Fanfic Bác Chiến Xác suất
|
|
Chương 20
Sau bao ngày (mà thật ra có vài chương) ngược Yibo, tấm lòng mẹ già của tôi đã trỗi dậy mãnh liệt =)) (ừ thì watt bị điên, up chương mới nửa ngày sau mới có thông báo đến mn =))) --------------------- .
Từ sau khi quen Vương Nhất Bác, da mặt Tiêu Chiến đã dày lên đáng kể, bằng chứng là khi quản lí Triệu mang đồ tới cho hai người, anh vẫn có thể làm bộ như không có gì xảy ra mà mặc vào, sau đó bị Vương Nhất Bác nửa ôm nửa dìu ra khỏi xe. Đúng vậy, anh đi không nổi. Cái xe của anh đã ngập tràn dấu tích tới mức không thể dùng nó để di chuyển nữa, cho nên hai người phải chuyển qua xe của quản lí Triệu đến bệnh viện. May mà quản lí Triệu không tỏ vẻ gì, trông vô cùng ra dáng một quản lí gương mẫu không tọc mạch, trong lòng dù đang thét gào nhưng ngoài mặt thì vẫn vô cùng, cực kỳ bình tĩnh lái xe. Tiêu Chiến thật sự rất muốn dúi đầu vào vai Vương Nhất Bác coi như mình là người vô hình nhưng không thể, đành ngồi đó nắm lấy bàn tay cậu, khẽ nhéo, vành tai đỏ ửng cả lên. Vương Nhất Bác cố nín cười, bảo vệ chút thể diện nhỏ nhoi còn sót lại của anh. Thật ra không phải tay cậu không đau, nhưng nghĩ đến nếu cậu không ôm anh qua đây thì quản lí Triệu phải giúp dìu anh, như vậy cậu sẽ ghen. Tất nhiên Vương Nhất Bác chẳng thể nào nói ra lí do ấu trĩ đó. Cậu bảo quản lí Triệu chở cả hai đến dưới chung cư của anh, Tiêu Chiến thấy xe quẹo tới nhà mình, há miệng muốn hỏi thì cậu đã nắn nắn tay anh, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Em tự mình tới bệnh viện khám, em xin lỗi, anh lên phòng...tắm qua một chút đi, để như vậy sẽ khó chịu." Tiêu Chiến tất nhiên muốn đi với cậu hơn, Vương Nhất Bác nói ngay: "Anh có thể để như vậy mà đi sao? Em hoàn toàn ổn mà, anh xem." Cậu lắc cánh tay hai ba cái, đau đến muốn rút gân nhưng trên mặt không biểu hiện gì. Tiêu Chiến chần chừ, anh biết mình mà dùng dằng thời gian sơ cứu của cậu càng lâu, vết thương sẽ nhiễm trùng, bèn không tình nguyện gật đầu, hơi khập khiễng xuống xe. Bóng anh vừa khuất sau thang máy, Vương Nhất Bác đã giục quản lí Triệu đi nhanh lên. Dù vô cùng có lỗi khi phải để anh một mình tẩy rửa, cậu biết chỉ có làm thế mới tách anh ra được một chút, cậu muốn tranh thủ thời gian khám qua trước. Lúc nãy cậu toàn nói xạo, lúc nguy cấp cậu nào có thời gian suy nghĩ cứa chỗ nào sẽ ít đau hay ít tổn thương, căn bản chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng lấy lại lí trí mà thôi. Vương Nhất Bác ngửa đầu ra sau, cánh tay gần như tê dại, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuôi xuống gáy. ___________________ Tiêu Chiến về nhà, thở phào một cách tội lỗi khi không thấy mẹ đâu. Mẹ anh là người tinh ý cực kỳ, chỉ một cử động nhỏ của anh mẹ cũng sẽ đoán ra tâm trạng anh thế nào, huống chi bây giờ trông anh không chỉ kì lạ ở mức bình thường thôi đâu. Anh thử gọi cho mẹ, biết được bà đang đến thăm bạn, ứng đối vài câu sau đó chật vật đi tắm qua một lần, thay lại quần áo sạch sẽ vừa người rồi nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện. Sơ đồ bệnh viện này anh đã thuộc nằm lòng, đoán chắc cậu đang ở phòng khám khoa chỉnh hình, hoặc phòng nghỉ, bèn nén cơn đau xót khó nói chạy đi tìm từng phòng, anh đi vội quá, quên cả điện thoại ở nhà. Gõ cửa ba căn phòng vẫn không thấy, đến căn thứ tư, tay vừa đặt lên cửa đã nghe giọng Vương Nhất Bác vọng ra: "Không cần kể với anh ấy." Động tác của Tiêu Chiến khựng lại. Vương Nhất Bác ngồi bên trong, bác sĩ vừa khám xong đang lên quy trình trị liệu cho cậu. "Dù sao em cũng không sao mà." Quản lí Triệu dậm chân đi quanh phòng hai vòng, thấy ngực hơi nghèn nghẹn, tuy vừa nghe bác sĩ nói tình hình vẫn cứu vãng được, nhưng anh nghĩ lại vẫn sợ run: "Nhưng tay cậu suýt nữa thì đã...cậu là một tay đua đó, nếu lỡ như bị tàn phế thật thì sao?" Cậu đưa tay ra để y tá sát trùng rồi băng vết thương lại cho mình, thản nhiên nhún vai, nói đùa: "Chỉ là suýt thôi mà, anh không nghe bác sĩ bảo à, vẫn chưa chạm đến gân. Anh đừng lo em vẫn còn kiếm cơm được, không để anh thất nghiệp đâu." Bác sĩ đang hí hoáy đánh máy, nghe vậy ngoảnh ra sau: "Cậu trai trẻ à, vết thương tuy không chạm đến gân cốt nhưng không nhẹ đâu, cần phải chú ý nhiều vào." Bác sĩ ẩn ý nhìn mấy vết cào trên vai và lưng cậu, khụ một tiếng: "Với lại... phải biết tiết chế!" Vương Nhất Bác ngại ngùng gật đầu cảm ơn, thật ra đối với cậu tình trạng như vậy là tốt lắm rồi, cậu không cho Tiêu Chiến đến vì sợ nếu lỡ tay mình bị sao thật, anh sẽ tự trách rồi đau lòng đến mức nào. Bây giờ tay cậu qua được cửa tử rồi, cậu lại càng cảm thấy không nên để anh biết làm gì. Nhắc tào tháo thì tào tháo tới, cậu vừa bước ra cửa, một Tiêu Chiến sống sờ sờ đã đứng trước mặt cậu. Gáy Vương Nhất Bác nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, lần này không phải vì đau, mà vì sợ. Cảm giác y hệt trẻ con làm việc xấu bị bắt quả tang. Cậu thấp thỏm không biết Tiêu Chiến đã nghe được bao nhiêu. Nhanh chóng thấm nhuần tiêu chí nhận lỗi sẽ được ân xá, cậu đưa tay níu lấy áo anh, lí nhí: "Anh ơi..." Tiêu Chiến không trả lời cậu, anh mím môi không nói gì, muốn gạt tay cậu ra lại thấy cậu đang níu bằng tay bị thương, thế là cố hít sâu kiềm cơn giận lại, chậm rãi gỡ từng ngón tay để tránh động đến vết thương, cố tình làm lơ ánh mắt cún con của cậu, nói với quản lí Triệu: "Anh đi sắp xếp giúp tôi một phòng bệnh đơn, nếu không có phòng thường thì lấy phòng Vip, cứ bảo là người nhà của bác sĩ Tiêu." Vương Nhất Bác xua tay nói không cần rắc rối như vậy, ngay lập tức đón lấy ánh mắt tức giận của anh, đành im thin thít đi theo anh đến phòng Vip. Rầu rĩ nghĩ, có lẽ cậu là bệnh nhân bị thương ở tay đầu tiên trong lịch sử phải nằm viện cũng nên. Suốt đường đi anh vẫn không nói một lời với cậu, chỉ lặng lẽ đi phía trước. Vương Nhất Bác hốt hoảng nghĩ. Thỏ con giận thật rồi... Đãi ngộ của phòng vip cực kỳ tốt, tốt tới mức Vương Nhất Bác muốn khóc luôn, không chỉ có giường cho bệnh nhân rộng, mà giường cho người nhà cũng cực kỳ thoải mái, đồ dùng sinh hoạt cũng gần như đầy đủ. Tiêu Chiến lấy khăn sạch lau người cho cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng như thể bây giờ trên người cậu đụng cái gì cũng sẽ đau. Mỗi khi cậu vừa muốn nói gì đều bị anh trừng cho im re, đành tủi thân mặc quần áo vào, sau đó chờ anh đi mua đồ ăn tối. Đồ ăn bày ra trên chiếc bàn gấp nhỏ, đặt ngang trên giường, toàn bộ đều là thức ăn thanh đạm, trắng trắng xanh xanh. Tuy cậu không ăn được đồ quá cay nhưng lâu nay đã bị anh chăm cho trở thành một người có khẩu vị đậm, nhìn mà lòng đau như cắt. Càng đau xót hơn khi anh thậm chí không cho cậu tự cầm đũa, muốn tự tay đút cho cậu luôn. Vương Nhất Bác ú ớ mấy tiếng, vô lực phản kháng trước vẻ kiên quyết của anh, run run há miệng ra, miếng cơm đầu tiên sắp cho vào miệng thì quản lí Triệu gọi tới. Vương Nhất Bác thở phào, cậu thật sự không bị thương nặng đến như vậy mà. Quản lí Triệu muốn hỏi cậu về chuyện của Lộ Nhã Nam, cảnh sát dựa theo CCTV, hỏi cậu có muốn khởi tố cậu ta không, chỉ cần cậu muốn thì có thể kết thành tội bắt cóc gây thương tích. Cậu đang bật loa ngoài, Tiêu Chiến nghe rõ mồn một, thấy chân mày anh nhíu lại, Vương Nhất Bác liền chuyển máy cho anh. Thật ra đối với cậu, chuyện lần này không hẳn là chuyện xấu, nhờ cậu ta mà Tiêu Chiến và cậu đã gỡ bỏ được khúc mắc với nhau. Huống chi cậu ta cũng sẽ không dám gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, việc làm thương tổn mình chỉ là cách cậu tự lựa chọn mà thôi. Tuy nhiên cậu biết, người đau lòng và lo sợ nhất không phải mình, nên cậu để anh tự quyết định. Tiêu Chiến nhìn cậu một chốc rồi bắt