Mị U Danh Tử
|
|
Mị U Danh Tử
Tác giả:Hỉ Hoan Cật Nhĩ Hạ Đích Diện
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, H văn, ngọt sủng, song tính, sản nhũ, sinh tử, 1×1, HE.
Edit: MOE
Một chuyện tình ngọt ngào của công và thụ. Tiểu thụ chưa muốn có con nên đã lén uống thuốc tránh thai sau lưng công,nhưng vô tình lại bị công phát hiện giận dữ ấn ở trên giường, tương tương nhưỡng nhưỡng sau đó sinh ra một(trái) Dưa hấu(Tây Qua) lớn=)))
|
Chương 1 “Phòng trẻ con đã trang hoàng hảo, trần nhà là trời xanh mây trắng, tường là cây xanh hoa cỏ, thảm chúng ta có thể cùng đi chọn, anh mới vừa sơn lại ngựa gỗ dưới tầng hầm…”
Nguyễn Tân bị Tôn Nguyên Huy ôm vào trong ngực, vừa đi vừa nghe đối phương thao thao bất tuyệt.
Say sưa một chút, đã nghe qua người hút thuốc tắm rửa, thậm chí ôm ảnh chụp mẹ khóc đều có đều nghe thấy(câu này mình cũng không hiểu), nhưng chưa thấy qua trực tiếp mang theo người tham quan phòng trẻ con.
Nguyễn Tân mắt trợn trắng, hai đùi trắng nõn bị làm run lên, mềm như bông nằm trên người Tôn Nguyên Huy.
Huyệt khẩu chưa khép lại theo động tác lên cầu thang đè ép ma sát, đồ vật không ngừng nhỏ xuống phía dưới. Từ bắp đùi lướt qua, nháy mắt Nguyễn Tân cũng run lên theo, dưới chân vướng một cái, cả người ngã xuống.
Hai chân thon dài giao điệp trên cầu thang, âm thanh Tôn Nguyên Huy đột nhiên im bặt, đang bối rối chuẩn bị nâng người lại nhìn đến Nguyễn Tân giãy giụa muốn đứng dậy hai chân mở ra, khí quan chính giữa hiển nhiên không thuộc về nam nhân mở ra một miệng nhỏ phấn nộn, lúc đóng lúc mở, run rẩy hộc ra một cổ chất lỏng trắng đục.
Tôn Nguyên Huy nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng ôm người lên, ngón tay như có như không cọ qua giữa khe hở, ngoài miệng lại nói:
“Nói không chừng bảo bảo đã ở bên trong……”
Nguyễn Tân ôm lấy cổ hắn ngoan ngoãn ừ một tiếng, tùy ý đối phương ôm chính mình trở về phòng ngủ.
Nhân lúc Tôn Nguyên Huy đi mở nước tắm, y từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, nuốt hai viên.
Muốn tôi một đại nam nhân sinh hài tử cho anh?Nằm mơ đi!
***
Nguyễn Tân vào phòng tắm ôm bồn cầu hung hăng ói ra một phen, Tôn Nguyên Huy nghe tiếng vội vàng trở lại. Hắn không biết đây là tác dụng phụ của thuốc tránh thai, trên mặt nửa vui nửa lo, xoa lưng Nguyễn Tân:
“Vất vả bảo bối, chúng ta có một đứa sẽ không bao giờ sinh nữa.”
Nguyễn Tân lên tiếng, thân hình trần trụi dựa vào trên người Tôn Nguyên Huy, hô hấp phập phồng. Chờ y hoãn khí, giữa hai chân người phía sau lại dựng lên lều trại. Nguyễn Tân quay đầu lại, như vô tội nhìn hắn một cái, Tôn Nguyên Huy lập tức buông người ra, hoảng không nhìn đường chạy ra phòng tắm.
Dự luật hôn nhân đồng tính đã thực hiện gần trăm năm, hiện tại đừng nói kỹ thuật mang thai hộ, song tính mang thai cũng không thành vấn đề. Tôn Nguyên Huy cùng Nguyễn Tân kết hôn ba năm thử nghiệm ba năm, thử đến nhị lão(hai người ba mẹ) đều chờ không kịp khuyên Tôn Nguyên Huy cho người mang thai hộ.
Tuy nói Tôn Nguyên Huy người này trung hậu thành thật, ở trên giường cũng không có gì đa dạng, nhưng chuyện hoài thượng lại ngoài ý muốn cố chấp bá đạo, nhận thức chỉ muốn làm Nguyễn Tân tự mình sinh một đứa.
Nguyễn Tân bị gia tộc cho là quái vật song tính lấy làm hôn nhân chính trị, tự biết ở cái nhà này không có quyền lợi, cũng từ đó giày vò lên Tôn Nguyên Huy.
Anh mang áo mưa của anh, tôi uống thuốc tránh thai của tôi. Xem ai thắng ai.
Nhưng mỗi lần chỉ tới một phát thật sự là không đủ ăn a. Nguyễn Tân buồn bực ở trên giường trở mình, hai chân mở rộng đá Tôn Nguyên Huy tới mép giường.Tư thế dễ chịu, trong mộng lại luôn không an ổn. Bị gia hỏa của Tôn Nguyên Huy đâm qua một lần, luôn cảm thấy trong chỗ sâu còn sót lại chút đồ vật rỉ ra. Nguyễn Tân động thân thể muốn xoắn chặt hạ thân, chân lại giống như không động đậy.
