Fanfic VKook | Chính Là Không Ly Hôn
|
|
Chương 64-Phần 1
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng như vậy, lập tức khiến ánh mắt của hai người không chỗ che thân, không hề phòng bị đụng vào nhau.
Tuấn Chung Quốc tham lam nhìn con ngươi màu xanh gần trong gang tấc,hai mắt không dám nháy dù chỉ một lần, chỉ sợ đây là ảo giác bỗng dưng xuất hiện.
Người kia nhìn chằm chặp mặt của cậu, trong lòng giống như là bị con dao sắc bén tàn nhẫn mà đâm vào, đầu đột nhiên đau xót, dĩ nhiên hắn không có cách nào tiếp tục nắm chặt dây khóa trong tay.
Rõ ràng hắn chỉ cần hơi dùng lực một chút, có thể khiến Tuấn Chung Quốc bó tay chịu trói, thế nhưng ở trong thân thể của hắn càng thoát ly lại nhúc nhích.
Xuyên thấu tia sáng mờ tối trong phòng, Tuấn Chung Quốc kinh hoàng mấy phần, theo bản năng xoay người bắt lấy cánh tay người kia, thế nhưng trong giây lát, người kia đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trên tay dùng sức vặn một cái, hai tay bắt chéo cánh tay Tuấn Chung Quốc chế trụ sau lưng.
Vai truyền đến đau đớn, Tuấn Chung Quốc rên lên một tiếng, khàn khàn cổ họng, "... Anh muốn giết em sao?"
Câu nói này như một đạo thần chú, khiến người kia như bị điện giật đột nhiên dừng lại, Tuấn Chung Quốc nắm lấy cơ hội, thân thể mềm mại giống như một sợi dây, dùng một tư thế bất khả kháng nghị, vươn mình một cái, mạnh mẽ phá tan chiêu thức của người kia.
Người kia lảo đảo một chút, ngã về phía sau đập vào hộc tủ, Tuấn Chung Quốc nhanh chóng nhảy lên, một tay nắm ở trên cổ áo của hắn, đôi mắt hai người rốt cục đối diện nhau.
Người kia đứng ở vị trí ngược sáng, nhưng Tuấn Chung Quốc có thể nhìn thấy gương mặt hoàn chỉnh của hắn.
Nhìn chằm chằm đôi mắt mang theo sóng nước mãnh liệt cùng đôi môi nhạt sắc gần trong gang tấc, hô hấp của cậu đột nhiên cứng lại, đầu chỉ một thoáng trống rỗng.
"Tại Hưởng..." ngón tay Tuấn Chung Quốc run rẩy, không khống chế được xoa mặt của hắn, muốn cố gắng thấy rõ rốt cuộc đây không phải là ảo giác của mình.
Mà chính là hai chữ ngắn ngủi này, lại giống kim châm tẩm độc đâm vào màng não, người kia mạnh mẽ run lên, một cước đạp vào công tắc rèm cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng đột nhiên lướt xuống.
"Soạt" một tiếng, cả gian phòng lần thứ hai rơi vào một mảnh tối tăm.
Đôi mắt trong suốt kia bị bóng đen nhấn chìm, không nhìn thấy mặt Tuấn Chung Quốc, người kia cảm giác hô hấp buông lỏng mấy phần, vung ra dây khóa trong tay.
Tuấn Chung Quốc đột nhiên vừa nghiêng đầu, tránh thoát một đòn, dây khóa vẫn là ở trên cổ của cậu rút ra một dấu vết đỏ ửng, cậu thoáng chốc tỉnh táo thêm một chút.
Thân ảnh cao lớn mạnh mẽ trong bóng tối, rõ ràng giống như trong ký ức của cậu, cậu xác định đây tuyệt đối không phải ảo giác, nhưng cậu vẫn không thể tin được trước mắt người đàn ông nhắm mắt ngay cả một cọng tóc cũng có thể miêu tả, đến khi gặp lại hắn dĩ nhiên là phản ứng như thế này.
"Tại Hưởng anh điên rồi!"
Cậu không ngừng mà né tránh, đôi mắt chăm chú khóa ở trên thân thể người kia, thế nhưng người kia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí trong lúc nghe đến hai chữ "Tại Hưởng", đòn công kích lại tàn nhẫn thêm mấy phần.
Dây khóa bén nhọn phát ra tiếng chói tai sắc bén, Tuấn Chung Quốc bị đánh cuống lên, cũng lười lại nói thêm gì nữa, trực tiếp siết nắm đấm tiến lên nghênh tiếp.
Hai người như hai quả cầu lửa đụng vào nhau, tràn ra vô số tia lửa, dụng cụ trong phòng bị đụng đến ngã trái ngã phải, Tuấn Chung Quốc một cước đạp lên đá hắn ngã lăn trên đất, đột nhiên nhào tới cho hắn một quyền, "Con mẹ nó anh rốt cuộc làm sao vậy? Ngẩng đầu lên nhìn em một chút đi."
Cú đấm này vừa tàn nhẫn vừa oai lệ, thế nhưng người kia lại giống như không cảm giác đau, đột nhiên tránh khỏi trói buộc, một cước đem Tuấn Chung Quốc đạp lăn trên đất, sau đó lại mạnh mẽ kéo cậu đặt ở trên tủ quần áo bên cạnh.
Tuấn Chung Quốc vốn là không cam lòng xuống tay với hắn, bây giờ bị hắn bắt được cơ hội, liền mất đi thời cơ phản kích.
Lồng ngực hai người mạnh mẽ đụng vào nhau, dây khóa của người kia lập tức trói lại hai tay Tuấn Chung Quốc, một cái tay từ bờ vai cậu xuyên qua vừa muốn đánh ngất cậu, một mùi bạc hà nhàn nhạt liền chui vào mũi của người kia.
Hắn hơi thất thần, lúc này mới chú ý tới cái tư thế này cơ hồ đem Tuấn Chung Quốc ôm vào trong lồng ngực, cánh tay giống như sắt thép dính sát vòng eo dẻo dai của đối phương, nhiệt độ ấm áp ngấm vào làn da của hắn, làm cho hắn không khống chế được bỗng nhiên nắm chặt.
Lúc này bên trong giãy dụa Tuấn Chung Quốc quay đầu lại, mặt của hai người gần cơ hồ tiến lên một chút chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp hỗn loạn cực nóng tràn ngập ở giữa hai người, người kia cúi đầu đối mặt một đôi mắt trong suốt.
Trong phút chốc, lúc nãy dưới ánh trăng thấy rõ một gương mặt tuấn tú đột nhiên hiện lên trong đầu, cánh tay giơ lên muốn công kích, dù như thế nào cũng không cách nào tiếp tục hạ xuống.
Lúc này Tuấn Chung Quốc bắt được cơ hội tàn nhẫn mà cắn hắn một cái, "Tại Hưởng anh buông tay!"
Người kia thức tỉnh, nắm chặt dây khóa, khóa lại Tuấn Chung Quốc, thuận thế lấy ra một khối khăn vuông đột nhiên che miệng của cậu.
Mùi vị dày đặc gay mũi lập tức lan tràn ra, Tuấn Chung Quốc "A a" hai tiếng, liều mạng giãy dụa lại không ngăn nổi tác dụng của thuốc, chăm chú nhìn người kia một lần cuối cùng, nghiêng đầu lâm vào trong bóng tối...
Nhìn Tuấn Chung Quốc ngã ở trong lồng ngực mình, người kia thật lâu chưa hoàn hồn lại, không khống chế được vén lên mái tóc ẩm ướt trên trán của đối phương, lúc này mặc dù không có ánh trăng, đôi mắt đã thích ứng bóng đêm cũng thấy rõ mặt của Tuấn Chung Quốc.
Đây là một gương mặt anh tuấn ôn nhuận, da thịt trắng nõn ở dưới bóng đêm có vẻ hơi bóng, lông mi chỉnh tề an tĩnh ở dưới mí mắt lưu lại một đạo bóng đen, đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy cái lưỡi đỏ nhô ra một chút.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi này, đầu giống như là bị đau, căn bản không di chuyển được tầm mắt, mà đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lúc này thiết bị truyền tin nhét vào trong tay vang lên hai tiếng "lách tách", trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, tay còn siết chặt dây khóa trói tay Tuấn Chung Quốc, chỉ cần hắn nguyện ý hoàn toàn có thể đem người đi vác đi, thế nhưng quỷ thần xui khiến, hắn lại rút dây khóa về, buông lỏng Tuấn Chung Quốc.
Do dự chốc lát, hắn vén lên vạt áo của Tuấn Chung Quốc, từ bên hông móc ra một cây chủy thủ, gọn gàng nhanh chóng ở trên tay đối phương rạch ra một vệt dài, cấp tốc đem một mảnh máy định vị nhét vào trong, sau đó lấy ra thuốc cầm máu bôi vào cánh tay đối phương.
Loại thuốc cầm máu này có thể nhanh chóng khép lại vết thương, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, hơn nữa có tác dụng rất nhanh, mà khi ngón tay của hắn lướt qua làn da của Tuấn Chung Quốc, mặc dù cực kỳ gắng sức kiềm chế, vẫn là không khống chế được bị làn da mềm mại hấp dẫn, có chút lưu luyến không muốn thoát ra.
Lúc này thiết bị truyền tin lại vang lên hai tiếng, hắn thu tay về, quay đầu lại liếc mắt nhìn thân ảnh ngã ở trên giường, sau đó tựa như tia chớp nhảy ra trước cửa sổ, chốc lát biến mất ở trong màn đêm nồng nặc...
Trong bóng tối, một chiếc phi hành khí xuất hiện ở trong màn đêm, một người đàn ông có mái tóc màu nâu vác súng đi tới, liếc mắt nhìn hắn hỏi, "Ngày hôm nay sao cậu lại chậm như vậy?"