máy, ánh mắt trở nên lạnh băng, nói ngay: "Khởi tố đi." Dù cậu ta có lí do gì, hễ làm tổn thương đến Nhất Bác, anh đều không thể tha thứ. __________________ Vật lộn ăn xong một bữa cơm, rốt cuộc thì Vương Nhất Bác vẫn phải ngoan ngoãn thu mình làm em bé, để anh đút cho. Cậu tội nghiệp nằm lên giường, nhìn cái giường giành cho người nhà ở đối diện, thở dài, bây giờ cậu rất muốn ôm anh ngủ, hít sâu vào trong lồng ngực mùi hương quen thuộc của anh, nhưng lại không dám mở miệng yêu cầu. Dự đoán nhiều bao nhiêu cũng không ngờ khi anh biết xong lại giận, Vương Nhất Bác ngẫm lại, trước nay anh chưa bao giờ thật sự nổi giận, cậu sao nỡ làm gì để anh giận chứ, cho nên gặp tình huống này cậu bỗng vụng về không biết phải dỗ dành anh làm sao. Mải suy nghĩ thì Tiêu Chiến đánh răng xong bước vào, cậu còn đang rầu rĩ tưởng tượng đến viễn cảnh giường đơn gối chiếc thì nghe tiếng loạt soạt của quần áo, anh cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại lớp đồ ngủ thoải mái rồi trèo lên chính cái giường cậu đang nằm, nhấc chăn chui vào lòng cậu. Vương Nhất Bác bỗng dưng nhận được kinh hỉ, ngơ ra, sau đó ngay lập tức vòng tay ôm chặt anh. Cậu biết mà, anh thương cậu như vậy, sẽ không nỡ bỏ mặc cậu đâu. "Đừng động đến chỗ bị thương." Tiêu Chiến vùi đầu vào hõm vai cậu, nhắc, giọng vẫn lạnh tanh. Vương Nhất Bác vội thả nhẹ lực ôm ra một chút, thoả mãn hít vào một hơi, chẳng khác gì người trúng độc lâu năm tìm được thuốc giải. Tiêu Chiến Chiến vốn chẳng giận cậu bao nhiêu, nghe thế càng dễ mủi lòng, anh chỉ muốn nhắc cậu từ bây giờ không được phép giấu anh điều gì nữa thôi. Thở dài chịu thua, anh vươn tay ra sau lưng cậu, tự ôm mình chặt vào để tránh cho cậu dùng sức. Tim Vương Nhất Bác mềm xèo vì động tác quan tâm vô thức của anh. Cậu hôn lên đỉnh đầu thơm ngát, cảm nhận đường cong hai cơ thể chặt khít dán vào nhau, như thể sinh ra đã dành cho nhau vậy. Tiêu Chiến vỗ lên lưng Vương Nhất Bác như ru trẻ, dịu giọng: "Ngủ đi, anh ngủ với em." Hôm nay là một ngày rất dài và mệt mỏi, cơ thể Vương Nhất Bác có tố chất tốt đến mấy thì cũng không trụ nổi, cậu hôn nhẹ lên trán anh, thả lỏng thân thể nhận lấy sự chiều chuộng của anh, chẳng bao lâu sau thì ngủ mất. Tiêu Chiến đã nghĩ anh sẽ không ngủ được, nhưng cảm giác được ôm này quá đỗi bình yên, anh ngáp một cái, khẽ cười cạ mũi lên má cậu. Cún con của anh, ngủ ngon. ____________ Sáng hôm sau khi Vương Nhất Bác tỉnh, Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, anh nằm nghiêng mặt về phía cậu, bờ môi hơi khô hé ra, để lộ chiếc răng thỏ nhỏ xinh lấp ló bên trong. Vương Nhất Bác dùng cánh tay không bị thương chống đầu nhìn anh một chốc, lòng ngứa ngáy, liền cúi xuống hôn. Tiêu Chiến nhíu mày, bờ mi rung rung nhưng không tỉnh, mãi đến khi trên môi trên má đều bị hôn qua một lượt, anh mới ư hử hé mắt. Chuyện hôm qua liền chạy qua đầu như một giấc mơ, anh bần thần một chốc, xác định trước mặt mình chính là Vương Nhất Bác hoàn toàn lành lặn mới khẽ thở phào một hơi trong lòng. Sau đó anh tức giận nhào lên, đè con sói tay chân bất tiện xuống giường, ôm lấy mặt cậu hôn tới tấp, trị cái tội dám nhân lúc anh ngủ mà lén hôn anh. Vương Nhất Bác cầu còn không hết, khẽ giữ eo cho anh khỏi ngã, để mặc anh liếm lung tung lên mặt mình. Thời gian âu yếm chẳng kéo dài được lâu, ngay lúc Vương Nhất Bác cảm thấy mấy cái hôn nhẹ hều này dường như chẳng đủ lấp đầy nỗi nhung nhớ trong lòng, đang muốn hôn sâu, cửa bật mở. Tiêu Chiến là người nhìn về phía cửa trước, thấy ngay người vào là ai, nếu là bình thường có lẽ anh đã hoảng hồn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng anh vẫn nhớ cậu đang bị thương, chỉ có thể rón rén nhích người ra một khoảng làm nụ hôn của cậu chệch qua vành tai. Anh vội vàng bước xuống giường, quýnh quáng gọi nhỏ: "Mẹ..." Tiêu Chiến cẩn thận lo cho cậu mấy cũng bằng thừa, vừa nghe anh gọi thế, Vương Nhất Bác gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong 22 năm cuộc đời ngồi bật dậy. Động đến vết thương làm cậu đau đến nghiến răng. Cậu nhìn người phụ nữ trung niên nghiêm nghị đứng trước cửa, cổ họng vô thức nuốt khan. Đây là...gặp mẹ "chồng" trong truyền thuyết ư? ________________ Thôi thì chưa end đc, lại viết tiếp...
|
Chương 21 Nguyên cả một đêm Tiêu Chiến không về, điện thoại thì để ở nhà, mẹ Tiêu lo lắng trằn trọc ngủ qua một đêm, đến sáng liền gọi cho bệnh viện hỏi thăm. Nhân viên tra ra được Tiêu Chiến dùng thẻ bác sĩ thuê phòng VIP cho một bệnh nhân, liền báo cho bà. Mẹ Tiêu nghe tin con trai ở bệnh viện thì phát hoảng lên, sau đó mới biết được là thuê giúp người nhà mới thở phào.
Thở phào xong không quá 3s bà lại giật nảy lên.
Người nhà nào? Bà với ông nhà đều đang khoẻ mạnh, người thân quen cũng đâu nghe tin tức gì, ở đâu lại xuất hiện một người nhà mà bà không biết? Thế là bà mang tâm trạng rối bời chỉnh trang một chút, bắt taxi đến bệnh viện xem thử. Sau đó cái gì cần thấy đều đã thấy. ___________________________ Mẹ Tiêu đợi cho hai đứa vệ sinh cá nhân xong, xếp hàng ngay ngắn ngồi trước mặt bà. Thấy con trai ngoan nhà mình cứ thế tự nhiên ngồi cạnh cậu trai kia, lo lắng nhìn đăm đăm vết thương trên tay cậu ta, để bà ngồi một mình. Bà tức lắm, muốn nhắc nhở hai đứa một câu, mở miệng ra rồi lại không biết nói gì. Lúc nãy là chính mắt bà thấy con bà đang đè con người ta ra hôn, nếu mà ngược lại thì bà còn trách được. Thế là mẹ Tiêu dồn hết bức bối trong lòng lườm Tiêu Chiến một cái, anh cười ngại ngùng, chỉ nghĩ mẹ giận vì tối qua không về nhà, sau đó lại quay lại nắm lấy bàn tay căng cứng đang nắm chặt vì căng thẳng của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác như được châm thêm can đảm, kéo Tiêu Chiến dậy, dõng dạc: "Chào bác, cháu là Vương Nhất Bác, là người yêu của anh ấy, cháu xin lỗi vì chưa có dịp đến thăm bác." Mẹ Tiêu trong lòng vốn đã hơi dịu lại, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng, bà gật đầu coi như đã hiểu, sau đó nhìn Tiêu Chiến: "Con ra ngoài nói chuyện với mẹ một lát." Tiêu Chiến biết mẹ sắp hạch hỏi, bèn vỗ vai Vương Nhất Bác trấn an, cậu níu lấy tay anh, nói khẽ: "Nếu bị đánh thì anh né đi nhé, không thì kêu em ra." Tiêu Chiến bật cười, hôn lên má cậu một cái: "Mẹ anh hiền lắm, không có chuyện động tay động chân đâu." Mẹ Tiêu đang đi ra cửa, thấy hết hành động mờ ám của hai đứa phản chiếu qua cửa kính, chỉ đành mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Bà thầm than trong lòng, con trai à, giá của con đâu? Thế nên trái với dự đoán của Tiêu Chiến, anh vừa ra cửa đã bị mẹ cốc một cái lên đầu, đau ứa nước mắt mà không dám kêu. Ôm cái trán tủi thân nhìn mẹ. "Quen nhau đến mức độ nào rồi?" Tiêu Chiến mím môi, giờ mới cảm thấy lời dặn dò của Vương Nhất Bác là đúng, anh khẽ lùi xa ra hai bước, nói nhỏ: "Tụi con...con để cậu ấy đánh dấu rồi." "Cái gì?!" Không ngoài dự đoán, mẹ Tiêu giật mình hỏi lớn: "Chuyện lớn như vậy mà bây giờ con mới nói với mẹ à?" Tiêu Chiến bất chấp hiểm nguy bị gõ trán lần nữa, nhào tới nắm tay bà trước khi bà thật sự nổi giận, kéo bà ngồi xuống ghế chờ trong hành lang: "Mẹ đừng giận, chuyện hơi dài, có thời gian con sẽ kể dần với mẹ, nhưng mẹ đừng lo, con biết chắc một điều là con không hối hận." Dừng một chút, anh mỉm cười, yêu thương tràn đầy trên mặt mà chính anh cũng không ý thức được: "Con rất may mắn khi gặp được em ấy." Mẹ Tiêu đánh xong rồi mới thấy xót con, vạch tóc Tiêu Chiến ra vuốt vuốt chỗ trán hơi ửng đỏ của anh, vẫn không cam lòng: "Hai đứa có phải người định mệnh của nhau không?" Mẹ Tiêu biết tỉ lệ đó là rất nhỏ nhưng vẫn hi vọng, như thế thì bà sẽ yên tâm hơn, nhưng Tiêu Chiến lắc