, tựa đóa hồng liên đang nở rộ.
Eo A Lộc rất nhỏ, màu da rất trắng, mái tóc đen dài xõa tung, che đi phần thắt lưng, chỉ để lộ ra một đường cong mê người.
Chẳng biết Tạ Vô Ngu đã mở mắt ra từ bao giờ, ánh nhìn rơi lên khuôn mặt A Lộc, nhìn y khẽ nhíu mày, dường như đau đớn tận cùng, rồi lại vì đạt được mong ước mà vui mừng cực điểm.
Động tác dần chậm lại, A Lộc kiệt sức, nằm sấp trên cơ thể ấm nóng của Tạ Vô Ngu, ngậm lấy môi dưới của hắn, hôn liếm không có kết cấu gì.
A Lộc rút ra hai thốn, ho khan mấy tiếng, có máu chảy ra từ khóe môi, nhỏ xuống xương quai xanh của Tạ Vô Ngu. A Lộc không thèm để ý, thân mật làm nũng, “A Lộc đau quá…”
Thần trí của y càng thêm lờ mờ, ớn lạnh từ nội phủ tràn ra, nội lực lưu chuyển, kinh mạch đứt đoạn, như bị lưỡi lê cắt qua.
A Lộc nghiêng mình nằm bên người Tạ Vô Ngu, chậm rãi nhắm mắt.
Hồi lâu sau, ngón tay của Tạ Vô Ngu khẽ động đậy, đầu ngón tay bức ra vài giọt máu màu đen.
Giơ tay lên, Tạ Vô Ngu ôm lấy thân hình gầy yếu lạnh như băng trong lớp lý y của A Lộc, hai mắt nhắm nghiền.
|
Tám Theo ngươi
Lúc A Lộc tỉnh lại thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Trong phòng ngủ màn che từng lớp, mùi thuốc ủ dột, gân cốt ruột gan lạnh lẽo, tựa như đang hãm sâu dưới một hầm băng, mạch máu đông cứng, không có chút sức sống nào.
A Lộc không cử động, hai mắt nhìn hoa văn tối màu của màn lụa trên đầu tới mất hồn, hơi thở nhẹ đến vô cùng.
“Tỉnh rồi?”
A Lộc khẽ giật mình, đôi mắt từ sợ hãi biến thành vui sướng, trong chớp mắt lại trở nên tăm tối. Y lưỡng lự quay đầu, giọng nói khàn đặc, hỏi, “Huynh chưa đi sao?”
“Đoán trước ta sẽ đi?”
A Lộc tham lam nhìn hắn, “Đương nhiên, An Tức Hương chỉ vây khốn huynh được một lát mà thôi.”
Mong muốn của y, cũng chỉ một lát mà thôi.
Tạ Vô Ngu buông chén rỗng trong tay xuống, chậm rãi đi tới gần giường, ánh mắt rơi xuống môi dưới của A Lộc, dấu răng phía trên đã kết thành lớp máu mỏng. Hắn vươn tay, bụng ngón tay thô ráp chạm lên vết thương, thấp giọng hỏi nhỏ, “Đau không?”
Không ngờ Tạ Vô Ngu sẽ hỏi chuyện này, ánh mắt A Lộc phức tạp, cuối cùng nhẹ giọng đáp lời, “Lúc ấy… chưa từng cảm thấy đau đớn. Cơ mà giờ, đau thật đấy.”
Âm cuối của y hơi run rẩy, ngón tay Tạ Vô Ngu nhẹ đè lên vảy máu trên môi, hỏi tiếp, “Vậy có sợ đau không?”
A Lộc đáp: “Sợ chứ.”
Tạ Vô Ngu trầm mặc không nói, đưa tay kéo tay áo rộng tênh của A Lộc lên, lộ ra cánh tay gầy guộc trắng nõn như ngọc.
Dưới lớp lý y trắng tinh lại là một miệng máu dữ tợn. Bởi vì dùng tay trái cầm dao rạch nên vết dao rất lộn xộn, có sâu có nông, máu đông đặc xung quanh, cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt Tạ Vô Ngu nặng nề, tiếng nói nhẹ nhàng, “Không đau sao?”
A Lộc trái lại bật cười, giọng điệu yếu ớt như lông bay, giải thích cho Tạ Vô Ngu nghe, “Ca ca tốt, là do A Lộc đau quá, nên mới rạch lên vài dao, như thế sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Như đang làm nũng vậy.
Nghe xong, Tạ Vô Ngu bèn xoay người, cẩn thận kéo ống tay áo xuống, che lại vết đao dữ tợn, cuối cùng đặt cánh tay A Lộc vào chăn gấm.
A Lộc yên tĩnh mặc hắn sắp xếp, khoan thai ngắm nhìn hắn, chớp mắt lại không nỡ buông xuôi.
Hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Ta sống không được mấy ngày nữa.”
“Ta biết.”