Ổ chăn ấm áp dễ chịu như có một cỗ gió lạnh chui vào, đánh vào huyệt khẩu làm người ngứa từng trận. Cuộn lên ngón chân bắt lấy chăn, huyệt khẩu bị một vật ướt hoạt đỉnh nhập nháy mắt lại đột nhiên mở ra.
Đồ vật kia thật giống như nhận thức chính xác điểm mẫn cảm y, không ngừng liếm láp, ngay cả tiểu đậu đậu cũng không buông tha, mút một ngụm không đủ còn muốn cả hàm chậm rãi ma sát.
Hàm…… Ngô, mộng xuân này không khỏi cũng quá kích thích.
Tôn Nguyên Huy chỉ biết làm bừa làm sao lại biết động tác nhu tình như nước? Nguyễn Tân một trận sung sướng, chẳng sợ ở trong mộng cũng không quên vặn vẹo thân mình không ngừng đem huyệt nhi đưa đến bên miệng người nọ.
Râu cứng rắn phát đâm vào bắp đùi làm y nhịn không được muốn khép lại hai chân, nhưng y ở trong mộng như thế nào đều làm không được, chỉ có thể tùy ý người nọ càng thăm dò càng sâu, càng động càng mạnh mẽ.
Khoái cảm không ngừng ở trong cơ thể tích lũy, tiểu đậu mẫn cảm bị nhẹ nhàng xoa nắn, Nguyễn Tân sướng đến cơ hồ muốn thét chói tai. Khoái cảm xa lạ không ngừng ở trong cơ thể len lỏi, một dòng nướcxiết tuôn xuống dưới thân.
Nguyễn Tân đột nhiên tránh thoát trói buộc một chân đá vào cái gì, cảm giác mất trọng lượng làm y mở hai mắt, sau đó trơ mắt nhìn một vệt nước nhỏ từ giữa hai chân phun ra, trong không khí vẽ ra một đường cong sau đó vẩy vào trên giường.
Nguyễn Tân đột nhiên đỏ mặt, y, y thế nhưng dựa mộng xuân liền…… Liền……
Không biết làm sao Nguyễn Tân một phen chụp bả vai Tôn Nguyên Huy, kêu đối phương lên cùng nhau đổi khăn trải giường.
Tôn Nguyên Huy bị gọi đứng lên cũng không lời oán giận, còn ôn nhu trấn an Nguyễn Tân hai câu. Nguyễn Tân được hắn an ủi xấu hổ vô cùng, chỉ nhìn chằm chằm động tác trên tay mình, đầu cũng không dám ngẩng lên, vì vậy cũng bỏ lỡ trong bóng tối, trên mặt Tôn Nguyên Huy là tươi cười thoả mãn.
|
Chương 2 Sau khi Nguyễn Tân thụ thai(anh nghĩ em có thai ~), Tôn Nguyên Huy luôn đặc biệt cẩn thận chiếu cố y, tuy nói miệng nhỏ phía dưới còn không có ăn sạch sẽ liền bắt đầu nôn nghén có điểm không hợp lẽ thường, nhưng kiến thức, kinh nghiệm Tôn Nguyên Huy có hạn cũng không hiểu biết về song tính sinh con, đương nhiên để bảo bối(baby~) tự tới.
Thậm chí hội nghị đều đổi thành họp video. Mỗi ngày ở nhà bồi Nguyễn Tân, sợ y có nửa điểm sơ xuất.
Hắn là yên tâm, nhưng khổ Nguyễn Tân.
Nguyễn Tân tự nhận là nhiều thêm một cái khí quan thì không có công hiệu khác, hiện tại tọa hoài bất loạn* ngồi ở phòng mình.
(*ngồi mà trong lòng vẫn không loạn)
Nguyễn Tân vất vả không nói nổi, đành phải dựa vào ý niệm nhân sinh: “Ngươi không cho ta hảo ngươi cũng đừng nghĩ hảo”, càng ngày càng gây sức ép Tôn Nguyên Huy.
Tôn Nguyên Huy nấu cơm, y từ phía sau ôm hắn, tay thăm tiến vào tạp dề. Đầu ngón tay lưu luyến trên cự vật ngủ say, từ đản đản(trứng~) mát xa đến cán, ngón tay lành lạnh mơn trớn gân xanh, sau đó thăm dò lên lỗ nhỏ, một bên nghe Tôn Nguyên Huy thở dốc, một bên cùng hắn thương lượng quần áo bảo bảo.
Tôn Nguyên Huy tắm rửa, nước mới vừa dừng, y liền quấn khăn tắm đi vào, vải giữa ngực bị y nhẹ nhàng kéo ra, một đôi tiểu bạch thỏ(ngực ẻm~) nhảy ra run hai cái. Núm vú bị hắn chơi vừa hồng vừa sưng, y lại như không thấy được dùng đầu ngón tay khảy khảy. Lúc Tôn Nguyên Huy đĩnh cự vật đi tới y thay đổi bản chất dâm đãng, hướng về phía gương cười đến ngọt ngào:
“Nhỏ như vậy, bảo bảo về sau có thể không đủ hay không a?”