Người kia "Ừ" một tiếng, trên mặt không có nửa phần biểu tình, "Gặp chút chuyện khó giải quyết, làm trễ nãi thời gian."
Bọ cánh cứng cũng đi lên hỏi, "Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
Người đàn ông không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ căn bản không muốn nói chuyện.
Bọ cánh cứng không nhịn được nhìn vài lần, "Người đâu? Làm sao chỉ một mình cậu trở về?"
Người đàn ông bình tĩnh liếc hắn, cúi đầu nắm thật chặt găng tay, mạn bất kinh tâm nói, "Thất thủ, chưa bắt được."
"Cái gì!?" Bọ cánh cứng vừa nghe lời này, trong nháy mắt trợn mắt lên, "Thái Hanh, cậu không có lầm chứ, cậu cũng có lúc thất thủ?!"
Thái Hanh mặt không thay đổi ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ không thể?"
Bọ cánh cứng nhíu mày thật chặt, "Trước đây hết thảy hành động của cậu chưa bao giờ thất bại, lần này chỉ là bắt cóc một bảo tiêu nho nhỏ, cậu làm sao có khả năng thất thủ!"
"Thất thủ chính là thất thủ, làm gì có nhiều tại sao như vậy."
Thái Hanh nói xong lời này, trực tiếp nhảy lên phi hành khí, bọ cánh cứng cũng đi lên, "Cậu là người trụ sở tín nhiệm, thế nhưng bây giờ lại thất thủ, nên suy nghĩ thật nghĩ kỹ làm sao giải thích đi."
Thái Hanh "Ừ" một tiếng, tùy tiện tìm cái ghế tựa ngồi xuống, tiện tay đem dây khóa ném một bên, đốt một điếu thuốc cho chính mình.
Phi hành khí khởi động, bay vào trong màn đêm, lúc này màn hình lấp lóe mấy lần, một âm thanh quỷ dị ở bên trong khoang thuyền vang lên, "Thái Hanh, cậu thất bại?"
Tay cầm điếu thuốc của Thái Hanh dừng lại, sau đó gật gật đầu, "Đúng, đối phương so với tưởng tượng của tôi lợi hại hơn, không phải lính tôm tướng cua tuỳ tiện."
"Cậu nói như thế tưởng tôi tin hay sao? Thân thủ của cậu tôi hiểu rất rõ, Tuấn Chung Quốc không thể là đối thủ của cậu."
Âm thanh thủ lĩnh thâm trầm vang vọng ở bên tai, Thái Hanh vẩy điếu thuốc một cái, "Là tôi khinh địch, để cho đối phương có cơ hội thừa dịp, nhiệm vụ thất bại tôi rất xin lỗi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, lần sau tôi sẽ không cho người kia cơ hội chạy trốn."
"Cậu để cho cậu ta nhìn thấy mặt cậu sao?"
"Không có, điểm này từ trước đến giờ tôi vẫn cẩn thận." Thái Hanh chậm rãi phun ra một luồng khói, trầm giọng mở miệng.
"Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, Tuấn Chung Quốc người này phi thường giảo hoạt, rất khó đối phó, cậu là nhân viên tốt, cho nên đừng làm cho quân ta thất vọng."
Mặt Thái Hanh không thay đổi gật gật đầu, đầu kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, "Tôi nhớ kỹ đêm đó ngài đã nói, đừng quên cái mạng của tôi này là do ai cho."
Nói xong lời này, màn hình trong nháy mắt tối đen.
Thái Hanh ngậm thuốc lá dương lên lông mày, quay người đi vào gian phòng của mình.
Lúc hắn vào cửa, người máy tự động bố trí bình phong giả lập, hắn đứng ở cửa sổ, nhìn bóng đêm nồng đậm ở ngoài phi hành khí, lại tự châm tiếp một điếu thuốc cho mình.
Toàn bộ trong phòng đen kịt một màu, chỉ có đầu ngón tay của hắn một điểm màu đỏ tươi, khói thuốc tràn ngập ở trong không khí, mơ hồ còn kèm theo một tia mùi vị bạc hà, làm cho hắn lập tức nhớ tới gương mặt anh tuấn kia.
Hắn rất kinh ngạc chính mình dĩ nhiên sẽ dùng cái từ "Quen biết" này để hình dung một người, bởi vì từ lúc tỉnh lại ở căn cứ, hắn hoàn toàn mất đi ký ức lúc trước.
Hắn biết mình bị người ta tẩy qua não, bởi vì loại người như hắn bị căn cứ bồi dưỡng thành "Vũ khí", cấp trên không thể cho phép hắn có ký ức thuộc về mình, trải qua nhiều ngày hành động, cho nên hắn cũng không có tiếp tục mất công tốn sức nỗ lực tìm về thân phận lúc trước.
Đầu của hắn là trống không, liên quan tới chuyện trước đây hắn không biết gì cả, mặc dù năm đó ở trong căn cứ, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác vắng vẻ, giống như đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá, thế nhưng này cũng không ảnh hưởng đến bất kỳ hành động nào của hắn, cho nên hắn cũng chưa từng coi chuyện này là chuyện to tát.
Cho tới hôm nay, gặp gỡ người tên Tuấn Chung Quốc kia, trong lòng hắn càng thêm rối rắm, lần đầu tiên hắn không xuống tay được, hơn nữa còn có ý định tha cho đối phương.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, trước đây bất luận là mục tiêu nào, cũng không có quấy nhiễu đến hành động của hắn, nhưng hôm nay người này, trưởng thành xác thực đẹp đẽ làm cho hắn đến nay thật lâu chưa hoàn hồn lại, vừa nhắm mắt trước mắt chỉ hiện lên một gương mặt.
Đôi mắt trong suốt kia, biểu tình đối diện kia, lại như một cái bàn chải đảo qua đảo lại ở trong lòng hắn, hắn kỳ thực cũng không quá hiểu cái từ "Quen biết" này rốt cuộc là cái cảm giác gì, mà dường như đôi mắt này dường như đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn vô số lần, làm cho hắn muốn lơ đi cũng không được.
Vì vậy quỷ thần xui khiến, hắn cũng không biết vì sao hắn lại vi phạm mệnh lệnh, rõ ràng có thể trực tiếp đem người đàn ông kia trói về, lại không tự chủ được tha cho đối phương một lần, thậm chí sợ sệt người này nhớ mặt của hắn, còn cố ý dùng khăn dính đầy thuốc mê bịt kín cái miệng của đối phương.
Thuốc mê có tác dụng mạnh như thế nào, hắn biết rõ, món đồ này chỉ cần một chút liều lượng có thể khiến người ta rơi vào giấc mộng, không nhận rõ hiện thực cùng mộng cảnh, cho nên một giấc mộng dài tỉnh lại, thường thường không nhớ rõ đã xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nếu như chỉ là vì làm cho đối phương quên đi hắn, trực tiếp ghìm chết đối phương là tốt rồi, nhưng hắn không có.
Loại cảm giác này làm cho hắn không thể suy nghĩ bình thường, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có cách nào giải thích được nguyên nhân, còn giống như không chờ hắn suy nghĩ, thân thể trước tiên đã hành động đi trước ý thức.
Cho nên... Người này rốt cuộc là ai, vì sao lại quấy nhiễu hắn nhiều như vậy, lẽ nào trước đây hắn thật sự gặp đối phương sao? Hay là nói trước đây hắn cùng đối phương có quan hệ?"
Lúc trước xem phản ứng của người kia, trong lòng hắn không khỏi run bần bật, trước đây nhất định đối phương quen biết hắn, đúng rồi, đối phương có nhìn hắn gọi một cái tên, hình như là..."Tại Hưởng"?
Nhắc tới hai chữ này, đầu của hắn không khống chế được đau đớn một hồi, thân hình thoắt một cái, trước mắt đột nhiên chợt lóe lên hình ảnh tuyết trắng mịt mù, bên trong bão tuyết, gió rét thấu xương làm cho hắn căn bản không mở mắt ra được, theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt giống y hệt đôi mắt của người kia.
Nặng nề nằm ở trên giường, đau nhức làm cho hắn thấm ra một tầng mồ hôi, trước mắt bão tuyết đột nhiên biến mất, chỉ còn dư lại một căn phòng tối tăm cùng tàn thuốc đỏ.
Giơ tay hủy đi tàn thuốc, hắn móc ra chủy thủ bên hông, mặt trên còn dính một điểm vết máu của người kia, hắn không khống chế được dùng đầu ngón tay miết trên con dao, như là mơn trớn vết thương của người này.
Nghĩ đến máy theo dõi chôn ở trong tay người kia, Thái Hanh hơi hé mắt.
Kỳ thực hắn cũng không từ bỏ, dù sao lần sau bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt...
|
Chương 64-Phần 2
Đến lúc Tuấn Chung Quốc mở mắt, ngoài cửa sổ trời còn đen, cậu giống như là từ trong giấc chiêm bao tỉnh lại, trong đầu nhức nhối rối loạn, nhất thời chưa kịp phản ứng bản thân đến tột cùng ở nơi nào.
Quay người bằng phẳng nằm ở trên giường, lần thứ hai cậu nhắm mắt lại, cậu có thể cảm giác được đau đớn lúc bị dây khóa trói chặt, thất thần một lúc, cậu nhớ tới bản thân vẫn nằm trong phòng khách sạn quốc tế Thương Kiếm, vì vậy hồi ức lúc trước giống như thủy triều lần lượt ùa về.
Cậu nhớ được bản thân mình đang chấp hành nhiệm vụ, cũng nhớ tới trong lúc đẩy cửa ra bị người khác tập kích, càng nhớ tới người tập kích mình có một gương mặt giống như đúc Thái Hanh.