đầu. Thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Tiêu Chiến liền nhỏ giọng kể lại cho bà tất cả chuyện vừa xảy ra hôm qua. Sau đó anh không suy nghĩ nhiều bán mình luôn: "Cho nên mẹ, cậu ấy tốt như thế, mẹ đừng dọa cậu ấy." Chỉ thiếu điều nói thêm tấm thân này đã giao trọn cho cậu ấy rồi. Mẹ mà doạ người ta chạy mất là con trai mẹ sống không nổi đấy. Mẹ Tiêu bị anh chọc tức tới á khẩu, con mắt nào của nó nhìn ra bà đang doạ thằng nhóc kia? Hai đứa mới đang doạ bà có được không, rõ ràng vừa bước vào cửa chưa bao lâu mà đã ăn nguyên một set cẩu lương rồi. Bà thở dài đứng dậy, dù sao đã tới đây rồi, tuy tình huống và nơi chốn không phù hợp cho lắm, lại còn không có ba Tiêu ở đây, nhưng bà chắc chắn sẽ soi xét kĩ cậu con rể này. Nhà họ Tiêu chỉ có mỗi một đứa con trai, trong lòng bà Tiêu Chiến không hề thua kém ai cả, là một Omega còn xuất sắc hơn nhiều Alpha khác, nên nó nhất định phải nên đôi với người tốt nhất, yêu thương nó nhất, nếu không thì dù có đánh dấu rồi bà cũng mặc. Bà mở cửa trở vào, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngay ngắn trên giường, nét mặt có hơi bất an, thấy bà bước vào thì đứng bật dậy, mắt đánh ra phía sau, thấy một Tiêu Chiến vẫn bình thường bước theo sau mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tất cả động tác nhỏ này đều thu hết vào trong mắt bà. Được rồi, dù thế nào vẫn lo lắng cho Tiêu Chiến đầu tiên, trước hết cho một điểm. Vương Nhất Bác thấy mẹ Tiêu mãi không nói gì, cậu vốn không giỏi đối đãi làm vui lòng người lớn, đành lúng túng đi rót một ly nước mời bà. Mẹ Tiêu nhận nước, vẫn nhìn đăm đăm cậu, không thèm che giấu sự thật rõ rành là bà đang quan sát cậu, làm Vương Nhất Bác luống cuống không biết để tay chân ở đâu cho ra dáng "con nhà lành". Trước tiên về ngoại hình, mẹ Tiêu mím môi, hình như cậu trai này có hơi đẹp trai vượt mức quy định, trông sáng láng chẳng thua kém gì mấy người mẫu nam trên tạp chí, nhỡ đâu thu hút ong bướm quá nhiều thì sao? Trừ một điểm. Nếu Vương Nhất Bác biết một điểm hiếm hoi cậu vừa kiếm được vừa bị trừ mất thì không biết sẽ bày ra vẻ mặt gì. Mẹ hỏi tiếp: "Cậu làm nghề gì?" Vương Nhất Bác thành thật: "Cháu là tay đua motor chuyên nghiệp, thỉnh thoảng có làm mẫu ảnh, cũng đang định mở một trung tâm dạy nhảy ạ." Mẹ Tiêu nhăn mi, đừng trách suy nghĩ của bà hạn hẹp, nghe tới đua xe là bà ngay lập tức nghĩ tới những vụ tai nạn nguy hiểm, nhưng bà chưa kịp hỏi, Tiêu Chiến đang đứng yên bên cạnh đọc được sắc mặt bà, vội lên tiếng bào chữa: "Đua xe motor đều mang đồ bảo hộ, rất an toàn, mẹ đừng lo mà. Với lại..." Tiêu Chiến tự hào như thể anh chính là người đạt được giải thưởng: "Nhất Bác là tay đua trẻ nhất vô địch giải đua châu Á đấy." Mẹ Tiêu bất lực nhìn Tiêu Chiến từng câu từng câu nói đỡ cho Vương Nhất Bác, cứ như sợ bà gây khó dễ cho cậu ta không bằng. Bà bức bối lắm, con trai chưa gả đi mà đã thế này rồi, làm sao cho bà yên tâm nổi đây? Cũng không đợi bà lên tiếng, Vương Nhất Bác quay sang lắc đầu với Tiêu Chiến, cậu nắm lấy tay anh, đan những ngón tay vào với nhau, siết chặt. Tuy lúc đầu cậu có hơi run, nhưng nhìn khuôn mặt giống Tiêu Chiến 6 phần kia, cậu lại thấy lòng mình an ổn lại lạ thường. Đây là mẹ của Tiêu Chiến, cũng là một trong những người yêu thương anh nhất trên cõi đời này, nếu là cậu cậu cũng không dễ dàng giao con trai vào tay người khác, huống chi anh lại là một người tốt như vậy. Vương Nhất Bác nghĩ đến anh đã là của mình, kiên định nói: "Có lẽ bác không hài lòng về nghề nghiệp của cháu, cháu hiểu, nhưng bác yên tâm, nếu đã là việc cháu yêu thích, cháu luôn kiên định đến cùng. Bây giờ cháu còn có anh ấy nữa, cháu nhất định sẽ đảm bảo được yêu cầu cơ bản nhất là giữ an toàn. Cháu...cháu không định sẽ nói ra những lời này đột ngột như thế...nhưng từ khi bắt đầu thích anh ấy, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng nền tảng kinh tế cho tương lai, sẽ không để anh ấy phải vất vả. Có thể những lời cháu nói trong lòng bác chỉ có tương lai mới chứng minh được, nhưng mong bác tin, cháu thương anh ấy thật lòng." Tiêu Chiến nghe xong, bảo không cảm động thì là giả, anh quay đi, khịt mũi một cái, ngón tay cào qua lòng bàn tay cậu. Nhóc con, sao em lại đột ngột nói vậy hả. Mẹ Tiêu nhìn bầu không khí xung quanh hai đứa tim hồng bay phất phới, thở dài, đã như vậy rồi bà còn biết nói gì nữa đây? Vốn nghe chuyện Vương Nhất Bác giữ mình trấn tĩnh dù trước mặt là Omega định mệnh của mình, bà đã chấp nhận 90% rồi, 10% còn lại chỉ là chút ích kỉ của người làm mẹ không muốn cứ thể gả con đi mà thôi. Bà nói với Vương Nhất Bác: "Được rồi, cậu xem xem ngày tháng nào tốt, hai gia đình ta gặp nhau đi." ___________________ . "Em ổn chứ hả?" Tiêu Chiến lo lắng nói, vì mẹ anh đã về một lúc lâu rồi mà cậu vẫn còn ngồi thừ ra, như thể hồn bay đi mất. Anh đành kéo đầu cậu qua hôn, Vương Nhất Bác mới giật mình tỉnh táo lại, cậu nói khẽ giữa hai đôi môi dán vào nhau: "Thế là...em...qua cửa rồi hả?" Tiêu Chiến hơi giận vì cậu không chuyên tâm hôn anh, dứt ra, dở khóc dở cười cụng trán cậu: "Vâng thưa Vương đại ca, mẹ anh duyệt em rồi." Vương Nhất Bác phát ra một tiếng rít khẽ, ôm chầm lấy anh, anh biết cậu đang vui, rộng lượng bỏ qua cho cậu, vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn còn mặc nguyên đồ bệnh nhân của cậu, vẫn không quên nhắc: "Để ý tay." Vương Nhất Bác sâu sắc cảm thán cậu đã yêu phải một bác sĩ hàng thật giá thật, từ hôm qua đến giờ anh đã nhắc nhở cậu về vết thương n lần rồi. "Em biết mà." Dù sao bây giờ trong đầu cậu đang lâng lâng, chẳng biết cảm giác đau đớn gì nữa. Tiêu Chiến để mặc cậu ôm lấy lắc lư nửa ngày, bỗng nhận ra một điểm mấu chốt: "Này, thế chẳng phải hôm sau anh sẽ đi gặp bố mẹ em sao?" Vương Nhất Bác ừ một tiếng, đáp lại cậu là Tiêu Chiến đẩy cậu ra, tới lượt anh vò đầu bứt tai đi quanh phòng: "Anh còn chưa chuẩn bị gì cả, ít ra em còn gặp mẹ anh rồi." Vương Nhất Bác túm lấy anh, kéo anh ngồi lên đùi mình, không cho anh đi lung tung nữa, cậu thật lòng nói: "Anh tốt như vậy, chắc chắn bố mẹ em sẽ thích anh." Nói xong còn sợ anh không tin, nhắc lại: "Chắc chắn thích." Tiêu Chiến vò rối cái đầu xù xù đang đặt lên vai mình, thầm nghĩ, trước sau gì ngày này cũng đến, đành đâm lao thì phải theo lao, hỏi: "Thế em định ngày nào thì được?" Vương Nhất Bác suy nghĩ, bố mẹ cậu công việc đều không bận, sắp xếp một ngày nghỉ không phải là vấn đề, nhưng bây giờ tay cậu đang bị thương, không tiện lắm. Cậu rầu rĩ gục đầu lên vai anh: "Phải đợi vết thương lành lại đã, chắc phải tháng sau cơ." Tiêu Chiến nghĩ cũng phải, gật gù đồng ý. Nhưng trong lòng cứ cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó. Vương Nhất Bác ở lại bệnh viện hai hôm thì kiên quyết thề thốt cậu sẽ cẩn thận vết thương, nài nỉ anh để cậu xuất viện. Tiêu Chiến dù vẫn còn rất lo, nhưng thấy Vương Nhất Bác hiếm hoi mới bày ra vẻ làm nũng với anh, anh chịu thua, để cậu về nhà. Trong thời gian này chỉ có chuyện của Lộ Nhã Nam là có chút rắc rối, anh với Vương Nhất Bác có gặp qua cảnh sát một lần để lấy lời khai, sau đó anh giao lại mọi chuyện cho quản lí Triệu và nhờ chú anh, Vu Hiểu Đông giúp đỡ. Vết thương của cậu lành nhanh không tưởng, hơn một tuần đã cử động gần như bình thường, Vương Nhất Bác cũng bàn với anh ngày 8 tháng sau hai gia đình sẽ gặp nhau. Và Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu. Cho đến một hôm anh cùng cậu ngồi xem một bộ phim truyền hình, nam nữ chính cầu hôn nhau xong thì dắt nhau đi gặp gia đình hai bên. Tiêu Chiến đang nằm ngoan trong lòng Vương Nhất Bác bỗng bật dậy. Đúng rồi! Là cầu hôn!
|
Chương 22 "Ê ông anh, cho em về sớm hôm nay đi."