Sau đó ngượng ngùng đuổi người ra khỏi phòng tắm.
Cuối cùng tâm tư chơi đùa y nổi lên, ngay cả khi Tôn Nguyên Huy họp video đều không buông tha.
Nhìn Tôn Nguyên Huy ngồi nghiêm trang đối diện, y hướng về phía đối phương cười ngọt ngào, ngón chân vén lên quần tây đối phương, cọ qua một đoạn cẳng chân ấm áp, linh hoạt xoa nắn một vật căng phồng.
“Tôn tổng, ngài muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Hiện ra một tên mặt xấu mặt thật muốn hù chết người a.
Nguyễn Tân nghe xong lời này đang đắc ý đâu, đột nhiên cảm giác được giữa ngón chân bị đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng đảo qua, y còn chưa kịp khiếp sợ, liền thấy hắn đóng máy tính đi đến bên người, một bàn tay chống lưng ghế, nhìn xuống y thấp giọng:
“Nguyễn Nguyễn, em vĩnh viễn không biết, em có bao nhiêu quan trọng.”
***
Chính mình ở trong lòng Tôn Nguyên Huy có bao nhiêu quan trọng Nguyễn Tân xác thật không biết, nhưng Tôn Nguyên Huy yêu y có bao nhiêu sâu y lại nhận thức rõ ràng.
“Không… Từ bỏ……”
Nguyễn Tân bắt được cánh tay Tôn Nguyên Huy, tây trang sang trọng ở trong tay y chà đạp nhăn thành một đoàn.
“Em câu dẫn anh không phải ý tứ này sao?”
Tôn Nguyên Huy lại về phía trước hung hăng đĩnh động, cung khẩu nhắm chặt bị khai phá, gắt gao mút đầu nấm xâm nhập, dục cự còn nghênh lại đẩy đi ra ngoài.
Đỡ lưng ghế, bị cởi chỉ còn một áo sơ mi trắng treo giữa hai tay. Thanh niên run rẩy một chút, cắn chặt môi nhưng vẫn tiết ra một chuỗi rên rĩ làm người suy nghĩ.
“Đừng… Đừng đi vào… Bảo bảo……”
Tôn Nguyên Huy ôm thanh niên lên, làm y toàn bộ dựa ở trên người mình.
“Bảo bảo?”Tôn Nguyên Huy ở nơi Nguyễn Tân không nhìn thấy lộ ra một tươi cười khó đoán.
Tây trang lạnh lẽo dán sau thắt lưng, Nguyễn Tân bị lạnh giật mình, đối phương mặc quần áo hoàn hảo ở trên người làm y không thoải mái dựng thẳng vòng eo, thẳng đến Tôn Nguyên Huy nhéo cằm y hôn lên đôi môi.
“Ba ba tới.” (anh nói với baby trong bụng ý~)
“Ngô!!!”
Nguyễn Tân đột nhiên giãy giụa, vật cứng đỉnh tiến tử cung đấu đá lung tung, đảo qua cung khẩu một vòng, nghiền ép vách trong yếu ớt không ngừng xông lên.
Nguyễn Tân bị hôn môi vô pháp hô hấp, khoái cảm hít thở không thông đưa y không ngừng lên đến tận trời, thoát lực xuống dưới lại bị Tôn Nguyên Huy một phen vớt lên.
Nước mắt vô thức trào ra, rũ ở khóe mắt càng thêm điềm đạm đáng yêu:
“Nguyên Huy… Nguyên Huy em chịu không nổi… Cầu anh……”
“Cái gì?”
Tôn Nguyên Huy ngừng lại, ôm Nguyễn Tân vào trong ngực, hắn nhìn trên mặt Nguyễn Tân đan xen nước mắt, nhịn không được vươn đầu lưỡi dọc theo quỹ đạo liếm khóe mắt.
“Nguyên lai Nguyễn Nguyễn là ngọt”.
côn th*t căng cứng làm đau đến phát ngứa, vừa tiến vừa đảo không biết thoả mãn tiếp tục phun ra nuốt vào, rõ ràng là ở kêu gào càng hung mãnh xâm phạm.
“Cầu anh, đừng xuống dưới……”
Nguyễn Tân thét chói tai không ngừng đánh ngực Tôn Nguyên Huy, đối phương lại không chút để ý tiếp tục hướng vào phía trong thẳng tiến. Tràng đạo co rút phảng phất đối hắn có lực hấp dẫn trí mạng, càng nhìn Nguyễn Tân vừa khóc vừa kêu càng muốn khi dễ y hung ác hơn.
“Muốn… Sắp hỏng rồi……”
“Như thế nào, rõ ràng cắn chặt như vậy.”
“Không! A! A…… Không…”
***
Thời điểm Nguyễn Tân tỉnh lại nằm trên sô pha ở thư phòng, trên người đắp áo khoác Tôn Nguyên Huy bị mình cào nhăn, mà chủ nhân áo khoác đang ngồi cách đó không xa, áo mũ chỉnh tề tiếp tục hội nghị qua video.