Nếu như lúc này đã hừng đông có lẽ cậu còn có thể nghĩ bản thân nằm mơ một giấc mộng hoang đường, nhưng bây giờ rất hiển nhiên bóng đêm vẫn còn tiếp tục, gương mặt của Thái Hanh giống như dao sắc tàn nhẫn mà đâm vào đầu cậu, làm cho cậu muốn quên cũng không thể quên được.
Cậu không tin trên đời có nhiều trùng hợp như vậy, nếu như ban đầu ở chiến đội Liệp Ưng cậu còn có thể nhận thức lầm, bây giờ dù là cái tên này hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra được.
Có lẽ cõi đời này có thể tồn tại ngụy trang hoàn mỹ, có thể đem một người hoàn toàn biến thành một người khác, thế nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ lại không cách nào thay đổi, bất luận là thân hình cử chỉ hay là động tác chiêu thức, những thứ này đều là vết tích khắc vào xương khớp, cả đời không có cách nào thay đổi.
Cho nên cậu xác định mình không có nhận lầm người, bởi vì gia hỏa này thậm chí "Lần đầu" nhìn thấy cậu, có thể quen cửa quen nẻo phá giải chiêu thức của cậu, dùng thủ pháp giống y hệt Tại Hưởng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Nghĩ tới đây, Tuấn Chung Quốc không nhịn được xoa mặt, trong lòng không ngừng mà sôi trào, không nói ra được là tư vị gì.
Một năm chờ đợi cùng chấp nhất, bây giờ đột nhiên thực hiện được, đối với cậu mà nói không thể nghi ngờ là kinh hỉ cực lớn, thế nhưng Tại Hưởng giống như bị tẩu hỏa nhập ma, coi cậu là người dưng, thậm chí đã sớm quên mất cậu, vậy một năm này cậu chờ đợi đến cùng đổi lấy cái gì?
Tuấn Chung Quốc đột nhiên nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc này cậu tình nguyện bản thân nằm mơ một cơn ác mộng, chờ sau khi tỉnh lại, cậu có thể coi như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục giống như người điên, tự nói với mình Tại Hưởng còn ở núi Thương Lan chờ cậu.
Nhưng cậu vừa nhắm mắt, hình ảnh lúc đấy lại hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, thậm chí đến lúc Thái Hanh cầm khăn dính thuốc mê che miệng cậu, cậu vẫn cứ thanh tỉnh.
Bởi vì chịu qua huấn luyện đặc thù, các loại mê dược đối với cậu hiệu quả rất yếu, lúc này mới làm cho cậu không đến nỗi tỉnh lại sau giấc ngủ mà quên đi chuyện lúc trước.
Cho nên, cái tên này rõ ràng có cơ hội giết cậu, lại hạ thủ lưu tình cố ý giữ cho cậu một mạng.
Nếu như hắn thật sự quên đi tất cả chuyện lúc trước, thì tại sao lại sợ cậu nhớ tới chuyện hôm qua?
Vô số nghi vấn tràn vào trong đầu, đáp án chỉ có một, chính là cậu đối với hắn có một lực ảnh hưởng rất lớn.
Trước kia có lẽ hắn mất trí nhớ, lại càng không biết đến tột cùng trải qua cái gì mới biến thành như vậy, nhưng hắn cuối cùng vẫn là Tại Hưởng, là Tại Hưởng của cậu, cho nên hắn vẫn lựa chọn hạ thủ lưu tình với cậu.
Nghĩ tới những thứ này, Tuấn Chung Quốc run rẩy mấy lần, đè xuống cảm xúc chua xót, cười không ra tiếng.
Mặc dù cái tên này là tới giết cậu, ít nhất đã chứng minh hắn không phải "Người chết" không rõ tung tích, chỉ cần Tại Hưởng còn sống, đối với cậu mà nói đã là tin tức tốt nhất.
Nghĩ thông suốt chuyện đó, tâm tình của Tuấn Chung Quốc trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều, chống đỡ thân thể đứng dậy đi tới buồng tắm, lúc trước một phen đánh nhau thấm ra mồ hôi bây giờ đã biến thành một thân bẩn thỉu, cậu cởi ra áo sơ mi nhăn nhúm, tiện tay mở ra vòi hoa sen, để trần thân thể đi vào trong nước nóng.
Trong phòng tắm chậm rãi nổi lên một tầng sương trắng, cậu giơ tay lau gương một chút, nhìn chằm chằm vài dấu vết hồng chói mắt trên người được Tại Hưởng lưu lại, không nhịn được mắng một câu, nhà người khác hai người cửu biệt thắng tân hôn không máu tanh bạo lực giống hai người bọn họ.
Xì cười một tiếng, cậu bôi sữa tắm lên trên người, trong lúc chạm về phía sau lưng, đột nhiên truyền đến một trận đâu xót, làm cho cậu trong nháy mắt dừng lại thân hình.
Quay người lại liếc nhìn vào trong gương, phía sau lưng từ trên xuống dưới một mảnh bóng loáng, không có bất kỳ vết thương cùng máu ứ đọng, mà nhiều năm kinh nghiệm hành quân lại làm cho cậu nheo mắt lại.
Nghĩ đến tình hình lúc trước, Tại Hưởng chuẩn xác mai phục tại cửa khách sạn chắc chắn đã có chuẩn bị, cậu bất động thanh sắc lấy ra dao găm bên người, không chút do dự tìm đến chỗ bị đau, đâm một dao vào.
Cảm giác đau đớn đột nhiên truyền đến, máu tươi chảy ra ngoài, cạu nhịn đau đưa ngón tay thăm dò vào vết thương, mò tới một mảnh thiết bị lớn chừng hạt gạo, đưa tới trước mắt vừa nhìn là thiết bị định vị.
Nhìn chằm chằm thiết bị không hề bắt mắt trên đầu ngón tay, Tuấn Chung Quốc không nhịn được xì cười một tiếng.
Đây quả thực là phong cách làm việc của tên mặt cá chết kia.
Vốn là cậu còn đang rầu rĩ lần sau muốn đi đâu tìm người này, bây giờ ngược lại là bớt đi phiền phức.
Nghĩ tới đây, Tuấn Chung Quốc câu lên khóe miệng, cậu không sợ Tại Hưởng mất trí nhớ, chỉ sợ hắn hoàn toàn coi cậu là người dưng, nhưng hôm nay người này phản ứng rất hiển nhiên đã chứng tỏ không phải như vậy, vậy cậu ắt có niềm tin một lần nữa đem người này nắm ở trong lòng bàn tay của mình.
Liếc mắt nhìn thiết bị tầm thường trong tay, cậu không chỉ không có ném xuống, trái lại một lần nữa nhét vào bên trong vết thương.
***
Từ sau khi trải qua đêm đó, Thái Hanh cảm giác mình lâm vào ma chướng, đôi mắt quen thuộc kia cả ngày xuất hiện ở trong đầu hắn, làm cho hắn không khống chế được nhớ tới Tuấn Chung Quốc.
Rõ ràng chỉ là một đối tượng nhiệm vụ mà thôi, hắn lại không có cách nào đối xử như mục tiêu khác, khóa chặt vị trí trực tiếp nổ súng giết chết.
Hắn tự nói với mình điều này là bởi vì lần trước lòng dạ mềm yếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới đặc biệt để ý người này, nhưng trên thực tế hắn lại không nhịn được giống như nhìn trộm, lặng yên không tiếng động nằm vùng ở xung quanh Tuấn Chung Quốc, theo dõi nhất cử nhất động của đối phương.
Có thiết bị định vị trợ giúp, hắn có thể dễ dàng tìm được Tuấn Chung Quốc, cho nên chỉ qua vài ngày, hắn liền triệt để nắm giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người này.
Người này sinh hoạt phi thường quy luật, mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện, thường thường còn đi gặp mặt bạn bè, sinh hoạt đơn giản hoàn toàn không giống quân nhân, mà lại giống như người dân bình thường sống cuộc sống an nhàn.
Ngày hôm đó, trên trời hạ xuống mưa to.
Sau khi Thái Hanh nhìn theo Tuấn Chung Quốc về đến nhà, cũng kết thúc một ngày "Nhìn trộm".
Trở lại gian nhà cư trú, mưa càng rơi xuống càng nhanh, hắn ngậm một điếu thuốc, rót cho mình nửa một ít dịch dinh dưỡng, một bên sát nòng súng một bên tiện tay mở ra thiết bị truyền tin.
Kỳ thực chính hắn cũng không biết buổi tối tại sao còn muốn theo dõi Tuấn Chung Quốc, biết rõ người này sinh hoạt quy luật như vậy, nếu đã trở về nhà sẽ không lại ra ngoài, hắn căn bản cũng không cần nhìn chằm điểm đỏ không nhúc nhích một buổi tối, nhưng hắn tựa như ma nhập, hai mắt vẫn cứ thỉnh thoảng đảo qua.
Ăn no nê, hắn nhận được mật hàm căn cứ gửi đến, giục hắn nhanh lên một chút "Giải quyết" Tuấn Chung Quốc, hắn liếc mắt nhìn, khinh bỉ cười một tiếng, tiện tay đem thiết bị truyền tin ném qua một bên, đang chuẩn bị đứng dậy tắm rửa đi ngủ, trên màn ảnh điểm đỏ dĩ nhiên lóe lên một cái, chứng minh Tuấn Chung Quốc đang di chuyển.
Hắn ngẩn người một chút, cấp tốc ngồi thẳng người, mắt thấy kia cái điểm đỏ đi ra khỏi nhà.
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là đêm khuya, lại sắp tới hừng đông, thời gian này Tuấn Chung Quốc rời khỏi nhà làm cái gì?
Liên tục "Nhìn trộm" lâu như vậy, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, điều làm hắn không khỏi ngạc nhiên, nheo mắt lại, vừa nhìn ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước, bắn mạnh lên cửa sổ.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trầm mặc chốc lát, cầm súng lên đi thẳng ra khỏi cửa.