Vu Bân gửi tệp ảnh cuối cùng của tạp chí tuần sau cho biên tập, sau đó mang vẻ mặt đầy nịnh nọt đi xin xỏ anh trai. Chả biết trời xui đất khiến thế nào mà từ tay chạy vặt cậu lại chuyển hẳn sang làm nhiếp ảnh chỉ vì một câu nói của chủ biên, chị ấy bảo cậu chụp không tồi chút nào. Vu Tịnh tính cách thì nghiêm khắc nhưng ngoại hình lại hoàn toàn trái ngược, trông y hệt một thằng cà lơ phất phơ, hôm nay ổng lại vừa đổi màu tóc thành màu xám. Vu Bân chặc lưỡi chê bai nhưng không dám nói, dù sao cậu trong nhà là thành phần thấp cổ bé họng, vẫn chân chó mà tới xin. "Đi đâu? Lại đàn đúm à?" Vu Tịnh không ngước lên khỏi tờ báo, trông như thể mấy con chữ khô khan đó thú vị hơn cái mặt của em trai mình nhiều. Vu Bân cũng đã quen, cười hì hì: "Việc hôm nay em làm xong rồi, em có cuộc hẹn quan trọng, em đi nha?" Vu Tịnh cũng chỉ quen mồm phải khịa thằng em một câu cho thoả mãn vậy thôi, phất tay cho đi. Vu Bân cung kính không bằng tuân mệnh, hí ha hí hửng tóm lấy chìa khoá xe chào mấy anh chị trong phòng một lượt rồi ra về. Trời ơi, hôm nay là ngày đặc biệt lắm đó biết không! Vương Nhất Bác rủ cậu đi nhậu đấy! Chuyện kể ra thì, trưa nay lúc đang chiếm dụng phòng nghỉ của anh trai để ngủ một giấc, Vương Nhất Bác gửi tin nhắn tới, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Tối rảnh không? Đi nhậu đi, tao khao." Vu Bân suýt thì đổ lệ, sau bao tháng ngày ngập đầu trong yêu đương thì cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đã nhớ tới bạn bè rồi. Cậu nhanh chóng bấm lại bảo rảnh, sau đó chìm vào mộng đẹp với một list dài thực đơn phải bóc lột thằng bạn bằng được, bù đắp cho bao nhiêu vất vả của mình mấy tháng qua. Nhưng người tính không bằng trời tính, Vu Bân, 23 tuổi, mặc vest lả lơi, vuốt tóc bóng lộn, khoanh chân ngồi bệt trên khán đài trường đua với một chai bia trong tay. Không đúng! Vu Bân dậm chân, nhìn sang Vương Nhất Bác một thân quần áo thể thao đơn giản, đang ngửa đầu thảy một viên đậu phộng vô miệng, tức tối đứng lên: "Thế này là sao?" Vương Nhất Bác khui một chai bia ra, nhướng mày: "Sao là sao?" "Tao muốn đi bar, nhạc sàn của tao đâu? Rượu của tao đâu?" Vương Nhất Bác nhìn Vu Bân cả người hào nhoáng như sắp đi ăn cưới, cố nín cười: "Tao bảo nhậu chứ có bảo sẽ đi tiệc tùng bar bủng gì đâu?" "Với lại..." Vương Nhất Bác ngừng một chút, Vu Bân bỗng cảm thấy có lẽ mấy từ sau cậu sẽ chẳng muốn nghe. "Tao là người đã có gia thất, không được đi những nơi đó." Biết ngay mà, Vu Bân tự nhủ, ỉu xìu kéo kéo quần cho đỡ chật rồi lại ngồi bệt xuống, trêu tức nó: "Gì mà gia thất, mày nói như hai người về một nhà rồi không bằng." Vu Bân vớ lấy chai bia đang uống dở, nốc một ngụm lớn, Vương Nhất Bác trầm ngâm nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Thì tao đang định cầu hôn đây..." Vu Bân phát ra một tiếng khụ nhỏ, vuốt ngực nhìn sang, may mà cậu đã kịp nuốt hết bia trong miệng rồi, nếu không thể nào cũng phun ra, cậu lắp bắp: "Đou...ý tao là, cái đệch, mày nói thật à?" Vương Nhất Bác chỉ đơn giản gật đầu. Cậu cũng không biết mình nảy sinh ý định này từ khi nào, như thể nó đã định sẵn trong đầu, rằng chắc chắn một lúc nào đó sẽ thực hiện, chỉ là chưa biết lúc nào mà thôi. Sau đó vô tình một hôm như mọi hôm, cùng anh ngồi ăn tối, nhìn những ngón tay gầy gầy của anh bỗng thấy hình như thiếu một thứ gì đó, rồi trong lòng bỗng ồ lên. Ra là mình muốn kết hôn rồi. Thế là suốt mấy hôm sau cậu cứ để ý mãi, tưởng tượng nếu trên ngón áp út của anh đeo chiếc nhẫn mà cậu tặng thì không biết sẽ xinh đẹp biết bao nhiêu. Nói cậu ấu trĩ cũng được, một chiếc nhẫn không quyết định được tất cả, nhưng nó là minh chứng tuyệt vời nhất cho tình yêu của cả hai. Hơn nữa, đeo nhẫn rồi, cả thế giới sẽ biết anh đã thuộc về cậu, đừng hòng ai có ý định đen tối gì nữa. Tuy nhiên, tuy cậu có dự định đó, nhưng cậu hoàn toàn là một trai tân chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương nào khác, chẳng biết phải làm thế nào cho phải, nên đành lôi Vu Bân ra làm quân sư (Dù cậu hơi nghi ngờ đây là quân sư quạt mo =)) Vu Bân nuốt nước bọt, bỗng dưng thấy căng thẳng kì lạ, như thể trên tay đang giữ hạnh phúc cả đời của thằng bạn, nếu lỡ làm rơi sẽ thành tội nhân thiên cổ. Tuy cậu yêu đương cũng nhiều, nhưng chưa có lần nào gọi là nghiêm túc cả, đứng trước tình cảm chân thành của Vương Nhất Bác thì ngay lập tức cứng họng, thậm chí không nghĩ tới tương lai sẽ có ai khiến cậu yêu nhiều như vậy. Cậu uống sạch chai bia, hỏi thật: "Sao mày biết sau này mày sẽ không hối hận, mày với ảnh quen nhau cũng chưa lâu mà." Vu Bân thấy trên mặt Vương Nhất Bác tràn ra một loại cảm xúc mà cậu chưa thấy bao giờ, là một sự dịu dàng vô hạn: "Nói ra có khi mày không tin, tao cảm thấy chỉ cần có anh ấy là tao sống được, không cần làm gì cả, chỉ cần anh ấy ở cạnh bên tao thôi." Được rồi, Vu Bân hiểu cảm giác này là gì rồi. Cậu lắc đầu. Yêu đến vô phương cứu chữa rồi. _________________ Chị Giảng thấy lạ lắm, hôm nay chị cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, rõ ràng là có người nhìn, nhưng khi chị quay lại lại chẳng thấy ai. Chị kẹp bì hồ sơ vô nách, mím môi bước nhanh vô phòng nghỉ sau đó đột ngột quay trở ra, lập tức va vào một người cứ lén lút đi theo chị nãy giờ. Chị trợn mắt, đây là cái người mà chị không ngờ tới nhất. "Em là gì sáng giờ vậy tiểu Tán?" Tiêu Chiến bị chị bắt quả tang, da mặt vốn mỏng nhanh chóng đỏ lựng. Ấp úng nửa ngày vẫn nói không ra lời. Chị Giảng tất nhiên không ảo tưởng tới mức nghĩ Tiêu Chiến có ý gì với chị, tính tò mò nổi lên, liền kéo anh vào phòng chờ. "Yên tĩnh rồi đấy, có chuyện gì?" Tiêu Chiến vặn xoắn hai bàn tay vào nhau, chị Giảng chờ nửa ngày vẫn không nghe hiểu anh nói gì, bèn hỏi: "Chuyện liên quan đến bạn trai em?" Tiêu Chiến mở to mắt bất ngờ: "Sao chị biết?" Chị Giảng bày ra vẻ mặt kiểu chuyện rõ ràng như vậy mà em còn cần phải hỏi sao? "Ngoài chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác thì em có bao giờ mất bình tĩnh đâu." Tiêu Chiến đưa tay lên xoa xoa mặt, bày ra một vẻ ngây thơ trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ngày này năm trước có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến năm nay anh đã muốn kết hôn, cũng hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp được người mình muốn chung sống cả đời. Cảm giác đó thật kì diệu, kì diệu tới mức chỉ cần nghĩ đến người ấy là khoé môi anh vô thức nhếch lên. Nhớ quá, mới nửa ngày không gặp đã thấy nhớ em ấy rồi. "Thôi ngay." Chị Giảng gõ bàn, kéo Tiêu Chiến đang thả hồn cười ngây ngẩn quay trở về. Tiểu Tán điềm đạm đáng yêu của chị đâu rồi, mau trả lại đây. Cái người trước mặt chị này đã hoàn bị cái cậu đẹp trai Vương Nhất Bác kia bắt đi rồi. Chị Giảng bây giờ chỉ còn thiếu rút khăn tay ra lau nước mắt nữa thôi, hỏi: "Thế thì có chuyện gì được mà em ấp úng mãi thế?" Tiêu Chiến chần chừ, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của chị Giảng, rút trong túi ra một cái hộp nhung, bên trong đặt thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đấy: "Em muốn cầu hôn Nhất Bác." Chị Giảng là người đã trải qua chuyện này rồi, thậm chí đã kết hôn, nên chị chỉ bất ngờ trong một thoáng, sau đó nghiêm túc hỏi lại: "Em chắc chắn? Không phải còn sớm quá ư?" Tiêu Chiến ngay lập tức lắc đầu theo bản năng, cậu đã đoán trước rằng sẽ bị hỏi câu hỏi này: "Không sớm ạ, em muốn nhanh thật nhanh cầu hôn em ấy, muốn chung sống với em ấy." Tiêu Chiến không biết phải diễn tả sao cho chị hiểu thứ tình cảm tràn đầy trong tim này, gấp tới cuống lên, chị Giảng đè tay anh lại, thở dài: "Thì em cứ cầu hôn thôi, hai đứa..." Chị chặc lưỡi: "...