Nhìn y tỉnh, Tôn Nguyên Huy xoay người, tùy tiện xé hỏng quần Nguyễn Tân, bại lộ ra trước mặt hắn.
Cự vật không lâu trước đây vừa mới làm chân y khép không được an tĩnh ngủ đông bên trong quần lót màu đen.
“Bà xã tôi ngủ bên cạnh, nói nhỏ thôi.”
Nguyễn Tân nghi hoặc nhìn về phía hắn, thẳng đến tay Tôn Nguyên Huy giống như vuốt điều khiển từ xa nào đó ấn hai cái, y mới hiểu chân khép không được không phải ảo giác, là thân thể thật sự còn ngậm đồ vật.
“Anh……”
“Chờ một lát.”Tôn Nguyên Huy tháo tai nghe đi tới, ngón tay mơn trớn thân thể run lên. Cuối cùng dừng lại giữa hai chân y liên tiếp đẩy đẩy món tiểu đồ chơi.
“Ở trong ngăn kéo của em tìm được.”
Hắn cúi người hôn khóe mắt Nguyễn Tân, sau đó cười đến vẻ mặt xán lạn.
“Là đạo cụ dùng để ngăn tinh dịch chảy ra sao?”
Nguyễn Tân đang muốn há miệng phản bác, dũng đạo đột nhiên nhảy lên, ba bốn đồ vật cùng một chỗ, vừa mở miệng là rên rỉ không thành lời.
“Nguyễn Nguyễn như thế nào ngoan như vậy.”
Tôn Nguyên Huy đứng dậy một phen xoa nhẹ tóc y mướt mồ hôi xoay người đi, đột nhiên như nhớ tới cái gì quay đầu lại, chỉ chỉ máy tính mình nhỏ giọng nói:
“Đừng cho bọn họ nghe được a.”
Nói xong hắn lộ ra tươi cười, hàm hậu đến Nguyễn Tân cũng không biết hắn là thật khờ hay là giả ngu.
Chờ đến khi Tôn Nguyên Huy họp video kết thúc, Nguyễn Tân đã nằm liệt trên sô pha mềm thành một dòng nước.
Quỷ mới biết y đã trải qua bao nhiêu lần cao trào, không ngừng từ thân thể phân bố ra chất lỏng cọ rửa tinh dịch Tôn Nguyên Huy lưu lại, cứ việc y xoắn chặt hai chân, nhưng chất lỏng dính nhớp vẫn theo bắp đùi chảy ra, lướt qua đùi bị y cọ đến đỏ bừng, ở trên sô pha nhỏ xuống một mảng loang lổ, ướt át như tấm bản đồ.
Tôn Nguyên Huy nhìn Nguyễn Tân sắp cắn nát môi dưới, thương tiếc ôm người vào ngực, an ủi tiểu đáng thương trong lòng thút tha thút thít nức nở, xin lỗi nói:
“Thực xin lỗi, anh không biết mấy thứ này cư nhiên tra tấn người như vậy.”
Nói, hắn đưa tay thăò vào phía trước hai chân Nguyễn Tân, xoa nắn:
“Nguyễn Nguyễn, em giận anh sao?”
Nguyễn tân nắm cổ áo hắn lắc lắc đầu, mặt nhỏ đầy nước mắt nhăn thành một đoàn.
“Lấy… Ngô… Lấy ra……”
“Chậm… Chậm …”
“Hảo.”
Tôn Nguyên Huy hôn gương mặt y, không đợi người nói xong liền một tay đem mấy món đồ chơi trong huyệt Nguyễn Tân đồng loạt lấy ra!
Giọng Nguyễn Tân đột nhiên thay đổi, eo căng chặt cong thành vòng cung, một đạo cột nước theo món đồ chơi mãnh liệt phun trên tay.
Sau triều phun, thân thể không tự chủ co rút, Nguyễn Tân gắt gao bắt lấy quần áo Tôn Nguyên Huy, toàn bộ thân mình đều xấu hổ thành hồng nhạt mê người.
Cố tình Tôn Nguyên Huy còn không chịu buông tha y, bày ra ngón tay thon dài bị d*m thủy Nguyễn Tân làm ướt như thoa kem dưỡng da, thậm chí còn hàm chứa ý cười khen y:
“Nguyễn Nguyễn của chúng ta cũng thật lợi hại.”
Vệt nước từ đầu ngón tay nhỏ giọt rơi xuống mặt Nguyễn Tân, y theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Thật sự —— rất mẹ nó thẹn.
|
Chương 3 Tôn Nguyên Huy so với Nguyễn Tân lớn hơn gần mười tuổi.
Một người so với mình lớn gần mười tuổi, sự nghiệp thành công có ý gì?
Tư thế trên giường cùng bánh nướng áp chảo không sai biệt lắm, không phải chính diện là phản diện, cưỡi ngựa toàn dựa vào tự mình động.
Tần suất lăn giường nghiêm khắc dựa theo mỗi lần sử dụng que thử thai, chu kỳ ba tuần một lần, một lần rót đầy.
Nếu nói hắn không tốt, hắn lại xác thật giống sủng nhi tử sủng Nguyễn Tân.