Gió xuân se lạnh, bên ngoài lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, hắn sợ Tuấn Chung Quốc phát hiện, vẫn luôn theo sau từ xa, ai biết đợi khi tìm được vị trí điểm đỏ đặt chân mới phát hiện nơi này dĩ nhiên là một quán bar.
Nửa đêm không ngủ, chạy ra bên ngoài uống rượu? Thái Hanh cũng không phát giác hắn lập tức nhíu mày.
Lúc này đã cách một giờ Tuấn Chung Quốc đi vào, hắn chờ ở dưới bóng cây một hồi sau mới trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong quán rượu ăn chơi trác táng, phi thường náo nhiệt, nam nam nữ nữ lẫn lộn đếm không hết, theo âm nhạc vang lên di chuyển lắc lư thân thể.
Hắn một thân đồ đen chìm ở trong đám người, một đôi mắt sắc bén đảo qua bốn phía, trong nháy mắt thấy được bóng người ngồi ở trong góc.
Xung quanh tất cả mọi người ăn mặc trang điểm lộng lẫy muôn màu muôn vẻ, chỉ có Tuấn Chung Quốc mặc một cái áo sơ mi đỏ cùng một cái quần jean đen bó sát, nhìn tất cả mọi người xung quanh, cách ăn mặc của Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không hợp, thế nhưng ở dưới ánh đèn u ám loang lổ, con mắt của đối phương mông lung mê người, hai chân thon dài duỗi ở một bên, phác hoạ ra một đoạn mông vểnh cao, lại như một cái lá bạc hà tỏa ra hương vị, ở trong không khí, vững vàng hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người ở đây.
Tuấn Chung Quốc tựa hồ say rồi, cầm một chén rượu nuốt thẳng xuống, trên chiếc cổ trắng nõn thon dài, hầu kết chuyển động lên xuống mấy lần.
Lúc này một người đàn ông cười híp mắt đến gần, đưa cho đối phương một chén rượu, cánh tay mập mờ khoát lên phía sau lưng Tuấn Chung Quốc, muốn đem người kéo vào trong lồng ngực.
Ai biết Tuấn Chung Quốc còn hướng người đó nở nụ cười, nâng cốc trực tiếp ném xuống đất, người kia nhanh chóng đứng lên tựa hồ rất tức giận, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một gương mặt đen như như đáy nồi.
Hắn chẳng biết đi tới lúc nào, xuất quỷ nhập thần khiến người ta cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, rõ ràng một câu cũng chưa nói, một đôi mắt băng lãnh sâu thẳm làm cho người kia giật cả mình, quay người đi rời đi.
Lúc này Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu lên, đối diện một đôi mắt màu xanh lam, hướng hắn giơ cốc lên, "Tại... Tại Hưởng... Cách..."
Thái Hanh đột nhiên nhíu lông mày, đầu lại bắt đầu đau, vừa muốn quay người rời đi, Tuấn Chung Quốc lại lảo đảo đứng lên, dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất, Thái Hanh như quỷ thần xui khiến đưa tay ra, nhanh ôm chặt đối phương.
Dưới góc độ không ai thấy, Tuấn Chung Quốc bất động thần sắc nhếch lên khóe miệng.
|
Chương 65-Phần 1
Mùi vị bạc hà nhàn nhạt lẫn vào mùi rượu, tiến vào trong lỗ mũi Thái Hanh, khiến hắn theo bản năng muốn đẩy Tuấn Chung Quốc trong lồng ngực ra.
Thế nhưng Tuấn Chung Quốc uống say, lại đem đầu chôn ở bả vai của hắn, "... Tại Hưởng đừng đẩy em ra..."
Hai chữ "Tại Hưởng" này vẫn làm cho đầu hắn đau như búa bổ, thế nhưng hai má được mái tóc mềm mại chạm vào khiến hắn lại trở nên hoảng hốt, trong đầu chợt lóe hình ảnh đêm đó hắn đem Tuấn Chung Quốc đặt trên tủ quần áo, hai người cũng là dựa vào gần như vậy.
Nhất thời hắn cứng đờ, không tiếp tục cử động, Tuấn Chung Quốc giơ tay ôm cổ của hắn, không nhịn được cọ cọ vào gò má của hắn, "... May là anh đã đến rồi, bằng không... em thật không biết còn phải chờ bao lâu... Em đã chờ đến kiệt sức."
Bởi vì nguyên nhân say rượu, lời nói của Tuấn Chung Quốc hàm hồ bừa bãi, Thái Hanh hơi nhíu lông mày, khẩu khí trầm xuống đem đối phương đẩy ra, "Cậu nhận lầm người."
Tuấn Chung Quốc ngã ở trên cái ghế cao, cúi thấp đầu suy tư một hồi lâu, "... Sẽ không a, anh có hóa thành tro em cũng nhận ra anh, anh có phải muốn nói là em uống say... Ha... Em không có say, một chút cũng không có, em còn có thể uống..."
Nói xong lời này, cậu uống một hớp rượu còn lại trong cốc, vỗ bàn nói, "Phục vụ... Mau, mang hai bình lại đây!"
Rượu rất nhanh đưa lên, cậu cầm lấy một bình trong đó trực tiếp uống vào, uống nhiều làm cho cậu sặc mạnh một cái, lúc này một cái tay lập tức đoạt lấy chai rượu trong tay của cậu, "Hơn nửa đêm cậu chạy tới đây làm gì?"
Âm thanh cứng rắn lạnh lẽo vang lên bên tai, Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ướt nhẹp tràn đầy nghi hoặc, giống như là bị vấn đề thâm thúy làm khó dễ, đến nửa ngày sau mới mở miệng, "...Em đang chờ anh a...Dù sao chờ ở nơi nào cũng đâu có gì khác nhau, anh quản em hơn nửa đêm chạy đến đây làm cái gì..."
Nói xong lời này, cậu giơ tay cướp đi bình rượu của mình, thân hình lệch đi đánh vào bả vai Thái Hanh.
Thái Hanh trực tiếp cầm bình rượu đổ xuống đất, mặt lạnh nói, "Cậu uống say rồi, trời lạnh quá về nhà sớm đi."
Vừa nghe lời này, Tuấn Chung Quốc đột nhiên cười rộ lên, "... Trời lạnh sợ cái gì... Ngày đó anh đi so với ngày hôm nay lạnh hơn nhiều, khắp đồi núi đều là tuyết, gió lạnh giống như lưỡi dao cắt vào cổ, em nói anh đi trước đi, mặc kệ em, anh còn cáu kỉnh đổ thừa em không muốn đi cùng anh... Ha ha..."
Nói xong cậu nắm lấy tay Thái Hanh, vừa chà vừa hôn một chút, "Ngày đó anh cũng làm như vậy... Sưởi ấm cho em, hiện tại nhớ tới thật buồn nôn..."
Đôi môi mềm mại ở đầu ngón tay lưu lại cảm xúc ấm áp, giống như một dòng điện trực tiếp chui vào toàn thân, khiến thân hình Thái Hanh chấn động, đột nhiên rút cánh tay về.
Mặc dù biết đến người đàn ông trước mắt chỉ là say nói năng lung tung, căn bản không có độ đáng tin cậy, nhưng hắn vừa nhắm mắt, lời Tuấn Chung Quốc nói tựa hồ giống hệt giấc mộng gió tuyết trắng xóa của hắn, làm cho hắn giờ khắc này dù đang ở bên trong quán rượu náo nhiệt, cũng cảm giác được một phần hàn ý lạnh thấu xương.
Trước mắt hỗn loạn tưng bừng, thật giống như hắn thật sự nhìn thấy bản thân cõng người này đi ở bên trong gió tuyết, cúi đầu hôn ngón tay của đối phương, trong phút chốc hắn như rơi vào hầm băng, vội vàng quơ quơ đầu, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn đây rốt cuộc là làm sao vậy, làm sao lại bị một người đàn ông quấy nhiễu tinh thần đến mức độ này.
Người này chỉ là đối tượng nhiệm vụ của hắn mà thôi, hắn làm sao mơ mơ hồ hồ chạy đến quán bar, đi quản chuyện của một người xa lạ? Chuyện này căn bản không phải phong cách làm việc từ trước đến giờ của hắn.
Trong lòng buồn bực lợi hại, ánh mắt Thái Hanh lạnh băng nhìn Tuấn Chung Quốc, "Tôi nói cậu nhận lầm người rồi, tôi không quen biết người tên Tại Hưởng trong miệng cậu."
Hai chữ "Tại Hưởng" khiến lông mi Tuấn Chung Quốc khẽ run lên, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Thái Hanh, "... Anh không phải Tại Hưởng? Đúng... Anh làm sao có thể là anh ấy chứ..."
Nói xong cậu lập tức gạt cánh tay Thái Hanh ra, lảo đảo đứng lên, "Tôi phải đi tìm anh ấy, anh tránh ra đi."
Cậu loạng choạng đứng lên, đi về phía người đàn ông bàn bên cạnh, người kia ánh mắt tham lam theo dõi Tuấn Chung Quốc rất lâu, vốn tưởng rằng người đàn ông mặt đen kia đến, gã sẽ không có cơ hội, ai nghĩ đến "Tiểu mỹ nhân" dĩ nhiên bỏ qua tên kia đi về phía mình.
Tuấn Chung Quốc loạng choạng ngồi vào ghế đối diện gã, gõ gõ bàn của gã, câu môi nở nụ cười, "A... Anh có rượu không?"
Một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn xuất hiện ở trước mắt, dưới ánh đèn mập mờ, dường như đầu ngón tay của "tiểu mỹ nhân" trạm vào tim của gã, gã giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng gật đầu, "Có có có, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Nói xong gã đem ly rượu của mình đưa tới, tiện tay xoa xoa mu bàn tay Tuấn Chung Quốc, xúc cảm làn da bóng loáng làm cho gã thay lòng đổi dạ, vội vàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh Tuấn Chung Quốc, ánh mắt như muốn đem người này nuốt xuống.