đã yêu nhau đến thế này thì em còn lo gì nữa nào?" Tiêu Chiến hít sâu, cố bình ổn trái tim đang muốn nổ tung vì kìm nén, khẽ gật đầu. Thế cho nên, sáng hôm sau, khi Vương Nhất Bác sau một đêm trằn trọc không ngủ được vì lo lắng kế hoạch của mình với Vu Bân không suôn sẻ, đã nhận được "kinh hỉ" bất ngờ. Tối qua cậu ngủ lại ở nhà anh, đã cuối đông rồi, ngoài trời lạnh buốt, được nằm trong căn phòng ấm áp với người mình yêu nằm gọn trong vòng tay thì còn gì bằng. Rạng sáng cậu có mơ màng thấy anh thức dậy, lúc cậu đang định dậy theo thì anh đã quay trở về, cực kỳ lưu loát chui lại vào trong lòng cậu, thế là cậu vùi đầu vào cổ anh, yên tâm ngủ tiếp. Vài phút sau, cậu thấy anh mân mê bàn tay cậu đang ôm ngang eo anh, Vương Nhất Bác nằm im chờ xem anh muốn làm gì, rồi cậu thấy một cái gì đó lành lạnh được luồn vào trong ngón áp út. Vương Nhất Bác bỗng chốc bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Cậu ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn bạch kim đơn giản trên ngón áp út tay trái, bỗng chốc đờ ra, ngay sau đó là một cảm xúc xen lẫn giữa hạnh phúc và tiếc nuối ập đến khiến cậu hoàn toàn không biết phải làm sao. Tiêu Chiến lúc đầu còn thấp thỏm chờ mong ngồi một bên, sau đó lại thấy hình như có gì đó sai sai, sao trông Vương Nhất Bác lại không hẳn là vui mừng? Thậm chí cậu còn bỏ mặc anh, đứng dậy đi ra hướng phòng khách. Tiêu Chiến đã tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh, cậu sẽ bất ngờ? Sẽ vui mừng? Hay cảm động? Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ cậu sẽ bày ra vẻ mặt rối rắm như thế. Là anh...quá tự mãn rồi ư? Vương Nhất Bác ra phòng khách một chốc rồi quay lại ngay, đã thấy Tiêu Chiến cuộn mình thành một cục vào chăn, cậu vội đi tới, nhận ra vì quá bất ngờ mà mình đã cư xử lạ lùng khiến anh tủi thân rồi, khẽ gọi: "Anh ơi?" Vương Nhất Bác định giải thích, Tiêu Chiến đã kéo chăn ra, ngồi dậy, anh đưa tay chùi vội đôi mắt đỏ bừng, trông rất tội nghiệp, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Nếu bây giờ em chưa sẵn sàng cũng được, nhưng không được phép từ chối, em nghe cho rõ đây!" "Anh muốn kết hôn với em!" Mấy âm cuối gần như muốn tiếp thêm can đảm mà gào lên, Vương Nhất Bác chưa từng thấy ai gào mà lại trông đáng yêu đến nhường này, cậu vội chồm lên hôn anh, chặn lại đôi môi còn run rẩy của anh, để cho cậu biết hoá ra lúc này cả hai đều hồi hộp chẳng khác gì nhau. "Tiếc quá, em chậm một bước rồi." Vương Nhất Bác dứt môi ra, cọ mũi vào má anh, rầu rĩ nói. Cậu rút trong túi ra một cái hộp nhung y chang, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn cũng y chang như của anh mua. Dù cả hai đã biết bao nhiêu lần trùng hợp với nhau, Tiêu Chiến vẫn bất ngờ đến nghẹn lời. Rồi sau đó anh bỗng thấy cay cay nơi sống mũi. Vương Nhất Bác quỳ một chân xuống sàn, cậu thành kính nâng tay anh, khẽ thở phào trong lòng, may mà anh vẫn chưa kịp đeo nhẫn của anh vào, nghĩ vậy rồi lại cảm thấy cả hai buồn cười hết biết, cậu cười khổ hôn tay anh, kể: "Em đã lên kế hoạch rất cầu kì để cầu hôn anh, vậy mà...anh không thể để em ngầu đến phút chót sao? Bây giờ em vừa hạnh phúc vừa không cam lòng, dựa vào cái gì mà anh lại cầu hôn trước chứ...?" "Cho nên, anh đừng nói gì hết, để những lời sau cho em nói nốt được không? Em yêu anh, muốn từng giây từng phút được ở bên anh, cho đến khi chúng ta già đi, đến khi em không lái motor nổi nữa sẽ lấy xe đạp chở anh đi." "Anh đồng ý lấy em nhé?" Vương Nhất Bác muốn giữ vẻ mạnh mẽ đến cùng, nhưng rốt cuộc vẫn nghẹn ngào. Tiêu Chiến vươn tay ra, để cậu đeo chiếc nhẫn y hệt vào cho mình, rồi anh ôm lấy mặt cậu, hôn lên: "Anh đồng ý." Giữa thế giới rộng lớn này, xác suất ta gặp được nhau là bao nhiêu...? Dù có bằng 0 đi nữa, định mệnh sẽ kéo anh về bên em. _Hoàn chính văn_ ____________ Huhu tôi khóc mất, thật sự đã hoàn fic thật rồi, không nỡ chia tay tay đua Vương và bác sĩ Tiêu một chút nào
|
hiên ngoại Mình đã định để dành tặng phiên ngoại 1 & 2 này cho mọi người trong dịp năm mới rồi lại nhận ra hôm nay chính là năm mới của chúng ta rồi còn gì =))
Như đã hứa phiên ngoại 1 & 2 sẽ được public, mình đăng gộp một lần luôn; Còn phiên ngoại 3 & 4 xin được dành tặng cho các bạn đã mua ficbook, sau phần này, Xác Suất chính thức end một cách tốt đẹp mỹ mãn.
(Mình đã định beta lại fic cho hoàn chỉnh, nhưng nếu beta sẽ có một vài chỗ làm mất đi cmt của mọi người, như thế thì thật là tiếc, cho nên hãy cứ để đây là một câu chuyện không hoàn hảo về một mặt nào đó nhé ~)
Cảm ơn mùa hè này đã cho mình gặp Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, tương lai hãy cùng nhau càng ngày càng tốt hơn. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Xác Suất đến ngày hôm nay, chúc BXG chúng ta một năm mới vui vẻ.
BJYXSZD >< !!!!
Dù vừa cầu hôn nhau xong đi nữa, cuộc hẹn gặp mặt của hai gia đình vẫn tới với vận tốc thời gian như tên bắn. Phải nói, ngay khi tay Vương Nhất Bác đã gần hoạt động như thường, cậu ngay lập tức gọi về báo cho ba mẹ. Mẹ Vương vừa nghe con trai mình hốt được cả tâm lẫn thân người ta rồi thì mừng quýnh lên, suýt nữa đã khăn gói bắt xe tới Bắc Kinh ngay trong đêm. May mà ba Vương vẫn là người có lí trí, ông nửa ôm nửa dỗ ngày 8 sẽ tới ngay thôi mới khiến bà bình tĩnh lại được. Vương Nhất Bác bên này cũng suýt thì cuống cuồng theo bà. Đến tận lúc đó cậu mới nhận thức rõ ràng rằng đây là chuyện hệ trọng đến mức nào. Có lẽ trong lòng Vương Nhất Bác từ khi bắt đầu đã luôn nghĩ Tiêu Chiến nhất định phải thuộc về mình, thậm chí còn không một lần nghĩ tới chuyện cậu sẽ dừng lại, sẽ buông tay, sẽ để anh đến với người khác. Cho nên lúc đó khi mẹ cậu càm ràm bên tai mẹ nên chuẩn bị thế nào bây giờ, cậu mới à một cái. Đây là những nghi thức thiêng liêng trước khi cả hai về chung một nhà. Phải gặp mặt hai bên gia đình, phải... Phải cầu hôn. Đó là lí do mà hôm đó cậu xách cổ Vu Bân đi nhậu với mình. Thế mà vẫn chậm một bước. Vậy nên tận mấy hôm sau, mỗi khi Vương Nhất Bác nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, cậu phải nhịn lắm mới không buông ra tiếng thở dài. Cậu thuộc cung sư tử, khi yêu, trái tim cậu nhiệt tình như lửa, cậu luôn muốn mình là người chủ động, cưng chiều anh, thương anh. Nhưng Tiêu Chiến trông dịu ngoan thế nhưng cũng cứng đầu không thua gì cậu, cái gì đã quyết là sẽ làm, lại còn làm vô cùng nhanh gọn và quyết đoán. Trong lúc cậu rầu rĩ thì mấy hôm nay anh cứ tủm tỉm cười mãi, thế là cục nghẹn trong lòng cậu cứ bị nụ cười của anh hoà tan dần dần, rồi đành cam chịu biến mất không thấy tăm hơi luôn. Thôi, anh vui là được. Vương Nhất Bác nghĩ, kéo anh vào lòng vò loạn một trận, cậu chắc chắn sẽ không nói anh biết cậu vừa tự mình giận dỗi rồi tự mình hết giận đâu. _________________ Nhưng niềm vui của việc cướp tay trên chuyện cầu hôn cũng không khiến Tiêu Chiến quên đi hoàn toàn chuyện sắp phải gặp bố mẹ Vương Nhất Bác. Một đêm nọ, cái đêm trước buổi gặp mặt, Tiêu Chiến đang ngủ lại hơi cựa mình một chút, cả hai có thói quen ôm nhau ngủ, ôm đến chặt cứng không còn chỗ hở. Rõ ràng trước kia hai người đều sống một mình và cực kỳ ghét chuyện phải ngủ chung với ai đó, cũng ghét luôn người khác chạm vào mình. Vậy mà bây giờ không cảm nhận được hơi thở người kia quanh quẩn bên tai sẽ không thể nào ngủ nổi, đó là lí do nửa tháng trước Vương Nhất Bác đã chuyển hẳn vào ở với anh. Nhưng cũng vì thế mà giờ anh chỉ cần hơi nhúc nhích, Vương Nhất Bác sẽ phát hiện ra ngay, cậu mở đôi mắt nhập nhèm, hỏi nhỏ: "Anh không ngủ được à?" Tiêu Chiến thấy áy náy khi đã đánh thức cậu, anh lắc đầu: "Anh ngủ lại ngay đây, em ngủ đi." Vương Nhất Bác hôn chóc lên trán anh, giả đò gằn giọng: "Nói mau, anh lại đang suy nghĩ cái gì?" Tiêu Chiến mím môi, nghĩ, sau này hai người