Fanfic VKook | Chính Là Không Ly Hôn
|
|
Chương 66-Phần 2
Bảo Bảo đang ngậm lấy núm vú cao su nghe được náo nhiệt, đột nhiên bị ba ba che lỗ tai, kinh ngạc "A" một tiếng, không ngừng mà lay động đầu nhỏ, làm thế nào cũng không bỏ được đầu ra khỏi tay ba ba.
"... Tôi mơ thấy, anh biến thành người yêu của tôi, sau đó chúng ta không biết vì sao cùng nằm ở một trên giường bệnh, tôi dùng dây trói chặt tay anh, che đôi của anh, sau đó xé ra quần áo của anh, muốn đem anh ăn vào bụng, sau đó anh giống như điên vậy đem tôi đè lên giường... Sau đó tách ra chân của tôi..."
Tuấn Chung Quốc mang theo sắc mặt bình thản lại nói ra nội dung cực kỳ dâm mỹ, cuối cùng thực sự nói không được, vai hơi run run, giống như là giận dữ xấu hổ chỉ hận có một cái lỗ để chui xuống đất, thế nhưng Bảo Bảo trong lồng ngực có thể nhìn thấy ba ba đang nhịn cười có bao nhiêu khổ cực, không khỏi hấp háy mắt, "... A" một tiếng ngậm lấy đầu ngón tay ba ba.
Ba ba thật là xấu, kể chuyện cười cũng không cho nó nghe, hừ.
Nghe Tuấn Chung Quốc nói như thế, Thái Hanh tàn nhẫn mà sặc một cái, đột nhiên ho khan, trong giây lát gương mặt trở nên đỏ bừng.
Cái tên này làm sao lại mơ một giấc mơ giống hệt giấc mơ của hắn.
Khiếp sợ cực lớn làm cho hắn đứng ở tại chỗ, tối hôm qua hình ảnh kiều diễm trong mộng theo lời nói của Tuấn Chung Quốc lần nữa hiện đến trước mắt, mỗi lúc đối phương nói một chữ, từng động tác ở trong đầu của hắn hiện lên từng cái một, đột nhiên nhắm mắt lại, phảng phất thật sự nhìn thấy bản thân hung hăng "thao" người đàn ông anh tuấn trước mặt, ép người này nói ra nhiều ngôn ngữ xấu hổ.
Tại sao lại như vậy...
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao ngay cả nằm mơ cũng có thể giống như đúc giấc mơ của hắn, hắn không tin tên này có bản lĩnh tiến vào đầu của mình, rình hắn tối hôm qua đến tột cùng mơ thấy cái gì, thế nhưng nếu như không phải như vậy cái tên này làm sao biết được rõ ràng như thế.
Trong nháy mắt thắc mắc trong lòng, không có cách nào giải đáp, giống như là tâm tư trong lòng hắn đều bị người đàn ông trước mắt này chọc thủng, trong phút chốc hắn đứng lên, lạnh lùng nói, "Thu hồi ảo tưởng đáng thương của cậu đi! Tối hôm qua chúng ta không hề xảy ra cái gì cả!"
Tuấn Chung Quốc theo dõi khuôn mặt ửng hồng của hắn, khóe miệng khẽ câu lên không dễ phát giác, trên mặt thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Thật sự a... Vậy thật sự là quá tốt."
Biểu tình tránh thoát tai họa, khiến Thái Hanh trong nháy mắt nhíu mày, cái tên này cùng hắn rũ sạch quan hệ lại vui vẻ như thế?
Hắn nhất thời không nhận rõ mình rốt cuộc là muốn hai người bọn họ không có quan hệ gì, hay là muốn hai người bọn họ vẫn có liên quan đến nhau, nói chung hắn đã bị cái tên này làm cho lòng rối như tơ vò, không kịp ngẫm nghĩ rốt cuộc hắn nên làm gì, trong lòng đã tuôn ra phẫn nộ.
"Cậu đây là biểu tình gì, cậu chính là đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế?"
Hắn vẫn là thích dùng danh xưng "ân nhân cứu mạng", thật giống chỉ có thể như vậy mới khiến Tuấn Chung Quốc chịu thua, trước kia là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy, mặc dù mất trí nhớ bản năng lại không quên được.
Tuấn Chung Quốc hơi nhếch khóe môi lên một chút, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên, "... Anh đã cứu mạng tôi?"
Cái biểu tình này khiến thần sắc trên mặt Thái Hanh hơi bớt giận, nghiêm mặt co quắp thần sắc lạnh lùng nói, "Đúng, không có tôi cậu đã sớm say chết ở quán bar."
"Tôi chỉ là đi uống chén rượu, kết quả cậu uống say như chết, tôi cũng chỉ tiện tay quản chuyện vô bổ, kết quả làm sao cũng không cắt đuôi được cậu, chỉ có thể đem cậu đưa về nhà, may là cậu làm ma men vẫn còn nhớ được bản thân ở nơi nào, nếu không chẳng phải là lại liên luỵ đến tôi."
"Vậy tối hôm qua anh làm sao ở lại nhà tôi..."
Không đợi Tuấn Chung Quốc nói xong Thái Hanh liền thấp giọng ngắt lời, "Cậu nôn ở trên người tôi đâu đâu cũng có, tôi không có quần áo để thay, đương nhiên chỉ có thể ngủ lại ở đây, bằng không cậu cho rằng ai nguyện ý lưu lại ở nơi quỷ quái này!"
Hắn đã soạn xong lời để nói dối, chỉ lo Tuấn Chung Quốc không tin, lại trầm giọng bồi thêm một câu, "Chuyện này chính là đơn giản như vậy, không hề giống như cậu tưởng tượng."
Tuấn Chung Quốc nghe xong trên mặt ửng hồng, nửa ngày mới gãi gãi đầu, "... Xin lỗi, tôi uống rượu không quá tốt, khả năng coi anh là thành người yêu lúc trước của tôi, kỳ thực anh khá giống anh ấy, vừa nãy vừa mở mắt nhìn thấy anh, tôi suýt chút nữa cho là anh ấy đã trở lại."
"Anh ấy" phải chăng chính là Tại Hưởng trong miệng Tuấn Chung Quốc liên tục nhắc tới.
Nhắc tới hai chữ khiến cho đầu mình đau như búa bổ, Thái Hanh không dễ phát giác cau lại lông mày, lý trí nói cho hắn biết người đàn ông này tự nhiên không có nhận ra hắn, vào lúc này cần phải cấp tốc rời đi, thế nhưng hai chữ "Tại Hưởng" vẫn luôn vang vọng trong đầu óc hắn, làm cho hắn trầm mặc một chút, thấp giọng mở miệng.
"Tối hôm qua cậu luôn nhắc tới một cái tên, gọi Tại... gì đó, anh ta chính là người yêu của cậu?"
"Ừm." Tuấn Chung Quốc gật gật đầu, không hề chớp mắt nhìn nhìn chằm chằm Thái Hanh, "Anh ấy tên Tại Hưởng, là tên khốn kiếp."
Đôi mắt kia từ trước đến giờ trong suốt như nước, lúc này lại nổi lên từng tầng gợn sóng, trong chỗ sâu của con ngươi tuôn ra thần sắc cực kỳ sắc bén, giống như một thanh kiếm đột nhiên đâm vào trái tim, khiến hắn đau nhói không thôi.
Đè xuống cảm giác cổ quái trong lòng, hắn lười biếng nhíu mày, "Sao cậu lại nói anh ta là tên khốn khiếp?"
Tuấn Chung Quốc cười cười, "Cũng không làm sao, chính là để lại tôi và con trai chạy mất, kết quả lúc gặp mặt lại làm bộ không quen biết chúng tôi, có một lần trên đường tình cờ gặp, còn hận không thể trực tiếp bóp chết tôi."
Thái Hanh hừ một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn, cái tên Tại Hưởng phỏng chừng mắt bị mù, mới có thể bỏ Tuấn Chung Quốc.
"Anh ta quả thực rất khốn nạn, thiệt thòi cậu ngày hôm qua vẫn luôn nhắc tới anh ta, nếu tôi nói cậu có công phu mượn rượu giải sầu, không bằng lần sau lúc gặp mặt đạp một cước vào tiểu đệ của anh ta."
Tuấn Chung Quốc nhịn không được thổi phù một tiếng nở nụ cười, vai run lên, nước mắt cũng chảy ra, Bảo Bảo bên cạnh "A oa" một tiếng, không biết ba ba tại sao đột nhiên nở nụ cười, thúc thúc kia thực sự là rất lợi hại, dĩ nhiên một ngày có thể chọc ba ba cười nhiều lần như vậy.
"Cậu cười cái gì? Tôi nói không đúng?"
Tuấn Chung Quốc bắt đầu cười ha hả, ôm bụng nói, "Đúng, anh nói quá đúng, lời anh nói tôi sẽ ghi nhớ, lần sau nhất định nghe lời đạp đứt tiểu đệ đệ của anh ta."
Lời này vừa nói, Thái Hanh đột nhiên cảm giác sau lưng trở nên lạnh lẽo, theo bản năng quay đầu lại chỉ thấy máy điều hòa toả ra nhiệt độ bình thường.
Lúc này Tuấn Chung Quốc đối với hắn vươn tay ra, câu lên khóe miệng nói, "Một lần nữa nhận thức một chút đi, xin chào tôi tên Tuấn Chung Quốc."