Tuấn Chung Quốc không nhịn được rút cánh tay về, bưng lên chén rượu của người kia muốn đổ vào trong miệng.
Nhưng trong nháy mắt đôi môi sắp đụng tới cốc thủy tinh, một cái tay đột nhiên đánh tới, cốc lập tức đập xuống đất phát ra "ầm" một tiếng vang thật lớn.
Sau đó một cái tay tàn nhẫn mà nắm lấy cổ tay cậu, đem cậu dùng sức từ trên ghế kéo dậy.
"Được rồi, cậu nên về nhà đi."
Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đối diện gương mặt băng sương của Thái Hanh, nhất thời không nhịn được nhíu mày, "Sao anh lại phiền như vậy, anh cũng không phải anh ấy, quản lão tử làm gì!..."
Cậu dùng sức giãy giụa, thế nhưng bị Thái Hanh giữ chặt cổ tay, dù như thế nào cũng không tránh thoát.
Người đàn ông đối diện thấy như vậy lập tức cuống lên, nhanh chóng đứng dậy, "Con mẹ nó mày muốn làm gì, cướp người a? Nơi này là địa bàn của tao, gây sự cút sang một bên."
Thái Hanh khinh bỉ một tiếng, ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm cho người kia, kéo Tuấn Chung Quốc liền đi ra ngoài.
Người kia cấp tốc bước đến, "Con mẹ nó mày muốn đánh nhau đúng không, có tin tao —— "
Một quyền của gã còn không đợi vung ra, Thái Hanh lập tức nắm lấy quả đấm của gã, đột nhiên vặn một cái, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, người kia quát to một tiếng, dường như đã bị gãy xương.
"Cút"
Thái Hanh chỉ nói một từ sau đó liền lôi Tuấn Chung Quốc đi ra ngoài, lúc này người xung quanh cũng không dám ngăn cản nữa.
Vừa đi ra khỏi quán bar, gió lạnh nhất thời kéo tới, lúc này mưa đã tạnh, thế nhưng đường phố đêm khuya vẫn làm cho người ta run rẩy.
Tuấn Chung Quốc một đường lảo đảo bị hắn kéo đi, lầu bầu nói, "... Tôi muốn uống rượu, cho tôi rượu... Vừa nãy rượu của người kia tôi chưa được uống..."
Đầu óc cậu choáng váng muốn xông vào trong quán, lại bị Thái Hanh túm trở về, hắn nhíu mày nói, "Có phải cậu gặp đàn ông đều là bộ dạng này không?"
Cậu rốt cuộc là đi uống rượu hay là trêu chọc đàn ông?
Câu tiếp theo hắn không có nói ra, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hắn đang quản việc không đâu, người đàn ông này cùng ai uống rượu có liên quan gì tới hắn? Nếu như tên kia uống chết ở chỗ này, dù sao cũng bớt việc hắn tự mình động thủ, nhưng vừa nãy hắn nhìn thấy ánh mắt của gã đàn ông kia nhìn Tuấn Chung Quốc, tâm tình khó giải thích được trở nên táo bạo, không đợi nghĩ rõ ràng nguyên nhân phát hỏa trực tiếp xông lên.
Lúc này đầu Tuấn Chung Quốc nặng như búa bổ, giống như là rốt cục có phản ứng đối với lời nói của hắn, một mặt mơ hồ ngẩng đầu lên, "... Hả? Cái gì..."
Ánh mắt của Tuấn Chung Quốc ướt át, khóe mắt cùng chóp mũi ửng hồng, vừa nhìn là say không nhẹ, đèn đường chiếu xuống gương mặt của đối phương làm cho hắn không biết làm sao, như là căn bản không ý thức được bản thân đang nói cái gì.
Thái Hanh thầm mắng một tiếng, cảm thấy được bản thân thực sự là trúng tà, biết rõ ở trước mặt người này hắn đã bại lộ quá nhiều, thế nhưng hắn vẫn cứ cúi người đem Tuấn Chung Quốc cõng lên,
Đầu dựa trên lưng Thái Hanh, Tuấn Chung Quốc an tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn cứ nói nhỏ muốn uống rượu, nhưng là không tiếp tục phản kháng.
Tuấn Chung Quốc yên tĩnh lại, Thái Hanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người không tiếng động đi ở trên đường không có một bóng người, Tuấn Chung Quốc đau đầu, không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên nói, "...Anh gạt tôi, anh không cho tôi uống rượu, anh nhất định là Tại Hưởng."
Lời này nói bừa bãi không hề ăn khớp với nhau, thậm chí có chút ngớ ngẩn, Thái Hanh rất nhạt câu lên khóe miệng, lười cùng người say rượu chấp nhặt
"... Tại sao anh gạt em, anh không biết em đang chờ anh sao?"
Tuấn Chung Quốc nhẹ giọng lầu bầu, hai cái chân dài lung lay, hít nước mũi nói, "... Ngày đó anh cũng cõng em đi như thế, lúc đó em chỉ muốn nhanh hơn một chút, chỉ cần chúng ta đi đến chỗ cần đến, cũng không cần ăn đói mặc rách, thế nhưng hiện tại nhớ tới em thực sự muốn chúng ta cứ đi tiếp như vậy..."
Thái Hanh căn bản không biết Tuấn Chung Quốc đang nói cái gì, cực kỳ khó hiểu, "Tại sao không muốn ăn đói mặc rách còn muốn một đường đi tiếp?"
"Bởi vì ngày đó tuyết rơi a."
Thái Hanh lườm một cái, cảm thấy bản thân có bệnh mới cùng tên sâu rượu này nói chuyện.
Tuấn Chung Quốc không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cậu hít một hơi đem đầu chôn ở bả vai của hắn, vành tai nóng bỏng dán vào hai má lạnh lẽo của Thái Hanh.
Qua đã lâu, lúc Thái Hanh cho là Tuấn Chung Quốc đã ngủ, đối phương lại thì thầm nói, "Cùng đi trong tuyết rơi chính là bạc đầu giai lão..."
Thái Hanh dừng lại bước chân, không nói nữa, lúc này hắn cảm giác giữa cổ mình bị chất lỏng gì đó dính ướt.
"Tại Hưởng, em rốt cuộc tìm được anh rồi."
Tuấn Chung Quốc nói rất nhẹ, cũng không biết là nói cho người nào nghe, đầu chôn ở bả vai của hắn, hai cánh tay vòng qua ở trên bả vai hắn ôm thật chặt, nhất thời khiến hắn không có cách nào tiếp tục nói ra lời phủ nhận.
Hắn cho là Tuấn Chung Quốc đang khóc, trên bả vai đột nhiên đau xót, Tuấn Chung Quốc dĩ nhiên mạnh mẽ cắn hắn một cái, sau đó một cước đá vào cẳng chân của hắn, "Hại em tìm lâu như vậy, đạp chết anh tên khốn kiếp!"
Nói xong Tuấn Chung Quốc nấc một cái vang dội, sau đó giơ quả đấm muốn đấm vào lưng Thái Hanh.
Quả đấm của Tuấn Chung Quốc mặc dù đánh không chết người, mà đập lên vẫn là đau gần chết, Thái Hanh vốn là không muốn cùng sâu rượu chấp nhặt, giơ tay đè lại cánh tay của đối phương, thế nhưng Tuấn Chung Quốc không biết từ đâu xuất hiện sức lực lớn như vậy, dĩ nhiên tránh ra cổ tay hắn, giãy giụa muốn từ sau lưng hắn nhảy xuống tiếp tục quyền đấm cước đá.
Động tác của Tuấn Chung Quốc đã sớm không có chuẩn xác, giống như con bạch tuộc đánh đấm hoàn toàn không theo lẽ thường, Thái Hanh phòng bị không kịp bị đã trúng mấy lần, rõ ràng có một trăm loại phương pháp có thể khống chế con sâu rượu này, lại theo bản năng giơ tay đánh mạnh vào mông của Tuấn Chung Quốc.
"Cậu thành thật một chút cho tôi!"
Tuấn Chung Quốc bị hắn đánh cho một cái, vừa muốn giãy dụa, Thái Hanh lại buông tay, đột nhiên ngửa về sau một cái, Tuấn Chung Quốc lập tức mất đi cân bằng, trực tiếp lao đầu ngã xuống đất.
Cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc sắp sửa ngã xuống, hai tay hai chân trên dưới khóa lại, như một con koala bám trên người Thái Hanh.
Cái phản ứng lo lắng sợ hãi này của Tuấn Chung Quốc hiển nhiên lấy lòng hắn, hắn không khống chế được câu lên khóe miệng, "Lần sau nếu cậu dám uống rượu, tôi trực tiếp ném cậu xuống sông."
Tuấn Chung Quốc nhanh chóng lắc lắc đầu, hai cái chân giữ chặt hông Thái Hanh, hắn theo bản năng di chuyển tay nâng lên trên một chút, đột nhiên sờ tới hai cái mông tròn trịa.
Mặc dù cách quần, hắn cũng có thể cảm giác được đường cong co dãn mềm mại, bởi vì tư thế chuyển hướng chân, Tuấn Chung Quốc đem tất cả sức lực đều đặt ở trên người hắn, vào lúc này hai khối mông thịt theo bước chân của hắn run lên một cái, dưới lòng bàn tay thịt trên mông giống như từng đợt sóng trôi ở trên tay hắn.
Hô hấp Thái Hanh đột nhiên cứng lại, hắn không phải là thiện nam tín nữ, tuy rằng lúc trước ở căn cứ tỉnh lại quên mất chuyện trước đây, nhưng hắn cũng không phải hòa thượng thanh tâm quả dục, vào lúc này xúc cảm trong lòng bàn tay làm cho cuống họng của hắn có chút khô khốc, không khống chế được bóp nhẹ mấy cái.
