Chương 19 : Thất vọng
Vương Nguyên vui vẻ đến sân vận động như lời Đặng Dương hướng dẫn. Sân vận động được trang bị những thiết bị cực kì hiện đại. Hứa hẹn một buổi Concert sinh nhật hoành tráng.
Sở Thục Di vuốt nhẹ mái tóc của mình dưới gió. Nhìn thấy Vương Nguyên đang ngơ ngáo phía trước liền bỏ đi bộ dạng ấy, trở thành thân thiện mà chào hỏi : "
Vương Nguyên đúng không? " " Phải a..." " Cậu tìm Karry sao? " " A. Em có phần bánh này muốn đưa cho anh ấy. " Ánh mắt Thục Di đưa đến thứ mà cậu đang cầm. Bánh sao? Vương Tuấn Khải cần những thứ dơ bẩn từ cậu sao? "
Anh Karry đang diễn tập. Hay để tôi đem vào thay cậu nhé? " Không kịp chấp nhận chỉ kịp đứng ngẩn người cư nhiên mặc cho cô giành lấy chiếc bánh trong tay mình. Vương Nguyên khẽ cười gượng gật nhẹ đầu : "
Vậy cảm ơn ạ. " Hai bàn tay thon thả nắm lại. Phồng má rời đi. Sở Thục Di chỉ giữ nụ cười trên môi khi còn sự hiện hữu của cậu. Chán ghét nhìn chiếc bánh trên tay. Lén nhìn vào trong lại càng không muốn nhìn lâu. Cầm theo chiếc bánh đến cổng vào sân vận động. Tiện tay ném thẳng ào thùng rác. Không cam tâm, lại thêm vài cú phá nát chiếc bánh mới hả dạ mà rời đi.
Vương Nguyên dường như không hẳn gặp anh để đưa bánh. Cậu vẫn còn đi đi lại lại cách đó không xa. Tò mò thần sắc của anh khi thấy nó. Quyết định quay lại sân vận động một lần nữa. Thở một chút lấy can đảm. Cậu bắt đầu chậm rãi vào cửa...
Bước chân dần cứng lại. Không gian xung quanh dần chìm vào thế giới lặng im của cậu. Tiếng mọi người nhộn nhịp diễn tập bên trong nhưng đều không ảnh hưởng đến ánh mắt cậu. Chiếc bánh cách đó không lâu cậu trao cho Sở Thục Di. Hiện tại cậu chỉ coa thể nhìn thấy nó tại thùng rác cạnh đó.
Mím môi bước đến một bước xác nhận. Cậu không tin anh có thể đối với cậu như vậy. Chỉ mong đây là ảo giác.
Từng ngấn nước xuất hiện nơi khóe mắt. Vương Nguyên nhìn chiếc bánh ấy. Lại quay sang nhìn chàng trai đang trên sân khấu diễn tập kia. Ánh mắt không thể che đi sự thất vọng mà vội vã chạy đi. Tay chặn tiếng nấc trong miệng. Không muốn ai phải nghe thấy.
Tâm huyết của cậu.... Vì anh mà tạo thành. Có phải nó không xứng với một ngôi sao hay không? Rõ ràng ngôi sao rất khó chạm được. Cớ gì cậu vẫn muốn một lần sờ thử?
__________________●•●____________________
Màn đêm lại một lần nữa buông xuống. Bao phủ lấy thành phố tấp nập. Không gian ban đêm đôi khi khiến con người dường như bị nhốt lại trong một chiếc lồng kính tàng hình. Khó thở. Chật hẹp. Bứt người khác đến khó chịu.
Anh kết thúc ngày làm việc sớm hơn dự định. Trở về nhà. Trở về với chiếc bánh mà anh còn đang thưởng thức dang dở. Nghĩ đến cậu thanh niên nào đó ngọt ngào với vết kem trên mặt. Thật chẳng khác gì một chiếc bánh.
Căn nhà hôm nay không còn ánh sáng. Thay vào đó là một màn đen tựa như những ngày chưa có cậu bước đến. Anh không khỏi ngạc nhiên trong giây lát. Vươn tay bật chiếc đèn thủy tinh gần đó. Mọi thứ đều sạch sẽ. Nhưng chiếc bánh của anh đã biến mất. Không còn nhìn thấy nữa. Tâm trạng có phần lo lắng. Anh ấn số của Điềm Y Vân với nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nóng lên. Đi đi lại lại lắng nghe tiếng chờ đợi từ phía bên kia.
"
Có chuyện gì ấy con trai? " " Mẹ. Vương Nguyên có ở đó không? " " À. Có. Nó nói nó dọn dẹp nhà con rồi. Mấy ngày sau nó không tiện đến. " " À... " Gác máy sang một bên. Đôi chân mày nhíu lại bắt đầu suy nghĩ. Tâm trạng quả thật không dễ chịu. Lí do gì mà cậu lại trở về đó? Còn dám nói những ngày sắp tới sẽ không đến...
Ném chiếc điện thoại lên ghế sofa gần đó. Anh để cậu ở đó vài giờ đồng hồ nữa. Sáng hôm sau nhất định anh sẽ mang cậu trở về.
Vương Nguyên không phải không cố chấp. Nhất quyết không gặp anh với lí do là bản thân không khỏe. Thực chất chỉ muốn tránh mặt. Chỉ muốn bản thân nhớ rằng nơi mà mình đang đứng. Chưa kể đến đêm cậu sai phạm ở bar... Cũng đã không đủ tư cách ở cạnh anh mất rồi.
Từng ngày từng giờ trôi qua. Mặc kệ anh có đến nhà Điềm Y Vân bao nhiêu lần trong ngày cũng đều là không thể. Trải qua cũng sắp đến ngày diễn ra Concert. Tâm tình anh thì ngày càng tuột dốc. Đến cả Đặng Dương cũng nhìn ra.
"
Mai đã là Concert. Sắc mặt em sao thế Karry? " " Không có gì. " " Không phải vì giận hờn gì với Thục Di chứ? "
Dừng lại mọi hành động. Mấy ngày nay anh hoàn toàn không gặp Sở Thục Di. Cớ gì anh ta lại nhắc đến : "
Sao anh lại nhắc đến cô ấy? " " Hôm trước thấy Thục Di ném một chiếc bánh kem vào sọt rác. Cứ nghĩ rằng hai đứa có chuyện gì không hòa hợp. " Thẫn người trong giây lát. Mím môi chạy đi. Anh đủ hiểu lí gì mà Vương Nguyên lại tránh mặt anh. Không phải vì cậu nghĩ chính anh là người ném chiếc bánh ấy đó chứ?
"
Tiểu tử ngốc. " By_Nguyet_Nu_Anh_Trang