Nghe đến danh tự này, Thái Hanh hơi sững sờ, hắn biết Tuấn Chung Quốc là quân nhân nguỵ trang thân phận, bây giờ thân phận hẳn là Chính Hy, nhưng người này lại không dùng tên giả nói cho hắn, trực tiếp nói ra tên thật, điều này làm cho hắn không khỏi có chút hoảng hồn.
Đầu đột nhiên một trận mê muội, hắn nhắm mắt lại lắc đầu, ký ức nơi sâu xa tựa hồ cũng đã từng trải qua một lần như vậy, một đôi mắt đen láy, mặc trên người bộ quần áo bình thường, cười hướng hắn nói, "Xin chào, tôi tên..."
Tên phía sau làm sao hắn cũng không nhớ ra được, mở mắt một lần nữa đột nhiên đối diện một đôi mắt màu xanh sẫm, tựa hồ chứa đựng cảm xúc sâu thẳm, thế nhưng loáng một cái lại biến mất không còn tăm hơi, biến thành ánh mắt trong sáng của Tuấn Chung Quốc.
Thái Hanh ho nhẹ một tiếng, lười biếng vỗ tay Tuấn Chung Quốc một cái nói, "Thái Hanh."
Hắn có một vô số tên giả, còn có thể khiến Tuấn Chung Quốc sẽ không sinh lòng nghi ngờ, nhưng là hắn không có, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao.
Lời nói đã đến nước này, hai người tựa hồ đã không còn lời nào để nói, tối hôm qua lúng túng còn quanh quẩn ở trong lòng, Thái Hanh nhìn lướt qua cái cổ trắng nõn của Tuấn Chung Quốc, trong đầu nhớ tới hình ảnh kiều diễm trong mộng, chính mình ở trên đó hạ xuống dấu hôn hung ác, vội vã thu tầm mắt lại, hắn ho khan một cái, đang chuẩn bị nói tạm biệt, đứa nhỏ ngồi trên ghế sa lông đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, hướng về phía Thái Hanh nhào lên, kết quả bàn chân nhỏ mềm nhũn, trực tiếp té ngã, ở trên ghế sa lông lăn vài vòng, mắt thấy liền muốn lộn đầu xuống dưới đất.
Thái Hanh cách gần nhất, tay mắt lanh lẹ ôm lấy đứa nhỏ, thằng nhóc nhất thời còn chưa từ bên trong trời đất quay cuồng phục hồi tinh thần lại, ngồi yên ở trong lồng ngực Thái Hanh, gương mặt mê man, sau khi nấc một cái mới nhớ tới chính mình vừa nãy muốn làm gì, hai cái tay nhỏ bé duỗi một cái ôm cái cổ Thái Hanh.
"... A ân... Hanh... Hanh"
Thái Hanh đầu óc mơ hồ, không biết viên thịt này định nói cái gì.
Thằng nhóc cuống lên, cong lên cái mông nhỏ dùng sức tiến đến trước mặt Đoan Trạch, hung hăng hôn mặt hắn hai cái, trong miệng còn cố ý phát ra âm thanh "MUA", lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào, "Hôn nhẹ... Nha oa... Hanh Hanh..."
Trên mặt chỉ cảm thấy một đoàn mềm mại thơm mùi sữa kề sát trên mặt, sau đó miệng nhỏ ẩm ướt vô cùng hôn lên, tuy rằng một lần cọ gương mặt hắn đầy ngụm nước, thế nhưng lại lưu lại xúc cảm trơn trượt mềm mại, thật sự là có chút... Kỳ diệu...
Tai của hắn lập tức đỏ ửng, trái tim lung ta lung tung nhảy lên một cái, vào lúc này mới hiểu được tên nhóc con này vừa nãy là đang gọi hắn.
Thằng nhóc biết tên của hắn, nhưng hắn lại không biết tên của nhóc, thật giống như có chút không quá tốt, đè xuống nét mặt cổ quái đỏ ửng, hắn hỏi, "Một nắm nhóc tên gì?"
"Nha oa ê a... Nha oa oa... Bảo..." Thằng nhỏ quơ quả đấm nhỏ huyên thuyên nói một đống, tựa hồ còn có chút giận dữ, lúc nói đến một chữ cuối cùng liền kiêu ngạo giơ cao bụng nhỏ.
"?" Thái Hanh sững sờ, hoàn toàn không biết đây là ý gì.
Tuấn Chung Quốc cười hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Lần sau đừng gọi nó là một nắm, nó sẽ tức giận, tên của nó là Bảo Bảo."
|
Chương 67-Phần 1
"Tích ——! Tích ——!"
Thiết bị truyền tin phát ra tiếng vang dồn dập, trong phòng yên tĩnh hiện ra cực kỳ chói tai.
Thái Hanh không hề liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày tự mình đốt điếu thuốc.
Kỳ thực căn bản không cần nhìn cũng đoán ra nội dung bên trong thiết bị truyền tin viết cái gì, đơn giản là căn cứ giục hắn mau chóng ra tay, không được lãng phí thời gian nữa.
Bắt đầu từ lần đầu hắn nhìn thấy Tuấn Chung Quốc, bây giờ đã qua nửa tháng, dựa theo tốc độ dĩ vãng, mục tiêu nhiệm vụ khó khăn đi nữa cũng đã đắc thủ, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới đem dây khóa trói ở trên cổ Tuấn Chung Quốc, vụt đến căn cứ giao cho những người khác, trong lòng hắn không có lý do buồn bực một trận trước nay chưa có.
Đến tột cùng từ khi nào thì bắt đầu, hắn biến thành cái bộ dạng hiện tại này, chính hắn cũng không rõ lắm, tựa hồ từ ngày đó ngủ lại ở trong nhà Tuấn Chung Quốc, tất cả đều trở nên rối loạn, trong đầu của hắn mỗi ngày đều sẽ xuất hiện cái bóng của người đàn ông này, thậm chí hiện tại đã không vừa lòng với cương vị của một "Kẻ nhìn trộm", hắn còn muốn tiến thêm một bước, triệt để dung nhập sinh hoạt của đối phương.
Ý nghĩ này thật sự là có chút đáng sợ, tình cảm giấu kín trong lòng cũng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, thế nhưng mỗi lần khi hắn vắt hết óc suy nghĩ đến tột cùng trước đây đã gặp Tuấn Chung Quốc ở nơi nào, trong đầu trước sau trống rỗng, trong lòng như bị người ta chọc thủng một lỗ, thật giống như chỉ có nhìn thấy Tuấn Chung Quốc mới được lấp đầy.
Một người có khả năng bên trong thời gian nửa tháng yêu một người sao?
Hắn cũng không biết...
Hít một hơi thuốc, phun ra một cái vòng khói, hắn cúi đầu đang chuẩn bị bắt đầu đi "Nhìn trộm", chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.
Hắn không vui nhíu mày một hồi, gương mặt lạnh lùng đi mở cửa, vừa mở ra không ngờ nhìn thấy Tuấn Chung Quốc một khuôn mặt tươi cười cùng Bảo Bảo ở trong lồng ngực.
Tuấn Chung Quốc hôm nay mặc một áo len cao cổ màu lam đậm, phối hợp với quần jean trắng bó sát, hiện ra thân hình kiên cường đặc biệt thon dài, một đôi mắt mang theo nụ cười uốn cong, giống như học sinh vừa mới tốt nghiệp.
Mà Bảo Bảo Bảo ở trong lồng ngực của Tuấn Chung Quốc, bởi vì sợ lạnh, mặc một cái áo khoác bông màu vàng, sau lưng còn có một đôi lỗ tai màu hồng, trên đầu đội mũ quả dưa, da thịt trắng hồng mũm mĩm y hệt cái bánh bao vừa mới ra lò.
Người trước một giây còn lo nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Thái Hanh ngẩn người một chút, sau đó lỗ tai đỏ lên không dễ phát giác, "Sao cậu lại tới đây?"
Tuấn Chung Quốc liếc mắt nhìn lỗ tai của hắn, câu môi nở nụ cười, "Đến báo ân cứu mạng a."
Nói xong cậu không chờ Thái Hanh mở miệng, trực tiếp đi vào nhà đem đồ vật trong tay nhét vào trong lồng ngực của hắn, Thái Hanh lúc này mới phát hiện túi đồ hắn đang ôm có đựng nguyên liệu nấu ăn.
"Cậu đây là..."
Hắn ôm đồ vật, có chút chưa hoàn hồn lại, lúc này Bảo Bảo nghe đến thanh âm của hắn, "A nha" một tiếng, đưa tay ra lại muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Đứa nhỏ bị mũ con gấu tròng lên đầu, còn không đợi nhìn thấy người liền vui vẻ cười khanh khách, Tuấn Chung Quốc cười thuận thế đem con trai kín đáo đưa cho Thái Hanh, Thái Hanh bị đứa nhỏ đụng phải, luống cuống tay chân vội vàng đỡ lấy cái mông nhỏ của nó.
Bảo Bảo dán vào mặt của hắn, lúc này cười ngốc một tiếng, "Nha... Hanh Hanh..."
Thái Hanh bị đứa nhỏ hôn như thế, lỗ tai không tự chủ đỏ lên mấy phần, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng trở nên nhu hòa, đâm đâm khuôn mặt đứa nhỏ, "Mấy ngày không gặp một nắm hình như nhóc mập lên."