Nguyễn Tân nhìn Tôn Nguyên Huy tươi cười sủng nịch, duỗi tay ôm cổ hắn, đĩnh một đôi thỏ con(ngực ẻm~) trước mặt Tôn Nguyên Huy, như có như không cọ qua môi đối phương. Nguyễn Tân hơi cúi đầu là có thể nhìn tai Tôn Nguyên Huy đỏ bừng.
Hắn cư nhiên cũng sẽ thẹn thùng?
Nguyễn Tân đem mặt đỏ bừng vùi vào hõm vai Tôn Nguyên Huy, vì phát hiện thú vị nhỏ giọng nở nụ cười.
“Cười cái gì?”
Tay Tôn Nguyên Huy từ eo Nguyễn Tân hướng trượt xuống. Nguyễn Tân cả người run lên, thân thể dán đến càng chặt.
Tay vừa mới bị dâm thuỷ y thủy thấm một lần lại còn di chuyển xuống phía dưới, mông trắng nõn bị vuốt ve.
“Ba” một tiếng, tràn ra thịt đùi, bên tai như có thể nghe thấy âm thanh bọt nước vẩy ra.
“Ngứa…”
Vừa dứt lời, giọng Nguyễn Tân run một tiếng, sau đó cắn chặt môi dưới, đầu v* bị ngậm lấy, răng cọ xát ngậm tiều cầu* đỏ tươi. Tôn Nguyên Huy nâng mắt lên, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Tân ngậm tiểu bạch thỏ kéo ra áo sơ mi, kéo thành một đồi núi nhỏ.
(*vật nhỏ tròn như quả cầu aka vếu bé thụ~)
Cảm giác ngứa từ đầu v* lan tràn, khoái cảm theo đầu ngón tay Tôn Nguyên Huy du đãng khắp nơi, như điện lưu lướt qua, kích đến Nguyễn Tân từng đợt rùng mình, cuối cùng tích lại ở hậu huyệt.
“Nguyên lai Nguyễn Nguyễn nơi này cũng sẽ ướt?”
“Tôn Nguyên Huy……”
Nguyễn Tân ôm chặt cổ hắn, giọng khàn khàn hàm hồ dán lỗ tai Tôn Nguyên Huy chui vào đáy lòng, phảng phất bị ấu miêu(mèo con~) nhẹ nhàng cào một chút.
“Ân?”
Ngón tay Tôn Nguyên Huy thăm dò huyệt khẩu, nếp gấp ướt át theo lay động người nhẹ nhàng cào một chút.
“Này cũng coi như là lễ thượng vãng lai đi.” (có qua có lại~)
Thanh âm quá hàm hồ, thậm chí không đủ để Nguyễn Tân đem lực chú ý từ kêu gào không ngừng co rút lại hậu huyệt.“Cái gì?”
“Nguyễn Nguyễn, trong thân thể cư nhiên cất giấu nhiều kho báu như vậy.”
Ngón tay để ở huyệt khẩu nhấp qua chất lỏng trắng đục ở đáy chậu, ở huyệt khẩu trượt một vòng, chậm rãi tiến vào thân thể Nguyễn Tân. Bên trong chặt chẽ lại nóng bỏng, ngón tay thâm nhập một tấc là có thể cảm giác được thân thể rung động.
“Anh… Anh…”
Nguyễn Tân đỏ mặt nhìn về phía Tôn Nguyên Huy, lời còn chưa nói xong lại bị Tôn Nguyên Huy hôn lên. Thân thể thường xuyên cao trào kích thích mềm nhũn, mặt sau chưa bao giờ bị khai phá lại vì Tôn Nguyên Huy xâm nhập mà hưng phấn, gắt gao quấn lấy ngón tay, mấp máy như mời gọi, mút vào càng sâu.
“Cắn đến hảo chặt a.”
Ngón tay Tôn Nguyên Huy ở bên trong cong một chút, đối phương vì khẩn trương hoặc là hưng phấn mà đoi môi nhắm chặt hơi hơi mở ra một khe hở. Đầu lưỡi linh hoạt cạy ra bên trong, ngón tay không ngừng tìm kiếm, Nguyễn Tân vô lực, mặc đối phương xâm thành chiếm đất.
Ngón tay ở vách tường mềm mại tìm kiếm một vòng, cuối cùng dừng lại nơi hơi nhô lên, chẳng qua là đầu ngón tay ở mặt trên lộng một vòng, người trong lòng ngực liền run rẩy lên, ngón tay bắt lấy cánh tay hắn càng thêm dùng sức, cách áo sơ mi đều có thể cảm giác được bên trong bị cào ra vệt đỏ.
“Nguyễn Nguyễn, em cào đau anh a.”
Ngón tay trừu sáp huyệt khẩu hung hăng đỉnh nhập, lặp lại khiêu khích điểm mẫn cảm, kích đến vách trong gắt gao co rút lại một chút.
“Nhẹ… Điểm nhẹ……”
Tôn Nguyên Huy hôn qua đôi mắt Nguyễn Tân, nhẹ nhàng nhấp đi một giọt nước mắt nóng trào ra. Hắn đem ngón tay ôn nhu rút ra, tham nhập, vuốt ve điểm mẫn cảm của Nguyễn Tân, sau đó hung hăng đỉnh lên!
“Ngô!!!”