sẽ về một nhà sớm thôi, không thể chuyện gì cũng giữ trong lòng được. Huống chi anh biết, Vương Nhất Bác luôn có cách để dỗ êm những cơn sóng trào trong lòng anh. Thế là anh thôi không áy náy nữa, hỏi thật: "Anh rất tốt có đúng không? Anh đẹp trai này, anh biết nấu ăn, nghề nghiệp cũng tốt nữa, tính cách cũng tốt?" Vương Nhất Bác nghe đến tỉnh cả ngủ luôn, cậu bật cười: "Hôm nay anh sao thế?" Rồi lại nhận ra anh đang vô cùng nghiêm túc chờ cậu trả lời, Vương Nhất Bác hình như hơi hơi hiểu lí do anh không ngủ được, cậu nhấc anh xoay một vòng đè anh xuống dưới thân, hôn anh. Tiêu Chiến bỗng nhiên được hôn, không hiểu gì nhưng vẫn theo thói quen dịu ngoan hé môi ra, thân thể cũng rất thành thật thả lòng, đưa tay vòng lên cổ cậu. Vương Nhất Bác suýt thì không kiềm chế được, lại nhớ sáng mai phải đi gặp mọi người, dặn mình không được để lửa cháy hết lí trí, đành hít một hơi sâu dứt ra. Cậu cạ chóp mũi lên má anh, giận dỗi nhìn người kia hổn hển thở, ngây thơ không biết mình suýt nữa đã bị con sói trước mắt ăn sạch không còn mảnh xương. Sao lại đáng yêu thế này chứ? Vương Nhất Bác cạ cạ mũi lên má anh, nói: "Em không quan tâm tiêu chuẩn tốt của người khác là thế nào, với em anh là tốt nhất." Nói xong lại nằm xuống kéo anh vào lòng, ra lệnh: "Mau đi ngủ ngay, không được lo lắng gì nữa, có em ở đây mà." Tiêu Chiến quặp chân lên eo cậu, bỗng dưng anh cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng lo lắng bỗng tan biến, thay vào đó là một trạng thái hưng phấn như thể anh vừa uống nguyên một ly cà phê. Anh làm nũng: "Anh không ngủ được, làm sao bây giờ?" Quả nhiên Vương Nhất Bác lắc đầu cưng chiều nhìn anh, cùng anh ngồi dậy, vốn cậu cũng đã tỉnh táo tám phần: "Được rồi? Anh muốn làm gì?" Tiêu Chiến đạt được mục đích mà bỗng dưng không thấy vui vẻ mấy, anh rầu rĩ chui vào lòng cậu, một lúc thật lâu cũng không nói gì. Vương Nhất Bác lay lay anh một chút, ngẫm lại thì mấy hôm nay cảm xúc của anh lên xuống thất thường lắm, cậu hơi lo, dịu giọng hỏi: "Anh sao vậy? Có mệt trong người không?" Tiêu Chiến nói nhỏ như muỗi kêu: "Sao em lại tốt như vậy chứ, sao em cứ chiều anh mãi thế?" Vương Nhất Bác dở khóc dở cười nhìn chàng trai 26 tuổi bỗng trở nên trẻ con quá đỗi, chỉ biết ôm lấy anh lắc lư: "Tất nhiên em phải tốt với anh rồi, không tốt với anh thì tốt với ai?" Con thỏ ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng phải, thế là tiếp tục mè nheo: "Thế...tụi mình coi phim ma đi." Vương Nhất Bác: "..." __________________ Hậu quả của một đêm ngủ nghỉ thất thường là sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn. Tiêu Chiến nhìn quầng thâm mắt nhàn nhạt của mình mà thấy hối hận khôn xiết, lại nhìn Vương Nhất Bác đang để trần nửa thân trên đi vào nhà bếp chiên trứng, tuy ngái ngủ mà vẫn quyến rũ không chịu được. Tuổi trẻ thật tốt, Alpha thật tốt. Anh bước tới cạp vào vai cậu một cái cho đỡ tức, kết quả không những không cắn được còn bị cậu nắm tay đè lên tủ lạnh hôn một hồi. Công tác chuẩn bị dù có hơi loạn xà ngầu nhưng đại khái đến 10 giờ 30 cả hai đã chuẩn bị đâu ra đấy, quà cáp cũng đã mua từ hôm qua. Vương Nhất Bác lâu rồi mới ăn mặc chỉnh chu như vậy, có chút khó chịu nghiêng nghiêng cổ, bị anh trêu cho một trận. Đến khi cậu nhỏ giọng ghé bên tai anh: "Anh còn cười nữa là không ra khỏi nhà được đâu đấy." Tiêu Chiến ngay lập tức im miệng. ________________ Lúc cả hai đến nhà hàng, cha mẹ hai bên đều chưa tới, đây là chủ ý của Tiêu Chiến, anh muốn đến sớm hơn một chút để đón ba mẹ tới, tránh cho hai gia đình gặp nhau thêm lúng túng. Nhưng có vẻ như anh lo xa rồi. Ba mẹ Vương và ba mẹ Tiêu trùng hợp sao lại đến cùng một lúc. Lúc chào hỏi, Tiêu Chiến có hơi lo, nhưng hoá ra mẹ Vương rất hiền lành, chỉ hỏi anh mấy câu hình thức. Ba Vương thì ít nói nhưng không khiến anh thấy khó chịu, có lẽ vì cảm giác tính cách của ông khá giống ba anh. Trước khi vào bữa, mẹ Vương nắm lấy tay anh, rất thật lòng dặn dò: "Vương Nhất Bác nó đã thích cái gì sẽ rất quyết tâm, bác biết Omega như chúng ta nhiều lúc sẽ thấy bất an, nhưng mà bác tin và bác hiểu con bác, chắc chắn nó sẽ khiến cháu an lòng." "Lần trước nó có về nhà một lần và có kể về cháu, lúc đó bác giận lắm, bác sợ nó quá hấp tấp mà làm hại đời người ta...nhưng giờ thì bác vui rồi. May là đến cuối cùng nó vẫn chỉ chung thủy với một người không buông bỏ, đây chắc chắn là định mệnh của hai đứa." "Con đừng lo lắng, con nhìn nó là biết, gia đình bác vốn sống rất thoáng, từ nhỏ nó muốn làm gì bác đều để nó thoả sức bay nhảy, miễn lớn lên thành người lương thiện là tốt rồi. Sau này nó mà bắt nạt con cứ nói với bác, chuyện gì bác không quản được riêng chuyện này bác xử nó." Tiêu Chiến bật cười gật đầu, sống mũi chua xót, anh khịt mũi một cái, rất nhiều cảm giác chất chứa nhưng lại không biết biểu lộ thế nào. Trước khi anh kịp thốt ra câu gì, mẹ Vương đã vỗ vỗ mu bàn tay anh, lắc đầu nhắc anh không cần nói gì cả. Càng nhìn mẹ Vương càng hài lòng, thầm nghĩ thằng nhóc nhà mình suốt ngày cắm đầu vào đua xe, bà còn sợ nó kết hôn với motor luôn cũng nên, không biết tại sao lại có thể tìm được một đối tượng tốt như thế này. Nụ cười của bà cũng vì thế mà hiền từ thêm mấy phần. Mẹ Tiêu thấy vậy thì hừ nhẹ một cái trong lòng, trước khi đến đây bà đã nghĩ nếu bên kia có thái độ gì không tốt với con trai bà, bà sẽ không nhân nhượng đâu. Nào ngờ chẳng có tình huống cẩu huyết nào xảy ra cả, người ta còn nói đến vô cùng hợp tình hợp lý, bà mà còn tỏ thái độ thì quá là không biết điều. Thế là bà ôm một cục nghẹn ngồi đối diện. Mẹ Vương nhìn một lát, thừa hiểu tâm trạng thông gia như thế nào, bà đẩy ông nhà qua tiếp rượu với ba Tiêu và Vương Nhất Bác, rồi bà xán lại gần, đưa hộp quà là một hộp dưỡng da chống lão hoá cho mẹ Tiêu. Dù sao cũng là phụ nữ, cứ nói đến làm đẹp là chủ đề chung tuôn ra không ngớt, chưa quá năm phút mẹ Tiêu đã không nhịn được mà trò chuyện rôm rả với mẹ Vương. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cố nín cười, anh xích lại gần Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngầm hiểu ý anh, cũng cười theo. Bầu không khí có thể nói là cực kỳ hoà hợp và mỹ mãn, đó là trước khi Tiêu Chiến buồn nôn. Vâng, chính xác là buồn nôn khi mẹ Vương vừa gắp đồ ăn cho. Chuyện là món cuối cùng được mang ra là món cá hấp, Tiêu Chiến từng tới nhà hàng này vài lần, đã ăn qua món này và cảm thấy rất ngon nên mới gọi lên cho mọi người cùng thưởng thức. Không hiểu sao hôm nay phục vụ vừa mang món vào, ngay khi vừa ngửi thấy mùi anh đã cảm thấy bụng hơi nôn nao. Sau đó khi mẹ Tiêu gắp một miếng cá bỏ vào bát anh, anh vừa đưa lên môi thì không chịu nổi nữa, bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Anh gần như nôn hết cả bữa sáng bữa trưa ra một lúc, Vương Nhất Bác chạy theo, bàn tay to lớn vững chãi vỗ nhẹ lên lưng anh, chờ anh nôn xong thì đưa nước cho anh súc miệng, cậu tự trách: "Có phải từ hôm qua anh đã khó chịu trong người rồi không?" Tiêu Chiến lắc đầu, mắt mũi vẫn còn đỏ hoe, anh thấy như mình vừa phá hỏng mọi thứ, đến giọng cũng run run: "Làm sao đây, trước mặt mẹ em mà anh lại làm ra chuyện như vậy..." Vương Nhất Bác kéo anh vào lòng vuốt lưng một lúc, nói: "Đây có phải lỗi của anh đâu, mẹ em cũng sẽ không nghĩ gì cả." Tất nhiên mẹ Tiêu mẹ Vương không kịp nghĩ gì cả vì đã có suy nghĩ khác lấp đầy đầu óc hỗn loạn của họ. Khi anh và Vương Nhất Bác quay trở lại phòng, mẹ anh và mẹ Vương nhìn anh với một ánh mắt kì lạ mà anh không thể phân biệt rõ là vui mừng hay hồi hộp. Chỉ biết mẹ anh bỗng nắm lấy tay anh nhưng lại nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác: "Mau chở nó đến bệnh viện đi...có lẽ là..." __________________ Rốt