"A ê a! Nha nha nha!" Đứa nhỏ không nghe được hai từ "Một nắm" cùng "Mập", trong nháy mắt nhô lên quai hàm, quơ quả đấm nhỏ kháng nghị.
Hắn tự nhận không có duyên gì với trẻ con, lúc thường gương mặt băng sơn của hắn phỏng chừng trực tiếp có thể hù dọa đứa nhỏ, thế nhưng chỉ có viên thịt trong lồng ngực này, trong lòng hắn yêu thích, thậm chí lúc trước chỉ có gặp một lần, vào lúc này dĩ nhiên hơi nhớ nhung, làm cho chính hắn cũng không hiểu ra sao.
Nhếch miệng lên, hắn cúi đầu dùng cái cằm có râu đâm vào mặt đứa nhỏ, "Nếu nhóc không muốn gọi một nắm, lần sau gọi nhóc là tiểu bàn tử được không."
"Nha nha nha! Hanh Hanh... hư!" Đứa nhỏ ngọ nguậy, nỗ lực muốn cường điệu nó mới không phải tiểu bàn tử, kết quả quơ móng vuốt nhỏ nửa ngày mới nói được một câu.
Thái Hanh trầm thấp nở nụ cười, lúc này Tuấn Chung Quốc vén tay áo lên, cầm lên một đống nguyên liệu nấu ăn nói, "Anh cùng tiểu bàn tử chơi đi, để tôi xử lý mấy nguyên liệu này, nhà bếp anh ở đâu?"
Vào lúc này Thái Hanh mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến bộ dạng bản thân chơi đùa cùng đứa nhỏ đều bị Tuấn Chung Quốc nhìn lại, trên mặt chợt lóe lên một tia không dễ chịu, "Cậu đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Tuấn Chung Quốc nhìn hắn dương dương lông mày, "Không phải anh đã thấy rồi, lần trước nhờ có anh tại quán bar cứu tôi, ngày hôm nay tôi muốn bộc lộ tài năng mời anh ăn cơm, vốn là muốn mời anh đi nhà hàng, thế nhưng tôi đi siêu thị mua khá nhiều đồ, trong nhà lại không còn chỗ để, không bằng mang đến đây nấu một bữa cơm cho anh, coi như báo ân."
Nói xong cậu tìm đến nhà bếp, phi thường tự nhiên đi vào, bắt đầu đem các loại nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.
Thái Hanh theo dõi bộ dạng Tuấn Chung Quốc thoải mái như thường, không biết làm sao đột nhiên bốc lên cảm giác vợ mình cùng con mình từ nhà mẹ đẻ trở về, nhất thời trên mặt nóng lên, cứng rắn mà nói, "Tôi cho cậu biết địa chỉ, không phải để cậu không mời mà tới."
Hắn đã bắt đầu hối hận chính mình dĩ nhiên đem địa chỉ nói cho Tuấn Chung Quốc, đều do người đàn ông ghê tởm này, không biết cho hắn uống thuốc mê gì, làm cho hắn căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu của đối phương, ngày đó từ nhà đối phương rời đi mơ mơ hồ hồ nói ra chuyện này..
Một "Thủ phạm bắt cóc" dĩ nhiên chính mồm nói cho "Con tin" vị trí của hắn, thực sự là phạm vào tối kỵ của nhiệm vụ....
Khẩu khí của hắn phi thường gay go, giống như là muốn đem người trực tiếp đuổi ra ngoài, thế nhưng lúc nói lời này còn không quên ôm thật chặt Bảo Bảo, Tuấn Chung Quốc liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng buông xuống, "Cho nên anh muốn đuổi tôi đi đúng không?"
"Tôi..."
"Trước là anh nói với tôi, thái độ của tôi đối với ân nhân cứu mạng không tốt, hiện tại tôi đến nhận tôi cũng không được sao?"
Tuấn Chung Quốc mở to mắt, ánh mắt như ngập nước nhìn Thái Hanh.
"Cậu... Tôi không phải ý này." Đối diện đôi mắt này, Thái Hanh không thể nói ra được lời cự tuyệt.
"Vậy anh nguyện ý ăn cơm tôi làm không?"
"..." Thái Hanh không nói, ôm Bảo Bảo xoay người rời đi, thân thể lại cứng ngắc như miếng sắt cứng.
Tại sao đến cùng hắn không dứt được người đàn ông này!
Theo dõi lỗ tai đỏ chót lộ ra ngoài của hắn, Tuấn Chung Quốc nhếch lên khóe miệng lén lút ở trong lòng nở nụ cười: Họ Kim kia, để xem anh giả trang đến đâu!"
Trên bếp đang hầm nồi thịt kho thơm nồng nặc.
Tuấn Chung Quốc kéo ống tay áo, đem nguyên liệu nấu ăn cắt thành sợi nhỏ đều đều, ngón tay thon dài trắng bóc phối hợp với màu xanh của hành hoa, giống như phỉ thúy xứng với bạch ngọc vui tai vui mắt.
Vào lúc này Tuấn Chung Quốc hơi cúi đầu, dùng thìa canh múc một muỗng nước canh đưa đến bên mép thổi thổi, khói màu trắng tràn ngập, từ xa nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ bừng, đối phương nếm thử tư vị nước canh, giơ tay từ trong tủ trên đầu tìm đồ gia vị, vạt áo trên dưới lay động, lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ.
Thái Hanh vốn là chỉ muốn trốn đi xa xa, tránh né đề tài lúng túng vừa nãy của hai người, thế nhưng vào lúc này tầm mắt lại không nhịn được rơi vào trên người Tuấn Chung Quốc, theo dõi cái mông vểnh cao cùng chân dài thẳng tắp của đối phương, chỉ cảm thấy tim đập mạnh có chút mất thăng bằng, không kiềm hãm được đi tới, dựa vào cánh cửa cửa bất động thần sắc đứng xem.
"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Nhìn tôi có thể no sao?"
Tuấn Chung Quốc chẳng biết lúc nào phát hiện ra hắn, thả xuống hộp gia vị trong tay, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Tai Thái Hanh đỏ ửng, "Đừng tưởng bở, tôi là tới xem cậu có tập trung nấu cơm không thôi."
"Làm sao, đói bụng?" Tuấn Chung Quốc nở nụ cười, cho vào trong chảo một muỗng dầu hào, mùi vị thơm nức của dầu hào lập tức tỏa ra khắp căn phòng, sau đó tôm tươi được cho vào, trong nháy mắt biến thành màu sắc cháy xém dụ người.
"Ừ, đói bụng." Lần này Thái Hanh hiếm thấy nói thật, mắt chỉ nhìn chằm chằm đoạn eo gầy nhỏ cùng cái mông trong lúc xào thịt hơi rung rung, ánh mắt trầm xuống, cũng không biết là đói bụng muốn ăn đồ ăn hay đến tột cùng là muốn ăn cái gì khác.
"Vậy anh còn nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không phải sườn kho."
Cậu so với sườn kho ăn ngon hơn.
Thái Hanh ở trong lòng bổ sung một câu, cả người đều có chút hoảng hốt, thậm chí bốc lên ảo giác đã từng sống chung với người đàn ông này rất lâu.
Nhìn hắn không nói lời nào, Tuấn Chung Quốc hướng hắn vẫy vẫy tay, "Nếu như đói bụng thì mau đến phụ tôi đi, đừng ở nơi đó, tôi không biết khẩu vị của anh, anh mau đến nếm thử xem vừa chưa?"
Nói xong Tuấn Chung Quốc gắp lên một miếng xương sườn đưa tới bên miệng Thái Hanh, mùi vị nồng nặc phả vào mặt, đối phương tựa hồ không ý thức được động tác này có bao nhiêu ám muội, mà gương mặt Thái Hanh tựa hồ đỏ ửng, tim kịch liệt đập mạnh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Người đàn ông này thực sự là thật đáng sợ, giờ nào khắc nào cũng lay động trái tim hắn, rõ ràng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại làm cho hắn trong vòng nửa tháng ngắn ngủi triệt để rơi vào vòng xoáy của đối phương.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của Tuấn Chung Quốc, ở trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng, trái tim đã không nghe theo lý trí.
Giơ tay đè lại mu bàn tay của Tuấn Chung Quốc, hắn tiến gần tới, cúi đầu đem miếng sườn ăn vào miệng, xương sườn mềm nhũn lan tràn ở trong miệng, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn Tuấn Chung Quốc, liếm môi một cái, "Không mặn, vừa mềm vừa thơm, ăn thật ngon."
"Mền thơm" cái từ này rất hiển nhiên không phải đang hình dung xương sườn, mặc dù đã sớm biết đối diện gia hỏa bên trong hắn là ai, mặt Tuấn Chung Quốc vẫn là không khống chế được hơi nóng lên.
Tên khốn kiếp này thực sự là vẫn giống như trước kia, một khi nổi hứng trêu chọc tuyệt đối cậu không phải đối thủ của hắn.
Trêu ghẹo không thành ngược lại bị trêu lại, Tuấn Chung Quốc ho một tiếng thu cánh tay về, một bên khuấy động mặt nồi phía trước, một bên lơ đãng thuận miệng hỏi, "Nếu như anh thích ăn lần sau có thể tới nhà của tôi, nhà trọ của anh cách chỗ của tôi cũng thật là gần a, làm sao trước đây tôi chưa từng thấy anh, anh dọn tới lúc nào vậy?"