Nguyễn Tân rên rĩ bị phong bế ở môi người khác, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hai mắt bị nước bao trùm, giữa mơ hồ, Nguyễn Tân giống như thấy được nụ cười trên mặt Tôn Nguyên Huy.
“Hư hài tử phải chịu xử phạt, Nguyễn Nguyễn.”
Hai ngón tay xâm nhập hậu huyệt càng thêm hung ác chọc điểm mẫn cảm, tiểu dương v*t đáng yêu thẳng tắp đứng trước người, để trên thắt lưng Tôn Nguyên Huy, bị kim loại lạnh lẽo kích đến run rẩy không ngừng.
Tiếng nước đâm vào rút ra càng thêm nhanh chóng, liên tiếp kêu sợ hãi ngừng lại hô hấp hung hăng ngăn chặn, rầm rì tiết ra một trận than nhẹ không thể trốn, nháy mắt sắp đạt tới cao trào, Tôn Nguyên Huy đột nhiên ngừng lại.
“Nguyên Huy…”
Nguyễn Tân khó hiểu quay đầu, lại nhìn ngón tay thấm một tầng thủy quang dâm mĩ chậm rãi từ chính hậu huyệt mình rút ra, ấn kẽ mông một đường hướng về phía trước, điểm lên làn da y bóng loáng vẽ ra một đạo vệt nước ái muội.
Sau eo mẫn cảm bị xẹt qua, Nguyễn Tân cả người run lên, hạ thân hai tiểu huyệt hư không như miệng nhỏ tham lam mở ra.
“Đừng đối với em như vậy…”
Tôn Nguyên Huy đứng lên, hắn thong thả ung dung rút đi quần áo trên người, Nguyễn Tân đỡ tay vịn sô pha ngồi dậy một chút lại bị đè ép lên. Hai thân thể lửa nóng dính sát vào nhau, dục vọng Tôn Nguyên Huy hung mãnh dính sát vào kẽ mông Nguyễn Tân, cọ qua hoa môi, hơi đỉnh liền đụng phải tiểu đậu đậu phía trước.Người dưới thân theo động tác hắn cả người run lên, khẽ nhếch hoa huy*t dán cự vật nóng bỏng tiết ra một cổ chất lỏng trơn trượt, theo phân thân nhẹ nhàng đỉnh lộng phân bố ra càng ngày càng nhiều chất lỏng.
Tôn Nguyên Huy nằm trên người Nguyễn Tân khẽ cười một tiếng, vươn cánh tay ấn Nguyễn Tân trên sô pha trở về. Thân thể Nguyễn Tân nhất thời mất đi chống đỡ, cả người mềm xuống, chỉ có mông còn cao cao nhếch lên, bị Tôn Nguyên Huy nắm trong tay tùy ý vuốt ve thành đủ loại hình dạng.
côn th*t cực đại cọ qua âm đế cùng dương v*t Nguyễn Tân, Tôn Nguyên Huy duỗi tay đem hai căn dục vọng lộng cùng nhau, đẩy hông về phía trước hung hăng va chạm, trứng đánh vào đùi Nguyễn Tân lầy lội, phụt một tiếng càng nhiều chất lỏng bắn đến hạ thể y.
Nguyễn Tân cắn chặt sô pha dưới thân, y chưa từng thấy qua Tôn Nguyên Huy như vậy.
“Anh…”
Ngập ngừng như thế nào cũng không thể đem dục vọng thấy thẹn nói ra. Trực giác y hôm nay Tôn Nguyên Huy cùng bình thường bất đồng, nhưng đại não rối loạn thành một đoàn đã không thể phân biệt được.
Tiểu nhục bổng đằng trước bị xoa nắn, đầu ngón tay xẹt qua lỗ nhỏ, y run rẩy nghĩ muốn phóng thích, nháy mắt lại bị ngón tay hung hăng đè lại, mà căn lửa nóng của tôn nguyên huy lại ở lúc y thất thần đỉnh vào thân thể y.
“Hừ ân…”
Nguyễn Tân ngẩng cổ, hôn môi tinh mịn dọc theo xương sống một đường xuống phía dưới, lực độ mềm nhẹ hoàn toàn không giống hạ thân đĩnh động hung mãnh.
“Nguyễn Nguyễn, em là của anh.”
Tôn Nguyên Huy một phen đè lại bả vai Nguyễn Tân, dù Nguyễn Tân khóc thút thít xin tha không ngừng vẫn đỉnh khai chỗ sâu trong thịt non, mở đường thúc vào vách tường, đem cự long một lần lại một lần đưa vào càng sâu.
Nguyễn Tân chỉ có thể đặt đầu trên sô pha, một bàn tay hung hăng nắm sô pha dưới thân, một bàn tay ấn cánh tay Tôn Nguyên Huy, theo hắn cùng nhau vuốt ve dục vọng chính mình. Đối phương đỉnh lộng phát ra âm thanh tế nhuyễn(tinh tế, mềm mại~), phảng phất như một con thiên nga trắng bị ghim trong dục vọng.
“Từ bỏ… Nguyên Huy… Muốn… Sắp hỏng rồi……”
Nhiều mặt kích thích cơ hồ làm Nguyễn Tân mất đi năng lực hô hấp, tiếng rên rỉ bị đánh tan.