Tuấn Chung Quốc hừ nhẹ một tiếng, đầu chôn ở bả vai hắn giật giật, đôi môi như có như không dán lên cổ của hắn.
Khí tức ấm áp mang theo hương rượu phả vào bên tai, khiến thân hình Thái Hanh căng thẳng, hầu kết không tự chủ chuyển động mấy lần.
Bắt đầu từ giờ khắc hắn bước ra khỏi cửa, hắn đã không có cách nào khống chế đường đi của câu chuyện này, hắn vốn là chỉ là muốn nhìn người đàn ông này hơn nửa đêm rời khỏi nhà đến cùng có vấn đề gì, kết quả lại sai càng thêm sai, quản nhiều chuyện vô bổ như vậy, thậm chí bây giờ còn đi quan tâm cái tên sâu rượu này.
Trong căn cứ có nhiều phụ nữ xinh đẹp cùng phục tùng giả mềm mại như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, thủ lĩnh sẽ không keo kiệt, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn không hề có cảm tình, thậm chí hắn tình nguyện tự mình động thủ, cũng không làm sao có hứng thú đối với những người khác.
Nhưng bây giờ...
Không nhịn được ở trong lòng mắng một tiếng, hắn nhìn một chút cái ghế đá phía xa xa, đang muốn đem tên sâu rượu này vứt ở đó chính mình quay người rời đi, thế nhưng nghiêng đầu đi lại phát hiện Tuấn Chung Quốc chẳng biết lúc nào dựa vào bả vai của hắn ngủ.
"Mẹ nó..."
Hắn không nhịn được chửi một cái, xoa xoa thái dương, lại tiếp tục cõng người này đi đến phía trước, không chú ý tới người phía sau lặng lẽ nhếch lên khóe miệng.
|
Chương 65-Phần 2
Đi tới nhà của Tuấn Chung Quốc đã gần tới ba giờ sáng.
Cả tòa nhà yên lặng như tờ, Bảo Bảo đều đang chìm vào trong giấc mộng đẹp, Thái Hanh cầm thiết bị truyền tin trên cổ tay Tuấn Chung Quốc mở cửa nhà, lặng yên không tiếng động đi vào, không làm kinh động bất cứ người ai.
Cuối cùng đưa được kẻ "gieo vạ" về đến nhà, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, qua hai ba tiếng nữa trời sẽ sáng, trước khi Tuấn Chung Quốc tỉnh táo, hắn nhất định phải rời đi.
Đêm nay hắn đã làm rất nhiều chuyện thái quá, tùy tiện bại lộ ở trước mặt đối tượng là một chuyện quá nguy hiểm, may mắn là Tuấn Chung Quốc uống rượu, chỉ cần hắn biến mất không còn một mống, hắn không tin Tuấn Chung Quốc say thành bộ dạng này, còn có thể nhớ rõ mặt của hắn.
Nghĩ tới đây, hắn quay người đem Tuấn Chung Quốc đặt lên giường, thế nhưng hai cái chân Tuấn Chung Quốc vẫn cứ quấn chặt ở trên người hắn, vào lúc này tựa như có cảm giác, lập tức ghìm lại cổ của hắn, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Thái Hanh không nghĩ tới sâu rượu ngủ như chết rồi còn có thể có khí lực lớn như vậy, nhất thời không hề phòng bị, bị Tuấn Chung Quốc túm ngã ở trên giường.
Hắn lập tức đè ở trên người Tuấn Chung Quốc, làm cho đối phương mở ra đôi mắt buồn ngủ lim dim, thần sắc mơ hồ nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó lại dùng chân đè lên chân hắn.
Thái Hanh giơ tay liền muốn đập một cái để Tuấn Chung Quốc hôn mê, ai biết Tuấn Chung Quốc chôn ở cổ hắn đột nhiên tự lẩm bẩm, "... Đau... Đầu đau quá..."
Một câu nói khiến cánh tay Thái Hanh dừng lại ở giữa không trung, hắn thật sự không thể xuống tay ác độc với một sâu rượu không hề phòng bị.
Cứng ngắc thu cánh tay về, hắn đẩy ra chân Tuấn Chung Quốc đặt ở bên hông, vừa mới đứng dậy, cả người Tuấn Chung Quốc coi hắn giống như đệm giường, chôn ở cổ hắn cổ họng khàn khàn lầu bầu, "... Đau dạ dày... Khó chịu... Em muốn nôn..."
"..."
Thái Hanh không khỏi đau đầu, định lôi Tuấn Chung Quốc vào phòng vệ sinh, ai biết Tuấn Chung Quốc vừa mới đứng dậy liền "Ọe" một tiếng trực tiếp ói ra người hắn.
"!" Mẹ nó!
Thái Hanh nhìn chằm chằm cả người một thân ô uế, suýt chút nữa đem Tuấn Chung Quốc ném ra, chất lỏng màu trắng dính trên quần áo màu đen, hiện ra càng chói mắt, làm cho hắn muốn làm như không thấy cũng không được.
Hắn có tính sạch sẽ nghiêm trọng, tuy rằng không biết tật xấu này từ đâu mà đến, thế nhưng giờ khắc này làm cho hắn mặc quần áo như thế rời đi, còn không bằng trực tiếp giết hắn.
Cởi một bộ quần áo, hắn xoay người đi vào buồng tắm, chờ đến khi một thân hơi nước đi ra, hắn vốn định trộm một bộ quần áo của Tuấn Chung Quốc để mặc, kết quả đến lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng trước mặt làm cho hắn cứng đờ đứng tại chỗ.
Tuấn Chung Quốc tựa hồ ý thức được trên người mình cũng không sạch sẽ, không biết lúc nào cởi sạch sành sanh, trần truồng nằm ở trên giường, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng hừ nhẹ.
Trong phòng không có mở đèn, chỉ có ngoài cửa sổ một chiếc đèn đường như có như không chiếu vào bên trong căn phòng tối tăm, thân thể trắng nõn của Tuấn Chung Quốc giống như là phát sáng, hiện ra một tầng ánh sáng trơn bóng lộng lẫy.
Vóc người của Tuấn Chung Quốc rất tốt, vừa nhìn là biết lúc thường có rèn luyện, trên người cơ bắp cân xứng mà rắn chắc, tràn đầy sức mạnh, cơ bụng cùng tuyến nhân ngư rõ ràng ở trong bóng tối như ẩn như hiện, trên ngực hai viên nhũ hoa nhạt màu không khách khí mà ngẩng lên, theo hô hấp của Tuấn Chung Quốc chập trùng lên xuống.
Một chân vô ý thức cuộn lên, phác họa ra đường nét phía sau lưng ưu mỹ trôi chảy, đứng ở góc độ Thái Hanh h, thậm chí có thể nhìn thấy phong quang bí ẩn ở giữa hai chân hơi tách ra.
Hô hấp hắn đột nhiên cứng lại, vừa nãy ở trên đường bị đè nén lửa giận lần thứ hai dâng lên, hắn gian nan dời đi tầm mắt.
Chính hắn cũng không hiểu chuyện này làm sao phát triển được đến nước này, cuối tuần trước, hắn thậm chí còn có ý định giết tên kia, hiện tại hắn lại đứng ở đây căn bản không thể di chuyển.
Chóp mũi có chút ngứa, hắn tàn nhẫn mà nhắm mắt lại, ngăn chặn lửa nóng trong thân thể, nhanh chân đi đến tủ quần áo, thế nhưng cả một tủ quần áo, dĩ nhiên không có một bộ hắn mặc vừa, không phải quá ngắn chính là quá chật, thật vất vả tìm tới một cái áo ba lỗ rộng rãi, vừa muốn khoác lên người, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khàn khàn tự lẩm bẩm.
"... Nóng quá... Máy điều hòa... Mở ra... Nóng quá..."
Tuấn Chung Quốc một bên lầu bầu, một bên khó nhịn cọ đầu vào gối, lúc này chất rượu triệt để ở trong cơ thể phát ra, trên mặt của đối phương một mảnh ửng hồng, thậm chí lan tràn đến cổ họng cùng lồng ngực.
Trên trán mồ hôi chảy xuống, Tuấn Chung Quốc nóng đến mức toàn thân nóng nảy, đá văng cái chăn duy nhất đắp trên người, lung tung ở trên người xoa xoa mấy cái, sau đó khép nửa mắt xoa bộ phận phía dưới đã sớm có phản ứng.
Thái Hanh giống như bị điện giật cứng đơ đứng tại chỗ, trong không khí bay tới mùi vị bạc hà nồng nặc.
Hắn luôn cảm thấy cái mùi này quen thuộc làm người ta kinh ngạc, thế nhưng đã không kịp suy nghĩ đến những thứ này, cả người giống như bị lửa lớn bao trùm, rõ ràng biết mình cần phải lập tức quay người rời đi, thế nhưng hai cái chân lại quỷ thần xui khiến đi tới.
Càng đến gần mùi vị hormone càng nặng, Tuấn Chung Quốc ngửi thấy được mùi vị cây cỏ quen thuộc, trong miệng phát ra tiếng thở nhẹ khó nhịn.
Cuồn cuộn hơi nóng kéo tới, Tuấn Chung Quốc không khống chế được tới gần Thái Hanh, hormone phục tùng giả cùng cầm kiếm giả đụng vào nhau, giống như thả một mồi lửa vào trong căn phòng, khiến Thái Hanh giơ tay lau đi tầng mồ hôi ẩm ướt trên gò má của Tuấn Chung Quốc.
Tuấn Chung Quốc co quắp hai lần, giống như sắp chết, vươn lên cái cổ cao cao, lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của mình, gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ bừng, không khống chế được phát ra từng tiếng thở nhẹ, "Tại Hưởng ... Tại Hưởng..."