Lời này khiến thần sắc Thái Hanh đọng lại, bình tĩnh nói, "Không bao lâu, cũng là hơn một tháng đi, tôi lúc thường bận rộn công việc."
Tuấn Chung Quốc híp mắt một cái, hơn một tháng vừa vặn chính là thời gian hai người quen biết đến bây giờ, xem ra từ ngày đó gặp gỡ ở khách sạn, cái tên này đã nhìn chằm chằm mình.
Nhưng hắn đến cùng đã từng trải qua những gì, làm sao mất kí ức, tại sao lại xuống tay với mình, sau lưng đến tột cùng che giấu âm mưu gì...
Vô số vấn đề tràn ngập trong đầu, thế nhưng trên mặt Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không hiện ra, cười một cái nói, "Là công việc gì? Cảm giác chung quanh đây đều là khu dân cư, muốn là đi làm nói coi như ngồi phi hành khí cũng phải rất xa đi."
"Giúp người khác làm việc vặt, không phải công tác gì đứng đắn gì"
Thái Hanh hàm hồ trả lời một câu, trên mặt thần sắc bất biến, trong lòng có chút chột dạ, hắn phát hiện mình ở trước mặt người này ngay cả nói dối cũng rất khó khăn, mặc dù biết đến hắn chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cũng không nhịn được có chút sốt sắng.
"Xương sườn xong chưa, tôi bưng ra ngoài, tôm sốt làm xong rồi nhớ gọi tôi."
Nói xong lời này, hắn bưng xương sườn Tuấn Chung Quốc mới làm xong, quay người đi ra nhà bếp, rất hiển nhiên không muốn tiếp tục tán gẫu.
Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của hắn, hơi mím môi, ở góc độ người bên ngoài không thấy được nắm chặt nắm đấm.
Cậu nhất định phải tra được rốt cuộc là ai khiến Tại Hưởng biến thành bộ dáng xa lạ này!
|
Chương 67-Phần 2
Một bữa cơm qua đi, hai người lớn một đứa nhỏ ăn cực kỳ thỏa mãn.
Tuấn Chung Quốc từ sau khi rời trường quân đội cũng rất ít làm cơm, từ nhỏ đói bụng thành thói quen khiến cậu cũng không hứng thú với chuyện ăn uống, một tháng uống dịch dinh dưỡng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng rất ít nấu cơm không có nghĩa là không biết làm, nghĩ đến những ngày sau này sinh sống cùng Tại Hưởng, ngày hôm nay cậu lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình, làm ra những món ăn tinh xảo ngon miệng.
Không chỉ khiến hắn luôn luôn xoi mói đều khen không dứt miệng, ngay cả Bảo Bảo cũng ăn no đến mức cái bụng căng tròn, tuy rằng nó vẫn không thể cùng người lớn ăn cơm, thế nhưng Tuấn Chung Quốc chuẩn bị cho nó cháo tôm thơm ngát, lại pha thêm cốc sữa, Bảo Bảo chỉ hận không thể đem cả cốc sữa cùng bát cháo nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, Tuấn Chung Quốc đi dọn dẹp nhà bếp, Bảo Bảo còn ở trên ghế sa lông vỗ bụng nhỏ của mình ợ một cái rõ to, nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, Thái Hanh hoảng hốt cảm giác tất cả những thứ này thật giống như đều là hắn trước đây vẫn chờ đợi, một người bạn đời, một đứa nhỏ đáng yêu, còn có một ngôi nhà tràn ngập ấm cúng.
Lặng lẽ nhìn Tuấn Chung Quốc, Thái Hanh đem Bảo Bảo ôm lấy, mở miệng nói thầm.
"Trước đây mẹ nhóc cùng ba ba nhóc ở nhà, cũng tốt đẹp như vậy sao?"
"... A a?" Bảo Bảo một mặt khó hiểu nhìn hắn, nó chưa từng thấy mẹ nha.
Khẩu khí Thái Hanh chìm xuống, cảm thấy thằng nhóc có thể có thể không hiểu mẹ cùng ba ba là gì, suy tư nửa ngày, hắn mới uyển chuyển giải thích, "Ừm.. Mẹ cùng ba ba chính là hai người ở trong nhà có thể ôm hôn nhau, ví dụ mẹ nhóc hôn nhóc mặt không đỏ, thế nhưng hôn ba ba nhóc mặt sẽ đỏ."
Bảo Bảo một mặt mộng mị nhìn thúc thúc trước mặt, "A..."
Vẫn là chưa từng thấy mẹ và ba ba hôn nhau nha.
"..."
Thái Hanh bỏ qua, đầu hắn nhất định là bị nước vào mới có thể hỏi vấn đề này cho một đứa nhỏ chưa tới một tuổi."
Hỏi Bảo Bảo không được, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cảm thấy buổi tối nay hắn nhất định là ăn tôm sốt chua ngọt khá nhiều, tâm lý bốc ra mùi vị vừa ngọt vừa chua.
Hắn hi vọng thời gian dừng lại vào đúng lúc này, càng hi vọng có thể vĩnh viễn chiếm lấy người đàn ông trước mắt, hắn biết đến loại này kích động rất kỳ quái, không có ai sẽ đối với một người mới quen được nửa tháng vừa yêu vừa hận, nhưng hắn đã không muốn tiếp tục xoắn xuýt, càng không muốn lo lắng nhiệm vụ của mình, hắn chỉ muốn ở cùng người đàn ông trước mặt.
Đè xuống tâm lý kích động, hắn quay người đi vào nhà bếp.
Bởi vì nhà trọ chỉ dùng cho mục đích theo dõi cho nên quá mức đơn sơ, trong phòng không có người máy gia đình, tự nhiên cũng không có ai rửa chén, Tuấn Chung Quốc nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, "Anh tới thật đúng lúc, tôi tìm nửa ngày cũng không tìm được thuốc tẩy, nhà anh làm sao không có thứ gì, lúc thường anh rửa chén thế nào vậy?"
Trước khi cậu tới tôi đều uống dịch dinh dưỡng, cần gì phải rửa chén!
Thái Hanh ở trong lòng bồi thêm một câu, trên mặt lại thản nhiên, "Có thuốc tẩy a, cậu không tìm được sao, ở trong tủ đó."
"Nào có?" Tuấn Chung Quốc nắm tóc, lại dò đầu vào trong tủ tìm lại, trên mặt lộ ra biểu tình mơ hồ hiếm thấy.
Từng trải qua thân thủ bén nhọn của đối phương, cũng từng trải qua bản lĩnh câu người nhiếp phách của tên này, lại chưa từng thấy biểu tình ngu ngốc như vậy, Thái Hanh trong lòng nóng lên, trái tim cũng theo đó mà nhảy thình thịch.
Thấp giọng ho một tiếng, thần sắc hắn như thường nói bừa, "Há, khả năng là lúc tôi dọn nhà, người máy đem nó đặt ở phía tủ trên cùng rồi."
Nói xong hắn làm bộ đạp ghế tựa leo lên, một cái tay ở trong tủ lục lọi một phen, "Là ở nơi này, làm sao nhét kỹ như thế, tôi với không tới a, nếu không cậu cứ để chén đũa ở nơi đó đi, ngày mai tôi tìm được thuốc tẩy rồi tôi rửa cho."
"Để ở đây một buổi tối không rửa chén đũa sẽ bốc mùi, anh đi xuống đi, để tôi thử lên xem cho."
Nói xong Tuấn Chung Quốc đẩy Thái Hanh làm vướng chân vướng tay ra, vén tay áo lên, đứng lên ghế, nhưng tủ này thực sự quá cao, cậu không thể với tới, chỉ có thể kiễng mũi chân cho tay vào bên trong tủ tìm tòi.
Cái tư thế này khiến cả người Tuấn Chung Quốc lộ ra một đường cong duyên dáng, trên mông hai đoạn thịt mềm không ngừng mà ở trước mắt Thái Hanh lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt của hắn càng ngày càng thâm trầm, hầu kết chuyển động trên dưới, giơ tay đẩy ghế tựa một cái.
"Này, anh đừng rung ghế!"
"Tôi rung ghế lúc nào, rõ ràng là chính cậu đứng không vững, nếu không tôi đỡ cậu?" Thái Hanh nói xong còn quang minh chính đại xoa cái mông của Tuấn Chung Quốc.
Cả người Tuấn Chung Quốc giống như bị điện giật, run lập cập, mẹ nó... Tên khốn này mất kí ức làm sao còn lưu manh như vậy!
"Anh sờ vào chỗ nào đấy! Mau buông tay!"
Cái cổ Tuấn Chung Quốc đỏ ửng, đôi mắt Thái Hanh càng sâu sa, ngoan ngoãn thu tay về.
"Được, vậy cậu tự làm đi." Nói xong lời này hắn lại nhấc chân đạp ghế tựa một cái.
Tuấn Chung Quốc cả người bất ổn, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống, Thái Hanh được như ý nguyện ôm lấy đối phương, kết quả không cẩn thận đạp phải miếng vải dính dầu mỡ dưới đất, dưới chân không vững, trực tiếp té xuống.
Tuấn Chung Quốc xem như là nhìn thấu tính xấu của người này, thuận thế nằm úp sấp về phía trước cả người đều đặt ở trên người Thái Hanh.
"A..." Thái Hanh bị ngã xuống đất, không nhịn được đau đớn hít vào một hơi, mới vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Tuấn Chung Quốc gần trong gang tấc.