Khoái cảm che trời lấp đất dũng mãnh vào đầu, hậu huyệt gắt gao bọc hành thân theo mỗi lần đại khai đỉnh lộng co rút lại. Gân xanh cọ qua mềm thịt kích thích vách tường mẫn cảm. hoa huy*t khẽ nhếch bị hai trứng đâm trúng co rụt lại, tí tách phân bố ra từng luồng chất lỏng, theo lông mao thưa thớt tích đến trên tay tôn nguyên huy.
“Nguyễn Nguyễn nước thật nhiều a.”
Luôn luôn bình tĩnh tự giữ âm thanh bị thở dốc thô nặng xỏ xuyên qua, Tôn Nguyên Huy ở bên tai Nguyễn Tân, dùng đầu lưỡi câu vành tai y đỏ bừng.
“Hảo muốn nếm thử.”
gậy th*t trong cơ thể như bành trướng vài phần, kích cỡ làm người hỏng mất rốt cuộc đánh tan Nguyễn Tân. Y đột nhiên giãy giụa, rên rĩ nhỏ vụn bị dương v*t trong thân thể nghiền áp phá thành mảnh nhỏ, theo bản năng thoát đi như chọc giận người trên người.
Hắn một ngụm cắn cổ Nguyễn Tân, đĩnh động kịch liệt làm y lại phát không ra tiếng, chỉ có thể há to miệng hung hăng nắm chặt tay Tôn Nguyên Huy, thẳng đến một tiếng rên truyền đến bên tai.
Nguyễn Tân bị hung hăng đỉnh về phía trước, mông mất đi chống đỡ duy nhất vô lực ngã trên sô pha. Thân mình tuyết trắng khảm giữa sô pha màu đen, thỉnh thoảng run rẩy một chút.
“Nguyễn Nguyễn, em biết em hiện tại gợi cảm sao?”
|
Chương 4 “Nguyên Huy, em không được……”
Nguyễn Tân ôm cổ Tôn Nguyên Huy đem thân thể của mình dính sát vào trên người đối phương, như làm nũng để Tôn Nguyên Huy ôm y lên.
***
Tôn Nguyên Huy trước kia rất ít cự tuyệt Nguyễn Tân thỉnh cầu, Nguyễn Tân cũng chưa bao giờ sẽ bỏ qua bất luận cơ hội gì một cái cậy sủng làm ầm ĩ.
Y ở trước mặt Tôn Nguyên Huy ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trên thực tế lại luôn là bằng mặt không bằng lòng, cứ việc kỳ thật Tôn Nguyên Huy đối y ngoan ngoãn phục tùng, chỉ ở phương diện hài tử có một chút đòi hỏi không hợp lý.
Nguyễn Tân mở hộp thuốc, do dự hai giây vẫn là nhét thuốc tránh thai vào miệng.
“Muốn ăn một chút gì sao?”
Tôn Nguyên Huy bưng một khay thức ăn vào phòng ngủ, chỉ có một chén cháo cùng mấy món ăn sáng.
Trên mặt rải một khối đường, ngọt tư tư nếm một ngụm liền biết không là người có tay nghề làm.
Tôn Nguyên Huy lên giường ôm người vào trong ngực, ngón tay cố ý vô tình mà vuốt ve bụng nhỏ Nguyễn Tân bằng phẳng.
“Đồ vật anh ăn ngon sao?”
Âm thanh bên tai trầm thấp nháy mắt làm Nguyễn Tân tê rần nửa người. Y chân tay luống cuống bưng bát, xuyên qua khe hở nhìn tay Tôn Nguyên Huy chậm rãi tìm kiếm dưới bụng y, suy nghĩ dần dần hướng về nơi không thể miêu tả.
“Hôm nay… Hôm nay… Bắn vào rất nhiều… Không… Không cần…”
Bát không lập tức đưa đến trước mặt Tôn Nguyên Huy, đụng phải chóp mũi cao thẳng của hắn.
“Anh đang hỏi em anh nấu cháo em còn muốn sao? Nghĩ đến đi đâu vậy tiểu lưu manh?”
Tôn Nguyên Huy đặt khay thức ăn xuống giường, đem đề tài xảo diệu chuyển dời đến tay nghề hắn. Nam nhân quay lưng lại hướng Nguyễn Tân đột nhiên mở miệng nói: “Anh luôn muốn làm thêm mấy thứ mới có thể buộc em lại không phải sao?”
Nguyễn Tân rung động, chờ đến thời điểm Tôn Nguyên Huy quay đầu lại, hắn đã cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, lung tung che mặt, chỉ có tai đỏ bừng bại lộ bên ngoài.
Niết vành tai nóng lên ở trong tay, một tay khác người nọ từ vạt áo sơ mi dò xét đi vào, Tôn Nguyên Huy cúi đầu ở trên môi Nguyễn Tân điểm (hôn~)một chút.
“Thật sự rất nhiều sao?”
Nguyễn Tân còn đắm chìm trong bầu không khí làm người không thể hiểu được mặt đỏ tim đập, thậm chí không ngăn cản tay kia câu lấy lưng quần thăm dò xuống.
“Ân.”