“Ừm, huynh biết.” A Lộc cười tươi như hoa lê mùa xuân, “Thật ra thì… muốn sống ít đi mấy hôm cơ, vì sống thế này thực sự quá đau đớn, còn không bằng sớm chết đi. Cơ mà giờ, lại không nỡ rồi.”
Tạ Vô Ngu nhìn chằm chằm vào A Lộc đang run mi vì sợ hãi, nói một câu không liên quan gì, “Từ trước đến nay ta luôn giữ chữ tín.”
A Lộc nghi hoặc, “Gì cơ?”
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngập ánh nắng tươi đẹp, Tạ Vô Ngu dặn dò, “A Lộc, đừng ngủ.”
Chỉ mất một nén nhang, Tạ Vô Ngu đã trở về.
Hắn đứng cạnh giường, mở lưới mỏng màu trắng ra, có vài con bướm từ bên trong nhanh nhẹn bay lên. Hắn lại giang hai tay, lộ ra một con chim nhỏ lông nhung.
A Lộc mặc lý y trắng tinh, thân hình đơn bạc, ngồi ở trên giường, kinh ngạc nhìn Tạ Vô Ngu. Chợt nhớ ra, ở thung lũng Dao Sơn, Tạ Vô Ngu mỉm cười nói, ngươi cười một cái đi, chim nhỏ bướm bay cua đỏ hay dế mèn gì gì đó, toàn bộ đều sẽ bắt cho ngươi.
Thì ra hắn vẫn còn nhớ.
Nước mắt chua xót đọng lại nơi khóe mắt, A Lộc nghe thấy mình hỏi, “Cua nhỏ và dế mèn đâu?” Nói xong lại nặng nề ho khan mấy tiếng.
Dùng ngón tay lau đi tơ máu bên khóe môi A Lộc, Tạ Vô Ngu thấp giọng đồng ý, “Đợi chút.”
Nửa đêm, cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài, Tạ Vô Ngu đi vào phòng ngủ, đi đường vất vả, lội nước tìm kiếm, cả người nhiễm sương đêm. Bước đến trước giường, hắn đưa một con cua và dế mèn nhỏ cỡ móng tay cho A Lộc.
Bàn tay y quý trọng nhận lấy, A Lộc cúi nhìn hồi lâu, khóe môi mỉm cười, trong đôi mắt như có hai ngôi sao lấp lánh, “Cào cào nữa.”
Tạ Vô Ngu xoay người chuẩn bị ra ngoài.
“Đợi một chút.” A Lộc ngồi trên giường, cầm con cua và dế mèn Tạ Vô Ngu bắt tới cho y, bình tĩnh ngắm nhìn bóng lưng cao ngất của người nọ, khẽ nói, “Ca ca tốt, ta muốn giữ lại một nắm tóc của huynh được không?”
Tạ Vô Ngu cắt xuống một nắm tóc cho y.
“Ta còn muốn cào cào Nam Lĩnh, dế Miêu Cương.”
Tạ Vô Ngu bình tĩnh nhìn y.
Cầm chặt nắm tóc của Tạ Vô Ngu, A Lộc nghiêng đầu, cười với hắn, làm nũng hỏi ý, “Được không?”
Yết hầu Tạ Vô Ngu khẽ động đậy, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp, “Được, theo ngươi.”
Giục ngựa trong đêm rời khỏi Trục Nguyệt sơn trang, băng qua Thương Châu, tới Bắc Cảnh, vượt Tần Lĩnh, qua sông Hoài, tới Nam Lĩnh, lại đến Miêu Cương, ngày đêm chẳng ngừng.
Lúc quay về Thương Châu cũng đã qua nửa tháng. Tiết trời không còn nóng nữa, cái lạnh của ngưỡng đầu mùa thu tràn về, lá cây xào xạc, quạ bay khắp chốn.
Tạ Vô Ngu dắt ngựa vào Trục Nguyệt sơn trang, ngăn một ông lão lại, “A Lộc đâu rồi?”
Ông lão cúi người, “Nửa tháng trước tiểu công tử đã được chôn cất.”
“Chôn cất ở đâu?”
“Chôn ở Dao Sơn.”
Cũng đã mấy năm rồi, Tạ Vô Ngu mới lên lại Dao Sơn.
Đứng trước phần mộ, nhẹ nhàng đặt hai lồng cỏ xuống, giọng Tạ Vô Ngu khàn đặc, như chứa bão cát ngàn dặm.
“Ngươi muốn cào cào Nam Lĩnh, dế Miêu Cương, ta đã mang về cả, chắc hẳn… đã hợp ý ngươi.”
Tạ Vô Ngu là một hiệp khách giang hồ du đãng.
Hiệp khách thành danh trong thiên hạ dẫu gì cũng sẽ gặp một danh kiếm xứng đôi, có lẽ để tuyên bố thân phận, cũng có lẽ để tiếng tăm vang xa.
Tạ Vô Ngu chỉ mang theo bên mình một thanh kiếm Hàn Thủy, một thanh kiếm Thanh Phong, danh xưng là Lộc.
Hết
|