Chóp mũi hai người cơ hồ đụng vào nhau, đối diện con mắt màu xanh sẫm của đối phương, trên mặt Thái Hanh căng thẳng, theo bản năng dời đi tầm mắt.
Tuấn Chung Quốc câu lên khóe miệng, nắm cằm của hắn quay lại, "Anh cố ý đúng không? Rõ ràng là anh có tà tâm mới cố tình đẩy ghế làm tôi ngã!"
"Cậu xuống đi, tôi không hiểu cậu..." Không chờ hắn nói xong, Tuấn Chung Quốc liền cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, câu nói kế tiếp nhấn chìm ở giữa răng môi lẫn lộn "!" Thái Hanh kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó cả khuôn mặt trở nên hồng thấu.
Lúc này ngoài cửa phòng bếp dò ra một cái đầu nhỏ, nghe đến tiếng vang lớn Bảo Bảo không nhịn được bò tới xem một chút xảy ra chuyện gì, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy hình ảnh ba ba cùng thúc thúc hôn nhẹ.
"Nha!"
Tuấn Chung Quốc cấp tốc ngẩng đầu lên, bị con trai bắt gặp được cảnh này, cậu không được tự nhiên ho nhẹ một cái, vừa muốn mở miệng đuổi con trai đi, Bảo Bảo lại nhìn chằm chằm cái cổ đỏ ửng của Thái Hanh, mở to đôi mắt tròn vo.
Có thể cùng ba ba ôm ôm hôn hôn còn có thể đỏ mặt, loại quan hệ đó không phải là...
"A... Mẹ, mẹ!"
***
Trời tối người yên, Bảo Bảo dựa vào Thái Hanh không đi, cắn góc chăn một bộ dạng đáng thương vô cùng, ngay cả ba ba không để ý tới, nhất định phải chờ Hanh Hanh thúc thúc cho nó một câu trả lời.
Thái Hanh xưa nay chưa từng chăm sóc trẻ con, vào lúc này bó tay toàn tập, Tuấn Chung Quốc lại lấy việc đi rửa bát để trốn tránh, vì vậy trọng trách dỗ đứa nhỏ lại rơi vào trên vai của hắn, thế nhưng rõ ràng đã dỗ vô số lần, Bảo Bảo vẫn là quyệt miệng trơ mắt nhìn hắn, chết sống không ngủ, cuối cùng Thái Hanh có chút tức giận nói: "Chú đã nói rồi chú không phải mẹ nhóc! Người bên ngoài mới phải!"
"Nha nha... Ba, ba..." Bên ngoài là ba ba, thúc thúc gạt con!
"Chú với mẹ con... Chú là nói chú với ba ba nhóc hôn nhau không phải giống như nhóc nghĩ, nhóc cũng không cần ghen tị với chú, ba ba nhóc sau này vẫn sẽ hôn nhóc, nhóc hiểu chưa?"
"Nha nha nha..." Xem đi còn nói không phải ba ba, hiện tại đều thừa nhận, không muốn tiếp tục tin tưởng thúc thúc nữa!
"Còn khóc! Lại khóc ba ba nhóc sau này sẽ là của chú, không có tiểu bàn tử nhóc làm kỳ đà cản mũi, chú với ba ba nhóc hai người càng vui vẻ hơn."
Thái Hanh không nhịn được đe dọa, gương mặt băng sơn lại đen sì thoạt nhìn đặc biệt hù người, Bảo Bảo khóc thút thít nấc lên một hơi, sau đó càng thêm hung hăng khóc lớn lên, "Nha oa oa ——!"
Hanh Hanh thúc thúc là đại bại hoại, không chỉ cướp ba ba của nó còn gọi nó tiểu bàn tử!
Âm thanh đứa nhỏ khóc lớn, khiến Tuấn Chung Quốc nghe thấy, cậu mở cửa phòng, ngoài phòng bay tới một mùi huân hương nhàn nhạt, nhìn Thái Hanh có chút hả hê nói "Ngày hôm nay không dỗ nó ngủ, chúng ta đừng hòng mà có thời gian làm chuyện khác." Nói xong xoay người rời đi.
Mùi vị huân hương bay vào khiến Thái Hanh khịt khịt mũi, nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tự nhiên chủ động hôn hắn, đại khái là ý tứ muốn cùng hắn tiếp tục phát triển đi? Nghĩ tới những thứ này trái tim hắn đập loạn, nhận lệnh đối với tiểu tổ tông Bảo Bảo giơ tay xin hàng, ôm nó bắt đầu kể chuyện cho nó nghe.
Chuyện hắn kể cực kỳ gay go, Bảo Bảo còn đắm chìm trong bi thương ba ba bị mẹ đoạt đi, thỉnh thoảng a a a ngắt lời, sau một hồi cuối cùng thằng nhóc cũng ngủ, Thái Hanh cũng mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, muốn ra ngoài hỏi lại hỏi Tuấn Chung Quốc đối với hắn rốt cuộc là có phải là ý đó hay không, thế nhưng cơn buồn ngủ bao phủ tới, hắn đến cùng không thể bò lên chỉ có thể ôm đứa nhỏ đồng thời chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm không hề có một tiếng động, toàn bộ trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe đến tiếng hít thở quy luật của một lớn một nhỏ.
Sau khi xác định Thái Hanh đã ngủ, Tuấn Chung Quốc vẫn luôn dựa vào ở trên ghế sa lông chợp mắt, mở mắt ra, giơ tay hủy đi huân hương, cậu đứng lên, rốt cục có cơ hội nhìn khắp bốn phía.
Gian phòng này không thể nghi ngờ là nơi dừng chân tạm thời, tuy rằng hắn ta cực lực che giấu, thế nhưng trong phòng ngoại trừ một đống lớn túi dịch dinh dưỡng ở bên ngoài, căn bản không có nhiều vết tích sinh hoạt.
Tuấn Chung Quốc giơ tay từ trong túi tiền lấy ra thiết bị định vị Thái Hanh nhét ở trong người mình, đặt ở bên trong thiết bị truyền tin của mình, lặng yên không tiếng động ở trong phòng kiểm tra, thiết bị truyền tin phát ra âm thanh tí tách khá nhỏ, khi đi đến một chỗ gần cửa sổ, âm thanh tí tách đột nhiên tăng cường.
Cậu thân thủ xốc lên tờ báo ở trên bàn, thình lình nhìn thấy thiết bị truyền tin lúc trước bị Thái Hanh thuận tay ném qua một bên.
Đụng vào màn hình liền nổi lên ánh sáng màu xanh, gợi ý của hệ thống chuyển nhập vân tay cùng mật mã, cậu không khỏi hơi nhướng mày.
Cầm kiếm giả và phục tùng giả một khi ký khế ước thành hôn, có thể mở ra thiết bị truyền tin của đối phương, hơn nữa thiết bị truyền tin ở trong Thương Kiếm, trừ phi là đã chết bằng không có khả năng thay đổi hoàn toàn, nhiều nhất chính là hệ thống đổi mới thăng cấp, thế nhưng thiết bị truyền tin của Tại Hưởng rất hiển nhiên bị người nào đó từng giở trò, chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.
Lúc cậu rơi vào trầm tư, thiết bị truyền tin của Tại Hưởng đột nhiên lóe một cái, một tin tức được gửi đến, bởi vì không có quyền hạn nên cậu không nhìn thấy nội dung, thế nhưng hình ảnh hiển thị tin nhắn đến lại tàn nhẫn mà đâm vào con mắt của cậu, làm cho cậu phút chốc cứng đờ.
Một con rắn độc màu đen mở ra cái miệng lớn cắn một quả cầu lửa.
Đây là huy hiệu của quân bộ nước Á Hi... Cậu nằm mơ cũng không thể quên!
|
Chương 68-Phần 1
Ngày thứ hai, đến lúc Thái Hanh mở mắt, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Hắn bị một trận buồn bực trong lòng làm cho tỉnh giấc, mở ra đôi mắt mơ mơ màng màng, thình lình nhìn thấy trên ngực có một đứa nhỏ mập mạp nằm trên đó, thằng nhóc phình quai hàm, cái mông nhỏ tròn vo ngỏng lên, hướng hắn ngọt ngào nở nụ cười.
Thái Hanh bị nó đè lên sắp tắt thở không nhịn được cười một chút, "Tiểu bàn tử, mau đứng lên, chú sắp bị nhóc đè tắt thở rồi."
Bảo Bảo lại bò lên trước, hai cái tay nhỏ bé nắm lấy tai của hắn, cười đến đôi mắt híp lại, "... Nha oa nha..."
Hanh Hanh là đồ lười biếng, làm người lớn đến giờ vẫn không chịu rời giường.
Thái Hanh bị đứa nhỏ nghịch, rốt cục triệt để tỉnh lại, đứng dậy ngáp một cái, "Ba ba nhóc đâu?"
Vừa dứt lời, âm thanh Tuấn Chung Quốc từ bên ngoài truyền đến, "Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt xong ra bên ngoài ăn sáng đi, Bảo Bảo cháo tôm của con nấu xong rồi, còn muốn ăn hay không?"
Vừa nghe đến hai chữ "cháo tôm", đôi mắt Bảo Bảo liền sáng bừng, không đoái hoài tới Thái Hanh, cong lên cái mông nhỏ tập tễnh bước ra ngoài phòng ngủ, leo lên chân của ba ba không xuống.