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng liền khiến Thái Hanh đau đầu sắp nứt, thế nhưng hắn vẫn giống bị tẩm thuốc mê cúi đầu xuống, không khống chế được hôn lên đôi môi Tuấn Chung Quốc.
Xúc cảm quen thuộc khiến da đầu của hắn tê dại một hồi, không nhịn được càng thêm dùng sức hôn xuống, Tuấn Chung Quốc giơ tay ôm bờ vai hắn, Thái Hanh ngã ở trong chăn mềm mại, triệt để quên mất suy nghĩ.
Ngoài cửa sổ lại nổi lên một trận mưa rào như trút nước, từng hạt mưa nối tiếp nhau bắn lên cửa sổ.
Một đêm mưa như vậy khiến Thái Hanh muốn đi cũng không thể đi, mà trong miệng Tuấn Chung Quốc từng tiếng gọi "Tại Hưởng" giống như câu thần chú, tàn nhẫn mà đâm vào đầu Thái Hanh, làm cho hắn đau nhức, dần dần mất đi ý thức...
Trước mắt hình ảnh biến ảo, đến lúc hắn mở mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh, tứ chi bị trói bị trói chặt, trước mắt một mảnh tăm tối, hắn theo bản năng mà giãy dụa, một người cúi đầu hôn lên hầu kết của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười.
"Đừng tốn sức, tối hôm nay em muốn ăn anh vào trong bụng, không để lại cái gì dù chỉ một chút."
"Em sẽ nhẹ nhàng, anh đừng sợ, lập tức cho anh thoải mái."
Tiếng cười đẹp đẽ mang theo giảo hoạt, khiến đầu Thái Hanh vang lên ong ong, hắn cảm giác mình bị cái gì ấm áp trơn trượt chặt chẽ nuốt xuống.
Cảm giác giống như là biển gầm phả vào mặt, hắn đột nhiên vươn mình, tránh khỏi trói buộc trên cổ tay đem tên gia hỏa quấy rối ở trên người hắn đè xuống giường, sau đó hắn đối mặt với con ngươi trong suốt của Tuấn Chung Quốc.
Đôi mắt này khắc sâu vào trong tâm trí hắn, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công, giống như là dã thú ở trên người Tuấn Chung Quốc tàn phá bừa bãi, tàn nhẫn mà đem đối phương ăn vào trong bụng.
Cảm giác vui thích khiến thân thể không khống chế được phát run, Tuấn Chung Quốc bị hắn chơi đùa mặt đỏ tới mang tai, trong miệng phát ra một chuỗi rên rỉ khó nhịn, đến lúc cao trào, hắn ôm chặt đối phương vào trong ngực, nhịp tim hai người trùng chồng lên nhau, phảng phất hai linh hồn vào đúng lúc này hợp thành một thể...
Phút chốc một chút mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã nổi lên ánh sáng, Thái Hanh đột nhiên ngồi xuống, lúc này mới ý thức vui thích ăn sâu vào xương tủy vừa lúc nãy chỉ là một giấc mộng, mà trong mộng một vai chính khác giờ khắc này đang nằm ở bên cạnh hắn, ngủ được vô cùng an ổn.
Hắn đứng lên, phát hiện giữa hai chân đã rối tinh rối mù, tuy rằng xác định hai người tối hôm qua không có thật sự xảy ra cái gì, thế nhưng đả kích cường liệt vẫn để cho đầu của nặng trĩu.
Tất cả những thứ này thực sự quá hoang đường...
Hắn đến cùng trúng độc gì mới có thể bị người đàn ông này đầu độc một lần nữa, không chỉ có tối hôm qua mơ mơ hồ hồ lưu ở trong nhà của đối phương, thậm chí còn nằm mơ một giấc mộng chân thực như thế.
Chân thực đến mức dù giờ khắc này đã hừng đông, hắn vẫn cứ hoài nghi, hắn thật sự cùng người đàn ông trước mắt này làm chuyện đã xảy ra trong mộng.
Chật vật rửa mặt một phen, tối hôm qua quần áo giặt đã khô rồi.
Đến khi hắn mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi, Tuấn Chung Quốc mở mắt ra, ánh mắt của hai người đụng vào nhau, đây là lần đầu tiên hai người ở ban ngày nhìn thấy đối phương.
Bầu không khí lâm vào lúng túng trước nay chưa có, mà Thái Hanh từ trước đến giờ trầm ổn, mặc dù trong lòng đã sớm sóng lớn mãnh liệt, trên mặt vẫn không hề có cảm xúc.
Hắn cũng đã nghĩ xong, nếu như Tuấn Chung Quốc nhận ra hắn chính là người đêm đó đánh lén, lập tức không chút do dự đem đối phương trói đi.
Thế nhưng Tuấn Chung Quốc xoa xoa đầu tóc xốc xếch, đối diện tầm mắt của hắn, trên mặt lập tức đỏ, "... Anh là ai?"
Thái Hanh lập tức mím môi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra một cái khe, một cái đầu nhỏ dò vào, Bảo Bảo không biết dậy lúc nào, dĩ nhiên tự mình leo ra ngoài giường nhỏ, nghe đến trong phòng ba ba có động tĩnh, liền bò vào.
Trong phòng bầu không khí trở nên lúng túng, Bảo Bảo mở mắt to lập tức đối mặt Thái Hanh, nhìn thấy trước mắt là một thúc thúc xa lạ, gương mặt nhỏ bé nổi lên kinh ngạc quay đầu qua: "... Nha?"
|
Chương 66-Phần 1
Đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ mềm mại, Thái Hanh nhất thời còn có chút chưa hoàn hồn lại, tối hôm qua hắn ở đây cả một đêm, dĩ nhiên không biết trong nhà này còn có một đứa nhỏ.
Mà Bảo Bảo cũng chưa từng thấy vị thúc thúc xa lạ này, không khỏi nghiêng đầu trừng mắt nhìn.
Hai người một lớn một nhỏ, nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí hiện ra khá là quái dị.
Lúc này, Bảo Bảo không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cong lên cái mông nhỏ uốn éo một cái bò về phía Thái Hanh, lúc Thái Hanh hoàn toàn chưa kịp phản ứng, duỗi ra móng vuốt nhỏ bắt được ống quần của hắn, còn muốn tiếp tục trèo lên trên, cái mông dùng sức một chút, cái bụng lại bị chân của Thái Hanh kẹp lại.
Trên chân đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ mềm nhũn đáng yêu, cả người Thái Hanh không nhúc nhích nổi.
"A... A oa..."
Đứa nhỏ lầu bầu một tiếng, giống như con rùa đen nhỏ nằm nhoài trên chân Thái Hanh, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng sức cong lên cái mông nhỏ muốn bò lên, Thái Hanh cúi đầu xuống lại đối diện một đôi mắt tròn vo, theo bản năng muốn đem viên thịt kia bế lên.
Hắn gọi là "Ôm" không bằng nói là "Uỷ thác" chuẩn xác hơn, hắn chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ, căn bản không dám dùng sức, sợ mình dùng sức một chút sẽ bóp chết viên thịt kia, hai tay chỉ có thể dừng lại ở giữa không trung, dùng một tư thế cực kỳ cổ quái bế thằng bé lên.
Bảo Bảo được bế lên, cao hứng "Khanh khách" cười ngây ngô vài tiếng, ngồi ở trên cánh tay Thái Hanh, theo bản năng vỗ vỗ hai má thúc thúc, sau đó lại nhanh chóng thu lại tay nhỏ.
Tay nhỏ mũm mĩm còn mang theo mùi hương sữa nhàn nhạt, khiến sắc mặt Thái Hanh trong nháy mắt càng thêm cứng ngắc, lỗ tai không khống chế được đỏ lên một chút.
Nhìn hình ảnh này khiến không nhịn được cười một chút, "Anh có thể trông nó một lát hay không... Tôi muốn đi thay quần áo."
Nói xong cậu có chút lúng túng sờ sờ chóp mũi, lúc này Thái Hanh mới ý thức được trên người Tuấn Chung Quốc còn để trần, trong đầu không khống chế được hiện ra hình ảnh kiều diễm trong mộng tối hôm qua, trong nháy mắt cả người hắn cứng ngắc, không nói được một câu, bế viên thịt nhỏ cứng ngắc đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi đi ra cửa phòng ngồi ở trên ghế sa lông, hắn mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc mắt nhìn viên thịt nhỏ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết mình làm sao cứ như vậy nghe lời đáp ứng giúp cái tên kia chăm sóc đứa nhỏ này.
Từ tối hôm qua bắt đầu tất cả mọi chuyện phát triển đều theo hướng hắn không thể khống chế, hắn chỉ là có lòng tốt đưa một tên sâu rượu về nhà, thế nhưng không phải trải qua một đêm hoang đường giúp tên kia chăm sóc con nhỏ.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình không hiểu ra sao, vừa định đem viên thịt nhỏ trên người thả ở trên ghế sa lông, thằng nhóc lại đột nhiên bĩu môi "oa" một cái gào lên một tiếng, hai con mắt to nhanh chóng chảy ra nước mắt, thật giống như Thái Hanh dám buông nó xuống, nó liền khóc to lên cho hắn coi.
Thái Hanh hoàn toàn không có kinh nghiệm, đứa nhỏ này vừa khóc hắn liền hoảng rồi, vội vàng ôm lấy viên thịt này, kết quả thằng nhóc này tiếp tục mắt lệ bĩu môi, trong miệng phát ra âm thanh "Nha nha nha nha", kháng nghị vừa nãy thúc thúc ôm nó không phải cái tư thế này, cái tư thế vừa nãy cơ.