“Là anh không tốt, rửa sạch thực khó khăn đi?”
Đầu lưỡi Tôn Nguyên Huy cọ qua khuôn mặt Nguyễn Tân thiêu cháy, một ngụm cắn vành tai đỏ tươi.
“Phải… Không, không phải…”
Nguyễn Tân bị Tôn Nguyên Huy áp không ngừng ngửa ra sau, cuối cùng không thể không chống tay phía sau bảo trì thân thể cân bằng.
“Còn tốt.”
“Còn tốt như thế nào?”
Tay Tôn Nguyên Huy tay chậm rãi cởi quần ngủ Nguyễn Tân xuống phía dưới.
“Bên trong Nguyễn Nguyễn chặt như vậy, muốn đi vào đều khó khăn như vậy, hơn nữa lại là cùng em giống nhau là quỷ tham ăn, một khi cắn liền không buông, mỗi lần anh muốn rời khỏi……”
Một cái gối đầu dán trên mặt Tôn Nguyên Huy đánh gãy lời kế tiếp hắn nói, mà bởi vì động tác này nên Nguyễn Tân hoàn toàn nằm trên trên giường.
Hai chân y mở lớn, quần ngủ đã sớm không cánh mà bay, chỉ có một cái quần lót treo ở mắt cá chân. Tôn Nguyên Huy nâng lên hai chân y, tinh tế hôn một đường đến đùi run rẩy. hoa huy*t mẫn cảm bị hắn ôn nhu kích thích nhẹ nhàng co rút lại một chút, cuối cùng chịu không nổi đối phương nhìn chăm chú, không tự chủ phân bố ra chất lỏng trong suốt đem huyệt khẩu thấm một tầng hồng nhạt mê người.“Anh kiểm tra một chút.”
“Không không không… Không cần, em thật sự rửa sạch sạch sẽ……”
“Chính là nơi này còn.”
Ngón tay Tôn Nguyên Huy đảo qua huyệt khẩu, chất lỏng nhấp ở đầu ngón tay, hắn đem ngón tay bày ra trước mắt Nguyễn Tân. Hai ngón tay hơi chà xát một chút, chất lỏng trong suốt ở giữa hai đầu ngón tay nhanh chóng kéo ra một sợi dây nhỏ, sau đó Nguyễn Tân còn chưa kịp đỏ mặt đã nhanh chóng biến mất.
Nguyễn Tân mở tay Tôn Nguyên Huy ra, kéo một cái gối đầu để trên mặt, Tôn Nguyên Huy lại như không nghĩ buông tha kéo y lên.
“Nguyễn Nguyễn, em muốn học tự mình rửa sạch như thế nào.”
Biểu tình đứng đắn nghiêm túc thậm chí cực kỳ giống biểu tình lúc Tôn Nguyên Huy mà Nguyễn Tân lần đầu tiên ở trường học nhìn thấy hắn làm nhà xí nghiệp xuất sắc trở lại trường học cũ diễn thuyết.
Tay Tôn Nguyên Huy chặt chẽ cố định thắt lưng Nguyễn Tân. Nguyễn Tân mở hai chân, sau đó trơ mắt nhìn nam nhân kia vươn đầu lưỡi đảo qua âm đế, khiêu khích viên đậu đỏ như tiểu ngoạn ý(chơi đùa~), thời điểm bị đùa bỡn đỏ tươi như ấn ký nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Cùng lúc đó, hai ngón tay cũng xoa nắn hai mảnh cánh hoa, nguyên bản cánh hoa khô ráo bị ấn không ngừng phân bố chất lỏng, chờ mật hoa bị dính ướt, đầu lưỡi cũng di chuyển xuống.
Đầu Tôn Nguyên Huy ngăn tầm mắt Nguyễn Tân, cảm giác xấu hổ không những không chậm lại, hạ thân ngược lại càng thêm mẫn cảm.
Tiếng nước dày đặc không ngừng truyền đến, xúc cảm ấm áp ở hạ thân khắp nơi du đãng, ngay cả cảm giác cằm râu chọc trên đùi đều hết sức rõ ràng. Nguyên bản tay bắt lấy đầu gối ôm trên cổ Tôn Nguyên Huy, bắt lấy tóc của hắn nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
Ngón tay thon dài ở hoa huy*t tinh tế tìm kiếm một vòng, muốn thăm điểm mẫn cảm nháy mắt lại rút ra, đùi run hai cái. Nguyễn Tân mở hai mắt mê mang khó hiểu nhìn về phía Tôn Nguyên Huy, hắn lại xoa chóp mũi y một chút, nói:
“Nguyễn Nguyễn rửa thật sự sạch sẽ.”
Hắn từ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy, cẩn thận chà lau ngón tay mình, lại không có ý tứ thay Nguyễn Tân rửa sạch.
Nguyễn Tân hướng Tôn Nguyên Huy giận dỗi nằm lại giường. Y xoa đùi tê mỏi, gắt gao khép lại, khi trộm vui sướng mình tính toán nhỏ nhặt, Tôn Nguyên Huy từ phía sau ôm y, ôm vào trong lòng, bắt lấy tay cùng y mười ngón giao triền.
“Nguyễn Nguyễn vẫn là ngọt như vậy.”
|