Tuấn Chung Quốc cười đem nó ôm lấy để lên cái ghế bên cạnh, lúc này Thái Hanh đã từ trong nhà đi ra, ngẩng đầu nhìn lên dĩ nhiên đã gần trưa rồi.
Hắn kinh ngạc nhíu lông mày một cái, không nghĩ bản thân có thể ngủ lâu như vậy, hắn luôn luôn mất ngủ, một chút gió thổi cỏ lay có thể lập tức tỉnh lại, thế nhưng ngày hôm qua ở cùng hai ba con nhà này, hắn dĩ nhiên có thể ngủ được ngon như thế.
Chẳng lẽ người đàn ông tên Tuấn Chung Quốc còn có tác dụng thôi miên?
Tầm mắt của hắn ở trong phòng quét một lượt, cuối cùng nhìn vào thiết bị truyền tin để trên bàn, Tuấn Chung Quốc bất động thần sắc, Thái Hanh cầm nó lên đeo ở trên tay.
Quay đầu đối diện con mắt màu xanh lục của Tuấn Chung Quốc, hắn lại nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua, không khỏi nhếch miệng lên nói, "Tôi thật hoài nghi tối hôm qua cậu có phải là không kiềm chế nổi dục vọng của mình, cho nên cố ý ở trong thức ăn hạ thuốc mê hại tôi vẫn luôn ngủ đến bây giờ hay không."
Tuấn Chung Quốc nhìn thiết bị truyền tin trên tay hắn, cười giỡn nói, "Đúng a, tôi không chỉ thả thuốc mê, còn hạ độc vào thức ăn, cho nên tôi làm điểm tâm anh không cần ăn cũng được."
"Đừng a, cha con hai người ở tại nhà tôi, còn không cho tôi ăn cơm, như vậy cũng thật là không có nhân tính đi."
Nói xong hắn đem Bảo Bảo đang ngước đầu đợi ba ba đút đồ ăn ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị nhàn nhạt trong không khí, thuận miệng cười nói, "Cậu cũng thật chu đáo, sáng sớm đã khiến nhà tôi có mùi hương thơm ngát, cậu thật sự không coi chính mình là người ngoài sao? Cậu thả hương thơm gì vậy?"
Tuấn Chung Quốc che khuất thần sắc sâu thẳm trong mắt, "Làm gì có huân hương, là tôi nấu cháo hạt sen, anh có muốn ăn hay không?"
Nói xong cậu bưng nồi đặt ở trên bàn, mở ra cái nắp, mùi thơm phân tán, gạo trắng mềm mịn hiện ra ánh sáng lộng lẫy, mặt trên nổi một vài hạt sen vàng nhạt, dùng cái thìa một múc cái, phía dưới còn có đậu đỏ, ứ hai, đến lúc Thái Hanh mở mắt, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Hắn bị một trận buồn bực trong lòng làm cho tỉnh giấc, mở ra đôi mắt mơ mơ màng màng, thình lình nhìn thấy trên ngực có một đứa nhỏ mập mạp nằm trên đó, thằng nhóc phình quai hàm, cái mông nhỏ tròn vo ngỏng lên, hướng hắn ngọt ngào nở nụ cười.
Thái Hanh bị nó đè lên sắp tắt thở không nhịn được cười một chút, "Tiểu bàn tử, mau đứng lên, chú sắp bị nhóc đè tắt thở rồi."
Bảo Bảo lại bò lên trước, hai cái tay nhỏ bé nắm lấy tai của hắn, cười đến đôi mắt híp lại, "... Nha oa nha..."
Hanh Hanh là đồ lười biếng, làm người lớn đến giờ vẫn không chịu rời giường.
Thái Hanh bị đứa nhỏ nghịch, rốt cục triệt để tỉnh lại, đứng dậy ngáp một cái, "Ba ba nhóc đâu?"
Vừa dứt lời, âm thanh Tuấn Chung Quốc từ bên ngoài truyền đến, "Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt xong ra bên ngoài ăn sáng đi, Bảo Bảo cháo tôm của con nấu xong rồi, còn muốn ăn hay không?"
Vừa nghe đến hai chữ "cháo tôm", đôi mắt Bảo Bảo liền sáng bừng, không đoái hoài tới Thái Hanh, cong lên cái mông nhỏ tập tễnh bước ra ngoài phòng ngủ, leo lên chân của ba ba không xuống.
Tuấn Chung Quốc cười đem nó ôm lấy để lên cái ghế bên cạnh, lúc này Thái Hanh đã từ trong nhà đi ra, ngẩng đầu nhìn lên dĩ nhiên đã gần trưa rồi.
Hắn kinh ngạc nhíu lông mày một cái, không nghĩ bản thân có thể ngủ lâu như vậy, hắn luôn luôn mất ngủ, một chút gió thổi cỏ lay có thể lập tức tỉnh lại, thế nhưng ngày hôm qua ở cùng hai ba con nhà này, hắn dĩ nhiên có thể ngủ được ngon như thế.
Chẳng lẽ người đàn ông tên Tuấn Chung Quốc còn có tác dụng thôi miên?
Tầm mắt của hắn ở trong phòng quét một lượt, cuối cùng nhìn vào thiết bị truyền tin để trên bàn, Tuấn Chung Quốc bất động thần sắc, Thái Hanh cầm nó lên đeo ở trên tay.
Quay đầu đối diện con mắt màu xanh lục của Tuấn Chung Quốc, hắn lại nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua, không khỏi nhếch miệng lên nói, "Tôi thật hoài nghi tối hôm qua cậu có phải là không kiềm chế nổi dục vọng của mình, cho nên cố ý ở trong thức ăn hạ thuốc mê hại tôi vẫn luôn ngủ đến bây giờ hay không."
Tuấn Chung Quốc nhìn thiết bị truyền tin trên tay hắn, cười giỡn nói, "Đúng a, tôi không chỉ thả thuốc mê, còn hạ độc vào thức ăn, cho nên tôi làm điểm tâm anh không cần ăn cũng được."
"Đừng a, cha con hai người ở tại nhà tôi, còn không cho tôi ăn cơm, như vậy cũng thật là không có nhân tính đi."
Nói xong hắn đem Bảo Bảo đang ngước đầu đợi ba ba đút đồ ăn ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị nhàn nhạt trong không khí, thuận miệng cười nói, "Cậu cũng thật chu đáo, sáng sớm đã khiến nhà tôi có mùi hương thơm ngát, cậu thật sự không coi chính mình là người ngoài sao? Cậu thả hương thơm gì vậy?"
Tuấn Chung Quốc che khuất thần sắc sâu thẳm trong mắt, "Làm gì có huân hương, là tôi nấu cháo hạt sen, anh có muốn ăn hay không?"
Nói xong cậu bưng nồi đặt ở trên bàn, mở ra cái nắp, mùi thơm phân tán, gạo trắng mềm mịn hiện ra ánh sáng lộng lẫy, mặt trên nổi một vài hạt sen vàng nhạt, dùng cái thìa một múc cái, phía dưới còn có đậu đỏ, đưa vào trong miệng, vị ngọt ngào tan ra ở đầu lưỡi, khiến Thái Hanh bụng đói cồn cào, triệt để quên lúc trước muốn hỏi cái gì, không chút do dự mà gật đầu một cái.
Một bát cháo hạt sen không chỉ có ngăn chặn miệng Thái Hanh, mà còn làm cho Bảo Bảo thèm ăn chảy nước miếng, rõ ràng đã ăn một bát cháo tôm, cũng không ngừng mà thò đầu muốn cướp cháo trong bát của Thái Hanh.
Thái Hanh dùng cái thìa đút cho nó một miếng, đứa nhỏ cao hứng cười khanh khách, suýt chút nữa đem toàn bộ đầu vùi vào bên trong bát cháo, Thái Hanh nhanh chóng cầm cổ tay nó, cười cười nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ, "Này tiểu bàn tử, nếu nhóc thích cùng chú cướp đồ ăn như thế, không bằng sau này nhóc cùng ba ba ở chỗ này của chú đi, để ba ba nhóc mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho chúng ta được không?"
"A oa!" Bảo Bảo ngạc nhiên mở to hai mắt, vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày không chỉ có thể bắt nạt thúc thúc ngu xuẩn còn có thể được ăn thức ăn ba ba làm, nhất thời thèm đến nỗi hút ngụm nước, theo bản năng nhấc lên khuôn mặt nhỏ tròn vo, một mặt mong đợi nhìn ba ba.
Thái Hanh cùng đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người Tuấn Chung Quốc.
Tối hôm qua nụ hôn kia đến cùng có ý tứ gì, hắn có chút không xác định, hắn muốn biết quan hệ của hai người bọn họ đến cùng có thể ở chung một chỗ hay không, cho nên không nhịn được mở miệng thăm dò.
Tuấn Chung Quốc đương nhiên nghe liền hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng nổi lên chua xót, thế nhưng trên mặt lại bình tĩnh, múc một thìa đưa đến trước mặt Bảo Bảo, thằng nhóc phát ra âm thanh " a a" biểu thị vui vẻ, không kịp chờ đợi liền đem đầu tiến tới gần.
Tuấn Chung Quốc không khỏi bật cười, "Ăn từ từ không ai giành với con, về nhà ba ba lại làm cho con, muốn chơi xấu một hồi về nhà lại đùa giỡn, đừng ở trước mặt Thái Hanh thúc thúc làm ba mất mặt."