cuộc thì Vương Nhất Bác không thể lái xe được, vì ngay sau khi mẹ Tiêu bảo có lẽ là Tiểu Tán có thai rồi thì cậu chẳng thể nào đủ bình tĩnh để mà lái nữa, thành ra ba Tiêu có đi xe tới liền nhận nhiệm vụ chở hai đứa con đến bệnh viện, ba Vương cùng mẹ Vương và mẹ Tiêu sẽ đến sau. Một tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm chặt, tay còn lại anh đặt khẽ lên bụng. Anh bất ngờ quá, bất ngờ đến không biết mình nên cảm thấy gì cho phải. Rồi anh lại nghĩ nếu lát nữa có thai thật thì sao? Rồi nếu tất cả chỉ là hiểu nhầm thì sao? Anh không biết, nhưng anh chắc chắn mình mong chờ vế trước hơn. ____________________ Thời gian đợi có kết quả là hơn 2 tiếng, Vương Nhất Bác đi kiếm ít đồ ăn thanh đạm cho anh ăn đỡ đói, cậu sợ đồ ăn có mùi anh lại buồn nôn nên không dám mua linh tinh. Tiêu Chiến bồn chồn đến ăn không vô, nhưng rồi lại nghĩ biết đâu mình đã mang thai thật, phải ăn thì mới có sức, liền cố gắng nuốt vài miếng. Mẹ Tiêu gọi điện bảo muốn đến nhưng Tiêu Chiến ngăn lại, anh cũng bảo ba về với mẹ, chỉ cần có Nhất Bác ở đây là được rồi. Huống chi mọi việc còn chưa chắc chắn, chỉ đang dựa vào trực giác của các bà mẹ thôi. Lúc cầm tờ giấy kết quả trên tay, chữ bác sĩ quá khó nhìn, Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhìn ra là viết gì, cậu chỉ thấy một dấu tick thật to rõ nơi xác nhận mang thai. Cậu nhìn kĩ vài lần để xác định mình không nhầm lẫn, tay cũng run lên. Lúc quay sang đã thấy Tiêu Chiến đang đỏ mắt nhìn mình, cậu thấy trong mắt anh là sự vui sướng, hồi hộp, lo lắng, bất ngờ. Và hơn tất cả là hạnh phúc, cả hai đều chào đón sinh linh bé nhỏ này như nhau. Vương Nhất Bác đan tay vào tay anh, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, gõ nên giai điệu chào đón một thành viên mới. __________________ Từ khi biết Tiêu Chiến mang thai, lịch trình của Vương Nhất Bác gần như chỉ quanh quẩn ở bốn địa điểm: Trường đua, câu lạc bộ nhảy, bệnh viện, nhà. Dù hôm đó có bận đến mấy, buổi tối đúng 6h cậu sẽ có mặt ở nhà, đều răm rắp không sai một ly. Các thành viên đội đua cũng đã quen với việc thay vì ở lại phòng chờ ngủ qua đêm như trước kia, Vương Nhất Bác sẽ dán lên người cái mác người-có-gia-đình rồi phóng về, lúc huấn luyện cũng không đeo bộ mặt lạnh như băng nữa. Thi thoảng còn có thể vỗ vai mấy tay đua trẻ khích lệ mấy câu làm mấy cu cậu hoảng hồn không biết là mơ hay thật. Ừ thì mọi ngày là thế, nhưng hôm nay đã qua 6h rồi mà Vương Nhất Bác vẫn chưa về, Doãn Chính vừa ngửa cổ uống nước vừa thắc mắc trong lòng: Quái lạ, sao nó vẫn còn ở đây? Nhịn mãi rồi cũng không nhịn được, anh bước tới gần muốn hỏi, bên cạnh liền truyền sang tiếng trò chuyện rôm rả của Trần Tiểu Minh với một đám con trai đang túm tụm ngồi nghe. "...vợ tao sút mấy cân rồi, mang thai giai đoạn đầu mệt mỏi lắm, tao nhìn còn khó chịu theo." "Ừ...không ăn được cái gì cả, ăn vào là nôn. Chỉ uống được chút nước trái cây thôi. Món nào có chút mùi mà để cổ ngửi được là mặt mũi tái xanh tái ngắt, lao vào nhà vệ sinh nôn ngay." "Có hôm đang ăn bình thường vợ tao sẽ đột nhiên không muốn ăn nữa, hoặc nửa đêm bỗng dưng bảo muốn ăn há cảo chiên, tao bị quay mòng mòng theo luôn. Nhiều lúc cũng mệt, nhưng mình mệt đâu bằng vợ mình mệt, người có thai tâm trạng thất thường lắm, phải chiều theo cổ." Ra vậy, Doãn Chính lắc đầu ngán ngẩm, Trần Tiểu Minh đang nói về chuyện vợ nó mang thai, Vương Nhất Bác là đang ngồi nghe ngóng học tập kinh nghiệm đây mà. Anh buồn cười quá, vỗ khẽ lên vai cậu, Vương Nhất Bác giật mình quay lại, thấy bị bắt quả tang thì hơi ngượng ngùng. Sau đó nghĩ nghĩ vẫn là nên hỏi kinh nghiệm từ người thật, cậu dẹp một chỗ trống trên sofa cho anh ngồi xuống, hỏi: "Trước kia vợ anh mang thai thì chị ấy biểu hiện như thế nào vậy?" Doãn Chính nhún vai: "Thì cũng gần như Tiểu Minh nói ấy, tâm trạng vui đó buồn đó, dễ xúc động hơn bình thường, ăn uống cũng kén đủ thứ." Vương Nhất Bác càng nghe càng thấy sai sai, cậu gãi gãi mũi, nhìn lại điện thoại đã gần 6h30, liền thôi không nghe ngóng nữa, chào mọi người rồi ra về. ____________________ Lúc cậu về tới nhà, Tiêu Chiến đang nấu bữa tối, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thịt bò xào cay hấp dẫn muốn đòi mạng, đến lúc này Vương Nhất Bác mới thấy đói bụng. Cậu ghé vào bếp đòi hôn, Tiêu Chiến đang bận không thèm để ý đến cậu, chỉ nghiêng đầu để cậu hôn một cái lên má rồi lại chăm chăm đảo thịt. Cậu đứng bên cạnh định giúp thì bị anh đuổi vào phòng tắm rửa, thấy đây có vẻ là món cuối cùng rồi nên Vương Nhất Bác đành ngoan ngoãn nghe lời. Tắm ra thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn, Tiêu Chiến cười nói lâu rồi mới nấu một bữa đầy đủ thế này, híp mắt sung sướng ăn cơm. Vương Nhất Bác nhìn xem anh có chút khó chịu nào không, để xem có món nào mà anh không ăn được thì cậu sẽ để ý, nhưng có vẻ như ngoài những món liên quan tới cá ra thì anh vẫn ăn uống như bình thường. Dễ nuôi thật. Ăn xong, Vương Nhất Bác rửa chén còn Tiêu Chiến nằm lăn ra sofa, anh đeo kính vào đọc tài liệu, bên cạnh là một dĩa dâu tây lúc nãy cậu ghé siêu thị mua cho anh. Vương Nhất Bác im lặng lấy điện thoại ra bấm vào mục ghi chú: Không ăn được cá, sức ăn nhiều hơn bình thường một chút, thích ăn thịt, ăn dâu tây. Mới tháng thứ ba nên vẫn chưa lộ bụng, Tiêu Chiến nằm ngửa, áo hơi vén lên lộ ra một khoảng eo nhỏ trơn bóng. Vương Nhất Bác thấy anh cứ nằm đọc một chốc lại loay hoay đổi tư thế, bèn kéo anh ngồi dựa vào lòng mình để anh không bị mỏi. Vương Nhất Bác sờ sờ bụng anh, trong lòng tự cảm thấy thật kì diệu, chỗ này đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ thật sao? Tiêu Chiến được vuốt ve đến thoải mái, duỗi người ra, ngáp một cái, anh cựa quậy trong lòng cậu, hỏi: "Mấy giờ rồi nhỉ?" Vương Nhất Bác ngoái ra sau nhìn đồng hồ, đáp: "Mới hơn 9 rưỡi một chút." Tiêu Chiến cố kéo dãn khoảng cách giữa hai mí mắt đang ngày càng nhíu lại với nhau, cứ chốc chốc anh lại ngáp một cái, Vương Nhất Bác thấy thế liền bế bổng anh lên: "Đi ngủ đi." Anh mở miệng định bảo không thì bị Vương Nhất Bác hôn một cái thả lên giường. Thế là 5 phút sau anh đã ngủ không biết trời đất gì, Vương Nhất Bác lặng lẽ note lại. Ngủ nhiều hơn. Đáng yêu hơn. ___________________ Nhớ lại mấy hôm đầu biết anh có thai, hai nhà phải nói là rối tung đến gà bay chó sủa. Đám cưới thì gấp gáp quá, nhưng đăng kí thì phải có. Mất ba ngày để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thật sự nhận định rõ vấn đề và mất một giờ để làm xong thủ tục hành chính, lúc cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn rồi, Tiêu Chiến vẫn còn tưởng như đang mơ. Vương Nhất Bác cũng như bao người lần đầu lên chức bố khác, có chứng lo lắng thái quá trong bất cứ mọi việc anh làm, may là qua một thời gian cậu cũng nhận ra anh sinh hoạt hoàn toàn bình thường mới dần thả lỏng. Chị Giảng khi nghe tin anh có thai, phản ứng đầu tiên là chửi thề một câu, đại loại là chị mày còn chưa có tin gì mà mày đã về đích rồi cơ à? Sau đó trong công việc liền chăm sóc anh nhiều hơn. Tiêu Chiến thật sự vô cùng biết ơn chị, còn nghĩ sinh bé con ra sẽ để con nhận chị làm mẹ nuôi. Đến tháng thứ năm, bụng dần to lên, không thể giấu người trong bệnh viện được nữa. Tiêu Chiến bàn bạc với Vương Nhất Bác một lát, xưa nay anh chưa gây ra lỗi gì lớn, cũng đã được cậu đánh dấu, huống chi bây giờ anh đã mang thai, kì phát tình đã ổn định và ôn hoà hơn. Nếu khống chế tốt, hoàn toàn có thể đảm bảo công việc. Tuy anh biết vậy nhưng vẫn không ngăn nổi lo lắng, bí mật đã cất giấu bao nhiêu năm đến nay phải xé toạc ra ánh sáng, khiến anh vừa có chút mong đợi vừa lo lắng thấp thỏm. Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác cầm tay anh hôn hôn, nói nhỏ: "Nếu họ tức giận với anh, nếu họ không đồng ý để anh tiếp tục làm thì em mở cho anh một phòng khám tư, anh giỏi như vậy mà không muốn giữ lại là do họ không có mắt. Đừng lo, sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến lúc này mới đè được trái tim không an ổn xuống, mỉm cười đáp: "Phải, anh giỏi thế này, còn đẹp trai thế này, kéo chỉ số nhan sắc của bệnh viện lên bao nhiêu, họ mà không giữ anh lại thì đúng là mắt mù rồi." Phải nói, khi tin tức anh là Omega được công bố, cả bệnh viện xôn xao mất mấy hôm. Trưởng khoa là người đã giới thiệu anh vào bệnh viện, ông rất muốn lên tiếng bênh vực nhưng không thể một mình chống đỡ giúp anh, không khí căng thẳng giằng co được ba hôm. Tiêu Chiến không muốn làm ông và mọi người trong khoa khó xử, nói: "Một người bác sĩ có đủ tư cách hay không là do bệnh nhân quyết định, mọi người hãy gửi mail cho những bệnh nhân từng được cháu phẫu thuật và cả những bệnh nhân đã đăng kí lịch khám ở khoa mình. Nếu họ không muốn cháu làm ở đây, cháu sẽ đi." Thực tế cho thấy, nếu thật sự tâm huyết với nghề thì sẽ được đền đáp xứng đáng. Gần 80% những bệnh nhân được hỏi đồng ý để anh tiếp tục ở lại. Hơn 20% còn lại, có người phân vân, có người chửi rủa, cũng có người nghi ngờ. Nhưng tất cả đều đã không quan trọng. Ngày nhận lại thẻ nhân viên, thấy tên mình đi kèm kí hiệu Omega đỏ chói, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho ba mẹ, nói một câu, con làm được rồi, con không cần phải che giấu nữa. Anh chưa kịp nghẹn ngào thì ở bên kia, mẹ anh đã khóc trước rồi. Tiêu Chiến gọi điện xong thì quay lại, nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường, cậu mỉm cười giang tay ra. Anh khịt khịt mũi, chạy đến lao vào lòng cậu. "Cẩn thận bụng." Vương Nhất Bác vươn tay xoa xoa cái bụng đã hơi tròn của anh, ngửa người ra để anh có thể nằm thoải mái hơn, hôn chóc lên trán anh một cái. Tiêu Chiến choàng tay ôm cổ cậu, giọng run run: "Cảm ơn em." Cảm ơn vì đã dùng tình yêu chân thành nhường ấy để xoá sạch mọi lo âu sợ hãi của anh. Cảm ơn em vì đã cho anh dũng khí đối mặt với chính mình. Vương Nhất Bác không hỏi gì thêm, cậu hiểu anh muốn nói gì, chỉ đơn giản đáp lại bằng cách siết chặt vòng tay hơn một chút. Cậu muốn dùng hành động để chứng minh cho anh thấy: Anh không hề cô đơn, bây giờ anh đã có em, có cả con của chúng ta nữa. _________________ Đến tháng thứ tám, Tiêu Chiến đã xin nghỉ thai sản, Vương Nhất Bác cũng hoãn tất cả các lịch trình lại, cũng vứt luôn câu lạc bộ nhảy cho Vu Bân quản lý. May mà câu lạc bộ vốn có thuê dancer chuyên nghiệp giảng dạy, việc của Vu Bân chỉ là giúp trông coi cho câu lạc bộ hoạt động đúng theo kế hoạch. Chứ nếu mà bắt Vu Bân lên nhảy, cậu ta thoát y múa cột có khi còn dễ nhìn hơn. Vương Nhất Bác càng gần tới ngày dự sinh càng lo, lo như thể cậu mới là người sắp sinh con ra vậy. Tình trạng nghiêm trọng tới mức thỉnh thoảng nửa đêm cậu bất chợt tỉnh dậy, nhìn sang thấy Tiêu Chiến đang ghé vào vai cậu ngủ an ổn mới thở phào. Cái gì bình yên quá cũng đáng lo, nhất là khi bé con đến tháng thứ tám rồi mà vẫn hiền như cục bột, thỉnh thoảng có đá một cái rồi lại thôi. Nếu như không phải đã chuẩn đoán được là con trai, Vương Nhất Bác còn nghĩ có phải đây là một bé gái hiền lành không. Mọi lần đi khám bác sĩ cũng bảo thai nhi cực kỳ khoẻ mạnh. Vương Nhất Bác nghĩ tới con mình ngoan ngoãn như thế, lại nhớ lời mẹ kể hôm bữa khi lên thăm, khi mang thai cậu, mẹ đã khổ sở như thế nào, Vương Nhất Bác thầm nhe răng. Bé con, con giống baba con nên ngoan thế hả? Vương Nhất Bác không hề có ý kiến gì nếu sinh ra một bé con giỏi giang điềm đạm như Tiêu Chiến. Cậu tưởng tượng đến viễn cảnh đó, khoé môi cong lên không dừng được, đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc lộn xộn trên trán anh, ôm anh ngủ lại. Dân gian thường hay có câu, nói trước bước không qua, Vương Nhất Bác đã sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này. Đến tháng thứ chín, tay chân Tiêu Chiến bắt đầu sưng phù lên, dường như đang cố bù đắp biết bao tháng qua mang thai quá an lành. Vương Nhất Bác nhìn anh nhức mỏi đến cả người co lại, đau lòng không biết làm sao, cách một lúc lại xoa bóp tay chân cho anh, dỗ dành anh. Tiêu Chiến khó chịu lắm, nhưng lúc nào cũng bảo em hôn hôn anh một cái sẽ hết đau. Đáng yêu tới mức lòng Vương Nhất Bác quặn thắt lại. Cái gì đã đến sẽ kéo đến cùng một lúc, tay chân anh sưng lên, lưng cũng luôn trong tình trạng đau nhức, tần suất bé con đạp và trở mình cũng thường xuyên hơn. Một tối nọ, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác không biết học ở đâu chèn lên tay lên chân và quanh bụng anh tận năm cái gối, tuy cơ thể có dễ chịu hơn thật, nhưng trong lòng thì hơi tủi thân vì không được chạm vào cậu. Anh nhìn tay chân sưng to của mình, viền mắt bỗng dưng cay cay: "Anh xấu quá." Vương Nhất Bác đang gọt dở trái táo, ngay lập tức lắc đầu: "Không được nói linh tinh, xấu chỗ nào?" Lần này cậu không dỗ được anh, nước mắt Tiêu Chiến cứ thế trào ra: "Huhu anh xấu quá." Vương Nhất Bác ném đống gối qua một bên, để anh quẹt lung tung nước mắt lên vai áo ngủ của cậu, tâm trạng của anh mấy hôm nay căng như dây đàn vậy, hễ có một chút tác động nhỏ chạm vào là rung lên kịch liệt. Cậu dần dần đã học được cách không dỗ anh bằng những lời sáo rỗng, những lúc này anh chẳng nghe vào, phải ôm anh một lúc, xoa lưng anh dỗ dành, cho anh biết cậu yêu anh nhiều bao nhiêu. Tiêu Chiến khóc một lúc thì tâm trạng bình thường trở lại, anh ngước đôi mắt hoe đỏ, sau khi khoảnh khắc đau lòng qua đi là cảm nhận rõ ràng cơ thể nhức mỏi như thế nào, anh nói nhỏ: "Lấy gối cho anh, mỏi quá." Vương Nhất Bác lắc đầu bất đắc dĩ, chèn gối qua một bên, bên còn lại cậu nằm sát vào để anh gác chân lên. Tiêu Chiến đạt được ý nguyện, thoải mái nheo mắt lại, sau một chốc thì ngủ ngay. __________________ Ngày dự sinh là 20 tháng 09, từ ngày 15 mẹ Tiêu mẹ Vương đã khăn gói lên ở cùng để chăm lo cho Tiêu Chiến, sợ Vương Nhất Bác hoảng quá mà tay chân luống cuống thì nguy. Vương Nhất Bác và anh đã bàn bạc với nhau và mua lại một căn nhà mới rộng hơn hồi đầu tháng 5. Tiền mua nhà là tiền Vương Nhất Bác bán căn hộ cũ và tiền cậu tích góp được bao lâu nay. Căn hộ của Tiêu Chiến vẫn giữ lại phòng khi cần, lần này bố mẹ lên lại trùng hợp có thể dùng tới. Ngày bé con chào đời là một ngày nắng chiếu rực rỡ, khi baba nó còn đang cố nuốt ly sữa bò mà daddy nó pha cho, bỗng nhiên thấy bụng nhoi nhói, lại nhìn lịch, hôm nay là ngày 19. Thế là baba nó ngẩng lên, nuốt nước bọt một cái mới nói rõ được: "Hình như anh hơi đau bụng rồi..." Vương Nhất Bác gần như hiểu ngay anh muốn nói gì, mặt ngay lập tức tái mét nhanh ngang bằng vận tốc ánh sáng, vội chạy tới đỡ anh, tay thì móc điện thoại ra gọi cho mẹ. Tiêu Chiến bắt đầu đau bụng từ 9 giờ sáng, đến tận 7 giờ tối bé con mới chào đời, quá trình đó Vương Nhất Bác thật sự không muốn kể lại. Chỉ có bạn đời được vào trong phòng sinh, từ đầu đến cuối cậu để anh nắm tay mình, anh đau đến nỗi bàn tay bình thường vốn yếu ớt là thế, lúc này lại có thể bóp cổ tay cậu đến tím bầm. Thật may, thật may vì cuối cùng mọi chuyện cũng qua, bé con đỏ hỏn khoẻ mạnh, vừa ra đời đã khóc ré lên, sung sức như thể đã kìm nén lâu ngày lắm rồi. Vương Nhất Bác đón bé con được bác sĩ lau sạch ủ trong khăn, hồi hộp đến không dám thở mạnh. Cậu lẳng lặng ngồi đợi anh tỉnh dậy, khi ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, Vương Nhất Bác không hề ý thức được cậu đang khóc, chỉ nghẹn ngào: "Cảm ơn anh." Tiêu Chiến nở một nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc, vươn tay lau nước mắt cho cậu: "Ngốc." "Anh yêu em."
|