Thế nhưng Thái Hanh nào có hiểu nó có ý gì, theo bản năng vỗ vỗ phía sau lưng đứa nhỏ, muốn động viên nó một chút, kết quả không giữ được sức lực, lập tức vỗ đau đứa nhỏ, thằng nhóc rốt cục "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Nước mắt thi nhau chảy xuống, gương mặt mềm nhũn đỏ ửng, Thái Hanh hoảng rồi, đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh Tuấn Chung Quốc, "Nó có thể là đói bụng, trong phòng bếp có sữa bò tôi pha rồi đấy, anh hâm lại cho nó uống."
Vừa nghe lời này, Thái Hanh chỉ có thể kiên trì đi tới nhà bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy sữa bột, nhưng là nhìn từng chiếc bình trước mặt, hắn vẫn là lâm vào nghi hoặc cực lớn, những đồ này hắn hoàn toàn không biết cách dùng như thế nào...
Hắn luống cuống tay chân pha sữa bột, thằng nhỏ nằm nhoài trên bả vai hắn thút tha thút thít khóc, tay nhỏ còn siết lỗ tai hắn.
Thái Hanh từ khi có ký ức hắn chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, không nhịn được nhấc lên cổ tay đứa nhỏ muốn hù dọa nó, nếu như nó lại khóc thì sẽ đem nó ném ra ngoài, kết quả nhìn thấy một đôi mắt tròn vo cùng lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt đứa nhỏ, dù như thế nào hắn cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghiêm mặt mặc cho thằng nhóc tiếp tục "Chà đạp" mặt của hắn.
May là có người máy giúp chỉnh nhiệt độ, hắn lung ta lung tung hâm nóng sữa bột, nhét vào trong miệng đứa nhỏ.
Bảo Bảo ngậm lấy núm vú cao su, rốt cục nín khóc mỉm cười, ngỏng lên cái mông ở bên trong cánh tay Thái Hanh thoải mái thay đổi tư thế, vẫn không có ý tứ từ trên người hắn nhảy xuống.
Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là bế nó một lần nữa đi về phòng khách, một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục nhìn nhau.
Vừa nãy quá mức vội vàng hắn chưa kịp xem mặt đứa nhỏ này, vào lúc này yên tĩnh lại mới chú ý tới diện mạo của đứa nhỏ này thật sự rất đẹp, mắt to lông mi dài, hai cái má trắng trắng hồng hồng giống như quả trứng gà bóc, làm cho hắn khó giải thích được cảm thấy... Có chút đáng yêu.
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của thúc thúc phía đối diện, Bảo Bảo ăn uống no đủ hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười, hai con mắt nhắm tịt không thấy ánh mặt trời.
"..."
Thái Hanh ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, sau khi xác định Tuấn Chung Quốc còn chưa có đi ra, không nhịn được giơ tay chọc cái bụng trắng của đứa nhỏ.
Bụng tròn vo, mềm như vậy, còn mập nữa, chỉ đâm một cái như thế liền cảm thấy run rẩy.
Hắn co quắp nghiêm mặt, giơ tay muốn chọc thêm một chút, lần này là cái mông nhỏ giống như quả đào, thằng nhóc "Nha" một tiếng, muốn chui vào cổ áo hắn.
Vành tai Thái Hanh đỏ ửng, không nhịn được trầm giọng hỏi, "Này, nhóc từ đâu nhô ra, tại sao lúc trước chú chưa từng thấy nhóc."
"... A oa?" Bảo Bảo ôm bình sữa, gương mặt không rõ vì sao.
"Người trong phòng là ba ba nhóc?"
Thằng nhóc không thể hoàn toàn nghe hiểu lời người lời nói, nhưng là vẫn nhạy bén bắt lấy hai chữ "Ba ba", trong nháy mắt hai mắt uốn cong, hướng về phía Thái Hanh cười khúc khích, "Ba... Bánh..."
Hai chữ này khó giải thích được khiến trái tim Thái Hanh nhảy một cái, ngực xông tới một luồng cảm giác kỳ dị, hắn ôm thằng nhóc vào trong ngực, đang chuẩn bị lừa nó gọi thêm hai tiếng, kết quả thằng nhóc đột nhiên hắt xì hơi, mũi cọ ở trên mặt Thái Hanh, khiến mặt hắn dính đầy nước.
"..."
Thái Hanh cứng ngắc tại chỗ, lúc này phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, vừa quay đầu lại Tuấn Chung Quốc không biết đã đứng ở phía sau bao lâu.
Trong lúc nhất thời mặt hắn đỏ bừng lên, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao hắn sẽ có phản ứng như thế này.
Hắn đứng lên, vừa muốn đem đứa nhỏ nhét vào trong lồng ngực Tuấn Chung Quốc, ai nghĩ đến Bảo Bảo như là không muốn rời xa hắn, một cái tay nhỏ siết cổ áo của hắn, hoàn toàn không có ý tứ buông ra, trong miệng còn kêu ê a, nghe tới như là đang làm nũng.
Thái độ của đứa nhỏ làm cho Thái Hanh sững người lại, trên mặt lộ ra biểu tình không được tự nhiên, cái biểu tình xấu hổ này quá quen thuộc, trước đây Tuấn Chung Quốc nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, cậu nhịn không được trầm thấp nở nụ cười, "Thoạt nhìn con trai của tôi rất yêu thích anh, lúc thường nó cũng không để cho người khác ôm lâu như vậy."
Lời này khiến mặt Thái Hanh đỏ hơn mấy phần, hắn chỉ cảm thấy đi đến bước này thực sự là vô cùng gay go, thấp giọng khụ một tiếng, hắn trầm giọng nói, "Vậy đứa nhỏ cũng thật giống cậu, cũng thích làm phiền người khác như thế."
Lời này khiến nụ cười trên khóe miệng Tuấn Chung Quốc cứng lại, nếu như không phải biết cái tên này trên bản chất nói một đằng làm một nẻo, thì thực sự là hận không thể đạp cho hắn một cước.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt của cậu lại lộ ra thần sắc khó xử, nắm tóc nói, "... Có phải là tối hôm qua tôi làm ra chuyện khác người? Còn có anh có thể nói cho tôi anh là ai hay không... Tôi thực sự là không nhớ nổi ngày hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì."
Thái Hanh hoàn toàn không nghĩ tới Tuấn Chung Quốc sẽ say đến trình độ như thế này, dĩ nhiên không nhớ nổi một chút nào chuyện tối ngày hôm qua, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi vui mừng một trận, thế nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chút không thoải mái khó nói ra, cảm giác này lại giống như tối hôm qua người đắm chìm trong kia trong giấc mộng kiều diễm chỉ có một mình hắn, bây giờ tỉnh mộng, người chủ động trêu ghẹo hắn lại muốn xóa sạch sành sanh.
Đè xuống tâm lý quỷ dị trong lòng, lý trí nói cho hắn biết kỳ thực đây là một chuyện tốt, ít nhất hắn không cần tiếp rục phí hết tâm tư giải thích cả một đêm hoang đường tối qua.
Nhưng người này thật sự quên hết toàn bộ sao, hay là... Luôn luôn cố ý ngụy trang?
Thái Hanh bất động thần sắc nhìn Tuấn Chung Quốc, đôi mắt như nước vẫn cứ trong suốt, bên trong có lúng túng hổ thẹn, lại chỉ có không có né tránh cùng tính kế.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa nghĩ lại, không nhịn ở trong lòng xì cười một tiếng.
Đêm đó dùng thuốc mê lợi hại bao nhiêu trong lòng hắn rõ ràng nhất, liều lượng lớn như vậy, Tuấn Chung Quốc có thể nhớ kỹ mặt của hắn mới có quỷ, huống hồ ngày hôm qua đối phương uống nhiều rượu như vậy, nếu quả như thật nhận ra hắn là ai, sẽ không chờ tới bây giờ.
Đè xuống tâm tư phức tạp trong lòng, trên mặt hắn khôi phục thần sắc lạnh như băng không hề có cảm xúc, nhìn Tuấn Chung Quốc, "Cậu không cảm thấy hiện tại mới hỏi tôi chuyện này có hơi trễ à."
Lời này khiến trên mặt Tuấn Chung Quốc càng thêm xấu hổ, "... Hiện tại trong đầu tôi rất loạn, tôi chỉ nhớ tối hôm qua tôi đi ra ngoài uống rượu, còn đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao gặp phải anh, làm thế nào trở về nhà hoàn toàn không nhớ được, kết quả tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy anh, thực sự có chút bị dọa... Tối hôm qua hai chúng ta... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói xong, khẩu khí của Tuấn Chung Quốc trở nên cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí còn mang theo chút kinh hoảng, khóe miệng Thái Hanh câu lên một chút không dễ phát hiện, cảm thấy được chọc đối phương cũng rất thú vị.
"Cậu cảm thấy được tối hôm qua hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Biểu tình trên mặt Tuấn Chung Quốc biến đổi liên tục, gương mặt trở nên đỏ ửng, "Tôi nằm mơ một giấc mơ rất loạn, anh vừa nói như thế thật thật giả giả tôi đều không nhận rõ, anh có thể đừng làm ta sợ không."
Thái Hanh nhướng mày lên, "Cậu nằm mơ thấy cái gì?"
"Tôi nói anh đừng nóng giận a..." Tuấn Chung Quốc thận trọng liếc hắn một cái, mặt đỏ lên gần như bốc khói.
Cái biểu tình này lấy lòng Thái Hanh, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết mình vì sao lại thích xem một người đàn ông xa lạ thẹn thùng như thế, rõ ràng hắn không phải người thích mập mờ, dựa theo tính cách bình thường, hắn không chờ Tuấn Chung Quốc mở miệng trước tiên rũ sạch quan hệ, làm sao giống như bây giờ cố ý làm mấy chuyện xấu.
Đối diện đôi mắt xem trò vui của Thái Hanh, Tuấn Chung Quốc rũ mắt xuống giơ tay bưng kín lỗ tai Bảo Bảo.
|