Lời này vừa nói, khiến Thái Hanh biến sắc, "Chung Quốc..."
Tuấn Chung Quốc nghe hắn nói liền trở nên hoảng hốt, hít sâu một hơi nói, "Ngày hôm qua vốn là chỉ là muốn mời anh ăn cơm, không nghĩ tới cuối cùng ở nơi này của anh một đêm, thằng nhóc này gây cho anh không ít phiền phức, thời gian không còn sớm chúng tôi cũng nên về rồi."
Thái Hanh biến sắc, mím môi lại nói, "Cậu không phải đến báo ân, gấp như vậy trở lại làm gì."
Tuấn Chung Quốc cười cười, "Vừa nãy là ai chê tôi không coi mình là người ngoài?"
"Đó là..." Thái Hanh nhất thời hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, vừa nãy hắn làm sao lại nói ra những lời như thế!
"Được rồi, tôi còn có việc, sau này cũng không phải không gặp được, nếu lần sau tôi trở lại, anh nhớ tới mở cửa ra cho tôi là được rồi."
Vừa nói xong lời này một muỗng cháo cuối cùng cũng được Bảo Bảo nuốt xuống, Tuấn Chung Quốc giúp nó vỗ vỗ phía sau lưng, bế nó lên, "Bảo Bảo, chúng ta nên về nhà, chào tạm biệt thúc thúc đi con."
Bảo Bảo ăn uống no đủ rất nghe lời, lúc thường vô luận đi đến nhà ai làm khách, hoặc là được bác trai bác gái hàng xóm cho rất nhiều kẹo, đến khi nói chuyện về nhà lập tức sẽ không chút do dự nhào vào trong lồng ngực ba ba, ngoan ngoãn cùng người khác nói tạm biệt, nhưng hôm nay vừa nghe ba ba nhắc tới hai chữ "Về nhà", thái độ thằng nhóc khác thường, bĩu môi muốn khóc lên.
"Nha oa nha... A a..." Thằng nhóc lắc lắc đầu nhỏ, gương mặt không tình nguyện, một bộ dạng nói cái gì cũng không muốn rời đi.
Tuấn Chung Quốc chưa từng thấy bộ dạng này của Bảo Bảo, tâm trạng không khỏi kỳ quái, "Bảo Bảo chúng ta lần sau lại đến, nghe ba ba nói, mau cùng tạm biệt thúc thúc đi."
Ai biết Bảo Bảo còn đầu lắc lợi hại hơn, đôi mắt to tròn nhanh chóng nổi lên hơi nước, "... Nha oa... Không, không đi..."
Thằng nhóc hiếm thấy nói ra một từ rõ ràng, thế nhưng Tuấn Chung Quốc lúc này đã không có tâm tư vui mừng, kỳ thực một buổi sáng cậu đều cố gắng giả bộ, nếu như tiếp tục ở đây, cậu không biết mình có thể mất lý trí, nhào tới hỏi hắn cùng nước Á Hi đến cùng có quan hệ gì hay không.
"Con đừng nháo nữa, con như vậy ba ba sẽ không để ý đến con nữa."
Nói xong cậu ôm Bảo Bảo muốn đi ra ngoài, thế nhưng Bảo Bảo lại giống như dự cảm cái gì, đột nhiên khóc lớn lên, trong miệng a a a a lầu bầu, "Ba, bánh... Không đi..."
Tuấn Chung Quốc chưa từng thấy nó khóc thương tâm như vậy, từ khi sinh ra đứa nhỏ luôn luôn vui vẻ, lúc thường rơi vài giọt nước mắt cũng chỉ là giả vờ giả vịt, ngã cũng không khóc, nhưng hôm nay lại khóc thành bộ dáng này, thật sự là quá khác thường.
Thái Hanh đứng bên cạnh, gắt gao nhíu lại lông mày, "Chung Quốc, cậu nếu là không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, tối hôm qua chuyện của hai chúng ta có thể để ở một bên, tiểu bàn tử không muốn đi thì để nó để ở lại đi."
Nghe hắn nói như thế, Bảo Bảo thút tha thút thít lợi hại hơn, "Nha nha nha" cái mũi nhỏ đỏ bừng hít vào, hướng về phía Thái Hanh nức nở gọi, "... Mẹ, mẹ..."
Danh xưng này khiến trong lòng Tuấn Chung Quốc không lý do nổi lên một trận đau xót, trong lòng cậu cực kỳ rối loạn, viền mắt cũng theo đó đỏ lên.
Tại Hưởng hiện tại đứng ở trước mặt, cậu tìm hắn cả một năm trời, làm sao có khả năng cam lòng rời đi, thế nhưng tối hôm qua biết được tin tức làm cho cậu triệt để rối loạn, cậu thậm chí đã bắt đầu hoài nghi, tình cảnh trước mắt có phải quân địch gài bẫy hay không.
Tại Hưởng đến cùng trải qua cái gì, vì sao lại mất trí nhớ... Hắn đến cùng còn là Tại Hưởng mà cậu yêu trước kia hay không.
Tuấn Chung Quốc càng thêm rối loạn, hít sâu một hơi, kéo kéo khóe miệng nói, "Anh cả nghĩ quá rồi, tôi không có ý đấy, anh cũng không cần chiều thằng nhóc này, nó chính là nhìn thấy bạn mới chưa chơi đủ, cho nên mới làm nũng thôi."
"Thời gian không còn sớm, tôi đi đây."
Nói xong, cậu ôm Bảo Bảo đang khóc lớn, cơ hồ chật vật đi ra nhà Thái Hanh, Thái Hanh nhìn bóng lưng đã đi của Tuấn Chung Quốc, loại cảm giác bị người ta khoét một chỗ trong lòng lại nổi lên, nhưng đến cùng hắn cũng không thể khiến Tuấn Chung Quốc dừng lại.
|
Chương 68-Phần 2
Từ nhà Thái Hanh về, cần phải đi ngang qua một đoạn đường cực kỳ hẻo lánh, vào lúc này đang là giữa trưa, mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi cho nên không có ai ra đường.
Bảo Bảo dán mặt vào vai ba ba, vẫn cứ thút tha thút thít rơi nước mắt.
Tuấn Chung Quốc nào cam lòng để con mình chịu ủy khuất, vào lúc này thấy nó rơi lệ, trong lòng cũng không dễ chịu, một bên giúp nó lau nước mắt một bên nhẹ giọng hỏi, "... Con yêu thích thúc thúc hồi nãy vậy sao?"
"A..." Bảo Bảo nghẹn ngào một tiếng, gật gật đầu, "Hanh Hanh..."
Trong tư duy của đứa nhỏ, chỉ có người yêu thích mới nhớ được tên, lúc này mới mới vừa gặp qua hai lần, có thể làm cho đứa nhỏ nhớ nhung như vậy, Tuấn Chung Quốc không khỏi không cảm khái huyết thống là một thứ gì đó rất kỳ diệu.
"Vậy là con không muốn chia tay thúc thúc cho nên mới khóc sao?"
Đứa nhỏ đầu tiên là gật đầu, sau đó lại dùng sức lắc lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh a a a a, thoạt nhìn cực kỳ sốt ruột, nhưng nó thật sự là quá nhỏ không có cách nào hoàn chỉnh biểu đạt ý của mình, Tuấn Chung Quốc thực sự đoán không ra ý tứ của nó, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Cậu là bị nước chảy vào đầu mới có thể cùng một đứa nhỏ chưa tới một tuổi tán gẫu vấn đề này, đứa nhỏ khóc chính là khóc, cần thiết có lý do sao?
Cúi đầu hôn khuôn mặt của thằng nhóc một cái, đối diện đôi mắt giống y hệt Tại Hưởng, trái tim Tuấn Chung Quốc trầm xuống.
Thiết bị truyền tin của Tại Hưởng xuất hiệu huy hiệu của quân bộ nước Á Hi, chuyện này giống như một cơn ác mộng, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu, làm cho cậu cả một đêm đều không thể nhắm mắt.
Buổi tối ngày hôm ấy gặp lại Tại Hưởng, cậu cũng đã đoán được Tại Hưởng e là đã gia nhập "tổ chức khủng bố" gì đó, cho nên cậu ôm cây đợi thỏ, dùng tình cảm của Tại Hưởng đối với mình để đánh cược.
Cậu đánh cược Tại Hưởng dù mất trí nhớ nhưng vẫn có tình cảm với cậu, cho nên cậu phí hết tâm tư, biết rõ hắn theo dõi, cố ý đêm khuya chạy đến quán bar, chính là để Tại Hưởng ngoan ngoãn mắc câu.
Dùng hết thảy thủ đoạn, thậm chí không thèm đến xỉa mặt mũi cố ý sắc dụ, rốt cục đổi lấy tín nhiệm của Tại Hưởng, triệt để xâm nhập sinh hoạt của hắn.
Thế nhưng sự thật so với cậu tưởng tượng còn tàn khốc hơn, cậu vốn tưởng rằng Tại Hưởng nhiều nhất biến thành một tên lính đánh thuê bị người ta mua chuộc, ai ngờ hắn lại có liên quan đến nước Á Hi.
Thượng tá quân bộ Thương Kiếm, lại thành chó săn cho địch quốc, cậu không dám tưởng tượng chuyện này nếu như bị người khác biết được, Tại Hưởng một khi khôi phục ký ức, nên làm gì...
Nghĩ tới đây, Tuấn Chung Quốc hít sâu một hơi, toàn thân rõ ràng bao phủ dưới ánh mặt trời, lại lạnh đến nỗi không khỏi run lập cập.
Cậu đoán không ra Tại Hưởng đến cùng làm sao thoát khỏi vụ nổ kia, mà nước Á Hi nếu như biết rõ thân phận Tại Hưởng còn phái hắn tới phục kích cậu, đến tột cùng bọn họ có dã tâm gì không cần nói cũng biết.
Trong lúc Tuấn Chung Quốc rơi vào tâm tư, Bảo Bảo trong ngực đột nhiên không có bất kỳ triệu chứng nào khóc lớn lên.
Tuấn Chung Quốc lập tức phục hồi tinh thần lại, đứa nhỏ bất an đem đầu chôn ở bên trong cổ cậu, tay nhỏ siết chặt cổ áo của cậu, khàn cả giọng khóc lóc, "... Nha nha... Ba, bánh... Không... Nha nha nha..."
Trong miệng đứa nhỏ căn bản không nói ra được câu hoàn chỉnh, giống như là bị dọa sợ theo bản năng gọi ba ba, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, khiến trong lòng Tuấn Chung Quốc càng thêm căng thẳng, theo bản năng ôm chặt lấy đứa nhỏ, vừa muốn an ủi, "Ầm" một thanh âm vang lên đột nhiên từ bên tai nổ tung.
Tuấn Chung Quốc theo bản năng ôm Bảo Bảo lăn khỏi chỗ, viên đạn thứ hai trong nháy mắt bắn vào đúng vị trí vừa nãy cậu vừa đứng.
"Oanh" một tiếng ánh lửa bắn ra bốn phía, chiếu sáng hẻm nhỏ hoang tàn chật hẹp này, vách tường bốn phía cũng theo đó rung động, Tuấn Chung Quốc theo bản năng sờ về phía sau, kết quả nhớ tới chính mình vì không để cho Tại Hưởng nghi ngờ, ngày hôm qua rời nhà căn bản không có mang theo súng!
"Mẹ nó!"
Cậu thầm mắng một tiếng, đã không kịp kiêng kỵ kẻ phục kích mình đến tột cùng là ai, dùng quần áo thật chặt bao lấy Bảo Bảo, ôm chặt nó ở trước người, nhanh chóng chạy về phía đầu hẻm.
Nhưng đối phương giống như là ngày hôm nay tuyệt đối không để cho cậu đi ra khỏi hẻm nhỏ này, đạn mãnh liệt lần thứ hai kéo tới, "Ầm ầm" nổ vang ở bên tai, khói thuốc súng tràn ngập, tầm mắt trở nên hoàn toàn mơ hồ, một viên đạn đột nhiên bay đến, Tuấn Chung Quốc tránh sang bên, miễn cưỡng né đạn, nhưng vẫn là bị trầy cánh tay.
Máu tươi nhất thời chảy ra, Bảo Bảo vừa nhìn thấy máu trên cánh tay ba ba, hoảng sợ "Oa" khóc lên.
Nghe đến âm thanh đứa nhỏ, hỏa lực của đối phương càng mạnh, mỗi một súng đều nhắm ngay đứa nhỏ trong lồng ngực Tuấn Chung Quốc.
Tiếng khóc tâm tê phế liệt, đôi mắt Tuấn Chung Quốc trong nháy mắt toàn màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm chỗ đối phương nổ súng, lúc một viên đạn bay đến, cầm lấy một thanh thép ở góc tường ném tới.
"Ầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất, đối phương phát ra một tiếng thống khổ, tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới Tuấn Chung Quốc mang theo một đứa nhỏ còn có thể phản kích.
Bên trong khói thuốc súng, trên đầu tường có một người nhảy xuống, người này có mái tóc màu nâu cùng một gương mặt bất cần đời, mới nhìn quả thực giống như học sinh tuổi không lớn lắm, nhưng bên trong đôi mắt tất cả đều là sát ý.
Tuấn Chung Quốc xác định bản thân trước đây tuyệt đối chưa từng thấy người này, nhưng vẫn nhìn chằm chằm nòng súng âm lệ của người kia.
Người kia lên tiếng nói, "Tuấn Chung Quốc, ngày hôm nay mày không trốn được!"
Một tiếng nói xong còn không đợi nhấn cò súng, Tuấn Chung Quốc đã đạp một cước, nòng súng của người kia lập tức chệch hướng, đối diện một bức tường sụp xuống, người kia mắng to một tiếng, hướng về phía Tuấn Chung Quốc điên cuồng bắn phá.
Tuấn Chung Quốc đem Bảo Bảo che chở vào trong ngực, lăn khỏi chỗ, trốn tránh mấy viên đạn sượt qua đỉnh đầu, trong lúc người kia không chú ý, nhanh chóng cầm lấy một thanh thép mạnh mẽ đánh ở trên đùi của gã.
Người kia lảo đảo một chút, Tuấn Chung Quốc một cước đạp lên đá bay súng trong tay của tên kia
"Anh là ai, làm sao biết tên của tôi?"
Tuấn Chung Quốc khẽ quát một tiếng, trên gương mặt trẻ con của người kia lộ ra một vệt nụ cười tàn độc, "Ngày hôm nay chính là giờ chết của mày, người chết không cần hỏi nhiều vấn đề như vậy!"
Nói xong lời này, gã nắm quyền hướng về phía Tuấn Chung Quốc đánh tới, Tuấn Chung Quốc không thể không cuốn vào trận vật lộn này, hai người quyền đấm cước đá, nhất thời lao vào đánh nhau.
Tuấn Chung Quốc vô tâm ham chiến, trong lồng ngực Bảo Bảo đã sợ đến không có âm thanh, lòng cậu nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng tên này vô cùng khó chơi, một lòng muốn cho cậu vào chỗ chết, làm cho cậu căn bản không có biện pháp trốn chạy.
Nếu như chỉ có một mình cậu đơn đả độc đấu, mặc dù không có vũ khí, cậu cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng bây giờ trong lồng ngực của cậu còn có Bảo Bảo, cậu không thể lấy mạng của con trai làm tiền đặt cược, chỉ có thể bị động phòng thủ.
Rất hiển nhiên đối phương đã nhìn thấu sơ hở của Tuấn Chung Quốc, mỗi một chiêu đều hướng về phía Bảo Bảo, toàn thân đứa nhỏ mềm mại, tùy tiện trúng vào một quyền cũng có thể trực tiếp bỏ mạng, Tuấn Chung Quốc bị buộc từng bước lùi về sau, căn bản không có cách nào phản kích.
Trong lồng ngực ôm con trai, lại phải tránh quyền cước của tên kia, nhưng nếu là đem con trai để qua một bên cùng người này đánh nhau chết sống, ai có thể bảo đảm tên này không có đồng bọn, sẽ không đem Bảo Bảo trực tiếp ôm đi?
Trong lúc nhất thời Tuấn Chung Quốc tiến thoái lưỡng nan, lúc này người kia một cước đạp lên, cậu bảo vệ đứa nhỏ trong lồng ngực, dưới chân lảo đảo một cái, tàn nhẫn mà ngã xuống đất, người kia cầm một cây dao sắc hướng về phía cậu đâm tới.
Tuấn Chung Quốc giơ tay nắm lấy, dao sắc đâm rách da, máu tươi chảy xuống, người kia hung tàn nở nụ cười, "Tuấn Chung Quốc, mày đi chết đi!"
Dao găm mạnh mẽ hướng về phía trước đâm một cái, xuyên phá lòng bàn tay Tuấn Chung Quốc, cậu đau đến nỗi rên lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên liếc về một thanh thép bên cạnh, đột nhiên hướng về phía đầu của người kia mạnh mẽ đập tới.
"Ầm" một tiếng, người kia ngã xuống đất, trong nháy mắt đầu chảy máu, nửa ngày không thể bò lên.
Tuấn Chung Quốc ôm chặt Bảo Bảo, lảo đảo đứng lên, cũng không đoái hoài tới vết thương, tựa như điên chạy về phía đầu hẻm cách đó không xa.
Còn có một chút nữa sẽ chạy tới, chỉ muốn rời đi nơi này, Bảo Bảo sẽ bình an rồi!
Cậu đã không kịp đi truy cứu lai lịch của người này, chỉ muốn trước tiên che chở con trai an toàn, thế nhưng lúc sắp chạy ra đầu hẻm, "Ầm" một tiếng súng vang, cánh tay phải của cậu lập tức bị đạn xuyên qua.
Đau đớn cùng cảm giác thiêu đốt ở trên người nổ tung, cánh tay phải trong nháy mắt mất đi tri giác, cậu hung hăng ngã xuống đất, tay trái theo bản năng bảo vệ Bảo Bảo trong ngực, thế nhưng lòng bàn tay đã bị dao đâm vào một điểm khí lực cũng không có, Bảo Bảo cứ như vậy trơ mắt theo cậu ngã xuống đất, đầu nhỏ đập vào hòn đá bên cạnh, máu tươi lập tức chảy ra.
"Bảo Bảo!"
Tuấn Chung Quốc gào thét một tiếng, cái tên kia đã cầm súng nhào tới, muốn chĩa cò súng về phía Bảo Bảo lúc này đã hôn mê, Tuấn Chung Quốc thấy vậy đột nhiên nhào tới che chở con trai...
|